1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Đích nữ vô song - Bạch Sắc Hồ Điệp (98/316)

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Nyanko129

      Nyanko129 Well-Known Member

      Bài viết:
      5,155
      Được thích:
      13,070
      Chương 26. Nam cặn bã bụng dã hẹp hòi, cố ý khiêu khích

      Tiên sinh dạy học bị đuổi ra khỏi phủ, nha hoàn bà tử của Thải Vi viên bị phạt, chuyện trộm thơ coi như chấm dứt. Còn Bùi Nguyên Dung, nghe đêm đó bị "trượt chân rơi xuống nước", lúc được cứu lên người ướt sũng "tính mạng còn nửa", được đưa về Thải Vi viên, "khó khăn lắm mới cứu tỉnh", ôm Bùi Chư Thành nhận sai, thừa nhận bị tiên sinh dạy hư. Tình trạng thê thảm như vậy rốt cục cũng đả động lòng Bùi Chư Thành, ông chỉ trách cứ nghiêm khắc chút rồi phạt đánh hai mươi gậy.

      Tội danh xấu đích nữ mà được bỏ qua nhàng như vậy, thủ đoạn của Chương Vân quả rất lợi hại.

      Bùi Nguyên Ca sớm đoán được kết quả này, dù sao Bùi Nguyên Dung cũng là nữ nhi phụ thân thương... Nàng thầm thở dài, chuyện báo thù cần gấp, phải từ từ. Nàng bắt tay nghiên cứu danh sách mà Thư Tuyết Ngọc đưa cho nàng, phải dò xét trước, thể tùy tiện liền lấy ngọc bội tìm. Người trong phủ sao, nhưng người ở ngoài phủ nàng phải ra ngoài chuyến mới được.

      Cho nên ngày hôm đó, Bùi Nguyên Ca mang theo Tử Uyển ra phủ.

      Vừa mới tới cửa gặp ngay Bùi Nguyên Dung mặc áo váy đỏ chót thêu kim tuyến, ăn mặc tươi đẹp nhưng cũng che dấu được sắc mặt tái nhợt. Nàng ta nhìn thấy Bùi Nguyên Ca, trong đôi mắt lên chút oán hận nhưng nhớ tới lời dặn dò của Chương Vân nên vẫn cố nặn ra nụ cười, miễn cưỡng : "Tứ muội muốn đâu vậy?"

      Bùi Nguyên Ca mỉm cười: "Tam tỷ khỏe chưa? Ta thấy thời tiết tốt nên muốn ra phủ dạo."

      Ra phủ? Bùi Nguyên Dung cứ nghĩ bắt được nhược điểm, ngoài cười nhưng trong cười: "Tứ muội, ngươi là tiểu thư Bùi phủ chứ phải nữ tử thanh lâu, sao có thể tùy ý xuất đầu lộ diện đường được? Đây phải mất hết mặt mũi Bùi phủ sao? Nếu truyền ra ngoài, ngay cả phụ thân cũng bị mọi người chỉ trích biết dạy con! Ông vừa mới tiếp nhận chức vụ Hình bộ thượng thư, sao tứ muội có thể tạo thêm phiền phức cho phụ thân lúc này?" Quả nhiên là mẹ dạy dỗ, hiểu quy củ!

      Vẻ mặt Bùi Nguyên Ca mê hoặc: "Tam tỷ tỷ, chẳng lẽ ngươi xuất môn mang duy mạo, cưỡi xe ngựa mà công khai xuất đầu lộ diện sao?"

      Nữ tử mang theo duy mạo (khăn che mặt), che mất dung nhan, lại ở trong xe ngựa, gọi gì là xuất đầu lộ diện? Lời này giống như nghi ngờ trước đây Bùi Nguyên Dung ra đường tuân thủ quy củ, người thực bị mất mặt là nàng ta mới phải. Bùi Nguyên Dung bị nghẹn thành lời, suy nghĩ chút lại : "Tứ muội muốn xuất môn, vậy có được di nương cho phép chưa? Dù sao giờ Bùi phủ cũng do di nương quản lí, tứ muội tiếng, sợ rằng hợp quy củ!" (Be: con lợn Bùi Nguyên Dung này = )]]] )

      Muốn di nương cho phép nàng ra phủ sao, đừng mơ!

      Bùi Nguyên Ca vẫn bình tĩnh như thường: "Phụ thân từng đặc biệt cho phép ta, có gì làm có thể ra ngoài dạo. Cho dù là nữ nhi, cũng nên mở mang tầm mắt, nâng cao hiểu biết, chứ đừng học số người bỉ ổi khốn nạn, kiến thức hạn hẹp, làm việc ti tiện ra thể thống gì. Đó mới thực là làm mất mặt Bùi phủ!" Lời này cho thấy nàng ra phủ là được Bùi Chư Thành đặc biệt cho phép, cần thông báo cho Chương Vân. Tiếp sau chính là chỉ trích Bùi Nguyên Dung lúc trước làm việc bẩn thỉu đê tiện. Mỗi lời nàng ra đều rất cẩn thận, sợ người khác tìm ra nhược điểm.

      Cuối cùng, nàng còn cố ý ra vẻ nghi hoặc hỏi: "Chẳng lẽ tam tỷ được phụ thân đặc biệt cho phép sao? Ai nha, ta quên tam tỷ mới bị phụ thân trách phạt, chẳng trách được như vậy. Nhưng mà tam tỷ cần lo lắng, chỉ cần về sau ngươi tuân thủ bổn phận, gây chuyện nữa ngày nào đó cũng có thể được phụ thân đặc biệt cho phép giống ta!" Đây chính là ngang nhiên khoe khoang và khiêu khích .

      Từ trước đến nay đều là nàng khoe khoang trước mặt Bùi Nguyên Ca, từ khi nào tình thế lại đảo ngược như vậy? Bùi Nguyên Dung tức đến mức muốn nổ ngực.

      Nhưng mà nàng ta cũng đắc ý được mấy ngày, chính mồm Chương Vân đáp ứng nàng, trong ngày thọ yến của phụ thân, chắc chắn khiến Bùi Nguyên Ca mất hết dạnh dự ngóc đầu lên nổi, giúp nàng xả giận! Nhìn bóng dáng Bùi Nguyên Ca rời , mặt Bùi Nguyên Dung chậm rãi lộ ra ý cười oán độc…

      Chuyện nàng ra phủ, khẳng định Chương Vân cũng nhận được tin tức. Vì Bùi Nguyên Ca phát ra điều gì dị thường nên thấy mấy cửa tiệm liền bước vào. Đúng lúc muốn gặp người của Thư Tuyết Ngọc nên trước tiên phải tiếp xúc với họ sau mới quyết định.

      Nhưng mà nhìn thấy tên cửa tiệm, trong lòng Bùi Nguyên Ca càng thêm nghi hoặc, đến cuối cùng dường như ngây ngẩn cả người.

      Cửa tiệm này, nàng rất quen thuộc ... Hơn nửa đều là của hồi môn kiếp trước của nàng. Mà của hồi môn đó là Chương Vân cho nàng, rằng đó là tâm ý của bà ta. cách khác những cửa tiệm này đều danh nghĩa Chương Vân. Mà tại, người của Thư Tuyết Ngọc lại ở trong cửa tiệm của Chương Vân... Rốt cuộc đây là chuyện gì? Bụng đầy tâm , Bùi Nguyên Ca bước vào cửa tiệm ngọc khí theo quán tính. Nàng tùy ý liếc vài cái, định rời bỗng nhiên ánh mắt dừng khối ngọc màu đỏ thẫm.

      Màu sắc ngọc thạch sáng , hoa văn cân xứng, nếu làm thành con dấu nhất định trầm ổn mà lại lịch tao nhã.

      Sắp đến sinh thần (sinh nhật) của phụ thân, dùng nó làm quà thọ lễ cũng tệ.

      Thấy Bùi Nguyên Ca khí độ bất phàm, cử chỉ cao quý, chưởng quầy dám chậm trễ, niềm nở : " nương rất có mắt nhìn, khối huyết thạch này ở kinh thành cũng coi như trung thượng phẩm, giá khoảng năm trăm lượng."

      Năm trăm lượng, giá cũng rất hợp lí.

      Bùi Nguyên Ca gật đầu, chuẩn bị báo danh hào Bùi phủ bỗng nhiên rèm gấm sau quầy vén lên, nam tử mặc ý phục quý giá xuất , hai người đối mặt nhau đều ngẩn ra. Đầu người này đội tử kim quan, thân mặc áo bào gắn bảo thạch, cả người kim tôn ngọc quý, An Trác Nhiên. đúng là oan gia ngõ hẹp!

      Tuy Bùi Nguyên Ca mang duy mạo nhưng An Trác Nhiên cũng nhận ra nàng, sắc mặt trở lên khó coi, ánh mắt dừng ở khối huyết thạch tay nàng, lông mày nhếch lên: "Muốn mua khối huyết thạch này sao? Được, ngàn lượng!"

      Đừng đột nhiên tăng gấp đôi giá, mà đây còn là cửa tiệm của Trấn Quốc Hầu phủ. Bùi Nguyên Ca có ý định mua, xoay người rời .

      Muốn chạy sao? dễ dàng như vậy đâu!

      "Bùi Nguyên Ca, ngươi hẳn rất tình cảnh Bùi phủ. có tiền đừng phô bày giàu sang. Nơi này là ngọc khí thượng cấp (cửa hàng ngọc cao cấp), khối ngọc bất kỳ cũng vài trăm lượng, ngươi mua nổi sao?" An Trác Nhiên cố ý lớn tiếng, chỉ khách trong cửa tiệm mà ngay cả người đường bên ngoài cũng bị chú ý, ồn ào thò đầu vào nhìn.

      cho rằng Bùi Chư Thành làm tướng quân nhiều năm như vậy, ngay cả tước vị cũng có, đủ thấy được ông ta kém cỏi như nào. Phủ đệ như vậy tuyệt đối cho nữ nhi lấy ngàn lượng mua ngọc thạch. Như vậy có thể tùy ý nhục mạ, xấu, cũng khiến Bùi phủ mất mặt. Đương nhiên, nếu muốn mua để khoe danh tiếng, kiếm thêm năm trăm lượng bạc , khẳng định Bùi phủ càng thêm họa vô đơn chí (liên tiếp gặp nạn), mà Bùi Nguyên Ca là đầu xỏ gây nên tất cả càng được sống tốt. (Be: thằng đàn bà >”<)

      Bất kể tính như thế nào đều được lợi. Bùi Nguyên Ca, ngươi xui xẻo rồi.

      Bùi Nguyên Ca dừng chân, bực tực quay đầu.

      "Sao, phải muốn mua để khoe khoang sao? trước nhé, bổn điếm chỉ nhận tiền mặt. Ta tin Bùi phủ, nếu cầm ngọc thạch của ta rồi chịu ta tiền ta biết tìm ai kêu oan đây?" An Trác Nhiên mở miệng trước. Nhà giàu trong kinh thành, có nữ quyến nhà ai xuất môn mà mang theo nghìn lượng bạc đâu? Tất cả đều ghi chép ở cửa tiệm, sau đó trả theo tháng hoặc theo quý thôi. như vậy, chính là cố ý chèn ép Bùi Nguyên Ca khiến nàng càng thêm khó xử mà thôi. Cuối cùng còn giả mù sa mưa : "Cần gì phải vì khí phách nhất thời mà thêm họa vô đơn chí? Ra cửa rẽ trái có cửa hàng ngọc thạch, giá cả lợi ích thiết thực, mấy chục văn tiền (xu) (1000 xu bằng 1 lượng = 1 quan tiền) cũng mua được khối ngọc rồi, vừa vặn thích hợp với quý phủ!"

      Lôi hẳn tên Bùi phủ ra, còn cay nghiệt như vậy, nếu nàng cứ tiếp tục nhẫn nhịn, ở trong mắt người hiểu nội tình, đừng nàng mà ngay cả Bùi phủ cũng bị người “trạc tích lương cốt” [1]. Nhưng nếu cứ đưa ngàn lượng như vậy, tiêu tiền như rác , còn lợi cho An Trác Nhiên quá, tức chết mà! Nếu trước đây Bùi Nguyên Ca hờ hững với chuyện từ hôn lúc này An Trác Nhiên bụng dạ hẹp hòi, lời cay nghiệt chọc giận nàng.

      Làm người tiêu tiền như rác cũng được nhưng ít ra phải cho An Trác Nhiên bài học!

      Nghĩ ngợi lúc, Bùi Nguyên Ca hạ giọng dặn dò Tử Uyển vài câu, quay đầu lạnh lùng : "Vậy mời thế tử chờ chút, tiền lập tức tới ngay." Cho dù cách lớp duy mạo nhưng trong con mắt của nàng cũng bắn hàn ý. Muốn bêu xấu mặt mũi Bùi phủ sao, muốn nhìn nàng khó xử sao? Được, vậy nhìn xem rốt cuộc đến cuối cùng ai mới là người bẽ mặt...

      --- ---------

      [1] trạc tích lương cốt - 戳脊梁骨: đâm cột sống, nghĩa tương đương với câu “Vạch áo cho người xem lưng”, chỉ người tự khoe điểm xấu của mình để người ta bàn luận sau lưng.

    2. Nyanko129

      Nyanko129 Well-Known Member

      Bài viết:
      5,155
      Được thích:
      13,070
      Chương 27. Tứ tiểu thư trừng trị nam cặn bã

      Edit: Be Yours

      Hai khắc trôi qua, ngân lượng vẫn chưa đưa đến, An Trác Nhiên thỉnh thoảng lại nhếch môi cười trào phúng. Đúng lúc này, Tử Uyển ra ngoài rốt cuộc trở về, vào tai Bùi Nguyên Ca. Nàng quay đầu, trong mắt lóe lên chút giảo hoạt: "An thế tử, tiền đưa đến, ngươi muốn kiểm tra , tránh lại thiếu tiền."

      "Ta đương nhiên phải kiểm tra, tránh cho ngươi dùng thủ đoạn xấu xa lập mưu, cuối cùng khiến ta phải bù tiền vào." An Trác Nhiên nhướng mày .

      " khi như vậy, vậy mời An thế tử đếm từ từ !" Bùi Nguyên Ca đoán trước được, An Trác Nhiên vì muốn gây khó dễ cho nàng nên nhất định như vậy. Khóe miệng khẽ cười, vẫy tay ý bảo hộ vệ ngoài cửa mang tiền vào. Nhiều nam tử khỏe mạnh vạm vỡ nối đuôi nhau vào, cứ hai người nâng cái sọt trúc cao hơn nửa người, tổng cộng mười lăm sọt, đặt xuống đất "bụp" tiếng, bụi bặm trong phòng bay toán loạn.

      Ý cười mặt An Trác Nhiên nhất thời đông cứng, cả người lâm vào trạng thái đờ đẫn.

      nghĩ rằng Bùi Nguyên Ca dùng hơn phân nửa là ngân phiếu hoặc ngân lượng nhưng ngờ nàng ta lại lấy tiền xu tới. ngàn lượng chính là ngàn quan tiền ( nghìn đồng tiền xâu thành chuỗi) ác hơn là những sọt tiền này phải từng xâu từng xâu mà toàn bộ đều rời ra. Mỗi xâu là ngàn văn tiền ( ngàn xu ấy). ngàn lượng tức là triệu xu... Mẹ nó chứ, phải kiểm tới khi nào mới xong? Huống chi, đường đường là thế tử Trấn Quốc Hầu phủ, ngồi dưới đất đếm từng đồng còn gì là mặt mũi? Nếu truyền ra ngoài, lập tức có thể trở thành trò cười khắp kinh thành!

      "Coi như ngươi lợi hại!" An Trác Nhiên nghiến răng ken két rặn ra từng chữ rồi vẫy vẫy tay: “Mang sọt trúc này vào nhà kho ."

      Hộ vệ Bùi phủ buông sọt trúc ra đứng thành hàng. Tử Uyển liếc mắt với bọn họ, bọn họ lập tức lên chắn trước mặt chưởng quầy và tiểu nhị của ngọc khí điếm (tiệm ngọc), cho hai người tới gần sọt trúc. Bùi Nguyên Ca chậm rãi : "Tốt nhất An thế tử vẫn nên đếm ràng ngay trước mặt ta, tránh việc thu xong rồi sau này lại rêu rao ta dùng thủ đoạn xấu xa tính kế ngươi, cuối cùng bắt ngươi phải bù tiền vào. Như vậy ủy khuất (tủi thân oan ức) cho thế tử lắm!"

      Nàng nàng ủy khuất cũng Bùi phủ ủy khuất mà lại An Trác Nhiên ủy khất. Lời này ràng là châm biếm lại ta.

      An Trác Nhiên nghiến răng nghiến lợi : " cần, ta tin Bùi tứ tiểu thư!"

      "Nhưng ta lại tin An thế tử, ngươi cũng phải lần đầu tiên lật lọng. Mà đâu xa, vừa rồi ngươi ràng phải tự mình kiểm tra, giờ lại chối, người nhân phẩm như vậy..." Bùi Nguyên Ca lắc đầu, chậc chậc : "Ta rất sợ sau này ngươi vu cho Bùi phủ chúng ta khất nợ tiền ngọc thạch! Ngươi vẫn nên đếm ngay tại đây là tốt nhất!"

      Chuyện mất mặt như vậy, có đánh chết An Trác Nhiên cũng làm. bỏ lại câu "Bản thế tử còn có chuyện quan trọng" rồi chạy trối chết.

      Hộ vệ Bùi phủ được dặn dò trước nên lập tức kết vào nhau ngăn An Trác Nhiên lại.

      An Trác Nhiên tức giận : "Láo xược! Bản thế tử thân là thống lĩnh tuần vệ kinh thành, người mang trọng trách bảo vệ an nguy cho kinh thành. Các ngươi dám chặn đường của ta, nếu như làm ta chậm trễ chuyện quan trọng, các ngươi đảm đương nổi sao?" Cái gọi là thống lĩnh tuần vệ kinh thành chẳng qua chỉ là chức quan nhàn tản ( có trách nhiệm gì lớn, có mấy việc phải làm) dành cho võ tướng của Đại Hạ, đơn giản là cái danh hào mà thôi, ngay cả ứng mão [1] cũng phải làm. suy đoán nữ tử như Bùi Nguyên Ca tuyệt đối hiểu những thứ này. Chỉ cần xạo hăm doạ vài câu chắc chắn có thể hù dọa nàng ta.

      [1] ứng mão: đến cho có mặt. Ngày xưa trong triều đình đến giờ mão hàng ngày - từ 5 giờ đến 7 giờ sáng - điểm danh quan lại, ai đến lên tiếng đáp, gọi là ứng mão.

      "Nếu như vậy, mời An thế tử làm chuyện của mình!" Bùi Nguyên Ca đáp ứng rất sảng khóai.

      Quả nhiên ngu ngốc nên mới bị dọa dễ dàng như vậy! An Trác Nhiên vui sướng định cất bước rời .

      Bên tai lại truyền đến giọng Bùi Nguyên Ca thản nhiên dặn dò hộ vệ: "Lưu hộ vệ, An thế tử mang chức vị quan trọng, chúng ta thể làm lỡ chuyện của . Nhưng mà cũng may ngươi và các vị hộ vệ khác bận, vậy nâng mấy sọt tiền này theo An thế tử, chờ bao giờ rảnh rỗi kiểm kê! Công việc An thế tử bận rộn, các ngươi phải theo sát từng giờ từng khắc, đừng để thời gian quý báu của An thế tử bị bỏ trống. ngày chưa đếm xong hai ngày. Hai ngày cũng chưa đếm xong ba ngày... Tóm lại, nhất định phải thấy tận mắt An thế tử đếm xong nghìn xâu tiền, thừa thiếu xu mới được ”.

      xong, Bùi Nguyên Ca quay đầu cười : "An thế tử đừng lo, hộ vệ của Bùi phủ rất nhàn rỗi, làm lỡ chuyện gì quan trọng đâu".

      Chế nhạo nhục nhã Bùi phủ xong muốn chạy sao? dễ dàng như vậy đâu!

      An Trác Nhiên tức giận đến hộc máu. Nghe ý tứ của Bùi Nguyên Ca, nếu lúc này rời , những người này vác từng này sọt tiền theo rêu rao khắp nơi chẳng còn mặt mũi gì ở kinh thành nữa! Con mẹ nó, nữ nhân này quả rất nham hiểm ngoan độc (nguyên văn đóa nha)! Nhưng mà quên, là chính làm khó dễ Bùi Nguyên Ca trước, ngừng chế giễu cười cợt nên mới rơi vào kết quả như tại.

      "Lý chưởng quầy, gọi người đến đếm tiền."

      "Tốt nhất An thế tử nên tự mình kiểm, thuộc hạ của ngươi ta tin được!" Thấy An Trác Nhiên muốn để chưởng quầy xấu mặt thay , Bùi Nguyên Ca lập tức cản lại, thở dài : "Haizz, ngài rất tình cảnh Bùi phủ chúng ta mà, kiếm mỗi đồng tiền phải dễ dàng. Nếu bị những người này lén lút ăn trộm, đến cuối đủ tiền ta biết tìm ai kêu oan đây?" Nàng mang những lời An Trác Nhiên từng trả lại cho .

      An Trác Nhiên cảm thấy yết hầu tanh ngọt, thiếu chút nửa buột miệng mắng to, chẳng lẽ chưởng quầy của phải ham mấy đồng lẻ này sao?

      "An thế tử, ngài hiểu rồi chứ, muốn đếm tiền bây giờ hay muốn hậu vệ Bùi phủ mang sọt tiền này theo ngài khắp ngõ lớn kinh thành?" Bùi Nguyên Ca uy hiếp . Loại người lòng dạ hẹp hòi nhưng tự phụ này, phải để mất mặt trước mặt mọi người, tuyệt đối thể tha thứ dễ dàng.

      Quả nhiên, An Trác Nhiên trừng mắt nhìn nàng. cũng biết chuyện này càng kéo dài càng bất lợi. cắn răng tiến lên bắt đầu đếm tiền, thầm hi vọng làm nhanh để chấm dứt chuyện này.

      Nhưng hi vọng tốt đẹp còn tàn khốc. triệu văn tiền muốn đếm xong trong khoảng thời gian ngắn, tuyệt đối thể làm được!

      Sau nửa canh giờ, eo mỏi thắt lưng đau, miệng lưỡi khô khốc, An Trác Nhiên mới đếm được 2000 văn tiền, cũng chính là hai quan tiền, khóc ra nước mắt.

      Trong khi đó, cửa tiệm ngọc này ở khu vực sầm uất, người đến người vô cùng náo nhiệt. Trước đó, khi chế nhạo Bùi Nguyên Ca kinh động ít người, sau lại vác đến mười bảy sọt tiền. Thanh thế lớn như vậy sớm thu hút ánh mắt mọi người. Giờ lại thấy An Trác Nhiên mặc quần áo đẹp đẽ quý giá, khom người đếm từng đồng tiền dưới đất. Những người thích náo nhiệt ở kinh thành sao có thể bỏ qua màn kịch hay như vậy? Mọi người xúm lại tiệm ngọc khí, đông đến mức nước chảy lọt.

      Thậm chí sau đó, mỗi khi An Trác Nhiên đếm đồng, mọi người xung quanh lại ầm ầm đếm theo .

      Nhiều người cùng nhau kiếm tiền như vậy, đúng là kỳ cảnh chưa bao giờ có mà sau này cũng chưa chắc có nên càng hấp dẫn nhiều người. Mặc dù chen được vào bên trong xem náo nhiệt nhưng đều vồn vã hỏi thăm nguyên do việc. Trong những người này, có người nhận ra An Trác Nhiên, có người đoán được người nào của Bùi phủ, mà Bùi Nguyên Ca là ai, cũng có người nghe đến Hoa yến của Liễu quý phi. Ngươi lời ta lời, chân tướng từ từ bày ra trước mắt.

      phải Bùi tiểu thư có tiền trả mà căn bản là nam nhân từ hôn lòng dạ hẹp hòi, muốn vị hôn thê trước đây sống tốt nên cố ý trả thù, kết quả lại bị Bùi tứ tiểu thư băng tuyết thông minh chỉnh cho trận. Nhìn lại tại, Bùi tứ tiểu thư mang duy mạo nhưng vẫn phong tư u nhã, khí chất xuất trần. Còn bộ dáng An Trác Nhiên khom người đếm tiền sao mà đáng khinh đáng ghét. Cán cân trong lòng mọi người hướng về Bùi Nguyên Ca chút do dự.

      Nhóm người biết được chân tướng nhất thời bùng nổ căm phẫn, ỷ vào An Trác Nhiên biết bọn họ nên lập tức bắt đầu lên tiếng phê bình. (Be: ở trong truyện có cái nhóm người hiểu việc nên chửi mắng An Trác Nhiên là bát quái đảng nhưng mình lược bỏ)

      Nhóm dân chúng biết chân tướng hỏi, nhóm bát quái đảng bắn nước bọt tứ tung, bắt đầu kể kiện ân oán tình cừu, giải thích cho dân chúng phía sau chưa hiểu. Và thế là, quá trình xảy ra “ ngàn xâu tiền”, tính cả Bùi tứ tiểu thư băng tuyết thông minh, An Trác Nhiên lòng dạ hẹp hòi tự mình tạo nghiệt…, ngừng lan truyền khắp nơi...

      Trong nhã gian cao nhất của tửu lâu đối diện, nam tử nhìn chăm chú nhìn màn náo nhiệt phía dưới, khóe môi cong lên ý cười chậm rãi.

      Vị Bùi tứ tiểu thư này thú vị!

    3. Nyanko129

      Nyanko129 Well-Known Member

      Bài viết:
      5,155
      Được thích:
      13,070
      Chương 28. Tứ tiểu thư dễ chọc!

      Mọi người vây quanh ngọc khí điếm đông đúc, liên tục kéo dài đến lúc hoàng hôn. An Trác Nhiên bắt đầu phẫn nộ, xấu hổ, đến bất đắc dĩ, rồi đến chết lặng, cuối cùng như lợn chết sợ nước sôi. Mặt mũi chẳng còn gì thể ngồi chịu tội thêm, dứt khoát kiểm nữa mà để chưởng quầy làm thay. Mặc dù như vậy, có cách nào thay đổi mình là nhân vật chính trong kiện đếm ngàn xâu tiền chưa từng có trong lịch sử, sau bị mọi người gán cho danh hiệu "An ngàn quán" (An ngàn xâu) [Be:“quán” là quan tiền tương đương 1 lượng bạc, = 1000 văn tiền xếp thành 1 xâu như giải thích]

      Nghe sau kiện đó, chỉ cần An Trác Nhiên nghe được các từ linh tinh như " ngàn" "xâu" "đồng xu" lập tức nổi trận lôi đình, vì thế mà nhiều hạ nhân phải chịu tai vạ bất ngờ.

      Nghe , câu chuyện "An ngàn quán" nhanh chóng truyền khắp kinh thành, đề tài linh nữ (nữ nhân xinh đẹp) trừng trị nam nhân từ hôn rất được dân chúng quan tâm và nhanh chóng bị biến thành nội dung của các tiết mục ngắn, hí kịch, tiểu khúc,.. truyền bá kinh thành. tượng này khiến chứng nóng nảy của An thế tử càng tăng thêm, nghe bởi vậy mà rất nhiều hí lầu, tửu lầu bị đập phá.

      Cũng nghe tân nhiệm Hình bộ thượng thư Bùi Chư Thành đều nghe "An ngàn quán" mỗi ngày, sau khi nghe xong tinh thần sảng khoái, ngay cả công vụ sứt đầu mẻ trán ở hình bộ cũng trở nên cảnh đẹp ý vui trong mắt ông.

      Nghe ...

      Cánh hoa hồng rải đầy mặt nước ấm, khói trắng lượn lờ, hương thơm bay vào mũi. Bùi Nguyên Ca múc gáo nước ấm, gột rửa bụi bậm phong trần cả ngày. Tử Uyển hầu hạ bên cạnh, bỗng nhiên nghe được tiếng “cốc” ngoài cửa sổ. Lòng nàng cả kinh, muốn ra ngoài xem xét nghe thấy tiếng Bạch Vi bẩm báo: "Nô tỳ Bạch Vi, muốn hỏi tứ tiểu thư có cần người hầu hạ tắm rửa hay ?"

      Sau khi Tử Uyển đến Tĩnh Xu trai, sư vụ bên người Bùi Nguyên Ca hề cho nha hoàn khác nhúng tay, sao Bạch Vi đột nhiên lại tới lấy lòng? Hơn nữa, cho dù muốn lấy lòng, cũng cần rình rập lén lút ngoài cửa sổ, tạo ra tiếng động sau đó mới lên tiếng. ràng có mưu đồ khác, còn dám ngụy biện? Ánh mắt Bùi Nguyên Ca chợt lạnh lẽo nhưng giọng vẫn rất bình tĩnh như thả lỏng người trong nước ấm rồi lười biếng trả lời: "Ngươi tới rất đúng lúc, ta muốn tìm người giúp ta chà xát lưng, vào !"

      Nhưng Bạch Vi vừa bước vào trong phòng, Tử Uyển canh giữ ở cửa lập tức khóa cửa phòng vào.

      Bùi Nguyên Ca mặc trung y vào, khoác áo choàng mỏng màu tím nhạt, ra từ sau bình phong, ngồi xuống, thờ ơ : " , Chương di nương sai ngươi làm gì?" Vốn muốn thu thập nha hoàn này muộn muộn chút, ngờ bọn họ lại có động tác nhanh như vậy, muốn trừ bỏ nàng từ thủ đoạn nào sao?

      Bạch Vi vốn kinh hãi, nghe vậy sắc mặt lại trắng bệch. Hóa ra tứ tiểu thư biết nàng là người của Chương di nương từ lâu, chẳng qua chưa muốn phát giác mà thôi. giờ bị vạch trần, hiển nhiên nếu nàng chịu kể phải chịu hậu quả rất nghiêm trọng. Nhưng nàng nào dám bán đứng Chương Vân, run rẩy : "Nô tỳ... Nô tỳ chỉ muốn hầu hạ tứ tiểu thư tắm rửa mà thôi!"

      "Ngươi rất trung thành với Chương Vân đấy, chỉ hy vọng bà ta phụ tấm lòng chân thành của người." Bùi Nguyên Ca cũng tức giận, ngược lại vẻ mặt rất thản nhiên: "Ta thích nhất nha hoàn trung thành và tận tâm nên muốn thưởng cho ngươi. Tử Uyển, ngươi trông chừng nàng ta. Sau nửa canh giờ đưa nàng ra ngoài rồi cho mọi người ở Tĩnh Xu trai biết, ta rất vừa ý Bạch Vi. Bắt đầu từ ngày mai, nàng ta giống ngươi đều là đại nha hoàn bên người ta, mang theo hầu hạ. Nếu ai dám có mắt trêu chọc nàng đừng trách ta lòng dạ độc ác!"

      Tử Uyển đáp: "Vâng, tiểu thư."

      Bạch Vi bối rối, tứ tiểu thư chẳng những nghiêm hình bức cung, ngược lại còn cho nàng thể diện? Nhưng mà ngẫm nghĩ lại, cả người lập tức đổ mồ hôi lạnh.

      Việc nàng ta rình tập đêm nay, đương nhiên liên quan đến phân phó của Chương Vân. Nếu bị gọi vào phòng nửa canh giờ, ra lại được người khác coi trọng. việc rơi vào tai Chương Vân, bà ta nghĩ như thế nào? Chắc chắn bà ta cho rằng mình phản bội, bán đứng kế hoạch của bà ta nên mới đổi được tin tưởng của Bùi Nguyên Ca... Dựa vào uy thế và thủ đoạn của Chương Vân ở Bùi phủ, muốn giết nàng dễ như trở bàn tay, mà tứ tiểu thư tuyệt đối bảo vệ nàng. Nếu như vậy, chẳng phải nàng chết chắc rồi sao?

      Bạch Chỉ bị đánh, Quế mama bị đuổi, khiến người của Tĩnh Xu trai hoang mang trong lòng. Nhưng sau đó tứ tiểu thư lại im hơi lặng tiếng, Bạch Vi còn tưởng rằng tứ tiểu thư biết những người còn lại vẫn còn người của Chương Vân, hoặc là tứ tiểu thư có thủ đoạn đuổi cổ bọn họ.

      Cho tới bây giờ, nàng mới hiểu được, bọn họ đều sai lầm rồi!

      Vị tứ tiểu thư này khiến người ta sợ hãi hơn rất nhiều so với tưởng tượng của nàng. Ở trước mặt tiểu thư, bọn họ chỉ là nha hoàn, căn bản chả đáng để nàng quan tâm. Nàng Tứ tiểu thư thậm chí cần động thủ mà chỉ cần làm dáng vẻ đơn giản là có thể đủ khiến bọn họ chết có chỗ chôn. Giống như như bây giờ, tứ tiểu thư chỉ cần tung ra tin đồn, nàng nhất định phải chết cần nghi ngờ!

      Từ chuyện của Trần Khải Minh, bọn họ cũng nhìn ra được, tứ tiểu thư tuyệt đối dễ chọc!

      Nàng quá đề cao mình, đánh giá thấp tứ tiểu thư, nay hối hận cũng quá muộn…

      "Tứ tiểu thư tha mạng! Tứ tiểu thư tha mạng!" Bạch Vi là người thông minh, trong nháy nghĩ thấu thiệt hơn, liên tục dập đầu cầu xin tha thứ: "Nô tỳ . Mấy ngày trước Vương mama dặn dò nô tỳ phải chú ý tứ ngôn hành (lời và hành động) của tứ tiểu thư, tốt nhất tìm được cơ hội xem lưng tiểu thư có ấn ký màu đỏ , quần áo có gì khác thường ?. Nhưng mà, tứ tiểu thư chỉ để Tử Uyển tỷ tỷ hầu hạ bên người, nô tỳ tìm được cơ hội tiếp cận nên mới rình bên ngoài."

      Ấn ký lưng? Bùi Nguyên Ca nhíu mi, Chương Vân sai Bạch Vi xem cái đó làm gì?

      Nàng lạnh lùng : "Cho dù muốn gạt ta cũng nên tìm lý do hợp lý chút. Chuyện ma quỷ như vậy, ngươi nghĩ ai tin?"

      Bạch Vi tự biết tính mạng mình nguy hiểm sớm chiều, vô cùng lo âu, cố gắng xin Bùi Nguyên Ca tin tưởng: "Lời nô tỳ đều là . Vương mama còn , hôm thọ yến của lão gia, Chương di nương xuống tay với tứ tiểu thư. Đến lúc đó khiến tứ tiểu thư mất hết danh dự. Bà ta cũng là chuyện gì nhưng Vương mama tìn nhiệm Bạch Chỉ, chắc chắn bày mưu kế cho Bạch Chỉ làm. Nô tỳ nguyện ý giám thị Bạch Chỉ thay tứ tiểu thư, bóc trần quỷ kế của Chương di nương để bày tỏ lòng trung thành!"

      Bùi Nguyên Ca thản nhiên nhìn nàng, lúc lâu mới : "Được, ta đây chờ lòng trung thành của ngươi."

      Đợi Bạch Vi xuống, Bùi Nguyên Ca lập tức dặn dò: "Tử Uyển, ngươi cầm ngọc bội này của phu nhân, tìm tiểu nha hoàn Tuyền nhi, để nàng phụ trách giám sát động tĩnh của Bạch Chỉ, xem bọn họ rốt cuộc có quỷ kế gì!" Thư Tuyết Ngọc từng cứu cha của Tuyền nhi, cả nhà họ đều mang ơn bà ấy, nhưng sau cũng bị Chương Vân gạt bỏ. Nay chỉ còn con Tuyền Nhi làm việc quét tước trong phủ, rất thông minh, bây giờ vừa vặn dùng tới.

      Nhưng mà vì sao Chương Vân phải chú ý đến ấn ký màu đỏ lưng nàng?

      Tử Uyển cũng nghi hoặc: "Chẳng lẽ bọn họ muốn tìm người giả mạo tiểu thư sao? Còn ... ."

      Giả mạo? ý nghĩ chợt lóe lên trong đầu Bùi Nguyên Ca, nàng nhớ Bạch Vi vừa , muốn nhìn ấn ký lưng nàng, còn muốn nhìn quần áo của nàng có khác hay ? Chẳng lẽ... phải bọn họ muốn tìm người giả mạo nàng, mà hoài nghi nàng là giả mạo mới đúng? Cho nên mới muốn xem ấn ký lưng nàng, thậm chí còn lo lắng nàng dùng hồng nhan liêu ngụy tạo cho nên muốn xem quần áo của nàng có dính hồng nhan liêu hay ? Cũng đúng, nàng biến hóa to lớn như thế, Bùi Chư Thành và Tử Uyển mấy năm gặp nên phát khác thường. Nhưng Chương Vân hiểu nàng như lòng bàn tay, sao có thể phát được cổ quái chứ?

      Nàng cố ý lộ ra sơ hở cho Chương Vân thấy, chính là muốn Chương Vân nghi thần nghi quỷ nàng mới có cơ hội để lợi dung.

      Nhưng ngờ bà ta hiểu sai đến mức như vậy...Chương Vân nghĩ thế, nếu mình giúp bà ta, để cho bà ta bắt được nhược điểm chẳng phải rất tiếc nuối sao?

      Bùi Nguyên Ca hạ giọng phân phó Tử Uyển vài câu, đầu lại nhớ tới những lời vừa rồi của Bạch Vi. Thọ yến ngày ấy, Chương Vân lại muốn lao vào như thiêu thân.

      Nhưng mà, Bùi Nguyên Ca của tại sợ bà ta dùng thủ đoạn đùa giỡn, ngược lại chỉ sợ bà ta yên phận. Như vậy muốn bắt nhược điểm của bà ta, vạch trần bà ta trước mặt phụ thân càng thêm khó khăn.

      Thọ yến của phụ thân sao… Được, để nhìn xem bọn họ ai thắng ai!

    4. Nyanko129

      Nyanko129 Well-Known Member

      Bài viết:
      5,155
      Được thích:
      13,070
      Chương 29. Tranh đấu gay gắt, bốn vị tiểu thư ganh nhau lễ vật mừng thọ

      Tử Uyển hơi khó hiểu nên hỏi: "Tiểu thư, người biết đám Bạch Vi có vấn đề, vì sao dứt khoát đuổi bọn họ ra khỏi Tĩnh Xu trai chứ? Chuyện hoa yến lần trước, nô tỳ dám cá chính bọn họ trộm thơ của người đưa cho tam tiểu thư. Giữ người như vậy bên cạnh phải tự gieo tai họa sao?"

      Bùi Nguyên Ca ngồi xuống nhàng, lấy trâm cạy quả hạch, thản nhiên : "Tìm lý do đuổi bọn họ rất dễ, nhưng trong khoảng thời gian ngắn, nha hoàn Tĩnh Xu trai liên tiếp bị đuổi. Nếu lan truyền ra ngoài, người khác hiểu lầm rằng ta khắt khe hẹp hòi, khó hầu hạ. Cho nên phải từ từ đuổi từng người ra, trừ phi —— "

      Nàng dừng lại, vẻ mặt ảm đạm, quả hạch trong tay "cóp" tiếng, vỏ cứng bên ngoài bị bóp vỡ nát.

      Vốn dĩ nàng vội nhưng vì những nha hoàn này quá láo xược nên mới nhanh bước!

      Bùi Chư Thành chuyển từ trấn biên đại tướng quân thành quan văn, giống như mất thánh sủng. Nhưng dù sao ông cũng làm quan nhiều năm, giao du rộng rãi, nay lại là nhị phẩm Hình bộ thượng thư nên ngày lễ mừng thọ ba mươi sáu tuổi vẫn tổ chức rất linh đình. Những nhà nhận được bái thiếp đều gửi hồi lại. Bùi Chư Thành "bụng dạ hẹp hòi", gửi liên tiếp ba tấm bái thiếp tới Trấn Quốc Hầu phủ. Nghe người đưa bái thiếp , Trấn Quốc hầu vẫn bình thản còn An Trác Nhiên tức giận đến mức xé nát ba tấm bái thiếp ngay tại lúc ấy rồi cười như điên.

      Chẳng mấy chốc đến ngày thọ yến.

      Bùi Nguyên Ca dậy sớm, mặc áo bâu màu hồng phấn, áo khoác ngoài đỏ nhạt, váy lăng (váy làm bằng vải lăng) hồng tím kết hợp giao hòa vào nhau. Đầu cài trâm vàng nạm hồng ngọc, màu sắc sáng rỡ ôn hòa hợp với khí chất kiều như nước của nàng, càng trở nên phiêu dật xuất trần, tiêm nhã động lòng người. Nàng dùng nhanh đồ ăn sáng sau đó kêu Tử Uyển cầm thọ lễ đến Đồng Trạch viện, vừa vặn gặp Bùi Nguyên Xảo và Nguyệt di nương, mọi người cùng vào. Mẹ con Chương Vân đến từ sớm, ngay cả Liễu di nương và Tiếu di nương ngày thường thấy bóng dáng cũng đều có mặt.

      Chương Vân mỉm cười : "Tam tiểu thư, tứ tiểu thư và Nguyệt di nương đến sớm quá."

      ràng bọn họ tới muộn nhất nhưng Chương Vân lại như vậy, hiển nhiên cố ý nhắc nhở Bùi Chư Thành, ba người này quan tâm ông bằng bà ta và Bùi Nguyên Dung.

      Trong lòng Bùi Nguyên Xảo và Nguyệt di nương đều trầm xuống, bọn họ dám đến trước Chương Vân và Bùi Nguyên Ca, tránh bị hai người đó chĩa mũi nhọn vào người, cho nên mới đứng đợi ngoài viện chờ Bùi Nguyên Ca sau đó mới vào. ngờ Chương Vân vẫn chịu bỏ qua cho bọn họ. Hai người thầm nhìn nhau, cả hai đều nhìn ra lo âu trong ánh mắt của nhau.

      "Ta nghĩ ngày thường phụ thân xử lý công vụ mệt nhọc. Hôm nay là ngày mừng thọ nên cần thoải mái chút, lát nữa còn đến tiền viện thiết đãi nam khách, có nhiều thời gian rảnh rỗi. Ta có ca ca đệ đệ nên thể thu xếp thay cha, cha là người được chúc thọ nhưng vẫn mệt nhọc nhất. Cho nên ta muốn tới trễ lát, cũng để cho phụ thân thêm thời gian nghỉ ngơi, ngờ di nương lại tới sớm như vậy." Bùi Nguyên Ca cười trả lời. Nàng nhìn về phía Bùi Nguyên Dung, cười thản nhiên: "Tam tỷ tỷ cũng sớm!"

      Nàng vậy để tỏ nàng tới trễ bởi vì muốn để phụ thân nghỉ ngơi nhiều hơn, là nàng quan tâm hiếu thuận. Còn đám người Chương Vân ngược lại, ích kỷ, chỉ lo tranh sủng, cũng quan tâm Bùi Chư Thành hôm nay phải mệt nhọc. Hơn nữa còn ám chỉ sở dĩ Bùi Chư Thành mệt nhọc như vậy là vì có con trai. Đây như mũi dao nhọn đâm mạnh vào lòng ba vị di nương. Nếu Liễu di nương và Tiếu di nương để nàng vào mắt nàng cần gì phải khách khí?

      Nguyệt di nương còn có Bùi Nguyên Xảo cung cấp tin tức. Liễu di nương và Tiếu di nương chỉ bế viên (chỉ ở trong viện của mình, giống bế quan ý) ra ngoài. Bởi vậy đây là lần đầu lĩnh giáo lợi hại của Bùi Nguyên Ca, cả hai đều kinh hãi.

      Bùi Nguyên Dung ghen tị nhìn chằm chằm Bùi Nguyên Ca. Hôm nay nàng cũng mặc áo dài cổ tròn màu đỏ thẫm thêu kim tuyến, phía dưới mặc váy màu lựu tươi đẹp, đầu đội bộ trang sức bằng vàng rực rỡ, huy hoàng sáng lạn. Nhưng mà Bùi Nguyên Ca kia phối hợp màu đỏ rất hài hòa cùng với khí chất trầm tĩnh tú lệ, khiến người khác kìm được mà nhìn ngắm. Còn Bùi Nguyên Dung có chút lỗng lẫy thái quá, giống như “nhà giàu mới nổi”.

      Bùi Chư Thành nghe được chút giận hơn trong lời của Bùi Nguyên Ca nên cười : "Ta biết con hiếu thuận nhất rồi, nhanh mồm nhanh miệng như vậy, mau ngồi xuống ?"

      Chương Vân bị Bùi Nguyên Ca chọc vào chỗ đauvì có con trai, tức đến run người nhưng thể phát tác. Nghe giọng của Bùi Chư Thành hề giấu diếm thương và cưng chiều dành cho Bùi Nguyên Ca, bà ta lại càng thêm hận nên bèn chuyển chủ đề: "Lão gia, đại tiểu thư và Văn tiểu thư cầu phúc ở Khánh phúc tự, nay đến thời điểm quan trọng thể ra ngoài, cho nên sai ngươi đưa thọ lễ tới." xong, bà ta vẫy tay kêu Hỉ Ngôn tiến lên, lấy ra mảnh lụa vân cẩm, dâng lên : "Đây là thọ lễ của đại tiểu thư, đường dâng hương tự tay sao chép Vĩnh Thọ kinh văn, cầu phúc thành tâm thành ý trước Phật tổ bảy bày bốn chín ngày với tâm nguyện mong lão gia thọ tỷ nam sơn [1]."

      Kinh văn trag trọng chứa đầy lòng hiếu thảo của nữ nhi, Bùi Chư Thành vừa lòng gật đầu, vuốt ve kinh thư, nghĩ đến Bùi Nguyên Hoa trí tuệ đa tài hiếu thuận cũng an tâm trong lòng.

      Tiếp theo là đến thọ lễ của Bùi Nguyên Xảo. Nàng tự tay may bộ quần áo, dùng màu đen mà Bùi Chư Thành hay mặc nhất, viền thêu màu vàng kim, đường kim mũi chỉ đều rất tính tế.

      Bùi Chư Thành cũng cười gật đầu, kêu Thạch Nghiễn nhận lấy.

      Đến lượt Bùi Nguyên Dung, nàng ta mang ra thanh đoản kiếm hào quang sáng chói, bao kiếm bằng vàng ròng, khảm đầy bảo thạch, chuôi kiếm gắn viên minh châu cực lớn sáng bóng trong suốt, giá trị xa xỉ. Hai tay Bùi Nguyên Dung dâng bảo kiếm, : "Cha xuất thân võ tướng, võ nghệ siêu quần, bảo kiếm này rất xứng với người. Con vất vả lắm mới tìm được, hao phí rất nhiều tâm tư. Con cho cha thích, nếu con tặng người nữa!"

      Tuy rằng trước đó vài ngày đứa con này làm ít chuyện khiến ông tức giận nhưng dù sao nàng cũng nhận sai, thề tái phạm. Trước kia Bùi Chư Thành cưng chiều nữ nhi này nhất, thích nàng ngây thơ thiện tâm. Nghe khẩu khí này của nữ nhi giống như quay lại bộ dáng đáng trước đây, lòng ông bỗng mềm , : "Con càn rỡ, cũng bướng bỉnh nhất!" Ông nhìn Bùi Nguyên Dung cái nhưng vẫn tiếp nhận bảo kiếm, đưa cho Thạch Nghiễn đứng phía sau.

      Đến lượt Bùi Nguyên Ca, Chương Vân cướp lời trước: "Lão gia hiểu Tứ tiểu thư nhất, tứ tiểu thư cũng rất khéo léo. Chắc hẳn thọ lễ này cũng đặc biệt nhất, mau mau lấy ra để chúng ta mở rộng tầm mắt!". Bà ta cười lạnh trong lòng. Luận hiếu tâm, vĩnh thọ kinh văn của Hoa nhi thành kính cẩn thận, ai có thể so sánh. Luận quý báu, bảo kiếm của Dung nhi sáng chói rực rỡ, giá trị ngàn vàng. Bùi Nguyên Ca tuyệt đối thể có thọ lễ tốt hơn. Bà ta cố tình dùng những lời khiêu khích, chờ Bùi Nguyên Ca mang thọ lễ ra, nếu bằng Hoa nhi và Dung nhi, xem nàng ta giấu mặt mũi vào đâu?

      Lát nữa các phu nhân đến chúc thọ nhất định hỏi, đến lúc đó khiến Bùi Nguyên Ca càng thêm mất mặt.

      Bùi Chư Thành sơ ý, nghe ra giao phong bên trong lời nhưng những người còn lại đều hiểu. Mọi ánh bắt đều tập trung người Bùi Nguyên Ca, chờ nhìn thọ lễ của nàng. Hoặc có thể , chờ xem trận giao phong này của nàng và Chương Vân, rốt cuộc ai thua ai thắng?

      Bùi Nguyên Ca tất nhiên hiểu được nhưng chỉ mỉm cười. Nàng vốn dĩ muốn dùng khối huyết thạch kia khắc thành ấn triện (con dấu) tặng cho Bùi Chư Thành, nhưng bởi vì An Trác Nhiên cản trở giữa đường, gây huyên náo ai ai cũng biết làm mất cảm giác thần bí. Bởi vậy, nàng đưa cho Bùi Chư Thành ngay hôm đó. Nhưng nếu Chương Vân nghĩ rằng nàng đưa ra được thọ lễ tốt hơn, hoàn toàn sai lầm!

      Nàng có lòng tin tuyệt đối, thọ lễ của nàng khiến Bùi Chư Thành thích nhất cũng vừa lòng nhất, ....

      [1] thọ tỷ nam sơn: điển tích xưa của Trung Quốc. Nam Sơn là nơi mọc rất nhiều trúc, nhiều thể đếm nổi. Bởi vậy, thọ tỉ Nam Sơn là sống được nhiều tuổi như là Nam Sơn có nhiều trúc vậy.

    5. Nyanko129

      Nyanko129 Well-Known Member

      Bài viết:
      5,155
      Được thích:
      13,070
      Chương 30. Di nương bị nhục, tứ tiểu thư tỏa sáng thọ yến

      Bùi Nguyên Ca cầm hộp gấm trong tay Tử Uyển. Nàng mở ra, mỉm cười : "Nghe cha thích nhất là hoa mai nên con tiện dùng nó để thêu bức “mai thọ đồ” chúc thọ người." Nàng và Tử Uyển cùng nhau mở cuốn tranh được gấp tinh xảo ra. tấm lụa trắng như tuyết, cành cây màu xanh biếc khỏe khoắn, đầu cành điểm sắc vàng ngạo nghễ, hoa mai khí thế ngạo cốt biểu vô cùng nhuần nhuyễn, ra nét vẽ cực kỳ cao siêu. Mực đen như đêm, hồng sa như ngọc, màu sắc rực rỡ nhưng dùng để chúc thọ lại quá thích hợp.

      "Tranh đẹp!" Bùi Chư Thành mai thành si ( đến mức ngây ngốc), vừa nhìn thấy bức tranh bật thốt lên khen ngợi.

      Trong lòng Chương Vân vui, cố ý bới móc: "Tứ tiểu thư đây là bức mai thọ đồ, nhưng chúng ta chỉ thấy mỗi hoa mai. biết chữ 'Thọ' này giải thích thế nào?"

      ai có thể ngờ rằng Bùi Nguyên Xảo tiếp lời. Nàng chăm chú nhìn bức mai thọ đồ rất lâu rồi mới giật mình kinh ngạc : "Chợt nhìn qua chỉ thấy hoa mai, nhưng nếu nhìn kỹ phát hoa mai, cành mai thưa thớt có quy luật, vừa vặn tạo thành ấn triện chữ “thọ”, khó trách tên là mai thọ đồ! Trong chữ có họa, trong họa có chữ, bức mai thọ đồ này của tứ muội, có thể là tranh chữ song tuyệt!" Chương Vân coi mẹ con bọn họ như cái đinh trong mắt, cái gai trong thịt. Nếu so sánh, có lẽ tứ tiểu thư còn tốt hơn rất nhiều.

      " phải song tuyệt, là tam tuyệt!" Bùi Chư Thành kiềm được thích trong lòng. Ông đứng dậy nhìn gần hơn rồi bật thốt lên: "Đây phải bức tranh vẽ mà là tranh thêu! Thêu sống động như , nếu chạm vào đường thêu, quả thực ta cũng thể tin được! Ca nhi, mai thọ đồ này do chính con vẽ rồi tự thêu sao? Dung chữ với họa, trong họa chữ, là ý tưởng tinh tế xưa nay chưa từng có, còn kỹ năng thêu siêu tuyệt như vậy... Ca nhi, mai thọ độ này quá mức hoàn hảo, là thọ lễ tốt nhất ta nhận được”.

      Ông quay đầu phân phó Thạch Nghiễn: " tới tiền thính tháo bức xuân mai đồ treo xuống, thay bằng mai thọ đồ của tứ tiểu thứ. Ta muốn tất cả mọi người chiêm ngưỡng tài năng xuất chúng của con ta!"

      Tất cả mọi người đều kinh ngạc, đố kỵ và ao ước.

      Xuân mai đồ treo trong tiền thính nơi Bùi phủ đãi khách, chính là do đương kim hoàng thượng tự tay viết. Hoàng thượng rất ít khi vẽ, mà số đại thần được ban thưởng như vậy lại có mấy ai. Cho nên Bùi Chư Thành vô cùng đắc ý, vẫn luôn treo ở tiền thính khoe khoang. ngờ lão gia xem trọng Mai thọ đồ của tứ tiểu thư như vậy, lại lấy nó thay ngự bút của hoàng thượng. Có thể tưởng tượng được, khách khứa ở tiền sảnh nhìn thấy tất nhiên hỏi. Phen này, danh tiếng của tứ tiểu thư có thể ai sánh bằng.

      Tuy kinh phật của Bùi Nguyên Hoa thành tâm nhưng phụ thân lại tin Phật. Thọ lễ của Bùi Nguyên Xảo bình thường. Còn Bùi Nguyên Dung, loại bảo kiếm trang sức như vậy thực quá nhiều, phụ thân cũng phải võ tướng thích chém giết. Chỉ có mai thọ đồ của nàng khiến phụ thân thích. Lòng hiếu thảo và tâm tư nhạy bén của nàng đều được thể ra nên được phụ thân thích là chuyện rất bình thường .

      Nhưng Bùi Nguyên Ca cũng ngờ như vậy nên hơi bất an : "Cha, làm như vậy tốt lắm đâu?"

      "Trẻ con trong nhà biết cái gì? Ngự bút của hoàng thượng cao quý như vậy, sao có thể để trong tiền sảnh cho phong sương tuyết vũ, năm tháng ăn mòn được chứ? Đó phải đại bất kính với hoàng thượng sao?" Bùi Chư Thành nghiêm trang , nhanh chóng thay đổi sắc mặt, mặt mày hớn hở: “Nhưng khuê nữ của ta khác, mài hỏng rồi con lại thêu cho ta bức khác."

      Tuy như vậy nhưng có ai nhìn ra ông muốn khoe ra ngoài?

      "..." Bùi Nguyên Ca yên lặng cúi đầu. Nàng phát , phàm là làm quan lâu dài, miệng ai cũng có thể đổi trắng thay đen. Cha cũng ngoại lệ.

      Chương Vân hoài nghi : "Nô tỳ còn tưởng rằng, thầy dạy ngừng gây khó dễ cho tứ tiểu thư. ngờ thư pháp, hội họa và thêu thùa của tứ tiểu thư tinh tuyệt như thế? Chẳng lẽ các tiên sinh bị oan uổng rồi sao?" Ánh mắt bà ta sắc bén, Bùi Nguyên Ca trước đây tuyệt đối có tài hoa như vậy. Người này quả nhiên có vấn đề.

      "Lời này của Chương di nương đúng rồi. Tuy rằng tiên sinh tốt nhưng cũng thể vì thế mà bỏ bê chính mình? Muốn được như vậy đều do chăm chỉ luyện tập mà ra. Nếu , chỉ mình ta bị mất mặt mà ngay cả phụ thân và Bùi phủ cũng mất mặt theo!" Bùi Nguyên Ca mỉm cười nhưng trong lòng rỉ máu. ai biết được, kiếp trước nàng xuất giá có tài nghệ gì. Sau khi xuất giá, nàng phải trải qua bao nhiêu vất vả cố gắng mới có thể học tới mức tinh tuyệt như vậy, thâm chí còn học quản trướng buôn bán. Đơn giản là vì Vạn Quan Hiểu thích nữ tử tài nghệ siêu tuyệt, thích nữ tử hiền lương thục đức.

      Hao hết tâm huyết như thế, để cuối cùng đổi bằng tính mạng của nàng và đứa con trong bụng!

      Bùi Chư Thành gật đầu tán thưởng lại khiến Bùi Nguyên Dung tức giận đến mức mặt mày trắng bệch. Theo Bùi Nguyên Ca , giờ nàng tài nghệ tinh, chính là có mặt mũi, còn làm mất mặt phụ thân và Bùi phủ sao?

      Đúng lúc này, có hạ nhân bên ngoài báo lại: "Lão gia, Binh bộ thượng thư Trương đại nhân tới chúc thọ, kiệu của Trương phu nhân cũng sắp đến nội viện."

      Khách đến chúc thọ bắt đầu tới cửa, Bùi Chư Thành ở tiền viện chiêu đãi nam khách. Nữ khách ở hậu viện tất nhiên do Chương Vân là chưởng phủ đón tiếp. Ngày thường đều là thời điểm Bùi Nguyên Dung nổi bật, nhưng hôm nay có Bùi Nguyên Ca ở đây, đấu kỳ, hoa yến, "An ngàn quán", tóm lại, Bùi Nguyên Ca cũng coi như nổi danh trong kinh thành. Chính vì vậy, các phu nhân khó tránh khỏi tò mò, lúc này nhìn thấy người thực lại càng kinh ngạc vì mĩ mạo và khí độ trầm tĩnh tú lệ của nàng, toàn thân đều toát lên phong cách quý phái, ngớt buông lời khen lời.

      Những lời này rơi vào trong tai Chương Vân đau giống như kim châm.

      Tình cảnh của Bùi Nguyên Dung và Bùi Nguyên Ca lúc này, giống bà và Minh Cẩm trước đây. Ai ai cũng khen ngợi Minh Cẩm, còn bà chỉ có thể ở bên cạnh làm nền cho Minh Cẩm. Nhưng năm đó, làm nền như bà còn có thể trừ bỏ Minh Cẩm, khiến Bùi Chư Thành và Thư Tuyết Ngọc trở mặt thành thù, còn bà độc đại. Hôm nay cũng giống như vậy, là cơ hội hủy diệt tiện nha đầu này! Bà ta nhìn Bùi Nguyên Dung, cười : "Dung nhi, các ngươi đừng ở nơi này gò bó, đưa các tiểu thư đến hậu hoa viên chơi !"

      "Chương di nương, trước kia có Tứ tiểu thư ở đây tính. Nay tứ tiểu thư ở đây, đích thứ khác nhau, dù sao vẫn phải lấy tứ tiểu thư là hết. Sao có thể để cho Bùi tam tiểu thư chiêu đãi các vị tiểu thư được?" Người là phu nhân Binh bộ thượng thư Trương thị. Phu quân của bà và Bùi Chư Thành có quan hệ vô cùng tốt. Còn bà vẫn luôn chướng mắt Chương Vân, bởi vậy mới lên tiếng chế giễu.

      Lời này vừa ra, lập tức có ít phu nhân chỉ trỏ, lộ vẻ mặt đồng ý.

      Tuy Chương Vân quản lí Bùi phủ, nhưng dù sao cũng chỉ là thiếp thất. Những vị phu nhân ở đây trừ người có mưu đồ có ai qua lại thân thiết với bà ta? Chẳng lẽ để nhóm tiểu thiếp trong nhà lấy tấm gương đó mà học theo, chèn ép chính thất, huyên tân đoạt chủ sao?

      "Chắc do di nương sơ sót thôi. Việc này cũng có gì to tát, xưa nay ta để nó ở trong lòng, di nương cũng cần tạ lỗi với ta. Mọi người đều là người nhà nên cần khách khí như vậy." Bùi Nguyên Ca xong, chẳng những biểu dương phong thái của nàng, ngược lại còn đặt tội danh bất kính đích nữ lên đầu Chương Vân. Nàng càng cần tạ lỗi Chương Vân càng phải tạ lỗi. Nếu , trước mắt bao người như vậy, Chương Vân tự mình lộ ra biết quy củ , còn có khí độ, bị người vạch sai nhưng vẫn bồi tội với tứ tiểu thư.

      Chương Vân thể nào ngờ được, thọ yến vừa mới bắt đầu, Bùi Nguyên Ca hạ uy với nàng như vậy!

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :