1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Đích nữ vô song - Bạch Sắc Hồ Điệp (98/316)

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Nyanko129

      Nyanko129 Well-Known Member

      Bài viết:
      5,155
      Được thích:
      13,070
      Chương 15. Tam tiểu thư xuân tâm nảy mầm

      Trong gian phòng rộng lớn, Bùi Chư Thành cùng nam tử mặc áo bào cổ tròn màu hổ phách cái gì đó, nghe thấy tiếng đẩy cửa liền ngẩng đầu, nhìn đoàn người Trần Khải Minh, bất giác nhíu mày, chẳng lẽ Ca nhi lại gây chuyện? Thần sắc mang theo sầu lo.

      Nhận thấy được vẻ mặt dị thường của , nam tử trẻ tuổi ngồi ở đối diện theo bản năng quay lại.

      Nam tử có lông mày như kiếm, mũi cao, đôi mắt lại tựa như trân châu đen ngâm trong thủy ngân, trong suốt sáng ngời, làm người ta thể dời mắt. Đầu đội tử ngọc quan, y phục thêu ngân tuyến lóng lánh, đai lưng khảm viên dạ minh châu cực lớn, hiển nhiên là người phú quý, ánh mắt đen tò mò đảo qua mọi người, cuối cùng dừng người Bùi Nguyên Ca.

      Vị nương này thoạt nhìn tuổi nhất, chẳng lẽ chính là vị tiểu thư gây xôn xao được người ta truyền tai nhau kia sao?

      Trần Khải Minh nổi giận đùng đùng, chụp bàn : "Bùi tướng quân, nếu lần này ngài phạt nặng tứ tiểu thư, tiên sinh như ta cũng làm nổi nữa! Ngang bướng ngu dốt như vậy, ngỗ nghịch với bề . Nếu là nữ nhi của ta, ta sớm đánh chết cho rồi! Lẽ nào lại để như vậy!" Tức giận bộc phát, cùng tám chữ phê bình kia, vô cùng hoàn mỹ chứng minh Bùi Nguyên Ca hết thuốc chữa.

      Có ngoại nhân ở đây càng tốt, đến lúc đó tiền thưởng gấp bội.

      Bùi Chư Thành có chút đau đầu day day huyệt thái dương: "Rốt cuộc là xảy ra chuyện gì?" Chỉ mong tình quá nghiêm trọng, dù sao còn có Thọ Xương Bá phủ thế tử Phó Quân Thịnh ở đây. Ca nhi cũng là, đáp ứng học tốt, sao còn để xảy ra chuyện ầm ĩ như vậy?

      Mấy năm nay, Bùi Nguyên Dung cũng thường theo Chương di nương đến các phủ bái phỏng, gặp nhiều nam tử, nhưng lại chưa bao giờ gặp thiếu niên nào tuấn như người trước mặt, khiến người ta chú ý. Nàng nhất thời đỏ mặt, hơn nữa khi ánh mắt thiếu niên đó hướng về phía nàng, càng khó kìm nén mà chỉ biết cúi đầu ngượng ngùng. Nhưng giờ phút này vừa ngẩng đầu lên, lại phát mâu quang của thiếu niên đó dừng người Bùi Nguyên Ca, lập tức trong lòng dâng lên cỗ tức giận.

      Tiện nhân xấu xí này, lại khóc sướt mướt giả bộ đáng thương, quyến rũ ánh mắt quý công tử.

      "Phụ thân biết, lần này tứ muội đúng là có hơi quá đáng. Hôm qua học, học thuộc văn chương, nhưng thế nào cũng thuộc được, hôm nay lại giao bài tập. Tiên sinh hỏi nàng, nàng lại ăn bừa bãi, thơ Vịnh mai chính là bài tập của nàng. Bài Vịnh mai kia, chính tai con từng nghe tiên sinh ngâm qua. Hơn nữa, cái loại hảo thi (thơ hay) này, ràng phải tứ muội có thể viết ra, biết sao tứ muội lại có rắp tâm như vậy?" Bùi Nguyên Dung trong lòng ghen ghét, mở miệng đem sai lầm đổ hết lên người Bùi Nguyên Ca. Nàng tin, người đạo đức bại hoại như vậy, vị quý công tử trước mặt này còn có thể coi trọng nàng ta sao?

      Bùi Nguyên Ca cắn môi, ủy khuất : "Nữ nhi có, thi kia phải tiên sinh làm... Tiên sinh hãm hại nữ nhi..." Thanh biện giải nhu nhược nao núng, vừa nghe liền khiến người ta cảm thấy lo lắng thôi.

      Nghe giọng nàng mềm yếu đáng thương, trong lòng Phó Quân Thịnh dâng lên chút thương tiếc, nữ tử.. như vậy...

      " bậy, ta hãm hại ngươi sao? ràng chính ngươi bôi nhọ ta!" Trần Khải Minh nghe vậy giận quá, quay đầu : "Bùi tướng quân, ngươi cũng nghe rồi đó. Trước mặt ngài, nàng cũng dám xấu bề như vậy, phía sau cũng tự nghĩ được. Nữ nhi to gan lớn mật, ngỗ nghịch bất kính, sống đời để làm gì? Sớm đánh chết cho xong, tránh cho tương lai làm mất hết mặt mũi Bùi phủ!"

      Bùi Chư Thành rốt cục cũng nghe ra trọng điểm, hỏi: "Thơ gì?"

      Trần Khải Minh từ trong lòng lấy ra bản chép tay, lật ra giữa, lộ ra chữ viết mực mới tinh: "Chính là Vịnh mai thi này, là ta mới làm hôm qua, kịp ghi tạc bản chép tay. biết tứ tiểu thư chứa tâm tư gì, lại dám chửi bới ta như thế. Từ lúc đọc được bài thơ kia, chuẩn bị tốt, đem bài thơ này sao chép bằng chính tay mình lần nữa, lại thêm bằng chứng như núi.

      Sau khi nhìn bài thơ kia, lông mi Bùi Chư Thành nhảy dựng, ý vị thâm trường nhìn Trần Khải Minh, lại dùng thần sắc cổ quái nhìn Bùi Nguyên Ca, sầu lo vốn dĩ tan thành mây khói, nhưng khi nhìn tờ giấy kia lại nặng nề tối tăm: "Đây là thi Trần tiên sinh viết ư? Ta xem nội dung thơ, là vịnh hoa mai. Nhưng tại xuân về hoa nở, sao Trần tiên sinh vịnh xuân, ngược lại lại ngâm hoa mai nở vậy?"

      "Chuyện này... Ta luôn thích hoa mai, mấy ngày trước vừa vặn gặp qua bức Tảo mai đồ (tranh vẽ hoa mai buổi sớm), linh cảm đột tới, nên viết ra thi này." Trần Khải Minh lung tung hồi, lập tức giận dữ : "Bùi tướng quân đây là ý gì? Chẳng lẽ hoài nghi thơ này phải ta viết? Ngươi cũng nhìn xem, tứ tiểu thư có thể viết ra thơ hay như vậy sao?"

      "Tiên sinh lo lắng rồi, ta chỉ là tò mò mà thôi, bởi vì ta cũng cực hoa mai, cho nên đối với bài Vịnh mai này, khó tránh khỏi chú ý." Bùi Chư Thành khóe miệng lên chút cười lạnh, bỗng nhiên nghiêm nghị nhìn Bùi Nguyên Ca : "Ca nhi, bài thơ này là con viết sao?"

      Bùi Nguyên Ca sợ hãi rụt rè : "... phải... Phụ thân!"

      ai nghĩ rằng Bùi Nguyên Ca thừa nhận thơ phải của nàng, Trần Khải Minh vui mừng quá đỗi, vội hỏi: "Bùi tướng quân, ngươi nên làm chủ cho ta! tại tứ tiểu thư thừa nhận, nàng lấy trộm thơ của ta, lại vu tội ta, ngài nhất định phải nghiêm trị!"

      "Lấy trộm thơ người khác, bôi nhọ người ta, ngươi chắc chắn muốn nghiêm trị sao!" Bùi Chư Thành hòa ái : "Vậy theo ý tiên sinh, nên trừng phạt thế nào mới đúng?"

      Bùi Chư Thành thường xuyên ở trong phủ, Trần Khải Minh tiếp xúc vài lần, chỉ cảm thấy người này ôn nhuận có lễ, đối cũng vô cùng lễ ngộ khách khí, bởi vậy trong lòng sớm kính sợ, kiêu hoành : "Ta là người đọc sách, bất kể thi ca hay thanh danh đều là tánh mạng của ta. Hành động này của Tứ tiểu thư khác khác nào bảo ta chết, nên ít nhất cũng phải đánh hai mươi trượng, phạt quỳ từ đường ba ngày. Mặt khác, còn phải quỳ xuống dập đầu nhận sai với ta, hướng mọi người thanh minh, là tứ tiểu thư lấy trộm thi của ta, cho ta chính danh."

      Phó Quân Thịnh ngạc nhiên mở to hai mắt, vi tiên sinh này là cuồng vọng, có biết đứng trước mặt ai ? Lại dám để cho đích nữ tướng quân phủ dập đầu nhận sai với ? Nhìn lại Bùi Nguyên Ca yếu đuối rụt rè bên cạnh, trong lòng đành lòng, cảm thấy nương này giống người như vậy, nhịn được : "Bùi tướng quân, việc này chỉ sợ bên trong có nội tình, bằng hỏi cẩn thận ràng rồi sau”.

      "Thế tử cần nhiều lời, đây chuyện của Bùi phủ, ta ắt có quyết đoán." Bùi Chư Thành vẫy tay ngăn lại .

      Hóa ra là thế tử! như vậy, phủ đệ của ít nhất cũng có “danh” . Bùi Nguyên Dung trong lòng rạo rực, mà Bùi Nguyên Ca lại có thể khiến thế tử biện hộ cho nàng, càng thêm chán ghét, mở miệng : "Thế tử tâm địa thiện lương, nhưng tứ muội sai chính là sai, nên bị phạt. Nếu , Bùi phủ này to như vậy, còn có quy củ gì để người khác nghe theo?" Nàng tự nhận là lời này hào phóng khéo léo, cực có phong cách quý phái, nhất định có thể được thế tử kính trọng vài phần, trong lòng đắc ý, tỏ vẻ đáng , trong sáng như nước mùa thu, hướng về phía Phó Quân Thịnh.

      Phó Quân Thịnh ngược lại tâm sinh chán ghét: tỷ muội vốn là , vị nương này chẳng những che chở muội muội, ngược lại còn bỏ đá xuống giếng, thoạt nhìn minh diễm ngây thơ, tại sao tâm địa lại ngoan độc như thế? Nhìn nàng trang phục xa hoa, hẳn là tam tiểu thư do chưởng phủ Chương di nương sinh ra, có tỷ tỷ như thế, vậy tứ tiểu thư ở trong phủ cũng sống được tốt lắm.

      Bùi Chư Thành nắm chặt vạt áo, gân xanh tay nổi lên, mặt vẫn mang theo ý cười: "Vậy ư? Trần tiên sinh chỉ muốn như vậy là đủ? cầu khác sao?"

      "Cái này..." Chẳng lẽ Bùi tướng quân còn muốn bồi thường cho ? Trần Khải Minh mắt lộ ra vẻ tham lam, lại ra vẻ thanh cao , "Ta là người đọc sách, tiền tài với ta chỉ là vật ngoài thân, ta tất nhiên để vào mắt, bằng Bùi tướng quân viết cho ta phong thư tiến cử! Nhưng mà... nếu bùi tướng quân vẫn cố ý, vậy cho ta ngàn lượng bạc trắng làm bồi thường ! Còn lại, ta cũng so đo với đại nhân nữa, tha cho tứ tiểu thư lần!"

      "Được! Tốt lắm! Theo ta quá , nên gấp bội mới đúng”. Bùi Chư Thành gật đầu cười, bỗng nhiên biến sắc, vỗ mạnh xuống bàn, lớn tiếng phẫn nộ quát: "Lý tham quân tiến vào, đem tặc nhân này kéo ra ngoài, đánh bốn mươi quân côn, cùm tay mang thị chúng sáu ngày, phạt ngàn lượng, hơn nữa tước danh hiệu cử nhân của , trọn đời được tham gia khoa cử! Loại bại hoại như này, về sau đừng để ta nhìn thấy, bằng , ta thấy lần, đánh lần!"

      Tình thế rồi đột nhiên nghịch chuyển, Trần Khải Minh ngơ ngác hiểu: "Ơ... Bùi tướng quân, ngươi làm cái gì vậy?"

    2. Nyanko129

      Nyanko129 Well-Known Member

      Bài viết:
      5,155
      Được thích:
      13,070
      Chương 16. Bùi Nguyên Dung bị phạt

      "Làm cái gì" Bùi Chư Thành cười lạnh, tiện tay cầm ra quyển thi tập cũ kỹ, ném tới trước mặt Trần Khải Minh, phẫn nộ quát, "Ngươi trợn to mắt chó của ngươi nhìn cho ta, Vịnh mai thi này, là mười sáu năm trước bản tướng quân đưa bằng hữu rời kinh, đường gặp hoa mai ban sớm mà làm ra, năm đó mọi người đều biết, ghi chép lưu lại trong Tướng quân thi tập của ta. Lấy trộm thơ của bản tướng quân, còn dám vu oan, xấu nữ nhi của ta, trước mặt của ta còn phách lối, làm càn như thế, vậy có ta ngươi còn ức hiếp nữ nhi của ta đến mức nào, hả?"

      Tức giận phát ra ngăn được, sát khí đẫm máu sa trường cùng uy nghi bùng nổ, nhất thời khiến Trần Khải Minh cả kinh xụi lơ.

      "Bùi... Bùi tướng quân... Ta thực... Thực biết thi này..." Bởi vì sợ hãi, Trần Khải Minh ngay cả cũng mạch lạc, kêu khóc đứng lên, "Bùi tướng quân tha mạng , tha mạng , ta... ta... ta cũng bị người ta sai khiến nên mới có thể..."

      Đúng lúc này, ngoài cửa truyền đến thanh Chương di nương: "Lão gia!"

      Vén rèm tiến vào, nhìn thấy Trần Khải Minh bộ dáng chật vật, trong lòng Chương Vân run lên, nhưng vẫn cười : "Lão gia, Liễu quý phi trong cung đưa bái thiếp, là được mấy khóm mẫu đơn nở rất đẹp, mời các vị tiểu thư trong phủ năm ngày sau vào cung ngắm hoa! Nghe trong kinh thành, người được mời nhiều lắm, đây chính là vinh dự khó có được." xong, làm bộ như là giờ mới nhìn thấy bộ dáng của Trần Khải Minh, kinh ngạc : "A, đây là làm sao vậy?"

      Bùi Chư Thành để ý tới nàng, tiếp tục hỏi: "Ai sai ngươi bôi nhọ, hãm hại đích nữ của ta?"

      Lí nào lại như vậy? Đầu tiên là Trấn Quốc Hầu phủ từ hôn, bây giờ lại mưu tính Ca nhi của . Con hổ phát uy, lại nghĩ là con mèo bệnh sao? Cho dù lần này hồi kinh bị cách chức, còn là đại tướng quân trấn thủ phương, nhưng Bùi Chư Thành cũng phải người dễ bắt nạt!

      Chẳng lẽ người này muốn khai ra mình? Chương Vân trong lòng cả kinh, nếu để Bùi Chư Thành biết nàng sai giáo tập tiên sinh hãm hại Bùi Nguyên Ca, đời này của nàng xong rồi! Tâm tư thay đổi nhanh, vội vàng : "Có người sai Trần tiên sinh xấu tứ tiểu thư? Đây là chuyện gì? Tứ tiểu thư với người ta thù oán, chẳng lẽ... là Trấn Quốc Hầu phủ từ hôn, sợ bị nắm thóp, cho nên cố ý hắt nước bẩn lên người Tứ tiểu thư, để tỏ vẻ bọn họ cây ngay sợ chết đứng, là Bùi phủ chúng ta phải trước?" xong, ánh mắt ý bảo Trần Khải Minh theo lời của nàng.

      Bùi Nguyên Ca trong lòng cười lạnh, đầu óc Chương Vân xoay chuyển rất nhanh, trong chớp mắt đem nước bẩn hắt sang Trấn Quốc Hầu phủ, nhưng ra giá họa thiên y vô phùng [1]. Đáng tiếc, chuyện này phụ thân nhất định bỏ qua như vậy, chỉ cần đến lúc đó đối chất cùng Trấn Quốc Hầu phủ, chân tướng lập tức ràng, cần nàng nhiều, ngược lại còn tạo hiềm nghi.

      [1] Thiên y vô phùng: áo tiên thấy vết chỉ khâu, ý giá họa chê vào đâu được

      Trần Khải Minh là loại giảo hoạt, lập tức dập đầu : "Đúng vậy, là tên sai vặt của Trấn Quốc Hầu phủ truyền tin, bảo tiểu nhân làm như vậy. , nếu tiểu nhân làm theo, liền... liền giết cả nhà tiểu nhân! Tiểu nhân cũng là bất đắc dĩ , Bùi tướng quân tha mạng, Bùi tướng quân tha mạng a!"

      Lại là Trấn Quốc Hầu phủ! Bùi Chư Thành thầm cắn răng.

      "Lão gia, tuy rằng Trấn Quốc Hầu phủ đứng sau, nhưng hành vi của Trần Khải Minh cũng thực đáng giận, nhưng mà việc này liên lụy tới tứ tiểu thư. Nô tỳ ngu kiến, tốt nhất vẫn nên nháo đến quan phủ, lão gia để nô tỳ xử trí !" Chương Vân mặt đầy thân thiết cùng bình tĩnh, trong lòng nổi lên sát khí. Vừa rồi nếu phải Đồng trạch viện có người truyền tin tức cho nàng, Trần Khải Minh lúc này chỉ sợ khai nàng ra. Người này thể lưu! Việc này đành phải phiền đến ca ca !

      Trần Khải Minh còn tưởng rằng Chương Vân giúp , trong lòng rất cảm kích, vui mừng vì vừa rồi mình khai ra nàng ta.

      Bùi Chư Thành chán muốn nghĩ, vẫy vẫy tay, sai người mang Trần Khải Minh xuống. Ánh mắt chuyển tới Bùi Nguyên Dung cùng Bùi Nguyên Xảo bên cạnh, tức giận lại nổi lên, chỉ vào hai người quát: "Còn các ngươi nữa, tỷ muội cùng nhau ở học đường, muội muội bị người ta xấu như vậy, hai người tỷ tỷ các ngươi cũng lên tiếng? Còn ngươi, Bùi Nguyên Dung, ngươi đứng ra, , những lời lúc nãy là có ý gì?"

      Bùi Nguyên Dung hoàn toàn nghĩ tới tình biến đổi nhanh như thế, choáng váng: "Phụ thân, con... con..."

      Chương Vân cần nghĩ cũng biết, nhất định là Bùi Nguyên Dung hỗ trợ làm chứng, vội vàng hoà giải : "Lão gia đừng tức giận, ai nghĩ rằng tiên sinh lại vô liêm sỉ như vậy, ngay cả đích nữ cũng dám vu tội bôi nhọ, Dung nhi và Xảo nhi chỉ là thứ nữ, ngày thường còn biết ủy khuất thế nào? Chỉ sợ cũng bị tiên sinh hù dọa, dù sao đều là hài tử, hiểu chuyện!" Vì cứu Bùi Nguyên Dung, lại lợi cho Bùi Nguyên Xảo.

      "Dù thế các ngươi vẫn là nữ nhi Bùi phủ, lại bị tên cử nhân nghèo kiết xác đó dọa thành như vậy, ngay cả muội muội ruột thịt cũng làm ngơ, mỗi người lĩnh hai mươi bản, đánh mạnh cho ta. Sau đó đem Bùi phủ gia huấn chép trăm lần, để cho các ngươi nhớ lâu, về sau gặp loại chuyện này, các ngươi im hơi lặng tiếng, làm mất mặt của ta, đến lúc đó coi như ta dạy dỗ trước các ngươi!" Bùi Chư Thành tuy rằng tin, nhưng tức giận cũng giảm bớt, chỉ tiếc rèn sắt thành thép, phẫn nộ quát.

      Bùi Nguyên Xảo cũng thôi, nhưng Bùi Nguyên Dung từ được nâng niu trong lòng bàn tay, ngay cả cái cốc đầu cũng chưa bị, lúc này đột nhiên bị phạt hai mươi bản, lại là bởi vì Bùi Nguyên Ca, nhất thời cảm thấy vô cùng ủy khuất, "Oa" tiếng liền khóc to lên. Chương Vân sợ nàng khóc, càng chọc giận Bùi Chư Thành, vội vàng lôi nàng .

      Bùi Nguyên Xảo thần sắc khác thường nhìn Bùi Nguyên Ca, sau đó mới yên lặng rời .

      Chỉ còn lại có Bùi Nguyên Ca lặng lẽ ở nơi đó, cơn tức của Bùi Chư Thành rốt cục cũng tiêu tan, ngoắc tay ý bảo tiểu nữ nhi lại đây, vuốt ve đầu nàng : "Ca nhi, ủy khuất cho con rồi. cho phụ thân nghe, có phải các vị tiên sinh khác cũng làm khó con như vậy ?" Khó trách trước kia tiên sinh luôn tìm cáo trạng, Ca nhi bất hảo, hóa ra là tên vô liêm sỉ như thế, dù có lấy đao trảm cũng sai.

      Bùi Nguyên Ca biết, tại chỉ cần nàng câu, phụ thân chút do dự đem toàn bộ tiên sinh đuổi ra ngoài. Việc này đại biểu cho, phụ thân bắt đầu tin tưởng nữ nhi là nàng: "Đúng vậy, phụ thân, nhưng mà nữ nhi sợ, con là nữ nhi Bùi đại tướng quân!"

      Lời này lập tức khiến Bùi Chư Thành cảm động, càng thêm thích Bùi Nguyên Ca, đột nhiên lại : "Nếu về sau phụ thân còn là đại tướng quân nữa? Con có sợ ?"

      "Phụ thân , sau này người đều ở kinh thành sao?" Bùi Nguyên Ca nhớ , kiếp trước, sau khi phụ thân hồi kinh, từ quan võ biến thành quan văn, nhậm chức Hình bộ thượng thư, tuy rằng phẩm chất giống nhau, nhưng địa vị quyền thế lại bằng, trong lòng phụ thân ắt cũng có mất mát? toát ra loại cảm xúc này với nàng là chuyện tốt, nếu có thể nắm chắc cơ hội, càng có thể tăng thêm lực của mình, vì thế dùng thanh kiên định : "Có phụ thân bên cạnh, nữ nhi lại càng sợ! Hơn nữa, sau này phụ thân có thể thường xuyên bồi nữ nhi. Phụ thân ở trong phủ, nữ nhi rất nhớ người!"

      Quả nhiên, Bùi Chư Thành nghe vậy, trong lòng uất thiếp, càng cảm thấy nữ nhi chịu nhiều uất ức, định giỡn, bỗng nhiên nhớ tới Phó Quân Thịnh bên cạnh, cười tủm tỉm : "Đúng rồi, ta quên giới thiệu, đây là Thế tử Thọ Xương Bá phủ Phó Quân Thịnh, lớn hơn con tuổi, con gọi là Phó ca ca là được rồi. Đây là tiểu nữ nhi của ta, Bùi Nguyên Ca."

      Bùi Nguyên Ca quy củ hành lễ : "Chào Phó ca ca."

      Tình hình lúc trước, tẫn hiển Bùi Nguyên Ca trí tuệ, nghĩ tới nàng mặt ngoài mảnh mai, lại thông minh như thế! Phó Quân Thịnh trong lòng thầm khen, còn bán lễ, ôn nhiên cười : "Chào Tứ muội muội”.

      "Nếu phụ thân còn có khách, nữ nhi liền cáo lui trước". Mặc dù có phụ thân ở đây, nhưng nam nữ có khác, Bùi Nguyên Ca trước hướng phụ thân cáo biệt, sau lại hướng Phó Quân Thịnh hành bán lễ, lúc này mới lui ra ngoài. Phó Quân Thịnh bất giác có chút mất mát, theo bản năng nhìn theo nàng rời .

      Tiểu nha đầu này, sao phải chạy nhanh như vậy? Bùi Chư Thành nhíu mày, nhìn thấy Phó Quân Thịnh ánh mắt lưu luyến, mày lại giãn ra. Phó Quân Thịnh học vấn cao, lại ôn hòa có lễ, so với Trấn Quốc Hầu phủ thế tử An Trác Nhiên tốt hơn gấp trăm lần, mới vừa rồi đỡ cho Ca nhi, chắc hẳn ấn tượng với Ca nhi rất tốt, xem ra mối nhân duyên này có hi vọng!

      Nhưng mà lần này cần phải nhìn chuẩn, chọn vị hôn phu thỏa đáng cho Ca nhi, tuyệt đối thể dẫm vào vết xe đổ của Trấn Quốc hầu phủ...

    3. Nyanko129

      Nyanko129 Well-Known Member

      Bài viết:
      5,155
      Được thích:
      13,070
      Chương 17. Ngộ tra nam, tứ tiểu thư bộc lộ kinh diễm

      "Nương, vì sao ngươi đem vải Vân cẩm tốt như vậy đưa cho Bùi Nguyên Ca? Còn có bộ trang sức nạm vàng khảm ngọc nữa!" Trong Tứ đức viện, Bùi Nguyên Dung chọn lựa trang sức y phục cho Hoa yến, tuy rằng mọi thứ quý giá đắt tiền trước mặt, chút cũng kém Bùi Nguyên Ca, nhưng nàng vẫn cảm thấy khó chịu, tiểu tiện nhân sao xứng chi phí giống nàng?

      "Nàng ta tại là tâm can bảo bối của phụ thân ngươi, lại là đích nữ, ta thể khắt khe. Mà ngươi lo lắng cái gì? Bộ dáng của Bùi Nguyên Ca kia, mặc kim tuyến ngân tuyến cũng đẹp lên được! Hơn nữa, nàng lại là người bị lui hôn, ngươi còn sợ nàng vượt mặt ngươi sao?" Chương Vân sân thị, huống chi quần áo này nàng đều động tay chân: "Đừng cho rằng ta biết tâm tư của ngươi, còn nhớ Thế tử Thọ Xương Bá phủ , có phải hay ? Nếu theo như ngươi , cha ngươi sớm đem Bùi Nguyên Ca đính ước cho rồi!"

      "Cha cái gì cũng đều thiên vị nàng ta, còn vì tiểu tiện nhân này mà đánh ta!" Thù mới hận cũ nổi lên trong lòng, Bùi Nguyên Dung căm giận : "Bộ dáng quỷ xấu xí kia của nàng, ta tin thế tử có thể để ý! Nàng ta sao xứng với mối nhân duyên tốt như vậy?"

      "Đúng vậy, nàng ta xứng!"

      Chương Vân lẩm bẩm , trong ánh mắt tràn ngập tàn nhẫn oán độc, khó khăn mới phá tan hôn với Trấn Quốc Hầu phủ. nghĩ tới, chỉ chớp mắt, lão gia lại muốn nàng ta gả cho Thọ Xương Bá phủ. Hừ, đừng hòng mơ tưởng! Nàng có thể phá lần, tất nhiên có thể phá lần hai. Đợi sau này, tiểu tiện nhân kia thân bại danh liệt, thanh danh mất sạch, nàng muốn nhìn xem, Bùi Nguyên Ca còn có thể đắc ý ra sao? Nhưng mà, tại quan trọng nhất vẫn là Dung nhi.

      Nghĩ đến đây, Chương Vân lại thở dài, Hoa nhi tài mạo song toàn, lại phú mưu lược, cần lo lắng. Nhưng Dung nhi giống vậy, nàng được nuông chiều từ , tài trí dung mạo cũng như Hoa nhi, muốn có cửa hôn nhân hiển hách cũng dễ dàng, trước mắt hoa tế yến đúng là tốt cơ hội, làm nương như nàng phải tính toán tốt.

      "Dung nhi, tầm mắt đừng quá hạn hẹp! Lần này Liễu quý phi đưa bái thiếp danh nghĩa là ngắm hoa yến, thực chất là giúp hoàng thân quốc thích tứ hôn, chỉ cần ngươi biểu tốt hoa yến, được quý phi nương nương coi trọng, cha ngươi lại là quan lớn triều đình, như vậy hoàng tử quý tộc ngươi cũng có thể gả !" Chương Vân tận tình khuyên bảo: "Ngươi cho rằng Thọ Xương Bá phủ thế tử tốt? Đó là ngươi chưa gặp được người chân chính “tốt” thôi! Liễu quý phi dưới gối có Cửu hoàng tử, là kinh thế chi tư, phàm là tiểu thư gặp qua ai là bị khuynh đảo, mới 16 tuổi nhưng lập chiến công hiển hách, ngay cả cha ngươi kĩ tính như vậy còn khen dứt miệng, Phó Quân Thịnh kia làm sao bằng được?"

      Bị Chương Vân gợi lên hiếu kỳ, Bùi Nguyên Dung thản nhiên: "Nương, lời ngươi ?"

      "Ta lừa ngươi làm gì? Ngắm hoa yến lần này, Cửu hoàng tử cũng tham dự, đến lúc đó ngươi vừa thấy chẳng phải biết hay sao? Chờ ngươi thấy được cửu hoàng tử, cho dù Phó Quân Thịnh vội vàng thú ngươi, ngươi cũng gả đâu!" Thấy nàng rốt cục hồi tâm chuyển ý, Chương Vân càng mạnh mồm.

      Bùi Nguyên Dung quả nhiên tâm động, lại lo lắng : "Nhưng mà nương, ta..."

      "Đừng lo lắng, ngươi là nữ nhi của ngươi, sao nương có thể tính cho ngươi? Ta đều hỏi thăm kĩ rồi, lần này Hoa yến, Liễu quý phi lấy ra bức họa, họa biên cương phong cảnh, làm đề thi cho các vị tiểu thư, mượn việc này khảo sát tài hoa của chư vị tiểu thư. Đây là nương bỏ số tiền lớn nhờ người giúp ngươi viết, đến lúc đó ngươi chỉ cần ngâm ra bài thơ này, nhất định có thể kinh diễm toàn bộ, còn lo Cửu hoàng tử chú ý đến ngươi sao?". Chương Vân xong, định liệu trước đem tờ giấy tuyên thành để vào trong lòng của nàng, mặt lộ ra ý cười kiên định.

      Tuy rằng tiện nhân Minh Cẩm kia lúc còn sống đắc ý với nàng, nhưng mà, nữ nhi của nàng lại có thể đem Bùi Nguyên Ca dẫm nát dưới lòng bàn chân!

      Đáng tiếc Hoa nhi bồi Văn Uyển đến Khánh phúc tự cầu phúc, ở trong phủ. Nếu , với tài mạo trí tuệ của nàng, Bùi Nguyên Ca càng có chỗ sống yên ổn!

      Giấy tuyên thành nắm này có thể quyết định vận mệnh của nàng, Bùi Nguyên Dung thản nhiên cười, nhưng lập tức, đáy lòng lại dâng lên sầu lo: Bùi Nguyên Ca tuy rằng dung mạo kém xa nàng, lại từng bị lui hôn, danh dự mất hết, nhưng nàng ta viết thơ, có đôi khi ngay cả tiên sinh cũng phải trầm trồ khen ngợi, vạn nhất hoa yến, nàng ta triển lộ tài hoa... Nàng phải nghĩ biện pháp, khiến nàng ta mất mặt mới được.

      Đúng rồi, chính là như vậy!

      Đến lúc đó, nàng đại tỏa sáng, Bùi Nguyên Ca cũng mất mặt trở về, từ nay về sau bao giờ có thể so sánh với nàng!

      Trong lúc nhất thời, mặt mẹ con hai người nở rộ ra ý cười sáng chói giống nhau.

      ※※※

      Liễu quý phi...Hoa yến... Bùi Nguyên Ca ngắm nhìn đám mây phớt màu hoa đào nổi bật ngoài cửa số, như có điều suy tư. Giống như tin tức Tử Uyển truyền tới, kiếp trước có yến hội như vậy, xem ra, lần trọng sinh này, có rất nhiều chuyện giống trước kia. Nhưng bất kể thế nào, với nàng mà , đây là cơ hội hiếm có triển lộ trước mặt mọi người!

      Kiếp trước, nàng xấu hổ vì dung mạo bằng Bùi Nguyên Dung, luôn buồn rầu trốn ở Tĩnh Xu trai, sau lại bị Trấn Quốc Hầu phủ từ hôn, càng bước chân ra khỏi nhà.

      Bởi vậy, nàng chỉ có thể nhìn Bùi Nguyên Hoa cùng Bùi Nguyên Dung theo Chương di nương bái phỏng khắp nơi. Cuối cùng Bùi Nguyên Hoa trở thành kinh thành đệ nhất tài nữ, Bùi Nguyên Dung cũng được khen ngợi dung mạo diễm lệ, cởi mở hồn nhiên. Về phần nàng... Ngày đó ở giám hiên hắc bạch kì, Dương Tú Huyền từng nàng dung mạo tầm thường, tài đức... Nàng chưa bao giờ xuất ở trước mặt mọi người, vậy lời đồn đó từ đâu mà đến, có thể nghĩ, chừng mọi việc còn nhiều hơn như thế!

      Cho nên, kiếp trước sau khi bị Trấn Quốc Hầu phủ từ hôn, cũng có người nào đăng môn (môn đăng hộ đối) cầu hôn nàng, cho nên, mới có thể bị Vạn Quan Hiểu lừa...

      Nghĩ đến đủ loại chuyện kiếp trước, cho dù có tóc mái dày che lấp, cũng cách nào dấu được hận ý trong ánh mắt. Ngưng mắt nhìn dung mạo bình thường trong gương đồng, khóe miệng Bùi Nguyên Ca chậm rãi lên tia cười lạnh, lần này Hoa yến chính là cơ hội, để nàng có thể bỏ ngụy trang, sáng chói đứng ở trước mặt mọi người, để cho bọn họ hảo hảo nhận thức Bùi Nguyên Ca "dung mạo tầm thường, tài đức"!

      Coi như đây là đưa cho mẹ con Chương Vân phần đại lễ đầu tiên !

      "Tử Uyển tiến vào, giúp ta trang điểm!"

      ※※※

      Hoa yến ngày đó, Bùi Chư Thành sớm bị thánh chỉ tuyên đến Lại bộ. có trong phủ, Chương Vân vui vẻ, để ý tới Bùi Nguyên Ca, cáo ốm đưa . Bùi Nguyên Dung chê cùng đường với Bùi Nguyên Ca mất mặt, lấy cớ hẹn đích nữ Mỗ phủ cùng nhau dự tiệc, sớm trước. Bởi vậy, cuối cùng chỉ còn Bùi Nguyên Xảo cùng Bùi Nguyên Ca ngồi cùng xe ngựa Bùi phủ vào cung. Như thế lại hợp tâm ý Bùi Nguyên Ca, miễn cho Bùi Nguyên Dung này dọc đường gây .

      Bùi Nguyên Xảo ngây ngẩn nhìn Bùi Nguyên Ca, nhìn theo tới khi nàng tiến vào hoàng cung, cũng vẫn chưa phục hồi lại tinh thần. Đây là Bùi Nguyên Ca dung mạo tầm thường kia sao? Nàng phải nằm mơ chứ! Luôn cảm thấy, Bùi Nguyên Ca sau lần bệnh nặng này, giống như thay đổi làm người khác, ngày càng thể trêu chọc... Bùi Nguyên Xảo yên lặng nghĩ, ngày sau, phải làm sao, chỉ sợ phải tính toán lại lần nữa.

      Đến cửa cung, xuống xe ngựa, đổi kiệu , mực bị nâng đến Trầm hương điện nơi Liễu quý phi thiết yến.

      Hỏi thăm cung nữ chỗ Bùi Nguyên Dung, Bùi Nguyên Ca mang theo Bùi Nguyên Xảo thẳng đến hướng giàn hoa tử đằng cách đó xa. Còn chưa đến gần, nghe được thanh của Bùi Nguyên Dung xa xa truyền đến: "Các ngươi chưa thấy qua Tứ muội muội kia của ta đó thôi. rất khó coi, nên phải chải tóc mái dài che mặt, dám để người ta thấy. Cả ngày giống như quỷ thấy bộ dáng, đều trốn trong Tĩnh Xu trai. Hiếm có cơ hội lần này, để cho các ngươi gặp chút cái gì gọi là dung mạo tầm thường, đến lúc đó mà bị dọa, cũng đừng ta nhắc nhở các ngươi nha!"

      " dọa người như vậy sao? Nhưng mà nghe nàng rất thông minh, ở Giám hiên hắc bạch kỳ đánh cờ thắng hiên chủ đó!"

      "Hix, ta nghe ngóng qua rồi, nàng căn bản là thắng! Ngày đó có đích nữ Dương trữ bá phủ ở đó, muốn Lưu ly thất thải châu, chọc giận hiên chủ. Đại khái là hiên chủ tức giận, nhưng lại thể chọc vào Dương trữ bá phủ, cho nên mới tìm cái cớ đưa cho Bùi tướng quân, kết quả thiên hạ đồn bậy, biến thành như vậy!"

      "Khó trách, ai cũng nàng dung mạo tầm thường, tài đức, làm sao có thể thắng? Ta còn nghe , nàng tính tình ngang bướng, ngỗ nghịch tiên sinh!"

      "Nhiêu đó có là gì? Ngay cả bà vú chiếu cố nàng từ bé, còn bị nàng lấy cớ thiếu chút nữa đánh chết, nữ nhân tâm tư ngoan độc như vậy, khó trách Trấn Quốc Hầu phủ thế tử muốn từ hôn!" Thanh vừa dương cao, nịnh nọt lấy lòng : "An thế tử, ngươi có phải hay ?"

      An thế tử? Trấn Quốc Hầu phủ An Trác Nhiên?

      cũng tới tham gia Hoa yến? là oan gia ngõ hẹp! Khóe miệng Bùi Nguyên Ca lộ ra ý cười, đứng lại phía trước giàn hoa, hướng tới đám người thảo luận náo nhiệt bên kia, dùng thanh ôn nhu nhất, êm tai nhất hô: "Tam tỷ tỷ, "

      Tam tỷ tỷ? Chẳng lẽ là Bùi Nguyên Ca mà bọn họ đến?

      Nhất thời, tất cả mọi người quay đầu, nhìn về phía vang lên giọng ...
      Phong Vũ Yên, Nhiên Nhiên, Aliren5 others thích bài này.

    4. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 18. Ghen tuông, Diệp Vấn Quân vô lý khiêu khích

      nữ tử kiều đứng dưới giàn hoa màu tím nhạt, khuôn mặt trắng hồng, con ngươi linh hoạt như làn nước dao động, đoan trang nhưng mất vẻ quyến rũ, mũi cao môi đào, phong tư thanh nhã. Mái tóc đen vấn kiểu lưu vân kế [1], trâm bạch ngọc hồ điệp cắm lệch, mặc áo xanh nhạt lộ ít cánh tay, váy lụa trắng, dải lụa màu đỏ điểm hoa mai rủ xuống, tao nhã nhưng vẫn thanh diễm. Tuy còn tuổi, vóc dáng chưa nảy nở, nhưng vô cùng xinh đẹp.

      [1] Lưu vân kế: kiểu tóc búi lệch bên đỉnh đầu, uốn lượn như mây. Giống thế này

      Gió thổi hoa, hoa tím rơi, tô điểm cho nữ tử đẹp như tranh, cùng với váy trắng nhàng, tạo thành bức họa tuyêt mỹ.

      Mà mỗi người nhìn bức họa này, đều có cảm giác, tựa như khắp nơi muôn hoa khoe sắc, oanh oanh yến yến ở đây, nháy mắt đều trở thành bối cảnh, chỉ để làm nổi bật người trước mặt, thanh tú diễm lệ.

      Từng tiếng hít thở ngừng vang lên, cả nam cả nữ. Đây là Bùi Nguyên Ca, vị dung mạo tầm thường, tài đức kia sao? Người ngỗ nghịch với tiên sinh, tứ tiểu thư ngoan độc trách phạt cả nhũ mẫu sao? Nhiều người khó mà tin được, nữ tử trước mặt ràng u tĩnh thanh nhã như vậy, mềm mại động lòng người. Lời đồn tin được!

      Người khó tin nhất, ai khác ngoài Bùi Nguyên Dung.

      Người này là Bùi Nguyên Ca sao? Xấu xí ngu dốt, luôn bị mình tính kế ức hiếp, sao đột nhiên lại đảo ngược hoàn toàn? Chẳng những trở nên nhanh mồm nhanh miệng, mà ngay cả chính nàng vẫn luôn kiêu ngạo mình xinh đẹp, giờ cũng bị nàng ta che mất. Bùi Nguyên Ca thành lưu vân cao quý trời, còn nàng ngược lại thành nước bùn dơ bẩn, điều này sao có thể? Bên cạnh truyền đến tiếng nữ tử cười khẽ, những từ "ghen tị" "chê" "ngu xuẩn" linh tinh hỗn loạn, hiển nhiên là nhằm vào những lời của nàng vừa nãy mà , vừa tức vừa nôn nóng, khiến nàng muốn phát điên lên.

      An Trác Nhiên nhìn Bùi Nguyên Ca chớp mắt, giống như kinh hãi khó tả.

      từng gặp qua Bùi Nguyên Ca. Nàng hoặc là cúi đầu, tóc mái dài che kín khuôn mặt, mặt chát son phật dày, ủ dột trầm; hoặc là điêu ngoa ngoan độc trách cứ thị tỳ trong viện. Nàng khi đó cùng với người trước mắt bộ dáng nhàng mềm mại, ôn nhu thanh nhã này như là hai người khác nhau. Chắc ngụy trang thôi? An Trác Nhiên tự an ủi chính mình, bộ dáng xinh đẹp thế nào? Bên ngoài tô vàng nạm ngọc, bên trong thối rữa, nữ tử đạo đức bại hoại như vậy, căn bản xứng làm thế tử phi của ! Cho dù vậy, trong lòng vẫn khỏi tiếc nuối, mỹ nhân như thế...

      Nhìn An Trác Nhiên thất thần, nữ tử mặc áo váy dệt kim trang gấm hoa, cách đó xa hừ lạnh tiếng, đem ánh mắt oán độc chuyển hướng Bùi Nguyên Ca.

      Biết mọi người nhìn mình, Bùi Nguyên Ca vẫn mỉm cười như cũ, kiêu ngạo siểm nịnh. Hiệu quả rung động nàng muốn đạt được, giờ cần làm gì cả, chỉ cần tiếp tục trưng ra vẻ xinh đẹp của nàng, phong thái tao nhã cùng với rụt rè, cũng hung hăng đánh cho Bùi Nguyên Dung và An Trác Nhiên vài cái tát rồi. Bước nhàng tới trước mặt Bùi Nguyên Dung, cười hồn nhiên, điềm đạm : "Tam tỷ , giúp muội giới thiệu chút sao?"

      Biết giờ Bùi Nguyên Dung tuyệt đối muốn nhìn thấy mặt mình, nhưng Bùi Nguyên Ca cố tình muốn xuất ở trước mặt, cố tình muốn kề cận nàng ta. vì cái gì khác, chính là muốn khiến nàng ta ngột ngạt, khiến nàng ta ấm ức, làm cho nàng ta tức giận, nhưng tìm được lý do phát tiết. Đương nhiên, nếu có thể kích nàng ta phát tiết, ngôn hành luống cuống, mất mặt trước mặt bao người, như vậy càng tốt !

      Bùi Nguyên Dung sớm tức giận thể cười nổi, tay xiết chặt chiếc khăn giấu ở trong ống tay áo.

      Đúng lúc này, nữ tử thân kim chức áo váy gấm hoa tới sát bên người Bùi Nguyên Ca, hung hăng dẵm lên chân nàng cái, còn dùng lực dí chặt, sau đó điệu bộ khoa trương ra vẻ kinh hoảng : "Ai nha, thực xin lỗi nha, Bùi tứ tiểu thư, ta phải cố ý muốn giẫm vào chân của ngươi, mà do cẩn thận thôi! Ngươi trách ta, đúng ?" Đuôi lông mày nơi khóe mắt nhếch lên che giấu khiêu khích, chờ nàng nổi giận.

      Mọi người vốn chú ý bên này, huống chi nữ tử này dáng vẻ làm bộ, thanh bén nhọn, muốn chú ý cũng khó.

      đợi Bùi Nguyên Ca mở miệng, chỗ lan can bên cạnh có người sớm phát tác, thân gấm vóc đỏ tươi thượng nhu cân đối, nữ tử váy hồng sắc mặt trầm xuống, tức giận quát: "Diệp Vấn Quân, nơi này là Trầm hương điện, ngươi muốn khóc lóc đùa giỡn về Diệp gia đại trạch của ngươi. Đừng tưởng rằng ngươi là chất nữ của Hoàng hậu nương nương có thể kiêu ngạo làm càn như vậy, gặp ai cũng muốn khi dễ! Nếu ngươi vẫn như thế, lát nữa ta báo ngay cho Liễu quý phi nương nương!"

      "Ôn Dật Lan, Bùi tứ tiểu thư người ta cũng chưa lên tiếng, ngươi ra vẻ cái gì, muốn làm Kinh Kha, Nhiếp Chính [2] sao? Ta , ta phải cố ý." Diệp Vấn Quân đúng lí hợp tình, chỉ vào Bùi Nguyên Ca, quát: "Ngươi , ta phải cố ý? Vốn phải lỗi của ta, ta cần gì khóc lóc òm sòm? Cần gì đùa giỡn? Bùi Nguyên Ca, ngươi xem, là ta sai sao? Chúng ta đến trước mặt Hoàng hậu nương nương phân trần !" Chuyển sang Hoàng hậu nương nương, hàm ý uy hiếp rất ràng.

      [2] Kinh Kha, Nhiếp Chính: 2 nhân vật thời Xuân Thu, xả thân vì bạn bè. Nhiếp Chính đâm chết Hiệp Luỹ rồi tự băm mặt mình ra để báo thù cho Nghiêm Toại; Kinh Kha biết tìm chết nhưng vẫn hành thích vua Tần, chỉ vì nể thái tử Đan.

      Xem ra hai người này đối chọi gay gắt thành thói quen, nhưng mà lúc nãy Diệp Vấn Quân chắc chắn nhằm vào nàng, tuyệt thể nghi ngờ. Kỳ lạ, mình đâu có chỗ nào đắc tội Diệp Vấn Quân? Chẳng lẽ cam lòng mình nổi bật hơn nang ta? Bùi Nguyên Ca suy tư, đau đớn dưới chân nhất thời bị quên .

      Ôn Dật Lan tức giận đỏ bừng mặt, tới với Bùi Nguyên Ca: "Ngươi đừng sợ, cứ thẳng ra, ta ràng nhìn thấy nàng ta cố ý giẫm chân ngươi!"

      Trong lúc nhất thời, ánh mắt mọi người tập trung lại người Bùi Nguyên Ca, có người vui sướng khi người khác gặp họa, cũng có người cảm thấy đồng tình.

      Hai nữ nhân này, là đích nữ Lại bộ thượng thư Diệp Lăng Hải, là tôn nữ (cháu ) đại học sĩ Nội các Ôn Cảnh, cả hai đều dễ chọc. Hai người còn cố tình nhắc đến Hoàng hậu và Liễu quý phi, củ khoai lang phỏng tay này, Bùi Nguyên Ca coi như xui xẻo, bị kẹp giữa hai người.

      Tuy rằng lắm thân phận hai người này, nhưng nghe đến Liễu quý phi và hoàng hậu, Bùi Nguyên Ca cũng biết khó giải quyết. Người sáng suốt đều nhìn ra được là Diệp Vấn Quân cố ý khiêu khích, nhưng nàng ta giành trước phải cố ý, nếu mình còn tức giận, tất nhiên bị nàng ta bắt lấy nhược điểm, mình lòng dạ hẹp hòi, vô sinh lãng. Nếu thực nháo đến chỗ hoàng hậu, cũng tốt cho mình. Nhưng cứ nhẫn nại như vậy, người ta tưởng rằng mình yếu đuối được nước lấn tới, mọi người bàng quang nhìn nàng bị “chỉnh”. Kế sách trước mắt, chỉ có miên lý tàng châm [3], lấy nhu hóa cương.

      [3] miên lí tàng châm: trong bông có kim; ý bề ngoài mềm mỏng trong cứng rắn.

      Bùi Nguyên Ca hạ quyết tâm, phúc thân : "Hai vị tỷ tỷ nên cãi vã, việc này nguyên là lỗi của tiểu muội".

      Nghe nàng như vậy, tất cả mọi người cho rằng nàng nhẫn nhục chịu đựng, khỏi lộ vẻ mặt khinh bỉ, đều là đích nữ hào môn thế gia, người như vậy nhất định có kết cục tốt! Diệp Vấn Quân đắc ý, luôn miệng : "Ta sớm rồi phải lỗi của ta!" Ôn Dật Lan tức giận dậm chân, chỉ tiếc rèn sắt thành thép : "Ngươi nha ngươi nha, phải lỗi của ngươi, ngươi nhận bậy cái gì nha?"

      "Đương nhiên lỗi của ta." Bùi Nguyên Ca thần sắc ôn hòa, ngữ điệu nhu nhã: "Đều do ta, cung điện này to như vậy, chân ta để chỗ nào để, lại để dưới bàn chân Diệp tiểu thư. Diệp tiểu thư vừa nhấc chân, ta cũng bị giẫm? Chân ta để chỗ được để, chẳng lẽ còn phải lỗi của ta sao?"

      Nhìn Bùi Nguyên Ca vẻ mặt chân thành, Diệp Vấn Quân nhận ra ý trào phúng trong câu , lại vẫn cho rằng nàng ta thực nhận sai, nhất thời biết có nên tức giận hay , sững sờ tại chỗ.

      Ôn Dật Lan "xì" tiếng, che tay áo cười, thừa dịp Diệp Vấn Quân ngẩn ngơ, cho nàng ta cơ hội phát tác, lôi kéo tay Bùi Nguyên Ca, : "Giờ chân ngươi để đúng chỗ chút, nếu ta giẫm vào, đều là lỗi của ngươi đó!" xong, quay đầu nhìn Diệp Vấn Quân, nhìn được mà bật cười.

      Diệp Vấn Quân lúc này mới phản ứng lại, định vung tay tức giận rời , bỗng nhiên nhớ tới chuyện, khẽ nhếch mắt lộ ra chút ngoan độc, sắc mặt vui mừng: "Đợi chút, Ôn Dật Lan, ngươi đứng lại. Ngươi vừa rồi cái gì? Nếu ta lại như thế, ngươi cho Liễu quý phi? Mọi người đều biết, Hoàng hậu nương nương mới là người đứng đầu hậu cung, có gì tranh chấp, đều do Hoàng hậu nương nương quyết đoán, trong lời của người đem hoàng hậu nương nương đặt chỗ nào? Còn có ngươi Bùi Nguyên Ca, ngươi ở bên cạnh nghe ràng, lại im lặng tức là ngầm đồng ý. Có phải ở trong mắt các ngươi, Liễu quý phi sớm áp đảo Hoàng hậu nương nương phải ?"

      Lời này rất nghiêm trọng, trực tiếp dính líu tới tranh đấu hậu cùng, và tội bất kính với Hoàng hậu nương nương. Tuy rằng mọi người biết Diệp Vấn Quân càn quấy, nhưng trời có lí, khó có thể cãi lại, nếu tội danh này là , chỉ khiến Ôn Dật Lan và Bùi Nguyên Ca xui xẻo, mà ngay cả Liễu quý phi cũng bị liên lụy. Bùi Nguyên Dung vui sướng khi người gặp họa, Bùi Nguyên Ca, để cho ngươi kiêu ngạo đắc ý, lần này đáng đời ngươi?

      Sắc mặt Ôn Dật Lan lập tức trở nên trắng bệch...
      Phong Vũ Yên, Nhiên Nhiên, Aliren3 others thích bài này.

    5. Nyanko129

      Nyanko129 Well-Known Member

      Bài viết:
      5,155
      Được thích:
      13,070
      Chương 19. Trộm thơ sủng, tứ tiểu thư nhân phẩm ti tiện?

      Edit: Be Yours

      Ôn Dật Lan muốn giải thích, rằng vì ở cung của Liễu quý phi, nàng mới như vậy. Nhưng cách nào bác được Diệp Vấn Quân chất vấn, nôn nóng đến mức cả ngươi run rẩy. Bùi Nguyên Ca nhàng cầm tay nàng, đột nhiên kinh hoảng thất sắc hô lớn: "Xong rồi xong rồi, lần này ta xong rồi!"

      "Bây giờ mới biết ngươi xong rồi sao? muộn!" Diệp Vấn Quân cười lạnh.

      "Hôm qua nha hoàn trong viện ta cãi nhau, ta trách cứ đôi câu, vốn nghĩ có gì. Giờ ngẫm lại, là đại bất kính a!" Bùi Nguyên Ca vẻ mặt như đưa đám, hai bàn tay đan chặt vào nhau, : "Viện của ta ở Bùi phủ, chủ nhân Bùi phủ là phụ thân ta, ta hẳn phải bẩm báo phụ thân xử lý mới đúng. Bùi phủ lại ở kinh thành, thuộc Đại Hạ vương triều, Hoàng thượng đứng đầu Đại Hạ, cách khác, phụ thân phải đem chuyện này bẩm báo cho hoàng thượng, để hoàng thượng quyết đoán cuối cùng. Nhưng mà, chuyện này ta lại tự mình xử lí. Ta muốn vượt qua phụ thân, càng dám bất kính với hoàng thượng... Làm sao bây giờ? Làm sao bây giờ?"

      Đôi mắt trong suốt rưng rưng, kinh hoảng nhìn chung quanh, gấp đến độ sắp khóc, khiến người ta thương tiếc.

      Ngu ngốc! Diệp Vấn Quân khinh thường cười nhạo : "Ngươi nghĩ ngươi là ai? Hai nha hoàn trong viện cãi nhau, chuyện nhặt đáng kể này, ngươi cũng muốn ẫm ĩ đến chỗ phụ thân ngươi sao? Còn muốn thỉnh hoàng thượng quyết đoán! Tốt xấu ngươi cũng là chủ nhân trong viện, ngay cả chuyện này cũng quản được, cũng quá vô dụng !"

      " như vậy, ta là chủ nhân, chuyện cãi nhau này, ta có thể xử lý ?" Bùi Nguyên Ca như hiểu ra, bỗng nhiên chuyển chủ đề, ngưng mắt nhìn Diệp Vấn Quân, : "Vậy ta cũng hiểu, Trầm hương điện trong Trường Xuân cung của Liễu quý phi, Liễu quý phi thân là đứng đầu cung, chẳng lẽ ngay cả chuyện hai nha đầu cãi nhau tình cũng quản được, ngược lại còn phải làm phiền Hoàng hậu nương nương sao? Hay là, Diệp tiểu thư cảm thấy, Liễu quý phi nương nương chính là vô dụng như vậy?" Lập tức phản vấn Diệp Vấn Quân.

      Diệp Vấn Quân lúc này mới biết mục đích của Bùi Nguyên Ca, cứng họng nên lời.

      Mọi người xung quanh đều thở phào, bọn họ cũng nghe thấy Ôn Dật Lan , cũng mở miệng cản lại, chiếu theo lời Diệp Vấn Quân, tất cũng bị liên lụy. tại bị Bùi Nguyên Ca hai ba câu hóa giải việc này, ai nấy đều yên tâm, thầm khen Bùi Nguyên Ca thông minh, rối rít trêu ghẹo đùa giỡn, coi như quên chuyện này.

      "Vị Bùi tứ tiểu thư này, ra rất thú vị." lầu cao, Liễu quý phi khoan thai, quyến rũ, cười phân phó cung nữ vài câu, quay đầu nhìn nam tử dung mạo kinh thế bên cạnh, trong ánh mắt lóe lên dị sắc dễ phát : "Mặc nhi, con cảm thấy sao?"

      Vũ Hoằng Mặc đáp, đôi mắt phượng chăm chú nhìn bóng dáng màu trắng dưới lầu, khóe miệng lên nụ cười tà mị.

      Bùi tứ tiểu thư...

      Bên giàn hoa, cung nữ áo xanh tới bên cạnh Bùi Nguyên Ca, cung kính : "Bùi tứ tiểu thư, giày của người bị bẩn, quý phi nương nương phái nô tỳ tới mời tiểu thư đến Thiên điện đổi giày mới, sau đó mời thái y đến xem vết thương ở chân của tiểu thư. Thỉnh tiểu thư cùng nô tỳ!"

      Liễu quý phi săn sóc chu đáo như vậy ư? biết là bản tính vốn có hay có ý đồ khác? Bùi Nguyên Ca thầm nghĩ.

      Nhưng mà, Thiên điện xa hoa có nhiều người, thái y chẩn trị qua, nàng chỉ bị ứ thương chút. Cung nữ giúp nàng xoa bóp tan máu bầm dựa theo thái y phân phó, còn đưa nàng thay đôi giày mới tinh xảo, sau đó mới dẫn Bùi Nguyên Ca trở lại chính điện. Tất cả mọi người đều nhập điện, Liễu quý phi còn chưa tới, buổi tiệc cũng chưa chính thức bắt đầu, nhưng khí cũng bắt đầu náo nhiệt, rất nhiều người vây quanh bức họa, hứng thú thảo luận sôi nổi .

      Di chuyển ánh mắt, nhìn Bùi Nguyên Dung.

      Nàng ta bị vây giữa mọi người, mặt đỏ hồng, thần thái phấn chấn, nữ tử nhìn bằng ánh mắt ghen tị, còn nam tử tán thưởng, nhìn qua vô cùng nổi bật. Bùi Nguyên Ca cảm thấy kì lạ, Bùi Nguyên Dung ngoài dung mạo minh diễm bên ngoài, tài nghệ còn lại đều tầm thường, sao có thể được tôn sùng như thế? Rốt cuộc xảy ra chuyện gì? Nghĩ vậy, nàng tao nhã tới, giọng kêu: "Tam tỷ tỷ."

      Ngoài dự đoán, Bùi Nguyên Dung đổi sắc nhìn nàng, ngược lại còn cười dài ngoắc tay về phía nàng: "Tứ muội mau tới đây, mọi người đều lấy bức họa này làm chủ đề ngâm thơ, tứ muội ngươi xưa nay tài hoa xuất chúng, nhất định có thể dành được vị trí đầu". Vỗn dĩ nàng vẫn lo lắng, Bùi Nguyên Ca theo, phá hư chuyện tốt của nàng, ngờ nàng ta lại đột nhiên rời , để nàng có thời gian rảnh, là trời cũng giúp mình!

      Bùi Nguyên Ca a Bùi Nguyên Ca, cho dù vừa rồi ngươi gây náo động, đó cũng chỉ như phù dung sớm nở tối tàn, để ngươi mất mặt trở về, từ nay về sau ngẩng đầu lên được!

      Trong lòng Bùi Nguyên Ca cảnh giác, nhưng mặt vẫn mang theo ý cười: "Tam tỷ tán thưởng, muội muội tài sơ học thiển, dám bêu xấu!"

      "Tứ muội đừng nên khiêm tốn, hơn nữa, dù viết tốt, cũng tính gì cả, chỉ là trò chơi mà thôi!" Bùi Nguyên Dung khuyên ân cần, nếu nàng ta nhìn tranh làm thơ, mưu kế của mình thực thế nào đây? Trải qua màn kinh diễm ban nãy, tại, Bùi Nguyên Dung càng nóng lòng muốn đạp Bùi Nguyên Ca vào trong vũng bùn, trọn đời thể xoay người.

      "Đúng vậy đúng vậy!" Mọi người phụ họa, đều muốn nhìn tài học của Bùi Nguyên Ca.

      An Trác Nhiên nhìn chằm chằm Bùi Nguyên Ca, cười lạnh : "Mọi người đừng làm khó dễ Bùi tứ tiểu thư, Bùi tướng quân là võ tướng, sở trường là tung hoành bày trận, đến ngâm thơ, kia phải là bắt Trương Phi cầm kim may sao? Gia học như thế, ta nghĩ bằng để Bùi tứ tiểu thư biểu diễn hạ vũ, chừng còn là sở trường đó!" vốn lòng dạ hẹp hòi, Bùi Nguyên Ca là vị hôn thê bị bỏ rơi, giờ lại kinh diễm hơn ngươi như thế, hóa ra ý bảo có mắt tròng sao. Bởi vậy, trong lòng ghét cay ghét đắng nàng thua gì Bùi Nguyên Dung, chỉ ước gì nàng lòi cái xấu mất thể diện.

      Nghe giọng mỉa mai của , lại đẩy cả Bùi Chư Thành vào, đôi mắt Bùi Nguyên Ca chuyển lạnh, thản nhiên nhìn , bước lên .

      giấy tuyên thành tinh xảo, bức tranh vẽ cảnh sắc biên cương, bầu trời xa xăm, sông nước khô cạn, tường thành sừng sững độc mà hùng tráng, cành dưỡng liệu trơ trụi theo gió lay động, khung cảnh hiu quạnh nhưng ảm đạm mất hứng, ngược lại có loại bi tráng thê lương, bức tranh đường nét mạnh mẽ, hiển nhiên là được vẽ từ tay nam tử. Bức tranh đẹp, nhưng lấy chủ đề là phong cảnh biên cương, cảnh sắc bí thương hùng tránh như thế, đừng nữ tử, ngay cả nam tử ở đây, đa số đều trang phục phú quý, cũng khó mà viết ra được thơ hay.

      Nhưng mà, lại vừa vặn đúng lúc với nàng... Bùi Nguyên Ca mỉm cười.

      Bùi Chư Thành lần này từ biên cương trở về, từng giảng thuật qua biên cương thú (chuyện lí thú) với nàng, còn mang về bức bình phong cảnh trí biên cương đại mạc cát vàng, nàng từng lấy nó để viết bài thơ, hôm nay lấy dùng ở đây ra rất đúng lúc.

      Ngón tay như ngọc nhấc bút lông, ở miếng lục mềm mại chậm rãi chuyển động.

      Từ lúc nàng bắt đầu viết, toàn bộ đại điện bỗng nhiên yên tĩnh, đủ loại ánh mắt tập trung người Bùi Nguyên Ca, kinh ngạc có, khinh thường cũng có, còn cả thể tin nổi.

      An Trác Nhiên cười lạnh mở miệng: "Bùi tứ tiểu thư thực biết khiêm tốn, đúng xứng với 4 chữ tài sơ học thiển. Nhưng mà, dù tài sơ học thiển như nào, cũng nên lấy trộm thơ của tam tiểu thư chứ? biết làm thơ thôi , nhưng vì lấy thánh sủng, lại trộm thơ tỷ tỷ, nhân cách ti tiện, người như vậy, làm bẩn hoa yến của quý phi nương nương!"

      Thơ của Bùi Nguyên Dung? Tay chấp bút của Bùi Nguyên Ca dừng lại, ngẩng đầu, đón nhận tươi cười đắc ý của Bùi Nguyên Dung. ra là thế!

      Trách được vừa rồi nàng ta cười tươi với mình... Chắc là từ tay đám người ở Tĩnh Xu trai lấy trộm thi tập của nàng, dành viết thơ trước, sau đó chờ nàng nhảy vào.

      Lấy biên cương làm đề thơ vốn dễ viết, Bùi Nguyên Ca vừa vặn viết được 1 bài, nhưng truyền ra ngoài, lại vừa vặn sát đề, tình cảnh này, đương nhiên thuận tay lấy dùng, cứ như vậy rơi vào cạm bẫy của nàng...

      Bởi lời đồn đãi lui hôn, thanh danh của Bùi Nguyên Ca vốn lung lay sắp đổ, nay lại trộm thơ tranh sủng, từ nay về sau, giới danh viện kinh thành, còn có chỗ yên ổn cho nàng...

      Đủ ti tiện, đủ ngoan độc!
      Phong Vũ Yên, Nhiên Nhiên, Aliren4 others thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :