1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Đích nữ vô song - Bạch Sắc Hồ Điệp (98/316)

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Nyanko129

      Nyanko129 Well-Known Member

      Bài viết:
      5,155
      Được thích:
      13,070
      Chương 12. Tứ tiểu thư phong nhã tài hoa ( thượng )

      vào thư phòng, hóa ra Bùi Chư Thành thấy trời quang nắng đẹp, lại rảnh rỗi, nên muốn dẫn Nguyên Ca ra ngoài chút.

      Ngồi thoải mái trong xe ngựa, Bùi Nguyên Ca vụng trộm nhấc rèm cửa lên, che mặt bằng tấm lụa mỏng, đánh giá bên ngoài ầm ĩ náo nhiệt. đường , hai bên lầu cao nguy nga, cửa tiệm san sát, đủ loại kiểu dáng hàng hóa rực rỡ muôn màu, người đường mặc y phục đủ màu sắc lại tấp nập như dệt cửi. Khung cảnh sầm uất, khoáng đạt tráng lệ.

      "Tướng quân!" Ngoài cửa xe bỗng nhiên truyền đến thanh của Thạch Nghiễn: "Phía trước Giám Hiên Hắc bạch kỳ lại đấu cờ, nghe phần thưởng lần này là Thất thải lưu ly châu [1] thu hút rất nhiều người, nên đường bị chặn. Vậy thỉnh tướng quân chỉ thị, là tạm dừng chờ lát hay vòng qua đường khác?"

      [1] Thất thải lưu ly châu: nghĩa thường là ngọc (trai) lưu ly bảy màu… Thời đại của mình nó chính là “hạt thủy tinh bảy màu”.

      Đấu cờ có thể là kinh thành nhất cảnh, thanh danh truyền xa, đặc biệt là Giám Hiên kỳ.

      Giám Hiên hắc bạch kỳ phân trước sau thành hai viện, tiền viện lấy thiên can địa chi làm nội dung chính, bố trí sáu mươi gian đấu cờ, mỗi gian có kỳ tài cao thủ đánh cờ tọa trấn, nếu có thể thắng ba người liên tiếp, mới có tư cách vào hậu viện cùng Hiên chủ đánh cờ, nếu có thể thắng Hiên chủ, có khả năng thắng được phần thưởng đấu cờ. Mà mỗi lần Giám Hiên kỳ đưa ra phần thưởng, đều là kỳ trân hiếm thế, đáng tiếc, đấu cờ ba năm, chưa có ai có thể thắng được phần thường trong tay vị Hiên chủ này.

      "Thất thải lưu ly châu..." Nghe được phần thưởng lần này, vẻ mặt Bùi Chư Thành khẽ biến, trầm ngâm lát, bỗng nhiên cầm tay Bùi Nguyên Ca, xúc động cười : " nào Ca nhi, giúp phụ thân đấu cờ ! Ta đột nhiên muốn biết vị Hiên chủ thần bí khó lường này.

      Dưới ánh mắt thán phục của mọi người, Bùi Chư Thành thằng liền ba trận, được dẫn tới hậu viện.

      Nơi này so với tiền viện vắng vẻ sơ đạm hoàn toàn bất đồng, hậu viện của Giám Hiên kỳ tú lệ uyển chuyển, tươi mát tao nhã, trong viện nhiều loại hoa nở rộ, bảy màu rực rỡ, mùi thơm lạ lùng xông vào mũi. Hai người đến lầu hai, chỉ thấy tấm bình phong đặt ở giữa, đem nhã thất ngăn cách thành 2 bên, rèm rủ xuống, ngăn cách trong ngoài tầm mắt, chỉ mơ hồ có thể nhìn thấy sau bình phong có người.

      Phía trước bức rèm che có nữ tử mặc hoàng y, dung mạo minh diễm, khó nén khí chất kiêu căng, mặt đầy khó chịu trừng mắt nhìn ván cờ trước mắt.

      " nương thua!" Mặt sau bình phong truyền đến thanh trong trẻo lạnh lùng như ngọc, ôn hòa bình thản, nhưng mang theo cỗ lạnh lẽo nhàn nhạt, tựa như băng tuyết cùng nước giao hòa.

      "Lần này tính, lần nữa, đến khi ta thắng mới thôi!" Hoàng y nữ tử phục .

      Nàng là đích nữ duy nhất của Dương Ninh phủ Dương Tú Huyền, xưa nay kiêu căng, luôn luôn tự phụ kỳ tài cao siêu, vừa vặn vượt qua đấu kỳ lần này, khoe khoang khoác lác, nhất định lấy được Thất thải lưu ly châu. nghĩ tới mới hai ba nước bị Hiên chủ đánh bại. Nếu như bị đám thiên kim tiểu tư kia biết, nhất định cười chết nàng? Nàng làm sao còn có mặt mũi trước mặt bọn họ đề kỳ (đưa ra thế cờ, bàn luận đánh cờ…. tất cả về cờ)? Bất luận thế nào, nàng nhất định phải lấy được Thất thải lưu ly châu!

      " ván định thắng thua, đây là quy củ hậu viện! có tân kỳ giả (người đấu cờ mới) xuất , thỉnh nương rời chỗ ngồi".

      " nương ta là đích nữ Dương Ninh phủ, ta lần nữa là lần nữa, ít nhảm ! Chọc bản nương tức giận, ngươi tin ta đập Giám Hiên kỳ của ngươi hay ?". Dương Tú Huyền cáu kỉnh, quay đầu tức giận trừng mắt với Bùi Chư Thành, khinh thường : "Các ngươi cũng nghe thân phận của ta, thức thời rời , đừng quấy nhiễu bà nãi nãi ta chơi cờ, bằng ta cho các ngươi sống nổi đâu!"

      Bùi Chư Thành sao có thể sợ nàng uy hiếp, lạnh nhạt ngồi xuống, hướng mặt sau bình phong, : "Bùi Chư Thành hướng các hạ thỉnh giáo kỳ nghệ!"

      thèm quan tâm đến Dương Tú Huyền, nhất thời khiến nàng tức giận sôi người.

      Bùi Chư Thành? Dương Tú Huyền giật mình, lập tức cười lạnh : "Ta còn tưởng là ai? Nguyên lai là Bùi phủ bị Trấn Quốc Hầu phủ từ hôn? Chẳng lẽ nữ nhân phía sau ngươi chính là người bị từ hôn, Bùi Nguyên Ca? Bị lui hôn còn dám nghênh ngang ra ngoài, biết xấu hổi! Nếu đổi lại là ta, sớm trốn , dám gặp người khác! Nghe ngươi có nhan sắc, tài đức, khó trách bị từ hôn, cũng khó trách phải đeo duy mạo ra ngoài (khăn mỏng che mặt), chỉ sợ bộ dạng căn bản thể gặp người!"

      "Tiểu nữ bồ liễu chi tư (dung mạo tầm thường), ra ngoài phải lấy duy mạo che dung nhan, tránh bị ngoại nhân nhìn thấy. Đương nhiên thể cùng Dương tiểu thư so sánh, mắt thấy là thực, khó trách kinh thành đều đồn Dương tiểu thư xinh đẹp như hoa!" Bùi Nguyên Ca mỉm cười , thanh thanh nhuận như ngọc, nhu hòa êm tai, làm người ta vui vẻ thoải mái.

      "Đó là đương nhiên, ngươi làm sao có thể so sánh với ta?" Dương Tú Huyền kiêu căng .

      Bùi Chư Thành và nha hoàn trong phòng khỏi bật cười, ngay cả phía sau bình phong cũng truyền đến tiếng cười khẽ. Nữ tử tự phụ, dung mạo há có thể dễ dàng để ngoại nhân nhìn thấy, Bùi Nguyên Ca đội duy mạo ra ngoài mới là chính xác.

      Nàng "mắt thấy là " còn "khó trách kinh thành truyền tụng Dương tiểu thư xinh đẹp như hoa", là ám chỉ Dương Tú Huyền tùy ý để ngoại nhân dòm ngó dung mạo, có thất phụ đức, nàng ngược lại còn tưởng người ta tán dương mình. Thế gian sao có thể có người ngu dốt đến như vậy?

      Thấy mọi người cười rộ, Dương Tú Huyền cũng nhận thấy được bất thường, hồi lâu mới phản ứng lại, cả giận : "Ngươi dám mắng ta?" xong còn muốn dơ tay cho Bùi Nguyên Ca bạt tai.

      Bùi Chư Thành sao có thể cho phép Bùi Nguyên Ca bị đánh, chỉ là muốn cùng nữ tử chưa hôn như Dương Tú Huyền so đo mà thôi, nên chỉ đem Bùi Nguyên Ca kéo qua, che ở sau người.

      "Nơi này là Giám hiên hắc bạch kỳ, phải Dương Ninh phủ, Dương nương muốn đánh người, thỉnh tìm chỗ khác!" Sau bình phong, thanh Hiên chủ dần lạnh lẽo, tuy rằng bình thản, nhưng lại có uy nghiêm khắc cốt, chỉ câu , liền hề để ý tới nàng, cùng Bùi Chư Thành bắt đầu đánh cờ, có nha hoàn ở giữa lui tới, người trước sau rèm che truyền tới nước cờ.

      Dương Tú Huyền vốn định phá hư, nhưng nghĩ đến chính mình còn chưa lấy được thất thải lưu ly châu, vạn nhất gây ảnh hưởng tới Hiên chủ, nàng lại thân thế , bị đuổi ra ngoài rất khó coi! Bất đắc dĩ khép miệng lại, hung hăng trừng mắt với Bùi Nguyên Ca, nhưng cũng muốn , mà đứng ngay bên cạnh. Hừ, nàng muốn xem xem, Bùi Chư Thành này có bản lãnh gì? Nếu bị thua, xem nàng cười nhạo thế nào!

      Lúc mới bắt đầu, hai bên đều đánh rất nhanh. Dần dần, mỗi bước , Bùi Chư Thành ngẫm nghĩ càng lâu, trán cũng chảy ra tầng tầng mồ hô. Bùi Nguyên Ca lấy khăn tay trong tay áo ra, nhàng lau cho . Bùi Chư Thành tuy có chút giật mình, nhưng vẫn như trước chuyên tâm đánh cờ, trong lòng cảm thấy ngày càng khó khăn.

      Quả nhiên, kết thúc ván, Bùi Chư Thành thua.

      "Hừ, ta nghe Bùi tướng quân tự phụ kỳ tài cao siêu, có dũng khí vào tới ván này. tại xem ra, cũng chỉ thường thôi, sau này bớt ra oai cũng tốt!" Thấy Bùi Chư Thành bại cục, Dương Tú Huyền chế giễu, mỗi lời đều là ác ý.

      "Cũng sao? Mới thua bảy nước, tới mức còn mảnh giáp, đúng là chỉ thường thôi!" Bùi Nguyên Ca trả lời lại cách mỉa mai, thanh thong dong. Dương Tú Huyền cứng lưỡi, nhưng đều là nên cũng cách nào cãi lại, trong lúc mất bình tĩnh : "Bùi Nguyên Ca ngươi có bản lãnh tới đánh ! Hừ, dù gì ngươi cũng là đích nữ tướng quân phủ nhưng cầm kỳ thi họa mọi thứ thông, có tư cách gì mà cười nhạo ta? Nếu ngươi có thể thắng lấy được thất thải lưu ly châu, ta đem đầu ta cho ngươi!"

      Vị Bùi tướng quân này đương nhiên có trí tuệ, đáng tiếc cá tính ngay thẳng hào sảng, khỏi có chút lưa thưa tục tằng, nhưng hào sảng trọng tình, nếu có ân huệ, tất hết mình tương báo. biết vị Bùi tứ tiểu thư này thế nào? Hiên chủ ngẫm nghĩ, cuối cùng cũng mở miệng : "Nếu Bùi tứ tiểu thư ngại, bằng thử lần?"

      Đối với chơi cờ, Bùi Nguyên Ca cùng lắm chỉ biết quy tắc, ngay cả biết chơi sơ sơ cũng tính. Nếu có Dương Tú Huyền ở đây, nàng cũng thản nhiên thừa nhận, nhưng tại bị Dương Tú Huyền khiêu khích, bất luận thế nào cũng nguyện ý yếu thế, dù sao Dương Tú Huyền thua thảm vô cùng, muốn thua thảm hại hơn nàng ta chỉ sợ cũng rất khó. Vì thế ngồi xuống, : "Đánh đánh, thua còn manh giáp, cũng biết là ai?"

      Những lời này lại khiến Dương Tú Huyền tức giận đến sắc mặt trắng bệch, dậm chân, vò nát khăn thêu cầm trong tay.

      Nhưng mà, nhìn Bùi Nguyên Ca bước đầu tiên, Dương Tú Huyền nhất thời vui mừng quá đỗi, đắc ý cười to: "Ta sớm ngươi biết chơi cờ, quả nhiên đúng vậy, nào có người bước đầu tiên thế này? Phá hỏng ván cờ! Còn mau nhận thua sớm, tránh cho mất mặt khó coi, đến lúc đó có cách nào khống chế!" Bùi Chư Thành trong lòng thầm than, kỳ nghệ của Ca nhi quả nhiên tầm thường, bước này xác thực thế gọi là cao minh!

      Nhưng mà, hiên chủ sau bình phong, nhìn nha hoàn truyền đến nước cờ đầu tiên, thần sắc khẽ biến, theo Bùi Nguyên Ca đánh từng bước, thần sắc càng phát ra ngưng trọng, nhịn được thất thanh : "A" thanh tựa hồ có chút kinh ngạc, có chút ngoài ý muốn, còn có chút nghi hoặc. Có phần chăm chú hơn lúc trước, khác hoàn toàn với lúc đánh cờ nhạt nhẽo với Bùi Chư Thành.

      Nghe thanh thán phục của hiên chủ, tựa hồ như lâm đại địch, tất cả mọi người cảm giác kỳ quái vô cùng.

    2. milktruyenky

      milktruyenky Member

      Bài viết:
      42
      Được thích:
      44
      Truyện này có được tiếp editor. Mình thích đọc thể loại trọng sinh nhất.

    3. Nyanko129

      Nyanko129 Well-Known Member

      Bài viết:
      5,155
      Được thích:
      13,070
      Chương 13. Tứ tiểu thư tao nhã sơ ( hạ )

      Bùi Chư Thành trong lòng nghi hoặc, chẳng lẽ chưa nhìn ra tinh diệu bên trong? Ngưng mắt nhìn ván cờ, lại chỉ thấy tinh điệu “nổi” mà ai cũng nhìn thấy, quân đen ban đầu còn thưa thớt phân tán khắp các nơi, nhưng dần dần bị quân trắng ăn hết hầu như còn, chỉ còn tàn binh cuộn mình cố thủ ở vùng tây bắc mà phạm vi quân trắng lại càng lúc càng lớn, thế cục ván cờ ràng nghiêng về bên, quân trắng thắng cục sớm định.

      Nhưng biết vì sao, hiên chủ xuống nước lại càng ngày càng chậm, tựa hồ mỗi bước đều hao phí tâm tư rất lớn. Thậm chí nha hoàn sau bình phong còn nhìn thấy cái trán trơn bóng của Hiên chủ lấm tấm mồ hôi.

      Chưa tới chung cuộc, hiên chủ đột nhiên than tiếng, thôi đánh, thở dài: " cần đánh nữa, ta thua!"

      ràng Hiên chủ chiếm ưu thế tuyệt đối, tại sao lại nhận thua? Tất cả mọi người đều nghi hoặc khó hiểu, Bùi Chư Thành vẫn nhìn bàn cờ, dường như hiểu ra.

      Bùi Nguyên Ca thong dong đứng dậy, tư thái kính cẩn, nhàng : "Hiên chủ quá khiêm nhượng, là ta thua." Vị hiên chủ này chẳng những kỳ nghệ tinh xảo, phong thái, trí tuệ cũng phải người thường có thể so sánh. Nhưng mà... biết có phải nàng đa nghi hay , cảm giác mục đích đấu cờ của vị hiên chủ này, phải thu hút khách nhân, phô trương danh tiếng hay đơn giản cờ, mà là có thâm ý khác.

      Dương Tú Huyền đầu óc mơ hồ, hét lên: "Sao lại thế này? ràng Bùi Nguyên Ca thua thảm, các ngươi cho rằng ta biết chơi cờ có phải hay ?"

      Hiên chủ cũng để ý tới nàng, trầm ngâm lát, : "Nếu ta nhìn lầm, Bùi tiểu thư với tài đánh cờ vừa nãy chỉ mới vỡ lòng, phải ?"

      "Ánh mắt hiên chủ tinh tường, đúng vậy". Bùi Nguyên Ca gật đầu.

      "Như vậy, Bùi tiểu thư từ mấy bước đầu tiên, có chủ ý cố thủ tây bắc giác ư?"

      "Bắt đầu từ bước đầu tiên chính là vậy. Vừa rồi nhìn hiên chủ cùng gia phụ đánh cờ , ta biết hiên chủ kỳ tài cao siêu, ta có khả năng địch nổi, bởi vậy, từ đầu kế hoạch phòng thủ tây bắc, tránh cho thua quá khó coi". Bùi Nguyên Ca thản nhiên .

      " như vậy, Bùi tiểu thư từ bước đầu tiên đến bước thứ 6, đều là mê hoặc ta, làm cho ta thể nhận ra ý đồ chân chính của ngươi. Mà ta, cũng xác thực bị lừa, còn tưởng rằng Bùi tiểu thư từ bước thứ bảy mới bắt đầu quyết định cố thủ tây bắc." Hiên chủ than , mang ngữ điệu tán thưởng: "Đánh giá địch ta ưu khuyết (ưu nhược điểm quân ta, quân mình), định vị chuẩn xác, xác định mục tiêu bày bố tinh vi, hư tướng hoặc (nghi hoặc lẫn nhau giả), thận trọng từng bước hành động, thế cho nên sau đó, dù ta phát ý đồ của Bùi tiểu thư, lại cách nào khắc địch chế thắng (đánh bại địch giành chiến thắng). Ta thấm nhuần kỳ đạo mười bốn năm, đến nay chưa gặp được địch thủ, Bùi tiểu thư lại vừa mới vỡ lòng, chênh lệch cách xa như thế, nhưng ta cũng thể phá được Bùi tiểu thư cố thủ tây bắc, sao dám nhận thua? Bùi tiểu thư thiên tư thông minh, tâm tư nhanh nhẹn, độc nhất vô nhị, thành tựu về sau nhất định bất khả hạn lượng ( thể đếm được)! Ta tại nơi này chúc mừng trước Bùi tướng quân”.

      Nghe Hiên chủ sùng bái Bùi Nguyên Ca như vậy, Bùi Chư Thành mừng rỡ cười toe tóet, liên tục : "Đâu có, đâu có!"

      Chỉ có Dương Tú Huyền ở bên cạnh nghe được, bộ mặt rất khó coi, ràng đều là thua, nhưng Hiên chủ đối xử với nàng lạnh lùng, còn đối với Bùi Nguyên Ca lại tôn sùng như vậy, căn bản là công bằng! Bùi Nguyên Ca ràng là thua!

      "Phi Hoa, lấy Lưu ly thất thải châu đến đây, tặng cho Bùi tiểu thư."

      Theo hiên chủ phân phó, nha hoàn áo xanh xinh đẹp như hoa ở bên cạnh rất nhanh mang tới hộp gỗ tử đàn điêu khắc tinh xảo, mở ra bên trong, tấm đệm nhung thuần trắng, là viên ngọc lớn chừng quả trứng gà tỏa sáng rực rỡ, bên trong trong suốt, bảy vầng sáng lưu chuyển, xán nhược vân hà (ráng chiều chói lọi), lúc lúc như làn khói trước mặt, tựa như cầu vồng ở Dao trì, tinh xảo mỹ lệ, khó tô khó họa, lập tức khiến người ta phải ta phải thán phục.

      “Lưu ly thanh thấu, thất thải (7 màu) lưu chuyển, quả nhiên là Lưu ly thất thải châu!" Bùi Chư Thành thở dài, thần sắc hỉ giận khó phân biệt.

      Dương Tú Huyền lại đỏ mắt cơ hồ lấy máu, tâm niệm vừa chuyển, nếu nàng có thể cầm Lưu ly thất thải châu trong tay, đến lúc đó rằng nàng đấu kỳ thắng được, ai chứng minh được phải? Hơn nữa bảo châu mỹ lệ như thế, đến lúc đó có thể khiến đám nữ nhân khiêu ngạo thích khoe khoang kia phải đỏ con mắt!

      "Bùi Nguyên Ca, ngươi đem Lưu ly thất thải châu tặng cho ta, về sau tự nhiên ngươi có lợi! Ta là đích nữ Bá phủ, cha ta là Dương Ninh bá, đừng ngươi, ngay cả quan đồ (công danh) của phụ thân ngươi, ta cũng chiếu cố!"

      Phụ thân ngươi, chẳng qua là Bùi phủ nho , chắc viên châu mà đối kháng với Dương Ninh bá phủ!

      Lời này vừa ra, Bùi Nguyên Ca và bọn nha hoàn cũng để ý, Bùi Chư Thành lại thản nhiên cười lớn: "Dương tiểu thư, trở về hỏi phụ thân của ngươi chút, là ai cho ngày hôm nay? Tước vị của như thế nào? Chiếu cố ta sao? Kêu đừng để nữ nhi biết trời cao đất rộng gây họa náo loạn, quăng hết mặt mũi, ta coi như cảm ơn trời đất!"

      Bùi Nguyên Ca đặt hộp gỗ đựng lưu ly châu vào giữa lòng bàn tay rồi nâng lên, cười khẽ: "Dương tiểu thư, ta thắng được Lưu ly thất thải châu, đầu của ngươi đâu? Tính khi nào cho ta?"

      "Các ngươi —— các ngươi khi dễ ta, ta... Ta trở về cho phụ thân ta biết!" ràng Bùi Chư Thành có chức tước, thể so sánh với phụ thân của nàng, nhưng biết tại sao, nghe Bùi Chư Thành , Dương Tú Huyền tự nhiên cảm thấy chột dạ, lại bị Bùi Nguyên Ca bằng giọng mỉa mai như vậy, thấy ngay cả nha hoàn bên cạnh cũng che tay áo cười , cười nhạo nàng biết trời cao đất rộng. Nàng chưa từng chịu qua khuất nhục như vậy, mặt mũi nhất thời đỏ bừng, nước mắt lã chã rơi xuống. Cuối cùng "Oa" lên khóc, ném khăn tay, khóc chạy ra hậu viện.

      đường lát đá xanh màu sắc rực rỡ, thấy Bùi Chư Thành ngừng nhìn hộp gỗ, Bùi Nguyên Ca liền đem hòm để vào trong tay , cười : "Phụ thân, ngươi thích Lưu ly thất thải châu châu, coi như nữ nhi hiếu kính phụ thân." Bảo châu này mặc dù đẹp, nhưng cũng chỉ là đồ chơi, bằng đem nó lấy lòng phụ thân.

      Bùi Chư Thành lắc đầu, từ trong ngực lấy ra cái hà bao, nhàng đổ ra, chỉ thấy viên bảo châu quang hoa lưu chuyển lặng yên rơi vào trong hộp, ánh sáng ngọc loá mắt, cùng với Lưu ly thất thải châu vốn có trong hộp, quần tụ hội, cùng nhau tỏa sáng rực rỡ.

      "Lưu ly thất thải châu có thể thanh tâm định thần, trợ yên giấc, đối với người có thể nhược ôn dưỡng rất hiệu quả, con thân thể tốt, đeo này hai viên Lưu ly thất thải châu này, rất có ích lợi."

      xong, sâu kín thở dài, thần sắc mê mang mang chút đau đớn, mang theo Bùi Nguyên Ca chậm rãi rời .

      Nhìn Bùi Chư Thành thần sắc phức tạp, lại nhìn lại đôi Lưu ly thất thải châu quang hoa lưu chuyển, trong lòng Bùi Nguyên Ca nhất thời nổi lên vô hạn nghi hoặc.

      lầu hai phía sau, Hiên chủ đứng ở bên giường, nhìn bóng dáng hai người rời ở phía xa. Khi nhìn thấy Bùi Chư Thành lấy ra viên Lưu ly thất thải châu khác, trong con ngươi đen trong trẻo, lạnh lùng lên chút kinh ngạc, nhưng rất nhanh biến mất, ánh mắt thản nhiên dừng ở người Bùi Nguyên Ca: "Bùi tứ tiểu thư... Dung mạo tầm thường, tài đức... Trấn Quốc Hầu phủ thế tử lui vị hôn thê... Có ý tứ, thực có ý tứ!"

      Nếu An Trác Nhiên phát , vị hôn thê bị lui là viên minh châu tỏa sáng như thế, nữ tử thông tuệ, tâm tư nhạy bén, biết có biểu tình gì?

      "Phi Hoa, đến tiền viện cho chưởng quầy, ta bại bởi Tứ tiểu thư Bùi phủ, lần đấu kỳ này dừng ở đây!"

      Gian đấu kỳ số 12

      Kỳ giả thấy ván cờ sắp thua, lại nghe được Phi Hoa truyền đến tin tức, thần sắc khẽ biến, hồi lâu mới áy náy : "Công tử, thực xin lỗi, hiên chủ của ta nhận thua, Lưu ly thất thải châu cũng tặng cho người cần tặng. Cho nên, lần đấu kỳ này dừng ở đây!" Trong lòng tiếc nuối thôi, người thách đấu trước mặt này kỳ nghệ cao, cuộc đời cũng ít thấy, thậm chí còn có khả năng đánh bại Hiên chủ từ trước tới nay có đối thủ, nghĩ tới...

      Này là ván thứ ba, sắp có thể đến hậu viện khiêu chiến, đáng tiếc, chậm bước a!

      Người thách đấu thân hắc y, đầu mang trúc lạp, trùm bằng tấm lụa đen mỏng trùm xuống (Be: cái nón trùm vải đen của kiếm khách trong phim TQ ấy), che lấp hoàn toàn dung mạo, chỉ lộ ra đôi tay trắng nõn thon dài, khớp xương , nhưng cũng tinh tế tuyệt đẹp, tựa như bạch ngọc tỉ mỉ chạm khắc, khiến người ta càng thêm tò mò hình dáng của . Nghe lời của kỳ giả, đằng sau tấm lụa đen, mày kiếm gắt gao nhíu chặt, thần sắc đông lạnh.

      Lần này đến, là vì Lưu ly thất thải châu, việc sắp thành lại hỏng, bị người thắng đoạt trước rồi?!

    4. Tôm Thỏ

      Tôm Thỏ Well-Known Member

      Bài viết:
      603
      Được thích:
      553
      Oh, nam 9 sao?

    5. Nyanko129

      Nyanko129 Well-Known Member

      Bài viết:
      5,155
      Được thích:
      13,070
      Chương 14. Di nương bày mưu đặt kế, tiên sinh làm khó dễ

      Tin tức Bùi Nguyên Ca đấu kỳ ở Giám hiên hắc bạch kỳ, thắng được Lưu ly thất thải châu nhanh chóng lan truyền khắp kinh thành, như thủy triều dâng trào, nghị luận sôi nổi. Tất cả mọi người biết, Bùi phủ đại tiểu thư Bùi Nguyên Hoa tài mạo song toàn, nổi danh khắp các kinh thành danh viện bao lâu nay, tam tiểu thư Bùi Nguyên Dung nghe cũng dung mạo hơn người, nhưng ra vị Tứ tiểu thư con vợ cả này, nghe dung mạo tầm thường, tài đức, bởi vậy luôn trốn ở Bùi phủ dám gặp người ngoài, lần này lại bị Trấn Quốc Hầu phủ lui hôn, càng khiến mọi người tin tưởng, vị tứ tiểu thư này đúng là như lời đồn đãi.

      tại, Bùi Nguyên Ca lại thắng vị hiên chủ kỳ nghệ siêu tuyệt?

      là làm điên đảo nhận thức mọi người!

      chỉ kinh thành, ngay cả hạ nhân Bùi phủ nghe việc này, cũng đều nghị luận, khó có thể tin: "Aiz, ngươi có nghe ? Tứ tiểu thư lại đấu kỳ thắng hiên chủ Giám hiên kỳ, thắng được Lưu ly thất thải châu, ta nghe hiên chủ kia đấu kỳ ba năm, nhưng cho tới bây giờ chưa từng thua!".

      " phải sao? Người lợi hại như vậy, tứ tiểu thư cũng có thể thắng, ngươi tứ tiểu thư kỳ nghệ có cao ? Chỉ sợ ngay cả đại tiểu thư cũng bằng!"

      "Cái này kỳ quái, tứ tiểu thư kỳ nghệ cao như vậy, sao chưa từng có nghe qua?"

      "Hi, ngươi biết cái gì? Tứ tiểu thư là Minh Cẩm phu nhân sinh, đại tiểu thư cùng tam tiểu thư đều là Chương di nương sinh, tại lại là Chương di nương chưởng phủ... Ai, chính ngươi động não ngẫm lại xem, bên trong chắc chắn có điều mờ ám"

      ...

      Lời đồn đãi truyền tới tai Chương Vân

      “Vớ vẩn, quả thực là bậy bạ! Tiểu tiện nhân kia tính là gì? Đừng so với Hoa nhi, ngay cả sợi tóc của Dung nhi cũng bằng!" Chương Vân vỗ bàn phẫn nộ quát, tức giận nan bình, "Muốn xuất sắc vượt lên, áp chế Dung nhi và Hoa nhi sao, nàng ta cũng đừng có mơ! Nữ nhi của ta mới là tiểu thư xuất sắc nhất Bùi gia, tiểu tiện nhân Bùi Nguyên Ca kia lấy gì mà so sánh!"

      Vương mama lo lắng: "Lão gia ngày càng sủng ái, coi trọng nàng ta. Di nương, chúng ta thể tiếp tục kéo dài chuyện này!"

      "Hừ, tiểu tiện nhân này đừng mơ thoát khỏi lòng bàn tay ta!" Chương Vân cười lạnh , trầm giọng phân phó: "Mama, ngươi mang theo bái thiếp của ta, tìm các giáo tập tiên sinh dạy tiểu thư, rằng..." Phân phó bên này thỏa đáng, Chương Vân tới Đồng Trạch viện của Bùi Chư Thành.

      Vì thế, ngày hôm sau, Bùi Nguyên Ca liền bị gọi tới Đồng trạch viện.

      Bùi Chư Thành mặt lộ vẻ từ ái : "Ca nhi, ta xem thân thể con cũng tốt lên nhiều, mấy ngày nữa cũng nên bổ túc các môn . Từ hôm nay, hãy tiếp tục đến Ôn cố viên theo tiên sinh học tập !" tới đây, thần sắc đột nhiên trịnh trọng lên: "Trước còn hiểu chuyện coi như bỏ qua, tại lớn rồi, cho phép lại ngỗ nghịch với tiên sinh, nếu lại để ta biết có loại chuyện này, cho dù ta thương con, cũng thể tiếp tục tha cho con được! hiểu chưa?"

      Chương Vân ở bên cạnh, đào má mang cười, tứ tiểu thư muốn ngỗ nghịch với tiên sinh, chỉ sợ rất khó a...

      Chỉ biết, Chương Vân này tuyệt ngồi yên để nàng vượt lên, sớm muộn cũng tìm cơ hội bôi đen nàng! Bùi Nguyên Ca trong lòng cười lạnh, phải nàng kính trọng tiên sinh, mà căn bản những người đó, đáng để kính trọng! Nhưng mặt lại lộ vẻ nhu thuận, kiều nhu đáp: "Nữ nhi biết."

      Đúng như Bùi Nguyên Ca suy đoán, nàng ở học đường được yên ổn!

      "Tứ tiểu thư, học nên lắng tai nghe giảng, được phân tâm! Sang bên cạnh, đứng nghe giảng !" Trần tiên sinh dạy thi từ ca phú nghiêm khắc , còn phạt Bùi Nguyên Ca đứng nghe giảng, nhưng lại đối với Bùi Nguyên Dung ở bên cạnh trùm đầu ngủ ngon, mỉm cười như xuân: "Chắc tối qua tam tiểu thư học tập mệt mỏi, vậy nghỉ ngơi nhiều chút !"

      "Tứ tiểu thư, ngươi thêu cái gì thế này? Uyên ương đều bị ngươi thêu thành vịt trời rồi, nhìn xem tam tiểu thư người ta, ngươi thấy hổ thẹn sao? Hủy trọng thêu! Chân , đừng tưởng rằng là tiểu thư con bình thê lợi hại, ngươi so với tam tiểu thư còn kém xa!" Hoàng tiên sinh dạy thêu lớn tiếng trách móc nặng nề, hai lời xé nát khăn thêu của Bùi Nguyên Ca, ném sang bên.

      "Tứ tiểu thư, ta bao nhiêu lần, kỳ lộ (nước cờ) này là sai, là sai! Cũng biết ngươi làm sao mà thắng được đấu kỳ, trong khi ngay cả những điều cơ bản nhất cũng hiểu! Nhìn xem tam tiểu thư người ta, chỉ lớn hơn ngươi tuổi, nhưng cũng đánh cờ vào hàng cao thu. Ngươi chăm chú học cho ta, đừng ỷ vào mình là đích nữ dụng tâm!" Lý tiên sinh dạy chơi cờ khinh thường , khuôn mặt đều viết "Ngươi rất đần, ngươi rất ngu, ngươi rất vô dụng, ngươi lãng phí thời gian của ta".

      ...

      Đối mặt với tiên sinh như vậy, ai có thể nhịn được mà ngỗ nghịch?

      Dưới ánh nến, lòng bàn tay Bùi Nguyên Ca đỏ bừng do bị bản tử đánh, chép phạt văn, mâu mắt đông lạnh.

      Kiếp trước chính là như vậy, cố ý làm khó dễ, đổi trắng thay đen, phục biện giải, liền bị ấn cho tội danh ngỗ nghịch, quái đản, giải thích với Bùi Chư Thành thế nào đây. Học đường chỉ có tiên sinh cùng với ba tỷ muội các nàng, tiên sinh mực cho là nàng bất kính sư trưởng, phục quản giáo, nhị tiểu thư Bùi Nguyên Xảo như cái chày gỗ, dám lời nào. Bùi Nguyên Dung đồng lõa, căn bản thể làm chứng cho nàng. Hơn nữa có Chương Vân ở bên cạnh trợ giúp, về sau, ngay cả Bùi Chư Thành cũng cho rằng nàng tính tình quái đản, phục quản giáo. Tình cảm cha con dần xa cách, cuối cùng hoàn toàn thất vọng về nàng.

      Nhưng lúc này đây, nàng tuyệt đối dẫm vào vết xe đổ kiếp trước...

      Học đường, ngày hôm sau

      "Tứ tiểu thư, hôm qua ta sắp xếp bài học, muốn hôm nay mỗi người nộp bài thơ. Vậy thơ của ngươi đâu? nghe dạy dỗ, phạt ngươi hôm nay chép vận luật (luật thơ) vỡ lòng trăm lần, chép xong được ăn cơm!" Trần tiên sinh ràng nhận bài tập của Bùi Nguyên Ca, nhưng lại đổi trắng thay đen. Ngày hôm qua vị tứ tiểu thư này rất bình tĩnh, bị chọc giận, hôm nay phải thêm lực độ lớn hơn mới được.

      Quả nhiên lại màn này! Bùi Nguyên Ca cắn môi, đứng dậy: "Trần tiên sinh, ta ràng nộp bài tập cho ngươi."

      Trần Khải Minh vốn lo lắng nàng tiếp tục im hơi lặng tiếng, nghe vậy mừng rỡ, vội hỏi: " bậy, ta căn bản có nhìn thấy thơ của ngươi."

      "Táp lộ đình đình diễm, phi niểu niểu hương.

      Tố nga duy dữ nguyệt, thanh nữ bất nhiêu sương.

      Tặng viễn hư doanh thủ, thương ly thích đoạn tràng.

      Vi thùy thành tảo tú? Bất đãi tác niên phương.

      [1] Đây là bài thơ Vịnh mai ta giao cho ngài, ta ràng nhìn thấy, ngươi đem thơ kẹp trong chồng sách." Bùi Nguyên Ca phục , chỉ thẳng vào chồng sách đầu tiên bên phải bàn.

      Trần Khải Minh tới trước bàn dạy, lấy ra tờ giấy, cười lạnh hỏi: "Là cái này sao?" xong lấy đá đánh lửa ra, đốt tờ giấy, nhìn nó cháy thành tro tàn, lúc này mới : "Ta , ta thấy ngươi nộp bài tập! Về phần bài thơ Vịnh mai này, là ta làm mấy ngày trước, nghĩ rằng ngươi ngày càng hư hỏng, chẳng những giao công khóa, còn dám lấy trộm thơ của tiên sinh, quả thực có thuốc chữa! Bây giờ ta chỉ phạt ngươi đem vận luật vỡ lòng sao chép trăm lần, mà còn phải nhận lỗi với ta, mặt khác phạt đánh bàn tay hai mươi cái, cho ngươi nhớ cái giáo huấn này!"

      Bùi Nguyên Ca này tuy rằng tuổi còn , lại có dạy tốt nàng, nhưng nàng vốn thiên tư thông minh, ngẫu nhiên cũng có thể viết ra thơ, làm cũng phải trầm trồ khen ngợi.

      Vừa vặn, có thể trở thành thơ làm, để người ta ca tụng.

      " sai, tứ muội muội, ta có thể làm chứng, ngươi ràng giao công khóa, lại còn muốn lấy thơ của Trần tiên sinh làm của riêng, thực quá đáng mà. Ngươi cũng ngẫm lại xem, Trần tiên sinh là cử nhân, thơ làm, tài nghệ của ngươi há có thể viết ra sao?" Bùi Nguyên Dung ở bên vui sướng khi người gặp họa. Ngươi chiếm hết sủng ái của phụ thân, ngươi khiến mọi người chú ý, ngươi lại nhiều lần chống đối ta, tại báo ứng đến đó. haha!

      Có Bùi Nguyên Dung lên tiếng ủng hộ, Trần tiên sinh cũng bớt lo lắng, cả giận : "Ngươi dám bôi nhọ ta lấy trộm thơ của ngươi. , chúng ta đến trước mặt Bùi tướng quân phân phải trái". Vật chứng đốt, nhân chứng có Bùi Nguyên Dung, vừa vặn nháo đến chỗ Bùi tướng quân, đến lúc đó, chẳng những vừa được Bùi tướng quân phải thay con nhận lỗi với , vừa được cầm thêm tiền thưởng của Chương di nương, lại có thơ hay được ca tụng. mũi tên trúng ba con chim nha!

      Dường như cũng biết mình lâm vào tình cảnh bất lợi, Bùi Nguyên Ca có chút khiếp nhược : "Các ngươi liên hợp hãm hại ta, ta... ta !"

      " phải do ngươi quyết định! Hừ, tuổi nhưng có gắng học tập, tương lai đến đâu? Việc này phải cho bùi tướng quân biết, để hảo hảo quản giáo ngươi cho tốt". Thấy nàng lùi bước, Trần Khải Minh càng thêm đắc ý, càng thể buông tha, kiên quyết dẫn ba vị tiểu thư tìm Bùi Chư Thành.

      Bùi Nguyên Ca căn bản muốn , nhưng lại bị Bùi Nguyên Dung phen giữ chặt, kéo tới Đồng trạch viện của Bùi Chư Thành.

      Mắt thấy gần phòng phụ thân trong gang tấc, khóe miệng Bùi Nguyên Ca chậm rãi nở nụ cười mờ mịt nhưng bình tĩnh...

      Để cho Trần tiên sinh này, làm con khỉ khoa tay múa chân trước mặt mọi người !

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :