1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Đích nữ vô song - Bạch Sắc Hồ Điệp (98/316)

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Chương 96 (2)
      Editor: trang bubble ^^


      Huyên Huy cung.

      Thái hậu vừa mới ngồi vào chỗ của mình, hoàng hậu nhịn được : "Mẫu hậu, Vũ Hoằng Mặc kia ràng chính là tự mình xuất cung, lại là vừa mới vội vã trở về mà thôi, còn ăn mặc chẳng ra cái gì cả. Lúc ấy ngài nên dung túng , định tội danh kháng chỉ bất tuân cho mới phải!"

      "Làm càn, người ta trở lại, còn định tội như thế nào?" Thái hậu nhanh chậm liếc mắt nhìn nàng, " tiếp cũng là ngươi thiếu kiên nhẫn, nếu lúc mới vừa được tin tức án binh bất động (chờ đợi thời cơ hành động), sau khi xác định cho ai gia, làm sao lại tới loại tình trạng tại này chứ? nên tự cho là thông minh dò xét, đợi cho đến khi có biện pháp mới nhớ tới ai gia!"

      Trong lời có ý trách cứ, có vẻ rất vừa lòng.

      Hoàng hậu cúi đầu, băn khoăn : "Thần thiếp chẳng qua là muốn, đây cũng phải là việc lớn, dám quấy rầy lão nhân gia, làm phiền ngài tĩnh dưỡng. Ai biết..."

      "Quên , chuyện qua cho qua, ngươi nhớ lời dạy dỗ tốt rồi. Chuyện lần này là Cửu điện hạ làm được, Triết Nhi gặp hoạ ngã dập mặt, nhưng mà ai gia cũng muốn hỏi ngươi, năm năm rồi Triết Nhi vẫn chưa lập phi, ngàn chọn vạn tuyển, như thế nào cuối cùng lại ầm ĩ ra chuyện như vậy? Tuy rằng có người thiết kế, nhưng ruồi bọ xúm lại trứng hở, nếu Lâm Giang Tiên, lén gặp mặt với người Lý gia, sao lại có thể sinh ra chuyện như vậy? Ta thấy gia giáo của Lý gia kia là thế nào tốt được, ngươi cũng hỏi thăm chút?"

      Hoàng hậu biện bạch : "Cũng phải là như vậy, Lý Tiêm Nhu kia là người dịu dàng đoan trang, Lý Tiêm Vũ này là do kế thất sinh, nương nàng hiểu chuyện, nàng cũng là kiến thức hạn hẹp, mới có thể gây ra chuyện như vậy."

      "Hừ, có mẫu thân bớt lo như vậy, cho dù cưới về, cũng là chuốc họa cho Triết Nhi, hơn nữa, ai gia nghe , thường ngày Lý Tiêm Nhu kia yếu đuối kiến thức nhất, có mẫu thân càng thêm quản thúc được như vậy." Thái hậu hài lòng , "May mà ý chỉ có tuyên bố, nếu ngay cả chỗ trống sửa đổi cũng có. Ta thấy việc hôn này xong rồi, nhưng mà cũng thể quá đắc tội với Lý Các lão, thọ yến lần này của ai gia, cứ lệnh cho Lý Tiêm Nhu vào cung chúc mừng thọ, ai gia cất nhắc nàng ta chút, ngày sau lại ban thưởng việc hôn tốt cho nàng ta, cũng coi như xong. Nhưng mà, sao ai gia nghe , ngươi dặn dò nội cấm vệ thống lĩnh, thầm ngáng chân Thọ Xương Bá, chặn lại chịu cho con của chức thị vệ tam đẳng?"

      Trong lòng hoàng hậu hoảng sợ, sao chuyện này cũng truyền tới tai thái hậu rồi?" Mẫu hậu, là Thọ Xương Bá kia rất biết điều, cố tình làm cho chúng ta đẹp mặt, lại cướp người với Triết Nhi, định ra nữ tử mà Triết Nhi coi trọng, thiếp thân tức quá, lúc này mới..."

      "Làm càn! Thọ Xương Bá kia lại là quân công tranh ra được tước vị, so với Trấn Quốc hầu thế tập (cha truyền con nối) này phải có phân lượng hơn, người như vậy nên mượn sức mới đúng, làm sao có thể chèn ép chứ? Lập tức lấy chức thị vệ tam đẳng còn thiếu cho Phó thế tử." Thái hậu phát lệnh , nhớ tới trong lời Hoa phi , mày nhíu chặt lại, "Mấy năm nay ngươi làm việc càng ngày càng mơ hồ, ngay cả Hoa phi cũng nhìn sâu xa hơn so với ngươi, chuyện này may nhờ có nàng ấy cho ai gia, bằng ... ."

      xong, lại rơi vào im lặng suy nghĩ.

      Đó là thái hậu, lại là ruột của nàng, hoàng hậu cũng dám phản bác nửa câu, chỉ có thể thầm xiết khăn thêu trong tay, thầm oán giận Hoa phi. Còn là tỷ muội thân thiết, chỉ biết ngầm ngáng chân nàng xuống, tranh giành khoe mẽ với nàng, lần này quả nhiên lại là nàng ta cáo trạng!

      "Mẫu hậu đúng, chỉ là, Triết Nhi bị giam lỏng, thanh thế sắp rơi xuống cả, lúc này, Thọ Xương Bá lại đến cướp người với Triết Nhi, đây phải là hoàn toàn để Triết Nhi vào mắt? Liên quan đến để thần thiếp đây là hoàng hậu, và mẫu hậu là thái hậu vào mắt ? Nếu như thần thiếp cứ dung túng bọn họ như vậy, về sau chỉ sợ mọi người đều dám giẫm hai chân lên mặt Diệp gia chúng ta!"

      Thái hậu hờn giận liếc nhìn nàng, chỉ là lần này có răn dạy .

      "Thôi, nếu như Triết Nhi nhớ thương vị nương kia, cũng gấp gáp trong lúc, chỉ là đính hôn mà thôi, cũng phải là thành hôn, biến cố ở giữa còn nhiều, có thể có rất nhiều ngoài ý muốn làm cho này việc hôn từ bỏ, có thể từ từ mà tính, cần gì để lộ ra đao thương đưa quyền hành cho người như vậy?" Thái hậu có chút kiên nhẫn , "Ngươi trở về cẩn thận suy nghĩ lời ai gia , hết lời cũng làm hoàng hậu vài chục năm, làm việc cũng nên cân nhắc châm chước chút, sao còn lỗ mãng liều lĩnh như vậy, lo trước để ý sau? Làm ai gia đau đầu! Lý ma ma, đưa hoàng hậu hồi cung, ngoài ra lại chuyển bình phong thêu của Ngô tài tử đưa tới mấy ngày trước lại đây cho ai gia, để cho tinh thần ai gia bình tỉnh lại."

      Thái hậu lên tiếng, hoàng hậu cũng chỉ có thể bằng lòng mà rời khỏi.


      Vũ Hoằng Mặc xuất giống như nhạc đệm , sau đó, cuộc sống của Bùi Nguyên Ca lại khôi phục như lúc trước, chỉ còn chờ Giản Ninh trai nhập hàng tiếp theo, bắt ra nội gian. Nhưng ra ngày hôm qua lão chưởng quầy của Giản Ninh trai lại đây chuyến, là Ngụy sư phó bởi vì bức tranh thêu kia được phía coi trọng, ở Hoa Tú trai cũng từ sư phó nghệ nhân tam đẳng thăng lên làm nhất đẳng, cố ý nhờ lão chưởng quầy lời cảm tạ với nàng.

      Hôm nay, các tiểu thư Bùi phủ cười ở chỗ Thư Tuyết Ngọc, bỗng nhiên nha hoàn báo lại, Thọ Xương Bá kể cả phu nhân thế tử đến thăm hỏi, lão gia chiêu đãi Thọ Xương Bá và thế tử ở phía trước, phu nhân lại đến viện phía sau này.

      Trong lúc, tất cả mọi người tập trung ánh mắt ở người Bùi Nguyên Ca.

      Dù là Bùi Nguyên Ca bình tĩnh nữa, cũng khó tránh cảm thấy có chút xấu hổ, cúi đầu xuống chỉ chăm chú uống trà, được lời.

      Thư Tuyết Ngọc nhìn nàng, cười : "Thẹn thùng cái gì, là bà bà (mẹ chồng) tương lai của con, cũng phải là vị hôn phu tương lai. Còn theo sát ta ra ngoài nghênh đón chút?" Phó Quân Thịnh là do phu nhân Thọ Xương Bá sinh, quan hệ chỗ bà tức tốt, ngày sau hôn nhân của Nguyên Ca mới có thể suông sẻ. Bằng , thân là bà bà, có rất nhiều biện pháp có thể giày vò con dâu.

      Mọi người đến cửa viện đón, chỉ thấy phu nhân Thọ Xương Bá mặc lớp áo ngoài cân vạt màu tím cà thêu tường vân (mây lành), phía dưới người váy tám mảnh màu thạch thanh, mang theo trọn bộ trang sức phỉ thúy, trang sức xa hoa quý giá. Thấy Bùi Nguyên Ca theo Thư Tuyết Ngọc cùng nhau ra đón, hơi cảm thấy vừa lòng chút, vốn là hơi sa sầm có chút dịu , lại vẫn lên mặt : "Ta đến cửa Kiêm Gia viện mới ra đón, nên đến cổng trong đón mới là quy củ kính trọng trưởng bối. Rốt cuộc vẫn là tuổi còn , thiếu sót có người dạy dỗ. Chỉ là coi như, sau này dạy tốt là được."

      Bà tự cho là mình khoan dung độ lượng, lời này rất , nhưng người ở đây lại ngây ngẩn cả người.

      Bùi Nguyên Dung chính là ngẩn ra, lập tức khóe miệng cong lên. Nàng vốn cảm thấy Phó Quân Thịnh đẹp mắt ấm áp, sau lại thấy Cửu điện hạ lại càng giật nảy mình, phần tâm tư với Phó Quân Thịnh kia phai nhạt. Nhưng bêu xấu tiệc ngắm hoa, dự tính diễn trò ở chỗ Cửu điện hạ, cũng may lại chợt gặp được Ngũ điện hạ, được Ngũ điện hạ nhờ vả, kết quả lại bị Bùi Nguyên Hoa làm rối lên. Ai biết, ồn ào đến cuối cùng, Ngũ điện hạ đúng là có lòng muốn lập Bùi Nguyên Ca làm trắc phi, khắp nơi nàng đều thất bại, tuy rằng Bùi Nguyên Ca cũng thể gả cho Ngũ điện hạ, nhưng vẫn định ra hôn với phủ Thọ Xương Bá, đây khó tránh khỏi làm cho nàng có chút ghen tị.

      Nhưng mà tại, trong lòng nàng lại thoải mái, trang #ddlqd# bubble phu nhân Thọ Xương Bá thích Bùi Nguyên Ca như vậy, tương lai Bùi Nguyên Ca gả cũng trải qua ngày lành!

      Thư Tuyết Ngọc sớm nghe vị phu nhân Thọ Xương Bá này và Chương Vân qua lại thân thiết, lại vô cùng khó chơi, chuẩn bị tốt tâm lý, nghĩ tới bà ta tới làm Nguyên Ca khó xử, liên luỵ bà cũng mất mặt mũi theo, nhịn được : "Phu nhân Thọ Xương Bá dạy bảo phải, là mẫu thân như ta dạy tốt Nguyên Ca, bằng mời phu nhân Thọ Xương Bá thường xuyên ở Bùi phủ, cũng tiện dạy dỗ những người hiểu chuyện như chúng ta, biết cái gì là quy củ?"

      Phu nhân Thọ Xương Bá đương nhiên biết mẹ đẻ của Bùi Nguyên Ca là Minh Cẩm, mà Thư Tuyết Ngọc lại bởi vì Minh Cẩm mà bị giam cầm, vốn cho rằng vị Bùi phu nhân này chắc là rất chán ghét đích nữ Bùi Nguyên Ca này, bà cứ lên làm khó dễ như vậy, phải là có ý lấy lòng, muốn kéo gần lại quan hệ với Thư Tuyết Ngọc, tương lai có vị mẹ cả này đè nặng, Bùi Nguyên Ca cũng dám khi dễ đến đầu bà, nghĩ tới Thư Tuyết Ngọc lại ra lời như vậy, sững sờ ở nơi đó trong chốc lát.

      Bùi phu nhân này, ngay cả thân sơ xa gần cũng phân biệt ràng lắm sao?

      trách được bị người thiếp thất như Chương Vân chèn ép đến đầu, ra là có đầu óc như vậy! Còn , muốn làm ra vẻ hiền lành rộng lượng ở trước mặt người khác, để cho người ta biết bà ta vô cùng từ ái với Bùi Nguyên Ca, để lấy lòng Bùi thượng thư?

      Đây là lần thứ hai Bùi Nguyên Ca gặp vị phu nhân Thọ Xương Bá này, lần đầu tiên là ở thọ yến của Bùi Chư Thành, lúc ấy vị phu nhân Thọ Xương Bá này giống như là quá thích. Khi đó chính là chú ý mặt mũi Bùi phủ, có đặc biệt để ý, nhưng trước mắt người này có khả năng là bà bà tương lai, tuy rằng đùa giở thủ đoạn nàng cũng sợ bất kỳ kẻ nào, nhưng nay cũng vì sao vị phu nhân Thọ Xương Bá này lại thích mình như vậy, có lẽ có hiểu lầm gì đó rồi?

      Nếu là như thế, vẫn là tự sửa lên trước.

      Bùi Nguyên Ca nghĩ, lại chịu đựng mỉm cười cúi người : "Mẫu thân vô cùng thương Nguyên Ca, dạy cũng rất để tâm. Nếu như Nguyên Ca có chỗ thất lễ, ngày sau vẫn xin phu nhân Thọ Xương Bá nhắc nhở nhiều hơn, Nguyên Ca nhất định xin nghe theo lời dạy bảo. Phu nhân đến cũng mệt mỏi rồi? bằng vào dâng trà, dùng chút điểm tâm?" xong, cánh tay hơi duỗi ra, làm ra tư thế mời.

      Lần này thấy thái độ Bùi Nguyên Ca kính cẩn hơn nhiều, phu nhân Thọ Xương Bá càng tự cho là hài lòng.

      Lần này bà quyết định đến Bùi phủ đóng vai mặt đỏ quả nhiên là đúng, lúc này mặt mình sa sầm xuống, phải Bùi Nguyên Ca chịu thua rồi sao? Con dâu này chính là thể cho vẻ mặt dễ gần, nhất là thân phận lại cao giống như Bùi Nguyên Ca vậy, con dâu lại là đích nữ duy nhất, chính bà là bà bà lại là thiếp thất phù chính. Nếu lại lộ ra uy nghiêm của bà bà, chỉ sợ con dâu này lập tức ra oai giẫm đến đầu bà.

      Vì thế hừ lạnh tiếng, bước trước.

      Thư Tuyết Ngọc tức đến dậm chân, nếu như theo tính tình bình thường của bà, gặp được người vướng víu đối phó như vậy, sớm để ý tới. Người trước mắt lại là bà bà tương lai của Nguyên Ca, nếu quá mức lạnh nhạt, làm tổn hại mặt mũi của bà ấy, làm cho trong lòng vị phu nhân Thọ Xương Bá này ngột ngạt, sau khi Nguyên Ca gả mà có ý định gây khó dễ, ngược lại lại càng tốt cho Nguyên Ca. Vì thế đè xuống tính tình, có lẽ mượn cớ vào nhà, ngừng hít sâu, sau khi vào đến nhà, rốt cục tìm cách mỉm cười.

      Sau khi vào nhà ngồi, nha hoàn dâng trà bánh, hai bên tự hỏi han.

      Phu nhân Thọ Xương Bá quen biết với Chương Vân, trước kia thường đến Bùi phủ làm khách, bởi vậy rất quen thuộc với hai nữ nhi của Chương Vân, bởi vậy kéo Bùi Nguyên Hoa và Bùi Nguyên Dung lại chính là khen ngợi hồi. Bùi Nguyên Hoa nghĩ vào lúc này đụng chạm Thư Tuyết Ngọc với Bùi Nguyên Ca, chối từ vài câu lên tiếng, Bùi Nguyên Dung lại bắt đầu vênh váo khoe khoang, ra vẻ khiêm tốn ra là kiêu ngạo trả lời hai câu, dẫn tới phu nhân Thọ Xương Bá càng khích lệ nhiều hơn, hai người càng càng thân thiết, trái lại thân như mẹ con.

      Mắt thấy vẻ mặt Thư Tuyết Ngọc sắp tốt lắm, Bùi Nguyên Xảo chợt to gan mở miệng : "Tam tỷ tỷ, ta nghe chỗ của ngươi có rất nhiều hoa văn đẹp, vừa vặn ta muốn thêu mấy tấm khăn lụa, bằng đến chỗ của ngươi mượn xem chút?"

      Chủ ý của nàng vốn là muốn lôi kéo Bùi Nguyên Dung , nghĩ tới vừa xong, lại làm cho phu nhân Thọ Xương Bá chú ý tới nàng.

      "A, đây phải nhị tiểu thư sao? Xem ánh mắt ta gì thế này lại phát !" Thấy Bùi Nguyên Xảo, trước mắt phu nhân Thọ Xương Bá lại sáng ngời, lên lôi kéo tay Bùi Nguyên Xảo, nhìn từ xuống dưới, khen, "Nhị tiểu thư là trổ mã càng ngày càng xinh đẹp, mấy ngày gặp, dường như thay đổi cả người, ngươi muốn mượn hoa văn, chỗ của ta có nhiều, ngày khác để cho người lấy tới cho ngươi." Càng nhìn càng cảm thấy vừa lòng, vì thế cười với Thư Tuyết Ngọc, "Bùi phu nhân xin đừng trách, là ta thấy thích nhị tiểu thư, vừa khéo léo vừa văn tĩnh vừa hiếu thuận lại hiểu lý lẽ, còn nhớ đến việc thêu thùa. Cũng đúng, nữ nhân mà, luôn muốn lấy nữ công nấu nướng làm chủ, cầm kỳ thư họa, thi từ ca phú gì đó đều là bày ra cho đẹp mắt, chút tác dụng cũng có. Trước kia ta vẫn thường nghĩ, nếu con dâu tương lai của ta có thể có nửa khéo léo an phận như nhị tiểu thư tốt rồi."

      Tay Thư Tuyết Ngọc nắm chặt lại, gần như phát cáu.

      Cái gì gọi là con dâu tương lai có thể có nửa như Bùi Nguyên Xảo tốt rồi? tại Thọ Xương Bá đính ước với con dâu là Nguyên Ca, bây giờ như vậy trước mặt Nguyên Ca, vậy phải đánh liên tiếp vào mặt Nguyên Ca sao?

      Bùi Nguyên Xảo vẫn là lần đầu tiên trở thành trung tâm mọi người, vừa thẹn thùng vừa lúng túng vừa vội, mặt cũng đỏ lên, : "Phu nhân Thọ Xương Bá khen trật rồi, ta chỉ là ngu dốt, thêu thùa tốt, lúc này mới muốn học nhiều chút. Nữ nhi trong nhà chúng ta, kể ra tứ muội muội thêu xuất sắc nhất, mai thọ đồ trước đó chúc thọ cho phụ thân, chính là tự tay nàng thêu ra, phụ thân rất thích, luôn luôn treo ở đại sảnh tiền viện đấy! tin, để tứ muội muội lấy mấy món thêu thùa tới cho ngài nhìn chút?"

      xong, ngừng đưa ánh mắt cầu cứu nhìn về phía Thư Tuyết Ngọc và Bùi Nguyên Ca.

      phải nàng muốn khoe mẽ lấn qua Bùi Nguyên Ca, nàng cũng biết, làm sao vị phu nhân Thọ Xương Bá này có thể coi trọng nàng như vậy?

      "Đứa này, ngươi cứ khiêm tốn!" Phu nhân Thọ Xương Bá lơ đễnh, trang@d#d#l#q#d@bubble vẫn như cũ, "Nhưng mà, ta chính là thích tính tình khiêm tốn dịu dàng này của ngươi, muốn những thứ khoe khoang này, mọi chuyện đều phải thể ra làm xôn xao dư luận, biết chút này nọ tự cho là nổi tiếng, ai cũng sánh bằng nàng. biết nhân ngoại hữu nhân, thiên ngoại hữu thiên (người tài có người tài hơn, ngoài bầu trời này còn có bầu trời khác), chỉ có điều là làm phụ thân thương nữ nhi, thấy cái gì cũng cảm thấy tốt. cái khác, ở việc thêu thùa, ta cũng là người có tay nghề, thêu hoàn toàn cần hoa văn, bản vẽ kia đều ở trong đầu, ngươi ra đề tài, ta có thể thêu ra cho ngươi, muốn ở việc thêu lừa bịp ta, vậy cũng tuyệt đối thể nào!"

      Lời này càng hiểu được ý nhằm vào Bùi Nguyên Ca, Bùi Nguyên Dung vui sướng xem diễn khi người gặp họa.

      Thư Tuyết Ngọc xem Nguyên Ca như nữ nhi mà đối đãi, tại nghe thấy nàng bị phu nhân Thọ Xương Bá khi dễ nhục nhã thành cái dạng này, thể kiềm được, muốn cho bà biết tay chút xem, lập tức cắn răng cười : "Vậy đúng là khéo, sở trường của Nguyên Ca cũng về thêu, phu nhân Thọ Xương Bá cũng là cao thủ trong đó, ngược lại tương lai các ngươi có thể thuận tiện bàn luận chút. Cũng đừng để đến sau này, phu nhân Thọ Xương Bá làm lòng ta cũng ngứa ngáy, bằng tại các ngươi cứ bộc lộ tài năng cho mọi người nhìn chút. Người đâu, tiền thính mang bức mai thọ đồ kia của tứ tiểu thư tới, để cho phu nhân Thọ Xương Bá có thể chỉ bảo chút."

      Lập tức có người lên tiếng trả lời, đến phía trước lấy bức mai thọ đồ kia.

      Ai biết, lát sau, tự mình đưa bức tranh thêu tới đây, lại phải là gã sai vặt, mà là Phó Quân Thịnh. Thấy trong phòng ánh mắt nữ quyến đều tập trung ở người , mặt khỏi đỏ lên, giải thích : "Đằng trước Bùi bá phụ hỏi so ta chút, khen ta rất tốt, lại bảo ta đến hậu viện cho mẫu thân biết, để cho mẫu thân cũng vui mừng chút. Vừa vặn bá mẫu muốn lấy bức tranh thêu này, nên ta thuận tiện đưa lại đây."

      là thuận tiện, nhưng sao Thư Tuyết Ngọc có thể biết, chính là muốn đến gặp Nguyên Ca, vốn bởi vì phu nhân Thọ Xương Bá kia mà phần tâm tư giận chó đánh mèo lập tức phai nhạt rất nhiều.

      Lại vào lúc này, phu nhân Thọ Xương Bá lại : "Đó là tự nhiên, con ta có thể tốt sao? Hôm qua chuyện công tác cũng xuống đến , ngự tiền thị vệ tam phẩm, phẩm cấp vẫn còn tiếp đó, quan trọng hơn đó lại là bảo vệ hoàng thượng, phần vinh quang này khó có được. Lại , có thể thấy thiên nhan, Thịnh nhi của chúng ta lại là nhân tài như vậy, đến lúc đó nhất định từng bước thăng chức, ai có thể gả cho Thịnh nhi của chúng ta, vậy quả nhiên là có phúc ba đời."

      "Mẫu thân!" Phó Quân Thịnh bị vẻ mặt càng hồng, đương nhiên có thể nghe ra trong lời mẫu thân có ý khoe khoang, chỉ sợ là Thư Tuyết Ngọc và Bùi Nguyên Ca vì thế mà vui, vội hỏi, "Nguyên Ca muội muội cũng là người thông minh khéo tay, mẫu thân nhìn cái, đây là mai thọ đồ do Nguyên Ca muội muội thêu, trong tranh có chữ, trong chữ có tranh, tranh thêu như vẽ. Mẫu thân ngài cũng giỏi về thêu, nhưng mà cam đoan ngài cũng chưa từng thấy bức tranh thêu khéo léo như vậy!"

      nghĩ là mẹ con với phu nhân Thọ Xương Bá, càng gần gũi, cho dù khiêm tốn hai câu cũng quan trọng, vả lại bức tranh thêu này của Nguyên Ca muội muội quả rất đẹp.

      Nhưng lời này nghe vào trong tai phu nhân Thọ Xương Bá, lại cảm thấy đây là con trai có con dâu quên nương, có con trai làm chỗ dựa, về sau Bùi Nguyên Ca còn kiêu ngạo hơn? Lại nhìn đến bức tranh thêu kia, lại biến sắc, *d&d#l@q^d<.com> cũng chịu cứ để cho Bùi Nguyên Ca hả hê như vậy, vì thế ra vẻ khinh thường : "Đây có là cái gì? Loại tranh thêu này chỉ có thể xem mặt, mặt khác tất cả đều là đầu sợi lộn xộn. Nhưng mà ta lại biết loại kỹ thuật thêu, gọi là thêu hai mặt, hai mặt trái phải đều là hình vẽ tinh xảo, cũng thấy thêu đầu tí xíu nào. Đây là tuyệt kỹ bên Giang Nam đó, chỉ sợ kinh thành này còn có người biết thêu đâu!"

      Ngụ ý, Bùi Nguyên Ca cũng biết kỹ thuật thêu này, hoàn toàn sánh bằng bà!
      Last edited: 12/9/16

    2. Phong Vũ Yên

      Phong Vũ Yên Well-Known Member

      Bài viết:
      675
      Được thích:
      809
      Thể loại bà bà này... là có con mắt "nhìn xa trông rộng" a... biết thân phận trước khi làm "thiếp thất phù chính" của vị bà bà hụt này gì mà lại có tấm lòng "rộng rãi, phóng khoáng" như vậy đây...

    3. Vũ Nguyệt Nha

      Vũ Nguyệt Nha Well-Known Member

      Bài viết:
      1,497
      Được thích:
      1,631
      hiểu rồi, quan thịnh có 1 người mẹ như vậy 100% ko có cửa cưới dc chị nguyên ca rồi, nhưng mà cưới mặc làm hoàng tử cũng khó, ko thể nào là 1 đôi 1 người dc, huống chi thái hạu, hoàng hậu như hổ rình mồi, chẹp sau này có tình huống cẩu huyết ko đây?

    4. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Chương 97. Vào cung chúc thọ, lại sinh ra trắc trở
      Editor: trang bubble ^^


      Thêu song diện với Bùi Nguyên Ca mà phải vấn đề khó khăn, chỉ là hành vi thờ ơ lạnh nhạt mới vừa rồi của phu nhân Thọ Xương Bá mơ hồ nhận ra lòng dạ của bà, trong lúc hơi do dự trong lòng. Nàng tin tưởng thêu kỹ (kỹ thuật thêu) của mình thua bất kỳ kẻ nào, nhưng phu nhân Thọ Xương Bá là bà bà tương lai của nàng, nếu trước mặt mọi người hạ thấp thể diện của bà, với tính tình của phu nhân Thọ Xương Bá, nhất định ghi hận trong lòng, sau này cũng có lợi cho việc ở chung giữa con dâu với mẹ chồng.

      Nhưng nếu nhận thua, phu nhân Thọ Xương Bá cũng nhận ra được khổ tâm của nàng, ngược lại vì vậy càng thêm đắc ý kiêu ngạo.

      Đúng lúc này, nha hoàn thở hồng hộc chạy vào : "Phu nhân, trong cung có ý chỉ đến đây, mời phu nhân và các tiểu thư ra ngoài tiếp chỉ, là... Là ý chỉ của thái hậu!"

      Nghe được là ý chỉ của thái hậu, trong lòng mọi người xoay vòng vô số ý niệm trong đầu, nhưng cũng thể nào , chỉ có thể thay quần áo trang điểm trước, ra ngoài tiếp chỉ.

      Đến truyền chỉ là công công trẻ tuổi tướng mạo hiền hoà, tròn tròn mập mập, cười tủm tỉm giống như phật di lặc, thấy người đến đầy đủ, làm cho giọng the thé như vịt đực : "Tuyên thái hậu khẩu dụ: ít ngày nữa là ngày sinh của ai gia, đặc biệt lệnh cáo mệnh Thư thị Bùi phủ mang theo đích nữ và trưởng nữ Bùi phủ vào cung chúc thọ, dụ thử!"

      Mọi người tạ ơn đứng dậy, Bùi Nguyên Ca tiện thể nhét tấm ngân phiếu vào trong tay , hỏi: " biết công công xưng hô như thế nào?"

      "Nhà ta họ Tôn là chuyên quản chăm sóc hoa cây cảnh ở Huyên Huy cung." Tôn công công lướt mắt số ngân phiếu, mặt càng nhiều hơn phần ý cười, thầm khen vị nương này tuy rằng nhưng mà vô cùng hiểu đạo lý, chắc hẳn chính là đích nữ Bùi phủ Bùi Nguyên Ca, quả nhiên là huệ chất lan tâm.

      Bùi Nguyên Ca mỉm cười : "Hoá ra là Tôn công công. Tiểu nữ ngu dốt, đột nhiên nhận được ý chỉ của thái hậu, là tay chân bối rối, vẫn xin công công chỉ bảo ít, tiểu nữ vô cùng cảm kích." Vẻ mặt kính cẩn, bộ dáng khiêm tốn xin chỉ bảo.

      "Bùi tiểu thư cần lo lắng, thái hậu chỉ là thích tiểu thư và lệnh tỷ thông minh khéo léo, lúc này mới cố ý hạ chỉ, lệnh hai vị vào cung chúc thọ, chẳng qua là tìm cái cớ, muốn gặp mặt hai vị thôi. Tính tình thái hậu hòa nhã từ ái, thích nhất nam nữ trẻ tuổi xuất sắc, lại thích phát thiện tâm (ý tốt), nhưng mà ít có người có thể vào mắt lão nhân gia bà, hai vị tiểu thư có cơ duyên này, chỉ cần nắm chắc tốt, ngày sau nhất định có lợi ích." Tôn công công cười hớ hớ , hàm ý trái lại rất chặt chẽ.

      "Thái hậu thân ở hậu cung, làm sao lại có thể biết được hai tỷ muội ta chứ?" Bùi Nguyên Ca dứt khoát chỉ ra hỏi.

      "Bùi tiểu thư quá khiêm tốn, tục ngữ , hương rượu sợ ngõ sâu, hai vị ngài đều là dáng mạo như vàng ngọc, làm sao che giấu được?" Tôn công công đánh thái cực cho qua, dường như cũng hiểu được có chút xin lỗi với khen thưởng của Bùi phủ, lại , "Bùi tiểu thư cứ việc yên tâm, là chuyện tốt phải chuyện xấu. Gần đến ngày sinh của thái hậu, lúc này Bùi tiểu thư nhanh chóng chuẩn bị thọ lễ tốt, mới là quan trọng hơn." Lại nhắc nhở vài câu thích của thái hậu, cuối cùng ý vị thâm trường (ý tứ sâu xa) , "Thái hậu cũng phải là người thích vàng bạc, quan trọng nhất là tâm ý, nhất là thích đồ thêu tinh xảo. Được rồi, thời gian mà chúng ta ra ngoài ít, cũng cần phải trở về."

      xong, cười gửi lời thăm hỏi với chư vị, dưới hộ tống của hai gã thị vệ đại nội rời .

      Trong lúc, trong phòng mọi người suy nghĩ khác nhau.

      Ý chỉ này tới sao được, năm rồi ngày sinh của thái hậu, cáo mệnh có phẩm cấp đều phải vào cung chúc thọ, nhưng rất nhiều người vốn là thấy được mặt thái hậu, chẳng qua là đến cửa cung làm cái lễ, sau khi ba quỳ chín lại chúc mừng ngày sinh thái hậu, để lại thọ lễ rồi lên kiệu hồi phủ. Chỉ có số ít gia quyến của trọng thần, hoặc là mệnh phụ khác được thái hậu phá lệ thiên vị mới có thể vào cung chúc thọ. Về phần mang theo con vào cung, đây lại là vinh sủng mà hoàng thân quốc thích mới có.

      Những năm gần đây, Thư Tuyết Ngọc bị cấm túc mấy năm nay, Minh Cẩm chết sớm, chưởng phủ là Chương di nương có cáo mệnh, trang@dđlqđ@bubble editor ngay cả tư cách chúc thọ cũng có. Sao lần này thái hậu lại đột nhiên hạ ý chỉ như vậy?

      Nếu ý chỉ chỉ nhắc đến Bùi Nguyên Ca, có lẽ nàng còn có thể cho rằng việc này có liên quan với Ngũ điện hạ. Dù sao, Ngũ điện hạ là đứa con duy nhất của hoàng hậu, mà hoàng hậu lại còn là cháu ruột của thái hậu. Tuy rằng lúc thỉnh chỉ tứ hôn cũng lộ ra tý xíu ý tứ, nhưng ngay tại lúc này, Bùi phủ đám hỏi với phủ Thọ Xương Bá, đừng Ngũ điện hạ, cho dù hoàng hậu cũng cảm thấy nghẹn khuất, hoặc là thái hậu biết được, chừng bởi vậy mà muốn gặp mặt Bùi Nguyên Ca.

      Nhưng thấy vẻ mặt biểu tình vừa rồi của Tôn công công, nhưng hình như cũng phải là như thế.

      Hơn nữa, bên trong này còn mang theo Bùi Nguyên Hoa, trở nên càng thêm khó biết đầu đuôi. Bùi Nguyên Ca nghĩ lại nếu như Tôn công công này ậm ờ qua loa, trầm tư .

      Phía Bùi Nguyên Hoa này cũng là ngạc nhiên mừng rỡ hiểu, vốn cho là cùng đường bí lối, muốn bố trí mưu đồ lần nữa, nghĩ tới trong nháy mắt có hi vọng, thái hậu lại tự mình hạ chỉ, lệnh nàng vào cung chúc thọ. Đây là cơ hội khó có được. Nhưng mà, trước đó nàng mới nhận sai thỉnh tội với phụ thân, tự phạt cấm túc, lần này làm việc lại phải cẩn thận, tuyệt đối thể lại khiến phụ thân phát sai sót. lần phạm sai lầm, có lẽ còn có thể cẩn thận, nhưng nếu có lần thứ hai, chính là phẩm hạnh có vấn đề, đến lúc đó, chỗ phụ thân cũng dễ dàng qua cửa như vậy.

      "Nguyên Ca muội muội cần lo lắng, ta từng vào cung vài lần, tuy rằng chưa từng gặp thái hậu, nhưng mà nghe người ta , thái hậu là người cơ trí (nhìn xa trông rộng) hòa ái, lại rộng lượng ôn tồn, làm khó người khác." Thấy sau khi mọi người Bùi phủ tiếp chỉ thấy vẻ mặt vui mừng, ngược lại là vẻ mặt nghiêm trọng, Phó Quân Thịnh cho rằng nàng lo lắng biết nên đối đáp với thái hậu như thế nào, bèn mềm mỏng an ủi : "Với lại, đến lúc đó chắc là ta cũng ở đó, Nguyên Ca muội muội cần lo lắng có vấn đề lễ tiết."

      Lúc này Bùi Nguyên Ca mới lấy lại tinh thần, khom người : "Đa tạ Phó ca ca."

      Trước khi đính thân, Phó Quân Thịnh có việc gì còn có thể đến Bùi phủ quay quanh hai chuyến, sau đính ước, ngược lại đôi bên phải tránh nghi ngờ, đây là lần đầu tiên tìm được cơ hội chuyện với Bùi Nguyên Ca, chỉ cảm thấy vô cùng muốn, rất muốn thêm vài câu nữa, lại tìm thấy lời kéo dài, hơn nữa xung quanh mình còn có rất nhiều người, nhất thời gấp đến mức trán dần dần có mồ hôi, mắt thấy mọi người thèm để ý, lén lút : "Nguyên Ca muội muội, chúng ta bên kia chuyện!"

      Chỉ chỉ chỗ góc khuất ít người.

      Bùi Nguyên Ca thấy bộ dáng này của , trong lúc này có chút buồn cười, hoạt động bước chân, đến chỗ ít người, : "Phó ca ca có chuyện gì sao?"

      Thấy mọi người cũng chưa chú ý đến bọn họ, Phó Quân Thịnh có chút ấp úng : "Ta... Hôm qua phụ thân cho ta cây quạt tốt, gỗ tử đàn điêu khắc hoa ... Mặt quạt có loại hoa văn, các loại hoa từ tháng đến tháng mười hai đều có, đẹp mắt..."

      Bùi Nguyên Ca cười : "Vậy chúc mừng Phó ca ca."

      Trong lòng lại khó hiểu, loại chuyện này cũng đáng ấp a ấp úng như vậy?

      Biết cơ hội như vậy nhiều lắm, Phó Quân Thịnh lại cứ ra lời, chỉ gấp đến mức ngừng dậm chân, đầy đầu đều là mồ hôi.

      Thư Tuyết Ngọc vẫn chú ý tình hình bên này, thấy bộ dáng kia của Phó Quân Thịnh, chỉ biết có tâm tư với Nguyên Ca, mỉm cười, trong lòng vô cùng vui mừng cùng lúc cũng cảm thấy tiếc nuối. Sao công tử nhàng dịu dàng như vậy, lại cứ gặp phải mẹ ruột như phu nhân Thọ Xương Bá vậy? Khó trách người ta , việc đời khó song toàn, tính tình như vậy, phu nhân Thọ Xương Bá lại là mẹ ruột , sau khi Nguyên Ca gả qua, còn biết là tình cảnh gì?

      Nghĩ, trong lòng lại là đầy sầu lo.

      Bởi vì nghĩ những thứ này, Thư Tuyết Ngọc có chú ý tới, lúc này, phu nhân Thọ Xương Bá lại lôi kéo Bùi Nguyên Xảo chuyện.

      "Nhị tiểu thư, bộ dáng ngươi là rất khá, tính tình lại khá tốt, như những người hết sức lông bông này, chỉ tiếc là thứ nữ, kiếm sống ở dưới tay mẹ cả, nhất định rất như ý phải ? Ngươi đừng thấy mẹ cả rất tốt, ở mặt ngoài thoạt nhìn dịu dàng, nhưng dù sao phải do bản thân mình sinh ra, sao có thể tận tâm? Thứ khác cũng thôi, kết hôn cũng là việc lớn cả đời, đến lúc đó lại gặp phải bà bà độc ác, vậy là chỉ có chịu khổ cả đời. Ngươi phải nên tính toán cho mình mới đúng." Phu nhân Thọ Xương Bá lời thấm thía giọng dạy bảo.

      Bùi Nguyên Xảo có chút ngượng ngùng, ràng vị này là bà bà của tứ muội muội, làm sao hôm nay chỉ toàn lôi kéo nàng ngừng? Lúc này còn lời đường đột như vậy.

      Vốn lại thể đáp, đành phải ràng : "Phu nhân Thọ Xương Bá phải, chỉ là loại chuyện này, luôn là lệnh của cha mẹ, lời của mối mai, nào có chỗ trống cho chúng ta xen vào? Xưa nay mẫu thân dịu dàng hiền hậu, phụ thân cũng rất thương chúng ta, nhất định làm chủ." So với Chương Vân, Thư Tuyết Ngọc xem như dịu dàng hiền hậu, tuy rằng quả thích nàng, nhưng chưa bao giờ cắt xén, cuộc sống của nàng và di nương cũng dễ chịu rất nhiều rồi.

      Nàng là qua loa, phu nhân Thọ Xương Bá lại thấy nàng là có khổ khó , dám với bà, mềm mỏng : "Ngươi là đứa bé ngoan, nhưng đừng bị những thứ này lừa, tuy rằng cha mẹ mối mai quan trọng hơn, nhưng chính mình cũng phải tính toán cho tương lai mới đúng." Thấy nàng vẫn cứ ngây thơ, dứt khoát càng gợi ý ràng hơn chút, thở dài, " ra , trưởng ấu có thứ tự, ngươi vẫn chưa đính hôn, cha mẹ ngươi lại đính ước cho tứ muội muội ngươi trước, đây ra thể thống gì. , ngược lại ta rất vừa ý ngươi làm con dâu của ta, đáng tiếc... . Đứa bé ngoan, ta vừa thấy ngươi vô cùng thích, ngươi cũng đừng khách khí với ta, nếu như tương lai xảy ra chuyện gì, ta chắc chắn làm chủ cho ngươi!"

      Lại đặc biệt vỗ vỗ tay nàng, trong ánh mắt dường như có ý nghĩ vô cùng sâu xa.

      Nếu , trước đó Bùi Nguyên Xảo còn giải thích được ý này, nghe thấy như lọt vào trong sương mù, vì sao phu nhân Thọ Xương Bá lại thân thiết với nàng như thế, nghe xong lời này, dù có là đứa ngốc cũng hiểu được, trong đầu lập tức giống như vang lên rất nhiều sấm kinh hoàng, sợ đến vẻ mặt tái nhợt.

      Ý của phu nhân Thọ Xương Bá này, ràng là vừa ý tứ muội muội, mà là vừa ý nàng làm con dâu.

      Còn có câu "Nếu như tương lai xảy ra chuyện gì, ta chắc chắn làm chủ cho ngươi " kia, tràn ngập ý bóng gió. Có thể xảy ra chuyện gì mà cần phu nhân Thọ Xương Bá làm chủ cho nàng? Đây là nhắc nhở nàng, có thể dùng chút thủ đoạn, tạo thành định, đoạt được việc hôn này của tứ muội muội phải ? Mà đến lúc đó phu nhân Thọ Xương Bá làm chủ cho nàng... . Bùi Nguyên Xảo hoảng sợ nhìn Phu nhân Thọ Xương Bá, lòng rối như bòng bong.

      Nếu chút nàng cũng động tâm, đó là gạt người .

      Thân là thứ nữ, hôn của nàng đáng lẽ là khá hơn chút nào, hoặc là gả cho hàn môn đệ tử (con cháu nghèo hèn) hoặc là thứ tử quan gia (con vợ kế nhà quan), hoặc là làm kế thất điền phòng (vợ sau của người chết vợ) cho nhà cao cửa rộng. Tuy rằng phu nhân phải là người khắc nghiệt, tính tình phụ thân cũng lấy con làm lót đường lên, nhưng hôn nhất định đến chỗ nào cao. So sánh xuống dưới, Phó công tử trẻ tuổi tuấn, dieenddafnleequysddoon lại là con trai độc nhất, thân phận địa vị đều cao, tính tình lại dịu dàng, nếu có thể với tay bám lên hôn như vậy, có thể chính là nằm mơ.

      Nhưng mà... Bùi Nguyên Xảo cắn môi, nhưng mà làm như vậy cũng có tai hoạ về sau.

      Nàng ở trong các con của Bùi phủ hoàn toàn là dễ làm người khác chú ý, mà tứ muội muội cũng là đích nữ, lại được phụ thân mẫu thân thích, được che chở chu toàn, cho dù là nàng ở dưới ủng hộ của phu nhân Thọ Xương Bá, cướp được cửa hôn này, có thể gả qua, phụ thân mẫu thân cũng tức giận thất vọng với nàng, tương lai chưa chắc quyết định làm chỗ dựa cho nàng. Mà Phó thế tử thoạt nhìn cũng có ý với tứ muội muội, nếu nàng dùng thủ đoạn ti tiện (bỉ ổi), cho dù cướp được cửa hôn này, Phó thế tử thể cưới nàng, cũng sinh lòng chán ghét với nàng. Nàng là thứ nữ, có nhà mẹ đỡ lưng, vị hôn phu lại thích nàng, cuộc sống tương lai nhất định là mỗi bước khó khăn.

      Nhưng mà, nếu có thể gả cho Phó thế tử, tương lai chính là phu nhân Thọ Xương Bá, thân phận địa vị của nàng cũng thuận theo lên cao, kể cả di nương của nàng cũng thơm lây theo... . Hơn nữa, tính tình Phó Quân Thịnh dịu dàng, cho dù lúc đầu chán ghét nàng, chậm rãi có lẽ cũng có thể bị nàng thay đổi tâm tư.

      Nhưng... Nếu như trong cơn tức giận phu nhân hay là tứ muội muội nhẫn tâm trực tiếp cho nàng làm thiếp thất, nếu vẫn là tứ muội muội gả qua như trước, vậy đời này của nàng hoàn toàn bị hủy, còn có ngày cất đầu dậy!

      Hai loại ý nghĩ lặp lại đan xen ở trong đầu, Bùi Nguyên Xảo rất nhanh ý thức được mình thất lễ, vội vàng gục đầu xuống.

      Thấy bộ dáng này của nàng, phu nhân Thọ Xương Bá chỉ biết nàng hiểu được ý của mình, trong lòng thầm tính toán. Thứ nữ như Bùi Nguyên Xảo, có thể đặt việc hôn nhân lên Thịnh Nhi, có thể bước lên trời, làm sao có đạo lý đồng ý? Chỉ cần nàng xảy ra rắc rối gì với Thịnh Nhi, đến lúc đó bà cứ khăng khăng hoàn toàn vì Thịnh Nhi nên chịu trách nhiệm, đổi lại tân nương. Bản tính Bùi Nguyên Xảo mềm mại, lại là thứ nữ, lại bởi vì việc hôn này làm mất lòng phụ thân và mẹ cả, càng thêm có chỗ dựa vào, vả lại thủ đoạn hôn vẻ vang, sau khi vào cửa cũng gắng gượng thẳng được thắt lưng. Quan trọng nhất là, nàng làm như vậy Thịnh Nhi thích nàng, nếu Bùi Nguyên Xảo muốn sống yên ở phủ Thọ Xương Bá, cũng chỉ có thể dựa vào lấy lòng bà bà là bà đây, đến lúc đó còn phải mặc cho bà vo tròn vê dẹp?

      Về phần Thịnh Nhi, cho dù thích thê tử Bùi Nguyên Xảo này, nhiều nhất là nạp nhiều thiếp thất chút, cuối cùng có người thích.

      Nhưng nếu là thiếp thất, tự nhiên lại càng dám ức hiếp đến đầu bà bà này.

      Phu nhân Thọ Xương Bá càng tính toán càng đắc ý, thầm quyết định, về sau phải thường dẫn Phó Quân Thịnh đến Bùi phủ chút ngồi chút, tiện tạo ra cơ hội cho Bùi Nguyên Xảo, được, bà làm mẫu thân này lại thôi cái là xong. tính toán, quay đầu thấy vẻ mặt con đỏ bừng lắp bắp theo sát chuyện Bùi Nguyên Ca ở bên kia, trong lòng lại là vui hồi, lúc này lên : " Nam nữ đính thân chưa thành thân phải tránh nghi ngờ trước, sao có thể vụng trộm trao nhận ở nơi này? chút quy củ cũng có!"

      Con trai nhà mình đương nhiên làm sai cái gì, " quy củ" này là về phía Bùi Nguyên Ca!

      Thư Tuyết Ngọc vốn chú ý tình hình bên này, nghe được lời phu nhân Thọ Xương Bá để ý , hoàn toàn tức giận, cười lạnh : "Trách được mọi người đều nuôi nhi tử tốt, quả nhiên là tốt! Nhi tử chạy đến chỗ vị hôn thê tiếp ý chỉ, muốn mấy câu với vị hôn thê, ngược lại kết quả là vị hôn thê quy củ. Vậy nhi tử cũng phải tốt đúng ? Sao đều là lỗi của nữ nhi nhà khác như thế, sai đến người !"

      Đây là chỗ Nguyên Ca tiếp chỉ, là Phó Quân Thịnh chạy tới chuyện với Nguyên Ca, đây rốt cuộc là lỗi của ai?

      Phó Quân Thịnh vốn định để Nguyên Ca giúp thêu cái túi quạt to, chính là ấp a ấp úng ngượng ngùng mở miệng, ai biết mẫu thân lại qua đây phá rối, mở miệng Nguyên Ca có lỗi, trong lòng rất lo âu, muốn giãy bày cho Nguyên Ca, lại nghe thấy lời này của Thư Tuyết Ngọc, mặt lại càng đỏ lên, cúi đầu lúng ta lúng túng nên lời, chỉ lôi kéo ống tay áo của phu nhân Thọ Xương Bá, : "Nương, đừng nữa, là ta tìm đến Nguyên Ca muội muội chuyện, quan hệ gì với nàng!"

      Cuối cùng là đau lòng con, thấy bộ dáng Phó Quân Thịnh ngượng ngùng, phu nhân Thọ Xương Bá nữa, giọng lạnh lùng : " là như vậy, chúng ta !" xong, trước mắt liền ra đại sảnh, trong lòng vừa lòng với Bùi Nguyên Ca càng sâu.

      Phó Quân Thịnh nghĩ tới chuyện lại ầm ĩ đến nước này, xấu hổ thẹn vái chào sâu về phía Thư Tuyết Ngọc, khẽ: "Bá mẫu, nương ta lời bà mới rồi là... Ta thay nương ta chịu lỗi với bá mẫu và Nguyên Ca muội muội, dù sao bá mẫu và Nguyên Ca muội muội cũng đừng buồn bực!"

      Thấy Phó Quân Thịnh còn có thể phân được phải trái ràng, trong lòng Thư Tuyết Ngọc hơi ổn định lại, thở dài : "Thôi, nương ngươi là nương ngươi, ngươi là ngươi, ta còn ràng như vậy. Chỉ là, Quân Thịnh, rốt cuộc Nguyên Ca chúng ta có chỗ nào phạm vào kiêng kị của nương ngươi, sao hôm nay từ khi vào cửa đến bây giờ, bà đều luôn tìm phiền toái cho Nguyên Ca?"

      Nhưng Phó Quân Thịnh lờ mờ: "Làm sao có thể? Nguyên Ca muội muội tốt như vậy, làm sao nương có thể thích nàng?" Thấy vẻ mặt Thư Tuyết Ngọc giống giả bộ, càng thêm nghi ngờ, , “Bên trong này chỉ sợ có hiểu lầm gì đó, vậy ta trở về hỏi nương chút, cởi bỏ hiểu lầm này. Trước hết ta đây cáo từ ." xong, ném ánh mắt về phía Bùi Nguyên Ca, thấy vẻ mặt nàng cũng hơi lộ ra vui, càng cảm thấy xấu hổ, xoay người vái chào với nàng, lúc này mới đuổi theo.

      Nhìn bóng dáng rời , Thư Tuyết Ngọc cũng cảm thấy có chút phiền lòng, vẫy tay bảo mọi người tản , ôm lấy Bùi Nguyên Ca, vuốt ve tóc nàng, thở dài: "Đứa Quân Thịnh này vẫn rất tốt, sao cứ có mẹ ruột phân phải trái như vậy chứ? Có người bà bà bớt lo như vậy, sau khi Nguyên Ca con gả qua chỉ sợ phải chịu hoạnh hoẹ."

      Bùi Nguyên Ca cười ảm đạm : "Mẫu thân cần lo lắng, nếu phu nhân Thọ Xương Bá bớt lo, dù sao cũng phải là người có tâm tư độc ác như Chương Vân vậy, nếu con lòng hầu hạ cảm động được bà, bắt đầu tranh đấu, con cũng sợ bà ấy. Chỉ cần con tuân thủ giữ quy củ nghiêm ngặt, mọi việc để ý bà ấy, bà ấy cũng bới được xương của con, nhiều nhất hai câu khó nghe, con chỉ coi như có nghe thấy là được, nếu làm quá, còn có Phó ca ca và Thọ Xương Bá cũng ngồi xem."

      "Lời tuy là như thế, nhưng Thọ Xương Bá là võ tướng, tương lai chỉ sợ Quân Thịnh cũng muốn con đường như vậy, nếu bọn họ đều chinh chiến ở bên trong phủ làm sao bây giờ? Lại , loại chuyện này, lần hai lần còn được, mức độ nhiều hơn, con sợ lòng của Quân Thịnh và Thọ Xương Bá sinh ra phiền chán sao?" Thư Tuyết Ngọc lo lắng ưu sầu.

      Năm đó bà gặp phải bà bà bớt lo, trang@d#d#l#q#d@bubble may mà bà ấy là kế thất, quan hệ với Bùi Chư Thành lại vô cùng cứng ngắc, Bùi Chư vốn là mua sổ sách của bà ấy, sau lại dẫn theo bà tới kinh thành. Nhưng Phó Quân Thịnh và phu nhân Thọ Xương Bá là mẹ con ruột thịt, chỉ sợ sảng khoái mà đứng ở bên Nguyên Ca như vậy.

      "Đây đương nhiên là kế nhất thời, chỉ có ồn ào lớn mới có thể xin bọn họ hỗ trợ." Vẻ mặt Bùi Nguyên Ca trầm tĩnh thong dong, "Nếu như phu nhân Thọ Xương Bá đối với con hết sức căng thẳng, muốn ứng phó cũng rất đơn giản. Nghe Thọ Xương Bá còn có vài phòng thiếp thất, phu nhân Thọ Xương Bá vốn lại là thiếp thất phù chính, đương nhiên sợ hãi thiếp thất khác học theo, chỉ cần làm cho đám thiếp thất này gây ra chút chuyện, cam đoan phu nhân Thọ Xương Bá có thời gian tới tìm con làm phiền! Cho nên, mẫu thân hoàn toàn cần lo lắng cho con, nếu ngay cả người như vậy cũng ứng phó được, nữ nhi... ."

      Nàng dừng chút, nhưng thêm gì nữa.

      Nếu ngay cả người như vậy cũng ứng phó được, nàng cũng mù quáng sống lại đời!

      Tuy rằng biết lời kế tiếp của Bùi Nguyên Ca muốn gì, nhưng từ khuôn mặt trầm tĩnh gần như băng lạnh lẽo của nàng, Thư Tuyết Ngọc lại cảm thấy vô cùng kinh ngạc. Từ sau lần bị tập kích ở Bạch Y am đó, ở trước mặt bà, Nguyên Ca dần dần có chút bộ dáng mười ba tuổi nên có, nhưng tại, Nguyên Ca bình tĩnh lý trí gần như máu lạnh trước kia dường như lại trở về. Hơn nữa làm bà lo lắng chính là, ở trong tính toán của Nguyên Ca, nàng định dựa vào bất kỳ kẻ nào, bao gồm Thọ Xương Bá, Phó Quân Thịnh, thậm chí bà và Bùi Chư Thành, nàng chỉ dựa vào chính mình giải quyết mọi chuyện.

      "Nguyên Ca, con thành cho ta biết, có phải con thích việc hôn này hay ?" Thư Tuyết Ngọc cẩn thận hỏi.

      Bùi Nguyên Ca ngẩn ra, lập tức cười ảm đạm : "Làm sao mẫu thân có thể như vậy?"

      "Từ đính hôn đến bây giờ, ta chưa từng thấy con cười, luôn là bộ dáng nhàn rỗi hờ hững, dường như hoàn toàn quan tâm vị hôn phu của con là ai, cũng để ý đến phủ Thọ Xương Bá đối mặt với tình hình như thế nào." Thấy nàng đột nhiên cúi đầu, Thư Tuyết Ngọc kiên trì nâng đầu nàng lên, nhìn ánh mắt tối tăm của nàng, "Nguyên Ca, có phải là con thích Phó thế tử hay ? Hay là trong lòng con có ý nghĩ khác? thể cho ta biết sao?"

      "Mẫu thân người suy nghĩ quá nhiều rồi, lúc trước khi định ra hôn với phủ Thọ Xương Bá, phụ thân từng hỏi ý kiến của con, là con đồng ý, phụ thân mới lo liệu chuyện này." Bùi Nguyên Ca biết, có lẽ là bà cũng giống với phụ thân, cho rằng trong lòng nàng có người khác, thản nhiên cười , " phải con quan tâm, mà là... . ra dù là gả cho ai, cuộc đời tương lai của nữ nhân đều giống nhau, kết hôn, sinh con, vì phu tế mà nạp thiếp, thu thông phòng, phụng dưỡng cha mẹ chồng, đợi tới khi tuổi già sắc suy, tranh đấu đến già với đống thiếp thất thông phòng con vợ kế thứ nữ. tại đưa vào thêm phần cảm tình, tương lai nhiều hơn phần đau khổ, còn bằng tại đối đãi lạnh nhạt chút là tốt rồi."

      "Nguyên Ca, con ——" Bản năng Thư Tuyết Ngọc cảm thấy Nguyên Ca đúng, nhưng mà lại biết nên phản bác như thế nào.

      Nàng , là cuộc sống của số đông phụ nữ ở thời đại này, nhưng mà... Nhưng mà... . Tư tâm khi làm mẫu thân, dù sao vẫn hy vọng nữ nhi có thể đặc biệt chút, dù sao Nguyên Ca có khuôn mặt xinh đẹp lại có tài hoa, thêu thi họa đều là nhất tuyệt, lại thông minh như vậy, có lẽ nàng có thể là ngoại lệ, có thể gặp được người đàn ông cùng nắm tay nàng qua đời kiếp... . Những lời này là bà muốn với Nguyên Ca, lại dám .

      Đây là mẫu thân thương cưng chiều với nữ nhi, nhưng giống như lời nhàn nhã, bà chỉ sợ tại càng thương nàng, tương lai ngược lại càng hại nàng!

      "Mẫu thân, đừng những thứ này nữa." Bùi Nguyên Ca cười , bắt đầu chuyển đề tài, "Thay vì nghĩ những thứ này vô dụng gì đó, còn bằng trước hết suy nghĩ thọ yến của thái hậu trước mắt. Con lo lắng chuyện này có liên quan với Ngũ điện hạ, có lẽ lần vào cung chúc thọ này sinh ra chuyện."

      " sai, đạo ý chỉ này quả tới rất khó hiểu." Bùi Chư Thành cũng vào, khi ông lại đây vừa vặn đụng phải Bùi Nguyên Xảo, biết ý của ý chỉ, "Ta cũng lo lắng có liên quan với Ngũ điện hạ. Nhưng mà, Nguyên Ca con cũng đừng quá sầu lo, dù sao, con và Quân Thịnh đính ước việc hôn nhân, Ngũ điện hạ lại tôn quý như thế, cũng thể cữơng đoạt vợ của người khác. Ta nghe , thái hậu thâm cư trong cung hơn mười năm, dáng sừng sững ngã, chắc là người làm việc có chừng mực, nhất định hồ đồ như thế!"

      Bùi Nguyên Ca và Bùi Nguyên Hoa là thái hậu điểm danh muốn vào cung chúc thọ, thọ lễ đương nhiên thể theo Bùi phủ, vẫn là phải tự tay mình chuẩn bị.

      Cho dù lần này vào cung có hay có liên quan gì với Ngũ điện hạ, Bùi Nguyên Ca đều hạ quyết tâm tuyệt đối ló đầu ra, bởi vậy nàng đưa thọ lễ lên chính là quyển kim cương kinh viết tay, giấy là giấy tuyên thành, mực là mực thanh châu, chữ là khải thư (chữ khải), đều là bình thường nhất tầm thường nhất, có chút nào đa dạng và có chỗ nổi bật, chẳng qua là tự tay sao chép để biểu đạt thành tâm và tâm ý, vô cùng bình thường.

      Bùi Chư Thành hiểu được tâm tư của nàng, gật gật đầu, cười : "Ca nhi, tốt lắm." Lại nhìn Bùi Nguyên Hoa.

      Vốn là lo lắng đứa Hoa nhi này lúc trước tâm tư mơ hồ còn có cắt đứt, lần này lại giở trò, muốn nắm mũi nhọn tranh nổi bật, khi Bùi Chư Thành mở ra thọ hộp là chút do dự chần chừ, tiếp đó sau khi mở ra hoàn toàn yên tâm. Thọ lễ của Bùi Nguyên Hoa càng thêm đơn giản, chỉ là đôi vớ giày, dùng vải dệt cũng quý báu, thậm chí ngay cả thêu hoa cũng đóa, hết sức mộc mạc, lại còn thu hút hơn so với Ca nhi.

      Xem ra đứa Hoa nhi này là ăn năn , Bùi Chư Thành cũng cười gật gật đầu, tràn ngập ý vui mừng.

      "Nữ nhi nghĩ, lần này nữ nhi có thể vào cung, hơn phân nửa là cùng với tứ muội muội, bởi vậy thọ lễ nên lướt qua tứ muội muội, lại càng nên vượt trội khiêu khích. Mà thêu thùa của nữ nhi cũng tầm thường, đôi vớ giày này vẫn là gộp nha hoàn trong phòng lại cùng nhau tranh thủ làm ra, xin phụ thân giám sát, nếu có chỗ ổn, nữ nhi lại sửa." Bùi Nguyên Hoa cung kính , vẻ mặt chân thành, so với quá khứ càng nhiều hơn phần trầm ổn yên tĩnh.

      "Hoa nhi nghĩ như vậy rất đúng." Bùi Chư Thành gật đầu, "Đến lúc đó, tỷ muội các ngươi phải chăm sóc lẫn nhau."

      "Dạ, nữ nhi tuân mệnh!" Bùi Nguyên Ca và Bùi Nguyên Hoa cùng lúc lên tiếng trả lời.

      Trong nháy mắt lại là ngày sinh của thái hậu, hoàng thượng khởi xướng thuần hiếu, bản thân lại hết sức kính trọng thái hậu, bởi vậy lo liệu phung phí. Ý của hoàng đế ràng như vậy, làm sao phía dưới lại có thể nhân lúc hứng thú? Hoàng thân quốc thích, quyền quý quan lớn, đều ra tiền, mời đến nhiều loại xiếc ảo thuật tạp kỹ, ca múa cà kheo, múa rồng múa sư, cùng với các loại nghệ thuật biểu diễn giang hồ, biểu diễn công khai ở kinh thành, ăn mừng ngày sinh của thái hậu. Dẫn tới kinh thành dân chúng nhộn nhịp đường, người ta tấp nập, náo nhiệt lạ thường.

      Sáng sớm đám người Bùi phủ lại vào cung, chỉ là Bùi Chư Thành ở hàng ngũ triều thần, Thư Tuyết Ngọc ở hàng ngũ mệnh phụ, ngược lại thái hậu khéo hiểu lòng người, sớm bọn trẻ tuổi cần theo, bởi vậy Bùi Nguyên Ca và Bùi Nguyên Hoa có thể cần ở hàng ngũ trung đẳng kia đợi thái hậu tuyên chỉ yết kiến, d!^Nd+n(#Q%*d@n lại là tự dạo chơi ở trong ngự hoa viên, chờ đến giờ lại cùng nhau đến Huyên Huy cung chúc thọ. Bởi vậy, trong ngự hoa viên đều là những thanh niên nam nữ, y hương tấn ảnh ( lộng lẫy sa hoa của quần áo người), gấm vóc rực rỡ, làm ngự hoa viên vốn là rực rỡ sắc màu càng tăng thêm ba phần màu sắc ái muội mà nhiệt liệt.

      Bùi Nguyên Ca và Bùi Nguyên Hoa ngồi ở góc hẻo lánh trong đình, cũng vô cùng văn tĩnh trầm mặc.

      Người chung quanh hầu như đều là hoàng thân quốc thích, hoặc là con cháu thế gia có tước vị, ngay cả Ôn Dật Lan cũng ở trong hàng ngũ được mời, hiển nhiên có thể thấy điều này. Người mà Bùi Nguyên Ca nhận ra vốn nhiều lắm, lúc này lại hề quan biết. Bùi Nguyên Hoa xã giao mặc dù rộng, lại chưa từng vào vòng luẩn quẩn này, cũng là hai mắt thoáng chút tối đen, có Bùi Nguyên Ca ở bên, nàng cũng tiện mạnh vì gạo bạo vì tiền luồn cúi chung quanh, bởi vậy chỉ ngồi im theo Bùi Nguyên Ca.

      "Hôm nay tính nhẫn nại của đại tỷ tỷ ngược lại tốt!" Sau khi Bùi Nguyên Ca quan sát nàng ta lâu, mới mỉm cười mở miệng.

      Từ sau lần chuyện sửa bức tranh trước, Bùi Nguyên Hoa này vô cùng im lặng, ngược lại khiến nàng có hơi ngạc nhiên.

      Nghe ra ý chế giễu trong lời của nàng, vẻ mặt Bùi Nguyên Hoa ửng đỏ, lập tức thản nhiên như thường : "Tứ muội muội, ta biết lúc trước ta đắc tội ngươi. Ngày ấy ở Bạch Y am, lại nên lấy chuyện đãi tuyển được tuyển chọn trách tội đến đầu muội muội, nhưng dù sao chúng ta cũng là tỷ muội —— "

      "Đại tỷ tỷ, " Bùi Nguyên Ca thản nhiên đánh gãy lời của nàng ta, "Lời này ngươi rồi."

      Bùi Nguyên Hoa ngẩn ra, lập tức nhớ tới, lần đó nàng vì sắp xếp cơ hội hùng cứu mỹ nhân cho Vạn Quan Hiểu, thậm chí từng điều bọn nha hoàn , lén lời kia, nhất thời vẻ mặt càng hồng, vẻ mặt xấu hổ và hối hận: "Tứ muội muội, lần đó ra ta cũng phải là lòng muốn nhận sai, mà là có ý tốt, muốn dọa tứ muội muội chút. Nhưng lần này ta là lòng! Mấy ngày nay, trong nhà xảy ra rất nhiều chuyện, trong lúc đầu óc ta biết biến chuyển, càng chạy càng lệch, làm rất nhiều chuyện sai, sau bức tranh thêu lần trước, phụ thân lạnh nhạt với ta, lúc này ta mới nhận ra sai lầm ngày trước của mình, bởi vậy tự xin cấm túc, tự kiểm điểm ăn năn. Lần này, ta là lòng muốn nhận sai với tứ muội muội."

      Bùi Nguyên Ca chỉ cười nhạt, cũng lời nào.

      Nếu như ngày trước Bùi Nguyên Hoa sớm chịu nổi phần rụt rè kiêu ngạo này của Bùi Nguyên Ca, nhưng tại nàng lại trầm ổn rất nhiều, vẻ mặt thành khẩn : "Ta biết, lúc trước ta làm nhiều chuyện sai như vậy, thường nhằm vào tứ muội muội, còn ngầm ngáng chân tứ muội muội, nay tứ muội muội tin lời của ta cũng là nên. Lời dư thừa, ta cũng nữa, chỉ là lâu ngày biết lòng người, cuối cùng tứ muội muội hiểu được tâm tư của ta!"

      " sai, lâu ngày biết lòng người, tâm tư của đại tỷ tỷ, cuối cùng ta biết." Bùi Nguyên Ca cười nhạt, lặp lại lời của nàng ta, nhưng ý tứ lại hoàn toàn khác biệt. Thấy Bùi Nguyên Hoa còn muốn khuyên nữa, kiên nhẫn dối trá khách sáo với nàng ta ở trong này, vì thế đứng dậy rời .

      Bùi Nguyên Hoa đứng dậy theo, đuổi theo: "Tứ muội muội, ngươi muốn đâu? Ta cùng với ngươi, hôm nay là thọ yến của thái hậu, tỷ muội chúng ta nên bầu bạn hoà thuận, nếu như có việc cũng tiện chăm sóc lẫn nhau." Ngũ điện hạ muốn lập Bùi Nguyên Ca làm trắc phi, đảo mắt Bùi Nguyên Ca lại định việc hôn nhân với Phó Quân Thịnh, Ngũ điện hạ nhất định có điều cam lòng, hôm nay là thọ yến của thái hậu, Ngũ điện hạ cũng xuất , chừng kiếm cơ hội tìm đến Bùi Nguyên Ca.

      Nàng theo sát sau Bùi Nguyên Ca, chính là vâng theo phụ thân dạy bảo, lại tăng thêm cơ hội tiếp xúc với Ngũ điện hạ.

      Tuy rằng biết vì sao Bùi Nguyên Hoa muốn theo mình, nhưng nàng ta muốn làm, mình nhất định để cho nàng ta thực được cũng mất thôi. Vì thế, Bùi Nguyên Ca hơi cong môi, mặt thanh lệ thoáng lộ ra chút ý cười đùa cợt, ấm giọng : "Ta muốn nhà cầu, đại tỷ tỷ cũng muốn cùng nhau tới sao?"

      Bùi Nguyên Hoa ngẩn ra, vẻ mặt lập tức ửng đỏ, ngượng ngùng dừng lại bước chân.

      Đợi cho Bùi Nguyên Ca xa, Bùi Nguyên Hoa mới lại ngẩng đầu, vẻ mặt có hơi u, nhưng mất ngay, lại thoáng lộ ra chút ý cười ôn hoà hiền hậu bình tĩnh, cho dù có ai chú ý tới nàng, cũng chịu cởi bỏ ngụy trang, thể ra cảm xúc chân . nay Bùi Nguyên Ca là thịt trong tim phụ thân, lại đều có dính dấp với Ngũ điện hạ và Cửu điện hạ, mà nàng lại là thứ nữ, cho nên nhất định phải nhẫn, nhẫn đến lúc nàng xuất đứng đầu, có thể dẫm lên tất cả mọi người ở dưới chân...

      Sau khi rời xa đình khoảng cách, Bùi Nguyên Ca cũng suy nghĩ về chuyện vừa rồi.

      Nàng tuyệt đối tin tưởng, sau khi trải qua chuyện bức tranh thêu, Bùi Nguyên Hoa có thể thay đổi triệt để, hối hận những sai lầm trước kia, cho nên mới múôn hòa hảo với nàng.

      Nếu phải là , chính là ngụy trang, mà bị nàng chế giễu như vậy, Bùi Nguyên Hoa còn có thể nhịn xuống, lộ tý nào cảm xúc, so với lúc trước bị giẫm phải chân đau bộ dáng mặt mày dữ tợn, là bình tĩnh rất nhiều. Xem ra, trải qua mấy ngày nay, Bùi Nguyên Hoa cũng mài ra được tính nhẫn nại, nóng nảy dễ giận như vậy nữa. Đổi lại mà , nàng ta càng khó đối phó hơn so với ngày trước!

      Nhưng mà, nàng cũng sợ, xem ai có thể giữ nụ cười đến cuối cùng!

      Tiện tay kéo cung nữ, hỏi vị trí nhà vệ sinh, ngự trong hoa viên đương nhiên có loại địa phương sát phong cảnh này, đều là ở lân cận chỗ thiên viện. Được Bùi Nguyên Ca đặt cái hà bao có năm lượng bạc, cung nữ áo xanh lá kia liền vui mừng hớn hở dẫn Bùi Nguyên Ca đến, ân cần hầu hạ, vô cùng chu đáo. Đến lúc xong rồi, lại dẫn Bùi Nguyên Ca trở về.

      Dạo quanh lòng vòng đoạn đường, Bùi Nguyên Ca bỗng nhiên dừng lại, lạnh lùng thốt: "Là ai phái ngươi tới, muốn dẫn ta nơi nào?"

      tại nàng ta dẫn mình đường, vốn phải là đường khi đến.

      Vẻ mặt cung nữ áo xanh lá bối rối, ngờ đường chín cong mười tám quẹo như vậy, Bùi Nguyên Ca còn có thể phân biệt ra đây phải là đường đến, trong chốc lát sững sờ ở tại chỗ. Nhưng rất nhanh phản ứng lại, thành khẩn : "Bùi tứ tiểu thư, mời theo nô tỳ, nô tỳ tuyệt đối có ác ý với ngài, là chuyện tốt phải chuyện xấu, , xin ngài tin tưởng nô tỳ!"

      Bùi Nguyên Ca từng chữ từng chữ : "Ta hỏi lần nữa, ai phái ngươi tới, muốn dẫn ta nơi nào?"

      Cung nữ áo xanh lá khó xử : "Nô tỳ thể ."

      Bùi Nguyên Ca lời vô ích với nàng ta, xoay người bước .

      Cung nữ áo xanh lá nghĩ tới Bùi Nguyên Ca , càng trở nên nóng nảy, tiến lên ngăn Bùi Nguyên Ca lại, thấy khuyên bảo mọi cách vô dụng, dứt khoát quỳ xuống, khóc : "Bùi tứ tiểu thư, vị chủ tử kia dặn dò, cho phép nô tỳ để lộ. Nhưng đối với ngài mà , phải là chuyện xấu, nhưng nếu nô tỳ thể dẫn ngài qua, tiện mệnh của nô tỳ khó giữ nổi. Vẫn xin Bùi tứ tiểu thư mở lòng từ bi, theo nô tỳ !"

      xong, ngừng dập đầu, dieenddafnleequysddoon cái trán trắng nõn rất nhanh đập ngay ở mặt đất sinh ra màu xanh tím.

      "Ngươi ở trong này chậm rãi dập đầu !" Bùi Nguyên Ca bất vi sở động ( bị thuyết phục), lạnh lùng bỏ lại câu, rồi tiếp tục rời , theo trí nhớ mờ nhạt muốn tìm ra đường.

      Cung nữ áo xanh lá vốn tưởng rằng, Bùi Nguyên Ca nhìn qua tuổi còn , thế nào cũng có lòng tốt, bị nàng dốc lòng cầu xin như vậy, vả lại xuất họa sát thân, chừng lòng mềm nhũn theo nàng, nghĩ tới nàng hoàn toàn để ý tới. Vội vàng lại đứng dậy đuổi theo, đau khổ : "Bùi tứ tiểu thư, nơi này gọi là Yên Lung Mê Tung, có nô tỳ dẫn đường, ngài ra được, bằng theo nô tỳ vào!" xong, lại đến kéo tay Bùi Nguyên Ca, định nài ép lôi kéo nàng qua.

      Bùi Nguyên Ca cũng tranh chấp, chỉ lạnh lùng : "Buông tay!"

      Nghĩ đến hậu quả bản thân mình thể hoàn thành mệnh lệnh của người nọ, cung nữ áo xanh lá hoàn toàn để ý tới lời của nàng, tiếp tục lôi kéo.

      "Ngươi là muốn tự mình buông tay, ngoan ngoãn dẫn ta ra ngoài; hay là muốn ta kêu người, chờ dẫn tới cấm vệ cung đình, phát cung nữ như ngươi định bắt cóc nữ nhi thượng thư hình bộ?" Bùi Nguyên Ca thản nhiên , "Ta nghĩ, cho dù là ai bảo ngươi mời ta qua, chắc là cũng muốn ầm ĩ chuyện lớn lên. Ngươi đoán xem, sau khi dẫn tới cấm vệ cung đình, người nọ có thể ra bảo vệ ngươi hay ? Hoặc là, ngươi muốn đánh cuộc keo xem? Như vậy, như ngươi mong muốn." xong bèn làm bộ muốn gọi người.

      Cung nữ áo xanh lá nghĩ tới Bùi Nguyên Ca còn tuổi, lại khó chơi như thế, trong lúc sững sờ ở tại chỗ, biết làm sao, vội vàng : "Bùi tứ tiểu thư đừng kêu!"

      Nếu chuyện ầm ĩ lớn, vị chủ tử kia hoàn toàn để ý tới sống chết của nàng.

      "Bùi tứ tiểu thư, chuyện này đối với ngài mà , phải chuyện xấu, vì sao ngài nhất định phải khó xử cung nữ nho như ta chứ?" Cung nữ áo xanh lá ngồi cũng xong, đứng cũng phải, dẫn Bùi Nguyên Ca qua chết, Bùi Nguyên Ca muốn kêu người lại đây , nàng cũng chết, trong lúc vừa oán vừa hận lại biết làm thế nào, đôi mắt nhìn về phía Bùi Nguyên Ca tràn đầy than vãn và bất mãn.

      Bùi Nguyên Ca cười : "Lời này, vì sao ngươi với người muốn ngươi tới dẫn ta qua chứ?"

      Cung nữ áo xanh lá ngẩn ra: "Nô tỳ... Nô tỳ..."

      "Bởi vì ngươi đắc tội nổi, cho nên chỉ có thể nổi giận về phía ta, phải ? Vậy ngươi có nghĩ tới hay , cho dù thân phận ta tôn quý bằng người nọ, nhưng tốt xấu gì ta cũng là thiên kim nhà quan, ngươi có đủ năng lực đắc tội với ta sao? Ta truy xét ngươi, đó là thiên kinh địa nghĩa (đạo lý hiển nhiên), ta truy cứu ngươi, đó là ta khoan dung đại lượng!" Ánh mắt Bùi Nguyên Ca lành lạnh, " cần xem lòng tốt và khoan dung của người khác cho rằng là đương nhiên, khi chiếm được, sinh lòng oán hận! cho ta biết, là ai bảo ngươi dẫn ta qua ?"

      Cung nữ áo xanh lá bị lời và phong thái của nàng làm hoảng sợ, cắn môi lời nào.

      "Yên Lục, ngươi ở chỗ này làm cái gì?" Đúng lúc này, giọng nữ trong trẻo dễ nghe từ bên cạnh truyền đến, mang theo tôn quý và áp bức trời sinh. Cùng với giọng này, với cung trang toàn thân yên hà hồng (khói ráng hồng) chậm rãi đến gần, phía sau còn có nhóm vây quanh, sau khi đến gần đánh giá Bùi Nguyên Ca, bỗng nhiên cười , "Ta nhận ra ngươi, ngươi là tứ tiểu thư của Bùi phủ, ngày đó ở thọ yến Ôn phủ, bức vó ngựa đạp hoa quay về được ưa chuộng tại chỗ kia của ngươi rất xuất sắc. Sao ngươi lại ở chỗ này?"

      Người tới lại là Oản Yên công chúa.

      "Tiểu nữ bái kiến Oản Yên công chúa." Bùi Nguyên Ca khom người hành lễ, "Oản Yên công chúa khen nhầm rồi, nguyên nhân việc tiểu nữ vào nơi này, ai biết khi muốn về lại lạc đường, muốn xin vị tỷ tỷ này dẫn ta rời , nghĩ tới lại gặp Oản Yên công chúa ở chỗ này."

      ở hoàng cung, Vũ Oản Yên đương nhiên biết nơi này có tác dụng gì, lộ ra vẻ mặt như vậy.

      muốn chuyện, bỗng nhiên bên cạnh giọng nữ bén nhọn bước ra khỏi hàng giành trước: "Bùi Nguyên Ca!" Bộ quần áo nhũ đỏ bạc, hai tròng mắt Diệp Vấn Quân tức giận nhìn trước mắt, trang #ddlqd# bubble lạnh giọng quát, "Dựa vào nữ nhi thượng thư hình bộ như ngươi, cũng xứng vào cung chúc thọ cho thái hậu? Ngay cả hành lễ với Oản Yên công chúa cũng biết, chút thể thống quy củ cũng có, nếu muốn vào cung chúc thọ, chẳng lẽ ngay cả mời ma ma giáo dưỡng trong cung đến dạy dỗ lễ nghi cũng chưa từng sao? Bùi phủ nghèo nàn đến mức này sao? Hay là cố tình thất lễ với thái hậu nương nương, để thái hậu nương nương vào mắt?"
      Last edited: 12/9/16

    5. Phong Vũ Yên

      Phong Vũ Yên Well-Known Member

      Bài viết:
      675
      Được thích:
      809
      Nhân vật nào xuất đây. Nghe trong lời thấy cao ngạo.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :