1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Đích nữ vô song - Bạch Sắc Hồ Điệp (98/316)

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Nyanko129

      Nyanko129 Well-Known Member

      Bài viết:
      5,155
      Được thích:
      13,070
      Chương 53. Di nương dâng trà bồi tội

      Edit: Hà Thu (BeYours)

      Trương Đức Hải vào nhã đường, thấy tam tiểu thư vừa nãy còn cáo trạng giờ cứng đờ người, vẻ mặt nao núng, còn Tứ tiểu thư tuy nước mắt còn đọng khóe mắt nhưng giống như cười, lão gia nhìn bằng ánh mắt sủng nịnh, cưng chiều. Trong lòng ta thầm vui mừng, may mà mình đánh cuộc đúng, nhanh hơn người khác bước. hành lễ xong, cung kính : "Khởi bẩm lão gia, phu nhân, Tứ tiểu thư, theo như phân tích của Tứ tiểu thư, việc này do nội tặc (kẻ gian trong nhà) làm, bởi vậy nô tài lục soát trong viện cẩn thận, quả nhiên tìm được vật bị mất trong nhà Trần Thanh Gia, xem ra chuyện này là Trần Thanh Gia tự chủ đạo, nên đặc biệt tới bẩm báo."

      Bùi Nguyên Ca hề những lời đó, như vậy, là đem công lao cho Bùi Nguyên Ca, bày tỏ lòng trung thành.

      Lúc trước, chuyện ởTĩnh Nhã đường khiến Bùi Chư Thành cảm thấy tiểu nữ nhi của mình thông minh, biết chừng mực, giờ lại biết được Trương Đức Hải làm việc dựa theo Nguyên Ca dặn dò, quả nhiên tìm được vật bị mất, hơn nữa đúng như Bùi Nguyên Ca , mama quản thấy tiền nổi máu tham, nên càng cảm thấy tiểu nữ nhi băng tuyết trí tuệ, tán thưởng sờ đầu nàng: "Ca nhi của chúng ta đoán sai chút nào, khiến phụ thân cũng thấy hổ thẹn bằng! chừng sau này, phụ thân có công rắc rối, phải lãnh giáo Ca nhi rồi!"

      "Phụ thân cứ đùa con!" Bùi Nguyên Ca hờn dỗi: "Đúng rồi, trước đó con có , nếu ai tìm được vật bị mất cùng kẻ trộm..."

      Bùi Chư Thành vung tay, sảng khoái: "Cứ làm theo lời con , thăng Trương quản làm phó tổng quản! Trương quản , đây chính là ân điển Tứ tiểu thư phá lệ cho ngươi, ngươi phải nhớ kỹ!" xong, vẫy vẫy tay, vui vẻ kêu Trương quản lui ra.

      Liếc nhìn Bùi Nguyên Dung tê liệt ngã xuống, Bùi Nguyên Ca do dự chút, cuối cùng vẫn ra chuyện Ngũ điện hạ cầu tú đồ.

      Bùi Nguyên Dung khác Chương Vân, nàng ta dù sao cũng là nữ nhi của phụ thân, cốt nhục tình thâm, lúc này chỉ là cáu giận nhất thời, ngày sau vẫn mềm lòng. Chẳng bằng giữ chuyện này lại, chờ khi cha hết giận mới lôi ra, để người tức giận Bùi Nguyên Dung lần nữa. Cứ như vậy chuyện này nối tiếp chuyện kia, cho đến khi phụ thân thể nhẫn nại thêm được nữa, ngày nào đó hoàn toàn thất vọng về nàng ta... Giống như cách Chương Vân đối xử với nàng ở kiếp trước!

      Bùi Chư Thành trầm ngâm lát rồi : "Ca nhi, nếu sau này có chuyện gì, đến thư phòng giúp cha tay !"

      Lời vừa ra khiến cả ba người đều ngẩn ra. Bùi Nguyên Ca kinh ngạc : "Con có thể giúp cha gì chứ?"

      "Đến giúp cha đọc công văn, rồi phân loại chúng, trước kia Đại tỷ của con cũng giúp ta làm chuyện này. Mặc dù là nữ nhi, nhưng nữ nhi Bùi phủ chúng ta tầm thường chỉ cực hạn trong công việc nhà, mà cần mở mang tầm mắt, tiếp thu thêm kiến thức, thông minh hiểu đời mới phải!" Bùi Chư Thành mỉm cười, nhìn nữ nhi của Minh Cẩm giống hệt nàng ấy, trong lòng vui mừng vô cùng.

      Nếu trước kia phụ thân tin nàng vì nàng là nữ nhi của người, tại chính là bởi vì tin tưởng năng lực của nàng.

      Bùi Nguyên Ca hết sức vui sướng, ngẹo đầu cười : "Chỉ cần phụ thân chê con ngu dốt, đương nhiên con nguyện ý theo phụ thân mở mang tầm mắt." Nàng ôm cánh tay ông, nũng nịu : "Những mà con hiểu những thứ này, cha..người phải từ từ dạy con, được ngại phiền đó. Nếu , con phân phó phòng bếp, cho ngài cơm ăn đâu!" Nàng nhăn nhăn mũi, gương mặt ngây thơ đáng , làm Bùi Chư Thành cười to sảng khoái.

      Tin tức truyền tới Tứ Đức viện, Chương Vân tức giận gần chết.

      Lần này bà ta nhắm vào Thư Tuyết Ngọc, ngờ lại bị Bùi Nguyên Ca ôm đồm , kết quả tính kế thất bại , còn khiến Dung nhi thất sủng, còn dính cả Chu phó tổng quản nữa. Bực mình nhất là, tiểu tiện nhân kia lại có phúc, được khâm điểm đến thư phòng hiệp trợ lão gia, đây là vinh dự chỉ Hoa nhi mới có, giờ lại bị tiểu tiện nhân này đoạt mất? Hơn nữa, thân phận còn là tiểu tạp chủng lai lịch ! (Be: Có ai hóng Bùi Nguyên Hoa trong truyền thuyết lên sàn :)]]] )

      Quan sát sắc mặt, Vương mama biết Chương Vân căm hận vô cùng, khuyên nhủ: "Di nương, lão nô biết trong lòng ngài thoải mái, nhưng tiểu tiện nhân kia là người lão gia thương nhất, thể làm căng. Việc cấp bách trước mắt là vãn hồi tâm tư lão gia, ngoại trừ hầu hạ lấy lòng lão gia bên ngoài, lão nô cảm thấy, ngài cần phải từ bên Tứ tiểu thư nữa, thể lại để lão gia cảm thấy ngài thành tâm với Tứ tiểu thư, mang lòng ghen ghét, bằng , chỉ sợ tình hình càng ngày càng hỏng bét. Ngài cố gắng nhẫn lại, ngẫm lại lúc trước, ngài đối phó phu nhân lúc đó như mặt trời ban trưa thế nào?" Nếp nhăn xô lại khuôn mặt già nua, tính toán cẩn thận.

      Chương Vân nhìn bà ta, có chút đăm chiêu.

      "Mama yên tâm, nếu Tứ tiểu thư là người lão gia thương nhất, cũng chính là đầu nhọn trong lòng ta, sau này ta chắc chắn đối đãi Tứ tiểu thư tốt, ngay cả lão gia cũng đứng sau, khiến tất cả mọi người tìm ra nửa điểm phải. Nếu có điều phải, vậy cũng chỉ có thể là lỗi của Tứ tiểu thư." Ban đầu biểu cảm nghiến răng nghiến lợi, đến đoạn sau, bỗng nhiên trở nên từ ái ôn nhu, nhún nhường khiêm tốn, thần kỳ vô cùng.

      Nhìn vẻ mặt Chương Vân thành khẩn chê vào đâu được, Vương mama biết bà ta nghĩ thông suốt, gật đầu hài lòng.

      Nháy mắt, kỳ hạn nửa tháng đến, ngày hôm giải trừ cấm túc, Chương Vân tới Kiêm Gia viện, vẻ mặt đầy xấu hổ quỳ rạp xuống đất, trước tiên dập đầu bồi tội với Bùi Nguyên Ca.

      "Tứ tiểu thư, lần trước nô tỳ chậm trễ mời đại phu cho ngài, thiếu chút nữa gây đại họa. Nửa tháng này, nô tỳ mỗi ngày đều nghĩ lại, hối hận và hổ thẹn vô cùng, giờ ở đây đặc biệt xin lỗi Tứ tiểu thư!" Chương Vân xong lại dập đầu, vẻ mặt vô cùng thành khẩn, hai tay dâng trà: "Nếu Tứ tiểu thư chịu khoan dung nô tỳ, xin uống ly trà này. Nếu chịu, nô tỳ cũng hề có nửa câu oán hận, đều tại nô tỳ cuồng vọng, cho dù tứ tiểu thư chịu tha thứ, cũng là bình thường."

      Bùi Chư Thành thấy bà ta đặt Nguyên Ca lên đầu, trong lòng vui mừng, mỉm cười gật đầu, xem ra bà ấy hối cải .

      ràng hận nàng muốn chết, còn giả bộ nhún nhường như vậy, chỉ sợ hận ý trong lòng bà ta càng tăng thêm? Bùi Nguyên Ca di chuyển ánh mắt, cố ý do dự hồi: "Quên , di nương biết nhận sai rồi, ai bảo ta trời sinh biết thù dai chứ!" xong cười thản nhiên cười, tiến lên nâng Chương Vân dậy: "Di nương mau đứng lên , dù sao ngài cũng coi như trưởng bối của ta, đây phải khiến ta tổn thọ sao?"

      "Tứ tiểu thư trăm ngàn lần đừng như vậy, nô tỳ bất quá là nô tài, đâu dám xưng trưởng bối?" Chương Vân khiêm tốn, vẫn quỳ rạp xuống đất, ôn nhu : "Nếu Tứ tiểu thư trách nô tỳ nữa, vậy xin uống ly trà nhận lỗi này!"

      Điệu bộ cúi đầu, tự xưng nô tỳ, mời người uống trà bồi tội. Tư thái kia, bộ dáng kia giống như người khác, nàng uống chính là điêu ngoa tùy hứng, thù dai hẹp hòi, cố ý làm khó bà ta. Mười năm trước Thư Tuyết Ngọc uống ít “trà bồi tội” như vậy, lần này thấy bà ta dùng lại chiêu cũ để đối phó Bùi Nguyên Ca, khỏi dâng trào tức giận, định mở miệng bị Bạch Sương giữ chặt, nhìn bà lắc đầu khó phát .

      Thư Tuyết Ngọc khẽ cắn môi, nhìn Nguyên Ca ứng phó ra sao?

      Tâm tư chưa dứt phải ? cho bà ta cái giáo huấn, bà ta lại tự cho rằng mình thông minh, diễn xuất vô địch? Ai cũng phải làm theo tính toán của bà ta sao? Con mắt Bùi Nguyên Ca trong suốt giống như cười, lặng lẽ ghé sát vào lỗ tai Chương Vân, giọng chỉ hai người mới nghe được: "Chương di nương, ngươi xem, nếu ta uống trà bồi tội của ngươi, thân thể lại đột nhiên có vấn đề, phụ thân nghĩ như thế nào?"
      Phong Vũ Yên, Nhiên NhiênAliren thích bài này.

    2. Nyanko129

      Nyanko129 Well-Known Member

      Bài viết:
      5,155
      Được thích:
      13,070
      Chương 54. Mẫu tử tình thâm, tính kế nhau

      Edit: Hà Thu (BeYours)

      Chương Vân ngẩn ra, căng thẳng nuốt nuốt nước bọt, dùng khổ nhục kế, lại vu oan hãm hại, Bùi Nguyên Ca lúc trước làm loại chuyện này, mánh khóe cũ tuy tầm thường nhưng nếu lão gia nghi ngờ bà động tay chân vào trà, phiền toái còn lớn hơn kiện phong hàn nữa. lúc thẩm thỏm, quyết định khó khăn nghe tiếng Bùi Nguyên Ca cười khẽ, từ cao nhìn xuống mang theo đùa cợt: "Ta trêu di nương chút thôi, di nương cũng tưởng sao, xem ngươi sợ tới mức này rồi! Trà này phải đưa ta uống sao?"

      Nàng xong với tay đỡ ly trà.

      Chương Vân theo bản năng rụt lại, tránh tay của Bùi Nguyên Ca, ánh mắt đề phòng. Bà cho rằng Bùi Nguyên Ca giỡn!

      Ý cười mặt Bùi Nguyên Ca càng sâu, ánh mắt sâu thẳm nhìn Chương Vân, ôn nhu : "Di nương sao vậy? Chẳng lẽ luyến tiếc này ly trà ngon sao?" Những lời này nàng chỉ dùng ngữ điệu bình thường để , lập tức khiến mọi người trong phòng chú ý, cùng nhìn Chương Vân bằng ánh mắt kỳ quái, ràng bà ta chỉ điểm Bùi Nguyên Ca kính trà bồi tội, nhưng hiểu vì sao lại đưa cho Tứ tiểu thư.

      Trước mắt bao người, Chương Vân tiến thoái lưỡng nan.

      Vương mama vội vàng hoà giải : "Chén trà này lạnh, di nương sợ tốt cho tiểu thư, bởi vậy muốn đổi ly trà nóng khác tới." Bà ta nhàng huých Chương Vân cái, ý bảo bà châm lại trà.

      Đúng lúc này, đám người Bùi Nguyên Xảo vừa vặn đến thỉnh an, Chương Vân thuận thế làm bộ như quên chuyện này, dám nhắc chuyện kính trà bồi tội. Bùi Nguyên Ca cũng để ý, chỉ cười nhìn Chương Vân, thấy bà ta bởi vì mình quét mắt nhìn ly trà có lần mà khẩn trương, bỗng nhiên mở miệng : "Phụ thân, nếu di nương được bỏ lệnh cấm, nữ nhi xin trả lại chi quyền tạm thời của mình cho di nương."

      Chương Vân vốn tưởng rằng Thư Tuyết Ngọc cùng Bùi Nguyên Ca chắc chắn giữ lại quyền trưởng quản, vì muốn nổi lên xung đột với bọn họ mà ngay cả tạm thời buông quyền quản phủ bà ta cũng chuẩn bị tốt. ngờ Bùi Nguyên Ca lại chủ động nhắc tới khiến bà ngạc nhiên cùng nghi hoặc. Miệng lại đùn đẩy : "Nô tỳ là người sai, dám hy vọng xa vời lại chưởng phủ vụ, nếu Tứ tiểu thư cảm thấy mệt nhọc, bằng thỉnh phu nhân giúp đỡ." Biết Bùi Chư Thành tuyệt đối đem phủ vụ giao cho Thư Tuyết Ngọc, bà vui vẻ làm người tốt.

      "Di nương như vậy là muốn nhàn hạ sao?" Bùi Nguyên Ca cười : "Ta sắp tới đến thư phòng giúp phụ thân, lại vừa phải để ý Tĩnh Xu trai, thực tế giúp được. Di nương coi như giúp ta chuyện này, tiếp nhận chưởng phủ chi quyền !"

      Cứ như vậy, trải qua hai bên khiêm nhượng lẫn nhau, Chương Vân "bất đắc dĩ" tiếp nhận lại quyền quản phủ.

      Thấy nữ nhi hề tham quyền, rất có phong độ của ông, Bùi Chư Thành mỉm cười gật đầu, càng thương, tin tưởng nữ nhi này.

      Chương Vân bỏ lệnh cấm, lại lần nữa cầm quyền quản phủ, hạ nhân Bùi phủ đều ngầm đoán, lần này di nương nhất định dễ dàng bỏ qua cho phu nhân cùng Tứ tiểu thư. Ngoài dự liệu, Chương Vân giống như thay đổi triệt để, dùng mọi cách nhân nhượng, chiếu cố Thư Tuyết Ngọc cùng Bùi Nguyên Ca, cho phép người làm có nửa điểm sơ suất, nhất là Bùi Nguyên Ca, săn sóc cẩn thận, ngay cả Bùi Chư Thành và Bùi Nguyên Dung cũng lui xuống thứ hai. Nếu phải Bùi Nguyên Dung bề bộn thêu Tuyết Liệp đồ lấy lòng Ngũ điện hạ, chỉ sợ ầm ĩ trận rồi.

      Càng vượt ngoài dự liệu đó là Tứ tiểu thư bởi vậy mà càng trở nên thân thiết với Chương di nương, hai người "tương kiến thậm hoan" (gặp nhau là vui), cứ như mẹ con ruột thịt vậy. Thư Tuyết Ngọc lo Bùi Nguyên Ca tuổi , bị Chương Vân hoa ngôn xảo ngữ (lời ngon tiếng ngọt) lường gạt, khuyên bảo vài lần nhưng Bùi Nguyên Ca lại cười : "Phu nhân yên tâm, ta biết chừng mực. Chương Vân làm như vậy, bất quá giả bộ đức hạnh trước mặt phụ thân thôi. Nếu ta cự tuyệt làm khó dễ, bà ta nhân đó ra vẻ ủy khuất, biến ta thành ác nhân, đó chẳng phải đúng ý bà ta ư? Chẳng qua, bà ta giả bộ làm người tốt như vậy, ta có cách nào nắm được bà ta!"

      Nhằm vào đối tượng có cách tính toán, thân thiết cũng có phương pháp thân thiết dày vò, nàng muốn nhìn xem, rốt cuộc Chương Vân có thể nhịn tới mức nào?

      Bề ngoài Chương Vân tại vẫn là người chưởng phủ, nhưng vinh nhục của nữ nhân hậu viện, hơn phân nửa vẫn quyết định bởi nam nhân. Từ khi Thư Tuyết Ngọc xuất viện đến giờ, Bùi Chư Thành chỉ nghỉ tại Tứ Đức viện lần, còn nháo đại loạn tới con cái, hạ nhân Bùi phủ đều thầm bàn luận Chương di nương sắp thất sủng, cung kính xu nịnh như trước, bắt đầu lên mặt. Nhưng chuyện này, trừ phi Bùi Chư Thành lại về Tứ Đức viện, dùng hành động trực tiếp chứng minh bà ta vẫn được sủng ái, nếu đều vô dụng.

      Điểm này, Chương Vân biết, Bùi Nguyên Ca cũng biết.

      Tính toàn giờ phút quan trọng chuẩn xác, đêm nay Bùi Nguyên Ca lấy bàn cờ ra, với Chương Vân đến Tĩnh Xu trai lấy lòng xu nịnh: "Nhàn rỗi sinh nhàm chán, bằng di nương đánh song lục cùng ta!"

      Chương Vân chỉ mong khắp thiên hạ đều biết bà ta và Bùi Nguyên Ca hòa thuận, liền đáp ứng.

      Kỳ nghệ Bùi Chư Thành cực cao, tinh thông các loại chơi cờ, vì để lấy lòng ông, Chương Vân cũng từng tỉ mỉ học qua song lục, nhưng đánh với Bùi Nguyên Ca hơn mười ván, lại thắng được ván nào, mặt bà ta khỏi ngượng ngùng. Bùi Nguyên Ca để ý, vẫn đánh hết sức cao hứng, đến lúc nghỉ, còn chơi cùng Chương Vân vô cùng vô vẻ, nỡ để bà ta , nên giữ lại bà ta ngủ cùng đêm.

      Tiểu thư chịu ngủ cùng di nương, đây là vinh sủng hiếm có, Chương Vân sao nỡ cự tuyệt?

      Khoảng hai khắc sau, Vương mama vui mừng vào Tĩnh Xu trai, lại bị Tử Uyển ngăn lại: "Mama làm gì?"

      "Tiểu đề tử này!" Vương mama trừng mắt nhìn nàng, mặt lại kiềm được, tươi cười : "Lão gia vừa rồi sai người truyền tin, đêm nay nghỉ ở Tứ Đức viện, ta đến cho di nương, thỉnh di nương trở về chuẩn bị. Ngươi chặn đường như vậy, cẩn thận lão gia nổi giận!" Di nương chịu nhục mấy ngày có uổng phí, tâm tư lão gia quay về, đây chính là sủng hạnh di nương chờ đợi lâu. Nếu có thể nắm chắc cơ hội lần này, lưu lão gia lại mấy buổi tối, còn ai dám di nương thất sủng sau lưng? Bởi vậy trong lời mang theo chút phấn khởi cùng kiêu căng.

      Tử Uyển thầm khen tiểu thư liệu như thần, cười như cười : "Di nương ngủ say, sợ là thể hầu hạ lão gia."

      "Nếu ngủ phải kêu di nương dậy, dù sao chốc nữa lão gia mới đến Tứ Đức viện." Vương mama tiếp tục , hồn nhiên để trong lòng.

      Tử Uyển lại hừ tiếng, : "Hôm nay, Tứ tiểu thư cùng di nương đánh song lục rất vui vẻ, nên mới giữ di nương ngủ lại. Tứ tiểu thư từ thân thể tốt, trước là mỹ nhân lệ, sau lại bị phong hàn xâm nhập, thân thể càng yếu, đêm ngủ sâu, khó khăn lắm mới chợp mắt, nếu bị quấy nhiễu rất khó vào lại giấc ngủ. Ngày mai lão gia nhìn thấy tứ tiểu thư vẻ mặt tiều tụy, hỏi đến, ngươi tự lĩnh tội chứ đừng liên lụy tới ta! Mama nếu muốn gọi tự gọi , ta dám quấy nhiễu Tứ tiểu thư." Nàng xong vung khăn tay, quay đầu bước .

      Vương mama trợn tròn mắt.

      Di nương ngủ lại, đây chính là ân sủng, chứng tỏ Tứ tiểu thư coi trọng di nương. Nếu di nương cố ý về Tứ Đức viện hầu hạ lão gia, quấy nhiễu tiểu thư, dù ai phân xử, đều cảm thấy di nương vì tranh sủng, để ý tới thân thể của Tứ tiểu thư. Cứ như vậy, chẳng phải lúc trước di nương đối tốt với Tứ tiểu thư đều là giả vờ hay sao? Nếu ngày mai lão gia biết, sợ cảm thấy di nương quan tâm Tứ tiểu thư, tình cảm ngoài mặt mà thôi, nếu thế thời gian công sức di nương bỏ ra coi như uổng phí hết.

      Nhưng... . chờ mong rất lâu mới đợi đến tối nay, nếu trơ mắt bỏ qua như vậy, đừng di nương, ngay cả lòng bà cũng máu.

      gọi di nương, hay là gọi? Vương mama nhất thời tiến thoái lưỡng nan.
      Nhiên Nhiên thích bài này.

    3. Nyanko129

      Nyanko129 Well-Known Member

      Bài viết:
      5,155
      Được thích:
      13,070
      Chương 55. Tương kế tựu kế, di nương kinh ngạc

      Edit + Beta: Hà Thu

      Trong khuê phòng tối đen yên tĩnh, Bùi Nguyên Ca nghe tiếng động bên ngoài, nàng quay sang với Chương Vân nằm cạnh hơi thở dồn dập : "Di nương đoán, Vương mama có tiến vào hay ?"

      Trong giọng mang theo ý cười thản nhiên.

      Trầm mặc hồi lâu, Chương Vân mới thấp giọng chuyện, giọng cực kì phẫn nộ: "Ngoài mặt mỉm cười, sau lưng đâm đao, ra ngươi rất biết vận dụng “tam muội” [*]. So với Thư Tuyết Ngọc, ngươi quả nhiên lợi hại, là ta xem thường ngươi! Đúng là rất thủ đoạn!" Chẳng trách hôm nay lôi kéo bà đánh song lục, lại hảo tâm ngủ lại, nguyên lai là có chủ ý này. Lợi hại được mất trong đó, Chương Vân há biết cân nhắc? Trừ phi bà ta muốn kiếm củi ba năm thiêu giờ, nếu đành phải nuốt hoàng liên bọc mật ong này vào, bên trong đắng chát, nhưng vẫn phải với người ta rằng nó hương vị ngọt ngào.

      [*] tam muội: cách gọi của đạo Phật, chỉ phương pháp tu hành quan trọng: tâm trí thanh tịnh , dứt bỏ mọi ý niệm trần tục.

      Chiêu giả bộ hiền lành này, trước kia bà ta thường dùng nó để đối phó Thư Tuyết Ngọc, thậm chí là Minh Cẩm, trăm lần hiệu quả cả trăm, ngờ có ngày lại bị Bùi Nguyên Ca dùng chính nó gài bẫy.

      "Di nương khen nhầm rồi, ta chẳng qua học theo di nương mà thôi!" Bùi Nguyên Ca mỉm cười.

      Chương Vân hít hơi sâu, cố gắng đè nén khát vọng cùng phẫn nộ trong lòng xuống, trầm giọng : "Ngươi có thể ngăn được ta lần này, nhưng ngươi có thể ngăn được lần sau, lần sau nữa sao? Loại thủ đoạn này nếu dùng nhiều, lão gia cũng nghi ngờ ngươi có rắp tâm khác? Ngươi có thể ngăn được ta cả đời sao?"

      "Di nương yên tâm, thủ đoạn giống nhau, ta sử dụng lại? Chiêu lặp lại, ngay cả ta cũng ngán, dĩ nhiên đổi chiêu khác cho đa dạng!"

      Bùi Nguyên Ca cười nhạt, sảng khoái trong lòng khó có thể dùng lời diễn tả được. Bước cờ liên thủ với Thư Tuyết Ngọc, nàng rất đúng, đúng vô cùng, đúng ngoài dự liệu của nàng. Mặc kệ là Chương Vân hữu tình hữu ý với phụ thân, hay sùng bái Bùi phủ, thậm chí là phục bị bại dưới tay Thư Tuyết Ngọc kẻ bại tướng mười năm trước... Tóm lại, Chương Vân có vô số lý do phải bắt được tâm, giữ được thân của phụ thân. Thân là di nương, đây là tử huyết cũng như nhược điểm của Chương Vân. Chỉ cần nàng bắt lấy tử huyệt này, đâm bà ta, ép bà ta phải nhận sủng ái này, tin rằng bà ta nhanh chóng thể nhẫn nại được nữa, đến lúc đó thể vận dụng đòn sát thủ "Bùi Nguyên Ca giả".

      Đó mới là cơ hội ban đổ Chương Vân thực !

      Sau khi cân nhắc cân nhắc lại, Vương mama đành phải chuyển cáo lời của Tử Uyển tới Bùi Chư Thành, đáy lòng lưu lại chút kỳ vọng, kỳ vọng Bùi Chư Thành mở miệng kêu bà gọi Chương Vân về. Nhưng mà, Bùi Chư Thành lại mỉm cười : "Nếu Ca nhi và nàng ấy hợp ý nhau, vậy cứ để bọn họ ở chung !" Do dự chút, ông Kiêm Gia viện, mà đứng dậy đến thư phòng ngủ.

      Nếu Vân nhi có thể nhớ giáo huấn lần này, từ nay về sau đối xử tử tế với Ca nhi, nhiều người đối tốt với Ca nhi, cũng là chuyện tốt.

      Chuyện này cứ như vậy êm đềm qua , chỉ có Bạch Sương cùng Tử Uyển vui mừng khôn xiết. Bạch Sương hiểu thủ đoạn mười năm trước Chương Vân đùa giỡn đối phó Thư Tuyết Ngọc.Tử Uyển lúc ấy tuy còn , nhưng cũng nhớ được mơ hồ, Chương Vân ở giữa châm ngòi ly gián ba người ra sao, sau lại khắt khe Tứ tiểu thư thế nào? Bởi vậy, hai người rất vui mừng khi thấy Chương Vân bị Bùi Nguyên Ca đùa giỡn trong tay.

      Chương Vân vẫn ân cần săn sóc Bùi Nguyên Ca như cũ, nhưng với nhóm nô bộc lên mặt bằng mặt bằng lòng. Trong lòng bà ta bất an sợ hãi, ngày càng khát vọng được sủng ái như xưa. Mặc dù biết thủ đoạn này của Bùi Nguyên Ca dùng được mấy lần, nhưng vẫn khó nén mong đợi trong lòng. Gần đây Bùi Chư Thành công vụ liên tục bận rộn, cứ vài ba ngày lại ngủ tại Hình bộ, ngay cả Bùi phủ cũng về.

      Hôm đó, vất vả mới đợi được Bùi Chư Thành hồi phủ.

      Bùi Nguyên Ca nhìn Chương Vân, thấy trong đôi mắt bà ta chợt lóe lên chút kiên nhẫn. Nàng khẽ mỉm cười, vui tươi cầm lọ hoa đào bưng tới trước mặt Bùi Chư Thành : "Phụ thân, nhìn có được hay ?"

      Nhìn khuôn mặt tươi cười của nữ nhi, Bùi Chư Thành cảm thấy ấm áp, cười : "Đẹp lắm!"

      "Con tự hái hoa đào rồi, tự cắm vào bình đó!" Bùi Nguyên Ca khoe khoang , đặt bình hoa vào tay Bùi Chư Thành, thản nhiên cười : "Bình hoa này, con chỉ phối có ba lọ, di nương lọ, mẫu thân lọ, phụ thân lọ, ngay cả Tĩnh Xu trai của con cũng chưa có đâu! Phụ thân biết đó thôi, di nương dạo này rất quan tâm con. Hoa đào này, đều do bà ấy cùng con chọn từng cành đấy, bình cắm này cũng là bà ấy lấy từ khố phòng của Tứ Đức viện! Di nương rất tốt với con, con thích di nương lắm!"

      Thấy nữ nhi và ái thiếp chung sống hòa hợp, Bùi Chư Thành cười gật đầu, với Chương Vân: "Nàng vất vả rồi!"

      " dám, Tứ tiểu thư thông minh đáng vô cùng, nô tỳ cũng rất quý Tứ tiểu thư!" Tuy bị Bùi Nguyên Ca làm hỏng chuyện tốt, nhưng đổi lại được những lời này của Bùi Chư Thành , cũng uổng phí công sức bà hạ mình bấy lâu nay. Đây là cơ hội, đêm nay phải nghĩ biện pháp để lão gia nghỉ lại Tứ Đức viện! Liếc nhìn Bùi Nguyên Ca, tối nay bà Tĩnh Xu trai nữa, bà ta tin, Bùi Nguyên Ca còn có thể giở thủ đoạn gì? Có điều... . Bùi Nguyên Ca có lòng tốt khen bà vậy sao?

      định mở miệng, nghe Bùi Nguyên Ca hỏi: "Phụ thân, Bùi phủ chúng ta có thôn trang ở ngoại thành gần Bát sơn phải ?"

      "Đúng vậy! Sao Ca nhi tự nhiên hỏi đến vậy?" Bùi Chư Thành cười trêu chọc nàng: "Chẳng lẽ Ca nhi bắt đầu tính toán của hồi môn của mình rồi sao? Tốt, tương lai phụ thân đem thôn trang làm của hồi môn cho Ca nhi. Nhưng mà, trước tiên phải để phụ thân chọn cho con vị hôn phu tốt haaa!"

      "Phụ thân..!" Bùi Nguyên Ca vừa thẹn vừa giận, dậm chận hờn dỗi: “Người gì vậy chứ?"

      Bùi Chư Thành cười sảng sang : "Được được được, đùa Ca nhi nữa! Con hỏi thôn trang kia làm gì?"

      "Là như vậy, Tử Uyển thân thể con ốm yếu, chỉ dựa vào thuốc bổ điều dưỡng cũng chưa chắc hoàn được, nếu được ngâm suốt nước nóng tốt hơn chút. Con nghe , phụ cận thôn trang của chúng ta ở Bát sơn có suối nước nóng, cho nên muốn hỏi phụ thân chút, mong cha cho con đến thôn trang ở vài ngày! Nhưng phụ thân lại nghĩ đông nghĩ tây, giễu cợt con!" Bùi Nguyên Ca quyệt miệng, bộ dáng xinh đẹp đáng .
      Chỉ cần tốt cho thân thể của Ca nhi, Bùi Chư Thành dĩ nhiên có ý kiến, nhưng mà...

      "Trong khoảng thời gian này phụ thân có việc, rảnh cùng con. Con mình, ta lại yên tâm!" Mặc dù gần đây Thư Tuyết Ngọc đối xử với Ca nhi tệ, nhưng ông vẫn có chút lo lắng.

      Bùi Nguyên Ca ra vẻ suy tư hồi, đột nhiên vỗ tay : "Có, vậy để di nương cùng con. Dù sao những ngày qua sống chung với di nương, con cũng nỡ xa di nương! Có di nương chiếu cố con, phụ thân yên tâm được rồi chứ? Có thị vệ Bùi phủ, lại có di nương chuẩn bị cho con, nhất định xảy ra chuyện!" xong, ôm lấy cánh tay của Chương Vân, bộ dáng cực kỳ thân thiết: "Đại tỷ theo Chương tiểu thư đến Khánh Phúc tự cầu phúc, nay hơn hai tháng, phụ thân cũng gì, con muốn ở lại thôn trang có hai ngày mà người cũng cho. Đây là phụ thân thiên vị!"

      Hừ, phải Chương Vân muốn thể đối tốt với mình trước mặt phụ thân sao? Vậy cho bà ta cơ hội thể ! Bà ta cho rằng buổi tối đến Tĩnh Xu trai, nàng có biện pháp áp chế bà ta sao? Nực cười!

      Nghe vậy mặt mũi Chương Vân trắng bệch, vốn tưởng rằng mặt ngoài lấy lòng Bùi Nguyên Ca thể có cơ hội nhằm vào bà nữa, ngờ ả lại tương kế tựu kế, dùng kế rút củi dưới đáy nồi (giải quyết tận gốc) ác độc như vậy! Phải cùng Bùi Nguyên Ca đến thôn trang ở, người có ở Bùi phủ, bà còn tranh sủng gì nữa chứ?
      Nhiên NhiênAliren thích bài này.

    4. Nyanko129

      Nyanko129 Well-Known Member

      Bài viết:
      5,155
      Được thích:
      13,070
      Chương 56: Rốt cục thể nhịn được nữa rồi!

      Edit: BeYours

      Từ khi Thư Tuyết Ngọc xuất viện đến giờ, Chương Vân chưa được sủng ái lần. dưới Bùi phủ đồn đãi lung tung, giờ chính là mấu chốt để bà xoay chuyển cục diện, nếu ngay lúc này theo Bùi Nguyên Ca đến thôn trang, làm sao bà còn đường sống xoay người? Huống chi, dựa vào thâm độc của Bùi Nguyên Ca, khó đảm bảo ở thôn trang tự thiêu thân [1] , cố ý kéo dài thời gian, trì hoãn cho bà trở về. Bỏ lỡ cơ hội hiếm có như vậy, sau khi trở lại, chỉ sợ Bùi phủ đổi trời!

      [1] ý bảo như con thiêu thân lao đầu vào lửa, tự mình làm hại mình

      Chương Vân lòng như lửa đốt, miễn cưỡng cười : "Tứ tiểu thư, chuyện trong phủ còn cần nô tỳ thu xếp —— "

      Hy vọng lấy trông coi phủ vụ làm lý do, để Bùi Chư Thành bác bỏ đề nghị của Bùi Nguyên Ca.

      "Mọi chuyện trong phủ tạm thời giao cho mẫu thân, thời gian trước bà ấy chỉ điểm cho ta, cũng làm rất khá! Di nương xử lý phủ vụ nhiều năm như vậy, vất vả nhiều năm như vậy, cũng nên đến thôn trang nghỉ ngơi chút, cái này vừa hay nha!" Bùi Nguyên Ca xong, lại chạy đến bên người Thư Tuyết Ngọc, lắc lư cánh tay của bà, làm nũng : "Mẫu thân, con biết chăm lo phủ vụ rất vất vả. Người thương con, quan tâm di nương, vất vả chút thời gian, để cho di nương cùng con tới thôn trang hai ngày !"

      Thư Tuyết Ngọc mặc dù cảm thấy nên, nhưng vẫn nhịn được mà muốn cười.

      ràng trắng trợn cướp đoạt cơ hội sủng ái của Chương Vân, lại còn như là rất quan tâm Chương Vân, nha đầu Nguyên Ca này! Bà nhịn cười trách mắng: "Nguyên Ca đừng hồ nháo, công việc chưởng phủ trọng yếu ra sao, nào có thể vì con muốn tới thôn trang tắm suốt nước nóng, lại để Chương di nương bỏ công bỏ việc? Mặc dù suối nước nóng rất có lợi cho thân thể của con, cũng có thể chỉ là hiệu quả phụ trợ, trước cứ dùng thuốc bổ điều dưỡng ! Chờ thêm chút thời gian, phụ thân con rảnh, cùng con."

      Lời này mặt ngoài như giải vây cho Chương Vân, thực tế là , Chương Vân tham luyến chưởng phủ quyền, để ý sức khỏe của Nguyên Ca, muốn cùng với nàng.

      cách khác, trước đó Chương Vân đối tốt với Bùi Nguyên Ca, chỉ là vẻ bề ngoài thôi, phải lòng!

      Chương Vân nghe vậy thầm cắn răng, lớn hợp xướng, cố ý ép mình phải thôn trang. Lại nghĩ tới khoảng thời gian này, Bùi Chư Thành nghỉ lại Kiêm Gia viện ít. Ông vốn là người nhớ tình cũ, hơn nữa có Bùi Nguyên Ca bên cạnh khuyến khích, chừng nối lại tình xưa. Càng nghĩ càng hận, Thư Tuyết Ngọc giở trò mê hoặc, hoa tàn bướm ít rồi mà vẫn còn thủ đoạn như vậy! Nhìn Bùi Chư Thành vẻ mặt hơi đăm chiêu, trong lòng bà ta có chút tuyệt vọng.

      Quả nhiên, Bùi Chư Thành lên tiếng: "Nếu như vậy, Vân nhi cứ cùng Nguyên Ca đến thôn trang ở hai ngày , tiện thể nghỉ ngơi tĩnh dưỡng, chuyện trong phủ, tạm thời giao cho phu nhân!"

      Lời ra, nếu bà còn từ chối, vậy chẳng phải đúng ý Thư Tuyết Ngọc sao?

      Đón nhận ánh mắt của Bùi Nguyên chứa ý cười, mang theo khiêu khích cùng đùa cợt, trong lòng Chương Vân nổi lên giận dữ và căm hận ngập trời, rốt cục thể nhẫn nại được nữa. Tiểu tiện nhân này ngày càng kiêu ngạo, nghĩ rằng bà có biện pháp xử ả sao? Chẳng qua chỉ là quân cơ được Thư Tuyết Ngọc xếp vào, ả cho rằng mình trở thành thiên kim tiểu thư được lão gia nuông chiều ư? Chỉ cần tố giác chuyện Bùi Nguyên Ca là giả, thậm chí có thể đem chuyện Bùi Nguyên Ca chết đổ lên người Thư Tuyết Ngọc, lần trừ bỏ hai cái đinh trong mắt! Giờ quan trọng nhất là, làm thế nào tìm được chứng cớ chứng minh ả ta phải Bùi Nguyên Ca?

      Tĩnh Xu trai giống như thùng sắt vậy, bà ta thể lọt tay chen vào, nhưng lần này thôn trang cũng là cơ hội tốt!

      Chỉ cần bà có thể tìm được chứng cớ, tiểu tiện nhân này và Thư Tuyết Ngọc coi như xong rồi. Bùi Nguyên Ca, chắc ngươi thể ngờ, ngươi lại tự đập đá vào chân mình ! Nghĩ đến đây, Chương Vân rốt cục cảm thấy lửa giận trong lòng bình ổn hơn chút. Đúng vậy, chỉ cần bà đợi thời cơ tiếp cận Bùi Nguyên Ca, tìm được căn cứ chính xác ả ta là giả mạo. Như vậy từ nay về sau, Bùi phủ này vẫn là bầu trời của bà ta, lão gia vẫn là lão gia của bà ta…

      ※※※

      Trong Trầm Hương điện, mùi đàn hương lượn lờ.

      Thấy Hoàng thượng trăm việc bận rộn vẫn dành thời gian tới thăm nàng, nghĩ lại những lời chanh chua hôm qua của Hoàng hậu và Hoa phi, châm chọc khiêu khích. Liễu quý phi mỉm cười, vẻ mặt càng trở nên dịu dàng. Nàng biết, Hoàng thượng thích nhất vẻ hiền lương của nàng, giống Hoàng hậu và Hoa phi khí thế bức người. Vừa lên tiếng xu nịnh lấy lòng, cũng khoe khoang phong tình, chỉ lẳng lặng hầu hạ, khiến người ta có cảm giác bình yên ấm áp.

      Liễu quý phi liếc mắt dịu dàng, Hoàng đế di chuyển ánh mắt tới vật, gật đầu : "Đề bài thơ này tệ, là ai làm ?"

      Liễu quý phi tiến lên nhìn, cười : "Đây là tiểu nữ nhi của Bùi thượng thư Bùi Nguyên Ca làm, hơn nữa, còn bỏ chữ ở bài thơ này, biến câu từ chê vào đâu được." xong, tìm bút tích của Bùi Nguyên Ca ngày đó: "Hoàng thượng nhìn xem, chữ đẹp, thơ tốt, từ hay, còn người . . . ." Nàng cười duyên, nửa hài hước nửa nghiêm túc : "Người cũng là giai nhân! Đáng tiếc Hoàng thượng nhìn thấy!"

      "Hử? Người tốt vậy sao, có thể khiến Trần Hương nàng khen ngợi như vậy?" Hoàng đế thuận miệng cười .

      "Mọi người đều Bùi đại tiểu thư băng tuyết thông minh, tài mạo song toàn, thiếp chưa nhìn thấy nên biết. Nhưng theo thiếp thấy, vị tứ tiểu thư này thực xứng với bốn chữ băng tuyết giai nhân, thanh lệ thoát tục, tài hoa hơn người, thông minh nhạy bén." Liễu quý phi ngừng khen ngợi: "Hoàng thượng cũng biết, kinh thành có đấu cờ Giám hiên hắc bạch kỳ, năm năm chưa có ai thắng, nhưng vị Bùi tứ tiểu thư này thắng Hiên chủ, lấy được Lưu ly thất thải châu, có thể thấy nàng ấy là kì tài!"

      Lưu ly thất thải châu!

      Nét mặt Hoàng đế khẽ biến, trong lòng cũng chấn động mạnh, giống như thất thần.

      ※※※

      Bát sơn ở phía đông kinh thành, núi bao bọc nước, phong cảnh đẹp tuyệt trần, bốn phía đều là ruộng tốt, mua thôn trang ở đây, chỉ có tiền thôi chưa đủ, mà còn phải có thế. Thôn trang của Bùi phủ tên là Cẩm tú lương uyển, địa thế hơi cao, tầm nhìn rộng rãi, lại vừa vặn có dòng suối nước nóng, là nơi giải khuây tĩnh dưỡng vô cùng tốt. Có điều Bùi Chư Thành công vụ bận rộn, Chương Vân chưởng phủ, Thư Tuyết Ngọc bị cấm, dường như cũng chưa từng tới.

      Chủ nhân hiếm có mới tới, quản gia thôn trang dĩ nhiên hết lòng nịnh bợ.

      khí mang theo mùi bùn đất cùng mùi cỏ xanh thơm ngát, vô cùng trong lành, Bùi Nguyên Ca hít hơi sâu, cảm thấy cả người đều thoải mái, nhìn Chương Vân đứng bên cạnh, bị ép tới đây vẻ mặt phục, nhịn được cười : "Đoạn đường này di nương cực kỳ nhu thuận, xem ra hiểu . Đúng là di nương phải tiếp tục tốt với ta vào, bằng , vạn nhất ta tâm tốt, tái phát bệnh, hoặc xảy ra cái cái ngoài ý muốn, chậm trễ mười ngày nửa tháng, chẳng phải làm lỡ mất cơ hội được sủng ái của di nương sao?"

      Bùi Chư Thành có ở đây, người của thôn trang cũng sớm lui xuống, biết tâm trạng Chương Vân lúc này u ám, nàng càng muốn rải nắm muối vào lòng bà ta.
      "Tứ tiểu thư gì vậy ? Có thể hầu hạ tiểu thư, là vinh hạnh của nô tỳ". Chương Vân cười dịu dàng.

      Ha?Nhẫn nại như vậy sao? Bùi Nguyên Ca giương mày, dựa vào hiểu biết của nàng về Chương Vân, lúc này bà ta hẳn phải nghiến răng nghiến lợi phóng đối đáp mới đúng, giờ lại cố nén giận như vậy. Điều đó chứng tỏ, trong lòng Chương Vân có kế sách đối phó nàng. Tuy rằng có chút tò mò, nhưng Bùi Nguyên Ca cũng sợ hãi. Chương Vân theo nàng đến thôn trang, nàng chính là trách nhiệm của bà ta, nếu nàng xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn đây, Chương Vân tuyệt đối thoát được liên quan. Cho nên, bất kể Chương Vân có quỷ kế gì, cũng phải đợi quay trở lại Bùi phủ mới có thể tiến hành.

      Nhưng mà, đến buổi chiều, nhìn thức ăn đầy bàn, Bùi Nguyên Ca biết trong lòng Chương Vân tính toán điều gì ...
      Phong Vũ YênNhiên Nhiên thích bài này.

    5. Nyanko129

      Nyanko129 Well-Known Member

      Bài viết:
      5,155
      Được thích:
      13,070
      Chương 57. Ngươi phải Bùi Nguyên Ca! Ngươi là ai?

      Edit: BeYours

      Thịt bò hầm, bán nguyệt trầm giang, phượng xuyên mẫu đơn [*]... . Những món ăn bàn đều là những món nàng thích nhất, nhưng cũng có vài món nàng ghét nhất. Bởi có món ghét, nên thấy món thích cũng mất khẩu vị, nhìn mà muốn ăn nữa, dựa vào tâm trạng giờ của Chương Vân, chắc rãnh rỗi dở mấy trò này.

      [*] Thủy chử ngưu nhục (水煮牛肉,thịt bò hầm cay): là món ăn truyền thống nổi tiếng TQ thuộc món cay Tứ Xuyên. Nguyên liệu chính gồm thịt bò nạc và ớt cực cay. Món ăn này tê cay vị dày, mềm nhẵn vừa miệng, hương vị nồng đậm, có vị lẩu tê dại, mùi vị cay, nóng. Thịt bò hầm cay năm 1981 được chọn ghi vào cuốn “Thực đơn Trung Quốc”.
      [​IMG]


      2. Bán nguyệt trầm giang (半月沉江): là tên món ăn chay nổi tiếng của chùa Nam Phổ Đà ở Hạ Môn Phúc Kiến. Nguyên liệu chủ yếu của món ăn này là trá diện bà và nấm hương muối. Quách Mạt Nhược nhìn thấy món ăn trang trí đẹp mắt và nghe kể phương pháp chế biến, sau khi uống 3 ly rượu viết bài thơ trong đó có hai câu: “trăng nghiêng in đáy nước, ngàn núi vút tầm sa. Từ đó, món ăn với tên gọi thơ mộng “bán nguyệt trầm giang” được truyền khắp nơi.
      [​IMG]

      3. Phương xuyên mẫu đơn (凤穿牡丹): là món ăn cổ ở Tô Châu, được trang trí thành kiệt tác đó là phượng mặc hoa mẫu đơn. Màu sắc phong phú, vàng vàng đất, đơn giản, thanh lịch và tinh tế. Nguyên liệu gồm: da trứng, tôm nhồi, cà rốt, nấm, rồi cuộn vào thành miếng, đặt cuộn vào thành hình, cuối cùng “mặc quần áo” với nước sốt tinh bột
      [​IMG]

      Như vậy, Chương Vân là muốn nhìn xem, trong tình huống bất ngờ kịp đề phòng, nàng có thể ăn những đồ ăn mà Bùi Nguyên Ca ghét nhất hay ?

      Bà ta bắt đầu thăm dò, thử nàng có phải Bùi Nguyên Ca hay sao?

      Bùi Nguyên Ca trong lòng sôi trào, nàng thiết kế lâu như vậy, chèn ép lâu như vậy, cuối cùng hoàn toàn chọc giận được Chương Vân, cuối cùng khiến bà ta kiềm chế được nữa, quyết định dùng đòn sát thủ “Bùi Nguyên Ca giả” này? Quá tốt! hề che dấu chút địch ý sau lưng với nàng, vậy lần này phụ thân có thể nhìn bản chất của Chương Vân. Chương Vân có chỗ đứng ở Bùi phủ là do phụ thân, nếu mất tín nhiệm của ông, ngày bà ta hoàn toàn sụp đổ cách còn xa lắm!

      Vốn còn tưởng rằng phải hao tổn thời gian nữa, ngờ, Chương Vân nhịn được nữa rồi!

      Xem ra kích thích của phu nhân đến Chương Vân, còn mãnh liệt hơn so với tưởng tượng của nàng rất nhiều... . Bùi Nguyên Ca hơi suy ngẫm, thầm nhéo tay Tử Uyển, ngồi xuống. Chương Vân vén tay áo lên, tự mình hầu hạ Bùi Nguyên Ca dùng bữa, ý cười uyển chuyển, ân cần: "Tứ tiểu thư, nếm thử món này , đây là bán nguyệt trầm giang ngươi thích nhất…gà Hàn Lâm..." Nhưng mà, trong mỗi món này đều có Bùi Nguyên Ca đồ ăn nàng thích.'

      *Gà Hàn Lâm:
      [​IMG]




      Bùi Nguyên Ca sắc mặt như thường, hề phòng bị đưa lên miệng.

      Tử Uyển đột nhiên : "Tiểu thư!" Dường như nhận thấy tình thế cấp bách, thần sắc vội vàng, mang chút trách cứ : "Di nương là hồ đồ, tiểu thư thích ăn nhất là hành, mỗi lần ăn vào đều khó chịu nửa ngày, di nương phải bỏ hành mới đúng, sao còn gắp cho tiểu thư?" xong, có chút lo âu buông ống tay áo của Bùi Nguyên Ca xuống.

      Trong mắt Bùi Nguyên Ca thoáng qua chút bối rối, vội : "Đúng vậy, ta thích ăn hành, thảm nào vừa rồi thấy hơi khó chịu, nguyên lai là ngửi thấy mùi hành." xong, tay hơi xoa bụng, giống như có chút thoải mái.

      Chuỗi động tác này, đều rơi vào trong mắt Chương Vân, khiến ánh mắt bà ta lóe lên tia sáng.

      "Xem trí nhớ của nô tỳ này, sở thích của Tam tiểu thư và Tứ tiểu thư cũng nhớ lầm, nên đánh nên đánh! Tứ tiểu thư lại nếm thử “chích ngưu tiểu điều” [*] này , đây là món trước đây ngài thích ăn !"

      [*]: thịt bò nướng thái lát
      [​IMG]

      Lần này Bùi Nguyên Ca lặng lẽ liếc nhìn Tử Uyển trước, thấy nàng ta gật đầu, mới cúi đầu dùng bữa.

      Hừ, ngay cả sở thích của mình cũng phải để Tử Uyển nhắc nhở mới nhớ, Bùi Nguyên Ca mờ ám! Sau khi thử xong, cuối cùng Chương Vân tiêu trờ hết nghi ngờ, người này chắc chắn phải Bùi Nguyên Ca. Nhưng vấn đề tại đó là, phải làm thế nào mới có thể chứng minh? Tiểu tiện nhân này miệng lưỡi sắc sảo, cho dù bà chuyện này ra, ả cũng có đủ cách biện giải trước mặt lão gia. Nhất định phải có bằng chứng thể phủ nhận mới được!

      Ánh mắt từ từ ngừng lại lưng mảnh mai của Bùi Nguyên Ca.

      Minh Cẩm tinh thông y thuật, sau khi Bùi Nguyên Ca ra đời, từng lưu lại ấn kỳ hình hoa đỏ lưng nàng ta, nghe đóa ấn ký liên quan đến thân thế của Minh Cẩm. Ấn ký hình đóa hoa này là dùng phương pháp đặc thù lưu lại, nhìn thoáng qua như dùng chu sa vẽ lên, màu sắc sáng , trông rất sống động, nhưng tẩy mãi hết, ai có thể giả mạo. Nếu Bùi Nguyên Ca này là giả, như vậy, lưng của ả hẳn có ấn ký như vậy. Cho dù có, cũng là dùng chu sa vẽ lên, như vậy gặp nước phai màu.

      Chương Vân từng cho người đến Tĩnh Xu trai hỏi thăm về đóa ấn ký này, nhưng chưa có kết quả bị Bùi Nguyên Ca giành trước bước, tẩy trừ hoàn toàn Tĩnh Xu trai.

      Nhưng tại, có thời cơ tuyệt hảo ở ngay trước mắt.

      Tiểu tiện nhân này phải đến Cẩm tú lương uyển ngâm suối nước nóng sao? Đến lúc đó, chỉ cần tìm cơ hội đến ao ả tắm, như vậy có thể thấy ràng, ả rốt cuộc có đóa ấn ký kia hay ? Chỉ cần ả có, vậy có thể làm bằng chứng trước mặt lão gia, ả ta căn bản phải Bùi Nguyên Ca !

      Tính toán định, mặt Chương Vân lộ vẻ tươi cười, giọng : "Tứ tiểu thư, ngài phải muốn tới đây ngâm nước nóng sao? Nô tỳ chuẩn bị xong, để ngài có điều kiện tốt để tắm. Lát nữa nếu Tứ tiểu thư ngại, bằng để nô tỳ đến hầu hạ ngài tắm rửa ?"

      Vẻ mặt Bùi Nguyên Ca thoạt nhìn có chút kinh nghi: "Di nương hôm nay khéo léo, khiến ta có chút thụ sủng nhược kinh (được sủng ái mà kinh sợ), biết rốt cuộc di nương có chủ ý gì?"

      "Nô tỳ chỉ muốn hầu hạ Tứ tiểu thư mà thôi, chỉ có tứ tiểu thư vừa lòng, nô tỳ mới có thể sớm ngày hồi phủ, phải sao?" Chương Vân miễn cưỡng giả vờ bộ dáng cung kính, bừa lý do, tránh cho hành vi của bà quá mức khác thường, khiến Bùi Nguyên Ca nảy sinh lòng nghi ngờ, cho bà hầu hạ, vậy có chút phiền phức!

      Bùi Nguyên Ca quả nhiên yên tâm , thần sắc lại mang theo khiêu khích cùng vênh váo, hất hàm sai khiến: "Vậy làm phiền di nương!"

      Chương Vân chậm rãi nhếch môi cười ngoan độc: tiểu tiện nhân chết tiệt, giờ cho ngươi lên mặt lát, chờ ta lấy được chứng cứ ràng, nhất định phải dày vò ngươi muốn sống được, muốn chết xong!

      Bùi Nguyên Ca cúi đầu, khóe miệng cũng cong lên ý cười thản nhiên. Cá cắn câu!

      Cẩm tú lương uyển ôm lấy suối nước nóng , kiến tạo lợi đạo, tu kiến (xây cất) nơi này tựa như núi rừng nhà ấm trồng hoa, lục la quấn quanh, hoa tươi sáng lạn, ở giữa ôn tuyền trong ao, hợp với hơi nóng lượn lờ bay , lá cây hỗn tạp tươi mát, hương hoa cùng với khi tươi mát của thôn trang, dung hợp thành loại hương vị độc đáo, làm tâm tình người ta sảng khoái.

      Chương Vân chủ động xin hầu hạ nàng, Bùi Nguyên Ca khách khí, xoay bà ta vòng vòng.

      Bận việc nửa ngày, Bùi Nguyên Ca rốt cục ngâm ôn tuyền (suối nước nóng), Chương Vân ngừng thở, mắt mở to, thề nhất định phải thấy ràng lưng của ả ta rốt cuộc có ấn ký màu đỏ hay . Nhưng mà, Bùi Nguyên Ca lại kêu xấu hổ, vòng ra sau bình phong cởi la sam. Chương Vân đứng trước, nhịn được mắng, xấu hổ cái gì chứ? Chờ lát nữa phải “mát mẻ” bước ra sao?

      Nhưng mà khi Bùi Nguyên Ca bước ra, Chương Vân nhìn thấy, lại tức giận đến mức thiếu chút nữa hộc máu.

      Đúng là cởi hết ngoại sam và nội y, chỉ là...chỉ là... Tiểu tiện nhân này lại dùng khăn tắm quấn quanh người lên tới bả vai, dưới lộ bắp chân. Đáng giận nhất là, khăn tắm kia che khuất cực tốt chỗ ấn ký, chút cũng nhìn thấy! Ả phải cố ý đó chứ? Chương Vân nghiến răng ken két, miễn cưỡng bắt mình tỉnh táo lại: sao, còn có cơ hội, đến suối nước nóng ả ta nhất định phải cởi bỏ khăn tắm? Nếu làm sao tắm?

      Đến ao nước nóng, Bùi Nguyên Ca quả nhiên cởi khăn tắm, nhưng mà... nhưng mà ả ta lại ngâm cả người xuống nước, chỉ lộ mỗi đầu!@@

      Tiện nhân! Tiện nhân! Tiện nhân!

      Ở bên cạnh chịu đựng Bùi Nguyên Ca vênh váo, khiêu khích đùa cợt, mặt mày tươi cười nửa ngày khiến Chương Vân thiếu chút nữa nổ tung. Giận dữ ngược lại nhanh trí, bỗng nhiên giả trượt chân, ngã xuống chỗ Bùi Nguyên. Dưới tình huống chút phòng bị, Bùi Nguyên Ca lấy làm kinh hãi, đứng bật dậy theo bản năng để tránh, lộ ra phía sau lưng. Chương Vân nhân cơ hội đó nhìn, lưng trơn bóng, trắng như bạch ngọc tỳ vết, hoàn toàn có ấn ký, chỉ còn lưu lại chút chu sa màu đỏ.

      Quả nhiên có, cách khác, quả nhiên dùng chu sa vẽ lên!

      Trong lòng Chương Vân mừng như điên, bất chấp rơi xuống nước chật vật, nắm chặt cổ tay mảnh khảnh của Bùi Nguyên Ca, tròng mắt sắc như đao, lớn tiếng quát: "Ngươi căn bản phải là Bùi Nguyên Ca! Ngươi rốt cuộc là ai?"

      -----Lời tác giả (trích)----

      Hôm nay được hơn 50 chương, thầm cho mọi người biết, Cửu hoàng tử sắp xuất ~ còn có, di nương muốn làm khó dễ ~ lại sau đó, di nương sắp hay ho ~ lại lại sau đó, đại tiểu thư Bùi Nguyên Hoa rất nhiều người chờ mong cũng sắp trở lại ~ lại lại sau đó... . hehe, vậy thể hơn nữa ~

      Cúi đầu xuống đài ~O(∩_∩)O~

      Phong Vũ Yên, Nhiên NhiênAliren thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :