1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Đích nữ vô song - Bạch Sắc Hồ Điệp (98/316)

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Nyanko129

      Nyanko129 Well-Known Member

      Bài viết:
      5,155
      Được thích:
      13,070
      Chương 47. Tranh chấp ở cửa hàng đồ thêu, mượn đao giết người

      Bị quầy cao che lấp, chỉ thấy người tới mặc áo ngắn, vạt áo hơi lệch, cổ áo thêu đóa mai vàng, tươi mát mềm mại, mái tóc đen nhánh vấn kiểu Lưu tô kế [1], cài trâm bạch ngọc hoa, dung mạo bị che bởi sa diện mỏng màu trắng, chỉ lộ ra đôi mắt, mày liễu mảnh khảnh, đôi ngươi trong trẻo như hồ nước, trắng đen ràng làm người khác chìm đắm. Người như giọng, nổi bật như trăng sáng, xinh đẹp trong trẻo như đá dòng suối. Vị công tử trẻ tuổi soi mói cũng thể tán thưởng, trong mắt thêm vài phần thăm dò đánh giá.

      Thấy có vị tiểu mỹ nhân như vậy bước ra, Diệp Vấn Khanh vô thức sinh ra địch ý, : " sai. Nếu người lại với ta những lời như có, biết.. để lấy lệ, ta phá cửa hàng này của các ngươi!"

      Bùi Nguyên Ca vẫn hòa nhã như cũ: "Xin hỏi vị tiểu thư này, ngài muốn dùng Ngọc Lâu điểm thúy để thêu cảnh tuyết ư?"

      "Đúng, ta muốn thêu bức Tuyết Liệp Đồ!" Vẻ mặt Diệp Vấn Khanh khỏi mang theo chút lo âu. Bức Tuyết Liệp đồ này nàng muốn tặng Vũ Hoằng Mặc, bởi vậy đòi hỏi phải thập toàn thập mỹ, vải thêu đều dùng loại quý giá nhất, nhưng tìm mãi được chỉ thêu Ngọc Lâu điểm thúy, loại chỉ thêu tốt nhất để thêu tuyết đồ. Những cửa hàng đồ thêu tìm được trong kinh thành, ai cũng chưa từng nghe qua, khiến lòng nàng nóng như lửa đốt. Lúc này nghe giọng điệu của Bùi Nguyên Ca, dường như nàng ta biết biết chỉ thêu này, Diệp Vấn Khanh vội vàng : "Chỉ cần ngươi có thể tìm cho ta chỉ thêu Ngọc Lâu điểm thúy, bất luận giá cao thế nào, ta cũng trả người gấp đôi, , gấp ba, bao nhiêu tiền cũng được!"

      Bùi Nguyên Ca cúi đầu phân phó người làm gì đó, tiểu nhị kinh ngạc gật đầu, xoay người vào khố phòng.

      " nương xin đợi chút, chỉ thêu được đưa tới ngay."

      Nghe xong lời này, hai gã nam tử mặc áo xanh lén lút đứng ngoài cửa kinh ngạc nhìn nhau. Bọn họ đều là người của Nghiễm Trí trai, sớm nhận ra thận phận của Diệp Vấn Khanh tầm thường, tính tình khó chiều, lại chưa từng nghe qua loại chỉ thêu nào như vậy, nên cố ý khuyến khích nàng ta đến Giản Ninh trai, muốn cho hai bên xảy ra ồn ào, khiến tình cảnh của Giản Ninh trai càng thêm họa vô đơn chí. ngờ Giản Ninh trai có chỉ thêu Ngọc Lâu điểm thúy? Đây ngược lại chẳng phải càng tăng thêm danh tiếng cho bọn họ sao?

      lo âu, tiểu nhị mang chỉ thêu tới, bày ở quầy.

      Hai người nhìn kỹ lại, nhất thời yên lòng, rồi nhìn nhau cười, lững thững bước tới, mỉm cười : "Đây phải thượng phẩm Tuyết Lí Thanh sao? Vừa rồi ta ràng nghe thấy cái vị nương này muốn là Ngọc Lâu điểm thúy, sao các ngươi lại lấy Tuyết lý thanh đến? Đây phải lừa bịp người sao? Tùy tiện lấy ra loại chỉ, rồi gạt người là chỉ thêu thượng đẳng quý hiếm, làm ăn như vậy, sau này còn ai dám đến cửa hàng các người?"

      cố ý cất cao giọng, muốn thu hút những người bên ngoài, khiến thanh danh của Giản Ninh trai ngày càng xuống.

      Diệp Vấn Khanh nghe thấy đây là Tuyết lý thanh, phải Ngọc Lâu điểm thúy, nhất thời giận dữ, định nổi giận bị công tử trẻ tuổi bên cạnh giữ lại, lắc đầu, thấp giọng : "Nhìn kỹ trước hẵng ."

      Bùi Nguyên Ca thản nhiên: "Hai vị luôn miệng ta tùy tiện lấy để giả mạo, dám hỏi hai vị từng nhìn thấy sợi chỉ Ngọc Lâu điểm thúy chưa?"

      "Tuy chúng ta chưa từng nhìn thấy, nhưng cũng biết đó là sợi tơ ngàn vàng khó cầu, mà Tuyết lý thanh này tuy rằng cũng quý báu, nhưng vẫn còn kém xa!" Người áo lam hơi lớn tuổi hung hăng vênh váo : "Ta là sư phó dạy thêu nổi danh kinh thành, tên là Lý Thành An. ai hiểu đồ thêu bằng ta, chứ như vị nương này để ngươi lừa bịp."

      Lý Thành An này đúng là có chút danh tiếng, vừa tên đưa tới ít ánh mắt thán phục, ngay cả tiểu nhị của Giản Ninh trai cũng ngoại lệ.

      "Cuồng vọng, buồn cười!" Bùi Nguyên Ca để vào mắt, cười lạnh : "Sáu trăm năm trước, đệ nhất thêu thùa Huệ An đại sư từng dùng chỉ thêu thêu bức tuyết lâu đồ, đại thi nhân Lý Tụ thời đó nhìn thấy, kinh ngạc vô cùng, khen ngợi thốt lên: “diêu vọng nhược ngọc lâu, nghiễm nhiên điểm thúy các”, chính là tán thưởng loại sợi chỉ này nhìn qua tựa như tuyết trắng tinh khiết, nhưng dưới ánh mặt trời khúc xạ lại thành màu xanh rực rỡ, giống như trời trong có tuyết, bởi vậy đặt tên loại chỉ thêu này là Tuyết lý tình, nhưng về sau bị đồn đại sai thành Tuyết lý thanh, là loại chỉ tốt nhất để thêu cảnh tuyết. Điển cố này từng được ghi lại trong “Tú dật chí”. nương, vậy ngươi nhìn thấy tên loại chỉ Ngọc Lâu điểm thúy là từ quyển sách này phải chứ?"

      " sai, đúng là ta đọc "Tú dật chí" mới biết đến loại chỉ thêu Ngọc Lâu điểm thúy, trong đó là đây là loại chỉ tốt nhất để thêu cảnh tuyết." Nghe ba chữ "Tú dật chí", trong lòng Diệp Vấn Khanh tin hơn phân nửa, khinh thường : "Uổng cho ngươi dám tự xưng là sư phụ nổi tiếng về thêu thùa ? Ngay cả điển cố Ngọc Lâu điểm thúy cũng biết !"

      " “Tú dật chí” là sách giảng thuật về thêu thùa, cực kỳ hiếm có, bất quá chỉ là thầy dạy thêu bình thường, làm sao có thể học rộng biết nhiều như nương? Âu cũng thể trách được." Bùi Nguyên Ca thản nhiên tâng bốc Diệp Vấn Khanh.
      Quả nhiên, tất cả mọi người xung quanh đều tán thưởng Diệp Vấn Khanh, càng khen khiến nàng ta càng đắc ý, càng lộ vẻ kiêu căng, nhất thời có thêm chút hảo cảm với Giản Ninh trai.

      Vị công tử trẻ tuổi nhìn Bùi Nguyên Ca rất có hứng thú, Diệp Vấn Khanh tuy biết điển cố Ngọc Lâu điểm thúy, nhưng cũng chỉ cắt câu lấy nghĩa [2], có tìm khắp kinh thành cũng tìm ra loại chỉ ấy. Mà vị nương này mới là hiểu rộng biết nhiều! Tuổi còn , giành công kiêu ngạo, ngược lại còn nâng Diệp Vấn Khanh lên, tâm tư như vậy quả thực hiếm có. Nhìn đôi mắt trong suốt mềm mại như nước kia, càng thêm vài phần tán thưởng.

      "Lý Thành An, Lý sư phó?" Đúng lúc này, tiểu nhị Giản Ninh trai đột nhiên hét lên: "Ta nhớ rồi, ngươi phải được Nghiễm Trí trai chào đón rồi sao? Nghiễm Trí trai cũng là cửa hàng đồ thêu, ngươi muốn tìm chỉ thêu, mua ở cửa hàng của mình, chạy đến Giản Ninh trai chúng làm gì? Ngươi cố ý đến quấy rối phải ?"

      Lời vừa ra, Lý Thành An vô cùng xấu hổ.

      "Nghiễm Trí trai?" Vị công tử trẻ tuổi nhíu mày, đương nhiên nhớ đó là cửa hàng bọn họ vừa vào, người của Nghiễm Trí trai còn khẳng định Giản Ninh trai chắc chắn có loại chỉ này, thêm bộ dáng phá đám móc lúc nãy, sao còn nhận ra mình bị người lợi dụng chứ? Trong đôi mắt chợt lóe lên giận dữ.

      Thấy mục đích đạt được, Bùi Nguyên Ca mỉm cười, cũng ở lại lâu, xoay người quay vào phòng.

      Từ lúc nghe ra giọng Diệp Vấn Khanh, Bùi Nguyên Ca đoán được chuyện này do Nghiễm Trí trai thọc gậy bánh xe, muốn họa thủy đông di, mượn đao giết người. Loại chuyện này, Nghiễm Trí trai nhất định phái người đến trợ giúp, muốn làm to mọi chuyện lên. Bởi vậy ngay từ đầu, Bùi Nguyên Ca chú ý tới hai tên lén lút kia, nhìn trộm người áo lam từ trong quầy, phân phó tiểu nhị lấy chỉ đồng thời dặn , đợi lát nữa hai người kia ra mặt, ngay sau khi giải quyết xong vụ Ngọc Lâu điểm thúy, lật tẩy bọn họ là người của Nghiễm Trí trai. ngờ chúng bị nàng nhử ra.

      Tuy thân phận vị công tử trẻ tuổi này, nhưng chắc chắn là hoàng tử, nên rất dễ suy đoán, thân là hoàng tử kiêu ngạo, sao có thể tha thứ dễ dàng việc bản thân bị cửa hàng đồ thêu nho lợi dụng?

      Nghiễm Trí trai muốn mượn đao giết người, họa thủy đông di, vậy để nhìn xem đến cuối cùng ai mới là người bị đao chỉ hướng ?

      Đúng lúc này, sau lưng bỗng nhiên truyền đến giọng của vị công tử trẻ tuổi kia: " nương, xin dừng bước!"
      --- ------ --------
      [1] lưu tô kế: có người còn gọi là khinh vân (mây ). Giống như này

      [2] cắt câu lấy nghĩa: lấy câu trong lời của người khác rồi giải thích theo ý mình
      Phong Vũ Yên, Nhiên NhiênAliren thích bài này.

    2. Nyanko129

      Nyanko129 Well-Known Member

      Bài viết:
      5,155
      Được thích:
      13,070
      Chương 48. Tam tiểu thư biết xấu hổ

      Bùi Nguyên Ca dừng bước, xoay người nhàng : "Công tử còn cần loại chỉ khác, có thể với tiểu nhị."

      "Ta mua chỉ thêu." Vị công tử trẻ tuổi mỉm cười, mặc quần áo đẹp đẽ quý giá, càng thể khí độ bất phàm, phong thái như ngọc, tao nhã lịch : "Ta có chuyện khác muốn nhờ nương giúp đỡ, biết có tiện ?"

      Bùi Nguyên Ca đắn đo biết dụng ý của , đối với chuyện mình nắm chắc, nàng có thói quen muốn dính dáng tới, định lên tiếng từ chối lại : "Tại hạ Vũ Hoằng Triết, đây là biểu muội của ta Diệp Vấn Khanh, chúng ta phải người xấu, nương cần lo lắng."

      "Vũ Hoằng Triết? phải là ngũ điện hạ do Hoàng hậu nương nương sinh hạ sao?" Sau lưng đột nhiên truyền đến giọng nữ tử kinh ngạc. Ngay sau đó, bóng dáng của Bùi Nguyên Dung xuất ở cửa. Nàng ta chạy đến trước quầy tính tiền, phúc thân với Vũ Hoằng Triết, người mặc bộ xiêm y màu hồng phấn thêu hoa lá cành sắc tím, khiến nàng ta càng thêm kiều diễm động lòng người, yểu điệu : "Bùi Nguyên Dung bái kiến Ngũ điện hạ." Khó trách hôm nay nương kêu nàng phải theo phu nhân ra ngoài, hóa ra phu nhân bất công, an bài Bùi Nguyên Ca gặp gỡ Ngũ điện hạ ở đây. Tuy nàng tới chậm, xuất môn cùng phu nhân, nhưng may mắn vẫn để nàng gặp được Ngũ điện hạ.

      Bùi Nguyên Dung? Tại sao nàng ta lại ở đây?

      Bùi Nguyên Ca thầm suy tư trong lòng, nhưng trước mắt Ngũ hoàng tử và Diệp Vấn Khanh này quan trọng hơn. Dù nàng quan tâm chuyện hoàng thất triều đình, nhưng cũng biết nay gia tộc Hoàng hậu quyền thế lớn, rắc rối phức tạp, ai dám trêu chọc. Vị Ngũ điện hạ này chủ động tiết lộ danh tính, tức là cho phép đối phương cự tuyệt. Trong lòng thầm thở dài, nàng phúc thân : "Ngũ điện hạ, Diệp nương, vừa rồi tiểu nữ thất lễ, thỉnh hai vị thứ lỗi. Mời hai vị vào trong!" Nàng nhấc mành thêu lên, mời hai người vào trong phòng.

      Biết được vị công tử trẻ tuổi này là Ngũ điện hạ, dân chúng vây xem náo nhiệt cũng ngẩn người, lát sau mới phản ứng lại, nhao nhao quỳ xuống tham bái. Nhưng khi bọn họ ngẩng đầu lên, Vũ Hoằng Triết và Diệp Vấn Khanh vào trong tự bao giờ, đám đông lại bắt đầu nghị luận sôi nổi. Nhưng bất luận thế nào, việc Ngũ điện hạ đến Giản Ninh trai lan truyền khắp kinh thành. Giản Ninh trai miễn cường cũng gọi là phát đạt, có lẽ sau này mở ra cánh cửa mới thu hút giới quý tộc, có thể đoán được thời gian tới làm ăn cực kỳ thịnh vượng.

      Lý Thành An và người áo lam cũng hết sức ngạc nhiên, dù thế nào bọn họ cũng ngờ, mọi chuyện cuối cùng kết thúc như vậy, quá lợi cho Giản Ninh trai.

      Trong phòng, Thư Tuyết Ngọc sớm chú ý động tĩnh bên ngoài, thấy hai người tiến vào, khom mình hành lễ : "Thiếp thân bái kiến Ngũ điện hạ." Sau lại gật đầu với Diệp Vấn Khanh, đúng mực : "Chào Diệp nương!"

      Vũ Hoằng Triết thấy vậy, đoán rằng vị phu nhân đối diện này nhất định có cáo mệnh, nên hỏi: "Phu nhân là —— "

      "Cha ta là Hình bộ thượng thư Bùi Chư Thành, vị này là mẫu thân của ta Bùi phu nhân, còn ta là Bùi Nguyên Dung." Bùi Nguyên Dung giành trước đáp, lần nữa tên mình, để Ngũ điện hạ ấn tượng càng sâu. Nàng cố ý gọi Thư Tuyết Ngọc là mẫu thân, để tránh cho Vũ Hoằng Triết khinh thị nàng là thứ nữ, cuối cùng lại kéo Bùi Nguyên Ca qua : "Đây là tứ muội của ta, Bùi Nguyên Ca, vốn có hôn ước với Thế tử Trấn Quốc Hầu phủ An Trác Nhiên, đáng tiếc sau đó bị từ hôn." Nàng ta cố ý nhấn mạnh hai chữ "từ hôn", lấy địa vị tôn quý của ngũ điện hạ, chắc chắn coi trọng nữ tử bị từng bị từ hôn!

      Thủ đoạn chẳng ăn nhập ngữ cảnh này, ngoại trừ biểu nông cạn ngu xuẩn của nàng ta ra ngoài chẳng có tác dụng gì. Bởi vậy, Bùi Nguyên Ca cũng vạch trần.

      Vũ Hoằng Triết biết Bùi Chư Thành, nhưng hiểu tình cảnh Bùi phủ nhiều lắm, chỉ nghe Bùi đại tiểu thư Bùi Nguyên Hoa cực kỳ xuất sắc, thanh danh vang dội. Còn vị Bùi tứ tiểu thư này ... Vũ Hoằng Triết đánh giá nàng, thấy nàng vẫn trầm tĩnh như nước, u nhã hờ hững, lại nhớ tới trận đấu kỳ ở Giám Hiên kỳ huyên náo gần đây, và cả lần nhanh trí cắt từ làm thơ trong Hoa yến của Liễu quý phi, trong lòng càng tán thưởng: "An Trác Nhiên phản hứa thoái hôn, là nhân phẩm tốt. Tứ tiểu thư băng tuyết trí tuệ, ngày sau nhất định có người xứng đôi, cần vì vậy mà lo lắng."

      Về phần Bùi Nguyên Dung kia, nông cạn lỗ mãng, giống phong phạm của tiểu thư khuê các... Đợi chút, Bùi Nguyên Dung? Vũ Hoằng Triết nghĩ lại, bỗng nhiên nhớ tới chuyện ngắm hoa yến của Liễu quý phi, chẳng lẽ chính là người hãm hại muội muội, Bùi Nguyên Dung sao?

      Diệp Vấn Khanh bĩu môi : "Con mắt của nha đầu Diệp Vấn Quân kia từ trước đến giờ tốt, giờ lại coi trọng loại người như An Trác Nhiên!"

      Diệp Vấn Quân và An Trác Nhiên.... Bùi Nguyên Ca cuối cùng cũng hiểu, vì sao trong hoàng cung Diệp Vấn Quân luôn nhằm vào nàng, hóa ra nàng ta phải lòng An Trác Nhiên. như vậy, Trấn Quốc Hầu phủ từ hôn, chẳng lẽ biết trước tin tức phụ thân bị thuyên chuyển, cho rằng Bùi phủ sắp thất thế, cho nên đá Bùi phủ sang bên, muốn mượn gia tộc của Diệp Vấn Quân cũng chính là hoàng hậu để leo lên cao? Nhưng mà, nhìn bộ dáng này của Ngũ hoàng tử và Diệp Vấn Khanh, ràng rất xem thường Diệp Vấn Quân. E rằng Trấn Quốc Hầu phủ tính toán nhầm rồi...

      Có điều, kiếp trước Bùi Nguyên Dung có , Trấn Quốc Hầu phủ từ hôn là do Chương Vân và Vạn Quan Hiểu dở trò, vậy rốt cuộc chi tiết bên trong chuyện này là thế nào?

      "Ngũ điện hạ vừa có việc..." Bùi Nguyên Ca chuyển chủ đề.

      "À, là như vậy, biểu muội ta muốn thêu bức Tuyết Liệp đồ, mới nghe Bùi tiểu thư tinh thông thêu thùa, nhất định là cao thủ, biết có thể hiệp trợ biểu muội ta hoàn thành bức tranh này ? Ta vô cùng cảm kích." Lời Vũ Hoằng Triết mặc dù khiêm tốn, nhưng cũng trực tiếp lấy trong tay áo ra cuốn tranh, đưa tới: "Bản vẽ ở đây, phiền tứ tiểu thư rồi!" Bộ dáng hiển nhiên cho người khác cự tuyệt.

      là hiệp trợ, nhưng nhìn bộ dáng của , căn bản là muốn nàng tự tay thêu mới đúng.

      Bùi Nguyên Ca muốn dây dưa quá nhiều với hoàng thất, nhưng lại dám đắc tội họ. lúc do dự Thư Tuyết Ngọc bỗng nhiên : "Đa tạ Ngũ điện hạ coi trọng, có điều tiểu nữ từng bị từ hôn, thanh danh có trở ngại. Nếu chuyện thêu thùa nơi khuê phòng bị truyền ra ngoài, chỉ sợ...Xin Ngũ điện hạ lượng thứ tiểu nữ có chỗ khó xử." Thư Tuyết Ngọc mở miệng cự tuyệt thay cho Bùi Nguyên Ca.

      "Điều này..." Vũ Hoằng Triết vốn nghĩ, tay nghề thêu thùa của Diệp Vấn Khanh tính là kém, nhưng cũng thể là tốt, chẳng bằng thỉnh Bùi Nguyên Ca hỗ trợ. Thứ nhất, mượn chuyện này kết giao với Bùi phủ, thứ hai có thêm nhiều cơ hội tiếp xúc với Bùi Nguyên Ca. thân phận tôn quý, dung mạo tuấn, xưa nay luôn là đối tượng được nữ nhi kinh thành ái mộ muốn với tới, nghĩ rằng ra lời này, Bùi Nguyên Ca nhất định đáp ứng, ngờ Bùi phu nhân lấy thanh danh nữ tử làm lý do từ chối.

      Thấy Vũ Hoằng Triết chỉ để ý tới Bùi Nguyên Ca, liếc nhìn nàng cái, Bùi Nguyên Dung lòng như lửa đốt, tận dụng lúc đó xen vào: "Ngũ điện hạ, tay nghề thêu thùa của ta kém tứ muội, bằng để ta hoàn thành bức Tuyết Liệp đồ này !" Chỉ cần nàng có thể thêu đẹp bức tranh này, chẳng những có thể lấy lòng Diệp Vấn Khanh, đồng thời có thể biểu diễn tay nghề của mình cho Vũ Hoằng Triết xem, để sinh thêm hảo cảm với nàng. Nhất thời lúc đó, nàng ta quên kỹ thuật thêu vụng về của mình.

      Mọi người trong phòng đồng loạt liếc mắt nhìn, Bùi phu nhân chuyện thêu thùa nơi khuê phòng bị truyền ra ngoài ảnh hưởng tới thanh danh, vậy mà vị tam tiểu thư này còn ôm vào người, có phải là rất biết xấu hổ ?
      Phong Vũ Yên, Nhiên NhiênAliren thích bài này.

    3. Nyanko129

      Nyanko129 Well-Known Member

      Bài viết:
      5,155
      Được thích:
      13,070
      Chương 49. Tà tâm chưa dứt, di nương lại sinh ?

      Edit: BeYours

      Thư Tuyết Ngọc nhíu mày, cực kỳ thích bộ dáng a dua xu nịnh này của Bùi Nguyên Dung: "Tam tiểu thư đừng hồ nháo!"

      "Mẫu thân, hiếm khi Ngũ điện hạ thân mật nhờ chúng ta hỗ trợ như vậy. Nếu chúng ta cứ khăng khăng cự tuyệt, há chẳng phải nể mặt Ngũ điện hạ hay sao?" Trước mặt Vũ Hoằng Triết, Bùi Nguyên Dung thân thiết kéo tay Thư Tuyết Ngọc, nũng nịu : "Vả lại, biểu muội của ngài ấy muốn có bức Tuyết liệp đồ này, đều là nữ tử với nhau, bằng hữu tốt chốn khuê phòng cũng thường xuyên tặng nhau tranh thêu, có gì nghiêm trọng đâu? Huống chi, nếu nữ nhi thêu xuất sắc hơn người, có truyền ra ngoài cũng là vinh dự cho Bùi phủ!"

      Vũ Hoằng Triết sao có thể dễ tin những lời bốc phét đó, nhìn bộ dáng kiểu cách kệch cỡm của nàng ta, chỉ sợ thêu thùa chẳng bằng ai, nhớ đến lời đồn đại trong đêm hoa yến, khiến càng thích cách đối nhân xử thế của nàng ta. định cự tuyệt, bỗng nhiên nghĩ tới điều gì đó, ánh mắt chuyển lên người Bùi Nguyên Ca, trong đôi mắt đen lóe lên chút xảo quyệt, mỉm cười gật đầu : " như vậy phiền Bùi tam tiểu thư rồi!" để mọi người có cơ hội từ chối khéo, thẳng: "Ta còn có việc, xin cáo từ trước!"

      xong, xoay người, kéo Diệp Vấn Khanh tình nguyện rời .

      Ra tới cửa Giản Ninh trai, Diệp Vấn Khanh bĩu môi: "Biểu ca, Bùi Nguyên Dung kia thoạt nhìn biết đáng tin, sao huynh có thể giao tranh cho nàng ta thêu đươc chứ? Ta muốn tặng cho Cửu ca ca đó, nếu để nàng ta phá hỏng, chẳng phải bị chậm trễ sao?"

      "Sợ gì chứ?" Vũ Hoằng Triết cười thản nhiên: "Nếu Bùi phủ nhận chuyện này, ta là đương kim Ngũ hoàng tử, muội là thân chất nữ (cháu ruột) của mẫu hậu, Bùi phủ sao dám sơ suất? Nếu tay nghề Bùi Nguyên Dung tinh, tự nhiên có người tay nghề tinh thông thêu thay." chắc chắn tú đồ này, cuối cùng vẫn phải để Bùi Nguyên Ca ra tay: "Nếu Tuyết liệp đồ thêu tốt, nhớ thông báo cho ta, ta cũng rất muốn nhìn xem tay nghề Bùi tứ tiểu thư."

      " có lý." Diệp Vấn Khanh gật đầu, lại có chút lo lắng: "Bọn họ tiết lộ ra ngoài chứ?"

      Nếu như để Cửu ca ca biết Tuyết liệp đồ do người khác thêu, đến lúc đó nàng lấy lòng thành, ngược lại còn mất hết mặt mũi.

      "Bùi Nguyên Dung muốn lấy lòng muội, muội chính là cái đó, dĩ nhiên dám giành giật với muội. Còn Bùi tứ tiểu thư.... Ta thấy nàng ta là nữ tử thông minh, biết cái gì nên , cái gì nên , chỉ bức tuyết liệp đồ, đáng để đắc tội với hoàng thất." Vũ Hoằng Triết chắc như đinh đóng cột, nhớ đến ánh mắt của Bùi Nguyên Ca, xinh đẹp, trầm tĩnh, khí chất thoát tục, trong lòng khẽ rung động.

      cũng gần hai mươi tuổi, nên sớm có hôn phối, mẫu hậu thúc giục nhiều lần, dù lập trắc phi trước cũng được. Tứ tiểu thư Bùi phủ, ra có thể xem xét.... (Be: trắc phi á, xin lỗi, chỉ là thằng nam phụ :)]]] )

      Trong phòng, Bùi Nguyên Dung mở khung mẫu tranh Tuyết liệp đồ ra, nhìn kỹ khen ngớt , tươi cười rạng rỡ, dáng vẻ mở cờ trong bụng.

      Ngũ điện hạ chịu đem tú đồ quan trọng như vậy giao cho nàng, ràng là rất có hảo cảm với nàng. Nếu , đường đường là hoàng tử, có tú nương (người chuyên thêu) tài giỏi nào tìm được, sao phải phiền đến nàng? Có điều mượn nó làm cớ, ngày sau có lui tới cũng là danh chính ngôn thuận. Tuy dung mạo Ngũ điện hạ bằng Cửu điện hạ, nhưng tính nết lại ôn hòa nho nhã, lại do hoàng hậu sinh hạ, thân phận tôn quý hơn Cửu điện hạ nhiều, tương lai nhất định là thái tử. Mà nàng, chừng có thể làm Quý phi, thậm chí Hoàng hậu! (bà này ảo tưởng dữ :v)

      Bùi Nguyên Dung càng nghĩ càng cảm thấy lâng lâng trong người, hí hứng quay quay khung thêu.

      "Bùi Nguyên Dung, ai cho phép ngươi đáp ứng? Tuyết liệp đồ này, Diệp nương dùng để làm gì còn chưa biết, ngươi vội vàng đáp ứng, vạn nhất muốn tặng cho nam tử, thanh danh của người còn nữa ? Hơn nữa, đó là Ngũ điện hạ, chuyện hoàng thất phải chỗ cho Bùi phủ chúng ta dính vào?" Thư Tuyết Ngọc đập bàn, bừng bừng nổi giận. Bà muốn tiếp xúc với hoàng thất, mới mạo hiểm đắc tội Ngũ hoàng tử mà lên tiếng cự tuyệt, ngờ lại bị Bùi Nguyên Dung chen ngang.

      Bùi Nguyên Dung vẫn tự nghĩ rằng Ngũ điện hạ coi trọng mình, nào còn đặt Thư Tuyết Ngọc vào mắt, kiêu căng : "Phu nhân cũng quá thiên vị đó? Nhân lúc có ai, an bài Tứ muội gặp gỡ Ngũ điện hạ, sao lúc đó nhắc đến thanh danh tứ muội muội ? Ngũ điện hạ coi trọng ta, đó là phúc duyên của ta, ghen tị cứ ghen tị !" Nàng ngạo nghễ xoay người, nở nụ cười tươi như hoa nhìn tú đồ, thèm để ý tới Thư Tuyết Ngọc nữa.

      Bùi Nguyên Ca vốn cho rằng, Vũ Hoằng Triết tốt xấu gì cũng là hoàng tử, hẳn tất có con mắt tính toán, tùy tiện giao tú đồ cho Bùi Nguyên Dung, ngờ lại ưng thuận. Nhưng chỉ cần nghĩ kỹ chút là đoán được chủ ý của Vũ Hoằng Triết. Nàng thầm nhíu mày, kéo Thư Tuyết Ngọc vẫn tức giận, giọng : "Phu nhân đừng đôi co với nàng ta, chuyện này đợi phụ thân trở về rồi cho ông ấy mới chính đáng. Hơn nữa… " nàng cười lanh. "Ta hiểu tay nghề thêu thùa của tam tỷ nhất, cũng muốn nhìn, nàng ta làm sao giao ra bức tuyết liệp đồ này! Bây giờ quan trong hơn đó là tại sao tam tỷ lại đột ngột xuất ở Giản Ninh trai?"

      Bùi Nguyên Ca nhắc tới, Thư Tuyết Ngọc cũng mới nhớ ra, quát hỏi: "Bùi Nguyên Dung, ai cho phép ngươi tự mình ra phủ?"

      "Cái gì... . Cái gì mà tự mình ra phủ chứ?" Nhắc tới điều này, Bùi Nguyên Dung rốt cục cũng hơi chột dạ. Theo Chương Vân dặn dò, nàng vốn phải xuất phủ theo Thư Tuyết Ngọc và Bùi Nguyên Ca mới đúng. Nhưng mà, nàng ngủ trưa quên mất, lại còn thay quần áo trang điểm, nên kết quả trễ lại càng trễ, cũng may đường hỏi thăm nên vẫn tìm được tới đó. Nghĩ đến đây, lại cảm thấy rất hợp lý, : "Là chính phu nhân kêu ta ra ngoài cùng ngài, phải ngài muốn dạy ta phân biệt sổ sách sao?"

      Thư Tuyết Ngọc nhíu mày: "Ta gọi ngươi xuất môn khi nào? Ta dạy ngươi phân biệt sổ sách khi nào?"

      Nương đoán chính xác, nữ nhân này quả nhiên xuất môn muốn dẫn theo nàng, cũng may nương sớm dạy biện pháp. Bùi Nguyên Dung để ý tình hình bây giờ khác với lúc Chương Vân giao phó, mà vẫn dựa theo mưu kế bà ta nghĩ sẵn, bộ dáng giả bộ ủy khuất, : "Vì sao mẫu thân chỉ dẫn theo mình tứ muội xuất môn, mà dẫn ta theo cùng? Cho dù ta do di nương sinh ra khá cũng là nữ nhi của phụ thân, cũng muốn gọi mẫu thân tiếng mẹ cả, tại sao người lại đối xử phân biệt như vậy chứ?"

      đúng, những lời này tự Bùi Nguyên Dung thể nghĩ ra, e là được Chương Vân dạy.

      Chương Vân tuy bị cấm túc, nhưng dựa vào thế lực của bà ta ở Bùi phủ muốn truyền lời cho Bùi Nguyên Dung cũng khó. Bà ta muốn Bùi Nguyên Dung theo, thậm chí tiếc đích thứ khác nhau làm cớ, bên trong nhất định có bất thường! Chương Vân này, bị giam lỏng rồi mà tà tâm (ý nghĩ xấu xa) vẫn chưa dứt, vẫn còn muốn sinh ? Bùi Nguyên Ca ngẫm nghĩ, thập giọng bên tai Thư Tuyết Ngọc: "Phu nhân, e rằng bọn họ muốn gây trong phủ, phái người về thăm dò trước , tránh để ứng phó kịp!"

      Thư Tuyết Ngọc rất tin vào mưu trí của Bùi Nguyên Ca, lúc này lặng lẽ phái người hồi phủ.

      Bùi Nguyên Dung nhìn tú đồ xuất thần, Thư Tuyết Ngọc dạy Bùi Nguyên Ca xem sổ sách. Mấy thứ này, kiếp trước ở Vạn phủ Bùi Nguyên Ca sớm học tinh thông, chỉ làm theo có lệ mà thôi. Trong lòng nàng vẫn suy tư, rốt cục Chương Vân lại giở thủ đoạn gì nữa đây?

      Hai khắc sau, người được phái trở lại, : "Phu nhân, đúng là trong phủ xảy ra chuyện!"
      Phong Vũ YênAliren thích bài này.

    4. Nyanko129

      Nyanko129 Well-Known Member

      Bài viết:
      5,155
      Được thích:
      13,070
      Chương 50. Suy xét lợi hạị, lôi kéo quản gia

      Edit: BeYours

      Thư Tuyết Ngọc liếc mắt nhìn Bùi Nguyên Dung, mượn cớ dẫn Bùi Nguyên Ca tới phòng kho để chuồn ra ngoài. Bùi Nguyên Dung vẫn đắm chìm trong ảo tưởng được Ngũ điện hạ coi trọng, căn bản chú ý. Đến chỗ kín đáo yên tĩnh, Thư Tuyết Ngọc mới hỏi: "Xảy ra chuyện gì vậy?"

      "Trong viện Tam tiểu thư mất trộm, nghe bị mất vài món đồ quý giá, nha hoàn Tú Ngọc của nàng làm ầm ĩ mọi chuyện lên, rằng phu nhân trước đổi mama quản của Thải Vi viên, hôm nay lại mang Tam tiểu thư ra ngoài, cho nên mới xảy ra chuyện như vậy. Người làm đều nghị luận sôi nổi, chuyện này rất kỳ quái, ra vào , ý tứ rằng phu nhân gây khó dễ dằn mặt Chương di nương và Tam tiểu thư! Lão gia có trong phủ, đại tổng quản ra phủ mua vật phẩm, Chu phó tổng quản cáo ốm, trong phủ tại có người quản , mọi chuyện càng trở nên huyên náo."

      Bùi Nguyên Ca thầm sinh nghi, vội vàng : "Ngươi mới rời được chốc lát, hỏi thăm được ràng như vậy ư?"

      "Bẩm tiểu thư, nô tỳ vừa về phủ gặp được nha hoàn Mộc Tê trong viện của tiểu thư, những lời này đều do nàng ấy ủy thác nô tỳ chuyển lời cho ngài cùng phu nhân."

      Nha hoàn trước đây của Minh Cẩm đều lấy thảo dược hoa mộc làm tên, Tĩnh Xu trai cứ tiếp diễn thói quen này cho tới bây giờ. Mà Mộc Tê chính là nha hoàn hôm đó nàng chọn lựa, do hồi hộp nên trả lời mấy ràng mạch lạc, Bùi Nguyên Ca lúc ấy khen nàng tâm tư tinh tế, am hiểu lòng người. Mà nhìn tình hôm nay có thể thấy, ánh mắt của nàng rất chuẩn, Mộc Tê suy nghĩ thấu đáo, toàn diện, ngày sau nhất định là cánh tay đắc lực.

      Mà bây giờ, tâm cơ của Chương Vân cũng bộc lộ rất ràng.

      Mấy ngày trước, Chu phó tổng quản báo rằng mama quản Thải Vi viên say rượu làm việc sai sót, đề cử Trần Thanh Gia lên. Lúc ấy Bùi Nguyên Ca và Thư Tuyết Ngọc cũng chưa để ý, cho rằng Trần Thanh Gia này tư cách phẩm hạnh đều tốt, liền đồng ý. Tiếp theo đó, hôm nay xui Bùi Nguyên Dung theo Thư Tuyết Ngọc ra ngoài, có điều... Bùi Nguyên Ca trầm tư, phu nhân cùng nàng ra ngoài, rất lâu sau Bùi Nguyên Dung mới tới, nhưng trong phủ lại phu nhân dẫn theo Bùi Nguyên Dung ra ngoài, có lẽ Bùi Nguyên Dung sơ xuất ở bước này. Nếu hết thảy đều tiến hành đúng theo kế sách của Chương Vân, đầu tiên là đổi mama quản mới, sau lại kiếm cơ dẫn Bùi Nguyên Dung ra ngoài, cố tình trong lúc đó, Thải Vi viên bị mất trộm gây huyên náo lớn. Từng ấy việc khiến người ta thể nghi ngờ do phu nhân cố ý thiết kế .

      Trước đây phu nhân bị giảm lỏng cũng bởi tội danh độc hại mẫu thân, thua bởi chữ “đố” (đố trong đố kỵ).

      Nếu là “đố”, như vậy dung thiếp thất và thứ nữ là chuyện dễ hiểu. Kế này của Chương Vân, phải tùy tiện gán tội danh cho phu nhân, mà là mượn đao giết người, muốn mượn nó gợi lên hận cũ trong lòng phụ thân, khiến phu nhân bị thất sủng lần nữa. Xem ra đúng là phu nhân tạo thành uy hiếp cho Chương Vân, nên bà ta mới phải khổ tâm thiết kế như vậy.

      Dự tính định, Bùi Nguyên Ca mỉm cười : "Phu nhân, chờ sau khi hồi phủ, chuyện này giao cho ta xử trí được ?"

      "Ngươi chớ xem thường chuyện này, tuy là mất trộm, nhưng xử lý tốt có thể mang danh oan là khắt khe thứ tỷ, cần gì phải tranh vũng nước đục này?" Thư Tuyết Ngọc lắc đầu: "Dù sao ta cũng mang tiếng nhiều rồi, vẫn nên để ta làm tốt hơn!"

      "Phu nhân yên tâm, nếu ta nhận làm tức nắm chắc mười phần bị Chương Vân tính kế. Hơn nữa, ta thích hợp xử lý chuyện này hơn phu nhân." Bùi Nguyên Ca cười thản nhiên, ánh mắt sáng rực: "Đầu tiên, phu nhân là vợ cả, tam tỷ là thứ nữ, già trẻ tôn ti khác biệt, khó tránh khỏi làm người ta cảm thấy ngài ỷ mạnh hiếp yếu. Thứ hai, khó nghe là trong lòng phụ thân, ông ấy tín nhiệm ta nhiều hơn phu nhân, nếu người xử lý là ta, lập trường của phụ thân công bằng hơn nhiều. Thứ ba, dù sao tại danh nghĩa, ta mới là người quản trướng phủ vụ, phu nhân chỉ hiệp trợ chỉ điểm giúp ta mà thôi. Cho nên, xét về tình về lý, chuyện này nên để ta xử trí là tốt nhất.”

      Thư Tuyết Ngọc nhìn chằm chằm Bùi Nguyên Ca, trong mắt biết nên vui hay nên buồn.

      Gặp chuyện như vậy vẫn bình tĩnh, suy tính tỉ mỉ, phân tích thiệt hơn ràng. Tâm tư nhạy bén là chuyện tốt, nhưng xuất người đứa bé mười ba tuổi, thể khiến lòng bà chua xót, nhất là bà biết, bản tính đứa này vốn phải như vậy. Phải trải qua bao nhiêu rắc rối, cay đắng, mới có thể tôi luyện nàng thành như vậy chứ? Đứa này, sống dễ dàng!

      "Nguyên Ca..." Thư Tuyết Ngọc sờ đầu nàng, muốn gì đó nhưng lại nhịn xuống, cuối cùng chỉ : "Được, để ngươi xử trí."

      biết tại sao, tiếng gọi này, động tác sờ đầu này, tiếng thở dài này, lại khiến lòng Bùi Nguyên Ca dâng lên cảm giác khác thường, nhưng thành lời. Nàng nhanh chóng gạt bỏ thắc mắc này, chuyên tâm suy nghĩ về cục diện trước mắt. Theo ý nàng đó là, dù sao chuyện xảy ra, bây giờ trở về khác nào cho bọn họ chĩa mũi giáo vào người, bằng nhường trước bước, còn mình tranh thủ tìm Bùi Chư Thành hồi phủ càng nhanh càng tốt.

      Thư Tuyết Ngọc gật đầu, trong lòng hạ quyết tâm, nếu chuyện này cuối cùng khó xử trí tốt, vậy để bà chịu trách nhiệm là được.

      Luận thông minh mưu tính, Nguyên Ca mạnh hơn bà rất nhiều. Điều duy nhất bà có thể làm, chính là đứng ra che mưa che gió cho Nguyên Ca nếu nó giải quyết được! Đứa này, chỉ thiếu người giúp nó gánh vác mọi chuyện.

      Bởi vậy, khi bọn họ về phủ, là lúc hoàng hôn.

      Vừa bước vào cửa phủ, quản gia Trương Đức Hải lập tức tới bẩm báo, tổng quản ra phủ mua đồ, đến nay chưa về, Chu phó tổng quản lại cáo ốm, nên giờ đứng đầu quản . kể tường tận mọi chuyện lượt, rồi xoay người khom lưng đứng sang bên.

      Nghe viện mất trộm, Bùi Nguyên Dung lập tức chạy về kiểm tra.

      Xem ra Chương Vân kể toàn bộ kế hoạch cho Bùi Nguyên Dung, chắc sợ nàng ta lộ ra sở hở. Đáng tiếc, ngay tư đầu Bùi Nguyên Dung phá họng mọi chuyện rồi! Bùi Nguyên Ca mỉm cười, quét mắt nhìn Trương Đức Hải, : " biết, đem những người có liên quan tới Tĩnh Nhã đường, ta tới sau." lĩnh mệnh rời , Bùi Nguyên Ca đột nhiên gọi lại, trầm mặc hồi rồi mới : "Trương quản gia hình như được trọng dụng, nếu bình thường chẳng thấy người đâu, hôm nay lại bị đẩy ra để ngươi bẩm báo, phải ?"

      Lòng Trương Đức Hải chấn động, miễn cưỡng khống chế được sắc mặt biến hóa.

      Năm đó, sau khi Thư Tuyết Ngọc bị cấm túc, Bùi phủ đánh chết nhóm hạ nhân, lại đuổi nhóm hạ nhân, xuất chỗ trống rất lớn, Trương Đức Hải chính là từ thôn trang lên. làm việc luôn cần cù nghiêm túc, nhưng quá trung thực, như quản gia mới tới biết luồn cúi đưa lễ, mà vợ giống như , miệng lưỡi khéo léo. Vì vậy làm mười năm, nhưng vẫn chỉ là quản gia, nhìn những kẻ khác làm việc chẳng vào đâu nhưng dựa vào miệng lưỡi mà liên tục thăng tiến, trong lòng sao có thể bực tức? Nhưng lời này tuyệt đối thể trước mặt chủ tử, giờ bị hỏi tới, chỉ có thể : "Đó là do tiểu nhân ngu dốt."

      Bùi Nguyên Ca đương nhiên biết mình phải làm gì, sờ sờ vòng ngọc ở cổ tay, chậm rãi : "Ngu dốt hay ngu dốt quan trọng, cái quan trọng đó là xem ngươi có biết nắm bắt cơ hội hay ? Trước mắt có cơ hội, nếu ngươi có thể nắm chắc lấy, khiến ta vừa lòng, ta để ngươi thay thế vị trí của Chu phó tổng quản, thế nào?"

      Trương Đức Hải lại chấn động, ngẩng mạnh đầu, hai mắt sáng rực chứa khát vọng.
      Nhiên NhiênAliren thích bài này.

    5. Nyanko129

      Nyanko129 Well-Known Member

      Bài viết:
      5,155
      Được thích:
      13,070
      Chương 52. Đích thứ khác nhau, truy tìm vật bị mất

      Edit + Beta: BeYours

      Trương Đức Hải khom người cúi đầu, trong lòng nổi lên làn sóng dao động dữ dội, rốt cục cũng hiểu được cơ hội mà Bùi Nguyên Ca là gì. Nhìn cách đơn thuần, tiếp xúc với tứ tiểu thư trong thời gian rất ngắn, nhưng cũng biết thủ đoạn của nàng cao minh nhường nào, huống chi, nàng còn khiến Chương di nương độc sủng 10 năm bị giam lỏng... Trong lòng cân nhắc lại lần nữa , cuối cùng thầm hạ quyết tâm, lặng lẽ phái người rời khỏi Tĩnh Nhã đường.

      "Tốt lắm, lời nên , ta đều hết rồi —— "

      Đúng lúc đó, đại nha hoàn của Bùi Nguyên Dung là Tú Ngọc tiến vào : "Tứ tiểu thư, lão gia trở lại, tam tiểu thư kể hết mọi chuyện xảy ra, lão gia mời ngài và phu nhân đến Đồng Trạch đường!" Lời vừa ra, mọi người ở đây tâm tư lại dao động, ngay cả Trương Đức Hải cũng có chút hối hận, nhưng người phái thể rút lại, chỉ hy vọng Tứ tiểu thư có thể ứng phó được trước mặt lão gia.

      Thư Tuyết Ngọc hơi lo lắng : "Nguyên Ca, chúng ta mau qua đó thôi!"

      Bùi Nguyên Ca vội vàng, trước để mọi người giải tán, sau đó mới cùng Thư Tuyết Ngọc tới Đồng Trạch đường.

      Trong phòng, Bùi Nguyên Dung lệ rơi đầy mặt, khóc lóc kể lể, Bùi Chư Thành giọng an ủi. Bùi Nguyên Ca vội xen vào, tới trước bàn, thử độ ấm của nước trà, rồi mới châm (rót) ly trà, hai tay bưng đến trước mặt Bùi Chư Thành, ôn nhu : "Phụ thân công vụ cả ngày, chắc hẳn rất mệt, nữ nhi mời người uống ly trà thấm giọng, có chuyện gì chờ lát nữa rồi , cần sốt ruột."

      Bùi Chư Thành đúng là vừa mệt vừa khát, vui vẻ : "Ca nhi vẫn là tri kỷ nhất, biết thương phụ thân."

      Bùi Nguyên Dung ngờ mình khóc kể nửa ngày, nhưng lại bằng ly trà của Bùi Nguyên Ca, vừa tức vừa giận, khóc lớn: "Phụ thân còn khen nàng! biết nàng ta và phu nhân có tâm tư gì, vừa xử lý phủ vụ liền đổi mama quản trong viện con. Hôm nay còn muốn dẫn con xem cửa hàng, nhận biết sổ sách, ai ngờ đúng ngày mất trộm . Sau đó, phu nhân và tứ muội, truy kẻ trộm, hai phạt nặng mama quản , ba chịu đền bù đồ bị mất cho con. Đây ràng là khi dễ con do di nương sinh ra , cố ý lạnh nhạt con. Di nương nay bị giam lỏng, nữ nhi chỉ có phụ thân có thể dựa vào, phụ thân phải làm chủ cho con!"

      Kịch bản tốt ban đầu Chương Vân đặt ra, nàng ta cũng thèm để ý xem tình huống còn thích hợp nữa hay , chỉ rập khuôn theo (đầu heo mà :v).

      Bùi Nguyên Ca vừa nhận lấy ly trà Bùi Chư Thành uống hết, định rót thêm, nghe xong Bùi Nguyên Dung , tức giận ném ly trà trong tay xuống đất, "choang" tiếng vỡ tan tành, lạnh giọng phẫn nộ quát: "Tam tỷ ngươi gì?"

      Nàng xưa nay trầm tĩnh thong dong, dù ủy khuất cũng chỉ rơi lệ, Bùi Chư Thành chưa bao giờ thấy nàng như thế, vội hỏi : "Ca nhi sao vậy? Có bị thương chỗ nào ?"

      Bùi Nguyên Ca ngoảnh mặt làm ngơ, vọt tới trước mặt Bùi Nguyên Dung, tức giận : "Ngươi ta ỷ vào thân phận đích nữ, khi dễ (ức hiếp) thứ nữ như ngươi? Được, vậy chúng ta ba mặt lời cho ràng! Từ đến lớn, có thứ gì phải ba tỷ muội chúng ta mỗi người phần, khi nào ta được nhiều hơn chưa? Chưa đến phụ thân và di nương đều phải người như vậy, chỉ đến tình tỷ muội chúng ta. đâu xa, đồ trong phòng ta, phàm thứ gì tốt, ngươi muốn lấy, ta đưa ngươi bao nhiêu? Được, được lắm, nếu mất công chịu tiếng xấu, cho nó thành luôn ." xong tức giận quát lên: "Tử Uyển, lấy tờ khai ra đây, phàm đồ gì ta đưa tam tỷ, đều lấy về hết cho ta! Từ nay về sau, ta dám nhận có người tỷ tỷ như ngươi, ngươi mà là thứ tỷ của ta gì chứ, giống tổ tông của ta đúng hơn, ta đáp ứng nổi ngươi nữa đâu?"

      Tử Uyển nghe lệnh, xoay người trở về lấy tờ khai.

      Nhắc tới đồ của Tĩnh Xu trai, Bùi Nguyên Dung nhất thời chột dạ, ấp úng : "Những thứ đó đều là ngươi tặng cho ta, sao phải trả lại chứ?"

      Bùi Chư Thành khuyên giải hai bên: "Được rồi, được rồi, đều là tỷ muội với nhau, cần gì phải phân rạch ròi như vậy?"

      Ông cho rằng chỉ có son phấn lung tung, vải vóc may mặc gì đó, nhưng mà khi nhìn tờ khai (tờ giấy kê khai đồ vật) Tử Uyển đưa ra, đến lượt Bùi Chư Thành tức giận. Cái gì mà sư tử xanh ngọc , tranh gỗ tử đàn, hộp nữ trang pháp lang ( giải thích pháp lang ở các chương trước)... Tất cả đều là đồ quý giá, rất nhiều thứ là di vậy Minh Cẩm lưu lại, lại đều bị Bùi Nguyên Dung lấy ! Ông nhớ lại lúc trước, Dung nhi thăm bệnh Ca nhi, kết quả lại “xin đồ”, tức giận kiềm chế được, quát lớn: "Làm càn! Bùi Nguyên Dung, những thứ này ngươi cũng dám lấy! Làm giống theo tờ khai này , hoàn trả lại cho Ca nhi hết cho ta!"

      Bùi Nguyên Dung sợ ngây người, nhưng vẫn luyến tiếc những đồ tốt kia, ngập ngừng : "Đây đều là tứ muội đưa ta!"

      "Đúng vậy, ta hối hận vì tặng cho bạch nhãn lang [*]như ngươi! Giáo tập tiên sinh hãm hại ta, tam tỷ ngươi giúp tiên sinh làm chứng. Trong hoàng cung, ngươi trộm thơ của ta nhưng quay lại vu oan hãm hại ta, giờ còn ta ỷ vào là đích nữ ức hiếp thứ nữ là ngươi... Sớm biết như thế, ta có ném vào nước cũng đưa cho ngươi!" Bùi Nguyên Ca vừa ủy khuất vừa buồn bực, kiềm chế được nữa, xoay người gục xuống mặt bàn khóc nức nở.

      [*] bạch nhãn lang (白眼狼) — hình dung người vô tình vô nghĩa, tâm địa hung ác, vong ân phụ nghĩa

      Nàng xưa nay luôn trầm tĩnh, có ủy khuất cũng ít khi như vậy, có thể thấy được lần này thực bị thương tâm!

      "Thạch Nghiễn, dẫn người đến Thải Vi viên, theo tờ giấy này, đem hết những thứ ghi trong đó tới đây!" Bùi Chư Thành phát cáu vì Bùi Nguyên Dung kiến thức hạn hẹp, nữ nhi Bùi phủ, Chương Vân lại chưởng phủ, chẳng lẽ còn khắt khe nàng sao? Thế nhưng lại lỗ mãng như vậy!

      "Ca nhi, con cũng là…, dù rộng rãi cũng nên đúng mực, di vật của mẫu thân, con cũng dám đem tặng?" Mặc dù cũng là trách cứ, nhưng ngữ điệu thân thiết lại hoàn toàn khác.

      Bùi Nguyên Ca nghẹn ngào : "Con vốn cho rằng, tỷ muội hòa thuận quan trọng hơn, ai ngờ..."

      Bùi Chư Thành trừng mắt nhìn nàng, lấy khăn tay trong áo ra, lau nước mắt cho nàng, cũng hỏi chuyện Thải Vi viên mất trộm nữa. Ngay cả đồ quý trọng như vậy, Ca nhi cũng đưa cho Dung nhi, làm sao có thể cố ý khắt khe Dung nhi được chứ? ràng Dung nhi mượn cớ làm loạn, kiên quyết muốn kiếm chuyện.

      Ông hỏi, nhưng Bùi Nguyên Ca lại chủ động kể tình, nguyên nhân mình làm như vậy: "Mặc dù Bùi phủ có lệ cũ như vậy, nhưng con cảm thấy ổn, tục ngữ , tiền tài động lòng người, tuy đánh năm mươi đại bản, nhưng khó đảm bảo có người thấy tiền nảy sinh lòng tham, liều mạng chịu đau mà trộm đồ. Chẳng bằng mượn việc này sửa lại thông lệ, cho người mang tâm xấu như lời cảnh cáo, cũng có thể đốc thúc nhóm mama quản làm việc nghiêm túc, dám qua loa lấy lệ! Nếu con có chỗ nào suy nghĩ chu toàn, xin phụ thân chỉ dạy."

      ", con làm tốt lắm, cứ theo ý con !" Nghe thấy nữ nhi làm việc chừng mực, phong thái quý phái, Bùi Chư Thành hết sức vui mừng.

      Bùi Nguyên Ca cười : "Đều do mẫu thân dạy tốt!"

      Từ đầu tới cuối, Thư Tuyết Ngọc chưa lời nào, thấy Bùi Nguyên Ca xoay chuyển phong ba biến mất, ngược lại khiến Bùi Chư Thành càng thương, trong lòng bội phục. Nhưng thủ đoạn như vậy, hiển nhiên phải vị chính thất phu nhân như bà sử dụng. Nguyên Ca chịu đem đồ giá trị ngàn vàng đưa cho Bùi Nguyên Dung, ai có thể nàng khắt khe thứ tỷ. Đúng như lời Nguyên Ca , chuyện này để Nguyên Ca xử lý thích hợp hơn.

      Nghe thấy Nguyên Ca nhường hết công lao cho mình, Thư Tuyết Ngọc ngẩn ra, giương mắt nhìn, vừa vặn đón nhận ánh mắt phức tạp mang theo chút vui mừng, chút xin lỗi của Bùi Chư Thành, trong lòng chấn động, quay đầu , tránh ánh mắt ông.

      Đúng lúc này, Thạch Nghiễn báo lại : "Lão gia, Trương quản cầu kiến, là tìm được đồ mất trộm rồi!"
      Phong Vũ Yên, Nhiên NhiênAliren thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :