1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Đích nữ phong hoa - Thiển Thiển Đích Tâm

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Chương 46: Phản ứng



      Trương gia



      Trương Kỳ nghe Trương phu nhân tự thuật, trong mắt tràn đầy lửa giận, miệng mím chặt, kìm được giận dữ, quăng mạnh cái chén xuống dưới chân Trương phu nhân, Trương Dao, phẫn nộ : “Trương Lam, ta cho ngươi Cố gia là làm việc lắng lại, chứ phải cho ngươi thay ta xử án!”



      Dáng vẻ lôi đình phẫn nộ của Trương Kỳ làm cho sắc mặt của Trương phu nhân trắng nhợt, Trương Dao càng sợ đến mức rụt người lại cái, thở cũng dám thở mạnh.



      “Lão gia, thiếp biết sai, lão gia xin bớt giận.” Thái độ cường thế ở Cố gia của Trương phu nhân mạnh biến thành dáng vẻ nhu nhược .



      nhiều năm như vậy, Trương phu nhân hiểu rất Trương Kỳ, biết hận nhất là trong nhà có việc gạt , chờ sau khi chuyện xảy ra làm cho trở tay kịp, huống hồ chuyện ngày hôm nay căn bản là gạt được, càng sớm càng tốt, quan trọng nhất là giờ Lý đại phu còn ở trong tay của Ngự sử, chuyện này, còn cần đến giải quyết.



      Trương phu nhân rơi lệ, yên : “Thiếp biết làm như vậy là trái ngược với ý của lão gia, nhưng thiếp cũng chỉ là muốn vì nữ nhi cứu vãn danh tiếng mà thôi, danh dự của nữ nhi lớn như trời, thiếp đành lòng nhìn nữ nhi nhà chúng ta lưng đeo ác danh độc địa, ương ngạnh!”



      ”Hừ! Ngươi muốn, vậy bây giờ sao? Thanh danh này biến thành càng rồi!” Trương Kỳ châm chọc : “Đây đều là công lao của ngươi đấy!”



      “Vâng, thiếp làm sai, thiếp tại cũng là hối hận kịp, lão gia giận thiếp là đúng, nhưng chuyện bây giờ đến nước này, Lý đại phu còn ở trong tay Ngự sử, cầu lão gia nghĩ nghĩ biện pháp, xem có thể cứu vãn được hay ?”



      “Nương, Lý đại phu ở trong tay Ngự Sử cùng chúng ta có quan hệ gì? Bây giờ phải là nên tìm Kỳ ngự y sao? biết thương thế của Cố Thanh Uyển, chỉ cần đứng về phía chúng ta…” Trương Dao nghe Trương phu nhân , rất là hiểu, nhịn được mở miệng.



      “Câm miệng!” Trương Kỳ nổi giận.



      “Dao nhi, câm miệng.” Trương phu nhân đồng thời vội vã chặn ngang.



      “Nương, ta sai cái gì sao? Khi Kỳ ngự y ở Cố gia, ràng là hướng về phía chúng ta nha! Nếu phải , tên Lý đại phu ngu xuẩn kia còn biết ra cái gì bất lợi đối với chúng ta nữa, vì thế, nữ nhi tin tưởng, chì cần cùng thương lượng chút, nhất định đem chuyện Cố Thanh Uyển bị thương nặng ra.” Trương Dao nghĩ, trong lòng ngọt ngào, Kỳ ngự y nếu giúp đỡ Trương gia, nhất định cũng đành lòng nhìn danh tiếng của mình bị hao tổn!



      Trương phu nhân nghe xong cũng ngẩn ra, tâm tư bắt đầu hoạt động.



      Trương Kỳ nghe Trương Dao xong, nhìn vẻ mặt của Trương phu nhân, cười lạnh : “Thế nào? Ngươi cũng nghĩ giống như Trương Dao, cho rằng Kỳ Dật Trần giúp chúng ta sao?”



      “Vậy là…?”



      “Nếu như giúp chúng ta, chặn ngang lời Lý đại phu .”



      Trương phu nhân nghe xong cả kinh, “Lão gia, thiếp hiểu, nếu như chặn ngang, Lý đại phu có thể khai ra Trương gia, đây chẳng phải là càng khó thu tràng sao?”



      “Phụ nhân ngu xuẩn!” Trương Kỳ cả giận mắng câu, trầm giọng : “Nếu như Lý đại phu thực khai ra Trương gia, ta đây liền có thể lấy tội danh vu tội thượng thư đương triều, can thiệp vào thẩm vấn của Hồng ngự sử, ở trong tối tạo áp lực, tình thế này còn có thể xoay chuyển, Trương gia ta là bị Lý đại phu lừa dối, mới có thể nhận sai thương thể của Cố đại tiểu thư, tạo thành hiểu lầm lần này.”



      ”Nhưng bây giờ Lý đại phu ra, ta làm sao có thể tham dự vào? Hơn nữa, tại thời điểm nhạy cảm này, ta tùy tiện ra vào phủ Ngự Sử chỉ càng làm cho người khác liên tưởng ta giấu đầu hở đuôi, lấy quyền đè người, nếu như Trương gia ta thực trong sạch, vậy cần gì phải để ý đến Lý đại phu chứ? Hơn nữ, quan trọng nhất là, câu kia của Lý đại phu mặc dù chưa , nhưng cần phải biểu đạt cái gì, có ai hiểu chứ.”



      “Câu của Kỳ Dật Trần, lời chứng của Lý đại phu, liên kết hai cái này lại đặc sắc rồi.”



      “Trương gia tiểu thư Trương Dao, hung ác độc địa, khiến Cố gia Cố đại tiểu thư thiếu chút nữa vong mệnh dưới tay nàng, sau khi chuyện này xảy ra, Cố gia yên lặng chịu thiệt thòi, ngay cả ngoại công của Cố Thanh Uyển, là Lý thừa tướng, đối với việc ngoại tôn nữ bị thương cũng chưa từng qua Trương gia điều gì.”



      “Ngược lại Trương gia sao? Ngạo mạn khinh người, chỉ thừa nhận từng đả thương Cố đại tiểu thư, còn liên hợp với Lý đại phu tính kế Cố gia, Trương Lam, đây chính là kết cục của chuyến Cố gia, ngươi đúng là có bản lĩnh!” Sắc mặt Trương Kỳ trầm, giọng lạnh như băng.



      Từng lời từng lời của Trương Kỳ làm cho Trương phu nhân bừng tỉnh đại ngộ, sắc mặt lại trắng bệch.



      Trương Dao lại càng cách nào tiếp thu, vẻ mặt đờ đẫn, Kỳ ngự y phải giúp mình sao? giúp Cố gia sao? Điều này sao có thể chứ, làm sao có thể đối với mình như thế?



      Mà Trương Kỳ nhìn vẻ mặt kinh hãi của các nàng, ánh mắt híp lại, Kỳ Dật Trần, Lý Trí, cái gọi là trùng hợp, là trùng hợp sao?



      Cố gia



      Cố lão phu nhân đêm chuyện phát sinh ngày hôm nay kể lại cho Cố Trường Viễn, sau đó nhìn Cố Trường Viễn cau mày : “Viễn nhi, việc này liệu có ảnh hưởng gì đến con ?”



      có ảnh hưởng gì đâu, mẫu thân xử tốt lắm.” Bất luận trong lòng nghĩ như thế nào, nét mặt Cố Trường Viễn vĩnh viễn là mảnh khiêm tốn.



      “Vậy là tốt rồi.” Lão phu nhân nghe xong thở phào nhõm, yên lặng hồi lại thở dài, “Kỳ thực ta vốn định nếu như Lý đại phu cuối cùng có thể khai ra Trương gia, như vậy Cố gia chúng ta có thể bán cho Trương gia cái nhân tình, để các nàng mang Lý đại phu , cứ như vậy có lẽ sau này con có giúp đỡ, dù sao bây giờ con vừa mới nhậm chức thị lang, nếu như vì chuyện này mà đắc tội Trương gia, thế là vì mất lớn!”



      Những lời này của Cố lão phu nhân hoàn toàn hề nghĩ đến làm như vậy đối với Cố Thanh Uyển công bình như thế nào.



      Nhưng đối với những lời này, sắc mặt của Cố Trường Viễn và Tề ma ma đều có chút ngoài ý muốn, lão phu nhân từ trước đến nay luôn coi trọng con đường làm quan của Cố Trường Viễn, tôn nữ chịu chút ủy khuất ở trong mắt của nàng căn bản tính là gì cả.



      Nhưng những gì Cố Trường Viễn nghĩ lúc này phải là những chuyện đó, để ý chính là những câu chữ kinh sợ mà Cố Thanh Uyển với Trương phu nhân kia.



      Những lời này, thoạt nhìn chỉ là lớn mật làm bậy, nông cạn xúc động, nhưng chính vì những lời này, mới khiến cho Trương phu nhân dù cuối cùng Kỳ ngự y xuất , cũng dám đem chuyện làm quá mức, mặt khác, cũng xoa dịu lửa giận của lão phu nhân.



      Mà, quan trọng nhất là, nàng kéo dài thời gian, nếu , Kỳ Dật Trần và Lý Trí coi như tới, tình cũng kết thúc rồi!



      Nghĩ thế, Cố Trường Viễn thần sắc khó lường, có lẽ, có số việc ở lúc bất tri bất giác phát sinh thay đổi.



      Người của Cố phủ ai cũng có tâm tư riêng, nhưng đối với chuyện Cố Thanh Uyển đánh nhau bị thương, lại nhất trí ngậm miệng nhắc đến, Cố phủ giống như ngay lập tức yên ổn trở lại.



      Ngày tháng yên ổn luôn trôi qua rất nhanh, thoáng cái đến ngày trước sinh thần của Lý tướng ngày.

    2. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Chương 47: Y phục



      Phúc Thọ các

      Lão phu nhân nhìn y phục trước mắt, thần sắc lạnh nhạt : " đúng là ngạc nhiên! Đứa con dâu quen được nuông chiều kia của ta, vậy mà có thể nhớ đến việc làm bộ quần áo mới cho lão bà tử ta, này bảo ta làm sao dám nhận!"

      Tề ma ma nghe xong cười đáp: "Lão phu nhân, người có cái gì nhận được chứ, phu nhân thân là con dâu của người, vì người làm y phục cũng là nên!"

      Lão phu nhân nghe xong cười nhạt: "Phải ? Hừ! Thân là con dâu nên làm nhiều hơn.''

      Tề ma ma nghe xong lời này, tiếp lời nữa, trong lòng ràng, lão phu nhân đối với phu nhân lòng tồn bất mãn, chỉ bộ y phục là thay đổi được điều gì.

      Có điều, đối với việc phu nhân lần này dĩ nhiên có thể chu toàn làm y phục cho Cố gia chủ tử, các di nương như thế, vẫn là ngoài dự đoán.

      Đình Lai Viện

      Cố Vô Hạ nhìn quần áo người, soi chính mình ở trong gương, khuôn mặt hài lòng, đối với nhị di nương oán trách : "Di nương, y phục này cùng với bộ mà con chuẩn bị căn bản là thể so sánh với nhau được! biết năm nay nàng bị cái gì điên, thế nào lại nhớ đến...''

      "Hạ nhi." Nhị di nương hơi cảnh cáo nhìn nàng cái.

      ''Di nương, người khẩn trương cái gì, trong phòng này đều là người của chúng ta, các nàng lung tung đâu.'' Cố Vô Hạ lơ đễnh .

      "Hạ nhi, suy nghĩ trong lòng con dễ dàng ra như vậy, chỉ có thể đáy lòng con cất giấu được việc gì, tâm tư ràng như thế, mặt liền thể ra bất mãn, con như thế bị người...''

      "Di nương, chút thôi mà, người cũng thực quá cẩn thận rồi.'' Cố Vô Hạ có chút kiên nhẫn.

      "Ta đây cũng là vì muốn tốt cho con.''

      "Con biết rồi di nương, sau này con nữa là được chứ gì, có điều, y phục này làm sao bây giờ? Chẳng lẽ muốn con phải mặc nó tham gia thọ yến sao?" Cố Vô Hạ ghét bỏ kéo kéo y phục người.

      Nhị di nương nghe xong, quan sát y phục người Cố Vô Hạ chút, nhíu mày cái, kỳ thực Vô Hạ mặc bộ này cũng đến nỗi, nhưng nếu đem so sánh với bộ y phục chuẩn bị hơn tháng để tham gia thọ yến, thực là cách biệt rất lớn.

      "Di nương, đến tham gia thọ yến khẳng định đều là quý tộc trong kinh thành, mà con chỉ là thứ nữ, thân phận vốn là thấp kém hơn rất nhiều, nếu như con lại còn mặc bộ y phục này , còn ai có thể chú ý tới con chứ, thế con lại có ý nghĩa gì.'' Cố Vô Hạ căm tức : "Con thấy nàng bỗng nhiên làm y phục cho con, nhất định cũng chẳng phải có ý tốt gì, sợ là lo lắng con quá xuất sắc lấn át nữ nhi của nàng, nên nàng mới có thể chuẩn bị y phục cho con!"

      Nhị di nương nghe xong thầm lắc đầu, trong lòng Lý Kiều tuy rằng phức tạp nhưng có tâm kế nhiều như vậy, có lẽ đây là chủ ý của Cao ma ma!

      Có điều, nguyên nhân nữ nhi coi trọng yến hội này như vậy, nhị di nương hoàn toàn ràng, trong lòng nàng chỉ sợ là nhớ người kia!

      Kỳ thực, đối với những dự định này của nữ nhi, nhị di nương tuyệt phản đối, năm nay nàng cũng mười bốn tuổi, cũng đến tuổi nghị thân rồi, mà nữ hài tử đến tuổi này đều bị quản giáo cực kỳ nghiêm khắc, cơ hội ra ngoài cũng là càng ngày càng ít.

      Đặc biệt là thọ yến lần này, dựa vào ảnh hưởng của Lý thừa tướng ở Hạo Nguyệt, những người tham gia đều phải người tầm thường, nếu như nữ nhi có thể ở đó lộ hiển tài năng, vậy còn chuyện gì tốt hơn nữa.

      Nghĩ thế, nhị di nương gật đầu : "Vẫn là mặc bộ y phục chuẩn bị !"

      Cố Vô Hạ nghe xong ánh mắt sáng lên, cao hứng : "Di nương, chứ? Con có thể mặc bộ này chứ?"

      "Tại sao lại thể mặc, chúng ta làm bộ y phục này phải là vì yến hội ngày mai sao?"

      "Thế còn bộ y phục này...?"

      Nhị di nương nghe Cố Vô Hạ hỏi vậy, bưng ly trà lên nhấp ngụm, thản nhiên : "Phu nhân vất vả làm bộ y phục này cho con, con tạ ơn, vậy phải phép!"

      Cố Vô Hạ nghe xong mơ hồ nghĩ tới điều gì, "Di nương, người là ...?"

      "Ta là , lúc thỉnh an phu nhân nhất định phải nhớ tạ ơn nàng, y phục cũng phải ăn vận cho tinh tế, nên cử động mạnh, cũng đừng làm dơ, nếu làm sao xứng đáng với ý tốt của phu nhân chứ!" Nhị di nương nhàng chậm rãi , ánh mắt châm chọc.

      "Vâng, di nương rất đúng, con nhất định giữ gìn cẩn thận bộ y phục này.'' Cố Vô Hạ điểm liền thông, hiểu thâm ý của nhị di nương, cười rộ lên đáp.

      "Ừ! Nếu hiểu rồi thôi!"

      "Vâng."

      Sính Lai Viện

      Ăn trưa xong, Cao ma ma nhìn Cố Thanh Uyển vào phòng ngủ giấc như trước đây, mà là lẳng lặng đứng trước cửa sổ, biết nghĩ gì.

      Cao ma ma nhìn bóng lưng của Cố Thanh Uyển, tâm tình rất là phức tạp, lúc đầu thấy thay đổi của tiểu thư, chính mình cảm thấy vô cùng vui vẻ, cao hứng, nhưng bây giờ trong lòng lại cảm thấy đau lòng, đặc biệt là sau khi nghe Mai Hương thẳng thắn ra những chuyện kia, càng thêm cảm thấy chua xót.

      Tiểu thư từ nữ hài thiên chân vô tà, tâm tư đơn thuần bởi vì trùng trùng điệp điệp mưu sâu kế hiểm trong hào môn gia trạch mà biến thành tiểu thư nhẫn, kiên cường, tâm tư kín đáo bây giờ.

      Đặc biệt khi Mai Hương thẳng thắn ra những chuyện độc ác mà nhị di nương làm với nàng, những chuyện đó, ngay cả người trải qua nhiều chuyện như mình, nghe xong còn thể khống chế được phẫn nộ, nhưng nàng là người trong cuộc, lại vẫn luôn thờ ơ như vậy, làm mình khỏi thầm nghĩ: tiểu thư sớm đoán ra được nhị di nương ám hại nàng, vì thế mới bất ngờ, hay là, trong lòng có dự định khác, chỉ là giấu diếm thần sắc?

      Dù ra sao, bất luận thế nào, tiểu thư còn như thế mà sau khi trải qua những chuyện như vậy, lại có thể bất động thanh sắc xoay chuyển tình thế, đủ để thấy tâm tư sâu nặng chính mình là cách nào sánh bằng.

      "Ma ma."

      "Tiểu thư, cái chuyện gì muốn phân phó sao?" Thanh của Cố Thanh Uyển làm Cao ma ma hoàn hồn, nhanh chóng đáp.

      Cố Thanh Uyển chậm rãi quay đầu, cười yếu ớt : "Ma ma, ngươi , nếu như thọ yến có người hỏi thăm mẫu thân về thương thế của ta, mẫu thân nàng, thế nào?"

      Cao ma ma chấn động: "Tiểu thư...?"

      Đúng rồi! Tại sao mình lại có thể quên mất chuyện quan trọng như thế chứ? Chuyện tiểu thư bị thương, vì sợ phu nhân bị kích động, mình vẫn luôn gạt nàng, nếu như trong thọ yến có người bỗng nhiên đến hỏi như vậy, phu nhân có thể... Nghĩ đến tính cách đơn thuần, trực tiếp của phu nhân, Cao ma ma khỏi chảy mồ hôi.

      Nhìn vẻ mặt của Cao ma ma, Cố Thanh Uyển nhàng cười, "Xem ra, trước buổi thọ yến, có lẽ chúng ta nên đến chỗ mẫu thân chuyến.''

    3. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Chương 48: Thượng sách



      Cao ma ma và Cố Thanh Uyển vừa dứt lời, liền thấy Lan Chi dẫn nha đầu vẻ mặt vội vội vàng vàng đến, đợi Cố Thanh Uyển mở miệng hỏi, Lan Chi liền vội vàng bẩm báo: "Tiểu thư, ma ma, xảy ra chuyện.''

      Cố Thanh Uyển nghe vậy, nhìn thoáng qua nha đầu sau lưng Lan Chi khẽ cau mày, nếu như mình nhớ nhầm hình như nha đầu này ở trong viện của mẫu thân, quả nhiên.

      Thấy nha đầu này, thần sắc của Cao ma ma khẽ thay đổi, bước nhanh tới trước mặt nàng, lạnh lùng : "Lan Thanh, phu nhân xảy ra chuyện gì?"

      "Ma ma, người mau xem chút ! Nhị tiểu thư và Tam tiểu thư tranh cãi ở chỗ phu nhân, tại phu nhân nổi giận! Nô tỳ khuyên được nàng.'' Vẻ mặt Lan Thanh tràn đầy lo lắng .

      Cao ma ma nghe vậy, sắc mặt càng khó coi, quay đầu nhìn Cố Thanh Uyển: "Tiểu thư..."

      Cố Thanh Uyển biết Cao ma ma muốn cái gì, chỉnh sửa lại y phục, thản nhiên : " thôi!"

      Câu của Cố Thanh Uyển làm Cao ma ma vui mừng, cung kính : "Vâng.''

      Lan Thanh nhìn Cố Thanh Uyển, Cao ma ma ra khỏi phòng, có chút phản ứng kịp, tiểu thư nàng đây là muốn đến chỗ phu nhân sao? Nhưng, vì sao Cao ma ma lại hề lo lắng, trái lại còn giống như rất vui mừng chứ?

      "Lan Thanh, ngươi ngẩn ra đó làm gì? nhanh lên nha!" Lan Chi kéo Lan Thanh còn ngẩn người bước nhanh theo.

      Cao ma ma nhìn Lan Thanh đuổi đến, mở miệng , "Lan Thanh, đem chuyện xảy ra kể cho tiểu thư nghe lần.''

      Nghe vậy, Lan Thanh giật mình nhìn Cao ma ma, kể cho tiểu thư?

      ''Lan Thanh!"

      Mắt thấy trong mắt Cao ma ma lên lệ quang, trong giọng lộ ra ý cảnh cáo, Lan Thanh khiếp sợ, dám hỏi nhiều vội vàng đáp: "Vâng.''

      Phản ứng của Lan Thanh, Cố Thanh Uyển nhìn ở trong mắt, nhưng tuyệt hề thấy bất ngờ, tình cảm giữa tiền thân và người mẹ này rất lạnh nhạt, trừ phi bắt buộc còn ngay cả mặt đều muốn gặp, có đôi khi dù có gặp mỗi lần cũng đều là kết thúc thoải mái, bây giờ mình bộ lo chuyện bao đồng, ở trong mắt các nàng có lẽ cảm giác mình phải là giúp nàng, mà là chế giễu !

      Cố Thanh Uyển vừa thầm suy nghĩ vừa nghe Lan Thanh từ từ kể lại mọi chuyện bên tai, nghe xong, khóe miệng của Cố Thanh Uyển tràn ra ý cười lạnh lẽo.

      Tê Hà các

      Lý Kiều nửa nằm ở tháp mềm, sắc mặt khó coi, hô hấp dồn dập, nhìn mấy người ở trong phòng giận dữ : " là quá mất thể diện, chỉ là bộ y phục mà cũng đáng để các ngươi ở chỗ này kêu to gọi sao, ra thể thống gì cả, các ngươi như vậy nếu ra ngoài phải ném hết thể diện của Cố gia ta sao!"

      "Mẫu thân bớt giận, đều là lỗi của nữ nhi.'' Cố Vô Hạ ra đứng ở trước mặt của Lý Kiều, dịu dàng cúi người, điềm đạm đáng : "Mẫu thân dày công làm y phục mới cho nữ nhi, trong lòng nữ nhi vô cùng cảm kích, muốn đến tạ ơn mẫu thân, nhưng nghĩ tới lại làm cho mẫu thân lo lắng.''

      Cố Vô Hạ vừa vừa gạt lệ: "Xin mẫu thân lượng thứ, nữ nhi cũng là quá thương tâm, người vì nữ nhi làm y phục quý giá như vậy, nhưng lại bị Tam muội muội bỗng chốc phá hỏng, làm cho y phục biến thành như vậy, nữ nhi có lỗi với mẫu thân.''

      Lời của Cố Vô Hạ làm cho sắc mặt của Cố Duẫn Nhi trắng bệch, tràn đầy hoảng loạn, có chút biết làm sao : "Mẫu thân, con có, con chỉ là...''

      Cố Duẫn Nhi vẫn chưa xong, Cố Vô Hạ kích động : "Tam muội muội, ý của muội là gì? Chẳng lẽ là ta vu tội cho muội sao? Nếu như phải do muội dùng sức kéo quần áo của ta, nó làm sao có thể bị hư được chứ?"

      Vừa Cố Vô Hạ vừa nhìn Lý Kiều: "Mẫu thân, khi đó nha đầu trong viện đều nhìn thấy, nhưng ngờ Tam muội muội nàng dĩ nhiên thừa nhận, nàng công khai chối cãi như vậy, đem mẫu thân, còn có tỷ tỷ con để vào mắt! Tam muội muội, muội là quá quá phận."

      Cố Duẫn Nhi nghe ngôn từ điên đảo trắng đen của Cố Vô Hạ, buông thõng tay xuống, siết chặt nắm tay bằng nàng sợ mình khống chế được mà tới tát vào khuôn mặt ra vẻ của nàng.

      ràng là chính nàng ta y phục của nàng ta hình như có vấn đề, bảo mình đến xem hộ nàng, thế nhưng nghĩ tới chính mình vừa kéo ống tay áo của nàng, nàng liền lùi mạnh về phía sau, bắt đầu lớn tiếng mình kéo rách y phục của nàng.

      Đáng thương khi đó mình còn nghi hoặc y phục làm sao có thể dễ dàng rách như vậy? Hừ! Đến bây giờ còn có cái gì hiểu chứ! Nàng ta bất quá chỉ là mượn cớ vu oan hãm hại mình mà thôi, bây giờ càng là dương dương tự đắc mình bất kính với mẫu thân, nàng ta đúng là tận tâm tận lực chèn ép mình!

      Cố Vô Hạ, ngươi có tư cách gì mà đối với ta như thế, ngươi cũng chỉ là thứ nữ giống như ta, ngươi dựa vào cái gì coi thường ta? mặt Cố Duẫn Nhi tràn đầy hoảng hốt luống cuống, nhưng trong lòng hận ý đối với Cố Vô Hạ lại từ từ đọng lại.

      Cố Vô Hạ giống như lơ đãng đảo qua Cố Duẫn Nhi, trong mắt tràn đầy tự đắc, đồ nhát gan, dù sao ngươi cũng thể trách ta được, có trách trách ngươi tự mình xui xẻo, hết lần này tới lần khác lựa chọn cùng thời gian ta đến đây tạ ơn, nếu trùng hợp như vậy, ta đây lợi dụng ngươi, còn lợi dụng ai?

      Đại thọ của Lý thừa tướng, những chuyện cần phải chuẩn bị khiến thể lực của Lý Kiều tiêu hao , lúc này Cố Vô Hạ, Cố Duẫn Nhi còn làm ầm ĩ phen, càng làm cho Lý Kiều cảm thấy thân thể khỏe, thần sắc cũng bắt đầu nổi giận, kiên nhẫn. Ngay lúc Lý Kiều chuẩn bị phát tác, lão ma ma đứng ra đề nghị: "Phu nhân, ngày mai người còn phải tham gia thọ yến, hôm nay người nên là quá mức vất vả, nếu thế này, theo lão nô thấy, chuyện này để lão phu nhân đến xử lý !"

      Người này phải ai khác, mà chính là Tề ma ma.

      Tề ma ma vừa dứt lời, vẻ mặt tự đắc của Cố Vô Hạ cứng đờ, trong mắt lên tia thấp thỏm, Cố Duẫn Nhi cúi đầu, ánh mắt hơi co lại, Lý Kiều kiên nhẫn gật đầu, đáp ứng.

      Chỉ thấy rèm cửa đột nhiên khẽ lay động, tiếng bước chân vang lên, mọi người quay đầu lại, người làm cho các nàng đều bất ngờ, xuất trước mặt các nàng.

      Cố Thanh Uyển nhìn bộ dáng giật mình của các nàng, lông mày ngả ngớn, cười nhạt : "Nhị muội muội, Tam muội muội cũng ở đây sao!"

      Tề ma ma nghe xong những lời này, trong mắt lên tinh quang, lại bất động thanh sắc, chỉ là bước lên trước mặt Cố Thanh Uyển, cúi người cung kính : "Lão nô gặp qua đại tiểu thư.''

      "Tề mẹ cũng ở đây sao?" Cố Thanh Uyển có chút kinh ngạc .

      "Vâng, lão phu nhân sao lão nô đến đây hỏi chút về chuyện thọ lễ."

      "Nga!"

      Lý Kiêu thấy Cố Thanh Uyển cau mày : "Sao ngươi lại tới đây?"

      "Thưa mẫu thân, Lan Thanh Nhị muội muội và Tam muội muội hình như xảy ra hiểu lầm gì đó, lan đến tận tai mẫu thân, nàng thấy thế lo lắng cho thân thể của mẫu thân, nhưng lại dám quấy nhiễu lão phu nhân, vì thế phải đến viện của con bẩm báo với Cao ma ma, mà nữ nhi trùng hợp cũng ở bên nghe được, liền đến xem chút.''

      phen của Cố Thanh Uyển làm cho Tề ma ma lên kinh ngạc, nàng ngờ tiểu thư cư nhiên thẳng thắn như vậy, chút giấu diếm ra dụng ý của nàng, mà điều khiến cho mình càng bất khả tư nghị hơn là, những lời này tuy là trắng ra, nhưng lại hoàn toàn cẩn thận.

      Tề ma ma nhin vẻ mặt thản nhiên của Cố Thanh Uyển, trong lòng kinh dị thôi, gần đây có quá nhiều chuyện khiến nàng bắt đầu hoài nghi, tiểu thư nàng... rốt cuộc là hạng người gì? Là ngu muội, lỗ mãng? Hay là thâm tàng bất lộ?

      Cố Thanh Uyển chú ý đến thần sắc nghi ngờ, tìm tòi của Tề ma ma, ánh mắt hề bận tâm, khóe miệng giơ lên ý cười nhạt, chính mình như vậy, chính là kết luận, mọi chuyện trong nội viện Cố phủ, có rất ít chuyện lão phu nhân biết, huống chi, động tĩnh của chuyện này tuyệt hề , lão phu nhân nhất định biết, vì thế Tề ma ma mới có thể cũng trùng hợp xuất ở đây.

      Nếu lão phu nhân cái gì cũng đều ràng, chính mình cần gì phải diễn vở hài kịch kia làm gì!

      Che che giấu giấu, phức tạp khó hiểu, chỉ biết làm lộ ra cho người ta thấy tâm tư nhiều, tâm cơ sâu của ngươi, như vậy chỉ làm cho lão phu nhân càng thêm phòng bị, càng thêm chán ghét mà thôi, đôi khi vô tư thẳng thắn, ngược lại mới là thượng sách.

    4. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Chương 49: Giải thích




      Lý Kiều nghe vậy, rất là đồng ý, gạt bỏ: "Ngươi tham dự vớ vẩn cái gì? Đừng quên thân phận của ngươi, hơn nữa, ngươi có thể giúp được cái gì, gây thêm phiền phức cho ta là tốt lắm rồi.''


      Lời của Lý Kiều làm cho Cố Thanh Uyển khẽ quất khóe miệng, vị mẫu thân này thực là thẳng thắn đến mức khiến cho mình còn gì để !

      Mình là trưởng nữ, thân phận cao quý, các nàng chỉ là thứ nữ, thân phận thấp hèn, cách này là đủ thẳng thắn, đủ dứt khoát, đảo qua vẻ mặt cứng ngắc của Cố Vô Hạ, còn có khuôn mặt biểu tình của Cố Duẫn Nhi, Cố Thanh Uyển thở dài, những lời này, ngươi để ở trong lòng tốt rồi, tại sao cứ muốn thẳng ra như thế chứ?

      Lòng dạ mọn, kỳ thị thứ nữ, đãi ngộ khác biệt, làm chủ mẫu sau khi bị kết luận như vậy, ngươi ở trong cái đại trạch viện này, nên tạo dựng uy tín như thế nào đây?

      Tuy rằng thân phận của thứ nữ thua trưởng nữ, nhưng các nàng cũng là cốt nhục của Cố gia, cũng là thành phần của Cố gia, ngươi để các nàng vào mắt, khinh thường các nàng như vậy, trong lòng lão phu nhân làm sao có thể thoải mái được!

      Ai! Muốn ở cái sân khấu lớn này diễn kịch, kiểu gì cũng phải vẽ vài đạo sắc thái, che lấp cái tham, sân, si của mình, biểu ra chân, thiện, mỹ của mình mới tốt.

      Lòng dạ thẳng thắn, minh thương minh đao chỉ thích hợp dùng ở chiến trường, còn ở trong cái hậu viện lòng người khó lường, mưu kế trùng trùng này, thẳng thắn, chất phác chẳng khác nào tự tìm đường chết. Nghĩ vậy, Cố Thanh Uyển híp mắt lại, nhìn thân thể suy yếu vô lực, cùng với sắc mặt trắng xám của Lý Kiều, con ngươi hơi co lại, có thể nhân cơ hội này làm chút gì đó.

      "Cao ma ma, đưa nàng về.'' Lý Kiều lạnh nhạt nhìn Cố Thanh Uyển, phân phó .

      Cao ma ma nghe vậy, tới bên cạnh Lý Kiều, kéo lại chiếc chăn mỏng che cho nàng, giọng : "Phu nhân, tiểu thư vất vả qua đây chuyến, để cho nàng ở lâu hơn chút nữa ! Hơn nữa, tiểu thư với nhị tiểu thư, tam tiểu thư là tỷ muội, càng dễ chuyện, chuyện lần này cũng tính là đại , chắc là có gì hiểu lầm thôi! Phu nhân, người hãy nghỉ ngơi chút, tỷ muội các nàng chuyện với nhau xong, cũng hòa giải thôi.''

      Lý Kiều nghe xong muốn phản đối, nhưng ngước mắt nhìn lại thấy ánh mắt khẩn cầu của Cao ma ma.

      Trong lúc Lý Kiều ngơ ngác, Cố Thanh Uyển nhìn thoáng qua Cố Vô Hạ và Duẫn Nhi, quay sang phân phó Lan Chi: ", gọi tất cả nha đầu trong viện của mẫu thân đến đây.''

      "Vâng, tiểu thư.'' Lan Chi lĩnh mệnh, chút chần chừ xoay người ra ngoài.

      Lý Kiều thấy vậy, tuy rằng đồng ý, nhưng do thân thể quá mức mệt mỏi, còn có thái độ kỳ lạ chưa từng thấy của Cao ma ma làm cho nàng mê muội, nên cũng thêm cái gì.

      "Nhị muội muội, Tam muội muội, các muội cũng ngồi xuống !"

      Cố Vô Hạ biết Cố Thanh Uyển bỗng nhiên đến rốt cuộc muốn làm gì, có điều nhìn nàng triệu tập nha đầu trong viện thế này, xem ra là nàng muốn quản việc này, nghĩ nghĩ, Cố Vô Hạ cười nhạo, chỉ bằng nàng, đúng là biết trời cao đất dày.

      suy nghĩ chợt nghe thấy Cố Thanh Uyển , liền ngẩng đầu, vẻ mặt hổ thẹn đáp: "Ý tốt của đại tỷ tỷ muội muội ghi nhận, nhưng muội muội làm sai chuyện, muội muội đứng được rồi.''

      Nếu Cố Vô Hạ thông minh, lúc này Cố Duẫn Nhi lại có vẻ có chút hoảng hốt khẩn trương, khiếp sợ đáp: "Đa tạ đại tỷ tỷ, muội... cũng đứng được rồi.''

      Cố Thanh Uyển cười khẽ, "Nhìn bộ dáng của các muội như vậy, người biết còn tưởng rằng mẫu thân phạt các muội, cho các muội ngồi xuống mất!" xong, liếc mắt nhìn Cố Vô Hạ, hiểu : "Nhị muội muội phạm lỗi? Phạm lỗi gì?"

      "Muội giữ gìn được y phục mẫu thân làm cho muội, thẹn với mảnh tâm ý của mẫu thân dành cho muội.'' Cố Vô Hạ vuốt ống tay áo, nhìn chỗ bị rách, khổ sở .

      "Vậy đó làm sao là lỗi của nhị muội muội chứ. phải muội là tam muội muội xé rách sao? Nếu lỗi cũng là lỗi của nàng, nhị muội muội nào có làm sai chỗ nào.'' Cố Thanh Uyển chậm rãi tới bên cạnh Cố Vô Hạ, nhàng cầm lấy vạt áo bị rách, nhìn thoáng qua, tùy ý .

      Lời của Cố Thanh Uyển khiến cho sắc mặt của Cố Duẫn Nhi trở nên trắng nhợt, trong mắt Cố Vô Hạ thoáng qua châm chọc, ngoài miệng lại cảm động : "Cảm ơn đại tỷ tỷ tin tưởng muội.''

      Cố Thanh Uyển buông cánh tay áo xuống, liếc nhìn Cố Vô Hạ, nhàng cười, xoay người ngồi lên ghế, gì nữa.

      Cái nhìn cuối cùng của Cố Thanh Uyển làm cho trái tim của Cố Vô Hạ đập hiểu đập mạnh.

      "Tiểu thư, bọn nha đầu đều đến hết rồi.'' Lúc này, Lan Chi dẫn bọn nha đầu đến.

      "Ừ!" Cố Thanh Uyển buông cái chén trong tay xuống, lười biếng tựa lưng vào ghế, nhìn các nàng, lạnh nhạt : "Việc trong viện hôm nay, là các ngươi đảm nhiệm sao?"

      Bọn nha hoàn ngẩng đầu lên, đều kinh ngạc nhìn Cố Thanh Uyển, đại tiểu thư là quản chuyện này?

      "Thế nào? nghe được lời ta sao? Cần ta nhắc lại lần sao?" Đối với ngập ngừng của bọn nha đầu, Cố Thanh Uyển vẫn vô cùng ôn hòa .

      Nhưng chính thái độ ôn hòa này, lại làm cho các nàng cảm thấy loại cảm giác áp bách vô hình, cúi đầu vội vàng đáp: "Nô tỳ dám, hồi bẩm đại tiểu thư, hôm nay là bọn nô tỳ đảm đương.''

      "Tốt! Như vậy, về chuyện y phục của nhị tiểu thư làm sao mà rách, các ngươi nhất định cũng nhìn thấy, tới nghe nghe chút.''

      Bọn nha hoàn ngơ ngác nhìn nhau, này... Trước mặt chủ tử bàn luận, có phải hay quá...?

      "Thấy cái gì cái đấy, cần cố kỵ, mẫu thân xưa nay làm người công chính, hy vọng chỉ vì bộ y phục mà khiến cho tình cảm của hai vị muội muội sinh ra khoảng cách, vì thế, có mấy lời, vẫn là ở trước mặt các nàng ràng mới tốt.'' Cố Thanh Uyển xong nhìn Tề ma ma, cười : "Ma ma nghĩ thế có đúng ?"

      "Đại tiểu thư suy nghĩ chu toàn, đúng là nên như vậy.''

      "Ha ha, có những lời này của ma ma ta yên tâm rồi, ta cũng hy vọng, bởi vì tham gia của ta mà tình càng ngày càng loạn.''

      Tề ma ma cung kính cười, lui sang bên, gì tiếp.

      Nhìn dáng vẻ các nàng vẫn co quắp bất an, Cố Thanh Uyển chớp mi, buồn cười : ''Các ngươi cần lo sợ, nhị vị muội muội từ trước đến nay đều là người hòa nhã, vì mấy lời của các ngươi mà tính sổ với các ngươi, đúng ! Nhị vị muội muội."

      "Đương nhiên là , muội muội sao là loại người lòng dạ hẹp hòi này được chứ, nên các ngươi thấy gì cứ đó !" Cố Vô Hạ thẳng thắn .

      "Muội muội dám." Cố Duẫn Nhi thấp giọng .

      "Nhị vị muội muội quả nhiên là thông tình đạt lý, lòng dạ quảng đại.'' Cố Thanh Uyển tán thưởng tiếng, sau đó lạnh lùng với bọn nha đầu: "Thấy được cái gì ăn ngay cho ta, nếu người nào dám thêm mắm dặm muối, ra vẻ thông mình, ta tuyệt khinh tha!"

      "Vâng, đại tiểu thư.''

      Bọn nha đầu bắt đầu lần lượt kể lại việc mà các nàng nhìn thấy.

      Mà cách cũng quá ba loại.

      Thứ nhất là biểu nghĩa phẫn điền ưng (căm phẫn), thấy rất tam tiểu thư xé rách y phục của nhị tiểu thư.

      Thứ hai là biểu có chút thấp thỏm, thấy được tam tiểu thư xé y phục của nhị tiểu thư, nhưng có rách hay các nàng thấy .

      Thứ ba chính là chỉ thấy nhị tiểu thư và tam tiểu thư tranh chấp, còn những cái khác nhìn quá .

      Cố Thanh Uyển lẳng lặng nghe, có điều đối với mấy nha đầu loại thứ hai, luôn lơ đãng nhìn sâu kín, khóe miệng giương lên ý cười khó lường.

    5. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Chương 50: Người chấp kỳ



      Bọn nha đầu lục tục kể lại xong liền ngậm miệng dám lại nhiều lời nữa, trong phòng cũng thoáng cái yên tĩnh lại.

      Có điều từ trong lời của các nàng có thể xác định được, y phục của Cố Vô Hạ đúng là bị Cố Duẫn Nhi xé rách, vì thế ánh mắt của vài người nhìn Cố Duẫn Nhi bắt đầu trở nên khinh thường.

      Cố Vô Hạ càng nhịn được rơi lệ, thương cảm : "Đại tỷ tỷ cũng nghe hết rồi đó, nếu phải có những nha đầu này thấy được, e rằng người trong phủ còn tưởng muội thân là tỷ tỷ vu tội cho nàng!"

      Nhìn dáng vẻ cảm khái thôi của Cố Vô Hạ, ánh mắt của Cố Thanh Uyển lóe lên, khẽ cười an ủi: "Nhị muội muội nghĩ nhiều rồi, chuyện lần này là muội bị ủy khuất, mẫu thân nhất định chủ trì công đạo cho muội, muội đừng quá thương tâm.''

      Lời của Cố Thanh Uyển làm cho sắc mặt vốn trắng bệch của Cố Duẫn Nhi nay lại càng thêm trắng xám, lảo đảo quỳ gối trước mặt Cố Thanh Uyển, hoảng loạn : "Đại tỷ tỷ, muội xé rách y phục của nhị tỷ tỷ, muội thực biết tại sao y phục lại biến thành như vậy.''

      "Tam muội muội, muội muội xé rách y phục của nhị muội muội, có ai có thể làm chứng?"

      Cố Duẫn Nhi nghe vậy, nhìn quanh vòng, nhìn mọi người xung quanh, thấy những ánh mắt hờ hững đó, khẽ lắc đầu, có chút tuyệt vọng : " có..."

      "Vậy ta đành lực bất tòng tâm rồi.''

      Cố Vô Hạ thấy vậy, cúi đầu chấm chấm khóe mắt, che giấu giễu cợt trong ánh mắt, kẻ ngu ngốc, kẻ nhát gan, nhưng ngoài miệng lại cảm kích : "Tam muội muội, muội sợ bị trách phạt, dám nhận sai ta có thể lý giải, nhưng giống như đại tỷ tỷ vừa , trong lòng muội muội dù có bao nhiêu ủy khuất cũng nên nén xuống, ta cũng muốn truy cứu quá nhiều, làm hại đến tình cảm tỷ muội của chúng ta, vì thế, khẩn cầu đại tỷ tỷ bỏ qua cho tam muội muội lần này !"

      Hay cho nhị tiểu thư ôn nhã, thuần khiết, lương thiện, rộng lượng!

      Trong mắt Cố Thanh Uyển xẹt qua tia cười khẩy, định mở miệng Lan Khê phía sau lưng Cố Vô Hạ nhịn được đứng dậy, giận dữ : "Nhị tiểu thư, tâm địa của người quá tốt rồi, đây chính là y phục mới mà phu nhân làm cho người, là y phục được chuẩn bị dành cho thọ yến ngày mai, bây giờ lại biến thành cái dạng này, nên làm thế nào mới được chứ! Nô tỳ có chút mạo phạm, nhưng tam tiểu thư nàng làm như vậy, là quá..."

      "Lan Khê câm miệng! Tam muội muội là người mà ngươi có thể vọng nghị được sao? đúng là biết chừng mực!" Cố Vô Hạ nổi giận .

      Tam tiểu thư đối với nhị tiểu thư như vậy, nhưng lúc này nàng vẫn kiêng nể tình cảm tỷ muội, dụng tâm bảo vệ cho tam tiểu thư, chúng nha đầu trong phòng thấy vậy khỏi thầm nghĩ: Nhị tiểu thư đúng là quá nhân từ rồi.

      Chú ý tới thần sắc biến hóa của bọn nha đầu, trong phòng mỗi người suy nghĩ, nhưng Tề ma ma lại hề quan tâm đến bọn nha đầu này, mà là nhìn về phía Cố Thanh Uyển thản nhiên tựa lưng vào ghế, mắt híp lại, chẳng lẽ chuyện này là do đại tiểu thư chuẩn bị sao?

      Cố Vô Hạ nha đầu kia, đúng là biết nắm bắt tất cả cơ hội có thể lợi dụng, vì hình tượng chói lọi của mình góp thêm viên gạch nha!

      Trong lúc Cố Thanh Uyển trầm mặc, mọi người chờ đợi, Mai Hương bỗng nhiên tới, bẩm báo: "Đại tiểu thư, lão bản của tiệm may đến rồi.''

      "Cho nàng vào !"

      "Vâng."

      mặt Cố Vô Hạ tràn đầy nghi hoặc, trong lòng lại khẽ thít lại, cười : "Đại tỷ tỷ, lão bản của tiệm may này sao lại đến đây?"

      "Là ta bảo nàng đến.''

      Lời này vừa ra, trái tim Tề ma ma khẽ nhảy lên, mạnh mẽ nhìn về phía Cố Thanh Uyển, tinh quang lên trong mắt.

      "Đại tỷ tỷ gọi nàng đến là muốn may y phục sao?" Trong nụ cười của Cố Vô Hạ tự chủ được mang theo tia cứng ngắc.

      "Ừ! Có thể coi là như vậy.'' Cố Thanh Uyển mơ hồ .

      Cố Vô Hạ nghe vậy, còn muốn hỏi tiếp nhưng Mai Hương dẫn người tới.

      Lão bản của tiệm may là phụ nhân hơn năm mươi tuổi, trang phục hợp thời, sau khi tiến vào hành lễ với từng vị chủ tử , cung kính : "Tiểu phụ nhân gặp qua Cố đại tiểu thư, nhị tiểu thư, tam tiểu thư.''

      hổ là thương nhân, quả nhiên khéo léo, "Đứng lên !"

      "Đa tạ Cố đại tiểu thư.'' Sau khi đứng dậy, phụ nhân mặt mang ý cười hỏi: "Chẳng hay đại tiểu thư gọi tiểu dân đến là có gì muốn phân phó.''

      "Ừ. Ta có vài vấn đề muốn thỉnh giáo ngươi chút.''

      "Tiểu dân dám nhận, Cố đại tiểu thư có gì hiểu xin cứ hỏi, tiểu dân nhất định tri vô bất ngôn.''

      "Mấy ngày trước, Cố phủ có làm số y phục ở chỗ của ngươi, sử dụng chất liệu gì, ngươi còn nhớ chứ?"

      "Tiểu dân nhớ .''

      "Đều là chất liệu thượng hạng?"

      "Y phục của các chủ tử của quý phủ, đương nhiên đều là dùng chất liệu cực tốt, đây cũng là điều quý phủ phu nhân đặc biệt phân phó.''

      "Phân phó ngươi thế nào?"

      "Y phục Cố lão phu nhân mặc cần dùng chất liệu tốt nhất, y phục của các tiểu thư và di nương dùng loại kém hơn chút, nhưng cũng đều là chất liệu thượng hạng loại , loại hai.''

      Vừa dứt lời chỉ thấy ly trà trong tay Cố Thanh Uyển bỗng nhiên được nặng nề đặt lên bàn, nàng đứng mạnh dậy, lạnh lùng : "Ăn bừa bãi, miệng đầy hồ ngôn, ta lại thấy là ngươi dùng hàng giả!"

      Lửa giận đột ngột tới của Cố Thanh Uyển khiến cho tất cả mọi người đều giật nảy mình, nữ lão bản càng thêm kinh ngạc, sau đó nhận ra được Cố Thanh Uyển cái gì, hoảng hốt vội vàng : "Đại tiểu thư oan uổng quá, lời này của người từ đâu mà có a! Đây chính là muốn mạng của tiểu dân mà! Đại tiểu thư, tiểu dân buôn bán vài chục năm có thừa, cũng giao tế với ít gia đình quan lại trong kinh, chuyện gì có thể làm, chuyện gì thể làm, tiểu dân rất ràng, vì thế, chuyện dùng hàng giả ngu ngốc này, tiểu dân trăm triệu biết, cũng dám làm!"

      "Hừ! tiểu nữ tử cũng đều có thể xé rách y phục các ngươi làm, này cũng dám gọi là chất liệu thượng hạng sao?"

      "Tuyệt đối có khả năng, đại tiểu thư, nếu như y phục được làm từ chất liệu thượng hạng, cho dù nó có mỏng như sa cũng thể dễ dàng bị xé rách như vậy!"

      " ?" Cố Thanh Uyển thanh lãnh cười: "Lời thể quá dễ dàng như vậy, y phục giờ nhị muội muội mặc chính là y phục được xuất ra từ bàn tay của các ngươi, mà điều thể trong miệng của ngươi nó xảy ra rồi, vì thế, xem ống tay áo của nàng sau đó trở lại giải thích cho ta!"

      Tề mẹ xem đến đây dần dần hiểu ra cái gì. Đại tiểu thư hình như cái gì cũng làm, nhưng tất cả hình như lại do nàng nắm giữ, tất cả mọi việc đều diễn ra trong dự tính, cũng biết kết quả liệu có nằm trong dự liệu hay ?

      Hay là... làm cho mọi người kinh ngạc, cũng khiến cho số người, mãn bàn giai thua?

      Bàn cờ mở, hai phe đối chọi, nhưng, người chấp kỳ cũng phải là người khai kỳ rồi!

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :