1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Đích nữ phong hoa - Thiển Thiển Đích Tâm

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Evans Lizzie

      Evans Lizzie Well-Known Member

      Bài viết:
      1,931
      Được thích:
      1,662
      Chươn 41: Mặt trắng

      Cố lão phu nhân mặc dù đối với chuyện Lý gia đại công tử và Kỳ ngự y đột nhiên đến có chút kinh ngạc, nhưng cũng biết hai người này thể chậm trễ, đặc biệt là Kỳ ngự y, tiếp đó nhanh chóng phân phó : "Mau mời nhị vị công tử tiến vào."

      "Vâng, lão phu nhân."

      Sau khi nha đầu rời , Trương phu nhân nhìn lão phu nhân, vẻ mặt tươi cười, khôn khéo : "Ai nha! Vãn bối hôm nay tới có chút đường đột, nghĩ tới lão phu nhân ngày hôm nay có khách nhân, có điều nhắc tới trong kinh thành muốn mặt mũi của ai lớn, vậy chỉ có lão phu nhân người, ngay cả người cao quý như Kỳ ngự y, lão phu nhân cũng chỉ câu, nhân gia tới bái phỏng rồi."

      Lão phu nhân nghe xong, ngực cười lạnh, lời này của nàng nghe ra là tâng bốc mình, kỳ thực còn phải là mình cậy già lên mặt, còn có, Kỳ ngự y, đó là người mình có thể sai khiến sao? Nàng đây là chụp mũ lên đầu mình !

      "Trương phu nhân quá lời, ngày hôm nay lão thân hề mời bất cứ khách nhân nào, Kỳ ngự y hôm nay đến thực là ngoài ý liệu của lão thân, nhưng cũng khiến lão thân thụ sủng nhược kinh, trong lòng cảm thấy thấp thỏm lo âu nha! Hơn nữa lão thân thân phận thấp, cho tới bây giờ cũng dám nghĩ tới muốn làm phiền Kỳ ngự y."

      mời khách? Đối với Kỳ ngự y đến thụ sủng nhược kinh? Lại dĩ nhiên hề tới mình chữ, nàng đây là có ý gì? Trương phu nhân thầm buồn bực.

      Lão phu nhân xong, chú ý tới sắc mặt tuy rằng vẫn thản nhiên như thường của Trương phu nhân, nhưng trong mắt lại xẹt qua ảo não, lão phu nhân chỉ biết nàng nghe ra cái gì, khóe miệng vung lên ý cười châm chọc, nghiêm mặt : "Muốn làm cho Kỳ ngự y bái kiến, Trương phu nhân ngươi nhưng thân là thượng thư phu nhân, thân phận so với lão thân cao quý hơn rất nhiều, có lẽ ngươi cảm thấy có gì, nhưng lão thân từ trước đến giờ tuyệt dám nghĩ như vậy!"

      Những lời này của lão phu nhân khiến Trương phu nhân biến sắc, là đồ cáo già, chút thua thiệt cũng ăn. Thân phận của Kỳ ngự y đặc thù, nếu lời này của nàng mà truyền ... Nghĩ đến đó sắc mặt của Trương phu nhân càng khó coi, vốn còn muốn cái gì nhưng nhìn thấy người mà nha đầu Cố phủ dẫn tới đến rồi.

      Cố lão phu nhân thấy người tới, vội vàng đứng lên nghênh đón, người trong phòng cũng đều đứng dậy, bao gồm cả Trương phu nhân, đều giống nhau vẻ mặt cung kính nhìn người đến.

      Cố Thanh Uyển đứng ở phía sau mọi người, nhíu mày, từ lời của lão phu nhân và Trương phu nhân có thể nghe ra được, vị Kỳ ngự y này phải tầm thường, mà bây giờ nhìn các nàng, cái thượng thư phu nhân, là thị lang mẫu thân, lại dùng tư thế thận trọng như vậy để nghênh tiếp, càng thêm xác định, Kỳ ngự y hẳn chỉ là ngự y đơn giản như vậy !

      Cố Thanh Uyển nghĩ vậy nhíu mày, muốn người như vậy chính mình phải biết mới phải, nhưng vì cái gì mà trong đầu mình, dĩ nhiên chỉ có mơ hồ bóng lưng, thậm chí ngay cả thông tin cơ bản cũng có, đây là nguyên nhân gì? Là chính mình tiếp thu ký ức được đầy đủ? Hay là tiền thân nàng vốn đối với vị Kỳ ngự y này hoàn toàn có ấn tượng gì?

      "Kỳ ngự y, đại công tử, mau mau mời vào, biết nhị vị hôm nay tới, có tiếp đón từ xa, thực là thất lễ rồi." Lão phu nhân cười khách khí .

      "Cố tổ mẫu quá khách khí rồi, vãn bối thông báo liền tới đây mới là thất lễ, quấy nhiễu lão phu nhân thanh tĩnh rồi." Giọng nam trẻ tuổi, ôn nhuận, khiêm tốn, hữu lễ đáp lại.

      " phiền, phiền, Kỳ ngự y và đại công tử có thể tới phủ làm khách, lão thân hoan nghênh còn kịp đâu! Đến, đến, mời ngồi." Lão phu nhân phân phó Tề ma ma: "Bảo nha đầu lấy lá trà đại lão gia mang về pha trà cho nhị vị công tử, ngoài ra, ngươi tự mình trù phòng chuyến, thông báo cho các nàng chút, bảo các nàng dụng tâm chuẩn bị bữa trưa hôm nay."

      "Vâng, lão phu nhân, lão nô cáo lui." Tề mẹ lĩnh mệnh, bước nhanh ra ngoài.
      Trương phu nhân thấy bộ dáng nhiệt tình của lão phu nhân, trong lòng vui, cái này cùng với lúc tiếp đãi mình khác biệt đúng là trời vực nha!

      "Cố lão phu nhân người bận rộn, tiểu dân còn có việc, xin cáo lui trước." Vẫn ở bên Lý đại phu nhịn được có chút được tự nhiên mở miệng .

      Lão phu nhân nghe thấy thanh của Lý đại phu, nhớ tới lời vừa , đối với rất phẫn nộ, nhưng lúc này có khách nhân ở, thích hợp thêm cái gì, chịu đựng lửa giận trong lòng, lạnh nhạt : "Lý đại phu là người bận rộn, ta cũng giữ ngươi, Đào, tiễn Lý đại phu ra ngoài."

      "Lý đại phu chậm ." Ngay lúc Lý đại phu chuẩn bị rời , giọng nam ôn nhuận bỗng nhiên lên tiếng ngăn cản .

      Lý đại phu dừng lại cước bộ, trong mắt lên nghi hoặc, cung kính : "Lý công tử có gì phân phó sao?"

      Những người trong phòng thấy Lý Trí gọi Lý đại phu lại cũng có chút nghi hoặc.
      " dám cái gì phân phó, chính là có chút việc, muốn thỉnh giáo Lý đại phu."

      "Tiểu dân dám nhận, Lý công tử xin hỏi."

      "Cố tổ mẫu, Lý đại phu hôm nay đến phủ, nhưng là vội tới xem xét vết thương cho Thanh Uyển biểu muội sao?"

      "Đúng vậy, có điều Lý công tử làm sao mà biết được?" Cố lão phu nhân nhíu mày, lẽ nào trong phủ mình có người của Lý gia?

      Lý Trí nhìn vẻ mặt của lão phu nhân, thản nhiên cười, thành : "Hôm nay lúc tên sai vặt của quý phủ mời Lý đại phu, đúng lúc để vãn bối gặp phải, lúc đó vãn bối thấy thần sắc vội vội vàng vàng, trong lòng lo lắng trong phủ xảy ra chuyện gì, liền tiến đến hỏi câu, vì thế mới biết."

      Lão phu nhân nghe xong, thần sắc buông lỏng, cười : "Lý công tử có lòng, Lý đại phu đúng là vội tới xem thương thể cho Thanh Uyển."

      "Thương thế của biểu muội làm sao? Có khỏe ?" Lý Trí nhìn yên lặng ngồi ở bên Cố Thanh Uyển, dáng vẻ an tĩnh của nàng khiến nhãn thần Lý Trí lóe lên, quan tâm .

      Cố Thanh Uyển có phản ứng gì, giống như là nghe thấy được, lão phu nhân thấy bộ dáng ngốc lăng của nàng, thở dài: "Lúc đó chảy ít máu, dọa ta và cha nàng đều sợ . Sau khi nàng tỉnh lại, chúng ta có chút yên lòng, liền mời Lý đại phu đến xem xét cho nàng, Lý đại phu nàng chỉ bị thương , có việc gì."

      Lão phu nhân đáp lời, nhìn thoáng qua từ sau khi vào cửa vẫn im lặng Kỳ ngự y, hai mắt bỗng nhiên sáng lên.

      Mà ở bên Trương phu nhân, khi lão phu nhân xong lời này đột nhiên nghĩ tới cái gì, trong lòng khẽ động.

      "Lão phu nhân, người có khách nhân cần tiếp đãi, vãn bối trong phủ cũng còn có việc, cần phải về giải quyết, ta liền ở lại đây làm phiền người nữa, chúng ta cáo từ trước." Trương phu nhân đột nhiên đứng dậy, mở miệng .

      "Trương phu nhân, ngươi cũng thể như vậy, ngươi đặc biệt đến thăm Thanh Uyển nhà chúng ta, bây giờ cũng sắp đến giờ cơm rồi, ngươi lại phải , đây phải là đánh vào mặt lão bà tử ta sao? Vẫn là , thượng thư phu nhân ngươi coi thường dùng bữa với Cố gia ta?!" Lão phu nhân nhanh chóng giữ lại, cười quở trách.

      Nghe qua giống như lão phu nhân đùa, nhưng Trương phu nhân lại biết, nàng là trào phúng chính mình.

      Lão phu nhân thấy vẻ mặt thay đổi cứng đờ của nàng, để cho nàng có cơ hội từ chối, với Lý Trí: "Đại công tử ngươi hẳn là biết, Trương phu nhân mới sáng sớm liền đến thăm Thanh Uyển, ra xấu hổ, ngày hôm nay mời Lý đại phu đến xem xét thương thế cho Thanh Uyển, cũng là nàng chu đáo đề ra, nàng đối với Thanh Uyển, thực là so với ta làm tổ mẫu này còn cẩn thận tỉ mỉ a!"

      Lý Trí nghe xong, sắc mặt cảm kích, đứng dậy quay sang Trương phu nhân ôm quyền giữ lễ : "Đa tạ Trương phu nhân mến biểu muội."

      "Lý công tử quá lời." Trương phu nhân nhìn bộ dáng tao nhã lễ độ của Lý Trí đối với mình, dự cảm tốt trong lòng ngày càng lớn, nhất định biết thương thế của Cố Thanh Uyển là làm sao mà có, lại còn đối với mình khách khí như vậy, này cũng quá khác thường rồi.

      "Lý Trí, ngươi nhảm xong chưa?"

      Vẫn trầm mặc Kỳ ngự y bỗng nhiên lên tiếng, có thể câu đầu tiên này, khiến tất cả người trong phòng đều nghẹn lại, biết nên tiếp thế nào.

      Cố Thanh Uyển cũng nhịn được khóe miệng khẽ quất cái, xem kịch từ trưa đến giờ, đều lá hát mặt đỏ, bỗng nhiên tới cái mặt trắng, hơn nữa, vẫn hoàn toàn hóa trang lên trận, đúng là làm cho mình kinh ngạc chút, người này quả nhiên phải tầm thường nha! Nghĩ vậy, Cố Thanh Uyển nâng mắt.

      Đường hoàng hồng y, tán loạn tóc đen, tuấn mỹ đào hoa khuôn mặt, lúc này hơi lộ ra biểu tình kiễn nhẫn, mày kiếm hơi nhíu lại, đôi hẹp dài đào hoa mắt nhìn vào Lý Trí.

      Sau khi thấy , Cố Thanh Uyển lông mi khẽ chớp, có chút ngoài ý muốn, nghĩ tới Kỳ ngự y này còn trẻ tuổi như vậy, nhiều nhất cũng chỉ hai mươi, hơn nữa còn là mỹ nam, tinh khiết thiên nhiên mỹ nam.

      *”Mặt trắng” – “Mặt đỏ”trong kịch của Trung Quốc. Mặt nạ Kinh kịch là dùng các loại bột màu tô vẽ lên mặt diễn viên, để tượng trưng cho tính cách, phẩm chất, vận mệnh nhân vật. Thường , màu đỏ mang nghĩa bóng, tiêu biểu cho trung nghĩa dũng cảm. Màu trắng phần lớn mang nghĩa đen, tiêu biểu cho hung ác và gian trá.

    2. Evans Lizzie

      Evans Lizzie Well-Known Member

      Bài viết:
      1,931
      Được thích:
      1,662
      Chương 42: Đừng nhúc nhích, cởi ra.




      Kỳ Dật Trần đảo qua các loại thần sắc kinh ngạc thôi khi nhìn mình của những người trong phòng, chẳng những cảm thấy mất tự nhiên, ngược lại còn thanh thản tựa lưng vào ghế ngồi, khóe miệng khẽ giương lên, lộ ra ý cười mị hoặc, nhướng mày: "Thế nào? Ta gì đó nên sao?"

      Thấy nụ cười của , Cố Thanh Uyển thầm than, trong trò khôi hài nhàm chán này, nụ cười của mỹ nam đúng là đặc biệt cảnh đẹp ý vui nha! thưởng thức, đôi mắt khẽ chuyển.

      Bỗng nhiên thấy dáng dấp đoan trang, xinh đẹp hơn trước đây của Cố Vô Hạ, Trương Dao lại là e thẹn nhút nhát, ánh mắt phát sáng, cùng với lúc đối mặt với mình cái bộ dáng kiêu ngạo, khinh thường khác biệt rất lớn! Xem ra mỹ nam chẳng những có thể hấp dẫn ánh mắt, càng có thể dụ dỗ tâm thần nha!

      Lý Trí rất là hiểu tính cách của Kỳ Dật Trần, vì thế đối với câu răn dạy mình vừa rồi của , cũng tức giận, chỉ là trước mặt nhiều người như vậy có chút được tự nhiên, ho chút, đáp: " có, là ta nhiều quá."

      "Nếu biết như thế nhanh lên !" Ý cười dần biến mất, Kỳ Dật Trần chút che giấu kiên nhẫn trong lời .

      Vị Kỳ ngự y này chỉ tầm thường, mà còn hỉ nộ vô thường nữa! Mọi người cảm khái.

      Lão phu nhân mặc dù biết vị Kỳ ngự y này trước giờ đều phải người ấn theo quy củ làm việc, nhưng phương thức chuyện chút chau chuốt, trực tiếp như thế này, đúng là khiến mình biết phải ứng đối như thế nào, bèn quay sang hỏi Lý Trí: "Đại công tử và Kỳ ngự y có chuyện gì quan trọng muốn làm sao?"

      "Cố tổ mẫu, thực ra hôm nay Kỳ ngự y đến đây, chủ yếu là muốn xem thương thế của biểu muội."

      Những lời này của Lý Trí làm cho Lý đại phu thiếu chút nữa ngồi bệt xuống đất.

      " vậy chăng? Vậy quá làm phiền Kỳ ngự y rồi." Cố lão phu nhân cũng có ý nghĩ này, chỉ là ngại tính nết của Kỳ ngự y, trong lòng vẫn do dự biết có nên mở miệng hay , nghĩ tới hôm nay bọn họ đến cư nhiên là vì Thanh Uyển xem bệnh.

      Trái tim Trương phu nhân nhảy cái, đặc biệt khi thấy Lý đại phu đột biến sắc mặt, tay nắm khăn tay càng siết chặt, cố gắng khống chế biểu tình mặt, để lộ ra khác thường, cười xen vào : "Lý công tử đúng là rất quan tâm đến biểu muội! Có điều, Lý công tử ngươi cần phải quá lo lắng như vậy, Cố gia nhưng là đặc biệt quan tâm đến biểu muội của ngươi, hôm nay phải mời Lý đại phu đến sao! Điều này Lý công tử phải cũng biết rồi sao? Sao vẫn cố ý làm phiền Kỳ ngự y mất công chuyến nữa đâu?"

      Trương phu nhân khẽ cười : " lời phải chứ Lý công tử ngươi làm như vậy, như mấy người chúng ta biết nội tình, ràng là ngươi quan tâm đến biểu muội của ngươi, nhưng nếu gặp phải những người hiểu chuyện, thấy Cố gia mời đại phu, Lý gia lại lập tức mời ngự y, việc này thoạt nhìn còn tưởng rằng Lý gia ngươi lo lắng Cố gia bạc đãi Cố đại tiểu thư, như vậy làm lão phu nhân khó xử." Trương phu nhân xong, thấy nụ cười của Cố lão phu nhân so với lúc trước phai nhạt rất nhiều, khóe miệng lộ ra ý cười sâu xa.

      Lời này của Trương phu nhân làm cho lão phu nhân nhíu mày cái, Lý gia đối đãi với Cố gia như vậy sao?

      Có điều, lão phu nhân cũng ràng, lúc này phải là lúc so đo cùng Lý Trí, bởi vì trong lòng nàng biết Trương phu nhân như vậy là có dụng ý gì, tiếp đó bỏ qua hoài nghi với Lý Trí sang bên, đối với Trương phu nhân cười nhạt: "Trương phu nhân nghĩ nhiều rồi, Lý công tử quan tâm tới biểu muội Thanh Uyển như vậy, đó là phúc khí của nàng, trong lòng tổ mẫu ta đây chỉ có cảm kích, tuyệt cảm thấy khó xử."

      "Đúng vậy, đúng vậy, Cố lão phu nhân là người hiểu lý lẽ."

      Lão phu nhân nghe xong cười lạnh tiếp lời, nhưng ra ở bên Lý Trí mở miệng : "Cố tổ mẫu luôn luôn sủng ái Thanh Uyển biểu muội, đây là chuyện toàn bộ người trong kinh thành đều biết, Lý gia ta đối với chuyện này càng có chút hoài nghi, lời vừa rồi của Trương phu nhân, nhưng là muốn đẩy Lý gia ta vào tội bất nghĩa sao?"

      "Lý công tử ngươi quá lời rồi, những điều ta vừa là có ý tốt, hơn nữa, hành động này của ngươi khiến người ngoài nhìn vào phải là nghĩ nhiều sao? Nếu như phải lo lắng Cố gia lạnh nhạt với biểu muội của ngươi, ngươi sao lại biết chuyện Cố gia mời đại phu, lại càng mời Kỳ ngự y đến? Ngươi đây phải là..."

      Trương phu nhân chưa xong bị thanh cắt đứt.

      "Là bản công tử hiếu kỳ muốn đến xem, thế nào? Trương phu nhân ngươi có ý kiến sao?" Kỳ Dật Trần bỗng nhiên lạnh lùng .

      Câu đột ngột phát ra của Kỳ Dật Trần làm cho ý cười của Trương phu nhân cứng đờ, vẻ mặt nan kham, nhưng cũng dám đưa ra nghi vấn gì, nhẫn nhịn xấu hổ, đáp lại : "Thần phụ dám."

      Mà Trương Dao vẫn len lén nhìn chăm chú vào Kỳ Dật Trần, sau khi nghe thấy câu kia, sắc mặt cũng đại biến, ánh mắt nhìn Kỳ Dật Trần tràn đầy dám tin, nàng vốn tưởng rằng Kỳ Dật Trần hôm nay đến Cố gia là bị Lý Trí cưỡng ép kéo tới, nhưng nghĩ tới chẳng nhưng là chủ động đến đây, lại còn là đặc biệt đến xem xét thương thế cho Cố Thanh Uyển.

      làm sao cố ý đến xem thương cho Cố Thanh Uyển chứ? ... chẳng lẽ là bởi vì... ! Chắc chắn , Trương Dao cố sức lắc đầu, người cao quý như Kỳ Dật Trần làm sao có thể coi trọng Cố Thanh Uyển chứ? Nhưng nếu phải như vậy, vậy là tại sao?

      Nghĩ nghĩ, Trương Dao hung hăng trợn mắt nhìn Cố Thanh Uyển, nhất định là nàng quyến rũ Kỳ ngự y.

      Nếu như Cố Thanh Uyển biết ý nghĩ của Trương Dao lúc này nhất định hộc máu, xuân tâm nảy mầm thiếu nữ, ý nghĩ hề có chút đạo lý nào! Mỹ nam trêu hoa ghẹo nguyệt, lại quá dễ dàng lôi kéo thù hằn cho mình! Chính mình vô tội cỡ nào a!

      "Kỳ ngự y, xin nghe câu của thần nữ." Trương Dao bỗng nhiên đứng dậy, hơi khom lưng với Kỳ Dật Trần, giọng thanh thúy: "Kỳ ngự y, thương thế của Cố đại tiểu thư, Lý đại phu vừa mới xem cho nàng rồi, nàng hoàn toàn sao rồi, vì thế thần nữ cho rằng Kỳ ngự y cũng cần phải lại vất vả xem thương thế cho nàng, hơn nữa, thân thể của Cố đại tiểu thư vừa hồi phục, cũng chịu nổi dày vò như vậy!"

      "Dao nhi, được vô lễ." Trương phu nhân trách cứ.

      "Nương, ta đây cũng chỉ vì tốt cho Cố đại tiểu thư."

      "Việc này..." Trương phu nhân do dự chút, nhìn lão phu nhân : "Lão phu nhân, Dao nhi cũng đúng, Cố đại tiểu thư vừa khỏe lại, nếu mệt mỏi liền quá.."

      Trương phu nhân vẫn chưa xong, Cố lão phu nhân vẫn suy nghĩ làm sao đáp lại.

      Nhưng Kỳ Dật Trần đứng dậy, nhìn cũng thèm nhìn các nàng, nhấc chân thẳng tới trước mặt Cố Thanh Uyển.

      Hành động này của khiến mọi người trong phòng sửng sốt, Trương Dao cắn răng.

      Cố Thanh Uyển thấy trước mắt thoáng hồng y, chậm rãi ngẩng đầu, nhìn khuôn mặt biểu tình của người trước mặt, vừa muốn đứng lên, vị Kỳ ngự y tầm thường này liền bắn ra vài từ.

      "Đừng nhúc nhích, cởi ra."

      Gọn gàng dứt khoát vài chữ làm cho miệng của Cố Thanh Uyển khẽ lệch, hô to, Kỳ đại ngự y, lời này của ngươi, người biết biết ngươi xem thương cho bản nương, người biết nếu nghe thấy còn tưởng rằng ngươi muốn cường bạo ai đâu!

      "Lan Chi, tháo băng trắng đầu tiểu thư nhà ngươi xuống, để Kỳ ngự y xem chút." Lý Trí cũng tới, phân phó Lan Chi.

      "Vâng, đại công tử."

    3. Evans Lizzie

      Evans Lizzie Well-Known Member

      Bài viết:
      1,931
      Được thích:
      1,662
      Chương 43: Tồn tại





      Lụa mỏng vừa rơi, vết thương bên trong tóc ở trán của Cố Thanh Uyển lập tức trong mắt mọi người, vết sẹo dữ tợn làm cho tất cả mọi người đều kinh sợ, ngay cả lão phu nhân cũng kinh hãi chút, nghiêm trọng như vậy?

      Vừa rồi khi Lý đại phu vết thương của Thanh Uyển chỉ là vết thương , mình cũng có chút bán tín bán nghi, chảy nhiều máu như vậy, tại sao có thể là vết thương được? Vết thương như vậy, ngay cả người ngoài nghề như minh đều có thể khẳng định Thanh Uyển bị thương hề , đại phu như làm sao lại nhìn ra?

      Nghĩ nghĩ, lão phu nhân lãnh nhìn qua Lý đại phu sắc mặt trắng xám, cười gằn trong lòng, xem ra là sợ hãi Trương gia nên giúp đỡ các nàng tính toán mình. Tốt, tốt, cái thượng thư phu nhân bò lên đầu Cố gia, mình vì Trường Viễn suy nghĩ nên tạm thời nhẫn nàng ba phần, nhưng kẻ dân thường như cũng dám vọng tưởng đùa bỡn Cố gia sao? Thực biết sống chết!

      Mà sau khi Trương phu nhân nhìn thấy vết thương của Cố Thanh Uyển, mắt híp lại chút, nhìn Kỳ Dật Trần xem xét vết thương cho Cố Thanh Uyển, trong lòng hoảng loạn, xem ra tình dễ làm rồi.

      Mà Trương Dao - đầu sỏ gây nên, nhìn tâm tư của Kỳ Dật Trần đều đặt hết lên người Cố Thanh Uyển, trong lòng điên cuồng đố kỵ, chỉ hận tại sao Cố Thanh Uyển đụng mạnh chút, trực tiếp chết luôn mới tốt.

      Nhìn vết thương của Cố Thanh Uyển, lông mày Lý Trí cũng nhíu lại, trầm giọng : "Kỳ ngự y, thế nào?"

      "Ừ! tồi."

      Nghe được câu trả lời này của Kỳ Dật Trần, mọi người giải thích được, đây là ý gì? Là khôi phục tệ? Hay là còn gì đáng ngại?

      "Kỳ ngự y, ý của ngươi là....?" Lý Trí nhìn Kỳ Dật Trần nghi ngờ .

      Kỳ Dật Trần quay đầu liếc Lý Trí cái, lại nhìn mọi người nín thở chờ đợi câu trả lời của mình, khóe miệng giương lên ý cười tà ác, miệng lại nghiêm túc : "Ý của ta là, thấy được có người đầu bị vỡ cái động to như thế, lại vẫn có thể sống lại, Cố đại tiểu thư đúng là mạng lớn! Có điều, cuối cùng cũng uổng công ta đến chuyến này, nếu như nàng chỉ bị trầy da, ta nhưng thất vọng rồi, vết thương kia nhìn qua tốt."

      Câu của Kỳ Dật Trần làm cho Cố Thanh Uyển quả muốn trợn trắng hai mắt, cắn răng, thằng nhãi này nhất định là ăn độc dược mà lớn lên, lời ra độc đến hộc máu.

      Mồm của mấy người trong phòng cũng đồng loạt quất cái.

      Lão phu nhân áp chế thoải mái, sắc mặt lạnh lùng nhìn thoáng qua Trương phu nhân, sau đó quay sang Lý đại phu lãnh : "Lý đại phu, ngươi còn điều gì muốn ? Tại sao muốn hại tôn nữ của ta?"

      Nghe được lão phu nhân chất vấn Lý đại phu, Cố Thanh Uyển cười nhạt, xem ra lão phu nhân vẫn là rất kiêng kỵ Trương gia.

      Lý đại phu "Phù" tiếng quỳ xuống trước mặt lão phu nhân, khuôn mặt đau khổ, vội vàng : "Lão phu nhân, cho dù cho tiểu dân trăm lá gan, tiểu dân cũng dám làm hại Cố đại tiểu thư! Lão phu nhân từ đâu mà ra lời này a!"

      "Hừ! dám? Ta thấy lá gan ngươi rất lớn đâu, ngươi thấy tôn nữ của ta bị trọng thương, mà trị liệu, còn dám ăn bừa bãi nàng chỉ bị thương , ngươi muốn nàng chờ chết có phải hay ? Dụng tâm này của ngươi là quá mức độc ác, Cố gia ta và ngươi cừu oán, đối với ngươi vẫn luôn rất tin cậy, nhưng nghĩ tới ngươi lại muốn tính mệnh của tôn nữ của ta, ngươi... Nếu như hôm nay phải Kỳ ngự y đến, lão bà ta đúng là tin lời của ngươi, ta có thể hại đến Thanh Uyển nhà ta!" Lão phu nhân bi phẫn đan xen.

      "Lão phu nhân, tiểu dân chưa bao giờ nghĩ muốn hại Cố đại tiểu thư! Chỉ là y thuật của tiểu dân ràng thể nhìn thấu thương thế của Cố đại tiểu thư, cầu lão phu nhân người nhất định phải tin tưởng tiểu dân a !" Lý đại phu sợ hãi .

      Trương phu nhân chú ý tới ánh mắt cầu cứu của Lý đại phu, siết tay chặt.

      Lão phu nhân lạnh lùng : "Đến lúc này ngươi vẫn dám điêu sao? Cố gia ta biết ngươi phải ngày ngày hai, y thuật của ngươi như thế nào trong lòng lão thân rất ràng, nếu sau khi Thanh Uyển bị thương ta làm sao có thể gọi ngươi đến, chỉ là lòng người khó đoán, ngươi cư nhiên lại dấu lòng dạ xấu xa như vậy, người ngoan độc như ngươi tuyệt thể buông tha!"

      " Đào, gọi mấy tên sai vặt đến, bắt dẫn đến quan phủ cho ta!" Lão phu nhân cáu giận .

      "Vâng, lão phu nhân." Đào lĩnh mệnh vội vã rời .

      Lý đại phu nghe thấy thế hoảng sợ nhìn lão phu nhân, sắc mặt trắng bệch, sau khi hoàn hồn lại, bắt đầu dùng sức dập đầu xin tha thứ: "Lão phu nhân, cầu người bỏ qua cho tiểu dân lần này ! Tiểu dân phải là cố ý!" Lý đại phu biết , chuyện mình làm hôm nay nếu bị đưa đến quan phủ, dựa vào quyền thế của Cố Trường Viễn, mình chết cũng bị lột da! Nghĩ đến đó, trong lòng càng thêm hoảng loạn, kinh khiếp.

      Nhìn Lý đại phu liều mạng dập đầu cầu xin, ai mở miệng, chỉ là lẳng lặng nhìn, thần sắc thờ ơ.

      Lão phu nhân càng lạnh nhạt, vẻ mặt lãnh ngạnh, Lý đại phu thấy vậy, biết chuyện ngày hôm nay lão phu nhân là triệt để căm giận mình, nàng quyết định bỏ qua cho mình, chẳng lẽ mình cứ như vậy nhận mệnh sao? được, chính mình đến bước này là vì vậy, tâm tư vừa chuyển, Lý đại phu bỗng nhiên chuyển hướng, nhìn về phía Trương phu nhân từ sau khi việc phát sinh vẫn luôn im lặng lên tiếng.

      "Trương phu nhân, cầu người cứu ta, ta thể quan phủ, vào rồi ta liền còn đường ra! Cầu ngươi nhất định phải cứu ta!"

      Lời của Lý đại phu khiến cho khuôn mặt của Trương phu nhân đen xuống, lạnh lùng : "Muốn đưa ngươi quan phủ là Cố lão phu nhân, cũng phải ta, ngươi cầu ta có tác dụng gì, thực biết điều."

      "Trương phu nhân, ngươi làm sao có thể như vậy, ta như vậy, phải là do..."

      Lý đại phu được nửa, Kỳ Dật Trần bỗng nhiên kiên nhẫn cắt đứt: "Ầm ĩ muốn chết, làm cho câm miệng lại."

      Lý Trí nghe thấy lời này, trong mắt lên cái gì, lách mình tới bên người Lý đại phu, ra tay điểm cái người của , trong phòng trong nháy mắt yên tĩnh trở lại.

      Trương phu nhân thở phào nhõm, vẻ mặt của Cố lão phu nhân khó lường, biết suy nghĩ điều gì.

      Mà Cố Thanh Uyển thiêu mi, trong mắt lên thú vị, Kỳ ngự y quả nhiên là " tầm thường", Cố Thanh Uyển vừa rời ánh nhìn liền cảm thấy Kỳ Dật Trần đột ngột nhìn về phía nàng.

      Cố Thanh Uyển rũ mắt, ánh mắt hơi co lại, trong lòng lại sinh ra tầng phòng bị.

      Kỳ Dật Trần quay đầu, nhìn Cố Thanh Uyển giống như lúc nãy yên lặng , ánh mắt híp lại.

      Mà lúc này, mấy tên sai vặt của Cố gia đến, lôi Lý đại phu bị điểm huyệt thể nhúc nhích ra ngoài.

      "Kỳ ngự y, thương thế của Thanh Uyển nhà ta nên chữa trị như thế nào? Làm phiền ngươi xem xét cẩn thận chút."

      Lão phu nhân vẻ mặt lo lắng thỉnh cầu .

      "Kỳ ngự y, làm phiền ngươi," Lý Trí phụ họa.

      " cần lo lắng, Cố đại tiểu thư mạng lớn, nếu như nàng tỉnh liền có gì đáng ngại, nghỉ ngơi tĩnh dưỡng tốt là được." Kỳ Dật Trần rất là tùy ý trả lời câu, xong, giọng : "Có điều, ta rất hiếu kỳ, tên lang băm vừa rồi kê cho Cố đại tiểu thư dùng thuốc gì, mà chữa thương thế nặng như vậy tốt như thế?"

      Lão phu nhân nghe xong vội vàng : "Thanh Uyển, thuốc Lý đại phu kê, vẫn còn chứ?"

      "Tôn nữ vẫn chưa dùng hết, đều để ở trong phòng."

      "Lan Chi, ngươi nhanh lấy những thang thuốc kia tới đây, Lý đại phu này lòng dạ độc ác, biết những loại thuốc kia có vấn đề gì ? Ngươi mau lấy đem tới cho Kỳ ngự y nhìn." Lão phu nhân lo lắng .

      "Vâng, lão phu nhân."

      "Lan Chi, đồ sắc, thuốc uống của mấy ngày nay, ngươi đều lấy đến cho ta!" Ngay lúc Lan Chi chuẩn bị rời , Cố Thanh Uyển nhàn nhạt thêm câu.

      Mà những lời này của Cố Thanh Uyển làm cho sắc mặt của Cố Vô Hạ đại biến.
      Cố Thanh Uyển đem những cái này đều nhìn ở trong mắt, đáy mắt xẹt qua băng lãnh, cười lạnh, xem ra có số việc đúng là tồn tại nha!

    4. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Chương 44: Lý tướng



      Phủ thừa tướng

      Sau khi từ Cố gia trở về, Lý Trí trực tiếp đến thư phòng của Lý gia, trong thư phòng, lão nhân niên kỷ tầm sáu mươi, khí thế uy nghiêm ngồi viết chữ, Lý Trí nhàng bước tới, cúi đầu cung kính : "Tổ phụ."

      Lão nhân trả lời, tay cầm bút lông tập trung tinh thần, từng chữ từng chữ rồng bay phượng múa giấy Tuyên Thành, mãi cho đến khi nét bút cuối cùng dừng lại, mới nhìn thoáng qua Lý Trí, " việc kết thúc rồi?"

      "Vâng, tổ phụ." Lý Trí đem chuyện ở Cố gia từ đầu đến cuối cho lão nhân nghe lần.

      Lý tướng nghe xong nhíu mày.

      "Tổ phụ cần phải lo lắng cho Thanh Uyển biểu muội, thương thế của nàng mặc dù nặng, nhưng bây giờ còn gì đáng ngại, Dật Trần cũng kê đơn thuốc, chỉ cần đúng hạn dùng, tôn nhi tin tưởng bao lâu sau khỏi hẳn, hơn nữa Dật Trần cũng đem những bao thuốc Lý đại phu khai về, chờ kiểm tra, nếu có vấn đề gì, cho tôn nhi biết."

      "Ừ."

      Lý Trí thấy lông mày tổ phụ vẫn buông lỏng, thở dài, ở Lý gia này tất cả mọi người đều biết, đối với người bác gả Lý Kiều, tổ phụ vẫn luôn yên lòng, đặc biệt tình hình sức khỏe mấy năm gần đây của nàng, cũng là rối rắm trong lòng tổ phụ, vì thế tổ phụ đối với ngoại tôn nữ - Thanh Uyển biểu muội, cũng là ai cả đường lối về, so với mấy hài tử ở Lý gia còn muốn thương hơn vài phần.

      Vì thế, sau khi biết Thanh Uyển biểu muội gặp chuyện may tổ phụ mới có thể bộc phát cơn giận trước nay chưa từng có, suýt chút nữa dùng quân pháp xử trí hết mấy tên ám vệ thầm bảo vệ nàng, cuối cùng dưới khuyên can của phụ thân, tuy rằng tính mệnh được giữ lại nhưng cũng mất tư cách hộ vệ.

      "Có điều, lần này cũng may có Cao ma ma, nếu phải nàng cơ trí đến phủ báo tin, lại đề nghị tìm ngự y cùng tới, chỉ với câu kia của Lý đại phu, còn có khí thế đó của Trương phu nhân, Uyển nhi sợ rằng chỉ phải nhận sai, mà còn phải chịu buồn bực."

      Lý Trí nhớ đến câu của Trương phu nhân, trầm giọng : "Tổ phụ, lần này Trương gia là quá quá phận."

      Lý tướng nghe xong lắc đầu, sắc mặt lạnh lùng nghiêm nghị, bình tĩnh : "Trương Kỳ tuổi còn trẻ mà có thể làm được chức vị thượng thư, đủ để phải loại người ngu ngốc như vậy, loại chuyện cưỡng chế người như thế này, dù có làm cũng thầm làm trong bóng tối, tuyệt đối có kiểu quang minh chính đại, dù sao, Cố Trường Viễn mặc dù bằng , nhưng cũng là thị lang, mà tối trọng yếu là, Thanh Uyển nàng là tôn nữ của Lý Dực ta!"

      "Nếu như phải là chủ ý của Trương thượng thư, vậy chắc chắn là của Trương phu nhân, bởi vì nghe lời của Lý đại phu, tôn nhi có thể khẳng định, Lý đại phu và Trương gia quả thực là muốn tính toán Cố gia, đáng tiếc là câu quyết định kia Lý đại phu chưa kịp ra bị Dật Trần cắt đứt."

      Lý Dực nhìn thần sắc tiếc nuối của Lý Trí, lắc đầu: "Trí nhi, đôi khi, toàn bộ hẳn đều là chuyện tốt."

      "Tổ phụ, tôn nhi hiểu."

      "Từ từ cháu hiểu, được rồi, gặp Dật Trần thay lão phu cảm tạ .''

      Cố gia, Sính Lai viện

      Cao ma ma lần nữa lấy lụa mỏng băng lại vết thương trán cho Cố Thanh Uyển, nhớ tới vết thương đáng sợ, Cao ma ma bi phẫn, đau lòng : "Tiểu thư, người chịu khổ rồi.''

      " ngại, ma ma cần lo lắng.'' Cố Thanh Uyển nhàng cười, cũng quá để ý vết thương kia.

      Cao ma ma nhìn dáng vẻ bình thản của Cố Thanh Uyển, ánh mắt chua xót, làm sao có thể lo lắng được đây? Thân thể của nữ hài tử là phi thường quý giá, người dù chỉ có vết xước cũng đều cực độ để ý, huống chi của tiểu thư là ở trán, cái này, sau này nhất định bị người dụng tâm lấy làm cái cớ, Cao ma ma còn muốn thêm gì đó, nhưng cuối cùng chỉ đành thở dài, quan tâm : "Tiểu thư, chuyện hôm nay thuận lợi chứ?"

      "Ừ! Hoàn hảo!"

      "Vậy là tốt rồi, lão nô vẫn lo lắng đại công tử và Kỳ ngự y đến kịp, làm hỏng chuyện của tiểu thư.''

      "Đại biểu ca bọn họ đến vừa đúng lúc, việc này ít nhiều cũng nhờ ma ma.''

      "Chủ yếu là tiểu thư suy nghĩ chu toàn, lão nô chỉ là chân chạy việc mà thôi.''

      Lan Chi nghe xong trợn to hai mắt, kinh ngạc : "Tiểu thư, ma ma, lẽ nào đại công tử và Kỳ ngự y hôm nay đến phải là trùng hợp sao?''

      Cao ma ma nhìn bộ dáng ngờ nghệch của Lan Chi cười : "Nha đầu ngốc, ở đâu ra có nhiều trùng hợp như vậy, là tiểu thư sau khi nghe Tề mẹ xong, liền nghĩ đến Lý đại phu có thể dối, vì thế mới để ta đến phủ Thừa tướng chuyến, nhờ tướng gia mời ngự y đến đây.''

      "Tiểu thư, ngươi là lợi hại.'' Lan Chi áy náy : "Hôm nay nô tỳ chẳng những giúp được gì cho tiểu thư, lại còn hại tiểu thư phải lo lắng.''

      Cố Thanh Uyển nghe xong lắc đầu , biết Lan Chi chính là việc mình vì nàng đỡ bạt tay của Trương phu nhân.

      Cao ma ma nghe được, căng thẳng trong lòng, cau mày : "Lan Chi, xảy ra chuyện gì?"

      Lan Chi nghe vậy, lập tức quỳ xuống trước mặt Cao ma ma và Cố Thanh Uyển, áy náy : "Ma ma, nô tỳ hôm nay có bảo vệ tốt tiểu thư.'' Sau đó đem chuyện phát sinh trong viện của lão phu nhân cho Cao ma ma nghe lần.

      ''Ma ma, tuy rằng Lý đại phu ra câu kia, nhưng nô tỳ biết, khẳng định cùng Trương phu nhân hợp tác, tính toán tiểu thư, nếu phải Kỳ ngự y bỗng nhiên chặn ngang, có lẽ có thể...''

      "Nếu như Kỳ ngự y chặn ngang, việc làm ngươi càng căm tức.'' Cố Thanh Uyển nhìn thần sắc kích động chưa từng có của Lan Chi, cười .

      "Tiểu thư, làm sao có thể chứ? Nếu như Lý đại phu ra, chúng ta có thể nắm được nhược điểm của Trương phu nhân, cũng có thể khiến nàng và Trương tiểu thư nhận lỗi trước tiểu thư?'' Lan Chi hiểu.

      Cao ma ma mặc dù biết có chút việc đơn giản như Lan Chi , nhưng đối với câu của Cố Thanh Uyển cũng là mơ mơ hồ hồ, có điều, nghĩ đến những điều Lan Chi vừa kể, trong lòng khỏi thổn thức, nếu như phải có tiểu thư trước hết nghĩ đến việc mời ngự y, việc còn biết phát triển đến bước nào.

      ''Chuyện này, sau này ta cho các ngươi, Lan Chi, ngươi gọi Mai Hương đến đây.'' Nhớ tới thần sắc biến ảo của Cố Vô Hạ khi nghe thấy phải lấy thuốc đến, Cố Thanh Uyển híp mắt lại.

    5. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Chương 45: Dược




      Đình Lai Viện

      "Di nương, làm sao bây giờ? Kỳ ngự y đem vật chúng ta để lại Sinh Lai viện cầm rồi, dựa vào y thuật của , nhất định phát khác thường." Cố Vô Hạ sợ hãi : " như vậy, phụ thân và tổ mẫu, có lẽ đều biết chúng ta ở giữa động tay chân, di nương...''

      "Vô Hạ." Nhị di nương bỗng nhiên chặn ngang câu của Cố Vô Hạ, thâm trầm mà sắc bén nhìn nàng, tiếp đó quay sang phân phó Vương ma ma: " ra ngoài trông chừng, có lệnh của ta, bất luận kẻ nào cũng được vào.''

      "Vâng." Vương ma ma cúi đầu, bước nhanh ra ngoài.

      Trong phòng chỉ còn lại có Nhị di nương và Cố Vô Hạ.

      Nhị di nương lạnh lùng : ''Vô Hạ, con cho ta biết trước, hôm nay Trương tiểu thư đột nhiên những lời như vậy, có phải con với nàng cái gì đúng ?"

      ''Lúc nào rồi mà di nương còn hỏi vấn đề này, tại khẩn yếu nhất là như thế nào giải quyết chuyện thuốc kia.'' Cố Vô Hạ vội vàng .

      "Xem ra, con gì đó với nàng.'' Nhị di nương nhìn thần sắc của Cố Vô Hạ, trong lòng hiểu , lạnh nhạt : "Vì thế, mới có thể đưa tới sau chuyện này liên tiếp chuyện, Vô Hạ nha!! Con đúng là làm chuyện tốt! suy nghĩ chu toàn xúc động hành , kết quả đâu? vòng đến người khác, ngược lại còn hại đến mình.''

      Cố Vô Hạ biết chuyện mình làm thể gạt được nhị di nương, đơn giản thừa nhận, nhưng lại phục, cam lòng : " sai, Trương tiểu thư đột nhiên như vậy, là con nhắc nhở nàng, nhưng con làm như vậy, còn phải là muốn làm cho tổ mẫu càng ghét Cố Thanh Uyển hơn sao, con vốn là nghĩ, nếu Trương tiểu thư thể làm chu toàn, Trương phu nhân nhất định có thể, hơn nữa, tình cũng quả thực giống như dự đoán của con!"

      "Giống như dự đoán của con? Hừ! Nếu giống thế bây giờ con gấp cái gì!" Nhị di nương lạnh lùng .

      "Di nương, người cũng thể toàn bộ trách con! Nếu như phải Kỳ ngự y bỗng nhiên xuất , tất cả có lẽ rất thuận lợi." Cố Vô Hạ cáu giận .

      "Vô Hạ, tại sao đến bây giờ con vẫn nhận thức được sai lầm của mình chứ? Con tối nên vừa mới cùng Trương tiểu thư ra ngoài xúi giục nàng, để nàng lúc đó giống như cùng lão phu nhân gọi nhịp, thái độ của nàng trước sau thay đổi quá lớn, chỉ cần phải kẻ ngu, hơi ngẫm lại chút đều nghĩ đến con!"

      "Còn có, ta cũng qua, bây giờ Cố Thanh Uyển rất tà môn, nàng giống như trước đây có thể dễ dàng nhào nặn như vậy, tại sao con thế nào con cũng nghe lọt chứ? Vẫn ở trước mặt lão phu nhân còn dám dùng những lời này nàng, cuối cùng tốt rồi, chỉ lập tức bị nàng hiểu , nàng còn ở trước mặt lão phu nhân, trực tiếp thẳng ra."

      "Vô Hạ, lão phu nhân sống đến cái tuổi này, thị phi trong hào môn gia trạch nàng trải qua rất nhiều, những tiểu tâm tư này của con, trong mắt nàng căn bản là thiếu nhìn, con làm như vậy chỉ biết hại mình, khiến lão phu nhân sinh lòng nghi ngờ với con, thích con."

      " đâu di nương, cho dù tổ mẫu thực đoán được cái gì, nàng cũng nên biết, những chuyện kia xét đến cùng đều do Cố Thanh Uyển gây ra, nàng càng thêm ghét Cố Thanh Uyển, có chuyện thích con.''

      "Vô Hạ, con thực là quá ngây thơ rồi, lão phu nhân đúng là thích Cố Thanh Uyển, nhưng nàng đồng dạng cũng thích tôn nữ làm mất mặt Cố gia.''

      "Làm sao có thể chứ, tổ mẫu luôn luôn thương con, làm sao có thể vì chút chuyện này liền...'' Cố Vô Hạ tin .

      "Hừ! thương con, đó là bởi vì con có thể vì nàng, vì Cố gia tranh thể diện, nếu có ngày con có dị tâm, bôi đen danh tiếng của Cố gia, nàng cũng đối đãi với con như đối đãi với Cố Thanh Uyển, , chừng có thể so với Cố Thanh Uyển càng thảm hơn, dù sao Cố Thanh Uyển tốt xấu gì vẫn là đích nữ, còn có ngoại công làm thừa tướng, còn con, chẳng có gì cả!" Nhị di nương nhìn Cố Vô Hạ nhận đả kích, sắc mặt trở nên trắng bệch, cố gắng tiếp tục thờ ơ, cứng rắn : "Vì thế, đừng bao giờ nghĩ vị trí của mình trong lòng lão phu nhân quá quan trọng, con chỉ là thứ nữ, ta chỉ là di nương, nếu như phải có ca ca của con, trong phủ này chúng ta chẳng là cái gì cả!"

      Cố Vô Hạ kinh hoảng, vô pháp tin tưởng, sủng ái mà chính mình khắp nơi cho là kiêu ngạo, thực chịu nổi kích như vậy sao? Lão phu nhân thực đối đãi với mình như đối đãi với Cố Thanh Uyển sao? Nghĩ thế Cố Vô Hạ vô cùng sợ hãi.

      Sính Lai Viện

      Cố Thanh Uyển lẳng lặng nhìn Mai Hương quỳ gối dưới chân mình, thản nhiên : "Mai Hương, có gì muốn sao?"

      Nghe câu hỏi của Cố Thanh Uyển, Mai Hương cười khổ, kỳ thực khi Kỳ ngự y lấy tất cả thuốc , chính mình cũng nghĩ tới, tiểu thư phải chăng nhận ra điều gì, bây giờ nhìn lại, tiểu thư chỉ nhận ra, có lẽ, tất cả mọi việc tiểu thư đều đoán được! Nghĩ vậy, Mai Hương thở dài, trước đây mình nên giấu diếm, biết tiểu thư phải là tiểu thư của trước đây, nhưng trong lòng vẫn tồn lại điểm hy vọng may mắn.

      "Tiểu thư, nô tỳ xin ra suy nghĩ của mình." Trấn định lại tâm tư, Mai Hương ngẩng đầu nhìn Cố Thanh Uyển, vẻ mặt kiên định .

      ''Ừ! ! Ta nghe.''

      "Lúc tiểu thư bị thương, nhị di nương từng đưa cho nô tỳ hộp đồ, sai nô tỳ mỗi ngày thoa chút lên vết thương của tiểu thư, là, để xóa vết sẹo.''

      "Nga! Phải ? Sau đó sao?"

      "Nô tỳ nghe theo mệnh lệnh của Nhị di nương, thoa lên cho tiểu thư lần, kết quả... Kết quả phát , vết thương của tiểu thư ràng bắt đầu nặng hơn.''

      ''Ngươi làm sao xác định được vết thương nặng hơn?"

      "Lúc còn , bởi vì gia cảnh nghèo khó, lại vì nô tỳ là con , phụ thân rất thích nô tỳ, thường xuyên đánh chửi, nô tỳ hầu như là lớn lên từ đòn roi, vết sẹo. Vì thế đối với việc xem thương thế, nô tỳ so với đại phu thậm chí còn chuẩn xác hơn, vì thế, sau khi nô tỳ bôi cái thuốc kia, tuy rằng mặt ngoài vết thương thoạt nhìn là chuyển biến tốt, nhưng nô tỳ có thể xác định, bên trong vết thương bắt đầu sinh mủ, cứ như vậy, vết thương của tiểu thư càng ngày càng nặng, thậm chí ....''

      Thậm chí chết! Ha ha, tâm cơ của nhị di nương quả nhiên tàn nhẫn! Có điều, tại mình còn sống, vậy chính là , Cố Thanh Uyển rũ mắt xuống nhìn Mai Hương: "Vì sao dừng tay?"

      "Tiểu thư, nô tỳ ngốc, nếu như nô tỳ vẫn tiếp tục làm, tiểu thư nhất định toàn mạng.''

      ''Là đành lòng hạ thủ đối với tiểu thư ta sao?" Trong mắt Cố Thanh Uyển lên tia châm chọc.

      ", nô tỳ là vì mình, nô tỳ vì chính mình muốn chết, nếu như tiểu thư mất mạng, bọn nô tỳ hầu hạ tiểu thư làm sao có thể tiếp tục sống, ha ha, cho dù có may mắn được lão phu nhân và lão gia tha cho bọn nô tỳ mạng, nhị di nương cũng tuyệt đối buông tha cho nô tỳ.''

      Mai Hương quả nhiên thông minh, biết lúc nào nên cái gì, Cố Thanh Uyển khẽ tựa lưng vào ghế, lạnh nhạt : "Ngoại trừ việc này, Nhị di nương phân phó ngươi gì khác sao?"

      "Có, ngoại trừ việc này, Nhị di nương còn muốn nô tỳ thay đổi vị thuốc trong thuốc của tiểu thư.''

      ''Thuốc gì?"

      "Đổi bổ huyết thành quả nhân sâm trăm năm.''

      Cao ma ma ở bên nghe xong, cơ hồ cắn nát răng, trong lòng dâng lên kinh đào hãi lãng (kinh hãi), nhị di nương, đồ độc phụ này, hại chết tiểu thư nàng là cam lòng nha! Ngay lúc phải bổ máu, nàng cư nhiên lấy bổ huyết , thân thể của tiểu thư sau khi bị thương hư nhược như vậy làm sao có thể chịu nổi nhân sâm đến đại bổ.

      Cố Thanh Uyển lại có phản ứng gì, chậm rãi nhắm lại hai mắt, ai biết nàng nghĩ gì.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :