1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Đích nữ phong hoa - Thiển Thiển Đích Tâm

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Evans Lizzie

      Evans Lizzie Well-Known Member

      Bài viết:
      1,931
      Được thích:
      1,662
      Chương 5: Cơ hội






      Nhị di nương và Cố Vô Hạ vừa trở lại viện tử của mình, cái mẹ vội vội vàng vàng ra nghênh đón, nhìn thấy các nàng vội vàng : "Nhị di nương, tiểu thư các ngươi rốt cuộc trở về rồi."

      " Làm sao vậy? Xảy ra chuyện gì sao? Vương mẹ." Nhị di nương nhìn bộ dáng của nàng cau mày .

      "Này..." Vương mẹ liếc nhìn Nhị di nương, lại nhìn chút mấy nha đầu trong sân, có chút muốn lại thôi.

      " Vương mẹ, di nương hỏi ngươi đâu, vì sao trả lời?" Cố Vô Hạ thấy nàng nhìn chung quanh, hài lòng .

      " Nhị di nương, nhị tiểu thư các ngươi Sính Lai viện vấn an đại tiểu thư chắc là cũng mệt mỏi, hay là trước vào nhà uống nước nghỉ ngơi chút, rồi lại nghe lão nô bẩm báo !" Vương mẹ trả lời.

      Nhị di nương nghe tới đây, ánh mắt lóe lên, biết chuyện tình Vương mẹ muốn thích hợp ở sân giảng, tiếp tục gặng hỏi mà là gật đầu.

      " Vương mẹ..." Cố Vô Hạ vừa mở miệng muốn cái gì, bị Nhị di nương chặn ngang, dời lực chú ý.

      " Nhị tiểu thư, tỳ thiếp nghĩ hay là ngươi trước đến chỗ lão phu nhân chuyến !"

      "Đến chỗ tổ mẫu?" Cố Vô Hạ nhất thời hiểu, hỏi ngược lại.

      " Đúng nha! Chuyện đại tiểu thư tỉnh lại chúng ta tình cờ biết được, thế nhưng, lão phu nhân nàng có thể còn biết đâu. Lão phu nhân đối với đại tiểu thư lo lắng tột độ, mấy ngày nay nhất định là ngủ ngon giấc, vì thế nhị tiểu thư nên mau chóng đem tin tức đại tiểu thư tỉnh lại cho lão phu nhân, cũng tốt để lão phu nhân nhanh chóng an tâm, ngươi có đúng hay ?" Nhị di nương xong cũng thấy Cố Vô Hạ mắt sáng rực lên.

      " Di nương rất đúng, ta thế nào có thể đem chuyện lớn như vậy quên mất đâu?" Cố Vô Hạ thầm nghĩ: Tổ mẫu đối với hành động của Cố Thanh Uyển lần này chính là rất tức giận, chỉ là ngại vì Cố Thanh Uyển nàng hôn mê mới có phát tác, thế nhưng trong lòng tổ mẫu đối với nàng nhất định là nghẹn bụng tức tối, tại nàng tỉnh tổ mẫu tuyệt đối dễ dàng dễ dàng bỏ qua cho nàng, ha ha, lần này chính mình có trò hay xem rồi. Cố Vô Hạ nghĩ xong có chút nôn nóng khó dằn nổi : "Ta ngay bây giờ cho tổ mẫu tin tức tốt này." phải rời khỏi.

      " Nhị tiểu thư chờ chút." Nhị di nương thấy Cố Vô Hạ gấp gáp như thế, gọi nàng lại.

      " Di nương làm sao vậy? Còn có chuyện gì sao?" Cố Vô Hạ dừng lại cước bộ, quay đầu lại hỏi.

      " Nhị tiểu thư, nếu như ngươi tổ mẫu nghe được tin tức này, muốn gặp đại tỷ tỷ của ngươi, ngươi nhớ kỹ tổ mẫu chờ lát, biết ?"

      " Vì sao cho tổ mẫu gặp đại tỷ tỷ?" Cố Vô Hạ có chút hiểu, cũng vui, di nương đây là ý gì, vì sao cho tổ mẫu mau chóng gặp Cố Thanh Uyển, nếu như tổ mẫu gặp được Cố Thanh Uyển, chính mình làm sao còn xem được nàng may.

      " Nhị tiểu thư, phải là cho, chỉ là để tổ mẫu chờ lát rồi gặp nàng mà thôi."

      " Vì sao?"

      " Bởi vì đại tiểu thư bây giờ dùng cơm nha! Vì thế cho dù tổ mẫu muốn gặp nàng, phải người gọi nàng, cũng phải chờ thêm lúc lâu, như vậy, chỉ làm tổ mẫu càng thêm sốt ruột, may mà ngươi chuyển cáo tổ mẫu ngươi chờ đại tiểu thư dùng bữa xong lại gọi nàng là được rồi, giảm bớt tổ mẫu sốt ruột, đại tiểu thư dùng cơm cũng ngon, ngươi có đúng hay nhị tiểu thư?" Nhị di nương nhìn Cố Vô Hạ có thâm ý khác .

      Cố Vô Hạ nghe xong Nhị di nương , tâm tư chuyển động mặt cũng lộ ra bừng tỉnh (hiểu ) thần tình, đúng rồi! Nếu như mình thực như vậy cùng tổ mẫu , chẳng phải là làm tổ mẫu đối với Cố Thanh Uyển càng thêm căm tức hay sao? Cố Thanh Uyển nàng đầu tiên là phạm vào lỗi lớn như vậy, sau khi tỉnh lại, điều đầu tiên nghĩ tới phải đến chỗ tổ mẫu nhận sai, mà là ở trong phòng ăn uống, nàng như vậy chính là biểu hoàn toàn đem tổ mẫu để ở trong lòng, nhất định làm cho vở kịch này diễn được càng thêm đặc sắc, Cố Vô Hạ càng nghĩ càng hưng phấn.

      Nhị di nương nhìn biểu tình của nữ nhi của mình chỉ biết nàng nghe hiểu, cũng hiểu được dụng ý chính mình muốn nàng .

      "Vẫn là di nương suy nghĩ chu toàn, ta biết, ta cùng tổ mẫu , vậy ta đây liền rồi."

      "Ừ! Nhị tiểu thư thôi!"

      Cố Vô Hạ nghe xong, mang theo nha đầu nhanh chóng rời .

      --- ------ ------ ------ ------ ------ ------ ------ ------ ------ ------ ------ ----

      Sính Lai viện


      Cố Thanh Uyển nghe xong Mai Hương trả lời, nhìn nàng nhàng cười, lười biếng : "Ngươi rất thông minh, cũng đủ cẩn thận, càng hiểu được chọn lương mộc (gỗ tốt) mà dừng (息 - chỗ này mình hiểu lắm, thỉnh cao nhân giúp đỡ.), sai." Phải , Mai Hương ở lúc nguyên chủ vẫn còn sống, cũng có làm chuyện gì quá phận, chỉ là đem động tĩnh của nàng lộ cho Nhị di nương biết, mà nguyên chủ từ trước đến giờ cũng chưa từng ý thức được nguy cơ, đối với chính mình động tĩnh cũng có giấu diếm quá, vì thế cho dù Mai Hương nhị di nương các nàng cũng biết, vì vậy mình mới cho Mai Hương lần cơ hội, chính là biết nàng có thể nắm bắt được hay .

      Cố Thanh Uyển khích lệ chẳng những làm cho Mai Hương yên lòng, trái lại càng làm cho nàng cảm nhận được kinh hãi cùng sợ hãi, trán từ từ tụ mãn (tích tụ) mồ hôi, thân thể nhịn được run rẩy, sắc mặt trắng bệch, đầu óc càng ngày càng hỗn loạn, tiểu thư nàng vì sao như vậy? Nàng có phải hay biết cái gì? Còn có chính là, tiểu thư vì sao chỉ sau đêm mà tâm cơ trở nên thâm trầm, nhạy cảm như thế? Hay là , tiểu thư từ trước đến giờ vẫn luôn là như vậy, bộ dáng trước kia căn bản chỉ là giả vờ, là vì khảo nghiệm người bên cạnh, cũng là vì mê hoặc (đánh lạc hướng) những người muốn hại nàng sao?

      Mai Hương suy nghĩ nhưng lại có chút nghĩ ra, nếu quả là nàng giả bộ, như thế cũng có chút quá mức ! Giả bộ nhiều năm như vậy, nàng chỉ đem nữ nhi tối trọng yếu là thanh danh làm cho nó trở thành thể chịu nổi, càng chọc lão phu nhân chán ghét nàng, lần này thiếu chút nữa mất tính mạng, nàng như thế giả bộ đần độn ngu xuẩn rốt cuộc là vì cái gì? Tiểu thư nàng rốt cuộc là thực thông minh hay là giả thông minh đây? Chính mình lại nên làm như thế nào đây?

      Cố Thanh Uyển nhìn sắc mặt Mai Hương liên tục biến đổi, còn có thần sắc nghi ngờ đồng nhất chỉ biết rằng nàng suy nghĩ cái gì, mà nàng như vậy càng làm cho mình hài lòng, sau khi nghe xong lời mình cũng có tự cho là thông minh, lanh chanh phủ định, cũng ngụy biện, đương nhiên cũng có thừa nhận, mà là bình tĩnh phân tích lợi hại, nghĩ câu trả lời có lợi đối với mình nhất. Người như Mai Hương, có lẽ có phần gian xảo, tuyệt đối thể trung tâm, nhưng nếu như dùng thoả đáng mà thanh đao sắc bén.

      " Nhị di nương bên người có Cao mẹ, nhị tiểu thư bên người có Lan Khê, về phần đại công tử nơi đó, khi Nhị di nương còn sống, ngươi tuyệt đối có khả năng đứng bên cạnh , như vậy, Mai Hương, vị trí của ngươi ở đâu đây?" Cố Thanh Uyển , dừng chút đứng dậy, giọng : "Điểm quan trọng nhất ngươi nhưng là đừng quên, Mai Hương ngươi, từng là nha đầu của ta."

      Cố Thanh Uyển làm cho sắc mặt của Mai Hương trong nháy mắt trắng bệch, như bị sét đánh trợn to hai mắt kinh ngạc nhìn Cố Thanh Uyển, đúng nha! Mình tại sao lại nghĩ tới chứ? Chính mình từng là nha đầu của tiểu thư, chỉ bằng điểm này, sau này bất luận mình theo Nhị di nương hay nhị tiểu thư cho dù có làm tốt, các nàng cũng thể tin tưởng mình, chính mình cũng tuyệt đối trở thành tâm phúc của các nàng, mà chính mình cũng ràng, tại các nàng đối với mình khách khí nguyên nhân cũng là vì tiếp cận mình thám thính tin tức của tiểu thư, nếu ngày nào đó các nàng cần đến nữa, các nàng nhất định gạt bỏ mình, như thế nơi nào còn có vị trí của mình nữa!

      Mai Hương tâm tư nhanh chóng chuyển động, thần sắc bắt đầu lo sợ yên, Nhị di nương, nhị tiểu thư chính mình được, tiểu thư cũng nhìn thấu mình, sau này mình nên như thế nào? Mai Hương nhớ tới Nhị di nương cho mình số tiền kia, trong mắt lóe tia thần thái, chính mình có phải hay có thể... Mai Hương còn có suy nghĩ xong, nghe được Cố Thanh Uyển bình thản câu, lại làm cho sắc mặt nàng đại biến.

    2. Evans Lizzie

      Evans Lizzie Well-Known Member

      Bài viết:
      1,931
      Được thích:
      1,662
      Chương 6: Kịch






      " Nghĩ đến cùng Nhị di nương cầu cái ân điển, sau đó rời sao?"

      " Tiểu thư..." Mai Hương khiếp sợ nhìn Cố Thanh Uyển, chính mình cái gì cũng đều chưa , thậm chí ý nghĩ này cũng vừa lóe ra thôi, tiểu thư nàng thế nào có thể thoáng cái liền đoán được?

      " Mai Hương, ngươi nghĩ Nhị di nương bỏ qua cho người biết được bí mật của nàng sao?"

      Cố Thanh Uyển nhàng câu, lại lần nữa đánh trúng vào tâm tư vốn yếu đuối của Mai Hương, thành công đè chết lạc đà chỉ bằng cọng rơm, có điều điều này cũng làm cho Mai Hương khẳng định, tiểu thư nàng tuyệt đối phải như mọi người thấy ngu xuẩn như vậy, Cố gia nhân bao gồm cả Hạo Nguyệt nhân đều lầm rồi, có lẽ, nàng mới là người thể lường được nhất ở Cố gia.

      Mai Hương ngẩng đầu nhìn mặt mày thản nhiên Cố Thanh Uyển, ràng vẫn là dung mạo đó, người cũng giống như trước đây vì làm nổi bật chính mình Cố gia trưởng nữ thân phận mặc hoa lệ phục sức (trang phục - trang sức), mà chỉ là đơn giản áo trong, tóc dài đen nhánh, nhưng bây giờ người nàng toát ra cái loại mà chỉ những người đứng ở cao, đứng hàng thượng vị mới có khí thế, chính mình chưa từng thấy qua, còn có đôi mắt dường như có thể nhìn thấu lòng người của nàng, làm Mai Hương nghĩ sở hữu tất cả ở trước mắt nàng đều thế che giấu, loại uy áp vô hình này dù là ở người lão phu nhân cũng chưa từng thấy, nó chỉ làm mình cảm thấy hít thở thông, cảm thấy kinh hãi đồng thời còn có loại kích động.

      Mai Hương bỗng nhiên "Bùm" cái, quỳ gối trước mặt Cố Thanh Uyển, trịnh trọng đối với nàng dập đầu, nghiêm mặt : "Tiểu thư, nô tỳ muốn rời , nô tỳ muốn tiếp tục muốn tiếp tục ở lại bên cạnh tiểu thư, mong tiểu thư cho nô tỳ cơ hội."

      "Cơ hội? Ta dựa vào cái gì cho ngươi cơ hội?"

      " Tiểu thư để nô tỳ thấy chân ngươi (tính cách), phải là cho nô tỳ cơ hội lựa chọn sao?" Mai Hương cắn răng quyết được ăn cả ngã về , liều lĩnh . Mình còn đường lui, chỉ có thể đánh cuộc lần, đoán đúng sống, mà đoán sai chỉ có con đường chết, tiểu thư tuyệt đối bỏ qua cho người phản bội nàng, còn biết bí mật của nàng.

      Mai Hương làm Cố Thanh Uyển nở nụ cười, phong khinh vân đạm : "Phải hay còn xem ngươi có giá trị gì, đáng để ta mạo hiểm như vậy."

      Mai Hương nghe xong liền biết đại tiểu thư ở khảo nghiệm chính mình, muốn xem chính mình có hay năng lực này. Trong lòng Mai Hương thoáng qua các loại lí do thuyết phục, bày tỏ trung tâm, phát thề độc, ... các loại biểu quyết tâm của mình, thế nhưng khi Mai Hương bắt gặp ánh mắt bình tĩnh vô ba gợn sóng của Cố Thanh Uyển, thần sắc kích động của nàng từ từ bình tĩnh lại, nàng lựa chọn : "Đại tiểu thư, trước đây nô tỳ từng có rất nhiều lần bất trung đối với tiểu thư, nhưng nhớ tới các hành động trước đây của ngươi, nô tỳ đến giờ vẫn , nô tỳ rốt cuộc là làm đúng hay sai? Nô tỳ cũng có cách nào xóa nó, có điều, nô tỳ có thể cam đoan, chỉ cần tiểu thư cho nô tỳ cơ hội, nô tỳ làm cho tiểu thư biết điều này so với giết chết nô tỳ càng đáng giá."

      " Đây là hứa hẹn sao? Có điều, ngươi hình như vẫn chưa ràng lắm, rằng ta đối với loại cam đoan mất chút khí lực nào này của ngươi, hoàn toàn có hứng thú gì."

      Cố Thanh Uyển khiến quang thải (ánh sáng) trong mắt Mai Hương rút , biến thành mảnh tĩnh mịch, chính mình đánh cuộc sai lầm rồi sao?

      Cố Thanh Uyển nhìn phản ứng của Mai Hương, lẳng lặng nhìn nàng hồi mới mở miệng : "Mai Hương, đối với loại cam đoan vô dụng này, ta nhưng ra càng muốn nghe ngươi chút, sau khi tỉnh lại ta phải làm thế nào để ứng đối với cục diện tiếp theo?"

      " Tiểu thư...." Mai Hương dám tin nhìn Cố Thanh Uyển, tiểu thư đây là hỏi mình sao? Mình thành công rồi sao?

      " Thế nào? biết sao?"

      " , nô tỳ biết, biết." Mai Hương vội vàng .

      " ta nghe chút."

      " Tiểu thư, nô tỳ nghĩ việc ngươi phải làm nhất bây giờ đó là lập tức tới chỗ lão phu nhân bên đó."

      " Lý do?"

      " Tiểu thư, tin tức ngươi tỉnh lại Nhị di nương, nhị tiểu thư biết, cứ như vậy lão phu nhân cũng rất nhanh biết, vì thế nếu như tiểu thư hoặc là muộn rồi, chừng tội danh bất kính, đem lão phu nhân để ở trong mắt rơi xuống đầu tiểu thư!" Mai Hương chút giấu diễm thành khẩn .

      Mai Hương sai sai, suy nghĩ của nàng cũng cùng mình mưu mà hợp, hơn nữa từ câu của Mai Hương có thể nghe ra, nàng đối với Nhị di nương, nhị tiểu thư so với chính mình càng hiểu biết, thấu triệt, mà người ta thường gọi là biết người biết ta, trăm trận trăm thắng. Trước kia là Cố Thanh Uyển ở ngoài sáng, các nàng ở trong tối, tại thế nhưng trái ngược, vì vậy vở kịch này sau này nên diễn như thế nào, từ bây giờ do chính mình đến chỉ đạo.

      " Đúng nha! Ra tay trước chắc chắn đắc thủ, ra tay sau cũng chỉ có thể bị nắm ." Cố Thanh Uyển lười biếng cười.


      --- ------ ------ ------ ------ ------ ------ ------ ------ ------ ------ ------ ------


      Cố gia, Lan Đình các

      Sau khi Nhị di nương vào trong phòng ngồi xuống, nha đầu liền ngay lập tức đem nước đưa đến trước mặt nàng.

      Nhị di nương bưng lên nhấp chút thấm giọng, nhìn nha đầu trong phòng mở miệng : "Ta muốn nghỉ ngơi chút, các ngươi cần làm nữa, đều lui ra !"

      Trong phòng mấy người nha đầu nghe xong, đều dừng lại, tới trước mặt Nhị di nương, đối với nàng phúc phúc người (cúi người) , lần lượt ra.

      Trong phòng bây giờ cũng chỉ còn lại Nhị di nương và Vương mẹ 2 người.
      " ! Xảy ra chuyện gì?" Nhị di nương quay sang Vương mẹ .

      Vương mẹ thấp giọng : "Khi di nương ngươi và nhị tiểu thư đến chỗ đại tiểu thư, Phúc Thọ đường nơi đó truyền đến tin tức."

      " Tin tức gì?" Nhị di nương thận trọng hỏi.

      " Lão phu nhân chuẩn bị để di nương ngươi tới chưởng quản gia ."

      " Cái gì??" Cái chén trong tay Nhị di nương rầm tiếng rơi mặt đất, sắc mặt kinh nghi bất định (kinh ngạc) : "Tin tức này là chứ?"

      " Người của chúng ta truyền tới, tám chín phần mười có sai." Vương mẹ cẩn thận .

      "Đúng ?"

      " Di nương, ngươi chuyện này rốt cuộc là chuyện tốt, hay là chuyện xấu?"
      Nhị di nương trả lời mà là nhìn cái chén bể nát mặt đất có chút sững sờ.

      Vương mẹ thấy vậy cũng dám quấy rầy, lẳng lặng đứng ở bên mình suy tư.

      Qua lúc lâu, Nhị di nương mới mở miệng : "Vương mẹ."

      "Có lão nô."

      "Về việc chưởng quản gia trước hết đừng để lộ ra, việc này coi như biết, biết chưa?"

      "Vâng, lão nô biết."

      " , chúng ta đến chỗ phu nhân chuyến, nhìn chút xem Cố phu nhân tại bận rộn cái gì? Việc tiểu thư tỉnh chúng ta cũng nên đem cái tin vui này cho phu nhân mới phải, ngươi , Vương mẹ?" Nhị di nương ôn nhu , trong mắt lại lên ngoan, ác độc ý cười. Lý Kiều, ngươi sinh được nhi tử, tại gia cũng giữ được, còn nữ nhi ngu xuẩn kia của ngươi tại cũng nhất định bị lão phu nhân trách phạt ! Ha ha, Lý Kiều, nét mặt bây giờ của ngươi nhất định xem tốt lắm, vở kịch đặc sắc như vậy, ta làm sao có thể bỏ lỡ được đây?"

      " Di nương phải."

    3. Evans Lizzie

      Evans Lizzie Well-Known Member

      Bài viết:
      1,931
      Được thích:
      1,662
      Chương 7: Thỉnh tội? Khiêu khích?





      Phúc Thọ các


      Nha đầu, nô bộc trong Phúc Thọ các vẫn như trước bận bịu công việc của mình, tất cả đều hề nhàn rỗi, thế nhưng hiệu suất hôm nay lại cao như mọi khi, bởi vì bọn họ ràng có chút yên lòng, ánh mắt thỉnh thoảng hướng đến lão phu nhân trước cửa đảo qua đảo lại, nhìn Cố Thanh Uyển đứng chờ ở cửa, mặt xuất các loại biểu tình hoặc kinh ngạc, hoặc nghi ngờ, hoặc hả hê, thậm chí là khinh thường, đáng tiếc, lại thủy chung hề có hạ nhân đối với chủ nhân nên có kính nể, hèn nhát bỉ ổi, hoàn toàn là bộ dáng, tâm tình chờ xem kịch vui.

      Mai Hương tham trứ (馋着 - dịch ra là ''tham, ham'' - Xiao Jiiang hiểu ý câu này nên để luôn hán việt) Cố Thanh Uyển, chú ý tới những ánh mắt của bọn hạ nhân nhìn tiểu thư , lần này nàng có như trước kia né tránh, mà là kiên định đứng ở bên người tiểu thư, chỉ là ngực có chút ngũ vị tạp trần, trước đây mình cũng từng dùng tâm tình như vậy đối đãi với tiểu thư, nhưng tại Mai Hương biết mình sai rồi, đại tiểu thư căn bản phải là dáng vẻ mà bọn họ vẫn tưởng.

      Mai Hương ở nha đầu giữ cửa kinh ngạc thôi ánh mắt, tới trước mặt nàng khách khí lại xu nịnh, : "Hồng tỷ tỷ, làm phiền ngươi bẩm báo với lão phu nhân chút, đại tiểu thư đến thỉnh an nàng."

      Hồng nghe Mai Hương xong, ngơ ngác nhìn Cố Thanh Uyển, đại tiểu thư từ lúc nào trở nên biết lễ nghĩa như thế, từ trước đến giờ mỗi khi nàng đến đây đều là trực tiếp vào, chính mình cái nha đầu giữ cửa ở trong mắt của nàng căn bản vốn hề tồn tại, lần này thế nào lại... ? Dĩ nhiên để cho mình bẩm báo?

      Mai Hương thấy sau khi mình xong Hồng vẫn trả lời mà ngạc nhiên nhìn tiểu thư, thấy phản ứng của nàng Mai Hương liền đoán được nàng nghĩ cái gì, mà đối với những hành vi trước đây của đại tiểu thư, Mai Hương thể giải thích, chỉ có thể giả vờ như biết, nhắc nhở: "Hồng tỷ tỷ, đại tiểu thư vừa mới tỉnh, thân thể vẫn rất yếu ớt thích hợp đứng lâu, cho nên vẫn mong tỷ tỷ trước bẩm báo lão phu nhân tiếng, được ?"

      Thanh của Mai Hương khiến Hồng hoàn hồn, nhớ tới chính mình thế nhưng lại ở trước mặt đại tiểu thư nóng nảy hung bạo thành tính này ngây người (闪神 - hán việt là thiểm thần, mình tìm k ra nghĩa nên dịch theo ý mà mình cho là hợp lý) , Hồng sắc mặt trắng nhợt vội vàng quay sang Cố Thanh Uyển hành lễ: "Nô tỳ gặp qua đại tiểu thư."

      "Đứng lên, bẩm báo !" Cố Thanh Uyển thản nhiên .

      Cố Thanh Uyển dĩ nhiên có nổi giận, điều này làm cho Hồng lần thứ hai cảm giác có chút ngoài ý muốn, nhưng lần này nàng cũng dám chậm trễ nữa, cũng rảnh để suy nghĩ sâu xa , "Nga...Vâng, đại tiểu thư xin chờ cho lát, nô tỳ đây bẩm báo." xong liền vén rèm cửa lên vào.

      Thân ảnh của Hồng vừa biến mất, Mai Hương quay đầu nhìn Cố Thanh Uyển sắc mặt có chút tái nhợt lo lắng : "Tiểu thư ngươi thấy thế nào? Có phải là khó chịu ở đâu hay ?"

      "Có chút, đem cái bàn lại đây cho ta." Hai ngày liền ăn làm cho Cố Thanh Uyển cảm thấy thân thể có chút suy nhược.

      "Tiểu thư điều này...hình như được tốt cho lắm." Mai Hương có chút do dự, tiểu thư đây là tới thỉnh tội với lão phu nhân, hơn nữa dựa vào thể trạng của tiểu thư lúc này dùng khổ nhục kế là tốt nhất, để lão phu nhân thấy trạng huống thân thể của tiểu thư có thể mềm lòng mà bỏ qua cho tiểu thư, miễn trách phạt. Nhưng nếu tiểu thư tùy tiện ngồi ở trước cửa của lão phu nhân, điều này có thể làm cho lão phu nhân tức giận, cũng để cho số người có cơ hội xuyên tạc thành ý của tiểu thư, như vậy lần này thỉnh tội nếu như làm tốt, kết cục hoàn toàn ngược lại, Mai Hương nghĩ thế khuyên giải : "Đại tiểu thư, ngươi cố gắng nhẫn nhịn chút, nếu như người khó chịu liền dựa vào người của nô tỳ ."

      " Mai Hương, cả đoạn đường xa như vậy, ta cũng nghĩ té xỉu ngay lúc này, bạch làm khổ chính mình." Cố Thanh Uyển thiêu mi : "Hơn nữa, ngồi với ngồi có thành ý hay , liền xem ngươi như thế nào, mọi trong thiên hạ phải đen là trắng, đối với sai lầm chỉ cần ngươi thông, vậy ngươi chính là đạo lý, vì thế, ngồi chưa chắc là sai, ngược lại ngồi cũng nhất định là đúng."

      " Thế nhưng, tiểu thư... " Mai Hương vẫn còn có chút lo lắng.

      " ! Ta coi thường nhất chính là loại này khổ nhục kế, quá hại (hố) mình."

      --- ------ ------ ------ ------ ------ ------ ------ ------ ------ ------ ---

      Cố gia tổ phòng.

      Hồng vào trong, tới gần lão phu nhân lúc này ngồi tháp thượng mềm mại, cúi đầu cung kính : "Khởi bẩm lão phu nhân, đại tiểu thư đến đây, ở ngoài cửa đợi gặp."

      Lão phu nhân nghe xong ngẩn ra: "Ngươi là đại tiểu thư tới rồi?"

      "Đúng vậy." Nghe xong câu hỏi của lão phu nhân Hồng ngẩng đầu liếc mắt nhìn lão phu nhân rồi lại lập tức cúi đầu xuống, bất quá cái nhìn này cũng đủ để cho nàng khẳng định, lão phu nhân đối với chuyện đại tiểu thư tỉnh lại tâm tình chút cũng vui vẻ, xem ra đại tiểu thư ở trong lòng của lão phu nhân sợ là chút địa vị cũng ! Sinh tử của nàng lão phu nhân cũng để vào trong mắt, ở trong nhà này Cố gia trưởng nữ cũng chỉ là hữu danh vô thực, mình cần phải quá mức để tâm đến vị bao cỏ tiểu thư này, Hồng mọn nghĩ.

      Lão phu nhân nhíu mày, nha đầu kia tỉnh? Lại vẫn chủ động đến đây? Cho dù nàng ngu xuẩn tới cỡ nào cũng nên biết nàng làm ra loại chuyện như vậy, chính mình tuyệt đối hoà nhã với nàng, nhất định phạt nàng nặng, ấn theo kinh nghiệm trước giờ nàng hẳn là phải tìm cách trốn tránh chính mình, thoát khỏi nghiêm phạt mới đúng, lần này thế nào lại nhanh như vậy xuất trước chân của mình đâu? Lão phu nhân suy tư hồi, lần đầu tiên có chút nghĩ ra Cố Thanh Uyển nàng muốn làm gì? Lẽ nào sau khi đầu nàng bị thương liền so với trước đây càng ngu xuẩn? Nhìn nha đầu phía dưới còn đợi câu trả lời của mình, mở miệng : "Ngươi cho đại tiểu thư là ta còn nghỉ trưa chưa tỉnh, bảo nàng chờ lát !"

      "Vâng, lão phu nhân." Hồng lĩnh mệnh ra ngoài.

      "Tề mẹ, nha đầu kia nàng tỉnh lại lúc nào? Vì sao có ai tới bẩm báo?" Lão phu nhân nhìn sau lưng mình tâm phúc mẹ hỏi.

      " Lão phu nhân, việc này lão nô cũng biết."

      " phải ta sai người trông chừng sao? Như thế nào cái gì cũng biết?" Lão phu nhân hài lòng .

      "Lão nô thấy đại tiểu thư hôn mê mấy ngày nay, chuyện tình phải làm cũng nhiều, cho nên liền sai hai nha đầu kia nơi khác làm việc, vì thế tin tức ở chỗ đại tiểu thư nơi đó mới thể trước bẩm báo với lão phu nhân." Tề mẹ xong, quỳ gối trước mặt lão phu nhân thỉnh tội : "Là do lão nô suy nghĩ chu toàn, xin lão phu nhân trách phạt."

      " Tề mẹ ngươi cũng theo ta nhiều năm như vậy, làm sao có thể lại phạm phải sai lầm đơn giản như thế đâu? Ta phải sao, đối với Cố Thanh Uyển nơi đó nhất định phải thời thời khắc khắc để ý, bằng cái nha đầu kia bất cứ lúc nào cũng có thể gặp phải đống phiền phức, chuyện lần trước phải là ví dụ sao? Ngươi làm sao có thể để lại người ở đó chứ?" Lão phu nhân trách cứ.

      " Lão phu nhân bớt giận, là lão nô sơ suất, lão nô biết sai." Tề mẹ thành khẩn lại mang theo tia sợ hãi .

      Lão phu nhân nhìn bộ dáng của Tề mẹ, cơn tức dần dần tiêu tan, Tề mẹ hầu hạ mình từ khi mình vẫn là tiểu thư khuê các, nhiều năm như vậy chính mình đối với nàng vẫn có chút nể trọng, chẳng những là bởi vì nàng được việc, càng trọng yếu hơn là nàng vẫn luôn an phận thủ thường, đối với mình trước giờ luôn tồn tại lòng kính sợ, điều này làm cho mình rất hài lòng. Lão phu nhân tâm tình vừa thuận, giọng cũng hòa hoãn hơn: "Được rồi, đừng quỳ nữa, đứng lên !"

      "Vâng, tạ lão phu nhân." Tề mẹ kính cẩn nghe theo.

      "Có điều, loại chuyện như vậy sau này tuyệt đối thể lại phát sinh nữa, biết chưa?"

      "Vâng, lão nô nhớ kỹ."

      "Giúp ta đứng lên !"

      "Vâng." Tề mẹ thuần thục bắt đầu giúp lão phu nhân đứng dậy.

      " Tề mẹ, ngươi Cố Thanh Uyển nha đầu kia nhanh như vậy tới gặp ta, nàng rốt cuộc nghĩ cái gì? Này phù hợp với tác phong của nàng nha!" Lão phu nhân vừa phối hợp giơ lên cánh tay để Tề mẹ chỉnh trang y phục cho nàng vừa .

      " Cái này, lão nô cũng nghĩ ra, có điều đại tiểu thư nàng phải đều tới rồi sao. Nàng có tính toán gì lão phu nhân lập tức biết ngay." Tề mẹ đối với chuyện Cố Thanh Uyển đến đây đồng dạng cảm thấy nghi hoặc, đại tiểu thư mỗi lần gặp rắc rối đều là tránh né lão phu nhân còn kịp, mà hành động lần này của nàng quả thực ngoài dự đoán của mình, cũng khó trách lão phu nhân nghi ngờ. Thế nhưng có điều mình có thể xác định, lão phu nhân lần này tuyệt đối bỏ qua cho đại tiểu thư.

      "Ừ! Cũng đúng! Ta cũng muốn xem chút với đầu óc của nàng có thể nghĩ ra biện pháp gì để thoát thân!" Lão phu nhân hừ .

      Tề mẹ nghe xong thông minh có tiếp lời, bởi vì nàng ràng, có những lời lão phu nhân có thể tùy ý , nhưng chính mình lại thể. Đại tiểu thư nàng dù có chịu nổi như thế nào chăng nữa nàng cũng là Cố gia đại tiểu thư, dù lão phu nhân có chướng mắt nàng, đó cũng là chủ tử, lão phu nhân tuyệt đối thích cái xấu chủ tử hạ nhân.

      " Lão phu nhân, sửa sang xong rồi, nô tỳ phù ngươi ra ngoài!"

      "Ừ!" Lão phu nhân đắp tay lên tay Tề mẹ ra ngoài, sau khi ngồi xuống vị trí chủ vị, phân phó : "Cho đại tiểu thư vào !"

      "Vâng."

      Tề mẹ vừa ra khỏi phòng, liền thấy Cố Thanh Uyển ngồi ở ghế, hai mắt nhắm lại, sắc mặt bình tĩnh, còn có bộ dáng ngủ có chút lười nhác, Tề mẹ thấy vậy thầm nghĩ: Đại tiểu thư nàng rốt cuộc là đến thỉnh tội hay là đến khiêu khích chọc giận lão phu nhân đây?

    4. Evans Lizzie

      Evans Lizzie Well-Known Member

      Bài viết:
      1,931
      Được thích:
      1,662
      Chương 8: Thủ đoạn






      Cố gia, Tê Hà viện

      Lúc này bên trong Tê Hà viện, nằm mềm mại tháp thượng là phụ nhân chừng ba mươi tuổi, dung mạo của nàng và Cố Thanh Uyển có năm phần tương tự, chỉ là so với niên kỷ rực rỡ, như hoa của Cố Thanh Uyển, nàng là nhiều hơn phần tang thương, khí sắc thoạt nhìn cũng được khá lắm, có chút tái nhợt, mà lúc này nàng nhìn vẻ mặt tươi cười, dáng vẻ coi ai ra gì tới của kiều mị nữ tử, sắc mặt càng xấu xí, khẩu khí cũng vui vẻ : "Ngươi tới làm gì?"

      " Tỳ thiếp là tới thỉnh an phu nhân." Nhị di nương cười đáp.

      sai, phụ nhân tháp thượng này chính là Cố gia chủ mẫu, cũng là mẹ đẻ của Cố Thanh Uyển, Cố gia cưới hỏi đàng hoàng chính thất phu nhân, khuê danh Lý Kiều.

      Lý Kiều nhìn Nhị di nương lạnh nhạt : "Ta cần ngươi tới thỉnh an, ngươi trở về !"

      " Phu nhân ngươi đừng vội đuổi tỳ thiếp, nghe tỳ thiếp hết lời có được hay ?" Thanh của Nhị di nương mang theo ủy khuất : "Phu nhân, tỳ thiếp biết thân thể ngươi tốt, vì thế nếu như phải có chuyện gì quan trọng, tỳ thiếp là tuyệt đối dám tới quấy rầy phu nhân tĩnh dưỡng, thế nhưng ngày hôm nay tỳ thiếp là có việc mới đến gặp phu nhân."

      Nhị di nương dáng vẻ thiếp thất nhu mì, điềm đạm, Lý Kiều nhìn trong mắt bắt đầu bốc hỏa, tiện nhân này lại bắt đầu cố làm ra vẻ. Lý Kiều nhớ tới trước đây nàng dùng bộ dáng này làm cho mình ăn bao nhiêu buồn bực, thua thiệt, nhận biết bao nhiêu người khác đối với mình hiểu lầm, Lý Kiều mạnh mẽ ngồi dậy trừng mắt nàng, cả giận : "Ngươi tìm ..."

      " Phu nhân!" Lý Kiều sắp ra, bị cái mẹ vừa vào cắt đứt.

      Nghe được thanh này, ánh mắt của Lý Kiều nhìn Nhị di nương vẫn thay đổi, nhưng lại lập tức nuốt xuống lời sắp ra miệng.

      Mà Nhị di nương lại là từ từ cúi thấp đầu xuống, làm cho người thấy biểu tình mặt nàng.

      Đứng ở Cao mẹ nhưng là vẫn thấy được ràng, Nhị di nương nghe đến chính mình thanh trong mắt lóe lên tiếc nuối, ngực cười lạnh tiếng, nhấc chân vào, nhìn Lý Kiều thở phì phò, thần tình kích động nhàng thở dài, tới bên cạnh nàng rót chén nước đưa cho nàng, lại thuần thục vì nàng vỗ lưng, từ từ chờ tâm tình Lý Kiều tự ổn định lại, mới dừng lại động tác nhìn Nhị di nương chút hoang mang : "Chẳng hay Nhị di nương đến chỗ phu nhân đây nhưng có chuyện gì quan trọng?"

      Nghe Cao mẹ hỏi, Nhị di nương thu liễm tâm tư của mình, đến gần bước hơi hơi cúi người, nụ cười tự nhiên mà thân thiết : "Tỳ thiếp gặp qua Cao mẹ."
      Cao mẹ thấy nàng đối với mình hành lễ liền nhanh chóng đứng dậy tránh né, trong mắt lại lộ ra ánh sáng lạnh, cất bước tới bên cạnh nàng đối với Nhị di nương phúc phúc thân.

      Nhị di nương thấy Cao mẹ như vậy, cuống quít vươn tay nâng nàng dậy, có chút hoảng hốt : "Cao mẹ mau mau đứng lên, ngươi như vậy tỳ thiếp nhưng tuyệt đối dám nhận."

      Cao mẹ đứng dậy lại tránh được bàn tay của Nhị di nương, đứng ngay ngắn mặt chút thay đổi : "Di nương, có gì dám nhận cả, tuy thân phận của di nương chỉ là thiếp thất của Cố gia, nhưng đó cũng là nửa chủ tử, lão nô cho ngươi hành lễ đó là nên." Cao mẹ thấy mình đến từ "Thiếp thất" ý cười khóe miệng của Nhị di nương bắt đầu cứng ngắc, lạnh lùng cười tiếp tục : "Cái gọi là có quy củ thể thành phương viên, lão nô nhìn thấy di nương đối di nương hành nô tỳ chi lễ, tựa như di nương nhìn thấy phu nhân nhất định phải đối với phu nhân hành thiếp thất lễ, điểm này vĩnh viễn thay đổi, đây là quy củ đây là lễ pháp, những thứ này đều là lão tổ tông quyết định, vô luận đến lúc nào, chúng ta cũng là phải tuân thủ, ngươi có đúng hay di nương?"

      Cao mẹ phen lời làm cho tươi cười giả tạo mặt Nhị di nương vô pháp giữ được, ngón tay hung hăng bấm vào trong thịt mới có thể khống chế chính mình mất lý trí, ngực hận muốn thổ huyết, ánh mắt nhìn Cao mẹ lên ngoan sát ý, lão cẩu này những lời này là có ý gì, nàng là chính mình cả đời này đều phải bị cái bệnh cây non này áp ở đầu sao? Nàng rủa mình cả đời làm thiếp sao? Nhị di nương càng nghĩ càng hận, này ác độc lão cẩu!!!

      Vương mẹ ở sau lưng Nhị di nương thấy chủ tử của mình chịu thiệt, đứng ra phản bác : "Cao mẹ ngươi như vậy cũng có chút quá bất cận nhân tình, chúng ta di nương chẳng qua nghĩ ngươi là phu nhân mẹ, coi trọng ngươi chút, mới cho ngươi hành lễ, đây là cho ngươi mặt mũi, cũng là đối phu nhân kính trọng, thế nhưng ngươi chỉ cảm kích, ngược lại đối với Nhị di nương thuyết giáo hồi, Cao mẹ ngươi có phải hay quá biết điều?"

      " Vương mẹ, lời này của ngươi thế nhưng đúng rồi, ta vừa rồi nhưng là hoàn toàn phải thuyết giáo di nương, hơn nữa ta cũng có tư cách đó." Cao mẹ bất động thanh sắc lại câu câu như đao, : "Lão nô chẳng qua là tuân thủ nghiêm ngặt tuân thủ nghiêm ngặt bổn phận cho rằng nên, cũng có thể nhận di nương lễ mà thôi, đương nhiên, người và người suy nghĩ là giống nhau, có lẽ ngươi cảm thấy nếu là ngươi có thể, nhưng với lão nô, việc này ngẫm lại vẫn là đối với chủ tử bất kính!"

      " Cao mẹ ngươi...." Vương mẹ sắc mặt đột biến, tức giận hổn hển .

      Nhưng Cao mẹ cũng cho nàng cơ hội phản bác, dừng lại : "Quan trọng hơn là nếu như lão nô thực nhận di nương lễ, việc này nếu để cho người trong phủ thấy được, chỉ lão nô cậy sủng mà kiêu có quy củ, càng phu nhân nàng biết quản lý nô tài, để cho nô tài của mình leo lên đầu di nương, Nhị di nương, Vương mẹ, tội danh như vậy lão nô kham nổi, phu nhân nàng càng kham nổi!"

      " Nếu như ở bên ngoài phủ để cho người ngoài thấy, bị liên lụy chỉ có phu nhân và lão nô, sợ rằng ngay cả Cố gia đều bị người người nghị luận, Cố phủ chúng ta là gia môn có quy củ, chủ tử ra chủ tử, nô tài chẳng ra nô tài, vì thế, Nhị di nương, về sau làm việc nhất định phải nghĩ trước rồi mới làm, đừng vì hành động của ngươi mà làm liên lụy nhiều người khác, dĩ nhiên, di nương coi trọng lão nô, trong lòng lão nô vẫn là rất cảm kích."

      Cao mẹ xong, Lý Kiều liền bật cười, tiếp lời Cao mẹ: "Cao mẹ rất đúng, vì thế nha ~ Nhị di nương, sau này ngươi tùy tiện đều có thể đối với người khác hành lễ việc này nhất định phải sửa lại, bằng mặt mũi của Cố gia chúng ta đều bị ngươi quăng sạch, ha ha."

      Giọng của Lý Kiều trào phúng quá mức ràng, làm Cao mẹ trong mắt lên thất vọng, bất đắc dĩ. Tiểu thư nàng chịu thua thiệt, buồn bực nhiều như vậy, trải qua nhiều như vậy toan tính, mưu, lại vẫn như cũ học được cách che giấu tâm tư của mình, tính cách nàng dễ bị kích động như vậy, chờ sau khi mình chết , tại đây đại trạch môn phong ba ngừng, lại có ai có thể bảo vệ nàng? Trong lòng Cao mẹ tràn đầy lo lắng.

      Nhị di nương vì Cao mẹ thiếu chút nữa phất tay áo rời , bởi vì nếu nghe tiếp chính mình rất khó đảm bảo động thủ tát lão cẩu kia cái, nhưng dù hận dù khí, trong lòng Nhị di nương vẫn có tia lý trí, bởi vì nếu như động thủ, vậy chính mình nhịn nhiều năm như thế để tạo nên hình tượng chừng bị hủy hoại chỉ trong chốc lát, hơn nữa chính mình cái thiếp thất ở Lý Kiều chính thất phu nhân trong viện động thủ đánh người của nàng, đến lúc đó phải như thế nào thoát thân, đây cũng là việc khó giải quyết. Vì thế mình tuyệt đối thể vì phút suy nghĩ mà làm ra loại chuyện khiến mình hối hận. Mình phải nhịn, nhất định phải nhịn xuống!

      Nhưng mà ngay lúc Nhị di nương chuẩn bị rời , lại nghe thấy tiếng Lý Kiều cười, còn có lời khinh thường mình của nàng, Nhị di nương bỗng nhiên bình tĩnh lại, nhìn Lý Kiều dáng vẻ đắc ý, Nhị di nương cũng dần dần nhớ tới mục đích của chuyến này. Thần sắc cáu giận, khó chịu tiêu thất vô tung, mặt nạ dối trá lần nữa về tới mặt của nàng, bước tới trước mặt Lý Kiều, mạnh mẽ quỳ gối xuống, vô cùng hối hận : "Phu nhân dạy phải, tỳ thiếp biết sai rồi."

      " Ngươi biết là tốt rồi, sau này tuyệt đối thể tái phạm, biết ?" Kiều nhìn Nhị di nương quỳ gối dưới chân mình, cảm thấy thống khoái vô cùng, thiếp chính là thiếp, dù ngươi có sinh con trai cũng thể có thay đổi gì, trong phủ này đương gia chủ mẫu là ta, vĩnh viễn đều là ta.

      Cao mẹ ở bên nhìn dáng vẻ đắc ý của tiểu thư nhà mình, lắc đầu, nhìn nhìn lại Nhị di nương biểu co được dãn được, lại có thể nhịn, khỏi cảm thán: Tiểu thư nàng nếu có thể có Nhị di nương nửa tâm kế, nàng đường đường tướng phủ trưởng sau khi gả vào Cố gia cũng có khả năng rơi vào hoàn cảnh uy vọng còn cao bằng cái di nương.

      "Vâng, tỳ thiếp biết, phu nhân giáo huấn tỳ thiếp chắc chắn khắc trong tâm khảm, sau này làm việc nhất định thận trọng tuyệt tổn hại đến ta Cố gia danh tiếng."

      "Ừ! Nếu biết đứng lên !"

      "Vâng, đa tạ phu nhân."

      " Được rồi, nếu còn chuyện gì nữa, ngươi trở về ! Ta cũng mệt mỏi rồi." Lý Kiều tuy rằng rất muốn nhìn bộ dáng hèn mọn của Nhị di nương thêm chút nữa, nhưng khi nghĩ đến Nhị di nương cho dù bất kham lại vẫn còn phó thân thể khỏe mạnh, nhìn lại mình thân thể tàn tạ này, Lý Kiều đột nhiên có hứng thú, thản nhiên .

      "Vâng, tỳ thiếp xin cáo lui." Nhị di nương nghe theo xoay người ra ngoài. Trong lúc quay đầu, nàng hướng Vương mẹ nháy mắt cái.

      Vương mẹ thấy đầu tiên là sửng sốt, nhưng khi nhìn đến Nhị di nương khẩu hình hiểu ý.

      Khi Vương mẹ đỡ Nhị di nương ra, bỗng nhiên thấp giọng : "Ai nha! Di nương, chúng ta hôm nay tới đây phải là muốn cho phu nhân việc tiểu thư tỉnh lại sao? Thế nào...?"

      " Đúng rồi! Ngươi xem ta như thế nào đem chuyện quan trọng như thế quên mất đâu?" Nhị di nương ảo não : " sao, chúng ta bây giờ cho phu nhân cũng giống nhau."

      " Vương mẹ, quên , phu nhân tại thân thể khó chịu, chúng ta vẫn là chờ phu nhân nghỉ ngơi chút rồi lại cho nàng biết ! Chúng ta thôi!"
      "Vâng, di nương."

      Bước chân của Nhị di nương, Vương mẹ xa, nhưng là lời các nàng vừa lại ràng truyền đến tai của Lý Kiều và Cao mẹ.

      Gương mặt của Cao mẹ trầm xuống, cuối cùng những lời này, mới là mục đích thực Nhị di nương tới nơi này !

      Quả nhiên.

      " Cao mẹ, Thanh Uyển phong hàn khỏi rồi, đúng ? Lý Kiều vẻ mặt lạnh lùng .

      " Phu nhân việc này...."

      "Nếu khỏi rồi, gọi nàng tới gặp ta."

      --- ------ ------ ------ ------ ------ ------ ------ ------ ----

      Phúc Thọ các

      Cố lão phu nhân nhìn Cố Thanh Uyển trầm giọng : "Quỳ xuống!"

    5. Evans Lizzie

      Evans Lizzie Well-Known Member

      Bài viết:
      1,931
      Được thích:
      1,662
      Chương 9: Quỳ



      Cố Thanh Uyển vào trong nhà, người đầu tiên nhìn thấy chính là lão nhân mái tóc có chút hoa râm ngồi ở vị trí chủ vị. Thấy vậy Cố Thanh Uyển trong lòng biết, nàng chính là tổ mẫu của thân thể này, cũng là người có địa vị tối cao ở Cố gia hậu viện, niên kỷ khoảng 60, tuy rằng tuổi tác cao nhưng ngũ quan thoạt nhìn vẫn như cũ tú lệ, nghĩ đến lúc còn trẻ cũng là nữ nhân xinh đẹp, nàng mặc thân đỏ tía y phục nhìn tuy đơn giản nhưng cũng mất nét hoa lệ, mái tóc được chải tỉ mỉ kỹ lưỡng. Cố Thanh Uyển quan sát được nửa bị lão phu nhân cường ngạnh lời cắt ngang.

      " Quỳ xuống!"

      Lời Cố lão phu nhân vừa ra cũng làm cho Cố Thanh Uyển thiêu mi, đối với tôn nữ vừa mới dạo vòng quỷ môn quan, nàng này tổ mẫu câu đầu tiên cư nhiên chính là quỳ, Cố Thanh Uyển đối với việc này nhịn được muốn tìm hiểu, Cố lão phu nhân này đối với cháu của chính mình rốt cuộc thương sâu sắc? Vẫn là nàng chỉ nhớ đến việc cháu này phạm sai lầm, còn về việc chính mình sống hay chết, tốt hay xấu nàng căn bản thèm để ý? Cố Thanh Uyển để tâm đến những lời lão phu nhân , nhìn vào ánh mắt của nàng.

      Thấy được trong mắt lão phu nhân cũng có che giấu, mà ràng là ánh mắt tràn đầy chán ghét, Cố Thanh Uyển cúi đầu chậm rãi nở nụ cười, ha ha, Cố lão phu nhân đúng là tuyệt che giấu nha! Đáng tiếc là trí nhớ trong thân thể này truyền lại cho mình cũng chỉ là lão phu nhân đối với nàng nghiêm khắc, lại chút cũng cảm thụ được rằng lão phu nhân đối với nàng hoàn toàn hề có tổ tôn trong lúc đó tình cảm, khả năng điều này cũng là chính mình trước khi gặp lão phu nhân, thâm tâm vẫn đối với vị tổ mẫu này kính nể, hướng tới, mong đợi cảm giác sai lầm !

      Lão phu nhân gặp Cố Thanh Uyển sau khi nghe thấy chính mình ra lệnh cho nàng quỳ xuống, lại dám lập tức chấp hành, mà chỉ nhìn chính mình cái liền cúi thấp đầu xuống, bực bội nhất là ánh mắt nàng xem mình nhưng hề có chút sợ hãi. Điều này làm cho lão phu nhân cảm giác mình uy nghi của mình bị khiêu khích, loại biểu này của nàng lão phu nhân xem trong mắt càng thêm khẳng định nàng là hoàn toàn bất trị.

      " Thế nào? Lời của ta ngươi nghe thấy sao? Hay vẫn là , ngươi Cố Thanh Uyển đối với lời của tổ mẫu này có thành kiến??" Lão phu nhân xong bỗng nhiên ném ly trà vào chân Thanh Uyển, sắc mặt phẫn nộ nặng nề : "Tốt, tốt, ngươi phục đúng ! như vậy, sau này ngươi có làm gì, muốn thế nào tổ mẫu ta đây đều hỏi đến nữa! Ta Cố gia từ nay về sau cũng có tôn nữ đối với trưởng bối bất kính như ngươi như vậy nữa!"

      Hành động đột ngột của lão phu nhân, có có lời quyết tuyệt của nàng, làm cho ánh mắt của Tề mẹ nhìn Cố Thanh Uyển lên đạo quang mang, mà Mai Hương dìu Cố Thanh Uyển, bàn tay tự chủ siết chặt chút.
      Cố Thanh Uyển cảm thấy cánh tay truyền tới lực đạo khác thường, nhàn nhạt liếc Mai Hương cái, nhưng chính ánh nhìn nhàn nhạt này làm cho Mai Hương cảm thấy sống lưng rét run, nàng biết có phải do ảo giác của mình hay , cũng có phải hay mình từ sau khi biết đại tiểu thư hề đơn giản, do kiêng kỵ, sợ hãi nên giờ đây luôn luôn nghĩ nhất cử nhất động của tiểu thư tại đều tràn đầy hàm nghĩa, Cố Thanh Uyển khó mà thay đổi, còn có lời của lão phu nhân, lúc này đều làm cho Mai Hương sâu đậm bất an, nhịn được nghĩ, chính mình quy thuận đại tiểu thư có phải sai rồi hay ?

      Trong lúc nỗi lòng Mai Hương hỗn loạn, Cố Thanh Uyển thu hồi tầm mắt của mình, hướng về phía lão phu nhân chậm rãi quỳ xuống, thanh có chút suy nhược mang theo tia nức nở : "Tổ mẫu, tôn nữ từ tới lớn chưa từng có suy nghĩ đối với tổ mẫu bất kính, tôn nữ cũng biết chuyện lần này là ta làm sai, hại tổ mẫu vì lo nghĩ cho ta mà mệt mỏi, lòng của tôn nữ rất bất an." Cố Thanh Uyển ngẩng đầu để mọi người trong phòng có thể thấy thành khẩn trong mắt nàng, hối hận : "Tổ mẫu, tôn nữ biết sai, tôn nữ nhận phạt, chỉ xin tổ mẫu bớt giận nên làm tổn thương thân thể của chính mình, bằng , tôn nữ nhưng là tội càng thêm tội."

      Cố Thanh Uyển phen lời làm cả phòng đều sửng sốt, cũng đều nghi hoặc, đại tiểu thư đây là làm sao? Nàng trước đây phạm vào nhiều lỗi như vậy, thà chết cũng thừa nhận chứ đừng tới chủ động nhận sai, nhận phạt, thế nào lần này lại...?

      Lão phu nhân nhíu mày, nha đầu kia rốt cuộc muốn làm gì?

      Tề mẹ thầm nghĩ: Đại tiểu thư sau khi ngã vỡ đầu, lẽ nào biến thông minh rồi?

      Mai Hương thấy Cố Thanh Uyển quỳ xuống cũng quỳ xuống theo, lúc này nàng nhìn Cố Thanh Uyển quỳ gối trước mặt mình, hoài nghi: Cái gọi là ra tay trước của đại tiểu thư, chính là chủ động nhận sai sao? Nếu là như vậy, đối sách của đại tiểu thư cũng có bao nhiêu cao mình, Mai Hương cảm thấy có chút thất vọng.

      Mấy người trong phòng đều mang tâm tư khác nhau bởi vì hành động khác thường trước nay chưa từng có của Cố Thanh Uyển, trong chốc lát có ai mở miệng, tâm tư lại nhanh chóng phiên chuyển.

      So sánh với suy nghĩ phức tạp của lão phu nhân các nàng, chuyện Cố Thanh Uyển nghĩ lúc này cùng chuyện các nàng nghĩ hoàn toàn giống nhau.

      Cố Thanh Uyển cúi đầu, nhìn tư thế quỳ xuống đất tại của mình, tự tán thưởng: Ừ! Dáng quỳ Nhật Bản rất đạt tiêu chuẩn, rất hoàn mỹ, lời thoại cũng sai vừa nghe cảm thấy thái độ rất ngay thẳng, nước mắt cũng rất đúng chỗ, quan trọng nhất là tư tưởng của mình, từ xưa đến nay mình chính là người tim phổi, cốt khí đối với mình mà chỉ là từ ngữ, hoàn toàn có chút ý nghĩa thực tế nào, về phần tục ngữ dưới đầu gối là vàng, đối với câu này, chính mình chỉ muốn câu, xin lỗi nhé, ta là nữ tử phải nam nhi, hơn nữa đây cũng là nhập gia tùy tục mà thôi! Bất quá, lại cái quỳ này cũng phải hoàn toàn vô ích, tối thiểu đau đớn đầu gối cho mình biết rằng, tại đây cổ đại bối phận thể thay đổi, vậy cách người có bối phận cao hơn mình xa chút, cách người quyền cao chức trọng cũng xa chút, phải quỳ dưới chân người khác cái chuyện này vẫn là quá hố cha.

      " Tổ mẫu, tổ mẫu..." Tiếng thanh thúy ngọt ngào của thiếu nữ từ cửa truyền đến, cắt đứt mạch suy nghĩ của mấy người trong phòng.

      Nghe được thanh này, Cố Thanh Uyển miễn cưỡng cười, rốt cuộc tới rồi, nếu như trễ thêm chút nữa chính mình đúng là còn hứng thú cùng các nàng diễn tiếp.

      Lão phu nhân nhìn thiếu nữ mang theo vui vẻ xuất ở trong phòng, bộ mặt cay nghiệt lạnh lùng đối với Cố Thanh Uyển thoáng chốc ấm áp hẳn lên, đối với thiếu nữ gấp gáp tiến đến từ ái : "Ngươi chậm chút, đừng để vấp ngã, Lan Khê, mau đỡ tiểu thư nhà ngươi, đừng làm cho nàng té."

      " cần đỡ, ta sao." Cố Vô Hạ đẩy Lan Khê ra, có chút nóng ruột vào, "Tổ mẫu, tôn nữ có tin tức tốt, muốn..." Cố Vô Hạ vào, khi thấy người trong phòng ngoài dự đoán của mình xuất , dừng lại cước bộ, lời muốn cũng ngừng lại, Cố Thanh Uyển nàng tại sao lại ở chỗ này?

      "Hạ nhi, làm sao vậy? Có tin tức tốt gì muốn cho tổ mẫu nha!" Cố lão phu nhân đối với Cố Vô Hạ vẫy tay, ý bảo nàng đến bên cạnh mình.

      Cố Vô Hạ nhìn Cố lão phu nhân đối với mình vẫy tay, lại nhìn Cố Thanh Uyển quỳ mặt đất, trong mắt lên đắc ý. Hừ! Cố Thanh Uyển ngươi là con vợ cả như thế nào, tại phải ngươi quỳ mà ta lại đứng sao? Cho dù ngươi sớm bước đến lão phu nhân nơi này như thế nào? Ngươi phải chịu trừng phạt, chỉ cần có ta ở đây, ngươi đừng mong thoát!

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :