1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Đích nữ phải ngoan độc - Yêu Nga Tử Đại Nhân (53/410) (DROP)

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Chương 51: Chuyện ra có nguyên nhân


      Thụy Ma Ma nghe xong gật đầu liên tục, : "Vẫn là chủ nhân nhìn ràng, Lục thị đích thị là khó đối phó, người nhẫn phát, mới là đối thủ đáng sợ !"

      Hỉ Thước vừa nghe, mân mê miệng, mất hứng : "Vậy làm sao bây giờ? Lẽ nào để bà ta tiếp tục tùy ý tiêu dao, lại hãm hại chúng ta?"

      Thụy Ma Ma cười , Bạch Mộc Cận cắt bỏ cành cây hỗn tạp cuối cùng, cười lạnh : " liên quan, làm cho bà ta mất dần mọi thưa, bằng làm sao có thể nhanh chút chút loại bỏ bà ta đây?"

      Uyên Ương phảng phất nghe hiểu, cười : "Nô tỳ tin tưởng đại tiểu thư, Lục Nhị nương tuyệt đối phải là đối thủ của tiểu thư, Hừ!"

      Hỉ Thước hiểu mà hiểu, hỏi: "Vì sao ở Tướng Quốc Tự, Nhị tiểu thư lại đột nhiên phát điên?"

      Bạch Mộc Cận liếc mắt nhìn Thụy Ma Ma, : "Vậy coi như phải cảm tạ Thụy Ma Ma đưa bồn Dạ Lai Hương này đến, ngửi hương hoa này lâu dài cách nào yên giấc, thêm vào đó nàng bị ta choc cho giận, tức giận bộc phát vì lẽ đó rất dễ dàng mất lý trí!"

      "A? Nguyên lai vào lúc ấy tiểu thư cũng bắt đầu bày ra bố cục muốn cho Nhị tiểu thư nổi điên a? Thụy Ma Ma cùng tiểu thư đều lợi hại a!" Hỉ Thước kinh ngạc , quả thực nhịn được muốn cúng bái Đại tiểu thư cùng Thụy Ma Ma rồi.

      Uyên Ương gõ đầu nàng, : "Đừng ngạc nhiên, ồn ào cái gì? Bị người nghe thấy liền xong đời, ngươi muốn hại tiểu thư sao?"

      Hỉ Thước sờ sờ chỗ bị gõ, le lưỡi, nở nụ cười, dám tiếp tục nữa.

      Thụy Ma Ma cười giải thích: " Hương hoa giữa ban ngày có vấn đề gì, chỉ buổi tối mới có thể phát ra mùi thơm, vì lẽ đó mỗi buổi tối ta đều dặn các ngươi đem bồn hoa ra ngoài!"

      Hỉ Thước nghe xong, gật đầu liên tục, đưa ra ngón tay cái, : "Ma ma quả nhiên là cao thủ, sau này có thể dạy dỗ ta, ta học tập hồi, sau này có thể tự mình trợ giúp tiểu thư!"

      "Chỉ sợ ngươi nha đầu này kiên trì, cũng phải sớm chiều có thể thành!" Thụy Ma Ma cười .

      Hỉ Thước nhíu lông mày, nàng biết tính mình nhất thời chịu được, nếu là mỗi ngày chôn ở trong đống trong thảo dược nghiên cứu, phỏng chừng cũng buồn chết nàng, đôi mắt Uyên Ương lóe lên, vội vàng : "Vậy ta sao? Ma ma cảm thấy Uyên Ương có học được hay ?"

      Thụy Ma Ma tinh tế đánh giá hồi Uyên Ương, gật gù, : "Uyên Ương được, tỉ mỉ, lại kiên trì, tính tình lại trầm ổn, đúng là có thể thử lần!"

      Uyên Ương nghe xong, vui mừng khôn nguôi, vội vã quỳ xuống, dập đầu đầu : "Sư phụ, xin nhận lạy của đồ nhi!"

      "A, Uyên Ương tỷ tỷ, ngươi mạnh khỏe a, vậy bái sư được rồi !" Hỉ Thước bên nghịch ngợm .

      Bạch Mộc Cận gật gù, Uyên Ương đích xác rất thông minh, lại hiểu được nắm thời cơ, nếu như nàng cũng có thể học được tay bản lĩnh, tương lai cũng giúp ích nhiều cho mình.

      Thụy Ma Ma tự nhiên cao hứng, nàng này thân độc thuật, vẫn có cái truyền nhân, bây giờ Uyên Ương chịu học, lại là nhân tài, bà thể vui , liền vội vàng nâng nàng dậy : "Ngươi và ta đồng lòng phụng dưỡng chủ nhân, cần đa lễ!"

      Uyên Ương còn gọi người là ma ma, nhưng trong lòng đem ma ma trở thành sư phụ, ngày sư phụ, suốt đời là mẫu thân, ma ma có con cái, Uyên Ương sau này là con người !" Uyên Ương mặt chân thành, từ khi ở trong rừng trúc cùng chung hoạn nạn s, Uyên Ương từ trong đáy lòng tiếp nạp Thụy Ma Ma.

      Thụy Ma Ma nghe xong, đỏ cả mắt, dùng khăn nhàng lau hồi, : "Ai, Uyên Ương!"

      Bạch Mộc Cận nhìn hai người, cũng vui vẻ, Uyên Ương cùng Hỉ Thước đều là nhi, Thụy Ma Ma lại mình ở trong cung hầu hạ, đến già mới được thả ra, bây giờ hai người có thể giúp đỡ lẫn nhau, ngược lại cũng là việc hoàn mỹ.

      Hỉ Thước thấy, cũng : "Tuy rằng ta ngốc, học được bản lĩnh của ma ma, nhưng nguyện ý làm con ma ma, cùng ma ma hầu hạ tiểu thư, tương lai cũng chăm sóc ma ma!"

      Thụy Ma Ma lần này càng cảm động, nhìn Uyên Ương cùng Hỉ Thước, mũi
      đều có chút ê ẩm, nhìn Bạch Mộc Cận ở bên mỉm cười , thấy nàng gật đầu, vội hỏi: "Ai, các ngươi đều là bé ngoan, các ngươi chịu gọi ta là mẫu thân, đôi ngọc bội đồng tâm này tặng cho các ngươi, sau này chúng ta chính là người nhà!"

      Hai người cũng chối từ, đem ngọc bội đồng tâm thu cẩn thận, đồng thanh gọi ma ma, Bạch Mộc Cận cười từ trong tráp lấy ra ba cây trâm ngọc bích, : " Ba cây trâm này mặc dù phải là đồ vật quý báu gì, coi như là phần tâm ý của ta, tặng ba người các ngươi lấy may"

      Thụy Ma Ma vội : "Làm sao có thể thu lễ của chủ nhân, đừng có chọc cười chúng nô tỳ "

      Bạch Mộc Cận lắc đầu, đem cây trâm đưa cho nàng, : "Nếu nhận, chính là xem thường đồ ta đưa đó, các ngươi có thể giúp đỡ lẫn nhau, với ta cũng là chuyện tốt, Uyên Ương cùng Hỉ Thước thuở theo ta, các nàng cha mẹ, lão gia ngài cũng nam nữ, bây giờ có thể thành người nhà, cũng coi như là tâm nguyện! của ta"

      Uyên Ương cũng khuyên nhủ: "Ma ma hãy thu , tiểu thư thích khách
      sáo!"

      Thụy Ma Ma vội vàng tạ ân, : "Đa tạ chủ nhân, sau này lão nô nhất định
      càng thêm tận tâm tận lực, giúp chủ nhân được đền bù mong muốn!"

      Bạch Mộc Cận gật gù, nâng bà dậy, lại gọi người làm thêm món ăn, chuẩn bị làm bữa tiệc ăn mừng nho , thứ nhất là đại nạn chết, thứ hai cũng coi như là chúc mừng ba người kết nghĩa làm người nhà.

      Bốn người lần đầu phân tôn ti ngồi cùng chỗ ăn cơm, bầu
      khí hòa hợp mặt mỗi người đều dẫn theo hỉ khí, ngay cả Bạch Mộc Cận cũng lỏng ra tâm tình, đây là loại vui mừng sống sót sau tai nạn .

      "Tiểu thư, thời điểm Hỉ Thước ở trong rừng trúc, nghĩ mình sắp chết, bây giờ lại có thể ngồi ở chỗ này ăn cơm, vui vẻ a. . . . . . Xưa nay hề cảm thấy cơm canh ngon như vậy!" Hỉ Thước tự đáy lòng địa cảm khái , ra cái khác ba người đều ra khỏi miệng .

      Uyên Ương cũng gật đầu, đột nhiên nghi hoặc mà hỏi: "Tiểu thư, nếu có Tuyên vương, chúng ta sợ là bị Lục thị chặn ở ngoài Rừng trúc rồi"

      Bạch Mộc Cận lắc đầu cái, đột nhiên cười : "Ngươi cho rằng ta ngồi chờ chết sao? Mặc dù hơi hơi phiền phức, tâm kế của Lục thị e rằng cũng thực được!"

      Nàng nếu dám tiến vào tròng để lại đường lui cho mình, vì lẽ đó nếu có Tuyên vương trợ giúp, nàng cũng lành lặn trở ra ngoài.

      "Tiểu thư, có sách lược vẹn toàn rồi sao ?" Uyên Ương kinh ngạc hỏi.

      Bạch Mộc Cận cười, : "Ngươi cho rằng tại sao Minh Viễn thiền sư trùng hợp gặp chúng ta, lại mang chúng ta trong sân thiện phòng chơi cờ?"

      "Tiểu thư trước đây quen biết Minh Viễn thiền sư?" Hỉ Thước kinh ngạc .

      Bạch Mộc Cận thần bí cười cợt, : "Ha ha. . . . . . tất cả trùng hợp thế giới sau lưng đều là có nguyên do, trận pháp này ra là do Minh Viễn đại sư bày ra, vì lẽ đó chúng ta vào trận, Minh Viễn đại sư biết trước!"

      "Vậy vì sao ông ta cứu chúng ta ra ngoài sớm chút ?" Hỉ Thước oán giận , thiệt cho nàng còn tưởng rằng lão hòa thượng cười thiên chân vô tà kia là đắc đạo cao tăng, vô cùng khả kính đấy!

      Bạch Mộc Cận nhấp môi, lại nếm thử miếng, để Uyên Ương cùng Hỉ Thước gấp đến độ cuống lên, nàng mới giải thích: "Minh Viễn thiền sư là bạn cũ của ông ngoại ta, hơn nữa chuyện này người biết cực ít, ta chỉ trùng hợp mới biết, ông ấy biết ta vào trận, lại muốn thử xem tôn nữ của bạn cũ đến tột cùng có can đảm hay , vì lẽ đó vẫn ra tay, sau đó lại biết được Tuyên vương ở ngoài trận xem cuộc vui, càng thêm yên tâm, ông ấy đoán chắc Tuyên vương xuất thủ cứu giúp, vì lẽ đó mới xuất thủ ra tay !"

      Uyên Ương cùng Hỉ Thước bỗng nhiên tỉnh ngộ, Hỉ Thước vẫn là nhịn được bĩu môi oán giận : "Minh Viễn lão hòa thượng này cũng quá được, lúc đó có tám đại hán đột kích giết chúng ta, nếu phải tiểu thư thân thủ nhanh nhẹn, sợ chạy trời khỏi nắng rồi !"

      "Vì lẽ đó đại tiểu thư mới sợ gì, bởi vì nàng chỉ cần có người cứu, càng có thể tự cứu mình, bất luận dựa vào người nào cũng bằng dựa vào chính mình!" Thụy Ma Ma cười híp mắt tổng kết .

      Bạch Mộc Cận chỉ cười , thế giới này, có ai vô duyên vô cớ giúp ngươi, trừ phi ngươi đáng giá. Nếu nàng có khả năng, Minh Viễn đại sư có lẽ nể mặt ông ngoại xuất thủ cứu giúp, nhưng cuối cùng cùng nàng diễn màn kịch này, ngay ở trước mặt Bạch lão phu nhân giúp nàng xem mệnh, lại vừa sâu xa vừa khó hiểu gì đó, để tổ mẫu càng thêm coi trọng nàng.

      Uyên Ương cũng cười theo, sau đó : "Sau này ta muốn theo ma mahọc ít bản lĩnh, tuyệt đối làm nha hoàn chỉ biết làm gánh nặng cho tiểu thư !"

      "Hỉ Thước cũng muốn học ít bản lĩnh, ta muốn học châm pháp của tiểu thư, sau này loại chuyện giết người, cũng cần làm ô uế tay tiểu thư !" Hỉ Thước cũng trịnh trọng .

      Mấy người cười cười , đem ngày ấy mù mịt quét sạch sành sanh, chỉ có Bạch Mộc Cận vẫn chút thư giãn, nàng biết lục Ngưng Hương ăn thiệt thòi lớn như thế, tất nhiên ngậm bồ hòn làm ngọt, sợ lâu sau đó phản công!

      Sáng sớm ngày thứ hai, Bạch Mộc Cận liền mang ít Kim Sang Dược tới Ngưng Hương uyển, bất luận thế nào, công phu bên ngoài nàng còn phải làm đủ, bằng truyền , chính là tội danh bất hiếu.

      Đến Ngưng Hương uyển, bà tử gác cổng thay người khác, bà vừa thấy Bạch Mộc Cận, nghĩ đến lần trước Thân ma ma ngăn cản nàng lập tức đầy cung kính nụ cười : "Nô tỳ thỉnh an Đại tiểu thư, Đại tiểu thư tới vấn an phu nhân sao?"

      Bạch Mộc Cận gật gù, mặt nở nụ cười thân thiện, chút cũng có làm chủ tử cao ngạo, khiến người ta nhìn liền cảm thấy thoải mái, lão bà tử lập tức : "Nô tỳ vào bẩm báo, mời đại tiểu thư chờ lát"

      "Làm phiền ma ma!" Bạch Mộc Cận gật gù, ở ngoài cửa lẳng lặng chờ đợi, vẫn chưa có tia thích.

      Chỉ chốc lát sau, lão bà tử ra đến nơi, mặt khó dễ nhìn Bạch Mộc Cận, : "Đại tiểu thư, phu nhân bị thương, thân thể lanh lẹ, ngài ngày khác hãy trở lại !"

      xong ánh mắt cũng có chút sợ hãi , phảng phất sợ Bạch Mộc Cận chỉ trích, nếu là như này thân ma ma đám người như thế, hôm nay mạng của bà chừng mất .

      Ra ngoài nàng vải vóc, Bạch Mộc Cận hề tức giận, ngược lại : "Nếu như thế, ta cũng quấy rầy mẫu thân dưỡng thương, đây là thuốc trước đó vài ngày tổ mẫu đưa ta trị thương, phiền ma ma chuyển cho mẫu thân, chờ mẫu thân tinh thần tốt lên chút ta lại tới thăm!"

      Nàng cũng bất ngờ Lục thị đóng cửa gặp, dù sao té đau như vậy, đối với Lục thị những năm này muốn gió có gió muốn mưa được mưa mà , đây chính là vô cùng nhục nhã.

      Bà tử bận bịu đáp lại, đem đồ vật nhận, lại cung kính tiễn đưa Bạch Mộc Cận, hết sức ân cần, hoàn toàn mất hết vẻ lão bà tử ngày xưa trong sân Lục thị ngông cuồng tự đại.

      Bạch Mộc Cận vừa mới ra Ngưng Hương uyển, nhưng gặp Mục Hân Bình, thấy mặt nàng có chút trầm tư, liền chủ động thăm hỏi: "Biểu , ngài sao mình ở đây? Nha hoàn bên cạnh đâu rồi?"
      duyenktn1Tôm Thỏ thích bài này.

    2. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Chương 52: Biểu


      Mục Hân Bình vừa thấy Bạch Mộc Cận, liền thay đổi tươi cười, ôn nhu : "Yến nhi nh mang qua!"

      "Mấy ngày nay biểu ở trong phủ quen chưa? ra mấy ngày nay trong phủ cũng được yên ổn, mẫu thân lại bị bệnh, có điều gì sơ sót, mong ngài đừng trách!" Bạch Mộc Cận tươi cười khả an ủi.

      Mục Hân Bình lắc đầu, vẻ mặt tươi cười có vài phần khổ sở, : " gì vậy, chỉ là mồ côi nương tựa nơi thân thích, có thể nào cầu rất nhiều, có thể được Quốc công phủ che chở, là phúc khí tu được từ kiếp trước!"

      Bạch Mộc Cận nghe xong lời này, biết Mục Hân Bình bị ủy khuất, đây cũng là lẽ tự nhiên, dù sao Lục thị cũng biết Mục Hân Bình là tới tranh giành phu quân với bà ta, tất nhiên cho Mục Hân Bình sống yên ổn qua ngày.

      Nàng nắm tay Mục Hân Bình, giọng : "Biểu mụ lời khách khí, ngài là chất nữ của tổ mẫu, trong nhà gặp biến cố, mới tới nhờ chúng ta, cũng là họ hàng thân thích. Ngài cũng là chủ tử trong phủ, nếu có người dám khi dễ , chỉ để ý lấy tư thế chủ tử giáo huấn các nàng, Cận nhi biết trong phủ luôn có những kẻ ta nâng cao đạp thấp, ai... ra, mặc dù là tiểu thư con vợ cả thỉnh thoảng cũng có thời gian thuận ý, mong ngài tha thứ!"

      xong biểu tình mặt cũng mang theo vài phần khổ sở, làm Mục Hân Bình nhất thời suy nghĩ tỉnh táo lên, vừa nghĩ tới trong phủ này Lục thị đương gia, mà tiểu thư cũng phải Lục thị đẻ ra, tính tình Lục thị như thế nào nàng cũng có thể nhìn ra vài phần,ngày ấy ở Tướng Quốc Tự có thể thấy.

      Nàng cầm lấy tay Bạch Mộc Cận, ôn nhu : "Cận nhi cũng số khổ, tuy đích trưởng nữ phủ ninh quốc công,bà ta cũng đối đãi ngươi như vậy, chỉ là người ngoài tự nhiên dễ xen vào chuyện trong phủ, thế còn lớn tuổi, hiểu quản , bằng cũng để Cận nhi bị bà ta khi dễ!"

      Bạch Mộc Cận cười cười, nghĩ thầm Mục Hân Bình quả nhiên cũng phải người hiền lành, lúc này cũng trong bông có kim địa bắt đầu gây xích mích , bất quá nàng chỉ sợ nàng ta là quả hồng mềm, như vậy khẳng định phải đối thủ của Lục thị, loại người mặt ngoài nhu nhược mỹ lệ, rồi lại thiếu tâm cơ thủ đoạn hại người, mới là đối thủ thích hợp nhất của bà ta.

      Bạch Mộc Cận giả vờ ưu thương nhìn nàng ta cái, sau đó : "Ai, cũng chỉ có thể trách số Cận nhi khổ, nếu biểu có thể làm mẫu thân của Cận nhi, là tốt biết bao!"

      Mục Hân Bình dịu dàng nở nụ cười, xấu hổ lại e sợ : "Cận Nhi đùa, nào có cái phúc khí có thể làm mẫu thân của Cận Nhi, chỉ là nữ nhi mà thôi!"

      Bạch Mộc Cận bĩu môi, giả bộ khờ dại : "Biểu làm sao có thể tự ti đây, ngài cũng là thư hương môn đệ, tuy rằng trong nhà gặp kiếp nạn, nhưng tổ mẫu luôn lòng tốt với , nếu cũng mời người từ nơi xa đến nơi này, có thể thấy được tổ mẫu tâm thương người!"

      Lời ấy khiến mặt Mục Hân Bình mang theo mấy phần sắc mặt vui mừng, sắc mặt u buồn biến mất còn tăm hơi, cảm khái : "Dì cùng Cận Nhi đều dùng chân tâm đối đãi với Hân Bình, chỉ tiếc Hân Bình chỉ là người ngoài, chung quy có ngày phải , ai. . . . . ."

      "Sao vậy, tổ mẫu , từ nay về sau ngài liền ở lại nơi này, ngài nghĩ như thế nào? đừng như thể kẻo tổ mẫu tưởng Cận Nhi hiểu chuyện, khiến ở trong phủ phật ý ở lại nữa!" Bạch Mộc Cận hiểu khuyên lơn.

      Mục Hân Bình cười cười, thoáng cúi đầu, rất ý tứ : " là con , thể cả đời ở lại Ninh Quốc Công phủ !"

      Bạch Mộc Cận làm ra vẻ bỗng nhiên tỉnh ngộ : "Ai nha, nguyên là như vậy a, ai. . . . . . cũng đúng, tổ mẫu khẳng định suy tính vì ngài, đáng tiếc, Cận Nhi rất muốn để biểu bồi Cận Nhi đó, người cũng nhìn thấy trong lòng muội muội hận Cận Nhi, muốn ước gì Cận Nhi chết , Cận Nhi thực rất khổ sở, tuy rằng ngài là trưởng bối của Cận Nhi, nhưng tuổi tác xê xích nhiều, lại vô cùng hợp với Cận Nhi!"

      " cũng cảm thấy vô cùng hợp Cận Nhi, cũng nỡ rời còn có cả dì nữa!" Mục Hân Bình có chút phiền muộn, trong lúc nhất thời sắc mặt lại chứa mấy phần buồn rầu.

      Bạch Mộc Cận kéo kéo tay nàng, : "Biểu , những chuyện vui, cùng Cận nhi Lan Uyển , chúng ta ngồi xuống chuyện chút!"

      Mục Hân Bình gật đầu, vui vẻ cùng , hai người đường vừa vừa cười, vô cùng hòa hợp, vào trong Lan Uyển, hai người lúc đàm luận thi từ, lúc lại lĩnh giáo phuong pháp thêu thùa, chí thú hợp nhau, trò chuyện với nhau rất vui vẻ.

      Lúc gần , Bạch Mộc Cận cố ý sai Uyên Ương lấy tráp son bột phấn nước cùng tráp trang sức lại đây, đều là đồ thượng hạng, nhìn Mục Hân Bình nhịn được động lòng.

      Bạch Mộc Cận cười híp mắt : "Biểu , nguyên bản chúng ta giao hảo, đưa ngài những tục vật, sợ ngài Cận Nhi xem thường ngài. Chỉ là Cận Nhi là tâm thích biểu , mà bất luận ở trong phủ vẫn là trong kinh, ra ngoài những này vật sung bề ngoài, này đồ mở nút chai trông mặt mà bắt hình dong , sợ là phải để ngài lúng túng. Ngài hãy thu vào, có được hay ?"

      Bạch Mộc Cận vô cùng thành khẩn, còn mang theo chút ngượng ngùng, tựa hồ sợ Mục Hân Bình muốn tiếp nhận đồ giống như vậy, tha thiết mà nhìn nàng.

      Mục Hân Bình tuy rằng động lòng, nhưng đến cùng thể lỗ mãng như thế, liền từ chối : " làm sao có thể thu thứ quý trọng như thế, đây phải chiết sát ta sao? Vạn lần được, Cận Nhi vẫn nên giữ lại !"

      "Quả nhiên biểu thích phần tâm ý này của Cận nhi, ai. . . . . . Quả làm Cận Nhi khổ sở, chúng ta đều là người nhà, còn phân chia của nhau làm gì, Cận nhi có , cầm cho biểu dùng, có gì được !" Bạch Mộc Cận giả vờ khổ sở , làm như Mục Hân Bình cự tuyệt nàng, liền tổn thương nàng vậy.

      Mục Hân Bình thấy thế, vừa liếc nhìn này trong tráp phục trang đẹp đẽ, trong lòng nhiệt lên, chỉ này Ninh Quốc Công gia đình phú quý, đại tiểu thư tùy tiện tặng người gì đó đều là nàng ở đây địa phương thấy cũng thấy được . Chỉ tiếc nàng chỉ là khách qua đường, nơi này như thế nào nữa vinh hoa phú quý, cũng cùng nàng vô can!

      đợi Mục Hân Bình chuyện, Bạch Mộc Cận liền đem tráp nhét vào nàng nha đầu Yến nhi trong tay, : "Biểu , người hãy nhận , đừng khách khí, đến những thứ đồ này nguyên bản đều là mẫu thân cho tặng ngài cũng sao, dù sao ngài cũng là khách quý của tổ mẫu, lại là người Đại lão ở xa tới nhờ vả chúng ta, làm sao có thể để ngài chịu oan ức? Bây giờ Cận Nhi thay mẫu thân bù đắp lại cho người?"

      Mục Hân Bình nghe nàng như thế, cũng thầm trách Lục thị quá hẹp hòi, cố ý nhìn nàng thân keo kiệt cũng chuẩn bị thỏa đáng, vẫn là Bạch Mộc Cận hữu tâm, trong lòng đối bạch Mộc Cẩn liền sinh ra hảo cảm, mặt cảm động nhìn nàng : "Nếu như thế, liền mặt dầy nhận lấy, cho ngươi nhọc lòng!"

      Bạch Mộc Cận cao hứng cười , cầm tay nàng : "Thế mới đúng chứ, chúng ta tốt như vậy, nơi nào còn cần khách sáo, tổ mẫu nhìn coi phục trang xinh đẹp, mặt bà cũng vui vẻ!"

      Mục Hân Bình gật đầu, nghĩ thầm Bạch Mộc Cận Linh Lung hình dáng, chỉ có hiểu được chăm sóc tâm tình của nàng, cũng tiện thể lấy lòng dì, chẳng trách dì đrẻ bụng đối với nàng như vậy.

      Lúc sắp chia tay hai người hẹn gặp mặt ngày thứ hai ở Đường Lê Uyển, cao hứng rời . Bạch Mộc Cận thấy Mục Hân Bình nhàng rời Lan Uyển, mặt lộ ra ý cười nhạt.

      Hỉ Thước nhìn người xa, nghi ngờ : "Tiểu thư, những son phấn bột nước kia cùng châu báu trang sức đều là do ngài vất vả có được, chính mình còn sử dụng, cứ như vậy đưa cho nàng ts, ngài cũng đau lòng!"

      Bạch Mộc Cận nhìn nàng đau lòng thay mình, gõ cái tradnHỉ Thước, : "Ngươi nha đầu này, khi nào lại trở nên nông cạn như thế ? Những thứ đồ này ta nhìn ở trong mắt, đưa cho nàng, lại có tác dụng lớn hơn!"

      Thụy Ma Ma gật đầu, : "Chính xác những thứ đồ này chủ nhân thiếu!"

      Hỉ Thước thấy các nàng đều như vậy, cũng nữa, chỉ là vẫn nghĩ ra, đại tiểu thư vì sao đối tốt với Mục tiểu thư như vậy, lẽ nào chính là vì muốn lấy lòng lão phu nhân sao? Với mắt nhìn của Hỉ Thước nàng, Mục tiểu thư này cũng phải người tốt, tuy nhìn bề ngoài nho nhã yếu đuối .

      "Ngươi nha đầu này, thực là theo tiểu thư lâu như vậy, đầu óc vẫn như thế, ngươi chỉ để ý tiểu thư, lẽ nào tiểu thư còn có thể ngốc như ngươi?" Uyên Ương cười mắng.

      Hỉ Thước nghĩ cũng phải, gãi bão đầu mình, : "Xin lỗi tiểu thư, là nô tỳ muốn chênh lệch,. . . . . ."

      Bạch Mộc Cận lắc đầu cái, cũng có ý trách cứ, nàng cũng biết Uyên Ương cùng Hỉ Thước lòng muốn bảo vệ nàng, chỉ lo nàng ăn chút thiệt thòi.

      chuyện, Bạch Mộ Thần từ bên ngoài vào, vừa thấy mặt lo lắng nhìn chằm chằm Bạch Mộc Cận lúc, lo lắng hỏi: "Tỷ tỷ, tỷ gặp chuyện gì chứ?"

      "Tỷ có thể có chuyện gì?" Bạch Mộc Cận cười híp mắt hỏi.

      Bạch Mộ Thần lúc này mới thở phào nhõm, vỗ ngực mình, : "May là tỷ tỷ có chuyện gì, đệ nghe bọn họ ở Tướng Quốc Tự xảy ra chuyện, các nàng lại muốn hại tỷ!"

      Bạch Mộc Cận nhíu nhíu mày, vui hỏi: "Ai cho đệ biết chuyện này? Nô tài nào hiểu chuyện lại huyên thuyên, đệ nên đợi tin những tên gian nô hươu vượn!"

      Bạch Mộ Thần hiểu nhìn tỷ tỷ, lại nhìn nha hoàn tiểu Lục phía sau, hình như có ngộ ra : "Là Thần Nhi đa nghi rồi, nghĩ lại dù sao chúng ta đều là người nhà, làm sao lại có thể xuống tay hại tỷ tỷ đây!"

      Bạch Mộc Cận vui vẻ gật đầu, sờ đầu Bạch Mộ Thần, : "Thần Nhi thực là thông minh, đúng rồi, tỷ tỷ từ Tướng Quốc Tự trở về mang cho đệ rất nhiều thứ tốt, chúng ta vào xem xem có được hay ?"

      Bạch Mộ Thần liếc mắt nhìn Bạch Mộc Cận, liền biết nàng có việc muốn với mình, liền cao hứng : "Được, nghe tỷ tỷ gặp được Minh Viễn thiền sư, tỷ phải kể cho đệ làm sao thiền sư xem nhóm mệnh cho tỷ !"

      Bạch Mộc Cận cười, đáp lại , trái lại với Tiểu Lục cùng ma ma: "Các ngươi ngồi xuống ăn chút trà bánh, ta ở chỗ này mới mời tới vị đầu bếp nữ, làm món tráng miệng ăn rất ngon!"

      ma ma thức thời, vội vàng cười cảm tạ, tiểu Lục tình nguyện liếc mắt nhìn Bạch Mộ Thần, muốn để đưa vào bên trong nhà, liền ra vẻ : "Nô tỳ cũng đói bụng, Đại thiếu gia bên người có người hầu hạ, sợ được! Lại , nô tỳ cũng muốn nghe chút chuyện lý thú ở Tướng Quốc Tự?"

      đợi Bạch Mộc Cận chuyện, Uyên Ương liền liếc nàng cái, cười nhạo : "Ngươi là cái thá gì? Cũng xứng để đại tiểu thư chuyện với ngươi, trong phòng có ta cùng Hỉ Thước hầu hạ, chẳng lẽ còn có thể để ủy khuất Đại thiếu gia chắc!"

      Tiểu Lục bị nàng mắng, sắc mặt đột nhiên xanh trắng lẫn lộn, môi mím lại, dáng vẻ chịu ủy khuất nhìn Bạch Mộ Thần : "Đại thiếu gia, nô tỳ chỉ là muốn quan tâm đến người, lại bị mắng, dù nô tỳ có đê tiện như thế nào chăng nữa cũng là nô tài của Đại thiếu gia, làm như vậy nể mặt nô tỳ, cũng biết Uyên Ương tỷ tỷ có đem ngài để ở trong mắt hay !"

      Bạch Mộc Cận mắt lạnh nhìn Tiểu Lục, đối với nàng loại này chủ động muốn chết tư thái, hoàn toàn để vào mắt, cười lạnh tiếng : "Cho ngươi lui xuống dùng trà điểm tâm là mệnh lệnh của ta, chủ nhân chuyện khi nào đến phiên ngươi tới xen vào? Dám ngay ở chỗ ta gây xích mích ly gián giữa ta cũng Thần ca nhi, ngươi cảm thấy dạo này mình trải qua quá mức thư thản?"

    3. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Chương 53:Bạch Thế Tổ trở về

      Mặt Bạch Mộ Thần tối sầm tức giận : " hiểu quy củ, tỷ tỷ sai ngươi làm cái gì ngươi còn mau làm !"

      Tiểu Lục cắn môi, dám tiếp nữa, trong lòng nghĩ hôm nay Đại tiểu thư này dễ bị khi dễ như trước, nàng ta cũng chỉ có thể thu liễm, nhưng nghĩ đến kế tiếp biết ăn với phu nhân và Nhị thiếu gia như thế nào, sai nàng theo dõi mọi động tĩnh của đại thiếu gia, nếu hôm nay đại thiếu gia chuyện với đại tiểu thư, nàng lại biết vậy phải thông thông báo với phu nhân thế nào đây?

      Bạch Mộc Cận có phản ứng, nắm tay Bạch Mộ Thần vào bên trong, Hỉ Thước ở bên ngoài coi chừng, trong phòng chỉ còn lại Thụy Ma Ma và Uyên Ương ở bên hầu hạ.

      Uyên Ương bưng mâm điểm tâm tinh xảo lại gần, có bã đậu tơ vàng, có bánh mứt táo, đều là những thứ Bạch Mộ Thần ngày thường thích ăn nhất. Bạch Mộ Thần tới chỗ Bạch Mộc Cận cũng câu nệ, vô cùng cao hứng cầm điểm tâm lên ăn.

      Bạch Mộc Cận thấy như vậy, cũng cảm thấy trong lòng tràn đầy vui mừng, thế giới này người nàng nhớ thương nhất chính là đệ đệ này,đời này nàng nhất định phải bảo vệ chu toàn, cho đời vui vẻ.

      Bạch Mộ Thần thấy tỷ tỷ mình nhìn mình hình như có điều suy nghĩ, trong ánh mắt tựa hồ mang theo thương cảm, liền thả điểm tâm tay xuống, vui hỏi: "Tỷ tỷ, sao tỷ lại mất hứng? Có phải ở Tướng Quốc Tự chịu nhiều ủy khuất hay ?"

      Bạch Mộc Cận lắc đầu, nở nụ cười chân thực hiếm thấy : " có, từ nay về sau các nàng cũng đừng nghĩ lại làm cho chúng ta chịu ủy khuất nữa!"

      Bạch Mộ Thần cũng phải đứa ngốc, tự nhiên nghe ra thâm ý trong lời của Bạch Mộc Cận, nhấp ngụm trà, nhíu mày, : "Tỷ tỷ, tỷ có chuyện gì đều giấu trong lòng, đệ đệ trưởng thành, có thể bảo vệ tỷ ! Đệ muốn nhìn thấy mình tỷ đương đầu với các nàng, Thần nhi cũng muốn bảo vệ tỷ tỷ!"

      Bạch Mộc Cận ngờ rằng Bạch Mộ Thần lại với nàng như vậy, trong lúc nhất thời có chút kinh hỷ, mắt hơi có chút đỏ, sống lại tới nay, lần đầu tiên nàng muốn rơi lệ, thế nhưng lệ lại có rơi, xuống, nàng nở nụ cười, đệ đệ của nàng, biết hiểu chuyện.

      "Đứa ngốc, đệ chỉ cần chú ý học tập cho tốt, chuyện còn lại cần quan tâm, tỷ tỷ khổ, có thể còn sống khổ!" Bạch Mộc Cận nhàng xoa đầu Bạch Mộ Thần, rốt cuộc vẫn là hài tử mười tuổi, nàng làm sao để bị những mưu, hèn kế này vấy bẩn, tuy rằng nên quá ngây thơ thiện lương, nhưng cũng thể để tiếp xúc với những thủ đoạn ghe tởm này.

      Đổ tất cả chuyện này lên người nàng là tốt rồi, đối với người từ trong địa ngục bò ra, có khả năng thoát khỏi số phận, nàng sợ mưu, dương mưu, sợ nhiễm máu tanh, nàng chỉ sợ thể chính tay đâm chết kẻ thù!

      Bạch Mộ Thần nghe xong lời này, chút cũng vui vẻ, trái lại có loại cảm giác thất bại, nhíu mày : "Tỷ tỷ, tỷ tin Thần nhi có khả năng bảo vệ người sao? Đệ có thể, nhất định có thể!"

      "Tỷ biết, nhưng nam nhi chí ở bốn phương, nên vì chuyện khuê phòng hậu trạch mà hao tâm tốn sức, đệ nên nhớ kỹ, đệ là trưởng tử Ninh quốc công phủ, tương lai đệ là Ninh quốc công, đệ cần phải cố gắng để mình có thể trở thành người thừa kế ưu tú nhất, chờ đến ngày đó, đệ có thể mở rộng cánh chim, chân chính che chở tỷ tỷ, hiểu ?" Bạch Mộc Cận trịnh trọng với Bạch Mộ Thần, nàng hy vọng trở thành nữ nhân chỉ biết lục đục với nhau, mà bỏ qua việc nam nhân chân chính nên làm.

      Bạch Mộ Thần phảng phất có chút hiểu, bỗng nhiên đứng lên, nhìn Bạch Mộc Cận, vẻ mặt nghiêm túc: "Tỷ tỷ, đệ hiểu, tỷ yên tâm, Thần nhi tuyệt đối khiến tỷ thất vọng, ngày nào đó tỷ bao giờ ... sợ nữa, cho tỷ yên bình sống qua ngàu tháng, tuyệt đối cho người khác có cơ hội gây tổn hại đến tỷ"

      đột nhiên sáng tỏ, có thể giúp Bạch Mộc Cận, phải giúp nàng và kế mẫu cùng với hai đệ muội kia lục đục với nhau, mà là dùng thế lựccường đại, dùng phương thức của nam nhân để bảo vệ tỷ tỷ, bởi vì sau này, chính là chỗ dựa duy nhất Bạch Mộc Cận có thể dựa vào

      Bạch Mộc Cận vui mừng nở nụ cười, đệ đệ của nàng thông tuệ như vậy, có thể nhìn thấu tất cả. Nếu phải kiếp trước gặp phải tai nạn, cũng bị mẹ con ba người Lục thị dụng tâm rắn rết tính kế, hãm hại, kiếp trước nàng móc tim móc phổi đối xử tâm với các nàng, trong khi đó Bạch Mộ Thần cũng vẫn luôn đề phòng ba người kia giả nhân giả nghĩa.

      Chỉ tiếc, khi nàng rời khỏi Bạch phủ, lại để liên lụy đến Bạch Mộ Thần, bịBạch Thế Tổ và tổ mẫu ghét bỏ, mới để cho Lục thị thừa cơ hội ra tay, khiến chết oan uổng.

      vậy kiếp trước sở dĩ cam tâm tình nguyện biến thành kẻ ăn chơi trác táng như Lục thị kỳ vọng, cũng là bởi vì biết nàng thế đơn lực bạc đấu lại mẹ con ba người Lục thị, phụ thân bất công, tỷ tỷ hồ đồ, tổ mẫu càng trông cậy nổi, chỉ có thể nhẫn, nhưng mà Lục thị ngay cả khi có khả năng kế thừa gia nghiệp cũng buông tha, đuổi tận giết tuyệt !

      Hận ý trong lòng dâng lên, như độc trùng cắn nuốt lòng nàng, mỗi lần muốn thử đè xuống những ... hận này, thể phát ra, nghĩ đến cảnh mẹ con Lục thị, sống rất tốt cõi đời này, còn nàng có cơ hội ngóc đầu lên , nàng cảm thấy cách nào nhẫn nhịn.

      được, nàng nhất định phải chậm rãi dằn vặt, tra tấn các nàng, thẳng đến có ngày triệt để hủy diệt các nàng mới thôi, còn nhiều thời gian, còn nhiều thời gian...

      Bạch Mộ Thần bị hàn ý toát ra từ người Bạch Mộc Cận làm cho rét run, phát ra từ sau lần bị ngã kia tỷ tỷ của hoàn hoàn toàn trở thành người khác, thế nhưng chưa từng thấy qua nàng còn có mặt đáng sợ như vậy, có cảm thấy sợ, ngược lại cảm thấy bi thương, tỷ tỷ nhất định là phải trải qua chuyện thập phần bi thảm mới có thể có mối hận thấu xương như thế ?

      nắm chặt bàn tay, hận Lục thị hung ác, nhưng bây giờ chỉ có mười tuổi, còn có thế lực cường đại để có thể cho tỷ tỷ cuộc sống vui vẻ, bình an tại Ninh quốc công phủ, ngày nào đó, nắm được quốc công phủ trong tay, , khiến quốc công phủ càng thêm danh vọng, khi đó tỷ tỷ bao giờ ... bị người khác khi dễ nữa!

      Tỷ đệ hai người lẳng lặng ngồi ở phía trước cửa sổ, ánh dương từ ngoài cửa sổ chiếu vào, từng hạt bụi bay lượn trong khí dưới ánh nắng nhợt nhạt của mùa thu, say giờ ngọ mọi thứ trở về vẻ an tĩnh vốn có, có loại ăn ý dần dần hình thành giữa hai chị em, rất nhiều năm sau đó, Bạch Mộ Thần mỗi khi nhớ lại thời khắc này, càng khỏi nhàng thở dài.

      ghé mắt nhìn thoáng qua hình bóng Bạch Mộc Cận, mặt của nàng có chút mơ hồ, còn có loại cảm giác thể tả, lần đầu tiên hắnphát ra, tỷ tỷ của mình lại tuyệt sắc xuất trần, làm cho người nhìn thể rời mắt được như thế.

      tới Lục thị, tuy rằng bị trận đòn thừa sống thiếu chết, vết thương be bét máu thịt, nhưng người ra tay là người của bà, lại là hạ nhân trong phủ, tuy là chỉ thị của lão phu nhân, nhưng cũng dám hạ thủ nặng, cho nên mặt ngoài thoạt nhìn có vẻ bị đánh cực kỳ nghiêm trọng, song kỳ thực cũng chỉ là bị thương ngoài da, điều dưỡng tốt thời gian khỏi .

      Bà từ lâu phái người ngày đêm ngựa đưa tin cho Bạch Thế Tổ, cố ý tình mơ hồ , lại tiết lộ Bạch Mộc Cận ý đồ gây khó dễ, hại ... hại bà bị phạt đòn, còn Bạch Vân Hề bị ép nhốt vào từ đường, chờ Bạch Thế Tổ quay trở lại cứu mạng

      Bà đoán rằng Bạch Thế Tổ nghe được tin chắc chắn dùng tốc độ nhanh nhất
      trở về, mà bà sớm phái người từ đường thông báo cho Bạch Vân Hề để cho nó biết đường chuẩn bị.

      màn kịch hay sắp sửa bắt đầu. Con Tiện nhân Bạch Mộc Cận thử xem lần này ngươi giải quyết chuyện ra sao.
      Vũ Nguyệt Nha, Tôm Thỏduongbaolien thích bài này.

    4. Cung Trường Nguyêt

      Cung Trường Nguyêt Well-Known Member

      Bài viết:
      830
      Được thích:
      1,779
      Bạch Mộc Cận mỗi ngày đều đúng giờ qua thỉnh an Bạch lão phu nhân, rồi theo Mục Hân Bình học cầm kỳ thi họa, làm Bạch lão phu nhân rất vui vẻ.

      Từ khi xử lý Lục thị, tâm tình Bạch lão phu nhân tốt lên nhiều , mỗi ngày đều nở nụ cười đầy mặt, có thể thấy được Lục thị lúc trước khiến bà giận nhưng thể phát tiết ra sao.

      "Cận Nhi, nghe con tặng ít thứ tốt cho Hân Bình, con hiểu được chăm sóc, hiếu kính trưởng bối là việc tốt, bất quá thế nào cũng thể cho con vì nàng mà chịu thiệt thòi được, vậy để Tôn Ma Ma trong ngân khố của tổ mẫu lấy thêm đồ bổ sung vào chỗ thiếu cho con!" Bạch lão phu nhân nghe Mục Hân Bình được Bạch Mộc Cận cho ít thứ tốt, thực cao hứng, cảm giác tôn nữ thực hiểu chuyện.

      Nàng biết hiếu kính với Mục Hân Bình, trắng ra là lấy lòng chính bà, bằng vào điểm ấy, Bạch Mộc Cận phụ quan tâm, dạy dỗ của bà.

      Bạch Mộc Cận mỉm cười, : "Tổ mẫu, ngài khách khí quá rồi, Cận Nhi và biểu là người nhà, đâu phân biệt lẫn nhau, Cận nhi biếu nàng cũng là để thể hảo ý của mình với !"

      Bạch lão phu nhân nghe xong lời này, trong lòng vui mừng, : " Nha đầu này, luôn nghĩ cho người khác, Hân Bình ở lại phủ Ninh quốc công, mấy thứ này nên chuẩn bị phần cho nàng, tính tình mẫu thân con cũng biết đấy, tổ mẫu để Hân Bình chờ nàng hiểu chuyện mới lại, nào biết lại xảy ra chuyện này!"

      đến Lục thị, mặt Bạch lão phu nhân lại khó coi ít, bất mãn đối với nàng càng nhiều thêm.

      Bạch Mộc Cận tự nhiên cũng hiểu , lại cố tình khuyên giải : "Tổ mẫu đừng vì mẫu thân mà tức giận, nàng quản lý gia nghiệp phủ Ninh quốc công lớn như vậy, cũng dễ dàng gì, có sơ sẩy cũng là điều khó tránh khỏi!"

      "Nha đầu ngươi đến bây giờ vẫn thay nàng, ai... Đáng tiếc có người hiểu chuyện như con, lại cứ nhân lúc ta để ý giở thủ đoạn hại con!" Bạch lão phu nhân bất dĩ vi nhiên* .

      * cho là đúng

      Bạch Mộc Cận hạ mi mắt, tựa hồ có chút thương xót, miễn cưỡng cười cười, trả lời: "Có thể là Cận Nhi làm tốt, gây trở ngại đến mẫu thân, bất quá con luôn cho là gia hòa vạn hưng, muốn gây náo loạn làm trong phủ được an bình! Ai... Hôm nay muội muội cũng chỉ có cử chỉ điên rồ, sợ phụ thân trở về, thương tâm tức giận!"

      Bạch lão phu nhân nghe xong lời này, nhướng mày, trong lòng cũng có chút lo lắng, nhi tử của bà có cái tính tình gì bà hiểu rất , người khác như thế nào cũng cho là đúng. Nếu Lục thị cáo điêu trạng trước mặt , người làm mẫu thân như bà tự nhiên thể làm ra chuyện gì, nhưng Cận Nhi chỉ sợ khó thoát cơn giận của .

      Tính ngày, Bạch Thế Tổ còn vài ngày nữa nên trở về, Lục thị ăn thua thiệt lớn như vậy, có khả năng từ bỏ ý đồ sao? Bạch lão phu nhân lo âu nghĩ.

      Tôn Ma Ma nhìn Bạch lão phu nhân mặt ủ mày chau, hiểu suy nghĩ của nàng, liền mở miệng : "Tiểu thư tính tình nhân hậu, nhưng cây muốn lặng mà gió chẳng ngừng, đối đãi với người cũng có thể nhường nhịn, lão phu nhân dù sao cũng là lão thái quân phủ Ninh quốc công, xử trí vợ cả và tôn nữ,cũng là chuyện hợp tình hợp lý, công gia cũng có thể vì chuyện này mà làm ra hành động ngỗ nghịch bất hiếu!"

      Bạch lão phu nhân nghe xong, nhất thời hiểu ra, mình là làm mẹ lần này trừng phạt Lục thị và Vân Hề đó cũng là hợp tình hợp lý, mặc dù Lục thị cáo điêu trạng, Bạch Thế Tổ muốn tới gây náo loạn, đó chính là bất hiếu ngỗ nghịch, nàng cũng thể nhường xuống phía dưới, bằng sau này có thể có chỗ cho lão nhân gia nàng đặt chân tại phủ Ninh quốc công?

      Vì vậy, : "Tôn Ma Ma có lý, Cận Nhi cần lo lắng, có đôi khi để gia đình an bình, thủ đoạn, mánh khóe cũng là điều thể thiếu! Phụ thân ngươi tự có ta làm chủ, tổ mẫu nhất định để cho trừng phạt con!"

      Bạch Mộc Cận gật đầu, nhưng vẫn còn hơi lo lắng: "Kỳ thực tổ mẫu cũng cần vì việc này mà gây khó dễ cho phụ thân, phải đem tình hình thực tế cấp ràng, phụ thân là người sáng suốt, tuyệt thiên vị ai cả! Muội muội bị nhốt vào từ đường, đó cũng là để giữ bộ mặt phủ Ninh quốc công, dù sao chuyện nàng gây náo loạn ở Tướng Quốc Tự khi truyền , thanh danh của nàng cũng bị tổn hại, quá năm rưỡi, đón nàng trở về, chuyện cũ qua , ai còn nhớ nàng làm ra chuyện gì sao?"

      Bạch lão phu nhân khỏi gật đầu, nghĩ Bạch Mộc Cận có lý, dù sao thanh danh nữ nhi nhà quyền quý nhất quan trọng, tương lai có thể có được mối nhân duyên tốt hay , đây mới là then chốt. Bạch Vân Hề dù sao cũng còn , quá hai năm, để chuyện này lắng xuống hẵng đón nó về.

      "Cận Nhi cực phải, suy tính cũng chu đáo, Vân Hề bị Lục thị dạy hư có quy củ, nếu có thể ở lại gia trong từ đường tu thân dưỡng tính, vậy cũng vô cùng tốt!" Những lời này ra định Bạch Vân Hề trong năm này cũng đừng hòng có thể về nhà, cho dù Bạch Thế Tổ trở về, sợ cũng thể thay đổi được chủ ý.

      Bạch Mộc Cận dịu dàng nở nụ cười, : "Tất cả đều là công lao của tổ mẫu, luôn thương con, vì con mà lo lắng, chỉ sợ mẫu thân và phụ thân thương muội muội, chịu từ bỏ!"

      " chịu? phải do bọn họ chịu, cái nhà này mới bị Lục thị tùy ý chơi đùa, sớm muộn có ngày cũng bị nàng làm cho gà chó yên, ai... Mấy năm nay càng lúc càng thể bớt lo! Bên người phụ thân con toàn những kẻ biết tốt đẹp tới giúp đỡ, mặt lại tin lời Lục thị, làm ta thực lo lắng !" Bạch lão phu nhân thở dài.

      Bạch Mộc Cận nhìn Bạch lão phu nhân, mắt lại lơ đãng liếc chút Mục Hân Bình, thấy nàng cúi đầu lời nào..

      Bạch Mộc Cận nở nụ cười yếu ớt, cũng đáp lại, lẳng lặng uống trà, dù sao chuyện của phụ thân, cho phép nữ nhi nàng xen vào, Bạch lão phu nhân ra là thử thăm dò tâm ý của nàng, nhưng nàng thể để lộ ra.

      Bạch lão phu nhân nhìn Bạch Mộc Cận, lông mày hơi nhăn lại, nàng ra cũng thể hiểu tâm tư đứa cháu này, nhắc tới chuyện này, nàng chẳng lẽ biết nên khuyên Mục Hân Bình sao?

      Nhưng mà Bạch Mộc Cận thủy chung thờ ơ, nhấp hai hớp trà, mới chậm rãi : "Tổ mẫu, khí trời dần dần chuyển lạnh, trà bạc hà ướp hương hoa lài này thích hợp uống nhiều, ngày khác Cận nhi qua đưa cho ngài trà Ô Long, phối hợp táo đỏ rất là tốt đối với thân thể!"

      Bạch lão phu nhân thấy nàng chuyển hướng đề tài, tuy rằng trong lòng có chút bất mãn, nhưng rốt cuộc Bạch Mộc Cận mới chỉ là nương gia, nàng cũng tiện tương trắng, chờ sau khi Thế Tổ trở về, xem tâm ý của sau!

      Nàng sớm muốn để cháu ngoại của mình gả cho Bạch Thế Tổ làm chính thê, nào nghĩ tới Bạch Thế Tổ trong lúc vô ý thấy được đích nữ Lục thừa tướng, cũng chính là Lục Uyển Cầm, vừa gặp thương, sống chết cầu thành thân.

      Lục gia mặc dù có tước vị, nhưng Lục thừa tướng đức cao vọng trọng, Lục gia lại là thế gia trăm năm, sở dĩ thân phận Lục Uyển Cầm cũng rất cao, dù là gả cho hoàng tử cũng là dư dả, nhưng Lục Tương cũng có ý leo lên hoàng tộc, cuối cũng vẫn lựa chọn kết thân vơi phủ Ninh quốc công.

      Tuy rằng Bà thể như nguyện gả ngoại sinh nữ làm vợ con trai, nhưng Lục Uyển Cầm trước cũng coi như tài danh tại ngoại, Lục Tương cũng có giúp ích cho con đường làm quan của Bạch Thế Tổ, nàng cũng vui vẻ. Chỉ tiếc Lục Uyển Cầm chỉ sinh được nữ nhi, qua hai năm lại có động tĩnh gì, khiến cho bà thực có chút bất mãn, về sau lại xảy ra chuyện, vì vậy Lục Ngưng Hương thành kế thất của Bạch Thế Tổ.

      Mấy năm Lục Ngưng Hương còn cung kính, thuận theo bà lại sinh ra đôi long phượng thai, bà cũng cũng coi như hài lòng đối Lục thị , mặc dù Lục thị đuổi hết mấy phòng thiếp thất của Bạch Thế Tổ , bà cũng mở con mắt nhắm con mắt cho qua. Nhưng Lục thị càng ngày càng đem bà để vào mắt, cho là mình đứng vững vàng gót chân ở phủ Ninh Quốc Công, liền đối đầu với bà, nếu lấy lại quyền lực trong tay nàng, bà làm sao nắm đại cục trong tay?

      Cho nên liền đem điều này cho ngoại sinh nữ nhận lấy, tính tình nàng mềm mỏng dịu dàng, ngày thường hiền lành, nhất định có năng lực lấy lòng nhi tử, nếu lại có thể sinh tôn tử, liền có thể đứng vững gót chân ở trong phủ, có bà ở sau lưng chỉ điểm, quyền trong phủ sớm muộn trở lại trong tay của bà, con cờ này, nhất định phải !

      Bạch lão phu nhân trong lúc nhất thời có tư tưởng, nhìn Bạch Mộc Cận và Mục Hân Bình, cháu này là người có chủ ý, chỉ là hôm nay phải dựa vào mình mới có khả năng tránh thoát khỏi đả kích của Lục thị, sở dĩ đáng để lo, tương lai còn phải trở thành trợ lực của bà, mà Mục Hân Bình dù sao cũng là do tay bà bồi dưỡng, bà sợ nàng trở thành người thứ hai giống Lục Ngưng Hương.

      Nghĩ như vậy Bạch lão phu nhân hài lòng mỉm cười, lúc lâu mới trả lời: "Ừ, trà Ô Long đích xác tốt, khí trời thay đổi, trà cũng nên thay đổi, lỗi thời gì đó nên vứt qua bên!"

      Bạch Mộc Cận khéo léo gật đầu, biết Bạch lão phu nhân ý tại ngôn ngoại*,

      * thanh ở ngoài dây đàn; ý ở ngoài lời

      lại giả vờ như biết, tổ mẫu dục vọng quá mạnh mẽ, quyết cho phép có người làm trái ý bà, Lục thị sai ở chỗ muốn thâu tóm tất cả quyền lực, chạm đến giới hạn của Bạch lão phu nhân.

      Mục Hân Bình thấy hai người đối thoại thâm ý sâu xa như vậy , ngực có chút cảm giác ra lời, nếu nàng tiến vào ninh quốc công phủ, đám người này còn để mình sống sót sao?

      Bạch Mộc Cận giống mặt ngoài thoạt ôn lương nhu thuận, thực chất cũng là cao nhân thủ đoạn cực kì cao, Lục thị càng cần phải , thủ đoạn độc ác, mà chính mình là nhi chỗ nương tựa, có nên nghe dì ở lại ninh quốc công phủ ?

      Nhưng khi nhìn vòng ngọc trong suốt xanh biếc cổ tay , đó là Bạch Mộc Cận cho mình trong đồ cực thông thường nhất, đời này nàng chưa từng đeo qua vòng tay tốt như vậy, mà những thứ này đối với ninh quốc công lại là bình thường nhất, nếu nàng rời khỏi đây, làm sao lại có thể hưởng thụ vinh hoa phú quý nơi này ?

      tự chủ xoa vòng tay cổ tay, trong lòng ra tính toán, chỉ cần mình năng dỗ dì vui vẻ, tất cả nơi này ngày đều là của mình, sau khi sinh nhi tử, Lục thị có thể ngồi vững chính thất vị trí này sao, như vậy... Tương lai có ngày dì chết, mà Bạch Mộc Cận bị gả , nàng là được gả đến ninh quốc công phủ sau cùng người thắng!

      Quang mang lóe ra ngắn ngủi này trong nháy mắt, Mục Hân Bình ra quyết định, nàng biết quyết định của mình tạo thành hậu quả thế nào , nếu là nàng năng biết trước thời gian tới, biết hối hận quyết định giờ này khắc này hay .

      Trong Đường Lê uyển ba nữ nhân theo đuổi tâm tư của mình, biểu ra bên ngoài hòa khí bàn luận vài đề tài râu ria , gió thu thổi, lá rụng rơi lả tả, có ít người số phận giống như những chiếc lá bị gió thu cuốn này, bất quá là nước chảy bèo trôi mà thôi, nhưng có vài người lại muốn nắm giữ phong vân biến ảo, muốn vận mệnh của kẻ khác nằm trong tay mình.

      Về phần đến cùng kết quả nằm trong tay ai, tại ai biết, cho là mình chơi cờ người, nhưng biết cũng trở thành quân cờ trong đại cục mà thôi.

      Ngoài phòng vang lên thanh của Tử Ngọc, phá vỡ yên lặng trong, ba người theo đuổi tâm tư của mình của đều ngẩng đầu nhìn lại, còn chờ Tử Ngọc báo lại, Bạch Thế Tổ xuất trước cửa phòng khách, vẻ mặt tức giận.

    5. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :