1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Đích nữ phải ngoan độc - Yêu Nga Tử Đại Nhân (53/410) (DROP)

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Chương 46: Tặng kèm phúc lợi


      Phượng Cửu khóe miệng mỉm cười, đột nhiên sáp đến lại gần Bạch Mộc Cận, dường như muốn nhìn nàng cẩn thận ràng giống vậy, Bạch Mộc Cận cả kinh lùi lại mấy bước, mới cười ha hả, : " hiểu chuyện, cũng được, hôm nay Bản vương mở lòng từ bi, có điều bản vương chưa bao giờ làm chuyện buôn bán lỗ vốn, ngươi phải đáp ứng ta chuyện, có điều chuyện này bản vương chưa suy nghĩ ràng, chờ sau khi suy nghĩ kĩ cho ngươi biết!"

      Bạch Mộc Cận vừa nghe, liền cảm thấy chuyện này quả là cạm bẫy, hơi phúc thân, giả vờ oan ức nhu nhược : "Thần nữ biết Vương Gia có thể xuất thủ cứu giúp ta là đại tạo hóa, chỉ là thần nữ thế đơn lực bạc, có thể bốn bề đều lạ̀ địch, cũng biết điều kiện của Vương Gia thần nữ có thể làm được hay , nếu làm nổi sợ chọc Vương Gia tức giận, vậy khó chuộc rồi !"

      Phượng Cửu khanh cười thầm, thầm nghĩ quả nhiên là đứa lanh lợi, muốn lùi bước để tiến hai bước muốn ép hạ thấp cầu xuống, nếu cầu chắc chắn, ràng lừa gạt nương yếu đuối như nàng rồi.

      Phượng Cửu chậc chậc mấy lần, lắc đầu : "Ai nha, bản vương cũng rất khó khăn a, dù sao bản vương chưa bao giờ vô duyên vô cớ trợ giúp người khác, vì lẽ đó. . . . . . Việc đánh đổi tự nhiên là thể thiếu, ngươi xem?"

      Bạch Mộc Cận rất căm thù vị Tuyên vương giả dối cùng vô liêm sỉ này, nhưng bây giờ người dưới mái hiên nhà người ta, thể cúi đầu, nàng mặc dù biết đây là điều kiện bất bình đẳng, cũng thể kìm được nàng cò kè mặc cả, hơn nữa thời gian của nàng thực còn nhiều.

      Cắn răng cái, Bạch Mộc Cận cúi đầu : "Vậy do Vương Gia làm chủ, kính xin Vương Gia mau chóng cứu chúng ta ra ngoài, thần nữ vô cùng cảm kích!"

      Phượng Cửu khanh thấy nàng đáp ứng, hơi kinh ngạc, nha đầu này tâm tư bí hiểm , dĩ nhiên cũng có thời điểm cúi đầu nhận thua, xem ra quả thực thức thời, đến lúc nắm chắc thời cơ.

      "Được rồi, A Trung, mở đường!" Phượng Cửu cũng cảm thấy trêu chọc nàng cũng đủ rồi, thấy tinh thần nàng tốt, dáng vẻ nóng nảy, rốt cục mở lòng từ bi để A Trung mở đường cho các nàng.

      A Trung yên lặng phía trước dẫn đường, tới thời gian nén nhang, ra khỏi mê trận, bìa rừng trúc gần ngay trước mắt, Bạch Mộc Cận rốt cục cũng có thể thở phào nhõm, nhưng mà cũng hoàn toàn thả lỏng, dù sao tình hình trong sân nàng lúc này ra sao vẫn chưa biết được.

      Bạch Mộc Cận mặc dù nhớ nhà, cũng quên lễ tiết, cung kính hướng về phía Phượng Cửu cám ơn, mới mang theo Thụy Ma Ma cùng hai nha đầu trở lại, lại bị Phượng Cửu khanh ngăn cản, : "Ngươi thân chật vật mà quay về, nếu bị người bắt gặp, coi như ngươi lắm miệng, sợ cũng thể giải thích được ràng"

      Bạch Mộc Cận khẽ cau mày, nhưng thể thừa nhận Phượng Cửu rất đúng, nhưng nếu nàng nếu trở lại, sợ tình huống càng xấu hơn, đúng lũ do dự, Thụy Ma Ma kéo vạt áo nàng, ôn hòa cười : "Tiểu thư, còn mau cảm tạ Vương Gia giúp đỡ, vậy Vương Gia có sách lược vẹn toàn!"

      Bạch Mộc Cận trong mắt vui vẻ, liếc mắt nhìn Thụy Ma Ma, sau đó lập tức quay đầu hướng về Phượng Cửu khanh hành lễ, cám ơn: "Đa tạ Vương Gia, thần nữ khắc sâu trong lòng!"

      Phượng Cửu liếc Thụy Ma Ma, tựa hồ đối với nàng"Nhắc nhở" có chút vui, nhưng đối mặt Bạch Mộc Cận lại trưng ra khuôn mặt tươi cười muốn ăn đòn, : "Ai nha, nay Bản vương đến Tướng Quốc Tự cũng là vì tích đức làm việc thiện, lần này cũng nên làm a!"

      xong ôm lấy Bạch Mộc Cận, Bạch Mộc Cận kêu lên sợ hãi, nhưng mà đợi nàng đổi ý Phượng Cửu khanh nhún mũi chân mang theo nàng bay lên, Bạch Mộc Cận khó có thể tin nhìn Phượng Cửu, muốn điều gì đó, thế nhưng chung quy ra.

      Hành vi của người này cũng quá quái đản, biết nam nữ thụ thụ bất thân sao? Nếu nàng giống như những quý nữ khác, chỉ sợ Phượng Cửu phải phụ trách đối với nàng rồi, có điều Tuyên vương này luôn làm theo ý mình, nàng cũng để ở trong lòng.

      A Trung thấy mình chủ nhân thậm chí ngay cả bắt chuyện cũng liền ôm tiểu thư chạy, trong lòng có chút khiếp sợ, chủ nhân vẫn là lần đầu tiên "Thấy việc nghĩa hăng hái làm"!

      Uyên Ương trừng mắt A Trung, tựa hồ đem hành động vô lễ của Tuyên vương trả lại đầu A Trung, A Trung hiểu ra sao sờ soạng cái mũi, thầm nghĩ, tiểu nha hoàn này tính khí cũng rất xấu đây!

      "Thụy Ma Ma, chúng ta làm sao bây giờ?" Uyên Ương hỏi, có điều có khẩn trương như vậy, chỉ cần chủ nhân an toàn, các nàng cũng sao.

      Thụy Ma Ma : "Tự trở về, có điều còn phải xin vị này tiểu gia này hỗ trợ mới phải!"

      A Trung nhíu nhíu mày, vừa định từ chối, bị Uyên Ương mắt như đao sắc chém tới, cho cơ hội lớn lao : "Vương Gia nhà ngươi cũng tự mình ra tay rồi, ngươi làm hộ vệ chẳng lẽ nên biểu phen sao?"

      A Trung gì, đây là ngụy biện, Vương Gia nhà là vì mỹ nhân, hỗ trợ có thể có chỗ gì tốt, A Trung lúc này cũng chỉ có thể đem tất cả oán giận giấu trong bụng, ngoan ngoãn mang ba người trở về.

      Dọc theo đường có A Trung trợ giúp, thông suốt trở ngại, cũng đụng phải người của Lục thị, Uyên Ương mới cho A Trung sắc mặt tốt, sau khi an toàn trở về, hướng phúc thân cám ơn: "Đa tạ tiểu gia trượng nghĩa giúp đỡ, có cơ hội báo đáp!"

      A Trung vung vung tay, biểu thị cần, nhưng trong lòng thấy nha đầu này cũng phải lễ độ như vậy, cảm thấy dung nhan cùng dáng vẻ có mấy phần đáng .

      Bạch Mộc Cận đường bị Phượng Cửu khanh ôm trở về sân, cửa chính mở, lại xông từ cửa sổ vào, vào trong phòng còn ôm mình buông, nàng cao hứng, : "Xin Vương Gia thả thần nữ ra, nam nữ thụ thụ bất thân!"

      Phượng Cửu khanh tựa hồ ôm tới nghiện, chỉ thả, còn xoi mói : "Ai, mỗi ngày ngươi ăn no sao? Sao gầy như vậy, chỉ toàn là xương, ôm lấy cồm cộm đến phát sợ!"

      " như vậy, kính xin Vương Gia thả thần nữ ra, miễn cho cồm cộm hỏng tới thân thể quý giá của Vương Gia!" Bạch Mộc Cận biết là tinh thần buông lỏng vẫn là sao, khi chuyện vẫn mang theo mấy phần tùy ý, lúc này cũng quên mất thân phận.

      Phượng Cửu khanh thấy nàng giận, mới buông nàng ra, bộ ngươi biết là tốt rồi dáng dấp : "Quên , bản vương ăn chút gì thiệt thòi, coi như tích đức!"

      "Viêc này còn cần thần nữ cảm ơn Vương Gia đại nhân đại lượng sao?" Bạch Mộc Cận tức tới hộc máu, chưa từng thấy người nào biết xấu hổ như vậy , người này còn là Vương gia cao cao tại thượng sao?

      nghĩ tới Phượng Cửu khanh dĩ nhiên trả lời câu: " cần đa lễ, ngươi nhớ trong lòng là tốt rồi!"

      Bạch Mộc Cận gì, đơn giản , đặt mông ngồi giường, nhân tiện : "Thời điểm còn sớm, thần nữ thực mệt mỏi, xin mời Vương Gia di giá!"

      Đây là hạ lệnh đuổi khách, Phượng Cửu thấy tiêu nha đầu này bị mình chọc cho xù lông lên trong lòng vui vẻ, con vật thú vị a, rất hiếm thấy nha đầu thú vị như vậy, ngày hôm nay nhiều chuyện xem ra có sai, ít như thế cái nha đầu, sau này phải đến nơi nào tìm nha đầu thú vị chơi cùng đây?

      Lúc này ba người Thụy Ma Ma cũng quay trở về, nhàng gõ cửa phòng Bạch Mộc Cận, Phượng Cửu nghe thấy tiếng gõ của mới từ cửa sổ chạy ra ngoài, bỏ chạy còn hình bóng.

      Bạch Mộc Cận mở cửa, thấy ba người bình an trở về, trái tim rốt cục mới buông xuống, : "Hôm nay thực là ta bất cẩn rồi, thiếu chút nữa liền, ta quá coi thường bà ta!"

      Thụy Ma Ma cũng tán thành, : "Lão nô cũng nghĩ vậy, sau này chúng ta phải càng thêm cẩn thận mới được!"

      "Ừ, có điều bà ta đưa phần đại lễ này cho ta, ta sao có thể đáp lại, ngày mai. . . . . ." Nàng thấp giọng tiến đến chỗ ba người, thầm phen, ba người nghe xong liên tục gật đầu.

      "Chủ nhân, vết thương của người có sao ? Ta lấy thuốc giải đến, người uống vào, hảo hảo ngủ giấc!" Thụy Ma Ma thân thiết .

      Bạch Mộc Cận gật gù, : "Cũng tốt, có điều Tuyên vương vừa cho ta thuốc giải độc hiệu quả, ta cảm giác đầu cũng chóng mặt nữa!"

      Thụy Ma Ma gật đầu, tới đưa thuốc cho nàng uống, ba người lại y theo kế hoạch rời , Bạch Mộc Cận rửa mặt phen, đem quần áo đêm qua dính đầy đất bẩn thu cẩn thận, lại thay thân quần áo sạch , mới nhắm mắt nằm giường, cách lúc trời sáng xa, nàng có thể chiếm được nghỉ ngơi dưỡng sức chút.

      Ngày thứ hai trời lờ mờ sáng, ngoài sân Bạch Mộc Cận tụ tập đám người, nhao nhao ồn ào , tựa hồ nghị luận cái gì, vẻ mặt muôn màu muôn vẻ, có giả vờ lo lắng, có cười đau khổ của người khác, còn có người chờ xem kịch vui .

      Lục thị tựa hồ cũng vừa mới vừa ngủ dậy lâu, mang theo Bạch Vân Hề qua nơi này, trừng mắt hồi nhìn mấy bà tử, : "Mới sáng sớm ngày ra, ồn ào cái gì vậy? Đều tụ ở đây làm cái gì, lão thái thái chuẩn bị lên chùa dâng hương, các ngươi có chuyện gì để làm sao?"

      xong mắt liếc nhìn lão bà tử trong đám người, thấy nàng gật đầu khẳng định, khóe miệng Lục thị mỉm cười, Bạch Mộc Cận ta xem lần này làm sao ngươi làm sao có thể vươn mình!

      "Phu nhân, chúng nô tỳ sáng sớm gõ cửa phòng đại tiểu thư, ai ra mở cửa, hai đại nha hoàn cùng Thụy ma ma bên người nàng cũng thấy, phải làm sao đây?" Lão mụ này là Trần ma ma phụ trách gác đêm qua, sớm thông đồng với Lục thị, cố ý ra trước mặt mọi người, thanh to lớn, ở xa cũng có thể nghe thấy.

      Lục thị giả vờ kinh ngạc : "Làm sao có khả năng? Ngươi tìm chung quanh chưa? Có phải là sáng sớm ra ngoài ngươi biết?"

      Trần ma ma lập tức lắc đầu, sợ hãi : "Làm sao có khả năng, đêm qua nô tỳ
      gác đêm, vẫn rời khỏi đó nửa bước, hơn nữa đại tiểu thư cũng ra ngoài sớm như vậy a!"

      Lục thị nhíu lông mày, Oánh Thu bên cạnh : "Ngươi gõ cửa lại, nhìn xem có phải là ngủ quá sâu, canh giờ cũng còn sớm, muốn bỏ lỡ cùng lão thái thái dâng hương!"

      Oánh Thu lĩnh mệnh rời , thẳng đến phòng Bạch Mộc Cận, tiến lên cố ý hét to vài tiếng, : "Đại tiểu thư, đại tiểu thư, nên dậy , phu nhân và lão phu nhân vẫn chờ người s!"

      Kêu lát bên trong cũng có động tĩnh, Lục thị cũng lại đây, gõ gõ cửa, phát vẫn có hồi , liền đẩy cửa ra nhìn, bên trong đệm chăn chỉnh tề, dáng vẻ đêm chưa động, trong mắt Lục thị càng thêm đắc ý, nghĩ rằng nha đầu kia nhất định ra được khỏi rừng trúc? Cũng may mình phái người canh giữ đường, chờ lúc nữa nhìn thấy nàng quần áo xốc xếch xuất , xem nàng giải thích thế nào để cho người ta nghe!

      "Nhanh bẩm báo lão phu nhân, thấy đại tiểu thư, phái người chung quanh tìm xem, nếu đại tiểu thư có mệnh hệ gì, các ngươi cũng phải chết theo, còn mau !" Lục thị lời lẽ nghiêm nghị tàn khốc nhắc nhở bà tử cùng nha đầu, mỗi người đều nơm nớp lo sợ, sợ bị liên lụy bởi Bạch Mộc Cận.

      Liên tục chạy hướng về phía trước, Trần ma ma cũng theo, bên chạy bên la hét: "Có chuyện rồi, đại tiểu thư mất tích!"

      Huyên náo trong chùa khiến tăng nhân liếc mắt, nhíu chặt mày, biết xảy ra chuyện gì, hạ nhân sao lại có quy củ, trong phật tự thanh tịnh lại la hét to như vậy.

      Bạch lão phu nhân cũng nghe thấy động tĩnh, Tôn ma ma nhận được lệnh tiến lên cho Trần ma ma cái bạt tai, Lệ Thanh trách mắng: "Lão bà chua ngoa đanh đá kia, la hét cái gì?"
      duyenktn1song ngư thích bài này.

    2. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Chương 47: thấy Bạch Mộc Cận


      Trần ma ma bị đánh đến mức bối rối, lập tức ngậm miệng, bụm mặt, biết làm sao nhìn Tôn ma ma, lát mới nhớ tới nhiệm vụ của mình, nhân tiện : "Nô tỳ là tới bẩm báo với lão phu nhân, đại tiểu thư mất tích, phu nhân kêu nô tỳ đến bẩm báo lão phu nhân, mau chóng phái người tìm!"

      Tôn ma ma nhíu mày, xoay người lại liếc mắt nhìn lão phu nhân, cũng biết xảy ra chuyện gì, Bạch lão phu nhân lúc này mới tới, hỏi: "Cái gì gọi là đại tiểu thư mất tích? Ngươi làm nhiệm vụ trực đêm, nàng nơi nào ngươi sao có thể biết?"

      Trần ma ma ủy khuất : "Nô tỳ chưa từng lười biếng, vẫn trông chừng cẩn mật, nhưng khó tránh có lúc nhà vệ sinh, chừng đại tiểu thư thừa dịp nô tỳ mất lén lút trốnra ngoài!"

      Bạch lão phu nhân hơi trầm ngâm chốc lát, hỏi: " tìm qua chưa?"

      " tìm khắp cả trong sân, cũng thấy tung tích đại tiểu thư, Uyên Ương, Hỉ Thước cùng Thụy Ma Ma bên người nàng cũng đều thấy, phu nhân đến xem thời điểm đại tiểu thư đệm chăn vẫn chỉnh tề, giống như đêm cũng động tới!" Trần ma ma dáng vẻ kinh hoảng, cúi đầu dám nhìn Bạch lão phu nhân.

      Bạch lão phu nhân cảm thấy tình thế có chút nghiêm trọng, nếu như Bạch Mộc Cận đêm về, vậy trong trắng tất nhiên bị hủy, nhưng là ở Tướng Quốc Tự này, làm sao có thể xảy ra chuyện như vậy đây? Trong này nhất định là có vấn đề!

      "Tôn ma ma theo ta cùng xem trong sân Cận nhi!" Bạch lão phu nhân cảm giác mình tự mình xem, có thể Bạch Mộc Cận chỉ là dậy sớm ra ngoài lúc, lúc này chừng trở về!

      Trần ma ma thấy thế cũng theo, lão phu nhân còn chưa tiến vào sân Bạch Mộc Cận, thấy Lục thị mặt khóc tang, còn lấy khăn lau nước mắt : "Lão phu nhân, ngài tới, Cận Nhi nha đầu này cũng biết làm sao nữa, người thấy tăm hơi, giường chiếu lạnh lẽo, như là chưa có ai động tới, cùng hôm qua giống nhau, thiếp thân lo lắng Cận Nhi xảy ra chuyện!"

      Bạch lão phu nhân mạnh mẽ trừng mắt nhìn nàng, tức giận : "Ngươi cái vô liêm sỉ gì thế, lúc này phái người tìm kiếm Cận Nhi, chỉ biết ở đây la hét, ngươi là muốn ồn ào để tất cả mọi người đều biết sao,muốn Cận nhi thân bại danh liệt sao?"

      Lục thị nghĩ tới lúc này Bạch lão phu nhân vẫn có thể trấn định như thế, lo cho Bạch Mộc Cận, trái lại đến trách cứ chính mình, bà ta cam lòng giải thích: "Thiếp thân cũng là lo lắng quá độ mớicó thể làm như thế, kính xin lão phu nhân chớ trách, thiếp thân phái người tìm, nghe rừng trúc sau Tướng Quốc Tự có chuyện ma quái, cũng biết Cận Nhi có phải là nhầm vào rừng trúc hay , vì lẽ đó đêm về !"

      Bạch lão phu nhân vừa nghe, trong lòng cũng cả kinh, tin đồn rừng trúc phía sau núi Tướng Quốc Tự bà cũng nghe qua, quỷ quái vô cùng, mặc dù có tự mình nghiệm chứng, nhưng nghe được chuyện cũ, khó tránh khỏi cũng tin mấy phần, nếu Bạch Mộc Cận thực cẩn thận nhầm vào rừng trúc, vậy coi như tốt, nếu gặp phải kẻ xấu, đời này của nàng coi như xong!

      Bạch lão phu nhân căm tức Lục Ngưng Hương, thấy nàng chỉ lo ở bên giả
      vờ giả vịt giả bộ đáng thương, liền cảm thấy được việc này thể tách rời quan hệ với nàng, : "Lục thị, nếu hôm nay Cận Nhi xảy ra chuyện gì, ngươi làm kế mẫu cũng khó trốn tội!"

      Lục thị cả kinh, sắc mặt tái nhợt hồi, vội vã rơi lệ : "Lão phu nhân, có trời đất chứng giám, thiếp thân luôn coi Cận nhi như con đẻ, trải qua chuyện lần trước, ngài bảo thiếp thân thể tùy ý nhúng tay ào chuyện trong sân Cận Nhi, vì lẽ đó thiếp thân mới buông lỏng giáo dục đối với Cận Nhi, nhưng cũng thể chỉ trách đầu thiếp thân!"

      Bạch lão phu nhân cười lạnh tiếng, : "Ý của ngươi là ta nên phụ trách? Là ta ngăn cản ngươi chăm sóc Cận Nhi, cho nên con bé mới xảy ra chuyện sao?"

      "Thiếp thân dám, giờ trước mắt phải thảo luận chịu trách nhiệm, vẫn nên phái người tìm, chắc Cận Nhi bình an ra!" Lục thị muốn tranh chấp với Bạch lão phu nhân, bà ta chỉ muốn mau mau nhìn thấy kết cục bi thảm của Bạch Mộc Cận.

      Bạch lão phu nhân nghe xong cũng cảm thấy có lý, chỉ là trong lòng
      khỏi than thở, nếu như Bạch Mộc Cận xảy ra chuyện gì, tâm huyết của bà đều uổng phí, đây chính là mầm mống tốt, nếu để thời gian nữa nhất định mang lại lợi ích to lớn cho Bạch gia!

      Có điều nàng nếu ngốc đến nỗi bị kẻ khác lập bẫy mà thoát được, cũng thực uổng phí phen bà khổ tâm chăm sóc, thôi, cũng chỉ có thể như vậy, bà vừa
      liếc nhìn Bạch Vân Hề ngoan ngoãn mực yên lặng đứng bên cạnh Lục thị, hơi nhíu mày, bởi vì hạ xuống thị quan hệ với Lục thị, bà cũng nảy sinh hiềm khích đối với đứa cháu này, nếu Bạch Mộc Cận được, tự mình chừng phải đem tinh lực chuyển lên tôn nữ thứ hai này.

      Lục thị nhạy bén phát ra ánh mắt của Bạch lão phu nhân, trong lòng vui mừng, xem ra chỉ cần hủy diệt Bạch Mộc Cận, Bạch Vân Hề lại được lão phu nhân để ý, mà sau này hết thảy chỗ tốt đều rơi đầu con bà. tại bà khỏi khâm phục từ bản thân mình thông minh đến vậy, tiếc tiêu tốn tiền bạc để diệt trừ Bạch Mộc Cận, đích thực là buôn bán có lời!

      Bạch lão phu nhân dẫn mọi người đến phía sau núi, Bạch Vân Hề vui mừng ngớt, ngày hôm qua nàng dẫn Bạch Mộc Cận tới đây, hơn nữa nàng cũng tận mắt thấy nàng ta rơi vào mê trận cách nào ra được, khi đó nàng cao hứng hận thể ăn mừng phen, nhìn các nàng dáng vẻ bất lực lại khủng hoảng, quả thực vui mừng, xem sau này để xem Bạch Mộc Cận làm sao có thể tranh với mình!

      Cả đám người tụ tập ở sân sau Tướng Quốc Tự, Bạch lão phu nhân sai người mời trưởng lão Tướng Quốc Tự, hy vọng có thể được bọn họ giúp đỡ, tuy rằng các nàng khi đến cũng dẫn theo đám gia đinh, nhưng đến cùng bằng tăng nhân Tướng Quốc Tự quen thuộc địa hình.

      Giam tự trưởng lão Giới Vô Ích đại sư là cao tăng đức cao vọng trọng, ngoại trừ chủ trì Minh Nguyên thiền sư ở bên ngoài, ông chính là trưởng lão Tướng Quốc Tự ... có uy vọng nhất ,bình thường vụ lớn trong chùa đều do ông chấp chưởng, so với phương trượng chịu dễ dàng tiếp khách mà , ông có vẻ bình dị gần gũi hơn rất nhiều.

      Giới Vô Ích vừa đến, trước tiên hướng về Bạch lão phu nhân làm tăng lễ, : "A di đà Phật, nghe có vị tiểu thí chủ mất tích, biết lão phu nhân có khẳng định nàng vào rừng trúc hay ?"

      Bạch lão phu nhân lắc đầu cái, lễ phép trả lời: "Làm phiền đại sư, chỉ là ta cũng dám chắc nàng nơi nào, sáng nay bọn hạ nhân kêu lên, thấy tôn nữ của ta đâu, vì vậy mới suy đoán có khả năng nàng lạc vào rừng trúc này, nhưng được ra ngoài!"

      Giới Vô Ích nghe xong cau mày , lại niệm câu Phật chú, mới thở dài :"Trước khi lão phu nhân khi đến, bần tăng phái người truyền lời, thể tùy ý tiến vào rừng trúc, đặc biệt là vào buổi tối, trong rừng trúc có cao nhân bày ra mê trận, dễ dàng có thể ra được, thôi, chỉ là ở trong rừng trúc đêm nếm trải chút khổ sở, nguy hiểm đến tính mạng, bần tăng phái người vào tiếp ứng!"

      Bạch lão phu nhân gật đầu, : "Làm phiền đại sư, lão thân cám tạ!"

      Quay đầu lại lúc, tàn nhẫn trừng mắt Lục thị, ràng hôm qua bà thông báo cho Lục thị phải đem quy định này báo cho mọi người, nếu như Cận Nhi biết trong này có nguy hiểm, tuyệt đối đặt mình vào nguy hiểm, tất nhiên là do Lục thị thông báo, mới để cho Cận Nhi nhầm vào cạm bẫy, khá lắm lòng dạ nữ nhân độc ác!

      Lục thị giả bộ thấy ánh mắt của Bạch lão phu nhân, còn bên làm giả bộ lo lắng, mắt nhìn về phía rừng trúc, bà ngóng nhìn Bạch Mộc Cận "Bình an" trở về đây! Hi vọng mấy người kia có giết chết người, nhất định phải giữ lại tính mạng Bạch Mộc Cận, bởi vì bà hi vọng tiện nha đầu này cứ như vậy mà chết,phải cho nàng nếm thử mùi vị thân bại danh liệt, vạn kiếp bất phục mới có thể tiêu tan mối hận trong lòng bà.

      Bạch Vân Hề sốt sắng nắm chặt tay Lục thị , hưng phấn trong mắt sắp che giấu nổi, Lục thị trừng mắt nhìn nàng chút, dùng ánh mắt
      nhắc nhở nàng được để lộ tâm trạng.

      Bạch Vân Hề mới yên lặng mà cúi đầu, hồi lâu ngẩng đầu lên, khờ dại
      hỏi: "Mẫu thân, ngài tỷ tỷ ở trong rừng trúc nếu như gặp phải người xấu làm sao bây giờ? đêm về, chỉ sợ. . . . . ."

      Lục thị che miệng của nàng, làm bộ quát lớn : "Con nhăng gì vậy? Tỷ tỷ của con cát nhân thiên tướng, nhất định bình yên vô trở về!"

      xong lo âu liếc mắt nhìn Bạch lão phu nhân, Bạch lão phu nhân tâm cũng theo vậy mà chìm xuống đáy vực, nghĩ đến nha đầu kia lành ít dữ nhiều, bất luận nàng có bình an trở về hay , đêm về, ở sâu trong núi rừng, mà ngoại trừ người của Bạch gia còn có nhiều tăng lữ như vậy, chuyện này vô luận như thế nào cũng đè xuống nổi nữa!

      Lục thị quả nhiên giỏi tính toán, e sợ chỉ an bài Bạch Mộc Cận rơi vào mê trận đơn giản như vậy, có thể còn chuẩn bị hậu chiêu, nàng ta luôn muốn đuổi tận giết tuyệt, tất để cho Bạch Mộc Cận bình yên vô ra!

      Tôn ma ma cũng lo lắng nhìn lối ra Rừng trúc, bà đối với Đại tiểu thư thông tuệ biết lễ có mấy phần lòng thích, mấy ngày nay bà thường làm bạn bên người lão phu nhân, người đều là càng ở chung càng có cảm tình, mặc dù lão phu nhân có tâm tư lợi dụng, nhưng khó tránh khỏi đối với Đại tiểu thư ngoan ngoãn hiểu chuyện có mấy phần cảm tình lòng.

      Nếu như đại tiểu thư xảy ra chuyện, vậy cũng là chuyện tiếc nuối, bà nhìn Nhị tiểu thư bất luận điểm nào cũng đều thua kém đại tiểu thư, mặc dù tương lai có lão phu nhân dốc lòng chăm sóc, chỉ bảo lại có mẫu thân ở bên, nhị tiểu thư cũng đồng tâm với lão phu nhân, là đáng tiếc!

      Giới Vô Ích đại sư phái tăng nhân lúc lâu, còn chưa thấy Bạch Mộc Cận trở về, chỉ có Bạch lão phu nhân sắc mặt càng ngày càng khó coi, Lục thị cũng cảm thấy kinh ngạc, hẳn là mấy người kia đêm qua giết chết Bạch Mộc Cận?

      lo lắng , những tăng nhân tìm kiếm mang mấy xác chết ra, sắc mặt mọi người đều trở nên nặng nề, người quan sát đều khó chịu.

      "Đây xảy ra chuyện gì ?" Bạch lão phu nhân nhìn từng cái xác chết được mang ra, cảm giác bất an trong lòng tiếp tục lan nhanh, mấy người
      này hôm qua ở trong rừng trúc, hơn nữa bị giết, an Bạch Mộc Cận đây?

      Tăng nhân bên trong có người tiến lên trả lời: "Hồi bẩm giám tự sư thúc, lão phu nhân, tiểu tăng chúng tôi trong rừng trúc tìm khắp nơi cũng thấy Bạch đại tiểu thư, lại phát này tám cỗ thi thể này, xem tình trạng hẳn là vừa chết đêm qua, đều là bị người dùng độc châm bắn chết , thủ đoạn cực kỳ tàn nhẫn, đều là châm mất mạng, độc dược này cũng vô cùng tàn nhẫn, Kiến Huyết Phong Hầu!"

      Bạch lão phu nhân tùy ý nhìn xác chết lúc phát đôi mắt những người kia đều chảy máu đen, liền biết đây tuyệt đối là do trúng kịch độc.

      Tôn ma ma cũng cau mày, thầm nghĩ, độc dược này là lợi hại!

      Lục thị nhìn thấy những người đàn ông này, trong lòng sợ sệt cách nào khắc chế chính mình, làm sao, những người bà thu mua, làm sao chết hết rồi đây? Bạch Mộc Cận nơi nào? thể nào, mấy người, mấy người các nàng đều là nữ nhân yếu đuối , những người này đều là người có công phu , thể bị các nàng giết a? Chẳng lẽ đêm qua có người cứu Bạch Mộc Cận?
      duyenktn1song ngư thích bài này.

    3. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Chương 48: Trụ trì chùa cho mời


      Nhưng Lục thị cam lòng để kế hoạch bị ngâm nước như vậy, chỉ cần Bạch Mộc Cận xuất , bà cũng phải đem bồn nước bẩn này giội lên , tàn nhẫn, tiến lên khóc : "Mấy vị tiểu sư phụ, biết các ngươi có thể tinh tế tra xét rừng trúc, có phát ra dấu vết tiểu nữ lưu lại? Ai. . . . . . Tiểu hài tử đáng thương, nếu ở trong rừng trúc gặp phải mấy kẻ xấu, sợ nàng. . . . . . Ô ô. . . . . ."

      Tiểu tăng thiện lương an ủi: "Phu nhân, ngài yên tâm, các sư huynh đệ đều cẩn thận tra xét, cũng thấy bất kỳ dấu vết nữ tử lưu lại nào, chỉ có vài xác chết, ta nhìn kí hiệu những người này, sợ đều là giặc cướp hung ác, cũng biết sao lại xuất trong rừng trúc!"

      Giới Vô Ích đại sư cũng nghi hoặc, Tướng Quốc Tự luôn luôn đều là tiếp đón khách quý tộc đến hành hương, công tác an ninh thể buông lỏng, sao hôm qua nữ quyến Quốc Công Phủ tới dâng hương, lại có kẻ xấu mò tới phía sau núi?

      Ông tiến lên xin lỗi Bạch lão phu nhân : "Lão phu nhân, việc này rất kỳ lạ, vậy những này kẻ xấu cũng nhầm vào rừng trúc, bị kẻ thù giết chết, nếu trong rừng trúc vẫn chưa tìm thấy Đại tiểu thư, bần tăng nghĩ đến hẳn nàng ở trong rừng trúc, có lẽ là lạc đường trong chùa, bằng chúng ta tìm trong chùa chút"

      Bạch lão phu nhân cảm thấy có đạo lý, có điều nếu Bạch Mộc Cận có tiến vào Rừng trúc, như vậy lại thể có thể có chuyện đêm về, trong này đến cùng có cái gì kỳ lạ? tại Bạch lão phu nhân muốn !

      Lục thị càng là kinh ngạc, thể, nàng bày ra cục diện tinh diệu như vậy, Bạch Mộc Cận làm sao có khả năng trốn đây?

      "Lão phu nhân, ngài xem Cận Nhi đến cùng nơi nào? Nếu nhầm vào rừng trúc, vì sao đêm về đây?" Lục thị vẫn chưa từ bỏ ý định muốn gán tội danh đêm về đầu Bạch Mộc Cận.

      Tôn Ma Ma lúc này lại cung kính : "Phu nhân, có lẽ là có chút hiểu lầm, chúng ta chỉ phát sáng sớm đại tiểu thư ở trong phòng, sao có thể khẳng định nàng là đêm về đây? Kính xin phu nhân thận trọng lời , nên phá hỏng danh dự của đại tiểu thư "

      Bạch lão phu nhân cũng cảnh giác, liếc Lục thị, lạnh nhạt : "Tôn Ma Ma có lý, ngươi thân là chủ mẫu, làm sao có thế hiểu lí lẽ như vậy? Nhất định phải ở trước mặt mọi người làm bại hoại danh dự nữ nhi mình, đến cùng ngươi có tâm địa gì?"

      Lục thị căm giận khó kiềm chế, nhưng cũng khônǵ thể mở miệng bác bỏ, chỉ
      cam lòng trả lời: "Thiếp thân phải có ý này, chỉ là hôm nay tình hình lão phu nhân cũng thấy, căn phòng kia chỉnh tề, ngăn nắp như vậy, mảy may dấu hiệu đụng qua, mà Cận Nhi biết tung tích, cũng phải làm cho người lo lắng sao?"

      "Hừ, có lẽ là nàng dậy sớm, chùa chiền nơi khác tản bộ cũng nên, vì sao ngươi mực khẳng định chắc chắn là nàng xảy ra chuyện? Hẳn là ngươi hiểu nhất đó chứ?" Bạch lão phu nhân hỏi ngược lại.

      Lục thị cả kinh, vội vã phủ nhận : "Thiếp thân cái gì cũng biết, chỉ là hỏi qua bà tử gác đêm, bà ta sáng sớm vẫn nhìn thấy Cận Nhi ra ngoài, vì lẽ đó. . . . . . Vì lẽ đó. . . . . ."

      Trần ma ma cũng lại đây giúp Lục thị đỡ lờ: "Đúng vậy a, lão phu nhân, nô tỳ vẫn canh giữ ở cửa, vẫn chưa thấy đại tiểu thư ra ngoài a, huống hồ Uyên Ương cùng Hỉ Thước, còn có Thụy Ma Ma cũng đồng thời thấy bóng dáng, phải là khiến người nghi ngờ sao?"

      Bạch lão phu nhân trừng nàng chút, trong lòng cũng hoài nghi, nếu phải lạc vào rừng trúc, Bạch Mộc Cận đến tột cùng nơi nào?

      Tôn Ma Ma đỡ lấy Bạch lão phu nhân, thấp giọng nhắc nhở: "Lão phu nhân, kế sách nay, hay là trước tìm được đại tiểu thư mới thỏa đáng!"

      Bạch lão phu nhân gật gù, muốn phái người tìm kiếm khắp nơi, lại nghe
      tiểu tăng tới, chắp tay trước ngực, cung kính hướng về phía mọi người hành lễ, : "Giam tự Thập thúc, lão phu nhân, trụ trì chùa phái tiểu tăng đến mời!"

      Bạch lão phu nhân suy nghĩ, Minh Nguyên thiền sư này muốn gặp khách, vẫn luôn thanh tu ở thiện phòng của mình, mặc dù là hoàng thân quốc thích đến, muốn gặp cũng khó, làm sao lúc này lại chủ động xin gặp bà?

      Mặc dù có chút nghi hoặc, nhưng có thể quang vinh như thế, Bạch lão phu nhân vẫn rất cao hứng, trong lúc nhất thời chuyện thấy Bạch Mộc Cận liền bị bà ném ra sau đầu, sửa sang lại trang phục, : "Làm phiền tiểu sư phụ, biết trụ trì chùa mời lão thân có gì chỉ giáo?"

      "Hẳn là có liên quan tới đại tiểu thư quý phủ, kính xin lão phu nhân dời bước đến thiện phòng trụ trì!" Tiểu Hòa Thượng vô cùng cung kính .

      Bạch lão phu nhân gật gù, mang theo Tôn Ma Ma liền theo Tiểu Hòa Thượng kia, Lục thị muốn cùng, lại bị Giới Vô Ích đại sư ngăn cản, : "Trụ trì chùa thích gặp người, nếu như mời, vẫn đừng nên quấy rối ông ấy!"

      Lục thị giận dữ, cũng thể phát ra ngoài, Tướng Quốc Tự này phải là địa phương Quốc Công phu nhân nho như bà có thể ngang ngược, chỉ có thể ngượng ngùng mang theo Bạch Vân Hề lui xuống.

      Nhìn Bạch lão phu nhân xa, mới thấp giọng hỏi: "Hề Nhi, hôm qua con có dựa theo những gì ta giao mà làm việc ? Vì sao trong rừng trúc phát ra tung tích Bạch Mộc Cận, trái lại chết nhiều người như vậy?"

      "Mẫu thân, Hề Nhi nhìn các nàng vào mê trận , vì sợ ngoài ý muốn, còn cố ý đợi đến khi trời tối mới rời khỏi , trận pháp khởi động, các nàng thể ra được" Bạch Vân Hề cũng vô cùng buồn bực, khi nàng biết được kế hoạch chê vào đâu được của mẫu thân, hưng phấn được, nào có thể để kế hoạch xảy ra sơ suất?

      Lục thị càng thêm nghi ngờ, bà phái người lại bị giết, mà Bạch Mộc Cận có tung tích, bà nhớ lại mấy cái xác chết thất khiếu chảy máu kia, trong lòng sợ hãi, Bạch Mộc Cận thể có năng lực giết chết tám nam nhân to khỏe như vậy được, chẳng lẽ có cao nhân tương trợ?

      "Mẫu thân, bất kể như thế nào, chỉ cần chúng ta mực rằng nàng đêm về, vậy cho dù nàng có xảy ra việc gì, danh tiếng cũng bị mất hết, con tin tổ mẫu có thể bao che cho nàng, huống chi bao nhiêu tăng nhân ở Tướng Quốc Tự đều là nhân chứng, nàng thoát được!" Bạch Vân Hề hận , thể nhìn tận mắt thấy Bạch Mộc Cận thân chật vật xuất , thực có chút cam lòng, nhưng có nghĩa là nàng có thể tránh được kiếp nạn này!

      Lục thị cũng gật gù, chỉ cần Bạch Mộc Cận thể chứng minh đêm qua mình ở trong phòng, nàng có biện pháp thoát khỏi cái tội danh này! Kế hoạch của mình phải là chê vào đâu được sao?

      " thôi, chúng ta bên ngoài thiện phòng của trụ trì nhìn xem, nghe thiền sư Phật hiệu cao thâm, có thể thăm dò Thiên Cơ, nếu như có thể để ông nhìn tới con, với con vài lời hay, sau này con lớn chút nữa, người tới cầu hôn đem đạp nát cửa lớn Ninh Quốc Công phủ chúng ta !" Lục thị đột nhiên nghĩ đến ngày kia lại vui mừng khôn nguôi, Minh Viễn thiền sư giỏi tướng thuật, nhưng chỉ phục tùng hoàng thượng cùng Thái hậu .

      Bạch Vân Hề vừa nghe, mặt vui vẻ nở hoa, cao hứng : "Quá tốt rồi, bất quá ông ấy làm sao chịu vì con lời hay đây?"

      "Nha đầu ngốc, lúc cn chào đời, ta liền cho thầy xem qua bát tự, tướng mệnh con vô cùng tốt, Minh Nguyên thiền sư có bản lãnh , đương nhiên nhìn nhầm, chỉ cần ông ta ăn ngay , con phải là có danh tiếng tốt rồi sao ?"

      Lục thị đánh tay tính toán hay, nghĩ đến con của mình có thể có được Minh Viễn thiền sư xem mệnh, liền cảm thấy hưng phấn thôi.

      Bạch Vân Hề lúc này cũng phiêu phiêu, cảm giác mình rốt cục hết cơn bĩ cực* đến hồi thái lai, còn có Bạch Mộc Cận gây trở ngại, có thể được Minh Viễn thiền sư xem mệnh, chuyện tốt thực là theo đến.

      *khổ lắm tất đến ngày sung sướng

      Lục thị mang theo Bạch Vân Hề, về phía thiện phòng của Minh Viễn thiền sư, chỉ cần chờ lúc bà cố ý với người giữ cửa là tới tìm Bạch lão phu nhân, còn sợ cho bà vào sao? Giới Vô Ích đúng là có mắt, vẫn ngăn cản bà theo, đúng là biết phân biệt!

      Lúc này Lục thị tuyệt đối ngờ được, bà chờ lúc thấy cảnh tượng thể nào ngờ đến, Bạch Vân Hề cũng tự cho mình siêu phàm.

      Đến cửa thiện phòng, quả nhiên có hai vị tiểu tăng đứng giữ cửa, Lục thị vừa thấy hai người, liền tiến lên cười làm lành : "Hai vị tiểu sư phụ, có thể hay tạo thuận lợi, lão phu nhân nhà chúng ta ở bên trong, dặn chúng ta sau đó đến, xin hãy cho chúng ta vào!"

      tiểu tăng mặt trắng khẽ cau mày, chắp tay trước ngực, : "A di đà Phật, trụ trì ở chùa vẫn chưa dặn dò còn có khách mời đến, xin mời phu nhân chờ, đợi bần tăng vào hỏi lại!"

      Lục thị cũng cao hứng, nếu hỏi, Bạch lão phu nhân để cho mình vào làm sao bây giờ, liền khuyên nhủ: "Hà tất phải làm phiền tiểu sư phụ chuyến, ta là Ninh Quốc Công phu nhân, đây là đích nữ tiểu thư phủ Ninh Quốc Công, chẳng lẽ còn có thể là giả?"

      "Phu nhân lời ấy sai rồi, trụ trì ở chùa xưa nay dễ dàng gặp khách, nếu cho phép của ông ấy, dù có là hoàng tử công chúa, cũng có thể tùy ý tiến vào thiện phòng!" Tiểu tăng môi hồng răng trắng giọng điệu vẫn cung kính, nhưng mơ hồ cũng mang theo bất mãn đối với Lục thị , Ninh Quốc Công nho có thể đem ra ép người, cũng quá tự trọng rồi !

      Lục thị vừa thẹn vừa giận, sắc mặt đỏ hồng, Bạch Vân Hề cũng thở phì phò
      trừng mắt nhìn hai Tiểu Hòa Thượng, liếc mắt : "Các ngươi bất quá chỉ là tăng nhân nho , lại dám đem Ninh Quốc Công phủ ta để ở trong mắt, cũng tránh khỏi quá tự đại, Hừ! Chỉ là thiện phòng trụ trì , ngay kể cả là cung Thái hậu mẫu thân ta cũng vào rồi!"

      Bạch Vân Hề sai, Lục thị là Ninh Quốc Công phu nhân, cũng là nhị phẩm Cáo Mệnh phu nhân, Thái hậu mời tiệc quý phụ trong triều, tự nhiên cũng thể mời bà, tuy rằng bằng được hoàng phi vương phi, nhưng cũng có mấy phần hào quang.

      Lục thị nghe xong cũng khoe khoang lên, bưng cái giá, vênh váo tự đắc :
      "Chỉ là Tướng Quốc Tự nho , so với cửa Trường Nhạc cung còn cao hơn nữa hay sao?"

      Hai Tiểu Hòa Thượng liếc mắt nhìn nhau, Tiểu Hòa Thượng mặt hơi đen trả lời: "Phu nhân hiểu lầm, khi tiên đế còn sống liền phong trụ trì chùa là hộ quốc thiền sư, hoàng thượng lại đặc biệt cho phép ông đóng cửa thanh tu, cũng phải tiếp kiến bất luận người nào, ngay cả Hoàng Đế cùng Thái hậu triệu kiến, cũng phải do trụ trì chùa tự nguyện, xin phu nhân thứ lỗi!"

      Hai tiểu hòa thượng đối với loại người biết nông cạn, có mắt này có cảm tình gì ,trụ trì bọn họ sao lại có thể tùy tiện gặp như vậy? Nếu là mọi người có thể tùy ý gặp, trụ trì bọn họ mỗi ngày phải bận chết sao?

      Lục thị cùng Bạch Vân Hề cam lòng, nhưng cũng thể làm gì, hai tiểu hòa thượng vừa nhìn chính là người có võ công, các nàng muốn mạnh mẽ xông vào cũng được, như cứ như vậy bị ngăn ở bên ngoài vô cùng mất mặt.

      Bạch Vân Hề thấy Lục thị tiếp tục nữa, trong lòng rất gấp, cố ý
      phóng to thanh ở bên ngoài gọi: "Tổ mẫu, tổ mẫu. . . . . . Người có ở
      bên trong ? Tỷ tỷ còn chưa tìm được, mẫu thân và Hề Nhi đều rất gấp!"

      Hai Tiểu Hòa Thượng thấy thế, đều nhíu lông mày, khuyên can : "Nữ thí chủ, kính xin tự trọng, nên lớn tiếng ồn ào, quấy rầy thanh tĩnh nơi cửa Phật!"

      "Hừ, thanh tĩnh nơi cửa Phật so sánh với an nguy của tỷ tỷ ta có trọng yếu hơn ? Tỷ tỷ ta tốt xấu cũng là đích trưởng nữ phủ Ninh Quốc Công, là ngoại tôn nữ của Thừa Tướng , nàng đêm về, chúng ta đều lo lắng gần chết, nhưng chuyện xảy ra ở Tướng Quốc Tự các ngươi cũng phải chịu trách nhiệm!" Bạch Vân Hề càng càng cảm giác mình có lý, càng thêm chỉ trích hai tiểu hòa thượng nể mặt mũi này .

      Hai tiểu hòa thượng kinh ngạc, hỏi: "Ngài là đại tiểu thư thấy, còn trắng đêm về?"

      "Đúng vậy a, chúng ta đây phải vội vã tìm người sao? Các ngươi còn ngang ngược ngăn cản, đến cùng có tâm địa gì? Hẳn là chùa chiền các ngươi giở trò quỷ, hại tỷ tỷ ta?" Bạch Vân Hề thuận thế liền đem nước bẩn giội , còn cảm giác mình suy đoán vô cùng có lý .

      Tiểu hòa thượng sắc mặt trắng nõn lạnh mắt, nhưng vẫn duy trì vẻ ngoài cung kính, : "Nữ thí chủ nên ăn linh tinh, nơi này là thánh địa Phật Môn thanh tịnh,sao có thể tùy ý xấu?"

      Bạch Vân Hề thuận theo : "Hừ, thánh địa Phật Môn thanh tịnh, ai biết trong đó có bao nhiêu xấu xa, tỷ tỷ ta nhưng là ở Tướng Quốc Tự các ngươi, các ngươi khó thoát tội!"

      "Người phương nào ồn ào ở bên ngoài vậy?" Bên trong thiện phòng truyền ra tiếng khoan thai như tiếng khe núi Thanh Phong, có mấy phần già nua, nhưng nghe đến lại làm cho lòng người thanh tĩnh như nước, phảng phất có thể xoa dịu tất cả hỗn loạn thế gian .
      duyenktn1, song ngưTôm Thỏ thích bài này.

    4. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Chương 49: Ai ta thấy

      Lục thị cùng Bạch Vân Hề đều sững sờ, hai vị tiểu hòa thượng lập tức chắp tay trước ngực, cùng nhau : "A di đà Phật, thiện tai thiện tai!"

      Lục thị nghe vậy, lập tức cao giọng trả lời: "Người là Minh Viễn thiền sư?
      Thiếp thân là phu nhân Ninh Quốc Công phủ, phải có ý định quấy rầy thanh tĩnh của thiền sư, chỉ là lo trưởng nữ mất tích cả đêm, muốn cầu kiến lão phu nhân!"

      Người ở bên trong trầm mặc chốc lát, sau đó cửa bị mở ra, thấy Bạch Mộc Cận kéo lão phu nhân xuất , Lục thị cùng Bạch Vân Hề nhất thời ngẩn người.

      Nguyên tưởng rằng mấy nô tỳ, ma ma biến mất cùng nàng, cũng ở trong hàng đó, vẻ mặt lão phu nhân tức giận, cơ hồ muốn phát tiết, nếu phải bị vướng bởi Minh Viễn thiền sư, e sợ tại phát tác.

      "Thực là mất mặt xấu hổ, còn mau , muốn đem vứt hết mặt mũi Ninh Quốc Công phủ, mẹ con các ngươi mới cam tâm sao?" Bạch lão phu nhân nghiến răng , sau đó cũng quay đầu lại lôi kéo Bạch Mộc Cận ra ngoài.

      Tôn Ma Ma cùng Thụy Ma Ma bảo hộ ở hai bên, Uyên Ương, Hỉ Thước cúi đầu theo phía sau, lưu lại Lục thị cùng Bạch Vân Hề ngẩn người biết làm sao, liếc mắt nhìn nhau, từ trong mắt đối phương thấy được thiếu tin tưởng.

      Lục thị dù sao cũng là gặp Đại Tràng Diện , rất nhanh điều chỉnh tâm
      tình của mình, kéo kéo Bạch Vân Hề còn khiếp sợ, cũng vội vàng theo.

      Vừa đến sân lão phu nhân, Bạch lão phu nhân liền đập cốc trà, tức giận quát lớn : "Các ngươi quỳ xuống!"

      "Tổ mẫu, Hề Nhi phạm sai ái gì, vì sao phải quỳ?" Bạch Vân Hề phục , hoàn toàn biết mình sai chỗ nào, ngược lại cảm thấy Bạch Mộc Cận hiểu sao lại xuất , mới cẩn thận hỏi dò.

      Bạch lão phu nhân nhìn nàng chằm chằm, chuỗi Phật châu trong tay tàn nhẫn mà đập tới, mắng: "Nghiệp chướng, lại dám công khai chống đối tổ mẫu, Lục thị, ngươi cứ dạy con như vậy à? Quả nhiên là có mẫu tất có nữ*, đều thấp hèn bại hoại giống nhau!"

      Giống câu con hư tại mẹ, cháu hư tại bà ở mình đó mn

      Lục thị trong lòng tức giận khó kìm nén, kéo mạnh lấy Bạch Vân Hề quỳ xuống, nhưng cũng mạnh miệng : "Thiếp thân thực biết phạm sai cái gì, trọc lão phu nhân giận dữ như vậy, thiếp thân biết bởi vì là mình là thứ nữ vì lẽ đó lão phu nhân vẫn vui, tuy nhiên vẫn chịu nổi lão phu nhân sỉ nhục như vậy, con dầu gì cũng là con Thừa tướng, lẽ nào chính là thấp hèn bại hoại sao?"

      Bạch lão phu nhân lửa giận liên tiếp bốc lên, ngực tức giận phập phồng, huyệt Thái Dương nổi gân xanh, Bạch Mộc Cận thấy thế, vội vã đưa trà lạnh lên, ôn nhu khuyên lơn: "Tổ mẫu bớt giận, thể khí tổn hại thân thể của mình, ngàn vạn lần nên vì Quốc Công Phủ mà bảo vệ thân thể, Cận Nhi cùng Thần Nhi đều dựa vào che chở của Tổ mẫu a"

      Bạch lão phu nhân lúc này mới cố đè xuống tức giận, uống hớp trà,
      nhuận khí, đưa cho Bạch Mộc Cận ánh mắt an tâm, nhưng cũng
      tự đáy lòng cảm thấy Đại Tôn Nữ được dưỡng tốt, bị kế mẫu cùng kế muội chửi như vậy vẫn có thể giữ được bình tĩnh, khóc làm khó, trái lại an ủi bà. Đây mới là tôn nữ tốt trong lòng bà!

      Nhìn Bạch Mộc Cận, Bạch lão phu nhân rốt cục cảm thấy có mấy phần an ủi, liền nhẫn tức giận, : "Ngươi vẫn dám mình sai?

      Cận Nhi ở trong phòng của mình ở trong chùa, có điều dậy sớm, ngươi liền dẫn người vọt vào trong sân nàng, lại luôn miệng nóinàng đêm về, ngươi đến tột cùng có cái tâm gì? Nàng đêm về, mắt ngươi thấy được? Ác độc, ta cũng chưa từng gặp qua người nào ác độc như ngươi !"

      Lục thị nháy mắt, nước mắt lã chã tuôn rơi, nhìn Bạch Mộc Cận, lắc đầu : "Lão phu nhân, ta thực biết, chỉ nhìn thấy Cận Nhi sáng sớm ở trong phòng, đệm chăn chỉnh tề, bà tử gác cổng còn chưa từng thấy nàng rời , hơn nữa. . . . . . Hơn nữa. . . . . . Ngày hôm qua có người nhìn thấy Cận Nhi tới phía sau núi, ta sợ là. . . . . ."

      "Ngươi cho rằng? Ngươi ước gì nàng tiến vào rừng trúc, bị vây ở bên trong,
      ngươi suy nghĩ chút, mấy kẻ xấu ở bên trong, nếu như Cận Nhi bị vây ở đó, nàng còn có thể sống sao? Ngươi cũng là mẫu thân, ngươi làm sao suy nghĩ chút nếu như đổi thành Hề Nhi bị người ta vu cáo đêm về, danh dự bị hao tổn, trong lòng ngươi có đau hay ? Cận Nhi là con của tỷ tỷ ngươi, ngươi có thể nào nhẫn tâm như vậy?"

      Bạch lão phu nhân tuy rằng bề ngoài , nhưng có thể nào biết ván cờ này chính là Lục thị thiết kế, mà mấy người kẻ xấu đột tử kia, chỉ sợ cũng là do bà ta mời tới, vừa nghĩ tới Bạch Mộc Cận nếu mắc mưu tiến vào Rừng trúc, sợ sáng nay bà nhìn thấy thi thể.

      Lục thị rơi lệ, liên tục phủ nhận : "Thiếp thân chưa bao giờ nghĩ tới muốn xấu Cận Nhi, như lão phu nhân vừa , ta là dì của nàng, làm sao có thể hại nàng? Đều là quan tâm loạn, xin lão phu nhân minh giám!"

      Nàng hận, vì sao bố cục tinh diệu như thế, dĩ nhiên cũng để quật ngãBạch Mộc Cận, vì sao nàng bình yên vô địa đứng ở chỗ này, có dáng vẻ bị kinh sợ cùng tổn thương, sắc mặt bình tĩnh phảng phất đếm xỉa đến̉.

      Bạch Vân Hề vẻ mặt vô cùng nghi hoặc mà nhìn Bạch Mộc Cận, hỏi: "Tỷ tỷ tối hôm qua ở trong phòng? Ai có thể chứng minh người phải sáng sớm trở về ?"

      Bạch Mộc Cận bình tĩnh mà liếc mắt nhìn Bạch Vân Hề, hỏi ngược lại: "Vì sao muội muội nhất định phải nhận định ta đêm qua ở trong phòng? Muội muội có chứng cớ gì? Hôm qua muội kéo lấy tỷ phía sau núi thưởng ngoạn phong cảnh, lại bỏ lại chúng ta chạy trở về, nếu phải tỷ cảnh giác, chừng bị lạc trong mê trận rừng trúc, về được, muội muội đến cùng có tâm địa gì?"

      Bạch Vân Hề bị hỏi như vậy, nhất thời nên lời, sắc mặt hết xanh lại trắng, muốn giải thích, nhưng cũng thể nào giải thích nổi, đúng là nàng dẫn Bạch Mộc Cận vào mệ trận .

      "Tốt, hóa ra là ngươi muốn hại Cận Nhi, các ngươi là chị em ruột, còn tuổi, lại ác độc như vậy, là làm nhục môn phong!" Bạch lão phu nhân vẻ mặt trầm, như mây đen che kín bầu trời, làm cho tất cả mọi người dám thở dốc.

      Trong phòng hạ nhân cũng dùng loại ánh mắt khác thường nhìn Bạch Vân Hề, ràng chỉ trích vị nhị tiểu thư này có lòng tốt, dĩ nhiên muốn hại chị mình.

      Bạch Vân Hề thấy tình cảnh này, hoảng loạn giải thích: " phải, ta có. . . . . . Bạch Mộc Cận, tỷ đừng vội xấu ta, tỷ. . . . .. Tỷ ngậm máu phun người!"

      Bạch Mộc Cận nhàn nhạt nhìn nàng, ánh mắt thăm thẳm, lại làm cho Bạch Vân Hề rét mà run, nàng nhàng thở dài tiếng, để người nghe thất vọng mất mát, sau đó mới mở miệng : "Thôi, chúng ta dù sao cũng là tỷ muội, muội tuổi lại , bất luận muội làm gì sai, thân làm tỷ tỷ cũng thể trách muội! Chỉ hy vọng muội sau này có thể hiểu nổi khổ tâm của tỷ!"

      Lời này vừa ra, ngay cả Bạch lão phu nhân cũng nhịn được
      than thở trong lòng, quả nhiên là biết đạo lý. Nhìn ánh mắt mọi người liền biết, ai cũng cảm thấy đại tiểu thư bị ủy khuất cũng chỉ có thể nhẫn, trái lại có thể hữu tâm giải vây giúp em hại nàng, so sánh với Nhị tiểu thư hại người được còn muốn nguỵ biện còn thua kém nàng đoạn dài, đến cùng cũng do mẹ đẻ là thứ nữ, đúng là giống nhau.

      Bạch lão phu nhân nặng nề thở dài hơi, sau đó : "Lục thị a Lụcthị, ngươi làm cho ta cảm thấy quá thất vọng rồi, Cận Nhi tốt xấu cũng là cốt nhục của phủ Ninh quốc công, ngươi lần lượt dồn ép tha, ta có thể nào lại cho phép ngươi làm chuyện ác!"

      Lục thị khiếp sợ, biết Bạch lão phu nhân nhất định là nhìn thấu kế hoạch của bà mặc dù , nhưng này ánh mắt ràng hơi lạnh thấu xương, bà khỏi rùng mình, khóc lóc cầu xin: "Lão phu nhân, thiếp thân chỉ là nhất thời hồ đồ, Cận Nhi cũng bình yên vô , ta cũng làm cái gì? Ngài vì sao phải dồn ép ta tha?"

      "Ngươi là muốn ta ràng ra đúng hay ? Ta sợ ảnh hưởng tới bộ mặt của ngươi cùng Quốc Công Phủ, nhưng ngươi lại ép ta sao?" Bạch lão phu nhân trầm giọng hỏi.

      Bạch Vân Hề thấy Bạch lão phu nhân như vậy, lập tức hoảng rồi, che chở Lục thị, : "Tổ mẫu, mẫu thân sai, chúng ta có hại tỷ ấy, là do tỷ ấy xấu chúng ta, tổ mẫu ngài cũng thể bị tỷ ấy lừa a!"

      "Ngươi cũng thoát khỏi quan hệ, dĩ nhiên muốn dẫn tỷ tỷ tiến vào mê trận, ngươi biết rừng trúc này hung hiểm, còn chờ tới lúc hoàng hôn mới kéo nàng , còn mình rời khỏi, nếu Cận Nhi bước chậm chân chút, chỉ sợ cũng ra được, gặp phải những kẻ xấu kia, nàng phải làm sao? Các ngươi là chị em ruột a!" Bạch lão
      phu nhân đau xót , Bạch Vân Hề chỉ là hài tử mười tuổi, lại bị Lục thị xúi bẩy lòng dạ độc ác như vậy, là đáng sợ.

      "Ta có, tổ mẫu, ngài cũng thể hàm oan cho ta, ta làm sao có thể hại tỷ tỷ!" Bạch Vân Hề đánh chết chịu thừa nhận, ngoan cố chống chế.

      Bạch Mộc Cận đỡ Bạch lão phu nhân, vô ý nắm chặt chút, lão phu nhân liếc mắt lúc, nhìn đau xót cùng đau thương trong mắt nàng, ràng như vậy, lại chỉ có thể bất lực, làm cho nàng viên này sớm thế xoay vần tâm cũng theo đau đớn hồi.

      Bạch Mộc Cận khép mi mắt, thanh cao thấp, mơ hồ có chút bi thương, : "Tổ mẫu, quên , Cận Nhi dù sao bị thương tổn, con cũng muốn bởi vậy mà để gia đình yên!"

      Bạch lão phu nhân cầm tay nàng,trịnh trọng : "Lần này, tổ mẫu quyết thể dễ dàng tha cho các nàng, bằng tương lai càng trầm trọng thêm, ngươi trốn được lần, trốn được hai lần, có thể mỗi lần đều may mắn được như vậy ?"

      "Tổ mẫu quên, Minh Viễn thiền sư vừa ? tương lai của Cận nhi nhất định đại phú đại quý, đời bình an vui vẻ, tuy rằng trước mắt có chút khó khăn, nhưng chung quy gặp dữ hóa lành!" Bạch Mộc Cận nở nụ cười nhợt nhạt, hai lông mày mặc dù vẫn có sầu muộn, nhưng cực lực nhẫn, vẫn muốn trấn an lão phu nhân.

      Bạch lão phu nhân lắc đầu cái, : "Mặc dù như thế, cũng phải gặp tiểu nhân giữa đường, tổ mẫu vì tương lai đại phú đại quý của con, nhất định phải tiêu diệt những kẻ này !"

      Bạch Vân Hề vừa nghe Minh Nguyên thiền sư dĩ nhiên xem mệnh Bạch Mộc Cận, vẫn là tướng mệnh đại phú đại đắt quý, nhất thời có chút vui, mặt vui : "Tổ mẫu, nếu Minh Viễn thiền sư xem mệnh tỷ tỷ, có thể xem mệnh ta ? chừng tướng mệnh Hề Nhi cũng vô cùng tốt !"

      Bạch lão phu nhân cảm thấy buồn cười, nhìn Bạch Vân Hề lại như
      nhìn chuyện cười lớn như thế, lắc đầu : "Ngươi cũng xứng để thiền sư
      xem mệnh? tự lượng sức mình, làm trò hề cho thiên hạ !"

      Bạch Vân Hề nghe Bạch lão phu nhân nhìn như vậy bắt nguồn từ mình,
      mặt đỏ bừng, phục : "Tổ mẫu dựa vào cái gì Hề Nhi biết tự lượng sức mình, chẳng lẽ trong mắt tổ mẫu chỉ có tỷ tỷ? Ta cũng là đích nữ tiểu thư Quốc Công Phủ !"

      "Ngươi là thân phận gì? Chỉ là do thứ nữ sinh ra, còn là con kế thất, thân phận ngươi cùng Cận Nhi chênh lệch mười vạn tám ngàn dặm, ngươi lại còn coi mình là cái gì được ?" Bạch lão phu nhân thực là dốc hết sức lực nhìn thấy trò bẩn thỉu của Bạch Vân Hề, giờ tâm địa muốn khổ tâm muốn bồi dưỡng nhị tôn nữ liền tắt ngóm, sau này cái gọi là đại phú đại quý làm sao có thể thực ?

      Bà cũng phải coi trọng Bạch Mộc Cận, chỉ là coi trọng tương lại Bạch gia, dựa vào dung nhan cùng tài hoa tâm cơ của Bạch Mộc Cận, tương lai nhất định là trợ giúp lớn đối với Quốc Công Phủ, bà quyết cho phép người khác phá hoại kế hoạch của bà.

      Bạch Vân Hề sắc mặt lúc trắng lúc xanh, trong lòng tràn đầy lửa giận cùng cam lòng, lý trí toàn bộ tiêu tán, giận nhịn được : "Dựa vào cái gì? Bạch Mộc Cận nàng, chiếm thân phận đích trưởng nữ, ta có nơi nào kém hơn so với nàng, bàn về dung nhan, bàn về tài hoa, ta đều thua với nàng, mẫu thân ta cũng là quý nữ thế gia, cũng bởi vì con thứ liền sánh được với nương Bạch Mộc Cậnsao? Hừ, ta tin ta bại bởi nàng, tổ mẫu người nhất định nhìn lầm, mới có thể tin tưởng nàng ưu tú hơm ta, người hối hận !"

      Bạch lão phu nhân bị lời này của nàng tức đến mắt đều đỏ, tức giận trách cứ: "Khá lắm biết xấu hổ, ngươi cũng soi gương xem, ngươi có điểm nào so sánh với Cận Nhi? thân phóng khoáng, lại còn coi mình là nhất!"

      "A. . . . . . Người bậy, bậy, người hối hận , tương lai ta thăng
      chức rất nhanh, người nhất định hối hận!" Bạch Vân Hề chịu nổi khi người khác Bạch Mộc Cận ưu tú hơn nàng, điên cuồng, liên tiếp kêu to, chỉ vào mặt Bạch lão phu nhân hối hận, đột nhiên chân đau đớb, ngã xuống đất.

      Bạch Mộc Cận vội vàng tới, kéo nàng, thân thiết hỏi: "Muội muội, có bị
      làm sao xong? Muội mau mau nhận sai, chớ lại chọc cho tổ mẫu tức giận"

      Bề ngoài như thế, nhưng tiến vào bên tai Bạch Vân Hề, chỉ có hai người mới có thể nghe ràng thanh động đất : "Ngươi vĩnh viễn cũng sánh được ta, giống như mẫu thân đê tiện của ngươi, vĩnh viễn cũng sánh được với mẫu thân ta!"

      Bạch Vân Hề nghe xong lời này, nào có thể nhịn được, đột nhiên hét lớn tiếng, đạp Bạch Mộc Cận ngã mặt đất, còn muốn tiến lên đánh
      người, may mà bị Thụy Ma Ma tay mắt lanh lẹ chặn lại, lại đỡ Bạch Mộc Cận ngã sõng soài mặt đất lên.

      Bạch Mộc Cận vô tội nhìn Bạch lão phu nhân, sau đó : "Tổ mẫu, muội muội là đáng sợ, nàng cũng giống thường ngày!"

      Bạch Vân Hề bởi vì kịp đụng tới Bạch Mộc Cận, hai mắt đỏ ngầu như ma, liều mạng muốn vồ tới đánh người, bà tử bên người nàng đến ngăn đều bị tổn thương.

      Lục thị thấy thế biết việc lớn tốt, ôm chặt Bạch Vân Hề, khuyên giải : "Hề Nhi, đừng náo loạn nữa, chúng ta nhanh nhận sai với tổ mẫu con"

      "Tại sao con phải nhận sai, là các nàng sai, là Bạch Mộc Cận sai! Cái đồ tiện nhân này, nàng tại sao lại đánh chết, mẫu thân ngươi tại sao giết nàng, a. . . . . . Ta thấy nàng liền hận thể xé rách mặt nàng, tại sao hôm qua để mấy tên tặc nhân kia giết chết nàng. . . . . ." Bạch Vân Hề như là người điên bình thường bắt đầu kêu to, Lục thị thấy nàng đem chuyện tình hôm qua hết ra , tâm hoảng ý loạn che miệng nàng lại.

      "Lão phu nhân, Hề Nhi nhất định là tức đến chập mạch rồi, mới có thể ăn linh tinh, ngài tuyệt đối đừng coi là ! Nàng còn là tiểu hài tử!" Lục thị miễn cưỡng giải thích, nhưng mà chỉ có Lục lão phu nhân tin, tất cả mọi người đều cảm thấy lấy cớ này quá đứng được
      chân.

      Bạch lão phu nhân vừa giận vừa sợ, liếc Vân Hề hai mắt đỏ đậm, hình dáng điên khùng, là như gặp tà, kéo tay Tôn Ma Ma : "Nàng là phải bị trúng tà rồi hả ?"

      Tôn Ma Ma liếc mắt nhìn, mới : "Có lẽ là, đại tiểu thư phải nàng hôm qua ở trong rừng trúc lúc sao, nơi đó là địa phương tà môn, nàng thân mình, chừng đụng phải vật bẩn thỉu gì rồi !"

      Bạch lão phu nhân luôn kinh sợ quỷ thần , nghe xong lời ấy, lập tức : "Còn mau trói nhị tiểu thư lại, miễn cho nàng tiếp tục phát điên, chờ hồi phủ lại !"
      duyenktn1Tôm Thỏ thích bài này.

    5. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Chương 50: Bạch Vân Hề vào từ đường

      Lục thị thấy hướng về phía Bạch lão phu nhân cầu cứu được, vội vã chuyển hướng về phía Bạch Mộc Cận, : "Cận Nhi, Hề Nhi là em của con, mẫu thân ngày thường đối xử bạc với con, con cũng thể thấy chết mà cứu? Nếu là Hề Nhi bị người ta truyền tai là cử chỉ điên rồ, đời này của nàng bị hủy!"

      Bạch Mộc Cận làm khó dễ liếc mắt nhìn Lục thị, lại nhìn Bạch lão phu nhân,
      : "Mẫu thân, người vừa rồi cũng nghe thấy muội muội đến cái gì,
      ngươi nếu là tùy ý nàng lớn như vậy rống kêu to, chỉ sợ cũng huyên náo mọi
      người đều biết, vẫn để cho nàng trước yên lại sau !"

      "Ngươi. . . . . . Bạch Mộc Cận, ngươi là Bạch Nhãn Lang*, luôn mồm luôn
      miệng xấu muội muội ngươi cử chỉ điên rồ, ngươi mới là người tâm tư ác độc, thực uổng cho ta lo lắng hồi, ta nhất định phải cho phụ thân ngươi biết, để cho ông ấy biết ngươi là nha đầu tâm địa ác độc!" Lục thị cũng hoảng rồi, biết lựa lời, nếu là thường ngày bà ta tất nhiên lời mau lẹ, thần sắc nghiêm nghị nhục mạ Bạch Mộc Cận như vậy .

      Sói mắt trắng đó mn

      Bạch Mộc Cận cắn môi dưới, nhìn Bạch lão phu nhân, : "Tổ mẫu, mẫu thân mực phủ nhận muội muội có cử chỉ điên rồ, muội ấy vừa muốn giết ta chẳng lẽ xuất phát từ chân tâm? Chẳng lẽ chuyện hôm qua đều là do mẫu thân và muội muội tay bày ra?"

      Lục thị vừa nghe, lập tức liền hoảng hốt, bà há hốc mồm thực biết nên như thế nào, nếu Bạch Vân Hề có cử chỉ điên rồ, các nàng kia liền gánh lưng tội danh hãm hại Bạch Mộc Cận, nếu là nàng cử chỉ điên rồ, vậy bị phạt, tiến thoái lưỡng nan.

      Bạch lão phu nhân nhìn Lục thị, khóe miệng cười gằn, hỏi: "Lục thị, ngươi nhìn kỹ xem con của ngươi, nàng có phải cử chỉ điên rồ hay hả ?"

      Lục thị nghiến răng nặn ra từng chữ, : "Là, Hề Nhi đúng là cử chỉ điên rồ, mới có thể muốn giết Cận Nhi, nhất định là đụng phải cái gì đó !"

      Bạch lão phu nhân gật gù, : " vậy, vậy trói lại, đưa đến từ đường, cho nàng thanh tu thôi, khi nào loại trừ được tâm ma, trở về, bên ngoài nàng sinh bệnh cần tĩnh dưỡng!"

      Lục thị nghe xong gấp mù quáng, đây là có đường cứu vãn, khi Bạch lão phu nhân quyết đoán,mặc dù sau khi trở về, Bạch Thế Tổ giúp bà cũng vô lực hồi thiên, mặc dù Bạch Thế Tổ sủng bà, cũng thể để ý tới danh tiếng Bạch phủ.

      Lục thị liều mạng ôm Bạch Vân Hề, có điều Bạch Vân Hề bởi vì tức giận công tâm,
      ngất , sắc mặt trắng bệch, tóc tai ngổn ngang, nhìn lại có chút khủng bố.

      Nghe xong lời ấy, Lục thị vừa thấy chán nản ngồi quỳ đất, tiếng động mà gào khóc, trơ mắt nhìn Bạch Vân Hề bị mấy bà tử trói lại, mang ra ngoài, bà hận liếc mắt nhìn Bạch Mộc Cận, nghĩ tới khổ tâm mình mưu tính, cuối cùng vẫn là thể thực được, trái lại hại đến Hề Nhi.

      Lục thị trong lòng thầm thề, nhất định phải để Bạch Mộc Cận trả giá đắt, nàng chắc chắn lại bỏ mặc người như vậy ở lại Bạch phủ! Con bị giam, bà còn có con trai, chỉ cần lung lạc tâm tư Bạch Thế Tổ, cuối cùng ngày Bạch gia là của mẹ con bà, quá chút thời gian để cho Bạch Thế Tổ đón Hề Nhi trở về cũng là thôi.

      Nhìn Lục Ngưng Hương hận thể ăn thịt người, Bạch Mộc Cận hơi nhếch miệng, như vậy chịu nổi? Đây bất quá mới chỉ là khởi đầu, so với kiếp trước gia các người hành hạ người nàng, này còn quá , nàng bất quá là ở triệt để hủy diệt các nàng trước, thu hồi chút lợi tức thôi.

      Bạch Vân Hề nên nghỉ ngơi chút, làm cho nàng tiếp tục như vậy, e sợ đợi được đến lúc nàng lớn lên, sợ mình đến chết rồi, vậy coi như
      có cách nào chơi tiếp.

      Bạch lão phu nhân hiển nhiên cũng có bớt giận, lạnh lùng nhìn chằm chằm Lục thị, : "Ngươi dạy nữ nhi vô phương, lại mang trong lòng ác niệm, có ý đồ hãm hại Cận Nhi, lần này tất nhiên thể tha cho ngươi, sau khi trở về ngươi liền Từ Đường nhận gia pháp !"

      Lục thị sững sờ, khiếp sợ nhìn Bạch lão phu nhân, lại muốn vận dụng gia pháp với bà? Đó phải là người bình thường có thể chịu qua được , , quyết thể, chỉ thân thể bà chịu được, khi lĩnh qua gia pháp, sau này bà làm sao có chỗ đứng ở Ninh Quốc Công phủ đây.

      ", lão phu nhân, thiếp thân đến cùng phạm vào sai lầm gì lớn, muốn
      vận dụng gia pháp để trừng phạt ta? Ta chưa bao giờ hại Cận Nhi, người có chứng cứ gì?" Lục thị chưa chịu từ bỏ ý định chống lại.

      Bạch lão phu nhân chẳng liếc nhìn bà ta cái, : "Những câu này ngươi vẫn nên giữ lại cho nhi tử hồ đồ của ta nghe , xem có thể bảo vệ ngươi đến khi nào!"

      Bạch lão phu nhân rốt cục cảm thấy xả được cơn giận, Bạch Thế Tổ lần này sợ là thể bảo vệ kiều thê, ai bảo ngày hôm trước Hoàng Đế hạ chỉ, để rời kinh.

      Lục thị chán nản ngã mặt đất, nhìn Bạch lão phu nhân, liền biết thể cứu vãn, Bạch Thế Tổ cách xa ở kinh đô, vô luận như thế nào cũng có cách nào trở về trong ngày hôm nay, mà bà lần này , khẳng định bị buộc tiến vào Từ Đường, chịu đựng hình phạt tàn khốc.

      Bạch Mộc Cận mặt chút biến sắc hơi nhíu mày lại, chính tổ mẫu cũng là Nhai Tí tất báo, cơn giận này sợ là nín lâu rồi, cho nên
      mới có thể nhân cơ hội dằn vặt lục Ngưng Hương.

      Có điều, lại hợp ý nàng, Lục thị hung hăng đủ lâu, nên cho bà ta nếm chút khổ sở, hơn nữa. . . . . . Lần này trở lại, phải nhanh chóng để Bạch Thế Tổ nạp Mục Hân Bình, sau này Lục thị mới bận rộn a.

      Thực là càng ngày càng mong đợi đây, nàng có lúc biết mình
      rốt cuộc nên làm sao để dằn vặt Lục thị cùng Bạch Vân Hề mới có thể làm cho mình tâm bình tĩnh, những hận, quá sâu, khiến nàng ngày đêm bất an a!

      Lục Ngưng Hương cảm thấy bị người dẫn trước, bỗng nhiên quay đầu lại
      liếc mắt nhìn Bạch Mộc Cận, cười lạnh : "Chớ đắc ý, ta dễ dàng
      bị ngươi hại chết như vậy đâu!"

      Bạch Mộc Cận lộ nụ cười như có như với bà ta, ánh sáng lạnh lẽo từ đôi mắt, thâm u phát ra, u ám như hàn băng ngàn năm, tựa hồ có thể tổn thương lòng người, Lục thị chỉ cảm thấy sống lưng phát lạnh, tự chủ run lên hồi, Bạch Mộc Cận này lóe lên cái rồi biến mất ánh mắt quả thực là đáng sợ. Lại như ác quỷ tới từ địa ngục, muốn hướng về lấy mạng bà.

      Bạch Mộc Cận có chút oan ức, bất đắc dĩ liếc mắt nhìn Bạch lão phu nhân, : "Tổ mẫu, Cận Nhi nghĩ tới muốn hại mẫu thân và muội muội!"

      Bạch lão phu nhân vỗ tay nàng, an ủi: "Tổ mẫu biết, cháu là đứa bé ngoan, yên tâm, tổ mẫu nhất định để cho cháu lại phải chịu oan ức, cháu giờ nên yên tâm làm đích trưởng nữ Ninh Quốc Công phủ, tương lai có mối hôn tốt, như Minh Viễn thiền sư từng , phú quý đời!"

      Bạch Mộc Cận cảm động nháy mắt cái, nước mắt muốn tràn mi, nở nụ cười : "Đa tạ tổ mẫu thương , chỉ là giờ mẫu thân hiểu lầm cháu, sợ là tương lai cũng thể hưởng thái bình, tôn nữ mặc dù có chuyện bất trắc cũng chẳng có gì, chỉ sợ Thần Nhi. . . . . . nhưng là đích tôn Ninh Quốc Công phủ, tương lai còn kế thừa gia nghiệp !"

      Bạch lão phu nhân vừa nghe, nhất thời ninh lông mày, bà cũng sơ sót ở điểm này, đem tinh lực tập trung toàn bộ vào người Bạch Mộc Cận, bỏ quên Bạch Mộ Thần mới là họa lớn đầu Lục thị,bà ta ngay cả là Bạch Mộc Cận là nữ nhi gả ra ngoài cũng tha, làm sao cam tâm buông tha Bạch Mộ Thần?

      Bạch lão phu nhân mắm tay Bạch Mộc Cận, thở dài hơi, kiên định : "Cận Nhi yên tâm, có tổ mẫu ở đây, ai cũng đừng nghĩ động tới cọng lông tóc của Thần Nhi!"

      Bạch Mộc Cận gật gù, : "Đa tạ tổ mẫu, Cận Nhi cùng Thần Nhi đều nhờ vả tổ mẫu chăm sóc, mới có thể có lấy chu toàn, tương lai chắc chắn hiếu thuận tổ mẫu, Thần Nhi nhất định cũng như vậy!"

      Lão phu nhân lúc này mới lộ ra nụ cười, hết sức vui mừng, bà sở cầu cũng chỉ có như vậy, mặt muốn chói lọi cửa nhà, mặt khác là có thể có tôn tử hiếu thuận, sau trăm tuổi bà mới có thể mặt mày rạng rỡ xuống suối vàng gặp Lão Quốc Công.

      "Cận Nhi, sau này cháu cũng nên cẩn thận hơn mới phải, hôm qua nếu
      phải cháu may mắn, sợ rằng mạng cũng khó có thể bảo đảm, sau này thể dễ dàng tin tưởng mẹ con kia, đừng để mình gặp phải nguy hiểm, biết ?" Bạch lão phu nhân đột nhiên có ý riêng địa đạo.

      Bạch Mộc Cận mi tâm nhảy cái, mới ngoan ngoãn gật đầu : "Vâng, Cận Nhi ghi nhớ lời tổ mẫu dạy bảo!"

      Xem ra Bạch lão phu nhân cũng phải dễ gạt, chính mình lựa lời giải thích như vậy, bà chỉ sợ cũng hoàn toàn tin tưởng, tuy rằng lần này Lục thị tiền mất tật mang, nhưng Bạch lão phu nhân chỉ sợ cũng hoài nghi chính mình cố ý chứ?

      Có điều, Bạch lão phu nhân nhắc nhở cũng phải có lý, nàng thể quá xem thường mẹ con kia, có thể nhẫn mười mấy năm lấy lòng chủ mẫu, đổi được tin cậy của hai người, chiêu tung ra, mới đánh bà ngoại cùng mẫu thân nàng ứng phó kịp, người như vậy sao có khả năng dễ đối phó.

      Bởi vì chuyện này, dâng hương cũng được thành, may mà gặp được Minh Viễn thiền sư, vì lẽ đó Bạch lão phu nhân cảm thấy uổng công chuyến này, thêm rất nhiều tiền dầu đèn, mới hài lòng rời .

      Trời vừa sáng Bạch Vân Hề bị người lặng lẽ đưa , đưa đến từ đường cách nơi này xa, lại do thân tín của Bạch lão phu nhân trông giữ, lúc trở về, Lục thị đơn độc ngồi chiếc xe ngựa, nàng vẫn cùng Bạch lão phu nhân ngồi chiếc xe.

      Vừa đến Quốc Công Phủ, Bạch lão phu nhân liền người đè lên Lục thị tiến vào Từ Đường, hoàn toàn cho bà ta cơ hội kéo dài, Bạch Mộc Cận đến xem, chỉ nghe nha đầuHỉ Thước lắm miệng ra, Lục thị lần đó hét kêu gào khản cổ, tiếng kêu nghe rất thê thảm, khiến chim xa cũng bị doạ .

      Bạch Mộc Cận cũng phấn khởi như Uyên Ương cùng Hỉ Thước, bởi vì đêm đó, hai nha đầu cũng hận Lục thị, vì lẽ đó khi thấy bà ta chịu khổ, tự nhiên vui mừng khôn nguôi.

      Bạch Mộc Cận vẫn bình tĩnh như thường ngày bình thường, nên làm cái gì làm cái đó, có vẻ đắc ý, khiến người ta nhìn thấu ý nghĩ của nàng.

      "Đại tiểu thư, ngài chẳng lẽ cao hứng sao?" Hỉ Thước kỳ quái hỏi.

      Bạch Mộc Cận lắc đầu cái, : "Có cái gì để cao hứng? Lục thị bất quá chỉ là ăn qua chút khổ, nhưng bà ta vẫn là Ninh Quốc Công phu nhân, vẫn nắm quyền quản như cũ!"

      Hỉ Thước cũng nhíu lông mày, có điều vẫn cao hứng : "Nhưng Nhị tiểu thư bị giam vào từ đường a, cũng biết lúc nào có thể thả ra, hơn nữa. . . . . . Phu nhân lần này làm mất lòng lão phu nhân, sau này tất nhiên dễ chịu gì !"

      "A. . . . . . Ngươi sai rồi, bà ta sở dĩ dễ dàng bị phạt như vậy, đó là bởi vì phụ thân ở đây, bà ta lại muốn đắc tội với tổ mẫu mới có thể nhẫn nhất thời, ngươi nhìn xem, chờ phụ thân trở về, bà ta tất nhiên bị cắn ngược lại cái!" Bạch Mộc Cận bên cắt sửa cành hoa , bên bình tĩnh mà giảng giải.
      Last edited: 15/7/16

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :