1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Đích nữ phải ngoan độc - Yêu Nga Tử Đại Nhân (53/410) (DROP)

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Nyanko129

      Nyanko129 Well-Known Member

      Bài viết:
      5,155
      Được thích:
      13,070
      Chương 36: Cơn giận lôi đình

      Lục thị sớm nghe tiếng Bạch Thế Tổ, trong lòng bà ta biết việc lớn tốt, chuẩn bị giả bộ bệnh, vờ như chính mình hoàn toàn biết gì, cho nên sớm nằm giường giả bộ mê man.

      Thế nhưng lúc này nghe thấy Bạch Thế Tổ gọi thẳng tên mình, biết nếu còn ra, chỉ sợ khó có thể cứu vãn cục diện, liền vội vã trát lên mặt mấy tầng phấn, để sắc mặt của mình có vẻ trắng xám vô lực chút, mới mang áo choàng, dưới nâng đỡ của Oánh Thu, suy yếu loạng choạng bước ra.

      Vừa thấy tình cảnh trước mắt, liền lộ ra dáng vẻ thể tin, : "Chuyện này... Đây là có chuyện gì ? Phu quân, rốt cuộc xảy ra chuyện gì?"

      Bạch Thế Tổ thấy vẻ mặt bà ta tái nhợt, lại thấy bà ta tỏ vẻ hoàn toàn biết gì, lửa giận lập tức nguôi ba phần, nhưng vẫn vô cùng tức giận như trước, : "Ngươi nuôi dưỡng nô tài tốt, lại dám đánh chủ nhân, ngươi thấy Cận Nhi bị thương đến mức này rồi sao ?"

      "Chuyện này... ... Phu quân, thiếp thân bị bệnh, vừa uống thuốc liền ngủ thiếp , cái gì cũng biết mà!" Lục Ngưng Hương đột nhiên trợn to cặp mắt hạnh, nước mắt từng giọt từng giọt rơi xuống, lúc này bà ta dùng chiêu sở trường nhất, cũng là chiêu vẫn luôn có sức sát thương lớn nhất đối với Bạch Thế Tổ.

      Sau đó bà ta vừa chảy nước mắt vừa tức giận quát lớn mấy lão mụ tử, : "Các ngươi những cẩu nô tài này, rốt cuộc muốn mưu toan cái gì ? Vì sao vô duyên vô cớ muốn đánh người, thế mà lại gan to bằng trời, ngay cả Đại tiểu thư cũng dám đánh, các ngươi muốn sống nữa sao?"

      Những lão điêu nô kia vừa nghe, vội vã dập đầu, cầu xin: "Phu nhân tha mạng , chúng nô tỳ cũng có đánh Đại tiểu thư, chúng nô tỳ chỉ là giáo huấn hai tiểu nha đầu hiểu quy củ kia thôi, là các nàng động thủ đánh Thân ma ma trước!"

      Bạch Thế Tổ vừa nghe, lập tức nhíu mày, quát lớn : " hươu vượn, ta vừa tận mắt nhìn thấy các ngươi ra tay với Cận Nhi, lẽ nào là giả?"

      "Công gia, chúng nô tỳ cho dù gan to bằng trời cũng dám ra tay với Đại tiểu thư, đó là Đại tiểu thư mềm lòng, nhất định phải che chở hai nha đầu kia, chúng nô tỳ chỉ kéo Đại tiểu thư , cũng dám đánh nàng!" Người chuyện chính là Kim ma ma nhanh mồm nhanh miệng.

      Lúc này Thân ma ma cũng phản ứng lại, quỳ mặt đất ngẩng đầu nhìn Bạch Thế Tổ, khóc : "Công gia, ngài nhìn mặt lão nô , đều là do mụ tặc bà kia đánh đó!"

      Bạch Thế Tổ nhất thời hơi nghi hoặc, biết nên tin ai, Bạch Mộc Cận đột nhiên rời cái ôm của Bạch Thế Tổ, quỳ xuống đất, vén tay áo lên cái, lộ ra từng vệt từng mảng đỏ hồng, hoặc sâu hoặc nông, sau đó khẽ nhíu đôi mi thanh tú, cực kỳ ủy khuất : "Phụ thân, các bà ấy luôn miệng đánh con, ngài nhìn vết thương cánh tay con , còn có nhiều chỗ, thể để cho người ngoài nhìn thấy, các bà ấy cố ý đánh vào những chỗ kia, để con có nỗi khổ mà ra được! Phụ thân, lẽ nào con phải con của ngài sao? Các bà ấy dám ức hiếp con như thế, nếu như hôm nay thể đòi lại công đạo, sau này Cận Nhi sao còn chỗ đặt chân ở Ninh quốc công phủ, bằng tại con chết luôn ! Bằng sớm muộn cũng bị ác nô ức hiếp đến chết!"

      Bạch Mộc Cận xong, ôm mặt mình, nước mắt theo kẽ ngón tay xuống đất bùn, làm cho Bạch Thế Tổ lại lo lắng lên, vội vã muốn nâng Bạch Mộc Cận.

      Lục Ngưng Hương bên kia đột nhiên giẫy giụa đến gần, muốn đỡ Bạch Mộc Cận, còn vừa khóc vừa : "Hài tử đáng thương của ta, đều do mẫu thân, làm sao lại trùng hợp bị bệnh vào lúc này, thậm chí con chịu khổ ở bên ngoài mà cũng biết, hu hu... Để mẫu thân nhìn thương thế của con!"

      Bạch Mộc Cận ngẩng đầu lên, tỏ vẻ đau lòng nhìn Lục thị, nghẹn ngào : "Mẫu thân, con ở bên ngoài tan nát cõi lòng gọi ngài tới cứu con, lại chỉ cách nhau bức tường, cho dù ngài nghe thấy, nha hoàn bà tử bên cạnh ngài cũng thể nghe thấy hay sao? Vì sao bọn họ có thể ngồi yên để ý đến, để mặc Cận Nhi chịu đòn, biết cầu cứu nơi đâu đây?"

      Bạch Thế Tổ vừa nghe thấy thế, cũng trợn mắt lên nhìn Lục thị đầy giận dữ, lộ ra ánh mắt hoài nghi và phẫn nộ, Lục thị thầm căm tức, Bạch Mộc Cận này quá biết điều rồi, làm sao cứ phải gây khó dễ cho chính mình như vậy.

      Bà ta sững sờ, sau đó quay đầu nhìn mấy nha hoàn bà tử theo sau, quát lớn : "Mấy người các ngươi, vì sao đánh thức ta sớm chút? Làm sao có thể đứng nhìn Đại tiểu thư chịu khổ?"

      Oánh Thu vội vàng quỳ xuống, vô cùng kinh hoảng : "Phu nhân, đại phu dặn, ngài uống thuốc xong phải nghỉ ngơi tốt, nếu dược tính thể phát huy, bệnh của ngài khỏi, nô tỳ vẫn canh giữ ở bên cạnh ngài, lau mồ hôi cho ngày, mấy người kia đều ra sau bếp sắc thuốc nấu nước, chuẩn bị cơm tối, e rằng cũng nghe thấy !"

      "Cho dù là vậy, ngươi cũng nên đánh thức ta, bệnh của ta tốt lên có quan hệ gì? Lẽ nào còn quan trọng hơn so với an nguy của Đại tiểu thư sao? Các ngươi thực làm ta quá thất vọng rồi, mặc dù các ngươi có sai lầm lớn, cũng phải phạt ba người các ngươi tháng lương, răn đe!" Lục thị vô cùng đau đớn mà .

      "Nô tỳ cam nguyện bị phạt, tạ ơn phu nhân khoan hồng!" Mấy nô tài quỳ xuống đất tạ ân, nhưng đều để ý lắm, phạt lương tháng xong, phu nhân bồi thường thứ khác cho bọn họ.

      Bạch Mộc Cận muốn để cho Lục thị mơ hồ qua cửa, nàng lau nước mắt mình chút, tiếp theo biểu lộ dáng vẻ thầm chịu đựng đau đớn, : "Mẫu thân, Cận Nhi tất nhiên thể để cho ngài mang bệnh tới cứu con, dù sao thân thể của mẫu thân mới là quan trọng nhất, chỉ là con có ý tốt muốn đến thăm mẫu thân, lại bị điêu nô này ngăn ở bên ngoài, vẫn cứ chịu thông báo tiếng, còn khi dễ con tuổi, ở trước mặt con tự cao tự đại, ma ma của con tức nhịn nổi, liền thay con tát bà ấy cái, cái này bà ấy vốn phải chịu, nô tài kia lại dám đánh trả ở ngay trước mặt con, Thụy ma ma muốn gây náo loạn với bà ta, mấy lần phải tách bà ta ra, may bà ta ngã bị thương, thẹn quá thành giận còn kêu thêm mấy lão mụ tử trong sân viện mẫu thân cùng ra đánh người, còn dám muốn thay con dạy dỗ nô tài, con là chủ nhân ở ngay đây, đâu đến phiên nô tài dạy dỗ người khác thay con chứ?"

      "Phụ thân, mẫu thân bị bệnh, là ai cho mấy nô tài này lá gan, thế mà lại dám bất kính chủ nhân, con chỉ muốn hỏi phụ thân câu, có phải là trong mắt phụ thân có đứa con này, cho nên bọn họ mới dám ức hiếp con như vậy?"

      Ánh mắt cực kỳ đau thương kia, vừa độc lại vừa bất lực, dù là ai nhìn thấy cũng cảm thấy cực kỳ đau lòng, Bạch Thế Tổ là kẻ luôn thương hương tiếc ngọc, lập tức : "Là ai trong mắt phụ thân có con? Những nô tài các ngươi, rốt cuộc làm sao dám vụng trộm bắt nạt Cận Nhi? Quốc công phủ ta sao có thể để mặc cho ác nô lấn chủ như vậy, mấy điêu nô này đều kéo xuống cho ta, loạn côn đánh chết!"

      "Công gia, phu nhân tha mạng , chúng nô tỳ biết sai rồi, cầu xin Công gia giơ cao đánh khẽ, tha cho chúng nô tỳ mạng!" Mấy lão mụ tử liên tục dập đầu, dập đến vỡ đầu luôn.

      Lục thị định mở miệng cầu xin, lại nghe thấy thanh cực kỳ lạnh lùng nghiêm khắc từ phía sau vang lên: "Tuyệt đối thể bỏ qua, tôn ti chẳng phân biệt được, ngay cả chủ nhân cũng dám đánh, mạng của các ngươi còn giữ lại làm chi?"

      "Mẫu thân!"

      "Tổ mẫu!"

      "Lão phu nhân!"

      Mọi người thấy Bạch lão phu nhân, đều hơi kinh ngạc, liền vội vàng hành lễ.

      Bạch lão phu nhân tới trước mặt Bạch Mộc Cận, nhàng nâng nàng đứng dậy, giúp nàng lau lệ mặt, : "Nha đầu tốt, con chịu oan ức rồi, tổ mẫu sai con đến thăm mẹ con, làm sao lại bị người ta bắt nạt đến mức này?"

      "Tổ mẫu... Hu hu..." Bạch Mộc Cận vô cùng đau đớn mà ôm lấy lão phu nhân, khóc đến mức trái tim cũng thắt lại.

      "Ngoan, tổ mẫu nhất định lấy lại công bằng cho con!" Giọng của Bạch lão phu nhân nhu hòa hiếm thấy, ấm áp dịu dàng an ủi Bạch Mộc Cận.

      Bạch Mộc Cận dùng khăn lau mắt, nước mắt của nàng hình như quá ít, cần phải mượn chút ngoại lực, mới có thể chảy ra dễ dàng hơn. (bó tay chị -_-).

      "Cận Nhi đa tạ tổ mẫu!"

      Bạch lão phu nhân thờ ơ nhìn mấy lão mụ tử quỳ mặt đất, nơm nớp lo sợ, lạnh lùng : "Ai cho các ngươi lá gan, thậm chí cả Đại tiểu thư mà cũng ức hiếp?"

      "Cầu xin lão phu nhân tha mạng, cầu xin lão phu nhân tha mạng, chúng nô tỳ cũng dám nữa!" Mấy lão mụ tử chỉ lo dập đầu xin tha, dám tiếp tục tranh luận.

      Bạch lão phu nhân thèm để ý bọn họ khổ sở cầu xin, quát lên tiếng: " cần biết là ai cho các ngươi lá gan đó, hôm nay ta quyết thể dung tha bọn điêu nô các ngươi, người đến, kéo xuống đánh chết!"

      Tiếng vừa dứt, Tôn ma ma liền sai mấy bà tử làm việc nặng chặn miệng mấy lão bà kia lại, kéo xuống, ngay cả cơ hội để cho bọn họ khóc gọi cũng cho.

      Phía trước Ngưng Hương Uyển có rất nhiều hạ nhân tụ tập, phần lớn là đến xem trò vui, nhưng nhìn thấy năm, sáu lão mụ tử kia, buổi sáng còn diễu võ dương oai, vậy mà giờ chết, quả thực sợ hãi.

      Lục thị nhìn mấy lão ma ma bị kéo xuống đánh chết, cũng hề nhíu mày lần nào, chỉ lo quay sang phía Bạch Thế Tổ giả bộ đáng thương, kêu gọi đồng tình.

      "Lục thị, ngươi làm chủ mẫu cũng có phần xứng đáng với chức vụ rồi, lại lần nữa dung túng nô tài gây chuyện, ta thực hoài nghi biết ngươi có đủ khả năng làm đương gia chủ mẫu của Quốc công phủ chúng ta hay !" Bạch lão phu nhân cuối cùng lại chĩa mũi nhọn về phía Lục Ngưng Hương.

      Lục thị vừa nghe thấy thế, nhìn lão phu nhân tỏ vẻ oan ức vô hạn, lại nhìn Bạch Thế Tổ, mới lắp bắp : "Lão phu nhân, thiếp thân bị bệnh, mới khiến cho những ác nô này có cơ hội lợi dụng, kính xin lão phu nhân thông cảm!"

      "Hừ, ngươi bị bệnh? Bệnh đến mức Cận Nhi tới đây nửa ngày, ngươi cũng thèm gặp nó? Còn tùy tiện để cho hạ nhân đánh nó? Ngươi có phải bệnh đến giai đoạn cuối, có thuốc nào cứu được hay ?" Bạch lão phu nhân năng mau lẹ, thần sắc nghiêm nghị quát lớn, bây giờ bà vừa nhìn thấy dáng vẻ giả vờ nhu nhược này của Lục thị, liền cảm thấy luồng hư hỏa tên bốc lên đầu.

      Lục thị cắn môi dưới, ánh mắt hàm lệ dịu dàng nhìn Bạch Thế Tổ, lặng lẽ nhìn tỏ vẻ xin giúp đỡ, nhìn đến mức Bạch Thế Tổ cũng cảm thấy đành lòng, nhắm mắt quay sang phía Bạch lão phu nhân nổi giận, lên tiếng cầu tình: "Mẫu thân, Lục thị bị bệnh, ngài nhìn mặt nàng tái như vậy, đại phu cũng phải tĩnh dưỡng, chắc hẳn những điêu nô này thừa dịp thân thể nàng khỏe, mới dám làm mưa làm gió!"

      Bạch lão phu nhân tức giận đến mức thở ra hơi, nhưng có cách nào phát tiết sang nhi tử của chính mình, bởi vì khi trở mặt với nhi tử, sau này bà cái gì, Bạch Thế Tổ cũng nghe lọt tai, cho nên Bạch lão phu nhân đành cố nén tức giận, : "Công gia, mẫu thân biết con nóng lòng vì ái thê, nhưng Cận Nhi là thân cốt nhục của con mà, con nhìn nàng chịu khuất nhục lớn như vậy, lẽ nào cũng đau lòng sao?"

      Bạch Thế Tổ nhìn Bạch Mộc Cận cả người chật vật, ngay cả con mắt cũng sưng đỏ lên vì khóc nhiều, lúc này cũng cảm thấy mặt mũi tối lại, cho dù có lòng muốn nhân nhượng cho yên chuyện, nhưng cũng biết nếu thể cho Bạch Mộc Cận câu trả lời, e rằng sau này người phụ thân là muốn tỏ ra uy nghiêm cũng vô dụng.

      "Ai, Lục thị xác thực có lỗi, mẫu thân ngài tự quyết !" Bạch Thế Tổ thở dài hơi, lui sang bên, muốn nhúng tay vào chuyện này nữa.

      Lục thị vừa thấy Bạch Thế Tổ dĩ nhiên mặc kệ nàng, hoảng lên rồi, liền vội vàng quỳ xuống đất cầu xin : "Lão phu nhân, thiếp thân xác thực thất trách, cầu xin lão phu nhân xử lý !"

      "Ta nào dám xử lý ngươi, hôm trước phạt ngươi quỳ từ đường, ngươi liền hôn mê bất tỉnh, lại bị bệnh nhiều ngày, nếu như ta lại phạt ngươi, như vậy phải là cố ý muốn mạng của ngươi hay sao?" Bạch lão phu nhân lạnh giọng trào phúng, lúc này còn dám cầu bà? Lúc giả bệnh gây xích mích ly gián, sao thấy ngươi cầu xin tha thứ nhỉ?

      Người khác biết, sao bà có thể biết Lục thị giả bộ bệnh? Cố ý dung túng hạ nhân bắt nạt Bạch Mộc Cận, lòng dạ nữ nhân này cũng quá hẹp hòi rồi, suy cho cùng là đánh Cận Nhi, hay là đánh lên mặt của bà?

      Bạch Mộc Cận nghe vậy, cũng nhanh chóng kéo kéo ống tay áo của Bạch lão phu nhân, cầu xin: "Tổ mẫu, có lẽ mẫu thân cũng là vô ý, dù sao bà ấy cũng bị bệnh, phận làm con cháu, nếu như cưỡng cầu trưởng bối bệnh nặng tới cứu, thực hợp lẽ thương, Cận Nhi tuyệt đối phải là người hiểu chuyện, may mà Cận Nhi bị nguy hiểm đến tính mạng, thương thế người chỉ cần tĩnh dưỡng mấy tháng, cũng tốt lên thôi!"

      Bạch Mộc Cận giả vờ kiên cường cười cười, cố ý kéo ống tay áo của chính mình xuống, giống như sợ người khác nhìn thấy, nhưng Bạch lão phu nhân vừa nhìn liền cảm thấy có vấn đề, kéo cánh tay Bạch Mộc Cận ra xem, xốc tay áo lên, từng mảng vết thương thâm tím bị lộ ra ngoài, tương phản với da thịt trắng như tuyết, càng nhìn càng thấy đáng sợ.
      song ngưTôm Thỏ thích bài này.

    2. Nyanko129

      Nyanko129 Well-Known Member

      Bài viết:
      5,155
      Được thích:
      13,070
      Chương 37: Lão thái thái nhẫn tức giận

      (hai kẻ buồn nôn)

      Bạch lão phu nhân kinh hãi, ánh mắt nhìn Bạch Mộc Cận lộ vẻ đau lòng, suy cho cùng cũng là trưởng nữ, khi nàng sinh ra cũng là lần đầu tiên bà được làm tổ mẫu, tuy ghét bỏ nàng là thân nữ nhi, nhưng dù sao vẫn là tôn nữ đầu tiên, ở Bạch phủ được nuông chiều từ bé mà lớn lên, nào có từng chịu qua thương tích?

      Bà nhìn vết thương cánh tay kia, đến lúc quay sang nhìn Lục thị , ánh mắt gần như muốn hóa thành lưỡi dao, nghiến răng : "Ngươi làm mẫu thân như vậy đó hả ? Cận Nhi tuy phải do ngươi sinh ra, nhưng dù gì cũng coi như là cháu ngoại của ngươi, trái tim của ngươi thực là quá độc ác rồi!"

      Lục thị kinh ngạc, cũng biết xảy ra chuyện gì, vội vàng lắc đầu : "Lão phu nhân, con vẫn luôn coi Cận Nhi như con ruột, hôm nay cũng là vì con uống thuốc xong ngủ quá say mới thể nghe thấy động tĩnh bên ngoài, tuy có sai lầm, nhưng cũng đảm đương nổi tội danh ác đâu đâu, thưa lão phu nhân !"

      "Ngươi xem thân đầy vết thương này của Cận Nhi , chỉ cánh tay mà ác liệt như vậy, những chỗ nhìn thấy, còn biết thương tích đến mức nào, người khác biết ngươi bị làm sao, lẽ nào ta biết ngươi rốt cuộc có bệnh hay chứ? Ta là bận tâm tình cảm của Thế Tổ mới thèm tính toán với ngươi, ngươi coi ta như kẻ mắt mờ chân chậm, ngay cả việc ngươi có phải bị bệnh cũng biết sao?" Lần này Bạch lão phu nhân giận điên người.

      Lục thị nhìn thấy cánh tay Bạch Mộc Cận đầy vết thương xanh xanh tím tím, nhất thời cũng cảm thấy trong lòng lạnh , thầm hận cái kia mấy lão bà tử sao lại ra tay nặng thế, phải dặn dò thể làm nó bị thương sao?

      Nhưng mà bây giờ việc xảy ra, bà ta cũng có cách nào thay đổi, chỉ có thể tận lực bổ cứu. Thế là trong nháy mắt liền chảy xuống nước mắt đau lòng, nhào tới ôm Bạch Mộc Cận vào trong lòng, đau đớn khóc thành tiếng: "Cận Nhi, hài tử đáng thương của ta, mẫu thân biết bọn chúng lại ác độc quá mức như thế, làm cho con bị thương thành ra như vậy, vừa nãy chỉ đánh chết như vậy là tiện nghi cho bọn chúng, trái tim mẫu thân cũng tan nát mất thôi!"

      Lục thị than thở khóc lóc, lực ôm Bạch Mộc Cận vô cùng lớn, dáng vẻ sốt ruột ái nữ, hạ nhân đứng vây xem cũng nhịn được sinh lòng xót xa.

      Bạch Mộc Cận bị bà ta ôm vào trong lòng, cũng khóc lên theo, chỉ là mạnh mẽ vùng vẫy hồi, cau mày : "Mẫu thân, con biết ngài đau lòng, nhưng người Cận Nhi có thương tích, ngài ôm mạnh như vậy, đau quá !"

      Bạch lão phu nhân vừa nghe, kéo Bạch Mộc Cận ra phía sau mình, cả giận : "Ngươi chứa tâm tư gì? Biết nó có thương tích người, còn dùng sức như vậy, ngươi muốn nó bị thương càng thêm nặng hơn sao? Tâm của mẹ kế, lẽ nào đều ác độc như vậy?"

      Lời này vừa ra, ngay cả Bạch Thế Tổ cũng trầm mặt xuống theo, ánh mắt nhìn Lục thị mang theo vài phần trách cứ, : "Lục thị, ngươi quá mức biết nặng , Cận Nhi là con của ta, mặc dù ngươi thể coi nó như con ruột, cũng nên lấy lễ để đối xử, sao có thể để mặc người ta làm nó bị tổn thương?"

      Trong lòng Lục thị hận đến mức muốn thổ huyết, tiểu tiện chân Bạch Mộc Cận này, càng ngày càng khó khống chế, bây giờ lại làm cho Bạch Thế Tổ có ý muốn trở mặt với mình, sao bà có thể cam tâm để mặc cho công sức mười năm của chính mình bị hủy hoại trong ngày đây?

      Liền tỏ vẻ đau xót, cười khổ tiếng, giống như bị tổn thương sâu sắc, : "Phu quân, ngờ chúng ta trải qua mười năm làm vợ chồng, lòng tin của ngài đối với thiếp thân lại mong manh như vậy, người ta đều kết tóc làm phu thê, ân ái hai thay đổi. Ta sinh con dưỡng cái cho ngài, phụng dưỡng cha mẹ chồng, chăm sóc đôi nhi nữ của tỷ tỷ, mười năm qua, có ngày nào ta hết lòng hết sức, phập phồng lo sợ? Nếu phải ta đối với phu quân mối tình thắm thiết, năm đó tội gì ta phải gả vào quốc công phủ làm kế thất của ngài?"

      "Lòng người đều là thịt mềm, năm ấy Cận Nhi cũng chỉ có bốn tuổi, sinh bệnh bị sốt, ta chăm sóc cho nó suốt ngày đêm chưa từng chợp mắt, Thần Nhi nghịch ngợm, bị vết thương ta cũng cuống quýt như gặp đại địch, còn phải vì lo lắng người khác ta khắc nghiệt tử nữ của nguyên phối phu nhân hay sao? Huống chi bọn họ là hài tử của tỷ tỷ, cũng là quan hệ huyết thống với ta, sao ta có thể hại bọn họ? Phu quân, ngài khiến cho Ngưng Hương thất vọng, thất vọng mà..."

      Lục thị quỳ dưới đất, lặng lẽ rơi lệ, tựa như chịu oan khuất lớn lao, khóc đến mức lòng người cũng nát tan, trái tim Bạch Thế Tổ tâm càng thêm thắt lại.

      cũng kịp nhớ tới mọi người vây xem, ba chân bốn cẳng tiến lên, nâng Lục Ngưng Hương dậy, tự trách : "Ngưng Hương, ta... Xin lỗi, xin lỗi, ta nên nghi ngờ nàng!"

      Lục thị cười càng thêm cay đắng, nước mắt rơi ngừng được, lắc đầu, : "Phu quân, lần trước ngài hoài nghi ta xúi giục Xuân Nhi hủy danh tiếng của Cận Nhi, lần này lại hoài nghi ta xui khiến hạ nhân bắt nạt Cận Nhi, thiếp thân thực biết sau này có phải ngài lần lượt giẫm lên trái tim chân thành của thiếp thân hay , thiếp mệt mỏi quá mệt mỏi quá... bằng phu quân viết cho ta hưu thư, hoặc đưa ta đến miếu làm ni , ngày ngày ăn chay niệm phật, cầu phúc cho Bạch gia, phu quân cùng lão phu nhân cũng tốt, để Phật tổ phù hộ mọi người trường thọ yên vui!"

      Bạch Thế Tổ vừa nghe vậy, hoảng lên rồi, lúc này biết Bạch Cao Hiên từ đâu xông tới, khóc lóc ôm lấy eo Lục thị, cầu xin: "Mẫu thân, vì sao ngài lại phải làm ni ? Ngài cần Hiên nhi sao? Oa oa... Như vậy Hiên nhi có mẫu thân, Hiên nhi muốn đâu..."

      Lục thị nhìn Hiên nhi nước mắt lưng tròng, đẩy Bạch Thế Tổ ra, ôm chặt lấy con trai của chính mình, khóc rống lên: "Hiên nhi, Hiên nhi ngoan của ta, hu hu... Mẫu thân xin lỗi con và tỷ tỷ của con, tương lai phụ thân của các con nhất định còn có thể tìm cho các con mẫu thân tốt!"

      " cần, Hiên nhi chỉ cần nương, cần người khác!" Bạch Cao Hiên oa oa khóc lớn lên, lại tránh khỏi cái ôm của Lục thị, quỳ rạp xuống trước mặt Bạch Thế Tổ, ôm chân của cầu khẩn: "Phụ thân, cầu ngài, được để cho mẫu thân bỏ Hiên nhi , cầu ngài..."

      "Ai mang Hiên ca nhi đến? Hứa ma ma sao?" Bạch lão phu nhân thấy cả Bạch Cao Hiên cũng dính vào, tức giận kêu to.

      Hứa ma ma mau chóng chạy đến, quỳ mặt đất : "Lão phu nhân, nô tỳ cũng ngăn được nhị thiếu gia, ngài ấy vừa tan học, nhìn thấy bên này có rất nhiều người vây quanh, liền tự mình chạy tới !"

      "Vậy còn mau dẫn nó trở lại, nếu như có mệnh hệ gì, những người hầu các ngươi đều có quả ngon mà ăn đâu!" Bạch lão phu nhân lớn tiếng cảnh cáo, hôm nay nếu để mặc cho Bạch Cao Hiên nháo lên, Lục thị lại càng trở nên kiêu ngạo.

      Bạch Cao Hiên đâu có để cho người ta đụng vào , kiên quyết ôm chân Bạch Thế Tổ bỏ, ngớt khóc nháo cầu xin Bạch Thế Tổ.

      Bạch Thế Tổ nghe khóc hồi, tâm tư cũng rối loạn, quát lớn: "Được rồi, cho ầm ĩ nữa, ta muốn cho mẹ con làm ni lúc nào ? Hiên nhi, con nghe lầm, mẹ con yên ổn ở trong nhà!"

      "Nhưng mà... Nhưng mà vì sao mẫu thân khóc khổ sở như thế, Hiên nhi nỡ nhìn mẫu thân khóc, cầu xin phụ thân nên phạt mẫu thân, mẫu thân sinh bệnh rồi!" Bạch Cao Hiên đáng thương , khuôn mặt ngây thơ toàn là ý tứ cầu xin.

      Bạch Thế Tổ đau lòng kéo Bạch Cao Hiên đến, lại kéo Lục thị, ôm hai người trong tay ôn nhu trấn an.

      Bạch Mộc Cận thầm cười nhạt, Lục thị là có ý tứ, ngay cả quân cờ Bạch Cao Hiên cũng dùng đến rồi, chỉ vì trốn tránh bị trừng phạt sao? khỏi quá mức đem chuyện bé xé ra to, nàng vốn chưa từng nghĩ tới dựa vào mấy chuyện này để lật đổ bà ta, lá bài Bạch Cao Hiên này dùng lần hai lần còn tốt, dùng nhiều hơn, sợ là mất linh.

      Nàng qua kéo kéo ống tay áo Bạch lão phu nhân, trong đôi mắt nhu nhược còn lưu lại nước mắt lấm tấm, vành mắt vẫn còn hồng hồng như trước, giọng nghẹn ngào, khe khẽ : "Tổ mẫu, nhìn Hiên ca nhi thực đáng thương, mẹ con liền tâm a, nếu như ngài bỏ qua cho mẫu thân, chỉ phụ thân khổ sở, sợ là trong lòng Hiên nhi cũng có khúc mắc với tổ mẫu !"

      Bạch lão phu nhân khẽ hít hơi khí lạnh, giống như hết sức khắc chế lửa giận bốc lên, Tôn ma ma cũng vội vàng xoa lưng Bạch lão phu nhân, khuyên nhủ: "Lão phu nhân, nên tức giận hỏng thân thể chính mình, suy cho cùng phu nhân cũng vì Bạch gia sinh đôi nhi nữ, có công lao cũng có khổ lao, tội gì phải khiến cho công gia và tiểu thiếu gia sinh lòng xa cách đây?"

      Ba người bên kia chỉ lo an ủi lẫn nhau, vừa khóc vừa cười, người khác đều trở thành bối cảnh (background), đâu có nghe thấy Bạch Mộc Cận và Tôn ma ma gì.

      Bạch lão phu nhân ôm bụng oán khí, nhưng còn cứng rắn miễn cưỡng nhịn xuống, sắc mặt khó coi kia làm cho đám hạ nhân đều hận mình thể thân, cẩn thận đắc tội lão phu nhân, e rằng trận tử khí kia mạch phát tiết đầu bọn họ.

      Bạch Mộc Cận vừa ôn nhu động viên Bạch lão phu nhân, vừa thầm cười trộm, lần này Lục thị đắc tội quá sâu với Bạch lão phu nhân, sau này lại muốn lấy lòng người ta, rất khó khăn.

      lúc lâu sau, Bạch Thế Tổ tỏ vẻ khó xử mà nhìn Bạch lão phu nhân, : "Mẫu thân... Chuyện này..."

      "Thôi thôi, nếu Cận Nhi và Hiên nhi đều giúp đỡ cầu xin, nếu ta muốn phạt nó chỉ sợ cũng biến thành đại ác nhân, ai... Ta già rồi, quản được nhiều chuyện nữa, Thế Tổ, ngươi tự lo lấy !" Ánh mắt Bạch lão phu nhân nhìn Bạch Thế Tổ thất vọng sâu sắc, kéo Bạch Mộc Cận và Tôn ma ma xoay người rời .

      Bà ngậm đắng nuốt cay nuôi lớn nhi tử a, vậy mà hết lần này đến lần khác nó chịu thuận theo tâm ý của bà, thiên vị thê tử, trái tim của người làm mẹ quá chua xót, e rằng chưa từng trải qua, khó mà thấu hiểu.

      Bạch Thế Tổ nhìn bóng lưng đơn của mẫu thân và con lớn của mình, trong lòng nổi lên chút trống rỗng tên, ngu ngốc, cũng biết chuyện này dù thế nào Lục thị cũng khó có thể trốn tránh sai lầm, nhưng mà, rốt cuộc cũng luyến tiếc Lục thị, nghĩ năm đó nàng vác bụng lớn gả cho , chịu đựng bao nhiêu nguy hiểm cùng oan ức, lại trải qua bao nhiêu thống khổ giúp sinh ra đôi long phượng thai, cho nên khó có thể dứt bỏ phần ân tình này.

      Bởi vì lúc Bạch Mộc Cận và Bạch Mộ Thần sinh ra, đều bận bịu công vụ chưa từng ở trong phủ, trái lại lúc Lục thị sinh nở, mới sơ sơ lĩnh hội được loại tâm trạng phức tạp vừa dày vò lại vừa tràn ngập hi vọng, chờ đợi thê tử sinh sản, đây là nguyên nhân lớn nhất khiến cho đặc biệt thương tiếc Lục thị cùng đôi long phượng thai kia.

      Lục thị thấy Bạch lão phu nhân và Bạch Mộc Cận đều rời , hạ nhân còn lại cũng thức thời lần lượt tản , Lục thị an ủi Bạch Cao Hiên, rồi để Hứa ma ma mang đỡ mình rời , lại mời Bạch Thế Tổ vào trong phòng, hai người chuyện tâm .

      Lục thị thầm đắc ý trong lòng, Bạch Mộc Cận và bà lão kia muốn để cho mình ăn quả đắng, chỉ tiếc rốt cuộc nước cờ của mình cao hơn, chỉ tổn hại mảy may, còn được Bạch Thế Tổ thương tiếc gấp bội.

      Chỉ cần mình vững vàng nắm giữ trái tim Bạch Thế Tổ, như vậy ở Ninh quốc công phủ có ai dám động đến mình, cho dù là lão thái thái tự coi bản thân siêu phàm cũng bị thua ở tay mình.

      "Ngưng Hương, hôm nay mẫu thân tức giận, sau khi thân thể nàng tốt lên rồi, nhất định phải cẩn thận hầu hạ, lấy lòng bà nhiều chút, đừng làm cho vi phu khó xử!" Bạch Thế Tổ cau mày , nghĩ tới nghĩ lui, cũng chỉ có biện pháp này.

      Lục thị ngoan ngoãn nằm ở trong lòng Bạch Thế Tổ, ôn nhu : "Thiếp thân hiểu được, thiếp thân đối với lão phu nhân luôn luôn tận tâm tận lực, chưa bao giờ dám chậm trễ chút nào, chắc hẳn bởi vì phu quân đối với thiếp thân đặc biệt thương tiếc, lão phu nhân mới kín đáo phê bình thiếp thân, thiếp nhất định càng thêm tận tâm hầu hạ bà, chỉ mong có ngày lão phu nhân hiểu được mảnh hiếu tâm của thiếp!"

      Bạch Thế Tổ lúc này mới vui cười, : "Ta biết nàng hiểu chuyện nhất, chắc chắn làm khó ta mà !"

      "Phu quân là ông trời của thiếp thân, ta lòng chỉ vì chàng, chỉ cần chàng cao hứng, thiếp thân bị oan ức nhiều hơn nữa, cũng vui vẻ chịu đựng!" Lục Ngưng Hương lời chân thành tha thiết, mặt còn hơi ửng hồng.

      Bạch Thế Tổ nhìn, càng nhìn càng thương tiếc nàng hơn, bị tư thái xinh đẹp động lòng này của nàng làm dấy lên lửa nóng, chỉ ngại nỗi thân thể Lục thị thân thể thoải mái, quả là có chút khó qua.

      Lục thị thấy động tình, mặt càng thêm đỏ, đôi mắt sũng nước dịu dàng càng long lanh hơn, ghé đến bên tai Bạch Thế Tổ nũng nịu kêu lên câu: "Phu quân..."

      Bạch Thế Tổ sao có thể nhịn nổi bà ta khiêu khích, ôm bà ta lên vào phòng trong, phen mây mưa vô cùng sảng khoái, Oánh Thu ở bên ngoài nghe thấy mặt đỏ tim đập, thỉnh thoảng lén nhìn về phía phòng trong.

      Noãn Đông đột nhiên từ phía sau vỗ lưng nàng cái, làm cho Oánh Thu giật bắn người, oán trách : "Nha đầu chết tiệt kia, nháo cái gì đây!"
      song ngưTôm Thỏ thích bài này.

    3. Nyanko129

      Nyanko129 Well-Known Member

      Bài viết:
      5,155
      Được thích:
      13,070
      Chương 38: Thụy ma ma là cái rương bách bảo

      Noãn Đông cười trộm: " làm chuyện đuối lý, ngươi sợ cái gì? Ta thấy ngươi nhìn lén phòng ngủ của phu nhân, có phải là tơ tưởng đến công gia hay đây?"

      "Ngươi đồ chết tiệt này, bậy cái gì? Cẩn thận ta xé miệng của ngươi ra!" Oánh Thu xấu hổ trách mắng, chỉ mặt vệt đỏ ửng càng đậm.

      Noãn Đông thấy bộ dạng nàng ta như vậy, liền trêu ghẹo : "Ai nha, tỷ tỷ tốt, tâm tư của ngươi ta sớm nhìn ra rồi, công gia nhà chúng ta tuổi còn trẻ, là nhân tài, lại ôn nhu hiền lành, trong phủ biết bao nhiêu nha đầu tưởng nhớ ngài, Tuyết di nương kia cũng xuất thân từ tỳ nữa đó sao? Tỷ tỷ lớn lên xinh đẹp như vậy, có ý nghĩ đó cũng phải thôi, nhưng mà nè, tính khí phu nhân ngươi biết rồi, ta khuyên ngươi nên sớm cắt đứt phần tâm tư này thôi !"

      Oánh Thu tất nhiên biết , cũng là bởi vì phu nhân như vậy, nàng mới lén lút giấu giếm tình cảm của bản thân, dám dễ dàng thể , nàng liếc Noãn Đông chút, : " cho ngươi bậy, nếu như bị phu nhân biết được, cho dù ta phần tâm tư kia, cũng có quả ngon mà ăn!"

      Noãn Đông vỗ vỗ tay của nàng, : "Tỷ tỷ ngốc, sao ta có thể bán đứng ngươi? Từ chúng ta lớn lên cùng chỗ, nếu như ngươi bị phu nhân ghét bỏ, ta có thể có lợi ích gì?"

      "Ngươi biết là tốt rồi, chúng ta chính là mệnh nha đầu, nào có thể mơ hão đây!" Oánh Thu nhịn được thở dài hơi, hơi có chút mùi vị ai oán.

      Noãn Đông hạ thấp tầm mắt, cũng than thở theo: "Ai, cũng phải!"

      Lại Bạch Mộc Cận đường theo lão phu nhân trở về Lê Uyển Đường, vừa vào phòng, lão thái thái liền đập phá ly trà bàn, nổi giận : " muốn ta tức chết, Lục thị nào có coi bà bà là ta ra gì, ràng muốn khiến cho ta bị đám con cháu chán ghét!"

      "Tổ mẫu, ngài ngàn vạn lần nên bớt giận, đừng tức giận hỏng thân thể, đáng! Đều do Cận Nhi, hôm nay những thể hoàn thành nhắn nhủ của tổ mẫu, trái lại còn để tổ mẫu cũng giận dữ theo!" Bạch Mộc Cận tự trách.

      Bạch lão phu nhân vỗ vỗ đầu nàng, : "Chuyện liên quan tới con, con chịu oan ức lớn, trong lòng tổ mẫu đều ràng! Tâm cơ Lục thị, tuyệt đối phải là thứ con có thể đối phó, sau này con nên tránh ta xa chút, đừng tiếp tục bị thiệt thòi, có chuyện gì đến cho ta!"

      "Vâng, tổ mẫu, Cận Nhi hiểu rồi!" Bạch Mộc Cận ngoan ngoãn trả lời, trong mắt chân thành cảm kích.

      Bạch lão phu nhân lại nặng nề thở dài, bất đắc dĩ : "Phụ thân con thực làm ta quá thất vọng rồi, đều là thiên vị giúp đỡ Lục thị, đem người làm mẫu thân như ta gạt sang bên, mới dung túng cho Lục thị càng ngày càng cả gan làm loạn!"

      Bạch Mộc Cận cúi đầu , chuyện này nàng thực dám bàn luận đúng sai, Tôn ma ma tâm sáng như gương, vội vã tiếp: "Lão phu nhân, người hà tất phải tranh khí nhất thời với ta, người cứ để mặc ta tự tung tự tác, xem ta có thể ngông cuồng đến khi nào!"

      Bạch lão phu nhân nghe xong lời này của Tôn ma ma, trong lòng mới hòa hoãn lại, gật đầu : "Tôn ma ma rất đúng, ta bị ta làm cho tức đến váng đầu rồi!"

      Bạch Mộc Cận cười thầm, xem ra Tôn ma ma bên cạnh lão phu nhân xác thực là vị tướng tài đắc lực, rất nhiều lúc lão thái thái cũng nhìn thấu tình, mà bà đều có thể nhìn , sau này mình làm việc e rằng càng phải cẩn thận, nếu như bị lão mụ tử này nhìn thấu, xong rồi!

      Bạch lão phu nhân lại lôi kéo cánh tay Bạch Mộc Cận nhìn chút, với Tôn ma ma: "Ngươi lấy chút dược lưu thông máu xóa vết bầm tím đến đây, mang về cho Cận Nhi bôi, ai. . . Đáng thương!"

      Bạch Mộc Cận che vết thương, giống như thèm để ý, : "Đa tạ tổ mẫu quan tâm, Cận Nhi đau, vết thương người rồi cũng tốt!"

      "Con là đứa hiểu chuyện, thôi, hôm nay con cũng mệt mỏi ngày rồi, về sớm bôi thuốc rồi nghỉ ngơi !" Bạch lão phu nhân thả nàng ra, lại ban cho nàng ít trang sức đám thiếu nữ thích, xem như là bồi thường, mới để nàng rời .

      Vừa về tới phòng mình, Uyên Ương liền đuổi bà tử và nha đầu trong sân nấu nước, kịp để ý đến quần áo rối loạn người, vội vã kiểm tra thương tích của Bạch Mộc Cận.

      "Tiểu thư, người nhìn tay chân người chút , có chỗ nào lành lặn, nô tỳ đáng chết, tận lực che chở được cho người, tại sao lại bị gây thương tích đến mức này!" Lúc này Uyên Ương nhìn thấy, mới dám rớt nước mắt, đau lòng chết mất.

      Bạch Mộc Cận cười cười, để ý : "Ngươi yên tâm, đây chỉ là chút vết thương ngoài da, nhìn qua thấy đáng sợ mà thôi. Nếu chịu chút vết thương, những bà tử kia sao có thể bị đánh chết đây? Sao có thể khiến cho tổ mẫu nổi giận với Lục thị? Đều là đáng giá!"

      "Ai. . ." Thụy ma ma nặng nề thở dài hơi, "Chủ nhân, lão nô biết tâm tư của người, nhưng người cần phải đối xử tàn nhẫn với chính mình như vậy, nếu như người với ta sớm chút, lão nô có biện pháp khiến cho toàn thân người chất đầy thương tích!"

      Bạch Mộc Cận kinh ngạc nhìn Thụy ma ma, bỗng nhiên cảm thấy vô cùng ảo não, : "Thụy ma ma, người sớm, hại ta tự bấm chính mình, chẳng qua. . . Lúc đó ta cũng thể gian lận,Tôn ma ma bên cạnh tổ mẫu có lẽ dễ gạt đâu!"

      "Lão ma ma kia sao? Ha ha. . ." Thụy ma ma vẫn cười hì hì như cũ, nhưng trong ánh mắt có chút tự kiêu nhàn nhạt.

      Bạch Mộc Cận thấy bà như vậy, liền hỏi: "Chẳng lẽ ma ma người có thủ đoạn cao minh, ngay cả Tôn ma ma tinh thông y lý cũng có thể giấu diếm được ?"

      "Lão nô phải khoác, thế nhưng những thủ đoạn lén lút trong cung, e là người bình thường
      [​IMG]
      song ngưTôm Thỏ thích bài này.

    4. Nyanko129

      Nyanko129 Well-Known Member

      Bài viết:
      5,155
      Được thích:
      13,070
      Chương 39: Thanh lý môn hộ

      Sáng sớm ngày thứ hai Bạch Mộc Cận liền rửa mặt chải đầu sẵn sàng, ăn chút điểm tâm, để cho Uyên Ương triệu tập

      toàn bộ hạ nhân trong Cận Lan Uyển, hôm qua trong phòng phát ra con gián, nhất định phải dọn dẹp sạch

      mọi ngóc ngách trong Cận Lan Uyển

      Bọn hạ nhân trong ngày thường quen biếng nhác , làm việc đều là ứng phó cho xong, cho nên rất nhiều địa phương trong

      uyển đều vô cùng hỗn độn, nếu muốn nội trong ngày dọn dẹp xong, tự nhiên là phí ít khí lực, số người

      vui .

      "Đại tiểu thư ngày thường cũng chú trọng chuyện này, chúng ta mỗi ngày đều dọn dẹp, làm sao có thể

      có nhiều bẩn, thế nào lại chèn ép chúng ta thế chứ!" Bà thô sử phụ trách quét dọn thường ngày đứng lên vẩy nước thầm

      .

      Uyên ương nghe xong, cười lạnh tiếng, : "Sai các ngươi làm việc cứ làm nhiều lời vô nghĩa như vậy làm

      gì? Chẳng lẽ đại tiểu thư còn sai bảo được các ngươi?"

      "Uyên Ương nương, ngươi đứng chuyện đau thắt lưng, chúng ta mỗi ngày công việc nhiều đến

      nỗi làm xong, hôm nay còn muốn chúng ta hoàn toàn dọn dẹp lần, chúng ta mặc dù là hạ nhân, cũng

      thể cứ vậy là chà đạp?" Bà sử phục .

      Những người khác cũng phụ họa theo, tóm lại chính là tình nguyện làm, đám đều biếng nhác

      đứng ở nơi đó, chút có chút ý tứ động thủ.

      Uyên Ương tức giận mặt đỏ bừng bừng , : "Các ngươi đây là muốn phản sao?"

      "Chúng nô tỳ cũng có ý đó, chính là a, mỗi ngày đều dọn dẹp, cũng chưa từng thấy qua con gián nào ,

      như thế nào hôm nay Đại tiểu thư liền trông thấy?" Bà sử mở miệng tranh cãi.
      Uyên Ương vừa mới chuẩn bị mở miệng giáo huấn nàng, Thụy mẹ cùng Hỉ Thước liền dẫn Bạch Mộc Cận ra , Bạch

      Mộc Cận trong phòng nghe được hết động tĩnh trong viện, cố ý lúc này mới ra, mặt nàng chút thay đổi quét

      vòng hạ nhân trong viện đem biểu tình của mọi người đều xem ở trong mắt.

      Sau đó : "Các ngươi chính là muốn làm việc?"

      Mọi người đối với vị Đại tiểu thư yếu đuối này cũng để ở trong lòng, trong mắt mọi người nàng còn

      mạnh mẽ uy quyền bằng Uyên Ương cùng Hỉ Thước hai nhất đẳng nha hoàn.

      Cho nên khi Bạch Mộc Cận chuyện, mọi người ngay cả quan tâm cũng có, tất cả đều mang vẻ mặt

      chút biểu tình, thậm chí còn có số xì xào bàn tán.

      Bạch Mộc Cận khóe miệng lộ ra chút tươi cười, cũng tức giận , ngược lại cười hì hì : "Uh,

      thôi, các ngươi nguyện ý làm, ta đây cũng thể cưỡng cầu, Uyên Ương, ngươi đến viện Tổ mẫu, mang

      theo toàn bộ hạ nhân ở đây đến nơi khác làm , Cận Lan Uyển cũng thể nuôi nổi đám ăn ngồi rồi

      mặc kệ công việc đến tháng là lãnh tiền tiêu đâu."

      Uyên Ương nghe xong, lập tức hùa theo cùng : "Vâng, nô tỳ lập tức , đúng rồi, trước tiên nô tỳ đem khế ước bán

      thân cầm theo chừng lão phu nhân cũng nguyện ý lại dùng những người này, đến lúc đó muốn bán

      cũng đỡ nô tỳ lại phải chuyến!"

      Bạch Mộc Cận khen ngợi gật đầu, : "Uyên Ương làm việc luôn để ta yên tâm, lo nghĩ thập phần chu đáo,

      ngươi !"

      Lúc này hạ nhân trong viện mới hoảng, sau này vô luận các nàng như thế nào lười biếng, cũng chưa từng

      thấy đại tiểu thư giận như vậy, có đôi khi cũng yếu đuối vài câu, nhưng người nào để ý nên nàng cũng bỏ qua

      , hôm nay thế nhưng muốn trách phạt các nàng.

      "Đại tiểu thư, chúng ta cũng phạm lỗi gì to lớn, tại sao có thể đem bán chúng nô tì!" Bà sử thở phì phì

      .

      Bạch Mộc Cận nhìn nàng cái, : "Nô tài như các ngươi bổn tiểu thư cũng dám dùng, ngay cả lời của

      chủ tử cũng dám phản bác, qua mấy ngày nữa chỉ sợ leo lên đầu ta tác oai tác quái, rốt cục ai mới là chủ tử cũng phân

      được.

      "Đại tiểu thư thứ tội, chúng nô tỳ quét tước ngay bây giờ, thỉnh tiểu thư trăm ngàn đừng trách phạt

      chúng ta !" Có mấy nha hoàn nhị đẳng, tam đặng chịu nổi áp lực, quỳ mặt đất bắt đầu cầu xin tha thứ .

      Bạch Mộc Cận liếc mắt nhìn các nàng cái, mấy cái nha hoàn này lúc nãy cũng gì, tuy rằng

      cũng làm ngay, nhưng tốt xấu cũng xem như bảo trì trung lập, nàng gật gật đầu, : "Các ngươi trước hết

      bước sang bên lưu lại đợi xử trí, những người khác chờ tổ mẫu đáp lời, chuẩn bị viện khác trực !"

      Những người còn lại ra hề có chút ý tứ sợ hãi, Bà thô sử cũng bộ để ý nhắc nhở :

      "Đại tiểu thư muốn lập tức đuổi nhiều người như vậy, quy mô sợ là người cũng nuốt kịp đâu a , lão nô hảo

      tâm nhắc nhở ngài tiếng, cân nhắc làm sau a!"

      Bạch Mộc Cận nhìn nàng cái, : " nhọc vú quan tâm, bên kia có khi lại có nô tài hiểu biết.

      "Đại tiểu thư, chúng ta đều là phu nhân vì ngài chọn lựa , ngài cứ như vậy đuổi chúng ta, chẳng lẽ là

      cần trải qua phu nhân đồng ý sao?" Phùng mẹ nghĩ rằng nhắc đến Lục thị Bạch Mộc Cận chút ít cũng có điều

      kiêng kị.

      Bạch Mộc Cận cười cười, hỏi: "Hay là bà sử các ngươi đều là được mẫu thân dặn, mới dám đem ta

      để vào mắt như thế, lười nhác làm việc đem Cận Lan Uyển của ta biến thành dơ bẩn chịu được như thế?"

      Bạch Mộc Cận gật gật đầu, : "Thụy mẹ tấm lòng hiền hậu, liền y ngươi , mấy người các ngươi liền giúp ta chấp

      hành, đánh đừng trách ta phạt cả các ngươi!"

      Mấy nha đầu vừa mới nhận sai đều chạy đến, lấy dụng cụ, liền chuẩn bị muốn động thủ, mấy lão mụ tử cùng

      thô sử , nha đầu cũng nguyện ngoan ngoãn lĩnh phạt, đều kêu la : "Đại tiểu thư ngươi tàn nhẫn, chúng ta như

      thế tận tâm hầu hạ ngươi, thế nhưng còn muốn đánh chúng ta, chủ tử như ngài ai dám hầu hạ, chúng ta là đều sai

      lầm cả rồi a!"

      "Đúng vậy a, tâm tiểu thư ác độc, chúng ta phục, chúng ta muốn tìm phu nhân phân xử, dựa vào

      cái gì muốn đánh chúng ta!"

      "Các ngươi muốn tìm phu nhân phân xử phải ? a, Hỉ Thước ngươi đem phu nhân mời đến, xem

      mẫu thân là giúp đỡ lũ nô tài này hay là giúp đỡ tiểu thư ta đây!" Bạch Mộc Cận bình tĩnh .

      Hỉ Thước chút có chần chờ, lập tức ra ngoài, Ngưng Hương Uyển cách gần, chỉ chốc lát sau Lục

      thị liền theo Hỉ Thước tới, trong mắt có ý hưng phấn.

      Vừa đến sân hỏi: "Cận nhi, đây là làm sao vậy? Hạ nhân quỳ hết cả sân, các nàng chọc giận ngươi tức

      giận?"

      "Mẫu thân, bọn hạ nhân này tất cả đều rằng ngài sai khiến các nàng đến trong viện ta hầu hạ, nhưng

      người xem xem viện này của ta lại hỗn độn thành bộ dáng này , ta vẫn là xem mặt mũi mẫu thân mà nhẫn nhịn, hôm nay

      sai bảo các nàng hảo hảo dọn dẹp lần, thế nhưng bọn điêu nô này lại bất động, các nàng còn la hét bảo ngài đến làm

      chủ!" Bạch Mộc Cận yếu nhược trả lời.

      Lục thị nhíu nhíu mày, hỏi bà sử : "Ngươi là chưởng trong viện này, rốt cuộc quản giáo nô tài như thế

      nào, thế nhưng dung túng các nàng như vậy lười nhác?"

      "Oan uổng a phu nhân, lão nô nhưng là vẫn tận tâm tận lực, chưa bao giờ dám có chút lười nhác, bọn hạ

      nhân đều tận trung làm tròn bổn phận, nào dám nhàn hạ, đại tiểu thư bất quá thấy chúng hạ nhân là người ngài phái tới

      hầu hạ , muốn mượn cớ đuổi chúng nô tỳ mà thôi, xin hãy phu nhân làm chủ!" Bà sử nghĩ đến Lục thị đến đây, nàng liền

      kiêng nể gì bắt đầu giả dối cáo trạng.

      Lục thị mày nhíu lại càng sâu , hình như có nghi ngờ nhìn thoáng qua Bạch Mộc Cận, : "Cận nhi, ngươi

      tựa hồ đối với mẫu thân thành kiến rất sâu, vậy trong đó tất nhiên có cái gì hiểu lầm, chúng ta là mẹ con cho dù có cái

      hiềm khích gì liền giải khai, tất yếu bắt mọi người ra xả giận!"

      Bạch Mộc Cận trong lòng cười lạnh, mặt cũng có biểu lộ, chính là thập phần đau lòng nhìn thoáng qua Lục

      thị, : " nghĩ tới mẫu thân thế nhưng tin tưởng vài cái nô tài chuyện ma quỷ, cũng tín nhiệm nữ nhi,

      ngay cả ta phải mẫu thân thân sinh , đối mẫu thân mảnh hiếu tâm cũng có chút hao tổn, nếu là hạ

      nhân trong viện Vân Hề muội muội làm như vậy với nàng, mẫu thân cũng có thể như vậy chuyện sao?"

      Lục thị vốn đối với Bạch Mộc Cận tâm tồn oán hận, này vài lần đều ăn của nàng ám khuy , nghe nàng

      như vậy , lại nghẹn bụng hỏa, hờn giận : "Cận nhi làm sao lại vậy, có thể như vậy cùng

      mẫu thân của mình sao? Ngươi là càng lớn càng có quy củ , hạ nhân này đều hầu hạ ngươi rất nhiều năm, tại sao

      có thể đuổi liền đuổi? Ngươi phải cố ý làm cho mẫu thân khó sử ?"

      "Mẫu thân, Cận nhi cũng có ý tứ này, ngài bản thân nhìn xem tình huống trong viện ta đây , nếu các

      nàng là tận tâm tận lực, ta như thế nào vô duyên vô cớ muốn trách phạt các nàng!" Bạch Mộc Cận nhượng

      bộ .

      Lục thị sớm biết tình huống Cận Lan Uyển, đó cũng là nàng ngầm đồng ý cho hành vi đó, nàng tự nhiên thể tự

      vả vào mồm, đành : "Bọn hạ nhân làm việc cũng vất vả, ngầu nhiên có chiếu cố đến số nơi, làm chủ con

      nên thông cảm chút cho các nàng vất vả, chậm rãi chỉnh đốn và cải cách cũng sao, ngươi tội gì vừa muốn

      đánh vừa muốn bán , truyền ra ngoài, chắc chắn chịu tiếng xấu, chúng ta quốc công phủ khắt khe hạ nhân!"

      Bạch Mộc Cận hơi hơi nghe xong sân bên ngoài động tĩnh, mới nặng nề thở dài hơi, đỏ mắt, ủy khuất

      : "Mẫu thân ý tứ là, mặc kệ hạ nhân như thế nào nhàn hạ, cho dù khi dễ đến chủ tử đầu, ta cũng nên chịu đựng?

      Nguyên lai mẫu thân đó là như vậy quản lý hạ nhân trong phủ, Cận nhi là thụ giáo !"

      Lục thị vừa muốn giải thích chút, lại nghe được phía sau thanh quải trượng nặng nề mà gõ phiến đá

      đường, tiếp theo lời Bạch lão phu nhân tức giận truyền đến: "Lục thị, ngươi chính là muốn chọc ta tức giận đến

      chết mới bằng lòng bỏ qua sao? Có ngươi làm như vậy giẫm đạp lên nữ nhi con vợ cả sao ? Cái gì gọi là chủ tử nên

      thông cảm hạ nhân vất vả? Ta Ninh quốc công phủ khi nào có như vậy quy củ?"

      Lục thị vừa nghe, trong lòng cũng thầm kêu tốt, lão thái thái này lại tới khi nào nữa vậy, nàng vụng

      trộm trừng mắt liếc Bạch Mộc Cận, tất nhiên lại là này tiểu quỷ giở trò .

      Chạy nhanh đến biện minh : "Lão phu nhân ngài hiểu lầm , ta thấy Cận nhi sáng sớm trách phạt hạ nhân

      trong viện lại cố ý thỉnh ta đến, thiếp thân chính là theo đạo hướng dẫn nàng như thế nào quản giáo hạ nhân, thể

      mặt đánh chửi trách phạt, nếu làm sao còn có người thiệt tình hầu hạ nàng!"
      song ngưTôm Thỏ thích bài này.

    5. Nyanko129

      Nyanko129 Well-Known Member

      Bài viết:
      5,155
      Được thích:
      13,070
      Chương 40: Có qua có lại mới toại lòng nhau

      Bạch Mộc Cận tự nhiên thể tùy ý để nàng sắp xếp mình, vì thế ủy ủy khuất khuất nhìn thoáng qua Bạch lão phu

      nhân, sau đó giống như khó hiểu hỏi: "Tổ mẫu, Cận nhi tuổi còn hiểu chuyện, nhưng hôm nay muốn các nô

      tài quét tước phòng ở sạch chút, các nàng thế nhưng tìm mọi cách từ chối, nhất định đứng đó bất động, xin hỏi

      nô tài như vậy nên trách phạt sao?"

      Bạch lão phu nhân nhìn chút Cận Lan Uyển, nàng nhiều năm chưa từng bước vào viện của Bạch Mộc

      Cận, nhìn bên ngoài lộn xộn như vậy, hoa cỏ đều nhiều ngày tu bổ qua, cỏ dại muốn mọc dài ra, góc viện

      bên kia còn đôi chút tạp vật loạn thất bát tao , phía hành lang , trụ cột bụi bẩn cũng bám đầy.

      Nhất thời nàng liền phát hỏa lớn, tức giận : "Lục thị a Lục thị, ta ngày xưa còn tưởng rằng ngươi là người

      có hiểu biết, chính ngươi nhìn xem viện của Cận nhi , đây là sân viện mà Quốc Công phủ Đại tiểu thư sống sao? Nô tài

      như vậy, ngươi còn muốn Cận nhi khoan dung các nàng, ngươi bỏ qua là dung túng hạ nhân khi nhục nàng trẻ người

      non dạ!"

      Lục thị biết là Bạch Mộc Cận cố ý làm cho nàng khó coi, liền vẻ mặt vô tội : "Lão phu nhân, chuyện này

      ta biết , mấy ngày nay ta bị bệnh, làm việc cũng khó tránh khỏi có sơ sẩy. Nhưng Cận nhi là có toan tính a, ta

      cũng dự đoán được nàng thế nhưng trông nom tốt hạ nhân trong viện chính mình, thỉnh lão phu nhân thứ

      tội!"

      "Ý của ngươi là Cận nhi chính mình vô năng, trách đến đầu của ngươi? Ngươi là Ninh quốc công đương gia

      chủ mẫu, trong phủ mọi chuyện lớn đều là ngươi làm chủ, Cận nhi cũng bất quá mới mười ba tuổi, ngươi sao

      biết xấu hổ trách cứ nàng?" Bạch lão phu nhân thực hiển nhiên đối với lời đối đáp của nàng hài lòng.

      Lục thị cố chấp cười : "Lão phu nhân giáo huấn phải, là ta sơ sót, sau này ta tất nhiên giúp đỡ Cận nhi

      quản lý viện của nàng, kỳ thiếp thân cũng là sợ nhúng tay vào chuyện tình trong viện Cận Nhi quá nhiều đưa tới

      người khác trong lời bắt thóp a, là ta suy nghĩ kém, sau này tất nhiên !"

      Bạch Mộc Cận thầm cười nhạo, lại ra vẻ khó xử : "Mẫu thân, này đó hạ nhân nhưng là luôn mồm là

      ngài sai khiến các nàng đến, ta nghĩ trách phạt các nàng, cũng chịu ngoan ngoãn bị phạt, nhất định phải có ngài

      đến làm chủ, người xem bây giờ phải làm như thế nào cho phải!"

      "Thế nhưng còn có chuyện như vậy? Điêu nô trong phủ Quốc công ta là càng ngày càng nhiều , nếu

      cứ thế sau này đây nô tài leo cả lên đầu chủ tử, ta quyết thể khinh thường dung túng cho chúng, đều đánh

      tất cả 30 đại bảng , kêu tú bà đến bán ra ngoài, lại chọn người tốt hơn bổ sung vào!" đợi Lục thị chuyện,

      Bạch lão phu nhân cũng ra lệnh.

      Điều này vô cùng hợp ý Bạch Mộc Cânh, nàng vội vàng tạ : "Đa tạ tổ mẫu, Cận nhi cũng dám lại dùng nô

      tài như vậy đâu, thể ngày nào đó ta muốn trách phạt các nàng lại ngược lại bị các nàng liên hợp lại đánh ta,

      chuyện ngày hôm qua, cận nhi trong lòng còn sợ hãi a!"

      Bạch lão phu nhân nghĩ tới ngày hôm qua, đối Lục thị oán niệm càng sâu , lạnh lùng nhìn nàng liếc mắt

      cái, : "Ta xem sau này ngươi vẫn là ít nhúng tay vào chuyện tình của Cận Nhi, miễn cho cho ngươi càng trông nom

      càng phá hư, cũng biết bọn hạ nhân này có phải hay sai bảo của ngươi dám như thế khinh đãi Cận nhi,

      hừ!"

      Lục thị tức giận , lại dám ở trước mặt Bạch lão phu nhân phác tác, chỉ có thể ôm nỗi hận

      : " Thiếp thân làm sao có thể là cái loại người này, Lão phu nhân trăm ngàn lần đừng nghe nhưng lời châm ngòi,

      oan uổng cho thiếp thân!"

      "Ta đây phải oan uổng ngươi, chính ngươi trong lòng biết , từ khi ngươi quản lý mấy chuyện vặt

      đến nay hạ nhân trong phủ lại càng cả gan làm loạn, mấy ngày nay rốt cuộc xảy ra bao nhiêu chuyện , muốn để cho

      ta hoài nghi ngươi có thích hợp làm Ninh quốc công phủ chủ mẫu hay , nếu ngươi có cái năng lực kia

      vẫn là đổi cho người khác xử lý mấy việc vặt này mới tốt, miễn cho mặt mũi của Phủ Quốc công đều bị ngươi làm mất

      hết !" Bạch lão phu nhân nghiêm mặt lạnh lùng khiển trách.

      Lục thị vừa nghe lão phu nhân thế nhưng muốn thu hồi quyền quản của nàng, lập tức liền hoảng, :

      "Thiếp thân vẫn tận tâm tận lực xử lý mọi việc trong phủ, có công lao cũng có khổ lao, xin lão phu nhân lượng

      thứ!"

      Bạch lão phu nhân nghe xong, lại hoàn toàn bất vi sở động, càng nhìn Lục thị càng cảm thấy chướng mắt,

      lúc trước nàng như thế nào liền nhất thời bị nàng ta lừa bịp, lại giúp đỡ nàng che lấp chuyện này, còn ngầm đồng ý nàng

      làm kế thất.

      "Tổ mẫu, ngài đừng nóng giận , mẫu thân xác thực vất vả, cũng có ai có thể giúp nàng chia sẻ ,

      người tinh lực hữu hạn có xảy ra chút sai lầm là khó tránh khỏi, nếu có người có thể hiểu và có năng lực giúp đỡ mẫu

      thận hai chuyện nhưng ra vô cùng tốt !" Bạch Mộc Cận ví như .

      Bạch lão phu nhân nghe xong lời này, trong đầu cũng là linh quang chợt lóe, này trong phủ moi chuyện cao thấp đều do

      Lục thị tay chưởng quản, mà ngay cả nàng tại muốn nhúng tay vào cũng trở ngại lại vướng thể diện nên

      thể hành động thiếu suy nghĩ. Mà lòng của con nàng đều hướng về phía Lục thị, vài năm nay di nương trong phủ đều vì

      đủ loại lý do mà bị đuổi ra ngoài, thủ đoạn của Lục thị xác thực rất cao minh. Bất quá bây giờ lại là thời điểm nên cho

      con nàng nạp thiếp.

      Bạch lão phu nhân gật gật đầu, vỗ vỗ bả vai Bạch Mộc Cận, có chút khen ngợi : "Cận nhi có lý,

      ngươi quả nhiên là đứa con hiếu thuận , Lục thị, ngươi xem Cận nhi thông cảm cho ngươi như vậy ai lại làm cho nữ nhi

      mất hứng?"

      Lửa giận trong lòng Lục thị quả thực chỗ phát tiết, nàng làm sao nghe hiểu ý tử của Bạch Mộc Cận

      cùng Lão thái thái chứ, đây là vừa muốn để Bạch Thế Tổ nạp thiếp, bất quá cưới vào sao? Dựa vào thủ đoạn của

      nàng, ai cũng đừng nghĩ trụ lâu trong hậu viện Phủ Quốc Công.

      Lục thị cố gắng tươi cười, phụ họa : "Đúng vậy a, Cận nhi là hiếu thuận , uổng công ta

      thương nàng!"

      Bạch Mộc Cận vội khiêm tốn : "Mẫu thân, nữ nhi hiếu thuận ngài là chuyện nên làm, có được khích lệ

      của ngài, sau này ta nhất định còn có thể càng thêm hiếu thuận ngài cùng tổ mẫu !"

      Lục thị cơ hồ bị tức hộc máu, lại vẫn phải giữ bộ mặt vui cười trống rỗng cùng Bạch Mộc Cận, nhìn bộ mặt

      tựa như nuốt phải ruồi bọ của Lục thị trong lòng Bạch Mộc Cận càng thêm vui vẻ .

      Sau này trong phủ nhất định càng náo nhiệt , nàng nhưng là vẫn cũng biết Bạch lão phu nhân có cái

      phương xa cháu họ, dòng dõi cao, nhưng rất được lão thái thái coi trọng, theo như tính khí lão phu nhân tất nhiên

      dựa vào chuyện này đem đứa cháu này đưa vào, trở thành phụ tá đắc lực của nàng, giúp đỡ Lão thái thái đối kháng

      Lục thị.

      Lũ hạ nhân chướng mắt này bị đem bán hết rồi viện của nàng mảnh sạch , lại lưu lại vài cái nha đầu

      sinh giúp đỡ Uyên Ương cùng Hỉ Thước quét tước sân, đem những thứ sạch đều dọn dẹp hết cả .

      Trong lúc nhất thời, Cận Lan Uyển có được gian tinh sạch chưa bao giờ có, Bạch Mộc Cận tự nhiên là

      thực vừa lòng, Thụy mẹ lại nhân tiện trồng thêm cho nàng ít hoa cỏ có lợi cho sức khỏe rồi đặt ở sân cùng trong

      phòng, tăng thêm chút sinh cơ, lại tránh cho va chạm này nọ sạch .

      "Thụy mẹ, Lục thị làm cho Bạch Vân Hề tặng cho ta ít thứ tốt, ta đây làm tỷ tỷ cũng thể

      hiểu chuyện, có qua có lại mới toại lòng nhau!" Bạch Mộc Cận nhấp miệng trà, thản nhiên thuyết.

      Thụy mẹ tự nhiên hiểu được, vì thế : "Tiểu thư, bồn Dạ Lai Hương kia sai, nghĩ đến nhị tiểu thư

      thích."

      Bạch Mộc Cận có chút nghi hoặc, : " Hoa này ?"

      "Yên tâm, buổi tối bày ra tuyệt có chuyện gì , bất quá người bình thường cũng biết làm sao!"

      Thụy mẹ cho Bạch Mộc Cận cái an tâm tươi cười, nàng đương nhiên ngốc đến nỗi lấy độc vật hại chính

      mình chủ tử.

      Bạch Mộc Cận gật gật đầu, quả nhiên là đồ tốt, nàng nơi này xiêm áo, lại đưa cấp Bạch Vân Hề, tự nhiên

      chọc người hoài nghi, nàng ta nếu xảy ra chuyện gì, nàng cái gì cũng biết.

      "Vậy phái người đưa , đúng rồi, những thứ trong phòng ta có đều đưa phần qua, miễn cho người

      ta ta đây làm tỷ tỷ có thành ý!" Bạch Mộc Cận nhàn nhàn , mặt còn treo nụ cười nhu hòa.

      Thụy mẹ gật đầu, mỉm cười, nàng càng ngày đối với biểu của Bạch Mộc Cận càng vừa lòng, này tiểu nương là

      người khó lường, còn tuổi liền có lòng dạ như thế chắc chắn phải kẻ tầm thường.

      Bạch Mộc Cận mưu lược trầm ngâm chút, nhân tiện : "Ta lưu lại mấy người ... kia nha hoàn, ma ma

      giúp ta chú ý chút, bên trong hẳn là còn có người của Lục thị!"

      Thụy mẹ khẽ nhíu mày, : "Tiểu thư là vì lưu lại các nàng, làm Lục thị giảm bớt đề phòng?"

      "Vốn là như vậy, những người này lợi dụng tốt lắm, ngược lại giúp đỡ ta đại ân, ma ma ngài đúng

      a?" Bạch Mộc Cận mỉm cười hỏi, trong mắt có loại tinh lượng quang mang.

      Thụy mẹ cảm thấy kinh ngạc, xem ra chính mình vẫn là đánh giá thấp tâm cơ Bạch Mộc Cận bình thường

      dám dùng người của địch nhân, đều là người tuyệt đối có tự tin, nàng hẳn là định liệu trước, mới dám dùng hiểm chiêu.

      "Lão nô nhất đinh chú ý, tuyệt làm cho các nàng có cơ hội để lừa gạt!" Thụy mẹ trịnh trọng .

      Bạch Mộc Cận khóe miệng nhếch lên, lắc đầu, : "Ma ma lại sai lầm rồi, có thể chừa cơ hội vẫn nên chừa,

      nếu các nàng tại sao có thể hướng chủ tử công đạo đâu?"

      Hơn nữa, nếu các nàng có cơ hội hạ thủ với nàng sao nàng có thể từng bước đem Lục thị

      cùng nữ nhi của nàng cùng kéo xuống sau đó đưa vào chỗ chết được.

      Thụy mẹ gật đầu, : "Tiểu thư có lý!"

      Nàng đột nhiên cảm thấy nếu là nữ tử vào hậu cung chỗ xưa nay kịch liệt tranh đoạt quyền lợi rất nhanh

      liền chấm dứt cuộc chiến, nữ tử như vậy đáng sợ, ràng hận ý sâu như vậy, nhưng có thể bất động thanh sắc nhẫn

      nại xuống dưới, sau đó ngừng mà trêu đùa kẻ thù, giống như chơi đùa con chuột đem kẻ thù tự cho là

      thông minh này đùa bỡn trong lòng bày tay.

      Mà ngay cả vị Bạch lão thái thái tự cho là siêu phàm kia cũng dần dần bị nàng nắm mũi dẫn , từng bước

      đều hướng tới kế hoạch nàng vạch ra mà hành động, nàng hiểu rất lòng người cùng nhân tính, cho nên này trong

      phủ tất cả mọi người chạy khỏi mưu tính của bé con này.

      Hơi hơi thở dài hơi, đến tột cùng trải qua như thế nào chuyện tình, mới có thể làm cái mới mười

      ba tuổi tiểu nương trở nên như vậy tâm cơ thâm trầm lại cơ quan tính toán tường tận?

      Trải qua vài lần thất bại, Lục thị yên tĩnh xuống, bất quá như vậy im lặng lại làm cho Bạch Mộc Cânj càng

      thêm cẩn thận , bởi vì tính tình Lục thị nàng hiểu rất , đây là đối thủ cực kì kiên nhẫn nàng có thể ở tướng phủ

      nhẫn hơn mười năm, lấy lòng mẫu thân cùng đích tỷ (?) mới có thể ở phút cuối cùng kích thắng lợi.

      Nàng càng tỏ vẻ bận tâm chứng tỏ việc nàng làm kế tiếp càng thêm ngoan độc, Lục thị thực thông

      minh, nàng tuyệt hội lại cùng nàng tiểu đánh tiểu náo loạn.

      Bạch lão phu nhân động tác cũng rất nhanh, còn chưa tới tháng, vị cháu họ Mục Hân Bình kia liền

      mang theo cái lão mụ tử cùng tiểu nha đầu tiến vào Ninh quốc công phủ.

      Bạch lão phu nhân còn cố ý ở thời điểm nàng đến, đem chính mình cũng kêu qua, là muốn để cho

      nàng nhận thức, trắng ra chính là muốn xem ý tứ Bạch Mộc Cận, dù sao Bạch Mộc Caanh nay ở trong lòng

      Bạch lão phu nhân có chút phân lượng, lão phu nhân nghĩ bởi vì giúp Bạch Thế Tổ nạp thiếp mà làm cho tâm

      Bạch Mộc Cận tồn tại khúc mắc.

      Bạch Mộc Cận vào cửa, liền thấy được dịu dàng động lòng người , lập tức tươi cười rạng rỡ rồi

      hành lễ, còn nhu thuận hô tiếng: "Biểu !"

      Kỳ Mục Hân Bình cũng bất quá mười tám tuổi, bị tiểu nương so với chính mình chênh lệch

      bao nhiêu gọi là liền có chút ngượng ngùng đỏ mặt, nhưng vì đầu óc còn hiểu biết, đợi Bạch Mộc Cận

      hành xong toàn bộ lễ liền vẻ mặt dịu dàng : "Đại tiểu thư đa lễ, làm cho ta ngượng ngùng !"

      Bạch Mộc Cận nhìn thoáng qua Bạch lão phu nhân, mới vừa rồi : "Biểu sao lại vậy, ngài là chất

      nữ của tổ mẫu, chịu ta thi lễ vốn là chuyện phải. Sau này a, ta ở trong phủ cũng có thể nhiều bạn hơn , lúc ngài còn chưa

      đến tổ mẫu thường ở trước mặt ta nhắc tới ngài, ngươi cầm kỳ thư họa đều là vô cùng tốt , sau này biểu nên chỉ

      dạy ta nhiều hơn!"

      Mục Hân Bình nghe xong lời này trong lòng tự nhiên cao hứng, nụ cười mặt cũng sáng sủa lên, mà

      Bạch lão phu nhân phi thường vừa lòng với thái độ của Bạch Mộc Cânh, có bởi vì Mục Hân Bình gia thế

      cao mà xem nàng, ngược lại đối xử có lễ.

      Mục Hân Bình tươi cười chút, mặt hơi hơi phiếm hồng, : "Đại tiểu thư khen nhầm rồi, biểu

      (Bạch lão thái thái) cầm kỳ thư họa mới là tốt nhất, nghĩ đến biểu dạy, đại tiểu thư cũng là cực xuất sắc!"

      "Ngài cũng đừng gọi ta đại tiểu thư, liền giống như tổ mẫu gọi ta Cận nhi , đều là người nhà,

      cần khách khí, tổ mẫu, ngài có phải ?" Bạch Mộc Cận hồn nhiên nhu thuận .

      Bạch lão phu nhân tự nhiên thích, cười : "Cận nhi có lý, sau này đều là người nhà, Hân Bình,

      ngươi coi như nơi này là nhà mình, cần câu nệ tiểu tiết!"

      Mục Hân Bình nhất thời đối với Bạch Mộc Cận sinh ra hảo cảm, biết nàng là cái nương nghèo đến

      đây để dựa vào thân thích lại được Ninh quốc công phủ đại tiểu thư thân cận, chút ý khinh thị nàng.

      lúc chuyện, Lục thị mang theo Bạch Vân Hề vừa nhận được tin tức đến, vừa thấy được Mục Hân Bình, Lục thị sắc mặt liền trở nên rất khó coi nhưng lại vướng mặt mũi Bạch Lão phu nhân nên nàng đành đè nén lửa giận trong lòng.
      duyenktn1Tôm Thỏ thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :