Chương 31 Tóm được chỗ sơ hở dùng độc kế
Ngày hôm sau, Tần Thư Dao vẫn giống như thường ngày đến Vinh Thọ Đường thỉnh an Tần lão phu nhân như trước, sau đó lại ở chỗ tán gẫu với Tần lão phu nhân. Chỉ là giống như nàng có tâm , diễnđàn✪lê✪quýđôn tinh thần ở đâu đâu, ngay cả Tần lão phu nhân cái gì, nàng cũng có nghe .
Rốt cục Tần lão phu nhân phát Tần Thư Dao bất thường, nhịn được hỏi: "Đại a đầu, cháu làm sao vậy?"
Tần Thư Dao kinh ngạc ngẩng đầu nhìn thoáng qua Tần lão phu nhân, vẻ mặt nàng hoang mang, sau đó vội vàng quỳ rạp xuống đất, khóc : "Tổ mẫu, người mau cứu cứu tam muội , tuổi tam muội còn như vậy, nếu như loại chuyện bê bối này bị truyền ra ngoài, vậy biết như thế nào nữa!"
"Đến cùng là chuyện gì truyền ra ngoài?"
Vẻ mặt Tần Thư Dao khó xử, sau lát do dự, rốt cục ra tất cả mọi chuyện.
Sau khi Tần lão phu nhân nghe xong tức giận cầm ly trà trong tay dùng sức nện ở bàn, mắng to : "Đồ biết xấu hổ, cũng dám làm ra loại chuyện biết xấu hổ này ở trong viện nhà mình!"
Tần Thư Dao vội vàng đến trước mặt Tần lão phu nhân, giọng trấn an : "Tổ mẫu, người cũng đừng khổ sở. chừng là người nọ quyến rũ muội muội!"
"Câu dẫn? Nếu nó có tư tưởng đó có thể bị quyến rũ sao?" Tần lão phu nhân buồn bực đứng lên, với Lục ma ma: ", ta ngược lại muốn nhanh chân đến xem nó lấy lá gan lớn như vậy từ đâu, thế nhưng để ý thể diện Tần gia, làm ra loại chuyện biết xấu hổ này!"
Ngày hôm qua Tần Tuyết Như bị kinh hãi, hôm nay người còn nằm ở giường mê man. Sau khi suy nghĩ đêm, thời điểm rốt cục hạ quyết tâm thương lượng với Ngô thị chuyện này, bỗng nhiên cửa bị trận ồn ào mở ra.
Tần Tuyết Như nghe được giọng của Tần Thư Dao, lửa giận trong lòng càng sâu. Người còn chưa ra, liền nhìn thấy Tần Thư Dao đỡ Tần lão phu nhân vào.
Tần Tuyết Như cắn chặt hàm răng, chỉ vào Tần Thư Dao mắng to : "Ngươi, kẻ tiện nhân này! Cũng dám hãm hại ta!"
Vẻ mặt Tần Thư Dao ủy khuất cùng bi thương: "Tam muội, cũng phải ta cố ý. Chỉ là dù sao ta cũng là trưởng tỷ, làm sao có thể nhìn muội mắc thêm lỗi lầm như thế nữa chứ!"
Tần lão phu nhân thấy Tần Tuyết Như hiểu quy củ như vậy, phẫn nộ quát: "Cái đồ nghiệp chướng này, còn mau quỳ xuống cho ta!"
Hai tròng mắt Tần Tuyết Như đỏ bừng, nàng chỉ vào Tần Thư Dao mắng to : "Tổ mẫu, kẻ tiện nhân này..."
"Nàng là đại tỷ ngươi, ngươi câu kẻ tiện nhân câu kẻ tiện nhân, đồ có quy củ!" Tần lão phu nhân quát.
Vẻ mặt Tần Tuyết Như ủy khuất, mặt đều là nước mắt: "Tổ mẫu, người biết nàng kẻ tiện nhân này làm chuyện gì đâu, nàng..."
Tần Thư Dao vội vàng : "Tam muội, đại tỷ cũng là vì tốt cho muội mà thôi!"
"Tìm ra cho ta, nhìn xem trong phòng liệu có cái gì lung tung !" Tần lão phu nhân lạnh giọng phân phó .
Giờ phút này Tần Tuyết Như còn có chút rối loạn: "Tổ mẫu, người lục phòng con làm chi?"
Tần lão phu nhân lạnh mặt ngồi ở ghế, phẫn nộ quát: "Ngươi xem ngươi bị mẫu thân ngươi dạy thành cái dạng gì rồi, toàn thân cao thấp có chút bộ dạng của tiểu thư khuê các? Nếu như vụ bê bối của người bị truyền ra ngoài, Tần gia chúng ta có xấu hổ hay , ngươi từng nghĩ qua bọn tỷ muội của ngươi có thể gả ra ngoài được hay !"
Sau đó lại lạnh lùng với nha hoàn bên: "Còn nhanh tìm đại phu nhân đến, xem xem nàng dạy dạng nữ nhi gì!"
Vẻ mặt Tần Tuyết Như nghi hoặc, chỉ là sau khi nàng nhìn thấy Lục ma ma tìm ra được phong thư, rất nhanh hiểu được.
Lục ma ma đưa phong thư cho Tần lão phu nhân, Tần lão phu nhân mở phong thư ra xem, toàn bộ đều là số dâm thi ướt át. Sau khi bà xem xong lửa giận trong lòng càng sâu: "Quỳ xuống cho ta, đồ biết xấu hổ!"
Tần Tuyết Như quay đầu khiếp sợ nhìn Tần Thư Dao: "Nhất định là ngươi đặt ở trong phòng ta, kẻ tiện nhân này..."
xong Tần Tuyết Như lập tức xông lên, nhưng Tần Thư Dao đứng ở bên người Tần lão phu nhân, đám người Lục ma ma nhanh tay nhanh mắt lập tức ngăn Tần Tuyết Như lại.
"Đồ nghiệp chướng này, vậy mà còn dám vô lễ như thế. Tất cả đều là mẫu thân ngươi dạy ngươi sao?"
Tần Thư Dao cầm lấy khăn nhàng lau hai mắt: "Tam muội, sao muội phải khổ vậy chứ! Tuy rằng tuổi muội còn , nhưng phụ thân cũng giúp muội chọn nhân duyên tốt. Sao muội lại khổ làm ra loại chuyện này chứ?"
Tần Tuyết Như thở gấp lớn tiếng mắng: "Ngươi câm miệng cho ta, đều là tiện nhân ngươi hạ độc thủ. Tất cả những thứ này đều là ngươi sắp đặt, bao gồm phong thư này cũng đều là ngươi cố ý nhét vào trong phòng ta!"
Vẻ mặt Tần Thư Dao ủy khuất: "Ta hơn nửa tháng đến Như Ý Uyển của muội rồi. tại việc bại lộ, sao muội còn láo như thế!"
Tần lão phu nhân đen mặt, : "Quỳ xuống cho ta, đến nước này mà ngươi còn biết sai biết hối cãi, tại còn dám trách cứ đại tỷ ngươi, nếu phải đại tỷ ngươi kịp thời phát , thanh danh của ngươi đều bị hủy hết rồi!"
Tần Tuyết Như khóc bị ấn mặt đất: "Tổ mẫu, cho dù chuyện này chỉ về phía cháu, nhưng cháu có làm ra loại chuyện biết xấu hổ này..."
Giờ phút này Ngô thị vội vội vàng vàng chạy tới từ bên ngoài, bà ta ở đường cũng nghe được tin tức, nhìn thấy nữ nhi của mình bị ấn mặt đất, mà Tần lão phu nhân đen mặt, cũng vội vàng vọt tiến vào phịch tiếng quỳ mặt đất: "Lão phu nhân, chuyện này sợ là có gì hiểu lầm rồi! Tuổi Như Nhi còn , nơi nào hiểu được loại chuyện này!"
" là vì tuổi , cho nên mới càng làm ra loại chuyện hoang đường này!" Tần lão phu nhân cầm phong thư trong tay ném đến trong tay Ngô thị, lạnh lùng : "Chính ngươi nhìn xem phong thư này, xem xem ngươi dạy dỗ được nữ nhi tốt!"
Ngô thị run lẩy bẩy cầm phong thư xem cặn kẽ lần, trong phong thư viết gì đó làm cho người ta nhìn mà mặt đỏ.
Vẻ mặt bà ta khiếp sợ, ngẩng đầu hỏi: "Phong thư này được lấy từ chỗ nào?"
Con mình bà ta rất ràng, trong lòng Tần Tuyết Như luôn muốn gả cho đại hoàng tử Mộ Phượng Thiên.
Nếu là Mộ Phượng Thiên vụng trộm đưa cho, như vậy đến lúc đó mời Mộ Phượng Thiên đến, để Mộ Phượng Thiên chỗ Hoàng thượng cầu hôn, chuyện này biến mất, vậy Tần Tuyết Như cũng có gì tổn thất.
Bà ta sợ nhất chính là phong thư này phải là Mộ Phượng Thiên viết, như vậy chỉ có hỏng thanh danh Tần Tuyết Như, mà cũng làm cho Mộ Phượng Thiên tránh lui ba thước, khiến Tần Tuyết Như đánh mất nhân duyên tốt như vậy.
Mặt Tần Tuyết Như đầy nước mắtiễn✿đàn-lê-quý✿đôn "Nương, con có làm, phong thư này cho tới bây giờ con vẫn chưa từng thấy... Nương, người phải tin tưởng con ..."
Ngô thị tự nhiên tin tưởng con mình, chỉ là tại nhân chứng vật chứng có ở đây, muốn để Tần lão phu nhân tin, khó càng thêm khó!
Bà cắn chặt răng, cuối cùng quỳ mặt đất, sau đó hướng tới Tần lão phu nhân khóc : "Đều là con dâu biết cách dạy, Như Nhi tùy người xử trí thế nào, chỉ là chuyện này liên quan đến toàn bộ thanh danh từ xuống dưới của Tần gia. tại đại tiểu thư cũng mười ba tuổi, đến tuổi nghị thân, nếu chuyện này truyền ra ngoài, sợ là đại tiểu thư cũng tìm được nhân duyên tốt ..."
xong lại đột nhiên chuyển hướng đánh Tần Tuyết Như bạt tai, hung hăng mắng: "Đồ biết xấu hổ này, trong ngày thường mẹ dạy con thế nào, chẳng lẽ con quên tất cả? Lại làm ra loại chuyện này, con là muốn cho từ xuống dưới của Tần gia đều theo con mất mặt có phải ?"
Tần Tuyết Như nghĩ tới mình bị mẫu thân đột nhiên đánh, bỗng chốc ngây ngẩn cả người, nước mắt lại giống như vòng dây hạt trân châu bị đứt, tí tách toàn bộ đều rơi mặt đất.
Ngô thị lại : diễn-๖ۣۜđàn-lê-quý-๖ۣۜđôn "Quý ma ma, mang xú nha đầu biết liêm sỉ này đến sài phòng (phòng chứa củi) rồi đóng lại cho ta, ba ngày được ăn cơm."
Quý ma ma vừa nghe cũng hiểu dụng ý của Ngô thị, lập tức động thủ nâng Tần Tuyết Như lên.
Last edited by a moderator: 14/11/15