1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Đích nữ muốn hưu phu - Khanh Dư (Full+eBook)

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 20 Gặp lại kẻ thù hận trong lòng.

      Trong tay Tần Thư Dao cầm đóa hoa mẫu đơn diễm lệ, thẳng tới chỗ của Mộ Phương Hoa. Khóe miệng của nàng chứa tươi cười ngọt ngào, bước chân cũng nhàng, khi đến bên cạnh Hàn Thế Quân, nàng cố ý giẫm phải chân váy, lại cố ý làm bộ như cẩn thận đẩy Hàn Thế Quân, sau đó bản thân lại cẩn thận ngã xuống đất.

      Tần Thư Dao hét lên tiếng, bông hoa trong tay cũng rơi mặt đất, mà Hàn Thế Quân có cảm giác bị đẩy phen, nhịn được lui về phía sau hai bước, chân của vừa vặn dẫm nát đóa hoa mẫu đơn kia. hoảng hốt nhìn về phía sau, nhìn thấy nương vừa mới múa đài, ở dưới chân của .

      Lúc này Tần Thư Dao nhịn được kêu to ra tiếng: "A... Đau quá a..."

      Mọi người xung quanh chỉ tưởng Hàn Thế Quân đẩy ngã Tần Thư Dao xuống đất, Tần Thư Dao bị đau ngồi dậy, nhìn vết thương mà nàng cố ý cắt qua tay, lại nhìn thoáng qua bông hoa mẫu đơn rơi mặt đất, cúi đầu giọng khóc lên.

      Lần này Hàn Thế Quân có chút sợ hãi, tuy rằng biết nương trước mắt này là thiên kim nhà ai, nhưng vừa rồi trưởng công chúa Hoa Phượng có qua năm kế tiếp, Tần Thư Dao có thể tùy ý ra vào phủ công chúa. cách khác Tần Thư Dao là người mà đắc tội nổi.

      vội vàng ngồi xổm xuống, sốt ruột muốn nâng Tần Thư Dao dậy, nhưng Tần Thư Dao lại bỗng nhiên la lớn: "Tránh ra!"

      Tuy rằng niên đại này nam nữ quá khắt khe với nhau, nhưng nam nữ vẫn phải duy trì khoảng cách nhất định, mà Hàn Thế Quân có cử chỉ như vậy, rơi vào trong mắt người khác, chính là đăng đồ tử* vô lễ.
      (*Đăng đồ tử: đồ dê xồm)

      Hàn Thế Quân ngồi xổm có chút tiến thoái lưỡng nan*, xấu hổ nhìn thoáng qua Tần Thư Dao, lại ngẩng đầu nhìn thoáng qua Mộ Thiếu Dục, hi vọng Mộ Thiếu Dục có thể vì chính mình mấy câu. Nhưng Mộ Thiếu Dục lại đứng nhìn bọn họ từ cao xuống, đôi mắt lộ ra chút thú vị.
      (*Tiến thoái lưỡng nan: là tình trạng biết nên chọn quyết định nào cho đúng)



      Ở phía xa Tần Tuyết Như chơi đùa nghe được động tĩnh, cũng tới nơi này, thấy màn như vậy khóe miệng nâng lên nụ cười lạnh, chỉ là trước mặt người ngoài, nàng ta vẫn biết nên biểu tình tỷ muội.

      Cho nên nàng ta vội vội vàng vàng chạy tới, ngồi xổm xuống đỡ Tần Thư Dao từ dưới đất lên, cố ý khẽ : "Người từ chỗ nào hiểu quy cũ như vậy, cơ thể của tỷ tỷ ta là kim chi ngọc diệp, người như ngươi là có thể chạm vào sao."

      xong lại vội vàng nâng Tần Thư Dao lên, ra vẻ quan tâm : "Tỷ tỷ, tỷ có bị thương chỗ nào ? Đăng đồ tử này chạm vào chỗ nào của tỷ rồi? Trở về muội cho phụ thân, để phụ thân trừng trị ."

      Lời này tuy rằng tràn đầy quan tâm, nhưng người phía xa thấy tình huống, cho rằng Tần Thư Dao bị Hàn Thế Quân khinh bạc.

      Thanh danh nữ tử là trọng yếu nhất, nếu truyền ra Tần Thư Dao bị người khinh bạc ở trong phủ công chúa, như vậy Tần Lương luôn luôn sĩ diện, có lẽ gả Tần Thư Dao cho Hàn Thế Quân.

      Trong lòng Tần Thư Dao cười lạnh, nhìn như là Tần Tuyết Như quan tâm nàng, thực tế là muốn đẩy nàng vào trong đống lửa mà thôi. Có lẽ Tần Tuyết Như biết thân phận chân chính của Hàn Thế Quân, nhưng thấy y phục và hành vi của Hàn Thế Quân là có thể biết xuất thân từ đâu, phải đại phú đại quý gì.

      Thứ tử luôn bị hạn chế mọi bề, hiếm khi bày ra được cử chỉ hào phóng.

      Cho nên cho dù là kiếp trước sau khi Hàn Thế Quân ngồi lên vị trí Hầu gia, có chút thói quen đó vẫn khó sửa đổi được.

      Tần Thư Dao cúi đầu lau nước mắt, sau đó thấp giọng nỉ non : "Tỷ có chuyện gì, chính là người này có mắt, cẩn thận đụng vào tỷ, còn giẫm lên tay của tỷ, vết thương tay nghiêm trọng lắm, cho nên muội muội cần quá lo lắng."

      Đóa hoa mẫu đơn bị giẫm nát đất, có thể chứng minh tất cả.

      Tuy rằng giọng của Tần Thư Dao lớn, nhưng người xung quanh đều nghe được nàng gì, cho nên đều trách cứ Hàn Thế Quân.

      Hàn Thế Quân sợ hãi, vội vàng khom người cúi chào, xin lỗi: " là xin lỗi, tại hạ ý đụng vào tiểu thư, kính xin tiểu thư thứ lỗi."

      Tần Thư Dao lạnh lùng nhìn thoáng qua Hàn Thế Quân, sau đó đến bên người Mộ Thiếu Dục, cúi người thi lễ : "Tam điện hạ kim an." Tiếp đó quay đầu lại nhìn thoáng qua Hàn Thế Quân, lại giọng : “Sao Tam điện hạ lại chuyện cùng loại người này, vừa rồi ta ngang qua, còn nghe đề nghị Tam điện hạ tấn công Nam Cương. Tuy rằng tại Nam Cương phản loạn, nhưng cũng là bởi vì những tiểu tặc nhân cơ hội làm loạn, cho nên dân chúng lầm than. Nếu điện hạ tấn công, chẳng phải ngày đó dân chúng càng thêm lo lắng. Sao Điện hạ trấn an dân thường gặp tai hoạ ở đó, để tất cả mọi người trong thiên hạ đều biết đến Đại Minh triều chúng ta phải là mãng phu thôn dã, cũng để dân chúng trong thiên hạ được yên tâm."

      Lời này vừa ra mặt Hàn Thế Quân lúc xanh lúc đỏ lúc tím, vất vả mới tìm được cơ hội ở chung cùng Mộ Thiếu Dục, hết những ý tưởng mà nghiên cứu trong thời gian dài cho Mộ Thiếu Dục nghe.

      Tuy rằng vừa rồi Mộ Thiếu Dục hơi kiên nhẫn, nhưng khi nghe những lời của cũng có chút khen ngợi.

      Nhưng tại bỗng nhiên xuất tiểu nha đầu, thẳng là mãng phu thôn dã.

      Tất cả vừa rồi Mộ Thiếu Dục đều thấy cả ở, mặc dù vì sao vị nương này cố ý muốn ngã xuống giá họa cho người trước mắt này, nhưng khi nghe nàng giải thích, trong lòng kinh ngạc thôi.

      "Ý của Tần đại nương là?"

      Tần Thư Dao thấy Mộ Thiếu Dục có hứng thú, trong lòng càng vui mừng, mặt cũng nâng lên chút ý cười thoáng qua: "Đại Minh triều chúng ta lập quốc cũng hơn năm mươi năm. Qua nhiều năm như vậy, ở Nam Cương thường xuyên xuất tượng lưu dân (dân lưu lạc) làm loạn, trong hai năm qua nạn hạn hán lũ lụt, cho nên dân chúng mới lầm than. Những người man tử (mọi rợ, dã man) kia càng nắm đúng thời cơ muốn phản loạn, nếu như chúng ta tấn công, như vậy chỉ khiến cho lòng dân bất an, ngược lại còn cho những người man tử kia có cơ hội mượn sức mạnh của lòng dân, làm cho bọn họ chống lại Đại Minh triều ta."

      xong Tần Thư Dao dừng chút, nhìn thấy mặt Mộ Thiếu Dục đều là tán thưởng, trong lòng vui mừng thôi, xem ra bước này đúng rồi.

      Nàng lại : "Những bè đảng kia tự nhiên buông tha dễ dàng như vậy, nhưng cũng tuyệt đối thể tấn công. tại đầu hạ, dân Nam Cương cũng bắt đầu gieo mạ cày bừa, sao triều đình phát hạt giống lúa nước, để dân Nam Cương biết tấm lòng của Đại Minh triều chúng ta."

      Tuy Đại Minh triều lập quốc hơn năm mươi năm, nhưng lương thực trong kho lương có hạn, hơn nữa mấy năm nay Mạc Bắc cũng thường có bè phái làm loạn, cho nên lương thực trong quốc khố càng đủ.

      Cũng vì nguyên nhân này, cho nên Hoàng thượng mới luôn do dự, biết nên làm thế nào cho phải.

      Phương bắc địch đến xâm phạm, phía nam dân chúng làm loạn, nếu hai bên đều đánh, như vậy Đại Minh triều tổn thất nặng nề, hơn nữa còn mất lòng dân.

      Nhưng nếu phát lương thực, lương thực trong quốc khố đầy đủ. Hơn nữa nạn hạn hán năm trước, các nơi thu hồi lương thực cũng nhiều lắm.

      Hơn nữa hạt giống cũng quý, tuy là bé, nhưng lại lấy được sức mạnh của lòng dân, dù sao nạn hạn hán năm trước, ít người mất hết hạt giống trong nhà.

      bột đố gột nên hồ*, có hạt giống dân chúng cũng an tâm ít.

      (* bột đố gột nên hồ: Cho dù là có thông minh, gạo cũng nấu ra cơm được. về khi làm việc mà thiếu điều kiện tất yếu rất khó hoàn thành).

      Chương 21 Tuyết Như cam lòng bày ra độc kế.

      Đề nghị như vậy cũng hao phí tiền quốc khố, cũng có thể tạm thời trấn an lòng dân, nếu năm nay mưa thuận gió hoà, các quan viên có thể được ca tụng phen.

      Cho nên sau khi Tần Thư Dao ra đề nghị này, mặt Mộ Thiếu Dục lộ ra nụ cười yếu ớt, y nghĩ tới chuyện làm cho y buồn bực vài ngày nay, lại được tiểu nương mười hai tuổi hóa giải.

      "Đa tạ nương tương trợ, chuyện này nhất định Bổn hoàng tử thương lượng cùng Phụ hoàng, nếu có thể khả thi Bổn hoàng tử thưởng."

      Tần Thư Dao cười cúi người thi lễ: "Trọng thưởng cần, chỉ hy vọng có thể vì điện hạ hóa giải nỗi lo âu."

      Sắc mặt của Hàn Thế Quân đứng ở bên khó coi vạn phần, Tần Thư Dao thấy bộ dạng này của , trong lòng cười lạnh, mặt vẫn là khéo léo hiểu lòng người: "Chủ ý này tính là gì, chỉ cần có thể giảm bớt được nỗi lo âu của điện hạ cùng Hoàng thượng, đó là vinh hạnh của tiểu nữ."

      Tuy rằng tại Hàn Thế Quân bị người nhạo báng, nhưng khôi phục rất nhanh, mặt cũng lộ ra vẻ ngạc nhiên, cúi chào Tần Thư Dao: " nương là đa tài đa trí, tại hạ bái phục."

      Vẻ mặt của Hàn Thế Quân thản nhiên, khiến cho mọi người xung quanh nhìn nhiều hơn cái. Nếu đổi lại người khác bị tiểu nha đầu mười hai tuổi giễu cợt trước mặt mọi người, sợ là ai cũng thẹn quá hóa giận rồi.

      Tần Thư Dao biết kích này thể đánh gục Hàn Thế Quân, cho nên mặt vẫn duy trì tươi cười đúng mực như trước, giọng điệu cũng chanh chua như vừa rồi vậy: "Công tử quá khen."

      Vốn Tần Tuyết Như muốn cho Tần Thư Dao xấu mặt trước mặt mọi người, thấy Tần Thư Dao chỉ hai ba câu liền mượn được sức của Mộ Thiếu Dục, còn được mọi người tán thưởng, trong lòng vừa tức vừa hận, nhịn được mở miệng : "Tỷ tỷ học rộng tài cao, khó trách vừa rồi vấp ngã còn được trưởng công chúa Hoa Phượng tán thưởng."

      Tần Tuyết Như lại đến bên người Mộ Phương Hoa, : "Bát công chúa, chỉ sợ ngài còn biết, tỷ tỷ ta pha trà cũng rất lợi hại, chỉ có uống ngon, còn có thể tạo ra huyễn ảnh nữa đó."

      Mộ Phương Hoa nghe xong vui mừng kêu lên: " ? Vậy bây giờ biểu diễn trước mặt mọi người chút, nếu pha trà hay Bản công chúa thưởng, nếu là có tiếng có miếng, Bản công chúa trách phạt!"

      Tần Thư Dao nghe xong sắc mặt có chút trắng bệch, nàng khó xử nhìn hai tay, trong lòng bàn tay còn có chút máu: "Vừa rồi ta cẩn thận ngã xuống đất, trong lòng bàn tay còn đau..."

      Mộ Phương Hoa lập tức mất hứng vểnh môi: "Chỉ cần ngươi đụng tới nước trà là được rồi, pha trà cần đụng nước trà."

      Nàng ta luôn luôn kiêu căng bá đạo quen rồi, hoàn toàn để ý tay của Tần Thư Dao có gì vấn đề: "Chẳng lẽ là ngươi làm?"

      lúc Tần Thư Dao muốn gật đầu thừa nhận bản thân làm, Tần Tuyết Như đứng ở bên bỗng nhiên cười : "Công chúa lo lắng nhiều, vài ngày trước ta còn nhìn thấy tỷ tỷ pha trà cho tổ mẫu, tổ mẫu còn khen kỹ thuật pha trà của tỷ tỷ tốt nữa."

      Tần Tuyết Như biết Tần Thư Dao rất ràng, cái gì pha trà, nàng ta cho tới bây giờ cũng chưa học quá.

      Kiếp trước quả Tần Thư Dao có học qua pha trà, cũng tạo ra huyễn ảnh. Nhưng sau này Hàn Thế Quân lên làm Hầu gia, nàng thành phu nhân Hầu gia.

      Phu nhân trong kinh thành đều lấy pha trà làm thú vui, Hàn Thế Quân vì muốn thua người ta cũng để Tần Thư Dao học.

      Tần Thư Dao học cũng tính là giỏi, nhưng cũng kém, cho nên chuyện này cũng tính là quá khó khăn.

      Chính là nàng thấy được trong mắt Tần Tuyết Như thoáng qua gì đó, trong lòng nhịn được ngạc nhiên mà nghi ngờ, chẳng lẽ Tần Tuyết Như chỉ cần làm cho nàng xấu mặt trước mặt mọi người? Còn có mục đích sâu hơn?

      Hôm nay người nàng mang đến là Trà Hương cùng Ngụy Tử, Trà Hương là người của Ngô thị, Tần Thư Dao vốn định cứu Trà Hương, sau đó để Trà Hương ra hung thủ phóng hỏa ở Bạch Mã Tự ngày đó.

      Nhưng Trà Hương lại cố ý giả bộ hồ đồ, có ý muốn nương nhờ vào nàng.

      Sở dĩ Tần Thư Dao còn giữ con cờ này lại, là muốn lợi dụng nàng ta để nắm lấy nhược điểm của Ngô thị.

      Hôm nay Tần Thư Dao xấu mặt trước mặt mọi người, mặt hai người Ngô thị cùng Tần Tuyết Như cũng lộ ra vẻ kinh ngạc nào, hoặc là hai người bọn họ sớm biết được bộ vũ y này được nàng may lại lần nữa.

      Nhưng tại Tần Tuyết Như bỗng dưng kêu nàng biểu diễn kỹ thuật pha trà trước mặt mọi người, thế nào cũng cảm thấy có chút cổ quái.

      Nơi này là phủ công chúa, dụng cụ pha trà đều là của công chúa, chẳng lẽ là ở giai đoạn nàng có chú ý tới, khiến cho bọn họ có cơ hội chui vào chỗ sơ hở ư?

      Tần Thư Dao đắn đo suy nghĩ, vẫn nghĩ ra được kết luận gì, mà lúc này có thị nữ bưng dụng cụ pha trà lên. Xung quanh đều vây quanh đám người, mọi người đều muốn nhìn nữ tử đoạt giải quán quân hôm nay đến cùng có bao nhiêu tài hoa.

      Tần Thư Dao nhìn chằm chằm vào Tần Tuyết Như, mà Tần Tuyết Như vẫn biểu gì, lúc thị nữ bưng dụng cụ pha trà đặt ở bàn, Trà Hương bỗng nhiên ra, cười : "Nô tì giúp tiểu thư chuẩn bị."

      Trà Hương là người của Ngô thị, nàng ta bỗng nhiên tích cực như vậy, càng làm cho Tần Thư Dao thấy lá trà hoặc là dụng cụ pha trà này có vấn đề. Nhưng tất cả động tác của Trà Hương cùng thị nữ kia đều ở trước mắt mọi người, cho nên có chỗ nào đáng nghi cả.

      Mặc kệ Tần Thư Dao làm hay , đều xuất vấn đề.

      Nàng lẳng lặng nhìn Trà Hương chuẩn bị dụng cụ pha trà, lại lẳng lặng nhìn Trà Hương thối lui đến bên.

      Mộ Phương Hoa hơi kiên nhẫn: "Chẳng lẽ ngươi muốn Bản công chúa trách phạt?"

      Bỗng nhiên Tần Thư Dao quỳ xuống, thấp giọng : " phải là dân nữ có ý theo, chỉ là tay của dân nữ bị thương, sợ ô uế dụng cụ pha trà trong phủ trưởng công chúa."

      Lý do như vậy có chút gượng ép, Tần Tuyết Như thấy nàng như thế, trong lòng vui mừng, mặt lại cố ý thay Tần Thư Dao chuyện: "Bát công chúa, đều là ta tốt, quên tỷ tỷ bị thương. Chính là ngày hôm qua ở chỗ tổ mẫu nhìn thấy tỷ tỷ tạo ra đóa hoa sen, cho nên ta cũng muốn cho Bát công chúa trông thấy, ta nghe hai ngày trước công chúa cũng tạo ra đóa hoa đào, còn muốn để cho công chúa và tỷ tỷ so lần đấy!"

      Mộ Phương Hoa chỉ bá đạo ích kỷ, mà còn chịu được người khác mạnh hơn nàng, nhất là tại bị Tần Tuyết Như so sánh trước mặt mọi người. Cho nên những lời này thể nghi ngờ là đổ thêm dầu vào lửa, Mộ Phương Hoa càng thêm kiên định: "Bản công chúa cho ngươi hai lựa chọn, là bị đánh ba mươi trượng, Bản công chúa cùng ngươi so đo."

      Đánh ba mươi trượng đúng là muốn mạng người mà!

      "Hai là pha tra cho Bản công chúa, Bản công chúa chỉ muốn thấy hoa sen, còn phải thấy mẫu đơn cùng hoa đào!" Mộ Phương Hoa từ bị người làm hư, tính tình cũng cực kỳ ích kỷ bá đạo.

      Tần Thư Dao biết nàng ta bá đạo cũng lâu, nhưng giờ phút này dù sao nàng ta vẫn là tiểu công chúa Hoàng hậu thương nhất.

      lúc Tần Thư Dao biết nên làm thế nào cho phải, Mộ Thiếu Dục luôn luôn lẳng lặng đứng ở bên bỗng nhiên lạnh lùng : "Bát muội, nơi này là phủ trưởng công chúa, nếu như bị Phụ hoàng biết muội ép buộc làm khó người khác như vậy, nhất định trách phạt."

      Người Mộ Phương Hoa sợ nhất phải là Hoàng thượng cùng Hoàng hậu, mà chính là tam ca Mộ Thiếu Dục của nàng ta. Mộ Thiếu Dục luôn nghiêm túc, lạnh lùng, chưa bao giờ bởi vì nàng ta được Hoàng thượng cùng Hoàng hậu sủng ái mà đối tốt với nàng ta.

      Mà Mộ Thành Hi luôn ở bên xem kịch vui cũng đứng ra cười : "Đúng vậy. Bát muội, cho dù muội phục, cũng phải chờ vết thương tay người ta dưỡng tốt sau đó mới so."

      Mộ Phương Hoa nghe xong càng buồn bực thôi, mặt trướng đỏ bừng, nhưng lại nên lời câu phản bác cũng được.
      Last edited by a moderator: 14/11/15
      Phong Vũ Yên, huyenlaw68, tú cầu3 others thích bài này.

    2. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 22 Chiêu ghen ghét châm ngòi ly gián.

      Tần Thư Dao nghĩ tới cuối cùng là Tam hoàng tử cùng Ngũ hoàng tử đứng ra giúp nàng, mà Tần Tuyết Như luôn chờ xem trò hay thấy thế, cũng thầm nhíu mày, chỉ là nàng ta là người thông minh, cũng biết giờ phút này người muội muội là nàng ta nên ra sân rồi.

      Cho nên Tần Tuyết Như cũng bịch tiếng quỳ xuống, vẻ mặt xin lỗi : "Đều do dân nữ tốt, lại quên tay của tỷ tỷ bị thương."

      Tần Thư Dao ngẩng đầu nhìn thoáng qua Tần Tuyết Như, trong mắt thoáng qua chán ghét, hôm nay may mắn có Mộ Thiếu Dục ra tay giúp bản thân giải vây, bằng bản thân là tiến thoái lưỡng nan. Xem ra nên phản kích rồi.

      Mộ Phương Hoa nhìn thoáng qua hai người quỳ mặt đất, lại nhìn thoáng qua Mộ Thiếu Dục cùng Mộ Thành Hi, buồn bực thôi dậm chân chỉ vào Mộ Thiếu Dục : "Được được lắm, các ngươi đều khi dễ ta, đợi lát nữa ta cho Tứ hoàng huynh, để Tứ hoàng huynh tới thu thập các ngươi."

      Tứ hoàng tử Mộ Tử Liệt cũng là Hoàng hậu sở sinh, đương kim Hoàng hậu sinh nam nữ, mà Hoàng thượng vẫn chưa lập thái tử. Mẫu thân của Đại hoàng tử Mộ Phượng Thiên thân phận thấp kém, cho nên sớm chặt đứt tư tưởng này.

      Cho nên tranh giành cuối cùng chính là Tam hoàng tử, Tứ hoàng tử cùng Ngũ hoàng tử, ba người bọn họ mới là đối thủ cạnh tranh chân chính.

      Chỉ là tính cách của Tứ hoàng tử tàn bạo, loại trường hợp như thế này xuất . Mộ Phương Hoa cảm thấy thân phận bản thân cao quý, vậy mà bị nhóm người này ức hiếp, trong lòng càng nghĩ càng giận, đến bên người Tần Thư Dao đưa tay lên muốn hung hăng đánh vào mặt nàng, lại bỗng nhiên nghe được trận quát lạnh lùng.

      "Dừng tay cho Bản cung!" Trưởng công chúa Hoa Phượng nghe nơi này có cãi nhau, liền vội vội vàng vàng chạy tới.

      đường tới bà nghe việc, Tần Thư Dao đề nghị Mộ Thiếu Dục dùng lúa nước, lúa mì cùng hạt giống trấn an lòng dân đề nghị này bà cũng tán thành. Trong lòng càng vui mừng vì nhìn lầm người.

      Vẻ mặt của Mộ Phương Hoa biểu gì, nhìn thấy trưởng công chúa Hoa Phượng đến đây, còn tưởng rằng bà tới làm chỗ dựa cho bản thân, lập tức khóc rồi qua, lôi kéo cánh tay trưởng công chúa Hoa Phượng, chỉ vào Tần Thư Dao thấp giọng ủy khuất : " , xú nha đầu này khi dễ cháu, cần phải giúp cháu giáo huấn nàng chút, tốt nhất là đánh hai chân nàng tàn phế, để cho nàng dám xuất trước mặt cháu nữa."

      tiểu nương mới mười tuổi, mà độc ác như thế, cũng khó trách nàng về sau vận mệnh bi ai như thế.

      Lúc trước Tần Thư Dao còn cảm thấy Mộ Phương Hoa đáng thương, nhưng hôm nay mới hiểu được cái gì gọi là người đáng thương tất có chỗ đáng hận.

      Trưởng công chúa Hoa Phượng đen mặt, lạnh lùng : "Nơi này là phủ công chúa của Bản cung, còn chưa tới phiên ngươi giương oai ở chỗ này."

      Mộ Phương Hoa nghĩ tới trưởng công chúa Hoa Phượng lại giúp đỡ Tần Thư Dao, hai tròng mắt càng đỏ bừng, tức giận : " chịu giúp cháu, cháu gọi Phụ hoàng đến, hôm nay cháu nhất định phải phế đôi chân của nàng." xong liền khóc chạy .

      Tần Tuyết Như quỳ mặt đất đắc ý trong lòng, hôm nay nàng ta thành công khơi mào bất hòa giữa hai người Mộ Phương Hoa và Tần Thư Dao, hôm nay Mộ Phương Hoa làm gì được Tần Thư Dao, nhưng về sau chưa hẳn.

      Trưởng công chúa Hoa Phượng nhìn bóng lưng Mộ Phương Hoa, bất đắc dĩ thở dài hơi, bà tự mình đỡ Tần Thư Dao đứng lên, ôn nhu : "Nó bị hai người Hoàng huynh cùng Hoàng tẩu nuông chiều từ , cho nên tính tình có chút lỗ mãng, ngươi đừng đặt ở trong lòng, Bản cung giải thích cùng Hoàng huynh."

      Có những lời này của trưởng công chúa Hoa Phượng, Tần Thư Dao cũng an tâm ít.

      Sau khi trò khôi hài chấm dứt, Tần Thư Dao cũng mệt mỏi thôi, chỉ là nàng cũng sợ hãi đắc tội Mộ Phương Hoa, tối thiểu tại bên người nàng có chỗ dựa vững chắc, đó chính là trưởng công chúa Hoa Phượng.

      Có câu kia của trưởng công chúa Hoa Phượng, nàng tin tưởng cho dù là Hoàng thượng cùng Hoàng hậu thiên vị Mộ Phương Hoa, cũng thể để nàng dính vào. Chỉ là về sau phải cẩn thận Mộ Phương Hoa.

      Dù sao còn năm năm nữa Hoàng thượng mới qua đời, thời gian năm năm này còn nhiều biến hóa.

      Sau khi trở về từ phủ công chúa, Tần Thư Dao mệt mỏi thôi, muốn về Hinh Hương Viện nghỉ ngơi phen, lại bị Tần Lương gọi vào ngoại thư phòng.

      khí trong thư phòng ngưng trọng thôi, trong tay Tần Lương cũng sớm chuẩn bị cái thước, ông ta nhìn thấy Tần Thư Dao vào liền lạnh lùng : "Ngươi đồ nghiệp chướng này, còn mau quỳ xuống cho ta!"

      Tần Thư Dao nhìn thoáng qua vẻ mặt lo lắng của Ngô thị đứng bên, liền hiểu hết thảy.

      Xem ra việc hôm nay Ngô thị thêm mắm thêm muối ít ở trước mặt Tần Lương.

      "Lão gia, chuyện này cũng thể hoàn toàn trách Dao Nhi chúng ta, là Bát công chúa khó xử Dao Nhi khắp nơi!" Ngô thị cố ý lôi kéo tay của Tần Lương, vẻ mặt khuyên nhủ tận tình.

      Tuy rằng Tần Lương là thái sư, dạy hoàng tử cùng công chúa cũng cực kỳ nghiêm khắc, nhưng cũng cho con của bản thân tự phụ thanh cao, đặt hoàng tử cùng công chúa ở trong mắt.

      Tần Lương đẩy Ngô thị ra, sau đó phẫn nộ quát Tần Thư Dao: "Còn mau quỳ xuống cho ta!"

      Tần Thư Dao biết giờ phút này bản thân nhiều sai nhiều, cho nên ngoan ngoãn quỳ mặt đất, hai mắt sớm phủ đầy nước mắt.

      Mặc kệ là kiếp trước hay kiếp này, Tần Lương đều nghe nàng giải thích, đều tin lời của mẹ con Ngô thị.

      "Đưa tay ra cho ta!"

      Tần Thư Dao ngoan ngoãn đưa tay ra, Tần Lương cầm tay Tần Thư Dao hung hăng đánh xuống: "Để xem lần sau ngươi còn dám vô lý như vậy hay !" Vừa vừa dùng sức đánh xuống.

      Tần Thư Dao gắt gao cắn môi dưới, lúc này tay trái vừa đỏ vừa sưng, Tần Lương chút cũng đau lòng, vẫn hung hăng đánh tiếp. Ước chừng đánh hơn hai mươi cái, Tần Lương cũng mệt, mà trong lòng bàn tay của Tần Thư Dao cũng bị đánh ra máu, Tần Lương mới buông tay Tần Thư Dao. Nghiêm khắc : "Hôm nay trước hết tha cho ngươi, đừng tưởng rằng tại ngươi là học trò của trưởng công chúa Hoa Phượng, liền dám làm xằng làm bậy, nếu lần sau còn dám như vậy, ta dùng cái này!"

      Tần Lương chỉ có tiếng là nghiêm sư, càng có tiếng là nghiêm phụ.

      "Dao Nhi, con cũng đừng giận cha con, cũng đừng chọc tức ông ấy!" Ngô thị cũng biểu ra vẻ mặt lo lắng, giống như đành lòng nhìn thấy nàng bị đánh: "Con mau xuống , nhớ kỹ lần sau trăm nghìn lần thể lại làm ra chuyện lỗ mãng như vậy. Uy nghiêm của Hoàng gia há dân thường như chúng ta dám đụng chạm vào."

      Lúc này hai má của Tần Thư Dao tái nhợt, nàng cố nén nước mắt vào bên trong, gắt gao cắn răng, hơi hơi vuốt cằm sau đó lẳng lặng ra ngoài.

      Trong lúc này Tần Thư Dao vì bản thân kêu tiếng ủy khuất, càng kêu tiếng đau. Tần Lương thấy vẻ mặt quật cường của Tần Thư Dao, khỏi có chút hoảng hốt, hoài nghi có phải chính mình quá độc ác rồi hay .

      Sau khi Tần Thư Dao về tới Hinh Hương Viện, liền để Tĩnh Nguyệt lấy nước ấm đến, giúp nàng rửa miệng vết thương, sau đó lấy ít dược. Từ rửa sạch cho đến khi bôi thuốc, Tần Thư Dao đau đớn chảy ra thân mồ hôi lạnh, nước mắt cũng tiếng động rơi xuống từng giọt, nhưng nàng vẫn kêu tiếng đau nào.

      Cái này tính là cái gì, kiếp trước nàng bị lửa thiêu sống đến chết, bị lửa thiêu còn đau hơn gấp ngàn lần gấp trăm lần.

      Xem ra Trà Hương giữ lại được rồi, chỉ là nàng quyết thể cứ bị đánh vô ích như vậy, nàng cũng muốn để cho Ngô thị trả giá tương ứng.

      Mấy ngày kế tiếp, Tần Thư Dao cố ý khó xử Trà Hương, mà Trà Hương chỉ cho rằng Tần Thư Dao có phát nàng ta còn thầm lui tới cùng Ngô thị.
      Last edited by a moderator: 14/11/15
      Phong Vũ Yên, huyenlaw68, tú cầu3 others thích bài này.

    3. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 23 Bị trách phạt cẩn thận khắp nơi.

      Tiêu Tương Uyển

      Ngô thị chậm rãi uống ngụm trà, sau đó buông ly trà cười lạnh : "Nó cho rằng cánh của bản thân cứng, dღđ。l。qღđ mẹ thu thập được nó."

      Tần Tuyết Như rót cho Ngô thị ly trà nóng: "Vẫn là mẹ thông minh, con còn tưởng rằng nàng ta lại tránh được kiếp này nữa!"

      "Tính của cha con, mẹ ràng nhất. Huống chi xú nha đầu kia lại đắc tội công chúa!" Ngô thị cười lạnh tiếng.

      Tần Tuyết Như lại hỏi: "Vậy mẹ kế tiếp chúng ta nên làm gì bây giờ?"

      " tại nó được trưởng công chúa Hoa Phượng tán thưởng, nếu đánh rơi sợ là hậu hoạn vô cùng!" Ngô thị trầm tư lát lại : "Con cha con hận nhất là cái gì?"

      Tần Tuyết Như trầm tư lát, sau đó mặt lập tức vui mừng cười : "Nếu bị cha phát nhất định nhốt nàng ta vĩnh viễn, để cho nàng ta mãi mãi thấy ánh mặt trời!"

      Ngô thị mỉm cười gật gật đầu.

      Bởi vì tay Tần Thư Dao bị thương, cho nên mấy ngày nay nàng cũng phủ công chúa, mỗi ngày đều đến chỗ Tần lão phu nhân ở trong phòng cùng Tần lão phu nhân, hoặc là ở trong phòng tĩnh dưỡng thân thể, rất ít khi lại bên ngoài.

      Mà dường như Ngô thị cũng an tĩnh lại, hơn nữa cũng quan tâm Tần Thư Dao, làm Tần Thư Dao luôn có loại ảo giác, Ngô thị coi nàng là nữ nhi thân sinh để đối đãi.

      Nếu lần trọng sinh này, có lẽ Tần Thư Dao cho là như thế. Nhưng nàng là người chết lần, cũng hiểu con người của Ngô thị, nàng cứ buông tha chính mình thế này. Nhất là phía trước nàng còn có Tần Tuyết Như đoạt phong quang.

      Ngày hôm đó nàng nằm ở giường nệm nghỉ trưa, Tĩnh Nguyệt vội vàng vào từ bên ngoài, giọng : "Tiểu thư, rốt cuộc nàng ta có động tĩnh!"

      Tần Thư Dao mở hai tròng mắt, khóe miệng nâng lên thoáng cười lạnh.

      Tĩnh Nguyệt thấy Tần Thư Dao ngủ, tiếp: "Vừa rồi khi tiểu thư Vinh Thọ Đường, nô tì nhìn thấy nàng ta lén lút ở trong phòng tiểu thư."

      Tần Thư Dao ngồi dậy, sau đó giọng : "Có nhìn đó là cái gì ?"

      Tĩnh Nguyệt gật gật đầu, sau đó ở bên tai Tần Thư Dao giọng câu, sau khi Tần Thư Dao nghe xong, chau mày sau đó liền cười lạnh : "Xem ra lần này nàng ta muốn hạ độc thủ!"

      "Tiểu thư, chúng ta nên làm cái gì bây giờ?"

      Tần Thư Dao chút cũng lo lắng: "Ngươi đổi những thứ đó , chờ đêm khuya lại cùng ta tìm kiếm gần sân và trong phòng của ta chút, nhìn xem còn có cái gì khác khả nghi hay !"

      Tĩnh Nguyệt gật gật đầu: "Nô tì hiểu rồi!"

      Sau khi Tần Thư Dao suy nghĩ, lại ; "Bên ngoài sân ngươi để cho Ngụy Tử tìm, lục soát kĩ càng có thưởng!"

      Nô tài như Ngụy Tử vậy, chỉ cần có tiền là có thể trung thành với ngươi, cho nên Tần Thư Dao cũng sợ giờ phút này Ngụy Tử bán đứng mình.

      Hai ngày kế tiếp vẫn gió êm sóng lặng như trước, chỉ là ngày thứ ba Ngô thị bỗng nhiên bệnh nặng dậy nổi, Tần Lương mời đại phu có tiếng trong kinh cùng thái y đến xem, đều nhìn ra nửa điểm vấn đề.

      Mà Ngô thị lại càng ngày càng gầy yếu, bệnh tình cũng trở nên nghiêm trọng, Tần Lương biết nên làm thế nào cho phải.

      Ngô thị lôi kéo tay Tần Lương, khẽ chau mày lại : "Lão gia, thiếp thân sợ bệnh tốt lên được!"

      Tuy rằng Tần Lương cũng có mấy thị thiếp, nhưng vẫn cực kì coi trong Ngô thị như trước, cho nên nghe được những lời này của bà ta lập tức lạnh giọng đánh gãy: " cho lời mê sảng này!"

      Ngô thị cúi đầu khẽ lau nước mắt, lại ra vẻ thở dài tiếng : "Bệnh của thiếp đây cũng biết có phải là đụng phải cái gì sạch , bằng vì sao bỗng nhiên bệnh dậy nổi, mà đại phu bên trong kinh thành cũng đều xem ra!"

      Nghe vậy Tần Lương lập tức cảnh giác: "Trong phủ chúng ta có thể có cái gì sạch chứ!"

      Ngô thị lại giọng khóc : diễღn。đàn。lê。qღuý。đôn "Thiếp thân nghe vài ngày trước có người nhìn thấy đại tiểu thư nửa đêm đốt tiền vàng mã......"

      Bà ta biết chỉ cần đến đúng điểm là dừng, còn lại tất cả hết thảy đều để bản thân Tần Lương tự đoán.

      Quả nhiên sau khi Tần Lương nghe xong, sắc mặt lập tức xanh mét, ông lập tức ngắt lời Ngô thị: "Nàng đừng sợ, ta giúp nàng tra ràng, nếu có chuyện này, ta tha cho xú nha đầu kia!"

      Sau đó còn hai câu trấn an, mới vội vội vàng vàng tới Tiêu Tương Uyển. Mang theo vài bà tử to cao đến bên trong Hinh Hương Viện của Tần Thư Dao, để cho bọn họ tìm trong trong ngoài ngoài của Hinh Hương Viện lần.

      Tần Thư Dao nghe được động tĩnh vội vàng từ trong phòng ra, nhìn thấy mặt Tần Lương xanh mét, vẻ mặt kích động: "Cha, cha làm cái gì vậy?"

      "Chính ngươi ngươi làm ra chuyện gì muốn người khác phát ?” Tần Lương lạnh mặt nổi giận .

      Quả nhiên vẫn giống kiếp trước, Tần Lương hoàn toàn đau lòng cho đại nữ nhi của ông ta, chuyện gì cũng đều nghe Ngô thị. Đối với Tần Lương mà , có lẽ Tần Thư Dao còn bằng tiểu thiếp của ông ta.

      Gần mười năm qua, Tần Lương bao giờ từng thương qua người nữ nhi này của ông ta.

      Tuy rằng Tần Thư Dao biết thái độ của Tần Lương rồi, nhưng nhìn khi nhìn thấy bộ dạng này của ông ta, vẫn có chút xót xa!

      "Phụ thân đây là ý gì?" Vẻ mặt của Tần Thư Dao ủy khuất cùng bi thương, nhưng hai tròng mắt vẫn nhìn Tần Lương.

      Tần Lương bị hai tròng mắt trong suốt của Tần Thư Dao nhìn như vậy cũng có chút vô thố, chỉ là ấn tượng của ông ta với Tần Thư Dao thâm căn cố đế, hoặc là ở trong lòng ông ta Tần Thư Dao đúng như lời Ngô thị ,dღđ。l。qღđ kiêu căng ương ngạnh lo học tập chỉ biết gây họa, thời gian trước cũng dám gây chuyện ở phủ công chúa.

      "Có ý gì? Nếu tại ngươi thừa nhận, ta liền tha cho ngươi. Nếu như bị ta tìm ra, ta cứ thế mà tha cho ngươi." Tần Lương nhớ đến sắc mặt tái nhợt cùng vẻ mặt kinh hoảng của Ngô thị, càng nhận định Tần Thư Dao ở trong nhà làm vu thuật hãm hại Ngô thị.

      Nghe thế khóe miệng Tần Thư Dao nâng lên thoáng cười lạnh, mặt vẫn là vẻ thản nhiên như trước: "Nữ nhi có làm việc thương thiên hại lý, nếu phụ thân tin có thể phái người lục soát!"

      Tần Lương thấy bộ dạng này của Tần Thư Dao, trong lòng cũng có chút nghi hoặc, chỉ là suy nghĩ vậy hai ngày nay Ngô thị luôn ốm đau dậy nổi, còn có câu kia của Ngô thị, liền kiên quyết nhất định là Tần Thư Dao giở trò quỷ.

      Ông ta vài câu với bà tử bên cạnh, sau đó đám người tiến hành tìm kiếm ở Hinh Hương Viện của Tần Thư Dao.

      Sau lúc lâu, đám bà tử này đều nhao nhao tỏ vẻ tìm được gì khả nghi.

      Tần Thư Dao mắt lạnh nhìn tất cả những thứ này, với Tần Lương: "Đến cùng là phụ thân muốn tìm cái gì vậy?"

      Nhìn dáng vẻ thản nhiên của Tần Thư Dao, trong lòng Tần Lương có chút hổ thẹn, nhưng mặt vẫn nghiêm khắc như trước: "Mẫu thân ngươi trong khoảng thời gian này luôn ốm đau dậy nổi, nghe hạ nhân ngươi khuya khoắt từng thắp hương trong sân, có việc này ?"

      Quả nhiên là tin lời Ngô thị , nếu Tần Thư Dao sớm phòng bị chút, bị Tần Lương tìm ra những thứ kia mà , vậy hậu quả thể tưởng tượng nổi.

      Nghe vậy vẻ mặt Tần Thư Dao khiếp sợ, sau đó lại có vẻ mặt kinh thường: "Mẫu thân cũng biết mạnh miệng, trong phòng tứ đệ đều rối loạn gì đó cũng mặc kệ, ngược lại còn vu đến chỗ này của con!"

      Tần Lương nghĩ tới chuyện này còn có thể liên lụy đến Tần Minh Hi, nhất thời tin nổi giận : " được ngậm máu phun người, tứ đệ ngươi còn làm sao có thể chơi mấy thứ đó!"

      Vẻ mặt Tần Thư Dao ủy khuất: "Phụ thân tin tưởng nữ nhi làm loại việc ma quỷ quái này, cho nên mới vội vội vàng vàng chạy đến sân nữ nhi lục soát! Thân thể của mẫu thân khoẻ, nữ nhi ngày đêm cầu nguyện, nhưng lại rơi xuống ô danh này. Ngược lại tứ đệ chơi những thứ lung tung đó, nếu như quản chế chặt chẽ, sợ về sau càng phiền toái hơn!"
      Last edited by a moderator: 14/11/15
      Phong Vũ Yên, huyenlaw68, tú cầu3 others thích bài này.

    4. Nyanko129

      Nyanko129 Well-Known Member

      Bài viết:
      5,155
      Được thích:
      13,070
      Chương 24 Ác nhân vu cáo ngược lại chịu nhục.

      Tuy rằng Tần Lương thiên vị đám người Ngô thị, nhưng mà tính tình lại chính trực, cũng cực kì nghiêm khắc với con trai mình, tại nghe được lời của Tần Thư Dao cũng cảm thấy rất có đạo lý, die»n。dٿan。l«e。qu»y。d«on nhưng vẫn lạnh mặt như trước: "Đừng tưởng rằng bản thân được công chúa tán thưởng, liền đắc ý vênh váo. Trở về lo đọc sách, luyện nữ công cho ta, miễn cho về sau bị nhà chồng ghét bỏ!"

      Tần Thư Dao biết kế tiếp khẳng định Tần Lương viện Tần Minh Hi điều tra, cho nên hơi gật gật đầu, lại : "Nữ nhi cùng phụ thân đến đó."

      Sau khi Tần Lương suy nghĩ cũng gật đầu đồng ý.

      Vốn Ngô thị ở trong viện Tiêu Tương chờ tin tức tốt, lại chờ đến tin tức con trai mình bị đánh, cuối cùng vội vội vàng vàng vọt tới viện Minh Hiên, tới cửa chỉ thấy Tần Minh Hi bị Tần Lương đặt ghế dài đánh. Kinh hoảng trận lập tức chạy vội qua, quỳ gối dưới chân Tần Lương, di»ễn♡đàn♡l«ê♡quý♡đ»ôn gắt gao bắt lấy hai tay của ông, khóc : "Ông làm cái gì vậy hả?"

      Tần Lương thấy Ngô thị để ý hình tượng quỳ mặt đất, vẻ mặt càng thêm khó coi: "Từ mẫu nhiều bại nhi (mẹ hiền con hư). Ngươi có biết trong khoảng thời gian này nó làm cái gì ? Khó trách ngươi bệnh dậy nổi, ra đúng là nghiệp chướng này gây họa!"

      đường đến Ngô thị sớm nghe Quý ma ma , cho nên sớm biết chuyện này chính là Tần Thư Dao giở trò quỷ, chỉ là bà ta biết Tần Thư Dao phát khi nào. Hơn nữa đồ bẩn đó thế nào lại rơi vào trong tay Tần Minh Hi.

      "Lão gia, con nó mới là đứa bé tám tuổi làm sao hiểu được mấy thứ này, nhất định là người dưới hiểu chuyện cho con chơi!"

      Tần Lương cảm thấy Ngô thị có đạo lý, cho nên thả Tần Minh Hi ra, lạnh mặt nhìn đám nha hoàn cùng bà tử quỳ mặt đất: "Người đâu, đánh những người này ba mươi trượng, sau đó bán ra ngoài!"

      Nha hoàn cùng bà tử bên người Tần Minh Hi đều là Ngô thị lựa chọn cẩn thận, tại bỗng nhiên toàn bộ bị Tần Lương bán , trong lòng cũng có chút đau lòng. Nhưng nghĩ đến bọn họ thế nhưng phát những thứ chướng khí mù mịt đó, bán bán , đến lúc đó bản thân lại chọn ít nha hoàn cho Tần Minh Hi. Cho nên Ngô thị cũng đau lòng làm gì.

      Tần Thư Dao đứng ở bên xem trò hay vừa ra này, trong lòng cười lạnh, mặt lại lộ ra vẻ quan tâm cùng đành lòng: "Đúng vậy. Cha, cha ngàn lần đừng tức hỏng thân thể. Nữ nhi thấy tổ mẫu mình thanh tĩnh, bằng đưa tứ đệ đến chỗ tổ mẫu, để tổ mẫu dạy tứ đệ, mà tứ đệ có đủ năng lực bồi tổ mẫu. Chuyện này phải là đẹp cả đôi đường sao!"

      Kiếp trước Tần Minh Hi bị Ngô thị dạy hết ăn lại nằm, chỉ biết ăn nhậu đĩ điếm cờ bạc, hơn nữa phẩm hạnh cực kém, đập bể tấm biển Đế sư trăm năm của Tần gia.

      Tuy rằng Tần Thư Dao thống hận đám người Ngô thị, nhưng dù sao nàng cảm thấy tại Tần Minh Hi mới tám tuổi, hơn nữa kiếp trước Tần Minh Hi làm chuyện gì hại đến nàng. tại giao cho Tần lão phu nhân dạy, có lẽ về sau Tần Minh Hi lớn lên có thay đổi. Mặc kệ là với Tần gia hay với bản thân có lẽ đều có giúp đỡ.

      Sau khi Ngô thị nghe xong, lập tức nhíu mày, nhưng cũng biết tại Tần Lương nổi nóng, hơn nữa quả trong phòng Tần Minh Hi tìm ra người vải. tại bà cần phải tỉnh táo lại, ngàn vạn thể xúc động.

      Sau khi Tần Lương nghe xong cũng cảm thấy Tần Thư Dao có đạo lý, nhân tiện : "Ừ, chỗ của mẫu thân cũng quá thanh tịnh, đưa Hi Nhi qua cũng tốt!"

      Ngô thị sốt ruột, nhưng lại dám câu phản bác.

      Tần Thư Dao nhìn thoáng qua Ngô thị, lại : "Mẫu thân cũng cần quá mức khổ sở, dù sao tuổi tứ đệ còn , hiểu chuyện này. Đợi lát nữa cho đám nô tài này đốt sạch người vải sạch kia, thân thể của mẫu thân đỡ hơn!"

      Ngụ ý là Tần Minh Hi rủa Ngô thị!

      Trong lòng Ngô thị vừa tức vừa hận, chỉ có thể cắn răng nuốt vào bụng!

      Mà Tần Lương nghe được những lời này, càng cảm thấy Tần Minh Hi hiếu thuận, tâm thuật bất chính.

      Vừa rồi Tần Minh Hi bị Tần Lương dọa dám hé răng, chỉ dám thấp giọng nỉ non. tại nghe bản thân bị đưa đến Vinh Thọ Viện, lập tức kích động, nhìn thấy Ngô thị ở đây, lá gan cũng lớn vài phần: "Con , con mới cần tới chỗ bà nội, bà nội vừa thấy con liền kêu con đọc sách, chút cũng vui, con mới ...

      Sắc mặt Ngô thị lập tức thay đổi, vội vàng tiến lên che miệng Tần Minh Hi, nhưng lúc này muộn rồi!

      Mặt Tần Lương xanh mét, nhìn thoáng qua Ngô thị, hung hăng : "Đây là con trai tốt ngươi dạy đó!" xong liền phất tay áo rời .

      Trong lòng Tần Thư Dao cười lạnh, xem ra Tần Minh Hi này vẫn giống như kiếp trước, chính là thằng ngu chịu được. Vừa rồi nàng còn động lòng trắc muốn giúp nó, nghĩ tới chính nó làm hỏng tiền đồ của chính mình.

      Những lời này truyền đến tai Tần lão phu nhân, cho dù là Tần Lương muốn đưa qua, lấy tính tình quật cường của Tần lão phu nhân cũng kiên quyết thu!

      Chỉ có điều chuyện này lại ngoài ý muốn của Tần Thư Dao, sau khi chuyện này truyền đến tai, Tần lão phu nhân lại kiên quyết muốn Ngô thị đưa Tần Minh Hi đến Vinh Thọ viện.

      Cho dù Ngô thị trăm điều bỏ được, nhưng cũng chỉ có thể để Tần Minh Hi Vinh Thọ viện.

      Sau chuyện này, Tần Lương cũng có chút thờ ơ với Ngô thị. Mà Ngô thị lần này ngã bệnh, nằm ở giường rên rỉ mấy ngày.

      Sau khi Tần Tuyết Như biết tức giận oán hận thôi, muốn chạy tới Hinh Hương Viện giáo huấn Tần Thư Dao chút, nhưng lại bị Ngô thị ngăn lại.

      "Như Nhi, thể hành động thiếu suy nghĩ như vậy, là mẹ coi thường nó, nghĩ tới tuổi nó còn trẻ vậy mà tâm kế nặng như thế!" Vẻ mặt Ngô thị tái nhợt.

      Tần Tuyết Như thấy đau lòng thôi, nhíu mày liễu lại: "Mẹ, chúng ta nên làm cái gì bây giờ?"

      Trong mắt Ngô thị thoáng qua độc: " phải là thời gian trước nó đắc tội Bát công chúa sao? Con cùng Bát công chúa lại quen biết, sao mời Bát công chúa đến trong phủ tụ họp!"

      Nghe vậy Tần Tuyết Như lập tức vui mừng : "Sao con lại quên chuyện này nhỉ. Ngày mai con mời Bát công chúa đến làm khách trong phủ, để cho nàng giáo huấn súc sinh thấp hèn kia chút!"

      Ngày thứ hai, Đại hoàng tử, Tam hoàng tử cùng Bát công chúa đến làm khách Tần phủ.

      Tần Tuyết Như mời bọn họ đến Bách Hoa viên dạo, lại đặc biệt sai người mời Tần Thư Dao cùng Tần Khả Cầm đến, Tần Thư Dao muốn để cho Tần Khả Cầm tham gia vào, để Tần Khả Cầm lấy cớ thân thể khoẻ cự tuyệt.

      Tần Tuyết Như cũng chỉ đến đây thử Tần Thư Dao, thấy Tần Thư Dao đau lòng Tần Khả Cầm như vậy, trong lòng lại nảy ra độc kế. Chỉ là đây là chuyện sau này!

      Hoàng tử và công chúa đều là quý nhân, thân thể Tần Thư Dao khỏe mạnh cho nên thể cự tuyệt, chỉ có thể mang theo Tĩnh Nguyệt và Trà Hương cùng đến, đợi đến khi tới Bách Hoa Viên bọn họ cũng sớm ngồi ở trong đình bát giác thoải mái tán gẫu.

      Tần Thư Dao qua hơi cúi người thi lễ, sau đó lẳng lặng đứng ở bên.

      Nàng biết hôm nay Mộ Phương Hoa tuyệt đối dễ dàng buông tha nàng như vậy, mà năng lực của nàng cũng có biện pháp đẩy ngã công chúa, cho nên luôn luôn dè dặt cẩn thận, nghĩ tới cuối cùng bởi vì Tần Tuyết Như, vẫn đắc tội Mộ Phương Hoa.

      Hôm nay Mộ Phương Hoa đến để cho Tần Thư Dao dễ chịu, nàng ta thấy Tần Thư Dao đến liền cười lạnh tiếng,die»n。dٿan。l«e。qu»y。d«on cầm ly trà sứ men xanh trong tay, chậm rãi uống ngụm trà, lại sau đó ném thẳng tới người Tần Thư Dao.

      Tuy rằng Tần Thư Dao đoán chắc hôm nay Mộ Phương Hoa bỏ qua cho nàng, nhưng lại nghĩ rằng tính tình của nàng ta lại nóng nảy như vậy, may mắn nàng tránh kịp thời, bằng khuôn mặt này của nàng sợ rằng mặt mày hốc hác rồi.

      Mộ Phương Hoa thấy Tần Thư Dao tránh được, lập tức đứng lên chỉ vào Tần Thư Dao mắng to : "Ngươi to gan, dám tránh!"
      Last edited by a moderator: 14/11/15
      Phong Vũ Yên, huyenlaw68, tú cầu3 others thích bài này.

    5. Cố Huân Nhiên

      Cố Huân Nhiên Well-Known Member

      Bài viết:
      473
      Được thích:
      1,256
      Chương 25 Công chúa ngang ngược xoi mói loạn.

      Trái lại Tần Thư Dao kiêu ngạo siểm nịnh, vẫn thẳng sống lưng như trước: "Nếu Công chúa muốn phạt dân nữ, cũng nên cho dân nữ biết phạm phải tội gì!"

      "Ngươi dĩ hạ phạm thượng, chẳng lẽ Bản công chúa phạt ngươi cũng được sao?" Mộ Phương Hoa tức giận nghiến răng.

      Lúc này Tần Tuyết Như cũng đứng lên lôi kéo Mộ Phương Hoa, giả bộ khuyên can: "Công chúa, người đừng nóng giận. di»ễn♡đàn♡l«ê♡quý♡đ»ôn Tính tình của đại tỷ ta giống cha ta, có chút khô khan. Nhưng tỷ ấy tuyệt đối cố ý mạo phạm công chúa!" xong lại lôi kéo Tần Thư Dao, : "Đại tỷ, tỷ mau quỳ xuống nhận sai với công chúa. Công chúa hết giận thôi!"

      tại rốt cuộc Tần Thư Dao hiểu cái gì gọi là gán tội cho người khác rồi, cho dù nàng chưa làm chuyện gì, những chuyện này người có quyền thế muốn trách phạt nàng cũng là chuyện dễ như trở bàn tay.

      tại nàng hoàn toàn có quyền thế gì, muốn đấu cùng Ngô thị, muốn đấu cùng Hàn Thế Quân, là quá mức ngây thơ rồi.

      Tần Thư Dao vẫn đứng im lặng, nàng đồng ý cứ cúi đầu như vậy, nàng làm sai chuyện gì, nàng ngẩng đầu nhìn thoáng qua Đại hoàng tử cùng Tam hoàng tử ngồi ở bên, hai người bọn họ đều lạnh lùng nhìn tất cả những chuyện này.

      "Còn mau quỳ xuống dập đầu nhận sai cho bản công chúa!" Mộ Phương Hoa vênh váo hống hách cười lạnh .

      Tần Thư Dao quay đầu lạnh lùng nhìn thoáng qua nàng ta, Mộ Phương Hoa có chút chột dạ tránh ánh mắt nàng.

      "Công chúa, biết dân nữ phạm phải chuyện gì, kính xin công chúa chỉ !" Từ đầu tới cuối Tần Thư Dao đều chút khuất phục.

      Mộ Phương Hoa hừ lạnh tiếng: "Chẳng lẽ lời của Bản công chúa ngươi cũng muốn ngỗ nghịch?"

      "Chẳng lẽ công chúa còn vì chuyện lần trước ở phủ trưởng công chúa mà tức giận? Công chúa muốn dân nữ nhận lỗi cũng được, chỉ là công chúa phải thừa nhận kỹ thuật pha trà của công chúa bằng dân nữ, dân nữ mới xin lỗi!"

      Lời này vừa ra mọi người xung quanh đều hơi sửng sốt, bọn họ đều cho rằng Tần Thư Dao quỳ xuống nhận sai, lại nghĩ rằng trong lúc này rồi mà nàng còn dám khiêu khích Mộ Phương Hoa.

      Mộ Phượng Thiên cùng Mộ Thiếu Dục đều nhịn được nhìn nàng thêm vài lần, mà Tần Tuyết Như tuy rằng khiếp sợ, trong lòng lại càng thêm đắc ý.

      Mộ Phương Hoa bị tức giận làm trong lòng rối loạn: "Ngươi to gan lớn mật, vậy mà còn dám để Bản công chúa nhận thua!"

      Nhìn bộ dạng này của Mộ Phương Hoa, Tần Thư Dao trái lại thẳng thắn vô tư, nàng vẫn mặt lạnh như trước, giọng : "Công chúa là Thiên Chi Kiều Nữ, ngài muốn dân nữ dập đầu nhận sai, dân nữ cũng thể gì hơn. Nhưng chẳng lẽ công chúa sợ bị người truyền ra sao, công chúa bởi vì tài nghệ bằng người, cho nên bức dân nữ dập đầu nhận sai."

      Mộ Phương Hoa nghe xong càng thêm tức giận: "Ngươi hưu vượn, khi nào Bản công chúa tài nghệ bằng người?"

      Tần Thư Dao cười lạnh tiếng: "Công chúa thừa nhận, vì sao chúng ta so kỹ thuật pha trà lần! Nếu dân nữ thua, tùy ý công chúa xử trí. Nhưng nếu dân nữ thắng, như vậy..."

      Nàng cười nhìn về phía tiểu sư tử bị chọc giận, : "Như vậy xin mời công chúa xin lỗi dân nữ."

      "Ngươi... Ngươi thế nhưng muốn Bản công chúa xin lỗi..."

      Tần Thư Dao cười : "Còn chưa có so, công chúa liền nhận thua rồi?"

      "Hừ, so so, Bản công chúa còn sợ ngươi hay sao!" xong lập tức sai người chuẩn bị dụng cụ pha trà.

      "Vậy tốt." Tần Thư Dao cười với hai vị hoàng tử ngồi bên: "Kính xin Đại hoàng tử cùng Tam hoàng tử làm chứng."

      Hai người Đại hoàng tử cùng Tam hoàng tử hơi vuốt cằm, xem như là đồng ý.

      Tần Tuyết Như thấy Tần Thư Dao cũng dám khiêu khích Bát công chúa, trong lòng đắc ý, mặt vẫn còn cố ý khuyên bảo: "Đại tỷ, tỷ đây tội gì chứ. Mặc kệ tỷ thua hay thắng, cũng đều bất kính với công chúa!"

      Mộ Phương Hoa nghe xong những lời này mặt càng thêm tức giận, Tần Thư Dao lại cười lạnh : dien⊹dan⊹le⊹quy⊹don⊹com "Tam muội lời này đúng rồi, nếu ta thua, dập đầu xin lỗi công chúa, vậy người đời cảm thấy công chúa đa tài đa nghệ. Nếu ta thắng, công chúa cũng xin lỗi, vậy người đời công chúa chỉ ôn nhu hiền lương, mà còn chấp nhận chịu thua trong đánh cuộc, chính là Thiên Tử Chi Phạm.” (Thiên tử là con trời, hoàng đế, chi là hướng về, hướng tới, Phạm là kiểu mẫu, mô phạm)

      Mặc dù trong lòng Mộ Phương Hoa tức giận, nhưng cũng biết lời này của Tần Thư Dao quả có vài phần đạo lý, huống chi nàng cũng muốn trông thấy kỹ thuật pha trà của Tần Thư Dao đến cùng cao đến đâu, mà nàng ta lại có tự tin dám đánh cuộc với nàng như thế.

      Sau lúc lâu, vài thị nữ bưng dụng cụ pha trà cùng lá trà tới, hai người Tần Thư Dao và Mộ Phương Hoa đều rửa sạch tay, sau đó lại tỉ mỉ pha trà.

      Chỉ thấy động tác của Tần Thư Dao thành thạo, tư thế tuyệt đẹp, mỗi động tác đều làm cho người ta như thưởng thức cảnh đẹp, động tác cùng tư thế của Mộ Phương Hoa cũng thua Tần Thư Dao.

      Nhưng khi đến bước cuối cùng, động tác của Tần Thư Dao bỗng nhiên trở nên huyền ảo, cuối cùng tạo ra đóa hoa mẫu đơn diễm lệ, mà lúc này Trà Hương cũng lập tức nhàng bước đến...

      Lúc này Mộ Phương Hoa lại chỉ tạo ra đóa hoa mai, hơn nữa chỉ thoáng qua. Làm nàng ta tự cho là bản thân thắng, đến khi nhìn về phía Tần Thư Dao, lại nhìn thấy đóa hoa mẫu đơn vẫn còn loáng thoáng ra ở trước mặt mọi người như trước...

      Bỗng nhiên trận tiếng vỗ tay vang lên, đám người mới hồi phục từ trong kinh ngạc.

      Mộ Phương Hoa lại như là bị ủy khuất lớn, chạy vội đến trước mặt gã nam tử cách đó xa, sau đó lôi kéo cánh tay của : "Tứ ca, huynh đến rồi. Nếu huynh lại đến, người muội muội này của huynh bị người khi dễ đến chết rồi!"

      Tứ hoàng tử Mộ Tử Liệt cười sờ sờ đầu Mộ Phương Hoa, sủng nịch : "Tài nghệ muội bằng người, làm sao bị người khi dễ chứ?"

      Nghe vậy Mộ Phương Hoa lập tức buồn bực đánh Mộ Tử Liệt hai cái, ủy khuất : "Tứ ca cũng giúp muội, lại chuyện giúp người ngoài!"

      Lúc này Mộ Phượng Thiên cùng Mộ Thiếu Dục cũng đều đứng lên, Mộ Phượng Thiên lại càng cười đến trước mặt Mộ Tử Liệt, : "Tứ đệ, đệ trở lại. Đại ca còn tưởng rằng đệ còn muốn qua năm rưỡi nữa mới bằng lòng trở về chứ!"

      Mộ Tử Liệt nhìn thoáng qua Mộ Thiếu Dục, sau đó cười với Mộ Phượng Thiên: "Tiếp vài ngày nữa chính là sinh thần của phụ hoàng, làm sao đệ có thể trở lại chứ!"

      khí dường như có chút ngưng trọng, Tần Thư Dao bỗng nhiên nhìn đến phía sau Mộ Tử Liệt còn theo người, nàng đột nhiên trừng lớn hai tròng mắt, trong ánh mắt lộ ra oán hận vô tận.

      Nàng nghĩ tới Hàn Thế Quân nịnh bợ Tam hoàng tử thành, lại lập tức đầu phục Tứ hoàng tử, đáng tiếc kiếp này bởi vì nàng phá rối như thế, sợ là Hàn Thế Quân cũng ôm sai đùi rồi.

      Tần Thư Dao thu hồi hận ý mặt, lại khôi phục bộ dạng trong trẻo lạnh lùng vừa rồi, nàng lên phía trước hơi cúi người thi lễ với Tứ hoàng tử Mộ Tử Liệt, giòn tan : "Tứ hoàng tử an khang."

      Mộ Phương Hoa lập tức lôi kéo cánh tay Mộ Tử Liệt, đung đưa : "Tứ ca, huynh cần phải vì muội lấy lại công đạo!"

      Hai người Mộ Phương Hoa cùng Mộ Tử Liệt đều là Hoàng hậu sở sinh, cho nên cảm tình tự nhiên thắm thiết hơn nhiều so với những người khác. Mộ Tử Liệt nhàng đưa tay sờ đầu Mộ Phương Hoa: "Nguyện đổ chịu thua (đánh cuộc phải chấp nhận chịu thua), chỉ là dù sao muội cũng là công chúa Đại Minh triều chúng ta, cúi đầu nhận sai như thứ dân làm nhục uy nghiêm của hoàng gia chúng ta..."

      Tất nhiên Tần Thư Dao hiểu được ý trong lời của Mộ Tử Liệt, hơn nữa nàng cũng chưa hề nghĩ tới làm thế nào để khó xử Mộ Phương Hoa, mà chỉ muốn cho Mộ Phương Hoa có chừng có mực mà thôi.

      Cho nên Tần Thư Dao lập tức cúi người thi lễ với Mộ Phương Hoa, giọng : "Vừa rồi là dân nữ mạo phạm công chúa, kính xin công chúa thứ lỗi!"

      Lúc trước quả Mộ Phương Hoa muốn chỉnh Tần Thư Dao, chỉ là tại Mộ Phương Hoa thua thảm bại, lại thấy Tần Thư Dao thức thời cúi đầu nhận sai, cho nên cũng lại so đo với Tần Thư Dao.

      Lúc này Hàn Thế Quân cũng tiến lên phía trước, hành lễ với các vị hoàng tử, công chúa. Tần Tuyết Như thấy có chút nhìn quen mắt, nghi hoặc hỏi: "Vị này là ngũ công tử Hàn gia?"

      Hàn Thế Quân lập tức gật đầu, cười : "Trí nhớ của tam tiểu thư tốt, chính là tại hạ."

      Nghe vậy mặt Tần Tuyết Như lập tức lộ ra vẻ mặt xem thường, chỉ là lại thấy tới cùng Tứ hoàng tử, liền giấu xem thường , lại cười : " nghĩ tới hôm nay khách quý đến đây nhiều như vậy, mọi người ngồi xuống trước, ta bảo bọn nha hoàn chuẩn bị nhiều điểm tâm, hoa quả mới!"
      Last edited by a moderator: 14/11/15
      Phong Vũ Yên, huyenlaw68, tú cầu3 others thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :