Chương 238: Hàn phủ tổ chức tiệc vui vô tình gặp Phương thị
Ngày hôm sau, sau khi Bạch Tu Sinh nhận được bức thư, mới phát Tần Thư Dao và Bạch Thiển cùng biến mất. Ông ta tức giận thôi, hận được lập tức bắt Mộ Thiếu Dục sau đó bầm thây vạn đoạn.
"Sư phụ, đệ tử thấy chuyện này có liên quan đến sư muội. Mỗi ngày muội ấy đều coi chừng nữ nhân kia, nếu như phải muội ấy cố ý muốn thả . sao bọn họ chạy thoát được!"
Liêu Phong cảm thấy ngày hôm qua bản thân kiểm tra rất ràng, hơn nữa hành tung của bọn họ cũng rất bí mật, cảm thấy có người biết được. Cho nên đẩy toàn bộ trách nhiệm lên người Bạch Thiển.
Bạch Thu Sinh hung hăng nắm chặt bức thư, phẫn nộ quát: "Đồ ăn cây táo rào cây sung kia. Vốn ta tưởng rằng còn có chỗ cần dùng, nghĩ tới phá hỏng chuyện của ta. tại ngay cả con mồi cũng bị mất, cũng bứt dây động rừng, sau này chúng ta đối phó Mộ Thiếu Dục càng khó hơn rồi!"
Liêu Phong cũng gật đầu cái, nhíu mày : "Vậy bây giờ chúng ta nên làm thế nào cho phải?"
Bạch Tu Sinh trầm tư trong chốc lát, sau đó mới : "Chúng ta thể ở chỗ này lâu được, nhanh trở lại doanh trại, xem chút những binh lính kia có vấn đề hay !"
Ông ta muốn Mộ Thiếu Dục giao ra nửa binh quyền, vậy Mộ Thiếu Dục cũng đoán ra cách thức mà ông ta sử dụng, hoặc còn có thể đoán ra ông ta cũng nuôi hơn vạn binh mã bên ngoài kinh thành.
Những binh mã kia đều có thể từ Nam Tĩnh mang tới, nếu như hơi có chút tổn thất, như vậy kế hoạch của ông ta cũng bị phá hỏng toàn bộ.
Phủ Hoàng tử.
Vẻ mặt Bạch Thiển mang theo ủy khuất và hối hận, nàng cúi đầu, hai tay nắm nhau chặt, giọng cũng thay đổi có chút cầu khẩn: "Sau này ta dám nữa, các ngươi hãy bỏ qua cho ta lần này !"
Mới vừa rồi, Mộ Thiếu Dục nhận được tin tức. là Bạch Tu Sinh và Liêu Phong rời khỏi tòa trạch viện kia, nhìn là biết bỏ rơi Bạch Thiển rồi.
biết là Bạch Tu Sinh quan tâm đến an nguy của Bạch Thiển, hay cảm thấy Mộ Thiếu Dục nhìn vào tình cảm phu thê mà tha cho Bạch Thiển.
Chỉ là, Mộ Thiếu Dục cảm thấy hẳn là ý trước. Chẳng qua là những chuyện này Mộ Thiếu Dục cũng nhắc tới với Bạch Thiển, là cảm thấy cần thiết, hai cũng sợ Bạch Thiển biết thương tâm.
Vẻ mặt Mộ Thiếu Dục lạnh lùng, : "Trước tiên giam ngươi lại, được ra ngoài bước!"
Bạch Thiển vừa nghe, lập tức bày ra vẻ mặt đau khổ. Nhưng nghĩ tới mới vừa rồi Mộ Thiếu Dục cũng dùng giọng trách cứ nàng, trong lòng lập tức vui mừng.
"Huynh yên tâm, lần sau ta tuyệt đối làm tiếp chuyện như vậy nữa." xong liền nhảy lên cái rồi ra ngoài!
Mộ Thiếu Dục thấy Bạch Thiển xem như có chuyện gì chỉ có thể bất đắc dĩ lắc đầu cái.
biết Bạch Thiển bị ép bất đắc dĩ, chỉ là cũng muốn để cho nàng ăn chút dạy dỗ. Cho nên mùa hè này, cũng thả Bạch Thiển ra ngoài, mà Bạch Thiển cũng tự biết mình phạm sai lầm, cho nên vẫn luôn ngoan ngoãn đợi ở trong viện. Chẳng qua là thỉnh thoảng gọi Tần Thư Dao vào tâm với nàng chút..
Trong lòng Tần Thư Dao vẫn còn chút khúc mắc với nàng, cho nên cực ít .
Như vậy, mùa hè nhanh chóng qua, thời tiết cũng bắt đầu dần dần chuyển lạnh. Hoàng thượng thích ứng được với mùa thu ở thành Đức Hòa, cho nên lại ra lệnh bách quan trở về Kinh Thành.
Bạch Thiển bị giam ở trong viện gần hai tháng, rốt cuộc có thể ra khỏi cửa, dĩ nhiên là vui mừng vô cùng, mặc dù ngồi ở xe ngựa, nhưng cũng có thể thỉnh thoảng nhìn phong cảnh bên ngoài, hoặc là xuống xe bộ.
Lại qua bảy, tám ngày, tất cả mọi người trở về Kinh Thành.
Nhưng mà lúc này hôn của Hàn Thế Quân và Phương Sơ Vũ cũng đến gần, Hàn gia còn đặc biệt mời Tần Thư Dao dự lễ. Ngay cả hoàng hậu cũng tự mình đưa Phương Sơ Vũ xuất giá.
Phương gia là nhà mẹ đẻ của hoàng hậu, tại Mộ Thiếu Dục điên rồi. Cho nên hoàng hậu càng muốn dựa vào Phương gia, mà người của Phương gia cũng phải dựa vào thế lực của hoàng hậu. Cho nên hai người bọn họ ai cũng thể ngã xuống.
Có hoàng hậu trợ trận, hôn lễ này cũng phá lệ long trọng, vốn chỉ chuẩn bị tám mươi gánh đồ cưới, cũng bởi vì hoàng hậu xuất và lễ vật hoàng hậu tặng mà tăng lên trăm gánh.
Vậy cũng là cho Phương Sơ Vũ thể diện cực lớn, cũng làm cho sau này Hàn gia dám khinh thị Phương Sơ Vũ.
Tần Thư Dao cũng theo hoàng hậu Phương gia đưa tiễn Phương Sơ Vũ, mà mang theo Bạch Thiển cùng tới Hàn gia.
Dù sao Bạch Thiển vẫn là chính phi của Mộ Thiếu Dục, coi như hai người bọn họ có quan hệ phu thê , nhưng mà ở những trường hợp quan trọng, Bạch Thiển vẫn phải kịp thời xuất .
Bị nhốt lâu như vậy, khó có lúc Bạch Thiển được ra ngoài, dĩ nhiên là vui mừng vô cùng, lại nghe Tần Thư Dao người giàu nhiều quy củ, cho nên chỉ có thể ngồi ở ghế ngẩn người.
Hàn gia Tần Thư Dao rất quen thuộc, hôm nay bởi vì có hoàng hậu nương nương đến, cho nên đặc biệt đến nhiều người. Trong viện tử này mặc dù đều là nữ quyến, nhưng cũng chen lấn chật ních rồi.
Nàng suy nghĩ dù sao tân nương tử còn phải qua chút nữa mới có thể vào cửa, cho nên mang theo người những địa phương khác.
Ai ngờ Bạch Thiển cũng muốn đợi ở chỗ này, cứng rắn muốn theo Tần Thư Dao. Cuối cùng Tần Thư Dao chỉ có thể bất đắc dĩ cho nàng theo.
Tần Thư Dao biết Hàn phủ có hậu hoa viên, chỗ đó yên tĩnh người cũng ít, cho nên cùng hậu hoa viên với Bạch Thiển.
Hai người ngồi ở trong lương đình, nhìn cá trong hồ tự do tự tại bơi qua bơi lại, nhất thời quên mất tiếng động vừa vang lên lúc nãy.
Bạch Thiển thấy mặc dù mặt Tần Thư Dao còn vẻ lạnh lùng, nhưng lại quá lạnh lùng như lúc trước, liền lên, cười : "Dao tỷ tỷ, tỷ còn giận ta sao?"
Tần Thư Dao ngẩng đầu lên, nhìn Bạch Thiển. Nhớ tới Mộ Thiếu Dục qua với nàng, Bạch Tu Sinh mặc kệ sống chết của Bạch Thiển, mặc cho nàng ta tự sinh tự diệt. cảm thấy Bạch Thiển đáng thương, giống với nàng, Tần Lương vẫn luôn ôn hòa với nàng ta, mặc dù cũng từng có mấy lần muốn biểu đạt ra ý quan tâm, nhưng mỗi lần đều giải quyết được gì.
Nàng khẽ lắc đầu cái, thấp giọng : "Nếu còn có lần thứ hai, ta chắc chắn ném ngươi xuống hồ làm mồi cho cá!"
Bạch Thiển nghe giọng dí dõm của Tần Thư Dao, liền biết nàng còn tức giận, lập tức lôi kéo cánh tay của nàng : "Ta cũng biết Dao tỷ tỷ phải là người hẹp hòi, chỉ là tỷ đừng lo lắng, ta biết phụ thân ta để ý đến. Trước kia luôn nhớ tới ông ta là phụ thân của ta, cho nên luôn giúp đỡ làm việc. Nhưng bây giờ ông ta để ý đến sống chết của ta, sau này ta cũng có bất kỳ liên quan gì đến ông ta nữa, ta cũng tuyệt đối giúp ông ta làm chuyện mà ta muốn làm!"
Tần Thư Dao khẽ mỉm cười, mặc dù Bạch Thiển có chút thương cảm, nhưng Tần Thư Dao biết ra trong lòng Bạch Thiển rất khổ sở, hoặc giả bản thân Bạch Thiển cũng từng muốn Bạch Tu Sinh tới cứu nàng ta .
Chẳng qua là có lúc, cuối cùng có vài người để ý đến mình, coi như là người thân cũng giống như vậy.
Bạch Thiển cúi đầu, nhìn cá trong hồ, nhất thời hai người cũng gì thêm.
Đột nhiên ở chỗ đối diện hồ nước truyền đến trận tiếng cười duyên cùng với trận thanh giận dữ mắng mỏ, Bạch Thiển và Tần Thư Dao lập tức ngẩng đầu lên, lại thấy bóng dáng quen thuộc.
"Phu nhân, hôm nay là ngày vui của Hàn công tử, khách bên ngoài rất nhiều. Ngài thể xông loạn ra ngoài, nếu như bị người thấy được, như thế tốt cho việc lớn!"
Phương Sơ Viện cau mày, vui : "Ta ở bên trong buồn bực đến hỏng rồi, chẳng lẽ cho ta ra ngoài lại sao? Huống chi đại phu , phụ nữ có thai phải lại nhiều!"
Chương 239: Phương thị rơi xuống nước, tân nương bị cướp
Tần Thư Dao nghĩ tới ở hậu hoa viên Hàn phủ gặp phải Phương Sơ Viện, mà bụng Phương Sơ Viện cũng to lên. Nếu nàng đoán sai, hẳn là hoàng hậu thầm động tay động chân, mà lúc ấy Phương Sơ Viện cũng phá đứa bé trong bụng, cũng bị đưa đến trong chùa, mà là đưa đến Hàn phủ dưỡng thai.
tại Mộ Tử Liệt điên rồi, cho nên hoàng hậu cực kỳ coi trọng đứa bé trong bụng Phương Sơ Viện.
Vốn Tần Thư Dao muốn lôi kéo Bạch Thiển trốn, ai ngờ Bạch Thiển lại kinh hô: "Đó phải là Phương trắc phi sao?"
Lời này vừa ra, hai người ở chỗ đối diện vốn cãi vã lập tức nhìn về phía nơi này, sau đó nhanh chóng núp vào.
Tần Thư Dao cũng nhanh chóng kéo Bạch Thiển xuống, núp ở dưới ghế dài.
Nàng tin tưởng nếu để cho hoàng hậu biết, bọn họ nhìn thấy bí mật của bà ta, nhất định bà ta từ thủ đoạn nào giết bọn họ. Chẳng qua là hoàng hậu giết hài tử của nàng, như vậy nàng cũng muốn để cho hoàng hậu nếm thử chút đau đớn mất con.
Phương Sơ Viện thấy là Bạch Thiển và Tần Thư Dao, ban đầu người ả hận nhất chính là hai người bọn họ, cho nên tại nhìn thấy hai người bọn họ cũng sợ hãi, ngược lại còn cười phá lên: "Các ngươi tránh cái gì chứ? phải nhìn thấy rồi sao? Ta cũng sợ, các ngươi sợ cái gì chứ?"
Phương Sơ Viện phát đứa bé trong bụng là của Mộ Tử Liệt, coi như ả biết tại Mộ Tử Liệt biến thành dạng gì, nhưng mà thái độ của hoàng hậu với ả thay đổi trăm tám mươi độ, ả cũng có thể đoán ra đại khái tình hình.
Bạch Thiển cũng vô cùng ghét Phương Sơ Viện, cảm thấy ả rất giả bộ, lại yếu ớt vô cùng. Cho nên nàng lập tức đứng dậy, la lớn: "Ai sợ ai hả? Hừ, dã chủng trong bụng ngươi là của ai? Đợi sau khi tiệc rượu lần này chấm dứt, ta nhất định phải cho Hoàng thượng biết!"
Tần Thư Dao hoảng sợ, vội vàng lôi kéo Bạch Thiển, Bạch Thiển lại quan tâm, còn muốn tiếp. Tần Thư Dao vội vàng chặn lại : "Hoàng hậu bố trí ả ta ở chỗ này, nhất định phái người bảo vệ an nguy của ả ta. Ả ta dám kiêu ngạo như vậy, như vậy người bên cạnh ả nhất định biết võ công. Ta và ngươi hai người tay trói gà chặt đấu bọn họ thế nào, còn bằng trước, chờ ra khỏi nơi này rồi tố cáo cũng muộn!"
xong liền vội vàng lôi kéo tay Bạch Thiển, muốn ra khỏi hoa viên này.
Bạch Thiển cũng biết Tần Thư Dao có đạo lý, cho nên cũng muốn ở nơi lâu, theo Tần Thư Dao cùng chạy.
Nhưng mà, nghĩ tới bên cạnh Phương Sơ Viện quả nhiên là có võ công, hơn nữa khinh công rất cao. Nàng ta chỉ làm động tác chuồn chuồn lướt nước bay đến trước mặt bọn họ.
Bạch Thiển kêu lên tiếng, người này đánh ra chưởng, dùng sức mà đánh Bạch Thiển vào trong nước.
Tần Thư Dao biết mục tiêu kế tiếp chính là nàng, nàng nhanh chóng chạy , nhưng tốc độ của nàng sánh bằng nữ tử kia, chạy lâu nhưng cảm giác được bất cứ uy hiếp gì. Nàng nghi ngờ quay đầu, lại thấy Thi Vận và Tuyết Ảnh đánh nhau với nữ tử kia. Mà Bạch Thiển trong nước cũng được Ngưng Sương cứu lên.
Nàng thấy màn như vậy liền biết, nhất định là Mộ Thiếu Dục ra lệnh cho bọn họ luôn theo bên mình, may là đám người Thi Vận kịp thời xuất , nếu mình và Bạch Thiển sợ bỏ mạng ở chỗ này rồi!
Phương Sơ Viện ở đối diện thấy màn như vậy, cũng muốn nhanh chạy trốn. Tần Thư Dao vội vàng kêu lên với Ngưng Sương: "Đẩy nữ nhân kia vào trong hồ !"
Mặc kệ như thế nào cũng thể để Phương Sơ Viện thuận lợi sinh con.
Nữ tử kia nghe được câu này lập tức muốn cứu Phương Sơ Viện, lại nghĩ rằng võ công của hai người Thi Vận và Tuyết Ảnh cũng cực kỳ tệ, bản thân lại bị hai người bọn họ ngăn cản.
Ngưng Sương được Tần Thư Dao ra lệnh, lập tức nhảy đến trước mặt Phương Sơ Viện, sau đó nắm cổ áo của ả ném vào trong hồ.
Tần Thư Dao nhìn Phương Sơ Viện ngừng giãy giụa ở trong hồ nước, nhưng trong lòng có chút vui mừng. Trả thù như vậy, cũng làm nàng cảm thấy vui vẻ, chẳng qua là đứa bé trong bụng của ả, tuyệt đối thể lưu lại!
Nữ tử kia thấy thế, cũng gấp gáp nhảy vào trong hồ, lập tức cứu Phương Sơ Viện lên bờ.
Đám người Tần Thư Dao cũng dám ở lại nơi này lâu, nhanh chóng mang người rời khỏi nơi này.
yến tiệc vẫn vô cùng náo nhiệt, Tần Thư Dao nhìn mọi người vẫn trò chuyện, liền tùy ý hỏi người, liền biết tân nương tử được đưa tới rồi.
Đối với hôn lễ của Hàn Thế Quân, tất nhiên Tần Thư Dao đến, chẳng qua là nàng để cho ta nhàng hoàn thành hôn lẽ như vậy, nàng muốn ta bị lăng nhục, để cho mọi người đời này đều cười nhạo cho ta.
Tần Thư Dao nhìn Hàn Thế Quân cõng tân nương tử vào, mà lúc này cũng bắt đầu đốt pháo, chẳng qua là mọi người cũng nghĩ tới, pháo mới vừa đốt lên, có làn khói sương mù đậm đặc. Sau đó, trong làn khói sương mù dày đặc truyền đến tiếng thét chói tai của nữ tử.
Mọi người cũng khủng hoảng, cho đến khi khói mù dần dần tản , mọi người mới phát ra là tân nương tử ở lưng Hàn Thế Quân cánh mà bay rồi.
Vậy mà, lúc này ở nóc nhà truyền đến tiếng cười dâm đãng: "Ha ha, dáng vẻ của tân nương tử này xinh đẹp, trước cho ta chơi mấy ngày, sau đó trả lại cho ngươi!" xong, lập tức vác tân nương tử chạy trốn.
Vẻ mặt Hàn Thế Quân xanh mét, ai to gan như vậy, dám đối nghịch với . Xung quanh cũng trận hỗn loạn, tất cả mọi người cúi đầu xì xào bàn tán.
Ngày thành hôn đó, tân nương tử bị cướp , đây đối với Hàn gia mà là vô cùng nhục nhã.
Hơn nữa tân nương tử là nữ nhi Phương gia, hôm nay lại có hoàng hậu tự mình đưa tới, tại tân nương tử bị người cướp , coi như là mất trinh tiết, Hàn Thế Quân cũng thể lui về. Hơn nữa, bây giờ Hàn Thế Quân, còn chưa có gan từ hôn.
Tần Thư Dao tránh ở trong đám người, nhìn sắc mặt xanh lét của Hàn Thế Quân, chỉ cảm thấy cơn nghẹn ở trong lồng biết mất. Chẳng qua là chuyện này còn chưa đủ, nàng muốn dùng hết tất cả biện pháp tới hành hạ Hàn Thế Quân, để cho ta vĩnh viễn cũng đứng lên nổi.
Bạch Thiển nhìn vẻ mặt tươi cười lạnh lẽo của Tần Thư Dao, nhất thời có chút hoang mang, tuy nhiên dám lên tiếng.
Lần hôn lễ này, bởi vì chuyện cướp tân nương, tất cả mọi người đều có ý định ở lại nữa. Mà Hàn Thế Quân cũng bể đầu sứt trán, mang người lục soát.
Chẳng qua là Tần Thư Dao biết, mặc kệ Hàn Thế Quân lục soát như thế nào, cũng tìm được tung tích của Phương Sơ Vũ.
Mộ Thiếu Dục cũng có vào toàn biệt viện ở kinh thành, Tần Thư Dao thích nhất là tòa biệt viện dựa vào cửa thành kia, hoàn cảnh chỗ đó cực đẹp, bố trí cũng cực kỳ phù hợp.
Từ sau khi nàng khỏi Hàn phủ, lập tức trở về trong cung, mà là cùng với đám người Bạch Thiển tới biệt viện của Mộ Thiếu Dục.
Thanh Ngọc mặc thân y phục dạ hành, thấy Tần Thư Dao trở lại, lập tức hai tay ôm quyền, : "Phu nhân, người bắt trở lại, tại bị nhốt ở trong phòng!"
Tần Thư Dao hài lòng gật đầu, sau đó lại : "Làm tệ, nhớ ngày ba bữa được ăn quá tốt. Tránh cho béo ra thể diễn kịch được!"
Vở kịch vui này giờ mới bắt đầu đâu, kế tiếp nàng cần phải để cho tất cả mọi người trong kinh thành biết chuyện cười của Hàn Thế Quân.
Thanh Ngọc vội vàng cười : "Chuyện này là đương nhiên, còn sút chút nữa động đao thương rồi!"
Tuyết Ảnh lập tức liếc mắt, hừ lạnh tiếng: "Ta thấy là ngươi muốn, chẳng qua là dám mà thôi!"
Chương 240: Phương thị đẻ non, Hoàng hậu thịnh nộ
Tần Thư Dao cũng phải là người độc ác, mặc dù muốn bôi nhọ danh tiếng Hàn Thế Quân, nhưng cũng phá hủy trong sạch của nữ tử.
Huống chi đám người Thanh Ngọc cũng phải là thứ người như thế.
Đối với cãi vả của bọn họ, Tần Thư Dao sớm quá quen thuộc, chẳng qua là khỏi làm nàng nhớ lại Tĩnh Nguyệt. Lúc trước ý định của Tĩnh Nguyệt với Thành Ngọc là sau khi Tĩnh Nguyệt qua đời Tần Thư Dao mới biết, nếu như sớm phát , như vậy cũng có thể cho Tĩnh Nguyệt được hạnh phúc ngắn ngủi rồi?
Chỉ là, mặc kệ như thế nào, tại cũng coi như là nàng báo thù cho Tĩnh Nguyệt. Mộ Tử Liệt điên rồi, mà hài tử của cũng được sinh ra đời này. Tĩnh Nguyệt cũng có thể yên nghỉ rồi!
"Tốt lắm, canh giờ cũng sớm. Chúng ta cũng cần phải trở về. Ngưng Sương ở lại chỗ này trông tân nương tử kia, được để cho nàng ta thấy gương mặt của các ngươi!"
Tần Thư Dao lại dặn dò mấy câu, sau đó mới mang người rời khỏi nơi này.
Lúc này, Hàn phủ loạn đến hỏng rồi. Ngoại trừ bởi vì Phương Sơ Vũ bị cướp ra, còn có Phương Sơ Viện đẻ non nữa. Mặc dù sau khi Phương Sơ Viện rơi xuống nước được cứu lên nhanh chóng. Nhưng mà, vốn thai nhi của ả ổn định, lại thêm bị kinh sợ khi rơi xuống nước cộng thêm bị phong hàn. Được cứu lên bao lâu, bụng liền bắt đầu đau, mà thân dưới cũng ngừng chảy máu.
Vốn hoàng hậu cũng định trở về cung nghỉ ngơi, nhưng mà nửa đường lại nghe được tin tức này, lập tức vội vội vàng vàng chạy tới Hàn phủ. Người ngoài chỉ cho rằng hoàng hậu quan tâm đến Phương Sơ Vũ Phương gia mà thôi.
"Rốt cuộc là xảy ra chuyện gì?"
Hoàng hậu lo lắng đứng ở ngoài cửa, bên trong còn truyền đến tiếng kêu khóc đau thấu tâm can của Phương Sơ Viện.
Hàn Thế Quân cũng nhíu chặt mày, hôm nay vốn là ngày vui của , nghĩ tới lại xảy ra nhiều chuyện như vậy. Tân nương của bị cướp giải thích được, mà Phương Sơ Viện trốn ở chỗ này dưỡng thai đột nhiên đẻ non. Nếu hoàng hậu trách cứ, như vậy cái mạng của cũng giữ được.
Hai tay ôm quyền, mặc dù lòng tràn đầy buồn bực và rầu rỉ, nhưng mặt cũng coi như trấn định: "Hạ quan nghe là Phương phu nhân bị Tần trắc phi đụng phải, sau đó hai phe đánh nhau, cho nên mới..."
"Tần trắc phi? Tại sao lại là nàng! Xem ra nàng cố ý đối nghịch với Bổn cung!" Hoàng hậu híp hai mắt lại, bà ta biết nhất định đứa bé trong bụng Phương Sơ Viện giữ được, nhưng bà ta tuyệt đối dễ dàng buông tha như vậy.
Hàn Thế Quân cũng cau mày, có chút làm sao Tần Thư Dao biết được nơi vắng vẻ này.
Hoàng hậu tức giận, hừ lạnh tiếng, nhìn Hàn Thế Quân : "Bổn cung cho rằng ngươi là người cẩn thận, nhưng lại nghĩ tới để người ngoài xông loạn vào. Chuyện hôm nay, tuy là Viện Nhi tự xông ra ngoài. Nhưng nếu ngươi phái thêm mấy người trông chừng, cũng loạn thành như vậy. Hơn nữa, hôm nay là tân hôn của ngươi, lại nghĩ rằng Vũ Nhi lại bị người cướp . Điều này làm thể diện Phương gia còn gì nữa.".
Hàn Thế Quân nghe thế trán chảy mồ hôi, tất nhiên biết hoàng hậu rất mong đợi đứa bé trong bụng Phương Sơ Viện, chẳng qua là tại đứa bé trong bụng Phương Sơ Viện giữ được. Chắc chắn hoàng hậu chuyên lửa giận đến người của .
Hoàng hậu lạnh lùng nhìn Hàn Thế Quân, lại : “Tội chết có thể miễn, nhưng tội sống khó tha. Bổn cung cho ngươi cơ hội công bù tội, nếu ngươi có thể bắt Tần trắc phi cho Bổn cung, như vậy Bổn cung truy cứu ngươi chuyện lần này!"
Hàn Thế Quân nhíu chặt mày, phát bên ngoài hay bên trong cũng biết nữ nhân Mộ Thiếu Dục là Tần Thư Dao. Hơn nữa cũng biết lần trước Bạch Tu Sinh bắt Tần Thư Dao uy hiếp lần rồi, tại Mộ Thiếu Dục càng thêm quan tâm đến Tần Thư Dao, hơn nữa còn ra lệnh cho vài người theo dõi bảo vệ Tần Thư Dao.
Hoàng hậu thấy chậm chạp gì, liền : "Chẳng lẽ ngươi sợ Tam hoàng tử? Bây giờ Tứ hoàng tử biến thành như vậy, tất cả đều là do Tam hoàng tử thầm hạ độc, chỉ là Bổn cung hỏi Bạch Tu Sinh, ông ta tuy loại độc này khó giải, nhưng phải có thuốc giải. Chỉ là muốn giải độc khó khăn chút."
Làm sao mà Hàn Thế Quân hiểu ám chỉ của hoàng hậu chứ, biết bản thân chọn bước này, như vậy phải thẳng. Huống chi, cũng hi vọng Tứ hoàng tử có thể sớm ngày bình phục, như vậy địa vị của ở trong triều cũng dao động. Mà quả cũng muốn để cho Mộ Thiếu Dục nếm thử chút đau đớn.
Hai tay ôm quyền, cúi đầu : "Hoàng hậu nương nương yên tâm, chắc chắn hạ quan cố hết sức."
Hoàng hậu nghe vậy hài lòng gật đầu cái.
Lúc này tiếng kêu khóc bên trong cũng càng ngày càng , bà đỡ từ bên trong ra, chau mày, cúi đầu dám nhìn Hoàng hậu và Hàn Thế Quân, giọng cũng có chút run rẩy: "Là vị công tử, đáng tiếc mới mang thai sáu tháng..."
Vẻ mặt Hoàng hậu mất mát, sau đó với Hàn Thế Quân: "Đợi sau khi thân thể của Phương phu nhân được dưỡng tốt, đưa trở về lại trong chùa!"
Trước nên đưa Phương Sơ Viện ra ngoài, chỉ là bởi vì trong bụng Phương Sơ Viện mang thai hài tử của Mộ Tử Liệt, tại đứa bé trong bụng Phương Sơ Viện còn, như vậy tất nhiên hoàng hậu để cho nàng ta ở lại, làm vật trở ngại cho mình.
Lại qua ba ngày, Phương Sơ Vũ được bình yên vô đưa về Hàn phủ. Chẳng qua là mọi người ở trong kinh thành truyền, Phương Sơ Vũ bị ác nhân làm nhục, hơn nữa cũng sớm mất trong sạch, ác nhân kia chơi ngán nàng, cho nên mới trả nàng về Hàn phủ.
Hàn Thế Quân nhìn Phương Sơ Vũ, hỏi chuyện sau đó, nhưng Phương Sơ Vũ mực chắc chắn là người nọ chỉ nhốt nàng vào trong căn phòng, ngày ba bữa đưa chút thức ăn, sau đó gặp được những người khác.
Lúc nàng bị đưa trở về, cặp mắt cũng bị che kín, cho nên hoàn toàn biết nàng bị giam ở nơi nào.
Hàn Thế Quân buồn bực thôi, lại cố kỵ Phương gia, chẳng qua là để ăn phải chuyện thua thiệt buồn bực này, lại cam lòng.
Cuối cùng chỉ có thể : " bằng, trước tiên nàng về nhà mẹ đẻ ở chút. Chờ thêm thời gian..."
Phương Sơ Vũ được nuông chiều từ bé, mấy ngày qua lo lắng hãi hùng, nghĩ tới sau khi trở về liền bị đưa đến Hàn gia, mà Hàn Thế Quân vẫn còn chán ghét nàng.
Nàng ta lập tức đứng lên, chỉ vào Hàn Thế Quân mắng: "Hầu gia, ta là ta trong sạch. Ngươi đưa ta về như vậy, vậy sau này ta lấy chồng thế nào. Hơn nữa ta gả cho Hàn gia các ngươi, sống là người của Hàn gia các ngươi, chết cũng là quỷ Hàn gia các ngươi!"
tại Phương Sơ Vũ kiên quyết thể về nhà, nếu về nhà, như vậy phải đồng nghĩa với đánh khai sao?
Người của Phương gia lấy được tin tức, cũng vội vàng chạy tới.
Phương đại phu nhân nghe được tin tiểu nữ nhi của mình khóc thút thít ở trong phòng, cũng để ý Thái phu nhân ngăn cản, vội vàng chạy vào.
"Ôi, nữ nhi của ta! Sao con lại khổ như vậy!"
Phương Sơ Vũ vừa nhìn thấy mẫu thân của mình, lập tức nhào tới, nước mắt cũng giống như sợi dây chuyền hạt trân châu bị đứt ngừng trào ra.
Sau khi hai mẹ con ôm nhau khóc trận, Phương đại phu nhân mới đỡ Phương Sơ Viện ngồi xuống, sau đó với Hàn Thế Quân: "Mới vừa rồi Vũ Nhi cũng , nó chỉ bị bắt mấy ngày, cũng bị tặc nhân kia làm nhục. Huống chi cửa hôn này là Hoàng thượng ban hôn, chẳng lẽ Hàn gia các ngươi ngay cả Hoàng thượng cũng coi vào đâu sao?"
Chương 241: Phương Sơ Vũ bình an trở về
Gương mặt Hàn Thế Quân xanh mét, coi như là Phương Sơ Vũ vẫn còn thân xử tử, nhưng khi ở trong hôn lễ bị cướp tại chỗ, đây cũng là chuyện mà mọi người đều biết. Huống chi lúc ấy tên tặc nhân kia trước khi mang Phương Sơ Vũ còn lưu lại những lời đó, càng làm cho người ta suy nghĩ xâu xa..
Cho nên Phương Sơ Vũ còn tấm thân xử nữ hay còn quan trọng, nếu như còn cố ý để cho nàng ta gả vào Hàn gia, như vậy Hàn gia bị người trong thiên hạ cười rớt răng cửa.
Nhưng mà mới vừa rồi Phương đại phu nhân cũng có mấy phần đạo lý, Phương gia là nhà ông bà ngoại của Hoàng hậu, chuyện này ngay cả Hoàng hậu mở con mắt nhắm con mắt, cũng chính là muốn Hàn Thế Quân ăn thiệt thòi này.
Nhưng mà Hàn gia bọn đâu phải chỉ người, mấy ngày nay Thái phu nhân và thái lão gia đều oán giận nên trêu chọc Phương gia. Hơn nữa tại Mộ Tử Liệt đột nhiên bị bệnh, Hàn Thế Quân cũng có chút hối hận.
Chuyện này nhất định là có người muốn cố ý chỉnh .
Hàn Thế Quân lạnh mặt : "Nhưng mà Hàn gia chúng ta cũng thể bị làm nhục như vậy!"
Phương đại phu nhân cũng biết cứng rắn ép buộc Hàn Thế Quân giữ Phương Sơ Vũ lại quả thể nào, bà ta suy nghĩ chút : "Ta biết ngươi chỉ sợ bên ngoài nghị luận, bằng chúng ta mời ma ma trong cung nghiệm thân cho Vũ Nhi, như vậy ngươi cũng yên tâm nhỉ!"
Hàn Thế Quân cũng biết tại cũng chỉ có biện pháp này, mặc dù chặn được nhiều miệng, nhưng cũng có thể để Hàn gia hơi đẹp mắt chút.
Phương đại phu nhân thấy Hàn Thế Quân dị nghị gì, liền với Phương Sơ Vũ: "Trong khoảng thời gian này, con ở lại đây. Ngày mai mẫu thân còn tới thăm con nữa!"
Mặc dù, Phương Sơ Vũ cảm thấy ủy khuất vô cùng, nhưng tại nàng ta cũng biết có bất kỳ biện pháp nào, chỉ có thể đáp ứng trước như thế mà thôi.
Ngày hôm sau, Phương đại phu nhân mang theo ma ma trong cung nghiệm thân cho Phương Sơ Vũ, cũng xác nhận là tấm thân xử nữ. Lần này Phương đại phu nhân cũng thả lòng, khẩu khí cũng còn mềm yếu như trước đó.
"Các ngươi cũng nghe thấy rồi đó, mặc dù Vũ Nhi bị bắt mấy ngày, nhưng thân thể vẫn trong sạch." Phương đại phu nhân uống ngụm trà, liếc mắt nhìn Hàn Thái phu nhân và Hàn thái lão gia.
Thái phu nhân nhíu chặt mày, bà ta vốn bắt bẻ gì với Phương Sơ Vũ, gia thế tướng mạo mọi người cũng tệ, nhưng bây giờ ở trong ngày thành hôn đó Phương Sơ Vũ bị tặc tử cướp , hơn nữa tặc tử kia còn ở trước mặt nhiều người để lại những lời kia. Coi như thân thể Phương Sơ Vũ vẫn trong sạch, nhưng người ngoài cũng cảm thấy Phương Sơ Vũ cũng sớm mất trinh tiết.
Nhưng mà, tại Phương đại phu nhân mời ma ma trong cung, lại lấy hoàng hậu ra thị uy, chuyện này làm bọn họ thể đón nhận con dâu như vậy.
Vẻ mặt Thái phu nhân có chút khó coi: "Nàng dâu của Quân Nhi có chuyện gì, như vậy cứ như thế . Lễ thành thân cũng cần làm lại, viện bọn họ cũng sớm thu thập thỏa đáng, chờ tối nay để bọn nó động phòng !"
Mặc dù Phương đại phu nhân có chút vừa ý với thái độ của Thái phu nhân, nhưng bà ta thừa nhận nữ nhi mình là nàng dâu, cũng cần giữ buông tha như vậy nữa.
"Vậy cũng tốt." Phương đại phu nhân lại uống ngụm trà, liền đứng lên cáo từ.
đêm này, Phương Sơ Vũ liền ở lại trong phòng Hàn Thế Quân. Mặc dù Hàn Thế Quân biết thân thể Phương Sơ Vũ trong sạch, nhưng trong lòng luôn cảm thấy có vướng mắc.
Ngày hôm sau, liền chỗ Thái phu nhân, là tuổi của Tiết Nhã cũng lớn rồi, thể kéo dài được nữa. Chính thê cũng cưới vào cửa, bằng cũng nâng nàng vào luôn.
Lúc này Thái phu nhân lại cảm thấy Tiết Nhã tốt hơn Phương Sơ Vũ rất nhiều, nên cũng gật đầu đáp ứng.
Cho nên Phương Sơ Vũ trở về phủ ba ngày sau đó, Tiết Nhã cũng được đưa vào Hàn gia.
Mà kể từ sau khi Tiết Nhã vào Hàn gia, hàng đêm Hàn Thế Quân đều ở trong phòng Tiết Nhã, Phương Sơ Vũ biết trong lòng Hàn Thế Quân bất mãn với nàng ta, tuy nhiên lại dám làm gì.
Chẳng qua là mỗi lần nhìn thấy Tiết Nhã ăn mặc như hồ ly tinh, liền khó chịu vô cùng, ước gì xé rách mặt của nàng ta ra, để cho nàng ta cút ra ngoài. Lại bởi vì ngại vì trước mặt Hàn Thế Quân, cho nên vẫn cố nén.
Tình hình của Hàn gia như thế nào, ngược lại Tần Thư Dao cũng biết chút, dù sao mấy ngày nay cung nữ bên ngoài cũng những chuyện này. Chẳng qua là nàng lại nghĩ rằng Tiết Nhã lại vì vậy mà lấy được sủng ái của Hàn Thế Quân.
Chỉ là, ở kiếp trước, Tiết Nhã cũng rất được Hàn Thế Quân thích, dù sao nàng ta vô cùng hiểu được phải làm thế nào để làm Hàn Thế Quân vui vẻ.
Hôn lễ của Hàn Thế Quân trở thành chuyện cười trong kinh thành, người của Hàn gia cũng bởi vì chuyện này mà vô cùng ít ra ngoài. Chỉ là, chuyện này rất nhanh bị chuyện khác phủ lên, đó chính là hôn của Mộ Thành Hi.
Trịnh gia gả nữ nhi tất nhiên muốn nở mày nở mặt, hơn nữa Trịnh gia và Phương gia đều luôn hợp. Mặc dù lần trước Phương gia có hoàng hậu trợ trận, nhưng mà Hoàng thượng bởi vì việc hôn này mà tặng ít quà lễ. Cũng làm cho Trịnh gia nở mặt ít.
Bởi vì các hoàng tử cũng lục tục đón dâu, dù sao trong hoàng cung có ít ít phi tần và công chúa. Cho nên Hoàng thượng liền thưởng cho trạch viện ở trong kinh thành.
Vốn Tần Thư Dao cũng ngây ngô ở trong cung đến chán rồi, vốn cho rằng sau khi Hoàng thượng lập thái tử, mới có thể ra khỏi cung. Lại nghĩ rằng bởi vì hôn của Mộ Thành Hi, mà bọn họ có thể ra khỏi cung trước thời gian.
Điều này làm cho Tần Thư Dao vui mừng ra lệnh cho cung nữ dọn dẹp từ xuống dưới ở trong cung.
Mặc dù Bạch Thiển là chính phi của Mộ Thiếu Dục, nhưng bởi vì trong ngày thường Mộ Thiếu Dục cũng cưng chìu Tần Thư Dao, hơn nữa Bạch Thiển và Tần Thư Dao cũng như tỷ muội, cho nên người trong cung cũng tôn kính Tần Thư Dao giống vậy.
"Dao tỷ tỷ, tỷ đến lúc đó chúng ta nên chọn trạch viện nào để sống đây! Ta cảm thấy được trạch viện kia cũng tệ, nơi đó phong cảnh đẹp lại tốt."
Từ sau chuyện lần trước, Bạch Thiển liền trăm phương ngàn kế lấy lòng Tần Thư Dao và Mộ Thiếu Dục. Bởi vì mấy ngày đó Tần Thư Dao được hầu hạ ăn ngon uống ngon, hơn nữa thái độ Bạch Thiển cũng cực kỳ thành khẩn, cho nên Tần Thư Dao liền tha thứ cho Bạch Thiển.
Mà Bạch Thiển cũng khôi phục lại hoạt bát thường ngày, kể từ khi biết có thể xuất cung, càng thêm vui mừng thôi, mỗi ngày đều theo phía sau mông của Tần Thư Dao.
Tần Thư Dao nhìn bọn thu dọn đồ đạc, cười : "Sao có thể tự chọn được. Hoàng thượng ban thưởng trạch viện nào chúng ta liền ở đó thôi!"
Sau ngày hôn của Hàn Thế Quân, bọn họ cũng có cơ hội ra khỏi cung, cho nên cũng có cơ hội xem trạch viện mà Hoàng thượng ban cho.
Bạch Thiển có chút mất mát, chỉ là rất nhanh khôi phục hưng phấn mới vừa nãy: "Mặc kệ là trạch viện nào, cũng tốt hơn sống ở trong cung!"
Lúc này, trận thanh trong trẻo vang lên, Tần Thư Dao và Bạch Thiển rối rít quay đầu lại.
"Đồ dọn dẹp thế nào rồi? Ta nghe ngày kế tiếp chính là ngày tốt."
Bọn họ liên tục thu dọn chừng mấy ngày, đợi đến sau này mang cũng kịp.
Tần Thư Dao cười gật đầu cái, tới mặt trước Mộ Thiếu Dục, thấy mặc thân y phục màu đen, mà bên hông đeo hà bao nàng tự mình thêu, trong lòng có chút thỏa mãn và vui vẻ. Mà người đứng bên cạnh Mộ Thiếu Dục là Mộ Thành Hi, mặc thân trường bào màu xanh, mặt cũng mang theo nụ cười thản nhiên.
"Nghe lần này Trịnh gia lỗ vốn rồi. Tất cả mọi người nghị luận đồ cưới của đại tiểu thư Trịnh gia, lần này Ngũ hoàng tử phát tài rồi!"
Last edited by a moderator: 26/6/16