1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Đích nữ muốn hưu phu - Khanh Dư (Full+eBook)

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Chương 236

      Mộ Thiếu Dục nhận được tin tức Tần Thư Dao bị Bạch Thiển bắt canh giờ sau, bởi vì cung Thái Hòa xảy ra chút chuyện, cho nên vội vàng chạy về, còn đặc biệt để Mặc Kiếm và Thanh Ngọc ở lại, lại nghĩ rằng người uy hiếp là Bạch Thiển.

      Hơn nữa, trước đó Bạch Thiển sớm lên kế hoạch, lấy cớ xe ngựa hẹp muốn ở chung chỗ với Tần Thư Dao, đuổi đám người Tuyết Ảnh và Thi Vận sang xe ngựa khác.

      "Thuộc hạ bảo vệ chủ tận lực, xin Tam hoàng tử trách phạt!"

      Đám người Mặc Kiếm quỳ mặt đất, vẻ mặt xấu hổ.

      Mộ Thiếu Dục lại phất tay cái, muốn trách cũng trách nhất thời hồ đồ, biết rất ràng Bạch Thiển có liên quan đến hoàng hậu, vẫn còn để Tần Thư Dao đến gần nàng ta.

      "Bọn họ bắt Dao Nhi , nhất định là muốn bắt Dao Nhi tới uy hiếp ta! Trước khi đám người kia đạt được mục đích tuyệt đối tổn thương đến Dao Nhi!"

      Mộ Thiếu Dục biết mưu của đám người Bạch Tu Sinh, cau mày chắp tay tới lui vài vòng trong thư phòng, mới tiếp: "Trước tiên chúng ta chờ, nhất định bọn họ truyền tin cho ta!"

      Mặc dù thành Đức Hòa lớn, nhưng muốn tìm chỗ bọn họ thân cũng dễ dàng như vậy. Hơn nữa như vậy cũng chỉ chọc giận đám người Bạch Tu Sinh, cho nên Mộ Thiếu Dục quyết định trước tiên chờ tin tức của Bạch Tu Sinh. Hơn nữa Bạch Tu Sinh cũng ngu như vậy, vừa bàn điều kiện với vừa tổn thương Tần Thư Dao.

      Quả nhiên, qua ngày sau đó, Bạch Tu Sinh phái người đưa phong thư cho Mộ Thiếu Dục.

      Trong thư cũng cầu gì khác, chẳng qua là muốn mình Mộ Thiếu Dục gặp ông ta.

      Mộ Thiếu Dục đúng hẹn đến nơi Bạch Tu Sinh hẹn, mà Bạch Tu Sinh lại sai Liêu Phong xung quanh kiểm tra vòng, sau khi xác định mình Mộ Thiếu Dục đến mới yên lòng.

      "Quả nhiên ngươi rất quan tâm đến nữ nhân này. Chỉ là, cần lo lắng. tại nàng được chúng ta hầu hạ ăn uống rất tốt."

      Bạch Tu Sinh mang vẻ mặt đắc ý nhìn Mộ Thiếu Dục, tiếp: "Hôm nay ta gọi ngươi tới, nhất định ngươi rất thích nữ nhân kia, nguyện ý vì nàng bỏ ra ít hoặc nhiều!"

      "Rốt cuộc ông muốn thế nào?"

      Khuôn mặt Mộ Thiếu Dục vẫn luôn trầm, hai tròng mắt cũng lộ ra vẻ lạnh lùng.

      Bạch Tu Sinh ngửa đầu cười phá lên: " vậy ngươi cũng sớm điều tra ra những chuyện ta và hoàng hậu nương nương thầm làm. Ta muốn cũng khó khăn, chỉ cần ngươi giao binh quyền trong tay ra đây, như vậy ta lập tức thả nữ nhân kia ra!"

      Mộ Thiếu Dục nhíu chặt mày, nếu như gia binh quyền ra, mặc kệ là cho Bạch Tu Sinh hay Hoàng hậu, như vậy vận rủi chờ mà thôi.

      " muốn?" Bạch Tu Sinh nhìn thấu Mộ Thiếu Dục do dự, ông ta hừ lạnh tiếng: "Nếu ngươi muốn, ngày mai ta đưa đầu của nữ nhân kia cho ngươi!"

      Mộ Thiếu Dục cau mày, trầm tư chốc lát, mới : "Muốn ta giao binh quyền trong tay ra, như vậy chắc chắn Hoàng thượng hoài nghi."

      Bạch Tu Sinh thấy có hi vọng, liền cười : "Vậy nửa binh quyền. Như vậy ngươi cũng yên tâm chút!"

      Trong tay Hoàng hậu cũng có mấy vạn binh quyền, mà ở bên ngoài kinh thành Bạch Tu Sinh cũng nuôi hơn vạn binh mã, coi như Mộ Thiếu Dục chỉ giao ra nửa binh quyền, như vậy cũng đủ rồi.

      Mộ Thiếu Dục thấy Bạch Tu Sinh đáp ứng thoải mái như vậy, cũng suy đoán nhất định ông ta cũng có ít binh mã ở bên ngoài kinh thành, lại thầm ngẫm nghĩ chốc lát, mới : "Làm sao ta biết được nếu ta giao binh quyền cho ông, ông trả lại cho ta Dao Nhi hoàn toàn tổn thương gì!"

      "Chuyện này cần lo lắng, buổi trưa ngày mai. Ngươi mang binh phù đến, mà ta cũng mang nữ nhân của ngươi đến, tiền trao cháo múc! Thế nào?"

      Mộ Thiếu Dục chờ những lời này của ông ta, thấy ông ta như vậy, nhưng vẫn cố làm do dự, thấy Bạch Tu Sinh bắt đầu có chút kiên nhẫn, mới gật đầu : "Được. Ngày mai tiếp tục gặp mặt ở chỗ này, nếu để ta thấy Dao Nhi bị thương, như vậy nửa binh quyền ông cũng đừng hòng có được!"

      Bạch Tu Sinh nghe vậy lập tức hừ lạnh tiếng, sau đó liền mang Liêu Phong rời .

      Cho đến sau khi bọn họ xa, Thanh Ngọc nấp ở chỗ tối mới ra. núp cực giỏi, hoàn toàn có người phát ra . Cho nên mới vừa rồi khi Liêu Phong kiểm tra, hoàn toàn cảm giác được Thanh Ngọc tồn tại.

      " tại theo dõi bọn họ, sau đó cứu Dao Nhi ra!"

      Mộ Thiếu dục híp hai mắt lại, xem ra kế tiếp còn cần làm cuộc lớn hơn nữa, muốn để Bạch Tu Sinh biết kết quả đắc tội .

      Thanh Ngọc gật đầu, lập tức nhảy đến cây, sau đó biến mất ở trong rừng cây.

      Trong trạch viện, Bạch Thiển thấy mặt trời bên ngoài quá nóng, lại yên lòng Tần Thư Dao, cũng trực tiếp chuyển vào trong phòng Tần Thư Dao. Nàng nhìn Tần Thư Dao vẫn còn ở đằng kia xem sách, liền tiến tới liếc mắt nhìn, cuối cùng vẫn nhịn được hỏi: "Dao tỷ tỷ cứ thế mà yên tâm Dục ca ca đến cứu tỷ sao?"

      Tần Thư Dao vẫn luôn nhìn chằm chằm quyển sách, để ý tới Bạch Thiển.

      Bạch Thiển biết Tần Thư Dao vẫn còn tức giận nàng, thế nhưng vài ngày, nàng đều có thể nhàng dụ dỗ Tần Thư Dao đấy thôi. Thấy tỷ ấy vẫn chưa chấp nhận, cũng có chút tức giận. Nàng đưa tay đoạt lấy sách của Tần Thư Dao, sau đó bỉu môi, vui : "Rốt cuộc tỷ còn tức giận bao lâu nữa. Ta là ta bị buộc bất đắc dĩ. Huống chi những ngày qua, ta cũng xin lỗi với tỷ rồi. Sao tỷ chấp nhận!"

      Tần Thư Dao nhìn lên, lạnh lùng : "Ta muốn ném ngươi vào trong nước, sau đó ta cố ý. Ngươi có thể tha thứ cho ta ?"

      Bạch Thiển bất đắc dĩ nhún vai cái, : "Chỉ cần tỷ vui lòng, như vậy đều được!"

      "Vậy ngươi thả ta ra. Chính ngươi đều ngươi thích theo bọn họ, sao còn phải cấu kết với bọn họ làm việc xấu! Làm chuyện bản thân thích!"

      Bạch Thiển nghe vậy cau mày, suy nghĩ trong chốc lát, sau đó cúi đầu, giọng : "Cuối cùng ông ấy cũng là phụ thân của ta..."

      "Vậy ông ta vì ngươi mà suy nghĩ gì chưa?"

      Lúc này Tần Thư Dao cũng cảm giác bản thân có chút ghê tởm, chỉ là Bạch Tu Sinh chưa từng vì Bạch Thiển mà suy nghĩ chút, mà nàng cũng muốn bị nhốt ở chỗ này.

      Bạch Thiển cúi đầu, cũng cảm thấy mất mát: "Nhưng mà, ta cũng biết đường!"

      Tần Thư Dao nghe vậy liền biết có hi vọng, lại : "Sợ cái gì, chúng ta đường hướng Bắc. Nếu như gặp được thôn trang hoặc người địa phương, để bọn họ đưa chúng ta đoạn đường là được!"

      " được. Như vậy nhất định phụ thân ta đuổi theo!" Bạch Thiển cau mày lớn tiếng .

      Nếu như bị Bạch Tu Sinh bắt trở lại, như vậy Tần Thư Dao cũng thoải mái như hiên tại nữa đâu, chắc chắn bọn họ hạ thuốc mê với Tần Thư Dao, để cho nàng hoàn toàn cách nào nhúc nhích.

      Tần Thư Dao thấy Bạch Thiển còn chưa nguyện ý thả mình, liền đoạt lại sách của mình, lạnh lùng : "Vậy ngươi đừng cản trở ta đọc sách!"

      Vẻ mặt Bạch Thiển đau khổ, nhưng cũng biết tại Tần Thư Dao chán ghét mình, cho nên cũng trốn bên, chơi chậu hoa của mình.

      "Hôm nay, phụ thân đàm phán với Dục ca ca. Nếu như Dục ca ca nguyện ý cứu tỷ, chắc ngày mai tỷ bình an vô !"

      Chỉ trong chốc lát, Bạch Thiển vẫn cúi đầu chơi chậu hoa, chợt giọng .

      Tần Thư Dao nghe được câu này, nhịn được nhíu mày, trong lòng nàng cũng có chút mong đợi. Chẳng qua là mong đợi qua, lại hơn nữa là thất vọng.

      Nàng biết, Bạch Tu Sinh làm mọi chuyện, đối với Mộ Thiếu Dục mà tuyệt đối là rất quan trọng. Nàng cũng biết, bản thân ở trong lòng Mộ Thiếu Dục hoàn toàn là gì. Vì nữ nhân, làm sao chịu buông tha những chuyện quan trọng với mình chứ!
      Last edited by a moderator: 8/6/16
      tú cầu thích bài này.

    2. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Chương 237: Thư Dao được cứu, Bạch Thiển theo

      Thanh Ngọc vẫn theo đuôi Bạch Tu Sinh và Liêu Phong, bởi vì sợ bị hai người bọn họ phát , cho nên vẫn luôn theo từ xa
      Cho đến khi thấy hai người bọn họ biến mất ở tòa biệt viện, mới xuất .

      Khinh công của luôn rất cao, cho nên Bạch Tu Sinh và Liêu Phong hoàn toàn phát ra hành tung của .

      Sau lúc lâu sau, Thanh Ngọc liền leo tường vào trạch viện, sau đó dò xét cẩn thận địa hình trạch viện này. Cho đến khi thăm dò ràng tình hình, mới lặng lẽ biến mất.

      Ban đêm, hoàn toàn yên tĩnh.

      Bạch Thiển vì phòng ngừa Tần Thư Dao chạy trốn, cho nên trực tiếp ở trong phòng với Tần Thư Dao. Chẳng qua là nàng ngủ ở nhuyễn tháp, mà Tần Thư Dao lại ngủ ở giường.

      Chẳng qua là, nàng mới có chút ngủ say. Liền nghe thấy ngoài cửa vang lên tiếng rất . Nàng kiên nhẫn nhíu mày, chính là vừa lật người, miệng của nàng lại bị người che. Nàng hoảng sợ tỉnh lại, trợn to hai tròng mắt lại thấy gương mặt quen thuộc.

      Mặc Kiếm sớm vào gian phòng, vốn muốn làm Bạch Thiển tỉnh. Bởi vì nghe được nàng kiên nhẫn thầm tiếng, sau đó lại nhìn thấy nàng lật người, liền cho rằng nàng tỉnh, cho nên nhanh chóng che miệng của nàng.

      Vốn Tần Thư Dao ngủ, cho nên nghe được động tĩnh lập tức ngồi từ giường dậy. Sau khi nhìn thấy là Mặc Kiếm và Thanh Ngọc, cũng thoáng thở phào nhõm.

      "Tam hoàng tử bảo chúng ta tới cứu phu nhân. nhanh lên !"

      Thanh Ngọc mở cửa ra, nhìn xung quanh chút, sau khi xác định có ai, mới quay đầu giọng .

      Tần Thư Dao liếc mắt nhìn vẻ mặt kinh hoàng của Bạch Thiển, Mặc Kiếm cũng hỏi: "Nàng ta sao?"

      Bạch Thiển là chính phi của Mộ Thiếu Dục. Hai ngày nay chính phi và trắc phi của Mộ Thiếu Dục đồng loạt biến mất, mặc dù có thể dùng cớ lừa gạt chút, nhưng mãi vẫn xuất , khó tránh khỏi bị người hoài nghi.
      "Mang nàng cùng!"

      Bạch Thiển sợ bọn họ bỏ rơi nàng, nghe được câu này, lập tức gật đầu cái.

      Tần Thư Dao bất đắc dĩ lắc đầu cái, lại : "Nếu ngươi la to, ta để buông ngươi ra!"

      Bạch Thiển lập tức gật đầu, ý bảo mình phát ra bất kỳ thanh gì.

      Mặc dù Mặc Kiếm còn có chút lo lắng, nhưng thấy đến Tần Thư Dao vẫn rất tin tưởng nàng ta, hơn nữa mang theo nàng ta như vậy cũng tiện. Cho nên liền thả tay.

      Bạch Thiển vừa được thả ra, liền yên tâm há miệng hít thở. Sau đó lại ý bảo mình tuyệt đối phát ra bất kỳ thanh gì, như thế mới yên lòng, cùng nhau cẩn
      [​IMG]
      tú cầuNgọc Bình thích bài này.

    3. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Chương 238: Hàn phủ tổ chức tiệc vui vô tình gặp Phương thị

      Ngày hôm sau, sau khi Bạch Tu Sinh nhận được bức thư, mới phát Tần Thư Dao và Bạch Thiển cùng biến mất. Ông ta tức giận thôi, hận được lập tức bắt Mộ Thiếu Dục sau đó bầm thây vạn đoạn.

      "Sư phụ, đệ tử thấy chuyện này có liên quan đến sư muội. Mỗi ngày muội ấy đều coi chừng nữ nhân kia, nếu như phải muội ấy cố ý muốn thả . sao bọn họ chạy thoát được!"

      Liêu Phong cảm thấy ngày hôm qua bản thân kiểm tra rất ràng, hơn nữa hành tung của bọn họ cũng rất bí mật, cảm thấy có người biết được. Cho nên đẩy toàn bộ trách nhiệm lên người Bạch Thiển.

      Bạch Thu Sinh hung hăng nắm chặt bức thư, phẫn nộ quát: "Đồ ăn cây táo rào cây sung kia. Vốn ta tưởng rằng còn có chỗ cần dùng, nghĩ tới phá hỏng chuyện của ta. tại ngay cả con mồi cũng bị mất, cũng bứt dây động rừng, sau này chúng ta đối phó Mộ Thiếu Dục càng khó hơn rồi!"

      Liêu Phong cũng gật đầu cái, nhíu mày : "Vậy bây giờ chúng ta nên làm thế nào cho phải?"

      Bạch Tu Sinh trầm tư trong chốc lát, sau đó mới : "Chúng ta thể ở chỗ này lâu được, nhanh trở lại doanh trại, xem chút những binh lính kia có vấn đề hay !"

      Ông ta muốn Mộ Thiếu Dục giao ra nửa binh quyền, vậy Mộ Thiếu Dục cũng đoán ra cách thức mà ông ta sử dụng, hoặc còn có thể đoán ra ông ta cũng nuôi hơn vạn binh mã bên ngoài kinh thành.

      Những binh mã kia đều có thể từ Nam Tĩnh mang tới, nếu như hơi có chút tổn thất, như vậy kế hoạch của ông ta cũng bị phá hỏng toàn bộ.

      Phủ Hoàng tử.

      Vẻ mặt Bạch Thiển mang theo ủy khuất và hối hận, nàng cúi đầu, hai tay nắm nhau chặt, giọng cũng thay đổi có chút cầu khẩn: "Sau này ta dám nữa, các ngươi hãy bỏ qua cho ta lần này !"

      Mới vừa rồi, Mộ Thiếu Dục nhận được tin tức. là Bạch Tu Sinh và Liêu Phong rời khỏi tòa trạch viện kia, nhìn là biết bỏ rơi Bạch Thiển rồi.

      biết là Bạch Tu Sinh quan tâm đến an nguy của Bạch Thiển, hay cảm thấy Mộ Thiếu Dục nhìn vào tình cảm phu thê mà tha cho Bạch Thiển.

      Chỉ là, Mộ Thiếu Dục cảm thấy hẳn là ý trước. Chẳng qua là những chuyện này Mộ Thiếu Dục cũng nhắc tới với Bạch Thiển, là cảm thấy cần thiết, hai cũng sợ Bạch Thiển biết thương tâm.

      Vẻ mặt Mộ Thiếu Dục lạnh lùng, : "Trước tiên giam ngươi lại, được ra ngoài bước!"

      Bạch Thiển vừa nghe, lập tức bày ra vẻ mặt đau khổ. Nhưng nghĩ tới mới vừa rồi Mộ Thiếu Dục cũng dùng giọng trách cứ nàng, trong lòng lập tức vui mừng.

      "Huynh yên tâm, lần sau ta tuyệt đối làm tiếp chuyện như vậy nữa." xong liền nhảy lên cái rồi ra ngoài!

      Mộ Thiếu Dục thấy Bạch Thiển xem như có chuyện gì chỉ có thể bất đắc dĩ lắc đầu cái.

      biết Bạch Thiển bị ép bất đắc dĩ, chỉ là cũng muốn để cho nàng ăn chút dạy dỗ. Cho nên mùa hè này, cũng thả Bạch Thiển ra ngoài, mà Bạch Thiển cũng tự biết mình phạm sai lầm, cho nên vẫn luôn ngoan ngoãn đợi ở trong viện. Chẳng qua là thỉnh thoảng gọi Tần Thư Dao vào tâm với nàng chút..

      Trong lòng Tần Thư Dao vẫn còn chút khúc mắc với nàng, cho nên cực ít .

      Như vậy, mùa hè nhanh chóng qua, thời tiết cũng bắt đầu dần dần chuyển lạnh. Hoàng thượng thích ứng được với mùa thu ở thành Đức Hòa, cho nên lại ra lệnh bách quan trở về Kinh Thành.

      Bạch Thiển bị giam ở trong viện gần hai tháng, rốt cuộc có thể ra khỏi cửa, dĩ nhiên là vui mừng vô cùng, mặc dù ngồi ở xe ngựa, nhưng cũng có thể thỉnh thoảng nhìn phong cảnh bên ngoài, hoặc là xuống xe bộ.

      Lại qua bảy, tám ngày, tất cả mọi người trở về Kinh Thành.

      Nhưng mà lúc này hôn của Hàn Thế Quân và Phương Sơ Vũ cũng đến gần, Hàn gia còn đặc biệt mời Tần Thư Dao dự lễ. Ngay cả hoàng hậu cũng tự mình đưa Phương Sơ Vũ xuất giá.

      Phương gia là nhà mẹ đẻ của hoàng hậu, tại Mộ Thiếu Dục điên rồi. Cho nên hoàng hậu càng muốn dựa vào Phương gia, mà người của Phương gia cũng phải dựa vào thế lực của hoàng hậu. Cho nên hai người bọn họ ai cũng thể ngã xuống.

      Có hoàng hậu trợ trận, hôn lễ này cũng phá lệ long trọng, vốn chỉ chuẩn bị tám mươi gánh đồ cưới, cũng bởi vì hoàng hậu xuất và lễ vật hoàng hậu tặng mà tăng lên trăm gánh.

      Vậy cũng là cho Phương Sơ Vũ thể diện cực lớn, cũng làm cho sau này Hàn gia dám khinh thị Phương Sơ Vũ.

      Tần Thư Dao cũng theo hoàng hậu Phương gia đưa tiễn Phương Sơ Vũ, mà mang theo Bạch Thiển cùng tới Hàn gia.

      Dù sao Bạch Thiển vẫn là chính phi của Mộ Thiếu Dục, coi như hai người bọn họ có quan hệ phu thê , nhưng mà ở những trường hợp quan trọng, Bạch Thiển vẫn phải kịp thời xuất .

      Bị nhốt lâu như vậy, khó có lúc Bạch Thiển được ra ngoài, dĩ nhiên là vui mừng vô cùng, lại nghe Tần Thư Dao người giàu nhiều quy củ, cho nên chỉ có thể ngồi ở ghế ngẩn người.

      Hàn gia Tần Thư Dao rất quen thuộc, hôm nay bởi vì có hoàng hậu nương nương đến, cho nên đặc biệt đến nhiều người. Trong viện tử này mặc dù đều là nữ quyến, nhưng cũng chen lấn chật ních rồi.

      Nàng suy nghĩ dù sao tân nương tử còn phải qua chút nữa mới có thể vào cửa, cho nên mang theo người những địa phương khác.

      Ai ngờ Bạch Thiển cũng muốn đợi ở chỗ này, cứng rắn muốn theo Tần Thư Dao. Cuối cùng Tần Thư Dao chỉ có thể bất đắc dĩ cho nàng theo.

      Tần Thư Dao biết Hàn phủ có hậu hoa viên, chỗ đó yên tĩnh người cũng ít, cho nên cùng hậu hoa viên với Bạch Thiển.

      Hai người ngồi ở trong lương đình, nhìn cá trong hồ tự do tự tại bơi qua bơi lại, nhất thời quên mất tiếng động vừa vang lên lúc nãy.

      Bạch Thiển thấy mặc dù mặt Tần Thư Dao còn vẻ lạnh lùng, nhưng lại quá lạnh lùng như lúc trước, liền lên, cười : "Dao tỷ tỷ, tỷ còn giận ta sao?"

      Tần Thư Dao ngẩng đầu lên, nhìn Bạch Thiển. Nhớ tới Mộ Thiếu Dục qua với nàng, Bạch Tu Sinh mặc kệ sống chết của Bạch Thiển, mặc cho nàng ta tự sinh tự diệt. cảm thấy Bạch Thiển đáng thương, giống với nàng, Tần Lương vẫn luôn ôn hòa với nàng ta, mặc dù cũng từng có mấy lần muốn biểu đạt ra ý quan tâm, nhưng mỗi lần đều giải quyết được gì.

      Nàng khẽ lắc đầu cái, thấp giọng : "Nếu còn có lần thứ hai, ta chắc chắn ném ngươi xuống hồ làm mồi cho cá!"

      Bạch Thiển nghe giọng dí dõm của Tần Thư Dao, liền biết nàng còn tức giận, lập tức lôi kéo cánh tay của nàng : "Ta cũng biết Dao tỷ tỷ phải là người hẹp hòi, chỉ là tỷ đừng lo lắng, ta biết phụ thân ta để ý đến. Trước kia luôn nhớ tới ông ta là phụ thân của ta, cho nên luôn giúp đỡ làm việc. Nhưng bây giờ ông ta để ý đến sống chết của ta, sau này ta cũng có bất kỳ liên quan gì đến ông ta nữa, ta cũng tuyệt đối giúp ông ta làm chuyện mà ta muốn làm!"

      Tần Thư Dao khẽ mỉm cười, mặc dù Bạch Thiển chút thương cảm, nhưng Tần Thư Dao biết ra trong lòng Bạch Thiển rất khổ sở, hoặc giả bản thân Bạch Thiển cũng từng muốn Bạch Tu Sinh tới cứu nàng ta .

      Chẳng qua là có lúc, cuối cùng có vài người để ý đến mình, coi như là người thân cũng giống như vậy.

      Bạch Thiển cúi đầu, nhìn cá trong hồ, nhất thời hai người cũng gì thêm.

      Đột nhiên ở chỗ đối diện hồ nước truyền đến trận tiếng cười duyên cùng với trận thanh giận dữ mắng mỏ, Bạch Thiển và Tần Thư Dao lập tức ngẩng đầu lên, lại thấy bóng dáng quen thuộc.

      "Phu nhân, hôm nay là ngày vui của Hàn công tử, khách bên ngoài rất nhiều. Ngài thể xông loạn ra ngoài, nếu như bị người thấy được, như thế tốt cho việc lớn!"

      Phương Sơ Viện cau mày, vui : "Ta ở bên trong buồn bực đến hỏng rồi, chẳng lẽ cho ta ra ngoài lại sao? Huống chi đại phu , phụ nữ có thai phải lại nhiều!"
      Chương 239: Phương thị rơi xuống nước, tân nương bị cướp

      Tần Thư Dao nghĩ tới ở hậu hoa viên Hàn phủ gặp phải Phương Sơ Viện, mà bụng Phương Sơ Viện cũng to lên. Nếu nàng đoán sai, hẳn là hoàng hậu thầm động tay động chân, mà lúc ấy Phương Sơ Viện cũng phá đứa bé trong bụng, cũng bị đưa đến trong chùa, mà là đưa đến Hàn phủ dưỡng thai.

      tại Mộ Tử Liệt điên rồi, cho nên hoàng hậu cực kỳ coi trọng đứa bé trong bụng Phương Sơ Viện.

      Vốn Tần Thư Dao muốn lôi kéo Bạch Thiển trốn, ai ngờ Bạch Thiển lại kinh hô: "Đó phải là Phương trắc phi sao?"

      Lời này vừa ra, hai người ở chỗ đối diện vốn cãi vã lập tức nhìn về phía nơi này, sau đó nhanh chóng núp vào.

      Tần Thư Dao cũng nhanh chóng kéo Bạch Thiển xuống, núp ở dưới ghế dài.

      Nàng tin tưởng nếu để cho hoàng hậu biết, bọn họ nhìn thấy bí mật của bà ta, nhất định bà ta từ thủ đoạn nào giết bọn họ. Chẳng qua là hoàng hậu giết hài tử của nàng, như vậy nàng cũng muốn để cho hoàng hậu nếm thử chút đau đớn mất con.

      Phương Sơ Viện thấy là Bạch Thiển và Tần Thư Dao, ban đầu người ả hận nhất chính là hai người bọn họ, cho nên tại nhìn thấy hai người bọn họ cũng sợ hãi, ngược lại còn cười phá lên: "Các ngươi tránh cái gì chứ? phải nhìn thấy rồi sao? Ta cũng sợ, các ngươi sợ cái gì chứ?"

      Phương Sơ Viện phát đứa bé trong bụng là của Mộ Tử Liệt, coi như ả biết tại Mộ Tử Liệt biến thành dạng gì, nhưng mà thái độ của hoàng hậu với ả thay đổi trăm tám mươi độ, ả cũng có thể đoán ra đại khái tình hình.

      Bạch Thiển cũng vô cùng ghét Phương Sơ Viện, cảm thấy ả rất giả bộ, lại yếu ớt vô cùng. Cho nên nàng lập tức đứng dậy, la lớn: "Ai sợ ai hả? Hừ, dã chủng trong bụng ngươi là của ai? Đợi sau khi tiệc rượu lần này chấm dứt, ta nhất định phải cho Hoàng thượng biết!"

      Tần Thư Dao hoảng sợ, vội vàng lôi kéo Bạch Thiển, Bạch Thiển lại quan tâm, còn muốn tiếp. Tần Thư Dao vội vàng chặn lại : "Hoàng hậu bố trí ả ta ở chỗ này, nhất định phái người bảo vệ an nguy của ả ta. Ả ta dám kiêu ngạo như vậy, như vậy người bên cạnh ả nhất định biết võ công. Ta và ngươi hai người tay trói gà chặt đấu bọn họ thế nào, còn bằng trước, chờ ra khỏi nơi này rồi tố cáo cũng muộn!"

      xong liền vội vàng lôi kéo tay Bạch Thiển, muốn ra khỏi hoa viên này.

      Bạch Thiển cũng biết Tần Thư Dao có đạo lý, cho nên cũng muốn ở nơi lâu, theo Tần Thư Dao cùng chạy.

      Nhưng mà, nghĩ tới bên cạnh Phương Sơ Viện quả nhiên là có võ công, hơn nữa khinh công rất cao. Nàng ta chỉ làm động tác chuồn chuồn lướt nước bay đến trước mặt bọn họ.

      Bạch Thiển kêu lên tiếng, người này đánh ra chưởng, dùng sức mà đánh Bạch Thiển vào trong nước.

      Tần Thư Dao biết mục tiêu kế tiếp chính là nàng, nàng nhanh chóng chạy , nhưng tốc độ của nàng sánh bằng nữ tử kia, chạy lâu nhưng cảm giác được bất cứ uy hiếp gì. Nàng nghi ngờ quay đầu, lại thấy Thi Vận và Tuyết Ảnh đánh nhau với nữ tử kia. Mà Bạch Thiển trong nước cũng được Ngưng Sương cứu lên.

      Nàng thấy màn như vậy liền biết, nhất định là Mộ Thiếu Dục ra lệnh cho bọn họ luôn theo bên mình, may là đám người Thi Vận kịp thời xuất , nếu mình và Bạch Thiển sợ bỏ mạng ở chỗ này rồi!

      Phương Sơ Viện ở đối diện thấy màn như vậy, cũng muốn nhanh chạy trốn. Tần Thư Dao vội vàng kêu lên với Ngưng Sương: "Đẩy nữ nhân kia vào trong hồ !"

      Mặc kệ như thế nào cũng thể để Phương Sơ Viện thuận lợi sinh con.

      Nữ tử kia nghe được câu này lập tức muốn cứu Phương Sơ Viện, lại nghĩ rằng võ công của hai người Thi Vận và Tuyết Ảnh cũng cực kỳ tệ, bản thân lại bị hai người bọn họ ngăn cản.

      Ngưng Sương được Tần Thư Dao ra lệnh, lập tức nhảy đến trước mặt Phương Sơ Viện, sau đó nắm cổ áo của ả ném vào trong hồ.

      Tần Thư Dao nhìn Phương Sơ Viện ngừng giãy giụa ở trong hồ nước, nhưng trong lòng chút vui mừng. Trả thù như vậy, cũng làm nàng cảm thấy vui vẻ, chẳng qua là đứa bé trong bụng của ả, tuyệt đối thể lưu lại!

      Nữ tử kia thấy thế, cũng gấp gáp nhảy vào trong hồ, lập tức cứu Phương Sơ Viện lên bờ.

      Đám người Tần Thư Dao cũng dám ở lại nơi này lâu, nhanh chóng mang người rời khỏi nơi này.

      yến tiệc vẫn vô cùng náo nhiệt, Tần Thư Dao nhìn mọi người vẫn trò chuyện, liền tùy ý hỏi người, liền biết tân nương tử được đưa tới rồi.

      Đối với hôn lễ của Hàn Thế Quân, tất nhiên Tần Thư Dao đến, chẳng qua là nàng để cho ta nhàng hoàn thành hôn lẽ như vậy, nàng muốn ta bị lăng nhục, để cho mọi người đời này đều cười nhạo cho ta.

      Tần Thư Dao nhìn Hàn Thế Quân cõng tân nương tử vào, mà lúc này cũng bắt đầu đốt pháo, chẳng qua là mọi người cũng nghĩ tới, pháo mới vừa đốt lên, làn khói sương mù đậm đặc. Sau đó, trong làn khói sương mù dày đặc truyền đến tiếng thét chói tai của nữ tử.

      Mọi người cũng khủng hoảng, cho đến khi khói mù dần dần tản , mọi người mới phát ra là tân nương tử ở lưng Hàn Thế Quân cánh mà bay rồi.

      Vậy mà, lúc này ở nóc nhà truyền đến tiếng cười dâm đãng: "Ha ha, dáng vẻ của tân nương tử này xinh đẹp, trước cho ta chơi mấy ngày, sau đó trả lại cho ngươi!" xong, lập tức vác tân nương tử chạy trốn.

      Vẻ mặt Hàn Thế Quân xanh mét, ai to gan như vậy, dám đối nghịch với . Xung quanh cũng trận hỗn loạn, tất cả mọi người cúi đầu xì xào bàn tán.

      Ngày thành hôn đó, tân nương tử bị cướp , đây đối với Hàn gia mà là vô cùng nhục nhã.

      Hơn nữa tân nương tử là nữ nhi Phương gia, hôm nay lại có hoàng hậu tự mình đưa tới, tại tân nương tử bị người cướp , coi như là mất trinh tiết, Hàn Thế Quân cũng thể lui về. Hơn nữa, bây giờ Hàn Thế Quân, còn chưa có gan từ hôn.

      Tần Thư Dao tránh ở trong đám người, nhìn sắc mặt xanh lét của Hàn Thế Quân, chỉ cảm thấy cơn nghẹn ở trong lồng biết mất. Chẳng qua là chuyện này còn chưa đủ, nàng muốn dùng hết tất cả biện pháp tới hành hạ Hàn Thế Quân, để cho ta vĩnh viễn cũng đứng lên nổi.

      Bạch Thiển nhìn vẻ mặt tươi cười lạnh lẽo của Tần Thư Dao, nhất thời có chút hoang mang, tuy nhiên dám lên tiếng.

      Lần hôn lễ này, bởi vì chuyện cướp tân nương, tất cả mọi người đều có ý định ở lại nữa. Mà Hàn Thế Quân cũng bể đầu sứt trán, mang người lục soát.

      Chẳng qua là Tần Thư Dao biết, mặc kệ Hàn Thế Quân lục soát như thế nào, cũng tìm được tung tích của Phương Sơ Vũ.

      Mộ Thiếu Dục cũng có vào toàn biệt viện ở kinh thành, Tần Thư Dao thích nhất là tòa biệt viện dựa vào cửa thành kia, hoàn cảnh chỗ đó cực đẹp, bố trí cũng cực kỳ phù hợp.

      Từ sau khi nàng khỏi Hàn phủ, lập tức trở về trong cung, mà là cùng với đám người Bạch Thiển tới biệt viện của Mộ Thiếu Dục.

      Thanh Ngọc mặc thân y phục dạ hành, thấy Tần Thư Dao trở lại, lập tức hai tay ôm quyền, : "Phu nhân, người bắt trở lại, tại bị nhốt ở trong phòng!"

      Tần Thư Dao hài lòng gật đầu, sau đó lại : "Làm tệ, nhớ ngày ba bữa được ăn quá tốt. Tránh cho béo ra thể diễn kịch được!"

      Vở kịch vui này giờ mới bắt đầu đâu, kế tiếp nàng cần phải để cho tất cả mọi người trong kinh thành biết chuyện cười của Hàn Thế Quân.

      Thanh Ngọc vội vàng cười : "Chuyện này là đương nhiên, còn sút chút nữa động đao thương rồi!"

      Tuyết Ảnh lập tức liếc mắt, hừ lạnh tiếng: "Ta thấy là ngươi muốn, chẳng qua là dám mà thôi!"
      Chương 240: Phương thị đẻ non, Hoàng hậu thịnh nộ

      Tần Thư Dao cũng phải là người độc ác, mặc dù muốn bôi nhọ danh tiếng Hàn Thế Quân, nhưng cũng phá hủy trong sạch của nữ tử.

      Huống chi đám người Thanh Ngọc cũng phải là thứ người như thế.

      Đối với cãi vả của bọn họ, Tần Thư Dao sớm quá quen thuộc, chẳng qua là khỏi làm nàng nhớ lại Tĩnh Nguyệt. Lúc trước ý định của Tĩnh Nguyệt với Thành Ngọc là sau khi Tĩnh Nguyệt qua đời Tần Thư Dao mới biết, nếu như sớm phát , như vậy cũng có thể cho Tĩnh Nguyệt được hạnh phúc ngắn ngủi rồi?

      Chỉ là, mặc kệ như thế nào, tại cũng coi như là nàng báo thù cho Tĩnh Nguyệt. Mộ Tử Liệt điên rồi, mà hài tử của cũng được sinh ra đời này. Tĩnh Nguyệt cũng có thể yên nghỉ rồi!

      "Tốt lắm, canh giờ cũng sớm. Chúng ta cũng cần phải trở về. Ngưng Sương ở lại chỗ này trông tân nương tử kia, được để cho nàng ta thấy gương mặt của các ngươi!"

      Tần Thư Dao lại dặn dò mấy câu, sau đó mới mang người rời khỏi nơi này.

      Lúc này, Hàn phủ loạn đến hỏng rồi. Ngoại trừ bởi vì Phương Sơ Vũ bị cướp ra, còn có Phương Sơ Viện đẻ non nữa. Mặc dù sau khi Phương Sơ Viện rơi xuống nước được cứu lên nhanh chóng. Nhưng mà, vốn thai nhi của ả ổn định, lại thêm bị kinh sợ khi rơi xuống nước cộng thêm bị phong hàn. Được cứu lên bao lâu, bụng liền bắt đầu đau, mà thân dưới cũng ngừng chảy máu.

      Vốn hoàng hậu cũng định trở về cung nghỉ ngơi, nhưng mà nửa đường lại nghe được tin tức này, lập tức vội vội vàng vàng chạy tới Hàn phủ. Người ngoài chỉ cho rằng hoàng hậu quan tâm đến Phương Sơ Vũ Phương gia mà thôi.

      "Rốt cuộc là xảy ra chuyện gì?"

      Hoàng hậu lo lắng đứng ở ngoài cửa, bên trong còn truyền đến tiếng kêu khóc đau thấu tâm can của Phương Sơ Viện.

      Hàn Thế Quân cũng nhíu chặt mày, hôm nay vốn là ngày vui của , nghĩ tới lại xảy ra nhiều chuyện như vậy. Tân nương của bị cướp giải thích được, mà Phương Sơ Viện trốn ở chỗ này dưỡng thai đột nhiên đẻ non. Nếu hoàng hậu trách cứ, như vậy cái mạng của cũng giữ được.

      Hai tay ôm quyền, mặc dù lòng tràn đầy buồn bực và rầu rỉ, nhưng mặt cũng coi như trấn định: "Hạ quan nghe là Phương phu nhân bị Tần trắc phi đụng phải, sau đó hai phe đánh nhau, cho nên mới..."

      "Tần trắc phi? Tại sao lại là nàng! Xem ra nàng cố ý đối nghịch với Bổn cung!" Hoàng hậu híp hai mắt lại, bà ta biết nhất định đứa bé trong bụng Phương Sơ Viện giữ được, nhưng bà ta tuyệt đối dễ dàng buông tha như vậy.

      Hàn Thế Quân cũng cau mày, có chút làm sao Tần Thư Dao biết được nơi vắng vẻ này.

      Hoàng hậu tức giận, hừ lạnh tiếng, nhìn Hàn Thế Quân : "Bổn cung cho rằng ngươi là người cẩn thận, nhưng lại nghĩ tới để người ngoài xông loạn vào. Chuyện hôm nay, tuy là Viện Nhi tự xông ra ngoài. Nhưng nếu ngươi phái thêm mấy người trông chừng, cũng loạn thành như vậy. Hơn nữa, hôm nay là tân hôn của ngươi, lại nghĩ rằng Vũ Nhi lại bị người cướp . Điều này làm thể diện Phương gia còn gì nữa.".

      Hàn Thế Quân nghe thế trán chảy mồ hôi, tất nhiên biết hoàng hậu rất mong đợi đứa bé trong bụng Phương Sơ Viện, chẳng qua là tại đứa bé trong bụng Phương Sơ Viện giữ được. Chắc chắn hoàng hậu chuyên lửa giận đến người của .

      Hoàng hậu lạnh lùng nhìn Hàn Thế Quân, lại : “Tội chết có thể miễn, nhưng tội sống khó tha. Bổn cung cho ngươi cơ hội công bù tội, nếu ngươi có thể bắt Tần trắc phi cho Bổn cung, như vậy Bổn cung truy cứu ngươi chuyện lần này!"

      Hàn Thế Quân nhíu chặt mày, phát bên ngoài hay bên trong cũng biết nữ nhân Mộ Thiếu Dục là Tần Thư Dao. Hơn nữa cũng biết lần trước Bạch Tu Sinh bắt Tần Thư Dao uy hiếp lần rồi, tại Mộ Thiếu Dục càng thêm quan tâm đến Tần Thư Dao, hơn nữa còn ra lệnh cho vài người theo dõi bảo vệ Tần Thư Dao.

      Hoàng hậu thấy chậm chạp gì, liền : "Chẳng lẽ ngươi sợ Tam hoàng tử? Bây giờ Tứ hoàng tử biến thành như vậy, tất cả đều là do Tam hoàng tử thầm hạ độc, chỉ là Bổn cung hỏi Bạch Tu Sinh, ông ta tuy loại độc này khó giải, nhưng phải có thuốc giải. Chỉ là muốn giải độc khó khăn chút."

      Làm sao mà Hàn Thế Quân hiểu ám chỉ của hoàng hậu chứ, biết bản thân chọn bước này, như vậy phải thẳng. Huống chi, cũng hi vọng Tứ hoàng tử có thể sớm ngày bình phục, như vậy địa vị của ở trong triều cũng dao động. Mà quả cũng muốn để cho Mộ Thiếu Dục nếm thử chút đau đớn.

      Hai tay ôm quyền, cúi đầu : "Hoàng hậu nương nương yên tâm, chắc chắn hạ quan cố hết sức."

      Hoàng hậu nghe vậy hài lòng gật đầu cái.

      Lúc này tiếng kêu khóc bên trong cũng càng ngày càng , bà đỡ từ bên trong ra, chau mày, cúi đầu dám nhìn Hoàng hậu và Hàn Thế Quân, giọng cũng có chút run rẩy: "Là vị công tử, đáng tiếc mới mang thai sáu tháng..."

      Vẻ mặt Hoàng hậu mất mát, sau đó với Hàn Thế Quân: "Đợi sau khi thân thể của Phương phu nhân được dưỡng tốt, đưa trở về lại trong chùa!"

      Trước nên đưa Phương Sơ Viện ra ngoài, chỉ là bởi vì trong bụng Phương Sơ Viện mang thai hài tử của Mộ Tử Liệt, tại đứa bé trong bụng Phương Sơ Viện còn, như vậy tất nhiên hoàng hậu để cho nàng ta ở lại, làm vật trở ngại cho mình.

      Lại qua ba ngày, Phương Sơ Vũ được bình yên vô đưa về Hàn phủ. Chẳng qua là mọi người ở trong kinh thành truyền, Phương Sơ Vũ bị ác nhân làm nhục, hơn nữa cũng sớm mất trong sạch, ác nhân kia chơi ngán nàng, cho nên mới trả nàng về Hàn phủ.

      Hàn Thế Quân nhìn Phương Sơ Vũ, hỏi chuyện sau đó, nhưng Phương Sơ Vũ mực chắc chắn là người nọ chỉ nhốt nàng vào trong căn phòng, ngày ba bữa đưa chút thức ăn, sau đó gặp được những người khác.

      Lúc nàng bị đưa trở về, cặp mắt cũng bị che kín, cho nên hoàn toàn biết nàng bị giam ở nơi nào.

      Hàn Thế Quân buồn bực thôi, lại cố kỵ Phương gia, chẳng qua là để ăn phải chuyện thua thiệt buồn bực này, lại cam lòng.

      Cuối cùng chỉ có thể : " bằng, trước tiên nàng về nhà mẹ đẻ ở chút. Chờ thêm thời gian..."

      Phương Sơ Vũ được nuông chiều từ bé, mấy ngày qua lo lắng hãi hùng, nghĩ tới sau khi trở về liền bị đưa đến Hàn gia, mà Hàn Thế Quân vẫn còn chán ghét nàng.

      Nàng ta lập tức đứng lên, chỉ vào Hàn Thế Quân mắng: "Hầu gia, ta là ta trong sạch. Ngươi đưa ta về như vậy, vậy sau này ta lấy chồng thế nào. Hơn nữa ta gả cho Hàn gia các ngươi, sống là người của Hàn gia các ngươi, chết cũng là quỷ Hàn gia các ngươi!"

      tại Phương Sơ Vũ kiên quyết thể về nhà, nếu về nhà, như vậy phải đồng nghĩa với đánh khai sao?

      Người của Phương gia lấy được tin tức, cũng vội vàng chạy tới.

      Phương đại phu nhân nghe được tin tiểu nữ nhi của mình khóc thút thít ở trong phòng, cũng để ý Thái phu nhân ngăn cản, vội vàng chạy vào.

      "Ôi, nữ nhi của ta! Sao con lại khổ như vậy!"

      Phương Sơ Vũ vừa nhìn thấy mẫu thân của mình, lập tức nhào tới, nước mắt cũng giống như sợi dây chuyền hạt trân châu bị đứt ngừng trào ra.

      Sau khi hai mẹ con ôm nhau khóc trận, Phương đại phu nhân mới đỡ Phương Sơ Viện ngồi xuống, sau đó với Hàn Thế Quân: "Mới vừa rồi Vũ Nhi cũng , nó chỉ bị bắt mấy ngày, cũng bị tặc nhân kia làm nhục. Huống chi cửa hôn này là Hoàng thượng ban hôn, chẳng lẽ Hàn gia các ngươi ngay cả Hoàng thượng cũng coi vào đâu sao?"
      Chương 241: Phương Sơ Vũ bình an trở về

      Gương mặt Hàn Thế Quân xanh mét, coi như là Phương Sơ Vũ vẫn còn thân xử tử, nhưng khi ở trong hôn lễ bị cướp tại chỗ, đây cũng là chuyện mà mọi người đều biết. Huống chi lúc ấy tên tặc nhân kia trước khi mang Phương Sơ Vũ còn lưu lại những lời đó, càng làm cho người ta suy nghĩ xâu xa..

      Cho nên Phương Sơ Vũ còn tấm thân xử nữ hay còn quan trọng, nếu như còn cố ý để cho nàng ta gả vào Hàn gia, như vậy Hàn gia bị người trong thiên hạ cười rớt răng cửa.

      Nhưng mà mới vừa rồi Phương đại phu nhân cũng có mấy phần đạo lý, Phương gia là nhà ông bà ngoại của Hoàng hậu, chuyện này ngay cả Hoàng hậu mở con mắt nhắm con mắt, cũng chính là muốn Hàn Thế Quân ăn thiệt thòi này.

      Nhưng mà Hàn gia bọn đâu phải chỉ người, mấy ngày nay Thái phu nhân và thái lão gia đều oán giận nên trêu chọc Phương gia. Hơn nữa tại Mộ Tử Liệt đột nhiên bị bệnh, Hàn Thế Quân cũng có chút hối hận.

      Chuyện này nhất định là có người muốn cố ý chỉnh .

      Hàn Thế Quân lạnh mặt : "Nhưng mà Hàn gia chúng ta cũng thể bị làm nhục như vậy!"

      Phương đại phu nhân cũng biết cứng rắn ép buộc Hàn Thế Quân giữ Phương Sơ Vũ lại quả thể nào, bà ta suy nghĩ chút : "Ta biết ngươi chỉ sợ bên ngoài nghị luận, bằng chúng ta mời ma ma trong cung nghiệm thân cho Vũ Nhi, như vậy ngươi cũng yên tâm nhỉ!"

      Hàn Thế Quân cũng biết tại cũng chỉ có biện pháp này, mặc dù chặn được nhiều miệng, nhưng cũng có thể để Hàn gia hơi đẹp mắt chút.

      Phương đại phu nhân thấy Hàn Thế Quân dị nghị gì, liền với Phương Sơ Vũ: "Trong khoảng thời gian này, con ở lại đây. Ngày mai mẫu thân còn tới thăm con nữa!"

      Mặc dù, Phương Sơ Vũ cảm thấy ủy khuất vô cùng, nhưng tại nàng ta cũng biết có bất kỳ biện pháp nào, chỉ có thể đáp ứng trước như thế mà thôi.

      Ngày hôm sau, Phương đại phu nhân mang theo ma ma trong cung nghiệm thân cho Phương Sơ Vũ, cũng xác nhận là tấm thân xử nữ. Lần này Phương đại phu nhân cũng thả lòng, khẩu khí cũng còn mềm yếu như trước đó.

      "Các ngươi cũng nghe thấy rồi đó, mặc dù Vũ Nhi bị bắt mấy ngày, nhưng thân thể vẫn trong sạch." Phương đại phu nhân uống ngụm trà, liếc mắt nhìn Hàn Thái phu nhân và Hàn thái lão gia.

      Thái phu nhân nhíu chặt mày, bà ta vốn bắt bẻ gì với Phương Sơ Vũ, gia thế tướng mạo mọi người cũng tệ, nhưng bây giờ ở trong ngày thành hôn đó Phương Sơ Vũ bị tặc tử cướp , hơn nữa tặc tử kia còn ở trước mặt nhiều người để lại những lời kia. Coi như thân thể Phương Sơ Vũ vẫn trong sạch, nhưng người ngoài cũng cảm thấy Phương Sơ Vũ cũng sớm mất trinh tiết.

      Nhưng mà, tại Phương đại phu nhân mời ma ma trong cung, lại lấy hoàng hậu ra thị uy, chuyện này làm bọn họ thể đón nhận con dâu như vậy.

      Vẻ mặt Thái phu nhân có chút khó coi: "Nàng dâu của Quân Nhi có chuyện gì, như vậy cứ như thế . Lễ thành thân cũng cần làm lại, viện bọn họ cũng sớm thu thập thỏa đáng, chờ tối nay để bọn nó động phòng !"

      Mặc dù Phương đại phu nhân có chút vừa ý với thái độ của Thái phu nhân, nhưng bà ta thừa nhận nữ nhi mình là nàng dâu, cũng cần giữ buông tha như vậy nữa.

      "Vậy cũng tốt." Phương đại phu nhân lại uống ngụm trà, liền đứng lên cáo từ.

      đêm này, Phương Sơ Vũ liền ở lại trong phòng Hàn Thế Quân. Mặc dù Hàn Thế Quân biết thân thể Phương Sơ Vũ trong sạch, nhưng trong lòng luôn cảm thấy có vướng mắc.

      Ngày hôm sau, liền chỗ Thái phu nhân, là tuổi của Tiết Nhã cũng lớn rồi, thể kéo dài được nữa. Chính thê cũng cưới vào cửa, bằng cũng nâng nàng vào luôn.

      Lúc này Thái phu nhân lại cảm thấy Tiết Nhã tốt hơn Phương Sơ Vũ rất nhiều, nên cũng gật đầu đáp ứng.

      Cho nên Phương Sơ Vũ trở về phủ ba ngày sau đó, Tiết Nhã cũng được đưa vào Hàn gia.

      Mà kể từ sau khi Tiết Nhã vào Hàn gia, hàng đêm Hàn Thế Quân đều ở trong phòng Tiết Nhã, Phương Sơ Vũ biết trong lòng Hàn Thế Quân bất mãn với nàng ta, tuy nhiên lại dám làm gì.
      Chẳng qua là mỗi lần nhìn thấy Tiết Nhã ăn mặc như hồ ly tinh, liền khó chịu vô cùng, ước gì xé rách mặt của nàng ta ra, để cho nàng ta cút ra ngoài. Lại bởi vì ngại vì trước mặt Hàn Thế Quân, cho nên vẫn cố nén.
      Tình hình của Hàn gia như thế nào, ngược lại Tần Thư Dao cũng biết chút, dù sao mấy ngày nay cung nữ bên ngoài cũng những chuyện này. Chẳng qua là nàng lại nghĩ rằng Tiết Nhã lại vì vậy mà lấy được sủng ái của Hàn Thế Quân.

      Chỉ là, ở kiếp trước, Tiết Nhã cũng rất được Hàn Thế Quân thích, dù sao nàng ta vô cùng hiểu được phải làm thế nào để làm Hàn Thế Quân vui vẻ.

      Hôn lễ của Hàn Thế Quân trở thành chuyện cười trong kinh thành, người của Hàn gia cũng bởi vì chuyện này mà vô cùng ít ra ngoài. Chỉ là, chuyện này rất nhanh bị chuyện khác phủ lên, đó chính là hôn của Mộ Thành Hi.

      Trịnh gia gả nữ nhi tất nhiên muốn nở mày nở mặt, hơn nữa Trịnh gia và Phương gia đều luôn hợp. Mặc dù lần trước Phương gia có hoàng hậu trợ trận, nhưng mà Hoàng thượng bởi vì việc hôn này mà tặng ít quà lễ. Cũng làm cho Trịnh gia nở mặt ít.

      Bởi vì các hoàng tử cũng lục tục đón dâu, dù sao trong hoàng cung có ít ít phi tần và công chúa. Cho nên Hoàng thượng liền thưởng cho trạch viện ở trong kinh thành.

      Vốn Tần Thư Dao cũng ngây ngô ở trong cung đến chán rồi, vốn cho rằng sau khi Hoàng thượng lập thái tử, mới có thể ra khỏi cung. Lại nghĩ rằng bởi vì hôn của Mộ Thành Hi, mà bọn họ có thể ra khỏi cung trước thời gian.

      Điều này làm cho Tần Thư Dao vui mừng ra lệnh cho cung nữ dọn dẹp từ xuống dưới ở trong cung.

      Mặc dù Bạch Thiển là chính phi của Mộ Thiếu Dục, nhưng bởi vì trong ngày thường Mộ Thiếu Dục cũng cưng chìu Tần Thư Dao, hơn nữa Bạch Thiển và Tần Thư Dao cũng như tỷ muội, cho nên người trong cung cũng tôn kính Tần Thư Dao giống vậy.

      "Dao tỷ tỷ, tỷ đến lúc đó chúng ta nên chọn trạch viện nào để sống đây! Ta cảm thấy được trạch viện kia cũng tệ, nơi đó phong cảnh đẹp lại tốt."

      Từ sau chuyện lần trước, Bạch Thiển liền trăm phương ngàn kế lấy lòng Tần Thư Dao và Mộ Thiếu Dục. Bởi vì mấy ngày đó Tần Thư Dao được hầu hạ ăn ngon uống ngon, hơn nữa thái độ Bạch Thiển cũng cực kỳ thành khẩn, cho nên Tần Thư Dao liền tha thứ cho Bạch Thiển.

      Mà Bạch Thiển cũng khôi phục lại hoạt bát thường ngày, kể từ khi biết có thể xuất cung, càng thêm vui mừng thôi, mỗi ngày đều theo phía sau mông của Tần Thư Dao.

      Tần Thư Dao nhìn bọn thu dọn đồ đạc, cười : "Sao có thể tự chọn được. Hoàng thượng ban thưởng trạch viện nào chúng ta liền ở đó thôi!"

      Sau ngày hôn của Hàn Thế Quân, bọn họ cũng có cơ hội ra khỏi cung, cho nên cũng có cơ hội xem trạch viện mà Hoàng thượng ban cho.

      Bạch Thiển có chút mất mát, chỉ là rất nhanh khôi phục hưng phấn mới vừa nãy: "Mặc kệ là trạch viện nào, cũng tốt hơn sống ở trong cung!"

      Lúc này, trận thanh trong trẻo vang lên, Tần Thư Dao và Bạch Thiển rối rít quay đầu lại.

      "Đồ dọn dẹp thế nào rồi? Ta nghe ngày kế tiếp chính là ngày tốt."

      Bọn họ liên tục thu dọn chừng mấy ngày, đợi đến sau này mang cũng kịp.

      Tần Thư Dao cười gật đầu cái, tới mặt trước Mộ Thiếu Dục, thấy mặc thân y phục màu đen, mà bên hông đeo hà bao nàng tự mình thêu, trong lòng có chút thỏa mãn và vui vẻ. Mà người đứng bên cạnh Mộ Thiếu Dục là Mộ Thành Hi, mặc thân trường bào màu xanh, mặt cũng mang theo nụ cười thản nhiên.

      "Nghe lần này Trịnh gia lỗ vốn rồi. Tất cả mọi người nghị luận đồ cưới của đại tiểu thư Trịnh gia, lần này Ngũ hoàng tử phát tài rồi!"
      Last edited by a moderator: 26/6/16
      tú cầu thích bài này.

    4. lolemcalas

      lolemcalas Well-Known Member Staff Member Moderator

      Bài viết:
      1,707
      Được thích:
      7,787
      Chương 242: Chuyển ra khỏi hoàng cung tỷ muội tụ hội

      Mặc dù bởi vì liên quan đến Trịnh , nàng và Trịnh Uyển Uyển cũng giống như người lạ. Nhưng mà Mộ Thành Hi từng giúp nàng ít chuyện, huống chi đây cũng là đại của Mộ Thành Hi.

      Mộ Thành Hi nghe được câu này, chẳng qua là bất đắc dĩ lắc đầu cái.

      Bạch Thiển cau mày, gương mặt buồn khổ, cách lát mới thấp giọng : "Khi ta gả tới đây, giống như cũng có đồ cưới..."

      Nàng là bị ép buộc gả cho Mộ Thiếu Dục, huống chi lúc ấy nàng là tiểu miêu nữ của Nam Tĩnh, có thể có đồ cưới gì.

      Tần Thư Dao biết nàng có chút mất mát, dù tại nàng mang danh Tam Hoàng phi, nhưng với Mộ Thiếu Dục cũng chỉ là quen sơ, hoàn toàn có bất kỳ tiếp xúc thân mật nào.

      Hơn nữa mỗi ngày Bạch Thiển bị vây trong cung, cũng buồn khổ vô cùng.

      Mộ Thành Hi nghe thấy, nhịn được cười ra tiếng, : "Tam ca có ít tiền riêng đâu. Tam tẩu còn lo lắng sao?"

      Ngoại trừ Tần Thư Dao và Mộ Thiếu Dục ra, những người khác đều biết thân phận của Bạch Thiển, cũng biết Bạch Thiển và Mộ Thiếu Dục chỉ có danh phận phu thê nhưng có quan hệ phu thê .

      Bạch Thiển biết những thứ này cũng thể với Mộ Thành Hi, cho nên liền bĩu môi, gì thêm.

      Khóe miệng Mộ Thiếu Dục hơi nở nụ cười, sau đó tới bên người Tần Thư Dao, với Tần Thư Dao: "Ngũ đệ muốn kết toán với nàng, cho nên liền theo ta cùng trở về!"

      Tần Thư Dao và Mộ Thành Hi cùng mở Vọng Hương Lâu, kể từ khi Tần Thư Dao gả cho Mộ Thiếu Dục làm trắc phi, nàng liền để ý đến chuyện của Vọng Hương Lâu, cho nên cũng biết tại tiền lời như thế nào.

      Mộ Thành Hi và Bạch Thiển có chút ngạc nhiên, dù sao người nào, nữ tử nào hào phóng hiền thục, có thể cùng với những người khác cùng chung trượng phu. Thế nhưng Tam tẩu này lại giống, dường như chút ác ý nào với Tần Thư Dao, coi như ánh mắt Mộ Thiếu Dục vẫn luôn đặt ở người Tần Thư Dao, Bạch Thiển cũng lộ ra chút ganh tỵ.

      biết nữ nhân này là quá giả bộ, hay đúng như thế.

      Bạch Thiển hoàn toàn chú ý tới bản thân bị người hoài nghi, vừa nghe Tần Thư Dao hợp tác với Mộ Thành Hi mở tửu lâu, liền ở bên oán trách Tần Thư Dao đều chưa từng mang nàng ăn.

      Bởi vì Tần Thư Dao và Mộ Thành Hi muốn kết toán, cho nên Mộ Thiếu Dục cũng quấy rầy, chẳng qua là bản thân về thư phòng trước. Mà Bạch Thiển cũng cảm thấy thú vị, cũng ở bên người Tần Thư Dao, nghe Mộ Thành Hi và Tần Thư Dao tiền lời mấy tháng này.

      "Dao tỷ tỷ, đợi chúng ta chuyển ra ngoài ở, tỷ phải mang ta nếm thử chút!" Hai tay Bạch Thiển chống cằm, hơi bĩu môi .

      Mộ Thành Hi nhìn bộ dạng Bạch Thiển hơi quệt mồm, đáng vô cùng, khỏi cười, : "Chắc Tam tẩu chưa từng ăn thức ăn ngon ở kinh thành nhỉ!"

      Bạch Thiển vội vàng : "Bọn họ đều Ngự Thiện Phòng trong cung tốt nhất. Nhưng mà sau khi vào cung, mỗi ngày đều ăn cũng cảm thấy cứ bình thường thôi. Còn ngon bằng thức ăn ở ngoài nữa!"

      "Tam tẩu ăn của ngon vật lạ quen rồi, đột nhiên muốn nếm thử chút mùi vị dân dã. Chỉ là đây cũng phải chuyện quan trọng gì, qua mấy ngày nữa, đệ liền dẫn các tỷ tới Vọng Hương Lâu nếm thử các món ăn mới, nghe là chút thức ăn đặc sắc của Nam Tĩnh, biết Tam tẩu có thích hay !"

      Bạch Thiển vừa nghe hai tròng mắt lập tức sáng lên, vội vàng gật đầu : "Thích, nhất định thích!"

      Tần Thư Dao khẽ cau mày, nàng biết rốt cuộc Mộ Thành Hi biết những chuyện gì, mà dò xét Bạch Thiển. Nàng thấy mặt Mộ Thành Hi mặc dù còn cười, nhưng trong tròng mắt lại thoáng qua chút ánh sáng, cho nên giúp đở Bạch Thiển che giấu, : "Thiển Nhi, muội cũng đừng quá tham ăn. Còn biết là dạng món ăn gì đâu mà thích!"

      Lúc này Bạch Thiển mới phát mình sơ sót, vội cúi đầu giả bộ ngượng ngùng.

      Mộ Thành Hi liếc mắt nhìn Tần Thư Dao, liền gì thêm, lại cúi đầu xem sổ ghi chép.

      Tần Thư Dao thấy bộ dạng này của Mộ Thành Hi, khỏi khẽ thở dài cái, bị biết cũng sao, chẳng qua là tại Mộ Thành Hi coi Mộ Thiếu Dục là đối thủ cạnh tranh, cũng biết có làm ra chuyện bất lợi với Mộ Thiếu Dục hay .

      Kiếp trước, nàng biết Mộ Thành Hi bởi vì sợ Mộ Thiếu Dục đoạt ngôi vị hoàng đế của , từng đoạn tuyệt với Mộ Thiếu Dục thời gian, nhưng mà sau đó lại biết được tâm tư của Mộ Thiếu Dục, hai người liền tốt trở lại.

      Đời này biết Mộ Thành Hi có giống kiếp trước nảy sinh hiểu lầm với Mộ Thiếu Dục hay .

      Rốt cuộc, Tần Thư Dao và Bạch Thiển chuyển ra bên ngoài cung ở, bởi vì là việc vui khi dời đến chỗ ở tốt, cho nên Mộ Thiếu Dục còn đặc biệt mời mấy vị hoàng tử và mấy người bạn tốt trong triều.

      Bởi vì Bạch Thiển chưa từng làm chuyện lặt vặt này, cho nên chuyện lo liệu bữa tiệc đều do Tần Thư Dao phụ trách.

      Có kinh nghiệm kiếp trước cùng với kiếp này được Tần lão phu nhân cố ý bồi dưỡng, cho nên bữa tiệc như vậy cũng làm gọn gàng ngăn nắp, chỉ mời ít nam quyến, Tần Thư Dao cũng thuận tiện mời Tần Khả Cầm và Tô Nhã Hạm.

      Bởi vì sau này Tần Khả Cầm là đại tẩu của Tô Nhã Hạm, cho nên quan hệ của hai người cũng tốt lên ít.

      Tần Thư Dao thấy Tần Khả Cầm càng thêm tự nhiên hào phóng hơn trước cũng cao hứng ít.

      Lần này, mặc dù nàng cũng gọi Tiết Nhã và Tần Tuyết Như, nhưng mà hai người bọn họ cũng rất thức thời lấy cớ thân thể thoải mái cự tuyệt. Điều này cũng làm cho Tần Thư Dao bớt ít phiền toái.

      Tô Nhã Hạm thấy sắc mặt Tần Thư Dao đỏ thắm, hơn nữa Bạch Thiển cũng bộ dạng ôn hòa thiện lương, nhịn được tiến tới bên tai của nàng, thấp giọng : "Quả nhiên tỷ là là người có phúc, vốn muội còn lo lắng tỷ gả cho Tam hoàng tử làm trắc phi, chính phi phía đè ép tỷ. nghĩ tới chính phi này nhìn số tuổi chỉ hơn tỷ mà hơn nữa tính tình cũng tồi, khắp nơi đều nghe tỷ. Người ngoài biết còn tưởng rằng tỷ là chính phi nữa!"

      Nghe Tô Nhã Hạm những lời này, Tần Thư Dao khỏi nhíu mày cái. Kiếp trước mình vẫn luôn là chính thê, thói quen chuyện lớn trong nhà do bản thân làm chủ, hơn nữa quả Bạch Thiển có chút lệ thuộc vào nàng, hơn nữa bởi vì trước đó Bạch Thiển hợp mưu với Bạch Tu Sinh bắt nàng , Bạch Thiển càng thêm lệ thuộc vào Tần Thư Dao, khắp nơi cũng nhường cho nàng, lúc nào cũng theo nàng.
      Trước đó ngay cả Mộ Thành Hi cũng bắt đầu hoài nghi, tại Tô Nhã Hạm cũng nhìn thấu khác biệt. Nếu chuyện này bị người có tâm tư nhìn thấy, lại điều tra bối cảnh của Bạch Thiển, như vậy đối với Bạch Thiển hay Mộ Thiếu Dục đều bất lợi.

      Mặc dù hôn giữa Bạch Thiển và Mộ Thiếu Dục là tay hoàng hậu bày ra, nhưng mà hoàng hậu hiểm xảo trá, nhất định làm bản thân thoát khỏi sạch , sau đó hắt chậu nước bẩn vào người Mộ Thiếu Dục.

      Bởi vì nơi này còn có những khách nhân khác, cho nên Tần Thư Dao cũng tiện lộ ra lo lắng, liền cười giọng : "Đây cũng là ta có phúc khí, tính tình Tam hoàng tử phi ôn hòa, ta lại lớn tuổi hơn nàng, cho nên nàng mới khắp nơi nhường cho ta mà thôi!"

      Tô Nhã Hạm cũng có bao nhiêu hoài nghi, vốn nàng cũng cho rằng như vậy, cho nên nhìn thấy bộ dạng của Bạch Thiển cũng càng ngày càng cảm thấy Tần Thư Dao là người có phúc khí.

      Tần Khả Cầm sớm biết Bạch Thiển làm khó đại tỷ nhà mình, mà tuổi hai người bọn họ cũng xấp xỉ, cho nên ở cùng chỗ cũng nhiều hơn.

      Bởi vì Tần Khả Cầm đều ở trong khuê phòng đại viện, hiểu biết rất ít với những chuyện của thế giới bên ngoài. Mà Bạch Thiển cũng lớn lên ở trong núi. Cho nên Bạch Thiển rất nhiều việc hay việc mới mẻ, cũng làm cho Tần Khả Cầm cảm thấy rất hiếu kỳ, lôi kéo nàng ngừng hỏi lung tung này kia.

      "Tỷ thấy con hổ sao? giống như trong bức vẽ?" Tần Khả Cầm ngạc nhiên kêu lên.

      Tần Thư Dao vội nhìn về phía Bạch Thiển, cau mày.
      Chương 243: Tiết Nhã đắc ý bị trách phạt

      Người ngoài cũng cho rằng Bạch Thiển là đại gia khuê tú, ngay cả biết tên, nhưng mà có thể gả cho Mộ Thiếu Dục làm chính phi, nhất định cũng là cầm kỳ thư họa đều biết, tuyệt đối phải là cái gì cũng hiểu như thôn phụ dã man.

      Lời của Bạch Thiển lập tức làm cho tất cả mọi người tò mò.

      Tần Thư Dao vội vàng tới trước mặt Bạch Thiển, cười : "Đúng như vậy sao? Hoàng tử phi thấy con hổ khi nào vậy? Có phải rất đáng sợ ?"

      Bạch Thiển lập tức hiểu ý của Tần Thư Dao, thân phận của nàng người biết nhiều lắm, hơn nữa cũng cực kỳ bất lợi với Mộ Thiếu Dục. Nàng lập tức cười : "Rất đáng sợ, ban đầu nếu phải Tam hoàng tử cứu ta, có lẽ ta bị đưa vào trong miệng hổ rồi!"

      xong, cầm chiếc khăn trong tay vỗ vỗ vào lồng ngực của mình, lại : "Năm đó ta theo người nhà cùng xa, ngờ ở trong núi gặp được con hổ. May mà Tam hoàng tử cứu giúp, chẳng qua là gia phụ vì báo đáp ân cứu mạng của Tam hoàng tử, cho nên mới gả ta cho Tam hoàng tử!"

      Vừa như thế, mọi người cũng đều tin.

      Dù sao Bạch Thiển cũng phải là hậu nhân của danh môn trong kinh thành, có giải thích như vậy, mọi người cũng hoài nghi nữa. Mà Bạch Thiển cũng gấp gáp chuyển đề tài.

      Tần Thư Dao thấy tất cả mọi người vây quanh Bạch Thiển nữa, nàng cũng thoáng thở phào nhõm.

      Sau khi bữa tiệc chấm dứt, trong phủ cũng yên tĩnh trở lại.

      Kế tiếp chính là hôn lễ của Mộ Thành Hi, Tần Thư Dao và Bạch Thiển cùng được mời , mà Mộ Thiếu Dục cũng cùng theo. Bởi vì nam nữ quyến phân chỗ ngồi, cho nên từ sau khi vào trạch viện của Mộ Thành Hi, Tần Thư Dao cùng với Mộ Thiếu Dục.

      Trạch viện của Mộ Thành Hi cũng là hoàng thượng ban thưởng, kết cấu bên trong cũng khác với Mộ Thiếu Dục bao nhiêu, ngay cả hoa cỏ cũng khác nhau. Cho nên đám người Tần Thư Dao cũng có hứng thú dạo ngắm hoa, bởi vì nơi này có ít phu nhân trong kinh thành, cho nên Tần Thư Dao liền ở trong chỗ ngồi cùng tán gẫu với những phu nhân có quan hệ tương đối tốt trong ngày thường.

      Bạch Thiển chỉ cảm thấy buồn bực đến phát hoảng, liền thân mình ngồi ở chỗ cắn hạt dưa.

      Lúc này, Tần Thư Dao thấy cách đó xa, Tiết Nhã mặc thân màu xanh nhạt kết hợp với váy thêu hoa văn hoa Mẫu Đơn, đầu búi tóc Vân Kế, cài cây trâm khắc trăm hoa cùng với cây bằng ngọc khắc bươm bướm bay, tai mang đôi khuyên tai hồng ngọc, mặt cũng hơi hồng như phấn trang điểm. Mà bên người Tiết Nhã lại là Phương Sơ Vũ, so sánh với Tiết Nhã hoa lệ cùng với diễm lệ, Phương Sơ Vũ mặc có vẻ có chút giản dị, nàng ta mặc thân váy dài màu sắc nhàng, đầu búi kiểu Đồng Tâm Kế, đầu cài cây trâm khắc ba đóa hoa Đào có nhiều sợ tơ vàng, tai mang đôi hoa tai làm bằng ngọc trai, mặc dù giản dị nhưng cũng mất tao nhã. Ngược lại so với bề ngoài của Tiết Nhã như bắt làm trò hề.

      Chẳng qua là mặt Phương Sơ Vũ chỉ hơi nhăn lại, dường như mang theo chút đau thương nhàn nhạt, mà Tiết Nhã lại cười đến tùy ý, cũng tôn kính Phương Sơ Vũ nhiều.

      Chỉ là bởi vì nàng ta là thiếp thất, cho nên những người khác cũng muốn bắt chuyện

      Hơn nữa chuyện Phương Sơ Vũ sớm huyên náo xôn xao kinh thành, cho nên Phương Sơ Vũ tự tìm địa phương vắng vẻ ngồi xuống, nhìn phong cảnh phía xa.

      Tiết Nhã thấy Tần Thư Dao, liền cúi đầu với Phương Sơ Vũ đôi câu, sau đó liền về phía Tần Thư Dao.

      "Biểu tỷ, tỷ cũng ở đây sao?" Tiết Nhã lắc eo tới bên người Tần Thư Dao.

      Thấy bộ dạng đắc ý này của Tiết Nhã, Tần Thư Dao liền biết nàng ta ở Hàn phủ trôi qua cực kỳ tốt. Chỉ là, loại cuộc sống này được tới đâu. Phương Sơ Vũ cũng phải bản thân lúc trước, cho rằng Tiết Nhã người lương thiện. Hơn nữa sau lưng Phương Sơ Vũ còn có cả Phương gia, huống chi Phương đại phu nhân cũng là người rất có thủ đoạn, làm sao chịu để yên khi thấy nữ nhi mình bị thiếp thất lấn áp.

      Tần Thư Dao cũng cười đứng lên, : " ra là muội cũng tới."

      Lúc ở Tần phủ, hai người bọn họ cũng sớm trở mặt, lần này Tiết Nhã tới trước mặt nàng, đơn giản là muốn khoe khoang phen.

      Tần Thư Dao cũng để ý bao nhiêu, vừa liếc nhìn Phương Sơ Vũ ngồi ở phía xa, sau đó mới cười : "Ngược lại Tiết biểu muội gả cho người tốt, lại có thể lấy được thương của Hầu gia như vậy!"

      Tiết Nhã đỏ mặt lên, chẳng qua là lại nghĩ tới ban đầu nếu phải Tần Thư Dao thiết kế ở sau lưng, tại nàng ta sớm là Hầu gia phu nhân rồi, làm sao thiếp thất. Nàng ta hoàn toàn quên mất, ban đầu Hàn Thế Quân cũng nguyện ý cưới nàng ta làm chánh thê, chỉ nguyện ý cho nàng ta thân phận thiếp thất.

      "Biểu tỷ giễu cợt người. Tất cả mọi người thủ đoạn của biểu tỷ quá tốt, cho nên mới có thể làm cho Tam hoàng tử phi tôn kính với biểu tỷ, lại có thể có được sủng ái của Tam hoàng tử." Tiết Nhã liếc mắt nhìn Bạch Thiển ngồi ở bên cắn hạt dưa, trong lòng tràn đầy ghen tỵ và hâm mộ.

      Nếu như chủ mẫu nhà nàng ta cũng dễ đối phó như vậy tốt, chỉ tiếc Phương Sơ Vũ là nữ nhi Phương gia, ngay cả mấy ngày nay cũng chẳng quan tâm gì đến chuyện của nàng, nhưng mà Tiết Nhã cũng dám đắc tội.

      Nơi nào tự tại thoải mái giống như Tần Thư Dao, giống như trong phủ hoàng tử nàng mới là chủ mẫu.

      Tần Thư Dao cũng để ý tới đố kị của Tiết Nhã, chẳng qua là ngồi xuống uống ngụm trà, sau đó liền nhìn những địa phương khác, muốn chuyện với nàng ta.

      Nhưng mà Tiết Nhã lại ngồi xuống, cũng uống ly trà, sau đó cười : "Biểu tỷ, đây chính là trạch viện Hoàng thượng ban cho, bằng cùng dạo chút!"

      Tần Thư Dao có hứng thú dạo vườn, hơn nữa tại tiệc rượu cũng gần bắt đầu.

      " cần, nơi này và phủ hoàng tử kém bao nhiêu, cũng có gì hay mà dạo!"

      Tiết Nhã thấy dụ dỗ được, cười : "Ta và biểu tỷ có lẽ lâu rồi chưa từng cùng nhau uống rượu, bằng hôm nay ta ngồi ở bên cạnh biểu tỷ, biểu tỷ để tâm chứ!"

      Tần Thư Dao chỉ cảm thấy hành động hôm này của Tiết Nhã chút cổ quái, chẳng qua là nàng cũng để ở trong lòng. là bởi vì dù sao nơi này cũng là phủ hoàng tử, hơn nữa còn là đại hôn của Mộ Thành Hi. Hai là bên người nàng có ba, năm người võ công cao cường bảo vệ nàng. Mà Tiết Nhã cũng dám làm động tay chân gì.

      Bởi vì có Tiết Nhã ở bên cạnh ngừng xiên vẹo, nên Tần Thư Dao chỉ cảm thấy bữa tiệc này ăn vô cùng thuận miệng. Ăn vài miếng, liền lấy cớ muốn xem tân nương tử, lôi kéo Bạch Thiển mất.

      may là Tiết Nhã đuổi theo, nếu Tần Thư Dao còn biết thoát khỏi nàng ta như thế nào nữa.

      Có lẽ Phương Sơ Vũ muốn cho Tiết Nhã xấu mặt trước mặt mọi người, đợi Tần Thư Dao trở về chỗ ngồi lần nữa, Tiết Nhã đứng ở bên người Phương Sơ Vũ, giúp gắp món ăn cho Phương Sơ Vũ.

      Tần Thư Dao thấy sắc mặt Tiết Nhã khó coi vô cùng, khuôn mặt cam lòng, trong lòng càng thêm như mắc nghẹn. Phương Sơ Vũ nhìn qua tính tình mềm yếu, nhưng thủ đoạn cũng tệ lắm. Cứ như vậy, những phu nhân ở kinh thành đều biết nữ tử ăn mặc đẹp kia cũng chỉ là thiếp thất, mà mặt Tiết Nhã cũng có ánh sáng.

      Bạch Thiển thấy thế, lập tức cười : "Sớm biết chúng ta sớm chút , Hầu gia phu nhân kia cũng có cớ gọi nàng ta về!"

      Tần Thư Dao suy nghĩ chút thấy cũng rất có đạo lý, mới vừa rồi hẳn là Phương Sơ Vũ nể Tần Thư Dao, cho nên mới làm khó Tiết Nhã. Sau lại thấy Tần Thư Dao , cho nên mới lập tức gọi Tiết Nhã đến bên cạnh mình, sau đó để cho nàng ta hầu hạ mình.
      Chương 244: Hoàng hậu hạ lệnh, Thư Dao mất tích

      Đợi sau khi bữa tiệc chấm dứt, trời cũng tối. Mộ Thiếu Dục uống nhiều rượu, cho nên nằm ở xe ngựa ngủ trước. Mà Tần Thư Dao và Bạch Thiển ở bên giọng nghị luận người ăn mặc nổi bật nhất trong bữa tiệc hôm nay, cực kỳ chán ghét người kia.

      Trạch viện của Mộ Thành Hi cách trạch viện của Mộ Thiếu Dục cũng xa, mặc dù đêm khuya, nhưng mà tất cả mọi người quá mức lo lắng.

      Chẳng qua là nghĩ tới, đột nhiên bên ngoài xe ngựa vang lên mấy tiếng, sau đó xe liền khống chế được bắt đầu chạy như điên.

      Vốn Mộ Thiếu Dục nhắm mắt nghỉ ngơi, vừa nghe đến tiếng động lập tức ngồi dậy, sau đó nhấc màn xe lên nhìn ra phía bên ngoài.

      Bên ngoài có tiếng đánh nhau, hai người Tần Thư Dao và Bạch Thiển cũng nhíu chặt mày. Nơi này chính là trong kinh thành, mặc dù tại đêm khuya, nhưng cũng có ai dám to gan lớn mật tới uy hiếp xe ngựa của hoàng tử.

      Mộ Thiếu Dục liếc mắt nhìn bên ngoài xe, liền quay đầu, nhíu mày : "Các nàng chờ ở trong xe, ta trở lại nhanh!" xong liền nhảy ra khỏi xe ngựa.

      Mà qua bao lâu, xe ngựa cũng chậm rãi ngừng lại. Tần Thư Dao vội vàng vén màn xe lên, cho dù trong đêm tối cũng có thể thấy ảnh đao kiếm va chạm, toàn bộ đám người áo đen kia đều che mặt, hoàn toản thấy mặt đối phương.

      Tần Thư Dao nhíu chặt mày, biết tại bọn họ chỉ có thể ngoan ngoãn đợi ở chỗ này.

      Đám người Thi Vận ở xung quanh xe ngựa bảo vệ cho Tần Thư Dao và Bạch Thiển, mà những người áo đen kia dường như sớm dự đoán được, cho nên mới nhiều người, hơn nữa thủ đoạn cũng rất hung mãnh. Cũng có ít ám khí.

      Đám người Tuyết Ảnh và Thi Vận bị chút vết thương , chỉ là đối phương quá nhiều người, mà cho dù mấy người bọn võ công cao cường, cũng khó địch nhiều người áo đen như vậy.

      Bên ngoài xe truyền tới thanh đao kiếm va chạm, Tần Thư Dao biết những người này nhất định là người của hoàng hậu, chẳng qua là nàng cũng biết những người áo đen này thể chờ quá lâu, dù sao nơi này vẫn ở trong kinh thành, bọn họ đánh nhau khiến cho những khác người chú ý, hơn nữa rất nhanh có quan binh đuổi theo.

      Cho nên, mặc dù trong lòng Tần Thư Dao khẩn trương, nhưng cũng ngừng an ủi bản thân.

      Chẳng qua là đột nhiên bên ngoài truyền đến trận tiếng kêu thảm thiết, sau đó màn xe liền bị người vén lên, mà người vén màn xe lên lại là người áo đen.

      Tần Thư Dao vội vàng cầm trường kiếm giấu trong xe lên, nhưng đối phương lại cười lạnh tiếng, sau đó lập tức phóng ra mấy ngân châm . Tần Thư Dao còn chưa phản ứng kịp, ngân châm kia đâm vào trong cơ thể nàng, sau lúc nàng cảm thấy choáng váng hoa mắt, sau đó dần dần mất tri giác.

      Chuyện kế tiếp, Tần Thư Dao hoàn toàn biết gì nữa...

      Đợi đến khi nàng tỉnh lại lần nữa nàng đến gian phòng xa lạ. Mà bố trí trong phòng cũng cực kỳ tao nhã và sạch , xem ra đối phương cũng muốn lập tức đưa nàng vào chỗ chết.

      Tần Thư Dao khẽ xoa vào huyệt Thái Dương, ngoại trừ đầu còn có chút đau ra, ngay cả người cũng cảm thấy có chút đau xót.

      Nàng kiểm tra thân thể của mình, y phục hoàn hảo tổn hao gì, mà người cũng có những vết thương khác. Điều này cũng làm cho nàng thoáng yên lòng.

      Đợi nàng xuống giường, chuẩn bị tới cửa sổ nhìn chút, cánh cửa đột nhiên bị mở ra. Mà tới là nam tử mang mặt nạ sói.

      Tần Thư Dao hơi nhíu mày, thân thể cũng biết sao dịch về phía sau chút: "Ngươi là ai? Sao bắt ta đến nơi này?"

      Nam tử kia chỉ cười lạnh tiếng, sau đó lại : "Xem ra tinh thần cũng tệ lắm, ta còn tưởng rằng nàng tỉnh lại hô to gọi , nghĩ tới trái lại rất bình tĩnh!"

      Đối với giọng này Tần Thư Dao thể quen thuộc hơn được nữa, nàng nhíu chặt mày, suy nghĩ trong chốc lát, chợt hừ lạnh tiếng: "Hầu gia coi trọng, chẳng qua là biết ngài chịu khổ chịu cực bắt ta đến nơi này, là vì chuyện gì?".

      Hàn Thế Quân nghĩ tới Tần Thư Dao đoán được thân phận của nhanh như vậy, hơi ngẩn người, sau đó liền đưa tay lên, tháo mặt nạ xuống.

      "Tần nương thông tuệ, vậy còn bị nàng đoán được nhanh như vậy!"

      Tần Thư Dao hơi nhíu mày cái, Hàn Thế Quân cũng gọi nàng là "Tần trắc phi" mà gọi là Tần nương.

      "Vì sao ngài bắt ta đến nơi này? Chẳng lẽ sợ Tam hoàng tử truy cứu?"

      Tần Thư Dao tin tưởng, nơi này nhất định ở trong kinh thành, chẳng qua là biết Mộ Thiếu Dục có thể sớm tìm được nàng hay . Mặc dù bọn họ cũng đoán được lần này nhất định là hoàng hậu gây nên, nhưng hung thủ là ai, sợ là Mộ Thiếu Dục điều tra ra nhanh như vậy.

      Từ sau lần Tần Thư Dao đẩy Phương Sơ Viện vào hồ đó, liền có bất kỳ tin tức gì. Nàng cũng biết đứa bé trong bụng Phương Sơ Viện sống hay chết, hẳn là giữ được.

      Phát chính mình lại xuất ở nơi này, nghĩ đến cũng là bởi vì mình lần trước đẩy Phương Sơ Viện vào trong hồ, cho nên hoàng hậu muốn trả thù mình.

      Sau khi Tần Thư Dao có kết luận, trong lòng cũng còn lo âu và sợ nữa, ngược lại cười lạnh tiếng: "Ngược lại Hầu gia là trung thần, chủ tử cũng điên điên khùng khùng, lại vẫn theo lão thái bà được gì. sợ phá hỏng con đường làm quan của bản thân sao?"

      Đối với thái độ làm người của Hàn Thế Quân, Tần Thư Dao quá ràng. Hàn Thế Quân coi trọng nhất chính là con đường làm quan của . từ thứ tử có tiếng tăm gì, từng bước bò lên, tốn ít thời gian và sức lực. Làm sao dễ dàng buông bỏ như vậy.

      Quả nhiên, Tần Thư Dao thấy Hàn Thế Quân nhíu mày cái, nàng biết trong lòng Hàn Thế Quân cũng bắt đầu do dự.

      Hai người cứ như vậy mà yên lặng nhìn thẳng vào mắt nhau trong chốc lát, rốt cuộc Hàn Thế Quân cười ra tiếng: "Quả nhiên Tần nương là người thông minh, tại coi như ta theo hoàng hậu, như vậy Tam hoàng tử, Ngũ hoàng tử trọng dụng ta sao?"

      Tất nhiên Tần Thư Dao để cho bọn họ trọng dụng Hàn Thế Quân, chẳng qua là nàng vẫn dụ dỗ : "Cái này khó , dù sao tài hoa của Hầu gia mọi người đều thấy . Hơn nữa nếu ngài có thể giúp bọn họ cùng đẩy ngã Hoàng hậu nương nương, chuyện này cũng có thể làm bọn họ càng thêm tin tưởng ngài!"

      Hàn Thế Quân cau mày suy nghĩ lát, sau đó liền tới bên người Tần Thư Dao, cúi đầu nhàng chơi đùa sợi tóc bên tai nàng, cũng ở bên tai của nàng giọng : "Tần nương tính toán cũng tồi. Chuyện ta cướp Tần nương , chắc chắn đám người Tam hoàng tử nghi kỵ là Hoàng hậu gây nên, cũng cho rằng là ta thầm làm việc. Nàng xem, nếu như ta giam lỏng Tần nương ở chỗ này cả đời, bọn họ có thể phát ra nhỉ?"

      xong liền khẽ ngậm vành tai Tần Thư Dao.

      Tần Thư Dao chỉ cảm thấy lông toàn thân đều dựng thẳng, nàng vội vàng đẩy Hàn Thế Quân ra.

      Chẳng qua là Hàn Thế Quân lại nhân cơ hội ôm Tần Thư Dao chặt vào trong ngực, sau đó lạnh lùng : "Tần nương thầm dùng ít mưu kế người Hàn mỗ, ban đầu Hàn mỗ chỉ cho rằng Tần nương muốn hấp dẫn chú ý của Hàn mỗ. Lại nghĩ rằng Tần nương hề có ý định người Hàn mỗ! Chẳng qua là hôm nay nàng rơi vào trong tay Hàn mỗ, như vậy ta cũng để nàng chạy ra khỏi lòng bàn tay của ta!"

      Tần Thư Dao tránh thoát được, trong lòng vừa tức vừa giận, dứt khoát cúi đầu hung hăng cắn vai cái.

      Hàn Thế Quân bị đau đẩy Tần Thư Dao ra, sau đó cười lạnh : "Đừng lo lắng, thời gian còn nhiều. Ta cũng có thời gian theo nàng từ từ chơi!"

      xong Hàn Thế Quân lập tức ra khỏi cửa, sau đó khóa cửa lại.

      Trong lòng Tần Thư Dao có chút sợ hãi và kinh ngạc, nàng vẫn cũng biết Hàn Thế Quân sớm có tình cảm với nàng. Hơn nữa kiếp trước nàng và Hàn Thế Quân cũng chung sống năm, sáu năm, tuy nhiên cho tới bây giờ cũng chưa từng thấy Hàn Thế Quân như vậy.
      Last edited by a moderator: 26/6/16

    5. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :