1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Đích nữ muốn hưu phu - Khanh Dư (Full+eBook)

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Mâi_137

      Mâi_137 Well-Known Member

      Bài viết:
      688
      Được thích:
      1,526
      Chương 231: Mộ Thiếu Dục trả thù, Hoàng hậu tức giận


      Mặc kệ thế nào hoàng hậu cũng nghĩ tới, hành động của mình hoàn toàn chọc giận Mộ Thiếu Dục. Hoặc giả vốn bà ta muốn chọc giận , lại nghĩ tới hậu quả chọc giận , lại phải bỏ ra cái giá cao đến như vậy.

      "Nương nương, xong. Tứ hoàng tử... Tứ hoàng tử giống như phát điên, cầm kiếm xông vào trong cung, giết người khắp nơi!"

      Tiểu cung nữ quỳ mặt đất, chính là chạy trốn được dưới kiếm của Mộ Tử Liệt, nhớ tới hình ảnh vừa rồi, nàng vẫn ngừng run rẩy, làm nàng khủng hoảng thôi.

      Vốn hoàng hậu nhắm mắt nghỉ ngơi, nhưng bởi vì tin tức đột nhiên tới này mà cả kinh lập tức ngồi thẳng người: "Ngươi gì?"

      Tiểu cung nữ kia ràng lần, sau đó lại : "Hơn nữa Tứ hoàng tử còn muốn giết hoàng thượng... Còn muốn làm hoàng đế..."

      Đây chính là lời phải mất đầu, cho dù ai cũng dám bậy.

      Hoàng hậu vội vàng đứng lên, Ỷ Cầm bên lập tức đỡ bà tà: "Nhanh xem chút!"

      Hơn tháng tới nay, trong cung rất yên tĩnh, mà trước đó Bạch Tu Sinh qua trong tháng này độc người Mộ Thiếu Dục phát tác, nhưng bà ta đợi tháng, cũng thấy Mộ Thiếu Dục phát độc, lại đợi đến con trai của mình điên rồi.

      Trong cung mảnh hỗn loạn, chuyện này cũng kinh động hoàng thượng, hoàng thượng lập tức bảo thị vệ bắt Mộ Tử Liệt lại.

      Khi hoàng hậu chạy tới, vừa hay nhìn thấy Mộ Tử Liệt bị đám thị vệ bắt lại, lúc này hai tròng mắt Mộ Tử Liệt đỏ bừng, đôi mắt này làm người ta rét mà run. Dù thế nào bà ta cũng nghĩ tới con trai của mình biến thành bộ dạng này.

      "Có ai . Đưa nghịch tử này vào thiên lao cho trẫm."

      Đầu Hoàng thượng đầy tóc bạc, vốn hai ngày nay cũng bắt đầu sắp xếp vị trí thái tử, lại nghĩ rằng con trai của mình làm ra loại chuyện đại nghịch bất đạo này, lại muốn giết ông!

      Hoàng hậu hốt hoảng chạy tới trước mặt hoàng thượng, vẻ mặt khủng hoảng: "Hoàng thượng, có phải có hiểm lầm gì đó . Sao Liệt Nhi có thể là đứa con bất hiếu, nhất định là nó bị người xúi giục, hoặc là bị người hạ độc hãm hại. Hoàng thượng, người nhất định phải điều tra cho ràng. thể oan uổng con của chúng ta như vậy được!"

      Hoàng hậu cảm thấy Mộ Tử Liệt trước mắt, ngay cả bản thân cũng đều cảm thấy có chút xa lạ. Mặc kệ thế nào bà ta cũng nghĩ tới con trai của mình chỉ trong khoảng thời gian ngắn, liền biến thành bộ dạng này.

      Bà ta nhìn thấy thủ lĩnh đám thị vệ là Mộ Thiếu Dục, trong lòng bà ta kinh hãi.

      Mộ Thiếu Dục vẫn luôn lạnh mặt, lạnh lùng nhìn tất cả, muốn để người làm hại đến con của phải trả giá cao.

      Vậy mà, đúng vào lúc này, Mộ Thiếu dục chợt ngẩng đầu lên, liếc mắt nhìn hoàng hậu. Trong mắt của chỉ có khinh thường mà còn giễu cợt.

      Lúc này, hoàng hậu lập tức hiểu chuyện này tuyệt đối thoát khỏi liên quan đến Mộ Thiếu Dục. Chẳng qua là Mộ Thiếu Dục động thủ lúc nào? Ngay cả bà ta cũng phát chút nào.

      Bà ta khủng hoảng nhìn Mộ Thiếu Dục, nhưng Mộ Thiếu Dục cũng quay đầu, hơn nữa bảo thị vệ kéo Mộ Tử Liệt xuống.

      "Dục Nhi, nó là tứ đệ của con đấy. Con cũng phải vì thế mà cầu tình cho nó chứ, mà phải tự tay đưa nó vào trong thiên lao!"

      Hoàng thượng liếc mắt nhìn Mộ Thiếu Dục, mà Mộ Thiếu Dục vẫn vẻ mặt lạnh lùng, ôm quyền với hoàng hậu: "Hoàng hậu nương nương, mặc dù tứ đệ là thân đệ của ta, nhưng lại muốn giết hại phụ hoàng. Phụ hoàng chính là phụ thân của tứ đệ, hành động đại nghịch bất đạo như vậy. Ngay cả là thân đệ của ta, ta cũng bắt đền tội."

      Hoàng hậu nghe vậy toàn thân cũng ngừng run rẩy, bà ta há miệng, tuy nhiên câu cũng được, bà ta biết Mộ Thiếu Dục biết hết tất cả, báo thù, là muốn để cho bà ta phải trả cái giá cao. Trong lòng bà ta thầm hận thôi, ràng Mộ Thiếu Dục trúng độc, vì sao lúc này lại có thể bình yên vô đứng ở chỗ này, mà con trai của mình lại điên.

      được, bà ta phải tĩnh táo. Bà ta muốn từng bước từng bước cẩn thận thiết kế cái bẫy lần nữa, sau đó lưới bắt hết đám người Mộ Thiếu Dục, sau đó cứu con trai của mình từ trong ngục ra.

      Mới vừa rồi bà ta quá hốt hoảng, làm sao Mộ Thiếu Dục giúp nàng, bây giờ chừng ước gì muốn giết bà ta.

      Chợt, bà ta cười lạnh tiếng, hốt hoảng mặt cũng biến mất, mà trở nên bình tĩnh, bà ta xoay người nhìn hoàng thượng, mặt vẫn nước mắt ràn rụa, bà ta quỳ gối trước mặt hoàng thượng, khóc : "Hoàng thượng, mặc dù Liệt Nhi tính tình nóng nẩy, nhưng nếu có nguyên nhân gì, nhất định làm chuyện như vậy. Huống chi, coi như nó muốn đoạt ngôi vị hoàng đế, cũng lỗ mãng như vậy. Thị vệ trong cung nhiều như vậy, sức lực của mình nó làm sao thành công. Nô tì cảm thấy, nhất định nó bị người hạ độc, hoặc là bị người hạ thuốc mê, kính xin hoàng thượng trước giam lỏng Liệt Nhi, sau đó mời thái y chẩn đoán bệnh cho Liệt Nhi, đợi điều tra ra nguyên nhân, đưa nó đến thiên lao cũng muộn!"

      Bà ta đúng lý hợp tình, ngay cả hoàng thượng cũng bắt đầu dao động.

      Mộ Thiếu Dục cũng nghĩ tới vào lúc này rồi mà hoàng hậu vẫn có thể bình tĩnh như thế, lại vẫn có thể vì Mộ Tử Liệt bày mưu tính kế. Chỉ là coi như mời thái y chẩn đoán bệnh cho Mộ Tử Liệt cũng vô dụng, bởi vì độc của Mộ Tử Liệt xâm nhập vào ngũ tạng lục phủ, coi như có Linh Đan Diệu Dược cũng cứu được .

      Hoàng thượng cau mày trầm tư trong chốc lát, Mộ Tử Liệt cũng là con ông, mặc dù tính khí nó nóng nẩy, nhi tử có tính tình tốt này ông cũng thích, nhưng dù sao cũng là bản thân nhìn đến lớn. Thấy bộ dạng này của , sao ông lo lắng, sao đau lòng.

      Hoàng hậu thấy hoàng thượng có chút buông lỏng, lập tức dập đầu cái, khóc : "Hoàng thượng, nó là đích tử của ngài. Coi như ngài truyền ngôi vị hoàng đế cho nó, người nó cũng chảy máu của ngài. Chẳng lẽ ngài nhẫn tâm nhìn nó chịu khổ trong thiên lao?"

      Hoàng thượng mang vẻ mặt bình tĩnh, hừ lạnh : "Chuyện này cũng còn cần tra , trước hết giam nó lại. cho bất kỳ kẻ nào tới thăm!"

      Hoàng hậu nghe những lời này, rốt cuộc thở phào nhõm, như vậy nàng bà ta có cơ hội phản kích.

      Mộ Thiếu Dục vẫn lên tiếng, mặc kệ hoàng hậu dùng quỷ kế gì, bà ta muốn cứu con trai của mình về, là thể nào. Đây chính là ăn miếng trả miếng, tại Tần Thư Dao vẫn như cũ còn đau khổ vô cùng, mặc dù thỉnh thoảng biết cười, nhưng mỗi ngày đều mình buồn bực trong phòng, chỗ nào khác.

      Nghĩ tới đây, tròng mắt Mộ Thiếu Dục tối lại, lúc này mới bước đầu tiên, từ từ báo thù, để cho người gây tổn thương cho Tần Thư Dao, cũng phải trả giá cao.

      Cuối cùng Mộ Tử Liệt vẫn bị giam lỏng ở Thiên Viễn cung Mộc Tây, hoàng thượng cũng đặc biệt mời thái y xem, nhưng thái y mạch tượng của Mộ Tử Liệt bình thường, có bất kỳ ổn nào, cũng thấy có dấu hiệu trúng độc.

      Điều này làm cho hoàng thượng càng thêm tức giận, chẳng qua là ông cũng đành lòng đưa con trai của mình đến trong thiên lao, liền tiếp tục nhốt ở trong cung Mộc Tây.

      tại hoàng hậu ở cung Từ Phúc, lúc này bà ta cau mày nằm ở giường êm, mới vừa rồi bà ta mới từ cung Mộ Tây về, mặc dù hoàng thượng cho bất kỳ kẻ nào tới thăm. Nhưng thị vệ canh giữ ở đó vẫn để cho hoàng hậu vào xem.

      Nhưng sau khi vào, tình hình bên trong lại làm bản thân thất kinh.

      Bởi vì bà ta thấy con trai của mình ngồi ở giường, ôm chăn cắn lung tung.
      Last edited by a moderator: 8/6/16

    2. Mâi_137

      Mâi_137 Well-Known Member

      Bài viết:
      688
      Được thích:
      1,526
      Chương 232: Mộ Tử Liệt nổi điên, Hoàng hậu đau lòng

      Hoàng hậu vội ra lệnh cho người kéo Mộ Tử Liệt từ giường xuống, định hung hăng mắng cho trận, Mộ Tử Liệt lại ôm Ỷ Cầm bên cạnh, cũng bắt đầu hôn lung tung. Ỷ Cầm sợ quát to lên, nhưng Mộ Tử Liệt lại dùng sức, làm nàng ta hoàn toàn thoát được.

      Cuối cùng vẫn là hoàng hậu mời thị vệ bên ngoài kéo Mộ Tử Liệt ra, sau đó lại trói ghế, Mộ Tử Liệt mới yên tĩnh lại.

      "Đây rốt cuộc là xảy ra chuyện gì? Sao con lại biến thành bộ dạng này?"

      Trong lòng Hoàng hậu tràn đầy đau đớn, nước mắt cũng chảy xuống.

      Nhưng Mộ Tử Liệt vẫn nhìn chằm chăm vào Ỷ Cầm bên cạnh, thỉnh thoảng nở nụ cười dâm đảng làm người ta chán ghét. Ỷ Cầm sớm bị hành động vừa rồi của Mộ Tử Liệt làm cho sợ ngây người, nếu phải bởi vì hoàng hậu vẫn còn ở nơi này, nàng ta sớm chạy.

      "Liệt Nhi, con nhìn mẫu thân chút. Con xem rốt cuộc là người nào hại con! Mẫu hậu nhất định giúp con báo thù!"

      Hoàng hậu chạy tới bên người Mộ Tử Liệt, nắm bờ vai của lớn tiếng hỏi.

      Ánh mắt của Mộ Tử Liệt còn chưa rời khỏi người Ỷ Cầm, hoàng hậu cũng quay đầu liếc mắt nhìn Ỷ Cầm. Trong lòng Ỷ Cầm lập tức thầm kêu tốt, nàng ta vội vàng cúi đầu thấp, thân thể cũng bắt đầu run rẩy ngừng.

      "Con muốn nàng sao?"

      Giọng của Hoàng hậu trở nên dịu dàng, bà ta chỉ vào Ỷ Cầm giọng hỏi.

      Mộ Tử Liệt dùng sức gật đầu cái, sau đó lại : "Giữ nàng lại, ta cho ngươi biết, là ai hại ta!"

      Trong lòng hoàng hậu lập tức có vài phần vui mừng, nếu như thế, như vậy coi như đưa mấy trăm cung nữ vào cũng có thể. Chỉ là bởi vì bà ta quá mức quan tâm, quá mức nóng nảy, lại bỏ quên giọng của Mộ Tử Liệt, trong giọng của làm người ta cảm thấy thích hợp.

      Ỷ Cầm vội vàng quỳ xuống đất, kinh hoảng : "Nương nương, nô tỳ theo người nhiều năm như vậy. Cái gì đều cầu xin, chỉ cầu Hoàng hậu nương nương bỏ qua cho nô tỳ lần này. Sau này nô tỳ chắc chắn toàn lực giúp đỡ Hoàng hậu nương nương!"

      Giọng của nàng ta mang theo run rẩy, thân thể càng thêm run rẩy ngừng. Nàng ta có thể tưởng tượng ra được sau khi bản thân lưu lại gặp phải tình huống thế nào, nếu Mộ Tử Liệt lúc bình thường, như vậy nàng ta còn có mấy phần may mắn. Nhưng bây giờ ràng Mộ Tử Liệt bình thường, mà hoàng hậu lại nhìn ra. Nàng ta dám xấu Mộ Tử Liệt nửa câu, bởi vì như vậy chỉ làm vị hoàng hậu kia càng thêm chán ghét nàng ta, cho nên nàng ta chỉ có thể cầu xin hoàng hậu như vậy.

      Hoàng hậu lạnh lùng nhìn Ỷ Cầm, lạnh lùng : "Ngươi theo Bổn cung nhiều năm, vì bản cung làm nhiều chuyện như vậy. Vốn cũng nên thưởng cho ngươi. Chỉ cần ngươi có thể làm Liệt Nhi trở lại bình thường, như vậy sau này Bổn cung để người làm trắc phi cho Liệt Nhi, Liệt Nhi có thể nhìn trúng ngươi, là phúc khí của ngươi!"

      xong, cũng để ý tiếng khóc và cầu xin của Ỷ Cầm, tháo sợi dây người Mộ Tử Liệt ra, sau đó lại dẫn những người khác ra ngoài.

      Bên trong phòng lập tức vang lên từng trận tiếng kêu thê thảm, thị vệ canh giữ phía ngoài vẫn vẻ mặt biểu cảm. Mà hoàng hậu cũng mang người rời trước!

      Hoàng hậu nằm ở giường êm, chờ cung nữ mang Ỷ Cầm trở về.

      Đại khái chờ hai canh giờ sau, rốt cuộc Ỷ Cầm cũng bị mang về. Mặc dù nàng ta tắm rửa qua, nhưng mặt vẫn có thể nhìn vết thương bị đánh, sắc mặt cũng tái nhợt vô cùng.

      Hoàng hậu đứng từ giường êm dậy, tới trước mặt Ỷ Cầm, cười : "Khổ cực cho ngươi rồi. Sau này Bổn cung thưởng cho ngươi, mới vừa rồi Liệt Nhi gì với ngươi? tại nó có khỏe lên chút nào ?"

      Ỷ Cầm hơi nhíu mày cái, nếu Mộ Tử Liệt bình thường, như vậy cũng chỉ bình thường ở phương diện kia. Trong hai canh giờ này, nàng ta ngừng bị hành hạ, nhận hết khuất nhục. Nàng ta vì hoàng hậu làm nhiều chuyện như vậy, nhưng quay đầu lại chỉ lấy được kết quả như thế, nàng ta cam lòng, nàng ta oán, nàng ta càng hận hơn.

      Nhưng nàng ta chỉ là nô tỳ, coi như hận chăng nữa, cũng thể thay đổi vận mệnh của mình.

      "Ngài ấy vẫn giống lúc trước. khác biệt gì!"

      Hoàng hậu lạnh mặt, nổi giận : "Làm sao có thể!"

      Bỗng nhiên, Ỷ Cầm cười lạnh mấy tiếng, nàng ta ngước mắt lên, nhìn hoàng hậu, lạnh lùng : “Hoàng hậu nương nương, Tứ hoàng tử điên rồi. Chẳng lẽ bây giờ ngài vẫn thể chấp nhận này sao? Coi như muốn thân thể của nô tỳ, nhưng vẫn là người điên. Ngài hiếu kỳ, vì sao hoàng thượng ra lệnh, cho bất kỳ kẻ nào tiến vào. Nhưng Hoàng hậu lại bị ngăn cản, Hoàng hậu cảm thấy kỳ quái sao? Đây đều là Tam hoàng tử trả thù ngài, ngài hại chết con trai của Tam hoàng tử, Tam hoàng tử cũng phải hại chết con của ngài….”

      "Im miệng!"

      Hoàng hậu nghĩ tới Ỷ Cầm luôn nghe lời bà ta, lúc này to gan vâng lời bà ta như vậy. Nàng ta có thể leo lên giường Tứ hoàng tử, cũng là vinh hạnh của nàng ta, lại vẫn dám oán giận mình.

      Bị hành hạ gần hai canh giờ, Ỷ Cầm quên mất sợ, nàng ta vẫn lộ ra vẻ giễu cợt, : "Chẳng qua là Hoàng hậu muốn đối mặt mà thôi. Ban đầu nô tỳ , Hoàng hậu, ngài đấu lại được Tam hoàng tử, thể hốt hoảng như vậy. Ngài lại cứ muốn hại đứa bé trong bụng Tần trắc phi. chừng Bạch Tu Sinh và Tam hoàng tử đứng ở cùng trận tuyến, nếu vì sao Bạch Tu Sinh tháng sau này có thể công thành, lại chậm chạp xuất . Chẳng lẽ hoàng hậu cảm thấy tò mò sao?"

      tại tất cả mọi chuyện, đều phải hoàng hậu có thể nắm trong tay. Bà ta biết bản thân bước kia, hơn nữa coi như bà ta biết biến thành như vậy, bà ta cũng giết con của Mộ Thiếu Dục. Bởi vì bà ta cho phép có người sinh con trước Mộ Tử Liệt.

      Hoàng hậu nổi giận giống vừa rồi nữa, chẳng qua là đột nhiên nhìn Ỷ Cầm, sau đó lạnh lùng : "Làm sao ngươi biết Bổn cung chỉ có đứa con trai là nó!"

      Ỷ Cầm cả kinh, chẳng lẽ hoàng hậu còn có con riêng. thể nào, những năm này bọn họ vẫn theo bên người hoàng hậu.

      Chẳng qua là nàng ta cảm thấy ánh mắt của hoàng hậu càng ngày càng cổ quái, chợ nàng ta chỉ cảm thấy sống lưng run lên, lập tức hiểu ý tứ của hoàng hậu.

      Nàng ta sờ sờ bụng của mình theo bản năng, coi như có, cũng nhanh như vậy.

      "Ban đầu hài tử trong bụng Phương thị cũng chưa chết. tại cũng hơn ba tháng rồi!"

      Ỷ Cầm nghe vậy, trong lòng cả kinh. nghĩ tới hoàng hậu lại giấu chuyện này sâu như thế, ngay cả nàng ta cũng biết.

      Hoàng hậu nhìn bộ dạng thất kinh của Ỷ Cầm, lại nở nụ cười lạnh: "Tứ hoàng tử thích ngươi như vậy, vậy sau này ngươi liền đến chỗ Tứ hoàng tử phục vụ ."

      xong liền phất tay cái, bảo cung nữ kéo Ỷ Cầm xuống.

      Ỷ Cầm sợ hãi đến còn sức lực, vội vàng quỳ mặt đất, khóc : "Hoàng hậu nương nương, van cầu người bỏ qua cho nô tỳ. Tứ hoàng tử điên rồi, nhìn nô tỳ phục vụ ngài nhiều năm như vậy, hãy bỏ qua cho nô tỳ!"

      Hoàng hậu giơ chân lên, hung hăng đạp cước ở ngực Ỷ Cầm, lạnh lùng : "Cho ngươi phục vụ Tứ hoàng tử là phúc khí của ngươi, coi như nó điên rồi, như vậy cũng phải có người ở bên cạnh nó phục vụ. Nó thích người như vậy, đó cũng là phúc khí của ngươi!"

      xong liền phất tay cái, cung nữ bên lập tức kéo Ỷ Cầm ra ngoài
      Last edited by a moderator: 8/6/16

    3. Mâi_137

      Mâi_137 Well-Known Member

      Bài viết:
      688
      Được thích:
      1,526
      Chương 233: Thư Dao thương tâm, Bạch Thiển giải sầu

      Mùa hè nóng bức, trong khoảng thời gian này Tần Thư Dao vẫn luôn ở trong phòng của mình, rất ít ra ngoài lại. Ngay cả Bạch Thiển, nàng cũng muốn gặp.

      Mộ Thiếu Dục trở về từ trong cung, thấy Tần Thư Dao vẫn ngồi ở ghế gần cửa sổ, xem sách nhưng ánh mắt lại trống rỗng, trang giấy nàng nhìn lâu vẫn chưa thấy nàng lật qua tờ khác.

      Chân mày hơi nhíu lên, sau đó tới bên người Tần Thư Dao, lấy sách từ tay nàng xuống.

      Lúc này, Tần Thư Dao mới phục hồi tinh thần lại, nàng ngẩng đầu lên, mặt lộ ra nụ cười, thấp giọng : "Ngươi về rồi!"

      Mộ Thiếu Dục ngồi xuống, rót cho mình chén nước, sau đó uống hơi cạn sạch: "Tứ đệ điên rồi, cũng coi như Hoàng hậu mất đứa con trai của bà ta rồi!"

      Tần Thư Dao nghe vậy trong lòng chấn động, nghĩ tới nhanh như vậy, nàng vẫn còn đắm chìm ở trong vết thường của mình, lúc khổ sở, Mộ Thiếu Dục cũng giúp nàng báo thù.

      Hốc mắt nàng hơi ướt, ngước mắt lên, : "Chỉ sợ hoàng hậu cũng khinh địch bỏ qua cho ngươi như vậy!"

      "Sợ cái gì, bà ta có thể có thủ đoạn gì. Cho rằng sớm phái người đến giám sát ta, biết những người này cũng phản bội bà ta." Đôi mắt Mộ Thiếu Dục tối lại, : "Tứ đệ luôn tốt lên, điên rồi cũng tốt, so với lúc tỉnh chịu hết cực khổ cũng tốt."

      Tần Thư Dao nhớ tới Mộ Tử Liệt từng nhiều lần thiết kế hãm hại bản thân, ngay cả Tĩnh Nguyệt cũng bị hại chết. Hơn nữa nếu phải hoàng hậu, đứa bé trong bụng của nàng, cũng cứ như vậy mà biến mất.

      Cho nên Tần Thư Dao chút nào cảm thấy yên lòng, ngược lại cảm thấy thống khoái vô cùng.

      "Chẳng qua là, tại trong tay Hàn Thế Quân nắm giữ mấy vạn binh mã. Ta muốn đoạt từ trong tay ta lại, cũng phải là chuyện dễ!"

      Sau khi giải quyết Mộ Tử Liệt và Hoàng hậu, kế tiếp chính là vấn đề binh quyền. Nếu như Mộ Tử Liệt giao binh quyền cho Hàn Thế Quân, như vậy những thứ này đều làm tốt, trực tiếp để hoàng thượng chuyển giao cho là được.

      Nhưng hết lần này tới lần khác những binh quyền kia vào trong tay Hàn Thế Quân, hơn nữa tại Hàn Thế Quân cũng sớm được hoàng thượng trọng dụng, coi như Mộ Tử Liệt điên rồi, đối với ta mà cũng có bất kỳ tổn thất nào.

      Tần Thư Dao hơi nhíu mày, trong khoảng thời gian này nàng vẫn đắm chìm trong bi thương của chính mình, quên mối thù của mình còn chưa báo.

      Mộ Thiếu Dục giúp nàng báo mối thù giết con, là bởi vì đứa bé kia cũng là của Mộ Thiếu Dục. Nhưng ân oán giữa nàng và Hàn Thế Quân, chỉ có thể tự mình động thủ, phải nàng yên tâm Mộ Thiếu Dục, mà là cảm thấy chỉ có bản thân tự động thủ, chỉ có thấy Hàn Thế Quân quỳ ở dưới chân của mình cầu xin tha thứ, nàng mới có thể chân chính thoát khỏi đau đớn kiếp trước.

      "Chuyện này có gì khó khăn. Đám người Hoàng hậu và Bạch Tu Sinh liên minh, chuyện này chắc hẳn Hàn Thế Quân cũng ràng. Nhưng bây giờ Tứ hoàng tử xảy ra chuyện như vậy, chỉ Bạch Tu Sinh có bất cứ động tĩnh gì, ngay cả Hàn Thế Quân cũng có bất cứ động tĩnh gì. Chắc hẳn bọn họ sớm muốn thoát khỏi hoàng hậu."

      Mặc dù chuyện của Mộ Tử Liệt cũng mới vừa xảy ra, nhưng Hàn Thế Quân dựa vào Mộ Tử Liệt mới leo lên vị trí tại. Người thứ nhất lo lắng, người thứ nhất vào cung vì Mộ Tử Liệt cầu xin, phải là Hàn Thế Quân. Nhưng bây giờ trời cũng tối, Hàn Thế Quân vẫn vào cung. Hàn Thế Quân cũng sớm bỏ qua con cờ này, hoặc là muốn đầu nhập vào hoàng hậu nữa. Mà là muốn làm mình.

      Lấy hiểu biết của Tần Thư Dao với Hàn Thế Quân, cũng vô cùng có khả năng. Dã tâm của Hàn Thế Quân rất nặng, huống chi lúc ban đầu vốn coi trọng Mộ Tử Liệt, tại Mộ Tử Liệt điên rồi, càng thêm giữ vững khoảng cách nhất định với Mộ Tử Liệt.

      Mặc kệ người nào làm hoàng đế, Hàn Thế Quân đều phải dựa vào người khác, cho nên mỗi bước đều cẩn thận, thể có bất kỳ sai lầm nào.

      ra , lúc mới bắt đầu người Hàn Thế Quân nhìn trúng là Mộ Thiếu Dục, chỉ bởi vì Tần Thư Dao liên tiếp nhúng tay, mới làm Hàn Thế Quân dời hướng gió. tại Mộ Tử Liệt điên rồi, dĩ nhiên là Hàn Thế Quân phải nghĩ hết biện pháp, đầu nhập vào Mộ Thiếu Dục.

      Chẳng qua là lúc này Hàn Thế Quân muốn đầu nhập vào Mộ Thiếu Dục khó hơn kiếp trước rất nhiều. Nhưng mà lúc này, tay Hàn Thế Quân nắm binh quyền, cho nên Hàn Thế Quân làm càng thêm đơn giản hơn.

      Tần Thư Dao cau mày suy nghĩ lát, mới : " vậy nửa tháng sau, Hàn Thế Quân tìm đến Tam hoàng tử, đến lúc đó nhất định lấy binh quyền trong tay ra lấy lòng."

      Mộ Thiếu Dục biết Tần Thư Dao chán ghét Hàn Thế Quân thôi, chẳng qua là hiểu vì sao Tần Thư Dao chán ghét ta như thế. Nàng chưa , cũng hỏi.

      Chẳng qua là trong lòng hiểu, Tần Thư Dao làm việc cũng vô cùng có chừng mực, tuyệt đối thể nào vô duyên vô cớ hãm hại người kia.

      Bây giờ nhìn thấy bộ dạng của Tần Thư Dao, Mộ Thiếu Dục mới hơi yên lòng chút, trong khoảng thời gian này mặc dù Tần Thư Dao vẫn luôn rất biết điều, chẳng qua là quá im lặng, làm cực kỳ khó chịu.

      "Nàng cũng phải nghỉ ngơi nhiều. Khoảng thời gian này, thời tiết cũng tệ. bằng ngày mai ta dẫn nàng câu cá, ta biết có dòng suối cách đây xa, có cá thơm ngon, nàng chỉ cần đứng ở bờ nhìn ta bắt cá là được!"

      Tần Thư Dao ngước mắt lên, vừa hay nhìn thấy ánh mắt dịu dàng của Mộ Thiếu Dục, giống như có cọng lông vũ khẽ chạm qua trái tim nàng, tạo nên từng gợn sóng . Nàng biết, Mộ Thiếu Dục vì có thể làm cho nàng vui vẻ, trong tháng này dùng ít chiêu trò.

      Giống như Mộ Thiếu Dục thích cười, trong ngày thường cũng cực kỳ lạnh nhạt, quả cố hết sức rồi.

      Tần Thư Dao mỉm cười, sau đó dùng sức gật đầu cái.

      lúc ấy , ngoài cửa vang lên tiếng cười trong trẻo: " chỗ nào vậy? Ta cũng muốn !"

      Bạch Thiển vui mừng chạy vào, thấy sắc mặt Tần Thư Dao dường như tốt hơn trước đó nhiều, nàng cũng yên tâm.

      Mộ Thiếu Dục thấy Bạch Thiển tới, liền đứng lên : "Ta còn có những chuyện khác, các nàng tán gẫu !"

      Trái tim của Tần Thư Dao cũng phải làm từ tảng đá, tất nhiên hiểu vì để làm cho mình yên tâm, để làm cho mình còn đắm chìm ở trong bi thương nữa, cho nên vừa vào phủ liền vội vội vàng vàng chạy tới cho nàng biết chuyện này. Chính là hi vọng nàng có thể thoát khỏi bi thương.

      Nàng nhìn bóng lưng Mộ Thiếu Dục rời , mặc dù đời này hài tử của nàng còn, nhưng nàng lại lấy được người thương, tối thiểu, vào lúc này, người này nàng. Mà nàng cũng cảm nhận được.

      Bạch Thiển nhìn dáng vẻ Tần Thư Dao lưu luyến Mộ Thiếu Dục rời, cười trêu : "Ôi chao, mỗi ngày đều ngủ chung ở giường lớn, còn lưu luyến rời như vậy. Được rồi, như vậy ta về trước đây. Tỷ lại tìm Dục ca ca!"

      xong liền cố làm đứng lên, sau đó muốn ra ngoài.

      Tần Thư Dao vội vàng ngăn nàng lại, mặt cũng đỏ bừng: "Muội cũng là, tới rồi. gấp như vậy làm gì!"

      Trong tháng này, Tần Thư Dao cảm thấy Bạch Thiển là hung thủ gián tiếp hại hài tử của mình, cho nên vẫn lạnh nhạt với nàng, cũng muốn thấy nàng. tại Mộ Thiếu Dục vì nàng báo thù, mà người Bạch Thiển cũng có ít bí mật, đương nhiên nàng cũng phải vì Mộ Thiếu Dục làm ít chuyện.

      Trong khoảng thời gian này Bạch Thiển cũng cực kỳ khó chịu, mặc dù nàng biết hung thủ là hoàng hậu, nhưng dù sao bản thân và hoàng hậu liên minh, khó nghe chút bản thân cũng là người của hoàng hậu. Mặc dù nàng đành lòng tổn thương Tần Thư Dao, nhưng cảm thấy bản thân cũng gián tiếp hại nàng.
      Last edited by a moderator: 8/6/16

    4. Mâi_137

      Mâi_137 Well-Known Member

      Bài viết:
      688
      Được thích:
      1,526
      Chương 234: Bạch Thiển phản bội, Thư Dao bị bắt

      biết là người nào tiết lộ bí mất, vốn Mộ Thiếu Dục muốn mình mang theo Tần Thư Dao cùng giải sầu. Lại nghĩ rằng bị Mộ Thành Hi biết được, ngoại trừ đoạn thời gian trước, sau khi Mộ Thành Hi đến nhìn Tần Thư Dao lần, liền rất ít lộ diện nữa.

      ra , kể từ sau khi Tần Thư Dao gả cho Mộ Thiếu Dục, Mộ Thành Hi liền rất ít xuất ở trước mặt Tần Thư Dao, mà Tần Thư Dao cũng dần dần quên người này.

      Chẳng qua là thỉnh thoảng nghĩ đến cửa hàng buôn bán của mình bên ngoài, mà Mộ Thành Hi cũng là người vô cùng giữ chữ tín, mỗi tháng cũng sai người đưa sổ sách cho Tần Thư Dao xem. Cho nên Tần Thư Dao cũng biết tình hình buôn bán bên ngoài như lòng bàn tay.

      Mộ Thiếu Dục cũng cực kỳ thoải mái với nàng, đối với chuyện riêng của Tần Thư Dao gần như quản.

      "Mấy ngày này ngược lại chăm sóc tệ, người cũng trở nên béo ít!"

      Mộ Thành Hi cười tới bên người Tần Thư Dao, sau đó giọng .

      Tần Thư Dao cúi đầu nhìn thân thể của mình chút, nàng cảm thấy mập, ngược lại còn gầy ít, mà dường như y phục cũng hơn chút.

      Nơi này là ở khu vực ngoại thành, ở chỗ này Mộ Thiếu Dục có thôn trang, bên ngoài trừ vườn trồng rau lớn, còn có dòng suối vừa dài vừa , bên dòng suối ít cây lê, lúc này chính là thời gian cây lê cho quả, Mộ Thiếu Dục bảo người hái ít quả Lê vàng to.

      Tần Thư Dao ăn xong quả, cảm thấy ngon miệng, vốn còn muốn ăn nữa, lại nghe được Mộ Thành Hi cười mình trở nên béo, liền lấy tay kia về.

      Mộ Thiếu Dục nhìn thấy, lập tức lạnh mặt : "Nếu đệ nhàn rỗi chuyện gì, liền ra ngoài bắt cá cho ta. Xem ai bắt nhiều hơn, người thua phải nướng cá."

      Mộ Thành Hi hoàn toàn biết vì sao bản thân đắc tội huynh ấy, chẳng qua là bản thân kính ngưỡng người ca ca này từ , trừ lần thiết kế hãm hại kia, từ đến lớn đều chưa từng làm bất cứ chuyện gì hại đến huynh ấy.

      Chẳng qua là nghĩ tới lần duy nhất bản thân lấy hết dũng khí, muốn giành nữ nhân với Mộ Thiếu Dục, lại thảm bại như vậy. Hơn nữa còn làm hại Tần Thư Dao cũng bị hoàng thượng chán ghét.

      Cho nên từ sau lần đó, liền thường nhốt mình ở trong Quần Phương Lâu, mỗi ngày sống mơ mơ màng màng, mặc dù mỗi ngày cực kỳ thối nát, lại cảm giác thiếu chút gì đó.

      Bạch Thiển cũng sớm chộn rộn, sau khi nghe lập tức cười : "Ta cũng . lâu chưa từng suối chơi!"

      Nàng nhớ gió trong núi, cỏ trong núi, còn có con suối trong núi. Nhưng nàng lại thể trở về Nam Tĩnh, tối thiểu ở trong khoảng thời gian này, trước khi Bạch Tu Sinh còn chưa đạt được mục đích của mình, nàng hoàn toàn cách nào trở lại Nam Tĩnh.

      Từ sau ngày sảy thai đó, thân thể của Tần Thư Dao yếu hơn trước, hơn nữa nàng vốn là đại gia khuê tú, làm sao làm ra loại chuyện bắt cá như vậy. Cho nên liền cười : "Ta ngồi ở chỗ này, chờ các ngươi trở lại!"

      Mộ Thiếu Dục liếc mắt nhìn Tần Thư Dao, thấy sắc mặt nàng vẫn tái nhợt có chút màu máu nào, cũng gật đầu : "Nàng ở chỗ này nghỉ ngơi, đợi lát nữa mặt trời còn quá nóng, nàng hãy tới đó!"

      Tần Thư Dao khẽ vuốt cằm, mà Mộ Thành Hi bên cạnh lại nhịn được liếc mắt nhìn Bạch Thiển, thấy ánh mắt Bạch Thiển vẫn nhìn chằm chằm vào dòng suối cách đó xa, có bất kỳ ghen tức nào. bắt đầu có chút nghi ngờ quan hệ giữa Bạch Thiển và Mộ Thiếu Dục.

      Nếu Bạch Thiển là chính phi của Mộ Thiếu Dục, vì sao khi Mộ Thiếu Dục lộ ra quan tâm Tần Thư Dao, Bạch Thiển vẫn chút ghen tức. Chẳng lẽ nàng hiền lương thục đức.

      Mộ Thành Hi bất đắc dĩ cười lắc đầu cái, chuyện tình của huynh trưởng mình, mình cần gì nhúng tay nhiều như vậy. Chưa tới mấy tháng, bản thân cũng sắp sửa cưới nữ tử mà bản thân thích.

      Thôn trang của Mộ Thiếu Dục cực lớn, Tần Thư Dao chỉ cảm thấy có chút mệt mỏi, liền nằm ở giường êm, ngủ mất.

      Đợi đến khi đám người Mộ Thiếu Dục bắt cá trở lại, Tần Thư Dao cũng hoàn toàn ngủ thiếp , Thi Vận bên cạnh sớm đắp tấm chăn mỏng cho Tần Thư Dao.

      Vào lúc gần tốt, chân trời nhuộm tầng đỏ nhàn nhạt.

      Tần Thư Dao đứng ở ruộng hoang, giống như tất cả phải chân . Nàng giang hai cánh tay, cảm giác gió xẹt qua tay của nàng. Nàng khẽ thở dài tiếng, cuộc sống như thế quá mức hoàn mỹ, làm nàng thiếu chút nữa quên mất tất cả đau đớn.

      Ánh mắt Mộ Thiếu Dục vẫn luôn rời khỏi Tần Thư Dao, nhìn nàng nở nụ cười thỏa mãn, trong lòng cũng bất tri bất giác vui mừng.

      tới bên người Tần Thư Dao, sau đó cười cầm tay của nàng, ôn nhu : "Ngũ đệ nướng cá rồi. Mặc dù khó khăn ăn chút, nhưng miễn cưỡng có thể vào miệng!"

      Tần Thư Dao cười gật đầu, cũng tránh ra khỏi tay Mộ Thiếu Dục, chỉ là theo chân cùng nhau vào trạch viện.

      Nơi này trừ ruộng hoang, dòng suối , cá ú mập ra, còn có suối nóng thiên nhiên ngoài trời

      Lúc màn đêm buông xuống, Tần Thư Dao và Bạch Thiển liền chọn vị trí tắm trong hồ nước nóng, chỉ cảm thấy thân thể gần như mềm nhũn, mới từ trong hồ ra.

      Ban đêm, Mộ Thiếu Dục nhìn thân thể trắng noãn của Tần Thư Dao, trong lòng rung động trận.

      Hơn tháng qua, cũng gặp mặt Tần Thư Dao, là bởi vì thân thể nàng còn chưa khôi phục, hai cũng bởi vì biết nàng thương tâm quá mức.

      Cho đến tối nay, rốt cuộc nhịn được, đợi sau khi tất cả mọi người tản , liền đóng chặt cửa.

      Vốn nằm ở giường, Tần Thư Dao mượn ánh nến, có thể nhìn thấy ít dục vọng trong mắt Mộ Thiếu Dục. Khóe miệng nàng nở nụ cười yếu ớt, nam tử như vậy, nguyện ý vì nàng làm nhiều chuyện như thế, vì sao nàng còn muốn cự tuyệt. Ngay cả những thứ này đều là giả, nhưng vào lúc này, nàng lại cảm thấy quá chân . Hơn nữa nàng cũng hi vọng chuyện này là chân , mà phải huyễn cảnh của bản thân.

      ra , chuyện này vốn phải là huyễn cảnh của nàng. Chỉ bởi vì kiếp trước bị quá nhiều tổn thương, cho nên mới vẫn biết là hay giả.

      mảnh xuân quang xuất ở trong màn đêm, mà Tần Thư Dao cũng quên mất tất cả thống khổ.

      Trong thôn trang ngày cực kỳ tiêu dao thoải mái, tất cả mọi người sắp quên mất tất cả phiền não và tranh đấu. Cho đến khi thánh chỉ hoàng thượng đến, bọn họ mới lưu luyến rời rời .

      Bởi vì thánh chỉ khẩn cấp, Mộ Thiếu Dục và Mộ Thành Hi về thành Đức Hòa trước, cũng phái Mặc Kiếm và Thanh Ngọc lưu lại bảo vệ Tần Thư Dao và Bạch Thiển, hơn nữa hộ tống hai người bọn họ trở về.

      Từ khu vực ngoại thành đến thành Đức Hòa, mặc dù cần thời gian ngày, nhưng cũng phải hơn canh giờ. đường trở về, Bạch Thiển thỉnh thoảng chút chuyện cười cho Tần Thư Dao nghe.

      Chỉ là bọn họ mới được nửa, xe ngựa chợt ngừng lại. Bạch Thiển thò đầu ra nhìn, nhìn thấy là Bạch Tu Sinh và Liêu Phong tới, liền chút kinh ngạc, chẳng qua là ánh mắt lộ ra chút bất đắc dĩ. Sau đó, nàng liền trở lại trong xe ngựa, mặt cũng bắt đầu có chút bất an.

      Tần Thư Dao cảm thấy nghi ngờ, cũng muốn vén rèm xe lên nhìn chút rốt cuộc là người nào.

      Ai ngờ, Bạch Thiển lấy ra thanh chủy thủ biết có từ chỗ nào, hơn nữa nhanh chóng kéo Tần Thư Dao, chủy thủ cũng chính xác để ở cổ của nàng.

      " nên lộn xộn, nếu ta liền giết ngươi!"

      Tần Thư Dao nghĩ tới khắc trước Bạch Thiển vẫn đùa với nàng, sau khắc trở nên vô tình như vậy.

      Nàng nhớ tới hôm đó Bạch Thiển ra vào lén lén lút lút, lập tức hiểu được.
      Last edited by a moderator: 8/6/16

    5. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Chương 235: Bạch Thiển áy náy, Thư Dao cấm túc

      Bên ngoài vang lên thanh đao kiếm va chạm, Tần Thư Dao biết nhất định là đám người Bạch Tu Sinh tới. Nàng cau mày, nhìn Bạch Thiển, lạnh lùng : "Vì sao ngươi phải làm như vậy?"

      Bạch Thiển nhíu mày cái, mặt sớm còn nụ cười đáng của vừa rồi. Mà trở thành bộ dạng vô tình, vẻ mặt như vậy, cho tới bây giờ Tần Thư Dao chưa từng thấy qua.

      Ở trong mắt Tần Thư Dao, Bạch Thiển vẫn là đơn nương thuần đáng . Chưa từng có vẻ mặt như vậy.

      "Ngươi hận ta hủy diệt quê hương của ngươi sao?" Tần Thư Dao chút khẩn trương và sợ hãi, ngược lại vô cùng bình tĩnh.

      Bạch Thiển mím chặt môi, câu cũng .

      Tần Thư Dao lần nữa: " ra , ngươi cũng hận ta có đúng ? Nếu ngươi có rất nhiều cơ hội xuống tay. Ta chỉ hy vọng ngươi phải làm chuyện mà mình hối hận, hơn nữa làm dựa theo ý nguyện của mình."

      Nàng đánh cuộc, đánh cuộc Bạch Thiển có chút tình cảm với nàng, dù sao trong khoảng thời gian chung sống này, Tần Thư Dao có thể cảm giác được ràng Bạch Thiển thích và lệ thuộc vào nàng.

      Nàng tin người có thể che giấu sâu, có thể giả bộ lợi hại như vậy.

      Nếu là giả bộ, như vậy bây giờ Bạch Thiển mới phải giả bộ.

      Quả nhiên tròng mắt Bạch Thiển tốt lại, lúc nàng do dự, bên ngoài vang lên giọng của Bạch Tu Sinh: "Thiển Nhi, con còn mang người ra đây."

      Bạch Thiển cắn răng, cuối cùng vẫn mang Tần Thư Dao ra ngoài.

      Bên ngoài đám người Mặc Kiếm thấy Bạch Thiển kiềm chế Tần Thư Dao, tròng mắt cũng lộ ra kinh ngạc, ra Mặc Kiếm sớm ngờ tới Bạch Thiển là người hoàng hậu, chẳng qua là nghĩ tới lúc này mục tiêu của Bạch Thiển lại là Tần Thư Dao.

      hơi nhíu mày, nhớ tới lời dặn của Mộ Thiếu Dục.

      Bọn họ tổng cộng có bốn người, còn đối với phương cũng chỉ có ba người mà thôi. Chẳng qua là biết từ chỗ nào Liêu Phong mang tới ít rắn độc, điều này cũng làm cho bọn họ cực kỳ khó làm.

      Tần Thư Dao nhìn những con rắn kia, khỏi nhớ tới khi ở cung Tê Phượng, xem ra khi đó Liêu Phong cũng ở gần đó.

      Hơn nữa bọn họ đoạn tuyệt với hoàng hậu, nếu làm sao để những con rắn kia đến cung Tê Phượng.

      "Bỏ vũ khí xuống, nếu ta liền giết nàng!"

      Trong tròng mắt của Bạch Thiển có ngây thơ hoạt bát của thường ngày, mà trở nên trầm.

      Đám người Mặc Kiếm và Thanh Ngọc dám lộn xộn nữa, mà bởi vì lúc nãy ngại xe ngựa Bạch Thiển , liền để cho Thi Vận và Tuyết Ảnh ngồi chiếc xe ngựa khác. Cho nên Bạch Thiển cực kỳ dễ dàng kiềm chế được Tần Thư Dao.

      Thi Vận và Tuyết Ảnh thầm hận thôi, ra bọn họ cũng biết thân phận của Bạch Thiển, cho tới bây giờ cũng nghĩ Bạch Thiển hại Tần Thư Dao.

      Toàn bộ bọn họ cũng buông kiếm trong tay xuống.

      "!"

      Bạch Tu Sinh cũng hiếu chiến, người bọn họ muốn là Tần Thư Dao, về phần những người khác, như vậy coi như mạng bọn họ lớn, thả bọn họ con đường sống.

      Bạch Thiển kéo Tần Thư Dao đoạn đường, chợt Liêu Phong tới, đánh quyền vào gáy Tần Thư Dao, Tần Thư Dao lập tức cảm thấy cổ đau nhói, người cũng hôn mê bất tỉnh.

      "Ngươi làm gì vậy?"

      Bạch Thiển lập tức vọt tới, phẫn nộ quát.

      Liêu Phong liếc mắt nhìn Bạch Thiển, lạnh lùng : "Kéo nàng khó khăn như vậy, hơn nữa nếu như bị nàng biết chỗ chúng ta thân, chẳng phải là phiền toái vô cùng sao."

      Bạch Tu Sinh cũng bất mãn với hành động vừa rồi của Bạch Thiển, nếu phải nàng kéo dài thời gian, ông ta cũng cần phí nhiều sức lực như vậy.

      "Thiển Nhi, thể hồ nháo. Phong Nhi làm thế là có đạo lý của nó."

      Bạch Thiển biết, ở trong mắt Bạch Tu Sinh, mình còn bằng Liêu Phong này.

      biết qua bao lâu, sau khi Tần Thư Dao tỉnh lại lần nữa chỉ cảm thấy rất nhức đầu, nàng xoa đầu ngồi dậy, lại nhìn hoàn cảnh xa lạ xung quanh chút, nàng mới đột nhiên nhớ tới chuyện mình bị Bạch Thiển bắt .

      Mà lúc này trong phòng bóng người, Tần Thư Dao vội cúi đầu nhìn y phục của mình, thấy còn hoàn hảo tổn hao gì mới hơi yên lòng.

      Nàng bước xuống giường, muốn len lén ra xem chút, cửa phòng lại “két” tiếng bị mở ra.

      Bạch Thiển vẫn luôn chờ ở bên ngoài, nàng chỉ sợ phụ thân của mình và Liêu Phong hạ độc với Tần Thư Dao lần nữa, cho nên bước cũng dám rời .

      Tần Thư Dao thấy là Bạch Thiển, vội vàng hỏi: "Tại sao ngươi muốn mang ta ? Đây là nơi nào?"

      Nàng luôn cho rằng Bạch Thiển và đám người hoàng hậu có liên quan, nhưng nàng nghĩ tới Bạch Thiển đích thân bắt nàng .

      Bạch Thiển lộ ra vẻ áy náy, vội vàng giải thích: "Dao tỷ tỷ, tỷ cần lo lắng. Ta tuyệt đối tổn thương đến tỷ, ta cũng để bọn họ tổn thương đến tỷ!"

      Tần Thư Dao vẫn luôn lạnh mặt, đối với lời của Bạch Thiển, nàng cũng tin. Nàng trầm tư lát, sau đó nhíu mày : "Các ngươi là muốn lợi dụng ta để ép Tam hoàng tử vào khuôn khổ?"

      Bạch Thiển cúi đầu gì thêm.

      Tần Thư Dao biết mình đoán đúng, nàng hừ lạnh tiếng: "Các ngươi cho là người trong lòng Tam hoàng tử là ta? Vì ta chuyện gì cũng nguyện ý buông tha? Ngược lại các ngươi coi trọng ta rồi!"

      Chỉ có bản thân Tần Thư Dao ràng, Mộ Thiếu Dục hoàn toàn thích nàng.

      Bạch Thiển cau mày, hai tròng mắt cũng có chút phiếm hồng, nàng vội vàng kéo hai tay Tần Thư Dao lại, nhưng Tần Thư Dao lại rút tay ra, sau khi từ biệt nàng muốn quan tâm tỷ ấy.

      Nàng cũng biết mình làm như vậy, cho dù là ai cũng tức giận, nhưng nàng thích Tần Thư Dao, hơn nữa cũng muốn để cho tỷ ấy bị thương tổn. Cho nên mới làm như vậy, cũng là bị buộc bất đắc dĩ.

      "Dao tỷ tỷ, tỷ yên tâm, chỉ cần ba ngày. Ba ngày sau đó, chúng ta thả tỷ. Ta cũng tuyệt đối để cho bọn họ tổn thương đến tỷ!"

      Mặc kệ Tần Thư Dao có tin hay , Bạch Thiển cũng làm cho người ta tổn thương đến Tần Thư Dao. Trừ ban đầu có lòng cảm kích với Tần Thư Dao ra, trong khoảng thời gian chung sống này, cũng làm cho Bạch Thiển coi Tần Thư Dao là tỷ tỷ của mình.

      Thuở Bạch Thiển theo mẫu thân sống ở trong núi, hoàn toàn có những bằng hữu và người thân khác. Coi như sau đó gặp lại Bạch Tu Sinh, nhưng Bạch Tu Sinh chỉ coi nàng là công cụ, đối xử với nàng cũng có bao nhiêu tình cảm.

      Chỉ có Tần Thư Dao vẫn luôn quan tâm nàng. Nhất là những ngày Tần Thư Dao gả cho Mộ Thiếu Dục, Bạch Thiển càng ngày càng cảm giác mình càng ngày càng thích Tần Thư Dao, cũng coi tỷ ấy là người thân của bản thân.

      Cho nên nàng để cho phụ thân của mình tổn thương đến Tần Thư Dao nửa phần, càng để cho bọn họ nhân cơ hội hạ độc Tần Thư Dao.

      Tần Thư Dao ngẩng đầu lên liếc mắt nhìn Bạch Thiển, đối với lời của nàng ta còn có mấy phần hoài nghi, mặc dù nàng vẫn luôn tin tưởng Bạch Thiển là nương đơn thuần thiện lương, nhưng tại Bạch Thiển bị Bạch Tu Sinh khống chế, chưa chắc nàng ta có thể ngăn cản hành động của Bạch Tu Sinh.

      Bạch Thiển xong cũng định ở lại, lại xuống lấy chút thức ăn cho Tần Thư Dao, sau đó ngồi mình ở trong lương đình ngẩn người, giám thị từng hành động cử chỉ của Tần Thư Dao, cũng thuận tiện đề phòng hai người Bạch Tu Sinh và Liêu Phong làm càn.

      Mặc dù Tần Thư Dao bị nhốt ở trong phòng, nhưng ngày ba bữa ngược lại đúng lúc vô cùng. Có lúc Bạch Thiển lưu lại theo nàng trò chuyện, chẳng qua là nàng lời lạnh lùng với Bạch Thiển, Bạch Thiển cũng cảm thấy thú vị, mỗi lần mấy câu đều lập tức rời .
      Last edited by a moderator: 8/6/16

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :