1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Đích nữ muốn hưu phu - Khanh Dư (Full+eBook)

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Mâi_137

      Mâi_137 Well-Known Member

      Bài viết:
      688
      Được thích:
      1,526
      Chương 220: Chạy ra khỏi cung Tê Phương được người cứu

      Tần Thư Dao quay đầu lại, đập vào mắt chính là nụ cười trầm của hoàng hậu, nàng nhịn được lạnh run, nhíu chặt mày.

      Mà lúc này lối ra duy nhất cũng bị mấy tên thị vệ cản lại.

      "Ha ha, ngươi cho rằng hôm nay ngươi có thể ra ngoài được sao?"

      Quả nhiên là mưu của hoàng hậu, chẳng qua là Tần Thư Dao hiểu vì sao bà ta phải làm như vậy.

      Tần Thư Dao đè nén bất an cùng với khủng hoảng trong lòng, mặt vẫn bình tĩnh như nước: "Hoàng hậu nương nương làm gì vậy?"

      Lúc này cho dù trong lòng nàng vô cùng khẩn trương và sợ hãi, nhưng cũng dám lộ ra chút nào.

      Hoàng hậu chán ghét bộ dạng này của nàng nhất, hừ lạnh tiếng: "Làm gì? Bên cạnh ngươi có hai cung nữ võ công cao cường, ngươi chút nếu như ngươi mang theo hai gã thích khách tới hành hung, như vậy hoàng thượng trách phạt các ngươi như thế nào?"

      mặt Tần Thư Dao chấn động, nghĩ tới hoàng hậu lại muốn dùng loại độc kế này. Nàng cười lạnh tiếng, khinh thường : "Hoàng hậu là quý nhân hay quên nhỉ, mới vừa rồi ràng chính cung nữ trong cung ngài tới truyền thiếp thân. Chuyện này ngay cả Tam hoàng tử cũng biết!"

      "Cung nữ kia phải là là cung nữ trong cung. Hơn nữa ngươi cảm thấy bây giờ ngươi còn có thể tìm được?" Vẻ mặt Hoàng hậu trầm, nụ cười ở dưới ánh đèn mông lung càng thêm quỷ dị và dữ tợn: "Tam hoàng tử? Các ngươi chính là Tam hoàng tử giựt giây tới?" xong bà ta liền vỗ tay cái, sau đó thị vệ xung quanh lập tức vây quanh Tần Thư Dao.

      Mặc dù hai người Thi Vận và Tuyết Ảnh biết nếu động võ, như vậy chính là trúng gian kế của hoàng hậu. Nhưng mà lúc này, nếu động thủ, như vậy Tần Thư Dao nhất định phải chết thể nghi ngờ.

      Cho nên hai người bọn họ có bất kỳ cố kỵ gì, rút nhuyễn kiếm giấu ở bên hông ra, lập tức đánh nhau với thị vệ.

      Hoàng hậu ngồi ở ghế thái sư, lúc này mặt của bà ta tái nhợt vô cùng, nụ cười cũng càng thêm trầm.

      Tần Thư Dao đứng ở chính giữa, nhìn hoàng hậu, trong lòng hiểu hôm nay muốn chạy sợ là khó càng thêm khó rồi. Nàng cắn chặt hàm răng, muốn nhanh chóng tìm ra biện pháp, nhưng mà trong đầu lại trống rỗng, hoàn toàn nghĩ ra bất kỳ kế sách nào.

      Chợt, cung nữ trong cung rối rít thét lên. Tần Thư Dao lắm, sau lại thấy sắc mặt hoàng hậu cũng trở nên sợ hãi, mới phát ra trong cung này xuất ít rắn.

      Những con rắn kia lè lưỡi ra là chết, Tần Thư Dao nhìn thấy mà da đầu tê dại.

      Chẳng qua là sau lúc lâu nữ tử mang khăn che mặt màu trắng chạy vào, sau đó vội vàng lôi kéo tay Tần Thư Dao : "Dao tỷ tỷ, là ta. Nhanh theo ta!"

      Tần Thư Dao xác định là Bạch Thiển thể nghi ngờ gì, liền theo nàng cùng nhau chạy ra ngoài.

      Hai người Thi Vận và Tuyết Ảnh thấy Tần Thư Dao bị nữ tử mang khăn che mặt cứu , liền cũng tham chiến, vội vàng chạy ra ngoài.

      Bởi vì những thị vệ kia cũng bị rắn vây khốn, cho nên hoàn toàn có bất kỳ cơ hội nào đuổi theo Tần Thư Dao. Đoạn đường này thoát được cũng thuận lợi. Chẳng qua là mới chạy đến nửa, liền thấy được cách đó xa có bóng đen, bóng đen kia nhanh chóng chạy ra, sau đó ôm Tần Thư Dao vào trong ngực. Tần Thư Dao kinh ngạc thiếu chút nữa kêu thành tiếng, chẳng qua là may mà kịp thời thấy người trước mắt, mới yên lòng.

      "Nàng sao chứ!"

      Mộ Thiếu Dục kinh hoảng ôm Tần Thư Dao vào trong ngực, muốn nàng mạo hiểm, nhưng mà mới vừa rồi biết rất ràng Tần Thư Dao nhất định gặp nguy hiểm, lại vẫn cản nàng lại. Trong lòng buồn bực thôi, cũng có chút hận mình.

      Cảm giác được nhiệt độ nóng bỏng, cảm giác được tiếng tim đập của đối phương, hốt hoảng và bất an vừa nãy của Tần Thư Dao mới dần dần biến mất. Nàng khẽ lắc đầu, nàng cảm giác mình lại trầm mê lần nữa, vì sao dứt được dịu dàng của nam tử này, chẳng lẽ cũng bởi vì mỗi lần nàng xuất nguy hiểm, đều kịp thời xuất tới cứu mình sao?

      Nàng có được đáp án, nhưng cũng hiểu lúc này phải là lúc ôn chuyện. Nàng vội vàng đẩy Mộ Thiếu Dục ra, mà Mộ Thiếu Dục cũng cưỡng cầu, chẳng qua là lôi kéo Tần Thư Dao, mang theo những người khác lại vào trong bóng tối lần nữa.

      Bọn họ trở về đường cũ, mà con đường vắng vẻ và tối tăm khác, cũng rất nhanh đến cũng Vĩnh Phúc.

      Sau khi đến cung Vĩnh Phúc, Bạch Thiển liền vội vàng thay quần áo, mà Mộ Thiếu Dục cũng đưa Tần Thư Dao về trong phòng.

      Bên trong nhà ánh đèn mông lung, ngoài phòng mảnh yên lặng, dường như ầm ĩ vừa rồi chưa từng xuất .

      "Có phải ngươi sớm biết rồi ?"

      Đột nhiên xuất câu hỏi, làm Mộ Thiếu Dục hơi ngẩn ra, sau đó ôm Tần Thư Dao vào trong ngực, ôn nhu : " trách ta sao?"

      Tần Thư Dao giãy giụa, chẳng qua là ngoan ngoãn rúc vào trong ngực của , nàng cũng biết Mộ Thiếu Dục làm như vậy là có đạo lý của mình, nàng cũng tức giận. Chẳng qua là biết vì sao, trong lòng nàng lại rất khó chịu, giống như ăn phải Hoàng Liên, đắng từ cổ họng đến trong lòng. Nàng suy nghĩ, nếu như là Trịnh , Mộ Thiếu Dục có để cho nàng ta mạo hiểm hay .

      Cảnh tượng vừa nãy, sao nàng sợ, sao e ngại chứ.

      Mộ Thiếu Dục phát người trong ngực ngoan ngoãn giống như con mèo , tức giận cũng hỏi nữa, trong lòng chợt dâng lên chút yên tĩnh, lúc nghĩ nên giải thích như thế nào, lại nghe được thanh mềm mại của Tần Thư Dao vang lên.

      "Ngươi biết đây là cạm bẫy từ khi nào?"

      "Cung nữ kia chưa từng thấy quá, hơn nữa sau khi ả xong, liền vội vàng rời . Hành tung cũng lén lén lút lút!"

      Mộ Thiếu Dục phái người theo cung nữ kia, tuy nhiên lại phát cung nữ kia về phía cung Tê Phượng, mà là hướng khác, chẳng qua là cung nữ kia cũng có kết quả gì tốt đẹp, lúc này cũng trở thành oan hồn dã quỷ rồi.

      Người trong ngực rất yên tĩnh, trong lòng Mộ Thiếu Dục cũng khe khẽ thở dài, xem ra nàng tức giận.

      "Đợi lát nữa, nếu có người tới hỏi, sau khi trở về nàng vẫn luôn ở cung Vĩnh Phúc, chưa từng những địa phương khác."

      Cung nữ duy nhất biết chân tướng cũng chết, tại Mộ Thiếu Dục may mắn hoàng hậu xuống tay cực kỳ nhanh.

      Tần Thư Dao khẽ gật đầu, sau đó giãy giụa từ trong ngực Mộ Thiếu Dục ra ngoài, lúc muốn hỏi nữa, lại nghe được bên ngoài trận ầm ĩ.

      Thi Vận và Tuyết Ảnh vội vàng gõ cửa, sau đó vào: "Hoàng thượng cung Tê Phượng rồi."

      Mộ Thiếu Dục cười lạnh tiếng, rồi với Tần Thư Dao: "Nàng ở đây nghỉ ngơi tốt, ta chút rồi trở về!"

      Tần Thư Dao biết đây là bàn cờ của hoàng hậu, cung Tê Phượng là chỗ ở của chính cung nương nương, làm sao có thể có rắn thường lui tới. Nếu chính hoàng hậu nương nương cũng , như vậy những phi tần khác trong cung nhất định cũng giúp hoàng hậu nghĩ ra mấy lý do. Chẳng qua là những lý do này, sợ cũng có bất kỳ chỗ nào tốt với hoàng hậu.

      đêm này, Tần Thư Dao ngủ rất yên ổn, những cung đấu này vốn có bất kỳ quan hệ gì với nàng, nàng chỉ là hòn đá kê chân của những người kia, mặc kệ thời gian đạp lên thế nào, cũng may mà nàng đủ ương ngạnh, cho nên mới bị giẫm ở trong bùn đất.

      Trong đêm cung Tê Phượng cũng ồn ào thôi, lời đồn trong cung cũng nổi lên bốn phía, là hoàng hậu luyện độc công gì đó mới đặc biệt bắt những con rắn độc kia. Chẳng qua là nghĩ tới nhất thời vô ý, lại thả những con rắn độc kia. Cũng có người là hoàng hậu hoàn toàn xứng làm nhất quốc chi mẫu của Đại Minh triều, cho nên mới thả ra những rắn độc kia.
      Last edited by a moderator: 31/5/16

    2. Mâi_137

      Mâi_137 Well-Known Member

      Bài viết:
      688
      Được thích:
      1,526
      Chương 221: Bạch Thiển cứu giúp Hoàng hậu bị cấp túc

      ít cung nữ trong cung Tê Phượng bị rắn độc cắn chết, thời gian sáng sớm, cũng mang ra ít thi thể. Lúc này cung Tê Phượng u ám, hoàng thượng đặc biệt lệnh cho hậu cung phi tần cần thỉnh an. Điều này cũng làm cho Tần Thư Dao có được yên tĩnh hiếm thấy.

      Bạch Thiển cười hì hì tới trước mặt Tần Thư Dao, thấy nàng thêu khăn, vẻ mặt hâm mộ: "Tỷ tỷ thêu khăn nhìn rất đẹp, lúc nào tặng cho muội cái !"

      Tần Thư Dao thu lại khăn, ngẩng đầu lên, : "Nếu muội thích thích, cái này liền đưa cho muội!"

      Hoàng hậu quấy rầy nàng nữa, nàng cũng thanh tĩnh hiếm có được, chẳng qua là thời gian cũng thay đổi e rằng thú vị vô cùng, cho nên Tần Thư Dao mới có thể cầm tú hoa châm lên giết thời gian.

      Bạch Thiển nghe vậy lập tức cười gật đầu: " lời định, ta còn muốn hà bao. Tỷ tỷ thêu hà bao rất dễ nhìn!"

      Tần Thư Dao cười gật đầu cái, chỉ là nhớ tới chuyện đêm đó, vẫn nhịn được mà kinh hãi. Nàng nhìn Thi Vận và Tuyết Ảnh bên cạnh, hai người bọn họ lập tức lặng lẽ lui xuống.

      Xung quanh có những người khác, Tần Thư Dao mới giọng hỏi: "Phụ thân của muội là người của hoàng hậu, vì sao muội còn phải thả rắn độc?"

      Bạch Thiển cười ngây thơ, nàng ngồi đối diện Tần Thư Dao, hai tay chống cằm, thở dài hơi, : "Làm sao phụ thân muội nguyện ý làm theo mệnh lệnh của người khác, ông ấy cấu kết với hoàng hậu làm việc xấu cũng chỉ là vì muốn lấy được nhiều quyền lợi hơn mà thôi!"

      Tần Thư Dao nghe vậy hơi ngẩn ra, chỉ là nghĩ đến dã tâm của Bạch Tu Sinh, cũng bình thường trở lại. Chẳng qua là lắc lắc đầu : "Muội vẫn nên khuyên nhủ phụ thân của muội , phải có chừng có mực!"

      tại Nam Tĩnh cũng là của Đại Minh triều rồi, mình Bạch Tu Sinh làm sao chống được cả Đại Minh triều. Đây quả thực là đầm rồng hang hổ.

      "Sao phụ thân biết, chẳng qua là ông ấy cam lòng mình khổ sở gây dựng Nam Tĩnh còn là của ông nữa rồi!"

      Trong lời này mang theo nồng đậm phiền muộn và bất đắc dĩ.

      Tần Thư Dao trầm mặc trong chốc lát, mới : “Vậy muội hận chúng ta?”

      Lúc này, Bạch Thiển ngước mắt lên, đôi mắt trong suốt như thủy tinh mang theo tầng hơi nước mỏng, chẳng qua là nàng còn quật cường lắc đầu: "Mẫu thân ta kể, nếu cõi đời này có thù hận có báo thù. Cho nên dù phụ thân ta phụ mẫu thân ta nhiều năm như vậy, bà vẫn giao ta cho phụ thân ta. Vốn ta cũng hận ông ấy, chỉ là trước khi chết mẫu thân cũng đừng hận phụ thân, nên hiếu kính ông ấy. Cả đời này của mẫu thân ta lẻ loi hiu quạnh, mà phụ thân ta lại trái ôm phải ấp, cuộc sống thỏa mãn, sung sướng vô cùng. Ông ấy có kết quả như vậy, cũng là báo ứng của ông ấy!".

      Giọng Bạch Thiển mang theo nhàn nhạt ưu thương, hoạt bát và linh động như thường ngày.

      Tần Thư Dao biết ra trong lòng nàng cũng nghĩ như vậy, chẳng qua là cũng khó khi Bạch Thiển hận bọn họ, khóe miệng nàng nở nụ cười, giọng : "Dù sao ông ấy cũng là phụ thân của muội, hơn nữa ông ấy làm chuyện đó cũng là vì tốt cho muội. Ông ấy cũng biết muội thích Tam hoàng tử, cho nên mới để cho Tam hoàng tử cưới muội!"

      Chẳng qua là này lời vừa ra, Tần Thư Dao cảm thấy sai rồi. Dù sao Bạch Thiển và Mộ Thiếu Dục cũng phải vợ chồng , hơn nữa Bạch Thiển cũng người Mộ Thiếu Dục thích là mình. Mặc dù Tần Thư Dao cũng cho là như vậy, nhưng mà quan hệ của hai người Mộ Thiếu Dục và Bạch Thiển, nàng cũng nhìn thấy ràng.

      mặt Bạch Thiển còn đau thương và mất mát như vừa rồi, mà khôi phục lại ngây thơ hoạt bát của lúc trước, nàng nở nụ cười vui vẻ, : "Tỷ quá ngây thơ rồi, ông ấy cũng vì tốt cho ta. Gả ta cho Dục ca ca, cũng là bởi vì ý của hoàng hậu, bởi vì bà ta muốn có người giám sát Dục ca ca! Mà ta cũng là lựa chọn tốt nhất!".

      Tần Thư Dao nghe vậy mặt lộ ra vẻ hiểu, Phương Sơ Viện cũng là cháu của hoàng hậu, mặc dù hai nhà Trịnh gia và Phương gia thù nhau, nhưng mà Phương Sơ Viện bị buộc bất đắc dĩ phải gả qua, theo lý thuyết ả mới là thám tử giỏi nhất!

      Bạch Thiển lại cười : "Có phải Dao tỷ tỷ suy nghĩ Phương trắc phi thích hợp hơn? Thân phận của Phương trắc phi ràng ở đó, làm sao Dục ca ca có thể đến gần ả chứ. Hơn nửa năm này, Phương trắc phi cũng có bao nhiêu lần nhìn thấy Dục ca ca đâu."

      Tần Thư Dao suy nghĩ chút cũng thấy có đạo lý, chẳng qua là tính tình Bạch Thiển như vậy, làm thám tử cũng chưa chắc thích hợp.

      "Thôi, những chuyện này ta cũng hiểu."

      Nàng muốn tham gia vào quá nhiều, bởi vì rất nhiều chuyện đều phải nàng có thể giải quyết. Hơn nữa quan trọng nhất của nàng là báo thù, tại Hàn Thế Quân làm tới Hầu gia, coi như người trong kinh thành biết phong lưu thành tính, nhưng vẫn có ít người giới thiệu hôn cho .

      Mấy tháng này, Hàn Thế Quân giống như biến mất, xuất trước mặt Tần Thư Dao nữa. Chất độc mà người từ xuống dưới của Tần gia trúng phải, Tần Thư Dao cũng thầm bảo Mặc Kiếm giúp nàng chế thuốc giải.

      Chẳng qua là chuyện Hàn Thế Quân bảo nàng làm, mặc kệ thế nào nàng cũng làm. Kiếp này nàng bao giờ bị Hàn Thế Quân ràng buộc nữa, nàng nhất định phải giẫm đạp dưới chân.

      Trong mắt Tần Thư Dao ra chút sắc bén, nàng thể quên mình còn chưa chân chính báo thù.

      Hôm đó, sau khi Ngô thị và Ngô phu nhân phá hỏng chuyện của Tiết Nhã và Ngô Hạ Mẫn, Ngô thị liền đè chuyện này xuống. Chẳng qua là làm sao Tần Thư Dao bỏ qua cơ hội tốt như vậy, dĩ nhiên là thông báo khắp nơi. Ngay cả như thế, Hàn gia cũng có bất kỳ tin tức gì, mà Hàn Thế Quân càng thêm im lặng làm cho người ta cảm thấy quỷ dị.

      Vốn là qua tháng nữa, Tiết Nhã phải gả vào Hàn gia. Nhưng mà lúc này Hàn gia cũng truyền đến tin tức tốt, rốt cuộc Hàn Thế Quân định ra hôn rồi, đối phương chính là Phương Sơ Vũ Phương gia, Phương Sơ Vũ là do thị thiếp sinh, nhưng vẫn nuôi ở dưới gối Phương đại phu nhân. Như vậy Hàn gia và Phương gia cũng coi như hoàn toàn trở thành thông gia, mà Hàn Thế Quân cũng hoàn toàn trở thành người của Mộ Tử Liệt.

      Dù sao Phương gia cũng là nhà mẹ của hoàng hậu, cho nên cầu để Hàn Thế Quân cưới chính thê trước, sau đó mới nạp thiếp.

      Chỉ là nữ nhi, đương nhiên Hàn Thế Quân đặt ở trong mắt, nên cũng đáp ứng, mà hôn cũng định ở tháng mười. Dù sao tuổi Hàn Thế Quân cũng có chút lớn, dĩ nhiên là thể kéo dài được nữa. Hơn nữa Hàn Thế Quân cũng buông bỏ cơ hội tốt như vậy.

      Chuyện này cũng coi như là chuyện chấn động nhất trong kinh thành trong khoảng thời gian này. Dù sao hoàng hậu hạ ý chỉ, muốn tự mình đưa Phương Sơ Vũ xuất giá. Vinh hạnh đặc biệt như vậy, ngay cả công chúa trong cung cũng chưa chắc có được.

      Mặc dù, từ sau ngày đó hoàng thượng cũng lạnh nhạt với hoàng hậu ít. Nhưng mà hoàng hậu lại chút cũng để ở trong lòng, mỗi ngày bắt đầu ăn chay niệm Phật. Cũng chưa từng ra khỏi cung nửa bước, thay đổi như thế làm hoàng thượng rất tán thưởng, trong lòng cũng dần dần nhận định chuyện hôm đó nhất định là có người cố ý muốn hãm hại hoàng hậu.

      Dù sao hai người bọn họ cũng là phu thê mấy chục năm, coi như hoàng thượng thích hoàng hậu, ở trong lòng hoàng thượng hoàng hậu cũng phải là người phạm vào mười tội nặng.

      Mộ Tử Liệt cũng thay đổi càng ngày càng chững chạc, mặc dù biết bàn tay phái sau màn là ai, nhưng vẫn cười mỗi ngày với đám người Mộ Thiếu Dục, giống như mấy huynh đệ bọn họ vốn tình cảm thâm hậu.

      Ngày hôm đó, Tần Thư Dao dạo trong viện như ngày thường, chợt thấy bóng dáng lén lén lút lút thoáng qua trước mặt nàng.
      Last edited by a moderator: 31/5/16

    3. Mâi_137

      Mâi_137 Well-Known Member

      Bài viết:
      688
      Được thích:
      1,526
      Chương 222: việc bại lộ, Trắc phi mang thai



      Thời gian này, cũng coi như Mộ Thiếu Dục chăm sóc Tần Thư Dao đủ thứ, mặc kệ chuyện gì cũng cần Tần Thư Dao làm, hơn nữa cũng nghiêm cấm Phương Sơ Viện và Đinh Văn Tĩnh quấy rầy. Ngược lại mỗi ngày Bạch Thiển đều đến chỗ nàng chơi đùa.

      Nàng nhíu mày cái, chỉ cảm thấy bóng lưng người nọ có chút quen thuộc, nhưng mà trong chốc lát lại nghĩ ra. Nàng đứng lên, sau đó mang theo Thi Cận và Tuyết Ảnh lặng lẽ theo, lại phát người nọ lại về phía viện của Phương Sơ Viện.

      Từ khi Tần Thư Dao gả vào hai ngày này, ngoại trừ Phương Sơ Viện cố ý tới gây phiền toái hai lần sau đó cũng gặp được ả nữa.

      Nhìn xiêm áo mặc người này, giống như là người trong cung, lại cũng phải là thái giám. Chẳng lẽ là hoàng tử trong cung?

      Sau khi nghĩ như vậy, Tần Thư Dao càng thêm khẳng định. Dù sao trong hoàng cung này, ngoại trừ hoàng thượng, hoàng tử, chính là thái giám. Hoàn toàn có nam nhân khác.

      phải là lần đầu tiên Mộ Tử Liệt tới cung Vĩnh Phúc, cho nên đối với tình hình trong cung này dĩ nhiên là quen thuộc. cảm giác được người sau lưng theo, khóe miệng lộ ra nụ cười lạnh, sau đó bước chân cũng thay đổi nhanh hơn.

      Trong sân cũng có cung nữ, chỉ vì Phương Sơ Viện thích, cũng bị đuổi ra ngoài. Cho nên lúc Mộ Tử Liệt tiến vào, cũng thuận lợi.

      Rốt cục tới cửa, Mộ Tử Liệt khẽ gõ cửa cái, sau đó cửa liền mở ra. Chỉ là vào phòng rất nhanh.

      Phương Sơ Viện cũng sớm kịp đợi, nhìn thấy Mộ Tử Liệt lập tức liền mềm nhũn ở trong ngực của , dịu dàng : "Biểu ca là hư, ràng tới ngay, lại để ta chờ!"

      Mộ Tử Liệt dùng sức nắm cằm Phương Sơ Viện, sau đó hung hăng ngậm môi của ả. Phương Sơ Viện hơi chấn động chút, sau đó cũng phối hợp.

      Trong chốc lát bên trong phòng là cảnh xuân lộ ra ngoài, xiêm ý người Phương Sơ Viện cũng xốc xếch chịu nổi, mặt càng thêm đỏ ửng, càng thêm kiều diễm. Chẳng qua là trong mắt Mộ Tử Liệt chút ý vui, có cũng chỉ là khinh thường mà thôi.

      ôm Phương Sơ Viện đến giường, sau đó càng thêm tùy ý xé y phục của ả.

      Lúc này, Phương Sơ Viện vội vàng che ngực của mình, mặt càng thêm đỏ bừng: "Đừng gấp gáp như vậy... biết cửa đóng chưa. Nếu như bị người bắt gặp..."

      "Tiểu tinh, ta đây liền xem chút!"

      Mộ Tử Liệt cười tới, sau đó liền cố ý mở cửa ra khe , chỉ là qua khe thấy ràng bên ngoài.

      núp trong bóng tối Tần Thư Dao nhìn thấy là Mộ Tử Liệt, trong lòng kinh ngạc thôi.

      Cửa bị khép lại lần nữa, bên trong phòng truyền đến tiếng thở dốc và tiếng va chạm.

      Tần Thư Dao mang người vội vàng trở về hoa viên, nàng nghĩ tới Phương Sơ Viện lén lút gặp người, hơn nữa đối tượng còn là Mộ Tử Liệt. Chỉ là suy nghĩ chút, chừng Phương Sơ Viện sớm lén lút qua lại với Mộ Tử Liệt, dù sao nhà bên ngoại của Mộ Tử Liệt là Phương gia. Nếu như phải là hoàng thượng chợt tâm huyết dâng trào, chắc Phương Sơ Viện cũng gả cho Mộ Tử Liệt.

      Lúc ngẩn người, đột nhiên cảm giác được mặt lành lạnh, đợi lấy lại tinh thần mới phát mình bị người trộm hôn.

      Mộ Thiếu Dục thấy Tần Thư Dao hoàn toàn phát mình tới, liền đuổi cung nữ , đợi lúc có ai liền trộm hôn cái, quả nhiên lúc này Tần Thư Dao mới phục hồi tinh thần lại.

      Nàng vội che mặt của mình, nhìn xung quanh chút, thấy có bất kỳ người nào, mới khẽ thở phào nhõm.

      "Ngươi tới đây sao cũng tiếng, nếu bị bọn họ nhìn thấy, truyền đến trong tai hoàng hậu tốt!"

      Mộ Thiếu Dục thích nhất nhìn dáng vẻ ngượng ngùng của Tần Thư Dao, ôm Tần Thư Dao vào trong ngực, cười : "Sợ gì, hơn nữa sao nơi này lại có người của hoàng hậu được!"

      Tần Thư Dao vội vàng đẩy ra, mặc dù nàng biết lúc này nhất định Mộ Tử Liệt vẫn còn ở trong phòng Phương Sơ Viện, ngay cả bị ta thấy được, vậy cũng sao, dù sao người vụng trộm là ta.dien⊹dan⊹le⊹quy⊹don⊹com

      "Gần đây Tam hoàng tử thường xuyên lui tới với Tứ hoàng tử, biết Tứ hoàng tử cũng thường xuyên tới trong cung chúng ta hay !"

      Tần Thư Dao suy nghĩ chút, cảm thấy chuyện này hay là nên với Mộ Thiếu Dục. Dù sao hai người bọn họ cũng phải là huynh đệ tình thâm, mà ghen ghét lẫn nhau.

      Mộ Thiếu Dục nghĩ tới Tần Thư Dao hỏi Mộ Tử Liệt, hơi sửng sờ, sau đó cười : "Sao vậy? Nàng cảm thấy khoảng thời gian này ta lạnh nhạt với nàng?"

      Trong khoảng thời gian này, gần như mỗi ngày Mộ Tử Liệt cũng cùng du ngoạn với đám người Mộ Thiếu Dục và Mộ Thành Hi, vốn cũng có chuyện gì quan trọng. Chẳng qua là Tần Thư Dao cảm giác ánh mắt vừa nãy của Mộ Tử Liệt quá mức cổ quái, dường như ta sớm biết mình vẫn luôn núp trong bóng tối.

      " phải." Tần Thư Dao khẽ cắn môi dưới, nàng hít sâu hơi, mặt cũng đỏ ửng: "Ngươi và Phương trắc phi từng ở cùng trong phòng chưa?"

      Mộ Thiếu Dục thấy bộ dạng này của nàng, chỉ cho là nàng ghen, cười : "Chưa từng, nàng hài lòng chưa?"

      "Chỉ sợ tại nàng nằm ở trong ngực của người khác rồi!"

      Mộ Thiếu Dục nghe vậy ánh mắt híp lại: "Dao Nhi cũng nhìn thấy?"

      Tần Thư Dao cho rằng Mộ Thiếu Dục hoàn toàn biết chuyện này, còn nhăn nhó trong chốc lát, biết nên như thế nào, lại nghĩ rằng Mộ Thiếu Dục cũng sớm biết , chỉ là ra mà thôi.

      "Ngươi sớm biết?" Tần Thư Dao trợn to hai tròng mắt, kinh ngạc : "Biết khi nào?"

      Mộ Thiếu Dục đứng chắp tay, nụ cười mặt cũng lạnh nhạt như nước: "Hai người bọn họ cũng khá, ta cũng suy nghĩ khi nào đuổi nữ nhân kia . Bây giờ bị nàng nhìn thấy, như vậy cũng thể để ta theo ý mình như thế nữa. Nàng cũng đừng lo lắng, quá ba ngày, nữ nhân kia cũng bị biếm vào lãnh cung!"

      Mặc dù thích Phương Sơ Viện, nhưng cũng nguyện ý thấy nữ nhân bên cạnh thông dâm với nam nhân khác.

      Tần Thư Dao hơi nhíu mày: "Tam hoàng tử cần làm như vậy, đưa nàng ta cho Tứ hoàng tử, để cho nàng tự sanh tự diệt!"

      Từ xưa nữ tử đều dựa vào nam nhân mà sống. Hơn nữa nữ nhân giống như Phương Sơ Viện, ả ở người Mộ Thiếu Dục thấy được hi vọng, cho nên mới phải tìm Mộ Tử Liệt.

      Chẳng qua là Tần Thư Dao càng biết, nếu đưa Phương Sơ Viện cho Mộ Tử Liệt, như vậy cũng chính là hung hăng đánh hoàng hậu bạt tai. Đây chính là người mà nhà mẹ hoàng hậu nuôi dưỡng ra, ngờ lại làm ra loại chuyện cẩu thả này.

      Tất nhiên Mộ Thiếu Dục hiểu ý tứ của Tần Thư Dao, cho tới bây giờ cũng biết Tần Thư Dao phải là người mềm lòng nương tay: "Lần này cũng được, chỉ cần đợi thêm hai ngày nữa là được!"


      Vở kịch hay vừa xuất , đúng là vẫn cần hai ngày.

      Ngày hôm sau, Phương Sơ Viện liền mời thái y đến viện bắt mạch cho ả, chẳng qua là lần bắt mạch này lại xảy ra chuyện.

      ra là, từ mấy ngày trước Phương Sơ Viện cảm thấy khẩu vị nhạt nhẽo, thường ăn cái gì ói cái đó, vốn ả là người yếu ớt, làm sao chịu được khổ cực như vậy, liền mời thái y tới bắt mạch.

      Chuyện ả và Mộ Tử Liệt vụng trộm, người biết cũng nhiều lắm, chỉ có thiếp thân nha hoàn bên người ả biết mà thôi. Cho nên cũng biết sau khi nữ tử mang thai có phản ứng như thế nào, ả chỉ cho rằng là mình cảm lạnh, hoặc là ăn đồ bị hỏng.

      Nhưng mà nghĩ tới lại là có tin vui.

      Hết lần này tới lần khác thái y kia chính là Phùng thái y, mà Phùng thái y cũng sớm lén lút đầu nhập vào dưới trướng của Mộ Thiếu Dục.
      Last edited by a moderator: 31/5/16

    4. Mâi_137

      Mâi_137 Well-Known Member

      Bài viết:
      688
      Được thích:
      1,526
      Chương 223: Phương trắc phi nhờ Hoàng hậu giúp đỡ.

      Phương Sơ Viện sợ ngây người, ả nhìn Phùng thái y, qua lâu mới tiêu hóa hết tin tức này, mặt ả miễn cưỡng nở nụ cười, sau đó giọng : "Đa tạ Phùng thái y, chỉ là chuyện này khoan truyền ra ngoài trước. Tránh cho Tam hoàng tử cảm thấy ta cố ý truyền ra!".

      Phùng thái y hiểu rất ràng, trước đó ông cũng nhận được chỉ thị của Mộ Thiếu Dục. Vốn muốn làm tuồng kịch, nghĩ tới bây giờ ngay cả diễn cũng cần diễn.

      Ông cúi đầu cười : "Trắc phi cần hốt hoảng, chỉ là mới vừa mang thai. Cho nên mới có phản ứng nôn như vậy, đợi qua ba tháng nữa hết. tại thần bốc mấy thang thuốc an thai cho Trắc phi, sau khi Trắc phi uống vào, phản ứng nôn bớt chút!"

      Sắc mặt Phương Sơ Viện khó coi vô cùng, ước gì lập tức đuổi Phùng thái y ra ngoài. Nhưng mà mặt của ả vẫn thể giả bộ vui vẻ: "Vậy làm phiền thái y rồi!"

      Phùng thái y đưa mấy thang thuốc lập tức lui xuống.

      Sau khi thấy người , nha hoàn Cẩm Tú bên cạnh Phương Sơ Viện vội vàng đóng cửa lại, vẻ mặt kinh hoảng cùng với sợ hãi: "Chuyện này nên làm như thế nào cho phải, nếu bị Tam hoàng tử phát ..."

      "Ngươi có ý gì? Chẳng lẽ còn muốn đưa Tam hoàng tử tới đây?"

      Lúc này Phương Sơ Viện cũng sợ thôi, chẳng qua là ả cố ép mình tĩnh táo, tại quan trọng nhất là loại bỏ miếng thịt trong bụng, đến lúc đó đưa cho Phùng thái y chút chỗ tốt, rồi dấu giếm chuyện này .

      Cẩm Tú sợ toàn thân run rẩy, nàng chỉ là nha hoàn, mạng tiện vô cùng, xảy ra chuyện như vậy chủ tử phải lột tầng da, mà mình cũng chỉ có con đường chết.

      Nàng suy nghĩ chút, vội vàng : "Trắc phi, bằng chúng ta chuyện này cho hoàng hậu biết. Người là cháu ruột của hoàng hậu, sao bà ấy có thể trơ mắt nhìn ngài chịu khổ. Hơn nữa đứa bé trong bụng ngài là ruột thịt của bà ấy!"

      Phương Sơ Viện suy nghĩ chút cũng cảm thấy rất có đạo lý, coi như bị đánh bị chửi ả cũng muốn ở chỗ tồi tàn này thêm giây nào nữa.

      Ả vội vàng bảo Cẩm Tú giúp ả thay quần áo, sau đó mang theo người vội vội vàng vàng đến cung Tê Phượng.

      Hoàng hậu ngồi ở ghế quý phi, nghe vậy tiện tay cầm ly trà lên, ném về phía nha hoàn Cẩm Tú bên người Phương Sơ Viện: "Ngươi là tiện nhân biết xấu hổ, thậm chí ngay cả chuyện như vậy cũng làm ra được!"

      Phương Sơ Viện nghĩ tới hoàng hậu tức giận như vậy, dọa cho sợ đến toàn thân cũng run rẩy, đầu cũng cúi thấp hơn, mà trán Cẩm Tú đều là máu, tuy nhiên chữ cũng dám , chỉ có thể quỳ mặt đất run rẩy.

      ", người cứu con lần này . Đứa bé trong bụng con là cháu của người đấy!"

      Phương Sơ Viện muốn cứ như vậy mà chết , cũng muốn nhìn dung nhan mình già , cho nên ả mới cố ý tìm Mộ Tử Liệt.

      Chuyện rắn độc lần đó, làm hoàng hậu bị mắc nghẹn. Cũng làm cho hoàng hậu hơn nửa tháng dám ra khỏi cung Tê Phượng bước, chính là sợ hoàng thượng oán hận bà ta. Nhưng mà nghĩ tới Phương Sơ Viện và nhi tử của bà ta lại ở chung chỗ.

      Nàng là đại tẩu của con trai mình, nếu chuyện này truyền ra ngoài, đừng hoàng gia còn mặt mũi, ngay cả Phương gia cũng còn mặt mũi.

      Ỷ Cầm bên cạnh vội vàng an ủi hoàng hậu: "Nương nương, người cũng đừng nóng giận. Chuyện như vậy rồi thể tránh được, có tức nữa cũng chỉ làm hỏng thân thể của mình. Hơn nữa Phương trắc phi sai, đứa bé trong bụng ngài ấy là cháu của ngài. Ngài mà xem, Tam hoàng tử thành hôn hơn nửa năm mà bụng của những nữ nhân kia lớn. Hơn nữa Hoàng thượng luôn muốn bồng cháu, chừng cũng trách tội nương nương và Tứ hoàng tử!"

      Hoàng hậu nghe vậy im lặng trong chốc lát, tại tình cảnh của bà ta vô cùng lạc quan, ngay cả nhi tử của mình cũng được tốt. Bởi vì hoàng thượng có ý phong Mộ Thiếu Dục làm thái tử.

      Trong khoảng thời gian này, bà ta nghe hoàng thượng bắt đầu bắt tay vào chuẩn bị lập thái tử, mà người được đề cử làm thái tử chính là Mộ Thiếu Dục.

      Cho nên hoàng hậu muốn tin tưởng, nhưng chuyện như vậy cũng phải tin đồn vô căn cứ, mặc kệ thế nào cũng phải loại bỏ những đối thủ kia từng người .

      "Chuyện này còn có ai biết nữa?"

      Phương Sơ Viện cố nén thân thể run rẩy, giọng : "Còn có Phùng thái y!"

      Hoàng hậu nghe vậy càng thêm tức giận: " nữ nhân ngu xuẩn mới làm ra loại chuyện ngu xuẩn này. Chuyện này sợ cũng sớm truyền đến chỗ Tam hoàng tử rồi."

      Phương Sơ Viện vừa nghe, lập tức lắc đầu : "Làm sao có thể..."

      "Hừ, ngươi cho rằng mình làm chê vào đâu được? Phùng thái y là người nào, chẳng lẽ ngươi biết? Ông ta ra là người của Tam hoàng tử."

      Phương Sơ Viện nghe vậy cả người cũng co quắp ngồi dưới đất, qua lâu mới vội vàng lết lên trước vài bước, sau đó lôi kéo làn váy của hoàng hậu, khóc : " phải cứu con. Con là nữ nhi của Phương gia, cho tới bây giờ Tam hoàng tử cũng chẳng quan tâm tới con, nếu cũng xảy ra chuyện như vậy. Hơn nữa đứa bé trong bụng con là cháu của người đó!"

      Hoàng hậu chỉ cảm thấy nhức đầu, bây giờ quan trọng nhất là làm thế nào dùng tốc độ nhanh nhất để hoàng thượng biết chuyện này, hơn nữa phải làm cho ông ấy chấp nhận.

      Bà ta khẽ ấn huyệt Thái Dương, nhịn được : "Hôm nay con chớ trở về cung Vĩnh Phúc, cứ đợi ở chỗ này. Đợi Bổn cung nghĩ ra biện pháp rồi !"

      Rốt cuộc Phương Sơ Viện bắt được tia hi vọng, ả vội vàng gật đầu, rồi dập đầu cái, sau đó mới lặng lẽ lui xuống.

      Đợi sau khi Phương Sơ Viện , hoàng hậu liền bảo người chuẩn bị cho bà ta bộ y phục vô cùng thanh nhã, ngay cả búi tóc cũng chỉ mang hai cái trâm cài đầu.

      Điện Dưỡng Tâm, hoàng thượng phê duyệt tấu chương. Nghe được giọng the thé của thái giám, hơi nhíu mày cái, sau đó liền thấy hoàng hậu thân thanh nhã vào.

      Điều này làm cho hoàng thượng nhịn được nhìn thêm mấy lần, kể từ sau khi hoàng hậu gả cho ông, cũng chưa từng mặc trang phục như vậy. Ở trong mắt hoàng thượng, hoàng hậu cực kỳ coi trọng khuôn mẫu, làm sao tùy tiện mặc bộ y phục mỏng lại khắp nơi.

      Ông buông tấu chương trong tay ra, lạnh lùng : "Hoàng hậu mặc như vậy là vì sao?"

      Hoàng hậu vội vàng lấy khăn ra, lau nước mắt của mình, mang theo nức nở : "Còn xin hoàng thượng thứ tội!"

      Hoàng thượng nhíu chặt chân mày, lạnh lùng : "Hoàng hậu phạm vào lỗi gì, vì sao phải làm như vậy!"

      Lúc này, ngoài của điện vang lên trận ồn ào, sau lát, liền thấy Mộ Tử Liệt bị trói vào. Hoàng thượng càng nhíu chặt chân mày hơn, lạnh lùng : "Rốt cuộc là xảy ra chuyện gì?"

      Hoàng hậu quay đầu nhìn Mộ Tử Liệt, mắng: "Con đồ nghịch tử này, còn nhanh quỳ xuống nhận sai với phụ hoàng con!"

      Về chuyện Phương Sơ Viện có thai, Mộ Tử Liệt cũng biết ràng. nghĩ tới nữ nhân kia chạy tới chỗ hoàng hậu trước, nếu sớm biết từng bước, nhất định giết chết nữ nhân kia.

      Mộ Tử Liệt bị người đè quỳ xuống, vẫn mang vẻ mặt lạnh lùng, cũng nhìn hoàng hậu.

      Hoàng hậu thấy như vậy, tiếng khóc càng lớn: "Ngươi đứa con bất hiếu này, làm ra loại chuyện mờ ám như vậy, còn dám thừa nhận!"

      Hoàng thượng thấy bọn họ làm như vậy, càng thêm hiểu ra sao, vội vàng quát bảo ngưng lại, : "Đủ rồi, ràng cho trẫm, rốt cuộc là xảy ra chuyện gì!"
      Last edited by a moderator: 31/5/16

    5. Mâi_137

      Mâi_137 Well-Known Member

      Bài viết:
      688
      Được thích:
      1,526
      Chương 224: Phương trắc phi bị đưa vào trong chùa

      Hoàng hậu lại khóc, sau khi đợi tâm tình thoáng ổn định lại, mới kêu thảm thiết : "Hoàng thượng, nghịch tử này quyến rũ đại tẩu của mình, làm ra chuyện cẩu thả."

      Hoàng thượng nghe vậy khiếp sợ, nghĩ tới nhi tử của mình trộm người, hơn nữa còn trộm nữ nhân giường của ca ca mình.

      "Ngươi, đồ nghịch tử kia, người đâu. Kéo xuống hung hăng đánh cho trẫm!"

      Hoàng hậu nghe vậy trong lòng cả kinh, vội vàng : "Kính xin hoàng thượng tha cho nó lần này . Viện nha đầu mang thai, hơn nữa cho tới bây giờ Dục Nhi đều chưa từng chạm vào Viện nha đầu, cho nên hai người bọn họ mới làm ra loại chuyện muốn người biết này!"

      "Viện nha đầu? Là Phương trắc phi?" Hoàng thượng cười lạnh tiếng: "Trẫm còn nghĩ là ai, ra chính là hiền lương thục đức mà Phương gia các ngươi dạy dỗ ra!"

      Hoàng hậu biết nhất định hoàng thượng làm nhục Phương gia bọn họ, nhưng mà lúc này bà ta cũng kịp nghĩ đến những thứ kia, mặt cũng mang theo nước mắt, khóc : "Kính xin Hoàng thượng xin bớt giận. Chẳng qua là tại đứa bé trong bụng Viện nha đầu là con cháu của hoàng gia, nếu truyền ra ngoài như vậy, thể diện của hoàng gia chúng ta cũng sót lại chút gì. Nhưng mà chỗ Tam hoàng tử vẫn chưa truyền ra tin tức mang thai, đây chính là trưởng tôn của Hoàng thượng đấy!"

      Đây mới là mục đích thực của hoàng hậu. Muốn để hoàng thượng chấp nhận trưởng tôn này.

      Hoàng thượng nghe vậy trong lòng cũng dần dần hiểu , hoàng hậu luôn sĩ diện, làm sao có thể loại chuyện gièm pha này ra ngoài được, hóa ra muốn cho ông chấp nhận đứa cháu này.

      Ông hừ lạnh tiếng, : "Hoàng hậu, dã chủng như vậy cũng muốn trẫm chấp nhận?"

      Trong lòng hoàng hậu cả kinh, từ lúc đến bà ta chỉ nghĩ dưới gối hoàng thượng vẫn chưa có tôn tử tôn nữ nào, nghĩ đến cũng vui mừng vô cùng. Lại ngờ rằng hoàng thượng có thái độ như vậy, nhất thời bà ta có chút nghĩ được biện pháp, sửng sốt lâu sau mới : "Hoàng thượng, người chấp nhận cũng được, chấp nhận cũng tốt. Đó cũng là xương thịt của Liệt Nhi. Mặc dù Liệt Nhi tốt, nhưng có tình cảm sâu đậm với Viện nha đầu, hai người bọn nó cùng lớn lên bên nhau từ , hơn nữa cho tới bây giờ Dục Nhi đều đối xử tốt với Viện nha đầu, mới làm cho bọn họ làm ra loại chuyện xấu hổ này!"

      Hoàng thượng vẫn luôn nhíu chặt mày, nếu để đứa bé kia được sinh ra, như vậy sau này Phương gia càng thêm phách lối, cho tới bây giờ hoàng gia bọn họ cũng thiếu hài tử, chẳng qua là muốn sinh ra từ trong bụng của người nào mà thôi.

      "Phương trắc phi ở đâu?"

      Hoàng hậu nghe vậy, vội vàng : "Ở trong cung nô tì."

      "Vẫn là nữ nhi Phương gia các ngươi, trẫm cũng giữ lại thể diện cho các ngươi. Ban thưởng chén canh hoa hồng cũng được. Về phần Phương thị, sau này còn là trắc phi của Dục Nhi nữa. Nếu Liệt Nhi thích, theo Liệt Nhi. Chẳng qua là thể có họ Phương được nữa!" (Editor: ôi “hoa hồng” T_T)

      Cứ như vậy, Phương Sơ Viện còn bằng thiếp thất!

      Hoàng hậu nghĩ tới hoàng thượng làm như vậy, bà ta nỗ lực để cho mình bình tĩnh lại, cũng lại cầu tha thứ vì Phương Sơ Viện. Dù sao bà ta biết, nếu hoàng thượng chán ghét người nào đó, coi như cũng vô dụng. Hơn nữa bà ta cũng từ trong giọng của hoàng thượng phát giác ra được, hoàng thượng cực kỳ bất mãn với Phương gia.

      Mộ Tử Liệt cũng có ý kiến gì với phán quyết này, vốn cũng chỉ vui đùa với Phương Sơ Viện chút mà thôi, chẳng qua là nghĩ tới nữ nhân kia mang thai. Hơn nữa lại vẫn dám len lén chạy cho hoàng hậu, sau này nhất định phải dạy dỗ nữ nhân này chút mới được.

      Ở cung Vĩnh Phúc, Tần Thư Dao nghe được tin tức này, khỏi chấn động, nghĩ tới mới thời gian ngày, giải quyết được phiền toái kia.

      Mộ Thiếu Dục cười gắp thức ăn cho Tần Thư Dao, : "Kết quả như thế nàng hài lòng chưa?"

      Tần Thư Dao ngẩng đầu lên, kinh ngạc nhìn : "Chẳng lẽ đây đều là tay ngươi bày ra? Làm sao ngươi đoán được nhất định Hoàng thượng trách cứ hoàng hậu, mà để cho Phương thị sinh hạ hài tử!"

      "Hoàng hậu là người nịnh hót, mỗi bước đều tính toán tỉ mỉ. Chỉ là lần này, lỗi của bà ta là ở tính toán quá tỉ mỉ. Bởi vì bà ta quá muốn để cho Tứ đệ ngồi lên ngôi vị hoàng đế, cho nên tuyệt đối buông tha cho cơ hội tốt như vậy! Thử nghĩ, nếu Hoàng thượng để Phương thị sinh hạ đứa bé này, như vậy sau này Tứ đệ muốn làm thái tử, cũng càng thêm có sức mạnh. Dù sao là hoàng hậu sinh ra, lại sinh ra trưởng tôn."

      Mưu kế như vậy, quả hoàng hậu thử lần. Chẳng qua là bà ta lại quên mất hoàng thượng chán ghét nhà bà ta, cũng quên mất hoàng gia muốn hài tử cũng khó, chủ yếu là muốn sinh từ trong bụng của người nào mà thôi.

      Bây giờ Tần Thư Dao mới hiểu được, ra tất cả đây đều là tay Mộ Thiếu Dục bày ra, chẳng qua là thiết kế cực kỳ kín đáo, ngay cả hoàng hậu cũng phát mình bị người thiết kế, chỉ cho rằng là kế hoạch của mình thất bại.

      Chợt, Mộ Thiếu Dục đưa tay khẽ sờ bụng của Tần Thư Dao, ôn nhu : "Nếu nàng mang thai, ta chắc chắn dùng hết toàn bộ sức lực bảo vệ nàng!"

      Trong lòng Tần Thư Dao có chút cảm động, nàng khẽ cười tiếng, chẳng qua là trong đầu lại nhớ tới chuyện nhìn thấy ở ngôi miếu đổ nát, nụ cười cũng biến mất trong nháy mắt.

      Mộ Thiếu Dục biết khúc mắc của nàng ở nơi nào, chẳng qua là những chuyện này cũng vô dụng, chỉ có thể từ từ làm cho nàng nhìn, để cho nàng tin trong lòng của mình chỉ có mình nàng.

      Cuối cùng hoàng thượng hạ thánh chỉ, Phương Sơ Viện bởi vì bị ôn dịch cho nên bị đưa đến chùa nghỉ ngơi. Nhưng ra là uống chén canh hoa hồng, sau đó mới bị đưa đến trong chùa. Chẳng qua là từ nay về sau, muốn từ trong chùa ra ngoài, sợ là khó càng thêm khó.

      Kết quả như vậy, đám người Tần Thư Dao cũng sớm đoán trước, nhưng cũng để ở trong lòng. Chẳng qua là cảm giác ánh mắt Mộ Tử Liệt nhìn nàng hôm đó có chút cổ quái, chẳng qua là nàng cũng ra được kỳ lạ chỗ nào.

      Chuyện này qua ngày thứ hai, Hiền phi liền bảo Tần Thư Dao đến trong cung điện của bà ngồi chơi với bà.

      Từ sau ngày đó, Tần Thư Dao rất ít chỗ Hiền phi, ở trong mắt Tần Thư Dao, Hiền phi thích mình nhưng cũng chán ghét mình.

      Hiền phi bảo dưỡng cực tốt, bà chỉ hơn hoàng hậu ba tuổi, lại giống như trẻ hơn hoàng hậu mười tuổi. Cũng khó trách hoàng thượng thường chỗ hoàng hậu, chỉ thích Hiền phi.

      Chẳng qua là tính tình Hiền phi và Mộ Thiếu Dục cũng có chút tương tự, cũng cực kỳ lạnh nhạt với người khác.

      Bà ngồi ghế quý phi, nhìn Tần Thư Dao, sau đó giọng : "Cũng cần gò bó như thế, ngồi xuống !"

      Tần Thư Dao theo lời ngồi xuống, sau đó thoải mái : " biết Hiền phi nương nương tìm thiếp thân tới là có chuyện gì?"

      Hiền phi nở nụ cười thản nhiên, sau đó cầm ly trà lên chậm rãi uống hớp, mới : "Cũng phải là chuyện quan trọng gì. Chẳng qua là Dục Nhi , sau này muốn đưa ngươi lên vị trí chính phi."

      Tần Thư Dao nghe vậy hơi chấn động, nghĩ tới Mộ Thiếu Dục chuyện này với Hiền phi, chỉ sợ Hiền phi thích nhất là nữ tử như vậy.

      Nàng cúi đầu, muốn giải thích cho mình. Mà Hiền phi cũng chán ghét nàng như Tần Thư Dao tưởng tượng.

      "Mặc dù tính tình của Bạch thị tại tệ, chỉ là quá tính trẻ con chút. Bổn cung cũng cảm thấy ngươi ổn trọng hơn nàng, hơn nữa lúc ban đầu ngươi gả cho Dục Nhi, vốn chính là chính phi. Chẳng qua là sau đó Hoàng thượng tạm thời sửa lại. Chỉ là muốn lên làm chính phi cũng phải là chuyện dễ dàng, ngươi phải sinh cho Dục Nhi đứa con trai mập mạp trước , Bổn cung mới có thể giúp ngươi cầu xin hoàng thượng!"

      cầu này... khó cũng khó, dễ cũng dễ, Tần Thư Dao chỉ có thể cúi đầu giả bộ xấu hổ!

      Hiền phi thấy nàng ngượng ngùng thôi, cười : "Chỉ là cũng gấp, Dục Nhi cũng còn trẻ, Bổn cung cũng gấp. Chẳng qua là Bạch thị cũng là người của hoàng hậu, Bổn cung yên lòng, cho nên ngươi cũng phải thêm chút sức lực!"
      Last edited by a moderator: 31/5/16

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :