1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Đích nữ muốn hưu phu - Khanh Dư (Full+eBook)

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Hale205

      Hale205 Well-Known Member

      Bài viết:
      687
      Được thích:
      573
      Đại hoàng tử chẳng có chinh kiến gì cả.

    2. Mâi_137

      Mâi_137 Well-Known Member

      Bài viết:
      688
      Được thích:
      1,526
      Chương 211: Hồng nhan họa thủy, tranh nhau sủng ái

      Lúc này ánh mắt hoàng thượng nhìn về phía hoàng hậu, giọng : "Hoàng hậu có ý gì đây?"

      Hoàng hậu vội vàng đứng lên, hướng về phía hoàng thượng : "Nô tì cảm thấy tuy nương Tần gia tốt, nhưng mà Tần Tam nương bị tặc nhân làm nhục, nếu chuyện như vậy truyền , như vậy sau này uy nghiêm của Thiên gia để ở chỗ nào, mà Phượng Nhi cũng bị người nhạo báng!"

      Mộ Phượng Thiên nghe thấy hoàng hậu , càng cảm thấy bà ta rất đúng. Chẳng qua là lúc này nhìn sắc mặt hoàng thượng có chút khó coi, cũng dám phụ họa theo.

      Hoàng thượng hừ lạnh tiếng: "Nha đầu Tần gia kia cũng phải tự nguyện, nếu bởi vì chuyện này mà hủy hôn, như vậy người ngoài nhìn Thiên gia thế nào? Loại chuyện bạc tình quả nghĩa này, cũng chỉ có hoàng hậu có thể làm ra được!"

      Đây ràng trách cứ hoàng hậu, hoàng hậu nghe vậy trong lòng cả kinh, bà ta nghĩ tới hành động nho của mình lại chọc giận hoàng thượng. Còn chưa chờ bà ta giải thích, nghe đến hoàng thượng trầm giọng .

      "Các đời Tần gia đều cống hiến cho Thiên gia chúng ta, ngay cả trẫm cũng do Thái Sư Tần gia dạy. Nếu ngày làm thầy cả đời làm cha, làm sao trẫm có thể bạc tình bạc nghĩa với Tần gia như vậy." Hoàng thượng lại chỉ vào Tần Thư Dao : "Ngày đó, trẫm nghe lời của ngươi, mới đưa nương Tần gia xuống làm trắc phi. Để cho Dục Nhi cưới nữ tử minh bạch vào cửa. tại ngươi lại còn muốn bởi vì chuyện này mà từ hôn. Đây chính là chuyện mà nhất quốc chi mẫu nên làm?"

      Lời này có chút nghiêm trọng, sắc mặt hoàng hậu cũng có chút tái nhợt. Móng tay của bà ta cũng sớm bấm vào trong thịt, nhưng mà bà ta lại cảm thấy chút đau đớn nào.

      "Kính xin hoàng thượng bớt giận, nô tì cũng ý đó. Chẳng qua là muốn để cho Phượng Nhi cưới nữ tử bất trinh..."

      Đột nhiên hoàng thượng vỗ mạnh xuống bàn, phẫn nộ quát: "Lớn mật, ai là nữ tử bất trinh? nương Tần gia kia chỉ bị kinh sợ, hôm nay bà còn hồ ngôn loạn ngữ như vậy, trẫm đưa ngươi vào lãnh cung!"

      Hoàng hậu sợ run cái, bà ta nghĩ tới chỉ vài ba lời, mình liền chọc hoàng thượng tức giận như vậy.

      Bà ta vội vàng quỳ xuống, gương mặt sợ hãi: "Hoàng thượng bớt giận, nô tì, nô tì... Cũng là vì Phượng Nhi mà suy nghĩ!"

      "Phượng Nhi là nghe theo mệnh lệnh của cha mẹ, từng qua muốn từ hôn sao?" Sắc mặt hoàng thượng vẫn rất khó coi.

      Lần này, ngay câu hoàng hậu cũng dám , mà Mộ Phượng Thiên cũng càng thêm dám , khi nhìn về phía Tần Tuyết Như chút tình ý của thường ngày biến thành hận ý. hoàng tử cao cao tại thượng, sao lại muốn thành hôn với nữ tử có trong sạch chứ?

      Hoàng thượng thấy bọn họ gì nữa, mới hài lòng gật đầu, rồi với Tần Thư Dao: "Vốn năm ngoái con nên gả vào Thiên gia, chỉ bởi vì thân thể khó chịu mới trì hoãn. tại thấy thân thể con việc gì, bằng vào ngay tháng sau vào cửa!"

      Tần Thư Dao nghe vậy hơi sửng sờ, nàng tới là vì từ hôn, sao lại lập tức biến thành gả vào cửa rồi?

      lúc ấy , ngoài cửa vang lên thanh dồn dập.

      Mộ Thiếu Dục sớm nghe hoàng hậu muốn từ hôn, cảm thấy rất cao hứng, làm thế nào hoàng thượng cũng chịu, cho nên lúc này mới vội vàng chạy tới.

      vội vàng quỳ xuống đất, hai tay ôm quyền : "Kính xin phụ hoàng thu hồi mệnh lệnh ban ra!"

      Hoàng thượng mang vẻ mặt nghi hoặc nhìn Mộ Thành Hi, hiểu : "Vậy vì sao?"

      Mộ Thành Hi liếc mắt nhìn Tần Thư Dao, sau đó mới : "Bởi vì nàng hoàn toàn thích Tam ca, hơn nữa Nhi thần cũng thích nàng! Xin hoàng thượng đừng chia rẽ chúng con!"

      Lời này vừa ra, người đứng ở chỗ này đều chấn động. Tần Thư Dao càng nghĩ tới Mộ Thành Hi xuất ra lời này. Cho tới bây giờ nàng đều xem Mộ Thành Hi là bằng hữu, là đồng bạn làm ăn.

      Chỉ có mình Mộ Thiếu Dục giống như đoán được, gương mặt trấn định: "Sợ là Ngũ đệ uống nhiều quá rồi. Qua tháng nữa nàng là tẩu tử của đệ."

      Mộ Thành Hi nhìn , chẳng qua là vẫn nhìn chằm chằm vào hoàng hậu: "Ban đầu, vốn hoàng hậu thấy con và Dao Nhi ái mộ lẫn nhau, cho nên mới cố ý chia rẽ chúng con. Vốn là Nhi thần cũng muốn nghe theo, tuy nhiên thấy Tam ca cưới liên tiếp ba người. Nhi thần đành lòng nhìn nàng chịu khổ, cho nên mới dám cả gan như vậy!"

      Hoàng thượng vẫn im lặng, ông vốn cho chuyện giữa hai người Mộ Thành Hi và Tần Thư Dao là do hoàng hậu thêu dệt nên, lại nghĩ rằng hai người bọn họ có chuyện.

      Ông lạnh lùng liếc mắt nhìn Tần Thư Dao, lạnh lùng : “ có chuyện này ư?”

      Tần Thư Dao vội vàng quỳ xuống, thấp giọng : "Còn xin Hoàng thượng minh xét, tiểu nữ tử trong sạch chưa từng làm chuyện gì cẩu thả với Ngũ hoàng tử!"

      Lúc này trong lòng Tần Thư Dao buồn bực thôi, nàng hiểu vì sao Mộ Thành Hi như vậy, chẳng qua là Mộ Thành Hi làm như vậy chút xíu nào là tốt với nàng, ngược lại còn có thể đẩy nàng vào tình cảnh nguy hiểm.

      Mộ Thành Hi vừa nghe lập tức nóng nảy: "Phụ hoàng, những câu Nhi thần !"

      Sắc mặt hoàng thượng khó coi vô cùng, mà Tần Thư Dao cũng tốt lắm. Chỉ có trong lòng mình hoàng hậu thoải mái, mặt lại rất lo lắng.

      "Vậy nên làm thế nào cho phải? Nàng là tẩu tẩu của con. Dựa theo bối phận, nàng cũng phải gọi con tiếng tiểu thúc đấy!"

      Lời của hoàng hậu, làm cho sắc mặt của mọi người xung quanh càng thêm khó coi.

      Chợt, Mộ Thiếu Dục tới trước mặt Tần Thư Dao, kéo tay của nàng, hỏi: "Nàng muốn gả cho ta sao?"

      Kể từ khi vào cung điện này, Tần Thư Dao còn chưa từng nghiêm túc nhìn Mộ Thiếu Dục, lúc này hai mắt đen như mực của Mộ Thiếu Dục mang theo nồng đậm thành ý.

      Sau khi Tần Thư Dao né tránh ánh mắt, nhàn nhạt : " có gì là nguyện ý hay . Mạng của ta đều ở trong tay các ngài, chỉ câu của các ngài là có thể thao túng hôn của ta."

      Trong lời này lộ ra nồng đậm bất mãn, quả nàng bất mãn. Nàng là người chết qua lần, nàng muốn lại bị người thao túng vận mệnh của mình.

      Mộ Thành Hi hơi ngẩn ra, sau đó liền : "Chuyện hôm qua, chẳng lẽ nàng còn hiểu được sao?"

      Mộ Thiếu Dục kinh ngạc nhìn Mộ Thành Hi, mà hoàng thượng là vẻ mặt thịnh nộ, quát bảo ngừng lại: "Đủ rồi, đừng gây nữa!"

      Hoàng thượng liếc mắt nhìn Mộ Thành Hi, lại liếc nhìn Mộ Thiếu Dục, mặc dù hai huynh đệ bọn họ là cùng cha khác mẹ, nhưng tình cảm thâm hậu, chưa từng nghĩ tới vì nữ tử mà trở mặt.

      Quả nhiên là hồng nhan họa thủy!

      Tần Thư Dao thấy hoàng thượng ném ánh mắt mang theo lưỡi kiếm sắc bén, dường như muốn xuyên qua nàng. Trong lòng thầm kêu tốt, nào có người làm cha mẹ nào, nguyện ý thấy nhi tử của mình vì nữ tử mà trở mặt. Nếu bởi vì chuyện này đắc tội hoàng thượng, như vậy kết quả của nàng sợ chỉ có con đường chết.

      Mộ Thiếu Dục cũng nhìn thấu hoàng thượng có ý tốt, cũng lập tức quỳ xuống, thấp giọng : "Ngày đó, bởi vì Dao Nhi trúng độc, cho nên mới phải ngủ mê man ở trong phòng con. Mặc dù con và nàng vẫn trong sạch, nhưng mà nàng cũng bởi vì chuyện này, mà bị hủy thân trong sạch. Cho nên Nhi thần buông tay như vậy!"

      Hai tròng mắt Mộ Thành Hi ửng đỏ, vốn muốn chắp tay nhường, để cho Tần Thư Dao sống cuộc sống hạnh phúc. Lại nghĩ rằng thậm chí ngay cả Mộ Thiếu Dục cưới ba phòng, mà Tần Thư Dao cũng xuống làm trắc phi.

      Điều này làm cho vẫn luôn cực kỳ khó chịu, cho đến hai ngày trước mới nghĩ ra biện pháp. Chẳng qua là biết muốn để cho hoàng thượng và hoàng hậu đáp ứng gả Tần Thư Dao cho mình, như vậy còn phải cần khoảng thời gian. Nhưng mà, tại còn kịp nữa rồi...
      Last edited by a moderator: 10/5/16
      tú cầu139 thích bài này.

    3. Mâi_137

      Mâi_137 Well-Known Member

      Bài viết:
      688
      Được thích:
      1,526
      Chương 212: Hoàng thượng tức giận giận chó đánh mèo Thư Dao


      Nếu như phải hoàng thượng chợt định ra hôn kỳ, như vậy Mộ Thành Hi cũng lỗ mãng như vậy.

      Mộ Thành Hi buồn bực liếc mắt nhìn Tần Thư Dao, sau đó giọng : "Nhi thần quan tâm!"

      Lúc này sắc mặt hoàng thượng càng khó coi, mà Mộ Thiếu Dục cũng hận được lập tức đánh tỉnh.

      Hoàng thượng liếc mắt nhìn Tần Thư Dao, lạnh lùng : "Ngươi cảm thấy thế nào?"

      Tần Thư Dao nuốt nuốt nước miếng, nàng nhận ra được sát ý của hoàng thượng: "Dân nữ có hôn ước với Tam hoàng tử, cho dù từ hôn, dân nữ cũng gả cho Ngũ hoàng tử. Huống chi, cho tới bây giờ dân nữ đều chưa từng động tâm với Ngũ hoàng tử!"

      Mộ Thành Hi vừa nghe, thân thể cứng ngắc nhìn Tần Thư Dao, nghĩ tới mình cố gắng nhiều như vậy, bỏ ra nhiều như vậy, mà chỉ lấy được câu ngắn ngủn. cam lòng, tuy nhiên vạn bất đắc dĩ. Cuối cùng chỉ có thể ngửa đầu phá lên cười.

      Tiếng cười kia vừa thê lương vừa điên cuồng.

      Sau khi Tần Thư Dao nhìn lướt qua, nàng biết mình làm như vậy cũng có chút tàn nhẫn, nhưng nếu mình biểu chút tình nào với Mộ Thành Hi, như vậy chắc chắn hoàng thượng loại bỏ nàng.

      Nàng luôn tiếc mạng vô cùng, làm sao chữ "tình" mà bỏ qua tính mạng của mình.

      Hoàng thượng vẫn im lặng, đợi sau khi Mộ Thành Hi ngừng cười, mới lạnh lùng : "Bảy ngày sau lập tức thành hôn, cũng chỉ là buổi lễ nạp trắc phi. cần làm long trọng!" xong, hoàng thượng lập tức đứng lên, sau đó ra khỏi cung Tê Phượng.

      Quả nhiên là chán ghét mình. Tần Thư Dao bất đắc dĩ than tiếng, bảy ngày sau, như vậy mình cũng chỉ có thể ở Tần gia nghỉ ngơi bảy ngày mà thôi. may là Tần Khả Cầm có Tần lão phu nhân che chở, nàng cũng cần quá lo lắng.

      Mộ Thiếu Dục nghe những lời này, trong lòng vui mừng thôi. Mà Mộ Thành Hi lại khiếp sợ và luống cuống, chỉ mới bắt đầu tranh thủ, mà thất bại.

      Tần Thư Dao biết còn đường để thay đổi, nên cũng chỉ có thể tiếp nhận.

      Đợi ra khỏi cung Tê Phượng, Mộ Thiếu Dục mới đến bên người Tần Thư Dao, giọng : "Đợi thành hôn, ta liền mang ra khỏi cung, cũng giảm bớt nàng cực khổ!"

      Quả cuộc sống trong cung cực khổ, dù sao đến chỗ phải là nương nương chính là hoàng tử, công chúa. Bối phận bọn họ đều lớn hơn nàng, cũng phải cúi đầu khom lưng, nếu hơi cẩn thận còn phải bị phạt quỳ. Huống chi hoàng hậu luôn nhìn nàng vừa mắt, cũng biết làm cách gì hành hạ nàng.

      Cho nên Tần Thư Dao vẫn hy vọng có thể ở ngoài cung.

      "Nếu có thể như thế tồi!"

      Mộ Thiếu Dục thấy Tần Thư Dao phản đối, lại giải thích: "Chuyện hôm qua..."

      Tần Thư Dao vội vàng cắt đứt: "Ta biết chuyện này có liên quan đến Ngũ hoàng tử. Ngươi cũng cần nhiều lời!"

      Ngay cả là do tay Mộ Thành Hi bày ra như thế nào, và Trịnh thân thiết là nàng tận mắt nhìn thấy, nếu bọn họ trong sạch, coi như Mộ Thành Hi muốn hãm hại bọn họ. Vậy cũng dễ dàng như vậy.

      Chẳng qua là những lời này, Tần Thư Dao , cảm thấy cần thiết, dù sao và Trịnh có nhiều khả năng, trừ phi Trịnh nguyện ý làm thiếp, coi như là Trịnh nguyện ý, sợ Trịnh gia cũng muốn. Dù sao trong phòng Mộ Thiếu Dục cũng có nhiều nữ tử có thân phận địa vị tôn quý như vậy.

      Mộ Thiếu Dục chỉ cho rằng Tần Thư Dao muốn suy nghĩ, liền cười : "Nàng có thể suy nghĩ cẩn thận. Những ngày qua ta có chút bận rộn, sợ thể lại nhìn nàng. Nàng ở trong nhà phải cẩn thận chút, muội muội kia của nàng... Chỉ mấy ngày nữa nàng cũng phải gả cho ta, đến lúc đó ta ở bên ngoài cung, như vậy nàng cũng bình yên vô !"

      Tần Thư Dao khẽ mỉm cười, tất cả đây đều giống như vì Tần Thư Dao tính toán. Nếu có chuyện hôm qua, như vậy sợ Tần Thư Dao cũng cảm động đến rơi nước mắt, nhưng chỉ cần nàng nghĩ tới chuyện đêm qua, coi như là cảm động nữa, nàng cũng cảm thấy bực mình thôi.

      Mộ Thiếu Dục thấy Tần Thư Dao cười ôn hòa, chỉ cho rằng nàng nghĩ ra, cũng khuyên nữa.

      Sau khi trở lại Tần phủ, Tần Thư Dao liền chuyện này ra.

      Tần lão phu nhân nghĩ tới hoàng thượng gấp gáp như vậy, lập tức để Tần Thư Dao gả cho Mộ Thiếu Dục. Chỉ là nghĩ đến lời hoàng thượng mà , cũng chỉ là nạp thiếp, dĩ nhiên cần quá long trọng.

      Tần lão phu nhân nghĩ tới đây, liền cảm thấy bạc đãi Tần Thư Dao.

      Chỉ có thể thương Tần Thư Dao ngay cả giá y cũng có, Tần lão phu nhân nóng nảy thôi. Mà Tần Thư Dao lại chút cũng lo lắng.

      " phải cháu còn Cẩm Tú các sao, chỗ đó cũng có ít thợ may đâu."

      Cuối cùng Tần lão phu nhân cảm thấy ổn, liền muốn mời tú nương nổi danh ở kinh thành, nhanh chóng may giá y cho Tần Thư Dao.

      "Tổ mẫu, ngàn lần được! Cháu đây cũng phải là chính phi đâu, làm sao dám mặc giá y đỏ thẫm."

      Tần Thư Dao sợ Tần lão phu nhân nóng lên, làm ra chuyện sai lầm.

      Tần lão phu nhân nghe vậy lại cảm thấy Tần Thư Dao chịu hết ủy khuất, thở dài thở ngắn mấy tiếng, vẫn bảo Lục ma ma mời tú nương đến đây.

      "Coi như thể mặc đỏ thẫm, cũng có thể mặc màu hồng. Thành thân chỉ có lần, tại sao bà có thể để cho cháu ủy khuất được!"

      Tần Thư Dao thấy Tần lão phu nhân đau lòng mình như vậy, cũng dựa vào trong ngực của bà, làm nũng, : "Tổ mẫu phải giữ lời đấy ạ, nếu đến lúc đó làm được giá y, cháu tính sổ với tổ mẫu!"

      Tần lão phu nhân bị Tần Thư Dao trêu chọc cười dừng được, nhí vào đầu của nàng : "Là nha đầu cháu giỏi nịnh bợ, vẫn muốn những thứ đồ này!"

      Rốt cuộc Tần Thư Dao thấy Tần lão phu nhân cười vui vẻ, mới yên lòng, lại dỗ Tần lão phu nhân mấy câu, mới mang theo đám người Thi Vận trở về Hinh Hương Viện.

      Đám người Thi Vận là người của Mộ Thành Hi, nếu hôm nay Mộ Thành Hi làm vậy, có lẽ Tần Thư Dao còn có thể dùng. Nhưng hôm nay xảy ra chuyện này, Tần Thư Dao lại dùng, như vậy bị người bắt nhược điểm, cố ý .

      "Mặc dù mấy người các ngươi theo ta lâu như vậy, nhưng cuối cùng là người của Ngũ hoàng tử. Ta cũng ép buộc, các ngươi hay ở lại cũng tùy các ngươi. Chẳng qua là lựa chọn theo ta, như vậy sau này có chuyện gì liên quan đến Ngũ hoàng tử nữa, ta muốn bị người !"

      Hôm nay Thi Vận cũng cùng theo, tự nhiên hiểu dụng ý của Tần Thư Dao.

      Nàng cúi đầu biết nên làm thế nào cho phải, mặc dù nàng là người của Mộ Thành Hi, tuy nhiên thích ở bên người Tần Thư Dao, bởi vì cho tới bây giờ Tần Thư Dao cũng có dáng vẻ chủ tử, đều đối xử bình đẳng với tất cả mấy người bọn họ.

      Chỉ là tại thân phận của bọn họ quả làm cho Tần Thư Dao cực kỳ gặp khó khăn.

      Tính tình Tuyết Ảnh nóng vội, lập tức gật đầu : "Nô tì nguyện ý lưu lại."

      Thi Vận cũng do dự chốc lát, mới : "Nô tì cũng nguyện ý!"

      Cuối cùng chỉ còn lại Ngưng Sương, nàng cười nhìn Thi Vận và Tuyết Ảnh, : "Các ngươi cũng ở lại, đương nhiên ta cũng muốn ở lại. Huống chi, cao nhân bên người Ngũ hoàng tử rất nhiều, cũng kém mấy người chúng ta. Sau này nếu có người bởi vì thân phận trước kia của chúng ta, mà xấu tiểu thư, ta nhất định phải rút đầu lưỡi của nàng ta ra!"

      Tuyết Ảnh và Thi Vận cũng gật đầu liên tục.

      Tần Thư Dao cũng có tình cảm với bọn họ, dù sao chung sống lâu như vậy, huống chi mấy người bọn họ cũng tâm đối đãi mình. Muốn tìm nha hoàn lại có võ công như vậy, cực ít rồi.

      " ngờ, như vậy ở lại đây . Chưa tới hai ngày ta chỗ Ngũ hoàng tử đòi khế ước bán thân của các ngươi!"

      "Tiểu thư cần phải . Lúc trước chúng nô tỳ chỉ là vì Ngũ hoàng tử cống hiến, cũng có khế ước bán thân gì!"

      Tần Thư Dao nghe vậy cũng yên tâm gật đầu, bây giờ nàng vẫn còn có chút sợ hãi khi gặp Mộ Thành Hi, nàng sợ thấy dáng vẻ điên cuồng.
      Last edited by a moderator: 10/5/16
      tú cầu thích bài này.

    4. Mâi_137

      Mâi_137 Well-Known Member

      Bài viết:
      688
      Được thích:
      1,526
      Chương 213: Xuất giá lấy chồng, trắc khi gây khó khăn

      Bảy ngày trôi qua rất nhanh, Tần Tuyết Như biết được Tần Thư Dao vẫn gả cho Mộ Thiếu Dục làm trắc phi, thỉnh thoảng trong phòng truyền ra thanh cười to và tiếng mắng chửi

      Bởi vì hoàng thượng tức giận, hơn nữa Tần Thư Dao chỉ là trắc phi. Cho nên hôn lễ làm cực kỳ đơn giản, ngay cả thiên địa cũng bái lạy, chẳng qua là do người trong cung đến nhận người.

      Dọc theo con đường này tiếng pháo vang dội, ít dân chúng cũng đứng ở đường phố chỉ chỉ chõ chõ, Tần Thư Dao lại cũng để ý đến.

      Tần Thư Dao vẫn luôn ngồi ở bên trong kiệu, ngay cả sau khi vào cung, nàng cũng chưa từng đổi kiệu.

      Sau khi vào cung, liền đường tới cung Vĩnh Hoa của Mộ Thiếu Dục.

      Tần Thư Dao bị trực tiếp mang vào trong viện tử, sau đó lại được hỉ bà dìu vào trong phòng. Kế tiếp chính là vô cùng yên tĩnh.

      Nha hoàn bên người cũng đều bị đuổi ra ngoài, chỉ để lại mình nàng.

      Kiếp trước nàng thành hôn, sớm biết cả ngày cũng thể ăn được cái gì. Cho nên liền len lén cầm hai miếng bánh hoa quế, thừa dịp lúc có người len lén ăn.

      Đợi đến khi nàng mới vừa ăn xong, liền nghe thấy tiếng bước chân ngoài cửa. Nàng vội vàng phủi tay sạch , sau đó phủ lại khăn trùm đầu.

      Cửa “két” tiếng bị mở ra, sau đó lại vang lên tiếng đóng cửa lại.

      Mộ Thiếu Dục nhìn Tần Thư Dao nhã nhặn lịch ngồi ở giường, trong lòng vui mừng thôi. Mặc dù cưới chính phi, nhưng lúc này mới cảm giác được, đây mới là hôn lễ chân chính của . Coi như vô cùng vắng lạnh như thế nào, chỉ cần có thể lấy được người trước mắt là được.

      Chẳng biết tại sao, lúc này Tần Thư Dao chỉ cảm thấy khẩn trương thôi. Nàng nhìn thấy đôi chân mang giày màu vàng về phía nàng, tay của nàng cũng biết sao lại cảm thấy khẩn trương.

      Mộ Thiếu Dục nhàng vén khăn trùm đầu của Tần Thư Dao lên, sau đó quả nhiên thấy Tần Thư Dao trang điểm đậm, đầu cũng hơi rũ, ngượng ngùng thôi.

      Lúc này Mộ Thiếu Dục cũng cảm thấy rất khẩn trương, sớm biết tất cả các bước, nhưng mà trong lòng vẫn rối loạn mảnh. cố nén vui mừng trong lòng, chẳng qua là yên tĩnh ngồi ở mép giường, cười nắm tay Tần Thư Dao: "Rốt cục, nàng là người của ta rồi!"

      Tần Thư Dao hơi sửng sờ, ngay sau đó cúi đầu cười cười.

      Đúng vậy, sống thêm lần, cuối cùng cũng phải lập gia đình.

      "Cả ngày nàng ăn gì rồi, nên ăn chút gì đó. Hôm nay có lễ nghi rườm rà, ngược lại đơn giản. Mặc dù có chút ổn, nhưng ta lại vô cùng thích." tới chỗ này, Mộ Thiếu Dục lại cảm thấy có chút ổn, lại : "Nếu nàng thích, chờ sau này khi Bạch Thiển rời , ta chuẩn bị cho nàng hôn lễ long trọng nữa!"

      Ngược lại Tần Thư Dao chút cũng ngại, kiếp trước hôn lễ cũng cực kỳ long trọng, nhưng cuối cùng rơi vào kết quả gì?

      Nàng chỉ mong đợi kiếp này có thể có được người thương, có thể có người lòng đợi nàng. Chỉ cầu như thế thôi nhưng dường như cực kỳ khó khăn thỏa mãn, lúc này nàng cũng chỉ hy vọng có thể sống bình an mà thôi.

      Mộ Thiếu Dục thấy Tần Thư Dao lên tiếng, chỉ cho rằng nàng ngầm cho phép, liền lôi kéo tay của nàng, để cho nàng ngồi ở trước bàn.

      bàn, cũng sớm có bàn lớn phong phú rượu và thức ăn, đầu tiên Mộ Thiếu Dục rót cho mình chén, sau đó lại rót cho Tần Thư Dao chén.

      Hai miếng bánh hoa quế cũng hoàn toàn ăn no, ngược lại còn cảm thấy càng thêm đói bụng đến phát hoảng.

      Nàng cũng còn căng thẳng, nhìn bàn đầy thức ăn, liền động ngón trỏ, cầm đôi đũa lên ăn.

      Ngược lại Mộ Thiếu Dục chút cũng đói bụng, chẳng qua là thỉnh thoảng vì Tần Thư Dao thêm chút thức ăn, đợi sau khi Tần Thư Dao ăn xong, mới nâng ly rượu lên : " tại nên uống ly rượu giao bôi rồi!"

      Tần Thư Dao nhìn Mộ Thiếu Dục tuấn phi phàm, chẳng biết tại sao liền nghĩ tới màn nhìn thấy ở ngôi miếu đổ nát thành Nam hôm đó, nàng cắn răng, cuối cùng câu cũng , chẳng qua là cầm ly rượu lên, yên lặng uống chén.

      Sau khi cơm nước no nê, Mộ Thiếu Dục liền bảo cung nữ vào, dọn sạch bàn rượu và thức ăn này.

      Kế tiếp chính là đêm động phòng hoa chúc, Mộ Thiếu Dục chờ đêm này lâu, cho nên sớm có chút nhẫn nại được.

      Ai ngờ cung nữ ngoài cửa chợt lớn tiếng : "Phương trắc phi và Đinh trắc phi muốn tới thấy tân nương tử!"

      Mộ Thiếu Dục nhíu chặt mày, vui : "Bảo bọn họ ngày mai tới!"

      Cung nữ kia nghe vậy lập tức phục mệnh.

      Sau khi Phương Sơ Viện nghe thấy tức giận thôi, ả cũng gả vào hơn nửa năm, nhưng đến nay, Mộ Thiếu Dục còn chưa từng vào trong phòng ả. Làm sao ả vội, buồn bực được.

      Ngay cả trong ngày thường Đinh Văn Tĩnh luôn yên tĩnh, cũng có chút nóng nảy. Nếu đối xử bình đẳng, chỉ cưng chìu chính phi, như vậy nàng ta cũng hề oán hận nửa câu. Thế nhưng nương Tần gia kia cũng là trắc phi, thân phận vẫn tôn quý bằng Phương Sơ Viện đâu, tuy nhiên hết lần này tới lần khác lại có được sủng ái của Mộ Thiếu Dục.

      Đương nhiên Đinh Văn Tĩnh cũng để sót chút tiếc nuối và bất an trong con ngươi của Phương Sơ Viện, liền lôi kéo tay của ả, cố làm oán hận : "Aizz... Chỉ trách chúng ta mạng khổ, gả cho nam tử như vậy. Hết lần này tới lần khác là Tần trắc phi kia rất có thủ đoạn, chỉ vừa mới gả tới đây, được Tam hoàng tử sủng ái như thế. Cũng biết khi còn ở bên ngoài, có phải dây dưa với Tam hoàng tử hay !"

      Đây chỉ là câu vô ý, lại làm cho Phương Sơ Viện chấn động.

      Mộ Thiếu Dục luôn lạnh lùng với người ngoài, vì sao lại có tình ý sâu như vậy với Tần Thư Dao, nhất định khi Tần Thư Dao còn chưa gả vào, hai người có dây dưa.

      Trong lòng Phương Sơ Viện tính mưu kế, lôi kéo Đinh Văn Tĩnh đến vào bên trong Thiên Điện của mình.

      Mà cùng lúc đó, Tần Thư Dao cũng ăn uống no đủ, thấy Mộ Thiếu Dục còn trong phòng, nhớ tới chuyện kế tiếp, mặt khỏi đỏ ửng. Xem ra cuối cùng nàng vẫn phải gả cho nam tử này.

      Mộ Thiếu Dục thấy được dáng vẻ ngượng ngùng hiếm thấy của Tần Thư Dao, ngồi ở bên cạnh người nàng, cầm tay của nàng, cười : "Từ nay về sau, nàng là thê tử của ta. Chỗ của ta, cũng thuận theo tự nhiên là của nàng!"

      Đây là muốn bảo vệ nàng sao? để cho nàng bị những người kia tổn thương. Trong lòng Tần Thư Dao xẹt qua chút cảm động, chẳng qua là cảnh tượng ở ngôi miếu đổ nát thành Nam hôm đó thỉnh thoảng thoáng qua ở trước mặt nàng.

      Nàng thể đánh mất trái tim lần nữa, nếu kết quả của nàng còn phải thê thảm hơn kiếp trước.

      Cho nên khóe miệng nàng nở nụ cười thản nhiên: "Hoàng tử là phu quân của thiếp thân, dĩ nhiên là thiếp thân phải dựa vào!"

      Giọng của nàng cực kỳ êm ái, lúc trước Mộ Thiếu Dục cũng cực ít nghe thấy. tại nghe nàng vừa như thế, chỉ cảm thấy trong lòng căng thẳng, liền khống chế được ôm nàng vào trong ngực, ngửi mùi thơm nhàn nhạt từ người nàng.

      "Nàng cần lo lắng, qua tháng nữa, nhất nhiều tháng, chúng ta ra ngoài. Về phần Thiển Nhi, nàng qua, xen vào giữa chúng ta. Chưa tới năm, ta đưa nàng lên làm chính phi!"

      Mặc dù thời gian có chút lâu, nhưng Mộ Thiếu Dục dám đến, như vậy nhất định có thể làm được.

      Chẳng qua là trong lòng Tần Thư Dao có chút khổ sở, lời ngon tiếng ngọt như vậy, nữ tử nào thích. Chẳng qua là kiếp trước nàng nghe quá nhiều lời hứa hẹn tương tự rồi, nhưng cuối cùng lấy được cái gì chứ?

      Mặc dù Mộ Thiếu Dục cũng phải là Hàn Thế Quân, nhưng nam tử trong thiên hạ này đều giống nhau, đều dùng lời ngon tiếng ngọt đến mê hoặc nữ tử.

      Tần Thư Dao phá vỡ, chẳng qua là cũng ôm lấy Mộ Thiếu Dục.
      Last edited by a moderator: 10/5/16
      tú cầu139 thích bài này.

    5. Mâi_137

      Mâi_137 Well-Known Member

      Bài viết:
      688
      Được thích:
      1,526
      Chương 214: Tân hôn ân ái chọc người ghen tị

      Hai người bọn họ sớm có da thịt thân thiết, chẳng qua là mỗi lần lúc trước cũng bởi vì độc Tần Thư Dao phát tác, nàng vẫn chưa bao giờ tỉnh táo đối mặt với Mộ Thiếu Dục.

      đêm tân hôn đáng giá nghìn vàng! Huống chi, Mộ Thiếu Dục chờ giờ khắc này cũng lâu rồi...

      Ngày hôm sau, Tần Thư Dao dạy sớm, mặc dù hôm qua có đại lễ long trọng gì, nhưng mà nàng cũng là nàng dâu vừa mới vào cửa, vừa là thiếp. Cho nên dĩ nhiên phải dâng trà cho hoàng hậu và chính phi.

      Mặc dù Mộ Thiếu Dục nỡ, nhưng cũng biết nếu Tần Thư Dao trễ, sợ cũng bị hoàng hậu cố ý bới móc.

      Hôm nay đặc biệt xin nghỉ ngày, mang theo Tần Thư Dao cùng đến cung Tê Phượng.

      Hoàng hậu thức dậy sớm, trong cung cũng có ít cung phi, thấy Mộ Thiếu Dục cầm tay Tần Thư Dao, hai người song song tới, mặt cũng lộ ra vẻ hâm mộ.

      "Nhìn vợ chồng son này chút mà xem, là ân ái!"

      cung phi bên cạnh hừ lạnh tiếng: " phải là trắc phi thôi sao, cần gì phải lên giọng như vậy? Ban đầu khi Tam hoàng tử cưới chính phi, cũng thấy thân thiết với chính phi như vậy đâu. Nhìn dáng vẻ hồ ly tinh của nàng, nhất định là mê hoặc Tam hoàng tử đến xoay vòng rồi!"

      Những người nữ tử trong cung này đều thấy đơn, lại thường xuyên bị hoàng thượng lạnh nhạt. Cho nên tại nhìn thấy Tần Thư Dao cũng chỉ là trắc phi, lại có thể có được sủng ái như thế, trong lòng cũng có chút ghen tỵ.

      Hoàng hậu hơi híp mắt, mới vừa rồi những lời đó bà ta cũng nghe được, ban đầu chỉ muốn để cho hai huynh đệ bọn họ trở mặt, cho nên mới cố ý đưa Tần Thư Dao cho Mộ Thiếu Dục, lại nghĩ rằng Tần Thư Dao chút bản lãnh, lại có thể ở trong thời gian ngắn làm Mộ Thiếu Dục quan tâm nàng như thế.

      Tần Thư Dao quỳ mặt đất, hướng về phía hoàng hậu khấu đầu, sau đó lại khấu đầu với Hiền phi cái.

      Nàng chỉ là thiếp, hơn nữa lại ở trong hoàng cung. Lại bởi vì chuyện ngày đó làm hoàng thượng cực kỳ tức giận, cho nên hoàng thượng cũng hoàn toàn xuất ở trong này.

      mặt hoàng hậu vẫn mang theo nụ cười ôn nhu: "Tất cả đứng lên . Nhìn vợ chồng son các con ân ái như vậy. Bổn cung cũng yên tâm. Chẳng qua là, dù sao con cũng chỉ là trắc phi, cũng thể mỗi ngày đều độc chiếm Dục nhi, tránh cho hậu viện hòa thuận!"

      Đây là Tần Thư Dao là hồ ly tinh, chỉ biết quyến rũ nam nhân.

      mặt Tần Thư Dao thay đổi, khéo léo đồng ý.

      Trường hợp này, nàng chỉ có thể nỗ lực giả bộ khéo léo.

      Sau đó chính là Hiền phi, vốn bà có chút bất mãn với hôn mà hoàng hậu chỉ định cho nhi tử của bà, chỉ thấy Mộ Thiếu Dục quan tâm Tần Thư Dao như vậy, cuối cùng trong lòng cũng thăng bằng chút.

      Bà cũng sớm chuẩn bị tốt quà tặng, bảo cung nữ đưa cho Tần Thư Dao hà bao màu đỏ, cười : "Cũng phải đồ gì tốt, chẳng qua là chút lễ mọn. Chỉ là lời của hoàng hậu, ngàn lần đừng quên đấy!".

      Mặc dù Hiền phi nhìn thấy rốt cuộc nhi tử luôn lạnh lùng của mình cũng có người trong lòng, nhưng cũng muốn thấy nhi tử của mình vì nữ tử mà bị mê hoặc.

      Tần Thư Dao bất đắc dĩ than tiếng, nếu nàng là chính phi, có lẽ phải nghe những lời này.

      Chỉ là, hôm nay quả nàng nghe rất vui vẻ. Dù sao nàng chỉ là trắc phi, coi như Mộ Thiếu Dục muốn theo nàng, như vậy nàng cũng thể cưỡng cầu.

      Tần Thư Dao nhận lấy hà bao của Hiền phi, nhưng vẫn quỳ. Hoàng hậu lên tiếng, nàng cũng thể đứng lên.

      lát sau, dường như hoàng hậu mới nhớ tới, vội vàng cười : "Nhanh đứng lên . đất cũng rất lạnh, con là nàng dâu mới, cần như vậy!"

      Tần Thư Dao cười đứng thẳng người, hai chân có chút như nhũn ra. Nàng giọng tiếng "cảm ơn" sau đó vẫn đứng ở bên.

      Dù sao nàng phải phi tử trong cung, cho nên lát sau, hoàng hậu liền đuổi bọn họ .

      Cung Vĩnh Phúc.

      Chính phi Mộ Thiếu Dục là Bạch Thiển, trong ngày thường nàng đều tự giam mình ở trong sân, phải nàng muốn ra ngoài, mà là nàng biết nên nơi nào. Khắp nơi trong hoàng cung này đều là người, tùy tiện nhìn thấy người phải hành lễ, điều này làm cho nàng cực kỳ quen. Cho nên còn bằng mỗi ngày nàng ở trong sân, trồng chút hoa cỏ, cũng có thể giết thời gian.

      Bây giờ nghe , cuối cùng Mộ Thiếu Dục cũng cưới được Tần Thư Dao, càng thêm vui mừng thôi. Sớm chút chờ ở trong cung Vĩnh Phúc.

      Hôm qua nàng , là bởi vì muốn để cho Tần Thư Dao khó chịu, cũng muốn phá hư hai người bọn họ.

      Tuy nàng còn thích Mộ Thiếu Dục, nhưng lòng dạ nàng rộng rãi, càng thêm hiểu Mộ Thiếu Dục hoàn toàn động tình với nàng, cho nên cũng quên .

      Mộ Thiếu Dục mang theo Tần Thư Dao vừa về tới cung Vĩnh Phúc, liền thấy Bạch Thiển ngồi ở chính điện, mà Phương Sơ Viện và Đinh Văn Tĩnh cũng đều trong điện.

      Tần Thư Dao biết, nàng là trắc phi, coi như địa vị ngang hàng với đám người Phương Sơ Viện, nhưng cũng vào cửa sau, cho nên cũng phải cúi đầu.

      Nha hoàn xung quanh cũng sớm chuẩn bị trà, mặc dù Bạch Thiển cũng nghe những lễ nghi này, lại cảm thấy cần thiết, mà Phương Sơ Viện quá mạnh mẽ cứng rắn. Ngay cả Bạch Thiển cũng e sợ có thể vì vậy mà liên lụy đến Tần Thư Dao, cho nên cũng đồng ý.

      Mộ Thiếu Dục cũng muốn lại xảy ra chuyện gì truyền đến chỗ hoàng hậu, cho nên liền để Tần Thư Dao kính trà.

      Ngược lại Tần Thư Dao cung kính kính trà từng người , chẳng qua là khi đến Phương Sơ Viện, ả cố làm trượt tay, nước trà nóng liền rơi vào người Tần Thư Dao.

      may là Tần Thư Dao sớm có chuẩn bị, vội vàng lui về phía sau từng bước, mặc dù là như thế, nhưng cũng dính thân nước trà. may là bỏng.

      Mộ Thiếu Dục thấy thế, vội vàng tới, cầm tay Tần Thư Dao, lo lắng : "Có bỏng ?" Sau đó lại mặt lạnh với Phương Sơ Viện: "Sao ngươi cẩn thận như vậy, ngay cả cái ly trà cũng cầm vững!"

      mặt Phương Sơ Viện lập tức đỏ lên, hai mắt đỏ bừng, khi muốn phát tác. nghe được Tần Thư Dao : " có gì đáng ngại, có lẽ nước trà quá nóng, cho nên mới làm Phương trắc phi cầm chắc!"

      Nàng mới vào cửa ngày thứ nhất, cũng muốn truyền ra chuyện tốt.

      Mộ Thiếu Dục cũng biết nếu lúc này trách phạt Phương Sơ Viện, như vậy sau này tình cảnh Tần Thư Dao ở trong cung càng thêm khó chịu. Dù sao Phương Sơ Viện cũng là cháu của hoàng hậu.

      Mộ Thiếu Dục lên tiếng nữa, chẳng qua là ánh mắt nhìn Phương Sơ Viện càng thêm lạnh nhạt.

      Phương Sơ Viện thầm cắn răng, càng thêm oán hận Tần Thư Dao.

      Rốt cục kính trà xong, Bạch Thiển vui mừng đứng từ ghế lên, cười tới bên người Tần Thư Dao, lôi kéo cổ tay của nàng : "Cuối cùng cũng có người làm bạn với ta rồi!"

      Phương Sơ Viện nhìn thấy Bạch Thiển và Tần Thư Dao thân thiết như vậy, càng thêm tức giận thôi. Vốn còn muốn mượn tay Bạch Thiển để Tần Thư Dao chịu chút đau khổ. nghĩ tới Bạch Thiển sớm biết nàng, hơn nữa quan hệ dường như tệ. Nếu như vậy, sau này tình cảnh của ả cũng càng thêm nguy hiểm.

      Ban đầu Mộ Thiếu Dục chỉ cưng chìu mình Bạch Thiển, chỉ vì Bạch Thiển là chính phi, cho nên người ngoài cũng tiện . Hôm qua Phương Sơ Viện thấy Mộ Thiếu Dục quan tâm Tần Thư Dao như thế, còn tưởng rằng Bạch Thiển chắc chắn ghen tỵ, nghĩ tới Bạch Thiển cũng hoàn toàn có nửa phần buồn bực, thế còn vui mừng như thế.

      Dù sao nơi này nhiều người, Tần Thư Dao cũng chỉ nhàn nhạt nở cụ cười, mặc dù Bạch Thiển biết vì sao nàng lạnh nhạt với mình như vậy, nhưng cũng dây dưa.

      Rốt cuộc đợi đến khi đám người Phương Sơ Viện rời , Bạch Thiển mới lớn mật : "Những người này cũng rất chán ghét, trong ngày thường vẫn luôn cố ý tới tìm phiền toái." xong lại cười hì hì: "Nơi này quá nhàm chán, tại có tỷ ở đây, ta có ai cùng chơi nữa!"

      Tần Thư Dao nghe vậy liếc mắt nhìn Mộ Thiếu Dục, ra tính tình Bạch Thiển cực tốt, người lại đơn thuần thiện lương, ngay cả người nàng thích là Mộ Thiếu Dục, nhưng mà sau khi biết hai người Mộ Thiếu Dục và Tần Thư Dao nhau, cũng chưa từng làm động tay động chân gì, thậm chí còn chúc phúc bọn họ, trợ giúp bọn họ. Tần Thư Dao cảm thấy nếu là nàng, có lẽ làm được.
      Last edited by a moderator: 31/5/16

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :