1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Đích nữ muốn hưu phu - Khanh Dư (Full+eBook)

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Chương 200: Trở lại Phượng Tây Hồ nâng cốc vui mừng

      Cửa phòng bị đóng lại lần nữa, sắc mặt Ngô thị lạnh lùng, bà ta liếc mắt nhìn Lăng Hương đứng ở bên, phẫn nộ quát: "Rốt cuộc là xảy ra chuyện gì?"

      Lăng Hương vội vàng quỳ xuống đất, hai vai cũng ngừng run rẩy, ràng nàng thấy Tần Thư Dao ở trong phòng này, sao mới ra ngoài trong chốc lát biến thành Tiết Nhã rồi.

      Chẳng lẽ...

      Lăng Hương lập tức ngẩng đầu lên, kinh hoảng : "Phu nhân, sợ là đại tiểu thư sớm phát , đoạn đường này nàng vẫn luôn lôi kéo biểu tiểu thư, sợ rằng..."

      Câu kế tiếp, nàng ta cần phải . Ngô thị cũng có thể đoán được, mà ngồi ở giường Tiết Nhã khủng hoảng và luống cuống càng thêm kinh hoàng.

      "Dì... Người phải cứu con!"

      Tiết Nhã vội vàng bước từ giường xuống, sau đó quỳ mặt đất, nước mắt mặt như sợi dây chuyền trân châu bị đứt dây, từng viên rơi mặt đất: "Dì, con từ cha mẹ, từ khi vào trong nhà dì, vẫn luôn giữ khuôn phép, nhưng đại biểu tỷ vẫn luôn giống như kẻ thù giết cha. Ban đầu chuyện cùng với Hàn công tử, cũng là tay đại biểu tỷ bày ra, con chỉ khổ sở vì có chứng cứ nào. Nhưng mà hôm nay dì cũng nhìn thấy rồi, ả muốn đưa con vào chỗ chết, kính xin dì cứu nhi cha mẹ này!"

      Vốn Ngô thị mang vẻ mặt thịnh nộ, nghe những lời này, sắc mặt khỏi hòa hoãn xuống. Trong mắt cũng thoáng qua chút kiên nhẫn, dù sao cũng là nữ nhi duy nhất của tỷ tỷ mình, mặc dù được việc gì, tuy nhiên nó nhiều lần bị người hãm hại, mà bà ta cũng cách nào bảo vệ được, đúng là mang theo gánh nặng.

      "Con cũng đừng buồn. Chuyện này người biết nhiều lắm, mà cũng là người trong nhà chúng ta, những người đó cũng truyền . Chẳng qua là con xác định con xảy ra quan hệ?"

      Nghe vậy Tiết Nhã đỏ mặt lên, thân thể của nàng cũng sớm cho Hàn Thế Quân, đời này cũng là người của . Mới vừa rồi người nàng tuy chỉ còn lại cái yếm, nhưng nàng cũng có thể xác định, mình xảy ra quan hệ, mới vừa rồi Ngô Hạ Lan cũng , vốn thấy người giường phải là Tần Thư Dao, muốn xoay người rời . Lại nghĩ rằng bị người đánh quyền, mới trúng kế.

      Cho nên nàng ta kiên định lắc đầu: "Dù con chưa xuất giá, nhưng cũng từng nghe mẫu thân , nếu cùng giường nhất định thấy lạc hồng."

      Ngô thị suy nghĩ thấy cũng có đạo lý, lập tức bảo Quý ma ma xem chút, quả nhiên thấy giường sạch vô cùng, lại càng thêm tin lời của Tiết Nhã.

      "Con đứng lên . Chuyện hôm nay xem như xảy ra, con cũng đừng lo lắng, chuyện này ta truyền ."

      Có những lời này của Ngô thị, trong lòng Tiết Nhã cũng càng thêm an tâm, chỉ là nghĩ đến Tần Thư Dao, nàng ta tức giận đến cắn răng: "Đại biểu tỷ..."

      "Hừ, trước hết để cho nàng sống tạm mấy ngày. Ta tự nghĩ biện pháp!"

      Tiết Nhã nghe thấy càng thêm cảm thấy oán hận thôi, lập tức gật đầu cái, đứng lên, mặc xiêm y vào.

      Mà cùng lúc đó, Tần Thư Dao mang theo đám người Thi Vận cùng nhau trở về Phượng Tây Hồ.diễn-đàn-lê-quý-đôn

      "Ha ha, lần này quả nhiên giải hận vô cùng, nhìn bộ dạng kia của bọn họ, sợ là hoàn toàn nghĩ tớ chúng ta còn có chiêu này."

      "Tự gây nghiệt thể sống!" Ngưng Sương luôn ít, nhưng hôm nay cũng rất vui vẻ: "Chỉ là sau chuyện này, sợ là động tác của bọn họ nhanh hơn, cũng biết lúc nào Tam hoàng tử cưới tiểu thư, như vậy cũng để tiểu thư sớm nhanh rời khỏi địa phương kỳ quái này!"

      Tần Thư Dao cười nhìn các nàng cái, giọng : "Trong hoàng cung càng thêm đáng sợ hơn trong phủ, mà bên người Tam hoàng tử còn có chính phi, hai trắc phi. Muốn chung sống tốt sợ cũng cực kỳ dễ!"

      Ba người này đều ra từ hoàng cung, tất nhiên cũng hiểu cuộc sống trong hoàng cung, vừa nghĩ tới chuyện này, ba người bọn họ lập tức cúi đầu, lên tiếng nữa.

      Ngược lại Tần Thư Dao vẫn vô cùng vui vẻ, lại : "Sáng nay có rượu sáng nay say, nước đến có đất chặn. Hơn nữa ta còn có ba người các ngươi bảo vệ ta mà."

      Tuyết Ảnh lập tức gật đầu cười : " sai, cần gì lo lắng nhiều như vậy. Nếu cuộc sống này cũng trải qua tốt!"

      chuyện, thấy Tô Nhã Hạm chạy tới, nhìn Tần Thư Dao cười : "Muội còn tưởng rằng tỷ trở về lại. , Ngũ hoàng tử cũng tới, thuyền đợi."

      xong, Tô Nhã Hạm lập tức lôi kéo tay Tần Thư Dao, về phía hồ.

      Còn chưa đến gần, thấy xa xa có chiếc thuyền cực lớn, mặc kệ là phía hay phía dưới, từng tầng đều vây quanh quan binh, đều mặc áo giáp màu đen, vừa nhìn biết là người hoàng gia.

      Bởi vì Tô Nhã Hạm có thiệp mời, cho nên mang theo Tần Thư Dao lên thuyền, cũng có thị vệ ngăn nàng lại.d∞đ∞l∞q∞đ

      Boong thuyền cực kỳ rộng rãi, cũng có ít vũ nương ở thuyền nhảy múa, mà đám người Mộ Thành Hi, ngồi ở bên, uống chút rượu thưởng thức vũ khúc.

      Tần Thư Dao cũng muốn lên, chẳng qua là dọc theo con đường này cũng bị Tô Nhã Hạm lôi kéo, làm hại nàng hoàn toàn có bất kỳ cơ hội nào để chuyện, bị Tô Nhã Hạm dẫn tới nơi này.

      Thấy Tần Thư Dao xuất , làm cho người chung quanh hơi ngẩn ra, cho nên cũng rối rít quay đầu nhìn nàng.

      Tần Thư Dao chỉ cảm thấy có chút lúng túng, muốn tìm chỗ kín, Mộ Thành Hi đứng lên, về phía Tần Thư Dao: "Mới vừa rồi ta còn tìm nàng."

      Lúc này, Tần Thư Dao mới phát , người thuyền nàng đều biết, hơn nữa ngay cả Tần Tuyết Như và Tần Khả Cầm cũng ở trong đó.

      "Ngũ hoàng tử khách khí rồi."

      xong, nàng tới bên người Tần Khả Cầm, ngồi xuống ở bên người nàng: "Muội đến đây lúc nào?"

      Tô Nhược Hoài ngồi ở cách đó xa, Tần Khả Cầm liếc mắt nhìn Tô Nhược Hoài, giọng : "Tô công tử dẫn muội tới!"

      Tần Thư Dao mới sáng tỏ, Đại hoàng tử cũng ở thuyền, chắc Tần Tuyết Như được Mộ Phượng Thiên mang tới. Chẳng qua là chẳng biết tại sao, Mộ Thiếu Dục và Mộ Tử Liệt ở trong này.

      Thuyền bắt đầu chậm rãi du hành, thuyền toàn là tiếng cười tiếng , Tần Thư Dao muốn ngồi ở đó, nên mang theo nha hoàn về phía mũi thuyền ngắm cảnh đẹp Phượng Tây Hồ.

      mặt hồ màu xanh tạo nên từng tầng gợn sóng , gió từ từ thổi tới, thổi rối loạn sợi tóc trán Tần Thư Dao.

      Lúc này, Mộ Thành Hi tới, cười : "Mấy ngày thấy, nàng vẫn tốt chứ?"

      Tần Thư Dao nở nụ cười thản nhiên, nhưng trả lời.

      Mộ Thành Hi lại : "Ta biết hoàng thượng đưa nàng xuống làm trắc phi, mà ta..." dừng chút, làm như lấy hết dũng khí, mặt cũng lên chút đỏ ửng, giọng : "Mà ta vẫn có chính phi, bằng..."

      Tần Thư Dao nghe thấy trong lòng khiếp sợ thôi, đợi cho hết lời, vội vàng ngắt lời, : "Ngũ hoàng tử, chính phi của ngài là đại tiểu thư Trịnh gia. Chuyện này mọi người sớm biết rồi."

      Mộ Thành Hi nghe vậy khẽ thở dài, trong lòng có chút mất mác, nhưng cũng muốn buông tha như vậy: "Chuyện như vậy còn chưa định xuống, hơn nữa ta với phụ hoàng. Ông ấy thương ta từ ..."

      "Ngũ hoàng tử, ngài từng thấy nữ thờ hai chồng chưa? Đừng hoàng thượng và hoàng hậu chịu, chính ta cũng chịu. Hơn nữa, ta vẫn luôn xem Ngũ hoàng tử là ca ca của mình, nếu làm Ngũ hoàng tử hiểu sai ý, như vậy chính là Dao nhi đúng!"

      Mộ Thành Hi cảm thấy mất mát, hôm nay vốn ôm tia hi vọng, cho rằng chỉ cần có vị trí chính phi, Tần Thư Dao đổi ý. Lại nghĩ rằng Tần Thư Dao ngay cả muốn đều chưa từng muốn, lập tức cự tuyệt.
      Last edited: 10/5/16
      tú cầuHale205 thích bài này.

    2. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Chương 201: Gặp người phản loạn thuyền

      Đứng ở đầu thuyền, nhìn cảnh đẹp mặt hồ, chỉ cảm thấy thích ý vô cùng.

      Nhưng mà Tần Thư Dao có hứng thú ngắm cảnh, nàng hơi cúi người thi lễ với Mộ Thành Hi, sau đó lại tới trong đám người.

      Sắc mặt Mộ Thành Hi khẽ tối đen, đương nhiên hiểu, Tần Thư Dao muốn ở chung với mình quá lâu, chính là sợ bị người hiểu lầm. Mà cuối cùng chỉ có thể đứng từ xa nhìn như vậy.

      thuyền ca múa mừng cảnh thái bình, người bờ cũng lộ ra ánh mắt hâm mộ.

      Tần Tuyết Như thấy Tần Thư Dao cùng xuất với Mộ Thành Hi, cười : " phải tỷ tỷ mới vừa đứng ngắm cảnh ở đầu mũi thuyền sao? Thế nào Ngũ hoàng tử vừa ra, tỷ tỷ trở lại rồi? Chẳng lẽ là sợ Ngũ hoàng tử?"

      Lời này tuy là đùa, nhưng mà mọi người đều là người sáng suốt, cũng có thể nghe ra được ý tứ trong lời này.

      Khi mọi người trước mặt dùng ánh mắt tò mò liếc nhìn nàng, nàng lại làm như nhìn thấy, mặt cũng lộ ra vẻ thản nhiên: "Cảnh sắc mũi thuyền quả tệ, chẳng qua là nhìn lâu cũng chán."

      Lúc này, Mộ Thành Hi cũng về vị trí của mình, lạnh lùng nhìn Tần Tuyết Như cái.

      Mặc dù Tần Tuyết Như cam lòng, tuy nhiên nàng ta cũng dám làm lần nữa.

      Khi mọi người thưởng thức cảnh đẹp trước mắt, chợt có con thuyền từ từ nhích tới gần, vốn là mọi người chỉ cho rằng đó là chiếc du thuyền bình thường, nhưng mà đợi tới gần mới phát , trong tay mỗi người thuyền đều cầm thanh kiếm, hơn nữa gương mặt hung thần ác sát.

      Đợi đến khi người thuyền phát , cũng chậm.

      Những người đó đều giống như biết bay, ném dây thừng ra cái là nhảy sang tới đây.

      thuyền này cũng có ít thị vệ, nhưng lại nghĩ rằng trong hồ vẫn có thích khách.

      thuyền có ít nữ quyến, vừa nhìn thấy cảnh tượng này lập tức hoảng hồn, tất cả mọi người bắt đầu rối rít chạy trối chết. Chẳng qua là đều thuyền, chạy trốn tới chỗ nào cũng có thích khách.

      Tần Thư Dao cũng mang vẻ mặt kinh hoảng, trán nàng chảy đầy mồ hôi, nàng nắm chặt tay Tần Khả Cầm, muốn chạy về phía khoang thuyền.

      Đám người Thi Vận có võ công, vẫn luôn bảo vệ ở xung quanh Tần Thư Dao, vì nàng ngăn cản thích khách.

      Tần Tuyết Như thấy thế cũng lập tức kéo ống tay áo Tần Thư Dao chặt, vẻ mặt hoảng sợ và luống cuống: "Tỷ tỷ, tỷ thể lại bỏ mặc ta!"

      Tần Thư Dao lạnh lùng nhìn nàng ta cái, cũng còn để ý tới nàng ta nữa, lệnh Thi Vận bảo vệ Tô Nhã Hạm, để cho hai người Tuyết Ảnh và Ngưng Sương bảo vệ ở bên cạnh mình.



      Các nàng dùng tốc độ nhanh nhất tới khoang thuyền, nhưng có ít thích khách cũng dâng lên, coi như hai nguời Tuyết Ảnh và Ngưng Sương võ công cao cường, đối phó cũng cực kỳ khó khăn. Cho nên bọn họ cũng chỉ mới vài bước mà thôi.

      Mặc dù Tần Tuyết Như tức giận thôi, tuy nhiên nàng ta dám mình rời , chỉ có thể theo sát ở sau lưng Tần Thư Dao.

      Lúc này thuyền cũng sớm mảnh hỗn chiến, bởi vì thuyền bọn họ trong hồ, cách bờ cực xa, người bờ chỉ nhìn thấy hai chiếc thuyền dựa vào quá gần, cũng hoàn toàn có gì khác thường.

      Lúc này biết là người nào, đốt đạn tín hiệu lên bầu trời, đạn tín hiệu vừa vang lên, thị vệ bờ lập tức lên chiếc thuyền lớn, dùng tốc độ nhanh nhất chạy về phía bọn họ.

      Nhưng mà dù sao cách quá xa, ngay cả kêu cứu binh, thích khách thuyền cũng hoàn toàn chút ý sợ hãi, ngược lại càng thêm hung hãn.i

      Đám người Tần Thư Dao, di chuyển từng bước đều tốn rất nhiều sức lực.

      Lúc này, ván thuyền cũng ít thi thể, mặc kệ là thích khách hay vũ nữ, thị vệ thuyền, cũng có ít người vì mạng sống mà nhảy vào trong hồ, chẳng qua những người biết bơi mới dám làm như thế.

      Rốt cuộc mất thời gian gần nén nhang, đám người Tần Thư Dao mới dời đến cửa khoang thuyền.

      "Nhanh vào!"

      Thời gian nén nhang này, giống như tiêu tốn vô số thời gian.

      Đợi bọn họ vừa vào khoang thuyền, Tần Tuyết Như giành ở đằng trước, Tần Thư Dao khẽ cau mày, lạnh lùng : "Tam muội muội vẫn nên cẩn thận chút, nếu những tặc tử kia vào khoang thuyền này, chỉ sợ cũng là con đường chết!"

      Tần Tuyết Như vừa nghe, trong lòng kinh hãi vội vàng dừng bước, vẻ mặt sợ hãi và bất lực nhìn nàng.

      Tần Thư Dao cũng để ý đến nàng ta, nắm tay Tần Khả Cầm chặt, tiếp tục về phía trước.

      Trong khoang thuyền này, ngược lại cũng có ít người tránh nạn, chẳng qua đây cũng chỉ là kế hoãn binh. Những tặc tử kia vẫn còn xông tới.

      Tuyết Ảnh dò xét gian phòng sạch sẻ và bí mật, để cho đám người Tần Thư Dao vào trốn trước, sau đó bảo Ngưng Sương canh ở cửa, mà mình lại chạy muốn cứu những người khác vào.

      Đợi sau khi tất cả mọi người ngồi xuống, Tần Tuyết Như mới thở phào nhõm, bên ngoài vẫn có thể nghe được tiếng kêu thảm thiết, và thanh đao kiếm tương tàn.

      "Tỷ tỷ, vì sao những người này phải đánh lén chúng ta!"

      Trong lòng Tần Thư Dao sớm biết đáp án, chỉ là có chút thể lung tung, huống chi những người kia bọn họ cũng đắc tội nổi.

      "Còn có thể là ai, nhất định là vị ngồi ở vị trí cao kia!"

      Tần Thư Dao vội vàng quát bảo ngưng lại: "Ngươi chán sống rồi sao, dám ra lời đại nghịch bất đạo!"

      mặt Tần Tuyết Như còn khủng hoảng như vừa rồi, chẳng qua là hừ lạnh tiếng, lại : "Chắc đại tỷ cũng đoán được, chẳng qua là dám mà thôi! Vốn là bà ta chỉ cảm thấy Tam hoàng tử và Ngũ hoàng tử chướng mắt, nghĩ tới bà ta cũng cảm thấy Đại hoàng tử chướng mắt. Nếu Ngũ hoàng tử và Đại hoàng tử có thể chạy , như vậy những ngày sau này của bà ta cũng còn tốt nữa đâu!"

      Mặc dù Tần Khả Cầm nghe có chút mơ hồ, nhưng cũng đại khái đoán được là ai, cho nên lập tức mím chặt môi, câu cũng .

      Tần Thư Dao cũng để ý tới nàng ta nữa, ôm Tần Khả Cầm vào trong ngực, nhàng an ủi nàng.

      Đột nhiên ngoài cửa truyền đến trận tiếng cười đùa, sau đó lại truyền tới từng trận tiếng thét chói tai.

      Trong khoan thuyền này có ít vũ nữ và nha hoàn trốn ở chỗ này, xem ra những tặc tử kia phát ra bọn họ.

      Mà lúc này Ngưng Sương cũng vào, hơn nữa lập tức đóng cửa lại, sau đó vội vàng đẩy cái bàn tới chắn cửa

      Tần Thư Dao cũng gấp gáp đứng lên, giúp đỡ Ngưng Sương lấy thứ gì đó nặng chắn ở cửa.

      Quả nhiên, sau lúc lâu bên ngoài liền vang lên trận tiếng gõ cửa. Còn có tiếng người chửi.

      Lúc này Tần Tuyết Như bị dọa cho sắc mặt tái nhợt, co rúc người thành đoàn, đôi mắt khẩn trương nhìn cánh cửa kia.

      "Trong này nhất định có người!" Giọng bên ngoài vang lên lần nữa: " chiếc thuyền này có ít mỹ nhân, mang về để cho các huynh đệ vui vẻ!"

      Tần Thư Dao nghe thấy lời của bọn họ, trong lòng căng thẳng, chẳng lẽ bọn họ hoàn toàn khống chế chiếc thuyền này rồi sao?

      Những người đó lại dùng chân đá mạnh mấy cái, mà Tần Tuyết Như cũng bởi vì khẩn trương và sợ hãi, kêu to thành tiếng.

      Ngưng Sương lập tức vọt tới, che miệng Tần Tuyết Như. Thế nhưng lúc này muộn.

      Bên ngoài lại truyền đến trận tiếng cười làm người ta ghê tởm: "Ha ha, trong phòng này quả nhiên có mỹ nhân, nhanh phá cửa."

      Kế tiếp chính là vang lên tiếng phá cửa, Ngưng Sương biết lần này muốn chạy trốn sợ là khó vô cùng. Dù sao nàng chỉ có mình, mà ba tỷ muội Tần Thư Dao đều là những nữ tử yếu đuối có võ công.

      Nàng lo lắng nhìn xung quanh chút, lại phát trong khoang thuyền vẫn còn có cửa sổ, mà phía bên ngoài cửa sổ chính là mặt hồ, nếu nhảy xuống tuy cũng là con đường chết, nhưng cũng thể để thân thể ô uế.

      "Tiểu thư, bằng chúng ta nhảy thôi!"

      Chương 202: Tuyết Như chịu nhục oán hận Thư Dao

      Tần Tuyết Như vừa nghe vội vàng lắc đầu : "Ta , ta ..."

      Tần Thư Dao trầm tư lát, chẳng qua là tiếng vang ngoài cửa truyền tới làm cho nàng cách nào tĩnh táo suy nghĩ được. Nàng biết Ngưng Sương như vậy, nhất định là cảm thấy mình nàng thể ngăn cản được những tặc tử kia, hơn nữa nếu chiếc thuyền này bị bọn họ khống chế hoàn toàn, như vậy còn bằng nhảy xuống hồ, tránh cho cuối cùng bị người khi dễ.

      "Tam muội, nếu muội đồng ý, như vậy ta cũng cưỡng ép muội. Chẳng qua là muội cũng đừng hi vọng những tặc tử kia khinh địch bỏ qua cho muội, muội có hôn ước với Đại hoàng tử, nếu có trong sạch, như vậy là đồng nghĩa với mất còn gì nữa rồi!"

      Tần Tuyết Như nghe vậy kinh hoảng ngẩng đầu lên, gương mặt khủng hoảng nhưng vẫn kiên định : "Ta tin tưởng có người tới cứu chúng ta."

      Tần Thư Dao thầm lắc đầu cái, cũng nữa để ý đến nàng ta nữa. Mang theo Tần Khả Cầm tới trước cửa sổ, sau đó với Tần Khả Cầm: "Muội nhảy xuống trước, đợi chút nữa tỷ lập tức tới đón muội!"

      Tần Khả Cầm ngoan ngoãn nghe lời từ thuở , sau đó lập tức gật đầu cái. Ngưng Sương vội vàng giúp Tần Khả Cầm trèo lên cửa sổ, sau đó để cho nàng nhảy xuống, kế tiếp chính là Tần Thư Dao.

      Tần Thư Dao vừa nhảy xuống hồ, lập tức có làn nước lạnh tràn vào trong miệng mũi của nàng, hai tay nàng bắt đầu vùng vẫy, hai chân cũng liều mạng đạp loạn, lại người nào, người nào cố gắng liều mạng.

      lúc ấy , biết từ chỗ nào Ngưng Sương ném tấm ván gỗ từ cửa sổ xuống, Tần Thư Dao vội vàng bơi loạn tới tấm ván gỗ, may là nàng cách tấm ván gỗ rất gần, đến lát, nắm chặt tấm ván gỗ.

      Sau đó nhìn bốn phía chút, phát Tần Khả Cầm may mắn hơn mình rất nhiều, tay ôm tấm ván gỗ biết có từ đâu.

      Trong khoang thuyền, Ngưng Sương vừa liếc nhìn Tần Tuyết Như, thấp giọng : "Mặc dù những tặc tử kia có võ công bình thường, nhưng nhân số đông đảo. Nếu ngài muốn , như vậy ở chỗ này chỉ chịu hết khuất nhục mà thôi!"

      Mặc dù Ngưng Sương ước gì giữ Tần Tuyết Như ở lại chỗ này, mặc cho những tặc tử kia chà đạp. Nhưng mà, dù sao Tần Tuyết Như cũng là nữ nhi Tần gia, nếu hai người Tần Thư Dao và Tần Khả Cầm vô , hết lần này tới lần khác đều là Tần Tuyết Như xảy ra chuyện, coi như là biết thuyền xông vào tặc tử, nhưng Tần Lương nhất định cảm thấy là Tần Thư Dao thấy chết mà cứu.

      Cho nên dọc theo con đường này, Tần Thư Dao mới bỏ nàng ta lại.

      Cánh cửa sắp chống đỡ được, Tần Tuyết Như khủng hoảng nhìn cánh cửa sắp sập xuống, sau đó vội vàng đứng dậy từ dưới nền, lúc chạy đến trước cửa sổ, nhìn Tần Thư Dao và Tần Khả Cầm đều bình yên vô trôi nổi ở mặt nước, cũng quyết định nhảy xuống.

      Nhưng mà đúng vào lúc này, cánh cửa bị những tặc tử kia đụng vỡ.

      Những tặc tử kia vừa nhìn thấy trong phòng có hai mỹ nhân, lập tức cười dâm đãng ra tiếng: "Quả nhiên có hai mỹ nhân mà." xong lập tức vọt lên.

      Tần Tuyết Như muốn đạp lên cái ghế nhảy từ khoang thuyền xuống, nhưng mà quá gấp gáp, lại từ ghế tuột xuống.

      Lúc này Ngưng Sương cũng sớm cầm kiếm trong tay lên, đâm về phía những tặc tử kia.

      Những người đó dường như nghĩ đến trong khoang thuyền này, vẫn còn có người biết võ công, mặt lập tức thay đổi sắc mặt, bắt đầu đánh nhau.

      Tần Tuyết Như thấy thế lại lập tức bò lên cái ghế, muốn nhảy xuống.

      Thế nhưng những tặc tử kia có sáu người, mình Ngưng Sương khó đấu lại nhiều người như vậy, hai người khác nhìn ra Tần Tuyết Như có võ công, lập tức vọt tới bên cạnh Tần Tuyết Như, kéo nàng ta từ ghế xuống.

      "Con đàn bà này tệ, trở về cho các huynh đệ vui vẻ thôi!" xong lập tức đưa tay bóp vào chỗ mềm mại của Tần Tuyết Như.

      Mặt Tần Tuyết Như lập tức xám như tro tàn, kêu to thành tiếng, liều mạng vùng vẫy. Lúc này nàng ta hối hận vô cùng, mới vừa rồi nên theo Tần Thư Dao cùng nhảy xuống, mà phải ở chỗ này mè nheo.

      Dù sao Ngưng Sương cũng là người Ngũ hoàng tử phái bảo vệ Tần Thư Dao, còn Tần Tuyết Như cũng chỉ là mang theo mà thôi. Huống chi nàng vốn cũng thích đám người Ngô thị, càng thêm chán ghét Tần Tuyết Như vô cùng, cho nên cũng làm như thấy.

      Hai tặc tử kia thấy Ngưng Sương ra tay, liền cười dâm đãng, : "Ngươi tên là... Gia thích nghe tiếng kêu của những đàn bà lẳng lơ các ngươi! Ha ha ha..."

      xong lại dùng sức xé xiêm áo người Tần Tuyết Như, mặc dù Tần Tuyết Như liều mạng che chở, nhưng mà nàng nữ tử yếu đuối bước chân ra khỏi nhà, làm sao địch nổi những tặc tử này.

      Chỉ trong chốc lát, búi tóc xốc xếch, y phục cũng bị xé rách ngổn ngang.

      Bốn người đánh nhau với Ngưng Sương thấy thế, lập tức đỏ mắt thôi, có người ngừng đánh nhau, cũng vọt tới bên người Tần Tuyết Như, cười dâm đãng : " lâu rồi gặp được mặt hàng tốt như vậy!"

      Vốn Ngưng Sương cũng muốn dọa Tần Tuyết Như chút, lại nghĩ rằng những tặc tử kia lại to gan lớn mật, hoàn toàn nhìn nàng, muốn ở chỗ này trực tiếp làm bẩn thân thể Tần Tuyết Như.

      Mặc dù Ngưng Sương ước gì Tần Tuyết Như bị làm bẩn, nhưng mà xảy ra dưới mí mắt mình, nàng vẫn cảm thấy cực kỳ được tự nhiên.

      Cho nên cũng tránh thoát ba người kia, vọt tới bên người Tần Tuyết Như, muốn cứu Tần Tuyết như ra.

      Có lẽ cái thuyền này bị những thổ phỉ kia chiếm đoạt, mấy tên thổ phỉ vốn sàm sỡ Tần Tuyết Như lập tức đẩy Tần Tuyết Như cho ba người kia, cầm đao lên cùng đánh nhau với Ngưng Sương.

      Ba người kia sớm đỏ mắt thôi, thấy thế vội vàng bắt lấy Tần Tuyết Như, sờ loạn trận. Tần Tuyết Như liều mạng thét chói tai, nhưng những tặc tử kia hoàn toàn nhìn nàng ta, động tác tay ngược lại càng thêm đẩy nhanh tốc độ.

      đến lát nữa, áo Tần Tuyết Như bị xé rách, mà Tần Tuyết Như hoàn toàn thể động đậy. Trong lòng nàng ta buồn bực thôi, cổ họng cũng sớm kêu to đến hỏng.

      Những tặc tử kia vừa nhìn thấy da thịt tuyết trắng của Tần Tuyết Như, lập tức cúi đầu gặm. Trong lòng Tần Tuyết Như chấn động, lập tức ngẩng đầu lên, hung hăng cắn lên bả vai người kia cái.

      Người nọ bị đau dùng sức hất Tần Tuyết Như ra, thấy Tần Tuyết Như ngã nhào đất, lập tức kéo tóc của nàng ta, về phía nơi sạch và rộng rãi.

      Tần Tuyết Như bị đau khóc rống lên, nàng ta chưa từng gặp phải chuyện như vậy, những năm gần đây nàng ta vẫn luôn được coi là trân bảo, lại chưa từng nghĩ đến hôm nay bị khi dễ như vậy.

      mình Ngưng Sương với ba người kia quá lắm cũng chỉ ngang tay mà thôi, hoàn toàn có cách nào cứu Tần Tuyết Như.

      lúc Tần Tuyết Như kinh hoảng luống cuống, muốn cắn lưỡi tự vận, bên ngoài chợt vang lên trận thanh hỗn loạn.

      Ba người kia nghe thấy, trong bụng lập tức hốt hoảng, lúc bọn họ mới vừa vào khoang thuyền, người thuyền hoàn toàn bị chế ngự, cho nên bọn họ mới dám dính vào như vậy.

      tại lại nghe thấy bên ngoài có tiếng đánh nhau, cho dù bọn họ muốn phong lưu khoái hoạt, cũng muốn bị người cho đao giết chết.

      "Chuyện gì xảy ra?"

      Nam tử kéo tóc Tần Tuyết Như vừa nãy, vội vàng xông tới cửa nhìn, quả nhiên thấy mấy tên thị vệ mặc áo giáp đen chạy về phía này. vội vàng trở về trong phòng, sau đó nắm lấy tóc Tần Tuyết Như, cầm đao lên gác ở cổ Tần Tuyết Như.

      Tần Tuyết Như cũng sớm còn sức lực, hai chân cũng ngừng run rẩy, y phục người càng thêm xốc xếch chịu nổi, đầu vai tuyết trắng còn lộ ra bên ngoài, làm cho người ta suy nghĩ lung tung.

      Chỉ trong chốc lát, những thị vệ kia lập tức vọt vào, thấy y phục Tần Tuyết Như xốc xếch, cũng hơi ngẩn ra. Sau đó rất nhanh Mộ Phượng Thiên cũng vọt vào, cũng sớm thấy đám người Tần Thư Dao núp ở trong khoang thuyền, nhưng những tặc tử kia lại dám to gan lớn mật như thế.

      "Các ngươi ai dám động đến, ta lập tức giết ả!"

      Hai mắt Tần Tuyết Như đỏ bừng, cắn chặt môi dưới, nàng thấy Mộ Phượng Thiên mang đám người vào cứu nàng, tuy nàng rất vui mừng, nhưng mà lại thấy bộ dạng của mình như thế, liền cảm thấy đất dung thân.

      Chẳng qua là nàng ta muốn cứ như vậy mà chết , nàng ta vốn là cẩm y ngọc thực*, hơn nữa Mộ Phượng Thiên nhất định cứu bản thân ra, nàng ta nhất định trở lại cuộc sống trước kia.

      (*Cẩm y ngọc thực: Áo bằng gấm, đồ ăn bằng ngọc. Chỉ cuộc sống giàu sang.)

      Mộ Phượng Thiên thấy bộ dạng này của Tần Tuyết Như, trong lòng chấn động, gương mặt thống khổ: "Nếu ngươi thả nàng, Bản hoàng tử tha cho các ngươi chết!"
      Last edited: 10/5/16
      tú cầuHale205 thích bài này.

    3. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Chương 203: Ác nhân làm ác bị trời phạt

      Mấy tên tặc tử này thấy Mộ Phượng Thiên và thị vệ cũng vọt vào khoang thuyền, liền biết người bên ngoài sợ cũng chết sai biệt lắm, cho nên bọn họ liếc nhìn nhau cái

      Lại liếc nhìn Tần Tuyết Như chuẩn bị nhảy cửa sổ vừa nãy, lập tức : "Ngươi cần phải lời giữ lấy lời!"

      xong lập tức liếc mắt ra hiệu cho người, sau đó liền có người chạy về phía cửa sổ, cử động nhanh nhẹn leo lên cửa sổ nhảy xuống.

      Ngưng Sương cũng sớm còn đánh nhau với bọn họ, bởi vì những thổ phỉ này mà liều mạng, chuyện giết người cũng chỉ là bình thường.

      Rốt cuộc sau khi xuống, tặc tử kia vẫn chịu bỏ qua cho Tần Tuyết Như, kéo nàng ta tới trước cửa sổ, đợi sau khi mình bò lên cái ghế, mới dùng sức đẩy Tần Tuyết Như về phía trước, sau đó nhảy xuống.

      Chỉ là sau khi nhảy xuống, lập tức hối hận thôi. ra là thị vệ phía bên ngoài cũng sớm mai phục, bọn họ vừa nhảy xuống, lập tức có vô số mũi tên bắn về phía bọn họ. Cuối cùng toàn bộ mấy tên tặc tử này đều chết trong hồ.

      Tần Tuyết Như ngã nhào sàn, đầu tóc rối bời, hoàn toàn dám lại ngẩng đầu lên nhìn Mộ Phượng Thiên, chỉ có thể mình quỳ mặt đất đau khổ.

      Gương mặt Mộ Phượng Thiên xanh mét, thị vệ xung quanh cũng thức thời lui ra ngoài, trong lòng Ngưng Sương nghĩ tới Tần Thư Dao và Tần Khả cầm, thấy Tần Tuyết Như có chuyện gì, nên cũng rời .

      Mộ Phượng Thiên tới bên người Tần Tuyết Như, ngồi xổm người xuống, nhàng vuốt vuốt mái tóc mềm mại của nàng ta.

      Chợt Tần Tuyết Như ôm lấy Mộ Phượng Thiên chặt, chôn ở trong ngực của , khóc ồ lên.

      Mộ Phượng Thiên mang vẻ mặt phức tạp, hai mắt càng thêm đỏ bừng thôi...

      Sau khi hai người Tần Thư Dao và Tần Khả Cầm nhảy xuống hồ, cũng lâu lắm, thuyền cứu viện liền đến, thấy hai người bọn họ, lập tức ném ra sợi dây, sau đó kéo bọn họ lên thuyền.

      Cho nên Ngưng Sương tìm lâu mà vẫn chưa từng tìm được hai người Tần Thư Dao và Tần Khả Cầm, ngược lại tìm được đám người Tô Nhã Hạm, Tô Nhã Hạm núp mình ở góc khác, mà nàng cũng cực kỳ may mắn, hoàn toàn bị người phát .

      Lần này chết ít người, ván thuyền phải là thi thể, là nhân sĩ bị trọng thương.

      Tần Thư Dao biết được đám người Mộ Thành Hi có chuyện gì, cũng mới yên lòng. Về phần Tần Tuyết Như, sau khi biết nàng ta thiếu chút nữa bị làm bẩn, trong lòng cũng dâng lên cảm giác kỳ lạ.

      Hoặc giả cuối cùng là tỷ muội, cho nên nàng đành lòng trực tiếp bỏ lại nàng ta. Chỉ là có chút chuyện coi như nàng vội vàng muốn giúp, người khác cảm kích, cũng trách được nàng. Cũng may là Mộ Phượng Thiên kịp thời chạy tới, nếu sợ rằng Tần Tuyết Như cũng sớm bị hủy trong sạch.

      đám người trở lại bờ, mới phát giống như được sống lại, tất cả mọi người còn vui mừng như lúc đến nữa, chẳng qua là liếc nhìn nhau, rồi vội vàng trở về xe ngựa của mình, vội vội vàng vàng trở về nhà.

      Vậy mà sau khi Ngô thị nghe được tin tức, vẫn lo lắng ở bờ chờ, lúc nhìn thấy hai người Tần Thư Dao và Tần Khả Cầm mặc Bố Y xuống, trong lòng còn có chút vui mừng, còn tưởng rằng là ông trời mở mắt.

      Đợi khi bà ta biết được Tần Thư Dao và Tần Khả Cầm chỉ bởi vì nhảy xuống hồ, cho nên mới đổi y phục, khỏi có chút thất vọng.

      Nhưng mà đợi lâu lại chậm chạp thấy bóng dáng Tần Tuyết Như, điều này làm cho trái tim của bà ta lập tức lại nhảy tới cổ họng.

      "Như Nhi đâu? Sao thấy nó?" Ngô thị nhìn thấy Tần Thư Dao tới trước mặt bà ta, lập tức bắt lấy cổ tay của nàng hung hăng .

      Tần Thư Dao hất tay Ngô thị ra, quay đầu lại liếc mắt nhìn, thở dài tiếng, mới chậm rãi : " tại nàng ở cùng với Đại hoàng tử!"

      Ngô thị nghe vậy mới để tảng đá trong lòng xuống, chẳng qua là sau lúc lâu trái tim của bà ta lại nhảy lên.

      "Chỉ là khi trở về mẫu thân nên khuyên bảo Tam muội, ngàn lần thể để cho nàng làm việc ngốc!"

      Chuyện ở trong khoang thuyền vừa rồi, Tần Thư Dao cũng nghe Ngưng Sương , mặc dù thân thể Tần Tuyết Như trong sạch, nhưng vẫn đúng là bị những tặc tử kia sờ soạng.

      Ngô thị vừa nghe vội vàng hốt hoảng hỏi: "Lời này của ngươi là có ý gì?"

      "Tam muội chịu theo chúng ta nhảy hồ... Cho nên..."

      Ngô thị vừa nghe trước mắt lập tức tối sầm, người cũng ngay sau đó hôn mê bất tỉnh, may là Quý ma ma tay mắt lanh lẹ, kịp thời đỡ bà ta. Sau đó lại dùng sức bấm huyệt nhân trung cho bà ta, Ngô thị mới chậm rãi tỉnh lại.

      "Phu nhân, người thể hỗn loạn!" Mặc dù trong lòng Quý ma ma khổ sở vô cùng, nhưng vẫn phải trấn an Ngô thị trước.

      Ngô thị để ý tới hai tỷ muội Tần Thư Dao nữa, mà là để cho Quý ma ma đỡ bà ta tìm Tần Tuyết Như, nếu nữ nhi của bà ta có bất trắc gì, như vậy bà ta còn kỳ vọng gì, còn hi vọng gì nữa.

      Tần Thư Dao nhìn bóng lưng Ngô thị, hừ lạnh tiếng, cuối cùng vẫn mang theo Tần Khả Cầm lên xe ngựa, về Tần Phủ trước.

      Mặc kệ như thế nào, nàng cũng hết lòng rồi!

      Tần Phủ, Vinh Thọ Viện.

      Tần Lương sớm nghe Phượng Tây Hồ có xảy ra đại , mà phu nhân và hài tử của mình đều ở Phượng Tây Hồ du ngoạn, cho nên lập tức cưỡi khoái mã chạy về đến trong nhà, nhìn thấy hai nữ nhi của mình cũng bình an vô , cũng mới yên tâm.

      "Tam muội và mẫu thân của con đâu?"

      Tần Thư Dao giọng : "Còn chưa trở lại!"

      Mới vừa rồi sau khi trở lại Tần phủ, Tần Thư Dao lập tức chuyện với Tần lão phu nhân, sau khi Tần lão phu nhân nghe, sắc mặt khó coi vô cùng, ngay cả bà thích Tần Tuyết Như, nhưng cũng muốn thấy nàng xảy ra chuyện như vậy.

      Cho nên, trước tiên bà bảo đám người Tần Thư Dao ra ngoài, sau đó mới lại lời của Tần Thư Dao vừa nãy. Tần Lương nghe xong sắc mặt cũng thay đổi vô cùng khó coi, cũng lúc ấy người phía dưới cũng truyền Ngô thị và Tần Tuyết Như trở lại.

      Mà Tần Tuyết Như là được trực tiếp đưa về Như Ý Uyển, Ngô thị lại mang vẻ mặt tức giận đến Hinh Hương Viện náo loạn.

      Bởi vì Tần Thư Dao vẫn còn ở Vinh Thọ Viên, cho nên khi Ngô thị xông tới Vinh Thọ Viện. Nhìn thấy Tần lão phu nhân và Tần Lương đều ở đây, liền cầm khăn khóc: "Đều là tỷ muội, sao nó có thể độc ác như vậy. Bỏ lại Như Nhi chúng ta liều mạng, đây chính là muốn bị sét đánh mà!"

      Tần Lương và Tần lão phu nhân sớm biết ràng mọi chuyện, chỉ hận Tần Tuyết Như quá sợ chết, muốn nhảy hồ mới chọc những chuyện này.

      "Hồ nháo. Chuyện này đâu phải do Dao Nhi!"

      Ngô thị lại : "Nếu nó để cho Như Nhi nhảy hồ trước, chuyện cũng trở thành như vậy. Là nó cố ý như thế, nếu vì sao hết lần này tới lần khác đều là Như Nhi cuối cùng!"

      Tần Lương cũng phải là lí lẽ, mới vừa rồi ông cũng nghe Tần lão phu nhân lần, mà nha hoàn bên người Tần Thư Dao cũng vẫn luôn ở bên người Tần Tuyết Như che chở cho nó, chỉ có thể trách những tặc tử kia quá ghê tởm.

      "Ngươi là đồ đàn bà chanh chua, trong nhà xảy ra chuyện này, ngươi còn làm loạn ngừng. Hơn nữa, nếu chuyện này truyền ra ngoài, ngươi để cho Như Nhi làm người như thế nào đây. tại nghĩ nên khuyên giải cho Như Nhi như thế nào, làm thế nào để cho Như Nhi quên những đau đớn kia, ngược lại vẫn còn ở nơi này vu oan cho Dao Nhi. Dao Nhi cũng chỉ là nữ tử yếu đuối, nó có năng lực gì mà cứu nàng. Bản thân muốn nhảy hồ, có thể trách được Dao Nhi sao?"

      Vốn tâm tình Tần Lương cực kém, nhìn thấy Ngô thị giống như người đàn bà đanh đá, nhất định phải để ông định tội cho Tần Thư Dao, càng thêm tức giận thôi: "Ta thấy ngày thường ngươi làm ác quá nhiều, cho nên mới phải gặp báo ứng. Chẳng qua là báo ứng này lại báo lên người nữ nhi của ngươi!"
      Last edited: 10/5/16
      tú cầuHale205 thích bài này.

    4. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Chương 204: Ngô thị tức giận chỉ trích Thư Dao

      Ngô thị vừa nghe sắc mặt lập tức tái nhợt vô cùng, bà ta nhớ lại mưu kế hôm nay của mình, nếu phải Tần Thư Dao thuận lợi chạy trốn, như vậy lúc này Tần Thư Dao cũng bị hủy trong sạch. Mà nữ nhi của mình có nha hoàn bên cạnh Tần Thư Dao che chở, có phải trong sạch cũng bị hủy hay ?

      Nghĩ tới đây, trong lòng bà ta cứng lại, lập tức dám gì nữa, chẳng qua là càng nghĩ càng sợ, càng nghĩ càng cảm thấy Tần Lương có đạo lý, bà ta hốt hoảng ra khỏi Vinh Thọ Viên, lại cũng quên hành lễ với Tần lão phu nhân.

      Chẳng qua là Tần lão phu nhân và Tần Lương đều ngăn bà ta, dù sao Tần Tuyết Như là thịt trong trái tim của bà ta, xảy ra chuyện như vậy nào có mẫu thân đau lòng nóng nảy. Chẳng qua là ngàn lần bà ta nên đẩy những trách nhiệm này lên người Tần Thư Dao.

      "Chuyện như vậy Đại hoàng tử cũng nhìn thấy, ngày mai ta tìm Đại hoàng tử chút. Nếu ghét bỏ Như Nhi chúng ta, chúng ta lập tức lui cửa hôn này, ngàn lần thể để cho Như Nhi gả qua chịu nhục!" Tần Lương suy nghĩ cặn kẽ, cuối cùng nghĩ vẫn nên buông tha cho đoạn nhân duyên này, cũng thể khiến nữ nhi của mình sống tốt.

      Tần lão phu nhân cũng có ý đó, hơn nữa chuyện này khỏi liên quan đến Thiên gia, chuyện tình của Tần Tuyết Như tự có người giúp đỡ bọn họ lừa gạt, huống chi lúc ấy cũng có mấy người nhìn thấy. Cho nên sợ truyền , sợ chỉ Mộ Phượng Thiên sinh ra vết nứt về tình cảm.

      "Cũng tốt, chuyện này vậy con làm!" Tần lão phu nhân dừng chút lại : "Những ngày qua con cần phải nhìn chặt, nghĩ đến Ngô thị lòng dạ độc ác, chuyện này nếu nàng nhất định là lỗi của Dao Nhi, nhất định gây với Dao Nhi!"

      Tần Lương tự nhiên biết lợi hại trong này, liền gật đầu cái.

      Mẫu tử hai người lại tán gẫu trong chốc lát, Tần Lương mới lui ra ngoài.

      Chẳng qua là lần này ông Lạc Vân Viện, mà là Tiêu Tương Uyển.

      Mặc dù mới vừa rồi Ngô thị hưu vượn, nhưng cũng là trong lòng Ngô thị lo lắng, mới như thế.

      mình Ngô thị nằm trong chăn khóc ồ lên, mới vừa rồi vốn là bà ta muốn Như Ý Uyển, nhưng làm thế nào Tần Tuyết Như cũng hoàn toàn bằng lòng gặp bà ta, chẳng qua là tự nhốt mình ở trong phòng.

      Xảy ra chuyện như vậy, làm sao bà ta lo lắng, coi như là thân thể Tần Tuyết Như bị làm bẩn, nhưng cũng bị những người đó xé y phục.

      Quý ma ma vốn đứng ở bên dụ dỗ, chợt nhìn thấy Tần Lương vào, vốn định lên tiếng, lại thấy Tần Lương khẽ lắc đầu, mới lặng lẽ lui ra ngoài.

      Dù sao Tần Tuyết Như cũng là bảo bối của hai người bọn họ, mặc dù hành động vừa rồi của Ngô thị quả có chút ổn, nhưng mà nữ nhi của mình gặp phải chuyện như vậy, khó tránh khỏi làm ra loại chuyện điên rồ kia.

      Cho nên Tần Lương mới tới an ủi Ngô thị chút.

      Ông tới trước giường ngồi xuống, sau đó nhàng trấn an : "Chuyện như vậy bà cũng đừng có gấp, nghe là Đại hoàng tử cứu Như Nhi, vốn là người ôn hòa hiền hậu, cũng ghét bỏ!"

      Những năm gần đây, Ngô thị chưa từng nghe qua Tần Lương lời dịu dàng, thoáng cái ngẩn người, ngay sau đó lại nghĩ nhất định là ông ta nghĩ vì Tần Thư Dao phạm lỗi, cho nên mới phải hạ mình, tới chỗ này dụ dỗ bản thân. Lửa giận trong lòng cùng với cam lòng vọt lên lần nữa, bà ta chợt ngẩng đầu lên, mặt sớm có ôn nhu và hiền thục của thường ngày, mà là điên cuồng và dữ tợn.

      "Đại hoàng tử chê? Sao ông biết Đại hoàng tử chê? Coi như là tại Đại hoàng tử chê, như vậy sau này sao? Quan trọng của nữ nhi chính là thân trọng sạch, nếu Đại hoàng tử nhìn thấy cũng được, nhưng hết lần này tới lần khác Đại hoàng tử nhìn thấy ràng. Ông chút xem Như Nhi chúng ta có thể khổ sở, có thể thương tâm sao? Vậy tiện nhân có mẫu thân sinh có mẫu thân nuôi dưỡng kia thấy chết mà cứu, ông cũng trách cứ nó, ngược lại còn che chở nó."

      Tần Lương càng nghe sắc mặt càng thêm khó coi, vốn ông muốn an ủi Ngô thị chút, ngay cả mới vừa rồi hành động của bà ta ở Vinh Thọ viện có chút quá khích, nhưng Tần Lương thông cảm bà ta là mẫu thân, mới như thế. Nhưng lại nghĩ rằng Ngô thị càng làm càng quá đáng.

      Ngô thị thấy Tần Lương lên tiếng, lại tiếp tục mắng: "Hôm nay, ta muốn có câu trả lời hợp lý. Ngược lại ông phải trả lời cho ta, muốn xử trí Dao Nhi như thế nào!"

      Quả Tần Lương càng thêm thiên vị Tần Tuyết Như, nhưng chuyện này hoàn toàn có liên quan gì đến Tần Thư Dao, huống chi lúc ấy là bản thân Tần Tuyết Như muốn lưu lại. Nếu nghe lời của Tần Thư Dao, cũng trở thành như thế.

      Ông xanh mặt, đứng thẳng người, hừ lạnh tiếng: "Chuyện hôm nay, ta làm như nghe thấy, nếu bà luôn khăng khăng mực như vậy, ta cũng khách khí nữa!"

      Trong lòng Ngô thị cả kinh, chỉ cảm thấy trong miệng có vị đắng chát, đến hôm nay ông ta lại vẫn thiên vị tiện nhân kia như vậy.

      Bà ta chợt đứng lên, giống như phát điên vọt tới bên người Tần Lương, sau đó hai tay đánh Tần Lương, khóc kêu : "Hôm nay ông phải cho ta, rốt cuộc muốn xử trí nó như thế nào!"

      Tần Lương chỉ cảm thấy chán ghét nữ nhân trước mắt thôi, làm ông nguyện ý liếc nhìn nhiều lần hơn nữa, ông chợt đẩy Ngô thị tới mặt đất, lạnh lùng : "Từ nay về sau, bà liền ở chỗ này đóng cửa suy nghĩ, đợi sau khi bà hiểu , ta thả bà ra ngoài!" xong liền bao giờ ... nhìn Ngô thị cái nữa, vén áo bào lên ra ngoài.

      Vẫn núp ở cửa, Quý ma ma nghe ràng mọi chuyện, thấy Tần Lương muốn ra khỏi, vội vội vàng vàng núp vào. Đợi đến khi Tần Lương xa, mới vội vàng chạy vào.

      "Phu nhân ... Người hồ đồ như vậy..." Quý ma ma vội vàng chạy đến bên người Ngô thị, muốn đỡ Ngô thị, nhưng mà lúc này Ngô thị hoàn toàn nghe khuyên, còn dùng sức đẩy Quý ma ma ra.

      Quý ma ma thở dài tiếng, muốn khuyên nữa, nhưng cũng biết vào lúc này sợ cũng khuyên tốt, chỉ có thể lẳng lặng đứng ở bên chờ đợi.

      Tất cả chuyện xảy ra ở Tiêu Tương Uyển, rất nhanh truyền khắp cả Tần phủ.

      Hinh Hương Viện.

      Tần Thư Dao cũng bị kinh sợ chút, nhưng lại có gì đáng ngại, lúc này ngồi ở gần trước cửa sổ, trong tay cầm ly trà sứ men xanh, sau khi chậm rãi uống hớp, mới cười lạnh tiếng: " nghĩ tới bà ta lại hận ta như vậy, vốn định làm bẩn thân thể ta, nghĩ tới lại là nữ nhi bà ta gặp phải. Đây cũng là tự làm tự chịu."

      Vốn Ngưng Sương sớm có thể cùng nhau nhảy xuống hồ, chỉ là thấy Tần Tuyết Như bị những người đó chà đạp, trái tim đành lòng. nghĩ tới quay đầu lại, người nọ lại vẫn muốn oán mình.

      "Sớm biết lúc ấy ta liền chạy, cần gì còn cứu nàng ta. tại nàng ta có nửa phần cảm kích cũng coi như thôi, lại vẫn gọi mẫu thân nàng ta muốn tới trách phạt chúng ta." Trong ngày thường vô cùng ít , Ngưng Sương cũng nhịn được mà bất bình.

      Tuyết Ảnh cũng sớm bất bình, mắng hai người Tần Tuyết Như và Ngô thị lần mới : "Hoàng hậu cũng ngoan độc, nếu như ý nguyện của bà ta, thuyền người này cũng mất mạng hết!"

      Nghe vậy Tần Thư Dao cũng khẽ cau mày, lần này quả thủ đoạn của hoàng hậu quá tàn nhẫn, xem ra bà ta muốn diệt trừ từng người trong những hoàng tử kia, chẳng qua là đáng tiếc hai người Ngũ hoàng tử và Đại hoàng tử cũng mạng lớn, hơn nữa quan trọng nhất là bọn họ còn bắt được thủ lĩnh của thổ phỉ, chỉ cần có thể để cho thủ lĩnh này cung khai, như vậy hoàng hậu cũng gieo gió gặt bão.

      Chợt, ngoài cửa truyền đến trận tiếng vang. Đám người Tuyết Ảnh lập tức xông ra ngoài, chẳng qua là qua lát ngay đến chút tiếng động cũng có.

      Tần Thư Dao nghi ngờ kêu lên, lúc này mới truyền đến trận tiếng bước chân vội vàng.

      Mộ Thiếu Dục sớm nghe Phượng Tây Hồ gặp phải thủy tặc, mặc dù cũng biết Tần Thư Dao bình an vô , nhưng vẫn muốn tận mắt coi trộm chút mới có thể yên tâm.

      Tần Thư Dao lại nghĩ rằng là Mộ Thiếu Dục, trong bụng căng thẳng, mặt cũng lên nhàn nhạt đỏ ửng.

      Chương 205: Phá hỏng cuộc hẹn lén lút gặp mặt của Mộ Thiếu Dục

      "Nàng sao chứ?"

      Tần Thư Dao nhàng lắc đầu, cười : " may là có đám người Tuyết Ảnh, nếu ta cũng biết nên làm thế nào cho phải!"

      Ai ngờ, Mộ Thiếu Dục nghe vậy lại hơi nhíu mày cái, sau đó : "Dù sao đám người Tuyết Ảnh cũng là người của Ngũ đệ, sau này cuối cùng nàng cũng phải gả cho ta, nếu lại dùng người của , sợ cũng thích hợp. bằng hai ngày nữa ta liền cho nàng lựa chọn mấy nữ tử có võ công cao cường làm nha hoàn thiếp thân, nàng cảm thấy được ?"

      Tần Thư Dao khẽ cau mày, lắc đầu : "Mấy người bọn họ tuy là người Ngũ hoàng tử, tuy nhiên bọn họ cũng coi như trung thành và tận tâm với ta, huống chi ta sớm thành thói quen có bọn họ, đổi lại người ta cũng sợ quen!"

      Tính tình của đám người Tuyết Ảnh cũng tệ, hơn nữa phục vụ cũng cực kỳ chu đáo. Nàng cũng biết Mộ Thiếu Dục tìm người cũng khác biệt, tuy nhiên luôn cảm thấy vấn đề lớn này cần thiết lắm.

      Ai ngờ, sau khi Mộ Thiếu Dục nghe vậy, sắc mặt lại thay đổi.

      "Cuối cùng ta và nàng thành hôn, đến lúc đó cũng bị người khác . Sao trước hết đổi người, nàng cũng có thể sớm chút thích ứng!"

      Tần Thư Dao luôn thích có người can thiệp vào chuyện của nàng, ngay cả nàng và Mộ Thiếu Dục có hôn ước, ngay cả trong lòng nàng cũng có mấy phần tình ý với Mộ Thiếu Dục, nhưng cũng thích như vậy.

      " cần. Huống chi, ta chỉ gả cho ngươi làm thiếp thôi."

      Mộ Thiếu Dục thấy sắc mặt Tần Thư Dao thay đổi, cũng biết nhiều lời vô ích, chẳng qua là cảm giác trong lòng khó chịu.

      Cuối cùng hai người tan rã trong vui.

      Ngày hôm sau, Tuyết Ảnh giao thư của Mộ Thành Hi cho Tần Thư Dao.

      Nội dung trong thư cũng chỉ là để cho Tần Thư Dao Túy Tiên Lâu tụ họp chút, làm như vậy chỉ biểu đạt áy náy mà thôi, chẳng qua là trong thư lại viết , chỉ cần mình Tần Thư Dao tới.

      Tần Thư Dao suy nghĩ hôm qua Tần Khả Cầm cũng bị chút kinh sợ, hôm nay liền để cho nàng ở trong nhà nghỉ ngơi tốt. Hơn nữa nàng và Mộ Thành Hi cũng là đồng bạn phương diện làm ăn hợp tác, có lẽ lâu rồi nàng chưa hỏi đến việc buôn bán của Vọng Hương Lâu.
      Túy Tiên Lâu, nhã gian.

      Mộ Thành Hi cũng sớm ngồi ở ghế thái sư khắc hoa đỏ thẫm, nhìn thấy Tần Thư Dao vào, lập tức đứng lên, lại cho nàng rót ly trà, mới lệnh cho tất cả những người có nhiệm vụ lui ra ngoài.

      Trong khoảng thời gian ngắn, trong gian phòng trang nhã cũng chỉ còn lại hai người bọn họ.

      Tần Thư Dao vốn cho rằng có những người khác, lại nghĩ rằng cuối cùng chỉ có mình Mộ Thành Hi, nàng có chút khó chịu khẽ mỉm cười, giọng : "Ngũ hoàng tử cần gì khách khí như vậy, ta cho rằng còn có những người khác ở đây. Chẳng qua là biết, hôm nay Ngũ hoàng tử tới tìm ta là có chuyện gì? Hẳn phải là xin lỗi đơn giản!"

      Dù sao chuyện tình hôm qua cũng phải Mộ Thành Hi mong muốn, hơn nữa hôm qua cũng chỉ mình nàng bị hại, còn có mấy người còn nghiêm trọng hơn nàng.

      Mộ Thành Hi thoải mái cười tiếng, tay nâng ly trà uống hơi cạn sạch, sau đó mới chậm rãi : "Tần nương quả nhiên thông minh lanh lợi, hôm nay ta tìm nàng tới quả có chuyện, chẳng qua là biết Tần nương có nguyện ý giúp chuyện này hay !"

      Tần Thư Dao hơi kinh hãi, sau đó mới bật cười : "Ngũ hoàng tử đùa, ngài là hoàng tử cao quý, lại có chuyện gì làm được đâu!"

      "Tần nương đùa, chuyện này đúng là ta làm được. Chỉ hy vọng Tần nương có thể giúp chuyện."

      Tần Thư Dao có chút kinh ngạc: "Rốt cuộc là chuyện gì?"

      Lúc này Mộ Thành Hi lấy phong thư từ trong tay áo ra, đưa cho Tần Thư Dao: "Ta có chút tiện, nàng có thể giúp ta đưa phong thư này hay !"*******************

      Tần Thư Dao nghi hoặc nhìn Mộ Thành Hi, hiểu vì sao phải để cho nàng đưa, dù sao bên cạnh cũng có ít thân tín, chỉ phong thư, hà cớ gì phải làm lớn chuyện như vậy.

      Mộ Thành Hi thấy Tần Thư Dao nghi ngờ, cười : "Nàng chỉ cần đưa thư đến ngôi miếu đổ nát thành Nam là được!"

      Tần Thư Dao nghe vậy trong bụng chấn động, ngôi miếu đổ nát thành Nam. Cái chỗ này mặc dù nàng quen thuộc, tuy nhiên nó cũng xa lạ gì, ban đầu cũng có người xa lạ gọi nàng đưa thư.

      Lúc này trái tim của nàng giống như nhảy tới cổ họng, vẻ mặt kinh hoảng nhìn Mộ Thành Hi, mà Mộ Thành Hi lại tựa như nhìn ra Tần Thư Dao khác thường, chẳng qua là cúi đầu cầm ly trà lên uống hớp.

      Đợi sau khi đặt ly trà xuống, quả nhiên thấy Tần Thư Dao cầm phong thư lên.

      "Chỉ cần vào buổi trưa ngày mai nàng đưa qua là được!"

      Tần Thư Dao như có trăm ngàn lời , nhưng lúc này lại cũng ngăn ở trong cổ họng, nàng ra, cũng biết nên hỏi như thế nào.

      "Ngươi là ai?"

      Qua lát, nàng mới si ngốc câu!

      Mộ Thành Hi hơi sửng sờ, ngay sau đó lại cười : "Hôm qua Tần nương sợ đến mức tỉnh táo nhỉ, nàng đừng lo lắng, tuyệt đối có bất kỳ nguy hiểm nào."

      Tần Thư Dao biết câu vừa rồi của mình có chút đột ngột, nhưng lúc này nàng muốn , lại biết nên như thế nào, chỉ có thể cất phong thư . Chẳng qua là kế tiếp trong đầu của nàng đều là mảnh hỗn loạn.

      Cuối cùng nàng biết mình về Tần phủ như thế nào, càng biết hôm nay gì với Mộ Thành Hi. Chỉ là thư trong tay càng nắm càng chặt, cho đến khi trở lại Hinh Hương Viện, mới xua mọi người .

      Nàng si ngốc nhìn phong thư trong tay, trong óc có vạn thanh bảo nàng mở ra, nhưng cuối cùng nàng vẫn nhịn được.

      Bởi vì Mộ Thành Hi , ngày mai nàng thấy người nhận thư, như vậy tất cả bí , phải phơi bày ra ngoài sáng.

      đêm này, Tần Thư Dao khó tránh khỏi trằn trọc, trong lòng như có vạn con kiến gặm cắn.

      Đến ngày hôm sau, Tần Thư Dao dùng bữa trưa sớm chút, liền tùy tiện tìm lý do, tìm xe ngựa mang theo đám người Tuyết Ảnh ra khỏi phủ.

      Ngôi miếu đổ nát ở ngoài cửa thành tính là quá xa, cho nên chỉ cần nửa canh giờ cũng đến.

      Chỉ là bọn họ lập tức vào ngôi miếu đổ nát, mà là ở phía xa nhìn chút trước, cái ngôi miếu đổ nát này nàng cũng từng tới hai lần, tất nhiên là có chút quen thuộc, cho nên nàng tìm được địa phương cực kỳ bí mật.

      Nàng muốn biết rốt cuộc là người nào nhận thư, người nọ là ai.

      Chờ giây lát, lại thấy đến bóng dáng quen thuộc xuất ở trong mắt của nàng, Tần Thư Dao hơi ngẩn ra. Cảnh tượng sau đó càng làm cho Tần Thư Dao thêm khiếp sợ, mà đám người Tuyết Ảnh và Ngưng Sương cũng dùng ánh mắt kinh ngạc nhìn tất cả trong ngôi miếu đổ nát.

      Trong miếu đổ nát, Mộ Thiếu Dục mặc thân áo bào màu đen thêu hoa văn mây bay, đầu chỉ đơn giản dùng bạch ngọc quan buộc tóc. Mà đứng đối diện chính là Trịnh .

      Bởi vì Tần Thư Dao đứng cực xa, cho nên hoàn toàn nghe bọn họ cái gì. Nhưng mà nhất cử nhất động của bọn họ, lại có thể nhìn ràng.

      Đầu tiên là nàng thấy được Trịnh khóc sướt mướt, sau đó liền thấy nàng lao vào trong ngực Mộ Thiếu Dục, mà Mộ Thiếu Dục có đẩy Trịnh ra, ngược lại còn ôm nàng. Chỉ chốc lát sau, Trịnh liền ngẩng đầu lên, hôn lên đôi môi lạnh như băng của . Mộ Thiếu Dục cũng có đẩy ra, mà dường như đáp lại!

      Tần Thư Dao chỉ cảm thấy cả người lạnh như băng, người nam tử từng hàng đêm đến trong phòng nàng, với nỗi khổ tương tư. Lúc này lại cùng ôm ấp với nữ tử khác, nàng chỉ cảm giác mình giống như là kẻ ngu, bị người chơi đùa.

      Nàng tự giễu cười cười, khó trách Mộ Thành Hi bắt nàng phải đưa thư, nghĩ đến sớm biết hai người Mộ Thiếu Dục và Trịnh ở chỗ này vụng trộm. Chỉ tự trách mình quá ngu, cho dù biết rất ràng ngay cả Mộ Thiếu Dục cưới ba nữ nhân, mà mấy tháng cũng chưa từng gặp nhau, cho nên cũng còn tin tưởng lời dối của .

      Chợt nàng đứng thẳng người, về phía ngôi miếu đổ nát. đưa thư, như vậy Mộ Thiếu Dục cũng đợi thư .

      Đám người Tuyết Ảnh nhìn bộ dạng này của Tần Thư Dao, mặc dù cũng muốn tiến lên khuyên nhủ, nhưng cũng biết nên làm thế nào cho phải, cuối cùng ba người bọn họ chỉ có thể theo sát chặt ở sau lưng Tần Thư Dao.

      Có lẽ người trong ngôi miếu đổ nát quá chú tâm, có lẽ là bọn họ đến thời gian tình thâm ý trọng. Cho nên bọn họ hoàn toàn nhận ra được lúc này vẫn còn có người về phía bọn họ.

      Cho đến khi Tần Thư Dao vào trong miếu đổ nát, Mộ Thiếu Dục mới kinh ngạc đẩy Trịnh ra, sau khi quay đầu lại thấy người trước mắt là Tần Thư Dao, càng thêm kinh hoảng thôi.

      mặt Trịnh mảnh đỏ ửng, sau khi nhìn thấy Tần Thư Dao, cũng là gương mặt hoảng sợ: "Tại sao ngươi lại ở chỗ này?"

      Gương mặt Tần Thư Dao tái nhợt, nàng cười mình ngu, kiếp trước bị người nam tử lừa gạt chết thảm, kiếp này lại vẫn biết hối cải, lại vẫn tin tưởng lời ngon ngọt của nam nhân.
      Last edited: 10/5/16
      tú cầuHale205 thích bài này.

    5. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Chương 206: Hai người hiểu lầm có người vui mừng

      Trong miếu đổ nát, chỉ có ba người bọn họ. Đám người Tuyết Ảnh cũng sớm rời khỏi.

      Đầu tiên mặt Mộ Thiếu Dục khiếp sợ, sau đó chậm rãi chuyển thành lạnh lùng.

      Khóe miệng Tần Thư Dao nở nụ cười lạnh: "Ta tới là có đồ muốn giao cho ngài!"

      Nàng chuyện với Trịnh , mà là chuyện với Mộ Thiếu Dục, nàng đưa thư cầm trong tay ra, ném tới người Mộ Thiếu Dục, sau đó mới quay đầu với Trịnh : "Trịnh tiểu thư, ngươi hậu nhân của danh môn, ở nơi này vụng trộm cùng với dã nam nhân, nếu bị những người khác phát . Chỉ là, nam tử tuấn tiêu sái như Tam hoàng tử vậy, là ai cũng thổn thức. Huống chi Trịnh tiểu thư và Tam hoàng tử cũng là thanh mai trúc mã, chỉ trách hoàng hậu làm ác, nếu hai người các ngươi cũng sớm là đôi bích nhân rồi!"

      Chân mày của Mộ Thiếu Dục nhíu càng chặt hơn, mà sắc mặt Trịnh cũng chuyển từ hồng sang trắng.

      Tần Thư Dao cũng nguyện gì thêm nữa, chính nàng cũng có cảm giác như thế phải sao, mặc dù là bởi vì trúng độc đưa đến, nhưng mà thân trong sạch của nàng, lại cũng sớm là của Mộ Thiếu Dục rồi. Ngay cả nàng bị buộc bất đắc dĩ, nhưng mà lúc này lại vẫn cảm thấy rất bẩn.

      Nàng cắn chặt hàm răng, cố nén để cho nước mắt của mình rớt xuống, lạnh lùng : "Hôm nay quấy rầy rồi, hai người các ngươi tiếp tục!"

      xong cũng thèm nhìn bọn , xoay người rời .

      Mộ Thiếu Dục muốn đuổi theo, tuy nhiên lại bị Trịnh kéo lại.

      "Tam biểu ca, huynh cứ như vậy mà ghét bỏ ta sao?" Hai mắt Trịnh đẫm lệ, mang bộ dạng điềm đạm đáng .

      Mộ Thiếu Dục cau mày, hất tay Trịnh ra, lạnh lùng : "Kính xin biểu muội tự trọng, đừng hồ nháo nữa!"

      Sau đó lập tức đuổi theo phương hướng Tần Thư Dao.

      cầm lấy cổ tay Tần Thư Dao chặt, cau mày, trầm giọng : "Mặc kệ nàng có tin hay , chuyện này đều phải như nàng tưởng tượng!"

      Tần Thư Dao hất tay của ra, lạnh lùng : "Ta tận mắt nhìn thấy, chẳng lẽ còn giả được. Chẳng qua là kính xin Tam hoàng tử tự trọng chút, trong phủ ngài có ba vị mỹ nhân, cũng đừng phụ người nào nữa!"

      Sắc mặt Mộ Thiếu Dục càng thêm khó coi: "Dao Nhi, nàng cái gì vậy. Chuyện của ta, chẳng lẽ nàng vẫn chưa sao?"die»n。dٿan。l«e。qu»y。d«on

      "Đúng vậy? Ta khờ, cho nên mới chẳng hay biết gì." Tần Thư Dao cắn răng, lạnh lùng : "Tết Nguyên Tiêu năm ngoái, có phải ngài nhét thư vào trong tay ta hay , hơn nữa còn đe dọa ta. Là cùng người phải ? ra ngài cũng sớm trở về kinh, làm như vậy cũng chỉ để che dấu tai mắt người mà thôi. Lúc đó ta sớm phát , lại cảm thấy chuyện trong cung, nên có nghĩ sâu hơn nữa. Vốn là chuyện này cũng cứ tính như thế, nhưng hoàng hậu lại ban ta cho ngài, ngài sợ ta biết chuyện, cho nên mới cố ý làm ra vẻ chán ghét ta. Thế nhưng ngày đó ta muốn cầu cạnh ngài, dọc theo đường mặc dù ngài mắt lạnh nhìn nhau, lại cũng coi là càng thêm chiếu cố. Chỉ trách độc hoa mê tình kia, nếu sao ngài có thể có tình cảm với ta trước được!"

      ra Tần Thư Dao cũng sớm biết được tình hình thực tế, chẳng qua là tiếp tục giả bộ ngu, nàng cảm thấy đời này nàng tội nghiệp như kiếp trước nữa. Nhưng mà nghĩ tới, chỉ đổi nam nhân mà thôi, ra hai người nam nhân này đều hoàn toàn nàng.

      Người ta năm bị rắn cắn, mười năm sợ dây thừng. Cũng chỉ có nàng, lại vẫn có chút hi vọng với nam tử ôn nhu trước mắt này. Chỉ vì kiếp trước biết chuyện của quá ít, cho là, tuy người lạnh lùng, nhưng cũng phải lãnh huyết vô tình.

      Mộ Thiếu Dục muốn giải thích, tuy nhiên chỉ có thể ôm hai vai của nàng, thấp giọng : " phải như nàng nghĩ..."

      "Vậy như thế nào? Ta toàn tâm toàn ý, cho là, coi như làm thiếp như thế nào, chỉ cần ngươi ta, trong lòng có ta là được. Nhưng mà nghĩ tới, lại là tình hình như thế!"

      Nàng bị tổn thương lần, lại nghĩ rằng còn có thể bị lần nữa. Đây đều là chính nàng tự gây nghiệt, vốn cho rằng vướng vào tình cảm là được. Chẳng qua là đợi khi tỉnh táo lại mới phát , ra là coi như tâm địa sắt đá nữa, cũng khó tránh khỏi động tâm.

      Nàng chợt bỏ tay Mộ Thiếu Dục ra, sau đó lau nước mắt gương mặt, với đám người Tuyết Ảnh: "Ta phải về, cho đuổi theo nữa!"

      Đám người Tuyết Ảnh hai mặt nhìn nhau, cũng có chút khó khăn. Ba người cũng cầm kiếm trong tay, hướng về phía Mộ Thiếu Dục ôm quyền : "Kính xin Tam hoàng tử dừng bước lại, tránh gây khó khăn cho chúng nô tỳ!"

      Mộ Thiếu Dục cũng sớm tức giận đến hai mắt đỏ bừng, trong ngày thường ít, tính tình cũng lạnh nhạt. Tuy nhiên chưa từng hốt hoảng như vậy, mặt lạnh, muốn tiếp tục đuổi theo Tần Thư Dao, muốn chuyện này ràng.

      Nhưng mà đám người Tuyết Ảnh lại đứng thành hàng, để cho qua.

      Trong lòng tức giận thôi, cũng xuất chiêu thức đối kháng. Chẳng qua là trong lòng nóng nảy, ánh mắt từ đầu đến cuối đều chưa từng rời khỏi Tần Thư Dao, cho nên coi như là muốn xông phá vòng vây, nhưng cũng tập trung. Cho nên cuối cùng cũng chỉ có thể thấy Tần Thư Dao lên xe ngựa xa.

      Trong bụng sốt ruột, cũng muốn cưỡi ngựa đuổi theo. Nhưng mà lúc này Trịnh cũng đuổi tới, lôi kéo cánh tay Mộ Thiếu Dục : "Biểu ca, huynh muốn đâu? Huynh , ta trở về thế nào!"

      Mộ Thiếu Dục cúi đầu liếc mắt nhìn Trịnh , mặc dù lúc này trong lòng lửa giận thiêu đốt, nhưng mà quả cũng thể ném Trịnh nữ tử yếu đuối ở nơi này.

      "Muội nhanh lên ngựa, ta đưa muội trở về!"

      Trong con ngươi Trịnh thoáng qua chút đắc ý, vội vội vàng vàng muốn lên ngựa, nhưng mà mới đạp đến bàn đạp, rồi cố ý làm như tay bị trượt, lập tức té xuống.

      "A..."

      Mộ Thiếu Dục nhíu chặt mày, trong lòng lo lắng vô cùng. Chẳng qua là lúc này Trịnh ngã ngồi dưới đất, bộ dạng cực kỳ khó chịu. cũng chỉ có thể tới bên cạnh nàng, thấp giọng hỏi: "Có chuyện gì ?"

      Cách đó xa, đám người Tuyết Ảnh nhìn thấy, cũng bộ dạng tức giận bất bình: "Chúng ta nhanh đuổi theo tiểu thư, tránh cho nàng lại bị ác nhân kia khi dễ!" xong, cũng nhìn bọn họ nữa, vội vàng đuổi theo Tần Thư Dao.

      Sau khi Trịnh nhìn bọn họ xa, mới to gan khoác tay lên vai Mộ Thiếu Dục, đầu cũng nghiêng về phía trong ngực Mộ Thiếu Dục, nàng cắn chặt hàm răng, cố làm dáng vẻ đau đớn khó nhịn: "Biểu ca, ta được. Huynh ôm ta lên !"

      Sắc mặt Mộ Thiếu Dục khó coi vô cùng, hối hận hôm nay nên tới nơi này, nếu cũng gặp phải những chuyện này.

      bế Trịnh lên, nữa cẩn thận đặt nàng lên yên ngựa, sau đó mình cũng nhảy lên ngựa, đưa nàng về thành.

      Vốn là Mộ Thiếu Dục chỉ muốn đưa Trịnh đến cửa thành, sau đó mướn chiếc kiệu cho nàng đưa nàng trở về, thế nhưng Trịnh vẫn muốn. Cuối cùng Mộ Thiếu Dục cũng chỉ có thể xuống ngựa, chậm rãi dắt ngựa vào thành.

      Đợi sau khi tới Trịnh phủ, Trịnh vẫn thuận theo buông tha : "Biểu ca, chân ta vẫn còn rất đau, huynh đỡ ta xuống nhé!"

      Nhưng mà Mộ Thiếu Dục lại làm như nghe thấy, chỉ với lính gát cửa: "Đỡ tiểu thư nhà các ngươi xuống!"

      Làm sao những lính gát cửa kia dám động đến Trịnh , lập tức bảo người gọi toàn bộ nha hoàn thiếp thân của Trịnh ra ngoài, sau đó đám người mới đưa Trịnh vào phủ.
      Last edited: 10/5/16
      tú cầuHale205 thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :