1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Đích nữ muốn hưu phu - Khanh Dư (Full+eBook)

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Hale205

      Hale205 Well-Known Member

      Bài viết:
      687
      Được thích:
      573
      Sao k đánh chết tên súc sinh đó hừm....

    2. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Chương 195: Thù cũ hận mới quấy nhiễu trái tim

      "Con của ta... Người nào đánh con thành như vậy..." Ngô phu nhân lập tức ôm nhi tử của mình, lớn tiếng khóc lên.

      Gương mặt Ngô thị cũng xanh mét, nghĩ tới mới nửa ngày, ngờ Tần Thư Dao gây cho mình họa lớn như vậy.

      "Đồ nghiệt chướng, rốt cuộc là xảy ra chuyện gì?"

      mặt Tần Thư Dao chút sợ hãi, ngẩng đầu lên, lạnh lùng : "Mới vừa rồi nữ nhi bẩm , khi con qua nơi này, vừa đúng lúc nhìn thấy có người vô lễ với Nhị muội, cho nên vội vàng bảo người tìm bao bố đến, nghĩ tới tặc nhân này lại là biểu ca Ngô gia!"

      Nàng cực kỳ châm chọc, để cho sắc mặt Ngô phu nhân càng thêm khó coi.

      Chẳng qua là tính tình Ngô phu nhân luôn cường ngạnh, hơn nữa bà ta luôn thương nhi tử này thôi, đứng lên nổi giận : "Con có chứng cớ? Ta có thể trơ mắt nhìn nhi tử của mình bị con đánh thành bộ dáng này sao!"

      Tần Thư Dao hừ lạnh tiếng: "Nếu phải ta đến bước, sợ mợ thấy phải là cảnh tượng này rồi."

      xong nàng giống như vô ý liếc mắt nhìn Tần Tuyết Như và Tiết nhã, hai người bọn họ vội vàng né tránh.

      "Quỳ xuống cho ta, làm ra loại chuyện đại nghịch bất đạo này, lại vẫn dám vâng lời. Có ai , mang gia pháp lên!"

      Ngô thị sớm muốn bắt nhược điểm của Tần Thư Dao, mà mấy ngày này bọn họ luôn bắt được nửa điểm sai lầm của Tần Thư Dao. vất vả bắt được, tự nhiên dễ dàng bỏ qua. Huống chi tất cả bọn họ đều tận mắt nhìn thấy, thấy Tần Thư Dao đánh người.

      Ai ngờ, Tần Thư Dao lại ngẩng đầu lên, hoàn toàn để ý tới Ngô thị, ngược lại cười lạnh tiếng: "Lời này của mẫu thân là buồn cười, người phạm sai lầm phạt, hết lần này tới lần khác muốn phạt người bắt tặc nhân là con đây."

      Ngô Hạ Lan bị đánh hai chân cũng đứng lên nổi, chỉ có thể ngồi dưới đất, che vết thương của mình, chỉ vào Tần Thư Dao, : "Nàng gạt người... Ta có vô lễ với Cầm muội muội..."

      " bậy... ràng chính là ngươi..."

      Tần Khả Cầm luôn yếu đuối, rốt cuộc cũng nhịn được ra tiếng.

      mặt Tần Khả Cầm đều là nước mắt, khóc : "Nếu phải đại tỷ tới kịp thời, ta sợ... Sợ là thân trong sạch của ta cũng bị làm hỏng..."

      Quan trọng nhất của nữ nhi chính là trong sạch, cho nên Tần Khả Cầm trước mặt của mọi người ra, cũng có chuyện này.

      Ai ngờ Ngô Hạ Lan luôn vô lại quen rồi, lập tức hô lớn: "Ngươi là đồ tiện nhân biết xấu hổ... ràng chính là ngươi quyến rũ ta đến nơi này..."

      Mặc dù tính tình Tần Khả Cầm mọi người đều biết, vừa mềm yếu lại nhát gan, chính là Ngô thị cũng biết những lời Ngô Hạ Lan đều là mượn cớ gạt người. Nhưng bà ta cũng khinh địch mà bỏ qua cho hai người Tần Thư Dao như vậy.

      "Câm miệng hết cho ta." Ngô thị lạnh lùng liếc mắt nhìn Tần Thư Dao: "Hôm nay nhất định phải phạt con nặng, miễn cho bị người biết Tần gia chúng ta vẫn còn có nữ nhi đại nghịch bất đạo như vậy."

      xong, lập tức sai người trói Tần Thư Dao lại.

      Nhưng hai người Thi Vận và Tuyết Ảnh đều có võ công, những nha hoàn bà tử kia hoàn toàn đến gần được.

      Ngô thị thấy càng thêm tức giận: "Cánh của ngươi cứng rắn rồi, nên lá gan cũng càng ngày càng lớn. Hôm nay ta cũng tin ta trị được ngươi. Có ai , mời lão gia tới đây, bản thân ta muốn để cho lão gia nhìn xem hai nữ nhi ngoan của ông ấy chút."

      Quý ma ma đứng ở bên lập tức gật đầu cái, mang người chuẩn bị ngoại viện.

      Đúng vào lúc này, thanh lạnh lùng vang lên.

      " cần mời, đại lão gia tới đây!"

      Tần lão phu nhân được Hoàng Oanh đỡ, tới bên cạnh Ngô thị, lạnh lùng liếc mắt nhìn, sau đó lại : "Rốt cuộc là xảy ra chuyện gì?"

      Ngô thị lập tức lộ ra vẻ lúng túng, trầm giọng : "Dao Nhi càng ngày càng biết quy củ..."

      "Ta phải ngươi, ta hỏi nó!" Tần lão phu nhân chỉ vào Tần Thư Dao lạnh lùng .

      Ngô thị cảm thấy mặt có ánh sáng, nhưng cũng dám phản bác.

      Tần Thư Dao chuyện vừa rồi, mà Tần Khả Cầm cũng khóc càng lợi hại.

      Ngồi dưới đất Ngô Hạ Lan vội vàng sạo, chỉ vào Tần Khả Cầm la lớn: "Là nàng hẹn ta tới..."

      ra chuyện vừa rồi, Tần lão phu nhân cũng sớm nghe được đại khái. Bà lạnh lùng liếc mắt nhìn Ngô Hạ Lan, trong lòng Ngô Hạ Lan chấn động, cũng dám loạn nữa.

      Tần lão phu nhân quay đầu liếc mắt nhìn Tần Tuyết Như, lạnh lùng : "Người trong sân ta vừa mới hai người các ngươi mang Cầm nha đầu ? Sao cuối cùng lại để mình nó ở chỗ này, hả?"

      Tần Tuyết Như nghĩ tới Tần lão phu nhân biết mọi chuyện, vội vàng giải thích: "Mới vừa rồi, quả cháu và Nhị tỷ ở cùng chỗ, nhưng sau đó bởi vì tạm thời có chuyện cho nên mới trước..."

      Nàng ta cực kỳ chột dạ, càng về sau, giọng càng dần.

      Lúc này Ngô thị mới hiểu được, tất cả đây là do nữ nhi mình sắp xếp.

      Tần lão phu nhân để ý tới Tần Tuyết Như nữa, mà liếc mắt nhìn Tiết Nhã, lạnh lùng : "Vậy còn ngươi? Có phải cũng tạm thời có chuyện hay ?"

      Giọng của bà mang theo nồng đậm uy nghiêm, làm cho lòng người sợ hãi, nhất là hai người Tiết Nhã và Tần Tuyết Như.

      Hai chân Tiết Nhã mềm nhũn, thiếu chút nữa là quỳ xuống, nàng ta cố nén khủng hoảng trong lòng mình, cắn răng : "Cháu... Bụng cháu thoải mái... Cho nên mới..."

      "Đó chính là , là các ngươi mang theo Cầm nha đầu đến nơi này. Cũng phải là Cầm nha đầu lén lút hẹn với công tử Ngô gia!"

      Câu này là khẳng định, cũng có bất kỳ nghi vấn gì. Mặc dù trong lòng Tần Tuyết Như và Tiết Nhã cam lòng, nhưng cũng dám phản bác, chỉ có thể im lặng lên tiếng.

      Vậy mà, Ngô phu nhân vẫn luôn đứng ở bên đau lòng cho con trai mình, lập tức hừ lạnh tiếng: " đến , còn phải các ngươi là người nhà sao. Dĩ nhiên là giúp đỡ nhau, chỉ có thể thương đứa con trai của ta..."

      xong, Ngô phu nhân lại bắt đầu lau nước mắt của mình, khóc: "Chuyện hôm nay, ngàn lần thể cứ tính như thế, nhất định phải cho chúng ta công đạo!"

      Ngô phu nhân là người cường ngạnh, nghĩ đến chịu thua cái gì. Huống chi bà ta thương nhất chính là tiểu nhi tử này, tại nhìn thấy bộ dạng này của , tự nhiên từ bỏ ý đồ.

      Tần lão phu nhân trầm mặt, lạnh lùng : "Chuyện hôm nay quả tốt hơn là điều tra ràng, nếu nhi tử nhà ngươi làm ra loại chuyện hạ lưu này, vậy chúng ta cũng thể bỏ qua như vậy!"

      Ngô phu nhân vừa nghe sắc mặt trở nên có chút khó coi, nhi tử của mình là dạng người gì, bà ta ràng nhất. Chính bà ta cũng biết Tần Thư Dao chút cũng giả được.

      Chẳng qua là thấy nhi tử mình như vậy, bà ta luôn tranh cường háo thắng, tự nhiên khinh địch bỏ qua như vậy.

      Nhưng mà bây giờ lại nghe thấy lời của Tần lão phu nhân, trong lòng cũng có chút buồn bực nhi tử mình gây chuyện.

      Lúc này, hai người Tần Lương và Ngô Hạ Mẫn cũng chạy tới.

      Ngô Hạ Mẫn vừa nhìn thấy mẫu thân mình và bộ dạng này của đệ đệ, trong lòng lập tức oán hận thôi, chẳng qua trước mặt nhiều người như vậy cũng dám tiến lên chất vấn.

      Tần Lương sớm nhận được tin tức, là hậu viện có bắt được Hái Hoa Tặc, vội vàng chạy tới. nghĩ tới vừa đến lại thấy cảnh tượng như vậy, khỏi ngẩn người, rất nhanh sau đó hiểu được
      Last edited: 10/5/16
      tú cầuHale205 thích bài này.

    3. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Chương 196: Chuyện nhà khó khăn nên phải che chở

      "Đây rốt cuộc là xảy ra chuyện gì?"

      Giọng này làm trong lòng Ngô phu nhân rơi lộp bộp, trong bụng cũng cảm thấy truy cứu tiếp nữa sợ ổn, nên cũng còn lên tiếng.

      Nhưng mà Ngô thị đứng ở bên nghĩ bỏ qua cơ hội như vậy, vội vàng chỉ vào Tần Thư Dao : "Nó động thủ đánh người, còn vâng lời trưởng bối!"diễღn。đàn。lê。qღuý。đôn

      Ngô thị lập tức những lời Tần Thư Dao ra, hơn nữa còn tránh nặng tìm .

      Nếu chỉ có Ngô thị, như vậy có lẽ Tần Lương bị lừa.

      Nhưng mà Tần lão phu nhân đứng ở bên lại hừ lạnh tiếng: “Vợ lão đại, lời con có chút hơi quá. Tại sao con công tử nhà mẹ con làm nhục nữ nhi nhà chúng ta!”

      Tần lão phu nhân chỉ "nhà mẹ con", là có ý trách cứ và ghét bỏ.

      "Lão phu nhân, người có chứng cứ, tại sao có thể là con trai nhà ta làm nhục nương Tần gia các ngươi được. Mới vừa rồi Lan Nhi luôn miệng nha đầu Tần gia các ngươi quyến rũ Lan Nhi nhà ta!"

      Ngô phu nhân nhanh mồm nhanh miệng, lại nuốt nổi tức giận, vội vàng ra. Chỉ là sau khi ra trong lòng biết là tốt, nhưng cũng ra rồi.

      Đứng ở bên, trong lòng Ngô Hạ Mẫn buồn bực thôi, tương lai muốn ở kinh nhậm chức, còn phải để cho người dượng này hỗ trợ nhiều hơn. Hơn nữa, mới vừa rồi cũng sớm nghe tình hình các nương trong phủ, ba nương này đều có hôn ước. Mà người lại lợi hại hơn người, nếu đắc tội, như vậy con đường làm quan sau này của cũng thuận buồm xui gió.

      Chẳng qua là, dù sao Ngô phu nhân cũng là mẫu thân của mình, ngay cả trong lòng sốt ruột nữa, cũng dám lên tiếng phản bác. Chỉ có thể đứng ở bên sốt ruột.

      Hai hàng lông mày Tần Lương nhíu chặt, liếc mắt nhìn Ngô phu nhân và Ngô Hạ Lan, đối với những chuyện ác bá của Ngô Hạ Lan, Tần Lương ràng lắm, tại thấy Ngô phu nhân che chở nhi tử mình vô cùng, mới phát ra là người bị đánh thành đầu heo ngồi dưới đất chính là Ngô Hạ Lan.

      Thấy bộ dạng này của Ngô Hạ Lan, trong lòng Tần Lương cũng hơi ngẩn ra, ông luôn biết hai thị nữ võ công cao cường đó nữ nhi mình tìm được ở đâu. Lại nghĩ rằng hai người thị nữ này lại ra tay nặng như vậy.

      Ông khẽ cau mày, lạnh lùng liếc mắt nhìn Ngô phu nhân, trầm giọng : "Phu nhân nhìn thấy? Có người làm chứng?"die»n。dٿan。l«e。qu»y。d«on

      câu "phu nhân" đẩy quan hệ hai nhà cách xa, Ngô thị khỏi cắn răng, trong lòng cũng bắt đầu có chút nóng nảy.

      Ngô phu nhân lúng túng, trầm mặc lát, lại lớn tiếng : "Dù sao là nữ nhi ngươi đánh con ta, chỉ cần điểm này, các ngươi cũng thể dung túng nha đầu ai nuôi dạy kia!"

      Ngô phu nhân nghĩ tới những lời này lại chân chính chọc đến chỗ đau của Tần Lương, ông vẫn luôn đau lòng cho hai tỷ muội Tần Thư Dao, bây giờ nghe những lời này vẻ mặt cũng lạnh lùng.

      "Phu nhân, nếu bà tìm ra được chứng cớ. Như vậy đừng ở chỗ này làm loạn. Nữ nhi của ta, ta rất ràng, tuyệt đối phải là loại người làm việc lung tung. Huống chi ta đây còn có hai nha hoàn làm chứng. Nếu phu nhân phục, như vậy chúng ta lên quan, xem chút đại nhân trong kinh có làm việc công bằng như đại nhân ở Thanh Châu các ngươi hay , đến lúc đó nếu tra ra là nhi tử của ngươi tại hậu viện khi dễ nữ nhi của ta, như vậy ta nhất định bắt trả giá cao gấp đôi!"

      Lời này vừa ra, hai người Ngô thị và Ngô phu nhân cũng chấn động, nghĩ tới Tần Lương bỗng nhiên cứng rắn như vậy.

      Tần Thư Dao cũng nghĩ tới Tần Lương đều luôn đứng ở trung lập, hai lời đứng ở bên cạnh mình.

      Vốn Tần Khả Cầm vẫn cúi đầu khóc thút thít cũng khỏi trợn to hai mắt, nhìn Tần Lương.

      Cho tới bây giờ hai tỷ muội bọn họ đều chưa từng cảm nhận được tình thương của cha, huống chi Tần Lương còn là người cầu cực kỳ nghiêm khắc. Quan tâm hai người tỷ muội bọn họ ít lại càng ít.

      tại nghĩ tới Tần Lương hai lời đứng ra bảo vệ bọn họ, chuyện này làm trong lòng bọn họ cũng có chút chấn động, cũng có chút cảm thấy thể tin được.di»ễn♡đàn♡l«ê♡quý♡đ»ôn.

      Ở trong mắt bọn họ, Tần Lương chỉ thương hai người Tần Tuyết Như và Tần Minh Hi.

      Lần này Ngô phu nhân tới là muốn lôi kéo quan hệ với Tần gia, lại nghĩ rằng bởi vì nhi tử của mình ham mê nữ sắc, làm căng thẳng quan hệ với Tần gia.

      Đứng ở bên, Ngô Hạ Mẫn thấy nếu chuyện phát triển tiếp nữa, chỉ có bất lợi với Ngô Hạ Lan, mà cũng bất lợi với cả Ngô gia.

      đứng dậy, thi lễ xin lỗi với Tần Lương, giọng : "Dượng chớ tức giận. Chuyện này vậy cũng chỉ là hiểu lầm, có lẽ là đệ cháu nhìn thấy mình Tần nhị tiểu thư đứng ở chỗ này, muốn đùa nàng chút, lại nghĩ rằng làm Tần nhị tiểu thư sợ hãi, cũng làm Tần đại tiểu thư hiểu lầm. Điều này cũng trách đệ cháu biết chuyện, lần đầu tới cửa cho nên chạy loạn khắp nơi. Mới có thể xảy ra chuyện hiểm lầm vừa nãy."

      Ngô Hạ Mẫn cực kỳ hoàn mỹ, vừa đắc tội với người Tần gia, vừa giải vây cho đệ đệ mình.

      Ngô thị thấy tiếp tục như vậy nữa, cũng có bất kỳ chỗ tốt nào với Ngô gia. Hơn nữa, bà ta cũng nghĩ tới Tần Lương làm điều ngược lại với hai mẹ con bà ta, điều này làm cho bà ta vừa tức vừa giận, lại cũng chỉ có thể đè lửa giận trong lòng xuống, cười : "Đúng vậy, chuyện này chừng là hiểu lầm. Dao nha đầu đau lòng nhất là Cầm nha đầu, thấy Cầm nha đầu khóc, dĩ nhiên là bảo vệ rồi!"

      Tần Thư Dao nghe hừ lạnh tiếng, cũng thêm gì nữa.

      Tần lão phu nhân biết chuyện như vậy truyền , cũng tốt cho thanh danh của Tần Khả Cầm, cho nên cũng hừ lạnh tiếng: " ngờ, như vậy, Dao nha đầu chúng ta cũng đánh lầm người. Chuyện hôm nay cứ tính như thế, tất cả mọi người giải tán !"

      Trong lòng Ngô phu nhân cam lòng, nhưng cũng biết sau này mình còn phải dựa vào Tần gia, tại đắc tội Tần gia là quyết định sáng suốt. Cho nên cũng thêm gì nữa, chẳng qua là mặt lạnh, nhìn nhi tử còn mặt đất, tức giận lại đánh được, phẫn nộ quát: "Đồ vô dụng, còn nhanh lên đứng lên cho ta!"

      Trong lòng Ngô Hạ Lan phục, còn muốn tiếp mấy câu, lại bị ca ca đỡ mình dậy thầm bấm cái, ta lập tức giận trừng hai tròng mắt, lớn tiếng : "Huynh bấm ta làm gì!"

      Trong lòng Ngô Hạ Mẫn sớm chán ghét ta thôi, cũng để ý đến ta. Chẳng qua là cúi chào Tần Lương và Tần lão phu nhân, mới mang theo đệ đệ của mình và mẫu thân rời .

      Đợi sau khi bọn xa, Tần lão phu nhân mới lạnh lùng liếc mắt nhìn Ngô thị, lạnh lùng : "Thông gia hiểu lễ nghĩa như vậy, sau này vẫn nên ít giao tiếp!"

      Trong lòng Ngô thị chấn động, lại ra câu phản bác nào.

      Vậy mà đứng ở bên, mặc dù hai người Tần Tuyết Như và Tiết Nhã cam lòng, tuy nhiên cũng dám câu.

      Trước khi rời , Tần lão phu nhân còn lạnh lùng nhìn hai người bọn họ cái, đến cả thở mạnh hai người bọn họ cũng dám.

      Đợi sau khi mọi người giải tán, Tần Thư Dao mới giọng an ủi: "Được rồi, muội cũng đừng khóc nữa. Người nọ bị đánh thành đầu heo, trở về nhất định bị hung hăng đánh thêm trận nữa. Chỉ là bỏ qua cho bọn họ như vậy, cũng coi như tiện nghi cho bọn họ."

      Dù sao hai nhà Tần gia và Ngô gia vẫn là thông gia, cũng thể làm quá căng. Hơn nữa, coi như nàng muốn truy cứu lần nữa, Tần Lương và Tần lão phu nhân cũng đồng ý, dù sao thanh danh Tần Khả Cầm quan trọng hơn, huống chi Ngô Hạ Lan cũng bị đánh cho trận rồi.
      Last edited: 10/5/16
      tú cầuHale205 thích bài này.

    4. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Chương 197: Lưỡng tình tương duyệt tình ý sâu đậm

      Chuyện này làm Ngô thị càng thêm oán hận Tần Thư Dao, mà Tần Tuyết Như và Tiết Nhã cũng bởi vì kiện này, bị Tần lão phu nhân giam lỏng, mặc dù nguyên nhân, nhưng cách làm như thế, cũng có thể làm cho tất cả mọi người hiểu.

      Ngô thị nằm nghiêng ở giường êm, trong lòng oán hận thôi, từ sau ngày đó, đại ca mình đưa phong thư, Tần Lương để ý nhân tình, cũng lạnh thấu tim với người muội muội của ông.

      Hơn nữa những ngày qua, thái độ Tần Lương với bà ta cũng lạnh như băng, hoàn toàn tới Tiêu Tương Uyển của bà ta nữa. Lại khôi phục dáng vẻ lúc trước, mỗi ngày đều Lạc Vân viện.

      Đứng ở bên, rốt cuộc Quý ma ma cũng biết chủ tử nhà mình buồn cái gì, lập tức lên tiếng : "Phu nhân, người cũng đừng nóng lòng. Mạng hai tiện nha đầu kia tốt như vậy đâu. Người đừng quên, hôn kỳ của đại tiểu thư còn chưa định xuống đâu. chừng còn có thể bị từ hôn, đến lúc đó nàng ta phải cầu xin người đấy!"

      Ngô thị hừ lạnh tiếng, khinh bỉ : "Tiện chủng do người nữ nhân kia sinh ra, lá gan càng ngày càng lớn. Còn có lão phu nhân cũng thiên vị vô cùng, Như Nhi có liên quan gì đến chuyện này chứ, coi như là Như Nhi mang theo Cầm Nhi Liễu Viên, chẳng lẽ cũng là Như Nhi Lan Nhi vô lễ với Cầm Nhi? Hừ, những đồ tốt có trong tay bà già kia đều mang cho hai tiểu tiện chủng kia, cũng để cho ta gặp mặt nhi tử của ta, mỗi ngày đều ép nó đọc sách, bây giờ nhìn thấy ta chỉ biết gọi ta câu mẫu thân, nơi nào còn đáng như trước nữa, nơi nào còn luôn dính vào người ta chơi đùa giống như trước kia!"

      Ngô thị càng càng tức giận, vừa nghĩ tới nhi tử của mình tại nhìn thấy mình cũng bày ra dáng vẻ lạnh như băng, càng thêm tức giận thôi.

      "Phu nhân, người cũng đừng nóng giận. Chuyện này cũng gấp được, cũng cần vì chuyện như vậy bị chọc hỏng thân thể của mình. Hơn nữa, sau này Tam tiểu thư và thiếu gia còn phải trông cậy vào người nữa!" Quý ma ma ở bên trấn an khuyên nhủ.

      Trong lòng Ngô thị tức giận nhưng chỗ phát tiết, chỉ cần nghĩ đến thái độ Tần Lương càng ngày càng kém với bà ta, mà nhi tử mình cách mình càng ngày càng xa. Bà ta tức giận chỉ muốn bóp chết Tần Thư Dao.

      "Đồ tiện chủng đó, ta tuyệt thể để cho nàng ta sống tốt!" Ngô thị cắn răng nghiến lợi .

      Quý ma ma đứng ở bên trầm tư lát, mới : "Phu nhân, lão nô có biện pháp, cũng biết có thích hợp hay !"

      Ngô thị nhìn Quý ma ma cái, lạnh lùng : "Nào có cái gì thích hợp, nhanh ra!"

      Quý ma ma lập tức cung kính đáp tiếng, sau đó giọng : "Chưa tới hai ngày nữa là lễ hội búp bê*, mọi người đều ra ngoài đạp thanh. Tuy chúng ta và cữu lão gia có chút đụng chạm, nhưng đến lúc đó người tặng thiếp mời, mời bọn họ ra ngoài gặp mặt chút. Dù sao cữu lão gia còn có việc cầu xin chúng ta, bởi vậy ngài ấy cũng có bậc thang bước xuống. Về phần đại tiểu thư..."

      (*Lễ hội búp bê: Lễ hội búp bê Nhật Bản (Hina matsuri 雛祭り) là ngày dành cho bé , tổ chức hằng năm vào ngày 3 tháng 3. Lễ hội trở thành nét văn hóa đặc trưng độc đáo trong đời sống người Nhật Bản)

      Quý ma ma giảo hoạt đảo con ngươi, sau đó lại ghé đến sát tai Ngô thị giọng mấy câu.

      Sau khi Ngô thị nghe xong, sắc mặt càng vui vẻ, lửa giận vừa nãy cũng giảm chút.

      "Hừ, chuyện lần này phải làm cho thỏa đáng. Cũng đừng xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn nữa!"

      Quý ma ma vội vàng gật đầu cái, đồng ý.

      Mồng ba tháng ba, lễ hội búp bê.

      Ngày nay, các thiên kim tiểu thư và các phu nhân, cũng có thể kết bạn chơi.

      Tần Thư Dao sớm hẹn thời gian với Tô Nhã Hạm, vốn là muốn mang theo Tần Khả Cầm cùng nhau chơi.

      Thế nhưng, Ngô thị lại ngày mồng ba tháng ba, bên ngoài người chơi nhiều, rất dễ chạy loạn, bảo Tần Thư Dao và Tần Khả Cầm thể mình lại, chỉ có thể theo bà ta ra khỏi cửa.

      Ngược lại Tần lão phu nhân cực kỳ đồng ý với đề nghị này, cũng bảo hai tỷ muội Tần Thư Dao thể loạn.

      Bởi vì mùa xuân ẩm ướt, hai chân Tần lão phu nhân khó chịu, nên cũng theo bọn họ ra ngoài.

      Mặc dù như thế, nhưng Tần Thư Dao vẫn đến địa điểm hẹn trước với Tô Nhã Hạm, hai nhà cùng nhau đến Phượng Tây Hồ ngoại ô kinh thành, chỗ đó cũng sớm có ít phu nhân chiếm vị trí, hoặc là nhàn nhã ngồi, hoặc là ở ngoài sân chơi diều.

      Hai nhà Tần gia và Tô gia cách quá gần, Tần Thư Dao mang Tần Khả Cầm đến Tô gia ngồi chơi.

      Tô Nhã Hạm cũng sớm thấy được hai tỷ muội Tần Thư Dao, vui mừng chạy tới, cười : "Muội còn chút nữa hai tỷ qua mà. Vị trí này có nhiều người đến hỏi đấy!"

      Tần Thư Dao cười : "Trong nhà tỷ muội nhiều, ra khỏi cửa tự nhiên cũng chậm chút!"

      Lúc này Tô Nhược Hoài cũng ra, mặc thân trường bào màu xanh thêu hoa văn mây bay, đầu thắt bạch ngọc quan, có vẻ tiêu sái tự tại. khom người chào Tần Thư Dao và Tần Khả Cầm trước, mới cười : "Chào hai vị muội muội!"

      Tần Khả Cầm lập tức ngượng ngùng cúi đầu, mà Tô Nhược Hoài cũng len lén liếc mắt nhìn Tần Khả Cầm, phát nàng càng thêm xinh đẹp động lòng người, trái tim cũng đập thình thịch liên tục.

      "Ta còn nghĩ huynh dám tới đâu, ngờ huynh lại chờ ở chỗ này." xong lôi kéo tay Tô Nhã Hạm : "Chúng ta chơi trước, tránh cho quấy rầy bọn họ."

      Sau đó lôi kéo Tô Nhã Hạm chạy. Đợi đến khi Tần Khả Cầm phục hồi tinh thần lại, hai người bọn họ chạy đằng xa.

      Tô Nhược Hoài lại cảm thấy Tần Thư Dao rất thức thời, chẳng qua là hai người đứng đây cũng có chút lúng túng. Tần Khả Cầm cúi đầu nhìn giày thêu của mình, đến thở mạnh cũng dám.

      Mà Tô Nhược Hoài cũng lúng túng ho hai tiếng, sau đó mới ấp a ấp úng : "Ta... Ta có nuốt lời... Cầm muội muội cũng cần lo lắng nữa!"

      Trái tim Tần Khả Cầm rung động, khẩn trương : "Ta... Ta... ra cũng biết công tử nuốt lời!"

      Kế tiếp lại im lặng, hai người bọn họ đứng như vậy, có vẻ có chút chói mắt. Tô Nhược Hoài thấy có người cố ý nhìn sang, hít sâu hơi, cố làm thoải mái : " bằng chúng ta cũng theo bọn họ chơi, đứng như vậy cũng thú vị!"

      Lúc này, Tần Khả Cầm mới ngẩng đầu lên liếc mắt nhìn Tô Nhược Hoài, cảm giác lúc này tuấn giống như tắm gió xuân, loại cảm giác đó hoàn toàn khác với cảm giác Hàn Thế Quân cho nàng. Mặc dù Hàn Thế Quân cười cũng rất ôn hòa, nhưng loại cười đó, làm người ta cảm thấy giấu trong nụ cười của ta có mưu gì đó. Mà Tô Nhược Hoài lại cho người ta cảm giác thẳng thắn, chính trực.

      Tần Khả Cầm hơi gật đầu cái, sau đó theo sau lưng Tô Nhược Hoài

      Tần Thư Dao và Tô Nhã Hạm sớm đứng từ xa quan sát bọn họ, thấy hai người bọn họ chuyện đôi câu rồi lập tức tìm các nàng, cũng ra từ sau bụi cây, cười : "Hôm nay khí trời rất tốt, bằng chúng ta thả diều !"

      Tần Khả Cầm khẽ gật đầu, Tô Nhược Hoài lập tức sai gã sai vặt đứng bên cạnh mua mấy con diều giấy.

      mặt Phượng Tây Hồ có ít thuyền bè, những chiếc thuyền kia đều là do phu nhân của các quan lại dùng để ngắm cảnh, lúc này là xuân về hoa nở, đứng ở thuyền cũng có thể thưởng thức hết cảnh sắc Phượng Tây Hồ, cần giành vị trí với người khác.

      Vốn là Tần Thư Dao cũng muốn chuẩn bị chiếc thuyền với Tô Nhã Hãm, lại ngờ rằng bởi bị Ngô thị muốn, mà hủy bỏ kế hoạch này.
      Last edited: 10/5/16
      tú cầuHale205 thích bài này.

    5. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Chương 198: Ngô thị hạ độc dụ dỗ Thư Dao

      Hai bờ sông Phượng Tây Hồ đều có từng lùm cỏ xanh ngát, còn có ít cây liễu, gió thổi qua, lá liễu giống như đeo ruy băng, nhảy múa trung.

      Quý ma ma liếc mắt nhìn Tần Thư Dao chơi diều, hướng về phía Ngô thị : "Phu nhân, thời gian cũng còn sớm nữa!"

      Ngô thị khẽ gật đầu, sau đó rồi liếc mắt nhìn Quý ma ma, Quý ma ma lập tức lui sang bên, lặng lẽ tới bên người Ngô Hạ Lan.

      Dù sao Ngô phu nhân vừa mới đến Kinh Thành, cũng đủ tài lực và nhân lực để cướp vị trí tốt ở Phượng Tây Hồ. Cho nên bà ta mang theo hai đứa con trai cộng thêm thứ nữ, chen chúc ở vị trí Ngô thị.

      "Chuyện hôm đó, tỷ cũng chớ để ở trong lòng. Dù sao trong sạch của nữ nhi quan trọng hơn. Lão gia nhà ta cũng có chút lo lắng thái quá!"

      Vốn là Ngô phu nhân còn tưởng rằng hoàn toàn đánh mất quan hệ với Tần gia, lại nghĩ rằng Ngô thị mời bản thân tới du ngoạn. Loại du ngoạn này chắc chắn bên trong có ít phu nhân quyền quý, cho nên tất nhiên bà ta bỏ qua cơ hội tốt như vậy.

      Bà ta mang theo hai đứa con trai ra ngoài, là để cho bọn họ mở rộng tầm mắt, hai cũng là để các phu nhân quyền quý kia nhìn, chừng vận khí cực tốt, có gia thế cường đại nhìn trúng con trai của bà ta.

      tại Ngô thị cho bà ta bậc thang, tất nhiên bà ta ngu ngốc làm căng với Ngô thị.

      "Hai nhà chúng ta cũng là thông gia, tội gì làm thành như vậy." Ngô phu nhân than tiếng, lại : "Chỉ là tiện chủng có ai dạy dỗ của nhà các người, quá mức lớn lối. Lại đánh con ta thành như vậy."

      Ngô thị thấy Ngô phu nhân vẫn còn tức giận Tần Thư Dao, trong nháy mắt, kế hoạch kia ra, sau đó cười : "Tiện chủng kia ta cũng chán ghét, trong ngày thường do lão phu nhân nhìn quá chặt chẽ, vào lúc này vừa ra khỏi Tần Phủ, như vậy cũng phải do bà nữa!"

      Ngô phu nhân nghe đầu tiên là khiếp sợ, sau lúc mới từ từ khôi phục lại bình tĩnh, cảm thấy biện pháp này của Ngô thị rất tốt, cũng gật đầu : " ngờ, thế đến lúc đó chúng ta phải diễn cho tốt!"

      Bên này thương lượng diễn trò như thế nào, mà bên kia cũng chuẩn bị lên kế hoạch.

      Đầu tiên là Quý ma ma tìm Ngô Hạ Lan qua lần, Ngô Hạ Lan sớm oán hận Tần Thư Dao thôi, bây giờ nghe lời của Quý ma ma đầu tiên là kinh ngạc, biết Quý ma ma là nô tài Ngô gia, cũng hại . Hơn nữa vẫn còn tức giận với chuyện ngày đó thôi, khó có lúc bắt được cơ hội này, dĩ nhiên là nắm chặt.

      "Bà yên tâm, chuyện như vậy ta rất giỏi!" mặt Ngô Hạ Lan lộ ra nụ cười dâm đãng.

      Trong lòng Quý ma ma hừ lạnh tiếng, lập tức ra lệnh cho nha đầu đứng bên cạnh, gọi hai người Tần Thư Dao và Tần Khả Cầm tới.

      Tần Thư Dao và Tần Khả Cầm chơi vui vẻ, chợt nhìn thấy nha hoàn Tần gia tới đây, kêu bọn họ qua gặp công tử Ngô gia.

      Dù sao hai nhà vẫn là thông gia, cho nên Tần Thư Dao và Tần Khả Cầm cũng thể cự tuyệt, theo nha hoàn kia trở về chỗ Tần gia.

      Tần Thư Dao và Tần Khả Cầm khom người chào Ngô phu nhân, đôi câu dễ nghe, rồi lập tức im lặng đứng ở bên.

      Ngô phu nhân chán ghét hai người bọn họ thôi, chẳng qua là lúc này mặt vẫn cố gắng nở nụ cười.

      Lúc này, Ngô thị sai người cầm hộp đựng thức ăn hình bát giác lên. Sau đó lại mở hộp đựng thức ăn ra, đầu tiên là đưa cho Tần Thư Dao miếng bánh Phù Dung Cao, cười : "Các con ra ngoài chơi cũng mệt, cũng đói bụng rồi nhỉ. Trước ăn chút gì đó, uống nước, sau đó ra ngoài chơi đùa tiếp!"

      Tần Thư Dao cảm giác hành động của Ngô thị có chút kỳ lạ, mặc dù nàng là kỳ lạ ở chỗ nào.

      Lúc này Tiết Nhã đứng ở bên cạnh mình, cố ý tới trước mặt ả, liếc mắt nhìn bánh đậu xanh trong tay ả, cười : "Biểu muội, bánh đậu xanh làm khiến người thích, bằng chúng ta đổi !"

      Mặc dù Tiết Nhã cực kỳ chán ghét Tần Thư Dao, nhưng dù sao cũng ở trước mặt nhiều người như vậy, ả cũng cự tuyệt được, chẳng qua là cười : "Phù Dung Cao này là loại tốt nhất, dì là thiên vị, đưa đồ tốt nhất cho đại biểu tỷ."

      mặt Ngô thị cười ôn hòa: "Lúc trước ta nhớ con thích nhất là Phù Dung Cao, hôm nay nghĩ rằng con đổi khẩu vị, lại muốn ăn bánh đậu xanh!"

      Tần Thư Dao thấy bà ta vẫn cười như cũ, càng thêm nghi ngờ. Cầm bánh đậu xanh lên cắn miếng.

      Lúc này, có nha hoàn bưng nước trà pha tới, sau đó để ở trước mặt của bọn họ. Tần Thư Dao liếc mắt nhìn Ngô thị và Ngô phu nhân, thấy hai người bọn họ tuy trò chuyện, nhưng ánh mắt luôn nhìn về phía này.

      Lần này Tần Thư Dao chắc chắn trà này có vấn đề, nàng lại liếc mắt nhìn Tiết Nhã bên, thấy ả ta và Tần Tuyết Như tán gẫu vui vẻ, để ý đến nàng. liếc mắt ra hiệu cho Thi Vận.

      Thi Vận cũng sớm chú ý tới cử động của Tần Thư Dao, cho nên cũng lập tức hiểu tâm tư của nàng. Nàng nhìn chút ra khỏi đám người, sau đó rất nhanh cũng biến mất ở trong đám người.

      Lại trong chốc lát, có nữ tử cầm con diều giấy có hình Chu Công bay trung tới, hơn nữa còn có dáng vẻ đặc biệt. Cử động như vậy lập tức làm mọi người xung quanh chú ý. Có ít ánh mắt cũng nhìn chằm chằm vào con diều giấy có hình Chu Công.

      Ngay cả Ngô thị và Ngô phu nhân luôn quan sát Tần Thư Dao cũng bị hấp dẫn, mà Tần Tuyết Như và Tiết Nhã đứng lên, nhìn si mê.

      Tần Thư Dao thấy có người giám sát nàng, vội vàng đổi ly trà của Tiết Nhã, sau đó cũng ngẩng đầu lên nhìn.

      Đợi Ngô thị phục hồi tinh thần lại, vừa hay nhìn thấy Tần Thư Dao cầm cái chén trong tay uống hơi cạn sạch. Thấy cảnh tượng này, mặt Ngô thị lập tức nở nụ cười lạnh, sau đó cười : "Mọi người cũng theo chơi , chớ đứng ở chỗ này!"

      Ngô thị nháy mắt với Lăng Hương đứng bên cạnh, Lăng Hương lập tức hiểu ý, theo ra ngoài.

      đám người ở Phượng Tây Hồ chơi diều giấy, bởi vì cách mặt hồ quá gần, hơn nữa ít ngày trước lại có mưa, cho nên mặt đường bên hồ vô cùng trơn, chỉ cần hơi cẩn thận, rơi xuống trong hồ.

      Chẳng qua là những nương này trong ngày thường bị quản quá chặt, vừa ra khỏi cửa giống như con chim được tự do cất cánh, cũng để ý những chuyện này.

      Tần Thư Dao vừa mới chạy hai bước, cảm giác diều giấy của mình có vấn đề, nàng nhớ mới vừa rồi diều giấy đều rất tốt. Lần này nàng lập tức nhớ lại hôm nay Ngô thị rất kỳ lạ, ngay cả Ngô phu nhân cũng mang khuôn mặt tươi cười chào đón nàng.

      Chuyện khác thường tất có quỷ quái.

      Tần Thư Dao cố ý chạy đến bên người Tiết Nhã, sau đó cố ý đụng Tiết Nhã ngã xuống, Tiết Nhã vừa mới uống chén nước trà kia, thân thể sớm cảm thấy có chút mệt mỏi, vốn muốn thả diều giấy về nghỉ, nghĩ tới lại bị Tần Thư Dao đánh ngã, mà nửa người ả ta cũng bị rơi vào trong hồ.

      Chẳng qua là Tần Thư Dao cũng vui vẻ, váy của nàng cũng gần như ướt đẫm.

      Lúc này Lăng Hương vội vàng chạy tới, khuôn mặt đỏ bừng: "Hai vị tiểu thư, đây là xảy ra chuyện gì!" Vừa vừa kêu nha hoàn bà tử bên đỡ hai người Tiết Nhã và Tần Thư Dao.

      Phượng Tây Hồ này ở bên ngoài kinh thành, bên ngoài ngược lại có ít thôn trang, ở chỗ này Ngô thị cũng có thôn trang.

      Cho nên sau khi Lăng Hương nhìn thấy, lập tức : " bằng trong thôn trang thay đổi xiêm áo trước!"









      Chương 199: Tương kế tựu kế Thư Dao đánh tráo

      người Tần Thư Dao và Tiết Nhã cũng ướt đẫm, tất nhiên cũng phản bác.

      Lăng Hương trước, sau khi bẩm với Ngô thị, mới mang theo hai người bọn họ lên xe ngựa, sau đó tới trong thôn trang của Ngô thị.

      Thôn trang này là dưới danh nghĩa của Ngô thị, bên trong cũng có mấy phụ nhân, chỉ là y phục của bọn họ đều là vải rách, Tần Thư Dao và Tiết Nhã cũng ướt đẫm, tất nhiên cũng so đo.

      Đầu tiên là Lăng Hương sắp xếp cho hai người Tần Thư Dao và Tiết Nhã mỗi người phòng, sau đó lặng lẽ lui xuống.

      Thi Vận và Tuyết Ảnh vẫn luôn theo bên người Tần Thư Dao, mà Ngưng Sương len lén núp vào chỗ, đợi Lăng Hương xa, mới lặng lẽ vào trong phòng Tiết Nhã nhìn. Quả nhiên thấy Tiết Nhã chạy vào phòng.

      Thi Vận và Tuyết Ảnh lập tức làm thủ thuật che mắt người khác, đuổi tất cả mọi người , sau đó Ngưng Sương len lén mang Tiết Nhã đến trong phòng Tần Thư Dao, mà Tần Thư Dao trốn ở trong phòng Tiết Nhã.

      Ngưng Sương vẫn núp xà ngang trong phòng Tiết Nhã.

      Ngô Hạ Lan thấy đám người Tần Thư Dao vừa , cũng kềm chế được vui mừng trong lòng, cũng vội vàng cưỡi ngựa theo đến thôn trang.

      Bởi vì bên ngoài sớm có đám người Lăng Hương tiếp ứng, cho nên Ngô Hạ Lan cũng hoàn toàn có bất kỳ ngăn trở nào, hơn nữa thuận lợi tìm được phòng vốn thuộc về Tần Thư Dao.

      cẩn thận mở cửa, lại nhanh chóng khép lại. Quả nhiên thấy nữ tử, nằm ở giường. Chẳng qua là lên phía trước nhìn, lại phát người này hoàn toàn phải đại tiểu thư Tần gia. Trong lòng cả kinh, muốn vội vàng thoát .

      Thế nhưng lúc này bóng đen ở xà ngang bay xuống, hơn nữa nhanh chóng dùng sức đánh quyền vào sau ót , chỉ cảm thấy hai mắt tối sầm, cả người lập tức ngã mặt đất.

      Ngưng Sương lạnh lùng nhìn Ngô Hạ Lan mặt đất, lại dùng chân đá đá, thấy có động tĩnh, mới đỡ lên giường.

      Sau đó cởi toàn bộ xiêm y của Tiết Nha ra hết, chỉ còn lại cái yếm màu xanh biếc, mà áo ngoài của Ngô Hạ Lan cũng đều bị Ngưng Sương cởi ra, còn lấy tay của Ngô Hạ Lan đặt lên nơi mềm mại của Tiết Nhã. Sau đó mới hài lòng phủi phủi tay, nhảy từ trong cửa sổ ra ngoài.

      Nàng trở lại trong phòng Tần Thư Dao, bẩm báo với Tần Thư Dao. Tần Thư Dao nghe vậy kinh ngạc thôi, nghĩ tới Ngưng Sương luôn thích chuyện, cần nàng mở miệng, hiểu suy nghĩ trong lòng nàng.

      "Làm như vậy tệ, xem ra chỉ cần đợi thêm gần nửa canh giờ, bọn họ đến. Chúng ta ra bên ngoài dạo vài vòng!"

      Lúc này Lăng Hương cũng sớm trở về thông báo, người trong thôn trang hoàn toàn biết chuyện này, hơn nữa Tần Thư Dao lại là chủ tử, tất nhiên ngăn cản nàng.

      Rất nhanh, nửa canh giờ qua, Tiết Nhã cũng dần dần tỉnh táo lại, nàng hơi giật giật thân thể, lại phát phát người mình như có cái gì đó rất nặng đè lên. Nàng ta chỉ cảm thấy đầu đau đớn, nàng ta ràng nhớ được, mình tới trong thôn trang thay y phục, nhưng mới vừa vào phòng, người hôn mê bất tỉnh, chuyện sau đó hoàn toàn nhớ .

      Mà cùng lúc đó Ngô Hạ Lan cũng dần dần tỉnh lại, cảm giác được lòng bàn tay truyền tới mềm mại, theo thói quen bóp cáu.

      cái bóp như vậy làm Tiết Nhã hoàn toàn tỉnh táo, nàng ta trợn to hai mắt, phát bên người mình có thêm nam tử xiêm y chỉnh tề, trong lòng nàng ta kinh hoảng, khống chế được kêu to thành tiếng.

      lúc ấy cửa bị người đá văng, đám người vào. Thấy màn như vậy đều khiếp sợ thôi.

      Ngô thị cau mày, nhìn Tiết Nhã chỉ còn cái yếm nằm giường, liếc nhìn Ngô Hạ Lan vừa mới tỉnh ngủ. Bà ta lập tức phản ứng kịp thời, lần này bà ta bị Tần Thư Dao cắn trả miếng rồi.

      "Đây rốt cuộc là xảy ra chuyện gì?"

      Ngô phu nhân cũng nghĩ tới vừa vào cửa, là cảnh tượng như vậy. Nhất thời có chút sợ ngây người.

      Tiết Nhã rưng rưng, hai tay ôm chăn chặt, che người mình lại. Nhưng ngay cả như vậy, ở trong mắt mọi người nàng ta cũng thất thân rồi.

      Ngô Hạ Lan bị hỏi như vậy, cũng hoàn toàn thanh tỉnh lại, liếc mắt nhìn Tiết Nhã cũng chấn động, sau đó lại sờ cái ót đau đớn, lớn tiếng : "Có người đánh lén ta!"

      Bởi vì Ngô thị muốn để cho mặt mũi của Tần Thư Dao bị quét sạch, cho nên đặc biệt mang theo Tô phu nhân cùng , lại nghĩ rằng lại xảy ra chuyện ngoài ý muốn.

      Ở bên ngoài, Tần Thư Dao dạo, cũng nghe được tin tức, trở về thôn trang. Thấy cửa lớn mở ra, đám người còn đứng ở bên trong, trong lòng hừ lạnh tiếng, nhưng vẫn cố làm kinh ngạc vào.

      Nhưng vừa nhìn thấy Tiết Nhã và Ngô Hạ Lan còn nằm ở giường, lập tức kêu lên thành tiếng.

      Tiếng kêu này cũng làm cho người bên ngoài tò mò muốn vào xem rốt cuộc xảy ra chuyện gì, may là Quý ma ma bên cạnh Ngô thị hành động cực nhanh, lập tức đuổi những người kia ra ngoài.

      Cho dù những người đó nhìn thấy, cũng đoán được đại khái.

      Tiết Nhã càng thêm tức giận, cắn răng chặt, lại câu cũng ra được. Nàng ta biết nhất định là có người hãm hại nàng ta, hơn nữa cũng biết nhất định là Tần Thư Dao, nhưng mà nàng ta đưa ra được chứng cứ nào.

      "Ngươi, cái đồ nghiệt chướng này, còn nhanh mặc xiêm y lại cho ta!" Ngô phu nhân tức giận thôi, bà ta có nửa phần hảo cảm với Tiết Nhã, lúc trước bà ta muốn mang Tiết Nhã về phủ, lại nghĩ tới Tiết Nhã chịu, mà muốn vào cửa Tần gia.

      Bây giờ nhìn thấy Tiết Nhã, càng thêm tức giận muốn phun lửa.

      Ngô Hạ Lan chỉ nhớ mình vừa vào cửa thấy người nằm giường phải là Tần Thư Dao, lúc xoay người ra bị người tập kích rồi. vội vàng đứng lên, y phục cũng tùy tiện mặc lung tung: "Mẫu thân, có người đánh lén con. Hơn nữa, phải các người là Tần biểu muội ư? Sao lại biết thành Tiết Nhã biểu muội vậy? Ta thấy phải Tần biểu muội..."

      Lời còn chưa hết, Ngô phu nhân tức giận đến tái xanh cả mặt, quát bảo ngưng lại: "Im miệng cho ta, cái gì Tần biểu muội, Tiết biểu muội. Chuyện hôm nay con phải giải thích ràng cho ta."

      qua lập tức xông lên phía trước, sau đó kéo tai Ngô Hạ Lan, mang theo ra ngoài.

      Lúc này, bà tử trong thôn trang nhìn thấy trong phòng Tiết Nhã ra nam tử, càng thêm xác định suy nghĩ trong lòng bọn họ. Chẳng qua là chuyện xấu xa trong nhà giàu rất nhiều, bọn họ cũng làm như thấy, tiếp tục công việc của mình, nhưng ánh mắt luôn rời khỏi căn phòng kia.

      Có thể nghĩ, nếu Tần Thư Dao gặp phải, hậu quả chịu nổi.

      Người trong phòng ra hơn phân nửa, Tiết Nhã vẫn kéo chăn che kín mít, cắn răng ngừng khóc thút thít.

      Ngô thị nhíu chặt mày, mặt càng thêm tức giận, với Tần Thư Dao: "Con, nương, sao đứng ở chỗ này . Còn mau ra ngoài!"

      Tần Thư Dao liếc mắt nhìn Tiết Nhã mang sắc mặt tái nhợt ngồi giường, trong lòng cười lạnh, mặt cũng khinh thường: "Ta còn biểu muội băng thanh ngọc khiết, nghĩ tới lại làm ra loại chuyện đồi phong bại tục. Aizz... Chỉ tiếc biểu muội sớm đính hôn với Hàn gia, qua tháng nữa cũng phải gả vào Hàn gia. Nếu Hàn gia biết chuyện này, cũng biết có thể..."

      Nàng liếc mắt nhìn Tiết nhã, thấy gương mặt ả khủng hoảng và luống cuống, lại : "Chỉ là mẫu thân rất đúng, chuyện như vậy ta nương chưa lấy chồng cũng nhìn nổi! Chẳng qua là sau này biểu muội cần phải chú ý nhiều hơn, ngàn vạn lần chớ lại bị người ta mê hoặc làm ra loại chuyện hoang đường!"

      xong cũng đợi Ngô thị lên tiếng, mang người ra ngoài.
      Last edited: 10/5/16
      tú cầuHale205 thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :