1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Đích nữ muốn hưu phu - Khanh Dư (Full+eBook)

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Hale205

      Hale205 Well-Known Member

      Bài viết:
      687
      Được thích:
      573
      Càng ngày càng gay cấn.

    2. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Chương 191: Ngàn phòng vạn phòng cướp nhà khó phòng


      Xe ngựa vẫn từ từ, khí bên trong xe có chút ngưng trọng.

      Tần Thư Dao đè nén bất an và lửa giận vào trong lòng, xem ra nàng vẫn đánh giá thấp ta, vốn tưởng rằng đời này mình có thể dễ dàng dẫm nát Hàn Thế Quân ở dưới chân, lại nghĩ rằng ta vẫn giống kiếp trước, giảo hoạt mà lòng dạ độc ác. Ngay cả ta cần tài lực của Tần Thư Dao làm hậu thuẫn, ta vẫn có thể sống tốt lành.

      Nam tử như vậy quả có sức hút, nhưng lại quá mức lãnh huyết vô tình. Chỉ cần chặn lại con đường của ta, như vậy kết quả là chết.

      Nàng lại bị Hàn Thế Quân mê hoặc, nàng chết thảm lần, nàng tin mình đánh thắng ta.

      "Người luôn có thời gian sống thoải mái, đoạn thời gian này trước hết để cho sống tạm mấy ngày, đợi đến ngày các ngươi thành thân, là ngày chết của . Nếu nương làm được, như vậy từ xuống dưới hơn trăm người mạng của Tần gia cũng chết ở trong tay nương rồi!" xong, mặt Hàn Thế Quân lộ ra nụ cười trầm tà ác.

      Tần Thư Dao cảm thấy lạnh lẽo, Hàn Thế Quân như vậy mới ta. Kiếp trước, ta làm mình chết thảm như vậy, cuối cùng cũng cười lạnh như thế này.

      Sau khi trở lại Tần Phủ, tâm tình Tần Thư Dao vẫn buồn bực thôi. Kiếp trước, tuy nàng hiểu Hàn Thế Quân, nhưng tiếp xúc nhiều với những chuyện ta làm. Dù sao nàng chỉ giúp ta xử lý chuyện hậu viện, về phần chuyện trong quan trường, mỗi lần Tần Thư Dao cũng đưa đồ cưới của mình vào.

      Kiếp này nàng mới hiểu được Hàn Thế Quân đơn giản giống như mình nghĩ, xem ra mình coi thường ta rồi.

      Buổi chiều, khi Vinh Thọ đường dùng cơm, Tần Thư Dao liếc mắt nhìn Tần Minh Hoa, người đại ca này, trong ngày thường nàng rất ít tiếp xúc, bởi vì cực ít ở Tần gia, thường ở bên ngoài ăn chơi, nhậu nhẹt, chơi , bài bạc, gần như hàng đêm đều ở bên ngoài.

      Tần Minh Hoa lộ ra vẻ mặt khác thường, Tần Thư Dao cũng có mấy phần hoài nghi với những lời Hàn Thế Quân .

      Đợi cơm nước xong, sau khi tất cả mọi người giải tán. Tần Thư Dao cố ý tới sau lưng Tần Minh Hoa, để cho Thi Vận vụng trộm làm chuyện, mới vội vàng đuổi theo.

      "Đại ca, hà bao huynh rớt!"

      hà bao thêu đôi uyên ương, vừa nhìn là biết hà bao của nữ nhân thêu.

      Tần Minh Hoa vội vàng nhận lấy hà bao, gương mặt khẩn trương: "Đa tạ muội muội."

      Tần Thư Dao giọng : "Hà bao này thêu tinh xảo, chắc là nha hoàn trong phòng đại ca thêu. Đại ca đúng là diễm phúc cạn nhỉ, chẳng qua là chuyện này ngàn lần đừng để tam thẩm biết, nếu lại muốn đánh ai đó trận nữa!"

      Tần Minh Hoa bận rộn lau mồ hôi trán, vội vàng gật đầu : "Ừ, ừ, ừ."

      Hà bao này là do các nương ở Quần Phương Lâu cho , nếu như bị mẫu thân biết lại Quần Phương Lâu, vậy còn phải cắt đứt chân của sao. Hơn nữa những ngày qua Lại thị cũng giúp Tần Minh Hoa chọn vợ, đặc biệt dặn dò Tần Minh Hoa thể lại ăn chơi, nhậu nhẹt, chơi , bài bạc, đến thanh lâu. Miễn cho bị người gièm pha.

      ra chuyện này cũng chỉ là bịt tay trộm chuông, trong kinh thành chỉ cần thoáng hỏi thăm, cũng có thể biết Tần Minh Hoa là hạng người gì. Chuyện này cũng chỉ là Lại thị tự mình an ủi mà thôi.*******************

      Tần Thư Dao vừa cười : " biết đại ca có biết Hàn công tử hay , trước kia là vị hôn phu của Nhị muội, sau lại từ hôn!"

      Tần Minh Hoa nghe vậy sắc mặt đại biến, vội vàng lau mồ hôi trán: "Cái này... Từng thấy thấy mặt hai lần, từng thấy mặt hai lần..."

      Tần Thư Dao cố làm vui mừng : "Ít ngày trước có nhắc tới chuyện của huynh với muội, muội còn tưởng rằng đại ca biết, nghĩ tới lại biết!"

      Lời này vừa ra, sắc mặt Tần Minh Hoa càng thêm khó coi, vội vàng hỏi: " và muội gì rồi hả?"

      Tần Thư Dao lập tức cảm thấy Tần Minh Hoa hoặc giả như Hàn Thế Quân , làm loại chuyện heo chó bằng kia.

      "Cũng gì, là đại ca thiếu chút bạc, để cho đại ca mau sớm trả lại!" Tần Thư Dao cố ý hạ thấp giọng .

      Tần Minh Hoa lau mồ hôi trán, cười ngây ngô : "Cái này... Ta nhanh chóng trả... Muội muội cần lo lắng!"

      "Muội cũng lo lắng, chỉ sợ chuyện này sau khi bị tam thẩm biết, tam thẩm trách tội huynh. Cho nên mới nhắc nhở huynh câu!"

      Tần Minh Hoa lập tức gật đầu : "Cái này ta hiểu, cám ơn muội muội nhắc nhở! Ta còn có việc, trước đây!" xong vội vã trở về viện của .

      Tần Thư Dao lạnh lùng nhìn bóng lưng Tần Minh Hoa, ngàn phòng vạn phòng cướp nhà khó phòng, nghĩ đến đại ca biết tiến thủ kia làm ra chuyện như vậy.

      Kiếp trước Tần Minh Hoa ỷ vào trong nhà mình có chút ngân lượng, tranh giành dân nữ, đánh bạc thành tính, gần như cũng thua cả Tần gia. May mà sau đó, Tần lão phu nhân thích, để cho bọn họ ở riêng, Lại thị mới mượn cớ tới vòi tiền nữa.

      Chẳng qua sau đó kết quả của Tần Minh Hoa như thế nào, Tần Thư Dao cũng ràng lắm. Người như vậy nếu có ngân lượng tốt, nếu có ngân lượng cũng có kết quả gì tốt.

      Kiếp này Tần Minh Hoa chọc vào Hàn Thế Quân, người có tâm kế thâm sâu như Hàn Thế Quân, muốn chạy thoát khỏi ta, sợ là khó càng thêm khó.

      Tần Thư Dao trở lại trong viện, ngồi nhớ lại. biết Hàn Thế Quân hạ độc gì cho mọi người trong Tần gia, ngờ là chắc chắc mình giúp ta.

      Xem ra ta cũng sợ mình điều tra, hoặc là ta còn ước gì mình tới điều tra.

      Đợi đến lúc đêm khuya vắng người, quả nhiên nàng nghe thấy động tĩnh bên ngoài, sau lúc lâu nghe được tiếng mở cửa. Tần Thư Dao vội vàng bò dậy từ giường, nhìn thấy Mộ Thiếu Dục lâu gặp mới yên lòng.

      "Chàng tới?" Tần Thư Dao trợn to hai mắt, .

      Mộ Thiếu Dục nở nụ cười, mấy tháng này vẫn luôn chịu đựng xuất cung, vì chính là để cho hoàng thượng bỏ nghi kỵ với . Mặc dù hoàng thượng vẫn có điều nghi kỵ với như cũ, nhưng cũng để tâm nhiều như vậy.

      gặp được nàng, còn có thể nhịn chút. Nhưng hôm nay gặp lại nàng, lại ước gì lập tức ôm nàng vào trong ngực.

      Lúc này đêm khuya vắng người, mỹ nhân ở trước mặt, Mộ Thiếu Dục cũng dám lộn xộn nữa, chẳng qua là ngồi xuống, cười : " hy vọng ta tới?"

      Tần Thư Dao ngượng ngùng cúi đầu, nếu đời này nàng được cái gì, như vậy chính là người này. Ngay cả nàng vẫn thể xác định Mộ Thiếu Dục có nàng hay , nhưng mà nàng cũng hiểu được con tim của mình.

      Đột nhiên, Mộ Thiếu Dục ôm Tần Thư Dao vào trong ngực, cảm giác được ấm áp người nàng, trong lòng mới càng thêm vui mừng.

      Hai người cứ lẳng lặng ôm như vậy, đợi Mộ Thiếu Dục đè xuống xúc động trong lòng, mới nhàng buông lỏng tay: "Hôm nay, ta cũng bởi vì có chuyện quan trọng. Phát tình hình trong cung căng thẳng, ta cũng sợ nàng hiểu lầm, cho nên mới đặc biệt giống như nàng . Mặc dù ta cưới ba vị nương, lại chưa từng chạm qua..."

      Những chuyện này, Tần Thư Dao sớm biết, lại nghĩ rằng Mộ Thiếu Dục chạy tới đây là vì chuyện này.

      Nàng nhịn được cười khẽ tiếng, những lời Bạch Thiển ra, sau đó lại nghĩ tới lời Hàn Thế Quân hôm này, cũng chuyện hôm nay ở cửa cung gặp được Hàn Thế Quân.

      Sau đó lại : “Sợ là Ninh Viễn hầu sớm có kế hoạch, cho nên mới hạ độc với mọi người trong Tần gia. ta là người gian trá, ý định khá sâu. Nghĩ đến có ta giúp tay, muốn trừ khử đám người hoàng hậu cũng phải là chuyện dễ dàng.”
      Last edited: 10/5/16
      Hale205 thích bài này.

    3. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Chương 192: Xông vào phòng nổi lên tương tư

      Ban đêm rất yên tĩnh, gần như bọn họ có thể nghe được tiếng hít thở lẫn nhau.

      Sau khi Mộ Thiếu Dục nghe xong, trầm tư trong chốc lát, mới : "Xem ra ta đơn thuần xuống tay với Tần gia, Tần gia có nhiều thế hệ làm đế sư, vừa là phái trung lập. Mặc dù Tần đại nhân chỉ là quan văn, nhưng muốn đưa thái tử lên ngôi vua, những quan văn kia cũng cực kỳ trọng yếu. Ngày mai ta lập tức phái người hỏi thăm chút, có phải những người khác trong phái bọn họ cũng nhận được uy hiếp của ta hay ."

      Tần Thư Dao khẽ gật đầu, mặc dù nàng biết kiếp này người lên làm Hoàng đế nhất định là Mộ Thành Hi, nhưng nàng vẫn thấy tiếc nuối thay cho Mộ Thiếu Dục, kiếp trước cuối cùng Mộ Thiếu Dục ngồi lên ngôi vị hoàng đế, mà là nhường ngôi vị hoàng đế cho Mộ Thành Hi.

      Có lúc Tần Thư Dao cũng hiểu Mộ Thiếu Dục, liều mạng vì Đại Minh triều củng cố giang sơn, tuy nhiên muốn ngôi vị hoàng đế, nhưng bây giờ làm cho người ta cảm thấy kỳ quái.

      Nàng nhịn được hỏi: "Tại sao chàng muốn làm hoàng thượng?"

      Mộ Thiếu Dục nghe vậy hơi ngẩn ra, ngay sau đó cười : "Sao nàng hỏi ta, có muốn làm hoàng thượng hay ?"

      Lúc này Tần Thư Dao mới phát giác được mình nhầm, bởi vì nàng biết kết quả kiếp trước, cho nên mới tò mò.

      Nàng hơi cúi đầu, giọng : "Ta cảm giác chàng muốn làm Hoàng đế, nếu chàng muốn làm hoàng đế cũng sớm kéo bè kết phái ở trong triều rồi. Chẳng qua là kỳ quái, vì sao hoàng thượng vẫn đề phòng chàng, cũng bởi vì trong tay chàng nắm giữ binh quyền? Nếu chàng muốn làm, vì sao giao binh quyền ra!"

      Vẫn là lần đầu tiên Mộ Thiếu Dục nghe được có người đánh giá muốn làm hoàng thượng, ra quả muốn làm hoàng thượng, bởi vì làm hoàng thượng gánh nặng quá nhiều, chỉ muốn cho Đại Minh triều vĩnh viễn phồn vinh, biên giới bị loạn binh quấy nhiễu. Trừ chuyện đó ra, có tâm nguyện khác nữa.

      Về phần muốn giao binh quyền ra, là bởi vì sợ những binh quyền này cuối cùng rơi xuống trong tay hoàng hậu.

      Ý định của Mộ Thiếu Dục chưa bao giờ với người khác, chính là mẫu phi của cũng cho rằng Mộ Thiếu Dục có tâm tính của người vương giả. ra có làm Hoàng đế hay đối với quan trọng, thích cuộc sống yên bình hơn, càng muốn có chiến tranh.

      Nhưng biết mình lúc này thể lùi bước, bởi vì coi như muốn làm hoàng đế, nhưng nếu để cho Mộ Tử Liệt lên làm Hoàng đế, như vậy kết quả của và mẫu phi, cũng là cực kỳ khó khăn.

      Mộ Thiếu Dục khẽ vuốt mái tóc mềm mại của Tần Thư Dao, sau đó thoáng dùng chút sức, ôm Tần Thư Dao vào trong ngực, hít sâu hơi mùi hương tỏa ra từ người nàng, động tình, cúi đầu nhàng hôn.

      Tần Thư Dao ngẩn người, cho nên đẩy ra, chẳng qua là nhắm hai mắt lại, thân thể cũng hơi run rẩy. Đợi lúc tiếng hít thở của Mộ Thiếu Dục càng lúc càng nặng nề, hai tay cũng bắt đầu càng ngày càng an phận, Tần Thư Dao mới vội vàng đẩy ra.diễღn。đàn。lê。qღuý。đôn

      Mặc dù bọn họ có da thịt thân thiết, nhưng dù sao còn chưa thành thân, hơn nữa Tần Thư Dao cũng phải là người phóng đãng. Chuyện như vậy dám làm khi tỉnh tảo. Chỉ có thể kịp thời ngăn lại.

      Tuy Mộ Thiếu Dục là người có chừng mực, nhưng lâu thấy, lại nhịn quá lâu, đương nhiên muốn dừng lại, chỉ là thấy Tần Thư Dao đỏ bừng cả khuôn mặt, bộ dạng ngượng ngùng và khó chịu, cũng buông tay.

      "Đợi qua hai ngày nữa, ta xin phụ hoàng định ra ngày, chúng ta cũng có thể sớm ngày ở cùng nhau!"

      Tần Thư Dao nghe vậy si ngốc ngẩng đầu lên, lời như vậy phải nàng chưa từng nghe qua, kiếp trước, người nam nhân kia cũng như thế này với nàng, nhưng cuối cùng sao, hủy trong sạch của nàng, thêu sống nàng.

      Như vậy kiếp này, nàng lại gặp được kết quả gì đây? Nàng cảm thấy mông lung và sợ hãi, chỉ là sợ hãi trong mắt nàng nhanh chóng biến mất còn chút gì nữa, sống lại lần, nàng biết coi như nam nhân ở trước mắt chỉ nhất thời cảm thấy mới mẻ, mình cũng ngàn lần thể giao toàn bộ trái tim ra.

      Mộ Thiếu Dục biết ý định trong lòng nàng, chỉ cho rằng nàng vẫn còn lo lắng, ôm nàng vào trong ngực, giọng : "Nàng cũng đừng lo lắng, nàng là người của ta, sớm muộn ta cũng cưới nàng về!"

      Tần Thư Dao nằm ở trong ngực Mộ Thiếu Dục, cảm nhận được hơi thở nồng đậm người , rốt cuộc vẫn gật đầu cái. Hoài nghi và sợ hãi như thế nào, nên như thế nào làm sao, hơn nữa tại ngoại trừ lựa chọn gả cho Mộ Thiếu Dục nàng cũng còn lựa chọn nào khác, hơn nữa, nàng cũng chút chán ghét nào với Mộ Thiếu Dục.

      Chỉ cần cảm thấy ghét mới có thể.

      Hai người lẳng lặng ôm nhau trong chốc lát, Mộ Thiếu Dục mới buông Tần Thư Dao ra, đôi mắt nóng bỏng nhìn Tần Thư Dao: "Nàng đừng lo lắng, ngày mai ta phái Mặc Kiếm tới cho bắt mạch các nàng. Còn có chất độc người của nàng còn chưa hết, bản thân phải chú ý nhiều chút!"

      Lúc này Tần Thư Dao mới nhớ tới độc người mình còn chưa giải hết, mà từ ngày Mộ Thiếu Dục đút cho nàng chén thuốc kia, nàng còn phát độc nữa. Nàng cảm thấy chất độc này tới rất kỳ hoặc, phát độc cũng kỳ hoặc, hỏi: "Chàng lấy được thuốc giải từ đâu? Độc này là độc gì?"

      Mộ Thiếu Dục cũng muốn để cho Tần Thư Dao lo lắng quá nhiều, chẳng qua là khẽ cười : " cần lo lắng, tại sao. Chưa tới mấy tháng, ta cho ngươi đưa thuốc giải tới!"

      xong Mộ Thiếu Dục hôn cái lên trán Tần Thư Dao, lại vuốt ve làn da mềm mại gương mặt, mới đứng dậy rời .

      Đợi sau khi Mộ Thiếu Dục , mặc dù Tần Thư Dao cảm thấy vẫn còn nhiều chuyện đáng ngờ, nhưng bởi vì mệt mỏi chịu nổi, cũng dần dần ngủ mất.

      Lại lẳng lặng như vậy qua mấy ngày, bên Hàn Thế Quân cũng có nửa điểm động tĩnh. Mà Mộ Thiếu Dục lại cách ba đến năm ngày sai người đưa chút đồ vật ra ngoài, đưa cho Tần Thư Dao.

      Ngày hôm đó, mợ Tần Tuyết Như là Ngô phu nhân mang theo hai đứa con trai tới bái phỏng, vừa thấy được Tần Tuyết Như, cười lôi kéo tay của nàng ta chuyện ngừng.

      "Nhìn chút mà xem, dáng dấp Như Nhi càng ngày càng đẹp mà."

      Ngô gia vốn là làm quan ở bên ngoài, nhưng ba năm qua, bọn họ lại muốn tiếp tục nhậm chức ở kinh thành, lại nghe ba tỷ muội Tần gia đều gả tệ, hơn nữa Tần gia lại là nhà có nhiều thế hệ làm đế sư, vừa về tới Kinh Thành là lập tức mang theo hai đứa con trai đến Tần phủ.

      Vốn là Ngô phu nhân muốn Tần Tuyết Như gả cho con trai của mình, như vậy cũng có thể thân càng thêm thân, nhưng làm thế nào, Tần Tuyết Như cũng sớm có hôn phối. Về phần hai kế nữ khác của Ngô thị, Ngô phu nhân biết Ngô thị luôn chán ghét hai người bọn họ, cho nên cũng bỏ ý niệm này .

      Tần Tuyết Như để ý gì đến người mợ này của mình, chẳng qua là cố làm ngượng ngùng cúi đầu.

      "Đại tẩu và đại ca đến kinh thành khi nào? Sao đưa thư, hại muội nghe được, còn giật mình đấy!"

      Ngô thị vui mừng, nhà mẹ của mình kém Tần gia, cho nên cảm giác Tần lão phu nhân thích bà ta. Mà bây giờ đại ca của mình hết thời gian nhậm chức ở bên ngoài, nếu có thể ở lại kinh thành, bà ta cũng càng có bảo đảm.

      Hôm nay Tiết Nhã cũng bị gọi lên, nàng ta mặc thân xiêm y lam nhạt nửa mới nửa cũ, đầu búi tóc song hoàn kế, chỉ đơn giản cài chiếc trâm gắn ngọc hoa mai, mặc dù đủ hoa lệ, nhưng cũng giống học trò nghèo, cũng có chút hoạt bát đáng .

      Ngô phu nhân sớm thấy Tiết Nhã, bởi vì bất mãn với nàng ta, cho nên cố làm như thấy, đôi mắt chỉ nhìn hai người Ngô thị và Tần Tuyết Như: "Chúng ta cũng chỉ nhận được thông báo, mới vội vàng chạy về. phải, vừa đến Kinh Thành là lập tức đến chỗ của muội rồi sao!"
      Last edited: 10/5/16
      Hale205 thích bài này.

    4. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Chương 193: Biểu ca Ngô gia mang lòng dạ xấu xa

      Trong sảnh truyền đến tiếng cười tiếng , hai tỷ muội Tần Thư Dao và Tần Khả Cầm vào. Mặc dù phải cữu cữu nhà mẹ đẻ mình, nhưng dù sao cũng coi là mợ, cũng phải tới đây thỉnh an.

      Ngô phu nhân cũng bốn - năm năm chưa gặp hai tỷ muội Tần gia, vừa thấy hai người bọn họ, đầu tiên là ngẩn người, sau đó lập tức hiểu được, vội vàng đứng lên, cười : “Ai u, là nữ nhi mười tám thay đổi lớn. Mới mấy năm gặp, dáng dấp xinh đẹp như vậy rồi.”

      Hai người Tần Thư Dao và Tần Khả Cầm cũng hơi cúi người thi lễ, sau đó cúi đầu cố làm ngượng ngùng.

      Ngô phu nhân vội vàng bảo nha hoàn bên, đưa quà ra mắt lên. Tần Thư Dao và Tần Khả Cầm cũng thoải mái nhận lấy.

      Lúc này, Ngô phu nhân làm như mới nhìn thấy Tiết Nhã, tới bên người Tiết Nhã, cố làm kinh ngạc, sau đó lại hiếu kỳ : "Đây chính là nương Tiết gia?"

      Tiết Nhã bị lạnh nhạt, trong lòng sớm bất an và rất xấu hổ, bây giờ nghe Ngô phu nhân hỏi nàng, vội vàng gật đầu cái.

      Ngô phu nhân lộ ra chút buồn bực, trách cứ: " nương con là, ta đến lâu như vậy, lại cũng tiếng. Làm hại ta thiếu chút nữa quên!"

      Tiết Nhã xấu hổ, mới vừa rồi, Ngô phu nhân vừa vào cửa lôi kéo hai người Tần Tuyết Như và Ngô thị chuyện ngừng, bản thân hoàn toàn có bất kỳ cơ hội nào chen miệng vào.

      Chẳng qua là nàng ta cũng dám phản bác, chỉ có thể cúi đầu cố làm xấu hổ : "Là cháu ngoại thất lễ!"

      Ngô phu nhân cũng biết mình cố ý lạnh nhạt với nàng ta, cho nên cũng vội vàng cười : "Cũng sao, bản thân con còn trẻ nhát gan, lại lâu gặp, cho nên cũng dám gọi!" Bảo nha hoàn đưa lễ ra mắt lên, lúc này mới tặng toàn bộ cho mọi người trong nhà.

      Lúc này, Ngô phu nhân lại lôi kéo hai đứa con trai của mình : "Đây là biểu ca của các con, khi còn bé vẫn còn ở chung chơi đùa. tại lớn, sợ cũng lạ mặt rồi!"

      Dưới gối Ngô phu nhân có hai đứa con trai, con lớn nhất Ngô Hạ Mẫn mười tám, thi đậu tú tài, tính toán năm nay tham gia khoa cử lần nữa. Mà con thứ hai Ngô Hạ Lan cũng mười sáu, chẳng qua là trong ngày thường chơi bời lêu lổng, chuyện gì đều làm, thích nhất là trêu hoa ghẹo nguyệt, trêu chọc tiểu nha hoàn và tiểu tức phụ.

      Hai người kia, Tần Thư Dao cũng biết, khi còn bé cũng từng gặp mặt vài lần. Kiếp trước, nàng cũng còn từng tiếp xúc qua. Mặc dù nàng có ấn tượng tốt với hai người kia, nhưng cũng chán ghét.

      Tiết Nhã ngẩng đầu lên liếc mắt nhìn Ngô Hạ Mẫn, mặt càng đỏ bừng, chẳng qua là xê dịch ánh mắt thấy Ngô Hạ Lan híp mắt nhìn chằm chằm Tần Khả Cầm.

      Nếu trong tỷ muội Tần gia, tướng mạo xuất chúng nhất chính là Tần Khả Cầm, chẳng qua là tính tình nàng yếu đuối.

      Tiết Nhã vừa liếc nhìn Tần Thư Dao, lại nghĩ đến hôm đó ở trong hoàng cung, Hàn Thế Quân bạc tình với nàng ta, trong lòng càng tức giận, ban đầu nếu phải Tần Thư Dao cố ý thiết kế hãm hại nàng ta, làm sao nàng ta có thể trở thành thị thiếp của Hàn Thế Quân được.

      Lúc này Tiết Nhã hoàn toàn quên, nếu phải bản thân bị ích lợi và nam sắc mê hoặc, sao có thể lại dễ dàng làm tiếp như thế.

      Tần Thư Dao cũng phát Ngô Hạ Lan híp mắt nhìn, nàng vui cau mày lại, liếc mắt nhìn Tần Khả Cầm, thấy muội ấy hoàn toàn phát , cũng hơi yên lòng chút.

      Ngô phu nhân có chuyện với Ngô thị, cũng nghiêm chỉnh ngay trước mặt bọn nhắc tới, : "Hai người các con cũng rất lâu rồi tới chỗ này, cũng ra ngoài dạo chút . Đợi lát nữa Minh Ca hết giờ học, để cho nó tới tìm các con chơi!"

      Hai huynh đệ Ngô Hạ Mẫn sớm muốn ra ngoài dạo chút, tại thấy Ngô phu nhân lên tiếng, cũng lập tức gật đầu cái.

      Ngô thị cũng theo: "Đều là huynh muội trong nhà, lại nhiều năm gặp. Cho nên cũng cần câu nệ, cũng theo chơi !"

      Đám người Tần Thư Dao lập tức cúi người thi lễ, lui ra ngoài.

      Dù sao bọn họ là chủ nhân, Tần Thư Dao lại là đại tỷ, cho nên cũng tiện lập tức rời , mang Ngô Hạ Mẫn và Ngô Hạ Lan dạo trong vườn hoa trong chốc lát, đến hồ sen ngừng lại.

      Lúc này hoa sen còn chưa nở rộ, mặt hồ cũng còn tiêu điều như mùa đông nữa, mặt hồ xuất màu xanh biếc, cũng là phen cảnh đẹp.

      Lúc trước, huynh đệ Ngô gia cũng từng tới Tần gia chơi đùa nhiều lần, cho nên cũng cực kỳ quen thuộc với Tần gia.

      Ngô Hạ Mẫn chỉ vào những ngọn lá sen trong hồ : "Như muội muội có còn nhớ trước đây muội và chúng ta cùng nhau xuống hái ngó sen ?"

      Dĩ nhiên Tần Tuyết Như nhớ, cười : "Đáng tiếc, lúc này phải là giữa hè, nếu đến lúc đó có thể để cho Đại biểu ca xuống hái lần nữa!"

      Ánh mắt Ngô Hạ Lan vẫn luôn rời khỏi Tần Khả Cầm, coi như Tần Khả Cầm có chậm chạp nữa cũng nhìn thấy. Nàng vốn có tình cảm gì với huynh đệ Ngô gia, thậm chí có chút chán ghét ánh mắt của Ngô Hạ Lan.

      Nàng khẽ cắn môi dưới, mới giọng : "Những ngày qua, tổ mẫu bảo muội sao chép kinh thư cho bà, mọi người cứ chơi, muội về trước đây!"

      Ngô Hạ Lan hoàn toàn biết Tần Khả Cầm có hôn phối, coi như biết cũng mặc kệ. Hơn nữa trong mắt ta, Tần Khả Cầm là quả hồng mềm, hơn nữa Ngô thị cũng thích nàng.

      Cho nên ta vội vàng tới bên người Tần Khả Cầm, cười : "Cầm muội muội đừng nóng vội. lâu rồi huynh muội chúng ta chưa gặp nhau, nghĩ đến lão phu nhân cũng làm khó muội đâu "

      Tần Khả Cầm biết mình lấy cớ này rất vụng về, nhưng trừ biện pháp đó ra nàng nghĩ được biện pháp nào khác, nàng ngước mắt lên cầu cứu Tần Thư Dao.

      Tần Thư Dao chút cảm tình tốt nào với Ngô Hạ Lan, kiếp trước Ngô Hạ Mẫn thi đậu Cử nhân, ở kinh làm quan. Nhưng Ngô Hạ Lan lại là người sống phóng túng, thông phòng thị thiếp trong phòng nhiều đến chen cũng lọt, còn muốn trêu chọc ít tiểu tức phụ, làm cho gia đình yên.

      "Thân thể Cầm Nhi luôn tốt, hôm nay cũng bởi vì nghe mợ và hai vị biểu ca tới bái phỏng, cho nên mới vội vã chạy tới. Chén thuốc trong phòng cũng còn chưa uống đâu."

      Tần Thư Dao cười tới bên người Tần Khả Cầm, lại kéo cánh tay của nàng : " bằng ta đưa muội muội trở về trước, đợi lát nữa mang các huynh dạo khắp nơi!"

      Tần Tuyết Như ước gì đám người Tần Thư Dao rời , cho nên cũng : "Như vậy cũng tốt. Tránh cho tổ mẫu trách tội xuống. Hai vị tỷ tỷ lại đẩy trách nhiệm lên người ta!"

      Ngay trước trước mặt người ngoài, Tần Thư Dao cũng lười để ý tới Tần Tuyết Như, khom người chào, sau đó mới mang theo Tần Khả Cầm rời .

      Ánh mắt của Ngô Hạ Lan lại vẫn nhìn theo bóng lưng Tần Khả Cầm, cho đến khi Tần Khả Cầm xa, sau khi biến mất ở ngã rẽ, Ngô Hạ Lan mới than tiếng.

      Ngô Hạ Mẫn quá hiểu đệ đệ của mình, nhìn thấy đệ ấy thế này, trong lòng thầm kêu tốt, muốn chờ đường trở về, mới chuyện ràng với đệ ấy.

      Nhưng mà Tiết Nhã bên cạnh cũng nhìn thấu ý định của Ngô Hạ Lan, cười : "Mặc dù thân thể Cầm muội muội yếu ớt, nhưng bộ dạng yếu ớt này, ngược lại có phen ý vị khác!"

      Ngô Hạ Lan lập tức nghĩ tới Tây Tử Phủng Tâm*, cũng gì hơn người kia.
      (*Tây Tử Phủng Tâm (Tây Thi ôm ngực): chỉ bệnh trạng của mỹ nữ; xưa có chuyện Tây Thi khi buồn sầu thường ôm tim nhíu mày nhưng vẫn rất đẹp.)


      Lúc này, Tần Tuyết Như cũng nhìn ra ý định của Ngô Hạ Lan, trong khoảng thời gian này nàng ta vẫn tìm được cơ hội, để cho đám người Tần Thư Dao nếm thử chút mùi vị thống khổ, hôm nay rốt cuộc cơ hội cũng tới
      Last edited: 10/5/16
      Hale205 thích bài này.

    5. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Chương 194: Lừa gạt tới bên cạnh hồ bị làm nhục

      "Nhị tỷ của ta, trong ngày thường thích nhất thân mình Đông Uyển, chỗ đó có nhiều cây liễu, hoa cũng nhiều. Chẳng qua là biết buổi trưa có qua hay !"

      Ngô Hạ Lan vừa nghe trong lòng lập tức ngứa ngáy, chẳng qua là sợ bị bọn họ cho phát tâm tư của mình, nên cười : "Thân thể Cầm muội muội tốt, cần phải ở trong phòng nghỉ ngơi nhiều chút!" Sau đó lại vội vàng dời đề tài, sang chuyện khác.

      Ngô Hạ Mẫn chỉ cho rằng Ngô Hạ Lan còn ý định kia nữa, nên cũng quản ta.

      Bởi vì Ngô phu nhân ba năm gặp Ngô thị, vừa vào kinh, lần đầu đến Tần gia, cho nên Tần lão phu nhân cũng giữ lại dùng cơm.

      Lúc dùng cơm, nam nữ cũng phân chỗ ngồi. Ngô Hạ Lan híp mắt, thỉnh thoảng nhìn chằm chằm Tần Khả Cầm.

      Đợi sau khi dùng cơm xong, vốn là Ngô phu nhân nên mang theo hai đứa con trai rời , lại bị Ngô thị giữ lại, lâu gặp, còn muốn tán gẫu chút nữa.

      Trong lòng Ngô Hạ Lan có quỷ, nên cũng cầu khẩn mẫu thân mình ở lại.

      Ngô phu nhân cũng muốn bồi dưỡng tình cảm với Ngô thị để khai thông quan hệ, để cho con đường làm quan của trượng phu và nhi tử của mình có được trợ giúp, nên cũng ở lại. Chẳng qua là để cho hai đứa con trai của mình biệt viện nghỉ ngơi chút.

      Mặc dù Tiết Nhã biết Ngô phu nhân thích mình, nhưng vẫn cười : "Hai biểu ca lâu chưa tới, bằng để con và Như muội muội dẫn đường. Mợ cũng có thể ôn chuyện cùng với dì!"

      Ngô thị cũng có chút mệt mỏi, nghe lời của Tiết Nhã, cũng gật đầu.

      Sau khi Tần Tuyết Như mang theo hai huynh đệ Ngô gia tới biệt viện, cười với Ngô Hạ Lan: "Nhị biểu ca nhìn trúng Nhị tỷ nhà muội?"

      chút ý định này của Ngô Hạ Lan hoàn toàn giấu được, hơn nữa ta sớm muốn ôm mỹ nhân về, cho nên gật đầu : "Nàng từng có hôn phối?"

      Đứng ở bên, Ngô Hạ Mẫn khẽ cau mày, lại cũng gì.

      Lúc này, Tiết Nhã lập tức lắc đầu : "Chưa từng. bằng đợi lát nữa ta hẹn Cầm muội muội ra ngoài, bằng đợi buổi trưa, ta giúp huynh hẹn Cầm muội muội ra ngoài, các ngươi có thể tự chuyện!"

      Tần Tuyết Như nghe vậy liếc mắt nhìn Tiết Nhã, lại lên tiếng.

      Ngô Hạ Mẫn cũng nhìn ra ý định của đệ đệ mình, chẳng qua là chuyện của đệ đệ mình, luôn trông nom. Hơn nữa mọi người cùng nhau vui đùa chút, cũng ảnh hưởng toàn cục, nên cũng để ở trong lòng.

      Nhưng trong lòng Ngô Hạ Lan còn có những tâm tư khác, thấy đại ca mình cũng phản bác, ít tâm tư ấy càng ngày càng kềm chế được.

      Sau khi đưa hai người bọn họ đến trong phòng, Tần Tuyết Như lại mượn cớ có chuyện mời Ngô Hạ Lan ra ngoài, ghé vào lỗ tai ta mấy câu, mặt Ngô Hạ Lan lập tức lộ ra nụ cười dâm đãng.

      Đợi mọi người nghỉ trưa, hai người Tần Tuyết Như và Tiết Nhã đặc biệt đến Vinh Thọ đường, thấy Tần lão phu nhân còn nghỉ ngơi, mà Tần Khả Cầm lại ở trong phòng mình xem sách, lập tức vào trong phòng Tần Khả Cầm.

      "Nhị tỷ, tỷ cũng nên ra ngoài dạo vòng. Mỗi ngày buồn bực ở chỗ này cũng phải mốc meo đến nơi rồi!"

      Tần Khả Cầm nhìn thấy hai người Tần Tuyết Như và Tiết Nhã có chút kinh ngạc, nhưng cũng có suy nghĩ gì khác.

      Nàng vội vàng đứng lên, bảo hai người bọn họ ngồi xuống, sau đó cười, giọng : "Trong lúc rãnh rỗi, nên ở trong phòng xem sách. Bên ngoài mặt trời nóng quá!"

      " tại cũng phải là giữa hè, mà cũng qua buổi trưa rồi. bằng chúng ta ra ngoài dạo chơi chút."

      xong, Tần Tuyết Như lập tức lôi kéo cổ tay Tần Khả Cầm, cố gắng kéo nàng ra bên ngoài.iễღn。đàn。lê。qღuý。đôn

      Mặc dù mặt Tần Khả Cầm mang theo vẻ tình nguyện, nhưng cũng tiện cự tuyệt, cũng chỉ có thể theo Tần Tuyết Như, theo nàng ta ra ngoài.

      Chẳng qua là khi tới Liễu Viên, Tần Tuyết Như và Tiết Nhã lại mượn cớ có chuyện, đợi lát nữa trở lại. Mà lúc này nàng mới phát , nha hoàn bên người nàng cùng.

      Chỉ là, dù sao cũng ở trong hậu viện nhà mình, cho nên Tần Khả Cầm cũng lo âu và sợ gì, mặc dù cảm thấy kỳ quặc, nhưng vẫn tìm chỗ ngồi xuống.

      Nhưng mới vừa ngồi xuống, bóng đen chợt nhào tới, Tần Khả Cầm sợ hét to tiếng, chẳng qua là mới vừa mở miệng kêu lên bị che lại.

      "Muội muội tốt, đừng kêu. Như thế này mà bị người phát cũng hay lắm!"

      mặt Ngô Hạ Lan lộ ra nụ cười dâm đãng, biết xung quanh đây sớm bị đám người Tần Tuyết Như dọn dẹp sạch . Mặc kệ tại sao Tần Tuyết Như lại giúp ta, dù thế nào nữa hôm nay ôm được mỹ nhân, như vậy coi như bị mắng cho trận cũng sao.

      Tần Khả Cầm bị dọa sợ đến cả người run rẩy, hoảng sợ xoay người, lại thấy gương mặt quen thuộc.

      Ngô Hạ Lan vừa thấy được dáng vẻ hoa lê rơi lệ của Tần Khả Cầm, càng cảm thấy xinh đẹp động lòng người, phía dưới căng cứng ôm chặt Tần Khả Cầm vào trong ngực, lời gì dường như muốn hôn lên môi nàng.

      Đúng lúc ấy , Ngô Hạ Lan đột nhiên cảm giác được sau lưng đau nhói, lúc ta muốn quay đầu lại, người cũng sớm bị trùm vào trong bao rồi.

      Tần Thư Dao sớm đoán được ý đồ bất chính của hai người Tần Tuyết Như và Tiết Nhã, hơn nữa cả ngày nay, Ngô Hạ Lan tùy ý làm bậy nhìn chằm chằm Tần Khả Cầm, nàng sớm cảm thấy chán ghét thôi.

      Cho nên, nàng hạ lệnh cho Ngưng Sương luôn canh giữ ở bên ngoài phòng Tần Khả Cầm, đợi đến khi có động tĩnh lập tức thông báo cho nàng.

      Quả nhiên, nghĩ tới Tần Tuyết Như lại lừa Tần Khả Cầm đến nơi này, nên lập tức len lén chạy đến, sau đó thấy tên súc sinh Ngô Hạ Lan này lại dám vô lễ với muội muội của nàng.

      "Đánh mạnh vào cho ta." Tần Thư Dao cắn răng nghiến lợi .

      Hai người Tuyết Ảnh và Thi Vận đều biết võ công, tay lại cầm thanh gỗ, đánh lên người cũng đặc biệt đau.

      Ngô Hạ Lan bị nhét vào bên trong bao bố, liều mạng cầu xin tha thứ, chẳng qua là Tần Thư Dao làm như nghe thấy, tiếp tục đánh vào ta.

      Thân thể Tần Khả Cầm vẫn còn run lẩy bẩy, nàng nhào vào trong ngực Tần Thư Dao, khóc ồ lên. Nàng nghĩ tới chuyện vừa rồi, hôm nay mới gặp biểu ca lần, mà biểu ca có thể đối xử với nàng như vậy. Nếu để ta được như ý, như vậy sau này nàng làm người thế nào.

      Tần Thư Dao cũng nghĩ tới Tiết Nhã và Tần Tuyết Như lại đánh chủ ý vào người Tần Khả Cầm, nàng còn cho rằng hai người bọn họ đàng hoàng, nghĩ tới lại vẫn muốn bỏ qua bất kỳ cơ hội nào.

      "Đừng đánh... Đừng đánh... Ta là Nhị công tử Ngô gia..."

      Trong bao bố truyền đến tiếng cầu xin tha thứ đứt quãng.

      Nhưng Tần Thư Dao lại lạnh lùng : "Cái gì Nhị công tử Ngô gia, Ngô gia là nhiều thế hệ làm quan, sao có thể làm ra loại chuyện hạ lưu này, mặc kệ , đánh mạnh vào cho ta. Đợi chút nữa đưa lên quan, xem kẻ nào ăn gan báo, lại dám ở Tần phủ khi dễ chủ tử."

      Đúng lúc ấy , Tần Tuyết Như mang theo Ngô thị và Ngô phu nhân chạy tới, vốn Tần Tuyết Như còn tưởng rằng thấy cảnh Tần Khả Cầm bị Ngô Hạ Lan làm nhục, lại nghĩ rằng cảnh nhìn thấy là Tần Khả Cầm nằm ở trong ngực Tần Thư Dao khóc thút thít, mà hai thị nữ bên cạnh Tần Thư Dao, lại ngừng đá đánh vào bao bố.

      Điều này làm cho nàng ta nghi hoặc thôi.

      Ngô thị lập tức lên phía trước, phẫn nộ quát: "Đây là xảy ra chuyện gì?"

      Lúc này, Tần Thư Dao mới bảo người dừng tay.

      "Trong phủ có ác nhân, lại dám vào ban ngày ban mặt chọc ghẹo Nhị muội. Đúng lúc bị nữ nhi chạy tới, nếu thanh danh của Nhị muội cũng coi như bị hủy rồi!"

      Lời này vừa ra, Ngô thị và Ngô phu nhân cũng hơi ngẩn ra, đây cũng phải là chuyện . Nếu như thế, người trong bao bố, bị đánh chết cũng thương tiếc.

      Trong bao bố, Ngô Hạ Lan nghe được có người tới, chịu đựng đau đớn người, khóc kêu lên: "Cứu mạng... Cứu mạng..."

      Ngô phu nhân giật mình, thầm kêu tốt. Giọng này phải là của con bà sao?

      "Trong này là ai, nhanh mở ra xem chút!"

      Ngô Hạ Lan nghe được giọng của mẫu thân mình, cũng để ý đau đớn người, lớn tiếng kêu lên: "Mẫu thân... Mẫu thân mau tới cứu con..."

      Trong bụng Ngô phu nhân càng thêm hốt hoảng, vội vàng tới, tay run rẩy mở bao bố ra, quả nhiên thấy nhi tử mình bị đánh thành đầu heo.
      Last edited: 10/5/16
      Hale205 thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :