1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Đích nữ muốn hưu phu - Khanh Dư (Full+eBook)

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Chương 186 Trắc phi làm khó dễ Bạch Thiển giải vây

      Hoàng hậu cười nhìn thoáng qua Mộ Thiếu Dục, giọng : "Dục Nhi, tuy bên cạnh con cũng có người, nhưng ngàn lần thể phụ Dao nha đầu, nó rất tốt!

      Đứng ở phía sau Hoàng hậu, Bạch Thiển buồn bực, hai tay cũng gắt gao nắm chặt.

      Tuy rằng nàng ta biết dù bản thân gả cho Mộ Thiếu Dục, nhưng người trong lòng Mộ Thiếu Dục cũng chỉ có mình Tần Thư Dao. Mà hai người khác trong phòng Mộ Thiếu Dục, chẳng khác nào để trang trí mà thôi.

      Bởi vì nhà mẹ đẻ Phương Trắc phi Phương Sơ Viện có địa vị cực cao, Hoàng hậu lại là của ả ta, cho nên ả ta cũng đến yến hội này. Ả ta cười lên phía trước, lôi kéo tay Tần Thư Dao, ôn nhu : "Sau này đều là người nhà, cần khách khí như vậy!"

      Tần Thư Dao bất động thanh sắc rút tay ra, lại khom người : "Trắc phi đa lễ rồi!"

      Bỗng nhiên Mộ Thiếu Dục đứng lên, lạnh lùng : "Ngũ đệ còn chưa đến, ta xem Ngũ đệ!"

      mặt Hoàng hậu lộ ra chút tươi cười quỷ dị, sau đó khẽ gật đầu.

      Đợi Mộ Thiếu Dục xa, Tần Thư Dao mới cảm thấy tự nhiên chút. Vừa rồi, khi nàng nhìn thấy Mộ Thiếu Dục, trong đầu có vô số hình ảnh thoáng qua, như cho nàng biết người Mộ Thiếu Dục cưới phải là nàng, chút cũng thương tâm khổ sở, cũng đều là gạt người.

      Chính là nàng có thói quen giấu tất cả khổ sở ở trong lòng, cho nên người ngoài thấy nàng bình thường. Chính là Tần Tuyết Như thỉnh thoảng với nàng hai câu, mặt Tần Thư Dao đều lạnh lùng, chút thương tâm khổ sở.

      Nhưng mà khi nàng nhìn thấy thê tử mới cưới của Mộ Thiếu Dục, khi nàng nhìn thấy Mộ Thiếu Dục, lòng của nàng như bị kiếm đâm xuyên, làm nàng đau đớn, dường như quên cả hít thở.

      Phương Sơ Viện thấy Mộ Thiếu Dục rời , trong lòng lạnh lùng, mặt lại càng nhiệt tình: "Ngươi và ta đều hầu hạ Tam hoàng tử, đương nhiên cần khách khí như vậy!"

      Dù sao Tần Thư Dao còn chưa gả cho Mộ Thiếu Dục, dù thân thể của nàng là của . Nhưng chuyện này cũng có nhiều người biết.

      Phương Sơ Viện cũng cố ý muốn cho Tần Thư Dao khốn khổ, vốn thân phận địa vị của ả cao hơn Tần Thư Dao rất nhiều, nghĩ tới ả bị ban thưởng làm trắc phi, mà Tần Thư Dao lại có thể làm chính phi, may mắn ông trời mở mắt, hạ Tần Thư Dao từ vị trí chính phi xuống. Chính là nghĩ tới lại tới nữ tử lai lịch.

      mặt Tần Thư Dao lạnh lùng, lập tức lui hai bước, cung kính : "Phương Trắc phi sai rồi, tuy ta được Hoàng thượng tứ hôn, nhưng vẫn còn chưa gả cho Tam hoàng tử. Sao có thể cùng hầu hạ."

      Phương Sơ Viện tưởng rằng nữ tử có mẹ đẻ, lại được nuôi dưỡng dưới gối kế mẫu, tính tình nhất định nhu nhược, lại nghĩ rằng cũng dám trước mặt Hoàng hậu mặt khiêu khích với ả, ả khẽ nhíu mày, giọng điệu cũng càng tốt: "Chuyện này sai hay đúng, cũng phải do ngươi tới bình luận."

      Tần Thư Dao cũng muốn kết thù, nên nữa, lẳng lặng đứng ở bên.

      Rốt cuộc Bạch Thiển đứng ở phía sau Hoàng hậu nhìn được, cũng lạnh lùng : "Lời Phương Trắc phi vừa quả sai rồi, lại như thế nào Dao... Tần nương vẫn là nương chưa lấy chồng."

      Phương Sơ Viện nghe xong, buồn bực thôi, nhưng cũng dám tức giận, chỉ có thể hung hăng nắm chặt nắm tay.

      Tuy rằng ba người bọn họ cùng gả cho Mộ Thiếu Dục, nhưng mấy tháng qua, Mộ Thiếu Dục hoàn toàn vào trong phòng ả, mỗi lần đều ở trong phòng Bạch Thiển. Điều này làm cho ả vừa tức vừa giận, mà Hoàng hậu lại bảo ả mau chóng sinh con, nhưng viên phòng làm sao có thể sinh con được. Chỉ là chuyện xấu hổ này, nàng cũng dám ra ngoài.die»n。dٿan。l«e。qu»y。d«on

      Khi mừng năm mới, ả nhịn được nữa mới mẫu thân hai câu. Vốn tưởng rằng Hoàng hậu giúp đỡ bản thân, lại nghĩ rằng Hoàng hậu còn mắng ả vô dụng, ngay cả nam nhẫn cũng quyến rũ được.

      Từ đến lớn ả chưa từng chịu như vậy, chính là Bạch Thiển là chính phi lại có Mộ Thiếu Dục trân trọng, cho nên ả dám đắc tội. Mà Đinh Trắc phi lại trốn ở trong phòng cả ngày, gần như ra khỏi cửa. Hôm nay rốt cuộc ả bắt được cơ hội, để ả có thể phát tiết bất mãn trong lòng, nhưng lại bị Bạch Thiển quát bảo ngưng lại.

      Vừa rồi Tần Thư Dao vừa tiến đến, Phương Sơ Viện phát ánh mắt Mộ Thiếu Dục nhìn nàng giống, cho nên ả mới muốn cố ý ra thân thiết với Tần Thư Dao. Lại nghĩ rằng Mộ Thiếu Dục ngay cả nhìn cũng nhìn ả cái, cho nên ả cũng kiềm chế được tính tình của bản thân, bắt đầu châm chọc khiêu khích.

      Tần Thư Dao cũng để ý, lời như thế nàng sớm nghe nhiều, hơn nữa Tần Tuyết Như có thể còn khó nghe hơn.di»ễn♡đàn♡l«ê♡quý♡đ»ôn

      Chính vào lúc này, Mộ Tử Liệt mang theo Hàn Thế Quân cũng cùng tiến đến. Dù sao Hàn Thế Quân cũng là người ngoài, loại yến hội này vốn nên đến, chỉ là vì quan hệ với Mộ Tử Liệt, cho nên Hoàng hậu cũng dung túng.

      Hàn Thế Quân nhìn thấy Tần Thư Dao, mặt lộ ra nụ cười tà mị, sau đó lại thi lễ với mọi người.

      Mà cùng lúc đó, Trịnh phu nhân cũng mang theo hai nữ nhi vào, còn có Phương đại phu nhân cũng mang theo hai nhi tử và tiểu nữ nhi vào.

      tại, đình hóng mát này có vẻ chật chội, Hoàng hậu cũng đứng lên, : "Vẫn là tới Ngự hoa viên thôi, chỗ kia rộng hơn."

      Mọi người khẽ gật đầu, cùng theo hoàng hậu.

      Dọc theo đường , Hoàng hậu giống như cực kỳ quan tâm Tần Thư Dao, còn kéo nàng tới bên người.

      Tuy Tần Thư Dao cảm thấy có chút kỳ lạ, nhưng cũng để ở trong lòng. Dù sao đám người hoàng hậu và Hàn Thế Quân, đều luôn muốn lợi dụng nàng, để trừ khử Mộ Thiếu Dục.

      Chỉ là bọn họ lợi dụng sai chỗ rồi, người trong lòng Mộ Thiếu Dục hoàn toàn phải là nàng, mà là nữ tử khác.

      tại ngay cả Tần Thư Dao cũng bắt đầu hoài nghi, Mộ Thiếu Dục có chân chính thích nữ tử hay ? Hay chỉ mình ! Khó trách, kiếp trước Mộ Thiếu Dục đều luôn độc mình.

      Hứa thị vì Trịnh nghĩ thông suốt, nên Hứa thị vì Trịnh phu nhân tìm mối hôn tốt cho Trịnh , mà Mộ Thiếu Dục cũng cưới chính thê, để nàng ta triệt để chặt đứt niệm tưởng.

      Hôm nay Trịnh điên cuồng giống lúc trước, chỉ là có vẻ quá mức yên tĩnh.

      Vốn Tần Thư Dao còn sợ Trịnh giống lúc trước, làm ra hành động quá khích, tại nhìn thấy dáng vẻ này của nàng ta cũng yên lòng.

      Rốt cuộc đến Ngự hoa viên, lúc này tuy vẫn đầu mùa xuân, nhưng trong Ngự hoa viên trăm hoa đua nở, hoàng hậu cũng sai người bày ra vài cái bàn địa phương rộng lớn này. Cũng để phu nhân, tiểu thư đến dự tiệc ngồi xuống.

      Cảnh xuân tươi đẹp, quả thích hợp ngắm cảnh.

      Tần Thư Dao vốn muốn ngồi bên cạnh Tần Khả Cầm, lại bị Bạch Thiển kéo lại.

      "Tần nương nên ngồi ở bên cạnh ta!" xong Bạch Thiển thầm nháy mắt với Tần Thư Dao.

      Tần Thư Dao bất đắc dĩ cười cười, ngồi xuống bên cạnh Bạch Thiển, Bạch Thiển lôi kéo tay nàng, cũng thầm bắt mạch cho nàng, lại nhịn được nhíu mày.

      Trong bữa tiệc, đám người kính hoàng hậu, ít lời vui vẻ, sau đó mới tự chuyện.

      Chỉ là vì bên còn có Hoàng hậu, cho nên mọi người cũng dám tùy ý, gần như đều chuyện với hoàng hậu, cũng ít chuyện lý thú ngoài cung, cho hoàng hậu nghe, làm hoàng hậu cười ngừng.

      Bạch Thiển thấy bọn họ đặt chú ý lên hai người bọn họ, lôi kéo ống tay áo của Tần Thư Dao khẽ : "Dao tỷ tỷ, tức giận sao?
      Last edited: 10/5/16
      Hale205 thích bài này.

    2. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Chương 187: Bạch Thiển tìm ra lời giải hai người hòa hảo

      Gió xuân phất qua, hương hoa thoang thoảng. Trong ngự hoa viên thỉnh thoảng truyền đến tiếng cười duyên.

      Tần Thư Dao kinh ngạc liếc mắt nhìn Bạch Thiển, sau đó mới hiểu được ý tứ trong lời của nàng ta.

      "Chuyện này có gì phải tức giận. Trai lớn lấy vợ, lớn lấy chồng. Hơn nữa chuyện hôn nhân là lệnh của cha mẹ..."

      Từ Bạch Thiển sinh trưởng ở trong núi, hoàn toàn hiểu chút phong tục lễ nghĩa này, nàng vội vàng cắt ngang : "Được rồi được rồi, đừng những thứ này nữa. Ta và tỷ , ra ta và Dục ca ca như các ngươi nghĩ!"

      Tần Thư Dao kinh ngạc nhìn Bạch Thiển, Bạch Thiển đỏ mặt, lại giảm thấp xuống thanh, giọng : "Ta và Dục ca ca có vợ chồng Chi Lễ... Dục ca ca trong lòng huynh ấy chỉ có người, ngờ phụ thân ta lại... Mặc dù ta thích Dục ca ca, nhưng ta cũng biết tỷ và Dục ca ca mới là trời sinh đôi. Mặc dù ta hiểu vì sao cha ta lại gả ta cho Dục ca ca, nhưng ta vẫn nguyện ý giúp Dục ca ca!"

      Tần Thư Dao nghe vậy khiếp sợ thôi, nàng vốn cho rằng Bạch Thiển và Trịnh giống nhau, Mộ Thiếu Dục muốn chết muốn sống, cho nên mới phải dùng hết thủ đoạn nhất định phải gả cho Mộ Thiếu Dục.

      Nhưng nghĩ tới chuyện này lại hoàn toàn giống như nàng tưởng tượng, ra Bạch Thiển cũng bị ép buộc.

      Bạch Thiển thấy bộ dạng kinh ngạc của Tần Thư Dao, lại : "Vừa rồi ta bắt mạch cho tỷ, tuy mạch tương của tỷ rối loạn, xác nhận là trúng độc. Lại phải mê độc hoa tình, ta còn phải kiểm tra thêm, mới có thể đưa ra kết luận!"

      Lúc này Tần Thư Dao mới nhớ tới, từ ngày đó, sau khi Mộ Thiếu Dục đút cho mình chén canh thuốc, độc của nàng dường như cũng phát tác nữa, hơn nữa Mộ Thiếu Dục cũng tiếp tục đưa đồ. Nàng cũng cho rằng độc của mình giải quyết, bây giờ nghe Bạch Thiển vừa như thế, xem ra trong cơ thể nàng còn độc.

      Nàng nhớ tới ánh mắt Mộ Thiếu Dục nhìn nàng vừa nãy, rốt cuộc vẫn nhịn được hỏi: " với ngươi như vậy sao?"

      Bạch Thiển nghiêm túc gật đầu: "Tuy ta thích Dục ca ca, nhưng cũng phải là . tại ta chỉ coi huynh ấy như Tam ca mà đối xử, mà huynh ấy cũng chưa từng chạm vào ta!"

      Chẳng biết tại sao, Tần Thư Dao nghe được lời Bạch Thiển , trong lòng lại có cỗ ấm áp, làm nàng vui mừng thôi.

      Bạch Thiển sợ Tần Thư Dao vẫn còn hiểu lầm, lại : "Dục ca ca cũng chưa từng vào phòng của hai người bọn họ bước, tuy mỗi đêm ở trong phòng của muội, nhưng mỗi lần huynh ấy đều ngủ mặt đất."

      Ngồi ở chỗ cao, hoàng hậu cũng sớm thấy hành động của hai người bọn họ, tuy bà ta bất mãn hai người Bạch Thiển và Tần Thư Dao thân thiết, nhưng dù sao trước mặt nhiều người như vậy, cũng thể toạc ra, chẳng qua, tại nhìn thấy hai người bọn họ xì xào bàn tán, cố ý lên tiếng : "Tam hoàng tử phi, con và Tần nương cái gì đó? đến vui vẻ như vậy!"

      Bạch Thiển nghe vậy trong bụng hoảng hốt, lập tức giống như hài tử làm sai chuyện, biết làm sao.

      Tần Thư Dao cũng hiểu vì sao Bạch Tu Sinh đưa nữ nhi duy nhất của mình vào trong hoàng cung – cái nơi ăn tươi nuốt sống này.

      Nàng đứng lên, cúi người thi lễ với hoàng hậu, : "Tam hoàng tử phi tò mò năm nay bên ngoài lưu hành loại y phục nào, bởi vì dân nữ có cửa hàng ở trong thành, cho nên Tam hoàng tử phi mới lôi kéo dân nữ hỏi ngừng!"

      Hoàng hậu sáng tỏ cười tiếng, mặt cũng ôn hòa hiền lành: "Bổn cung nghe tại bên ngoài cung những phu nhân cũng thích lụa mỏng, cũng có chuyện này sao!"

      tại lụa mỏng nổi, đám người Ngô thị vì để hoàng hậu vui, ra mấy loại kiểu mới.

      Đề tài lại kéo trở về y phục và đồ trang sức đeo tay được lưu hành, bởi vì hoàng hậu chú ý tới Bạch Thiển, cho nên Bạch Thiển cũng còn lôi kéo Tần Thư Dao chuyện nữa, hơn nữa lời nàng muốn , cũng xong.

      Lúc này, cung nữ ở bên cạnh rót rượu cho Tần Thư Dao, sau đó nhanh chóng đưa tờ giấy vào trong tay Tần Thư Dao. Đợi Tần Thư Dao phản ứng lại, cung nữ kia xa.

      Nàng thầm mở tờ giấy trong tay ra, liếc mắt nhìn, lại là bút tích của Mộ Thiếu Dục.

      Tần Thư Dao suy nghĩ trong chốc lát, mới mượn cớ nhà xí mang theo Thi Vận rời khỏi.

      Địa phương cách Ngự Hoa Viên xa, có cây đại thụ, mà Mộ Thiếu Dục ở dưới cây đại thụ.

      Tần Thư Dao thấy Mộ Thiếu Dục chắp tay đứng ở dưới cây đại thụ, trong ngực đập thình thịch, lúc này nàng cảm thấy lòng bàn tay của mình cũng đầy mồ hôi. Nàng đứng tại chỗ do dự trong chốc lát, mới tới.

      Thi Vận sớm thức thời lui sang bên, lúc này nàng mới phát , ra xung quanh đây đều có cơ sở ngầm của Mộ Thiếu Dục, chỉ cần hơi có người. Mộ Thiếu Dục lập tức có thể biết.

      Như vậy, Thi Vận cũng hơi yên lòng chút.

      Tần Thư Dao tới dưới tàng cây, nhìn Mộ Thiếu Dục, cúi người thi lễ, cố làm thoải mái : "Tam hoàng tử mời ta, là có chuyện gì quan trọng!"

      Mộ Thiếu Dục vẫn luôn lẳng lặng nhìn Tần Thư Dao, mấy tháng này mặc dù bước nửa bước ra khỏi cung, nhưng ràng từng hành động cử chỉ của Tần Thư Dao.

      Khóe miệng hơi nâng lên, nở nụ cười ôn nhu: "Tức giận?"

      Tần Thư Dao bị hỏi có chút giải thích được, lại nghĩ tới lúc trước cưới lúc ba người, còn mình bị đưa xuống trắc phi, quả nàng có chút tức giận và khó chịu. Nhưng sau khi nghe những lời Bạch Thiển , những ủy khuất kia cũng đều tan thành mây khói.

      Nhưng bây giờ lại nghe câu này của Mộ Thiếu Dục, chẳng biết tại sao lỗ mũi chua xót. Cho nên thiếu chút nữa gật đầu, nàng thầm mắng trong lòng câu, sau đó nở nụ cười, : "Có gì phải tức giận. Bản thân ta chỉ tò mò, Tam hoàng tử mời ta tới vì chuyện gì?"

      Mộ Thiếu Dục về phía trước hai bước, ngửi thấy được mùi thơm đặc biệt người nàng, chợt rất nhớ hương thơm người nàng, kìm nén được ** trong lòng, chợt ôm Tần Thư Dao vào trong ngực của mình.

      Tần Thư Dao bị hành động của Mộ Thiếu Dục dọa sợ hết hồn, kinh sợ lên tiếng.

      "Chớ lộn xộn, ta cũng thể bảo đảm được, đợi lát nữa xảy ra chuyện gì đâu!"

      Tần Thư Dao bị dọa đến động cũng dám động, đợi Mộ Thiếu Dục bình tĩnh lại cảm xúc, nàng mới cố gắng muốn đẩy Mộ Thiếu Dục ra. muốn đánh, Mộ Thiếu Dục lại ôm càng chặt hơn.

      "Những ngày qua, nàng có nghĩ tới ta ?"

      Tần Thư Dao hơi ngẩn ra, sau đó lắc đầu cái.

      Tiếp đó Mộ Thiếu Dục lại giống như dã thú bị chọc giận, chợt nắm chặt hai vai Tần Thư Dao, sau đó đột ngột hôn lên đôi môi Tần Thư Dao. Tần Thư Dao mở to mắt nhìn , tuy hai người bọn họ có da thịt thân thiết, nhưng đó đều là khi Tần Thư Dao phát độc là tình huống đặc biệt. Nàng vẫn chưa từng có hành động thân mật nào với Mộ Thiếu Dục khi còn tỉnh táo.

      Vừa hôn, chỉ là hôn như vậy giải được cơn khát trong lòng .

      Chỉ là, bởi vì Tần Thư Dao vẫn chưa phải là thê tử của , hơn nữa nơi này còn là hoàng cung, cho nên chỉ có thể buông tay ra.

      Đợi sau khi Mộ Thiếu Dục buông tay, Tần Thư Dao mới khẩn trương nhìn bốn phía chút, sau khi thấy có người phát , mới khẽ thở phào.

      "Đừng lo lắng, ở gốc cây này cực kỳ bí mật, bọn họ phát ra được!"

      Lúc này Tần Thư Dao mới ngẩng đầu lên, nhìn Mộ Thiếu Dục, : "Nếu có chuyện, ta phải về. Nếu , hoàng hậu hoài nghi, lại gây khó khăn cho ta!"

      Mộ Thiếu Dục cũng nỡ buông tay, chẳng qua cũng biết mình thể giữ Tần Thư Dao quá lâu. lại kéo Tần Thư Dao vào trong ngực của mình, ngửi mùi thơm truyền tới mũi , rồi mới buông lỏng tay.
      Last edited: 10/5/16
      tú cầuHale205 thích bài này.

    3. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Chương 188: Ở núi giả nhìn thấy, hoàng hậu làm khó dễ


      Lúc này, cách đó xa truyền đến trận tiếng thở gấp.

      Tần Thư Dao hơi ngẩn ra, ngay sau đó mặt đỏ bừng thôi. Bên cạnh cây to này là tảng đá lớn, mà phía sau tảng đá là ngọn núi giả.

      Mộ Thiếu Dục nghe thấy, liếc mắt nhìn, hai tròng mắt lại biến thành lạnh như băng.

      Tần Thư Dao còn muốn hỏi là ai, giọng quen thuộc truyền tới.

      "Hàn công tử... Đừng... Đừng như vậy..."

      Giọng này Tần Thư Dao thể quen thuộc hơn nữa, nàng trợn to hai mắt, nghĩ tới Tiết Nhã lại dám làm ra chuyện như vậy vào ban ngày ban mặt. Sau đó lại nghĩ đến mình và Mộ Thiếu Dục cũng ở đây ban ngày ban mặt, làm chuyện cẩu thả, gương mặt càng thêm đỏ ửng, ánh mắt nhìn về phía Mộ Thiếu Dục càng thêm trách cứ.

      Mộ Thiếu Dục lại làm như thấy, ôm lấy Tần Thư Dao, hôn cái lên mái tóc mềm mại của nàng.

      "Hàn công tử, chàng thích ta sao?"

      Giọng của Tiết Nhã mang theo nồng đậm giọng mũi, nghĩ đến hẳn là khóc trận rồi.

      "Thích, chẳng qua, nàng cũng phải là hậu nhân của danh môn."

      Hàn Thế Quân rất trực tiếp, mà Tiết Nhã sau khi nghe thấy sắc mặt tái nhợt, nàng ta nghĩ tới mình đưa Hàn Thế Quân đến nơi này tới, lại chủ động hiến thân, hơn nữa mới vừa rồi Hàn Thế Quân cũng hoàn toàn có ý cự tuyệt. Nàng ra cho rằng Hàn Thế Quân cũng thích nàng, lại nghĩ rằng...

      Tiết Nhã cắn chặt môi dưới của mình, gương mặt tràn đầy nước mắt. Nàng ta còn chưa mặc xong y phục người, bộ dạng này lại thêm lộ vẻ điềm đạm đáng .

      Chẳng qua, Hàn Thế Quân nhìn bộ dạng thế này của nữ nhân quen rồi, nên để ở trong lòng. nhàng nắm cằm Tiết Nhã, hừ lạnh tiếng: "Đừng tưởng rằng ngươi dẫn ta tới chỗ này, lại đưa thân thể cho ta, là lấy được hứa hẹn từ chỗ ta. Ban đầu ta muốn cưới ngươi làm vợ, như vậy sau này ta cũng cưới ngươi làm vợ. Nếu ngươi hối hận lui cửa hôn này, nếu ngươi an phận thủ thường, ta cũng cho ngươi danh phận!"

      Hàn Thế Quân như vậy, Tần Thư Dao thể quen thuộc hơn được nữa. Kiếp trước, Tiết Nhã cũng vụng trộm quyến rũ Hàn Thế Quân, hơn nữa hai người làm chuyện cẩu thả rồi. Sau đó mới cầu xin mình nâng Tiết Nhã vào cửa. Kiếp này, mặc dù lúc trước do Tần Thư Dao cố ý thiết kế, nhưng sau đó vẫn giống kiếp trước, cuối cùng Tiết Nhã chịu được đơn, quyến rũ Hàn Thế Quân.

      Chẳng qua Tiết Nhã quá ngu, cho rằng mình hiến thân cho , quý trọng mình. Vạn nghĩ tới Hàn Thế Quân vốn là người lãnh huyết vô tình, nếu Tiết Nhã có gia thế bối cảnh hùng hậu, coi như Tiết Nhã là người mặt rỗ, Hàn Thế Quân cũng cưới làm chính thê.

      Tần Thư Dao thầm thở phào nhõm, may là mới vừa rồi hai người bọn phát ra bọn họ, nếu , thanh danh của nàng sợ cũng muốn hư hại rồi. Nghĩ đến đây, mặt Tần Thư Dao hơn nóng, vội vàng giọng với Mộ Thiếu Dục: "Ta phải rồi!"

      Nơi đây nên ở lâu, Mộ Thiếu Dục khẽ vuốt cằm, lập tức dẫn Tần Thư Dao ra ngoài. Sau đó tách ra, Mộ Thiếu Dục đành lòng, lại giọng : "Tối nay ở nhà chờ ta!"

      Tần Thư Dao vừa nghe, trái tim chợt nhảy lên, vội vàng : " được!"

      Mộ Thiếu Dục lại lộ ra nụ cười tà mị, sau đó xoay người rời .

      Trong lòng Tần Thư Dao buồn bực thôi, mới vừa rồi nàng nên nghe lời Mộ Thiếu Dục tới chỗ này.

      Khi trở lại Ngự Hoa Viên, Tần Thư Dao liếc mắt nhìn bên cạnh Tần Tuyết Như, quả nhiên Tiết Nhã cũng sớm thấy. Nàng khẽ cau mày, kiếp này coi như nàng cần làm gì, vận mệnh của Tiết Nhã cũng nhất định bi thảm. Nàng cảm thấy đáng thương, ngược lại cảm thấy gieo gió gặt bảo.

      "Hôn của Dao nha đầu cũng nên định xuống, đến lúc đó Bổn cung bẩm với hoàng thượng. Tránh cho lại xảy ra điều gì rắc rối!"

      lúc Tần Thư Dao suy nghĩ lung tung, chợt giọng lạnh lùng của hoàng hậu truyền đến, làm Tần Thư Dao hơi ngẩn ra.

      Kiếp này hôn của nàng là nằm ở trong tay hoàng hậu, tùy ý để bà ta nhào nặng, trong lòng nàng rất cam lòng, nhưng nhớ tới lời Bạch Thiển vừa nãy, cùng với hành động của Mộ Thiếu Dục, ít cam lòng cũng bị hòa tan, chỉ còn lại gợn sóng nhàn nhạt.

      Hoàng hậu thấy Tần Thư Dao cố làm thẹn thùng cúi đầu, trong lòng hừ lạnh tiếng, sau đó : "Chẳng qua là Dục Nhi thành thân rồi, như vậy cũng nên vì hai người Liệt Nhi và Hi Nhi mà chuẩn bị!"

      Lời này vừa ra, Phương đại phu nhân lập tức vui mừng thôi, liếc mắt nhìn tiểu nữ nhi bên cạnh mình, cười : "Cũng phải sao, Đại hoàng tử bởi vì tuổi của nha đầu Tần gia, cho nên vẫn chưa thành hôn. Nhưng Tứ hoàng tử và Ngũ hoàng tử cũng thể đợi, ta nghe Ngũ hoàng tử và Trịnh gia cũng sớm có nhân duyên, Trịnh gia đại tiểu thư cũng cập kê, cũng nên thành thân rồi!"diễღn。đàn。lê。qღuý。đôn

      Phương đại phu nhân nhìn trúng chính là Mộ Tử Liệt, dù sao Mộ Tử Liệt là do hoàng hậu sinh ra, hơn nữa Phương gia vừa là nhà mẹ đẻ của hoàng hậu, đương nhiên càng thêm chiếu cố nữ nhi của mình.

      Trịnh Uyển Uyển nghe xong, ngượng ngùng cúi đầu, trong lòng Trịnh phu nhân cũng rất lo lắng, nghe Phương đại phu nhân , cũng dùng ánh mắt chờ đợi nhìn hoàng hậu. Dù sao, nữ nhi của mình cũng lớn, thể đợi thêm nữa.

      Hoàng hậu liếc mắt nhìn Phương đại phu nhân, bà ta cũng hiểu tâm tư của nàng, hơn nữa bà ta cũng muốn để cho nữ nhi Phương gia gả vào cung, trước đó Phương Sơ Viện được ban làm trắc phi, điều này làm cho hoàng hậu tức giận rất lâu. tại, nếu nữ nhi Phương gia gả vào cung làm chính phi, như vậy mặt mũi của bà ta cũng có thể vãn hồi chút.

      "Chuyện này ta còn cần thương lượng với hoàng thượng chút."

      Phương đại phu nhân nghe hoàng hậu , trong lòng cũng hiểu, suy nghĩ đợi lát nữa khi người nào, mới với hoàng hậu chút, nghĩ đến phải hỏi hoàng hậu cho chính xác.

      Phương Sơ Viện nghe thấy, sắc mặt lại khó coi vạn phần, nhưng trong lòng có chút oán hận mẫu thân của mình, ả cũng phải do Phương đại phu nhân sinh ra, mà là do Phương Nhị phu nhân sinh ra, cũng là đích trưởng nữ Phương gia, mặc dù thân phận địa vị chi thứ hai bì được với phòng lớn. Nhưng cuối cùng bọn họ đều là đích nữ, làm vợ, làm thiếp. Điều này làm sao ả oán, giận được.

      Hoàng hậu liếc mắt nhìn Phương Sơ Viện, cũng để ý tới ả, cửa hôn này cũng ngoài dự liệu của bà ta, chỉ là nữ nhi Phương gia gả cho Mộ Thiếu Dục, cũng coi như ràng buộc Mộ Thiếu Dục.

      Đây cũng là hoàng thượng cố ý.

      Trong lòng Ngô thị vui mừng thôi, mặc dù bà ta có chút tiếc hận, cảm thấy tính tình của Mộ Phượng Thiên quá mức nóng lạnh, nhưng chỉ cần có thể thương nữ nhi mình, cũng có thể bảo vệ nữ nhi mình cả đời vinh hoa phú quý, chuyện này có gì được.

      Bà ta lại chuyển qua liếc mắt nhìn Tần Thư Dao ngồi ở bên cạnh Bạch Thiển, trong lòng càng thêm đắc ý.

      Lúc này, Mộ Tử Liệt cũng đứng trước đám hoàng tử. Tần Thư Dao thấy Tiết Nhã cũng trở lại bên cạnh Tần Tuyết Như, chẳng qua hốc mắt nàng ta ửng đỏ, gương mặt ủy khuất, chính xác là sau khi bị cự tuyệt, trong lòng buồn phiền hối hận thôi nhỉ.

      Tần Thư Dao cười lạnh tiếng, lại thấy Mộ Thiếu Dục cũng vào, mà ánh mắt lại dừng ở người bản thân, nàng có chút dừng lại, ngay sau đó vội vàng cúi mắt xuống.

      Phương Sơ Viện chỉ cho rằng Mộ Thiếu Dục nhìn Bạch Thiển, trong lòng càng thêm vừa tức vừa giận, chỉ có thể nắm chặt khăn trong tay.

      "Mọi người tới đông đủ rồi." Hoàng hậu liếc mắt nhìn Hàn Thế Quân bên cạnh Mộ Tử Liệt, lại cười : " lâu thấy Hàn đại nhân, ngược lại càng tuấn, cũng biết là nương nào có phúc có thể gả cho ngươi!"

      Lời này vừa ra, hoàng hậu vô tình hay cố ý đều nhìn về phía Tần Thư Dao, mà Tần Thư Dao lại khẽ cau mày, nàng liếc mắt nhìn Tần Khả Cầm, quả nhiên thấy sắc mặt muội ấy tái nhợt, cắn chặt môi dưới.
      Last edited: 10/5/16
      tú cầuHale205 thích bài này.

    4. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Chương 189: Hoàng hậu khích bác loạn chút uyên ương



      Trong ngự hoa viên đầy sắc xuân, bươm buớm bay lượn, chim chóc hót vang. Vốn bởi phong cảnh tốt, lại bởi vì mấy câu của hoàng hậu mà khí trở nên có chút quái dị.

      Hàn Thế Quân đứng lên, hai tay ôm quyền, khuôn mặt tiếc nuối: "Vốn là đính hôn, sau lại bị từ hôn!"

      hai năm gần đây, Hàn Thế Quân được hoàng thượng thích, mà ta còn là người của Mộ Tử Liệt. Cho nên, dĩ nhiên hoàng hậu càng thêm để ý, vốn bà ta cũng chỉ tùy ý nhắc tới, chỉ vì ánh mắt Hàn Thế Quân nhìn về phía Tần Thư Dao có chút quái dị, cho rằng giữa hai người bọn họ có quan hệ gì, lại nghĩ rằng bởi vì những lời này của bà ta mà đưa tới nhiều chuyện hơn.

      Hoàng hậu khẽ nhếch lông mày lên, nghi ngờ hỏi: "Hả? Là nương ai nhà, người tốt như vậy lại muốn."

      Vào lúc này, Ngô thị chỉ cảm thấy đứng ngồi yên, cửa hôn này là chính miệng bà ta đáp ứng, lại do Tần lão phu nhân hủy hôn. Vào lúc này, Hàn Thế Quân những lời kia, nhất định là muốn trách cứ gia đình bà ta.

      Mặc dù trong lòng Ngô thị bất an, nhưng vẫn đứng lên, giọng : "Là ái nữ vô phúc được hưởng."

      Trong lòng Hoàng hậu sáng tỏ, liếc mắt nhìn Tần Khả Cầm ngồi yên lặng, : "Cũng là người dễ thương, chẳng qua hôn nhân đại , cũng phải trò đùa. Cũng nên chững chạc chút, từ hôn như vậy cũng tốt với nữ nhi nhà người ta, nếu từng định ra hôn , sao lại phải hủy hôn!"

      Những lời này làm sắc mặt Tần Khả Cầm càng thêm tái nhợt, thân thể cũng hơi run rẩy. Nguyên nhân nàng từ hôn, cho dù là Ngô thị cũng biết, chẳng qua nàng sợ hoàng hậu tra cứu, tra ra chân tướng, như vậy trong sạch của bản thân cũng coi như bị phá hủy.

      Tần Thư Dao vội vàng đứng lên, ôn nhu : "Chỉ vì thân thể muội muội nhà dân nữ khó chịu, mà Hàn gia lại muốn thành thân nhanh chóng. Tổ mẫu nhà dân nữ muốn để muội muội ở trong nhà chăm sóc thêm hai năm, sợ làm trễ nãi Hàn đại nhân, cho nên mới hủy hôn!"

      Tuy lấy cớ này được tốt, nhưng cũng có thể cho qua trước mắt.

      Đây chỉ là chuyện nhà người ta, theo lý tới đây, cũng có ai hỏi nữa. Chẳng qua là hoàng hậu lại dường như hoàn toàn muốn khinh địch cứ bỏ qua như vậy, bà ta liếc mắt nhìn Tần Khả Cầm, lại : "Bổn cung nhìn sắc mặt nàng tốt như vậy, thân thể chắc cũng có gì đáng ngại. Nếu còn chưa đính hôn, bằng Bổn cung tự làm chủ. Để cho hai nhà các ngươi gắn bó suốt đời lần nữa!"

      Mặc dù Tần Thư Dao may mắn Tô Nhược Hoài hành động nhanh chóng, nhưng cũng lo lắng da mặt Tần Khả Cầm mỏng, xấu hổ chịu nổi.

      "Đa tạ ý tốt của hoàng hậu. Chẳng qua là khéo rồi, lễ mừng năm mới có người đến cầu hôn, cũng định xuống. Hôn cũng định sang năm, cũng có thể để cho muội muội ở nhà nghỉ ngơi năm nữa!"

      Tần Thư Dao cũng cực kỳ hoàn mỹ, nhưng lại như Tần lão phu nhân hài lòng, lại để cho hoàng hậu hết hy vọng.

      Hoàng hậu khẽ nhếch lông mày, cười : "Chuyện này, đúng là đáng tiếc."

      Hiền phi ngồi ở bên lẳng lặng , rốt cuộc cũng che miệng cười : "Hoàng hậu nương nương đúng là nhiệt tình, chỉ là, dù sao hai người bọn họ cũng có duyên phận, cưỡng cầu nữa cũng vô dụng. Sao để tâm đến hôn của hai người Tứ hoàng tử và Ngũ hoàng tử."

      Lúc này, Hoàng hậu mới bỏ qua chuyện này, cười : "Xem ra Bổn cung lại dính vào chuyện của người ta. Chẳng qua, Hàn đại nhân cũng cần cấp, đợi Bổn cung vì Tứ hoàng tử và Ngũ hoàng tử định ra hôn xong, nhất định cũng tìm cho Hàn đại nhân người trong sạch môn đăng hộ đối!"

      Hàn Thế Quân lập tức ôm quyền : "Đa tạ hoàng hậu nương nương!"

      Đứng ở bên cạnh Tần Tuyết Như, sau khi nghe thấy sắc mặt Tiết Nhã tái nhợt, hai tay cũng nắm chặt thành quyền, ngay cả nàng ta cam tâm nữa, chuyện này cũng định xuống rồi. Nàng ta vuốt bụng của mình theo bản năng, chỉ cần có thể sinh ra con trai nối dòng, như vậy cũng cần lo lắng nhiều như vậy nữa.

      Tần Thư Dao cũng khẽ thở phào, sau đó ngồi xuống.

      Sau yến hội, có gì ngoài ý muốn. Tất cả mọi người trò chuyện những chuyện lý thú trong kinh thành.

      Bởi vì mới vừa rồi hoàng hậu trước mặt của mọi người, ra hôn của Tần Khả Cầm, Tần Khả Cầm lại thấy xấu hổ chịu nổi, vẫn luôn cúi đầu, dám giương mắt lên.

      Vốn Tần Thư Dao cho rằng như vậy kết thúc, nơi nào nghĩ đến lúc chuẩn bị xuất cung, hoàng hậu đặc biệt sai người giữ nàng lại. Tuy nàng kinh ngạc, nhưng cũng theo cung nữ đến cung Tê Phượng.

      Ngô thị muốn chờ Tần Thư Dao, trước mang người trở về, chỉ chừa phu xe ở cửa cung chờ đợi.

      Tần Thư Dao theo cung nữ đến cung Tê Phượng, quỳ xuống, dịu dàng : "Hoàng hậu nương nương Cát Tường!"

      Lúc này hoàng hậu nằm ở giường êm, vuốt khăn gấm trong tay mình, mắt phượng hơi nâng lên, khinh bỉ nhìn Tần Thư Dao cái, mới lười nhác : "Đứng lên !"

      Tần Thư Dao đứng lên, liếc mắt nhìn hoàng hậu, lẳng lặng chờ bà ta lên tiếng.

      "Ban đầu ngươi vốn là chánh phi của Dục Nhi, chẳng qua là ý trời trêu ngươi, lại bị đưa xuống làm trắc phi. Chẳng qua là thánh chỉ của hoàng thượng cũng viết , là trắc phi của hoàng tử nào. Bên người Dục Nhi có hai trắc phi, mà Hi Nhi lại chỉ có người chính phi, bằng ta đưa ngươi cho Hi Nhi như thế nào?"

      Tần Thư Dao nghe thấy kinh ngạc trợn to hai mắt, hôn nhân đại của nàng ở trong mắt hoàng hậu là giống như trò đùa sao? Cao hứng đá nàng cho người này, mất hứng lại đá nàng sang cho người khác.

      Nàng vội vàng quỳ xuống, khuôn mặt khủng hoảng: "Kính xin hoàng hậu thu hồi mệnh lệnh ban ra, mặc dù thân phận dân nữ thấp kém, nhưng cũng biết vinh nhục, chuyện như vậy ngàn lần thể đáp ứng!"

      Hoàng hậu thấy Tần Thư Dao kích động như vậy, cười lạnh tiếng: "Gì mà kích động như thế, hơn nữa ngươi vẫn còn chưa gả, đổi người sợ cái gì chứ!"

      "Thánh chỉ của Hoàng thượng cũng sớm công bố thiên hạ, cho dù sau đó cũng viết là làm trắc phi cho hoàng tử nào. Thế nhưng ban đầu tứ hôn viết rất ràng, nếu lại chợt đổi người, dân nữ tình nguyện liều chết kháng chỉ!"

      Nàng cực kỳ kiên quyết, nhưng làm hoàng hậu cảm thấy chút cảm động nào.

      Chẳng qua là khóe miệng hoàng hậu vẫn nở nụ cười lạnh: "Bổn cung cũng chỉ đùa với ngươi chút thôi, ngươi cũng cần nghiêm túc như vậy!"

      Sao có thể nghiêm túc? Nếu hoàng hậu làm như vậy, như vậy sau này nàng cũng cần làm người nữa rồi. Hơn nữa, nàng cũng sớm là người của Mộ Thiếu Dục. Coi như lấy Mộ Thiếu Dục, nàng cũng gả cho những người khác.

      Tần Thư Dao vẫn cau mày, gì.

      Hoàng hậu cũng muốn nàng thoải mái, lại tiếp tục : "Hôm nay Bổn cung đặc biệt giữ ngươi lại, cũng là vì những chuyện khác."

      Tần Thư Dao kinh ngạc ngẩng đầu lên, nhìn hoàng hậu.

      Hoàng hậu lại : "Mặc dù Dục Nhi cũng phải ruột thịt của Bổn cung, nhưng cũng là Bổn cung nhìn lớn lên. Chẳng qua thâm cung hiểm ác, coi như thân là hoàng tử, cũng khó bình an. Hôm nay Bổn cung gọi ngươi tới, cũng là vì Dục Nhi. Ngươi theo Dục Nhi đến Nam Tĩnh, chắc cũng cực kỳ hiểu nó. Vốn Bổn cung cũng nguyện ý gọi ngươi tới, chẳng qua đây cũng là hành động bất đắc dĩ. Dục Nhi bởi vì ngươi mà bị thương nặng, hay bởi vì vâng lời hoàng thượng, mà bị giam lỏng, mặc dù vừa rồi nó ở yến tiệc, có bất kỳ những hành động khác thường nào, nhưng hoàng thượng ra lệnh, cho nó lại ra khỏi cung. Nếu ngươi có thời gian rảnh cũng nên thường tới trong cung, khuyên nhủ chút.”

      Tần Thư Dao khẽ cau mày, mới vừa rồi nàng và Mộ Thiếu Dục lén gặp nhau, cũng phát người Mộ Thiếu Dục có vết thương. Hơn nữa nàng cũng chưa từng nghe tin tức hai người Mộ Thiếu Dục và hoàng thượng bất hòa.
      Last edited: 10/5/16
      tú cầuHale205 thích bài này.

    5. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Chương 190: Hàn Thế Quân uy hiếp Thư Dao


      Sau khi khỏi cung Tê Phượng, Tần Thư Dao cảm giác mục đích hoàng hậu tìm nàng có chút cổ quái. Nếu nàng gả cho Mộ Thiếu Dục, như vậy như thế cũng bình thường, chẳng qua là ngày thành hôn của nàng và Mộ Thiếu Dục cũng chưa định ra đâu.

      Chẳng lẽ hoàng hậu biết nàng và Mộ Thiếu Dục thầm ở cùng chỗ rồi sao? thể nào, Mộ Thiếu Dục làm việc luôn cẩn thận, huống chi người chán ghét nhất chính là hoàng hậu, làm sao có thể để hoàng hậu biết được.

      Nàng lắc đầu, dù sao tối nay Mộ Thiếu Dục đến, đến lúc đó mình hỏi là được.

      Chẳng qua, mới vừa tới cửa cung, Tần Thư Dao thấy được người mà nàng chán ghét nhất.

      Dường như Hàn Thế Quân cũng sớm chờ ở cửa cung, ta chắp tay lẳng lặng đứng ở đó, đợi sau khi thấy bóng dáng Tần Thư Dao, mới lên trước, ôm quyền thi lễ cái, mới : "Tần nương, là khéo!"

      Tần Thư Dao khẽ cau mày, cũng cúi người đáp lễ: "Hàn công tử chờ người?"

      "Đúng vậy, tại hạ chờ Tần nương!"

      Mày Tần Thư Dao nhíu lại càng chặt hơn, nàng nhớ tới phong thư Hàn Thế Quân đưa cho nàng, hừ lạnh tiếng: "Hàn công tử, xin tự trọng."

      Hàn Thế Quân cũng để ý, chẳng qua ôn nhu : "Dường như xe ngựa Tần nương sớm có ở đây, bằng ngồi xe của ta!"

      Lúc này Tần Thư Dao mới phát , chiếc xe ngựa vốn chờ ở cửa cung, cũng sớm thấy bóng dáng.
      Từ nơi này mà về Tần Phủ, ít nhất cũng phải canh giờ. Chẳng qua là nàng càng muốn lên thuyền giặc.

      "Đa tạ Hàn công tử, chẳng qua nam nữ hữu biệt, vẫn quên thôi!"

      Hàn Thế Quân lại tiến lên từng bước, ở bên tai Tần Thư Dao giọng : "Chẳng lẽ Tần nương cũng sợ, lệnh muội lại xảy ra chuyện gì?"

      Tần Thư Dao lập tức trợn to hai mắt, vẻ mặt căm tức nhìn Hàn Thế Quân: "Rốt cuộc ngươi muốn thế nào?"

      " nương lên xe của ta trước!" xong cũng để ý tới Tần Thư Dao, mà bước lên xe ngựa.

      Tần Thư Dao liếc mắt nhìn Thi Vận, Thi Vận lập tức hiểu ý, đỡ Tần Thư Dao lên xe ngựa, sau đó vẫn luôn theo sau lưng xe ngựa.

      Xe ngựa cực kỳ rộng rãi, bên trong để khay trà , phía bày mấy thứ điểm tâm tinh xảo, còn để ly trà.

      "Trước tiên nương thưởng thức chút, mùi vị của những điểm tâm này tệ!" Hàn Thế Quân bày ra bộ dạng sao cả, ngồi ở giường êm, cười .

      Tần Thư Dao lạnh mặt: "Rốt cuộc ngươi muốn làm gì?"

      Nàng hiểu, tại sao Hàn Thế Quân lại đột nhiên hướng mũi nhọn về phía nàng. Hơn nữa, nàng cũng còn là chính phi của Mộ Thiếu Dục.

      Hàn Thế Quân cũng cưỡng cầu nữa, khóe miệng cũng nở nụ cười lạnh: "Tần nương là hiểu, hay giả bộ hiểu? Chuyện ta và Tiết nương, Tần nương là ràng nhất!"

      Tần Thư Dao nghe vậy hơi sửng sờ, nàng cũng thiếu chút nữa quên những chuyện này, xem ra Hàn Thế Quân phục hồi tinh thần lại, bắt đầu trả thù mình.

      "Hàn công tử giữ mình trong sạch, có thể trách được người nào!"

      Tần Thư Dao cũng phủ nhận, bị đoán được, như vậy cũng cần che giấu nữa.

      "Ban đầu đúng là tại hạ đường đột, lại nghĩ rằng Tần nương lòng dạ ác độc, nhưng lại để cho người ngoài đều biết đến. Làm hại tại hạ thiếu chút nữa mất vị trí hầu gia, nương tại hạ có nên tức giận ?"

      Tần Thư Dao cười lạnh tiếng: "Hàn công tử buồn cười, ngươi bây giờ là Hầu Gia, làm sao lại mất được. Hơn nữa, ta cũng phải là nữ tử phóng đãng!"

      "Tại hạ cũng lôi chuyện cũ ra với nương, chẳng qua là, nếu nương có thể giúp tại hạ, như vậy sau này thăng chức rất nhanh, hưởng hết vinh hoa phú quý!"

      Kiếp trước, nàng chưa từng nghĩ tới gì mà thăng chức rất nhanh, vinh hoa phú quý. Muốn chỉ là Hàn Thế Quân thương mình mà thôi, nàng vì Hàn Thế Quân bỏ ra hết tất cả, cuối cùng lấy được lại là công dã tràng, còn bị thiết kế hại chết.

      Khóe miệng nàng nở nụ cười trầm: "Dầu gì, sau này ta cũng là trắc phi của Tam hoàng tử. Chẳng lẽ những thứ kia Tam hoàng tử cũng cho ta được?"

      Lúc này, vẻ mặt của Hàn Thế Quân hoàn toàn lạnh xuống, phá bỏ tất cả ngụy trang, còn là người khiêm tốn. chợt bắt lấy cổ tay Tần Thư Dao, mặt cũng lộ ra vẻ hung thần ác sát: " nương đừng tưởng rằng nương có thể an toàn gả cho ."

      ra ngay cả Hàn Thế Quân cũng hiểu bản thân, tình cảm của mình với Tần Thư Dao là như thế nào. Là hận hay ? Khi suy nghĩ hết thảy tất cả xong, muốn làm nhất chính là trả thù, đầu tiên là thiết kế hạ độc Tần Khả Cầm, sau đó sai người cầu hôn. muốn trói Tần Thư Dao ở trong tay của mình, để cho nàng cách nào trốn ra khỏi bàn tay của mình.

      Nhưng sau lại phát , Tần Thư Dao cũng yếu ớt như tưởng tượng, nàng dám phản kích mình, hơn nữa còn dám Nam Tĩnh vì Tần Khả Cầm tìm thuốc giải. Đây đều là vượt ngoài dự đoán của Hàn Thế Quân.

      Nữ tử như vậy, quả làm cho kinh ngạc, cũng làm cho hơi thổn thức. Chỉ là lý trí của luôn chiến thắng tình cảm của , vẫn luôn rất ràng mình muốn cái gì, cho nên chưa bao giờ để lộ ra nửa phần.

      "Rốt cuộc ngươi muốn làm gì?"

      Hàn Thế Quân cười lạnh tiếng, lại : " nương cho rằng nương để cho Tình Họa hạ độc ta, ta biết sao? nương đừng tự cho là thông minh, nhất cử nhất động từ xuống dưới của Tần gia các ngươi, ta đều biết ràng."

      "Ngươi có nội gián ở Tần gia? Rốt cuộc ngươi muốn thế nào?"

      "Tần đại thiếu gia nhà nương thiếu ta vạn lượng bạc, ta để cho làm chuyện gì, tự nhiên nguyện ý!"

      Tần Thư Dao nhíu chặt mày, khó trách nhất cử nhất động của nàng, Hàn Thế Quân ràng như thế, ra là trong nhà bọn họ có nội gián.

      Tần đại thiếu gia kia phải là ai khác, là trưởng tử chi thứ ba cũng là Trưởng Tử Tần gia, gọi là Tần Minh Hoa, tính tình mềm yếu lại thích đánh bạc, mặc dù Lại thị có quản lý ít việc trong nhà, nhưng bạc tới tay gần như cũng bị đứa con trai này tiêu xài mất.

      Tần Thư Dao nhíu chặt mày, phải là độc Tương Tư Dẫn cũng do Tần Minh Hoa làm chứ. Dù sao, Hàn Thế Quân là người ngoài, coi như có thể tiến vào Tần gia, cũng chưa chắc có thể hạ thủ.

      Khó trách Hàn Thế Quân ở trước mặt mình chút kiêng kỵ như thế, ra trong nhà bọn họ có nội gián.

      Tần Thư Dao hừ lạnh tiếng: " ra là như vậy, ngàn phòng vạn phòng cướp nhà khó phòng. Chỉ là, như thế thế nào, chẳng lẽ Hàn công tử cảm thấy còn có cơ hội hạ độc lần nữa?"

      "Ta cũng với nương, ta cũng sớm làm xong phòng bị rồi. Từ xuống dưới Tần gia các ngươi cũng có hơn trăm người nhỉ! Nếu nương muốn gặp chuyện, như vậy nương nên làm theo những gì ta viết trong thư. Ta biết những chuyện đó khó với nương, Tam hoàng tử là người cẩn thận, luôn đề phòng người. Nhưng với nương lại khác biệt, tuy ta nỡ đưa nương đến trước mặt , nhưng chỉ cần đợi đời nhà ma, ta cũng cho nương danh phận, dù là chính thê, ta cũng cho nương!"

      Tần Thư Dao nghe vậy cực kỳ khiếp sợ, nàng cố đè xuống bất an trong lòng, khinh bỉ nhìn Hàn Thế Quân: "Rốt cuộc ngươi làm gì với người Tần gia? Đại ca ta cũng ngu dốt như vậy, lại hạ độc với cha mẹ ruột của mình!"

      "Chỉ tiếc nương đánh giá cao , chính là kẻ ngu dốt như vậy."

      Trong lòng Tần Thư Dao thầm kêu tốt, nhưng lập tức phản đối: "Ngươi cũng , Tam hoàng tử là người cẩn thận, luôn đề phòng người. Đối với ta cũng vậy, mà cho dù là đêm động phòng hoa chúc cũng như vậy mà thôi!"
      Last edited: 10/5/16
      Hale205 thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :