1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Đích nữ muốn hưu phu - Khanh Dư (Full+eBook)

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. michellevn

      michellevn Well-Known Member Editor

      Bài viết:
      5,165
      Được thích:
      12,955
      Chương 172: Rơi vào trong hố giải gút mắc trong lòng

      Mộ Tử Liệt đứng ở miệng hố, nhìn Mộ Thiếu Dục ở dưới hố: Tam ca, lâu rồi gặp huynh vẫn khỏe chứ!"

      Từ sau khi Mộ Thiếu Dục khải hoàn trở về, Mộ Tử Liệt luôn nhốt bản thân ở trong phòng, gần như ra ngoài. Mộ Thiếu Dục cũng để ta ở trong lòng, lại nghĩ rằng ta lại biết hành tung của mình, hơn nữa đặt cạm bẫy ở trong này.die»n。dٿan。l«e。qu»y。d«on

      Mộ Tử Liệt sớm bố trí mật thám ở bên người Mộ Thiếu Dục, tuy rằng hành động thực tế của Mộ Thiếu Dục ta nắm ràng, nhưng Mộ Thiếu Dục chỗ nào, ta vẫn biết như lòng bàn tay.

      Từ hai ngày trước, Mộ Thiếu Dục phái người quét dọn nơi này. Sau khi Mộ Tử Liệt nhận được tin tức, lập tức phái người tới, ở trong này đào hố cao ba mét, vì có thể vây khốn Mộ Thiếu Dục.

      Mộ Thiếu Dục lạnh lùng nhìn Mộ Tử Liệt, nắm chặt tay Tần Thư Dao, muốn cho nàng an tâm chút.

      Mộ Tử Liệt thấy hai người bọn họ gắn bó ở cùng nhau, trong đôi mắt lộ ra nồng đậm độc: "Ta còn tưởng rằng Tam ca là người vô tình, nghĩ tới vì nữ tử này cũng làm ít việc ngốc nhỉ. Hôm nay ta cho các ngươi làm uyên ương nơi dã ngoại, cho các ngươi chết cách thống khoái!"

      xong Mộ Tử Liệt ngửa đầu cười to vài tiếng, sau đó lại với thị vệ bên cạnh: "Nhanh lấp tuyết xuống! Nhớ kỹ, ngàn lần đừng lấp đầy, ta muốn để bọn họ từ từ chết ... Ha ha ha ha..."

      Mộ Thiếu Dục lạnh mặt, phẫn nộ quát: "Ngươi muốn giết ta?"

      "Quả nhiên Tam ca thông minh, vốn muốn để ngươi chết trận ở Nam Tĩnh, nghĩ tới mạng ngươi lại lớn như vậy. Hôm nay ngươi có chắp cánh cũng khó thoát, từ từ chuyện tình với tình nhân của ngươi, kiếp sau lại làm vợ chồng!"

      Mộ Tử Liệt xong lại cười to vài tiếng, hơn nửa năm này, chỉ có hôm nay ta cảm thấy sảng khoái nhất. ta chán ghét nhìn thoáng qua Mộ Thiếu Dục, lập tức ra lệnh cho thị vệ lấp tuyết lên.

      Cả người Mộ Thiếu Dục đều là máu, mà hai chân Tần Thư Dao bị thương, chỉ có thể trơ mắt nhìn bọn họ xúc tuyết đổ xuống.

      Lúc này bên ngoài bỗng nhiên rơi rất nhiều tuyết, làm cho thị vệ xúc tuyết đó nhìn hơi mông lông , những hạt tuyết nặng trắng như lông ngỗng từ từ rơi xuống: "Tuyết rơi nhiều như vậy, chúng ta cũng chạy nhanh tìm chỗ sưởi ấm tay thôi. Dù sao hai người kia hẳn phải chết thể nghi ngờ gì!"

      thị vệ khác nhìn thoáng qua hai người trong hố, cười lạnh tiếng, nhân tiện : "Vậy nhanh chóng lấy lưới vàng tới đây, nếu như bị người phát , đầu của chúng ta cũng khó có thể giữ lại được!"

      Bọn họ nhanh chóng đặt lưới vàng lên cửa miệng hố ngăn cách với bên ngoài, cho dù Mộ Thiếu Dục bị thương, muốn phá vỡ lưới vàng này cũng phải chuyện dễ. Huống chi tại Mộ Thiếu Dục còn bị thương, Tần Thư Dao lại thể động đậy.

      Trong hố đất có gió lạnh, cũng có tuyết rơi. Nhưng vẫn lạnh lẽo, mà tuyết này tuy chưa tan thành nước, nhưng càng làm cho trong hố đất này càng thêm lạnh.

      Tần Thư Dao nỗ lực để cho mình bình tĩnh. Hơn nửa năm này, nàng cũng từng trải qua sinh tử, nàng từng trải qua nguy hiểm. Nhưng lại chưa từng trải qua cảm giác ngồi chờ đợi cái chết đến gần.

      Nàng nhìn về phía Mộ Thiếu Dục, thấy sắc mặt của Mộ Thiếu Dục tái nhợt, mà máu ở ngực ngừng chảy. Nhưng nàng biết, mũi tên kia phải lập tức rút ra.

      Mộ Thiếu Dục thấy Tần Thư Dao mang vẻ mặt bình tĩnh nhìn chằm chằm miệng vết thương của mình, bỗng nhiên cười : " có việc gì, chờ ta nghỉ lát nữa, ta lập tức rút mũi tên này ra!"

      cực kỳ đơn giản dễ dàng, giống như mũi tên kia hoàn toàn người .

      Tần Thư Dao khẽ cắn chặt hàm răng, ngay cả nơi này lạnh lẽo như hầm băng ngàn năm, nhưng lúc này trán của nàng cũng bởi vì khẩn trương với sợ hãi mà phủ kín tầng mồ hôi mỏng.diễღn。đàn。lê。qღuý。đôn

      "Vẫn là để ta rút ra!"

      Nàng nhặt trường kiếm mà Mộ Thiếu Dục vừa mới vứt mặt đất vừa nãy, sau đó cắt đường ở thân váy của mình, lại dùng sức xé, xoạt tiếng xé được mảnh vải lớn.

      Nàng cắn chặt răng, nhìn thoáng qua Mộ Thiếu Dục, thấy sắc mặt của Mộ Thiếu Dục tái nhợt như tờ giấy, mà ánh mắt cũng hơi nhắm lại. Nàng hít sâu hơi, sau đó dùng sức rút mũi tên ngực Mộ Thiếu Dục ra.

      Mộ Thiếu Dục đau đớn hét to tiếng, cả lưng đều ướt đẫm.

      Tần Thư Dao vội vàng cởi bỏ áo của Mộ Thiếu Dục, sau đó nhanh chóng băng bó vết thương cho Mộ Thiếu Dục. Tuy động tác của nàng có chút nhanh, nhưng vẫn có chút khẩn trương, nhiều lần làm đau Mộ Thiếu Dục.

      Nhưng mà Mộ Thiếu Dục lại chỉ gắt gao cắn răng, kêu tiếng.

      Rốt cục miệng vết thương được băng bó tốt, Tần Thư Dao lại mặc áo vào Mộ Thiếu Dục, đợi sau khi làm xong tất cả, cả người nàng cũng ngồi sững đất, nhắm hai tròng mắt lại, động đậy được.

      Qua nửa ngày, Mộ Thiếu Dục mới từ từ tốt hơn, quay đầu nhìn vẻ mặt cũng tái nhợt của Tần Thư Dao, bỗng nhiên giọng cười : "Có từng hối hận khi theo ta tới nơi này ?"i◕ễn♠đà‿n♠lê♠q◕uý♠đôn

      Tần Thư Dao chậm rãi mở hai mắt, tuy mặt vẫn tái nhợt, nhưng khóe miệng lại nở nụ cười.

      Nụ cười như vậy làm Mộ Thiếu Dục ngẩn ra, giống như có cọng lông gãi ở trong tim , làm cho trái tim lâu cũng thể bình phục được.

      Ngay cả bản thân ở trong hoàn cảnh này, ngay cả đối mặt với sinh tử, nàng vẫn cười như hoa.

      hơi rũ mắt, khẽ vươn tay, sau đó ôm Tần Thư Dao vào trong ngực. Chỉ động tác đơn giản này, Mộ Thiếu Dục lại đau đến đầu đầy mồ hôi lạnh.

      Tần Thư Dao dám động loạn, chỉ có thể ngẩng đầu lên nhìn , trong đôi mắt lộ ra chút dịu dàng cùng với đau lòng: "Thân thể của chàng..."

      "Loại vết thương này đáng gì!"

      Mộ Thiếu Dục nở nụ cười tà mị, nhìn tuyết rơi, cười : "Nếu phải chết, ta cũng muốn ôm lấy nàng!"

      Tuy rằng chỉ câu nhàng, nhưng lại làm cho trong lòng Tần Thư Dao đột nhiên đau đớn như bị kim châm, làm cho nàng nằm ở trong lòng của , ngay cả chết lại lần, cũng bi thương và bất lực giống như kiếp trước nữa.

      Nàng cũng uổng sống thêm đời.

      Sắc trời càng ngày càng đen, bên ngoài mảnh yên tĩnh, ngoại trừ bọn họ nghe được tiếng gió bấc thét gào, còn nghe được thanh nào khác.

      Bọn họ gặp chuyện, như vậy đám người Thanh Ngọc khẳng định cũng gặp nguy hiểm.

      Mộ Thiếu Dục gắt gao ôm Tần Thư Dao, sau đó ít chuyện lý thú lúc với nàng. Hố đất này lạnh như hầm băng ngàn năm, bọn họ chỉ có thể từ thân thể của mình mà sưởi ấm cho nhau, mà hai người bọn họ đều bị thương, xung quanh còn có tuyết tan thành nước. Nếu ngủ như thế này, như vậy vô cùng có khả năng ngủ đến tỉnh lại.

      "Hồi , tính tình của ta rất bướng bỉnh, thường xuyên theo ngũ đệ chơi đùa. Nhớ có lần ta với ngũ đệ cùng trèo lên hái trái cây, ngũ đệ còn tuổi cuối cùng cẩn thận ngã xuống đất. Vừa vặn bị hoàng hậu thấy được, hoàng hậu cáo trạng với phụ hoàng, ta đẩy ngũ đệ xuống. Khi đó ngũ đệ còn tuổi, sau khi ngã xuống hôn mê bất tỉnh, ta bị phạt quỳ ngày đêm, thẳng đến khi ngũ đệ tỉnh, phụ hoàng mới miễn tội cho ta. Sau này mẫu phi cũng bởi vì chuyện này mà bị liên lụy, bị giam lỏng ... Thẳng đến nửa năm sau, ta mới gặp lại bà!"

      Cũng vào lần đó, tính tình của Mộ Thiếu Dục bắt đầu chậm rãi thay đổi, bướng bỉnh giống trước kia nữa, bắt đầu chậm rãi thu liễm lại.
      Last edited: 1/4/16
      tú cầuHale205 thích bài này.

    2. michellevn

      michellevn Well-Known Member Editor

      Bài viết:
      5,165
      Được thích:
      12,955
      Chương 173: Tĩnh Nguyệt chết thảm Thư Dao bi thương

      Mộ Thiếu Dục nhàng xong, Tần Thư Dao cũng lẳng lặng nghe. Bên ngoài vẫn yên tĩnh như trước, Mộ Thiếu Dục đoán đám người Thanh Ngọc cũng bị Mộ Tử Liệt đánh bất ngờ, bằng giờ phút này cũng sớm đến rồi.

      Gió bấc gào thét, trong hố đất lại mảnh tối đen, chỉ là Tần Thư Dao lại cảm thấy an toàn, nàng cảm thấy chút sợ hãi, cũng cảm thấy chút khẩn trương, có chính là hoài nghi trong lòng mình.d♡iễn‿đàn‿l♡ê‿quý‿đ♡ôn.

      "Hồi ta rất lanh lợi, nhưng cũng hiểu chuyện. Làm ít chuyện hại muội muội..."

      Nhớ tới những việc Tần Thư Dao làm với Tần Khả Cầm ở kiếp trước, cảm thấy áy náy thôi, sống thêm đời, ngay cả tất cả đều tính kế, nàng cũng thể lại để Tần Khả Cầm nhảy vào hố lửa.

      Hai người giọng hàn huyên ít chuyện, khi đó bên ngoài bỗng nhiên vang lên từng đợt tiếng vang.

      Bên ngoài có tiếng kêu gào, chỉ có tiếng vang như bước chân. Mộ Thiếu Dục vội vàng dựa vào vách đất đứng lên, lại tỉ mỉ nghe ngóng, mặt lộ ra vui vẻ, với Tần Thư Dao "Xem ra bọn họ biết chúng ta ở đây!"

      Tần Thư Dao cũng kinh hỉ đứng lên, quả nhiên lại lát sau, vang lên thanh lưới vàng bị người ta gỡ ra.

      Mặc Kiếm nhìn Mộ Thiếu Dục dưới hố đất, vội vàng nhảy xuống, cúi người: "Thuộc hạ đến chậm!"

      Mộ Thiếu Dục lại khôi phục vẻ lạnh lùng, khẽ lắc đầu, sau đó giọng : "Cứu Tần nương lên trước!"

      Khinh công Mặc Kiếm vô cùng tốt, chỉ trong chốc lát đưa Tần Thư Dao lên .

      Nhưng mà Tần Thư Dao bị thương cũng , vừa rồi cũng chỉ cứng rắn chịu đựng, nếu phải có Thi Vận và Tuyết Ảnh đứng đỡ, nàng sợ sớm ngã xuống đất.

      Tình hình của Mộ Thiếu Dục có chút nguy cơ, gương mặt của Mặc Kiếm lạnh lùng, dè dặt cẩn trọng đỡ Mộ Thiếu Dục lên xe ngựa, sau đó lại bỏ hai người chết vào lại trong hố đất mới rời .

      đường, Tần Thư Dao mới biết được chuyện của hai người Tĩnh Nguyệt và Thanh Ngọc.

      Khi Thi Vận tìm đám được Tuyết Ảnh và Ngưng Sương đuổi tới, Tĩnh Nguyệt chết, mà Thanh Ngọc vẫn còn chút hơi thở, chỉ là tại tình hình cực kỳ tốt.

      Tần Thư Dao nghe xong ngẩn người ra, lại chảy nước mắt.

      Nàng vốn định sống tốt cùng với Tĩnh Nguyệt, sau đó giống như kiếp trước, tìm cho nàng người trong sạch, gả nàng . Lại nghĩ rằng kiếp này Tĩnh Nguyệt lại vẫn chết thảm như vậy.

      Thi Vận thấy bộ dạng này của Tần Thư Dao, tự trách : "Nếu khi đó nô tỳ cứu bọn họ, Tĩnh Nguyệt cũng đến mức..."

      Hốc mắt nàng đỏ bừng, hai tay gắt gao nắm thành quyền, nàng nhìn lưng của Tĩnh Nguyệt bị cắm mũi tên, cho nên cho rằng có thương tổn đến chỗ quan trọng. Lại nghĩ rằng... Cuối cùng Tĩnh Nguyệt vẫn chết.

      Lúc này Tần Thư Dao mới ngẩng đầu, nhìn thoáng qua Thi Vận, gương mặt nàng đều là nước mắt.

      "Chuyện này trách được ngươi, nếu như ngươi tìm người, chúng ta cũng đều chết ở nơi đó..."

      xong, giống như trong cổ họng của Tần Thư Dao bị tảng đá đè lên, câu cũng nên lời, nhớ tới dáng vẻ của Tĩnh Nguyệt lúc trước, ánh mắt nàng vẫn bị nước mắt che mờ thấy được cảnh tượng trước mắt...di●ễn‿đàn‿l●ê‿quý‿đ●ôn.

      Đêm đó, Tần Thư Dao vội vàng chạy về Tần phủ.

      Tần Lương biết Tần Thư Dao và Mộ Thiếu Dục cùng ra ngoài, luôn chưa về. tại lại ngã vào sơn cốc, chân bị trọng thương, vội vã chạy ra ngoài.

      Mộ Thiếu Dục đưa Tần Thư Dao vào, chỉ đưa Tần Thư Dao đến cửa. Sau đó để đám người Thi Vận và Tuyết Ảnh đưa Tần Thư Dao trở về phủ.

      Hinh Hương Viện.

      Tần lão phu nhân sớm phái người mời Phùng thái y đến xem, sau khi Phùng thái y nhìn, có gì đáng ngại, chỉ gãy xương mà thôi, chỉ cần tỉ mỉ tĩnh dưỡng hai tháng, còn gì đáng ngại nữa.

      Tần Thư Dao trở về bịa ra câu chuyện, bản thân và Tĩnh Nguyệt ngã vào sơn cốc, Tĩnh Nguyệt ngã chết tại chỗ, mà bản thân bị trọng thương. May mắn đám người Mộ Thiếu Dục đến nghĩ cách cứu viện, mới xảy ra chuyện gì.

      Tần Lương và Tần lão phu nhân cũng hoài nghi, đều tin.

      "Con cũng là, làm sao lại ngã vào sơn cốc vậy! Sau này ra ngoài cần phải cẩn thận chút!"

      Tần Lương vốn vui vẻ, cảm thấy Mộ Thiếu Dục vẫn rất coi trọng Tần Thư Dao, nghĩ tới mới ra ngoài ngày, xảy ra việc này, làm cho ông buồn rầu thôi.di»ễn♡đàn♡l«ê♡quý♡đ»ôn

      Nửa tháng nữa, hai người Tần Thư Dao và Mộ Thiếu Dục phải thành thân, nhưng tại chân Tần Thư Dao bị thương, việc hôn sợ phải kéo dài, cũng biết hoàng thượng có trách tội xuống hay .

      Chỉ là rất nhanh lo lắng này của Tần Lương tan thành mây khói, điều này cũng là chuyện sau đó.

      Mặc Kiếm mang Mộ Thiếu Dục về tòa thôn trang trong kinh thành, trực tiếp trở về cung, y thuật của rất cao, tự mình giúp Mộ Thiếu Dục nhìn miệng vết thương, lại cho bôi thuốc cho , mới ổn định tình trạng xuống.

      Chuyện ngày hôm đó, ai cũng nhắc tới.

      Nhưng mà cùng lúc đó Mộ Tử Liệt, cũng tiếp nhận được mật báo, Mộ Thiếu Dục được cứu ra, mà thị vệ canh giữ ở đó đều bị Mặc Kiếm giết chết.

      Tê Phượng cung.

      Hoàng hậu khẽ thổi ly trà, sau đó chậm rãi uống ngụm, cỗ thơm ngát lập tức chảy vào trong cổ họng của bà ta. Chỉ là vẻ mặt của bà ta có chút trầm, bà ta để ly trà xuống, nâng đôi mắt lên nhìn thoáng qua nhi tử của mình, lạnh lùng : "Con nên trực tiếp bắt giết , tại chết, kế tiếp khẳng định báo thù!"

      Vẻ mặt của Mộ Tử Liệt cam lòng: "Nhi thần vốn cho rằng lần này chết chắc rồi, nghĩ tới..."

      " đời này được cho rằng, làm việc quyết thể dong dài dây dưa, bằng giống như bây giờ." Hoàng hậu dừng lại : "Chỉ là, tình cũng phải có đường sống quay về, chỉ là chuyện kế tiếp, con cũng thể lại nhân từ nương tay nữa!"

      Mộ Tử Liệt vừa nghe lập tức gật đầu, vẻ mặt trầm lộ ra chút cười lạnh: "Mẫu hậu yên tâm, lần này nhi thần làm cho bọn họ chết cách thống khoái!"

      Đêm đó, hoàng hậu lập tức đến Dưỡng Tâm điện, hoàng thượng còn phê duyệt tấu chương.

      Bà ta bưng chén chè táo đỏ long nhãn, bước sen đến trước mặt hoàng thượng, sau đó để chén sứ men xanh bàn, cũng quấy rầy, chỉ lẳng lặng đứng ở bên nhìn.

      Đợi đến khi hoàng thượng phê duyệt tấu chương xong, hoàng hậu mới lên phía trước giúp ông xoa bóp bả vai, cười : "Chén chè long nhãn táo đỏ này còn nóng, nhân lúc còn nóng mau ăn !"

      Hoàng thượng cười cầm lấy chén sứ men xanh, ăn mấy ngụm, cảm thấy có chút ngọt ngấy nên để xuống, sau đó nắm tay hoàng hậu, : " trễ thế này, Hoàng hậu tới chỗ này là có chuyện gì?"

      Hoàng hậu khẽ cười tiếng, oán trách : " có việc thể tới chỗ Hoàng thượng sao?" xong lại : "Chỉ là, hôm nay thiếp đến chỗ Hoàng thượng, quả chuyện."

      " !" mặt hoàng thượng mang theo vẻ mệt mỏi

      Hoàng hậu than dài tiếng, bộ dạng muốn lại thôi, thấy mặt hoàng thượng mang theo chút kiên nhẫn, mới lại than tiếng: "Thiếp nghe hôm nay Tam hoàng tử mang theo nương Tần gia du ngoạn, chỉ là lúc này Tam hoàng tử còn chưa về... Cũng biết là xảy ra chuyện gì nữa, cho nên mới....." xong dừng lại chút : " nhiều ngày nay, thiếp nghe ít lời đồn nhảm, biết có nên ra hay !
      Last edited: 1/4/16
      tú cầuHale205 thích bài này.

    3. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Chương 174: Hoàng hậu gièm pha chọc tranh cãi

      Dưỡng Tâm điện, đèn đuốc sáng trưng, mà khí trong điện có chút đè nén.

      Hoàng thượng vuốt râu của mình, lạnh lùng : "Cứ đừng ngại!"

      Hoàng hậu chau mày, thở dài tiếng: "Đây chính là lời muốn chém chết người ta, thiếp cũng chỉ nghe lời đồn đãi, tuy rằng cảm thấy có khả năng, nhưng trong lòng luôn bất an. Cho nên mới tìm đến Hoàng thượng!" xong thấy sắc mặt của hoàng thượng hơi kiên nhẫn, tiếp: "Thiếp nghe sau khi Tam hoàng trở về từ Nam Tĩnh, bắt đầu chiêu binh mãi mã. Sáng sớm hôm nay lập tức ra khỏi cung, nhưng thẳng đến lúc này cũng chưa trở về. Bên ngoài đều truyền, thiên hạ này là giang sơn của Tam hoàng tử!"

      Tuy rằng nhi tử của mình làm hoàng đế cũng sao cả nhưng dù sao tại hoàng thượng còn chưa chết, hơn nữa mỗi người đế vương đều kiêng kị có người nhìn trộm ngôi vị hoàng đế của , cho dù là con , cũng cảm thấy khó có thể dễ dàng tha thứ, cho nên mới quân thần có tình cha con.

      Quả nhiên sau khi hoàng thượng nghe xong, sắc mặt khó coi vô cùng, ông cúi đầu trầm tư lát, mới : " có chuyện này?"

      "Thiếp cũng biết việc này là hay giả, chỉ nghe thấy cung nhân truyền nhau bên ngoài. Nhưng mà dù sao hoàng thượng vẫn còn chưa già, nếu tam hoàng từ có tâm tư này..." Vẻ mặt của hoàng hậu vừa đau khổ vừa nặng nề.

      Hoàng thượng lại hé răng, chỉ phất phất tay : "Hôm nay nàng cũng mệt mỏi rồi, xuống nghỉ ngơi trước , việc này sau này lại !"

      Hoàng hậu thấy hoàng thượng tức giận, trong lòng có chút cam lòng, nhưng cũng biết hôm nay chỉ có thể dừng lại ở đây, bằng làm hoàng thượng ngờ vực.

      Bà ta cười cúi người thi lễ, nở nụ cười dịu dàng: " bằng để Thanh Oanh người bên cạnh thiếp đến hầu hạ Hoàng thượng, cũng để Hoàng thượng bớt mệt mỏi!"

      xong lập tức vỗ vỗ thủ, cung nữ xinh đẹp vào.

      Thanh Oanh tuổi trẻ xinh đẹp, thanh tú xinh xắn đứng ở đó, làm mắt hoàng thượng khỏi sáng ngời.

      "Hoàng hậu vất vả rồi!"

      Hoàng hậu thấy hoàng thượng vừa lòng, trong lòng có cơn lửa giận, nhưng mặt vẫn ôn nhu như trước, với Thanh Oanh bên: "Còn chưa lên hầu hạ Hoàng thượng!"

      Gò má Thanh Oanh đỏ bừng, mềm mại lên tiếng, sau đó mới lên phía trước, hành lễ với hoàng thượng.

      Tần phủ, Hinh Hương Viện.

      Sáng sớm tinh mơ, bên ngoài trận ồn ào.

      Tần Thư Dao hơi mở mắt ra, cảm thấy đầu đau đớn vô cùng, đêm qua nàng mới trở về, lại bị trọng thương, lúc này sốt cao.

      Nàng gọi theo thói quen: "Tĩnh Nguyệt... Bên ngoài xảy ra chuyện gì..."

      Chỉ là vừa mới dứt lời, nhớ tới Tĩnh Nguyệt chết, nàng thở dài tiếng, nước mắt trong mắt cũng chảy xuống.

      Thi Vận nghe được động tĩnh lập tức vào, nhìn thấy Tần Thư Dao tỉnh, : "Nghe đêm qua ngài bị thương, Hoàng hậu đặc biệt phái thái y đến đây!"

      Tần Thư Dao khẽ nhíu mày, nàng biết việc đêm qua nhất định thể gạt được hoàng hậu, chỉ là nghĩ tới hoàng hậu lại giả mù sa mưa như vậy, còn phái thái y tới xem bệnh cho nàng.

      Lúc này, Tần lão phu nhân cũng vào, thấy sắc mặt của Tần Thư Dao tái nhợt, trong lòng rất khó chịu, lập tức vội bước lên phía trước, lại sờ trán của nàng, cảm thấy nóng, lập tức với nha hoàn bà tử bên: "Đây là có chuyện gì? Đêm qua đều rất tốt, sao hôm nay lại phát sốt? Các ngươi hầu hạ chủ tử thế nào hả?"

      Đám người Thi Vận vội vàng quỳ xuống, Tần Thư Dao giọng : "Vốn đêm qua bị cảm lạnh, chỉ là lúc trở về chưa phát tác, cũng trách được bọn họ!"

      Thái y theo sau lưng Tần lão phu nhân vào, khom người chào Tần lão phu nhân, sau đó trầm giọng : "Vẫn để cho ta bắt mạch cho vị tiểu thư này trước !"

      Thái y này Tần Thư Dao chưa từng thấy bao giờ, tuy rằng nhất cử nhất động của ông ta đều rất bình thường, nhưng nàng luôn cảm thấy có chỗ nào đó kỳ quái, nhưng nàng lại được là kỳ quái chỗ nào?

      Tần lão phu nhân lập tức thối lui đến bên, mà Tần Thư Dao vươn tay ra, để thái y bắt mạch, sau đó lại nhíu đầu mày, tiếp đó mới : "Thương thế của tiểu thư còn trở ngại, chỉ là mạch tượng của nàng có chút loạn, lão phu cũng ràng. Lão phu kê trước hai thang thuốc, tiểu thư uống trước, rồi lại bắt mạch tiếp!"

      Tần Thư Dao tin lời thái y này , độc hoa mê tình người nàng còn chưa được giải, mạch tượng có chút loạn cũng bình thường.

      Thái y tự bốc hai thang thuốc, lại bảo gã sai vặt bên người sắc thuốc, mà Ỷ Cầm bên cạnh hoàng hậu vẫn đều canh giữ ở Tần phủ. Thẳng đến khi thuốc được sắc xong, còn tự mình mang đến trước mặt Tần Thư Dao, ôn nhu : "Hoàng hậu nghe ngài bị thương, trong lòng sốt ruột thôi. Thế nào cũng ra lệnh bảo nô tì cùng đến hầu hạ, còn phải nhìn tiểu thư uống chén thuốc này xong, ngài ấy mới an tâm!"

      Tần Thư Dao nhìn chén thuốc đen thui trong tay Ỷ Cầm, trong lòng hiểu chén thuốc này chính là độc được, cho dù là độc dược, mệnh lệnh của hoàng hậu cũng dám theo. chỉ nàng, ngay cả Tần gia cũng dám đối kháng với hoàng hậu.

      Tuyết Ảnh nhìn cảm thấy thích hợp, cười qua, muốn nhận chén thuốc trong tay Ỷ Cầm: "Tỷ tỷ là tâm phúc bên người Hoàng hậu, sao dám kêu tỷ tỷ làm việc này, vẫn là để nô tì làm..."

      Nhưng mà tay Tuyết Ảnh vừa mới đụng tới chén sứ men xanh, Ỷ Cầm lập tức trợn to hai tròng mắt, lạnh lùng : "Hoàng hậu nương nương bảo nô tì làm chuyện, làm sao nô tì dám để người khác tiếp nhận."

      Tần Thư Dao biết mặc kệ chén thuốc này như thế nào, bản thân nhất định phải uống xong, bằng chỉ có làm cho hoàng hậu bất mãn, cũng làm Tần gia lâm vào khốn cảnh.

      "Lấy đến đây , nhân lúc còn nóng uống cho đỡ đắng!"

      Ỷ Cầm thấy Tần Thư Dao nghe lời, lập tức cười : "Tiểu thư cẩn thận nóng, chén thuốc này quý lắm. Cho dù rơi vãi chút cũng sao, chỗ Hoàng hậu có nhiều vị thuốc quý báu!"

      Tần Thư Dao lạnh lùng cầm chén sứ men xanh, sau đó cũng hề để ý tới Ỷ Cầm uy hiếp, cầm lấy chén lập tức uống hết.

      Thi Vận thấy Tần Thư Dao uống xong, vội vàng đưa qua cái hộp đựng mứt hoa quả, Tần Thư Dao tùy ý cầm lấy miếng mứt hoa quả, đưa vào miệng vị đắng vô cùng kia mới dần dần phai nhạt xuống.

      " cũng có thể trở về phục mệnh rồi!" Tần Thư Dao lạnh nhạt .

      Ỷ Cầm thấy Tần Thư Dao uống xong, cũng muốn ở lại chỗ này, đối với lạnh nhạt của Tần Thư Dao cũng để ở trong lòng, cười úi người thi lễ, lập tức mang theo người lui xuống.

      Việc này, Tần Thư Dao cũng chưa từng nhắc tới với Tần lão phu nhân, cũng sợ lão nhân gia thương tâm khổ sở.

      Cho dù nàng , trong phòng cũng có ít nha hoàn bên người Ngô thị, thấy tình hình như vậy, trở về với Ngô thị.

      Lúc vừa mới bắt đầu Ngô thị còn cảm thấy Tần Thư Dao được sủng ái, mới có thể được hoàng hậu để bụng như thế. tại nghe bọn nha hoàn phía dưới truyền lời, cảm thấy việc này như bà ta tưởng.

      Xem ra là Tần Thư Dao đắc tội hoàng hậu, hoàng hậu mới có thể như thế. Nghĩ đến đây, trong lòng Ngô thị vui mừng trận, trong mắt bà ta thoáng qua chút độc, với Quý ma ma bên: "Xem ra bản lãnh của xú nha đầu kia cũng tốt, Tam hoàng tử liên tiếp lập công, mà Tứ hoàng tử cũng lọt vào trong mắt Hoàng thượng, tại Hoàng hậu cũng bắt đầu động thủ rồi!"

      Quý ma ma biết việc kia, nhưng nghe xong cũng có thể đoán ra vài phần: "Chỉ là lão nô sợ chuyện này có liên lụy đến Tam tiểu thư hay !"
      Last edited: 10/5/16
      tú cầu thích bài này.

    4. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Chương 175: Thư Dao bệnh nặng được đưa vào chùa

      Hôn của hai người Tần Tuyết Như và Mộ Phượng Thiên cũng định xuống rồi, chỉ cần qua năm, Tần Tuyết Như phải gả . Chỉ vì chuyện Tần Thư Dao, mà làm hoàng hậu nhìn Mộ Phượng Thiên như cái đinh trong mắt, như vậy đối với Ngô thị mà là trâu bò đánh nhau ruồi muỗi chết!

      Ngô thị nghe vậy hơi nhíu mày, trầm giọng : "Tiểu súc sinh này, bản thân đắc tội người ta, lại còn liên lụy đến Như Nhi của chúng ta."

      Quý ma ma đứng ở bên chuyện, lại lát nữa Ngô thị mới : "Chuyện này cũng thể cứ như vậy, cũng phải với lão gia, mỗi ngày ông ta đều ở trong phòng con hồ ly tinh kia, chuyện bên ngoài, tất cả đều mặc kệ."

      Ngô thị xong lại tức giận vỗ lên bàn, sau đó mới đứng lên, : ", tại phải Lạc Vân viện, nhìn xem tiểu tinh kia làm gì!"

      Từ sau lần đó, Ngô thị rất ít Lạc Vân viện.

      Sáng sớm Tần Lương cũng biết hoàng hậu phái thái y xem bệnh cho Tần Thư Dao, tuy rằng ông cũng cảm thấy kỳ quái, lúc trước hoàng hậu cố ý tứ hôn cho Tần Thư Dao, tại lại nhiệt tình như vậy, có chút rất bình thường.

      Dù sao ông cũng là thần tử, mà hoàng hậu lại là quốc mẫu, cho dù ông hoài nghi, trước khi hoàng hậu chân chính động thủ, ông cũng thể cái gì.

      Ngày hôm đó, ông hạ triều lập tức Lạc Vân viện, Vân di nương săn sóc vì ông pha bình Bích Loa Xuân, lại tự mình giúp ông xoa bóp bả vai, ít chuyện vui.

      Bỗng nhiên bên ngoài truyền đến giọng nha hoàn, làm Tần Lương hơi nhíu mày.

      "Đại phu nhân tới!"

      Rèm châu bị vén lên, Ngô thị thấy Tần Lương ngồi ở trong phòng Vân di nương, cùng với Vân di nương hai người tình thâm ý nùng, trong lòng cảm thấy tức giận, tuy rằng bà ta cưỡng chế lửa giận, nhưng giọng điệu vẫn điêu ngoa: "Ai u, xem ra ta đến đúng lúc rồi! Muội muội là hiền thục, khó trách lão gia thích chỗ kia của ta!"

      Vân di nương vội vàng thối lui đến bên, cúi người thi lễ, sau đó gì.

      Sắc mặt Tần Lương có chút khó coi, lạnh lùng : "Sao bà lại tới đây?"

      "Chẳng lẽ ta thể tới? Hay ông sợ ta đến đây?"

      Ngô thị châm chọc khiêu khích, hoàn toàn quên mục đích bản thân tới chỗ này. Vẫn là Quý ma ma bên khẽ huých vào bà ta, bà ta mới nhớ tới. Bà ta nhìn thoáng qua Vân di nương, mới với Tần Lương: "Thiên hạ này đều phải thay đổi, ông vẫn còn ở chỗ này phong hoa tuyết nguyệt!"

      Tần Lương vừa nghe vẻ mặt lập tức thay đổi, ông trầm giọng : "Lời này có thể lung tung được sao!"

      Ngô thị nhìn thoáng qua Vân di nương, hừ lạnh tiếng, mang theo người ra ngoài.

      Quả nhiên sau lúc lâu, Tần Lương cũng ra ngoài. Tuy rằng trong lòng Ngô thị vui mừng, nhưng mặt vẫn rất khó coi.

      Đợi đến Tiêu Tương Uyển, Ngô thị đuổi mọi người , lại tự mình rót ly trà cho Tần Lương, mới giọng : "Hôm nay động tĩnh của Hoàng hậu ông nhìn thấy chứ? Đó đâu phải tới xem bệnh, ràng là bức Dao Nhi uống thuốc độc!"

      Tuy chuyện này là Ngô thị đoán, nhưng Tần Lương nghe xong, trong lòng rớt bịch tiếng.

      "Đây là có chuyện gì?"

      Ngô thị lại : "Tam hoàng tử liên tiếp lập công, Tứ hoàng tử lại được sủng ái. Nhưng mà Tứ hoàng tử là Hoàng hậu sinh ra, làm sao Hoàng hậu có thể khoan dung với Tam hoàng tử, nếu sau này thiên hạ là của Tam hoàng tử cũng thôi, nếu là của Tứ hoàng tử, như vậy Tần gia chúng ta..."

      Tuy rằng Tần Lương biết mấy câu Ngô thị đều phải mất đầu, nhưng ông cũng ràng những điều Ngô thị đều là , hơn nữa tại thân thể của hoàng thượng càng được như xưa.

      Ngô thị thấy Tần Lương bởi vì những lời ngỗ nghịch này của bà ta mà quở trách bà ta, lại : "Các đời Hoàng gia tranh ngôi vị hoàng đế đều như thế, chỉ là đáng thương Như Nhi của ta... Cũng phải chịu tai ương..."

      Tần Lương nghe xong sắc mặt càng thêm khó coi: "Như Nhi là nữ nhi của bà, chẳng lẽ Dao Nhi phải?"

      Ngô thị thấy sắc mặt Tần Lương khó coi, cũng hối hận vừa rồi bản thân nhất thời nhịn được, đợi lát, mới lại : "Lão gia, ông nhanh nhanh tìm cách. Dao Nhi và Tam hoàng tử có hôn ước, hối hôn là khẳng định được. Nếu thiên hạ này là của Tứ hoàng tử, đừng Như Nhi, chính là lão phu nhân cũng..."

      Bỗng nhiên Tần Lương đứng lên, chỉ vào Ngô thị phẫn nộ quát: "Ta còn hôm nay bà vào làm gì, vậy mà lại những lời này với ta. nghĩ tới bà vẫn giống như trước, lấy dạ tiểu nhân đo lòng quân tử. Dao Nhi là nữ nhi Tần gia chúng ta, mặc kệ là ai được thiên hạ, đều là chuyện muốn làm cũng được. Hơn nữa tại thân thể thánh thượng an khang, bà bắt đầu lo những chuyện kia, chẳng lẽ sợ truyền đến lỗ tai người khác sao?"

      Lúc đầu Ngô thị bị hành động của Tần Lương dọa giật nảy mình, sau đó thấy ông còn bảo vệ Tần Thư Dao, trong lòng vừa tức vừa giận, cũng đứng lên: "Vậy ông chút nên làm sao bây giờ? Hôm nay thái độ của Hoàng hậu thế nào ông cũng nhìn thấy rồi, cũng phải đau lòng nương Tần gia chúng ta, ước gì độc nó chết đấy thôi!"

      Tần Lương buồn rầu, lúc trước hoàng thượng hạ chỉ tứ hôn, ông còn cảm thấy vui mừng thôi, nhưng tại mới biết được điểm quan trọng trong chuyện này. Nếu tầm thường vô vị giống Mộ Phượng Thiên, vậy cũng thôi. Cố tình Mộ Thiếu Dục là người có dũng có mưu, còn vì Đại Minh Triều liên tiếp lập công, người như vậy cho dù là hoàng thượng cũng kiêng kị vài phần!

      "Chuyện này bà thể để lộ ra, chuyện của Hoàng gia chúng ta cũng tham gia." Tần Lương lại trầm tư lát, mới : " tại Dao Nhi bị thương, thái y phải tỉ mỉ tĩnh dưỡng hai tháng, ngày mai ta lập tức bẩm báo với Hoàng thượng, để Hoàng thượng trì hoãn hôn này, về phần những Trắc phi đó, tùy theo bọn họ!"

      Tuy rằng để Trắc phi vào cửa trước, chuyện này đối với thanh danh chính thê và quản lý chuyện nhà mà là rất khó khăn, nhưng Tần Lương cảm thấy có thể kéo dài chút thời gian cũng tốt, so với gả nữ nhi vào trong cung, lại bị hoàng hậu nhào nặn tốt hơn.

      Chuyện này đối với Tần Thư Dao mà phải chuyện tốt, tuy Ngô thị hài lòng với kết quả này, nhưng chỉ cần có thể làm Tần Thư Dao ngột ngạt, có thể làm cho con đường sau này của nàng khó , trong lòng bà ta cũng rất thoải mái.

      Cho nên bà ta cũng phản đối, chỉ trầm mặc lát lại : " bằng chúng ta đưa Dao Nhi vào trong chùa tĩnh dưỡng, cho dù Hoàng hậu muốn gây phiền toái cũng khó!"

      Lời này nghe qua tuy vì tốt cho Tần Thư Dao, nhưng ai chẳng biết điều kiện sống trong chùa làm sao so được với ở đây, hơn nữa nơi đó đều ăn chay niệm phật, khi nào thích hợp bệnh nhân dưỡng thương.

      Chỉ là Tần Lương cảm thấy thái độ của hoàng hậu có chút khác thường, đưa Tần Thư Dao vào trong chùa tĩnh dưỡng cũng tốt. Cho nên gật đầu, ngầm đồng ý.

      Ngô thị thấy trong lòng vui mừng thôi, đưa vào trong chùa, ngoại trừ điều kiện tệ ra, thân thể cũng tĩnh dưỡng được tốt, còn có sau này trở về vẫn biết đối mặt với chuyện gì nữa đâu.

      Ngô thị thấy sắc mặt của Tần Lương còn có chút khó coi, vội trấn an : "Lão gia yên tâm, tuy rằng trong chùa Thanh Phong kham khổ chút, nhưng thiếp cũng bảo nô tài phía dưới chăm sóc. Chờ Dao Nhi hết bệnh rồi, chúng ta lại đón trở về!"
      Last edited: 10/5/16
      Hale205 thích bài này.

    5. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 176: Trong chùa kham khổ Hoàng thượng sinh lòng nghi ngờ

      Chùa Thanh Phong.

      Ngô thị được Tần Lương đồng ý, mấy ngày sau lập tức mang theo Tần Thư Dao đến chùa Thanh Phong, mà Tần Thư Dao cũng có ý kiến gì, dù sao đợi ở trong chùa đối với nàng mà cũng đều giống nhau.

      "Con ở trong này tĩnh dưỡng, ni ở đây cũng bạc đãi con!" Tuy rằng mặt Ngô thị cười dịu dàng, nhưng trong lòng lại ước gì Tần Thư Dao bệnh chết ở trong này.

      Đương nhiên Tần Thư Dao hiểu tâm tư của Ngô thị, cho nên cố ý lộ ra vẻ mặt mệt mỏi, miễn cưỡng lên tiếng, rồi gì nữa.

      Ngô thị cũng giận, dù sao mấy ngày kế tiếp nàng ta cũng phải chịu khổ, quay lại với đám người Thi Vận: "Các ngươi cần phải hầu hạ tiểu thư, nếu tiểu thư có gì sơ xuất, cẩn thận da của các ngươi!"

      Đợi sau khi đám người Ngô Thị rồi, Tuyết Ảnh mới "phi" tiếng: "Hừ, bà ta có tâm tư gì, chúng ta còn biết sao. Ước gì đưa chúng ta đến nơi này, phải là muốn cho tiểu thư chúng ta khổ sở là gì!"

      Thi Vận vội vàng quát bảo ngưng lại: "Những lời này muội cũng dám loạn, nếu như bị người khác nghe thấy, bẩm báo với đại phu nhân, cẩn thận da của muội đấy!"

      Tuyết Ảnh lập tức cười : "Làm sao bọn họ đánh thắng được. Hơn nữa, phải là muội nhìn bọn họ rồi, mới dám sao!"

      Tần Thư Dao nghe bọn họ cãi nhau, phiền não trong lòng cũng dần dần biến mất. Mặc kệ hôm nay hoàng hậu cho nàng uống thuốc độc gì, hẳn cũng phải lập tức muốn mạng nàng, chỉ là kế tiếp nên như thế nào, nàng cũng bắt đầu dần dần mờ mịt.

      Chuyện xảy ra kiếp này chênh lệch với kiếp trước rất nhiều, rất nhiều chuyện còn nằm trong tầm khống chế của nàng nữa rồi. Chỉ là may mắn, người nàng bảo vệ giống kiếp trước.

      Tuy rằng người Hàn gia đưa ra cầu cực kỳ đáng giận, nhưng mà Tần lão phu nhân cũng lại nhiều lần hoà giải, cuối cùng ép giá xuống thấp chút. Tuy rằng vẫn rất ngang ngược, nhưng Tần lão phu nhân cũng cảm thấy người nhà như vậy thể gả qua, cho nên lập tức lấy những thứ mà bản thân tích góp ra, Tần Thư Dao cũng đưa ra ít tiền, mới hủy được cửa hôn này.

      Cho nên, tại tuy Tần Thư Dao bị giam lỏng ở chùa Thanh Phong, nhưng trong lòng chút cũng hoảng hốt. Bởi vì nàng biết nàng lại bị người vứt bỏ, chờ vết thương nàng lành hẳn, nhất định còn có thể trở về.

      Ở trong này tĩnh dưỡng hai ngày, Tần Thư Dao cảm thấy thân thể bắt đầu khó chịu vô cùng, tuy thể so với độc hoa mê tình, làm cho người ta lâm vào mê muội mà lại là trạng thái điên cuồng. Độc này càng mạnh hơn độc hoa mê tình, làm cho người ta đau đớn thôi, nhưng thần trí lại tỉnh táo, mỗi tấc da thịt đều đau đớn, làm cho nàng thể chịu đựng được.

      Đám người Thi Vận và Tuyết Ảnh nhìn thấy, đều hoảng hốt thôi, nhưng có biện pháp gì.

      "Nô tì phải tìm Ngũ hoàng tử ngay, để Ngũ hoàng tử phái người tới xem chút!"

      Tuyết Ảnh nhìn thấy bộ dạng này của Tần Thư Dao, trong lòng buồn bực thôi, ngày đó Ỷ Cầm cầm thuốc nàng cảm thấy kỳ quái thôi, nhưng vài ngày nay lại bởi vì vừa chuyển đến chùa Thanh Phong, rất nhiều chuyện, mà Tần Thư Dao cũng phát độc, cho nên cảm thấy việc gì. Lại nghĩ rằng trong lúc này lại phát tác, hơn nữa nhìn bộ dạng của Tần Thư Dao, dường như đau đớn vô cùng.

      Thi Vận cũng cảm thấy nên vội vàng bẩm báo với Mộ Thành Hi, dù sao bọn họ là người Mộ Thành Hi phái tới hầu hạ Tần Thư Dao, tại chủ tử sinh bệnh, đương nhiên phải bẩm báo.

      Tuyết Ảnh cũng đứng lại lâu, ra roi thúc ngựa về tới kinh thành. Mà trong chùa Thanh Phong cũng chỉ để lại hai người Thi Vận và Ngưng Sương chăm sóc.

      Chỉ là độc này đến nhanh, từ từ, vẻn vẹn tra tấn Tần Thư Dao gần canh giờ, đến xương cốt đau đớn mới dần dần biến mất. Mà lúc này mặt Tần Thư Dao đầy mồ hôi lạnh, sắc mặt tái nhợt như tờ giấy, làm cho người ta nỡ nhìn.

      Thi Vận đỡ Tần Thư Dao, nhàng giúp lau mồ hôi người Tần Thư Dao, thấy hai bàn tay nàng đỏ, mà môi cũng bị cắn cho chảy máy, trong lòng rất khó chịu.

      Lúc này, Mộ Thành Hi cũng vội vàng tới, nhìn thấy Tần Thư Dao khép chặt hai mắt, vẻ mặt tái nhợt, khác với vài ngày trước nhìn thấy Tần Thư Dao khỏe mạnh, hoàn toàn như người bị bệnh lâu năm.

      Mộ Thành Hi đau đớn, hành động của hoàng hậu cũng biết, mà vài ngày nay cũng tìm thấy Tam ca. Hoàng thượng cũng bắt đầu hoài nghi , sứt đầu mẻ trán rồi, mà Tần Thư Dao lại bệnh thành như vậy.

      "Đây là có chuyện gì? Sao lại biến thành bộ dạng này? Tam ca đâu? Sao cũng thấy huynh ấy!"

      Mộ Thành Hi đến bên giường Tần Thư Dao, ngồi ở mép giường, sau đó nhàng nắm tay nàng, chỉ cảm thấy tay nàng lạnh lẽo thấu xương.

      Thi Vận ra chuyện mà bọn họ gặp phải ngày hôm đó, nghĩ đến tại Mộ Thiếu Dục còn tĩnh dưỡng.

      Mộ Thành Hi trầm tư lát, mới : "Độc người nàng kỳ quái, ta tìm Tam ca trước, Mặc Kiếm bên người huynh ấy là đại phu tồi!" xong lập tức đứng lên, sau đó vội vàng rời .

      ngày này, Tần Thư Dao đều mê man, chưa tỉnh lại.

      Đợi đến ngày thứ hai, Mộ Thành Hi mới mang theo người vội vội vàng vàng vào.

      Mặc Kiếm nhìn thấy bộ dạng của Tần Thư Dao, cũng phát hoảng, ngày đó khi đưa nàng về phủ, tinh thần của Tần Thư Dao coi như tồi, sao mới ngắn ngủn mấy ngày bị tra tấn thành có hình người thế này!

      bước lên phía trước mấy bước, sau đó lại bắt mạch cho nàng, tiếp đó khiếp sợ : "Độc này sợ là khó giải!"

      Mộ Thành Hi thấy Mặc Kiếm cũng từ bỏ, cau mày hỏi: "Đây rốt cuộc là độc gì? Chẳng lẽ chút biện pháp cũng có?"

      Mặc Kiếm trầm tư lát mới : "Tạm thời ta cũng biết cách giải độc, chỉ có thể phối ít thuốc, để khi nàng phát độc đau đớn như vậy.

      Mộ Thành Hi cũng biết tại tạm thời chỉ có thể như vậy, Mặc Kiếm giúp nàng chuẩn bị thuốc, lại tự mình sắc thuốc cho Tần Thư Dao, đợi khi nhìn thấy Tần Thư Dao uống vào, lại dặn đám người Thi Vận dùng thuốc thể nào, uống vào giờ nào, mới rời .

      Ngày hôm sau, Tần Thư Dao vẫn ngủ say sưa, giống như trải qua đau đớn đêm qua.

      Nhưng mà bên trong hoàng cung, lại nổi lên trận phong ba.

      Từ sau ngày đó, Mộ Thiếu Dục luôn hôn mê bất tỉnh, thẳng đến ba ngày sau mới tỉnh lại, chỉ là vết thương của quá nặng, cho nên Mặc Kiếm đề nghị tĩnh dưỡng hai ngày trước rồi mới về cung. Lại nghĩ rằng thời gian đó, trong cung ngoài cung lại xảy ra nhiều chuyện như vậy, điều này cũng là Mặc Kiếm và Mộ Thiếu Dục đoán trước được.

      Dưỡng Tâm điện.

      Hoàng thượng ngồi ở long ỷ vàng óng ánh sáng ngời, vẻ mặt giận giữ: "Dục Nhi, vài ngày nay con nơi nào? Sao thông báo tiếng!"

      Mộ Thiếu Dục nghe tin tức từ Mộ Thành Hi, lập tức trở về cung, lúc này tuy vết thương của tốt, nhưng sắc mặt vẫn tái nhợt.

      hai tay ôm quyền, quỳ gối xuống, trầm giọng : "Vài ngày trước, Nhi thần săn thú, nghĩ tới gặp phải kẻ xấu, bị thương. Cho nên luôn ở trong thành tĩnh dưỡng!"die»n。dٿan。l«e。qu»y。d«on

      dối như vậy, đương nhiên hoàng thượng tin. Trong lòng ông từ ngày hoàng hậu gieo xuống mầm mống, rồi chậm rãi nẩy mầm, tại xanh um tươi tốt.

      Mộ Thiếu Dục thấy hoàng thượng vẫn muốn tin , lập tức kéo áo ra, quả nhiên ngực còn băng vải trắng, mà mặt còn chảy ra vết máu.

      Hoàng thượng nhìn thoáng qua, sắc mặt càng thêm khó coi, với thái giám bên: " mời thái y đến, xem vết thương cho Tam hoàng tử!"
      Last edited by a moderator: 10/5/16
      Hale205 thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :