1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Đích nữ muốn hưu phu - Khanh Dư (Full+eBook)

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 167: Lão phu nhân tức giận trách cứ

      Tần Khả Cầm đều luôn chôn mình ở trong chăn khóc thút thít, những lời bọn họ đều nghe được ràng.

      Trong lòng nàng đương nhiên muốn Hàn gia biết, nàng sớm có tình ý với Hàn Thế Quân. Nhưng tại bản thân bị làm bẩn, cho dù phát sinh quan hệ, như vậy hai người bọn họ ôm nhau ngủ đêm cũng là . Thân thể của nàng ô uế, làm sao có thể gả cho Hàn Thế Quân.Bạn đọc truyện tại *******************.

      Nhưng mà nàng lại đồng ý gả cho Tô Nhược Hoài, trong lòng nàng mâu thuẫn vô cùng, biết nên làm thế nào cho phải.

      Tô Nhược Hoài mặc y phục chỉnh tề xong, người cũng cùng với Mộ Thành Hi ra ngoài thương lượng kế tiếp nên làm thế nào cho phải.

      Trong lòng Tần Thư Dao cũng có chút áy náy, nhưng nàng thể trơ mắt nhìn muội muội của mình nhảy vào trong đống lửa. Hôn của muội ấy và Hàn Thế Quân định xuống, nếu làm mưu kế này, nàng nghĩ ra nên dùng biện pháp gì để ngăn cản hôn này.

      Nàng nhàng vuốt mái tóc đen của Tần Khả Cầm, ôn nhu : "Muội cũng đừng khóc, chuyện này cũng phải muội sai. Hơn nữa, Tô công tử cũng , nguyện ý phụ trách với muội, tỷ thấy người kia cũng tệ..."

      Bỗng nhiên, Tần Khả Cầm bỏ chăn ra, lớn tiếng khóc : "Tỷ tỷ biết cái gì? Tỷ tỷ gả cho Tam hoàng tử, đương nhiên rất vui mừng. Ta vất vả mới thích người, nghĩ tới cứ như vậy mà bị làm hỏng! Còn bằng ta chết quách !" xong Tần Khả Cầm muốn giãy giụa xuống giường, muốn đâm đầu chết. Truyện này chỉ đăng miễn phí ở ******************* những trang khác chỉ là hàng ăn cắp.

      Tần Thư Dao vội vàng ngăn lại, lớn tiếng quát: "Muội cho rằng tỷ tỷ nguyện ý gả cho Tam hoàng tử sao? Muội cho rằng vì sao hoàng thượng thoải mái tứ hôn như vậy, muội cho rằng tỷ tỷ chưa từng trải qua chuyện này sao? Muội còn may mắn hơn rồi, Tô công tử làm người chính trực, mạnh mẽ hơn Hàn công tử kia trăm ngàn lần."

      Tất cả mưu trong hoàng cung, đều bị hoàng thượng làm biến mất. Cho nên người ngoài hoàn toàn biết, hôn của Tần Thư Dao và Mộ Thiếu Dục, là vì có người cố ý hãm hại.

      Tuy rằng Tần Thư Dao cũng dùng biện pháp như vậy, thiết kế muội muội của mình. Nhưng đó là bởi vì bản thân ràng Hàn Thế Quân là người thế nào, cho dù Hàn Thế Quân muốn có vinh hoa phú quý vĩnh viễn, cho nên mới ở cùng chỗ với Tần Khả Cầm.

      Bởi vì Hàn Thế Quân biết Tần Thư Dao cực kỳ để ý Tần Khả Cầm, chỉ cần cột Tần Khả Cầm vào bên người. Như vậy, mặc kệ Hàn Thế Quân có cầu gì, Tần Thư Dao đều đáp ứng.

      Hơn nữa Tần Thư Dao là Tam hoàng tử phi tương lai, quyền thế sau này của nàng tuyệt đối có thể trợ giúp Hàn Thế Quân.

      Đây là Hàn Thế Quân tính toán tỉ mỉ, Tần Thư Dao lại ràng.

      Chuyện này Tần Khả Cầm nữa, chỉ cúi đầu thấp giọng thút thít.

      Tần Thư Dao bất đắc dĩ thở dài hơi, ôn nhu : "Việc này người biết đến nhiều lắm, tỷ cũng với người ngoài. Ngũ hoàng tử cũng là người tin được, tỷ phải về với tổ mẫu, để tổ mẫu ra mặt hủy hôn này. Sau đó qua nửa năm nữa, Tô gia lại tới cầu hôn, việc này coi như là kết thúc!"

      Mưu kế này đối với Tần Thư Dao mà tuy rằng tồi. Nhưng Tần Khả Cầm lại cam lòng. Người nàng luôn nghĩ đến cũng chỉ có mình Hàn Thế Quân, nàng sớm quý thôi, vất vả hai người mới có hôn ước, nghĩ tới cứ như vậy mà bị làm hỏng.ddieen ddan lee quy ddoon

      Tần Thư Dao chỉ cho rằng Tần Khả Cầm thương tâm khổ sở tạm thời, dù sao con người Tô Nhược Hoài cũng tồi, gia thế bối cảnh cũng tệ, cũng nguyện ý phụ trách, người biết chuyện này cũng nhiều. Chỉ cần bọn họ làm tốt, như vậy cũng có người hoài nghi.

      Xảy ra việc này, Tô Nhược Hoài cũng còn hứng thú săn thú, Tần Thư Dao thấy Tần Khả Cầm luôn sa sút, cũng sợ muội ấy luẩn quẩn trong lòng, hơn nữa nàng còn muốn nhanh trở về xử lý chuyện hối hôn.

      Hôm đó bọn họ ở lại trong thôn trang, mà đều vội vàng trở về kinh thành.

      Những người khác chỉ cảm thấy Tô Nhược Hoài có chút cổ quái, nhưng lại đặt ở trong lòng.

      Sau khi trở lại Tần phủ, Tần Thư Dao lập tức mang theo Tần Khả Cầm đến Vinh Thọ viện, muốn hối hôn, như vậy cần phải có Tần lão phu nhân hỗ trợ, hơn nữa chuyện này cũng thể gạt Tần lão phu nhân, năm mười đều cho bà biết.

      Cho nên Tần Thư Dao qua Vinh Thọ viện, lập tức đuổi tất cả nha hoàn, bà tử ra ngoài.

      Tần lão phu nhân chân tướng, kinh ngạc nhìn Tần Thư Dao : "Xảy ra chuyện gì?"

      Tần Khả Cầm ngồi ở ghế, cầm khăn chỉ lo khóc.

      đường về, nàng cũng khóc đường. Tần Thư Dao nhìn mà lòng đau đớn, chỉ là chuyện làm đến bước này, phải giải quyết dứt khoát thể do dự.

      Cho nên Tần Thư Dao chuyện phát sinh đêm qua và sáng nay cho Tần lão phu nhân nghe, sau khi Tần lão phu nhân nghe xong kinh ngạc lớn, trong chốc lát thể tiêu hóa nổi.

      Tần Khả Cầm chỉ cảm thấy nhục nhã chịu nổi, nàng bỗng nhiên đứng lên, muốn đâm đầu vào cột. May mắn Tần Thư Dao luôn có phòng bị, vội vàng ngăn nàng lại.

      "Muội làm cái gì vậy hả? Tổ mẫu cũng phải người ngoài, chỉ có tổ mẫu ra mặt, Hàn gia mới có thể từ hôn. Muội mới có thể trong sạch lập gia đình!" Tần Thư Dao chỉ tiếc rèn sắt thành thép quát lớn.

      Lúc này Tần lão phu nhân cả kinh sợ hãi, nhưng cũng bình tĩnh, bà lạnh mặt nhìn thoáng qua Tần Thư Dao, chuyện này có chút kỳ quái, chỉ là nương Tô gia có gặp qua lần, là người thông minh hiểu biết, quả là người tệ. Nghĩ đến Tô Nhược Hoài kia hẳn là cũng người tốt. Hơn nữa bà cũng thích Hàn Thế Quân, dù sao bà lớn tuổi, nhìn người cũng chuẩn hơn nhiều, ánh mắt của Hàn Thế Quân mang theo tính kế, nếu phải Ngô thị gật đầu đồng ý, bà cũng thể đồng ý cửa hôn này.

      Chỉ là nghĩ tới bây giờ lại xảy ra loại chuyện này, tuy rằng Tô gia phụ trách, nhưng bọn họ cũng phải tìm ra được lý do từ hôn hợp lý mới được!

      "Cháu cũng đừng khóc. Chuyện này chừng cũng là chuyện tốt!" Tần lão phu nhân lạnh mặt giọng .

      Tuy rằng bà già , thế nhưng còn chưa đến mức già đến hồ đồ, chuyện này tuy rằng kỳ quái, nhưng tỉ mỉ suy nghĩ kỹ là hiểu được. Chỉ là có chút buồn bực Tần Thư Dao lại dính vào, may mắn Tô công tử kia vẫn hiểu biết, bằng Tần Khả Cầm có nhảy vào sông Hoàng Hà cũng rửa sạch.

      Tần Khả Cầm vừa nghe, ngẩn ra, lập tức lại khàn giọng : "Tổ mẫu, chuyện này có gì tốt. Trong sạch của cháu đều còn, tốt cái gì chứ!"

      tại nàng hối hận vô cùng, nàng nên ra khỏi kinh thành, nên thành thành đợi ở trong nhà.

      Tần lão phu nhân than tiếng, khuyên: "Tiểu tử Hàn gia kia thích hợp với cháu, tính tình cháu yếu đuối. Gia đình phức tạp như vậy, làm sao cháu chịu nổi. Tô gia tồi, gia thế bối cảnh đơn giản, phức tạp. Nếu cậu bé đó nguyện ý cưới cháu, vậy cũng là cháu có phúc!"

      Tần Thư Dao nghe xong lời Tần lão phu nhân , trong lòng vui mừng thôi. Vừa rồi nàng thấy Tần lão phu nhân dùng ánh mắt sắc bén liếc nhìn nàng, còn tưởng rằng bị bà nhìn thấu, tại thấy bà gật đầu đồng ý, trong lòng cũng thoải mái chút.

      Chỉ là Tần Khả Cầm cũng là người cứng rắn, hơn nữa trong lòng nàng cũng sớm quý Hàn Thế Quân thôi, lại cảm thấy Tô Nhược Hoài là người rất ác. Chính là nếu từ hôn, bản thân cũng biết nên xử lý như thế nào.

      Nàng khẽ cắn răng, trầm tư lát : "Chuyện này người biết đến cũng nhiều lắm, chỉ cần hai người , Hàn gia cũng biết. Huống hồ... Huống hồ ta cũng còn trong sạch ..."
      Last edited by a moderator: 1/4/16
      tú cầuHale205 thích bài này.

    2. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 168: Bức bách từ hôn có người bi thương

      Sau khi Tần Thư Dao nghe xong, khi sắp hộc máu, nàng hao hết tâm tư, vì chỉ muốn nhìn thấy thân muội muội của mình nhảy vào hố lửa, nghĩ tới Tần Khả Cầm đến mức này rồi, còn muốn gả qua.die/dan/l/e/quy/don

      May mắn, ngay từ đầu nàng dùng liều mạnh, nếu cửa hôn này khó lui rồi.

      Tuy rằng Tần lão phu nhân vì sao Tần Thư Dao oán hận Hàn Thế Quân như thế, thậm chí còn làm ra loại chuyện này, để Tần Khả Cầm hối hôn. Nhưng mà bà biết Tần Thư Dao rất tốt với Tần Khả Cầm, nhất định thương tổn muội muội của nó.

      Cho nên, lần này nó làm như vậy, nhất định có nguyên nhân của nó. Hơn nữa, gia đình Hàn gia như vậy, Tần lão phu nhân cũng chướng mắt.

      "Hồ nháo!" Tần lão phu nhân lạnh mặt, phẫn nộ quát.

      Tần Khả Cầm bị quát, hai mắt lại chứa nước mắt, chỉ là cắn răng dám khóc.

      Tần lão phu nhân uống ngụm trà, lấy lại sức lực, mới lại : " tại cửa hôn này lui cũng phải lui, cháu cũng đừng náo loạn, cho dù sau này Tô gia nuốt lời, lão bà tử ta đây cũng giúp cháu tìm được mối tốt hơn."

      Tần Khả Cầm nghe vậy đột nhiên ngẩng đầu, kinh hoảng : "Vậy vì sao còn lui, còn bằng giấu giếm, để cháu gả vào Hàn gia. Nếu có người biết..."

      Nàng còn chưa hết, bị ánh mắt nghiêm khắc của Tần lão phu nhân dọa cho dám nữa.

      "Cháu có thể bảo đảm chỉ có mình Ngũ hoàng tử biết? Trong thông trang có nhiều người như vậy, chừng bề ngoài mọi người mà thôi. Nếu cháu gả qua, Hàn gia lại biết từ đâu biết được, vậy cháu phải làm sao?"dieenddanleequyddon

      Tần lão phu nhân đứng lên, với Tần Thư Dao: "Cháu bảo Lục ma ma tiến vào, trang điểm cho ta chút. tại ta phải Hàn gia!"

      Bà cũng bất mãn với cửa hôn này, lại thể nghĩ được biện pháp từ hôn. tại rốt cuộc có được cơ hội, đương nhiên cũng thể cứ như vậy mà buông tha.

      Tần Khả Cầm vừa nghe nước mắt trong mắt giống như bị cắt đứt sợi dây, chảy từng giọt xuống, nhưng cũng dám lại lên tiếng. Nàng biết tổ mẫu và tỷ tỷ của mình quyết tâm muốn hối hôn.

      Tần Thư Dao thấy Tần lão phu nhân hành động nhanh chóng mà nhanh nhẹn, trong lòng cũng kiên định ít. Chỉ là nàng vẫn lo lắng cho Tần Khả Cầm, tuy trong lòng nàng áy náy, lại thể nhẫn tâm.die.n.d.a.n.l.e.q.u.y.d.o.n

      "Tỷ và muội trở về phòng nghỉ ngơi!" Tần Thư Dao nhìn hai mắt đỏ bừng của Tần Khả Cầm, má đều là nước mắt, trong lòng khó chịu cực kỳ.

      Tần Khả Cầm lại bỗng nhiên ngẩng đầu, hung dữ nhìn nàng, lạnh lùng : " cần tỷ giả mù sa mưa như vậy!"

      Ánh mắt, giọng điệu như vậy. Rất giống kiếp trước, Tần Thư Dao kinh ngạc đứng tại chỗ, cả người càng cứng ngắc, lại có biện pháp nào nhúc nhích.

      Thẳng đến khi Tần Khả Cầm rời khỏi phòng, nước mắt của nàng mới từ trong mắt tuôn ra, mặc kệ kiếp này Tần Khả Cầm hận nàng thế nào, nàng đều làm cho muội ấy sống tốt, trải qua an nhàn. Tuyệt đối giống như kiếp trước, cuối cùng rơi vào kết quả thê lương.

      Việc hôm nay, làm Tần Thư Dao vừa mệt vừa đau lòng. Khi nàng trở lại Hinh Hương Viện, canh giờ còn sớm, mà trong phòng lại có thêm người.

      Đối với việc Mộ Thiếu Dục bỗng nhiên xuất , Tần Thư Dao cũng sớm quen, nàng nhìn thoáng qua hộp đựng thức ăn bàn, trong lòng vô cùng mệt mỏi, bỗng nhiên cảm thấy có chút hơi ấm.

      "Ngài tới lúc nào?"

      Từ ngày ấy, sau khi hai người tan rã trong vui, Mộ Thiếu Dục vẫn đều đến mỗi ngày, vẫn mỗi ngày đưa thuốc và máu. Độc của Tần Thư Dao cũng tái phát nữa.

      Hơn nữa từ sau ngày kia, hai người gặp mặt đều chuyện.

      Chỉ là hôm nay Tần Thư Dao quá mệt, nàng muốn cái ôm ấm áp, nàng muốn ai đó có thể an ủi nàng. Nàng biết bản thân tính kế muội muội của mình, quả có chút đáng giận, nhưng nàng nghĩ ra biện pháp khác.

      Cho nên khi thể xác và tinh thần của nàng quá mệt mỏi, nhìn thấy Mộ Thiếu Dục, nàng rất muốn tiến lên, nằm ở trong lồng ngực ấm áp của . Chỉ là nàng vẫn còn duy trì chút lý trí, bởi vì nàng biết ấm áp của Mộ Thiếu Dục, cho nàng, mà là cho nữ nhân khác.

      Nhưng mà nàng lại rất đơn, nàng muốn trò chuyện, nàng muốn ra hết tất cả những buồn bực u sầu trong lòng.

      Đương nhiên Mộ Thiếu Dục cũng phát vẻ u sầu mặt Tần Thư Dao, biết hôm qua Tần Thư Dao theo Mộ Thành Hi săn thú, cũng biết nàng ở bên trong thôn trang vùng ngoại thành, đêm về.

      Trong lòng có tràn đầy lửa giận, khi nhìn thấy Tần Thư Dao muốn chất vấn phen, nhưng lúc nhìn thấy nàng mệt mỏi xuất ở trước mặt của , lại cảm thấy đau lòng thôi.

      "Vừa tới lát!"

      Thực ra tới đây hơn nửa canh giờ, suýt chút nữa muốn lao ra ngoài tìm Tần Thư Dao. Chính là bị bản thân kiềm chế lại.

      Tần Thư Dao nở nụ cười nhàn nhạt, nàng ngồi xuống, lại : "Qua nửa tháng nữa, ta phải gả cho ngài. Nếu ngài nguyện ý, tại còn kịp!"

      Mộ Thiếu Dục nghi hoặc nhìn Tần Thư Dao.

      Nàng lại : "Tuổi của cũng còn nữa."

      Mộ Thiếu Dục nghe vậy cau mày, thích Trịnh , chỉ vì Trịnh theo từ , cũng quen có cái đuôi kia. Chỉ là loại tình cảm đó phải tình , tuy rằng biết tình chân chính là cái gì, thế nhưng có thể phân chia ràng.

      "Phụ hoàng đồng ý, hơn nữa hoàng hậu cũng nhân cơ hội bày kế!"

      Vài ngày nay luôn tìm đám người Bạch Tu Sinh, nhưng mà mặc kệ dùng bao nhiêu binh mã, bọn họ giống như biến mất đời này rồi, tìm thế nào cũng tìm thấy bọn họ.

      Xem ra hoàng hậu giúp bọn họ trốn, kế tiếp khẳng định có mưu lớn hơn nữa.

      Tần Thư Dao nghe xong, trong lòng có chút khó chịu, đồng ý từ hôn, chỉ là vì hoàng thượng đồng ý, hoàng hậu lại cố ý hãm hại ?

      "Canh giờ cũng còn sớm nữa, nàng nhanh chóng uống hết thuốc!" Mộ Thiếu Dục nhìn nàng giọng .

      Tần Thư Dao khẽ gật đầu, ngoan ngoãn uống hết thuốc. Sau khi uống xong, lại nhìn thấy Mộ Thiếu Dục vẫn ngồi đó chịu , lại : "Ngũ hoàng tử cũng hồi cung rồi, Tam hoàng tử cũng nên về thôi!"

      "Chờ lúc nữa, ta mang nàng chỗ. Nàng đừng chạy loạn!" xong Mộ Thiếu Dục lập tức đứng lên, ra khỏi phòng.

      Thực ra ngày hôm qua muốn mang Tần Thư Dao , chỉ là ngày hôm qua khi mang thuốc đến cho Tần Thư Dao, Tần Thư Dao vội vội vàng vàng ra khỏi cửa. Hoàn toàn cho cơ hội.

      Tần Thư Dao để ở trong lòng, trong lòng, trong đầu nàng, đều vẫn là ánh mắt chỉ trích của Tần Khả Cầm. Nàng bắt đầu có chút hoài nghi, chẳng lẽ bản thân làm sai rồi? Chẳng lẽ chỉ cần để Tần Khả Cầm gả cho người muội ấy , mới là tốt sao? Cho dù người kia tội ác tày trời, như vậy cũng muốn để muội ấy gả qua sao?

      Cả buổi sáng, trong lòng của Tần Thư Dao đều thể bình tĩnh được, chỉ có thể dựa vào cửa sổ, nhìn tuyết rơi bên ngoài.

      Đợi cho đến giữa trưa, Tần lão phu nhân mới trở về từ bên ngoài, Tần Thư Dao nghe được tin tức, lập tức đến Vinh Thọ viện.

      Vinh Thọ viện.

      Sắc mắt của Tần lão phu nhân có chút khó coi, bà đuổi hết tất cả mọi người, chỉ để lại mình Tần Thư Dao.

      "Cháu ta nghe chút, việc này có phải cháu làm ?"

      Tần Thư Dao biết chuyện này thể gạt được Tần lão phu nhân, hơn nữa nàng cũng định giấu bà. Cho nên thành gật đầu
      Last edited by a moderator: 1/4/16
      tú cầuHale205 thích bài này.

    3. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 169: Từ hôn thành công bị bắt chẹt

      Thực ra hôm qua Tần lão phu nhân cảm thấy Tần Thư Dao có gì đó đúng, trời lạnh như vậy, thế nào cũng phải dẫn Tần Khả Cầm ra ngoài theo đám thiếu gia kia săn thú.

      Tuy rằng cũng có mấy nương , nhưng tính tình của Tần Thư Dao luôn lạnh lùng, làm sao tới những nơi náo nhiệt như thế kia.

      Quả nhiên, hôm nay sau khi Tần Thư Dao mang theo Tần Khả Cầm trở về, xảy ra loại tình này.

      Tần lão phu nhân thấy bộ dạng này của nàng, vươn ngón tay ra chỉ, cuối cùng lại được câu chỉ trích nào, chỉ có thể bất đắc dĩ thở dài hơi.

      Tần Thư Dao vội vàng qua, giúp đỡ Tần lão phu nhân nhuận khí, sau đó giọng điệu mang theo ý xin lỗi : "Cháu cũng vì muốn tốt cho nhị muội. Hàn công tử là dạng người gì, cháu rất ràng. Lúc trước ta muốn mượn Ngụy Tử đến quyến rũ cháu, sau này bị cháu nhìn thấu. ta cũng yên tĩnh trận. Nhưng nghĩ tới sau khi cháu và Tam hoàng tử có hôn ước, ta lại đánh chủ ý tới người muội muội, ta phải thích nhị muội, ta còn cố ý hạ độc nhị muội, ép cháu giúp ta làm việc. Người ác độc như vậy, làm sao cháu có thể để nhị muội gả cho ta được!"

      Việc này, Tần Thư Dao cũng muốn giấu giếm. Hơn nữa muốn được Tần lão phu nhân ủng hộ và thông cảm, như vậy phải thành ràng với bà.

      Tuy rằng Tần lão phu nhân cũng thích Hàn Thế Quân, lại nghĩ rằng ta lại là người có tâm địa gian xảo như vậy, ngay từ đầu hạ quyết tâm muốn kết hôn với nương Tần gia.

      Nghĩ đến cũng đúng, thứ tử tam phòng, lại trưởng thành. Còn có thể thành công làm người kế tục của đại phòng, lại có thể kế tục vị trí Hầu gia. Tính toán và tâm kế của người này, tuyệt đối phải bà có thể tưởng tượng được.

      Tần Thư Dao thấy Tần lão phu nhân hé răng, cho rằng bà tin, lại : "Lúc trước Ngụy Tử chết thảm, tổ mẫu còn nhớ chứ ạ! Hậu viện của ta cũng phải lần đầu tiên phát sinh loại tình này. Cho dù chỉ chuyện đó, Cầm Nhi cũng thể gả qua!"

      Lúc này Tần lão phu nhân mới khẽ gật đầu, tuy trong lòng bà khiếp sợ thôi, mặt vẫn lạnh nhạt, bà than tiếng, lôi kéo tay Tần Thư Dao, : "Hàn gia chịu từ bỏ ý đồ như vậy, là..."

      Tần Thư Dao biết Hàn Thế Quân tuyệt đối buông tha miếng thịt béo bở như vậy.

      "Bọn họ muốn cái gì?"

      Tần lão phu nhân thở dài tiếng, mới : "Lúc trước khi hạ quyết định, bọn họ cũng nâng mười rương sính lễ. Những thứ đó trả lại cho bọn họ là phải làm. Chỉ là nghĩ tới bọn họ công phu sư tử ngoạm, lại mốn chúng ta bồi thường gấp đôi, còn muốn chúng ta lại bồi thường thêm ba mươi vạn lượng bạc. Đây phải là cướp sao!"

      Hàn gia thiếu tiền, Tần Thư Dao ràng. Bằng kiếp trước nàng cũng độc ác, lấy tất cả đồ cưới mẹ đẻ lưu lại.

      Chính là nghĩ tới bên kia là cái động đáy, trụ cột người Hàn gia cũng sớm hỏng rồi, nhưng vẫn còn muốn hưởng thụ đãi ngộ quý tộc, mọi chi phí ăc mặc đều phải tốt.

      Như vậy cho dù nhiều bạc dùng cũng hết.

      tại Hàn gia muốn nhân lúc cháy nhà mà hôi của, vơ vét số bạc lớn.

      Tần Lương là quan văn, lại thanh liêm, ngoại trừ bổng lộc mỗi tháng, cơ bản là rất ít có khoảng khác thu vào. Trong tay Ngô thị còn có hơn mười gian cửa hàng, nhưng mà sao Ngô thị đồng ý lấy ra chứ. Mà trong tay của Tần lão phu nhân cũng có mấy gian cửa hàng, nhưng mà bà cũng cam lòng vô duyên vô cớ đưa cho Hàn gia nhiều bạc như vậy.

      Trong tay Tần Thư Dao cũng có hai gian cửa hàng, tuy rằng hơn nửa năm nàng quản lý. Nhưng lúc trước nàng thu mua lụa mỏng, sớm bắt đầu tăng giá rồi. Mỗi ngày Lí chưởng quầy đều cười hì hì cầm bàn tính, ngừng tính sổ sách. Nàng cũng kiếm được ít bạc, nhưng nàng cũng cam lòng!

      "Chúng ta hối hôn quả là chúng ta sai trước, nhưng có ai từng thấy hối hôn bồi thường nhiều như vậy chưa. Bồi thêm mười rương sính lễ, còn phải lại bồi thêm ba mươi vạn, đây phải là bắt chẹt sao!"

      Tần lão phu nhân cũng buồn rầu, bà lớn tuổi như vậy, chịu đưa gương mặt già nua này ra, cũng là tâm muốn tốt cho Tần Khả Cầm. Nhưng mà tại cần nhiều bạc như vậy, trong thời gian bà cũng lấy ra được, hai là Tần Lương và Ngô thị biết, nhất định hoài nghi hỏi. Đến lúc đó bọn họ lại nên trả lời như thế nào.

      Tần Thư Dao cúi đầu trầm tư lát, nàng biết chuyện này còn phải mời Mộ Thành Hi hoặc Mộ Thiếu Dục đến hỗ trợ, chỉ là nàng cảm thấy nàng nợ bọn họ nhiều rồi, nàng muốn phiền toái bọn họ.

      "Tổ mẫu, ngày mai bà mang theo Tam thẩm theo. Miệng lưỡi của Tam thẩm rất lợi hại, chừng còn có thể thảo luận xuống ít!" Tần Thư Dao biết Tần lão phu nhân cố hết sức.

      Tần lão phu nhân cũng muốn mang theo Lại thị , dù sao miệng lưỡi Lại thị lợi hại, hơn nữa cũng nghe lời của bà. Nếu Ngô thị biết, khẳng định muốn , đến chỗ kia chừng còn hòa giải nữa.

      "Về phần chỗ bọn họ, chúng ta lấy theo lý do của Hàn gia, thân thể Cầm Nhi tốt, còn phải tĩnh dưỡng ba năm. Hàn gia lại vội, chúng ta cũng đồng ý để bọn họ lãng phí thời gian, để bọn họ nhanh chóng tìm được người khác!"

      Lúc trước Hàn Thế Quân và thái phu nhân Hoàng thị đến đây, muốn qua năm lập tức để bọn họ thành thân, nhưng đều bị Tần lão phu nhân cự tuyệt, cũng may mắn Tần lão phu nhân đồng ý, bằng Tần Thư Dao biết nên làm thế nào cho phải.

      Tần lão phu nhân cũng cảm thấy Tần Thư Dao lấy cớ này rất tốt, vài ngày nay bà cũng sợ Tần Khả Cầm làm ra việc ngu ngốc, sớm tuyên bố với bên ngoài Tần Khả Cầm bởi vì cảm lạnh, cho nên muốn tĩnh dưỡng. thực tế là bắt nàng giam lỏng, sợ nàng làm ra chuyện khác người.

      Bà cháu hai người còn thương lượng, Lục ma ma vào từ bên ngoài, cúi người thi lễ, : "Tam hoàng tử phái người đến đón tiểu thư, với tiểu thư rồi. Để tiểu thư nhanh chóng ra, miễn cho trì hoãn canh giờ!"

      Tần Thư Dao nghe vậy hơi sửng sốt, nàng nhớ được quả vào buổi sáng Mộ Thiếu Dục có muốn dẫn nàng ra ngoài, ngày này nàng đều ở trong hỗn loạn, sớm quên chuyện này rồi.

      Tần lão phu nhân thích Mộ Thiếu Dục, cũng cảm thấy Mộ Thiếu Dục và Tần Thư Dao xứng đôi, tại thấy Mộ Thiếu Dục để ý Tần Thư Dao như vậy, lửa giận vừa rồi cũng tan thành mây khói.

      mặt nàng đầy tươi cười, phất phất tay : "Cháu cũng nhanh thôi, miễn làm cho người ta sốt ruột chờ!"

      Ngược lại Tần Thư Dao gấp, chỉ là Tần lão phu nhân lại đuổi nàng , nàng cũng có lý do ở lại, lập tức ra khỏi Vinh Thọ viện.

      Bên ngoài tuyết còn rơi, ngoài cửa Tần phủ được dọn dẹp sạch , hoàn toàn nhìn thấy hạt tuyết nào.đôn

      Ngoài cửa dùng chiếc xe ngựa, Thanh Ngọc thị vệ bên người của Mộ Thiếu Dục đứng ở cửa, cười : "Tam gia chờ ở bên trong, mời nhanh lên nào!" Sau đó lại nhìn thoáng qua Tĩnh Nguyệt và Thi Vận, : "Các ngươi cần , Tam gia bảo vệ tốt cho Tần nương, tuyệt đối mang nàng an toàn trở về!"

      Tĩnh Nguyệt cam lòng muốn theo, lại bị Tần Thư Dao ngăn lại, với gia đinh canh ở cửa: "Ngươi chuẩn bị chiếc xe ngựa lại đây."
      Last edited by a moderator: 1/4/16
      Hale205 thích bài này.

    4. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 170: Cảnh đẹp người đó đứng dưới tuyết

      Tần Thư Dao nương chưa lấy chồng, mình ngồi chung với nam tử trong chiếc xe ngựa, nếu bị người biết, còn bị mắng sao.

      Tuy rằng nàng và Mộ Thiếu Dục sớm có da thịt thân thiết, nhưng chỗ nên cố kị vẫn nên cố kị.

      Gia đinh canh cửa nghe xong, lập tức chuẩn bị cho Tần Thư Dao chiếc xe ngựa. Nàng cũng lên xe ngựa Mộ Thiếu Dục, mà là cùng với đám người Tĩnh Nguyệt ngồi xe ngựa của mình.

      Thanh Ngọc thấy mang vẻ mặt nghi hoặc cùng với hiểu, : "Ôi... Tần nương, Tam gia còn ở trong xe ngựa chờ đấy ạ!"

      Vừa mới xong, trong xe ngựa lập tức truyền đến giọng mạnh mẽ: "Thời gian còn sớm nữa, nhanh thôi!"

      Thanh Ngọc nghe xong cũng lại dây dưa, lên xe ngựa làm xa phu.

      đường chuyện.

      Mộ Thiếu Dục mang theo Tần Thư Dao ra khỏi kinh thành, đến ngoại ô, chỉ là phải thôn trang mà nàng ngày hôm qua, mà tới rừng mai. mảnh đất rộng lớn này đều là hoàng cung, sai người trồng cây mai, đợi đến mùa đông là có thể đến ngắm mai nở.

      rừng hoa mai đỏ, tôn lên màu trắng của tuyết, giống như trời đất này chỉ có hai màu này mà thôi. tươi đẹp khoa trương, trầm tĩnh thanh nhã, phối hợp với nhau biến thành thanh nhã thoát tục.

      Tần Thư Dao xuống xe ngựa, thấy màn như vậy cũng khiếp sợ thôi, nàng biết ngoại ô này lại có cảnh đẹp như vậy. Cảnh này quả thực như Giao Trì trời, giống như tiên cảnh trời. (Giao Trì nơi ở của Tây Vương Mẫu trong thần thoại)

      Mộ Thiếu Dục nhìn thấy mặt Tần Thư Dao mang theo khiếp sợ với nụ cười thỏa mãn, trong lòng cũng dần dần cảm thấy ấm áp.

      "Bên trong còn có đình, ta sai người ở bên trong chuẩn bị thỏa đáng. Nàng theo ta!" xong, Mộ Thiếu Dục cầm tay Tần Thư Dao.

      Tần Thư Dao cũng giãy giụa, ở đây ngoại ô, có người khác, hơn nữa hai người bọn họ cũng có da thịt thân thiết, lại ra vẻ ngượng ngùng có vẻ có chút làm ra vẻ.

      Đám người Tĩnh Nguyệt cũng thức thời lảng tránh, dù sao chủ tử bọn họ nửa tháng nữa thành thân. Hơn nữa lúc trước ở đường về, Mộ Thiếu Dục thường xuyên ra vào trong khuê phòng của Tần Thư Dao, cho nên bọn họ cũng coi như thấy.

      biển đỏ như lửa, làm cho người ta rời mắt được. Giữa những cây mai là dòng suối , lúc này đóng băng, mà dòng suối có làm cây cầu hình vòm , có vẻ tinh xảo đáng .

      Hoa mai đỏ theo gió bay xuống đến, lọt vào mặt băng của dòng suối trắng noãn, hình ảnh hoa mai đỏ hắc ngược lên, hoàn mỹ làm cho dòng suối này càng thêm đẹp.

      Từ đêm qua đến hôm nay, tâm trạng của Tần Thư Dao đều luôn rất sa sút, sau khi nàng nhìn thấy cảnh đẹp như vậy, lòng của nàng mới dần dần bắt đầu thả lỏng.

      Nơi này cảnh đẹp, sợ cũng phải người thường có thể ngắm được!

      "Nơi này tuy lạnh chút, nhưng đẹp. Chỉ tiếc ban đêm rất lạnh, bằng ở chỗ này ngắm trăng tồi!" Trong miệng Tần Thư Dao hà ra làn sương trắng, hai tay cũng nhàng xoa.

      Dòng suối trắng noãn, ảnh trăng tròn dòng suối, mặt còn có chút mai đỏ, mà trời lóe đầy những vì sao, quả cảnh đẹp hiếm thấy.

      "Đợi thành thân, ta lại mang nàng đến đây!" Mộ Thiếu Dục cầm bàn tay lạnh lẽo của Tần Thư Dao, nhàng giúp nàng làm ấm.

      Tần Thư Dao nghe xong trong lòng ấm áp, tất cả phiền não, tất cả thương tâm, tất cả bất mãn, đều tan thành mây khói. Lúc này trong lòng nàng lại cảm thấy chút có lõi, cảm thấy hai người bọn họ chính là đôi tình nhân nhau, cảm thấy sau khi hai người bọn họ thành thân, trở thành đôi vợ chồng ân ái.

      Chỉ là ảo giác như vậy cũng chỉ trong nháy mắt, nàng phải là Tần Thư Dao ngu ngốc của kiếp trước, nàng biết có chút hứa hẹn phải có thể làm được, nàng cũng biết nam nhân hứa hẹn, há mồm đến, hoàn toàn để ở trong lòng.

      Nàng hơi cúi đầu, sau đó giọng : "Bạch nương hẳn là còn ở kinh thành, biết tại nàng như thế nào nữa?"

      Từ ngày Trịnh phản bội Mộ Thiếu Dục, nàng cũng bắt đầu hoài nghi Bạch Thiển cố ý hại nàng. Mà phải bởi vì bị bắt bất đắc dĩ.

      Xem ra nàng vẫn ngốc giống kiếp trước, có số việc nàng luôn nhẫn tâm được, có số việc nàng luôn ôm ảo tưởng.

      Mộ Thiếu Dục nghĩ tới Tần Thư Dao lại nhanh chuyển sang đề tài khác như vậy, biết bản thân chưa tiến vào trong lòng nàng, chính là càng thêm nỗ lực, để Tần Thư Dao biết tâm ý của bản thân.

      đưa ra cái hộp tinh xảo từ trong ống tay áo, sau đó giọng : "Mặc kệ bọn họ." cầm cái hộp trong tay đưa tới trước mặt Tần Thư Dao, sau đó mở ra, lại : "Ta biết chuyện lần trước làm nàng tức giận, lần này ta tỉ mỉ chuẩn bị cái này, hơn nữa còn để mẫu phi làm túi lưới hoa mai."

      xong Mộ Thiếu Dục mở hộp ra, đó là đôi khuyên tai hoa mẫu đơn được làm từ Hồng Ngọc, hoa tai dùng sợi dây màu đỏ xuyên qua, sợi dây đỏ còn kèm thêm mấy hạt ngọc châu màu xanh, tinh xảo khéo léo cực kỳ.

      tự tay mang cho Tần Thư Dao, giọng : "Ta cũng biết nên đưa cho nàng cái gì. Chỉ nhớ tới ngày lễ cập kê nàng mang đóa hoa mẫu đơn rất đẹp mắt, nên sai người làm cho nàng cái này!"

      Giọng điệu và động tác của có chút ngốc, vừa thấy biết là lần đầu làm chuyện loại này. Tần Thư Dao nhìn vừa bực mình vừa buồn cười, trong lòng cũng ấm áp.

      Nàng cầm lấy hoa tai nhìn, cười gật đầu : "Làm rất đẹp, ta rất thích!"

      Mộ Thiếu Dục thấy rốt cuộc Tần Thư Dao cũng nở nụ cười, cũng nở nụ cười theo, chỉ là quen cười, cười như vậy lại có vẻ có chút cổ quái.

      Tần Thư Dao nhìn đẹp mắt, lại kìm lòng đậu vươn tay nhàng mà nhéo ở khóe miệng của : "Ngài thể cười đẹp mắt chút được sao!"

      Chính là vừa làm động tác này và câu kia xong. Nàng bắt đầu có chút hối hận, nàng và Mộ Thiếu Dục thân mật như vậy khi nào, hơn nữa Mộ Thiếu Dục đều luôn lạnh như băng, chừng hoàn toàn chưa từng bị người nhéo qua như vậy.

      Mộ Thiếu Dục cũng bởi vì động tác của Tần Thư Dao mà ngẩn người, từ khi hiểu biết cho đến nay, có người dám nhéo như vậy. Nhưng khi cảm giác được bàn tay lạnh lẽo của Tần Thư Dao, lại chút buồn bực, ngược lại còn cảm thấy rất vui vẻ.

      Chính là từ thành thói quen giấu tâm , cho nên dù vui vẻ cũng để lộ ra.

      Tần Thư Dao thấy vẫn bộ mặt than, chỉ có thể bĩu môi, cười về phía trước.

      đường đều có ít tuyết.

      Kiếp trước Tần Thư Dao là tiểu thư khuê các, chuyện gì đều dựa theo nữ giới mà làm, chưa từng làm chuyện gì khác người. Sau khi sống lại, nàng cảm thấy nhân sinh cần nhiều trói buộc như vậy, bằng sống cách thoải mái.

      Hơn nữa nơi này cũng chỉ có hai người Mộ Thiếu Dục và nàng, cho nên nàng phá bỏ lớp ngụy trang ngày thường. Ngồi mặt đất, nhặt tuyết trắng đất lên, chạy chậm tới cầu , sau đó cười ném từ phía xuống.

      Chỉ tiếc sức của Tần Thư Dao đủ lớn, ném xuống như vậy, tạo ra chút vết nứt nào. Nàng cười nhìn bóng của mình dưới lớp băng, tuy rằng gió lạnh thổi tóc nàng rối loạn, làm mũi nàng đỏ ửng. Nhưng nàng lại cảm thấy rất vui vẻ.
      Last edited by a moderator: 1/4/16
      tú cầuHale205 thích bài này.

    5. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 171: Tình cảm nồng đạm ban đầu bị chặt đứt

      Mộ Thiếu Dục thấy nàng trẻ con như vậy, cũng tới, dĩ nhiên trong tay có thêm đống tuyết.

      Tần Thư Dao tò mò nhìn , cho rằng cũng làm giống mình, ném tuyết vào trong dòng suối. Nhưng nghĩ tới Mộ Thiếu Dục quay người lại, ném tuyết vào người nàng.

      Nàng đứng tại chỗ ngẩn ra, qua nửa ngày mới phản ứng lại. Sau đó nhanh chóng nhặt tuyết đất lên, cũng ném về phía Mộ Thiếu Dục.

      Vừa mới bắt đầu Mộ Thiếu Dục còn tưởng rằng Tần Thư Dao bị hành động của mình dọa sợ, trong lòng còn có chút yên và bất an. Nhưng nghĩ tới chỉ nửa khắc, Tần Thư Dao cũng nhặt tuyết lên cùng chơi với .

      Giống như hôm nay, chỉ còn lại hai người bọn họ. Trong rừng mai truyền đến tiếng cười cùng với tiếng cầu xin tha thứ, hai người Tĩnh Nguyệt và Thi Vận canh giữ ở bên ngoài đều mang theo tươi cười mặt.bạn đọc truyện tại *******************

      Thanh Ngọc lại xoa xoa tay, dậm chân, buồn bực : "Nữ tử các ngươi kỳ quái, ngày lạnh như vậy mà cũng muốn ra ngoài. Trốn ở trong xe ngựa phải càng tốt sao?"

      Tĩnh Nguyệt tức giận trừng mắt nhìn , cũng nhặt tuyết đất lên, ném qua, cười : "Có chúng ta đứng chung với ngươi, ngươi còn biết đủ à! Lại còn bắt đầu oán trách nữa!"

      Thanh Ngọc thấy Tĩnh Nguyệt trong ngày thường rất dịu dàng động lòng người, nghĩ tới cũng đánh người, bỗng chốc ngu muội rồi. ủy khuất kêu lên: "Ta lạnh cũng thể oán trách sao!"*******************

      Thi Vận cũng nhặt tuyết lên, ném vào người Thanh Ngọc, cười : "Tên ngốc nhà ngươi, nên bị ném!"

      Tĩnh Nguyệt nghe vậy mặt ửng đỏ, nhặt tuyết, ném vào người Thanh Ngọc, Thanh Ngọc vội vàng tránh né, thân thủ vô cùng tốt, cho nên Tĩnh Nguyệt ném nhiều lần như vậy, ngoại trừ lần thứ nhất, những lần khác đều trúng.

      Thanh Ngọc thấy mặt của Tĩnh Nguyệt hơi chút đỏ ửng, cảm thấy đẹp, lại thầm than ở trong lòng, đều lạnh thành như vậy rồi, còn trốn vào.

      Thi Vận nhìn Tĩnh Nguyệt, trong lòng giống như gương sáng. Bỗng nhiên nàng cúi đầu vuốt bụng mình, : "Ôi, ta bụng đau..."

      Tĩnh Nguyệt khẩn trương nhìn Thi Vận, : "Sao lại bỗng nhiên đau bụng! Ta cùng với tỷ vào xe ngựa nghỉ ngơi chút!"

      Thi Vận vội vàng lắc đầu : " cần cần, ta nhà xí trước, đợi lát nữa trở lại!" xong vội vã chạy .

      Ở nơi tuyết trắng này, cũng chỉ còn lại Tĩnh Nguyệt và Thanh Ngọc. Lúc mới đầu Tĩnh Nguyệt còn có chút khẩn trương, ai biết Thanh Ngọc thấy Tĩnh Nguyệt ngẩn người, vội vàng nhặt tuyết dưới đất lên, ném vào đầu Tĩnh Nguyệt

      Thanh Ngọc quên Tĩnh Nguyệt biết võ công, xuống tay cũng khống chế, cú ném này trực tiếp làm Tĩnh Nguyệt ngã đất.lqd

      Tĩnh Nguyệt kêu lên tiếng, người cũng ngã xuống đất, búi tóc đầu cũng rối loạn.

      " nương sao chứ?"

      Thanh Ngọc kinh hoảng tới, vội vàng nâng Tĩnh Nguyệt lên, thấy vẻ mặt nàng đỏ bừng, tay cũng rất lạnh, vội vàng : "Nhanh vào trong xe ngựa nghỉ ngơi chút!"

      Tĩnh Nguyệt vội vàng tránh né tay Thanh Ngọc, chịu đựng đau đớn : "Ta mới trở về cùng ngươi đâu. Tên ngốc này!" xong nâng góc váy, chạy .

      mình Thanh Ngọc đứng ở trong tuyết, sờ đầu của mình, vẫn hiểu, rốt cuộc bản thân làm sai chuyện gì rồi.

      nhìn bóng lưng Tĩnh Nguyệt đến ngẩn người, lại bỗng nhiên nhìn thấy cái bóng màu đen bay về phía Tĩnh Nguyệt , chỉ trong chớp mắt, Tĩnh Nguyệt kêu thảm tiếng rồi ngã xuống đất.

      Nháy mắt trong tuyết màu trắng bị nhuộm thành đỏ tươi, trở nên quỷ dị và dọa người.

      Thanh Ngọc nhảy dựng lên, dường như có vật gì đó bị ăn mòn, vội vàng chạy qua, ôm thân thể Tĩnh Nguyệt gào lên.

      Thi Vận luôn trốn ở trong xe ngựa nghe được tiếng kêu lập tức ra, nhưng giờ phút này bên ngoài đều là mưa tên, nàng nhìn thấy loạt mũi tên, hình như có người điên cuồng chống lại mưa tên kia.

      Bỗng nhiên Thi Vận mở to hai mắt, la lớn: "Nhanh tránh ..."

      Nhưng muộn rồi, mũi tên xuyên qua thân thể Thanh Ngọc.

      Thi Vận đỏ bừng hai mắt, nàng nhìn hai người ngã ở trong tuyết, trong lòng vừa hoảng sợ vừa lo, chính là giờ phút này nàng thể do dự được, nàng nhanh chóng kéo xe ngựa, sau đó để ngựa chạy về hướng.

      phải nàng đồng ý cứu hai người bọn họ, mà là lấy năng lực của mình nàng thể cứu được hai người bọn họ. Huống chi lúc này Mộ Thiếu Dục và Tần Thư Dao chắc cũng bị đánh bất ngờ, tại quan trọng nhất là tìm viện binh, khi bọn họ còn chưa chết, nhanh chóng tìm người đến cứu bọn họ trở về!

      Gió lạnh gào thét, bông tuyết rơi xuông trong trung.

      Tần Thư Dao bị lạnh làm cho hai gò má đỏ ửng, mười ngón cũng lạnh đến đỏ lên, nàng ngẩng đầu nhìn bầu trời, : "Canh giờ còn sớm nữa, chúng ta cũng cần phải trở về thôi!"

      Dù sao nàng và Mộ Thiếu Dục còn chưa thành thân, ra ngoài bị người khác biết cũng tốt.

      Mộ Thiếu Dục cũng biết thể ở lại lâu, nên gật đầu: "Ta đưa nàng trở về!"

      vươn tay ôm lấy bả vai bé của Tần Thư Dao, động tác như vậy cực kỳ quen thuộc, giống như hai người bọn họ là đôi phu thê lâu năm rồi vậy.

      Bởi vì Mộ Thiếu Dục thích có người quấy rầy, nên đều để thị nữ và tùy tùng chỗ khác. vùng rừng mai rộng lớn thế này chỉ có hai người bọn họ.

      Bước nền tuyết trắng, hai người đều ăn ý gì.

      Bỗng nhiên mũi tên bay về phía bọn họ, Mộ Thiếu Dục nhanh nhẹn, lập tức bảo vệ bên cạnh Tần Thư Dao, hơn nữa nhanh chóng đá bay mũi tên kia.

      lạnh mặt nhìn thoáng qua bốn phía, nhưng phát bất kỳ kẻ nào. Chỉ là biết đây chỉ mới bắt đầu của đám người nấp dưới bóng cây kia.

      Quả nhiên chỉ trong nháy mắt, có vô số mũi tên bay về phía bọn họ, Mộ Thiếu Dục vội vàng lấy trường kiếm bên hông ra, sau đó giải quyết những mũi tên bay về phía bọn họ.

      Lúc chạy trốn, bỗng nhiên Tần Thư Dao và Mộ Thiếu Dục cảm thấy dưới chân tốt, cả người rơi xuống. Cũng trong lúc này, mũi tên bay về phía bọn họ, Mộ Thiếu Dục hoảng hốt, vội vàng chắn trước người Tần Thư Dao, mũi tên kia vừa vặn trúng vào ngực .

      Tần Thư Dao thét chói tai ra tiếng, cả người ngã xuống đất, may mắn dưới đáy hố đất này chỉ có chút ít đá vụn, cho nên bị thương gì, chỉ có chân bị thương.

      Mộ Thiếu Dục trúng tên ở ngực, lại nặng nề ngã xuống đất, phun ra ngụm máu đen, dùng hai tay nỗ lực chống đỡ thân thể của chính mình, mới hoàn toàn ngã xuống

      ngẩng đầu nhìn hố này, đây là người thợ đào, hố sâu ba mét, chứa được tất cả ba người. Tuy bên dưới chứa vật nhọn gì, nhưng cách mặt đất lại cực cao, chuyện này đối với Mộ Thiếu Dục mà cũng phải việc khó.

      Chân Tần Thư Dao bị thương, nàng thấy cả người Mộ Thiếu Dục đều là máu, trong lòng vô cùng kinh ngạc và khủng hoảng, nàng dùng hết toàn bộ sức lực tới bên người Mộ Thiếu Dục, sau đó nhìn mũi tên ngực , nước mắt lập tức chảy xuống.

      Chính vào lúc này, miệng hố lại xuất bóng người quen thuộc.
      Last edited by a moderator: 1/4/16
      tú cầuHale205 thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :