1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Đích nữ muốn hưu phu - Khanh Dư (Full+eBook)

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. michellevn

      michellevn Well-Known Member Editor

      Bài viết:
      5,162
      Được thích:
      12,952
      Chương 147: Bị nhốt đêm khó chạy trốn

      Chân trời càng ngày càng mờ, nếu ra khỏi nơi này, như vậy bọn họ phải ở chỗ này qua đêm rồi.

      Nơi này ngoại trừ bầy sói ra, có thể còn có thứ gì đó càng nguy hiểm hơn.

      Mộ Thiếu Dục cũng biết thể ở lại lâu, mang theo Tần Thư Dao nhanh chóng rời khỏi nơi này.

      Chỉ là tình hình bên ngoài còn gay go hơn nơi này nhiều, khí độc chỉ nồng đậm, hơn nữa bọn họ còn lạc đường. Còn như vậy nữa, cho dù bọn họ tìm được thuốc giải, cũng còn biện pháp còn sống mà ra khỏi nơi này.

      Dù sao Tần Thư Dao cũng là nữ tử yếu đuối, sau khi gần nửa canh giờ, lại cảm thấy sức lực cạn kiệt.

      " được, còn như vậy nữa. Nhất định chúng ta bị khí độc độc chết!"

      Mộ Thiếu Dục cau mày, nhìn xung quanh đều mờ mờ, mà sắc trời cũng bắt đầu càng ngày càng mờ, muốn ra khỏi nơi này sợ là khó càng thêm khó rồi.

      "Chúng ta trở lại đường cũ thôi!"

      Tối thiểu khí nơi đó còn trong lành, hơn nữa bọn họ cũng chỉ được đoạn đường ngắn. chừng cách đó xa có chỗ tránh nạn. Hơn nữa trời tối, động vật đều sợ lửa, chỉ cần bọn họ đốt lửa lên, ngủ, như vậy bình an vô .

      Mộ Thiếu Dục quyết định ý kiến hay, lập tức trở về đường cũ.

      Lúc trở lại chỗ đó, trời tối đen rồi.

      Hai người Mộ Thiếu Dục và Tần Thư Dao lại tìm kiếm xung quanh, phát rất trống trải, ngoại trừ mặt cỏ ra, là mảng lớn Bỉ Ngạn Hoa. Tần Thư Dao lại thuận tay hái được ít Thiên Tằm Hồng Đậu, sau đó đặt ở trong sọt.

      " bằng hôm nay chúng ta nghỉ ở đây."

      Chỗ quá sâu nàng dám , dù sao trời tối đen rồi, đến lúc đó lại đụng phải mãnh thú, cho dù võ công của Mộ Thiếu Dục có cao cường tới đâu, mà nàng là gánh nặng, cũng sợ đối phó được.

      Mộ Thiếu Dục gật đầu, tìm ít củi hỗ.

      Phía trước mấy con sói chết tại chỗ, Mộ Thiếu Dục trực tiếp cắt lấy mấy khối thịt, ở bờ sông rửa sạch, sau đó nướng lửa.

      Mùi hương thịt nướng, Tần Thư Dao mới cảm thấy đói bụng.

      Lúc này màn đêm buông xuống, bầu trời đen phủ đầy những ngôi sao.

      Tuy rằng đây phải là lần đầu tiên Tần Thư Dao nghỉ ngơi ngoài trời, nhưng là lần đầu tiên nhìn thấy cảnh đêm đẹp như vậy.

      Nước sông lẳng lặng chảy xuôi, ánh trăng chiếu xuống, bóng Bỉ Ngạn Hoa chiếu lên dòng sông.

      Hai tay Tần Thư Dao ôm đầu gối, cằm để ở đầu gối, cười : "Lúc trước đều ở trong kinh thành, nghĩ tới bên ngoài cũng có cảnh đêm đẹp như vậy!"

      Kiếp trước nàng là phụ nhân ở sâu bên trong trạch viện, kiếp này nàng lại trải qua quá nhiều chuyện khác biệt.

      Mộ Thiếu Dục nhìn khuôn mặt đỏ ửng vì ánh lửa của Tần Thư Dao, trong lòng lại có cảm giác bình yên: "Thực ra kinh thành cũng có, đợi sau khi trở về kinh thành, ta dẫn nàng xem!"
      Tần Thư Dao lập tức gật đầu, cười : "Được!"

      Chỉ là vừa mới dứt lời, nghĩ tới bản thân trúng độc, khỏi có chút đơn.

      Mộ Thiếu Dục cũng hiểu suy nghĩ trong lòng Tần Thư Dao, an ủi người, cũng biết nên khuyên bảo nàng thế nào, lập tức cứng rắn : "Độc của ta giải được, độc của nàng cũng có thể giải được!"

      Tần Thư Dao vừa nghe có chút nguyên do, đợi sau khi nghĩ lại ràng gò má đỏ ửng thôi, nàng vùi mặt mình vào trong đầu gối của mình, che giấu vẻ xấu hổ của bản thân. Chỉ là đợi sau khi nhớ lại lời Bạch Thiển , độc của nàng nhất định phải do chính người mình , nguyện ý lấy máu trong tim đưa cho mình, mỗi ngày đều dùng, mới có thể giải được độc.

      mình sao?

      Tần Thư Dao khẽ lắc đầu, bất đắc dĩ tự giễu. Xem ra nàng vẫn chết ở nơi xứ người.

      Nàng cảm thấy kiểu chết của bản thân ở kiếp trước đủ thê thảm, nghĩ tới kiếp này bản thân cũng chết hay ho như vậy.

      Mộ Thiếu Dục biết nàng nghĩ gì, chỉ cảm thấy bản thân biểu đạt ý tứ rất ràng, Tần Thư Dao cũng nên yên tâm rồi.

      Hai người lẳng lặng ngồi lát, Mộ Thiếu Dục luôn thích chuyện, cho nên hai người cũng chỉ đôi câu, đều nhắm mắt nghỉ ngơi.

      lúc mơ mơ màng màng Tần Thư Dao cảm thấy có người lung lay nàng.

      Nàng khẽ mở mắt ra, bị màn trước mắt dọa cho giật nảy mình, thân thể cũng nhịn được lùi về phía sau chút. Dịch chuyển như vậy, vừa vặn nằm ở trong lòng Mộ Thiếu Dục.

      Cho dù nàng cảm giác được ấm áp người Mộ Thiếu Dục truyền đến, nhưng lúc này trong lòng bàn tay và lòng bàn chân của nàng vẫn lạnh như băng.

      Toàn bộ trước mắt đều là mắt sói màu xanh trôi nổi, số lượng Tần Thư Dao đếm được.

      Nàng có chút hối hận nên nghỉ ngơi ở trong này, mà nên tìm nhiều hơn, có lẽ có sơn động, như vậy bọn họ gặp phiền toái như vậy.

      Mộ Thiếu Dục làm động tác chớ lên tiếng, biết những con sói này sợ lửa, nhưng mà số lượng những con sói này quá nhiều, nếu bình thường chắc chắn sớm tấn công.

      Giờ phút này vẫn còn đứng từ phía xa nhìn tới, chừng là vì hôm nay Mộ Thiếu Dục giết Lang Vương, làm cho trong lòng bọn chúng có chút sợ hãi.

      Tần Thư Dao khẽ: "Làm sao bây giờ?"

      Mộ Thiếu Dục lấy mũi tên của Tần Thư Dao châm chút lửa vào, tài bắn cung của còn tốt hơn Tần Thư Dao nhiều, cho nên trực tiếp cầm ba mũi tên.

      kéo cung, hai mắt híp lại, chỉ cái chớp mắt, tên bay ra ngoài.

      Tuy rằng rất tối, nhưng Tần Thư Dao vẫn nhìn thấy ràng. Mộ Thiếu Dục bắn ra ba mũi tên thế nhưng bay về ba hướng khác nhau, hơn nữa từng mũi tên đều bắn vào người con sói.

      Những con sói bị trúng mũi tên người, thân thể nháy mắt cháy lên, lập tức bắt đầu tru dài.

      Mộ Thiếu Dục lại nhanh chóng chuẩn bị ba mũi tên mang lửa, sau đó bắn ra ba mũi tên khác.

      Những con sói này dù sao cũng là động vật, hoàn toàn tự suy nghĩ được, bỗng chốc xung quanh có năm, sáu đồng bọn đều bị trúng tên, nhất thời đều hoảng hốt, vội vàng lui về phía sau mấy bước. Chỉ là chậm chạp vẫn chịu rời .

      Mộ Thiếu Dục biết những con sói này đợi đến khi thân thể bọn họ mệt mỏi và hết mũi tên, cho nên Mộ Thiếu Dục lại thêm chút củi gỗ, lửa cháy càng ngày càng lớn.

      Chuyện này làm Tần Thư Dao hoàn toàn buồn ngủ, cặp mắt nàng gắt gao nhìn chỗ bầy sói. Sợ bầy sói này bỗng nhiên xông tới.

      "Nàng nghỉ ngơi , những con sói này tiếp tục xông vào nữa đâu!"

      Tần Thư Dao lắc đầu, khẽ : " tại là giờ nào rồi?"

      Mộ Thiếu Dục nhìn ánh trăng bầu trời: "Chắc còn phải hai canh giờ nữa trời mới sáng!"

      Chẳng lẽ hai canh giờ này, bọn họ đều phải cùng giằng co với bầy sói này.

      "Có biện pháp khác ?"

      Mộ Thiếu Dục lắc đầu: "Người chúng ta đủ, hơn nữa bầy sói quá nhiều, đến lúc đó chọn chúng nó nóng nảy, toàn bộ đều xông lên, chưa chắc chúng ta thắng."

      Tần Thư Dao cũng biết thể vội vàng hành động như vậy, cho nên cũng nhắc lại.

      Lại lát sau, bầy sói bắt đầu có chút nhịn được, vọt lên. Mộ Thiếu Dục thấy thế lập tức bắn mũi tên ra ngoài, chỉ lát truyền đến tiếng sói gào thét.

      Tần Thư Dao vẫn duy trì cảnh giác, luôn chuẩn bị cùng với Mộ Thiếu Dục chạy trối chết.

      Chỉ là tiễn pháp của Mộ Thiếu Dục tồi, chỉ bắn vào mũi tên làm cho bầy sói lùi xa hơn.

      Chỉ là ngay cả như vậy, tình hình của bọn họ cũng cực kỳ gay go, bởi vì tên còn nhiều lắm, nếu trong khoảng thời gian này muốn đẩy lùi toàn bộ bầy sói, sợ là có chút khó khăn.
      Last edited: 6/3/16
      tú cầu thích bài này.

    2. michellevn

      michellevn Well-Known Member Editor

      Bài viết:
      5,162
      Được thích:
      12,952
      Chương 148: sâu vào bên trong hoàn cảnh khó khăn gặp phải độc xà

      Trong bóng đêm tối đen vẫn đầy những ngôi sao, chỉ là lúc này Tần Thư Dao còn hứng thú thưởng thức cảnh đêm như vậy nữa.

      Bầy sói giảm bớt, ngược lại càng ngày càng nhiều.

      " bằng chúng ta chạy trốn trước."

      tại ở trước mặt bọn họ có hai con đường, sâu vào bên trong thế giới biết gì đó, biết còn phải gặp những thứ gì đáng sợ nữa. con đường khác là tới vùng khí độc như mê cung kia, nơi đó khí độc nồng đậm, muốn từ nơi nào chạy ra ngoài, sợ là cũng khó càng thêm khó.

      Tuy rằng phía trước là thế giới biết gì, nhưng vẫn tốt hơn ở chỗ này chờ chết. Cho nên Mộ Thiếu Dục lập tức gật đầu : " thôi!"

      Hai người bọn họ người giơ cây đuốc, tiếp đó về phía trước.

      Bầy sói sau lưng vẫn còn theo sát sau lưng bọn họ, chỉ là chúng nó dám theo quá gần, chỉ có thể đứng từ xa nhìn.

      Tần Thư Dao thấy thế trái tim thấp thỏm cũng hơi chút thả lỏng, tối thiểu tại bầy sói đó vẫn có điều cố kỵ bọn họ.

      Hai người bọn họ lại tiếp tục thêm đoạn đường nữa, trời cũng dần dần phát sáng. Lúc này Tần Thư Dao chỉ cảm thấy mệt mỏi thôi, rất muốn tìm chỗ nghỉ ngơi chút.

      Thể lực của Mộ Thiếu Dục vẫn còn tệ lắm, cảm giác được có gì khỏe với ổn cả.

      "Ta nổi nữa!" Tần Thư Dao chật vật ngồi ở tảng đá lớn, tiếp đó mở miệng thở hổn hển.

      Mộ Thiếu Dục thấy dáng vẻ này của nàng, biết nàng cạn kiệt sức lực, cần phải nghỉ ngơi lát.

      Lúc này phát những con sói kia dường như đuổi theo kịp, điều này cũng làm Mộ Thiếu Dục hơi chút thả lỏng cảnh giác. nhìn dáng vẻ chật vật của Tần Thư Dao, thân thể suy yếu, chán nản trận, nên mang theo Tần Thư Dao đến chỗ này.

      Nếu chỉ có mình , sao lại e ngại những con sói đó.

      "Nàng nghỉ ngơi lát trước, ta ở chỗ này canh cho nàng."

      Tần Thư Dao nghe thế, trong lòng ấm áp trận, sợ hãi cùng với vô thố cũng lập tức biến mất. Nàng hơi gật đầu, dựa vào cái cây, chậm rãi ngủ.

      Mộ Thiếu Dục luôn canh giữ ở bên cạnh Tần Thư Dao, mắt cũng nhắm cái. thỉnh thoảng nhìn cảnh sắc xung quanh, cảm thấy nếu chỉ cần bầy sói kia đến, như vậy những người chuyên hái thuốc cũng đến mức dám vào nơi này.

      Dù sao nơi này có nhiều dược liệu trân quý, chỉ là nhìn thấy Thiên Tằm Hồng Đậu.

      Hơn nữa phát đợi ở chỗ này lâu như vậy, bầy sói kia vẫn dám vào, chỉ đứng xa xa nhìn bọn họ. Là sợ bọn họ hay nơi này có thứ gì đó khủng bố hơn.

      nghi hoặc trong lòng mình cho Tần Thư Dao nghe, là vì muốn để cho nàng lo lắng.

      Trời dần dần sáng hẳn, lúc này Mộ Thiếu Dục có thể nhìn thấy ràng số lượng bầy sói kia. Bầy sói này nhìn sơ qua cũng phải nhiều hơn ngày hôm qua. Nhưng ngay cả bầy sói có nhiều như vậy, chúng nó cũng dám xông lên trước công kích bọn họ.
      Mộ Thiếu Dục lại nhìn bốn phía, nhưng cũng phát có chỗ nào ổn. Tuy cảm thấy nghi hoặc, lại cũng chỉ có thể ở trong này nghỉ ngơi trước cái , nếu đụng phải thứ gì đó vậy cũng có thể lực mà chống lại.

      nhắm mắt nghỉ ngơi lát, nhưng thả lỏng cảnh giác.

      Bầy sói này hoàn toàn dám xông lên phía trước, ngược lại vẫn duy trì cảnh giác.

      Tia sáng mặt trời thứ nhất chiếu vào lên mặt bọn họ, Tần Thư Dao khó chịu nhíu mày, tiếp đó lại nâng tay lên che ánh nắng mặt trời trước mắt.

      Lúc này bầy sói đó hoàn toàn rời , Mộ Thiếu Dục cảm thấy tình hình càng ổn, chỉ là dự cảm này cho Tần Thư Dao nghe.

      Tần Thư Dao ngẩng đầu nhìn phiến rừng cây xinh đẹp này, kích động và bất lực trong lòng lập tức biến mất thấy. Nàng nhìn xung quanh chút, thấy có bầy sói, nghi ngờ hỏi: "Chúng nó đều chạy rồi?"

      Mộ Thiếu Dục khẽ gật đầu, nhưng tiếp gì nữa.

      Tần Thư Dao thấy muốn , cũng tiếp tục hỏi nữa. Chỉ là khi lọn tóc bay tới trước mặt nàng, làm nàng rất khiếp sợ. Nàng vội vàng cầm lấy lọn tóc đó tỉ mỉ nhìn, lọn tóc màu trắng. Sau đó vội vàng nhìn tóc của nàng, phát tóc của nàng có đen có trắng, xem ra trắng toàn bộ.

      Nàng kích động đưa hai bàn tay của mình ra nhìn kỹ, lại phát hai bàn tay cũng còn mịn màng như trước thậm chí có nếp nhăn. Nàng mới trúng độc ngày thứ hai, tại sao có thể như vậy?

      Khi Mộ Thiếu Dục nhìn thấy dáng vẻ này của nàng, cũng rất khiếp sợ, chỉ là mặt lộ ra biểu cảm gì, chỉ hơi nhíu mày mà thôi.

      Tần Thư Dao chạy đến bên hồ, lại tỉ mỉ nhìn mặt mình, phát mặt mình cũng có chút nếp nhăn. Còn như vậy nữa, chỉ cần mười ngày, nàng lập tức biến thành phụ nhân trung niên rồi.

      Nàng ngẩn người ngồi mặt đất, trong lòng cực kỳ phức tạp, cho tới bây giờ nàng đều nghĩ tới bản thân trong đêm già nhiều như vậy.

      Lúc này Mộ Thiếu Dục đến bên cạnh nàng, vươn bàn tay thon dài mà lại rắn chắc ra, : " thôi!"

      Tần Thư Dao ngẩng đầu, nhìn vẻ mặt lạnh lùng mà trong trẻo của Mộ Thiếu Dục, trong lòng mất mát trận. tại nàng chắc chắn rất khó coi, làm sao người nam nhân này có thể thích bản thân được đây!

      Chỉ là tại phải thời điểm nàng bi thương hối tiếc, nàng cần phải ra ngoài. Chỉ có ra ngoài, Mộ Thiếu Dục mới có thể mang Thiên Tằm Hồng Đậu về đến kinh thành.

      Tần Thư Dao nắm tay , tự mình đứng lên, lại phủi bụi người, mặt khôi phục lại lạnh nhạt như bình thường: " tại chúng ta nơi nào?"

      Phía sau là bầy sói cùng với khí độc, phía trước là biết đường. Đường phía sau thể , tại bọn họ cũng chỉ có thể tiếp tục về phía trước. Thực ra, cho dù Mộ Thiếu Dục , nàng cũng biết nên về bên kia.

      Quả nhiên Mộ Thiếu Dục chỉ vào con đường phía trước: "Chúng ta cứ tiếp tục về phía trước. chừng con đường này có thể ra khỏi nơi này!"

      Tần Thư Dao cũng dị nghị gì, gật đầu.

      đường này cũng có mãnh thú gì, chỉ là chỗ này vô cùng yên tĩnh, vừa mới bắt đầu hai người bọn họ cảm thấy có gì ổn. Nhưng sau khi mấy khắc thời gian, xung quanh này ngay cả tiếng chim hót cũng có. Hơn nữa xung quanh cũng càng ngày càng ẩm ướt, cảnh sắc cũng còn đẹp như trước đó.

      Chẳng lẽ bọn họ lại vào bên trong vùng khí độc?

      Tần Thư Dao nghi hoặc nhìn Mộ Thiếu Dục, Mộ Thiếu Dục luôn nhếch môi, cái gì cũng .

      Lại thêm đoạn đường ngắn, rốt cuộc bọn họ nghe được chút thanh, chỉ là thanh kia nghe có chút kỳ lạ, đều là tiếng xì xì. Tần Thư Dao chưa nghe thanh này bao giờ, quay đầu nghi hoặc nhìn về phía Mộ Thiếu Dục.

      Mộ Thiếu Dục làm động tác chớ có lên tiếng, Tần Thư Dao lập tức gì.

      cảnh giác nhìn bốn phía, đột nhiên phát xung quanh đây bò đầy rắn, hơn nữa đều ở cây đỉnh đầu bọn họ. Tần Thư Dao vừa thấy lập tức nổi da gà toàn thân, thân thể cũng kiềm chế được mà run rẩy.

      Chẳng lẽ bọn họ phải chết ở chỗ này sao? Trở thành thức ăn cho rắn?

      tại Mộ Thiếu Dục hiểu vì sao bầy soi theo bọn họ, ra nơi này có nhiều rắn như vậy, hơn nữa những con rắn này đều là rắn độc.
      Last edited: 6/3/16
      tú cầu thích bài này.

    3. michellevn

      michellevn Well-Known Member Editor

      Bài viết:
      5,162
      Được thích:
      12,952
      Chương 149: Xông nhầm vào rừng rắn tìm được đường sống từ trong chỗ chết.


      Rừng cây này, mà phải là rừng rắn. Toàn bộ đều là rắn độc, đương nhiên cũng có ít mãng xà, chúng nó đều thè ra lưỡi rắn màu đỏ, phát ta thanh xì xì.

      Tần Thư Dao chỉ cảm thấy ghê tởm trận, da đầu cũng bắt đầu run lên. tại bọn họ nên làm cái gì đây? Khắp nơi đều là rắn, nếu bị những con rắn này cắn miếng, bọn họ phải chết nghi ngờ gì.

      Mộ Thiếu Dục luôn im lặng động đậy, chỉ mắt lạnh nhìn rắn xung quanh, sau đó lấy ra túi phấn từ người, với Tần Thư Dao: "Nàng lấy bôi lên người!"

      Bởi vì bên trong vùng khí độc có rất nhiều vật chứa độc, cho nên Mộ Thiếu Dục sớm chuẩn bị bột hùng hoàng. Nhưng nhiều rắn như vậy, chút bộ hùng hoàng này hoàn toàn có bất kỳ hiệu quả nào.

      Mộ Thiếu Dục làm như vậy, cũng chỉ hi vọng làm Tần Thư Dao đừng sợ hãi, có thể bình tĩnh hơn.

      Tần Thư Dao lấy hùng hoàng qua, vẩy chút lên người mình, rốt cuộc trong lòng dấy lên chút hi vọng.

      Mộ Thiếu Dục vẩy toàn bộ hùng hoàng xuống xung quanh bọn họ, tiếp đó đốt chút lửa, rồi lấy đốt lửa vào đầu mũi tên, khi vừa tiếp xúc nóng lên. híp hai mắt lại, biết lúc này đây nhất định phải bắn trúng, nếu , bọn họ phải chết ở chỗ này.

      Sau đó híp hai mắt lại, nhắm vào cây khô, cây khô này có vào con rắn độc. Chỉ là mục tiêu của Mộ Thiếu Dục phải những con rắn độc này.

      sử dụng toàn bộ sức lực bắn mũi tên trong tay ra ngoài, tuy rằng nơi này ẩm ướt, nhưng cây khô cũng rất khô héo, dễ dàng bốc cháy nhất.

      Chỉ trong nháy mắt, những cây khô này lập tức bắt lửa, những con rắn xung quanh bắt đầu loạn cả lên. Hai người Mộ Thiếu Dục và Tần Thư Dao vẫn dám động đậy, đứng ở bên trong vòng tròn rắc đầy bột hùng hoàng.

      Mộ Thiếu Dục lại bắn tên ra, giờ phút này cây cối xung quanh đều bắt đầu cháy. Những con rắn ở cây đều rơi xuống, cũng có rơi xuống người Mộ Thiếu Dục và Tần Thư Dao.

      Tần Thư Dao ngồi mặt đất thét chói tai, Mộ Thiếu Dục nhanh tay bắt lấy, lập tức bắt những con rắn này, sau đó lập tức ném ra ngoài. Những động tác này cực kỳ nhanh, cũng chỉ trong nháy mắt mà thôi.

      Mộ Thiếu Dục nhìn rắn đầu còn, hơn nữa rắn cũng bắt đầu hoảng loạn chạy trốn. Tuy rằng cũng có ít con rắn bò về phía bọn họ, những vì đụng phải bột hùng hoàng, tốc đọ đều chậm lại chút. Mộ Thiếu Dục nhanh tay đâm xuống, bỗng chốc xung quanh bọn họ đều là xác rắn.

      Tần Thư Dao chỉ cảm thấy trận ghê tởm, chỉ là nàng cố nhịn, nàng biết giờ phút này thể để Mộ Thiếu Dục phân tâm.

      Rất nhanh toàn bộ mảnh rừng rắn này đều nóng lên, ít thân rắn đều bốc lửa, Tần Thư Dao phát xung quanh bọn họ càng ngày càng ít rắn, hơn nữa đều bắt đầu hướng về phía khác bắt đầu chạy trốn.

      Mộ Thiếu Dục khẽ thở phào nhõm, sau đó lạnh lùng : "Chúng ta cũng chạy nhanh thôi!" xong, lập tức nắm tay Tần Thư Dao.

      Tuy rằng Tần Thư Dao cũng có thể cảm giác được mồ hôi trong lòng bàn tay Mộ Thiếu Dục, nhưng vẫn nắm lấy, làm trong lòng mình yên bình, sợ hãi cùng với lo lắng vừa rồi bỗng chốc biến mất thấy.

      Thế lửa vô cùng nhanh và mạnh liệt, chỉ mấy khắc thời gian, khắp rừng rắn đều bị lửa lan tràn ra, hơn nữa tệ nhất là bọn họ cũng bị vây ở bên trong đống lửa.

      Mộ Thiếu Dục nhìn sương mù dày đặc phía trước, lại nhìn nơi những con rắn vừa chạy trốn kia, d∞đ∞l∞q∞đ cuối cùng cắn răng : "Chúng ta theo những con rắn kia!"

      Cho dù bọn họ chạy trốn tới động rắn, như vậy tất nhiên cũng có nơi an toàn.

      Tần Thư Dao nghĩ đến nhiều rắn như vậy, da đầu bắt đầu tê tái rồi, có chút tình nguyện.

      "Nàng muốn bị thêu sống ở trong này sao?" Mộ Thiếu Dục quay đầu hét lớn.

      Tần Thư Dao ngẩn ra, tiếp đó cắn răng rồi lập tức cùng với Mộ Thiếu Dục chạy về phía hướng những con rắn chạy trốn.

      Lại thêm đoạn đường nữa, bọn họ phát hoàn cảnh xung quanh càng ngày càng ẩm ướt, hơn nữa những đống lửa kia thế nhưng cháy được đến nơi này. Điều này làm Mộ Thiếu Dục càng thêm nghi hoặc, chỉ là tiếp tục về phía trước nữa. Dù sao phía trước là hang ổ của rắn, đến lúc đó đám rắn ở đó chờ bọn họ, bọn họ có khả năng trốn thoát được.

      Mộ Thiếu Dục lại nhìn bốn phía, phát hoa cỏ xung quanh đây có chút kỳ lạ, lại nhìn kỹ vòng, chợt phát cách đó xa có đóa hoa cực kỳ diễm lệ.

      mặt bỗng nhiên nở nụ cười, Tần Thư Dao chỉ cảm thấy rất kỳ lạ, vội vàng hỏi: "Làm sao vậy?"

      "Lúc trước, phải Dạ Quân muốn hoa Liên Vụ sao? Nàng nhìn xem đó là cái gì?" Mộ Thiếu Dục lấy bao tay mà Dạ Quân đưa ra.

      Tần Thư Dao cũng từng nhìn qua hoa Liên Vụ trong tập tranh, tuy rằng chỉ nhìn qua tranh, nhưng vẫn nhận ra được. Bọn họ nghĩ tới chỉ vì chạy trốn, thế nhưng có thể bị bọn họ gặp phải hoa Liên Vụ này.

      Dạ Quân kia cũng vì hoa Liên Vụ, thậm chí ngay cả mệnh lệnh của hoàng hậu cũng làm theo. Hoa Liên Vụ này tất nhiên có chỗ đặc biệt.

      Nơi này tổng cộng có ba đóa hoa Liên Vụ, Mộ Thiếu Dục dè dặt cẩn trọng tới, lại nhanh chóng đưa thanh chủy thủ cho Tần Thư Dao, để khi có nguy cơ nàng có thể phòng thân.

      Khi đến bên cạnh hoa Liên Vụ, quan sát xung quanh, phát có chỗ nào kỳ lạ, lập tức đưa ta ra hái. Nhưng mà vừa mới chạm đến hoa Liên Vụ, con rắn độc xông ra, hơn nữa cắn lên tay Mộ Thiếu Dục phát.

      May mắn Mộ Thiếu Dục mang bao tay Dạ Quân đưa, bao tay này có dính chút chất độc, cho nên sau khi con rắn độc kia cắn phát, lập tức hoảng sợ lui về phía sau, lại sau lúc lâu, thế nhưng ngã xuống đất mà chết.

      Mộ Thiếu Dục mới biết hóa ra chất độc bao tay này mạnh như thế, dám chần chừ nữa, vội vã hái xong ba đóa hoa Liên Vụ, rồi tháo bao tay ra.

      Có lẽ vừa rồi những con rắn này bị lửa dọa, cho nên giờ phút này hoàn toàn có con rắn nào dám ra đây. Thế lửa càng ngày càng yếu, Mộ Thiếu Dục cũng biết thể tiếp tục đợi ở chỗ này, dù sao nơi này có bao nhiêu rắn cũng biết.

      mang theo Tần Thư Dao tiếp tục sâu vào bên trong rừng, đoạn đường này, đất đều là rắn bị thêu cháy, nhưng loài động vật nào khác. Xem ra những động vật nơi này đều bị những con rắn này ăn hết.

      Nếu quả có người chuyên hái thuốc ngẫu nhiên xâm nhập vào trong này, tất nhiên cũng là thức ăn ngon cho những con rắn này.

      Khó trách người Nam Tĩnh đều biết Thiên Tằm Hồng Đậu và hoa Liên Vụ ở nơi nào, hóa ra là sinh trưởng ở địa phương như vậy.

      Hai người bọn họ lại tiếp thêm đoạn đường nữa, phát cây cối xung quanh ẩm ướt như vừa rồi, hơn nữa cũng có thể nghe được tiếng kêu chim chóc. Điều này cũng làm cho hai người Mộ Thiếu Dục và Tần Thư Dao thoáng thả lỏng chút.

      Rừng cây này hiển nhiên có dấu chân người, cho nên đều là đại thụ che trời, bụng sớm kêu réo ầm ĩ. Hơn nữa bọn họ cũng nhìn thấy , cũng biết khi nào có thể ra khỏi rừng cây này.

      Tần Thư Dao nhìn xung quanh, phát sơn động, sơn động lớn, cũng là chỗ nghỉ ngơi tốt.

      Sau khi hai người vào, khí có chút kỳ lạ. Tần Thư Dao nhớ tới dáng vẻ bản thân bỗng nhiên phát cuồng ở trong sơn động, sắc mặt khỏi đỏ lên. Mà Mộ Thiếu Dục vẫn quan sát kỹ xung quanh, bỗng nhiên mặt cũng đông cứng lại.
      Last edited: 6/3/16
      tú cầu thích bài này.

    4. michellevn

      michellevn Well-Known Member Editor

      Bài viết:
      5,162
      Được thích:
      12,952
      Chương 150: Trốn về được doanh trại, hồi loạn chiến

      Tần Thư Dao nhìn dáng vẻ này của Mộ Thiếu Dục, nghi ngờ hỏi: "Làm sao vậy?"

      Mộ Thiếu Dục làm động chớ lên tiếng, Tần Thư Dao nữa.

      Chỉ thấy Mộ Thiếu Dục lấy ra ngọn đuốc, sau đó vài bước vào trong động, chỉ là càng càng phát động càng . Sơn động này có gì kỳ quái.

      Chỉ là nhìn kỹ lại, dường như nghe được thanh nước chảy. Đây mới là chỗ kỳ quái của sơn động này.

      Lúc này Tần Thư Dao cũng bắt đầu khẩn trương, đường này gặp phải nhiều thứ hung hiểm, nàng sợ lại có mãnh thú gì đó bỗng nhiên xông ra.

      Mộ Thiếu Dục cầm ngọn đuốc về phía trước, Tần Thư Dao cũng theo sát sau lưng . Sau khi được đoạn, phát bọn họ thể đứng được nữa, phải khom người mà . Mà thanh nước chảy cũng càng lúc càng lớn.

      Tần Thư Dao cau mày, hỏi: "Chẳng lẽ đối diện sơn động là dòng sông?"

      Mộ Thiếu Dục gì, chỉ tiếp tục về phía trước.

      Tần Thư Dao cũng có chút tức giận, chỉ là gì.

      Đến cuối cùng, hai người bọn họ đều phải ngồi xổm mà , toàn thân bọn họ đều là bùn đất dính vào. Nhưng mà thanh nước chảy dường như cũng càng gần trong gang tấc.

      Mộ Thiếu Dục lại nằm sấp xuống bò được đoạn, chợt phát phía trước có ánh sáng, lập tức bò nhanh hơn. Tần Thư Dao sớm mệt mỏi thôi, nhìn thấy Mộ Thiếu Dục vội vã bò lên phía trước, kêu tiếng.

      "Phía trước có đường." Mộ Thiếu Dục quay đầu lại, lớn tiếng .

      câu này cũng làm trong lòng Tần Thư Dao vui vẻ, tuy rằng thân thể mệt mỏi chịu nổi, nhưng vẫn cắn răng đuổi kịp Mộ Thiếu Dục.

      Quả nhiên sau khi bò tiếp thêm đoạn nữa, Mộ Thiếu Dục bò đến cửa động, gạc cỏ dại ra hai bên, nhìn kỹ phía ngoài vòng, phát chỗ này cách doanh trại bọn họ xa, hơn nữa con sông này từng qua nhiều lần.๖ۣۜdiễn-đàn-lê-๖ۣۜquý-đôn

      Trong lòng vui mừng trận, ra nơi này lại còn có con đường hầm.

      Tần Thư Dao thấy Mộ Thiếu Dục tiếp, nghi hoặc hỏi: "Làm sao vậy?"

      Mộ Thiếu Dục quay đầu, : "Đợi lát nữa ta nhảy xuống nước trước, sau đó nàng cũng nhảy xuống. Cho dù là nước cũng có việc gì, ta mang nàng lên bờ!"

      Đoạn đường này tới, Tần Thư Dao sớm tin tưởng Mộ Thiếu Dục, cho nên nghe được Mộ Thiếu Dục , lập tức gật đầu.

      Mộ Thiếu Dục xong nhảy xuống nước, mà Tần Thư Dao cũng vội vàng bò ra, nhìn cảnh sắc bên ngoài, trong lòng vui vẻ, cũng do dự nhảy xuống.

      Chỉ là nàng sợ nước, vừa mới nhảy xuống, cả thân thể bắt đầu chìm xuống, hai tay cũng bắt đầu quơ loạn.

      Mộ Thiếu Dục tức thời bắt lấy tay Tần Thư Dao, sau đó chỉnh lại đám cỏ dại, che giấu chút, bên ngoài nhìn qua cũng khác với chỗ khác, hoàn toàn phát ra nơi này là có sơn động.

      Bơi khoảng mấy khắc, Mộ Thiếu Dục kéo Tần Thư Dao lên bờ.

      Tần Thư Dao sớm thể lực cạn kiệt, vừa đến bờ hoàn toàn thể động đậy. Nằm mặt đất, ánh mắt nhìn bầu trời xanh thẵm cùng với đám mây trắng, trong lòng cũng hoàn toàn thả lỏng.

      Hai người nghỉ ngơi lát, sau đó về phía doanh trại.

      Nhưng mà khi đến doanh trại lại phát trong doanh trại đều là khói, hơn nữa xung quanh đều là thi thể. Xem ra trong hai ngày bọn họ biến mất, nơi này xảy ra trận ác chiến.

      Đám người Mặc Kiếm và Thanh Ngọc thấy hai người Tần Thư Dao và Mộ Thiếu Dục an toàn trở về, vừa mừng vừa sợ.

      "Rốt cuộc xảy ra chuyện gì?" Mộ Thiếu Dục lập tức thay y phục, thấy màn này lạnh giọng hỏi.

      Mặc Kiếm đại khái chuyện phát sinh ngày hôm qua.

      Hóa ra sau khi hai người Mộ Thiếu Dục và Tần Thư Dao rời , Bạch Tu Sinh lại mang theo người đến đánh lén, chỉ là lúc đó ông ta chỉ mang theo những vật có độc, mà còn người thổi sáo, tiếng sáo này có thể mê hoặc lòng người. Làm cho binh lính bọn họ chiến mà bại.

      May mà đám người Mặc Kiếm và Thanh Ngọc kịp thời ngăn chặn người thổi sáo, bằng bọn họ bại toàn hộ.

      Sau khi Mộ Thiếu Dục nghe xong nhíu chặt hai hàng lông mày, biết tiếng sáo này là ai thổi, chỉ là người nghe tiếng sáo, phải toàn bộ đều bị mê hoặc. Bởi vì lần trước nhìn thấy Tần Thư Dao bị tiếng sáo mê hoặc, mà những người khác hoàn toàn có chuyện gì, ngay cả nghe tiếng sáo cũng có gì khác thường.

      Xem ra buổi tối ngày trước phải bọn họ đánh lén, mà là thả thứ gì đó vào trong doanh trại, như vậy những người này mới có thể bị tiếng sáo mê hoặc.

      Sở dĩ đám người Mặc Kiếm và Thành Ngọc bị tiếng sáo mê hoặc, cũng vô cùng có khả năng bọn họ có võ công cao cường, cho nên ý thức cũng tương đối tỉnh táo.

      Tĩnh Nguyệt nhìn thấy dáng vẻ này của Tần Thư Dao, khiếp sợ ra lời, mà lúc này đám người Mặc Kiếm mới phát Tần Thư Dao khác thường.

      Chỉ là mặt Tần Thư Dao vẫn nhàn nhạt như trước, lạnh lùng : "Chuẩn bị cho ta chút nước ấm?"

      Hai mắt Tĩnh Nguyệt đỏ bừng, cắn chặt răng được gì, gật đầu rồi lập tức xuống làm việc.

      Tần Thư Dao biết tại bản thân biến thành cái dạng gì, nhưng nhất định là người ra người quỷ ra quỷ. Xem ra thời gian của nàng cũng còn nhiều.

      Sau khi tắm rửa thay y phục xong, Tần Thư Dao nằm ở người ngủ giấc. Đợi khi ngủ dậy lại phát Mộ Thiếu Dục cũng nằm ở bên cạnh nàng.

      "Sao ngài lại ở trong phòng ta?"

      Tuy rằng hai người bọn họ có da thịt thân thiết, nhưng Tần Thư Dao vẫn quen ngủ cùng với Mộ Thiếu Dục, bởi vì nàng biết ngày đó phải Mộ Thiếu Dục tự nguyện.

      Lúc này là sáng sớm hôm sau, lúc trước bọn họ đều rất mệt mỏi, Tần Thư Dao ngã đầu ngủ tiếp.

      Mộ Thiếu Dục lại hỏi đằng trả lời nẻo. "Hôm nay ta để Mặc Kiếm nấu xong thuốc giải."

      Tần Thư Dao nghe xong như lọt vào trong sương mù, đợi sau khi suy nghĩ cẩn thận lời Mộ Thiếu Dục Mộ Thiếu Dục ra khỏi cửa phòng.

      Tĩnh Nguyệt canh giữ ở cửa nhìn thấy Mộ Thiếu Dục ra từ bên trong, ngẩn ra, nhưng lập tức nghĩ đến hai người Mộ Thiếu Dục và Tần Thư Dao sớm có hôn ước, cho dù ở cùng phòng sớm chút cũng sao cả.

      Nàng vào thấy người Tần Thư Dao vẫn chỉ mặc bộ xiêm y trong, mà da thịt lộ ra ngoài có chút đỏ, nàng nhìn xong vội vàng cúi đầu xuống, mặt cũng càng nóng.

      Tần Thư Dao cũng cảm thấy có gì ổn, đợi khi bản thân rửa mặt chải đầu, mới nhìn thấy dáng vẻ người, mặt cũng lập tức đỏ ửng mảnh. Lại bảo Tĩnh Nguyệt cầm bộ xiêm y cổ cao, như vậy mới dám ra khỏi lều trại.

      Hai ngày nay bọn họ tổn thất nặng nề, mà người của Bạch Tu Sinh cũng tốt hơn bao nhiêu. Bằng đêm qua Bạch Tu Sinh mang theo binh mã tới đây.

      Mộ Thiếu Dục nghỉ ngơi sau đêm, chỉ cảm thấy tinh thần rất tốt, lúc trước còn chưa giải được độc, cho nên cũng vội tấn công. tại thuốc giải của tìm được hết rồi.

      Mặc Kiếm và Mộ Thiếu Dục cùng nấu thuốc, đợi sau khi uống hết, sau đó bắt mạch phát độc của được giải hết rồi.

      Mộ Thiếu Dục cũng cảm thấy tinh thần tốt hơn trước đó rất nhiều, tiếp đó lệnh cho quân lính chuẩn bị tốt, bắt đầu chủ động công kích Nam Tĩnh.

      Ban đầu bọn họ có năm ngàn binh lính, nhưng hai ngày này tổn thất nặng nề, cũng chỉ còn lại hai ngàn binh lính thôi.

      Nhưng Mộ Thiếu Dục vẫn rất tin tưởng, ra lệnh cho Mặc Kiếm ở lại bảo vệ Tần Thư Dao, sau đó mang theo đám người Thanh Ngọc cùng ra ngoài.

      Tần Thư Dao phát độc ngày càng nghiêm trọng, Mặc Kiếm nghiên cứu chế tạo ít thuốc giải cho Tần Thư Dao, nhưng những dược liệu này chỉ có tác dụng làm chậm quá trình để thân thể của nàng dễ dàng phát độc nhanh lại như vậy.

      Tần Thư Dao biết Mặc Kiếm hết sức mờ mịt, nàng cũng biết nếu lần phát độc tiếp theo bản thân biến thành cái dạng gì. Cho nên đàng hoàng tử tế ngồi đợi ở trong phòng, ra ngoài.
      Last edited: 6/3/16
      tú cầu thích bài này.

    5. michellevn

      michellevn Well-Known Member Editor

      Bài viết:
      5,162
      Được thích:
      12,952
      Chương 151: Thư Dao phát độc kìm lòng đậu

      Tần Thư Dao biết cảnh tượng sau khi Mộ Thiếu Dục mang binh đánh giặc, dù sao bọn họ ra ngoài ba ngày ba đêm, đợi đến sáng sớm ngày thứ ba bọn họ mới trở về. Chỉ là lần này trở về chỉ dẫn theo mấy chục binh lính mà thôi.

      Tần Thư Dao vội vã chạy ra, hỏi đánh như thế nào?

      Mộ Thiếu Dục lại híp mắt, khẽ: "Sau này Nam Tĩnh là của Đại Minh Triều rồi!"

      Quả nhiền vẫn đánh thắng trận, chỉ là Tần Thư Dao cảm giác được vui vẻ, dường như còn bởi vậy mà rất buồn bực.

      Tần Thư Dao cũng hỏi lại, Mộ Thiếu Dục để lại những người này quay lại thành Nam Tĩnh, tại thành Nam Tĩnh là thiên hạ của bọn họ rồi, cũng còn là nơi kiêng dè nữa.

      Chỉ là sau khi trở lại thành Nam Tĩnh, Tần Thư Dao có thể ràng cảm giác được người Nam Tĩnh vẫn đối địch với bọn họ. Chỉ là người thắng làm vua người thua làm giặc, tuy trong lòng Tần Thư Dao có chút thoải mái, nhưng cũng để ở trong lòng.

      Vào lúc ban đêm bọn họ vẫn ở khách điếm lúc đầu, chỉ là ông chủ còn nhiệt tình như lúc đầu nữa, chỉ lạnh lùng mang thức ăn cho bọn họ. Món ăn cũng như nhau.

      Mộ Thiếu Dục sao cả, phát ra tín hiệu, qua vài ngày nữa có người của thành Ninh Châu đến đây, tiếp nhận quản lý thành Nam Tĩnh này.

      Muốn để toàn bộ dân chúng thành Nam Tĩnh quy thuận Đại Minh Triều, cũng phải việc dễ dàng như vậy, từ từ đến.

      Cho nên lúc Mộ Thiếu Dục công phá được thành Nam Tĩnh, lập tức tuyên bố tin tức, giết dân chúng trong thành.

      Buổi tối, sau khi Tần Thư Dao tắm rửa xong, nàng lại cảm thấy thân thể khó chịu vạn phần. Từ sau lần phát tác đầu tiên qua mấy ngày, tuy rằng Mặc Kiếm phối thuốc. Nhưng dù sao trong cơ thể của Tần Thư Dao độc cũng xâm nhập vào bên trong lục phủ ngũ tạng, Mặc Kiếm phối thuốc cũng chỉ có tác dụng làm chậm lại.

      Tần Thư Dao luôn nằm ở trong chăn, nàng gắt gao cắn chặt răng, để bản thân kêu ra tiếng đau đớn nào. Nàng muốn để người khác nhìn thấy dáng vẻ dâm đãng này của nàng.

      Độc này đối với nữ nhân mà , là loại sỉ nhục.

      Bởi vì càng về sau, Tần Thư Dao càng khó kiềm chế bản thân. Nàng biết cho dù phải Mộ Thiếu Dục, có lẽ nàng cũng nhào lên. Nếu có cách nào cứu, còn bằng nàng tự sát.

      Suy nghĩ này vừa xuất , Tần Thư Dao lập tức muốn cắn lưỡi tự sát

      Nhưng đúng lúc này cửa phòng bị mở ra, Mộ Thiếu Dục vào từ bên ngoài. vừa thấy dáng vẻ này của Tần Thư Dao, biết độc nàng phát tác.

      Sau đó lập tức xông lên phía trước, lại phát Tần Thư Dao muốn cắn lưỡi tự sát. Tiếp đó lập tức cầm lấy cằm của nàng: " được!" xong hung hăng hôn lên đôi môi hồng nhuận của Tần Thư Dao.

      Thân thể của Tần Thư Dao cũng sớm mềm nhũn, bị Mộ Thiếu Dục hôn như vậy, thần trí cũng lập tức mơ hồ....

      Đợi sau khi Tần Thư Dao tỉnh lại, cũng là sáng sớm ngày hôm sau, nàng nhìn bên cạnh, cũng sớm trống rỗng rồi. Mà trong chăn còn lưu lại hơi ấm.

      Nàng nhớ màn đêm qua, mặt đỏ ửng trận. Mà thân thể vẫn trần như nhộng, nàng vội vàng mặc y phục vào, ở trước gương đồng nhìn, quả cổ đều có thêm những dấu màu đỏ. Sau đó tìm cái áo cổ cao mặc vào che giấu.

      Sau khi mọi người ăn cơm xong, Mặc Kiếm cầm chén thuốc đậm đặc đưa cho Tần Thư Dao.

      Tần Thư Dao vẫn chỉ cho đó là thuốc làm chậm quá trình phát độc người nàng, tuy trong lòng nàng chán ghét, nhưng vẫn uống hết.

      Nếu tiếp tục khống chế được như vậy nữa, còn bằng nàng chết cho rồi.

      tại làn da người Tần Thư Dao chậm rãi lão hóa, có chút khô cứng với nếp nhăn. Nàng biết dáng vẻ tại của mình, người ra người quỷ ra quỷ cho nên cũng rất ít ra ngoài.

      Mỗi buổi sáng tinh mơ Mộ Thiếu Dục đều ra ngoài, cũng biết ra ngoài làm gì. Tần Thư Dao cũng hỏi.

      Chỉ là chờ đến buổi chiều, Bạch Thiển lại bỗng nhiên chạy vào, hai mắt nàng ta đỏ bừng, nhìn Tần Thư Dao khóc : "Dao tỷ tỷ, tỷ để Dục ca ca tha cho phụ thân ta !"

      Trận chiến tranh này, Tần Thư Dao hoàn toàn biết rốt cuộc xảy ra chuyện gì. Cũng biết Bạch Tu Sinh sống hay chết.

      tại Bạch Thiển vội vàng chạy đến trước mặt nàng, làm nàng có chút kinh ngạc, chỉ là rất nhanh lại khôi phục như bình thường.

      "Việc này ta làm chủ được. Chờ Mộ công tử trở về, ngươi lại hỏi !"

      Dù sao Bạch Thiển làm người lương thiện, cũng giúp bọn họ ít. Chỉ là chuyện này quả Tần Thư Dao giúp được nàng ta.

      "Dao tỷ tỷ, tỷ như vậy. Lời tỷ , nhất định nghe!"

      Tần Thư Dao thừa nhận Mộ Thiếu Dục bản thân, nàng chỉ cảm thấy sở dĩ Bạch Thiển cho rằng như vậy, là vì Mộ Thiếu Dục đồng ý cưới Bạch Thiển, mà lấy nàng làm cái cớ.

      "Người phải ta, người ở trong kinh thành. Cho nên nghe ta!"

      Bỗng nhiên Bạch Thiển cười cách ngốc nghếch vài tiếng, vẻ mặt bi thương: "Dao tỷ tỷ, tại tỷ trúng độc hoa mê tình, nếu phải tỷ sớm chết rồi!"

      Tần Thư Dao nghe vậy, mặt đỏ ửng, nhưng vẫn lắc đầu : " tính sao? cũng chỉ xem ta là thế thân thôi!"

      "Dao tỷ tỷ, tỷ biết độc hoa mê tình độc nhất chỗ nào ? Là phải uống máu trong tim người trong lòng, từ ta sinh sống ở Nam Tĩnh, cũng có vài phần hiểu biết về độc này. Nếu Dục ca ca cho tỷ uống máu trong tim, lúc này tỷ cũng sớm trở thành bà sáu chục tuổi rồi!"

      Tần Thư Dao vừa nghe ngẩn người ra, từ sau khi bọn họ ra khỏi rừng cây, Mộ Thiếu Dục lập tức tấn công thành Nam Tĩnh. Hơn nữa đêm qua nàng còn phát độc lần.

      Bạch Thiển thấy nàng tin tưởng, tiếp: "Tuy độc hoa mê tình này sau bảy bảy bốn mươi chín ngày phát độc bỏ mình, nhưng ngày thứ mười trúng độc, hoàn toàn biến thành bà lão nhăn nheo. Đến thời điểm kia, còn ai nguyện ý giao hợp dương với nàng ta nữa. Từ đó về sau trải qua từng ngày sống bên trong đau đớn, thẳng đến chết mới thôi!"

      Bạch Thiển dừng lát rồi tiếp: "Nhưng tại Dao tỷ tỷ chỉ già mấy tuổi so với trước đó mà thôi, chứng tỏ độc của Dao tỷ tỷ được khống chế. cách khác có người cho tỷ uống máu trong tim, mà cũng tâm tỷ!"

      tới đây sắc mặt Bạch Thiển càng thêm tái nhợt, nụ cười cũng càng thêm thê lương: "Ta còn cho rằng người trong lòng Dục ca ca phải là tỷ. tại nhìn lại, ta sai lầm rồi. Dục ca ca chỉ thích mỗi mình tỷ, vì tỷ trả giá nhiều như vậy. Lời tỷ tuyệt đối huynh ấy nghe. Dao tỷ tỷ, tỷ giúp ta mà!"

      Bỗng nhiên Bạch Thiển phịch tiếng quỳ mặt đất, khóc : "Tuy rằng khi ta còn , ông chưa từng tìm ta. Nhưng mà đời này ta cũng chỉ có mình ông là người thân!"

      Tần Thư Dao vội vàng nâng Bạch Thiển dậy, lúc này trong lòng nàng rất rối loạn, lời Bạch Thiển vừa rồi, tuy nàng tin, nhưng trong lòng vẫn rối loạn thôi. trải qua nhiều chuyện như vậy, nàng cũng hiểu bản thân có tình ý với Mộ Thiếu Dục.

      Nàng nghĩ có lẽ Mộ Thiếu Dục cũng có chút thích bản thân, nhưng mà sâu đậm như Bạch Thiển . Cho dù mình có tình cảm với Mộ Thiếu Dục, nhưng cũng chỉ có thiện cảm nhàn nhạt mà thôi.

      "Ngươi đứng lên trước. Việc này chờ sau khi trở về, ta với . Chỉ là ta thể cam đoan nghe lời ta!"

      Tần Thư Dao biết tâm tư Bạch Thiển đơn giản, cho nên nàng thấy như thế, cũng lập tức gật đầu đồng ý.
      Last edited: 16/3/16
      tú cầu thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :