1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Đích nữ muốn hưu phu - Khanh Dư (Full+eBook)

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. michellevn

      michellevn Well-Known Member Editor

      Bài viết:
      5,162
      Được thích:
      12,952
      Chương 142: Tìm được còn bị hạ độc


      Cho dù tảng đá có dốc, có cao tới đâu. Tần Thư Dao đều bỏ qua, thậm chí ngừng tìm kiếm ở chỗ vách núi. Phía dưới vách núi đều là vùng sương trắng xóa, theo như Bạch Thiển phía dưới vách núi chính là vùng khí độc. Ngã xuống cho dù chết, cũng bị khí độc độc chết.

      Tuyết Ảnh và Ngưng Sương sợ Tần Thư Dao gặp chuyện may, cho nên đều giúp đỡ Tần Thư Dao tìm kiếm. Chính là tìm cả ngày, ngoại trừ mấy gốc cỏ dại ra, có thứ gì khác.

      "Tiểu thư, sắc trời còn sớm, chúng ta nên trở về thôi."

      Tần Thư Dao biết nơi này ban đêm trắng xóa màu, muốn ra ngoài hoàn toàn có khả năng, cho nên cũng ở lại, theo Tuyết Ảnh ra ngoài.

      Lần này tìm kiếm làm Tần Thư Dao bắt đầu hoài nghi Thiên Tằm Hồng Đậu vách núi, nhưng mà trong sách ghi ràng như thế, Thiên Tằm Hồng Đậu sinh trưởng ở vách đá dựng đứng, nhưng toàn bộ Nam Tĩnh cũng chỉ có mấy chỗ vách đá dựng đứng này, chẳng lẽ còn có ở chỗ khác? Chỉ là những người khác đều phát ra sao?

      Sau khi trở lại khách điếm, Tần Thư Dao phát người bên ngoài càng ngày càng nhiều, mình Tĩnh Nguyệt lo lắng chờ ở trong phòng, sau khi nhìn thấy đám người Tần Thư Dao trở về, vẻ mặt vui mừng, vội vàng : "Thi Vận tỉnh lại, tại tình hình cũng tệ!"

      Đám người Tần Thư Dao nghe xong cũng khẽ thở phào nhõm.

      Lúc này Mộ Thiếu Dục cũng từ bên ngoài vào, nhưng người này hoàn toàn tính là gì với , vẫn ra vào tự do như bình thường.

      Mộ Thiếu Dục chỉ lạnh lùng nhìn Tần Thư Dao cái, rồi trở về phòng của mình, Tần Thư Dao chân tướng.

      Mặc Kiếm nghe Thi Vận tỉnh lại, lập tức bắt mạch cho Thi Vận, lại đưa cho Thi Vận mấy thang thuốc, Tuyết Ảnh vội vàng nấu, để Thi Vận uống vào.

      "Nàng còn gì đáng ngại nữa." Mặc Kiếm thấy Thi Vận uống thuốc xong, .

      Lúc này rốt cuộc Tần Thư Dao cũng hoàn toàn yên lòng, xem ra y thuật của Mặc Kiếm cũng tệ. Chỉ là vừa nghĩ đến ánh mắt lạnh lùng của Mộ Thiếu Dục, Tần Thư Dao nhịn được hỏi: "Tam hoàng tử làm sao vậy?"

      Mặc kiếm nghe vậy than tiếng: "Thời gian trước ràng giải được hơn phân nửa rồi. Nhưng biết vì sao hôm nay lại càng trở nên thêm nghiêm trọng rồi. Tuy rằng tại chúng ta tìm được nhiều loại dược liệu như vậy, nhưng muốn giải hết hoàn toàn, sợ dễ dàng. Chỉ cần là Thiên Tằm Hồng Đậu cũng biết nên tìm kiếm chỗ nào rồi. Hơn nữa người Hắc Liên giáo kia còn bảo chúng ta tìm hoa Liên Vụ, hoa này sinh trưởng ở bên trong chỗ sâu nhất của chướng khí, muốn tìm được dễ hơn làm!"

      Tần Thư Dao biết những chuyện mặc kiếm hoàn toàn phải là chuyện Mộ Thiếu Dục chân chính lo lắng, tại lo lắng là làm thế nào để thu phục được Nam Tĩnh. Nhưng mà tại hãm sâu vào bên trong Nam Tĩnh, lại bị người bao vây. Tuy rằng hành động vẫn tự do như trước, nhưng muốn ra khỏi Nam Tĩnh dễ dàng như vậy.

      Tần Thư Dao cắn răng trầm tư lát, nàng biết kiếp trước Mộ Thiếu Dục đánh bại được Nam Tĩnh chiến thắng trở về kinh. Kiếp này có chút chênh lệch, nhưng cũng thể sai nhiều. Nhất định Mộ Thiếu Dục có thể đánh bại Nam Tĩnh, chỉ là tại xảy ra vấn đề ở chỗ nào chứ?

      Chẳng lẽ bọn họ tới sớm tháng, làm tình có chuyển biến mới?

      Tần Thư Dao chỉ loáng thoáng nhớ được kiếp trước từng nghe , lúc ở Nam Tĩnh Mộ Thiếu Dục gặp được quý nhân, có quý nhân trợ giúp, mới tấn công được Nam Tĩnh. Nhưng mà quý nhân kia là ai, lại ai biết.๖ۣۜdi-ễn⊹đà-n๖ۣۜlê⊹qu-ý⊹đô-n

      Nàng tỉ mỉ nhớ lại chuyện gặp được sau khi Nam Tĩnh, ở trong này ngoại trừ Bạch Thiển có ý tốt ra, những người còn lại đều mang theo địch ý.

      Chẳng lẽ Bạch Thiển chính là quý nhân của Mộ Thiếu Dục.

      Ngày hôm sau, Bạch Thiển vội vàng vào khách điếm, tìm được Tần Thư Dao và Mộ Thiếu Dục. Vẻ mặt sốt ruột: "Dục ca ca, các người nhanh rời khỏi đây. Phụ thân ta mang theo đám người về phía này.

      Mộ Thiếu Dục khẽ cau mày, mặt lại vẫn bình tĩnh: "Ông ta đến muốn lấy thuốc giải thôi!"

      Bạch Thiển vừa nghe có chút mờ mịt, nhưng rất nhanh phản ứng lại, nàng cúi đầu hai mắt đỏ bừng.

      Mộ Thiếu Dục cũng làm khó nàng ta, chỉ mang theo hai người Thanh Ngọc và Mặc Kiếm trở về phòng mình, dường như bàn bạc gì đó.

      Tần Thư Dao tìm bên vách núi hai lần vẫn tìm được Thiên Tằm Hồng Đậu, cho nên lại hỏi Bạch Thiển ít về manh mối Thiên Tằm Hồng Đậu, nhưng mà hiểu biết của Bạch Thiển cũng có hạn, cho nên ràng lắm.

      Mọi người xấu hổ ngồi ở ghế, ngẩn người lát.

      Lúc này bên ngoài bắt đầu tranh cãi, Tần Thư Dao biết Bạch Tu Sinh dẫn người xông tới rồi.

      Ông ta nhìn thấy Bạch Thiển hơi sững sờ, vẻ mặt chỉ tiếc rèn sắt thành thép.

      Mộ Thiếu Dục cũng ra từ trong phòng, nhìn thấy Bạch Tu Sinh mặt vẫn nở nụ cười nhạt: "Bạch tộc trưởng khống chế độc cũng tồi!"

      Tần Thư Dao nghe vậy mới nhìn thoáng qua sắc mặt của Bạch Tu Sinh, chỉ thấy sắc mặt ông ta có chút biến thành màu đen, ngay cả môi cũng biến thành màu đen.

      Bạch Tu Sinh hừ lạnh tiếng: "Nếu hôm nay ngươi đàng hoàng tử tế, ngoan ngoãn đưa thuốc giải ra đây, ta lập tức tha cho ngươi tội chết!"

      Mộ Thiếu Dục cũng cười lạnh, : "Muốn thuốc giải cũng phải xem ông có bản lĩnh hay !"

      xong lập tức phi người lên, bay nhanh về phía Bạch Tu Sinh. Võ công của Bạch Tu Sinh cao, hơn nữa động tác của Mộ Thiếu Dục quá nhanh, làm cho tất cả mọi người đều thấy ràng.

      "Ngươi muốn làm gì?" Sắc mặt Bạch Tu Sinh hơi trắng bệch.

      Mộ Thiếu Dục lạnh lùng : "Binh mã của ta tiến vào Nam Tĩnh, nếu ông mang theo con dân đầu hàng quy thuận, ta tha cho các ngươi tội chết!"

      Người ở đây nghe vậy, đều sửng sốt. Vài ngày nay Mộ Thiếu Dục cùng Tần Thư Dao hái được liệu, chỉ đợi ở trong phòng. Sao hôm nay binh mã tiến vào Nam Tĩnh rồi.

      Hiển nhiên Bạch Tu Sinh có chút tin: "Ngươi bậy. Thân tín của ngươi đều bị ta bắt lại, còn có ai truyền tin cho ngươi!"

      Mộ Thiếu Dục cũng kiên nhẫn giải thích gì nhiều với ông ta, chỉ hừ lạnh, : "Ông đồng ý cũng được, đồng ý cũng được. Cuối cùng Nam Tĩnh này vẫn thuộc về giang sơn Đại Minh ta!"

      xong ra hiệu bằng mắt với hai người Mặc Kiếm và Thanh Ngọc, võ công của hai người bọn họ cũng rất cao cương, người cầm kiếm, người cầm quạt, đều nhanh chóng đánh cho người của Bạch Tu Sinh tan tác.

      Tần Thư Dao kéo Bạch Thiển đến bên người, mà Tuyết Ảnh và Ngưng Sương bảo vệ ở trước mặt hai người bọn họ.

      trận đánh ác liệt cũng chỉ dùng thời gian nén nhang.

      Bạch Tu Sinh hoàn toàn ngờ rằng người Mộ Thiếu Dục mang đến, võ công lại cao cường như thế. Lúc này ông ta bị thương ngồi mặt đất, sắc mặt khó coi vạn phần. Hai mắt của ông ta híp lại, sau đó nhìn thoáng qua Tần Thư Dao, lại nhanh chóng phóng ra kim châm , đợi mọi người phản ứng lại, lúc này kim châm cắm vào mi tâm của Tần Thư Dao.

      Tần Thư Dao chỉ cảm thấy mày tê rần, ngoài ra có gì khác thường.

      Mộ Thiếu Dục thấy thế vội vàng hỏi: "Nàng có sao ?"

      Tần Thư Dao khẽ lắc đầu.

      Nhưng mà Bạch Tu Sinh lại ngửa đầu phá lên cười: "Ngươi cho là ngươi có thể chạy thoát khỏi nơi này sao? Ta biết người ngươi bị hạ Vạn Trùng độc, phu nhân của ngươi cũng trúng hoa mê tình kịch độc, ta muốn nhìn xem ngươi và phu nhân ngươi có bao nhiêu tình sâu nghĩa nặng!"

      Bạch Thiển nghe vậy sắc mặt lập tức đại biến, vội vàng nhìn về phía Tần Thư Dao, thấy mặt nàng quả nhiên xuất chút đỏ ửng bình thường, lập tức : "Khi độc mê tình này phát tác, toàn thân còn sức lực, nóng lên..." tới đây sắc mặt nàng ta hơi đỏ, tiếp đó lại giọng : "Chỉ có thân mật với người thương mới có thể giảm bớt đau đớn. Hơn nữa mỗi ngày phải dùng máu trong tim người yên làm thuốc dẫn, chuẩn bị tất cả vị thuốc ăn được sau bảy bảy bốn mươi chín ngày, mới có thể giải độc."

      Tần Thư Dao nghe xong sắc mặt cũng ửng đỏ, nếu như thế, vậy phải nàng biến thành người phóng đãng sao?
      Last edited: 4/3/16

    2. michellevn

      michellevn Well-Known Member Editor

      Bài viết:
      5,162
      Được thích:
      12,952
      Chương 143: Tình cảm lâu ngày, càng sâu vào bên trong bí

      Tiếp đó Bạch Thiển lại : "Người trúng độc hoa mê tình thường giống nhau, chỉ là nếu luôn có biện pháp giải độc, lâu dài như vậy tóc bạc trắng rụng xuống, người cũng từ từ trở nên già , cuối cùng sau bảy bảy bốn mươi chín ngày biến thành bà già khô héo, rồi chết !"

      cách khác ngay cả có thân mật với người nàng thương, nhưng nếu có thuốc giải, trong vòng hơn tháng già .

      Bạch Tu Sinh lại cười lạnh : " người ngươi có kịch độc, cho dù dùng máu trong tim cho nàng ta uống, nàng ta cũng trúng Vạn Trùng độc."

      Sắc mặt Mộ Thiếu Dục trở nên khó coi vạn phần, tuyệt nghĩ tới bản thân nhất thời sơ sẩy, lại để Tần Thư Dao cũng trúng độc.

      Bạch Tu Sinh cũng định ở lại, chính chỉ là cao thủ dùng độc, mà còn nghiên cứu chế tạo thuốc giải. Sở dĩ tìm đến Mộ Thiếu Dục lấy thuốc giải, đó là bởi vì ông ta chắc chắn Mộ Thiếu Dục khỏi Nam Tĩnh được.

      Chính là nghĩ tới hành động của Mộ Thiếu Dục nhanh như vậy, thế nhưng ở trong vòng vài ngày điều binh mã ở Ninh Châu tới. Cho nên ông ta muốn ngọc đá cùng nát, cho dù đến lúc đó ông ta chết. Mộ Thiếu Dục cũng tốt chỗ nào.die»n。dٿan。l«e。qu»y。d«on

      Mộ Thiếu Dục nghĩ tới Bạch Tu Sinh độc ác như vậy, hơn nữa dùng độc cũng rất độc ác. Loại chết kiểu này, đối với nữ nhân mà , có thể tính là tàn nhẫn đến cực điểm.

      quay đầu nhìn thoáng qua Tần Thư Dao, chỉ thấy nàng ngoại trừ sắc mặt có chút đỏ ửng ra, ngược lại còn xem như bình tĩnh, có kinh hoàng hay vô thố gì, chỉ có thong dong với lạnh nhạt.

      Tần Thư Dao như vậy cũng làm Mộ Thiếu Dục ngẩn người, từ trước đến nay cảm thấy nữ tử này khác biệt với tiểu thư khuê các. Chỉ là nghĩ tới cho dù thân trúng kịch độc, ngay cả mày nàng nhăn lấy chút.

      Sau khi Bạch Tu Sinh rồi, Bạch Thiển mang vẻ mặt xin lỗi nhìn thoáng qua Tần Thư Dao, sau đó nhanh chóng viết dược liệu ra. Chỉ là dù có những dược liệu này cũng tác dụng gì.

      Điểm trí mạng của độc hoa mê tình này là thân mật và dùng máu trong tim của người trong lòng, người khác vẫn được. Mà tại người Mộ Thiếu Dục cũng trúng kịch độc, hoàn toàn thể dùng máu của .

      Thực ra khi Tần Thư Dao nghe đến mấy cái này, trong lòng cũng sớm tuyệt vọng. Nàng biết trong lòng mình có người thương, mà Mộ Thiếu Dục cũng thương nàng, hoàn toàn vì nàng làm ra loại chuyện này.

      Mỗi ngày dùng máu trong tim để uống, chẳng khác nào mỗi ngày phải cắt đường vào trước ngực của Mộ Thiếu Dục.

      Ở trong mắt Tần Thư Dao, người trong lòng Mộ Thiếu Dục hận nhất chính là bản thân.

      Tần Thư Dao thèm để ý độc người mình, dù sao nàng cũng chết qua lần, tuy chết thêm lần nữa có hơi tiếc nuối, nhưng cũng sợ. Cho nên nàng nhìn thoáng qua Mộ Thiếu Dục, vẻ mặt bình tĩnh: "Nếu ta thể sống để ra khỏi đây, chỉ hy vọng ngài có thể giúp ta tìm được Thiên Tằm Hồng Đậy. Còn có..."

      Bỗng nhiên, bên trong hai mắt của Tần Thư Dao toát ra hận ý nồng đậm: "Nếu nhị muội ta giải được độc, như vậy lập tức giết Hàn Thế Quân giúp ta."

      Nàng biết chút cầu này Mộ Thiếu Dục tuyệt đối có thể làm được, kiếp này nàng tuyệt đối lại để Hàn Thế Quân thoải mái.

      Tuy rằng Mộ Thiếu Dục vì sao nàng oán hận Hàn Thế Quân như thế, nhưng chút tâm nguyện này, vẫn có thể giúp được Tần Thư Dao.

      Bạch Thiển thấy Tần Thư Dao có chút nào sợ hãi, ngược lại còn nhắn nhủ di chúc, khỏi có chút kính nể. Chỉ là người hạ độc cũng là phụ thân của mình, cho nên sắc mặt của nàng ta có chút khó xử.

      " xin lỗi, phụ thân ta, ông ấy..."

      Tần Thư Dao vội vàng lắc đầu cười : "Chúng ta tới nơi này quả là vì đánh bại Nam Tĩnh, phụ thân ngươi làm như vậy cũng trách được ông ta."

      Bạch Thiển nghe vậy mặt lộ vẻ kinh ngạc, tuy rằng nàng ta từng nghe phụ thân của mình qua rất nhiều, nhưng mà khi nghe được đám người Tần Thư Dao tận miệng ra, lòng của nàng ta cũng có chút khiếp sợ với khổ sở.

      Sau khi mọi người nghỉ ngơi lát, Tần Thư Dạo lại muốn tìm Thiên Tằm Hồng Đậu, nàng tự hiểu là thời gian còn nhiều nữa, thừa nhịp độc chưa phát tác, còn sức lực, nhanh chóng tìm Thiên Tằm Hông Đậu.

      Mộ Thiếu Dục lo lắng Tần Thư Dao, binh mã của trong vòng nửa ngày đến Nam Tĩnh.



      Tuy rằng giờ phút này Bạch Tu Sinh thể bắt bọn họ, nhưng cũng dễ dàng buông tha cho bọn họ như vậy.

      Hơn nữa bọn họ cũng thể cứ ngồi chờ chết như vậy, sau khi Bạch Tu Sinh , người vây quanh khách điếm cũng tản ra. Xem ra ông ta còn có mưu khác.

      Cho nên Mộ Thiếu Dục lo lắng mình Tần Thư Dao ra ngoài, mà tuy rằng trong lòng Bạch Thiển mâu thuẫn, nhưng cũng muốn theo Tần Thư Dao, là nàng ta biết Mộ Thiếu Dục nhất định theo, hai là nàng ta tương đối quen thuộc với hoàn cảnh chỗ kia.

      Tần Thư Dao cảm thấy hai người Tĩnh Nguyệt và Thi Vận đều cần người bảo vệ, mà đám người Thanh Ngọc phải hợp lại với binh lính. Nếu giờ phút này Mộ Thiếu Dục , chẳng phải có lòng quân sao. Cho nên có chút do dự.

      Ai ngờ Mộ Thiếu Dục bỗng nhiên đứng lên, kéo cổ tay Tần Thư Dao, : "Cho dù tìm được Thiên Tằm Hồng Đậu, cũng phải tìm được hơn mười loại dược liệu kia. Như vậy mới có thể cứu nàng!"

      Tần Thư Dao nghe vậy trong lòng ấm áp, cho tới bây giờ nàng đều nghĩ tới Mộ Thiếu Dục cứu nàng, chỉ hy vọng Mộ Thiếu Dục có thể hoàn thành tâm nguyện của nàng.

      Tay của Mộ Thiếu Dục luôn nới ra, kéo Tần Thư Dao ra khỏi phòng. Bạch Thiển vội vàng theo ra ngoài, vội vàng : "Ta cũng theo hai người. Dù sao nơi này ta quen thuộc hơn hai người!"

      Tần Thư Dao quay đầu nhìn thoáng qua Bạch Thiển, đương nhiên nàng hiểu được suy nghĩ trong lòng Bạch Thiển lúc này, chỉ là nàng biết nếu Bạch Thiển muốn ở cùng chỗ với Mộ Thiếu Dục mà , phải đối mặt với chuyện gì.

      "Chúng ta muốn tấn công quê hương của ngươi, chẳng lẽ người còn muốn giúp chúng ta sao?"

      thực tàn nhẫn, Bạch Thiển đều luôn xem , cảm thấy binh mã còn chưa tới, hơn nữa trong lòng nàng ta còn chút ảo tưởng.

      Chính những lời này của Tần Thư Dao, làm nàng ta thể đối mặt với thực.

      Những người trước mắt này là địch nhân muốn tiêu diệt quê hương nàng, chẳng lẽ bản thần còn muốn giúp bọn họ sao?

      Trong lòng Bạch Thiển bắt đầu mâu thuẫn, nàng ta biết rốt cuộc bản thân thể đối mặt nữa rồi. Cho nên nàng ta sững sờ đứng tại chỗ, biết nên trả lời như thế nào.

      Tần Thư Dao than tiếng, tiếp đó cùng ra ngoài với Mộ Thiếu Dục.

      Nàng nguyện ý nợ người ta nhiều nhân tình như vậy, nếu phải nợ như vậy cũng chỉ muốn nợ người mà thôi. Cho nên nàng hy vọng Bạch Thiển theo nàng. Hơn nữa nàng cũng trách Bạch Thiển.

      Lúc này đây, hai người Mộ Thiếu Dục và Tần Thư Dao vách đá dựng đứng nữa, mà vào bên trong khí độc, mặt bọn họ còn mang theo khăn che mặt Bạch Thiển tự chế, khăn tẩm thuốc. Chỉ cần khí độc nồng đậm, như vậy có việc gì.

      Lúc này đúng là lúc mặt trời lên cao, cũng là thời điểm khí độc ít nhất.

      Lần này bọn họ chỉ muốn tìm Thiên Tằm Hồng Đậu mà còn muốn tìm hơn mười loại dược liệu khác. Lần này vận khí của hai người bọn họ rất tốt, chỉ qua nửa canh giờ, bọn họ tìm được năm sáu loại, nếu dựa theo tốc độ như vậy, hôm nay nhất có thu hoạch lớn.

      Tần Thư Dao dè dặt cẩn trọng đạp lên cỏ dại, tiếp đó nhàng đẩy lá cây ra, những cây cối này đều bị khí độc bám lên, đều có độc, cho nên hơi vô ý, chạm vào da thịt cũng bị trúng độc.

      Mộ Thiếu Dục đều luôn phía trước dò đường, mà Tần Thư Dao dè dặt cẩn trọng sau lưng .

      Sau khi hai người lát, bỗng nhiên cảm thấy khí độc càng ngày càng đậm, ngay cả hít thở bọn họ cũng gặp khó khăn.

      Lúc này Tần Thư Dao mới phát , chẳng biết lúc nào trời dần dần tối sầm xuống, vừa rồi vẫn là mặt trời lên cao mà, chẳng lẽ muốn mưa sao?

      "Làm sao bây giờ?"

      tại bọn họ sâu vào bên trong, muốn về là kịp nữa rồi, chỉ có thể tìm chỗ nào đó tránh thôi.

      Mộ Thiếu Dục nhìn xung quanh, nơi này cây cối sinh trưởng tươi tốt, hơn nữa ngoại trừ khí độc ra, cũng là chỗ có phong cảnh đẹp.
      Last edited: 4/3/16
      tú cầu thích bài này.

    3. michellevn

      michellevn Well-Known Member Editor

      Bài viết:
      5,162
      Được thích:
      12,952
      Chương 144: Mưa to gió lớn bị vây bên trong

      Trong rừng cây gió lớn gào thét, ngẫu nhiên còn nghe được tiếng của thú vật.

      Mộ Thiếu Dục nhíu mày, khẽ:"Nơi này hẳn có chỗ để nghỉ ngơi!"

      Người Nam Tĩnh đều hái dược liệu ở trong này, nhất định có chỗ nghỉ ngơi, chỉ là Bạch Thiển rất ít vào sâu như vậy, cho nên cũng biết.

      Tần Thư Dao bán tín bán nghi, chỉ theo phía sau Mộ Thiếu Dục, cũng gì.

      Lúc này bầu trời bắt đầu rơi xuống những giọt nước lớn, mà bởi vì gió lớn, đều thổi tan khí độc, cho nên lúc này khí độc mỏng , làm bọn họ càng thoải mái hơn chút.

      Lại vào bên trong mấy chục mét, quả nhiên Mộ Thiếu Dục phát sơn động . Sơn động này, chỉ có thể chứa được bốn người. Nhưng phải khom lưng vào.

      Lúc này y phục người Tần Thư Dao có chút ướt đẫm, cũng nghi ngờ gì vào.

      gian trong động , hai người cố gắng duy trì khoảng cách nhất định.

      Chẳng biết vì sao, Tần Thư Dao cảm thấy cả người có trận khô nóng, hô hấp cũng càng ngày càng nặng, nàng nghĩ có thể là bởi vì do cảm lạnh, cho nên nghĩ nhiều.

      Nhưng mà nghĩ tới lát sau, thân thể càng lúc càng khó chịu, ý thức của nàng bắt đầu dần dần có chút mơ hồ, thậm chí muốn cởi y phục người ra.

      Giờ phút này Mộ Thiếu Dục mới phát Tần Thư Dao bình thường, vội vàng vươn tay sờ lên trán Tần Thư Dao, phát trán nàng nóng vô cùng. Mà Tần Thư Dao cảm giác có người chạm đến nàng, giống như làn da nóng đụng phải tảng băng, nháy mắt giảm xuống.

      Chỉ là khi Mộ Thiếu Dục lấy tay ra, Tần Thư Dao lại cảm thấy khó chịu vạn phần. Nàng xê dịch thân mình, cả người đều dựa vào trong lòng Mộ Thiếu Dục, lúc này nàng mới cảm thấy thoải mái. Nhưng chút thoải mái này hoàn toàn đủ, nàng vẫn khó chịu vô cùng. Nàng vươn tay muốn được mát lạnh nhiều hơn.

      Mộ Thiếu Dục biết độc hoa mê tình của Tần Thư Dao phát tác, dùng sức đẩy Tần Thư Dao ra, tiếp đó lớn tiếng : "Ngươi tỉnh táo chút!"

      Nhưng những thứ này hoàn toàn vô dụng, lúc này ý thức của Tần Thư Dao sớm mơ hồ, nàng thầm nghĩ tìm được chỗ càng thoải mái. Cho nên lại gục ở người Mộ Thiếu Dục, hai tay xé rách y phục của Mộ Thiếu Dục, chỉ cần có thể đụng tới da thịt của , nàng cảm thấy rất thoải mái.

      Mộ Thiếu Dục thấy thế vội vàng bắt lấy tay Tần Thư Dao, sau đó kéo nàng ra khỏi sơn động, muốn để mưu ta làm nàng tỉnh táo chút.

      Thế nhưng Tần Thư Dao vẫn ở bên trong độc hoa mê tình, mưa to lạnh như băng này hoàn toàn làm Tần Thư Dao tỉnh táo được, ngược lại nàng càng thêm khó chịu. Thân thể của nàng vẫn gắt gao dính vào người Mộ Thiếu Dục như trước.

      Tay lạnh như băng nhàng chạm vào da thịt mặt , chỉ là những thứ này vẫn đủ, Tần Thư Dao bỗng nhiên kiễng chân lên, mạnh mẽ hôn lên đôi môi lạnh lẽo của Mộ Thiếu Dục. Lúc này đây Tần Thư Dao mới cảm thấy chút thoải mái.

      Trong khoảng khắc Tần Thư Dao hôn lên môi của mình, cả người Mộ Thiếu Dục cũng ngây ra. đợi lát, đợi khi bản thân phản ứng kịp, lại phát y phục người Tần Thư Dao gần như cởi hết, chỉ còn lại cái yếm màu xanh biếc.

      Hai tròng mắt đỏ bừng, dưới thân căng cứng, sau đó tức giận mắng câu, lập tức ôm Tần Thư Dao trở về trong động, cũng bắt đầu liều mạng hôn lên làn da trắng nõn mịn màng người nàng.

      Cảm giác Mộ Thiếu Dục đáp lại, Tần Thư Dao càng thoải mái kêu tiếng. Hai tròng mắt cũng càng thêm mê ly, người cũng đỏ ửng.

      Nhìn nữ tử dưới thân, giống như đóa hoa nở rộ. Rốt cuộc Mộ Thiếu Dục nhịn được, cởi nốt cái yếm còn sót lại người nàng, tiếp đó hung hăng hôn lên xương quai xanh của nàng, chậm rãi hôn đường.

      Mưa bên ngoài dần dần ngừng rơi, Tần Thư Dao cũng dần dần tỉnh táo lại, nàng trở mình cái, lại phát hạ thân đau đớn thôi, lại nâng cánh tay lên nhìn, người đều là mảng tím mảng đỏ.

      Nàng lập tức hiểu đây là có chuyện gì, mặt đỏ ửng trận, lại nhìn quanh trong động, ngoài y phục ra. Những chuyện trước đó nàng quên, thậm chí còn nhớ ràng. Nhớ lại bản thân dính lên người Mộ Thiếu Dục, kéo thế nào cũng ra, mặt cũng càng đỏ.

      Lúc này bên ngoài truyền đến thanh trong trẻo: "Y phục đều khô, nhanh mặc vào ."

      Lúc này Tần Thư Dao mới thu hồi tâm tư, vội vàng mặc y phục xong. Tiếp đó lại khom người ra ngoài, bởi vì chuyện vừa rồi, làm khi Tần Thư Dao thấy Mộ Thiếu Dục cảm thấy rất xấu hổ.

      Nhưng mà Mộ Thiếu Dục lại cho rằng như có việc gì, chỉ khẽ : "Sắc trời còn sớm, chúng ta nhanh chóng tìm thêm lát"

      Tần Thư Dao thấy Mộ Thiếu Dục đến chuyện vừa rồi nửa lời, cũng khẽ thở phào nhõm, bằng nàng cũng biết nên làm thế nào cho phải.

      đường này, khí trở nên có chút xấu hổ. Hai người lại tìm kiếm, chỉ tìm được gốc cây dược liệu. Mộ Thiếu Dục cũng có hứng thú, tính thời gian, cảm thấy binh mã của đều tới, cho nên dẫn Tần Thư Dao ra khỏi vùng khí độc này.

      Binh mã của Mộ Thiếu Dục trực tiếp tấn công Nam Tĩnh, mà dựng trại ở ranh giới Nam Tĩnh. Mộ Thiếu Dục trở về khách điếm, mà trực tiếp doanh trại.

      Sau khi Tần Thư Dao đến doanh trại mới phát , đám người Mặc Kiếm và Thanh Ngọc cũng dẫn theo đám người Tuyết Ảnh và Ngưng Sương.

      Bởi vì mưa thấm vào, y phục người đều vừa bẩn vừa ướt, sau khi Tĩnh Nguyệt nhìn thấy Tần Thư Dao, vẻ mặt lo lắng : "Tiểu thư, người làm sao vậy? Sao người lại biến thành như vậy?

      Tần Thư Dao nhớ lại màn trong sơn động, sắc mặt càng đỏ, chỉ gặp mưa, có gì đáng ngại cả.

      Sau khi Tĩnh Nguyệt kiểm tra Tần Thư Dao vòng, phát quả có gì đáng ngại, mới thở phào nhõm.

      Nhưng mà Mộ Thiếu Dục nghĩ tới Bạch Tu Sinh dễ dàng thả bọn họ trở lại doanh trại như vậy, chẳng lẽ ông ta làm tộc trưởng được, nên quan tâm đến Nam Tĩnh rồi sao?

      "Lúc các ngươi ra gặp trở ngại gì?"

      Nếu Bạch Tu Sinh đồng ý thả bọn họ , nhất định phát sinh trận ác chiến, vì người đám người Thanh Ngọc và Mặc Kiếm đều có thương tổn gì, cho nên Mộ Thiếu Dục mới giọng hỏi.

      Mặc Kiếm cũng nhíu mày hỏi: " có. Chỉ là đường này đều có người theo dõi chúng ta! Chờ khi chúng ta trở lại tìm người, những người đó lại biết trốn ở chỗ nào. Cũng biết có phải bọn họ ở gần đây hay nữa!"

      Mộ Thiếu Dục nghe vậy trầm tư lát, sau đó mới : " như thế, tất cả mọi người phải cẩn thân chút. Vật chứa độc ở Nam Tĩnh có rất nhiều, mọi người ngàn vạn lần thể bị ám toán!"

      Hai người Mặc Kiếm và Thanh Ngọc cũng sớm chuẩn bị kỹ càng, đặt cạm bẫy ở xung quanh doanh trại, chỉ cần có vật chứa độc tiến vào, bọn họ lập tức phát được.

      Buổi tối, sau khi Tần Thư Dao tắm rửa xong, nằm ở giường nghỉ ngơi.

      Chỉ là đến nửa đêm, Tần Thư Dao mơ mơ màng màng cảm giác bên cạnh có người nằm xuống, nàng chỉ cho là quá mệt, cũng để ý nhiều.

      Lại qua bao lâu, binh lính bên ngoài bắt đầu hô to lên. Mà Tần Thư Dao cũng tỉnh lại, chính ngay lúc này bên cạnh nàng cũng truyền đến thanh lạnh lùng mà trong trẻo quen thuộc.

      " có việc gì, nàng nghỉ ngơi cho tốt!"

      Lúc này Tần Thư Dao mới giật mình hoảng sợ quay đầu, hai tay cũng vội vàng che ngực mình lại. Chỉ là đợi đến khi nhìn thấy dáng vẻ tuấn mỹ của Mộ Thiếu Dục, mặt khỏi đỏ ửng mảng.
      Last edited: 4/3/16
      tú cầuCố Huân Nhiên thích bài này.

    4. michellevn

      michellevn Well-Known Member Editor

      Bài viết:
      5,162
      Được thích:
      12,952
      Chương 145: đêm ác chiếc san bằng khó khăn trong lòng

      "Sao ngài lại ở chỗ này?"

      Mộ Thiếu Dục đứng lên, ngoại bào cũng được mặc rồi. Hai mắt vẫn lạnh lùng trong trẻo như trước: "Sợ nàng kiềm chế được!"

      Lời này vừa ra, làm Tần Thư Dao nhớ lại chuyện trong động, mặt lại đỏ như trái táo, cố tình lại câu phản bác cũng được.

      Mộ Thiếu Dục nhìn thấy dáng vẻ này của Tần Thư Dao, biết vì sao tâm tình rất tốt, kìm lòng đậu vươn tay nhàng vuốt mái tóc đen của nàng, khẽ : "Nàng nghỉ ngơi cho tốt, cần lo lắng. Mọi chuyện có ta!"

      Những lời này làm trái tim Tần Thư Dao đập loạn, hiểu sao bình tĩnh lại được.

      Mộ Thiếu Dục xong lập tức ra khỏi phòng, trong cái lều này cũng còn lại mình Tần Thư Dao, nhưng mặc kệ thế nào nàng cũng ngủ được, lăn qua lăn lại, nghe tiếng đánh nhau bên ngoài, trong lòng có nửa điểm lo lắng.

      Nàng cũng biết tại sao bản thân lại tín nhiệm Mộ Thiếu Dục như thế, chẳng lẽ vì kiếp trước Mộ Thiếu Dục vẫn thắng lợi dẹp được Nam Tĩnh ư?

      Trời dần dần sáng lên, thanh bên ngoài càng lúc càng lớn, Tần Thư Dao chút buồn ngủ nào. Nàng cảm thấy bản thân thể lại khoanh tay đứng nhìn, ngay cả nàng tin tưởng Mộ Thiếu Dục có thể đánh thắng, bản thân cũng thể cứ như vậy mà bình thản nghỉ ngơi ở trong này.

      Cho nên nàng mặc y phục xong, tiếp đó lấy cung tiễn Mộ Thiếu Dục làm cho nàng lên.

      Tài bắn cung của nàng coi như tệ, tuy rằng lúc này vẫn là cảnh tối lửa tắt đèn, nhưng là địch là bạn nàng vẫn phân biệt ràng.

      ra khỏi lều trại, Tần Thư Dao nhìn thấy ít binh lính ngã mặt đất, người lại có ít rắn rết.Chuyện này quá khủng mức khủng bố và ghê tởm hơn nàng tưởng tượng rất nhiều, khó trách Mộ Thiếu Dục để nàng ra ngoài.

      Nàng cắn chặt răng, lên phía trước nữa, chỉ cầm cung tiễn lên, sau đó nhắm mục tiêu dùng sức bắn ra ngoài. Tiễn pháp của nàng vô cùng tốt, mũi tên lập tức bắn người nọ chết.

      Sau đó nàng lại giương mũi tên thứ hai, thứ ba. Đội ngũ bên kia phát có người dùng cung tiễn, lập tức phái người bắt đầu sử dụng vật chứa độc công kích.

      Mộ Thiếu Dục cũng sớm chú ý tới Tần Thư Dao, Mộ Thiếu Dục có nhiều kinh ngạc khi Tần Thư Dao xuất . Khi thấy có người bắt đầu phóng độc về phía gần Tần Thư Dao, vội vàng chạy tới, sau đó dùng khinh công bay tới, liên tục chém chết vào con rắn độc.

      Tần Thư Dao nhìn mấy con rắn độc gần trong gang tấc, chỉ cảm thấy run lên trận, chỉ là nàng cũng lùi bước, lùi về phía sau hai bước rồi bắt đầu bắn tên.

      Lần này Bạch Tu Sinh cũng mang đến ít người, nhưng cũng mang theo ít vật chứa độc. Võ công bọn họ sánh bằng Mộ Thiếu Dục, nhưng lại chuyên dùng độc.

      Mộ Thiếu Dục thấy vật chứa độc bên cạnh Tần Thư Dao càng ngày càng nhiều, vội vàng bảo vệ bên cạnh Tần Thư Dao, lạnh lùng : "Nhanh trở về cho ta!"

      Tần Thư Dao cũng phải là người lề mề, nàng ra đây chỉ để hỗ trợ, tại giúp được, lại trở thành gánh nặng cho Mộ Thiếu Dục. Cho nên nàng xoay người chui vào trong cái lều.

      Mộ Thiếu Dục lo lắng cho nàng, bảo Tuyết Ảnh bảo vệ Tần Thư Dao.

      Bên ngoài vẫn trận ác chiến, Tần Thư Dao buông cung tiễn, nước mắt theo gò má chảy xuống, nàng vốn là đại tiểu thư được nuông chiều từ bé, chưa từng trải qua chuyện này, tuy rằng chỉ trải qua mấy khắc, nhưng cũng làm tiêu hao hết tất cả sức lực của nàng.

      Tĩnh Nguyệt biết võ công, nhìn thấy Tần Thư Dao như vậy, vội vàng rót cho nàng ly trà nóng. May mắn buổi tối nàng đều chuẩn bị tốt, bằng lúc này phải chỗ kia tìm nước uống.

      Tuy rằng trong lòng Tĩnh Nguyệt cũng sợ, nhưng lúc này bọn họ chỉ có thể ngồi ở đây chờ tin tức.

      Tần Thư Dao uống trà xong, tâm tình cũng dịu xuống chút. Nàng biết tại những người kia khẳng định phóng vật chứa độc về phía bên này, với Tuyết Ảnh: "Các ngươi phải chú ý, cẩn thận đừng để rắn độc, bò cạp độc bò vào chỗ này!"

      Những thứ kia nàng chỉ cần nhìn cái cảm thấy toàn thân phát lạnh rồi.

      Đương nhiên Tuyết Ảnh hiểu, nàng luôn dè dặt cẩn trọng canh giữ ở bên người Tần Thư Dao, ánh mắt nhìn chằm chằm vào cửa, sợ có con gì đó bò vào.

      Trời càng lúc càng sáng, bên ngoài vẫn kịch chiến, Tần Thư Dao lại cảm thấy cả người mệt mỏi, nàng nằm sấp ở bàn mơ mơ màng màng ngủ mất.

      Đợi đến khi tỉnh lại, trời sáng hẳn, mà nàng cũng nằm ở giường. Nàng nhìn trái phải, phát bản thân trở lại bên trong lều trại của mình.

      Nhưng bên ngoài rất yên tĩnh, luôn truyền đến tiếng chuyện, tiếng cũng , nàng nghe gì.

      Nhưng Tần Thư Dao có thể khẳng định, ác chiến kết thúc. Nàng còn ngủ ở trong này, chứng tỏ ít nhất bọn họ bại trận.

      Sau khi Tần Thư Dao mặc y phục chỉnh tề, lập tức ra ngoài, phát bên ngoài đều là thi thể sắp thẳng, đất cũng có ít xác rắn độc, bò cạp độc. ít binh lính khuân vác.

      Lần đầu tiên Tần Thư Dao nhìn thấy cảnh tượng như vậy, tối hôm qua quá tối, nàng thấy , sáng này nhìn thấy ràng, nàng cố nén ghê tởm, vội vàng quay lưng ói ra.

      Lúc này Mộ Thiếu Dục tới, vỗ lưng cho Tần Thư Dao, khẽ : "Vẫn nên về nghỉ ngơi trước !"

      Tần Thư Dao khẽ gật đầu, theo Mộ Thiếu Dục trở về lều trại.

      Sau khi trở lại lều trại, Mộ Thiếu Dục mới chậm rãi chuyện tối hôm qua.

      Hóa ra Bạch Tu Sinh muốn lưới bắt hết bọn họ, sau đó ở trong tộc lập công. Như vậy vị trí tộc trưởng của ông ta có thể giữ vững. Cho nên ngày hôm qua ông ta phái người theo dõi đám người Mặc Kiếm.

      Đợi đến nửa đêm, thả vật chứa độc ra muốn lặng lẽ giết bọn họ.

      Bất đắc dĩ Mặc Kiếm sớm có chuẩn bị, chỉ cần vật có độc tiến vào, bọn họ lập tức biết được. Cho nên lần đánh lén này của Bạch Tu Sinh thành công, mà Mộ Thiếu Dục mang theo binh mã cũng nhiều.

      Tuy rằng vật chứa độc của bọn cũng nhiều, nhưng hai đội nhân mã tương đương nhau. Hai bên đều chết ít, Bạch Tu Sinh cũng chiếm được tiện nghi gì.

      Chỉ là Bạch Tu Sinh cứ như vậy mà từ bỏ ý đồ, ông ta tuyệt đối lại đến tấn công lần nữa. Chỉ là biết kết tiếp ông ta lại bày ra độc kế gì.

      Sau khi Tần Thư Dao nghe xong nhíu mày, độc hoa mê tình người nàng hoàn toàn có biện pháp giải được, Bạch Tu Sinh muốn lưới bắt hết bọn họ, mà trong bọn họ có ba người trúng kịch độc. Chỉ là vì sao Bạch Tu Sinh trực tiếp giết bọn họ, mà phải đợi đến sau khi Mộ Thiếu Dục tập hợp binh mã, mới giết bọn họ?

      Điều này nàng cũng nghi hoặc nhất.

      ngày này Mộ Thiếu Dục luôn mang theo Tần Thư Dao bên người, Tần Thư Dao rất thích. Chỉ là dám rời , bởi vì nàng cũng biết nếu bản thân phát độc, thần trí trở nên , cũng biết xảy ra chuyện gì nữa.

      Chỉ nghĩ đến chuyện ở trong sơn động ngày hôm qua, Tần Thư Dao lại cảm thấy mặt nóng lên.

      Đêm qua Mộ Thiếu Dục cũng đêm ác chiến với bọn họ, hôm nay nhìn sắc trời tệ lắm, : "Nơi này có bọn họ là được rồi. Nàng muốn Thiên Tằm Hồng Đậu nhưng vẫn chưa tìm được, chúng ta lại vào núi tìm!"

      Tần Thư Dao suy nghĩ, rồi gật đầu : "Cũng được."

      Bọn họ vào bên trong vùng khí độc ba bốn lần, cho nên cũng rất quen thuộc, cây đều đánh ký hiệu, cho nên bọn họ cũng lo lắng ra được.

      Giống lúc trước vẫn là mặt trời lên cao, sau khi qua vài lần, tốc độ bọn họ cũng nhanh hơn trước kia, còn sợ đầu sợ đuôi như trước kia.
      Last edited: 6/3/16
      tú cầu thích bài này.

    5. michellevn

      michellevn Well-Known Member Editor

      Bài viết:
      5,162
      Được thích:
      12,952
      Chương 146: Tiến vào chỗ bí gặp nguy hiểm

      Rèn luyện trong khoảng thời gian này, cũng làm cho Tần Thư Dao từ tiểu thư khuê các yếu ớt, trở thành mạnh mẽ hơn.

      Hai người vẫn gì, dọc theo đường rất yên tĩnh, luôn hái được mấy cây dược liệu.

      Bọn họ con đường của ngày hôm qua nữa, mà về hướng khác, cũng luôn đánh ký hiệu vào thân cây.

      Con đường này, Bạch Thiển từng qua có rất ít người vào, cho dù vào, cũng có vài người có thể ra. Cho nên ngàn lần vạn lần dặn dò, bọn họ đừng con đường này.

      Nhưng mà gần như bọn họ tìm ở khắp nơi trong vùng khí độc, chỉ có chỗ này chưa từng vào. Bây giờ bọn họ còn thiếu bảy, tám loại dược liệu nữa là có thể giải được độc người. Hơn nữa chừng Thiên Tằm Hồng Đậu cũng ở trong đó.

      Có Mộ Thiếu Dục ở đây, Tần Thư Dao cảm thấy có chút yên lòng.

      Sau khi hai người được đoạn, phát khí độc ở chỗ này còn nồng đậm hơn chỗ ban đầu rất nhiều, chính là khăn che mặt Bạch Thiển làm cũng dường như ngăn chặn được. Điều này làm Mộ Thiếu Dục có chút do dự, có nên tiếp tục về phía trước hay .

      Tần Thư Dao cảm thấy trong chỗ này nhất định có hoa Liên Vụ, chừng ngay cả Thiên Tằm Hồng Đậu cũng ở trong này. Cho nên : " bằng ngày mai chúng ta lại đến, về chuẩn bị thỏa đáng trước."

      Mộ Thiếu Dục cảm thấy đề nghị của Tần Thư Dao có thể làm, lập tức gật đầu, mang theo Tần Thư Dao trở về đường cũ.

      Nhưng mà biết vì sao ràng bọn họ đánh ký hiệu, lại ra được khỏi nơi này, điều này làm trong lòng Mộ Thiếu Dục có chút căng thẳng, chỉ là mặt vẫn bình tĩnh như nước.

      Tần Thư Dao cũng nhìn ra nơi này bình thường, tại nàng chỉ cảm thấy hô hấp ngày càng khó khăn, nếu ra khỏi nơi này, bọn họ bị khí độc độc chết mất.

      "Chúng ta nên làm cái gì bây giờ?"

      Mộ Thiếu Dục suy nghĩ, ra khỏi nơi này được, như vậy cứ tiếp tục vào sâu bên trong, chừng bên trong có chỗ tránh nạn.

      Tần Thư Dao cũng có dị nghị gì, luôn theo bên cạnh Mộ Thiếu Dục.

      biết từ lúc nào, Mộ Thiếu Dục gắt gao nắm lấy tay của Tần Thư Dao, hành động như vậy Tần Thư Dao cũng phản kháng, mà trong lòng cũng càng trở nên kiên định hơn.

      Lại được đoạn đường dài, khi bọn họ cảm thấy sức lực sắp cạn kiệt, lại phát cách đó xa, sương mù càng ngày càng mỏng, dường như có thể nhìn thấy cảnh vật cách đó xa.

      Điều này làm cho Tần Thư Dao và Mộ Thiếu Dục bước nhanh hơn, lại thêm được đoạn đường dài nữa, phát khí độc càng ngày càng ít, mà cảnh vật phía trước cũng càng ngày càng .

      Bọn họ lại tiếp tục thêm đoạn đường nữa, khí độc hoàn toàn biến mất, mà trước mặt bọn họ lại là con sông rộng lớn, hai bên bờ sông có đủ loại Bỉ Ngạn Hoa đỏ tươi, gió thổi tới, Bỉ Ngạn Hoa cũng phát ra tiếng vang xào xạc, giống như tiếng ca Thiên Cung.

      Tần Thư Dao cũng nghĩ tới, nơi này lại có chỗ có cảnh vật đẹp như vậy, nhất thời nhìn thấy thần tiên.

      Nhưng mà Mộ Thiếu Dục lại càng thêm cảnh giác, chỗ này người Nam Tĩnh đều phát ra, sao lại bị bọn họ phát ra được?

      Tần Thư Dao về phía trước hai bước, phát sườn núi , có mảng lớn cây đậu đỏ đỏ, nàng vui mừng phát đó chính là Thiên Tằm Hồng Đậu. Khó trách nàng tìm nhiều chỗ như vậy vẫn tìm được, hóa ra thứ này lại sinh trưởng ở chỗ này.

      Nàng vui mừng chạy đến, nhưng mà Mộ Thiếu Dục lại vội vã kéo nàng lại.

      "Đừng qua, chỗ này lộ ra kỳ lạ. Cảnh vật xung quanh nơi này tốt như vậy, vì sao đám người Bạch Thiển đều biết!" Mộ Thiếu Dục ra băn khoăn trong lòng mình.

      Tần Thư Dao nghe xong trong lòng cũng ngẩn ra, cảm thấy Mộ Thiếu Dục cũng rất có đạo lý. Cảm thấy chỗ này lộ ra kỳ lạ. Nhưng mà nàng lại ra được kỳ lạ chỗ nào.

      Đúng lúc này trong bụi cỏ truyền ra tiếng xào xạc, vừa mới bắt đầu Tần Thư Dao còn tưởng rằng đó là gió thổi qua bụi cỏ phát ra tiếng, nhưng cẩn thận nghe lại phải.

      Bỗng nhiên Mộ Thiếu Dục vội vàng kéo Tần Thư Dao lui về phía sau lưng mình, hơn nữa làm động tác chớ lên tiếng, rồi chỉ cách đó xa.

      Giờ phút này Tần Thư Dao mới phát hóa ra xung quanh bọn họ có ít sói, ánh mắt của những con sói đó phát ra ánh sáng màu xanh, như hổ rình mồi nhìn bọn họ.

      Khó trách người vào chỗ này đều ra được, nhiều sói như vậy, làm sao bọn họ có thể chạy thoát được.

      Cũng khó trách Nam Tĩnh có nhiều vật có độc như vậy, chỉ nơi thế này, có nhiều sói như thế.

      Tần Thư Dao hoảng sợ nhìn những con sói kia, số lượng con sói rất nhiều, bọn họ hoàn toàn giết hết được. Nhưng mà Thiên Tằm Hồng Đậu gần ngay trong gang tấc, nàng lấy cũng cam lòng.

      "Chúng ta nên làm gì đây?"

      Tần Thư Dao giọng bên tai Mộ Thiếu Dục.

      Giọng nhàng làm Mộ Thiếu Dục ngẩn ra, chỉ cảm thấy trong lòng ngứa ngáy, quyết định mang Tần Thư Dao ra khỏi chỗ này.

      "Khẳng định có Lang Vương, bắt giặc phải bắt vua trước!"

      Đối với lời của Mộ Thiếu Dục, Tần Thư Dao có nhiều nắm chắc lắm, dù sao có nhiều sói như vậy, ngay cả võ công của Mộ Thiếu Dục cao cường đến đâu, muốn người đánh lui cả đàn sói này là có khả năng.

      Mộ Thiếu Dục lấy ra nhuyễn kiếm từ bên hông, sau đó với Tần Thư Dao: "Cung tiễn của nàng đâu?"

      Lúc này Tần Thư Dao mới phản ứng kịp, người còn mang theo cung tiễn mà, chỉ cần bản thân trốn ở nơi bí mật gần đó, giết chết mấy con sói là chắc chắn được.

      "Nàng trốn trước , đứng ở tảng đá kia hẳn là Lang Vương, đến lúc đó sau khi ta bắt được Lang Vương, nàng lại ra đây."

      Tần Thư Dao khẽ gật đầu, sau đó trốn ở sau mộ tảng đá lớn.

      Mộ Thiếu Dục nhảy lên, khinh công của rất cao, trong nháy mắt dẫm nát vài đầu sói, sau đó lại giơ kiếm lên, dùng sức đâm về phía Lang Vương.

      Lang Vương này sớm chuẩn bị công kích, ngửa đầu hét to tiếng, đám sói lập tức bắt đầu công kích Mộ Thiếu Dục.

      Tần Thư Dao trốn ở phía sau tảng đá, cũng sớm kéo cung tiễn, bắn nhanh về phía con sói muốn cắn Mộ Thiếu Dục. Tuy rằng tốc độ của nàng nhanh, nhưng cũng để Mộ Thiếu Dục càng thêm chuyên tâm.

      Lang Vương nghĩ tới phía sau còn có người đánh lén, lại rú dài tiếng, đám sói này lập tức bắt đầu công kích Tần Thư Dao.

      Mộ Thiếu Dục thấy tình hình tốt, đẩy nhanh tốc độ hơn, chạy nhanh về phía Lang Vương, nhưng Lang Vương kia nhảy quá nhanh, Mộ Thiếu Dục đuổi theo vài lần vẫn bắt được.

      Cuối cùng ném phi đao ra, nhưng phi đao kia đều bay về phía cái bụng của Lang Vương.

      Chỉ lát, Lang Vương kêu lên thảm thiết, ngã nhào đất.

      Những con sói xung quanh nhìn thấy Lang Vương ngã nhào đất, nhất thời đều có chút kinh hoảng, biết nên làm thế nào cho phải.

      Lang Vương rú dài vài tiếng, Mộ Thiếu Dục hành động nhanh chóng, lập tức đâm kiếm vào cổ con Lang Vương, kiếm này làm con Lang Vương hoàn toàn còn kêu gì nữa.

      Những con sói kia thấy Lang Vương chết thảm, nhất thời dám tiếp tục công kích.

      Tần Thư Dao lại nhân cơ hội bắn mấy mũi tên, mà Mộ Thiếu Dục cũng nhanh chóng giết chết mấy con sói.

      Những con sói kia thấy thế lập tức muốn chạy trốn, chỉ là lúc chạy trốn vẫn tru thảm thiết vài tiếng.

      Mộ Thiếu Dục và Tần Thư Dao thấy bầy sói rồi, cũng dám ở trong này lâu, dù sao chừng nơi này chỉ có đám sói này. Còn biết có động vật nguy hiểm gì nấp bên trong nữa.

      Cho nên sau khi Tần Thư Dao vội vàng hái Thiên Tằm Hồng Đậu xong, lại vội vàng tìm thêm lần nữa, quả nhiên tìm được vài cây dược liệu.

      Bởi vì bọn họ cũng tìm được toàn bộ dược liệu rồi, nhất thời Tần Thư Dao vui mừng thôi, vui vẻ nắm tay Mộ Thiếu Dục : " tại ngài được cứu rồi!"

      Vẫn là lần đầu tiên Mộ Thiếu Dục thấy Tần Thư Dao thoải mái cười như vậy, trước kia Tần Thư Dao luôn lạnh lùng, mặc kệ là gặp được chuyện vui vẻ, hay chuyện khó khăn, vẻ mặt của nàng đều luôn lạnh lùng.

      Bỗng nhiên cảm thấy Tần Thư Dao cười rất đẹp, giống như tiên nữ, nhất thời nhìn có chút sững sờ.

      Tần Thư Dao nhận thấy Mộ Thiếu Dục khác thường, chỉ cười : "Chúng ta vẫn nên nhanh chóng rời khỏi đây thôi. Cảm thấy nơi này có chút kỳ lạ!"
      Last edited: 6/3/16
      tú cầu thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :