1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Đích nữ muốn hưu phu - Khanh Dư (Full+eBook)

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. michellevn

      michellevn Well-Known Member Editor

      Bài viết:
      5,165
      Được thích:
      12,955
      Chương 137: Tiếng sáo mê hoặc chúng sinh

      Đêm yên tĩnh, Tần Thư Dao đạp lên đường đá, từng bước về hướng phát ra tiếng sáo. Lúc này nàng ý thức mơ hồ, hai tròng mắt tuy trợn to, nhưng lại giống như ở bên trong giấc ngủ.

      Mộ Thiếu Dục luôn theo sát sau lưng nàng, cũng nghe được tiếng sáo, chỉ là khác thường giống như Tần Thư Dao.

      Rốt cục tiếng sáo dừng lại, Tần Thư Dao cũng dừng lại theo.

      Nhưng mà lúc này nam tử mặc y phục màu trắng nhảy từ cây xuống, mặt của ta mang mặt nạ, thấy diện mạo của ta.

      "Ngươi tên là gì?"

      Hai mắt của Tần Thư Dao có tiêu điểm, nhưng vẫn giọng : "Ta gọi là Tần Thư Dao!"

      "Tới nơi này vì chuyện gì?"

      "Tìm Thiên Tằm Hồng Đậu!"

      Đây là mục đích chân chính của Tần Thư Dao, nam tử mặc y phục màu trắng nghe trả lời thế, dường như rất hài lòng, ta trầm mặc lát lại hỏi: "Cùng với ngươi là phu quân của ngươi?"

      Dường như Tần Thư Dao trầm tư lát, sau đó mới giọng : " phải!"

      Trốn ở nơi bí mật gần đó Mộ Thiếu Dục nghe trả lời thế, nhíu đầu mày, dường như trong lòng có loại cảm giác mất mát.

      " tới nơi này làm gì?"

      Xem ra những người này cũng sớm hoài nghi bọn họ, cho nên mới nửa đêm thổi tiếng sáo này, mê hoặc Tần Thư Dao ra ngoài chất vấn.

      Mộ Thiếu Dục phi thân nhảy ra, sau đó tay giơ kiếm chỉ vào bạch y nam tử kia. Bạch y nam tử kia dự đoán được phía sau Tần Thư Dao lại có người theo, cho nên vội vàng né tránh, nhất thời nghe Tần Thư Dao trả lời.

      Bạch y nam tử buồn bực thôi, cũng đưa ra cây sáo cùng đánh nhau với Mộ Thiếu Dục.

      Võ công của Mộ Thiếu Dục cao hơn bạch y nam tử kia chút, cho nên chỉ đánh hơn mười chiêu đánh bại. ta vội vàng ném ra con rắn màu xanh từ trong ống tay áo. Mộ Thiếu Dục vội vàng né tránh, lại để cho bạch y nam tử kia có cơ hội chạy trốn.

      Mộ Thiếu Dục cũng tiếp tục đuổi theo, chỉ nhìn thoáng qua nơi bạch y nam tử biến mất, mới đến bên cạnh Tần Thư Dao, lại nghĩ rằng thân thể Tần Thư Dao lại bỗng nhiên mềm nhũn, cả người đều ngã xuống đất.diễ⊰n✶đ⊱àn✶lê✶q⊱uý✶đ⊰ôn

      May mắn Mộ Thiếu Dục kịp thời ôm lấy Tần Thư Dao, cho nên nàng mới trực tiếp ngã xuống đất.

      Dọc theo đường Tần Thư Dao ngủ say sưa, Mộ Thiếu Dục cũng đánh thức nàng, chỉ ôm nàng vào bên trong khuê phòng của nàng.

      Ngày hôm sau, sau khi Tần Thư Dao tỉnh lại chỉ cảm thấy đầu có chút đau, cái khác cũng cảm thấy có gì khỏe.

      Nàng duỗi người, mở mắt ra lại nhìn thấy Mộ Thiếu Dục thản nhiên ngồi ở trong phòng nàng, nàng kinh ngạc vội vàng cầm lấy chăn che bản thân, có chút kinh hoảng : "Sao ngài ở trong này?"

      Đêm qua, sau khi Mộ Thiếu Dục ôm Tần Thư Dao ôm trở về phòng, sợ bạch y nam tử kia lại tiếp tục thổi sáo, cho nên mới ở lại trong phòng trở về. ngồi ở ghế nghỉ ngơi đêm, khi vừa mới chuẩn bị rời , lại vừa vặn Tần Thư Dao tỉnh lại. Cho nên tiếp tục ngồi ở ghế.

      Mộ Thiếu Dục đứng lên, vẻ mặt lạnh lùng: "Đợi lát nữa , nhanh chóng thu thập này nọ." xong lập tức bước ra ngoài.

      Vừa vặn Tĩnh Nguyệt nghe được giọng của Tần Thư Dao, chuẩn bị nước ấm cho Tần Thư Dao rửa mặt, cửa vừa mở ra đúng lúc nhìn thấy vẻ mặt lạnh lùng của Mộ Thiếu Dục, nàng giật nảy mình, suýt chút nữa chậu rửa cầm trong tay rơi ở đất.

      Tĩnh Nguyệt trợn mắt há hốc mồm đứng ở cửa, lát nhìn về phía Mộ Thiếu Dục, lát lại nhìn về phía Tần Thư Dao còn ngồi ở giường chưa thay y phục, mặt cũng đỏ ửng mảng, nhất thời biết làm sao.

      Tần Thư Dao bình tĩnh hơn Tĩnh Nguyệt nhiều, vừa mới bắt đầu cũng có chút kinh ngạc, nhưng mà đợi sau khi nhìn thấy vẻ mặt lạnh lùng của Mộ Thiếu Dục, nàng cũng tỉnh táo lại. Mộ Thiếu Dục hoàn toàn thích nàng, thậm chí là chán ghét nàng. Giờ phút này xuất ở trong phòng của nàng, chừng là có ý đồ gì đó.

      Mặc kệ như thế nào, tại Tần Thư Dao phải dựa vào Mộ Thiếu Dục, dù sao tại ở Nam Tĩnh, hơn nữa ở Nam Tĩnh cũng có ít người của Mộ Thiếu Dục.

      Từ năm trước Mộ Thiếu Dục muốn tấn công Nam Tĩnh, chỉ là người Nam Tĩnh dùng độc trùng, cho nên mới chậm chạp hề động tĩnh. tại đến, cũng thừa dịp bọn họ nội chiến, cho nên muốn lưới bắt hết.

      Tần Thư Dao biết chuyện phát sinh đêm qua, cho nên cũng ràng vì sao Mộ Thiếu Dục xuất ở trong phòng của nàng. Chỉ là tại nàng còn chưa tìm được Thiên Tằm Hồng Đậu, còn có rất nhiều địa phương đều cần Mộ Thiếu Dục hỗ trợ. Cho nên nàng cũng muốn xé rách da mặt với Mộ Thiếu Dục, hơn nữa nàng cũng thất thân, y phục đều mặc đầy đủ.

      Đợi sau khi mọi người dùng cơm xong, Mộ Thiếu Dục ra lệnh cho tất cả mọi người rời khỏi nơi này, trước khi cũng nhìn Bạch Thiển. Chỉ là Bạch Thiển vẫn chưa tỉnh, Bạch Tu Sinh lại có việc gì, cho nên Mộ Thiếu Dục cũng yên tâm.

      Bọn họ ở bên trong núi rừng, ra khỏi rừng là trấn , trong trấn người đến người . Mộ Thiếu Dục tùy tiện tìm nhà khách điếm nghỉ trọ.

      Bởi vì nơi này cũng thường xuyên có người trung nguyên tới mua dược liệu, cho nên khách điếm cũng rất nhiều. Hơn nữa đường cũng có ít sạp bán dược liệu, vì để hấp dẫn thương nhân.

      Sau khi trở lại khách điếm, Mộ Thiếu Dục lại thả tín hiệu ra. Nhưng mà đợi nửa canh giờ sau, vẫn đáp lại. Giờ phút này Mộ Thiếu Dục có thể xác định bọn họ dữ nhiều lành ít.

      Chỉ là còn có chút cam lòng, để năm, sáu thám tử ở Nam Tĩnh, làm sao có thể bỗng nhiên trong lúc đó toàn bộ đều biến mất thấy. Chẳng lẽ thân phận của bọn họ bại lộ sao? Như vậy tại chẳng phải bọn cũng gặp nguy hiểm?

      Mộ Thiếu Dục biết nơi đây nên ở lâu, có khả năng Bạch Tu Sinh cũng sớm hoài nghi thân phận của , về phần Bạch Thiển, cũng thể xác định là phải cố ý xuất ở trước mặt bọn họ.

      " tại chúng ta nên làm cái gì bây giờ?"

      Thanh Ngọc cũng phải e ngại bọn họ, chỉ là tại độc người Mộ Thiếu Dục còn chưa giải, nếu giờ phút này bọn họ gặp lại địch nhân, vậy chẳng phải tình cảnh của bọn họ càng thêm nguy hiểm sao.

      Tuyết Ảnh lớn tiếng thầm: "Sợ cái gì, chúng ta nhiều người như vậy!"

      "Mọi người thể xem , Nam Tĩnh đều là cao thủ dùng độc, cho dù chúng ta võ công cao cường, cũng sánh bằng độc của bọn họ!"

      Con rắn độc ngày hôm qua, Mộ Thiếu Dục rất quen thuộc, là cùng loại với con rắn cắn Bạch Thiển.

      Rắn độc kia rất lợi hại, người nọ có thể tùy thân mang theo, chứng tỏ ta nuôi lâu, hơn nữa chỉ sợ người ta chỉ có con rắn độc này.

      Lúc này Mộ Thiếu Dục có chút hối hận, nên vội vàng tiến vào Nam Tĩnh.

      "Chúng ta nên làm cái gì bây giờ?"

      Tuyết Ảnh nghe xong cũng bắt đầu mày chau mặt ủ.

      "Các ngươi mang theo Tần nương rời khỏi nơi này trước." Mộ Thiếu Dục trầm tư lát .

      Sau khi Tần Thư Dao nghe xong, lập tức lắc đầu phản đối: " được, ta còn chưa tìm được Thiên Tằm Hồng Đậu. Ta tuyệt !"

      Mục đích nàng tới nơi này là vì Thiên Tằm Hồng Đậu, bằng cũng chạy từ kinh thành đến nơi này. tại bệnh tình của Tần Khả Cầm cũng biết có tốt .

      Mộ Thiếu Dục cau mày, lạnh như băng : "Bọn họ bắt đầu hoài nghi chúng ta, ngươi thể hành động theo cảm tình. Hơn nữa Thiên Tằm Hồng Đậu chờ chúng ta đánh bại Nam Tĩnh rồi hái cũng kịp!"

      Tần Thư Dao biết Mộ Thiếu Dục ở Nam Tĩnh thêm chút khó giữ được tính mạng, cho dù cuối cùng đại nạn chết, hơn nữa thành công dẹp Nam Tĩnh. Nhưng mà nàng vẫn có chút lo lắng, tuy miệng nàng là bởi vì Thiên Tằm Hồng Đậu, thực ra trong lòng càng lo lắng cho hơn. Ngay cả nàng cũng nguyện ý chấp nhận ý nghĩ trong lòng này.da qua, thank nang nha, a chi co chut tien trien roi do he he
      Last edited: 4/3/16
      tú cầu thích bài này.

    2. michellevn

      michellevn Well-Known Member Editor

      Bài viết:
      5,165
      Được thích:
      12,955
      Chương 138: Trốn trong sơn động tránh nguy hiểm biểu lộ tình ý

      " hái được Thiên Tằm Hồng Đậu, ta !"

      Trong lòng Tần Thư Dao nguyện ý thừa nhận, thế nhưng vẫn kiên trì chịu .

      Đám người Tuyết Ảnh là Mộ Thành Hi phái tới bảo vệ Tần Thư Dao, mà Tĩnh Nguyệt là thị nữ bên cạnh Tần Thư Dao, trung thành và tận tâm nhất, cho nên Tần Thư Dao , bọn họ cũng .


      Mộ Thiếu Dục thấy Tần Thư Dao kiên trì như vậy, hơi nhíu mày, sau đó lấy bình thuốc từ trong ống tay áo ra, đặt ở bàn: "Thuốc này ăn vào có thể chống được độc , chỉ là cái này cũng chỉ có thể làm tác dụng ngăn ngừa, hơn nữa nếu đối phương dùng độc quá độc, cái này hoàn toàn có tác dụng gì!"

      phải khoa trương, những mà tình thế tại có chút khẩn trương.

      "Công dụng của thuốc này chỉ có tháng, tháng sau thuốc mất hết công dụng. Đến lúc đó thân thể trở nên càng thêm suy yếu, đến lúc đó gặp phải vật có độc, sợ chữa trị khỏe như vậy nữa!"

      Tần Thư Dao hai lời lập tức lấy bình thuốc đổ ra viên, sau đó nhét vào trong miệng: "Ta chỉ muốn ngài đáp ứng ta, nếu ta chết xin giúp ta mang Thiên Tằm Hồng Đậu về kinh thành!"

      Nàng biết Mộ Thiếu Dục chết được, hạ được Nam Tĩnh, cuối cùng thuận lợi vui vẻ trở về kinh. Cho nên nàng chỉ có thể phó thác Mộ Thiếu Dục.

      Mộ Thiếu Dục thấy bộ dạng Tần Thư Dao kiên quyết như vậy, trong lòng hơi giật mình, chỉ là mặt vẫn biểu gì.

      ngày này, mọi người vẫn phân công nhau hành động giống như trước, hái dược liệu. Dù sao qua hơn mười ngày nữa, độc Mộ Thiếu Dục phát tác, đến lúc đó Mộ Thiếu Dục lại phải chịu đau đớn lần nữa.

      có Bạch Thiển dẫn đường, bọn họ cũng chỉ chia làm hai đội nhân mã.

      Tần Thư Dao vẫn cùng Mộ Thiếu Dục, bởi vì hôm nay bọn họ muốn tìm đó là Thiên Tằm Hồng Đậu.

      Thiên Tằm Hồng Đậu sinh trưởng ở bên trong vùng khí độc, mà ở phía núi vách đá. Ở ngọn núi mới có, bọn họ biết, chỉ mù quáng lên núi tìm kiếm.di✣en✤danlequyd☼n☀c☼m

      Mộ Thiếu Dục chỉ dẫn theo mình Mặc Kiếm, người còn lại đều hái dược liệu.

      Mặc Kiếm đều luôn cách bọn họ năm thước. Cho nên hai người Mộ Thiếu Dục và Tần Thư Dao gần như mình ở chung.

      Chỉ là tính cách của hai người có chút lạnh lùng, đều cho rằng đối phương chán ghét bản thân, cho nên dọc theo đường cũng nhiều. Chỉ là bên trong chỗ này đường đá lổm chổm, dù sao Tần Thư Dao cũng là thiếu nữ, đoạn đường ngắn, bên dưới chân của nàng cũng đều nổi lên đám bọng nước .

      Nàng tùy ý tìm tảng đá sạch ngồi xuống, sau đó nhàng tháo giày thêu ra, phát chân đều là vết máu, đó là bởi vì khi những bọng nước kia vỡ ra.

      Mộ Thiếu Dục lạnh lùng nhìn nàng cái, sau đó lạnh lùng mà trong trẻo : "Nếu nương được ở trong này nghỉ ngơi!"

      Hai chân Tần Thư Dao đau đớn vạn phần, nhưng mà lại đồng ý buông tha như vậy, nàng thể dựa vào người khác, nàng cần phải tự tay mình hái được. Bởi vì nàng biết ngoại trừ mình ra, những người khác đều tin được.

      Tần Thư Dao tiện tay lấy ra cao dao, cắt lấy vải váy, sau đó lại dè dặt cẩn trọng băng bó hai chân mình, đợi sau khi băng bó xong, mới giọng : "Ta kéo ngài lùi về phía sau!"diễღn。đàn。lê。qღuý。đôn

      xong nàng lại đứng lên, sau đó tiếp tục về phía trước.

      Nơi này đều là đường đá, vách đá cheo leo. Tần Thư Dao bất ngờ trèo lên vài cái triền núi, nhưng vẫn nhìn thấy gốc cây Thiên Tằm Hồng Đậu nào. Dưới chân núi là đường đá lộn xộn, nếu ngã xuống từ nơi này, như vậy nhất định phải chết thể nghi ngờ.die»n。dٿan。l«e。qu»y。d«on

      Mặt trời lặn dần dần sau núi, ngày này của bọn họ chút thu hoạch nào. Tần Thư Dao cam lòng, nhưng cũng biết nếu lại , rất khó ra khỏi ngọn núi này.

      Thời tiết Nam Tĩnh cực kì cổ quái, ban ngày ánh nắng mặt trời gay gắt, nhưng đợi đến ban đêm lại u, thường xuyên xuất sương mù dày đặc, nhưng lại hề thiếu dã thú thường lui tới.

      Cho nên dù Tần Thư Dao cam lòng, cũng ngoan ngoãn sau lưng Mộ Thiếu Dục trở về.

      Nhưng mà hai chân của nàng sớm bị thương, lại từ từ. Cho dù nàng dùng hết toàn bộ sức lực, nhưng đợi đến khi trời hoàn toàn tối đen, bọn họ cũng còn chưa ra khỏi ngọn núi này.

      Xung quanh thường truyện đến tiếng sói tru, hơn nữa lúc này nổi lên cơn lốc, làm cho bọn họ hoàn toàn có biện pháp về phía trước.

      May mắn Mặc Kiếm sớm làm ký hiệu, tìm được cái sơn động.

      Mộ Thiếu Dục thấy hai chân Tần Thư Dao đau đớn vạn phần, khó lại, trực tiếp ôm nàng vào trong ngực.

      Tần Thư Dao cực kì khiếp sợ, dùng sức giãy giụa: "Thả ta xuống dưới, tự ta !"

      Mộ Thiếu Dục lại lạnh như băng : "Câm miệng, nữa ta ném ngươi ở trong này cho sói ăn!"

      Tần Thư Dao biết Mộ Thiếu Dục nghiêm túc, dù sao Mộ Thiếu Dục rất chán ghét bản thân. Hơn nữa chỉ cần bản thân chết, có thể quang minh chính đại cưới Trịnh .

      Cho nên nàng ngoan ngoãn ngậm miệng lại, hai tay cũng gắt gao ôm lấy cổ Mộ Thiếu Dục, sợ Mộ Thiếu Dục bỗng nhiên làm nàng té ngã đất.

      Mộ Thiếu Dục thấy nàng ngoan ngoãn, giãy giụa nữa, khóe miệng nở nụ cười dễ phát .

      Mặc Kiếm đều luôn phía trước dẫn đường, đợi đến khi vào bên trong sơn động, lập tức ra ngoài nhặt củi gỗ và bắt con mồi.

      Tần Thư Dao còn có chút lo lắng, nhưng mà Mộ Thiếu Dục lại lạnh lùng : "Nếu phải ngươi, cho dù thời tiết như vậy, chúng ta cũng có thể ra khỏi nơi này."

      Tần Thư Dao biết Mộ Thiếu Dục , nàng ở trong mắt bọn họ chính là gánh nặng. Nhưng mà nàng có chấp nhất của nàng, có vài thứ cũng cần phải để tự mình làm. Hơn nữa nàng nghĩ thiếu nợ người khác.

      Mộ Thiếu Dục thấy nàng chuyện, cũng tiếp tục chuyện.

      Hai người yên lặng đợi lát, Mặc Kiếm nhặt đống củi gỗ và bắt hai con gà rừng.

      Đợi sau khi bén lửa, gà rừng cũng nướng xong, Mặc Kiếm ra khỏi thạch động, ngồi ở cửa thạch động. Ngay cả bên ngoài gió lớn thổi vào, động cũng động chút.

      Tần Thư Dao thấy thế để cho vào, nhưng mà Mặc Kiếm hoàn toàn để ý đến nàng, Tần Thư Dao cũng đành thôi.

      Có đống lửa, sơn động cũng trở nên sáng hơn.

      Mộ Thiếu Dục đến trước mặt Tần Thư Dao, sau đó tay bắt lấy mắt cá chân của nàng. Tần Thư Dao giật nảy mình, thiếu chút nữa kêu sợ hãi ra tiếng. Mộ Thiếu Dục ngẩng đầu, lạnh lùng nhìn nàng: " chân ngươi có vết thường, tối nay phải xử lí chút, nếu ngày mai càng thể !"

      Ngay cả như vậy, Tần Thư Dao cũng thả lỏng được: " tại tối rồi, nơi này lại ở bên trong sơn động..."

      Tần Thư Dao còn chưa hết lời, Mộ Thiếu Dục cũng giúp Tần Thư Dao cởi chiếc giày, Tần Thư Dao lại dám kêu ra tiếng, dù sao Mặc Kiếm còn ngồi ở cửa, nếu nàng kêu quá lớn tiếng, Mặc Kiếm còn tưởng rằng bọn họ làm cái gì nữa!

      Mộ Thiếu Dục lấy ít thảo dược từ trong sọt, sau đó dùng tảng đá dập nát, lại nhàng phủ ở chân Tần Thư Dao.

      Tần Thư Dao kinh ngạc nhìn , nghĩ tới Mộ Thiếu Dục lại còn hái thảo dược đắp chân cho nàng. Nhất thời cũng quên giãy giụa, cứ như vậy tùy ý để Mộ Thiếu Dục đắp thảo dược cho nàng.

      cảm giác nhàng khoan khoái mà lại nong nóng, làm toàn thân Tần Thư Dao nổi da gà, nàng gắt gao cắn răng, chịu đựng cảm giác đau đớn chân.

      Mộ Thiếu Dục lại giúp Tần Thư Dao cởi chiếc giày còn lại, Tần Thư Dao vội vàng cầm lấy thảo dược bên cạnh, cười : "Vẫn nên để tự ta làm hơn!"

      Tuy rằng nàng là vị hôn thê của , nhưng dù sao hai người bọn họ còn chưa thành thân, hơn nữa Mộ Thiếu Dục cũng có người trong lòng. Nàng cũng muốn lại nam tử nào khác.

      Chính là Mộ Thiếu Dục buông tay, vẫn tay nắm lấy mắt cá chân của Tần Thư Dao, tay khác giúp Tần Thư Dao đắp thảo dược.
      Last edited: 4/3/16
      tú cầu thích bài này.

    3. michellevn

      michellevn Well-Known Member Editor

      Bài viết:
      5,165
      Được thích:
      12,955
      Chương 139: Gần nhau đêm động lòng

      Sơn động yên tĩnh, ngoại trừ tiếng gió bên ngoài, ngay cả tiếng hít thở lẫn trong đó cũng có thể nghe được.

      Ngọn lửa chiếu lên làm gò má của Tần Thư Dao đỏ bừng như thạch lựu, nàng lẳng lặng nhìn Mộ Thiếu Dục, cảm giác được ôn nhu của , làm cho trong lòng nàng nhộn nhạo, nhưng lại muốn gắng hết sức khắc chế.


      Nam nhân này nàng thể , cũng nổi!

      Đợi sau khi Mộ Thiếu Dục giúp đắp thảo dược cho nàng xong, lại nhàng mang giày thêu vào giúp nàng. Hơn nữa dặn dò: "Đêm nay cố gắng ít lại!"

      Mùi thịt gà tràn đầy trong sơn động, bụng Tần Thư Dao cũng sớm đói, vốn nàng muốn gật đầu, nhưng mà giờ phút này bụng của nàng vừa vặn kêu lên

      Tần Thư Dao đỏ mặt, lập tức cúi đầu dám nhìn Mộ Thiếu Dục.

      Mà Mộ Thiếu Dục cười nhạo nàng, chỉ yên lặng xoay người, sau đó cầm miếng thịt gà đưa cho Tần Thư Dao.

      Tần Thư Dao cũng khách khí hay làm bộ làm tịch, cầm lấy thịt gà chậm rãi ăn.

      Tuy rằng trong sơn động có thể tránh nguy hiểm, nhưng mà dù sao ở bên ngoài cũng rất lạnh, cho nên sau khi Tần Thư Dao ăn xong, lui ở góc, ôm bản thân mình, run nhè .

      Mộ Thiếu Dục quay đầu nhìn Tần Thư Dao, sau đó đến bên cạnh nàng, cởi áo ngoài người ra đắp lên người Tần Thư Dao. Tần Thư Dao muốn cự tuyệt, nhưng Mộ Thiếu Dục hoàn toàn quan tâm đến nàng, lại ngồi xuống phía trước đống lửa.

      Đêm đó cực kỳ yên tĩnh, hai người Tần Thư Dao và Mộ Thiếu Dục vẫn với nhau câu nào, mà Mặc Kiếm luôn canh giữ ở cửa động.

      Ngày hôm sau, Tần Thư Dao tỉnh lại chỉ cảm thấy ấm áp thoải mái, nàng hơi mở mắt, bỗng nhiên nhìn thấy khuôn mặt tuấn tú mà lạnh lùng, nàng giật nảy mình, nhưng cũng lập tức đẩy ra.

      Lúc này dường như vẻ lạnh lùng vô tình người Mộ Thiếu Dục làm nàng có chút tham luyến cảm giác ấm áp người truyền đến.

      Đêm qua, Mộ Thiếu Dục ôm nàng khi nào, nàng cũng biết. Chỉ là giờ phút này trời sáng, cho dù Tần Thư Dao có chút muốn, nhưng vẫn nhàng chui ra khỏi người Thiếu Dục.

      Nàng sợ nhìn thấy bộ dạng Mộ Thiếu Dục, nàng biết nên đối mặt cảnh tượng như vậy như thế nào.

      Chỉ là nàng vừa mới chui ra khỏi cái ôm của Mộ Thiếu Dục, Mộ Thiếu Dục lập tức mở mắt ra, lạnh lùng : "Tỉnh rồi?"

      mặt Tần Thư Dao lập tức đỏ ửng mảng, sau đó nhàng gật đầu. Trong lòng lại thầm mắng bản thân, chút cũng dùng được, dù sao bản thân cũng sống hai đời người, thế nào còn sợ !

      Mộ Thiếu Dục lại như có việc gì, đứng lên, phủi bụi người, lạnh lùng : " thôi!"

      Mặc Kiếm đều luôn canh giữ ở cửa, sau khi nhìn thấy Mộ Thiếu Dục ra, mới lại phía trước dò đường.

      Bọn họ đêm chưa về, cho nên muốn về khách điếm trước chuyến, miễn cho những người khác lo lắng.

      Ban ngày mặt trời lên cao, tuy rằng chân Tần Thư Dao còn đau, thế nhưng tốt hơn ngày hôm qua nhiều.

      Chỉ là nàng mới hai bước, Mộ Thiếu Dục dừng bước lại, nhìn nàng : "Ta cõng nương."

      Tần Thư Dao kinh ngạc nhìn , nhất thời biết nên cự tuyệt thế nào.

      Mộ Thiếu Dục lạnh lùng : "Nơi này cách khách điếm xa, hơn nữa miệng vết thương chân nương thể bị vỡ ra!"

      Tần Thư Dao do dự lát, cuối cùng vẫn để Mộ Thiếu Dục cõng nàng.

      Nàng nằm ở tấm lưng rộng rãi của Mộ Thiếu Dục, ngửi hơi thở nam tử nồng đậm người truyền đến. Trong lòng trận mờ mịt, nàng biết bản thân có nam nhân này hay , thế nhưng hiểu bản thân ghét .

      Dọc theo đường , hai người vẫn yên lặng gì như bình thường.

      Đợi đến khi vào trấn , Tần Thư Dao lập tức nhảy từ lưng Mộ Thiếu Dục xuống, nàng muốn để cho những người khác hiểu lầm. Càng muốn để cho mình muốn xa rời ấm áp như vậy.

      Vừa về tới bên trong khách điếm, Tĩnh Nguyệt đỏ hai mắt, vẻ mặt may mắn: "Sao đêm qua tiểu thư trở về? Nô tì lo lắng cả đêm cũng ngủ được!"

      Tần Thư Dao cười : "Chân ta bị thương, cho nên được!"

      Tĩnh Nguyệt vừa nghe càng thêm khẩn trương, nhất định phải nhìn chân Tần Thư Dao, đợi đến khi nhìn chân Tần Thư Dao đắp thuốc, hơn nữa cũng có gì trở ngại, cũng khẽ thở phào nhõm.

      Ngày hôm qua, đám người Tuyết Ảnh hái được hai cây thảo dược, chỉ là Thi Vận trúng độc, về phần trúng độc khi nào, bọn họ cũng biết. Lúc này Thi Vận nằm ở giường, còn hôn mê bất tỉnh.

      Sau khi Tần Thư Dao biết, lập tức để Mặc Kiếm coi chút.

      Sau khi Mặc Kiếm nhìn cau mày.

      "Nàng trúng độc gì?"

      Tần Thư Dao luôn cảm thấy có làn hơi thở nguy hiểm chầm chậm tới gần bọn họ. Nhưng mà nàng lại nhìn thấu, đến cùng là nơi nào có nguy hiểm.

      "Ta cũng biết nàng trúng độc gì!" Mặc Kiếm bất đắc dĩ than tiếng.

      Tần Thư Dao đến trước mặt Mộ Thiếu Dục, hỏi: " phải ngài sau khi ăn viên thuốc kia, trúng độc sao? Sao Thi Vận lại biến thành như vậy?"

      Mộ Thiếu Dục nhìn thoáng qua Thi Vận nằm ở giường, lạnh lùng : "Xem ra bọn họ động thủ với chúng ta!"

      Thực ra trong lòng Tần Thư Dao sớm biết, lúc hai ngày trước Mộ Thiếu Dục muốn bọn họ rời khỏi Nam Tĩnh, có lẽ bọn họ cũng nguy hiểm.

      Chính là Tần Thư Dao nghĩ tới bọn họ lại hành động nhanh như vậy, hơn nữa Thi Vận ở dưới tình huống có dấu hiệu gì trúng độc, mà võ công của Thi Vận cũng thấp, sao dễ dàng bị người ta hạ độc như vậy?

      "Chúng ta nên làm cái gì bây giờ?"

      tại bọn họ ở Nam Tĩnh, nếu bị người nhìn chòng chọc, muốn trốn cũng dễ dàng như vậy. Huống chi đám người Nam Tĩnh đều là cao thủ dùng độc.

      Mộ Thiếu Dục trầm mặc lát, sau đó lạnh lùng : "Hai ngày này các ngươi đừng chỗ nào, chỉ ở trong khách điếm thôi!" xong lại với Mặc Kiếm và Thanh Ngọc: "Các ngươi theo ta chuyến."d♡iễn‿đàn‿l♡ê‿quý‿đ♡ôn.

      Đợi sau khi đám người Mộ Thiếu Dục rời khỏi, Tần Thư Dao cũng bắt đầu càng ngày càng lo lắng. Nàng biết tình huống tại có chút nguy hiểm, chỉ là giờ phút này đám người có thể hành động chỉ có đám người Bạch Tu Sinh mà thôi.

      "Tiểu thư, chúng ta nên làm gì đây?"

      Tĩnh Nguyệt lo lắng nhìn Tần Thư Dao.

      Hai hàng lông mày Tần Thư Dao nhíu lại, nàng thể ngồi ở trong này chờ chết, ở trong này nàng chỉ biết mình Bạch Thiển. Muốn để Bạch Thiển giúp bọn họ điều tra ra hung thủ, đó là có khả năng, dù sao Bạch Thiển là người Nam Tĩnh.

      Chỉ là muốn biết những người đó dùng độc gì, lại nên dùng cái gì giải độc, cũng chỉ có tìm Bạch Thiển hỗ trợ.

      Tần Thư Dao trầm tư lát, sau đó giọng : "Tuyết Ảnh, ngươi theo ta trở về nhà trúc chuyến, Ngưng Sương và Tĩnh Nguyệt ở chỗ này cùng với Thi Vận!"

      Tĩnh Nguyệt biết võ công của Tuyết Ảnh cũng thấp, chính là Thi Vận trúng độc, giờ phút này Tần Thư Dao lại rời , nàng có chút sợ hãi!

      "Tiểu thư, bằng đợi tam hoàng tử đến đây, chúng ta lại tính toán tiếp!"

      Tần Thư Dao nhàng lắc đầu, bọn họ thể chuyện gì cũng đều dựa vào Mộ Thiếu Dục, Mộ Thiếu Dục có chuyện phải làm. Hơn nữa tại địch nhân ở trong tối, bọn họ ở ngoài sáng, chỉ có biết ràng địch nhân dùng độc gì, bọn họ mới có thể hóa giải nguy hiểm.

      "Ngươi cần lo lắng, có Tuyết Ảnh bảo vệ ta rồi!"

      Tuyết Ảnh cũng muốn ngồi chờ chết như vậy, cho nên giọng cười : " có việc gì đâu, có ta ở đây. Chẳng lẽ ngươi tin thực lực của ta?"
      Last edited: 4/3/16
      tú cầu thích bài này.

    4. michellevn

      michellevn Well-Known Member Editor

      Bài viết:
      5,165
      Được thích:
      12,955
      Chương 140: Bạch Thiển cam lòng khó thành toàn

      Quả Tĩnh Nguyệt rất muốn gật đầu, nhưng sợ bị Tuyết Ảnh đánh. Hơn nữa nàng cũng biết, Tần Thư Dao quyết định, mặc kệ như thế nào cũng thay đổi. Bằng lúc trước bọn họ cũng cần trăm nghìn khổ sở đến Nam Tĩnh như vậy.

      Sau khi trở lại nhà trúc, Tần Thư Dao nhìn thấy Bạch Thiển ngồi ở bên dòng suối ngẩn người, sắc mặt của nàng ta có chút tái nhợt, vừa thấy là biết chưa phục hồi tốt.

      Bạch Thiển nhìn thấy Tần Thư Dao, đầu tiên là cả kinh, sau đó vui mừng đứng lên: "Dao tỷ tỷ, sao tỷ lại tới đây? Lúc trước các tỷ , cũng thông báo cho ta tiếng." xong hai mắt Bạch Thiển đỏ ửng.

      Tần Thư Dao lên phía trước, cười : "Ngày đó, nương còn hôn mê bất tỉnh, mà chúng ta cũng có chuyện quan trọng trong người, cho nên thể rời trước." Nàng dừng chút, rồi tiếp: "Hôm nay trở lại, chính là hy vọng Bạch nương có thể cho ta mượn tập tranh các loại thảo dược dùng chút!"

      tập tranh các loại thảo dược chỉ có ghi lại các loại độc dược của Nam Tĩnh, mà còn ghi lại các loại thuốc giải. Hơn nữa những loại thuốc giải đó đều có thể tìm được ở Nam Tĩnh.

      Tập tranh trăm loại thảo dược này gần như mỗi nhà ở Nam Tĩnh đều có quyển.

      Sau khi Bạch Thiển nghe vậy, lập tức gật đầu cười : "Cái này là chuyện thôi, ngoại trừ tập tranh trăm loại thảo dược ta còn có tập ngàn Hoa Mộc Tuyết, chỗ kia dược liệu càng nhiều!"

      Tần Thư Dao nghe xong, trong lòng càng vui mừng: "Đa tạ Bạch nương!"

      "Vì sao Dao tỷ tỷ khách khí như thế, các người từng cứu ta hai lần. Hơn nữa chuyện này cũng chỉ là chuyện mà thôi!"

      Bạch Thiển thân thiết giữ chặt cánh tay Tần Thư Dao, tiếp đó cười : "Sau khi các người rồi, mình ta ở trong này, rất đơn! tại các người nghỉ ngơi ở đâu?"

      Tần Thư Dao nhìn phía trước ngôi nhà trúc này, nghi hoặc trong lòng càng ngày càng sâu, nếu Bạch Thiển là nữ nhi của tộc trưởng, vì sao mỗi lần nàng đến, đều chỉ có mình Bạch Thiển ở trong này, cũng thường xuyên nhìn thấy Bạch Tu Sinh tới.

      "Sao chỉ có mình nương ở nơi này?"

      Tần Thư Dao ra vẻ vô ý hỏi.

      Bạch Thiển bĩu môi, : " tại trong tộc cạnh tranh càng ngày càng kịch liệt, phụ thân ta sợ ta bị người khi dễ, cho nên để mình ta ở nơi này. Ngoại trừ các người ra, những người khác đều biết đâu!"

      Tần Thư Dao khẽ gật đầu, tiếp đó cùng với Bạch Thiển vào trong nhà trúc.

      Trong ngày thường Bạch Thiển thích nhất là hái thuốc cùng với chế các loại thuốc giải, cho nên mặc kệ nàng ta đến chỗ nào, đều mang theo những quyển sách.

      "Quyển này vốn là tập tranh các loại thảo dược." Bạch Thiển cầm quyển đưa cho Tần Thư Dao, lại chỉ vào quyển khác bàn: "Quyển này là ngàn Hoa Mộc Tuyết, đó ghi chép các loại độc dược cùng với cách giải, ngay cả độc trùng cũng có ghi lại!"

      Tần Thư Dao vừa nghe càng có hứng thú, lập tức cúi người thi lễ, cảm tạ.

      Bạch Thiển vội vàng cười : "Sao Dao tỷ tỷ lại khách khí như thế. Cũng khéo là ta nhàn rỗi có chuyện gì, bằng tới khách điếm của các ngươi ngồi chút, lần sau cũng biết các ngươi ở đâu!"

      Tần Thư Dao biết thực ra Bạch Thiển muốn nhìn thấy Mộ Thiếu Dục. Hơn nữa Bạch Thiển tinh thông y thuật, chừng nàng ta có thể nhìn ra được Thi Vận trúng loại độc gì.

      Sau khi mọi người trở lại khách điếm, Bạch Thiển tò mò nhìn đông nhìn tây, chỉ là nhìn thấy người mà bản thân ngưỡng mộ trong lòng, khó tránh khỏi trong lòng có chút mất mát.

      Tần Thư Dao cũng toạt ra, mời Bạch Thiển vào phòng uống trà, lại ra lệnh cho Tĩnh Nguyệt làm điểm tâm. Sau đó mới : " biết vì sao ngày hôm qua nha hoàn bên người ta luôn hôn mê bất tỉnh, hôm nay tìm nương mượn y thuật, cũng vì nhìn xem rốt cuộc nàng trúng độc gì."

      Tính tình Bạch Thiển tốt bụng, lập tức : " bằng ta xem thử!" xong lập tức đứng lên.

      Đến trong phòng Thi Vận, Bạch Thiển bắt mạch cho Thi Vận, lại tỉ mỉ kiểm tra qua lần, sau đó mới nhíu mày : "Độc này có chút cổ quái, dường như lúc trước ta gặp qua ở đâu đó. Nhưng trong chốc lát lại nghĩ ra!"

      Mộ Thiếu Dục trúng Vạn Trùng độc rất cổ quái, chẳng lẽ Thi Vận này trúng độc càng khó giải hơn sao?

      Tần Thư Dao cau mày, tuy rằng Thi Vận theo nàng chưa tới nửa năm, nhưng nửa năm qua Thi Vận luôn bảo vệ nàng, mặc kệ gặp chuyện gì, đều chắn phía trước Tần Thư Dao.

      Lúc trước Tần Thư Dao chỉ tín nhiệm mình Tĩnh Nguyệt, nhưng lần này Mộ Thành Hi đưa tới ba nha hoàn đều trung thành và tận tâm. Cho nên tại nhìn thấy Thi Vận như vậy, Tần Thư Dao cũng rất lo lắng.

      Bạch Thiển nhìn thấy vẻ mặt lo lắng của Tần Thư Dao, cười : "Dao tỷ tỷ cần lo lắng, tuy rằng độc này ta biết, nhưng cũng có hại cho thân thể, ta nhìn sắc mặt vị tỷ tỷ này có gì, hơn nữa hơi thở cũng bình thường, trong thời gian ngắn có việc gì."

      Có những lời này của Bạch Thiển, Tần Thư Dao cũng thở phào nhõm.

      Bạch Thiển ở lại chỗ này lát, nhưng mà chậm chạp vẫn thấy Mộ Thiếu Dục trở về, trong lòng cũng có chút mất mát và gấp gáp.

      Tần Thư Dao hiểu tâm tư của nàng ta, : "Dù sao nương cũng tới rồi, bằng ở trong này dùng cơm trưa xong rồi hẳn ."

      Nàng biết Mộ Thiếu Dục trở về nhanh như vậy, chỉ là nàng cũng nghĩ phá vỡ. Bởi vì nàng biết trong lòng Bạch Thiển có chút mâu thuẫn với nàng, trước đó nàng chưa từng trông cây vào Bạch Thiển tự mình tới nơi này xem bệnh cho Thi Vận quá nhiều. Cho nên mới cầu mượn sách.

      Bạch Thiển nghe xong cũng phản đối, dù sao cũng chỉ mình nàng ta ở nhà.

      Chính là nghĩ tới, vừa mới dùng cơm trưa, Mộ Thiếu Dục trở về từ bên ngoài, nhìn thấy Bạch Thiển ràng sửng sốt, chỉ là mặt vẫn lạnh lùng như bình thường.

      Bạch Thiển vội vàng đứng lên, bởi vì khẩn trương và kích động, khuôn mặt đỏ ửng mảng.

      Tần Thư Dao nhìn ở trong mắt, trong lòng cảm giác ràng được.

      "Sao ngươi ở trong này?"

      Mộ Thiếu Dục lạnh lùng với xa lạ, làm Bạch Thiển chua xót.

      Nàng ta cố nén nước mắt, cố gắng nở nụ cười: "Dao tỷ tỷ mời ta tới!"

      Đột nhiên Mộ Thiếu Dục bắt lấy cổ tay Bạch Thiển, mặt càng mang theo uy nghiêm nhàn nhạt: ", rốt cuộc ngươi là ai?"

      điều tra qua, tuy rằng tộc trưởng là Bạch Tu Sinh, nhưng mà Bạch Tu Sinh có nữ nhi. Hơn nữa bên ngoài có người nào biết Bạch Tu Sinh có nữ nhi.

      Cho nên Mộ Thiếu Dục càng thêm hoài nghi thân phận của Bạch Thiển, vốn còn nghĩ điều tra thêm, nhưng mà nghĩ tới Bạch Thiển lại ở bên trong khách điếm nghỉ chân, điều này cũng làm cho càng thêm hoài nghi.

      Đôi mắt Bạch Thiển trong trẻo, vẻ mặt ủy khuất: "Ai phụ thân ta có nữ nhi, chỉ là bọn họ biết mà thôi. tại bọn họ muốn tranh chức vị tộc trưởng, phụ thân ta sợ thân phận ta bại lộ, cho nên mới sắp xếp ta ở bên trong nhà trúc. Nếu phải vì ngươi, ta mới đưa đám người các ngươi đến chỗ kia đâu!"

      Mộ Thiếu Dục nghe vậy, sắc mặt khẽ đổi, xem ra Bạch Thiển dối, hơn nữa chứng cứ còn chưa tìm được đầy đủ.

      Chỉ là thám tử phái , tại đều bị Bạch Tu Sinh bắt. Hơn nữa đều cho ăn độc dược, cho dù cứu ra cũng là người vô dụng. Hơn nữa lúc này đây thân phận của Mộ Thiếu Dục cũng sớm bại lộ, tại Bạch Tu Sinh cũng chỉ là chơi trò chơi mà thôi.

      Bỗng nhiên, cửa bị mở ra. Bạch Tu Sinh và gã bạch y nam tử vào, mặt bọn họ đều mang theo chút ý cười.

      "Nếu sớm biết rằng công tử là tam hoàng tử, nhất định ta chiêu đãi phen!" Bạch Tu Sinh vuốt vuốt râu của mình, lại nhìn thoáng qua Bạch Thiển ở bên, bất đắc dĩ than tiếng.

      Bạch Thiển nghe vậy hơi ngẩn ra, tiếp đó nhìn nam tử tương tư sớm chiều trước mặt mình, mặc kệ thế nào nàng ta cũng nghĩ tới nam tử này lại là hoàng tử.
      Last edited: 4/3/16
      tú cầu thích bài này.

    5. michellevn

      michellevn Well-Known Member Editor

      Bài viết:
      5,165
      Được thích:
      12,955
      Quyển 2: Vì bảo vệ hồng nhan xâm nhập vào bên trong vòng vây

      Chương 141: Ép gả thành dùng độc kế

      "Thiển Nhi, chỉ cần con gả cho Liêu Phong. Như vậy con muốn cái gì, phụ thân đều đáp ứng con!" Bạch Tu Sinh chỉ vào Mộ Thiếu Dục bên : " là tam hoàng tử Đại Minh triều, tới nơi này phải vì tìm kiếm thuốc giải gì đó, mà là muốn lướt bắt hết Nam Tĩnh chúng ta!"

      Bạch Thiển hoảng sợ nhìn bọn họ, nàng ngờ người mình thích, lại muốn tấn công quê hương xinh đẹp của nàng. Nàng càng ngờ, phụ thân của mình đều luôn biết hết thảy.

      Mộ Thiếu Dục có thể nhận ra được, Liêu Phong là người thổi sáo ngày đó.

      Liêu Phong cũng nhìn thoáng qua Mộ Thiếu Dục, mặt lộ ra vẻ khinh thường và chán ghét, diện mạo cũng tuấn tú, nhưng lại mang theo mềm mại, làm cho người ta vui.

      Nhưng mà lần đầu tiên Liêu Phong nhìn thấy Bạch Thiển, nàng. Hơn nữa vì có thể có được Bạch Thiển, cam tâm tình nguyện để Bạch Tu Sinh sử dụng.

      Thực ra lần này tuổi Bạch Tu Sinh còn trẻ, hoàn toàn vội chọn tộc trưởng. Chỉ là dưới gối ông ta con, nhưng mà ở ba năm trước mới biết được bản thân có nữ nhi, người trong tộc lấy cớ ông ta có con nối dòng để ông ta nhường bước.diễღn。đàn。lê。qღuý。đôn

      Nhưng chỉ cần thân phận của Bạch Thiển công khai, hơn nữa tìm được lang quân như ý, như vậy Bạch Tu Sinh có thể tiếp tục làm tộc trưởng.

      Người Bạch Tu Sinh hài lòng nhất đó là Liêu Phong, chính là Bạch Thiển luôn lạnh lùng nhàn nhạt với Liêu Phong, hơn nữa lúc trước khi Bạch Tu Sinh và Bạch Thiển nhận nhau, từng đáp ứng với Bạch Thiển, mặc kệ là chuyện gì đều đáp ứng.

      Cho nên lúc trước khi Bạch Thiển mang Mộ Thiếu Dục trước mặt ông ta, tuy rằng ông ta kinh ngạc và bất mãn, thế nhưng còn vì Bạch Thiển, mà cầu thân. May mắn Mộ Thiếu Dục có hảo cảm gì với Bạch Thiển.

      "Thiển Nhi, cưới của con. Nếu con nguyện ý gả cho Phong Nhi, như vậy vị trí tộc trưởng của phụ thân mới có thể giữ lại!" Bạch Tu Sinh tận tình khuyên bảo.

      Giờ phút này sở dĩ ông ra chịu để cho nữ nhi của ông ta xuất ở trước mặt mọi người, là bởi vì sợ Bạch Thiển thích nam nhân khác, hoặc là bị những người khác hấp dẫn.

      Vẻ mặt Bạch Thiển khổ sở, nàng nhìn phụ thân của mình, từ nàng sinh sống nương tựa với mẫu thân ở trong núi. Nhưng đợi đến sau khi nàng trưởng thành, người phụ thân này của nàng bỗng nhiên xuất , hơn nữa muốn lấy mẫu thân về nhà. Nhưng khi đó bệnh tình của mẫu thân nguy kịch, tâm nguyện lúc lâm chung là phụ thân của mình phải chiếu cố mình tốt.die»n。dٿan。l«e。qu»y。d«on

      Nhưng nàng cảm thấy phụ thân của nàng luôn coi nàng là công cụ, để nàng thành thân với nam tử mà nàng thích.

      Tuy rằng nàng biết nam nhân nàng thích thích mình, nhưng nàng cũng đồng ý gã cho Liêu Phong.

      Bạch Thiển lắc đầu liên tục, hai mắt cũng tràn đầy nước: "Con cần, con cần gả cho ta, phụ thân được làm tộc trưởng có liên quan gì đến con!" xong, nàng che mặt chạy ra ngoài.

      Nhất thời Liêu Phong khẩn trường, cũng vội vàng đuổi theo.

      Tuy rằng mặt Bạch Tu Sinh có chút đàng lòng, nhưng cũng phải đau thương gì quá lớn.

      Mộ Thiếu Dục vẫn vẻ mặt lạnh như băng, dường như chuyện vừa mới xảy ra hoàn toàn liên quan gì đến .

      "Ta biết vì sao ngài tới đây? Ngài muốn Nam Tĩnh quy thuận, đó là có khả năng!" mặt Bạch Tu Sinh lại khôi phục vẻ hung ác vô tình.

      Vẻ mặt Mộ Thiếu Dục lạnh như băng, lạnh lùng : "Ông cho là ông có cao thủ dùng độc, ta sợ ông? Ông nhìn lòng bàn tay phải của ông xem!"

      Bạch Tu Sinh mở tay ra, nhìn cái mặt lập tức lộ ra vẻ hoảng sợ: "Đây là... Hắc Quả Phụ? Ngươi hạ độc ta khi nào?"

      "Chỉ cần ông ngoan ngoãn đầu hàng quy thuận, ta cho ông chết!"

      Tuy rằng mặt Bạch Tu Sinh hoảng sợ, nhưng khi nghe thế lập tức hừ lạnh tiếng. "Hừ, muốn ta hai tay dâng Nam Tĩnh cho ngươi, còn bằng để ta chết! xong, đôi mắt của ông ta lộ ra ngoan độc. "Tất cả những người này, đừng có nghĩ còn sống ra khỏi Nam Tĩnh!" xong lập tức phất tay áo rời .

      Mộ Thiếu Dục biết tại thân phận của bại lộ, hoàn toàn thể ra khỏi Nam Tĩnh được, hơn nữa người còn mang theo độc, muốn tìm đủ thuốc giải, sợ là khó càng thêm khó!

      Vẻ mặt Tần Thư Dao lo lắng nhìn Mộ Thiếu Dục, giọng hỏi: " tại chúng ta nên làm cái gì bây giờ?"

      Trong những người này cũng chỉ có nàng và Tĩnh Nguyệt là có võ công, hơn nữa Thiên Tằm Hồng Đậu còn chưa tìm được. Nàng ngờ thân phận của bọn họ bị bại lộ nhanh như vậy.

      Lúc này Thanh Ngọc vội vàng từ bên ngoài vào, vẻ mặt sốt ruột: "Bên ngoài tầng tầng lớp lớp vây chúng ta lại rồi!"

      Đám người Tuyết Ảnh kích động : "Có bao nhiêu người? Chúng ta nắm chắc có thể phá vỡ vòng vây ra ngoài được!"

      Nhiều người như vậy, cũng chỉ có mình Mộ Thiếu Dục bình tĩnh, dường như sớm trong dự liệu, khẽ : " cần lo lắng, ông ta còn chưa lấy được thuốc giải. động thủ với chúng ta. tại ông ta chỉ giam lỏng chúng ta mà thôi!"

      Lấy công phu của bọn họ, muốn giam lỏng bọn họ là có khả năng. Tuy rằng người Nam Tĩnh giỏi dùng độc, nhưng võ công đều bình thường. Mộ Thiếu Dục muốn chạy ra khỏi nơi này, là rất đơn giản, cho nên chút cũng lo lắng.

      Tần Thư Dao thấy Mộ Thiếu Dục chút cũng lo lắng, cũng biết vì sao trái tim cũng bình tĩnh lại. Nàng biết lần này đến Nam Tĩnh dữ nhiều lành ít, nhưng mà nàng tin tưởng Mộ Thiếu Dục tuyệt đối có thể còn sống ra ngoài, cho nên chỉ cần tin tưởng , theo , như vậy nhất định có thể lấy được Thiên Tằm Hồng Đậu trở về kinh thành, để Tần Khả Cầm thoát khỏi khống chế của Hàn Thế Quân.

      Người bên cạnh Mộ Thiếu Dục chỉ có võ công cao cường, cũng có cao thủ dùng độc và giải độc. tại khó khăn duy nhất của Mộ Thiếu Dục là liên lạc với bên ngoài, nếu Bạch Tu Sinh đồng ý quy thuận, như vậy cũng chỉ có dùng vũ lực giải quyết.

      "Hôm nay các ngươi đều nghỉ ngơi trước ." Mộ Thiếu Dục xong lập tức vén áo ra ngoài.

      Tần Thư Dao biết nhất định cứ như vậy mà đợi ở chỗ này, nhưng nàng cũng có lý do gì theo ra ngoài, dù sao nàng có võ công, cũng có khinh công, duy nhất có là tài bắn cung, nhưng cái này hoàn toàn giúp được gì cho Mộ Thiếu Dục.

      Chỉ là mình nàng ở trong phòng cảm thấy buồn, hơn nữa nàng cũng mong sớm tìm được Thiên Tằm Hồng Đậu. Cho nên vội vàng theo ra ngoài, : "Ta cũng muốn ra ngoài!"

      Mộ Thiếu Dục quay đầu lại, hai tròng mắt lạnh lùng mà trong trẻo, giọng điệu càng mang theo cự tuyệt và lạnh lùng: " nương muốn tùy nương, nhưng đừng theo ta!"

      Tần Thư Dao cũng cần cầu xin , bên người nàng cũng có hai cao thủ, tuy rằng tại Thi Vận trúng độc luôn hôn mê bất tỉnh, nhưng mà hai người Tuyết Ảnh và Ngưng Sương cũng có võ công rất cao, muốn bọn họ mang nàng ra ngoài, cũng phải có khả năng.

      Cho nên Tần Thư Dao cũng theo , chỉ quay đầu với Tuyết Ảnh: "Tĩnh Nguyệt ở chỗ này chăm sóc Thi Vận, hai người các ngươi mang ta ra ngoài. Ta muốn tìm Thiên Tằm Hồng Đậu, còn có thuốc giải của Thi Vận cũng phải nhanh chóng tìm ra!"

      Tuyết Ảnh và Ngưng Sương đều có dị nghị gì, bọn họ cũng muốn ngồi ở trong này chờ chết, cho nên đều gật đầu đồng ý.

      Khinh công của hai người bọn họ cũng rất cao, rất nhanh mang theo Tần Thư Dao ra khỏi tầm mắt của những người đó.

      Sau khi ra khỏi khách điếm, Tần Thư Dao lập tức lên núi. Vết thương chân nàng gần như phục hồi, tuy rằng lần trước tìm được Thiên Tằm Hồng Đậu, nhưng mà nàng biết Thiên Tằm Hồng Đậu ở ngay gần chỗ này.

      Cho nên nàng vẫn theo đường cũ để tìm, mỗi chỗ dốc đứng đều bỏ qua.
      Last edited: 4/3/16

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :