1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Đích nữ muốn hưu phu - Khanh Dư (Full+eBook)

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. michellevn

      michellevn Well-Known Member Editor

      Bài viết:
      5,165
      Được thích:
      12,955
      Chương 132: Tìm đường hoang vu hùng cứu mỹ nhân

      Vốn Mộ Thiếu Dục cho rằng Tần Thư Dao giống như Trịnh , gặp phải loại chuyện này, phản ứng thứ nhất chính là khóc sướt mướt, tiếp đó sau khi nhìn thấy bản thân , kể ra bản thân nàng có bao nhiêu sợ hãi, lại lo lắng cỡ nào.


      Nhưng mà Tần Thư Dao vẫn giống như thường ngày, phản ứng giống mọi người, chỉ có khóc, thậm chí hỏi tiếng. Ngay cả đêm qua, Tần Thư Dao bỗng nhiên xuất ở trước mặt , nàng cũng chưa từng khóc, chỉ dùng phương thức của nàng, muốn giảm bớt đau đớn cho .

      Ngay cả chính Mộ Thiếu Dục cũng biết, ngày hôm qua vì sao lại ma xui quỷ khiến, ngay cả nghĩ cũng nghĩ nuốt độc dược kia vào. Chẳng lẽ chỉ vì từng cam đoan với hoàng thượng, bản thân bảo vệ an toàn cho nàng sao?

      Bên trong xe đều luôn yên lặng, hai người đều có suy nghĩ riêng của mình. Bỗng nhiên xe ngựa đột nhiên lắc lư, mà Tần Thư Dao bởi vì tay chống lên đầu mình, xe bỗng nhiên lắc lư, thân mình lập tức đụng vào người Mộ Thiếu Dục.

      Đợi khi Tần Thư Dao mở mắt ra, nàng bị Mộ Thiếu Dục ôm vào trong lòng. Tần Thư Dao nghe thấy hơi thở nam tử người Mộ Thiếu Dục, hơi thở này khác biệt với hơi thở người Hàn Thế Quân, nàng vội vàng đẩy ra, mặt xuất hai mảng đỏ ửng, nhưng mà vẻ mặt vẫn còn rất bình tĩnh.di✣en✤danlequyd☼n☀c☼m

      Nàng kéo màn xe lên, nhìn thấy đường đều là đá lổm chổm, khỏi nhíu đầu mày: " phải là đường chính sao? Sao đường chính!"

      "Nơi này gần hơn chút!"

      Mộ Thiếu Dục có chút tham luyến mùi hương độc đáo người nàng, nhưng mà nghĩ tới Tần Thư Dao lại lập tức đẩy ra, còn xem như có chuyện gì, nhìn phong cảnh ngoài xe.

      Bọn họ kéo dài vài ngày, Mộ Thiếu Dục nghĩ phải nhanh chút đuổi tới Nam Tĩnh.

      Tần Thư Dao cũng chỉ tìm việc gì đó giảm bớt xấu hổ vừa rồi mà thôi. Cho nên nghe như vậy, cũng để màn xe xuống, tiếp tục nằm ở giường êm, nhắm mắt dưỡng thần.

      Liên tục bảy, tám ngày, bọn họ đều tìm được khách điếm nào, đều ăn ngủ ở bên ngoài. Ngay cả ăn đều là hai người Thanh Ngọc và Mặc Kiếm lên núi hái món ăn thôn quê.๖ۣۜdien♥dan♥lequyd☺n☀c☺m

      Vừa mới bắt đầu đám người Tuyết Ảnh còn chịu nổi, nhưng mà liên tục mấy ngày sau, rốt cuộc các nàng cũng phản kháng.

      "Cái này là cho người ăn sao? Chủ tử các ngươi là người thô kệch, nhưng tiểu thư chúng ta là kim chi ngọc diệp, làm sao có thể mỗi ngày đều ăn mấy thứ này được!" Tuyết Ảnh luôn nhanh mồm nhanh miệng, nhiều ngày ăn món thôn quê như vậy, sớm chán rồi.

      Hơn nữa quan trọng nhất là, vài ngày nay đều ăn ngủ ở bên ngoài, tại thời tiết lại nóng lên. địa phương nghỉ ngơi thoải mái, còn phải ở núi cho muỗi đốt.

      Ngưng Sương cũng oán giận theo: "Theo kinh thành đến Nam Tĩnh, thế nào cũng phải tháng, cho dù tam hoàng tử chạy thế nào, cũng thể đến trước thời gian. Còn bằng đường chính, chỗ kia lại có khách điếm. Hơn nữa các ngươi nhìn tiểu thư nhà chúng ta mà xem, vài ngày nay đều gầy thành cái dạng gì rồi! chút cũng đều hiểu thương hoa tiếc ngọc."

      Tính tình Thanh Ngọc nóng vội, cũng làm ầm ĩ lên: "Công tử nhà chúng ta cũng như thế. Hơn nữa, là tiểu thư nhà các ngươi tự muốn theo, công tử nhà chúng ta lại bức nàng!"

      Lúc này, Mộ Thiếu Dục ra từ trong xe ngựa. Đám người Thanh Ngọc lập tức ngậm miệng lại.

      Mộ Thiếu Dục nhìn thoáng qua sắc mặt có chút tái nhợt của Tần Thư Dao, biết vài ngày nay Tần Thư Dao hoàn toàn giấc ngủ ngon lành, vùng hoang vu dã ngoại này, nhiều muỗi, hơn nữa đều là đá lổm chổm, khi người đường đều xóc nảy lợi hại.diễn✥đàn✥lê✥quý✥đôn.

      "Từ nơi này đến đường chính mất bao lâu?"

      Mặc Kiếm cũng sớm dò la con đường rồi, lập tức : "Chỉ cần nửa canh giờ!"

      "Vậy sau khi mọi người nghỉ ngơi xong, đường chính!"

      Mộ Thiếu Dục xong lập tức sang chỗ khác, thưởng thức phong cảnh vùng núi.

      Sau khi đường chính, đường cũng trở nên càng thêm thuận lợi, chỉ là xe ngựa vẫn chạy nhanh như trước. Vài ngày nay tuy Tần Thư Dao ăn ngon uống tốt, nhưng mà câu oán trách cũng chưa từng .

      Mộ Thiếu Dục càng thêm đoán ra nàng là người như thế nào, chẳng lẽ chỉ cần có thể cứu muội muội của mình, ăn tất cả đau khổ cũng chối từ sao?

      Rốt cục nhanh chóng đến Nam Tĩnh, xung quanh những ngọn núi càng thêm dày đặc, hơn nữa đường cũng trở nên càng thêm khó . Vùng núi đều là chim hót hoa thơm, thường xuyên có thể nghe tiếng chim kêu to.

      Tần Thư Dao luôn cho rằng Nam Tĩnh là nơi cằn cỗi, nghĩ tới lại có cảnh đẹp như vậy. Khó trách Mộ Thiếu Dục muốn thu nó vào bên trong bản đồ của Đại Minh.

      ngày này, bọn họ ở ven đường nghỉ ngơi. Mộ Thiếu Dục đưa cho Tần Thư Dao bình nước, giọng : "Qua hai ngày nữa đến Nam Tĩnh. Đến lúc đó chúng ta trực tiếp Nam Tĩnh."

      Tần Thư Dao kinh ngạc nhìn về phía Mộ Thiếu Dục, hỏi: " phải Ninh Châu trước sao?"

      Ninh Châu gần ngay bên cạnh Nam Tĩnh, Ninh Châu thuộc về Đại Minh, chỗ kia cũng sớm bố trí binh mã. Chỉ còn chờ mệnh lệnh của Mộ Thiếu Dục, lập tức tấn công Nam Tĩnh.

      Nhưng mà tại Mộ Thiếu Dục bỗng nhiên thay đổi chủ ý, làm Tần Thư Dao kinh ngạc thôi. Chỉ là tấn công Nam Tĩnh là chuyện của Mộ Thiếu Dục, nàng đến Nam Tĩnh là vì tìm Thiên Tằm Hồng Đậu. Mộ Thiếu Dục có thể trực tiếp Nam Tĩnh, nàng cũng càng thêm vui mừng.

      Cho nên sau khi thấy Mộ Thiếu Dục trả lời, nàng cũng hỏi lại.

      Mọi người liên tục chạy hai mươi mấy ngày đường, cũng sớm mệt mỏi chịu nổi, lúc này đều muốn tìm địa phương để thoải mái nghỉ ngơi. Bỗng nhiên cách đó xa truyền đến từng đợt tiếng kêu cứu, Tần Thư Dao cau mày, lại nhìn thấy Mộ Thiếu Dục về phía chỗ phát ra tiếng.

      Nàng biết Mộ Thiếu Dục tuyệt đối xảy ra chuyện gì, nhưng mà vẫn nhịn được theo sau lưng . Mặc Kiếm và Thanh Ngọc cũng cùng theo .

      Mọi người chỉ đến trăm mét, nhìn đến nữ tử mặc trang phục Miêu tộc nằm sấp gốc cây đại thụ, mà dưới tàng cây lại là con hổ lớn, mở to miệng về phía nàng ấy.

      Mộ Thiếu Dục nhảy người lên, bay nhanh đến cây.

      Nữ tử kia hiển nhiên chú ý tới lúc này có người, bỗng nhiên nhìn thấy Mộ Thiếu Dục xuất ở trước mặt nàng, kinh ngạc kêu ra tiếng. Chỉ là mới hét lên được nửa, chỉ thấy Mộ Thiếu Dục từ bên cạnh người nàng bắt được con rắn độc, nữ tử kia sợ tới mức buông lỏng tay, thân mình cũng nhanh chóng rơi xuống.

      Mộ Thiếu Dục vội vàng ném con rắn độc kia, con rắn độc kia trực tiếp ngã chết mặt đất. Sau đó hai tay của vội vàng ôm lấy cái eo của nữ tử kia, hai chân đạp lưng hổ.

      Con hổ kia chỉ cảm thấy người có người, dùng sức lăn. Mộ Thiếu Dục lại ôm nàng kia bay vọt lên, sử dụng khinh công bay đến cây đại thụ khác.

      Lúc này Thanh Ngọc và Mặc Kiếm cùng xuất đao kiếm, chỉ lát giết con hổ kia.

      Tần Thư Dao thấy Mộ Thiếu Dục và nàng kia ôm nhau gắt gao, chỉ cảm thấy trong lòng tức giận thôi, nàng đây là cảm giác gì. Thậm chí nàng chán ghét cảm giác như vậy. Nàng xoay người coi như nhìn thấy, dựa theo đường cũ quay trở về chỗ bọn họ nghỉ ngơi.

      Đợi sau lát, chỉ thấy tay Thanh Ngọc là tấm da hổ, và khối thịt lớn.

      "Hắc hắc, hôm nay chúng ta có thịt hổ ăn!"

      Thanh Ngọc lộ ra tươi cười tinh quái, đốt lửa bắt đầu nướng thịt.

      Lúc này Mộ Thiếu Dục và nữ tử kia cũng ra, nữ tử kia hiển nhiên sợ tới mức . Chỉ là Tần Thư Dao vẫn rất bội phục, nữ tử yếu như vậy còn có thể trèo cây.

      Nữ tử kia hiển nhiên phải nhân sĩ trung nguyên, nàng mặc y phục Miêu tộc, mà lưng có cái sọt , hiển nhiên là tới hái thuốc.

      "Đa tạ các vị cứu giúp. Tiểu nữ tên là Bạch Thiển, ở chỗ này lạc đường, hi vọng ân công có thể giúp tiểu nữ lần nữa!"

      Lúc này Tần Thư Dao mới nhìn khuôn mặt của Bạch Thiển, diện mạo nàng ấy xinh xắn lung linh, dưới lông mi dày là đôi mắt sáng ngời, khi cười rộ lên hai mắt hơi cong cong, như vầng trăng lưỡi liềm, mà má còn có lúm đồng tiền , có vẻ rất đáng .

      biết vì sao, Tần Thư Dao luôn nhớ tới màn Mộ Thiếu Dục ôm chặt nàng ta.
      Last edited: 4/3/16
      tú cầu thích bài này.

    2. michellevn

      michellevn Well-Known Member Editor

      Bài viết:
      5,165
      Được thích:
      12,955
      Chương 133: Trước mặt mọi người biểu tìm cảm sâu nặng

      Bạch Thiển cười khẽ chớp chớp mắt, đến trước mặt Mộ Thiếu Dục, hề cố kỵ lôi kéo cánh tay Mộ Thiếu Dục, cười : "Ngươi gọi ta Thiển Thiển là được. Bởi vì ta ra ngoài hái thuốc, cẩn thận lạc đường. Ngươi có thể đưa ta trở về ?"

      Mộ Thiếu Dục bất động thanh sắc đẩy tay của Bạch Thiển ra, sau đó lạnh lùng : "Chúng ta tiện đường!"

      Bạch Thiển chút cũng cảm giác thấy Mộ Thiếu Dục lạnh nhạt, nét mặt tươi cười như hoa: "Nhà của ta ở gần đây, con đường này thông hướng Nam Tĩnh, chẳng lẽ các ngươi muốn Nam Tĩnh sao? Chúng ta vừa vặn cùng đường!"

      Bạch Thiển lại nhìn người xung quanh, sau đó lại chạy đến bên cạnh Tần Thư Dao, lôi kéo cánh tay của nàng : "Diện mạo của vị tỷ tỷ này xinh đẹp! Vừa rồi đa tạ các ngươi cứu giúp, tục ngữ , làm người tốt làm người tốt đến cùng, đưa phật phải đưa đến Tây Thiên. Tỷ tỷ khuyên nhủ vị đại ca ca này, giúp giúp muội nhé!"

      Tần Thư Dao nhìn Mộ Thiếu Dục, nàng nhìn trang phục của Bạch Thiển hẳn là người Nam Tĩnh, đưa nàng ấy về nhà cũng tính là gì, chỉ là bọn họ cũng đến tấn công Nam Tĩnh, dù sao hai phe cũng là kẻ địch!

      Bạch Thiển thấy Tần Thư Dao cũng chuyện, lại chớp chớp mắt, giọt nước mắt lớn lập tức chảy xuống, ngồi xổm xuống đất khóc lên: "Nơi này có nhiều mãnh thú, dọc theo đường ta vẫn luôn dè dặt cẩn trọng mà vẫn bị con hổ theo dõi. Nếu phải các ngươi đến kịp thời, lúc này ta sớm bị con hổ ăn mất rồi... Ta biết tại các ngươi đưa ta trở về, là có chút quá đáng. Nhưng các ngươi nhiều người, lại cùng đường, ta cũng ngồi ở xe ngựa các ngươi, cưỡi ngựa của các ngươi, chỉ muốn cùng các ngươi. Như vậy ta cũng cần lại sợ có mãnh thú đến ăn thịt ta!"d∞đ∞l∞q∞đ

      Tuyết Ảnh thấy thế lập tức đau lòng, với Tần Thư Dao: "Nàng cũng chỉ là tiểu nương, cho dù ngồi ở xe ngựa của chúng ta cũng chiếm chỗ nhiều!"

      Tần Thư Dao cũng để ý, chỉ là ở chỗ này cũng do Mộ Thiếu Dục định đoạt. Hơn nữa, lúc trước Mộ Thiếu Dục qua, dọc theo đường mà có chuyện gì đều phải nghe . Cho nên vừa rồi Tần Thư Dao mới tỏ thái độ gì.

      Mộ Thiếu Dục nhìn thoáng qua Bạch Thiển luôn ngồi mặt đất ôm đầu gối thấp giọng nỉ non, cuối cùng vẫn lạnh lùng : " thôi!"

      Bạch Thiển sững sờ ngẩng đầu, biết kêu nàng cùng , hay là kêu người . Nhất thời nàng biết nên làm thế nào cho phải.

      Tần Thư Dao thấy tuổi nàng cũng lớn giống Tần Khả Cầm, cảm thấy mềm nhũn lập tức vươn tay, kéo nàng lên: "Nhanh thôi. Phải hai ngày nữa mới có thể đến Nam Tĩnh. Cũng biết đoạn đường này ngươi đến thế nào!"

      Bạch Thiển lập tức nín khóc mỉm cười, nàng lấy mu bàn tay lau nước mắt mình, sau đó cười : "Ta lạc đường năm ngày, lâu mới tới đường chính này, nhưng mà nghĩ tới mới tìm được con đường chính này, gặp ngay con hổ. May mắn gặp được các ngươi, bằng ta cũng biết nên làm thế nào mới tốt!"๖ۣۜdiễn♥đàn๖ۣۜlê♥quý♥đôn

      "Lên xe ngựa trước !"

      Tần Thư Dao nhìn thoáng qua Mộ Thiếu Dục, lúc này Mộ Thiếu Dục ngồi lên ngựa của mình, cho nên Tần Thư Dao để cho Bạch Thiển ngồi lên xe ngựa của nàng.

      Bạch Thiển nhìn thoáng qua xe ngựa xa hoa như vậy, nhịn được cười : "Cho tới bây giờ ta vẫn chưa từng ngồi xe ngựa! Tỷ tỷ, tỷ tốt!" xong lại vụng trộm nhìn thoáng qua Mộ Thiếu Dục ngoài xe, giọng hỏi: "Vị kia là phu quân của tỷ tỷ?"

      Tần Thư Dao cũng nhìn Mộ Thiếu Dục, hai người bọn họ có hôn ước, chắc cũng xem như vậy, cho nên gật đầu.

      Lúc này mặt Bạch Thiển lập tức lộ ra chút vẻ tiếc nuối, chỉ là trong nháy mắt rồi biến mất.

      Dọc theo đường , Bạch Thiển đều hi hi ha ha nhân tình phong thủy của Nam Tĩnh, Tần Thư Dao chỉ cảm thấy có chút hổ thẹn, cho nên cũng chưa từng đáp lại lời nàng ta.

      Cùng ngồi chung chiếc xe ngựa với nàng ta, Tĩnh Nguyệt lại tò mò thôi, luôn hỏi chút việc.

      Theo trong lời của Bạch Thiển, Tần Thư Dao cũng hiểu tuy tại Nam Tĩnh nội chiến, nhưng mà nghiêm trọng. Chỉ là do tộc trưởng Miêu Tộc lãnh đạo Nam Tĩnh, tại lớn tuổi, muốn chọn tộc trưởng kế tiếp. Hơn nữa, người được chọn đều tự có người ủng hộ, nhân mã hai phe cũng thiếu, cho nên, lão tộc trưởng mới do dự.๖ۣۜdiễn-đàn-lê-๖ۣۜquý-đôn

      " thêm dặm đường nữa là đến Nam Tĩnh, đợi khi đến Nam Tĩnh, ta mang mọi người chơi!" mặt Bạch Thiển vẫn mang theo mỉm cười ngọt ngào.

      Tần Thư Dao cười khẽ gật đầu, mà Mộ Thiếu Dục ở ngoài xe ngựa đều luôn gì.

      Bởi vì thời tiết oi bức, cho nên màn xe đều bị kéo lên, bên trong xe đều có thể nhìn thấy phong cảnh ngoài xe.

      Bạch Thiển nhìn thoáng qua Mộ Thiếu Dục cưỡi ở ngựa đen, nụ cười mặt càng sâu: "Dục ca ca, huynh tới Nam Tĩnh là vì chuyện gì?"

      Vấn đề này có chút xấu hổ, Tần Thư Dao cúi đầu coi như nghe thấy. Mà Mộ Thiếu Dục luôn lạnh lùng nhàn nhạt, hoàn toàn đáp lại Bạch Thiển.

      Bạch Thiển cũng khó chịu, tự tự cười: "Ta biết, nhất định là các ngươi đến Nam Tĩnh chơi. Phong cảnh ở Nam Tĩnh rất đẹp!" xong lại nhìn Tần Thư Dao, : "Dục ca ca, huynh và Dao tỷ tỷ thành thân bao lâu rồi! Hai người các huynh tài mạo song toàn, đôi trời đất tạo nên!"

      Tần Thư Dao nghe vậy sắc mặt lập tức có chút quẫn bách, mà Mộ Thiếu Dục lạnh lùng : "Còn chưa có thành thân, chỉ đính hôn mà thôi!"

      Bạch Thiển nghe thế, trong lòng lập tức dấy lên chút hi vọng: "Đính hôn? Vậy khi nào hai người thành thân?"

      Tần Thư Dao vội vàng ngăn Bạch Thiển lại, : "Chuyện này đâu phải do chúng ta định đoạt, phải để cha mẹ hai nhà xem ngày, mới có nghĩa!"

      Như vậy mới làm Bạch Thiển tiếp tục hỏi thăm nữa, mà vài ngày nay Bạch Thiển luôn cố ý vô tình tiếp cận Mộ Thiếu Dục. Chuyện này Tần Thư Dao đều thấy ở trong mắt, lại trước giờ đều ra tiếng nào, dù sao Bạch Thiển là Mộ Thiếu Dục cứu, hai người lại có quan hệ xác thịt, Bạch Thiển thân cận với cũng là tự nhiên.

      Hơn nữa nàng và Mộ Thiếu Dục cũng chưa thành thân, cho dù là thành thân, Mộ Thiếu Dục thích nữ nhân kia, nàng cũng xen vào.

      Dọc theo đường , Bạch Thiển thấy hai người Mộ Thiếu Dục và Tần Thư Dao đều lạnh lùng nhàn nhạt, trong lòng càng kết luận hai người bọn họ có tình cảm gì. Cho nên trong lòng càng thêm vui mừng.

      Đám người Mộ Thiếu Dục nghĩ tới Bạch Thiển lại là nữ nhi của tộc trưởng, sau khi đưa đến trong tộc, tộc trưởng thịnh tình mời bọn họ.

      "Đa tạ tộc trưởng, chỉ là chúng ta còn có việc khác phải làm. Cho nên cũng thể ở lại lâu!" Hai tay Mộ Thiếu Dục ôm quyền, vẫn là vẻ mặt lạnh lùng như trước.

      Bạch Thiển kiễng mũi chân ở bên tai tộc trưởng vài câu.

      Bạch Tu Sinh lập tức cười : " ra là công tử cứu tiểu nữ nhà ta. Tiểu nữ nhà ta năm nay mười lăm, bằng gả cho công tử làm thê tử như thế nào?"

      Bạch Thiển nghe thế lập tức xấu hổ. Mà Mộ Thiếu Dục chỉ vào Tần Thư Dao bên : "Thực dám dấu diếm, vị này là thê tử của tại hạ."

      Lúc này Bạch Tu Sinh mới nhìn thoáng qua Tần Thư Dao, chỉ cảm thấy hai người bọn họ quả là trai tài sắc, lại nhìn thoáng qua nữ nhi của mình, thấy nữ nhi mới biết , nhất thời có chút khó xử.

      Từ trước đến nay người Miêu tộc đều lớn mật, đối với tình nam nữ, cũng giống Đại Minh, dám mở miệng.

      Bạch Thiển ở trong khoảng khắc Mộ Thiếu Dục cứu nàng đánh mất trái tim thiếu nữ, nàng đồng ý để lỡ mất nam tử mà mình thích, cho nên cúi đầu cười : "Ta nghe trung nguyên có thể cưới vài thê tử."

      Ngụ ý lại ràng, chỉ là Tần Thư Dao sớm nhìn ra tâm tư của Bạch Thiển, nàng nhìn thoáng qua Mộ Thiếu Dục. Mà vẻ mặt của Mộ Thiếu Dục có biểu cảm gì, hai tay ôm quyền, trầm giọng : "Đa tạ tộc trưởng thương, chính là thê tử của ta chỉ có người!"

      Những lời này của Mộ Thiếu Dục chỉ có làm người ở đây ngẩn ra, mà Tần Thư Dao cũng kinh ngạc ngẩng đầu nhìn về phía .
      Last edited: 4/3/16
      tú cầu thích bài này.

    3. michellevn

      michellevn Well-Known Member Editor

      Bài viết:
      5,165
      Được thích:
      12,955
      Chương 134: Thiếu Dục phát độc Bạch Thiển giải

      Mộ Thiếu Dục vẫn cự tuyệt Bạch Tu Sinh nhiệt tình mời, ở lại trong tộc.

      Ban đêm, mình Bạch Thiển trốn ở trong phòng, nàng vụng trộm khóc lâu, trong tộc cũng có ít thanh niên trẻ tuổi, cường tráng to lớn. Nhưng mà mỗi người Bạch Thiển đều chướng mắt, vất vả nàng xem trọng Mộ Thiếu Dục, lại nghĩ rằng sớm có thê tử.

      Trong lòng nàng tuy cam lòng, nhưng cũng đành chịu.

      Đêm khuya, Bạch Thiển khóc xong, chút buồn ngủ cũng có. Nàng ra khỏi phòng, dọc theo đường đá, đến bên cạnh dòng suối , nước suối chảy róc rách, ở dưới ánh trăng lấp lánh ánh sáng.

      Bạch Thiển cởi giày, cẳng chân bóng loáng trắng noãn đặt ở trong nước suối lạnh lẽo, sau đó nhàng mà chơi đùa nước suối.

      Mỗi khi tâm tình Bạch Thiển phiền não, nàng ngồi ở chỗ này.

      Bỗng nhiên cách đó xa truyền đến trận tiếng kêu thống khổ, trong lòng Bạch Thiển có chút sợ hãi, nàng ngẩng đầu nhìn thoáng qua trăng tròn bầu trời, lòng hiếu kỳ rốt cục chiến thắng sợ hãi.

      Sau đó lặng lẽ về phía phát ra thanh, dưới ánh trăng, nàng thấy nam tử thân để trần, ngồi ở bên trong nước suối, nước suối chỉ tới ngực của , mà sắc mặt của bị ánh trăng chiếu lên, có vẻ càng thêm tái nhợt như tờ giấy.

      Bạch Thiển lập tức chạy đến bên trong nước suối, nhìn Mộ Thiếu Dục lớn tiếng hỏi: "Ngươi làm sao vậy?"

      Tuy rằng Mộ Thiếu Dục ăn thuốc giải, nhưng vì Dạ Quân tăng thêm lượng thuốc, cho nên mỗi khi đến đêm trăng tròn, vẫn đau đớn, chỉ là đau đớn này có thể chịu được.

      Nhưng mà đồng ý để bất kỳ kẻ nào biết, cho nên mỗi khi đến đêm trăng tròn, đều mình trốn ở bên ngoài.

      May mắn dọc theo đường đều ở vùng hoang vu dã ngoại, cho nên dù chạy , cũng có người biết.

      Chỉ là nghĩ tới lúc này, Bạch Thiển lại xuất ở trước mặt .

      Bạch Thiển chưa từng thấy bộ dạng này của Mộ Thiếu Dục, trong ngày thường Mộ Thiếu Dục luôn làm cho người ta có cảm giác lạnh như băng. Cũng chỉ có lần kia, khoảnh khắc Mộ Thiếu Dục cứu nàng, ôm nàng vào trong ngực, nàng cảm giác được ấm áp người Mộ Thiếu Dục, cũng chính ở khoảnh khắc đó nàng si mê mùi hương người Mộ Thiếu Dục.diễn-๖ۣۜđàn-lê-quý-๖ۣۜđôn

      Nàng cho rằng chỉ cần trở lại trong tộc, để phụ thân của mình ra mặt, như vậy Mộ Thiếu Dục nhất định cưới bản thân. Nhưng mà nghĩ tới Mộ Thiếu Dục lại trước mặt nàng cự tuyệt, đêm đó nàng đau khổ khó nhịn, chỉ có mình yên tĩnh ở lại. Lại nghĩ rằng ở trong này gặp Mộ Thiếu Dục phát độc.

      Tuy rằng lúc này người đau đớn thôi, nhưng mà đau đớn như vậy Mộ Thiếu Dục còn có thể chịu được. nhìn thoáng qua Bạch Thiển, lạnh lùng : "Đừng tới đây!"

      Bạch Thiển đứng ở tại chỗ động đậy, vẻ mặt đều là lo lắng "Phải thế nào mới có thể giúp được công tử!"

      "Ta trúng độc, ngươi giúp được ta!" Mộ Thiếu Dục cắn răng .

      "Dao tỷ tỷ biết ?"

      Mộ Thiếu Dục gì.

      Lập tức Bạch Thiển nắm chặt hai tay, bất mãn : "Dao tỷ tỷ biết, vậy tại sao tỷ ấy còn có thể ngủ ngon như vậy. Tuy rằng hai người còn chưa thành thân, nhưng dù sao hai người cũng đính hôn rồi mà."

      Nàng kìm lòng đậu đến bên cạnh Mộ Thiếu Dục, tuy rằng hồ nước sâu nhưng cũng đến bên hông của nàng, nàng đưa tay ôm lấy Mộ Thiếu Dục, hi vọng có thể giảm bớt đau đớn người .diễn✿đàn-lê-quý✿đôn

      Nhưng mà nghĩ tới mới vừa ôm lấy Mộ Thiếu Dục, Mộ Thiếu Dục đột nhiên đẩy Bạch Thiển ra.

      Bạch Thiển nhìn bộ dạng lạnh lùng vô tình này của Mộ Thiếu Dục, nước mắt trong suốt: "Dục ca ca chán ghét ta như vậy sao? Từ khoảnh khắc Dục ca ca cứu ta, ta huynh. Nhưng trong lòng huynh cũng chỉ có mình Dao tỷ tỷ. tại huynh đau thành như vậy, Dao tỷ tỷ lại còn ngủ. Chẳng lẽ đây là thê tử tốt sao? được, ta muốn để Dao tỷ tỷ nhìn." xong Bạch Thiển đến bờ, : "Ta muốn tìm Dao tỷ tỷ, để nàng nhìn phu quân tương lai của nàng ở trong này chịu khổ!"

      Mộ Thiếu Dục vội vàng hô lên: " cần gọi nàng, nàng biết."

      "Nàng là thê tử tương lai của huynh, đương nhiên cũng phải để nàng hoàn thành trách nhiệm của thê tử!" dღđ。l。qღđ Bạch Thiển để ý Mộ Thiếu Dục khuyên bảo lên bờ, để chân chạy về.

      Bạch Thiển chạy vội đến bên ngoài phòng của Tần Thư Dao, sau đó dụng lực gõ cửa, la lớn: "Dao tỷ tỷ, Dao tỷ tỷ, tỷ mau ra đây."

      Tần Thư Dao ngủ say, biết vì sao từ sau khi ra khỏi kinh thành, nàng đều gặp ác mộng, hơn nữa mỗi lần ngủ đều rất ngon.

      "Dao tỷ tỷ, tỷ mau ra đây. Dục ca ca xảy ra chuyện rồi!"

      Tần Thư Dao nghe thế, đột nhiên mở hai tròng mắt, sau đó nhanh chóng mặc y phục vào. Mở cửa ra, nhìn thấy vẻ mặt Bạch Thiển sốt ruột, trái tim cũng bị kéo lên.

      " xảy ra chuyện gì?"

      Bạch Thiển lôi kéo tay Tần Thư Dao, vừa vừa : "Huynh ấy huynh ấy trúng độc, tại ngâm ở bên trong dòng suối , cả người đều như là có vô số con rắn chạy vậy!"

      Tần Thư Dao nghe vậy trong lòng căng thẳng, đương nhiên nàng biết việc Mộ Thiếu Dục trúng độc, nhưng mà phải lúc đó Dạ Quân cho thuốc giải rồi sao? Chỉ cần vào đêm trăng tròn ăn thuốc giải, như vậy chịu đau đớn thuộc về mình.

      Dòng suối cách nơi bọn họ ở lại xa, hai người Tần Thư Dao và Bạch Thiển chỉ lát, nhìn thấy Mộ Thiếu Dục mặc y phục xong rồi, khoanh tay đứng ở bên cạnh dòng suối , mặt vẫn là vẻ biểu cảm, nhìn ra vui buồn.

      Tần Thư Dao nghi hoặc nhìn thoáng qua Bạch Thiển, lại nhìn thoáng qua Mộ Thiếu Dục, sau đó lên phía trước, với Mộ Thiếu Dục : "Ngài làm sao vậy?"

      Nàng nhìn thấy mặt Mộ Thiếu Dục lại bắt đầu ra gân xanh, chỉ là gân xanh này, so với lúc ở khách điếm đó ít hơn nhiều. Nàng thấy Mộ Thiếu Dục đều luôn là vẻ mặt biểu cảm, dường như hoàn toàn bị gì cả, nàng cũng bắt đầu có chút hoài nghi lời Bạch Thiển .

      Bạch Thiển vội vã chạy đến trước mặt Mộ Thiếu Dục, lôi kéo cánh tay của , lo lắng : "Dục ca ca, huynh khỏe hơn chút nào chưa?"

      Mộ Thiếu Dục chỉ hơi vuốt cằm, sau đó nhìn cũng nhìn bọn họ, quay người bước .

      Tần Thư Dao luôn cảm thấy Mộ Thiếu Dục lộ ra chút cổ quái, tuy rằng trong ngày thường Mộ Thiếu Dục cũng cực ít chuyện, mặt cũng luôn là vẻ lạnh như băng. Nhưng mà hôm nay biết vì sao, nàng luôn cảm thấy có chỗ nào đó xuất vấn đề.

      "Độc của ngài còn chưa giải?"

      Tần Thư Dao chạy đến trước mặt Mộ Thiếu Dục, sốt ruột : "Thế nhưng còn chưa giải, vì sao để Mặc Kiếm giúp ngài giải?"

      Mộ Thiếu Dục dừng bước lại, lạnh lùng nhìn Tần Thư Dao.

      Lúc này Bạch Thiển cũng đuổi theo: "Dục ca ca trúng độc gì?"

      Tần Thư Dao cho rằng độc Mộ Thiếu Dục giải, hơn nữa dọc theo đường luôn chưa từng thấy phát tác.

      " ăn Vô Ưu đan."

      Tần Thư Dao biết Vô Ưu đan trong Hắc Liên giáo rốt cuộc là dạng độc dược gì, mà Bạch Thiển vẫn luôn sống ở Nam Tĩnh, biết trong Nam Tĩnh có độc gì độc nhất, cho nên cũng có chút hiểu biết về Vô Ưu đan.

      Nàng chau mày, giọng : "Vô Ưu đan?" Sau đó lại ngẩng đầu nhìn thoáng qua trăng tròn, bỗng nhiên kinh ngạc : "Chẳng lẽ Dục ca ca trúng Vạn Trùng độc?"
      Last edited: 4/3/16
      tú cầu thích bài này.

    4. michellevn

      michellevn Well-Known Member Editor

      Bài viết:
      5,165
      Được thích:
      12,955
      Chương 135: Tìm thuốc trong núi gặp phải độc xà

      Vạn Trùng độc là từ mấy trăm con độc trùng, lấy chất độc thân con rắn độc nghiên cứu chế tạo thành độc thuốc độc. Loại độc này nhiều lắm, dù sao quá trình chế độc này rất khó khăn và nguy hiểm.

      Nhưng mà bản thân Hắc Liên giáo chính là tà giáo, lại cực kỳ thích những vật có độc, cho nên tại cũng chỉ có Hắc Liên giáo mới có Vạn Trùng độc. Chỉ là Hắc Liên giáo lại lấy cho nó cái tên khác là Vô Ưu đan!

      Bạch Thiển cũng chỉ nghe từ người khác, muốn giải loại độc này rất khó khăn. Là phải tìm đủ bảy bảy bốn mươi chín loại dược liệu mới có thể giải độc. Nhưng mà có vài loại dược liệu rất khó tìm.

      Sau khi Tần Thư Dao nghe xong, mày nhăn càng chặt. Lúc trước Mộ Thiếu Dục vì bản thân mới có thể trúng độc, mặc kệ bởi vì nguyên nhân gì mà ăn độc được, nhưng mà nàng đều hi vọng có thể giúp Mộ Thiếu Dục giải độc.

      "Vậy bảy bảy bốn mươi chín loại hoa cỏ kia? Đều ở Nam Tĩnh sao?"

      Bạch Thiển cau mày, tinh tế nhớ lại chút, mới giọng : "Ta cũng nhớ , nhưng mà trong sách nhà ta có ghi lại, chúng ta có thể trở về tìm xem!"

      Tần Thư Dao nghe vậy lập tức : "Vậy tại lập tức xem!"

      Hai người bọn họ hoàn toàn quên mất Mộ Thiếu Dục bên cạnh, Mộ Thiếu Dục đến trước mặt bọn họ, với Bạch Thiển: "Ngày mai nương mang quyển sách đó đến cho ta mượn." xong cũng liếc mắt nhìn bọn họ cái, xoay người rời .diễn-đàn-lê-quý-đôn

      Tần Thư Dao nhìn bóng lưng lạnh lùng của Mộ Thiếu Dục, bỗng nhiên chạy tới, lôi kéo cánh tay của : " phải ta vì ngài, ta chỉ muốn nợ nhân tình của ngài!" xong bỏ tay Mộ Thiếu Dục ra, sau đó lập tức về phía nhà trúc.

      Phong thổ nhân tình ở Nam Tĩnh rất đặc biệt, cho dù Bạch Tu Sinh là tộc trưởng, cũng sống ở trong nhà trúc, chỉ là lớn và hoa lệ hơn những người khác mà thôi.

      Bạch Thiển nhìn bóng lưng của Mộ Thiếu Dục ngẩn người, trong lòng bỗng nhiên vui vẻ lên. Dọc theo đường hai người Mộ Thiếu Dục và Tần Thư Dao đều vẫn duy trì khoảng cách nhất định, thậm chí có thể là cố ý xa lạ.

      Cho nên trong lòng Bạch Thiển mới có thể ôm lấy chút hi vọng, nhưng sau khi trở lại trong tộc, d∞đ∞l∞q∞đ Mộ Thiếu Dục lại cự tuyệt phụ thân nàng cầu thân. Điều này làm cho nàng cực kỳ ảo não, thậm chí cho rằng Mộ Thiếu Dục thích Tần Thư Dao.

      Nhưng mà tại nhìn thấy hai người bọn họ lạnh lùng như vậy, trong lòng lại dấy lên chút hi vọng.

      Nàng đến trước mặt Mộ Thiếu Dục, giọng điệu cũng trở nên càng thêm dịu dàng: "Dục ca ca cần lo lắng, muội giúp Dục ca ca tìm được những loại dược liệu kia, để giải độc cho Dục ca ca!"๖ۣۜdiễn♥đàn๖ۣۜlê♥quý♥đôn

      Lúc này Mộ Thiếu Dục mới thu hồi ánh mắt, quay đầu nhìn Bạch Thiển, sau đó lạnh lùng : " cần."

      Trong lòng Bạch Thiển lại có trận mất mát, nhìn thấy Mộ Thiếu Dục phải , cũng vội vàng theo. Nhưng mà lại sợ nghe được lời lạnh lùng của , cho nên dám nữa, chỉ có thể luôn lẳng lặng sau lưng Mộ Thiếu Dục.

      Ngày hôm sau, Bạch Thiển lấy sách ra, hơn nữa giúp Mộ Thiếu Dục ghi bảy bảy bốn mươi chín loại dược liệu kia ra. Trong những loại dược liệu này còn có loại là Thiên Tằm Hồng Đậu.

      "Những thứ này đều có thể tìm được ở Nam Tĩnh sao?" Tần Thư Dao nhìn thấy Thiên Tằm Hồng Đậu cũng ở trong đó, trong lòng có chút kích động.

      Bạch Thiển cười gật đầu: "Đó là đương nhiên. Mặc dù Nam Tĩnh chúng ta có ít địa phương có khí độc, nhưng cũng là hoa cỏ quý hiếm, địa linh nhân kiệt. Tuy rằng những thứ này có ít thứ sinh trưởng ở bên trong khí độc, nhưng chỉ cần mang theo khăn che mặt mà ta tự làm, là có thể thuận lợi."

      Sau khi Tần Thư Dao nghe xong, lập tức hỏi: "Ngươi làm khăn che mặt?"

      "Đúng vậy! Dùng thuốc nước thấm vào khăn che mặt, khí độc xâm nhập vào thân thể được!"

      Đám người Tuyết Ảnh nghe xong lập tức hoan hô: "Cứ như vậy, chúng ta còn sợ khí độc này nữa!"

      Thanh Ngọc cũng cười : "Hôm nay chúng ta phải hái những thảo dược đó, nhưng nhiều thảo được như vậy, chúng ta vẫn nên phân công nhau hành động. Tranh thủ đến lúc trăng tròn tiếp theo, chuẩn bị xong những thảo được đó!"

      Lúc trước Mặc Kiếm đưa ra mười lăm loại thảo dược, cho nên chỉ cần tìm ba mươi bốn loại là được rồi.

      Trong ba mươi bốn loại này có những loại dễ tìm, nhưng mà đại đa số đều tương đối khó tìm. Muốn tìm ra trong vòng mười lăm ngày, cũng dễ dàng như vậy.

      Bạch Thiển lo lắng nhìn Mộ Thiếu Dục, nhàng cắn chặt răng, thấp giọng : "Ta mau chóng giúp các ngươi làm xong khăn che mặt!" xong lập tức xoay người rời .

      Đám người Thanh Ngọc và Tuyết Ảnh hai mặt nhìn nhau, mặt đều lộ ra vẻ áy náy.

      Dù sao bọn họ tới nơi này, là muốn diệt tộc. Tuy rằng Bạch Thiển là bọn họ cứu sống, nhưng mà tại nhìn thấy Bạch Thiển vì bọn họ nghiêm cẩn như vậy, trong lòng cũng có chút băn khoăn.

      Tần Thư Dao liếc mắt nhìn Mộ Thiếu Dục, thấy vẫn vẻ mặt biểu cảm, nhất thời biết ý nghĩ trong lòng thế nào.

      Bạch Thiển làm khăn che mặt rất nhanh, chỉ vì vào bên trong khí độc rất nguy hiểm. Cho nên bọn họ cần phải chuẩn bị sẵn sàng, hơn nữa tốt nhất cần qua đêm ở bên trong khí độc.

      Bởi vì đêm khuya, cho nên khí độc bên trong chướng khi càng nồng đậm hơn.

      Cho nên mọi người lại nghỉ ngơi thêm ngày, đợi đến ngày hôm sau mới bắt đầu xuất phát.

      Lần này chia làm ba tổ, Mộ Thiếu Dục, Tần Thư Dao và Bạch Thiển. Tuyết Ảnh, Ngưng Sương và Thanh Ngọc, mà Mặc Kiếm và Thi Vận cùng nhau. Hai người bọn họ đều võ công cao cường. Chỉ để lại mình Tĩnh Nguyệt ở trong nhà.

      Đối với hoàn cảnh xung quanh chỗ này Bạch Thiển rất quen thuộc, chỉ khoảng thời gian nửa ngày, cũng giúp Mộ Thiếu Dục tìm được hai loại thảo dược.

      Tần Thư Dao lòng muốn tìm Thiên Tằm Hồng Đậu, dọc theo đường đều trắng xóa mảnh, nếu phải Bạch Thiển dẫn đường, bọn họ cũng sớm lạc đường rồi.

      "Thiên Tằm Hồng Đậu ở đâu?"

      Bạch Thiển quay đầu lại, giọng mang theo ít mệt mỏi: "Thiên Tằm Hồng Đậu sinh trưởng ở trong này, là ở bên khác, chúng ta tìm những loại thảo dược khác trước!"

      Tần Thư Dao cũng biết giờ phút này gấp cũng được, cho nên cũng có hỏi lại.

      Mộ Thiếu Dục luôn sau lưng Bạch Thiển, bỗng nhiên Bạch Thiển trượt chân, Mộ Thiếu Dục vội vàng ôm lấy người Bạch Thiển. Bạch Thiển quay đầu, vừa vặn nhìn thấy Mộ Thiếu Dục nhíu mày kiếm lại, trong lòng ngẩn ra, lập tức cúi đầu, giọng : "Đa tạ Dục ca ca!"

      Tuy rằng trong giọng của Bạch Thiển mang theo chút lạnh lùng, nhưng trong lòng nàng vẫn tràn ngập chờ mong. Nàng hi vọng Mộ Thiếu Dục có thể ôm nàng thêm lát.

      Nhưng kế tiếp Mộ Thiếu Dục lập tức nới tay, lạnh như băng : "Nơi này độc khí nhiều quá, chúng ta vẫn nên ra ngoài trước. Chờ ngày mai lại tiến vào!"

      Bạch Thiển nghe vậy trong lòng mang theo chút vui mừng, nàng cảm thấy Mộ Thiếu Dục sợ nàng bị thương, cho nên mới như thế.

      Nàng lòng muốn vì Mộ Thiếu Dục nhanh chóng tìm được thuốc giải, nàng quay đầu, lộ ra tươi cười ngọt ngào: "Ở cách đó xa có đóa hoa Thủy Vũ, chờ hái được hoa Thủy Vũ này, chúng ta trở về!"

      Tần Thư Dao cùng ngoại trừ muốn tìm Thiên Tằm Hồng Đậu ra, càng nhiều hơn là để cho trong lòng mình dễ chịu chút. Dù sao Mộ Thiếu Dục trúng độc là do nàng, nàng cũng muốn thiếu nợ Mộ Thiếu Dục .

      Hoa Thủy Vũ khó tìm, cũng khó hái. Cho nên hái được rất nhanh.

      Chỉ vì trong lòng Bạch Thiển vui mừng, mà Mộ Thiếu Dục và Tần Thư Dao thoải mái với hoàn cảnh xung quanh, mà Mộ Thiếu Dục bởi vì trúng độc, thân thể kém rất nhiều. Mà khinh công cũng kém hơn trước kia rất nhiều.

      Cho nên bọn họ hoàn toàn cảm giác được xung quanh có hơi thở nguy hiểm.

      Sau khi Bạch Thiển hái được hoa Thủy Vũ, để ở trong sọt.

      Nàng quay đầu cười nhìn về phía Mộ Thiếu Dục, muốn về phía , bỗng nhiên con rắn độc màu xanh biếc mở to mồm ra hung hăn cắn vào cánh tay của Bạch Thiển.
      Last edited: 4/3/16
      tú cầu thích bài này.

    5. michellevn

      michellevn Well-Known Member Editor

      Bài viết:
      5,165
      Được thích:
      12,955
      Chương 136: Trong tộc thần bí lòng sinh nghi ngờ

      Mộ Thiếu Dục vội vàng chạy qua, bắt lấy con rắn độc cánh tay Bạch Thiển, sau đó lại nhanh chóng ném .


      "Đây là thúy thanh xà." Bạch Thiển cau mày, mặt cũng trở nên tái nhợt như tờ giấy: "Nhất định là nó trốn ở trong hoa Thủy Vũ..."

      Bạch Thiển còn chưa hết lời, cả người lập tức hôn mê bất tỉnh.

      Mộ Thiếu Dục vội vàng ôm Bạch Thiển vào trong ngực, vội vàng kéo khăn che mặt xuống, dùng sức lay, thấy nàng còn động tĩnh gì nữa.

      Tần Thư Dao vội vàng : "Thúy thanh xà này ở trong hoa Thủy Vũ, chừng hoa Thủy Vũ này chính là thuốc giải, nhanh hái đóa cho nương ấy ăn!"

      Mộ Thiếu Dục nghe vậy vội vàng lấy hoa Thủy Vũ trong sọt ra, cũng vội vàng nhét vào trong miệng Bạch Thiển. Nhưng mà Bạch Thiển hôn mê bất tỉnh, lúc này hoàn toàn ăn được.

      Mộ Thiếu Dục do dự lát, lại nhét hoa Thủy Vũ vào trong miệng mình, đợi sau khi nhai qua mấy lần, mới nhất tay nắm lấy cằm Bạch Thiển, lại hôn lên đôi môi tái nhợt của Bạch Thiển.

      Tần Thư Dao thấy thế đỏ mặt, vội vàng quay đầu. Trong lòng nàng bỗng nhiên dâng lên thoáng buồn bực, nàng được vì sao có loại cảm giác này.

      Sau lúc lâu, Mộ Thiếu Dục mới buông Bạch Thiển ra, nhưng mà Bạch Thiển vẫn hôn mê bất tỉnh. nhìn Tần Thư Dao luôn đứng ở bên ngẩn người, lạnh lùng ; "Chỗ kia còn đóa hoa Thủy Vũ, ngươi nhanh chóng tới đó hái, sau đó chúng ta trở về!"

      Lúc này Tần Thư Dao mới hồi phục tinh thần lại, vội vàng hái đóa hoa Thủy Vũ còn lại, sau đó quay đầu lại, nhìn thấy Mộ Thiếu Dục vẫn ôm Bạch Thiển vào trong ngực như trước.

      Nàng theo sát sau lưng Mộ Thiếu Dục, bởi vì có Bạch Thiển dẫn đường, hơn nữa khí độc xung quanh càng ngày càng nhiều. Cho nên tuy bọn họ trở về theo đường cũ, nhưng tốc độ lại chậm hơn lúc trước rất nhiều.

      Sắc trời dần dần tối lại, bọn họ lại vẫn chưa ra khỏi vùng khí độc, mà Bạch Thiển vẫn luôn hôn mê bất tỉnh.

      "Này nên làm cái gì bây giờ. Sương mù càng ngày càng đậm, nếu trời tối. Chúng ta ra được!" Tần Thư Dao bắt đầu bối rối.

      Mộ Thiếu Dục trả lời Tần Thư Dao, vẫn thẳng về phía trước.

      Tần Thư Dao thấy lòng chỉ lo lắng Bạch Thiển, vui trong lòng càng thêm nồng đậm, chỉ là nàng chán ghét cảm giác như vậy.

      " cần lo lắng, qua nửa canh giờ nữa là có thể ra ngoài." Sắc mặt của Mộ Thiếu Dục cũng có chút tái nhợt.

      Tần Thư Dao biết cũng mỏi mệt chịu nổi, nhưng lại biết nên giúp như thế nào.

      Hai người dọc theo đường đều nữa, bước chân của Mộ Thiếu Dục càng ngày càng chậm, Tần Thư Dao biết hết sức rồi.

      "Nơi này khí độc có chút mỏng, bằng chúng ta nghỉ ngơi trước cái !" Tần Thư Dao nhìn Bạch Thiển vẫn hôn mê bất tỉnh trong lòng Mộ Thiếu Dục, mà trán Mộ Thiếu Dục đầy mồ hôi.

      " cần, trời sắp tối rồi. Chúng ta nhanh chóng ra, hơn nữa dường như bệnh tình Bạch nương chuyển biến xấu!" Mộ Thiếu Dục biết hoa Thủy Vũ kia phải phối hợp với thảo dược khác mới có thể giải được độc của thanh thúy xà. (rắn màu xanh lá cây)

      Cho nên lúc này thấy Bạch Thiển luôn hôn mê bất tỉnh, trong lòng cũng cực kì sốt ruột.

      Rốt cục ra khỏi nơi có khí độc, hai người thẳng đến nhà trúc của Bạch Thiển.

      Bạch Tu Sinh vẫn còn lo lắng vì việc chọn tộc trưởng, để ý đến nữ nhi của ông ta. Đợi lúc gặp được Mộ Thiếu Dục lại thấy Bạch Thiển hôn mê bất tỉnh, sắc mặt tái nhợt, mới hoảng hốt thôi.

      Mộ Thiếu Dục ra chuyện Bạch Thiển trúng độc, chỉ là lượt bớt mớm thuốc thế nào.

      Bạch Tu Sinh lập tức tự mình điều chế thuốc giải cho Bạch Thiển, đợi sau khi Bạch Thiển uống thuốc giải xong, Bạch Tu Sinh mới thở phào nhõm.

      "May mắn các ngươi cho nó ăn hoa Thủy Vũ trước, nếu cái mạng này của nó cũng mất!" Bạch Tu Sinh thấy sắc mặt của nữ nhi mình tuy vẫn tái nhợt, nhưng mà độc cũng giải, cũng khẽ thở phào nhõm.diễn-๖ۣۜđàn-lê-quý-๖ۣۜđôn

      Mộ Thiếu Dục vội vàng ôm quyền : "Điều này cũng là tại hạ phải làm, nếu phải Bạch nương giúp tại hạ tìm thảo dược, nàng ấy cũng thể trúng độc!"

      Bạch Tu Sinh liếc mắt nhìn Mộ Thiếu Dục cái, đột nhiên hỏi: "Ngươi chút cũng thích tiểu nữ?"

      Mộ Thiếu Dục nghe vậy sửng sốt, lập tức lại hé răng nữa.

      Bạch Tu Sinh thở dài tiếng, vuốt vuốt râu của mình: "Ta biết ngươi là người trung nguyên, tới nơi này cũng có mục đích khác. Nhưng mà tính tình của tiểu nữ nhà ta lương thiện, nếu ngươi đồng ý cưới nó, như vậy xin mời rời khỏi đây miễn cho làm lỡ tiểu nữ nhà ta!"

      "Ngày mai tại hạ !"

      Mộ Thiếu Dục cũng biết nơi này thể ở lại quá lâu, dù sao bọn họ đến Nam Tĩnh, là muốn lưới bắt hết bọn họ.

      Hơn nữa cũng muốn nợ nhân tình Bạch Thiển quá nhiều, lúc trước cứu nàng lần, tại Bạch Thiển cứu lần. Hai người coi như huề nhau.

      Mộ Thiếu Dục và Tần Thư Dao ra cửa phòng, rồi trực tiếp trở về phòng của mình. Gọi những người khác đến.

      Có bản đồ cùng với tập tranh vẽ các loại thảo dược của Bạch Thiển, cho nên bọn họ mới có thể trong vòng ngày tìm được hơn mười loại dược liệu. Dựa theo tốc độ như vậy, cần mười ngày, có thể tìm được tất cả các dược liệu.

      Hơn nữa Mặc Kiếm vốn còn hơn mười loại, tổng cộng có được ba mươi loại dược liệu. Chỉ cần tìm thêm mười chín loại là được rồi.

      Vẻ mặt của Mộ Thiếu Dục vẫn biểu cảm, lạnh lùng : "Ngày mai chúng ta chuyển !"

      Đám người Tuyết Ảnh chân tướng, nhưng cũng biết thể luôn ở nơi này. Dù sao sau này bọn họ muốn tấn công Nam Tĩnh. Cho nên những người này cũng có dị nghị gì.

      Tất cả mọi người tản ra, trở về phòng mình thu thập này nọ.

      Tần Thư Dao cũng muốn cùng với Mộ Thiếu Dục nam quả nữ ở chung phòng, cho nên giọng : "Canh giờ cũng sớm, ngài cũng sớm nghỉ ngơi chút!" xong nàng lập tức xoay người rời .

      "Ta nhớ được nương bắn được cung tiễn?"

      Tần Thư Dao quay đầu vừa vặn đối diện với hai mắt của Mộ Thiếu Dục, nàng khẽ gật đầu.

      "Ngày mai ta sai người chuẩn bị cho nương bộ cung tiễn, cũng có thể đủ để ngừa vạn nhất!"

      Tần Thư Dao nghĩ tới tài bắn cung của mình, lại cũng có công dụng.

      Mộ Thiếu Dục nhìn Tần Thư Dao giọng : "Còn có, người Nam Tĩnh thích nuôi dưỡng độc cũng là cao thủ dùng độc, chính mình phải cẩn thận chút!"

      Tần Thư Dao nghe vậy có chút kinh ngạc nhìn về phía Mộ Thiếu Dục, bên cạnh nàng có ba nha hoàn võ công bảo vệ nàng, hơn nữa lại cùng theo Mộ Thiếu Dục, nguy hiểm đương nhiên là ít lại càng ít.

      "Ngài hoài nghi..."

      Tần Thư Dao còn chưa hết lời, Mộ Thiếu Dục ngắt lời : "Nơi này an toàn, chúng ta vẫn nên nhanh chóng rời !"

      cũng xác định Bạch Tu Sinh nhìn thấu thân phận của hay chưa, tuy rằng hôm nay Bạch Tu Sinh đối xử với vẫn khách khí như trước, nhưng luôn cảm thấy nơi nào đó lộ ra chút cổ quái.

      Hơn nữa sau này cũng phải tấn công Nam Tĩnh, giờ phút này cũng nguyện ý lại quá thân cận với những người này.

      Tần Thư Dao biết Mộ Thiếu Dục bắt đầu hoài nghi, cho nên nghiêm cẩn gật đầu, sau đó mới ra khỏi phòng.

      Đêm đó, Tần Thư Dao trằn trọc khó ngủ. Ánh trăng màu trắng chiếu vào từ song cửa sổ.

      Ngoài phòng là tiếng sáo dễ nghe, Tần Thư Dao bị tiếng sáo này tác độc, nàng mơ hồ đứng dậy khỏi giường, sau đó tùy ý mặc cái áo khoác ngoài, lại ra khỏi phòng.

      Nàng lúc này, nhìn từ xa rất giống u hồn.

      Vẫn là bên cạnh dòng suối , tiếng nước chảy róc rách vẫn cách nào đánh thức Tần Thư Dao.

      Nàng đường theo dòng suối , hai chân bị nước làm ướt cũng có cảm giác gì. Hai mắt của nàng vẫn mở to như trước, nhưng bên trong đôi mắt chút sắc thái nào.

      Mộ Thiếu Dục gắt gao theo sau lưng Tần Thư Dao, sớm cảm thấy nơi này có chút cổ quái, Bạch Tu Sinh là tộc trưởng, ban ngày cực ít nhìn thấy người, mà buổi tối cũng chỉ vội vàng liếc mắt nhìn cái, rồi lại thấy bóng dáng. Ngay cả Bạch Thiển bị thương, Bạch Tu Sinh cũng có biểu ra cảm giác kinh ngạc gì quá lớn, chỉ bình tĩnh giải độc cho Bạch Thiển.

      Bọn họ tới nơi này cũng hai ba ngày, nhưng ngoại trừ nhìn thấy Bạch Tu Sinh ra, rất ít nhìn thấy những người khác trong tộc. Xung quanh đây cũng có nhà ở, hoài nghi nơi này phải là nơi ở chân chính của Bạch Tu Sinh.

      Hơn nữa quan trọng nhất là, vài ngày nay bố trí người ở trong này, đều có tiếng động gì. phát ra vài tín hiệu, lại ai đáp lại. Cho nên thể hoài nghi.
      Last edited: 4/3/16
      tú cầu thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :