1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Đích nữ muốn hưu phu - Khanh Dư (Full+eBook)

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. michellevn

      michellevn Well-Known Member Editor

      Bài viết:
      5,162
      Được thích:
      12,952
      Chương 127: Tết Vạn Hoa trăm hoa đua nở

      Những nương chưa lấy chồng này nếu gặp được nam tử ngưỡng mộ trong lòng, hái đóa hoa đưa đến trong tay nam tử đó. Nếu nam tử đó cũng có ý với nương kia, tới cửa cầu hôn.
      Nếu có nam tử vừa ý nữ tử, như vậy cũng hái đóa hoa tươi, đưa đến trong tay nữ tử đó.

      Đó là phong tục của trấn Phượng Khê.

      Tần Thư Dao mang khăn che mặt màu tím, hôm nay nàng mặc bộ xiêm y màu trắng thuần thêu trăm hồ điệp bay quanh hoa, bên ngoài còn khoác cái áo lụa mỏng màu tím nhạt, búi tóc Mẫu Đơn kế, cài trâm dài có tơ vàng quấn quanh hoa Mẫu Đơn, tai mang theo đôi khuyên tai ngọc trai, theo nhịp bước mà họa ra độ cong xinh đẹp.

      Dáng vẻ này giống như Mẫu Đơn tiên tử giáng xuống trần vậy, tuy rằng Tần Thư Dao mang khăn che mặt, nhưng mà vẫn hề thiếu nam tử nhìn chằm chằm vào nàng.

      Trong tay nàng cũng thu được mấy đóa hoa, chẳng qua hoa trong tay nàng, cũng nhiều bằng Mộ Thiếu Dục.

      Mộ Thiếu Dục khoanh tay dạo, mà Thanh Ngọc sau lưng bộ dạng như ăn phải khổ qua (mướp đắng), trong tay tuy nâng đống hoa tươi, nhưng mà những thiếu nữ xung quanh đều dùng ánh mắt giết heo để nhìn .

      "Nơi này người nhiều quá. Chúng ta nên chỗ khác dạo thôi!"

      thể Mộ Thiếu Dục có sức quyến rũ lớn, sau khi ra khỏi khách điếm, phía sau luôn theo đống nữ tử. Trong đó ít đều rất đẹp, chỉ là mỗi người nhìn thấy Tần Thư Dao, đều lộ ra vẻ oán hận và ghen tị.

      Tần Thư Dao nhịn được nâng trán, những nương này bị bề ngoài của Mộ Thiếu Dục mê hoặc, biết là mặt than hàng giá .

      được hai ngày, Tần Thư Dao còn chưa bao giờ thấy Mộ Thiếu Dục cười.

      Dễ nhận thấy Mộ Thiếu Dục hoàn toàn cảm giác được vẻ khác thường xung quanh, quay đầu nghi hoặc nhìn Tần Thư Dao, : "Làm sao vậy?"

      Tần Thư Dao nhịn được nhìn về phía sau, sau đó bất đắc dĩ : "Nơi này người nhiều quá!"

      Lúc này Mộ Thiếu Dục mới phát phía sau theo đám háo sắc, Mộ Thiếu Dục cũng nhíu đầu mày, sau đó lại nhìn về phía chỗ tối, bóng dáng người nọ biến mất? Xem ra tốc độ người nọ cực nhanh, chỉ thoáng chú ý, người nọ đào thoát rồi.


      Nếu người nọ biến mất, như vậy cũng cần phải tiếp nữa rồi.

      Cho nên Mộ Thiếu Dục gật đầu, xoay người lạnh lùng : "Vậy thôi!"

      xong nhìn đám nữ tử xung quanh, lập tức trở về khách điếm.

      Sau khi trở lại khách điếm, Tần Thư Dao quyết định trừ khi buổi tối, bằng lại ra ngoài. đám nữ nhân theo phía sau bọn họ như vậy, đều dùng ánh mắt hung dữ nhìn nàng, đúng là nàng có chút thích ứng được.

      Tuyết Ảnh thấy vẻ mặt buồn bực của Tần Thư Dao, khỏi đánh cược với đám người Thi Vận, nhất định là hai người Tần Thư Dao và Mộ Thiếu Dục lại cãi nhau.

      Vừa rồi những người này đều theo, cho nên đều rất hiếu kỳ rốt cuộc là bọn họ xảy ra chuyện gì, sau đó vẻ mặt của từng người đều rất khó coi.

      "Cái gọi là vợ chồng cãi nhau đầu giường ầm ỹ cuối giường hòa thuận. Chúng ta đánh cược vài ngày nữa bọn họ hòa thuận lại!"

      Tĩnh Nguyệt đồng ý lấy chủ tử nhà mình ra đùa, chỉ là chịu nổi ba người bọn họ đều cùng nhau đùa giỡn. Cuối cùng cũng đánh cược. Dựa theo hiểu biết của nàng về việc của hai người Tần Thư Dao và Mộ Thiếu Dục, hai người bọn họ cãi nhau mà , như vậy nhất định ba ngày đều .

      Tuyết Ảnh lại nhíu mày : "Ta thấy nhiều nhất là nửa ngày, bọn họ hòa thuận lại!"

      Cuối cùng mỗi người bọn họ đều đặt lượng bạc, sau đó đều trở về phòng của Tần Thư Dao, muốn hỏi thăm vừa rồi xảy ra chuyện gì, vì sao sau khi trở về sắc mặt của mỗi người đều rất khó coi.


      Tần Thư Dao ngồi ở ghế, tay chống má ngẩn người, bỗng nhiên nhìn thấy bốn người bọn họ đều vào, cau mày, hỏi: "Các ngươi làm cái gì vậy?"

      Nàng biết vài ngày nay Tĩnh Nguyệt với ba nha hoàn võ công cao cường này ở chung chỗ tệ, Tần Thư Dao cũng an tâm ít.

      Tĩnh Nguyệt lo lắng Mộ Thiếu Dục lật lọng, tức giận ném bọn họ ở đây quan tâm đến nữa.

      Cho nên nàng tiến lên bước, hỏi: "Sao tiểu thư lại rầu rĩ vui, xảy ra chuyện gì?"

      Tần Thư Dao nghe vậy khỏi ngẩn ra, nàng rầu rĩ vui là vì đám nữ nhân theo phía sau Mộ Thiếu Dục ư? Hay là vì nàng phiền những nữ nhân theo sau lưng bọn họ, hại nàng dạo phố được?

      Mặc kệ là lý do nào, ra đều làm những nha hoàn này hiểu lầm mà thôi.

      Tần Thư Dao ngẩng đầu, vừa vặn nhìn thấy ánh mắt xảo quyệt của đám người Tuyết Ảnh, trong lòng càng thêm xác định bọn họ tò mò, rốt cuộc mình và Mộ Thiếu Dục phát triển đến dạng nào rồi.

      " có gì. tại canh giờ còn sớm, ta nghe gần đây có tửu lâu tệ. Đợi lát nữa các ngươi đều mang khăn che mặt, ta mang các ngươi ra ngoài ăn!"

      Ngày hôm qua Mộ Thiếu Dục còn mang nàng ăn ngon, nghĩ tới vừa ra khỏi cửa Mộ Thiếu Dục bị đống nữ nhân vây quanh. tại bụng của Tần Thư Dao cũng đói meo rồi, lại thấy mấy người bọn họ ở khách điếm cũng thú vị, cho nên kêu bọn họ ra ngoài ăn.

      Nhiều người cũng náo nhiệt. Hai người Tuyết Ảnh và Ngưng Sương lập tức vỗ tay trầm trồ khen ngợi.

      Tần Thư Dao rất thích tính cách của hai người Tuyết Ảnh và Ngưng Sương, đều tương đối hoạt bát. Tĩnh Nguyệt quá mức hướng nội, rất thành . Mà Thi Vận làm cho người ta có cảm giác lạnh lùng nhàn nhạt, tuy rằng Tần Thư Dao cũng thích, nhưng mà bên người có thêm hai nha hoàn hoạt bát, cũng càng vui vẻ hơn.

      Mặc dù đám người Tuyết Ảnh mang theo khăn che mặt, nhưng cũng có ít nam tử trẻ tuổi đưa hoa tươi đến.

      Tần Thư Dao cũng vui đùa : "Tuổi của các ngươi cũng còn nữa. Nếu có nhìn trúng, với ta tiếng. Ta giúp các ngươi tới cửa cầu thân!"

      Tĩnh Nguyệt mắc cỡ đỏ mặt, hơi cúi đầu câu cũng dám . Thi Vận vẫn lạnh lùng như trước, Tuyết Ảnh lại cười : "Những nam tử này đều là tay trói gà chặt, nô tì muốn tìm cũng phải tìm người võ công cao cường hơn nô tì!"

      Ngưng Sương cũng gật đầu phụ họa, : " sai. Sau khi thành thân cũng có thể tỷ thí, như vậy mới thú vị!"

      Tần Thư Dao cười nhàng lắc đầu, mà Tĩnh Nguyệt lại kinh ngạc nhìn bọn họ, chỉ có mình Thi Vận hơi mỉm cười. Tầm mắt của nàng chưa bao giờ rời khỏi người Tần Thư Dao, hơn nữa mỗi nam tử qua, đều cẩn thận đánh giá.

      Diện tích trong trấn này rất , ngày hôm qua Mộ Thiếu Dục tửu lâu kia cách khách điếm bọn họ nghỉ ngơi cũng xa, chỉ khắc là tới.

      Bởi vì đều là nữ tử, cho nên Tần Thư Dao cầu gian nhã gian.

      Mặc dù nơi này cách kinh thành xa, nhưng thức ăn lại kém kinh thành rất xa. Tuy rằng tài nấu nướng của đầu bếp Tần phủ cũng tồi, nhưng mà thức ăn ở đây quả nhiên cũng có vị độc đáo.

      Tần Thư Dao nhìn bàn thức ăn đầy đủ hương vị, nhất thời ngón trỏ động đậy, cầm đôi chiếc đũa gắp ăn.

      Bởi vì xa nhà, Tần Thư Dao cũng quy củ với bọn họ. Ba người Tuyết Ảnh chỉ do dự lát rồi ngồi xuống, chỉ có mình Tĩnh Nguyệt mắc cỡ ngại ngùng, đều luôn đồng ý ngồi, thẳng đến khi Tần Thư Dao tức giận, Tĩnh Nguyệt mới ngồi xuống. Ngay cả như vậy, Tĩnh Nguyệt cũng dám tùy ý ăn uống giống đám người Tuyết Ảnh.

      Hương vị thức ăn tràn ngập trong phòng, chỉ là sau khi đám người Tần Thư Dao ăn lát, lập tức cảm thấy đầu váng mắt hoa, đám người Tuyết Ảnh lập tức cảm thấy ổn, nhưng mà lúc này phản ứng còn kịp nữa rồi.

      Chỉ lát, tất cả năm người đều gục bàn.

      Cửa nhã gian bị mở ra, người giả dạng tiểu nhị vào, mặt của lộ ra chút tươi cười tà ác, sau đó lại đóng cửa lại. Lại đến bên cửa sổ, mở cửa sổ ra, phía dưới cũng sớm có tiếp ứng người.
      Phong Vũ Yêntú cầu thích bài này.

    2. michellevn

      michellevn Well-Known Member Editor

      Bài viết:
      5,162
      Được thích:
      12,952
      Chương 128: Khổ nhục kế bức ra gian tặc

      Tần Thư Dao chỉ cảm thấy đau đầu trận, cả người mệt mỏi, nàng nỗ lực mở mắt ra, lại phát nàng nơi hoàn toàn xa lạ. Lúc này nàng vẫn cả người có chút sức lực nào như trước, nàng phát hai tay hai chân của mình đều bị trói, ngay cả miệng cũng bị nhét vải rách.

      Nàng nhìn xung quanh, phát đám người Tuyết Ảnh đều hoàn hảo tổn hao gì ngồi ở bên cạnh nàng, chỉ là tay chân cũng đều bị trói, miệng cũng bị nhét mảnh vải rách giống nàng.

      Lúc này đám người Tuyết Ảnh cũng tỉnh lại, thấy màn như vậy đều trừng lớn hai mắt, ngoài kinh ngạc mặt, thể tin ra, càng nhiều hơn là hối hận. Dù sao nhiệm vụ của bọn họ là bảo vệ Tần Thư Dao, tại bản thân và Tần Thư Dao bị bắt, đương nhiên là buồn bực thôi.

      Lúc này ngoài cửa vào vài người, những người này Tần Thư Dao đều chưa từng thấy, bọn họ thấy đám người Tần Thư Dao tỉnh, mặt đều lộ ra tươi cười dâm đãng.

      "Nhiều tiểu mĩ nhân như vậy, mấy người huynh đệ chúng ta phải chơi đùa vui vẻ!" Nam tử cầm đầu mặt đầy râu ria, tay còn cầm cây đại đao.

      nam tử khác bộ dạng gầy gò, giữ chặt nam tử kia, thấp giọng : "Trương đại ca, những nữ nhân này chạm vào được đâu!"

      Trương Nhất Đao lập tức nhíu mày, hung thần ác sát : "Có cái gì mà chạm vào được , bọn họ bảo chúng ta bắt những nữ nhân này trở về, còn cho chúng ta chơi đùa!"

      "Bọn họ cho chúng ta năm trăm lượng bạc, nếu chúng ta đụng vào. Đến lúc đó sợ chúng ta đều..."

      Nam tử gầy gò còn muốn khuyên nữa, nhưng mà Trương Nhất Đao thế nào cũng nghe nữa, lập tức đẩy ra, sau đó đến trước mặt Tần Thư Dao, ngồi xổm xuống, lấy mảnh vải rách trong miệng nàng ra. Lại nâng cằm của nàng, cẩn thận, mặt lập tức lộ ra tươi cười dâm đãng: " nương này bộ dạng đẹp nhất, ta muốn người này. Cái khác các ngươi tự chia nhau!"

      Tần Thư Dao ghét nhìn ta cái, lúc này trong lòng nàng vô cùng khẩn trương, nàng tin tưởng Mộ Thiếu Dục nhất định tìm đến nàng. Chỉ là biết khi nào có thể tìm được nàng.

      "Hắc hắc, tiểu mỹ nhân, cần sợ hãi. Đợi lát nữa nhất định gia làm cho nàng thích!" xong liền cười tủm tỉm muốn mở trói cho nàng.

      Nhưng mà tay vừa chạm vào dây thừng, phi đao biết từ chỗ nào bay vào, hơn nữa rất chuẩn xác đâm vào cánh tay.

      Trương Nhất Đao nhất thời kêu thảm thiết ra tiếng, lăn lộn mặt đất.

      Người xung quanh đều lộ ra vẻ mặt hoảng , nhưng lại người kiểm tra tình trạng vết thương của Trương Nhất Đao.

      Lúc này gã nam tử mặc áo đen vào, người còn khoác ào choàng màu đen, bởi vì áo choàng che khuất hơn phân nửa mặt , cho nên những người này hoàn toàn thấy diện mạo của .

      Tần Thư Dao rất vui mừng, lại càng thêm sợ hãi. Người này làm cho người ta sợ hãi vô cùng, làm cho người ta phát lạnh từ đáy lòng.

      Ngay cả đám người Tuyết Ảnh cũng nhìn ra, võ công của nam tử này như thế nào, lại là người phương nào.

      "Đều cút cho ta!"

      Giọng điệu khát máu như vậy, làm cho trong lòng người ta phát lạnh, đám người vội vàng chạy ra ngoài. Ngay cả Trương Nhất Đao kia cũng dám lại lưu.

      Tần Thư Dao nhìn chằm chằm người nam tử này, rốt cục cố lấy dũng khí, hỏi: "Ngươi là ai?"

      Tên nam tử kia câu cũng , chỉ cầm lấy kiếm trong tay, chỉ hướng Tĩnh Nguyệt.

      Trong lòng Tần Thư Dao kinh hãi, vội vàng hô lên "Ngươi muốn cái gì? Ta đều có thể cho ngươi!"

      Kiếp trước kiếp này, người nàng có thể tín nhiệm (tin tưởng và giao nhiệm vụ) duy nhất, cũng chỉ có mình Tĩnh Nguyệt, cho nên Tĩnh Nguyệt ngàn vạn lần thể xảy ra chuyện.


      Tên nam tử kia nghe vậy nhìn thoáng qua Tần Thư Dao, nhìn vẻ mặt lo lắng của nàng, bỗng nhiên cười lạnh tiếng: "Nếu để tính mạng của nha hoàn này đổi tính mạng của ngươi. Có thể ?"

      Tần Thư Dao hơi sửng sốt, lập tức lắc đầu : " thể, ta còn có việc chưa làm xong. Nhưng mà ngoại trừ tính mạng ra, cái khác ta đều có thể cho ngươi!"

      Nàng sống lại lần nữa, chính là vì báo thù, thù của nàng còn chưa báo xong. Mà thuốc giải của Tần Khả Cầm còn chưa tìm được, nàng thể chết như vậy. Nàng còn có rất nhiều chuyện chưa làm xong.

      Nàng chưa nhìn thấy Tiết Nhã chết thảm, nàng chưa nhìn thấy Hàn Thế Quân nhận hết nhục nhã, nàng còn chưa nhìn thấy đám người Tần Tuyết Như bị trừng phạt mà bọn họ nên chịu. Nàng thể chết như vậy.

      Người nọ cười lạnh tiếng, sau đó cũng thu kiếm lại: "Tốt lắm, ta chỉ muốn mình ngươi!" xong lập tức tới bên cạnh Tần Thư Dao, sau đó khiêng nàng lên, lại nhanh chóng biến mất ở trước mặt bọn họ.

      Đám người Tuyết Ảnh còn chưa phản ứng kịp, trong phòng lại chỉ còn lại vài người bọn họ. Đám người Tuyết Ảnh và Thi Vận cau mày, xem ra người bọn họ gặp lần này, còn cường đại hơn trong tưởng tượng của bọn họ nhiều.

      Qua đến khắc, Mộ Thiếu Dục mang theo nhân mã tiến vào, nhìn đến đám người Tuyết Ảnh còn sống, cũng khẽ thở phào nhõm. Nhưng mà trong những người này, lại thấy Tần Thư Dao.


      "Nàng ở đâu?"

      Mộ Thiếu Dục nhìn thấy bóng dáng Tần Thư Dao, trong lòng lo lắng thôi, loại lo lắng này ngay cả chính cũng có chút ngoài ý muốn.

      Lần này cố ý để Tần Thư Dao bị người bắt , chính là vì bức bóng đen kia ra, nhưng mà nghĩ tới vẫn đến chậm bước.

      Trong những người này, ngoại trừ Tĩnh Nguyệt luôn chảy nước mắt, câu cũng ra. Đám người Tuyết Ảnh ngược lại vẫn còn bình tĩnh, bọn họ đều chuyện người áo đen và Trương Nhất Đao ra.

      Sau khi Mộ Thiếu Dục nghe xong lập tức cau mày, xem ra người nọ rất thông minh, khi bắt những người này, phải mình tự thân xuất mã, mà là mướn thổ phỉ xử lý.

      Chính là tại Tần Thư Dao bị bắt , vì sao phải làm như thế?

      Chẳng lẽ kiêng kị bản thân? Hay là bởi vì nguyên nhân khác.

      Mộ Thiếu Dục và đám người Thanh Ngọc đều luôn mai phục ở gần tửu lâu, bọn họ tận mắt thấy đám người Tần Thư Dao bị người bắt . Chỉ là bọn biết, người muốn bắt Tần Thư Dao , phải đám thổ phỉ này, cho nên đều luôn yên lặng xem xét. Nghĩ đợi đến thời điểm quan trọng xuất .

      Nhưng mà nghĩ tới người nọ cực kỳ giảo hoạt, lại biết Mộ Thiếu Dục mai phục ở gần đó, dùng kế điệu hổ ly sơn, kéo dài thời gian, bằng bọn họ cũng đến mức lúc này mới đuổi tới.

      tại Tần Thư Dao hoàn toàn có tung tích, Mộ Thiếu Dục cũng biết tìm kiếm người ở chỗ nào. Từ khi bọn họ bắt đầu ra khỏi kinh thành, người nọ đều luôn theo đuôi bọn họ, vì bức người nọ ra, cho nên mới cố ý ở lại trấn Phượng Khê này ngày. Lại nghĩ rằng Tần Thư Dao thế nhưng bị bắt .

      Lúc này Mộ Thiếu Dục buồn bực thôi, sắc mặt càng khó coi vạn phần. Ngay cả hai người Thanh Ngọc và Mặc Kiếm cũng dám câu nào.

      Mộ Thiếu Dục nhặt phi đao rơi mặt đất lên, sau đó cẩn thận nhìn thoáng qua, chau mày.

      "Phi đao này các ngươi có nhận ra ?"

      Mộ Thiếu Dục chỉ cảm thấy dường như gặp qua ở đâu đó, nhưng mà lại nghĩ ra.

      Hai người Thanh Ngọc và Mặc Kiếm cũng cẩn thận quan sát, sau lúc lâu mặt hai người lập tức lộ ra vẻ khiếp sợ.

      Mặc Kiếm nhíu mày : "Phi đao này là của Hắc Liên giáo!"

      Sau lưng phi đao có khắc đóa hoa sen màu đen rất , đó là dấu hiệu của Hắc Liên giáo.

      "Hắc Liên giáo là tà giáo, dù sao bọn cũng là người trong võ lâm, vì sao xuất ở nơi này?"

      Mày kiếm của Mộ Thiếu Dục nhíu chặt, đôi môi mím chặt. ngờ lần này hoàng hậu thế nhưng ngay cả Hắc Liên giáo cũng mời được, như vậy kế tiếp chờ bọn lại là cái gì đây?

      tại bắt đầu hối hận khi mang theo Tần Thư Dao ra ngoài, vì sao lúc trước chịu cam đoan với nàng, bản thân giúp nàng tìm Thiên Tằm Hồng Đậu? Như vậy nàng cũng cần theo mạo hiểm.
      Phong Vũ Yêntú cầu thích bài này.

    3. michellevn

      michellevn Well-Known Member Editor

      Bài viết:
      5,162
      Được thích:
      12,952
      Chương 129: Hãm sâu vào vũng bùn trái lại còn lạc quan

      Tần Thư Dao chỉ cảm thấy trận trời đất quay cuồng, đợi sau khi bản thân phục hồi tinh thần lại, bọn họ đến ngôi miếu đổ nát. Thân thể của nàng vẫn còn bị trói dây thừng như trước, mà người nọ tùy ý ngồi đất nghỉ ngơi.


      Nàng biết người kia là ai, vì sao lại bắt nàng.

      Vì sao Mộ Thiếu Dục dựa theo kế hoạch xuất ? Chẳng lẽ muốn vứt bỏ nàng sao? Lúc này trong lòng Tần Thư Dao chua xót trận, lúc này trong lòng nàng chỉ hy vọng Mộ Thiếu Dục có thể kịp thời tới cứu nàng.

      Thuốc người dần dần mất tác dụng, người cũng còn có sức lực như vừa nãy. Nàng cẩn thận đánh giá nam tử hắc bào ngồi ở cách đó xa, nghi hoặc trong lòng càng ngày càng sâu.

      Bỗng nhiên người nọ ngẩng đầu, ánh mắt u lạnh lẽo như độc xà nhìn nàng chằm chằm, Tần Thư Dao bị dọa lập tức cúi đầu.

      Cho dù là sống lại lại lần nữa, nàng cũng chưa từng gặp qua ánh mắt như vậy.

      Nàng cắn chặt răng, lại ngẩng đầu, nỗ lực để cho mình đối mặt với nam tử hắc bào thần bí này: "Ngươi là ai? Rốt cuộc muốn thế nào?"

      Khóe miệng nam tử hắc bào nở nụ cười lạnh, sau đó đứng lên mở trói cho Tần Thư Dao.

      Tần Thư Dao nghi hoặc nhìn , nàng lập tức bỏ chạy, bởi vì nàng biết người này võ công cao cường, bản thân hoàn toàn có biện pháp ở dưới mí mắt chạy ra khỏi ngôi miếu đổ nát này.

      "Ngươi muốn cái gì?"

      Tần Thư Dao lại hỏi.

      Người này ở kiếp trước hay cho tới bây giờ đều chưa từng xuất , nàng tin tưởng người này tuyệt đối phải nhân sĩ kinh thành. Bởi vì nếu trong kinh thành xuất nam tử võ công cao cường như vậy, như vậy Hàn Thế Quân sớm nịnh bợ rồi.


      Người này chừng ngay cả Hàn Thế Quân cũng biết.

      Kiếp này quá khác biệt với kiếp trước, làm Tần Thư Dao nhất thời biết nên làm thế nào cho phải.

      Người nọ vẫn chuyện như trước, lấy trường kiếm của mình ra, kiếm quang như ảnh, làm cho người ta cảm giác được từng trận hàn ý. Thanh kiếm này giống với người nọ, đều làm cho người ta rét mà run.

      Bỗng nhiên người nọ thu kiếm lại, nâng đôi mắt nhìn Tần Thư Dao chằm chằm : "Muốn đầu Mộ Thiếu Dục!"

      Tần Thư Dao lập tức hiểu được, người này hẳn là hoàng hậu phái tới. Chỉ là tại bắt bản thân, chẳng lẽ là muốn trao đổi với Mộ Thiếu Dục. Chỉ là người này đánh giá cao bản thân nàng rồi, sao Mộ Thiếu Dục vì cứu nàng mà để bản thân hãm sâu vào trong nguy hiểm chứ.

      "Hoàng hậu cho ngươi bao nhiêu tiền thưởng?"

      tại Tần Thư Dao sợ hãi nữa, ngược lại bắt đầu tò mò. Kiếp trước Mộ Thiếu Dục từng bị lần trọng thương, thậm chí là biến mất thời gian, chẳng lẽ chính là bị người áo đen này gây nên.

      Bỗng nhiên người nọ đến bên cạnh Tần Thư Dao, tỉ mỉ đánh giá nàng lần, cười lạnh : "Tiền thưởng? Ta chướng mắt! Cho nên ta muốn gì đó, ngươi đưa nổi!"

      Tần Thư Dao khẽ nhíu mày, người này vì tiền thưởng bằng lòng vì Hoàng hậu bán mạng, vậy đó là vật gì.

      Người nọ hiển nhiên có hứng thú chuyện, trở về chỗ của mình đốt lửa lên.

      Lúc này Tần Thư Dao mới phát , biết khi nào người nọ bắt được con gà rừng, hơn nữa đều rửa sạch.

      Động tác của người nọ rất quen thuộc, hiển nhiên là thường xuyên làm lúc ở bên ngoài. Tần Thư Dao cũng dám động loạn, chỉ lẳng lặng ngồi ở bên, thỉnh thoảng quan sát dung mạo người nọ chút.


      Chỉ là người nọ kéo áo choàng rất thấp, Tần Thư Dao luôn nhìn ra dáng vẻ người nọ thế nào.

      Lần đầu tiên Dạ Quân bị người ta quan sát như vậy, lúc trước cũng từng có người muốn nhìn thấy bộ mặt của , đều bị kiếm giết chết. Chỉ là lúc này đây lại muốn giết nữ tử này, có lẽ là bởi vì câu trước đó.

      nữ nhân lúc hãm sâu vào trong nguy hiểm, thế nhưng còn có tâm tư bận tâm đến sống chết của người kia.

      Trong ngôi miếu đổ nát đều là mùi hương của gà rừng, lúc này Tần Thư Dao mới cảm thấy bụng đói, nàng nuốt nước miếng, sau đó cười : "Thịt gà này cũng thơm, xem ra tay nghề của ngươi cũng tồi nhỉ!" xong chút cũng sợ, đưa tay ra cầm lấy mộ miếng thịt gà mập mạp bắt đầu ăn.

      Nàng phải sống, mới có thể báo thù, mới có thể vì Tần Khả Cầm tìm thuốc giải. Cho nên nàng thể ủy khuất cái bụng của mình.

      Dạ Quân lạnh lùng nhìn nữ tử chút cũng sợ hãi trước mắt, thế nhưng còn có nữ nhân dám ở trước mặt ăn thức ăn.

      Chính là Dạ Quân chút cũng so đo, cầm lấy thịt gà còn lại, cũng chậm rãi ăn.

      Sau khi Tần Thư Dao ăn uống no đủ, mới cảm thấy thư thái rất nhiều. Lúc này nàng hiểu , trước đó trao đổi với Mộ Thiếu Dục, nàng tuyệt đối nguy hiểm tính mạng. Cho nên đứng lên sau khi duỗi người, tới cửa miếu, cẩn thận quan sát hoàn cảnh xung quanh.

      Đợi lát nữa nếu Mộ Thiếu Dục tìm tới chỗ này, nàng cũng biết nên trốn chỗ nào!

      Dạ Quân đều luôn gắt gao nhìn chằm chằm Tần Thư Dao, nghĩ nữ tử này nhất định chạy trốn dưới mí mắt . Nhưng mà nghĩ tới lát sau, lại thấy nữ tử này vào, tay còn có thêm hai đóa hoa.

      Rốt cuộc nữ tử này nghĩ gì, bị người cưỡng ép bắt , vậy mà còn có tâm tình ăn uống, bây giờ còn ra ngoài hái hoa. Sao suy nghĩ như thế nào để chạy trốn?

      Tần Thư Dao cảm giác được ánh mắt của Dạ Quân, cũng để ý, tìm góc thoải mái ngồi xuống. Thân thể của nàng mệt mỏi thôi, cơm cũng ăn, đường cũng dò xét rồi. Giờ phút này nên ngủ giấc, bằng đợi lát nữa muốn trốn mà , còn sức lực cũng chạy thoát.

      Dạ Quân nhìn Tần Thư Dao ngủ say, đôi mắt trở nên lạnh hơn, đợi lát nữa giết Mộ Thiếu Dục, cũng nên giết nữ tử này.

      Mộ Thiếu Dục tìm khắp trấn Phượng Khê lần, nhưng mà vẫn có tìm được Tần Thư Dao và bóng dáng của người áo đen kia. tin tưởng người nọ tuyệt đối xa, bởi vì người mà người nọ muốn phải Tần Thư Dao.

      Tần Thư Dao chỉ là nữ tử, có tác dụng gì. Chỉ là ngay cả như vậy, trong lòng Mộ Thiếu Dục cũng nóng như lửa đốt.

      Ngoại trừ mình Tĩnh Nguyệt ở trong khách điếm chờ tin tức ra, còn lại chia làm ba tổ, phân công nhau tìm kiếm.

      Bên trong miếu đổ nát, Dạ Quân khoanh tay đứng ở cửa, nhìn Mộ Thiếu Dục lo lắng tìm kiếm cách đó xa, trong mắt thoáng qua chút cười lạnh. Sau đó vào bên trong ngôi miếu, sau đó dùng vỏ kiếm gõ lên đầu Tần Thư Dao.

      Tần Thư Dao mơ mơ màng màng mở hai mắt ra, thấy Dạ Quân ngồi xổm trước mặt mình, lập tức khẩn trương: "Ngươi muốn làm gì?"

      Dạ Quân cười lạnh tiếng, sau đó xách Tần Thư Dao như con gà.

      Tần Thư Dao kinh hoảng hô to lên, phải là người này muốn giết nàng bây giờ chứ! phải là người hoàng hậu phái tới sao! Người muốn giết phải là Mộ Thiếu Dục ư? Chẳng lẽ Mộ Thiếu Dục đến đây?

      Cùng lúc đó Mộ Thiếu Dục cũng nghe thấy tiếng kêu thảm thiết của Tần Thư Dao, dùng khinh công chạy tới, cũng chỉ cái chớp mắt. Mộ Thiếu Dục xuất ở trước mặt bọn họ.

      Dạ Quân nghĩ tới khinh công của Mộ Thiếu Dục cao như thế, hơn nữa võ công người theo bên cạnh cũng dưới , ta hơi nhíu mày, sau đó lạnh lùng : "Muốn cứu mạng nàng, ăn viên thuốc này!" xong Dạ Quân ném cái bình từ trong ống tay áo ra, ném tới trong tay Mộ Thiếu Dục.

      tại Tần Thư Dao hoàn toàn thể động đậy, thân thể của nàng bị Dạ Quân giữ chặt, hơn nữa cổ nàng còn có thanh kiếm vô cùng sắc bén. Nàng cau mày nhìn về phía Mộ Thiếu Dục, nàng biết Mộ Thiếu Dục tuyệt đối ăn! Bởi vì chán ghét nàng! Tuyệt vì nàng mà vứt bỏ tính mạng của chính mình!
      Phong Vũ Yêntú cầu thích bài này.

    4. michellevn

      michellevn Well-Known Member Editor

      Bài viết:
      5,162
      Được thích:
      12,952
      Chương 130: Thân trúng kịch độc vì hồng nhan

      Mộ Thiếu Dục tiếp nhận bình , cũng đổ từ bên trong ra viên thuốc .

      "Đây là cái gì?"

      Mặc Kiếm đứng ở bên cạnh Mộ Thiếu Dục, cau mày vẻ mặt lo lắng.


      Dạ Quân cười lạnh tiếng: "Đây là Vô Ưu đan, sau khi ăn xong có gì khác thường, nhưng mà mỗi đêm trăng tròn đau đớn vô cùng, mỗi xương cốt đều như bị rắn độc cắn!"

      Đây là độc dược, chỉ cần Mộ Thiếu Dục ăn, như vậy bị Dạ Quân khống chế.

      Hai mắt Tần Thư Dao trừng lớn, nàng cau mày trong lòng cực kỳ mâu thuẫn. Nàng muốn sống, nhưng lại đồng ý để Mộ Thiếu Dục xảy ra chuyện.

      Vô Ưu đan này chính là Dạ Quân muốn Mộ Thiếu Dục nghe lời ăn trước, còn đến mức ngốc như vậy, nếu giết người. Hoàng hậu cũng muốn mạng của , khi nào lấy cũng được.

      tại Mộ Thiếu Dục đối với ta mà còn có tác dụng lớn hơn.

      Mộ Thiếu Dục nhìn thoáng qua viên thuốc trong tay, sau đó lập tức bỏ vào trong miệng.

      Tần Thư Dao trợn to hai mắt, vội vàng kêu lên: "Đừng..."

      Ngay cả Mặc Kiếm cũng nghĩ tới Mộ Thiếu Dục có hành động như vậy, muốn ngăn lại nhưng mà cũng còn kịp nữa rồi.

      Sau khi Mộ Thiếu Dục nuốt viên thuốc vào, lạnh lùng : " tại có thể thả nàng rồi chứ!"

      Dạ Quân lộ ra nụ cười tà ác, sau đó dùng sức đẩy Tần Thư Dao tới bên người .

      "Hôm nay là đêm trăng tròn, trước hết ngươi nên cảm nhận loại cảm giác đau đớn khi bị vạn độc xà cắn !" xong Dạ Quân lập tức phi người lên, biến mất ngay trước mặt bọn họ.

      có trói buộc, Tần Thư Dao vội vàng đến bên cạnh Mộ Thiếu Dục, nàng sốt ruột nắm tay , hỏi: "Sao ngài lại ăn! Người nọ muốn mạng của ngài đấy!"

      Vẻ mặt của Mộ Thiếu Dục vẫn biểu cảm như trước, lạnh lùng : " sao cả."

      xong cũng hề để ý tới Tần Thư Dao, chính mình lên phía trước.

      Vừa rồi Tần Thư Dao còn có chút cảm kích, nhưng mà tại nhìn thấy bộ dạng này của Mộ Thiếu Dục, chút cảm kích kia lập tức biến mất còn sót lại chút gì. Ngay cả Mặc Kiếm cũng cảm thấy có chút kỳ quái, Mộ Thiếu Dục hề suy nghĩ ăn viên thuốc kia, trong lòng hẳn cực kỳ coi trọng Tần Thư Dao. Nhưng mà vì sao tại lại nguyện ý để tâm đến nàng.

      Chẳng lẽ Mộ Thiếu Dục có thuốc giải?

      Mặc Kiếm nghĩ ra, đương nhiên cũng hỏi.

      Tần Thư Dao thấy bộ dạng Mộ Thiếu Dục đối xử lạnh lùng với nàng, trong lòng càng thêm xác định, nhất định là chán ghét mình, nếu phải bởi vì mình có hôn ước với , có lẽ tìm kiếm mình.di◕ễn♠đà‿n♠lê♠q◕uý♠đôn

      Sau khi trở lại khách điếm, Tĩnh Nguyệt vừa thấy Tần Thư Dao, khóc chạy tới rất nhanh, kiểm tra dưới vòng, xác định Tần Thư Dao bị thương, mới khẽ thở phào nhõm.

      Mà Mộ Thiếu Dục trực tiếp về trong phòng mình, hoàn toàn ở lại lát nào.

      Đám người Tuyết Ảnh đều luôn tìm kiếm ở bên ngoài, cũng nhận được tin tức trở về khách điếm. Nhìn thấy Tần Thư Dao hoàn hảo tổn hao gì, cũng đều thở phào nhõm.

      "Ta tiểu thư phúc lớn mạng lớn, tuyệt đối có việc gì." Tuyết Ảnh nhanh mồm nhanh miệng, nhìn thấy Tần Thư Dao bình yên vô trở về, vui vẻ cười .

      Thanh Ngọc bĩu môi, giọng : "Cũng biết vừa rồi là ai khóc nữa!"

      Mắt hạnh của Tuyết Ảnh trừng lên, Thanh Ngọc lập tức ngậm miệng!

      Tần Thư Dao cười khẽ, trong lòng vẫn còn lo lắng thôi.

      Tuyết Ảnh và Thanh Ngọc thấy Tần Thư Dao như thế, trong lòng lập tức hiểu được, nhất định là xảy ra chuyện gì.

      Mặc Kiếm đơn giản chuyện xảy ra vừa rồi, Thanh Ngọc lập tức nhảy dựng lên: "Chuyện này nên làm thế nào cho phải, Hắc Liên giáo gì đó đều là vật vô cùng độc!"

      Mặc Kiếm khẽ gật đầu: "Lúc này hẳn là công tử ép độc ra." xoay người với đám người Thi Vận: "Ta mang theo ít dược liệu tùy thân, các ngươi nhanh nấu cho công tử chén thuốc, từng canh giờ phải đổi cái mới!"

      xong mọi người lập tức bắt đầu chuyển động. Tần Thư Dao nghe thế mới biết hóa ra Mặc Kiếm cũng là cao thủ dùng độc, chính là dùng độc, đổi lại phải giải độc.

      Nghĩ đến Dạ Quân hoàn toàn ngờ bên cạnh Mộ Thiếu Dục thế nhưng lại có cao thủ giải độc, bằng cũng cứ như vậy mà rời .

      Cả ngày trôi qua, trong phòng của Mộ Thiếu Dục vẫn có nửa điểm động tĩnh. Tần Thư Dao ở trong phòng cũng ngồi yên, cũng theo đám người Tuyết Ảnh, giúp đỡ Mộ Thiếu Dục nấu thuốc.

      Ban đêm rất nhanh buông xuống, bên trong màn đêm vầng trăng tròn trắng như tuyết xuất , Tần Thư Dao lo lắng nhìn vào phòng Mộ Thiếu Dục. Nàng biết tối nay nhất định Mộ Thiếu Dục phải nhận hết tra tấn vô cùng.๖ۣۜdi-ễn⊹đà-n๖ۣۜlê⊹qu-ý⊹đô-n

      Quả nhiên trăng tròn vừa xuất , trong phòng Mộ Thiếu Dục lập tức truyền ra tiếng kêu thảm thiết thê lương.

      " phải ngươi độc của được bức ra nửa rồi ư? Sao còn có thể như thế?" trán Tần Thư Dao phủ tầng mồ hôi lạnh, nàng biết rốt cuộc người nọ muốn cái gì, vì sao lại muốn làm như thế.

      Nếu là hoàng hậu phái tới, vì sao đao giết bọn họ, mà muốn tra tấn Mộ Thiếu Dục như vậy.

      Hai hàng lông mày của Mặc Kiếm nhíu chặt, than tiếng, bất đắc dĩ : "Đau đớn này cũng giảm nửa rồi!"

      Giảm phân nửa đau đớn làm cho Mộ Thiếu Dục phát ra tiếng kêu thê thảm như vậy, nếu độc bị bức ra, vậy Mộ Thiếu Dục nhận lấy đau đớn thế nào.

      Hai hàng lông mày của Tần Thư Dao nhíu chặt, nàng để ý những người khác ngăn cản, vọt vào phòng. thấy toàn thân Mộ Thiếu Dục trống trơn, cả người đều ngâm ở bên trong thùng thuốc, mà thùng thuốc cũng biến thành màu đen.di‿ễn✩đ‿àn✩l‿ê✩qu‿ý✩đ‿ôn

      Ánh trăng chiếu vào, Tần Thư Dao có thể nhìn thấy ràng gân xanh nổi người Mộ Thiếu Dục, toàn bộ thân thể như có vô số con rắn bơi ở bên trong. Chẳng lẽ đây là bị vạn độc xà cắn mà người nọ sao?

      Lúc này hai mắt Mộ Thiếu Dục đỏ bừng, hoàn toàn chú ý tới Tần Thư Dao vào phòng . dùng hết toàn lực muốn kiềm chế độc người, nhưng mà mặc kệ dùng bao nhiêu nội lực, độc kia vẫn chạy bên trong lục phủ ngũ tạng của .

      Hai mắt của Tần Thư Dao che kín tầng hơi nước, kiếp trước nàng chỉ biết nỗ lực, cuối cùng rơi vào kết quả chết thảm. Kiếp này nàng trở nên ích kỷ cũng lại tham lam, nhưng mà nam nhân này lại dám vì nàng, nhận hết tra tấn như vậy.

      Tuy rằng Tần Thư Dao biết Mộ Thiếu Dục thích nàng, cứu nàng có lẽ cũng còn nguyên nhân khác. Nhưng mà lúc này trong lòng Tần Thư Dao cũng sớm còn suy nghĩ nào khác, nàng lo lắng nhìn Mặc Kiếm, hỏi: "Còn biện pháp nào khác ?"

      Đau đớn như vậy, ai có thể chịu được.

      Mặc Kiếm khẽ lắc đầu: "Chỉ có đợi đến hừng đông, đau đớn mới có thể giảm bớt!"

      Hai tay Tần Thư Dao run rẩy, từ khi trùng sinh cho tới nay đây là lần đầu tiên nàng cảm thấy bất lực, cho dù lúc trước khi biết Tần Khả Cầm bị người hạ độc Tương Tư, nàng cũng chưa từng bất lực như vậy.

      Nàng cắn chặt răng, thần trí cũng trở nên ràng, thế nhưng là vì cứu nàng mới nhận đau đớn như vậy, như thế nàng cùng tiếp nhận đau đớn này.

      Nàng khôi phục lại trong trẻo mà lạnh lùng như trước đây, với đám người Mặc Kiếm: "Các ngươi đều xuống !"

      Mặc Kiếm nghi hoặc nhìn Tần Thư Dao, mà Tần Thư Dao nữa, chỉ đến bên cạnh Mộ Thiếu Dục, hai tay nhàng sờ lên thân thể trống trơn của Mộ Thiếu Dục, phảng phất như sờ như vậy có thể làm Mộ Thiếu Dục giảm bớt đau đớn.

      Có lẽ cảm giác được có người nhàng vỗ về, Mộ Thiếu Dục bỗng nhiên quay đầu nhìn về phía Tần Thư Dao, hai mắt của giống như ngọn lửa, ngay cả mặt cũng dường như có vô số con rắn chạy.

      Mặc Kiếm lo lắng thần trí của Mộ Thiếu Dục lúc này có chút thất thường, xúc phạm tới Tần Thư Dao, cho nên cũng dám rời . Nhưng mà đợi lát, lại phát Mộ Thiếu Dục hoàn toàn làm ra hành động xúc phạm đến Tần Thư Dao, mà mặt luôn lạnh như băng, thế nhưng lại lộ ra chút ý cười yếu ớt, chút ý cười yếu ớt này dường như an ủi Tần Thư Dao.
      Last edited: 4/3/16
      Phong Vũ Yêntú cầu thích bài này.

    5. michellevn

      michellevn Well-Known Member Editor

      Bài viết:
      5,162
      Được thích:
      12,952
      Chương 131: Dạ Quân lại xuất dã tâm


      Tần Thư Dao nhìn thấy vẻ tươi cười này của Mộ Thiếu Dục, trong lòng càng thêm đau lòng. Nàng là người rất sợ chết, kiếp này lại còn có người dùng mạng tới cứu nàng. Lòng của nàng như có cọng lông vũ nhàng mà gãi ở bên trong, tạo nên tia gợn sóng.

      Tần Thư Dao biết nên làm cái gì bây giờ, chỉ có thể gắt gao nắm tay Mộ Thiếu Dục. Hi vọng có thể vì giảm bớt thống khổ. Nhưng mà Mộ Thiếu Dục trúng độc sâu, mặc dù bức ra nửa độc, nhưng độc này cũng cực kỳ mạnh, làm người ta thể thừa nhận.

      Bên trong bóng đêm, Dạ Quân giống như con độc xà màu đen, nhanh chóng nhảy vào trong phòng Mộ Thiếu Dục.

      ta nhìn thoáng qua Mộ Thiếu Dục, cười lạnh tiếng: "Xem ra ta vẫn xem ngươi. nghĩ tới chỉ nửa ngày, ngươi bức ra nhiều độc như vậy. Chỉ là Vô Ưu đan này, là độc dược độc nhất thế gian, nếu có thuốc giải trong tay ta, hôm nay ngươi nhất định phải đau đớn đến hừng đông!"

      Tần Thư Dao nhìn thấy ta bỗng nhiên xuất , chút cũng kinh ngạc. Nàng bước lên trước bước, hỏi: "Thuốc giải ở đâu?"

      Dạ Quân lấy viên thuốc giải từ trong ống tay áo ra, : " nương muốn thuốc giải, phải giúp ta tìm thứ!"

      Tần Thư Dao cau mày, chẳng lẽ người này phải Hoàng hậu phái tới?

      "Là thứ gì?"

      "Ta biết lần này các ngươi cần Nam Tĩnh, chỗ nào có vật độc độc nhất thế gian, cũng có hoa độc độc nhất thế gian. Ta chỉ muốn các ngươi giúp ta tìm hoa Liên Vụ!"

      " được! Hoa kia chỉ khó tìm, hơn nữa sinh trưởng ở bên trong vùng khí độc. Chúng ta tiến vào vùng khí độc cũng chỉ có chết!" Mặc Kiếm ngay cả nghĩ đều nghĩ lập tức cự tuyệt.

      Dạ Quân cười lạnh tiếng: "Thế như thế nào, như vậy hôm nay ta muốn mạng của chủ tử các ngươi! Dù sao lấy đầu của chủ tử các ngươi, ta cũng có thể nhận được ít tiền thưởng!"

      Người này quả nhiên là hoàng hậu phái tới, chính là vì sao ta trực tiếp giết bọn họ, mà còn muốn bọn họ làm việc.

      Tần Thư Dao chỉ cảm thấy trong chuyện này lộ ra chút cổ quái, nàng nhìn thoáng qua Dạ Quân, trầm giọng : "Nếu chúng ta giúp ngươi tìm được, ngươi bỏ qua chúng ta sao?"

      "Chuyện này còn phải xem tâm tình của ta!"

      Dạ Quân trực tiếp ngồi ở ghế, tự mình rót cho mình ly trà, thản nhiên tự tại uống.

      Đám người Mặc Kiếm và Thanh Ngọc nghe xong lập tức rút kiếm ra, đâm về phía Dạ Quân: "Lại còn như thế, như vậy hôm nay chúng ta giết ngươi trước. Sau đó lại đoạt thuốc giải!"

      Võ công của hai người Mặc Kiếm và Thanh Ngọc đều cực kỳ cao cường, mà đám người Tuyết Ảnh cũng chỉ hơi kém bọn họ chút mà thôi.

      Nhưng bọn họ đều xem thực lực của Dạ Quân, năm người bọn họ chống lại mình Dạ Quân, cũng chỉ có thể ngang tay, hơn nữa Dạ Quân đều chịu chút tổn thương nào.

      Lúc này Mộ Thiếu Dục luôn cố nén đau đớn, bỗng nhiên lạnh lùng : "Đều dừng tay cho ta!"

      Đám người Mặc Kiếm và Thanh Ngọc lập tức dừng tay, chỉ là vẫn luôn đề phòng nhìn Dạ Quân.

      Dạ Quân thản nhiên thu hồi kiếm, lạnh lùng : "Tam hoàng tử suy nghĩ xong rồi?"

      Mộ Thiếu Dục gắt gao cắn răng: "Ta từng nghe hoa Liên Vụ là hoa độc độc nhất thế gian, chỉ cần tay chạm vào thân nó, lập tức bị độc chết. Cho dù chúng ta giúp ngươi hái được, cũng đưa đến trong tay ngươi."

      Hoa Liên Vụ hút hết khí độc trong vùng khí độc, cho nên mặc kệ là hoa hay là lá đều chứa độc. Mà Dạ Quân tu luyện bí tịch võ công cực kỳ tà môn, bí tịch võ công kia gọi là Vạn Chung độc, chỉ cần có thể luyện thành, như vậy người ta đều chứa độc, muốn giết ai đều được.

      Đến lúc đó cho dù ta muốn làm hoàng đế, cũng ai có thể ngăn cản được ta!

      "Chuyện này ngươi cần lo lắng, ta đưa ngươi bộ bao tay, đến lúc đó ngươi dùng đôi bao tay kia hái, nhất định có việc gì!"

      Hai hàng lông mày Mộ Thiếu Dục nhíu chặt, đôi mắt vẫn bình thản như nước, phảng phất người phải nhận hết đau đớn.

      "Được, ta đáp ứng ngươi. Nhưng mà ngươi phải cho ta nửa năm thuốc giải. Bằng cho dù ta muốn hai giúp ngươi, cũng sợ có mạng mà hái!"

      Nửa năm thời gian, Mặc Kiếm có thể nắm chắc giúp giải độc.

      Ai biết Dạ Quân nhanh chóng di chuyển đến bên cạnh Mộ Thiếu Dục, hơn nữa thừa dịp phòng bị bỏ vào trong miệng viên dược hoàn.

      Bởi vì người Mộ Thiếu Dục đau đớn thôi, cho nên hoàn toàn phòng bị gì.

      Dạ Quân cười lạnh : "Vô Ưu đan của ngươi giải được nửa, qua nửa năm nữa cho dù có thuốc giải của ta, ngươi cũng có thể giải hết tất cả độc còn lại. Cho nên hôm nay ta cho ngươi ăn viên, hơn nữa giải dược cho ngươi nửa năm."di»ễn♡đàn♡l«ê♡quý♡đ»ôn.

      Hai người Mặc Kiếm và Thanh Ngọc luôn đề phòng nhìn Dạ Quân, Dạ Quân lại : "Thuốc giải ta để ở chỗ này, chờ nửa năm sau ta lại đến lấy hoa Liên Vụ. Nếu nửa năm sau, ngươi hái được, như vậy ta lấy đầu của ngươi, giao cho hoàng hậu!"

      xong Dạ Quân lại giống như du hồn, tức biến mất ở trước mặt bọn họ.

      Tần Thư Dao vội vàng cầm lấy thuốc giải bàn, đút cho Mộ Thiếu Dục. Sau khi ăn xong, gân xanh người Mộ Thiếu Dục dần dần mất , mà sắc mặt của vẫn tái nhợt như tờ giấy như vừa rồi nữa.die»n。dٿan。l«e。qu»y。d«on

      "Ngài cảm thấy tốt hơn chút nào chưa?"

      Tuy rằng Tần Thư Dao cũng rốt cuộc người nọ muốn cái gì, nhưng mà nàng có thể xác định ta đưa thuốc giải nếu ta muốn mạng bọn họ, như vậy tại có thể giết bọn họ.

      Lúc này tuy Mộ Thiếu Dục giảm bớt đau đớn, nhưng mà thân thể lại suy yếu vô cùng.

      Mặc Kiếm thấy thế lập tức : "Công tử phải nghỉ ngơi tốt."

      Tần Thư Dao lập tức gật đầu, mang theo người ra khỏi phòng.

      đêm này nằm mơ.

      Ngày hôm sau, Mộ Thiếu Dục ngồi ở dưới lầu như mọi khi, vẻ mặt lạnh lùng ngồi ở ghế, dùng điểm tâm.

      Tần Thư Dao nhìn thấy bộ dạng này của , cũng dần dần yên tâm.

      Bọn họ ở trấn Phượng Khê hai ngày rồi, sau khi Mộ Thiếu Dục ăn điểm tâm xong, lập tức lên xe ngựa.

      Mộ Thiếu Dục vẫn ngồi ở bên trong xe ngựa của Tần Thư Dao, Tần Thư Dao cũng quen rồi, cho nên cũng có dị nghị gì. Mà Tĩnh Nguyệt nghe Mộ Thiếu Dục cứu Tần Thư Dao, mà ăn độc dược, đối xử với Mộ Thiếu Dục cũng thay đổi ít. Cho nên cũng lại lo lắng hai người Tần Thư Dao và Mộ Thiếu Dục ngồi chung chiếc xe ngựa, Mộ Thiếu Dục khi dễ tiểu thư nhà nàng.

      Xe ngựa vẫn chạy chầm chậm, lần này tuy Mộ Thiếu Dục xuất chinh Nam Tĩnh, nhưng mà tại phải thời kỳ tấn công Nam Tĩnh tốt nhất. Có mật hàm truyền đến, tại Nam Tĩnh còn chưa chân chính nội loạn, mà những người Mộ Thiếu Dục phái đó tuy rằng thân phận chưa bị lộ ra, thế nhưng còn chưa chân chính để Nam Tĩnh náo loạn.

      Cho nên Mộ Thiếu Dục cũng nóng nảy, ngồi ở trong xe ngựa xem mật hàm xong. Lại bắt đầu nghiêm túc chăm chỉ xem sách của mình.

      Tần Thư Dao cũng nằm ở giường êm, xem tạp ký của mình, ánh mắt lại luôn liếc nhìn Mộ Thiếu Dục.

      Ngày hôm qua người Mộ Thiếu Dục còn tràn đầy gân xanh, thế nhưng hôm nay giống như người bình thường, thản nhiên tự tại ngồi ở chỗ này, xem ra võ công của cũng cực cao, bằng Dạ Quân kia cũng thể bảo hái hoa Liên Vụ.

      Chỉ là biết hoa kia có tác dụng gì, vì sao Dạ Quân thà rằng làm trái mệnh lệnh của hoàng hậu, để bọn họ hái?

      Sau khi Tần Thư Dao lâm vào trầm tư, lại hoàn toàn chú ý tới Mộ Thiếu Dục.

      Mộ Thiếu Dục hoàn toàn đọc sách, vừa mới bắt đầu cảm giác được ánh mắt nóng rực của Tần Thư Dao, sau đó lại phát Tần Thư Dao vậy mà nhìn đến ngẩn người. Đương nhiên có thể đoán được suy nghĩ trong lòng Tần Thư Dao.
      Last edited: 4/3/16
      Phong Vũ Yêntú cầu thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :