1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Đích nữ muốn hưu phu - Khanh Dư (Full+eBook)

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. michellevn

      michellevn Well-Known Member Editor

      Bài viết:
      5,165
      Được thích:
      12,955
      Chương 122: Giai nhân uy hiếp cấp cho chức vị quan lại.
      Cuối cùng Tiết Nhã vẫn đáp ứng, nàng ta ăn thuốc giải Thi Vận đưa, rốt cuộc người cứng ngắc nữa, cảm giác đau đớn cũng dần dần biến mất. lúc nàng ta muốn đổi ý, lại nghe được Tần Thư Dao cười lạnh tiếng.

      "Độc này cũng sớm xâm nhập vào lục phủ ngũ tạng của muội rồi, nếu định kỳ dùng thuốc giải, chỉ qua canh giờ, độc phát tác mà bỏ mình!"

      Tiết Nhã đứng dậy, buồn bực : "Ta chưa bao giờ từng làm chuyện có lỗi với tỷ, vì sao tỷ lặp lặp lại nhiều lần hãm hại ta!"

      Tần Thư Dao ngẩng đầu, hai tròng mắt giống như lưỡi kiếm sắc bén đâm về phía Tiết Nhã, mà vẻ mặt lúc này của nàng, dường như ước gì băm thây Tiết Nhã thành vạn đoạn.

      Cho tới bây giờ Tiết Nhã đều chưa từng thấy Tần Thư Dao như vậy, nàng ta bản thân đắc tội nàng khi nào, tuy rằng nàng ta đều luôn giúp đỡ Tần Tuyết Như. Nhưng mà cũng chưa từng làm chuyện nào xúc phạm tới Tần Thư Dao.

      "Đừng nhảm, nếu muội đồng ý. Như vậy chờ độc phát tác bỏ mình !" Tần Thư Dao đứng lên, bàn tay to vung lên, để đám người tiễn khách.

      Trong lòng Tiết Nhã lại có oán khí, lúc này cũng dám làm loạn nữa. là nàng ta cũng có chút sợ hãi, Tần Thư Dao dùng độc châm lần nữa. Hai là ánh mắt của Tần Thư Dao vừa rồi, quá mức khủng bố, quá mức trực tiếp, dường như ước gì Tiết Nhã chết ở trước mặt nàng ngay bây giờ.

      Đợi sau khi Tiết Nhã rồi, Tần Thư Dao lại ra lệnh cho Thi Vận vào trong cung mời Mộ Thành Hi, để Mộ Thành Hi giúp nàng hẹn Mộ Thiếu Dục ra.

      Bởi vì Thi Vận võ công cao cường, lại là người của Mộ Thành Hi, ra vào hoàng cung hết sức thoải mái.

      Vẫn hẹn ở Túy Tiên lâu như trước, Tần Thư Dao ngồi ở ghế thái sư khắc hoa đỏ thẫm, chậm rãi nhấp ngụm trà.

      Sau đó ngoài cửa truyền tới thanh mở cửa, Tần Thư Dao để ly trà xuống, sau đó đứng lên, nhìn thấy dáng người khôi ngô cao lớn vào.

      " nương tìm ta có chuyện gì?" Giọng của Mộ Thiếu Dục lộ ra trận trong trẻo mà lạnh lùng cùng với kháng cự.

      Tần Thư Dao biết Mộ Thiếu Dục thích nàng, thậm chí chán ghét nàng. Chỉ là tại hai người bọn họ có hôn ước, hơn nữa Tần Thư Dao cũng cần Mộ Thiếu Dục hỗ trợ.

      "Hàn công tử của Hàn phủ, ngài có ấn tượng chứ?" Tần Thư Dao cũng quanh co lòng vòng.

      Mộ Thiếu Dục gật đầu: " thế nào?"

      " người thông minh, muốn đầu nhập vào Tam hoàng tử. Hi vọng Tam hoàng tử có thể nhận lấy !"

      Mộ Thiếu Dục nghe vậy hơi sửng sốt, nếu phải Mộ Thành Hi mời bản thân ra ngoài, vẫn đồng ý đến nơi hẹn với Tần Thư Dao. Chỉ là nghĩ tới Tần Thư Dao vừa thấy mặt, muốn nhét người vào bên cạnh .

      Người trong cung đều biết đến Hàn Thế Quân là phụ tá của Mộ Tử Liệt, tại Mộ Thiếu Dục thu vào cửa, vậy Hoàng thượng nghĩ sao? Văn võ bá quan lại nghĩ sao?

      " được!" Mộ Thiếu Dục lập tức cự tuyệt, chừa đường lui.

      Tần Thư Dao cũng làm tốt chuẩn bị, nàng đưa ra hộp khắc hoa Mẫu Đơn quấn quýt nhau, lấy ra chiếc trâm hoa Thạch Lựu tinh xảo, mặt dùng Hồng Ngọc điêu khắc mà thành, mỗi đóa hoa đều óng ánh trong suốt, đỏ chói, nhìn hết sức đẹp.

      "Chiếc trâm hoa này, thích nhất. Ta cũng biết ngài từng muốn mua chiếc giống như vậy cho , nhưng mà sau này biết chỗ nào. Tuy rằng chiếc trâm này phải là cây trâm ban đầu của ngài, nhưng mà cũng kém hơn cây trâm kia!"

      Mộ Thiếu Dục nhìn thoáng qua cây trâm hoa kia, trong lòng lên ít nghi hoặc: " nương ăn giấm?"

      Hai người bọn họ đính hôn rồi, Tần Thư Dao ghen tị cũng thôi, vậy mà còn đưa ra cây trâm hoa tinh xảo này, để lấy lòng buổi muội thanh mai trúc mã của !

      Phương diện này xuất nhiều chuyện kỳ quái rồi.

      Tần Thư Dao bất đắc dĩ cười cười, chưa từng , tại sao ghen tuông.

      Mộ Thiếu Dục thu hồi ánh mắt, lạnh lùng : " là tình nhân của ngươi?"

      Lúc trước Hàn Thế Quân từng nhiều lần muốn tiếp cận Tần Thư Dao, có mấy lần cũng bị Mộ Thiếu Dục thấy được. Hơn nữa tại Tần Thư Dao đặc biệt kêu bản thân ra đây, vì chuyện của Hàn Thế Quân, chuyện này cũng thể trách nghĩ tới phương diện này.


      Tần Thư Dao hơi sửng sốt, lập tức cười : "Ngài thích nghĩ như thế nào như thế đó, tại ta thầm nghĩ muốn trở thành phụ tá bên cạnh ngài, hơn nữa có thể trọng dụng được."

      "Nhưng mà như thế, ta nhất định bạc đãi !" xong Mộ Thiếu Dục lập tức đứng lên, vén tấm màn lên, ra ngoài.

      Tần Thư Dao biết Mộ Thiếu Dục hiểu lầm, lại cũng muốn giải thích, dù sao Mộ Thiếu Dục vốn có thành kiến với nàng, cũng kém chuyện này chút nào. Hơn nữa nàng cũng nghĩ qua, nếu đến lúc đó bản thân gả cho Mộ Thiếu Dục, bản thân trốn đến nơi sống những ngày thanh tĩnh là được.

      Qua ba ngày sau, quả nhiên Tần Thư Dao nghe được tin tức, Mộ Thiếu Dục trọng dụng Hàn Thế Quân, hơn nữa tiếp nhận vào đề nghị của , lại để cho khôi phục lại chức quan Lục phẩm, còn tặng ít đồ tốt đến Hàn phủ.

      Trong kinh thành vừa trải qua trận mưa gió, mọi người đều cảm thấy Hàn Thế Quân nhất định có chỗ hơn người, cho nên mới có thể được đám hoàng tử trọng dụng. Ngay cả Hoàng thượng cũng có vài phần đối xử đặc biệt với Hàn Thế Quân, còn đặc biệt gọi đến bên trong thư phòng, hỏi ít vấn đề. Hàn Thế Quân trả lời đều làm Hoàng thượng vui mừng thôi, cảm thấy nhân tài như vậy thể làm nhục được.


      Tuy rằng Hàn Thế Quân có chút phong lưu, nhưng mà chuyện này cũng đều bị lưu truyền thành giai thoại.

      "Hàn công tử chiếm được chuyện công tử mong muốn, công tử cũng nên để muội muội ta tỉnh lại!"

      Mấy ngày nay, bệnh tình của Tần Khả Cầm luôn khi tốt khi xấu. Tần Thư Dao cũng rất sốt ruột, nhưng mà cố tình lại dám chọc giận Hàn Thế Quân.

      "Chờ lúc nương trở về, muội muội của nương cũng xuống giường lại được rồi!" Khóe miệng của Hàn Thế Quân nâng lên chút tươi cười đắc ý.

      Mấy ngày nay có thể là đường làm quan của rộng mở, chỉ là tại cách vị trí Hầu gia chỉ còn bước, chỉ cần Hàn Thế hiên chết, như vậy có thể đủ vững vàng ổn thỏa ngồi lên vị trí Hầu gia.

      Tần Thư Dao nhìn thoáng qua Hàn Thế Quân, sau đó đứng lên : "Hi vọng Hàn công tử có thể chuyện giữ lời, mấy ngày nay đừng tra tấn Cầm Nhi nữa!"

      "Chỉ cần Tam hoàng tử đều luôn trọng dụng ta, hơn nữa làm cho ta phong quang vô hạn, muội muội của nương đương nhiên có chuyện gì!" Hàn Thế Quân cũng đứng lên, cười .

      Lúc này Tần Thư Dao chỉ cảm thấy nụ cười này của , giống như độc xà vạn năm, làm cho người ta ghê tởm.

      "Ta nghe nửa tháng nữa, Tam hoàng tử mang binh xuất chinh Nam Tĩnh. tại công tử được Tam hoàng tử và Hoàng thượng trọng dụng, nghĩ đến trong khoảng thời gian này, công tử cũng cần lại lo lắng!"

      Hàn Thế Quân trầm tư lát, cuối cùng lộ ra tươi cười hài lòng: "Từ nơi này đến Nam Tĩnh, nhanh nhất cũng phải tháng. Chuyến này nhanh nhất cũng chừng năm. Sợ là hôn của nương và phải kéo dài rồi!"

      Tần Thư Dao cũng để ý chuyện này, Mộ Thiếu Dục thích nàng, thậm chí còn chán ghét nàng. Cho dù là Mộ Thiếu Dục hối hôn, Tần Thư Dao cũng khổ sở.

      " sao cả, đây là Hoàng thượng tứ hôn. Cho dù là chờ ba bốn năm, cũng có khả năng hối hôn. Hơn nữa đến lúc đó công tử lên làm Hầu gia, công tử cũng cần lo lắng nhiều như vậy!"

      Hàn Thế Quân nhìn Tần Thư Dao, chỉ cảm thấy tiểu mỹ nhân như vậy, lại thông minh lanh lợi như thế, chỉ tiếc nữ tử này phải là của , bằng nàng nhất định giúp rất nhiều.

      Chỉ là nữ nhân càng xinh đẹp càng trí tuệ, lại càng giống như hoa tươi mang theo gai nhọn, chỉ cần hơi vô ý, bị đâm đến chảy máu.

      Cho nên Hàn Thế Quân cũng chặt đứt ý nghĩ kia, nhưng vẫn còn tham lam đánh giá khuôn mặt tuyệt mỹ của Tần Thư Dao.
      tú cầu thích bài này.

    2. michellevn

      michellevn Well-Known Member Editor

      Bài viết:
      5,165
      Được thích:
      12,955
      Chương 123: Thuyết phục mọi người cùng xuất chinh
      Tin tức Mộ Thiếu Dục Nam Tĩnh đánh trận, nhiều người trong triều biết đến.

      Nhưng mà thời gian xuất chinh cũng định vào ngày hai mươi tháng tư, tại cách thời gian xuất chinh đến mười ngày, Tần Thư Dao lại còn chưa ngả bài với Tần Lương.dien⊹dan⊹le⊹quy⊹don⊹com

      Ngày hôm đó Tần Lương hạ triều, lập tức đến Lạc Vân viện.

      Vân di nương cũng sớm trang điểm, sau đó đứng ở cửa chờ, nhìn thấy Tần Lương tiến vào, liền giúp ông cởi quan phục ra, rồi ra lệnh cho nha hoàn rót cho ông ly trà nóng.

      Sau đó mới cười : "Vừa rồi đại tiểu thư đến đây, nghe lần này tam hoàng tử lại muốn xuất chinh! Vẫn là chỗ Nam Tĩnh gì đó, chỗ kia khí độc rất nhiều, đại tiểu thư rất lo lắng!"

      Tần Lương cũng biết chuyện này, chỉ là để ý làm gì. Dù sao nam nhi chí tại bốn phương, hơn nữa Mộ Thiếu Dục vốn chính là võ tướng khó có được. Nếu lần này tiến đến, có thể đánh bại được Nam Tĩnh, hoàn toàn để Đại Minh triều thống nhất thành khối, vậy cũng là tệ.

      "Hoàng thượng đặc biệt phái vài người võ công cao cường bảo vệ tam hoàng tử, huống chi cũng phải là lần đầu tiên đánh giặc, hẳn là có việc gì!"

      Vân di nương đưa cho Tần Lương khối điểm tâm, cười duyên : "Chuyện này phải là đại tiểu thư quan tâm ư. Hơn nữa chuyến này vừa còn biết khi nào có thể trở về nữa, qua mấy tháng nữa đại tiểu thư cập kê, phải chuyện này kéo dài đại tiểu thư sao. Thiếp nghĩ, còn bằng cùng mang theo đại tiểu thư, dù sao cũng đều có người có võ công cao cường cùng mà!"

      "Làm càn, nó nương chưa lấy chồng, làm sao có thể tùy tiện xa cùng với nam tử chứ!" Tần Lương lạnh mặt, phẫn nộ quát.

      Vân di nương giật nảy mình, vẻ mặt cũng trở nên bảo sao nghe vậy: "Còn phải là tiện thiếp lo lắng cho đại tiểu thư ư. Dù sao đại tiểu thư cũng là vị hôn thê của tam hoàng tử, hơn nữa vừa nãy đại tiểu thư cũng tới đây, là muốn cùng theo tam hoàng tử!"

      "Nó tuổi còn hiểu chuyện, nàng cũng vớ vẩn theo nó. Chuyện này về sau đừng nữa với ta nữa!" Tần Lương xong liền phất tay áo, ra ngoài.

      Vân di nương còn tưởng rằng Tần Lương chỉ buồn bực chút thôi, nghĩ tới lại bởi vì chuyện này, ngay cả nàng cũng để ý. Trong lòng nàng vừa tức vừa giận, vội vàng bảo nha hoàn báo với Tần Thư Dao.
      Tần Thư Dao sớm đoán được Tần Lương đồng ý, cho nên sau khi nhận được tin tức của Vân di nương, lập tức tới bên ngoài thư phòng.

      đến bên ngoài thư phòng, Tần Thư Dao nhàng gõ gõ cửa, đợi bên trong đáp lại, mới đẩy cửa ra, sau đó cười : "Phụ thân còn đọc sách sao! Dao Nhi cho người làm ly trà nhân sâm, phụ thân hãy uống trà trước !" xong lập tức tiến vào, sau đó đặt ly trà ở bàn.

      Lúc này Tần Lương mới ngẩng đầu nhìn Tần Thư Dao, sau đó trầm giọng : "Nghe con muốn cùng Nam Tĩnh?"

      Tần Thư Dao đứng ở bên, khẽ gật đầu: "Con biết nhất định phụ thân cảm thấy con lỗ mãng, nhưng mà tam hoàng tử chuyến này cũng biết năm nào tháng nào mới có thể trở về, mà bên cạnh chàng cũng có ai chăm sóc, nữ nhi lo lắng..." xong Tần Thư Dao bày ra bộ dạng kiều.

      Tần Lương cũng biết nữ nhi lớn giữ được trong nhà, nhưng mà Tần Thư Dao chỉ mới định thân với Mộ Thiếu Dục mà thôi, minh bạch theo như vậy, còn phải bị người chê cười, mà chiến trường nguy hiểm, làm sao nữ nhi có thể theo!

      " là tam hoàng tử, có thể xảy ra chuyện gì. Con cứ an tâm ở nhà!"

      Tần Thư Dao cắn răng cái, sau đó bịch tiếng quỳ mặt đất, trong đôi mắt nàng chứa nước mắt trong suốt, chỉ có nàng biết ràng đau khổ trong lòng của mình. Nếu phải Tần Khả Cầm bị người hạ độc Tương Tư, làm sao nàng lại có thể ném hết tất cả mọi thứ của mình, sau đó theo Mộ Thiếu Dục đến Nam Tĩnh.

      Chỉ là chuyện này nàng thể cho Tần Lương nghe, bởi vì làm thế chỉ chọc tức Hàn Thế Quân, có chút lợi ích nào cho Tần Khả Cầm.

      "Phụ thân, người hãy để nữ nhi thôi. Nữ nhi định thân với chàng rồi, như vậy đời này kiếp này con là người của chàng, Nam Tĩnh kia ai chẳng biết khí độc rất nhiều, hơi chút vô ý trúng độc bỏ mình!"


      Tần Lương cau mày, sao mà ông biết chuyến này, biết khi nào mới có thể trở về, chỉ là nam nhi vốn nên chí tại bốn phương, làm sao có thể bởi vì tư tình nhi nữ, mà nhìn quân quy.

      Chỉ là ông lại nhìn đến nữ nhi này của mình, từ có mẫu thân, bản thân cũng nhất định ít chăm sóc nó, trong lòng cũng khỏi có chút thương xót.

      "Chuyện này làm sao ta có thể quyết định, nhất định phải được hoàng thượng đồng ý mới được!"

      Tần Thư Dao thấy ông như thế, trong lòng cũng dấy lên chút hi vọng: "Ý của phụ thân là, chỉ cần hoàng thượng đồng ý là được phải ?"

      Trong lòng Tần Lương cho rằng hoàng thượng chắc chắn đồng ý, cho nên lập tức gật đầu.

      "Vậy phụ thân ngàn lần được lời mà giữ lấy lời!" Tần Thư Dao nín khóc mỉm cười, từ đất đứng lên, lại vội vàng cúi người thi lễ với Tần Lương, giọng : "Bây giờ con phải tìm tam hoàng tử, để chàng chỗ hoàng thượng cầu xin!" xong lập tức nâng góc váy, chạy nhanh ra ngoài.

      Tần Lương nhìn bóng lưng gầy yếu của Tần Thư Dao, bất đắc dĩ lắc lắc đầu.

      Túy Tiên lâu.

      Tần Thư Dao vừa vào cửa thấy Mộ Thiếu Dục ngồi ở cái ghế thái sư khắc hoa đỏ thẫm, tay cầm ly trà sứ men xanh, chậm rãi nhấp ngụm, mới quay đầu nhìn về phía nàng.

      " nương tìm ta là vì muốn Nam Tĩnh cùng với ta?" Mộ Thiếu Dục sớm biết tính toán của Tần Thư Dao.

      Tần Thư Dao khẽ gật đầu: "Chỉ cần ngài đáp ứng để ta Nam Tĩnh, sau khi trở về kinh ta từ hôn!"

      Mộ Thiếu Dục nghe vậy hơi sửng sốt, nghĩ tới Tần Thư Dao vì Nam Tĩnh, ngay cả từ hôn cũng đồng ý. Xem ra nàng cũng muốn gả cho mình, chẳng lẽ lúc trước mình trách lầm nàng?

      "Được, lời định!" Mộ Thiếu Dục rất sảng khoái đồng ý, dù sao cũng thích nữ tử này. Đến lúc đó từ hôn, cũng cần gặp lại nàng.

      Tần Thư Dao ngẩng đầu, mặt lộ vẻ tươi cười như hoa: "Đa tạ Tam hoàng tử!"

      Nàng chút khổ sở, chút bi thương nào. Có chỉ là vui mừng, chỉ có Nam Tĩnh, chỉ cần có thể cứu được Tần Khả Cầm, từ hôn tính là gì. Hơn nữa nàng trùng sinh lại lần nữa, cũng thể lại người khác .

      Hai người gì nữa, chỉ lẳng lặng ngồi lát, bỗng nhiên hai người đồng thời đứng lên.

      Tần Thư Dao nhìn Mộ Thiếu Dục, giọng cười : "Tam hoàng tử cần lo lắng, chỉ cần đến Nam Tĩnh, ta theo Tam hoàng tử, cho nên cũng tuyệt đối liên lụy đến Tam hoàng tử!"

      Trong đôi mắt như ngọc của Mộ Thiếu Dục xen lẫn kinh ngạc nhìn Tần Thư Dao, sau đó mới lạnh lùng : "Tùy ngươi!"

      Chỉ cần nữ tử này, đừng gây phiền toái cho mình, như vậy nàng muốn thế nào đều được.

      Tần Thư Dao cúi người thi lễ, sau đó mới ra khỏi nhã gian.

      Tốc độ làm việc của Mộ Thiếu Dục cực nhanh, chỉ mới ngày, truyền đến tin tức, là hoàng thượng đồng ý để Tần Thư Dao cùng theo. Hơn nữa hoàng thượng còn đặc biệt hạ thánh chỉ, điều này cũng làm biến mất ít xấu hổ cho Tần Thư Dao.

      Từ sau khi Hàn Thế Quân được trọng dụng, bệnh tình của Tần Khả Cầm cũng dần dần tốt lên, tại cũng có thể xuống giường lại.

      "Tỷ tỷ muốn Nam Tĩnh? Đó là chỗ nào?" Tần Khả Cầm trợn to đôi mắt, vẻ mặt hồng hào.

      Tần Thư Dao cười vuốt vuốt đầu của Tần Khả Cầm, : "Đó là địa phương chim hót hoa thơm, khắp nơi đều đủ loại hoa cỏ, nhìn rất đẹp!"

      "Tỷ phu tốt với tỷ tỷ!" xong mặt của Tần Khả Cầm lộ ra tia hâm mộ, mà trong mắt cũng có.
      Phong Vũ Yêntú cầu thích bài này.

    3. michellevn

      michellevn Well-Known Member Editor

      Bài viết:
      5,165
      Được thích:
      12,955
      Chương 124: Cải trang vi hành dạo chơi Giang Nam
      Nội dung thánh chỉ của hoàng thượng, phải để Tần Thư Dao cùng theo xuất chinh. Mà là Giang Nam dạo chơi với Mộ Thiếu Dục.

      Dù sao chuyện xuất chinh đánh Nam Tĩnh vẫn chưa công khai, hơn nữa hoàng thượng cũng muốn bứt dây động rừng, cũng sợ chỗ Nam Tĩnh chưa bùng nổ nội chiến. Cho nên mới dùng cớ này, chỉ là điều này cũng làm giảm bớt ít xấu hổ cho Tần Thư Dao.


      Dù sao xuất chinh và du ngoạn, đúng là hai việc khác nhau.

      Cuối tháng tư mưa rơi xuống nữa, bầu trời lại xanh thẵm, mây trắng như từng lớp bông vải, trôi nổi ở trung.

      Tần Thư Dao cũng sớm thu thập thỏa đáng, chuyện trong phủ nàng cũng chuẩn bị tốt.

      tại Tiết Nhã cho rằng bản thân trúng kịch độc, nếu Tần Tuyết Như và Ngô thị dám đụng vào Tần Khả Cầm, như vậy Tiết Nhã lập tức thông báo với Tần lão phu nhân, hơn nữa Tần Tuyết Như và Ngô thị cũng biết Tiết Nhã là người của Tần Thư Dao, như vậy Tần Thư Dao cũng yên tâm ít.

      Mà Hàn Thế Quân lại có thế lực của mình, tuy rằng biết mục đích Tần Thư Dao Nam Tĩnh, nhưng mà ta cảm thấy lấy bản lĩnh của Tần Thư Dao, hoàn toàn tìm được Thiên Tằm Hồng Đậu, cho nên chút ta cũng lo lắng.

      Mộ Thành Hi sợ Tần Thư Dao gặp nguy hiểm, cho nên lại đặc biệt tặng hai nha hoàn võ công cao cường cho Tần Thư Dao, người tên là Tuyết Ảnh, người còn lại gọi là Ngưng Sương.

      Võ công hai người này đều kém Thi Vận, hơn nữa ba người bọn họ đều xuất sư từ người.

      Tần Thư Dao cũng đều nhận hết, trong lòng càng cảm kích Mộ Thành Hi, chỉ là dám biểu quá mức, cũng sợ Mộ Thành Hi hiểu lầm.

      Đám người Tần Lương và Tần lão phu nhân đường đưa Tần Thư Dao đến cửa thành, mới lưu luyến rời đứng tại chỗ, nhìn xe ngựa bọn họ rời .

      xe ngựa, Tần Thư Dao đều luôn nhấc màn xe lên nhìn cảnh sắc bên ngoài.

      Mặc kệ là kiếp trước hay kiếp này, nàng chưa từng rời khỏi kinh thành, cũng chưa từng có hy vọng xa vời bản thân có thể ra khỏi kinh thành. Nhưng mà lúc tiến vào giờ khắc này, nàng lại cảm thấy con đường phía trước càng thêm mờ mịt.


      Nàng biết kế tiếp phát sinh chuyện gì, kiếp này quá khác biệt với kiếp trước, làm cho nàng bắt đầu dần dần có chút mờ mịt ràng.

      Lần này nàng chỉ mang theo bốn người, ngoại trừ Tĩnh Nguyệt, ba người còn lại đều là Mộ Thành Hi đưa. Nàng biết lần này người Mộ Thành Hi đưa tới nhất định là tốt nhất, cho nên nàng rất yên tâm.

      Nhưng mà Mộ Thiếu Dục mang theo ngàn vạn binh mã, cũng chỉ mang theo hai gã tùy tùng mà thôi. Tần Thư Dao biết hai gã thị vệ này, từng người đều có võ công cao cường, có lẽ còn cao hơn Thi Vận rất nhiều. Bằng Mộ Thiếu Dục cũng dám chỉ mang theo hai người bọn họ, ngay cả hoàng thượng cũng yên tâm.

      Dù sao hai người bọn họ còn chưa thành thân, cho nên thích hợp ngồi chung chiếc xe ngựa. Điều này cũng làm giảm bớt ít xấu hổ cho Tần Thư Dao.

      Xe ngựa rất lớn, hoàn toàn có thể chứa được bốn đến năm người. Tần Thư Dao lại chỉ để lại mình Tĩnh Nguyệt hầu hạ, nàng vẫn tương đối quen Tĩnh Nguyệt hầu hạ.

      Tĩnh Nguyệt rót cho Tần Thư Dao ly trà nóng, lại khuyên nhủ: "Tiểu thư, vẫn nên để màn xe xuống thôi. tại ra khỏi kinh thành, xe ngựa này cũng chạy rất nhanh. tại tuy cuối mùa xuân, nhưng vẫn nên cẩn thận chút, ngàn vạn lần thể bị phong hàn!"

      Tần Thư Dao cảm thấy Tĩnh Nguyệt càng dài dòng, cầm lấy ly trà chậm rãi uống ngụm, giọng : "Vậy để xuống ."

      Trước khi để màn xe xuống, Tần Thư Dao tự giác đưa mắt nhìn thoáng qua, Mộ Thiếu Dục cưỡi ngựa phía trước nàng. Dáng người của vẫn cao lớn uy vũ như trước, nhưng lại làm cho người ta có loại cảm giác lạnh lùng hiu quạnh, làm cho người ta dám tùy tiện tới gần.


      Tính tình của Mộ Thiếu Dục lãnh khốc, làm việc cũng ổn trọng. Lần này tuy là ngụy trang dạo chơi, nhưng mà Mộ Thiếu Dục vẫn để xe ngựa chạy với tốc độ nhanh.

      Từ sau khi ra khỏi kinh thành, ngay cả cái liếc mắt cũng nhìn Tần Thư Dao ngồi trong xe ngựa, chỉ giục ngựa chạy .

      Ở lúc màn đêm buông xuống, rốt cuộc Mộ Thiếu Dục ra lệnh cho xe ngừng lại.

      Xương cốt của Tần Thư Dao đều muốn rơi ra, chỉ là chữ .

      Tĩnh Nguyệt giúp nàng xốc màn xe lên, sau đó lại đỡ nàng xuống xe ngựa. Nàng nhìn thoáng qua Mộ Thiếu Dục, vẻ mặt tức giận, ngoài miệng cũng cố ý : "Tiểu thư, người cũng là. Thân thể chịu nổi cũng tiếng. Nếu cứ như vậy, còn phải bệnh nặng trận sao!"

      Tần Thư Dao lập tức trừng mắt nhìn Tĩnh Nguyệt, Tĩnh Nguyệt vội vàng ngậm miệng lại, vẻ mặt ủy khuất.

      Mộ Thiếu Dục ở phía trước, sau khi nghe như thế, chỉ hơi giật mình, tiếp đó lại tiếp tục về phía trước.

      Tĩnh Nguyệt nhìn bộ dạng đó của Mộ Thiếu Dục, nhịn được dậm chân, sốt ruột : "Tiểu thư, tam... Sao ngài ấy có thể như vậy. Sao biết thương hoa tiếc ngọc, hơn nữa người và ngài ấy ..."

      "Khi nào ngươi trở nên nhiều lời như vậy!" Tần Thư Dao lạnh lùng nhìn Tĩnh Nguyệt, lạnh lùng .

      Tĩnh Nguyệt bĩu môi, vẻ mặt cam lòng, nhưng mà cũng nữa.

      Tần Thư Dao ngồi xe ngựa ngày, cũng có khẩu vị ăn cơm. Tùy ý ăn hai miếng xong, trở về phòng của mình, sau đó bảo Tĩnh Nguyệt hầu hạ tắm rửa thay y phục xong, lập tức nằm ngủ giường.

      cả ngày, Mộ Thiếu Dục có chút mệt mỏi.

      Thanh Ngọc rót cho Mộ Thiếu Dục ly trà nóng, trầm giọng : "Công tử thích nàng như vậy, vì sao còn mang nàng theo?"

      Mộ Thiếu Dục cầm lấy ly trà chỉ uống ngụm, rồi để xuống.

      Mặc Kiếm đứng ở bên lạnh lùng : "Lắm miệng!"

      Thanh Ngọc nhếch miệng cười, lại : "Ta cũng chỉ là tò mò thôi!"

      Mộ Thiếu Dục để ly trà xuống, tiếp đó lạnh lùng : "Hôm nay các người có cảm thấy có chỗ nào đó thích hợp ?"

      Lúc này Thanh Ngọc thay đổi sang vẻ mặt nghiêm túc: "Là ai lớn mật như vậy, cũng dám theo dõi chúng ta!"

      "Tin tức chúng ta Nam Tĩnh nhiều người biết, chẳng lẽ bên trong kinh thành có nội gián!" Mặc Kiếm lạnh lùng .

      Mộ Thiếu Dục giọng : "Tuy rằng nàng mang theo ba nha đầu đều võ công cao cường, nhưng mà các người cũng được bất cẩn!"

      Thanh Ngọc lập tức nhíu mày : "Chúng ta đều , ai tới bảo vệ công tử!"

      "Công tử võ công cao cường, mà công tử lại bảo chúng ta đều hết. Chỉ người là được!"

      Tính cách của Mặc Kiếm có chút giống Mộ Thiếu Dục, cho nên nếu Mộ Thiếu Dục bố trí, bình thường đều là Thanh Ngọc nghe theo lời mặc Kiếm .

      Mộ Thiếu Dục cũng gật đầu : "Công phu người này hẳn rất cao, các người đều tới chỗ nàng!"

      Hai người Mặc Kiếm và Thanh Ngọc nhìn thoáng qua, sau đó mới ôm quyền : "Vâng!"

      Đêm khuya, vùng hoang vu dã ngoại ngoại trừ có tiếng gió thổi, đó chính là tiếng côn trùng kêu.

      Hai người Thanh Ngọc và Mặc Kiếm đều ngồi ở mái hiên, nhìn cảnh sắc tối đen này, cầm lấy bầu rượu uống rượu.

      Bỗng nhiên cuồng phong thổi tới, gió cát che mắt hai người bọn họ, đợi sau khi gió ngừng thổi. Hai người Thanh Ngọc và Mặc Kiếm đều thầm nghĩ tốt, vội vã nhảy xuống từ mái hiên, sau đó lại nhanh chóng chạy đến trước cửa phòng Tần Thư Dao.

      Nhìn Tuyết Ảnh và Ngưng Sương ngủ gục ngồi canh gác ở đằng kia, lập tức : "Mau đứng lên, mau đứng lên!"

      Tuyết Ảnh tỉnh nhanh nhất, nàng nhìn thấy hai người Thanh Ngọc và Mặc Kiếm nhịn được nhíu đầu mày, vui : "Có chuyện gì?"

      "Nhanh mở cửa ra."

      Thanh Ngọc xong cũng chờ Tuyết Ảnh mở cửa, bản thân đẩy cửa ra. Tuyết Ảnh muốn ngăn lại, nhưng mà cũng còn kịp nữa.

      Chỉ là trong nháy mắt đẩy cửa ra, tất cả mọi người đều trợn tròn mắt!
      Phong Vũ Yêntú cầu thích bài này.

    4. michellevn

      michellevn Well-Known Member Editor

      Bài viết:
      5,165
      Được thích:
      12,955
      Chương 125: đường mạo hiểm tình cảm thay đổi

      Có lẽ là do quá mệt, đêm đó Tần Thư Dao gặp ác mộng. Chỉ là bên ngoài tranh cãi rất ầm ĩ, nàng mệt mỏi mở mắt, nhưng mở thế nào cũng mở ra được.


      Dường như nàng nghe thấy tiếng hơi thở nam tử truyền đến, chỉ là nàng quá mệt, chỉ cho rằng bản thân nằm mơ.

      Nàng xoay người, thay đổi tư thế rất tốt ngủ càng thêm thoải mái.

      Mộ Thiếu Dục lạnh lùng nhìn ngoài cửa, vẻ mặt đám người Thanh Ngọc đỏ bừng, sau đó vội vàng đóng cửa lại.

      Đợi sau khi cửa đóng lại, Mộ Thiếu Dục mới nhàng tránh thoát cái ôm của Tần Thư Dao, chỉ là vừa mới rời khỏi, Tần Thư Dao lại bỗng nhiên gắt gao bắt lấy tay . Hơn nữa giọng câu: "Đừng ..."

      Mộ Thiếu Dục biết nàng chưa tỉnh lại, chỉ là người nàng kêu "đừng " là ai, Mộ Thành Hi hay Hàn Thế Quân, đoán được suy nghĩ của nữ tử này, ràng thích nữ tử này, nhưng mà khi nàng đưa ra cầu để mang theo nàng cùng, lại ngay cả suy nghĩ cũng cần suy nghĩ, mà gật đầu đồng ý.

      Gió ngoài cửa sổ dường như ngừng, Mộ Thiếu Dục biết người nọ . hơi nhíu mày, rốt cuộc võ công người này cao bao nhiêu, lại có thể tránh thoát được nhiều con mắt như vậy.

      May mắn phát kịp thời, bằng lúc này làm sao Tần Thư Dao có thể yên ổn nằm ở giường.

      Mộ Thiếu Dục lại cúi đầu nhìn thoáng qua Tần Thư Dao, ánh trăng ngoài cửa sổ chiếu vào, mặt của Tần Thư Dao cũng trắng noãn như ánh trăng, lông mày cong cong, mũi cao, thẳng, môi vểnh như đào, làn da bóng loáng tuyết trắng, làm Mộ Thiếu Dục nhịn được muốn hôn cái.

      Chỉ là suy nghĩ này vừa xuất , Mộ Thiếu Dục lập tức nhíu mày, sau đó dùng sức rút tay ra.

      Trong lúc ngủ mơ Tần Thư Dao mất hứng tiếng, sau đó lại ngủ say.

      Ngày hôm sau, Tần Thư Dao dậy vào sáng sớm tinh mơ. Tối hôm qua nàng nằm mơ, dường như trong mơ nàng rất hạnh phúc. Nhưng mà nàng cố gắng thế nào cũng nhớ nổi mình nằm mơ thấy cái gì.

      Sau khi Tĩnh Nguyệt rửa mặt thay y phục cho Tần Thư Dao, hai người đều cùng xuống lầu.

      Thanh Ngọc nhìn thấy Tần Thư Dao xuống lầu, nhịn được nhìn nhiều hơn, sau đó lại nhìn Mộ Thiếu Dục. Sau khi cảm giác được ánh mắt hung dữ của Mặc Kiếm, mới vội vàng quay đầu, làm như cái gì cũng chưa thấy.

      Tuy rằng hai người Tuyết Ảnh và Ngưng Sương cũng nhiều chuyện, nhưng mà dù sao chuyện này cũng là chuyện của chủ tử. Hơn nữa vốn hai người Tần Thư Dao và Mộ Thiếu Dục có hôn ước, Mộ Thiếu Dục nửa đêm xuất ở trong phòng Tần Thư Dao, cũng kỳ lạ.


      Cho nên thời điểm Tần Thư Dao ăn điểm tâm, hoàn toàn có phát ra khí có chút cổ quái.

      Ăn điểm tâm xong, Tần Thư Dao mang theo Tĩnh Nguyệt tới cửa khách điếm chờ. Đợi khi tiểu nhị dắt xe ngựa tới, Tĩnh Nguyệt dè dặt cẩn trọng đỡ Tần Thư Dao lên xe ngựa. Sau đó Tĩnh Nguyệt chuẩn bị muốn lên, nhưng mà lại bị Mộ Thiếu Dục ngăn lại.

      "Ngươi ra sau ngồi cùng với bọn họ!" Vẻ mặt của Mộ Thiếu Dục biểu cảm, lạnh lùng .

      Tĩnh Nguyệt nhịn được lạnh run cái, nàng lại nhìn thoáng qua vẻ mặt mờ mịt của Tần Thư Dao, sau đó cố lấy dũng khí : "Nô... Nô tì..."

      Mộ Thiếu Dục ngay cả nhìn đều có nhìn nàng, sau khi lên xe ngựa, lập tức thả màn xe xuống.d♡iễn‿đàn‿l♡ê‿quý‿đ♡ôn

      Tĩnh Nguyệt nhìn màn xe thêu nhiều hoa sặc sỡ, dậm chân cái, sau đó cẩn thận bước từng bước tới xe ngựa khác.

      Tuyết Ảnh vội vàng lôi kéo tay Tĩnh Nguyệt, an ủi : "Ngươi đừng lo lắng, tuy rằng tính tình công tử lạnh lùng, nhưng đối xử tệ bạc với tiểu thư nhà chúng ta!"

      Nghe vậy Tĩnh Nguyệt kinh ngạc ngẩng đầu, lại nghĩ đến những người này cũng hoàn toàn biết tình hình bên trong, cuối cùng chỉ có thể bất đắc dĩ than tiếng, sau đó lên xe ngựa.


      Lần này xe ngựa chạy nhanh như ngày hôm qua, tốc độ cũng chậm ít.

      Tĩnh Nguyệt ngồi ở trong xe ngựa, nghe hai người Tuyết Ảnh và Ngưng Sương trò chuyện bát quái đêm qua, kinh ngạc trợn to hai mắt, cuối cùng chỉ có thể lắp bắp hỏi: "Ngươi... Các ngươi tận mắt thấy?"

      Hai người Tuyết Ảnh và Ngưng Sương lập tức gật đầu: "Hai thị vệ của công tử cũng thấy được. tin ngươi cũng có thể hỏi bọn !"

      Tĩnh Nguyệt cắn chặt hàm răng, vẻ mặt giận dữ.

      Tuyết Ảnh thấy bộ dạng này của Tĩnh Nguyệt, vội vàng khuyên giải : "Chúng ta là nô tài, chuyện của chủ tử, chúng ta đừng tham gia vào. Hơn nữa, ngài ấy cũng có hôn ước với tiểu thư, điều này cũng tính là quá đáng!"

      Sau khi Thi Vận nghe xong, cũng khuyên bảo : "Ngươi cũng đừng lo lắng, công tử làm bậy! Hơn nữa nếu quan hệ giữa tiểu thư và công tử có thể hòa hoãn mà , cũng có lợi với tiểu thư, hơn nữa tiểu thư sớm hay muộn cũng là người của công tử..."

      Nơi này cũng chỉ có Tĩnh Nguyệt và Thi Vận là biết quan hệ của hai người Mộ Thiếu Dục và Tần Thư Dao nhất. Tĩnh Nguyệt suy nghĩ kỹ lưỡng, cảm thấy Thi Vận cũng có đạo lý, dù sao nàng cũng chỉ cần trung thành và tận tâm, giờ phút này phải suy nghĩ tiểu thư nhà mình chịu thiệt, mà là có nên chuyện này với Tần Thư Dao hay .

      Ngồi ở trong xe ngựa Tần Thư Dao cũng hoàn toàn biết, hôm nay bản thân trở thành đối tượng để bọn họ nhiều chuyện. Nàng nằm ở giường êm, chỉ cảm thấy xấu hổ và bất đắc dĩ.

      Nàng nâng mắt nhìn thoáng qua Mộ Thiếu Dục, Mộ Thiếu Dục vẫn ngồi thẳng như trước, nghiêm túc xem quyển sách tay.

      Tần Thư Dao lại nhắm mắt lại, lẩm bẩm trong lòng, trong xe ngựa này chỉ có mình nàng, chỉ có mình nàng...

      Tốc độ xe ngựa chạy như bay giống ngày hôm qua, mà đêm qua Tần Thư Dao lại khó có được giấc ngủ ngon, cho dù giờ phút này bản thân muốn giả bộ ngủ cũng được.

      Nàng ngồi thẳng người, nhìn thoáng qua Mộ Thiếu Dục, thấy trong tay vẫn cầm quyển sách, nàng nhíu đầu mày, giọng hỏi: "Ngài xem sách gì vậy? Đều nhìn cả buổi sáng rồi."

      Mắt của Mộ Thiếu Dục vẫn nhìn chằm chằm sách như trước, vẻ mặt lạnh như băng, lạnh lùng : "Binh thư!"

      Tần Thư Dao bất đắc dĩ nhướng mi mắt, lấy quyển tạp ký từ phía dưới giường êm ra. Đây là ngày hôm qua nàng để Tĩnh Nguyệt chuẩn bị, dùng để giết thời gian khi ở xe.

      Bên trong xe im lặng đến mức tiếng kim rơi cũng có thể nghe, Mộ Thiếu Dục khẽ liếc mắt cái, khóe mắt cũng vụng trộm nhìn thoáng qua Tần Thư Dao, thấy nàng nằm ở giường êm, quyển sách cầm trong tay trang cũng chưa lật, đôi mắt đẹp nhìn chằm chằm vào phía sau lưng .

      Khóe miệng của Mộ Thiếu Dục nở nụ cười dễ phát , trực tiếp úp quyển sách xuống, sau đó xoay người, cũng nằm xuống.

      Tần Thư Dao nhìn chằm chằm phía sau lưng Mộ Thiếu Dục đến ngẩn người, còn chưa phục hồi tinh thần lại, Mộ Thiếu Dục nằm ở bên cạnh nàng, mặt nàng nóng hầm hập, vội vàng ngồi thẳng người, giọng điệu có chút nôn nóng : "Ngài muốn nghỉ ngơi?"

      "Ừ!"

      Kế tiếp thanh gì nữa, Tần Thư Dao nhíu đầu mày, quay lui phía sau nhìn thấy Mộ Thiếu Dục nhắm hai mắt lại.

      Lông mi của Mộ Thiếu Dục vừa cong vừa dày, chỉ là trong ngày thường quá mức nghiêm túc, làm cho người ta dám nhìn thẳng vào , đôi môi mỏng mím chặt. Đây là lần đầu tiên Tần Thư Dao cẩn thận đánh giá như vậy, nàng nhìn đến ngơ ngác, chú ý tới Mộ Thiếu Dục hoàn toàn chưa ngủ.

      Bỗng nhiên Mộ Thiếu Dục mở hai mắt ra, đôi mắt như ngọc nhìn chằm chằm Tần Thư Dao, Tần Thư Dao kịp trốn tránh, cuối cùng bốn mắt nhìn nhau.

      Khi hai mắt của Tần Thư Dao đối diện , làm trong lòng nàng nổi lên gợn sóng, lâu thể biến mất.

      "Làm sao vậy?" Giọng điệu vẫn trong trẻo mà lạnh lùng như trước, làm cho người ta cảm giác được hàn ý vô tận.
      Phong Vũ Yêntú cầu thích bài này.

    5. michellevn

      michellevn Well-Known Member Editor

      Bài viết:
      5,165
      Được thích:
      12,955
      Chương 126: đường gian khổ hiểu lầm càng sâu

      " có gì, chỉ là nhìn dáng vẻ ngài ngủ rất đẹp mắt!" Tần Thư Dao trả lời rất trực tiếp, bởi vì nàng biết đôi mắt như ngọc kia của Mộ Thiếu Dục có thể thấy lòng người. Hơn nữa nàng càng che giấu, chỉ làm bản thân càng thêm xấu hổ.

      Huống chi nàng là người sống lại lần nữa, cái gì mà nhi nữ tình trường cũng đều trải qua rồi. Cũng thể vì việc này mà biến thành tiểu nương thẹn thùng.

      Mộ Thiếu Dục nghe kiểu trả lời như thế, nhất thời có chút kinh ngạc, chỉ là rất nhanh khẽ cười : "Đẹp mắt hơn ngũ đệ?"

      Tần Thư Dao trực tiếp xem châm chọc trong lời của , nghiêng đầu làm ra vẻ mặt nghiêm cẩn (nghiêm túc+cẩn thận), cuối cùng lắc đầu : "Ngũ hoàng tử càng đẹp mắt hơn ngài!"

      Giọng điệu rất nghiêm túc và thành khẩn, dường như vấn đề bọn họ thảo luận phải là đẹp xấu.

      Vẻ mặt của Mộ Thiếu Dục lại trở về trong trẻo mà lạnh lùng như trước, trầm giọng : " như thế, vậy vì sao lúc trước cầu phụ hoàng, để nương gả cho ngũ đệ!"

      Nàng chỉ thôi mà, nghĩ tới Mộ Thiếu Dục lại hiểu lầm. Nàng bất đắc dĩ thở dài: " phải tam hoàng tử cũng thích sao, thế nào cầu hoàng thượng để gả cho ngài!"

      Ý tứ trong lời này đương nhiên Mộ Thiếu Dục có thể hiểu, chỉ là biết vì sao tại nghe lời này, khác thường trong lòng cũng càng ngày càng sâu đậm, mà mặt cũng càng thêm khó coi.

      Tần Thư Dao thấy bộ dạng này của , chỉ cho rằng Mộ Thiếu Dục lại nghĩ tới Trịnh , cho nên lập tức ngậm miệng lại nữa.

      Kế tiếp Mộ Thiếu Dục cũng thêm câu nào với Tần Thư Dao, mà Tần Thư Dao cũng còn được tự nhiên giống như lúc bắt đầu nữa, ngủ chính là đọc sách, thỉnh thoảng còn nhấc màn xe lên nhìn phong cảnh bên ngoài xe, còn thỉnh thoảng thảo luận đôi câu với Mộ Thiếu Dục.

      Mộ Thiếu Dục trả lời đều là trầm mặc, hoặc là "ừ" "à" . Chỉ là Tần Thư Dao cũng để ý chút nào, mệt ngủ, cũng để ý Mộ Thiếu Dục.

      Hôm nay bọn họ nghỉ ở khách điếm nơi hoang vu dã ngoại, mà đến cái trấn , bởi vì cách kinh thành quá gần, cho nên trấn này cũng rất phồn hoa.

      Dọc theo đường Tần Thư Dao ngủ chính là đọc sách, cho nên đến ban đêm chút buồn ngủ cũng có, ngược lại còn tinh thần mười phần.

      Tĩnh Nguyệt hầu hạ Tần Thư Dao tắm rửa thay y phục xong, đều luôn ở lại bên trong phòng Tần Thư Dao, nàng nắm chặt góc áo của mình, do dự hồi lâu cũng biết nên hay nên .
      Rốt cục Tĩnh Nguyệt cố lấy dũng khí, : "Tiểu thư..."

      Lời còn chưa hết, cửa bị người mở ra, vào là Tuyết Ảnh, nàng bưng vào chén cháo tổ yến, cười : "Tiểu thư, vừa rồi công tử bảo trong phòng bếp chưng cháo tổ yến cho tiểu thư, tiểu thư nhanh nhân lúc còn nóng ăn !"

      Tuyết Ảnh xong lập tức nháy mắt với Tĩnh Nguyệt, Tĩnh Nguyệt lập tức hiểu ý của Tuyết Ảnh, lúc trước bốn người bọn họ xong rồi, chuyện tối hôm qua khoan với Tần Thư Dao.

      Tần Thư Dao nhìn thoáng qua cháo tổ yến bàn, nhíu đầu mày: "Sao lại đột nhiên hảo tâm như vậy, còn sai người chưng cháo tổ yến cho ta, chẳng lẽ là hạ độc, muốn ném ta ở lại vùng hoang vu dã ngoại này?"

      Hai người Tuyết Ảnh và Tĩnh Nguyệt nghe vậy đều kinh ngạc thôi, Tuyết Ảnh lá gan hơi lớn hơn chút, sau khi nghe xong, che miệng nở nụ cười.

      Lúc này giọng trong trẻo mà lạnh lùng truyền vào.

      "Ở trong lòng nương, ta độc ác như vậy?"

      Tần Thư Dao kinh ngạc ngẩng đầu, thấy Mộ Thiếu Dục vào.

      Nàng thầm thè lưỡi, sau đó cười gượng : "Tam... Công tử, sao còn chưa ngủ?"

      "Hôm nay ánh trăng rất đẹp, nương ra ngoài dạo cùng với ta!" Mộ Thiếu Dục xong lập tức ra ngoài.

      Tần Thư Dao nhìn thoáng qua bàn cháo tổ yến bàn, lại nhìn thoáng qua bóng lưng của Mộ Thiếu Dục, rối rắm.


      "Cháo tổ yến kia đợi lát nữa trở về lại ăn!" Mộ Thiếu Dục quay đầu lại, .

      Mặt Tần Thư Dao đỏ lên, lập tức theo Mộ Thiếu Dục ra ngoài. Nàng luôn cảm thấy từ sau khi ra khỏi kinh thành, Mộ Thiếu Dục có chút giống, nhưng mà nàng cũng rốt cuộc là chỗ nào giống.

      Cảnh đêm trong trấn rất đẹp, đường treo đầy đèn lồng đỏ rực, con phố đỏ rực như Phượng Hoàng.

      Tần Thư Dao theo sát sau lưng Mộ Thiếu Dục, thẳng đến khi đến tiểu lâu, Mộ Thiếu Dục mới dừng bước chân, quay đầu nhìn Tần Thư Dao : "Nơi này rượu vô cùng ngon, ngày mai ta mang nương đến uống!"

      Tần Thư Dao nghe xong hơi sửng sốt, vội vàng hỏi: "Ngày mai chúng ta lên đường sao?"

      "Ngày mai là tết Vạn Hoa mỗi năm lần ở nơi này." Mộ Thiếu Dục nhiều lắm, xong lại tiếp tục về phía trước.

      Tần Thư Dao chỉ cảm thấy theo con người bí này ra ngoài dạo phố, thú vị. Nàng nhìn trái nhìn phải, nhìn cái gì cũng đều cảm thấy mới mẻ, chính nàng có mấy cửa hàng, lại rất ít dạo phố.


      Kiếp trước vội vàng giúp đỡ Hàn Thế Quân, kiếp này vội vàng báo thù. Hai kiếp nàng cũng chưa từng dạo phố qua, biết vì sao ra khỏi kinh thành, nàng lập tức ném thù hận của kiếp trước ra khỏi đầu, chỉ nghĩ đến dạo chơi vui lần.

      Có lẽ là hai kiếp này đều sống quá mệt, cho nên sau khi ra khỏi kinh thành Tần Thư Dao giống như chim chóc được cất cánh, bắt đầu trở nên sinh động hẳn lên.

      Mộ Thiếu Dục đều luôn đứng ở bên cạnh nàng, thỉnh thoảng xem động tĩnh xung quanh, chỉ là lúc nhìn thấy cái bóng màu đen, hai mắt của khỏi tối sầm lại.

      Người nọ là ai? Chẳng lẽ mục tiêu của chính là nữ nhân trước mắt này?

      Mộ Thiếu Dục cảm giác người nữ nhân này có rất nhiều bí mật, làm cho cảm thấy mê muội.

      Rốt cuộc đến bên cạnh con sông , xung quanh cũng nhiều người, Tần Thư Dao cũng cảm thấy có chút ít mệt mỏi, tìm khối đất trống, tùy ý ngồi xuống.

      Hai tay nàng ôm đầu gối, nhìn mặt hồ yên ả ngẩn người.

      Mộ Thiếu Dục cũng ngồi xuống, lấy cây trâm hoa Thạch Lựu từ trong ống tay áo ra, giọng : " thích loại này, cho nên..."

      Ánh trăng chiếu lên cây trâm hoa Thạch Lựu óng ánh trong suốt, giống như đóa hoa đỏ tươi.

      Tần Thư Dao im lặng nhìn cây trâm hoa trong tay Mộ Thiếu Dục, đây là nàng đưa cho Mộ Thiếu Dục, để đưa cho tình nhân của . Chỉ là tình nhân của thích, cho nên mới trả lại trong tay nàng.

      Tần Thư Dao nhận trâm hoa, chỉ thản nhiên : "Nàng thích, vậy tam hoàng tử vẫn nên giữ lại để đưa cho nữ nhân khác!"

      đưa ra ngoài tất nhiên cũng có đạo lý lấy lại.

      biết vì sao, tâm tình tốt đêm này, lại bởi vì trâm hoa này mà biến mất.

      Mộ Thiếu Dục cũng cưỡng cầu, dọc theo đường hai người cũng thêm câu nữa.

      Ngày hôm sau là tết Vạn Hoa, Tần Thư Dao dậy từ sáng sớm tinh mơ, sau khi nàng thay y phục rửa mặt xong, cùng đám người Tĩnh Nguyệt xuống lầu.

      Dùng điểm tâm xong, vốn nàng muốn trở về phòng đọc sách, nhưng mà vừa mới đứng lên, Mộ Thiếu Dục lạnh lùng : "Ra ngoài dạo!"

      Giọng điệu của tuy nhàn nhạt, nhưng lại lộ ra khí phách làm cho người ta thể nào kháng cự.

      Tần Thư Dao nhíu đầu mày, cuối cùng vẫn theo ra ngoài.

      Đám người Tĩnh Nguyệt sau lưng Tần Thư Dao, đều nhao nhao nhìn thoáng qua, cuối cùng mặt đều lộ ra tươi cười xảo quyệt.

      Bởi vì hôm nay tết Vạn Hoa, đường chỉ có đám đông chật chội, mà còn có những đóa hoa màu sắc khác nhau. ít nương và phu nhân đều mặt y phục xinh đẹp, lại đường. Chỉ là mặt bọn họ đều mang khăn che mặt.
      Phong Vũ Yêntú cầu thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :