1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Đích nữ muốn hưu phu - Khanh Dư (Full+eBook)

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Cố Huân Nhiên

      Cố Huân Nhiên Well-Known Member

      Bài viết:
      473
      Được thích:
      1,256
      Chương 5 Xông vào đám cháy cứu người.
      Edit: hoa hồng

      Đợi đến khi Ngụy Tử xa, Trà Hương mới vội vã hướng khác, mà con đường kia chỉ đến sau núi, Tần Thư Dao vội vàng nhấc váy chạy xuống bậc thềm, nhưng bỗng nhiên bị bức tường thịt ngăn cản, mặc kệ là bên trái hay bên phải đều là người.


      "Ngươi tránh ra!" Tần Thư Dao dùng sức đẩy bức tường thịt trước mắt, muốn lao ra.
      Nhưng lập tức truyền đến thanh rút kiếm ra khỏi vỏ, Tần Thư Dao ngẩng đầu lên mới nhìn , trước mắt vậy mà có hơn mười mấy người, hơn nữa trong tay mỗi người đều cầm kiếm, Tần Thư Dao hoảng sợ lui về phía sau hai bước.


      Nhưng nàng lại quên phía sau là bậc thềm, khiến nàng lảo đảo suýt chút ngã ngã xuống đất, mà nam tử trước mắt này khẽ nhíu mày, khóe miệng gợi lên nụ cười lạnh như có như , sau đó liền dẫn theo đám người qua bên cạnh người nàng.


      Tần Thư Dao thầm mắng vài câu, sau đó lại đuổi theo, lại thấy bóng dáng của Trà Hương.


      Sau khi trở về, chỉ thấy mình Ngụy Tử ngồi ở trong phòng, ăn điểm tâm Lục ma ma đưa tới, nhìn thấy Tần Thư Dao tiến vào lập tức dấu điểm tâm , sau đó đứng lên lộ ra nụ cười nịnh nọt: " nương đâu vậy? Nô tì ở chỗ này chờ lâu!"
      Tần Thư Dao ngẩng đầu nhìn thoáng qua Ngụy Tử, cười lạnh : "Ngươi còn nhớ lời lúc trước của ta ?"


      Ngụy Tử kinh hoảng ngẩng đầu, vẻ mặt nghi hoặc.


      "Vì sao ngươi theo Trà Hương? Vì sao còn giúp nàng ta làm việc?" Tần Thư Dao tức giận vỗ lên bàn: " ra quỳ ngoài cửa cho ta, có lệnh của ta được tiến vào!"


      " nương, nô tì nhất thời tham lam, kính xin nương tha cho nô tì!" Ngụy Tử khấu đầu cầu xin tha thứ, nàng dám giấu diếm, đưa túi hầu bao kia ra: "Nô tì dám nữa, dám nữa!"


      Tần Thư Dao lạnh lùng : "Ta muốn lần thứ hai."


      Ngụy Tử biết từ sau khi Tần Thư Dao sốt cao liền thay đổi rất nhiều, đứng dậy khóc ra ngoài.


      Qua nén nhang Trà Hương cũng vào, tay còn bưng chén canh long nhãn táo đỏ, nhìn thấy Ngụy Tử quỳ ngoài cửa, nghi hoặc hỏi: "Ngụy Tử phạm vào sai lầm gì rồi?"


      Tần Thư Dao buông bút trong tay, ngẩng đầu nhìn Trà Hương, giọng : "Ta phân phó nàng làm việc, vậy mà nàng dám dùng mánh khóe, còn ngồi ăn điểm tâm để tiểu nha đầu khác làm, ngươi ta có nên phạt hay ?"


      Trà Hương vừa nghe dọa thân mồ hôi lạnh, nàng né tránh ánh mắt sắc bén của Tần Thư Dao, gật gật đầu: "Quả nên phạt!"


      Tần Thư Dao đứng lên, cũng nhìn nàng ta: "Đưa canh long nhãn táo đỏ kia đến chỗ lão phu nhân !"


      Trà Hương thở ra hơi, nghĩ rằng chẳng qua là Ngụy Tử lười biếng, cẩn thận bị Tần Thư Dao bắt được mà thôi.
      Buổi tối, Tần Thư Dao ngủ mơ màng, chợt nghe bên ngoài trận ồn ào, mà trong phòng cũng càng ngày càng nóng.


      " lấy nước ... lấy nước ... Mau tới chữa cháy..."


      Trong lòng Tần Thư Dao nhảy dựng vội vàng xuống giường, lúc này trong phòng của nàng cũng cháy, chỉ là lửa cháy ở trong phòng nàng cũng tính là quá lớn, nàng nhanh chóng mặc quần áo, sau đó liền xông ra ngoài, lại nhìn thấy trận hỏa hoạn ở bên ngoài lan tràn ra, giống như con rồng lửa, điên cuồng nhảy múa, theo gió thổi xoay tròn, rất nhanh thành biển lửa. ít nha hoàn bà tử cùng tiểu hòa thượng đều cầm theo thùng nước dập tắt lửa, nhưng lửa cháy quá lớn, nước xa cứu được lửa gần.



      Lục ma ma muốn lao vào nhưng lại bị nha hoàn bên cạnh ngăn lại, bà ta sốt ruột hô to: "Lão phu nhân còn ở bên trong..."


      Mọi người xung quanh đều lo chữa cháy, ai dám lao vào cứu Tần lão phu nhân.


      Tần Thư Dao lập tức đoạt lấy chậu gỗ của nha hoàn, sau đó đổ nước lên người, ngay sau đó lập tức lao vào. Tốc độ của nàng quá nhanh, nha hoàn bà tử bên cạnh còn chưa phản ứng kịp, liền nhìn thấy Tần Thư Dao liều lĩnh lao vào.


      Lúc này ở cách đó xa, có nam tử mặc áo bào màu đen vạt áo thêu hoa văn màu trắng, đầu đội tử kim quan, nhìn thấy nữ tử bé lao vào đám cháy, khóe miệng nâng lên, sau đó lạnh lùng với người bên cạnh: "Còn nhanh dập lửa!"


      Thị vệ bên cạnh lập tức theo đám tiểu hòa thượng lấy nước, mà Mộ Thiếu Dục cũng lao vào.


      Phòng trong đều là khói, trận hỏa hoạn này xảy ra khi Tần lão phu nhân còn ngủ say, giờ phút này bà ấy kinh hoàng tránh ở góc tường, biết nên làm thế nào cho phải.


      Lửa càng cháy càng mạnh, mấy cột trụ đều cháy, ngọn lửa cháy thẳng lên trung, vô số đốm lửa bay ra trong phòng.


      Tần Thư Dao rất nhanh tìm được Tần lão phu nhân, hai tay vội vàng lôi kéo cánh tay của Tần lão phu nhân, hô lớn: "Tổ mẫu, nhanh đứng dậy!"


      Tần lão phu nhân bao giờ gặp qua tình huống thế này, cho nên sớm bị dọa cho hai chân mềm nhũn, nhìn thấy Tần Thư Dao giống như là bắt được cọng cỏ cứu mạng, lập tức nắm chặt cánh tay của nàng.


      Có lẽ là vì kiếp trước bị lửa thiêu cháy, kiếp này nàng liền sợ, Tần lão phu nhân gắt gao cầm lấy cánh tay của Tần Thư Dao, sau đó theo nàng cùng nhau chạy ra bên ngoài, nhưng lửa cháy quá lớn, cái bàn cũng bị cháy sạch.


      Đường phía trước bị lửa ngăn lại, thế này càng thêm nguy hiểm, bọn họ được bao xa, cột nhà liền sập xuống, vừa vặn rơi xuống nơi Tần lão phu nhân tránh né vừa nãy.


      Tần lão phu nhân nhìn lại, kinh hãi trận, dưới chân càng thêm nhũn ra.
      Nơi nơi đều là lửa, y phục của Tần Thư Dao ướt nên dễ cháy, mà lúc này lửa bắn lên người của Tần lão phu nhân, liền nhanh chóng biến thành ngọn lửa, Tần Thư Dao vội vàng dập tắt ngọn lửa người của Tần lão phu nhân, sau đó lại cởi áo ngoài ướt sũng khoác lên người Tần lão phu nhân.


      "Làm sao bây giờ? Bây giờ ra được sao?" Tần lão phu nhân nhìn ngọn lửa gần như chiếm lấy bọn họ, sốt ruột .

      Bọn họ bị nhốt ở bên trong cái vòng hẹp, phía trước là lửa lớn phía sau cũng thế. Tần Thư Dao tin đời này cũng bị lửa thiêu chết, cái cảm giác thống khổ khi bị lửa thiêu cháy nàng vĩnh viễn muốn cảm nhận lại.


      Tần Thư Dao vội vàng trấn an : "Tổ mẫu, có việc gì, nhất định chúng ta có thể trốn ra ngoài."


      lúc bọn họ hết đường xoay xở, bỗng nhiên lao vào nam tử tuổi còn trẻ, nhanh chóng che chắn ở trước mặt bọn họ, sử dụng kiếm hình thành con đường , sau đó la lớn: "Chạy nhanh ra ngoài!"


      Thấy được đường sống, Tần Thư Dao vội vàng đỡ Tần lão phu nhân nhanh chóng xông ra ngoài, chỉ là mới tới trước cửa nam tử kia bỗng nhiên ngừng lại, nhanh chóng cởi áo bào người xuống, sau đó khoác lên người Tần Thư Dao, lạnh lùng : "Bên ngoài đều là người."


      Vừa rồi vì cứu người cho nên Tần Thư Dao hề e dè, nhưng tại có hi vọng cứu mạng, nàng mới phát bản thân chỉ mặc bộ áo trong đơn bạc, bởi vì trận hỏa hoạn nên y phục sớm bị đốt thành đám lỗ .


      Tần Thư Dao cảm kích nhìn thoáng qua nam tử trước mắt, vội vàng mặc vào, sau đó mới đỡ Tần lão phu nhân ra ngoài.


      Lục ma ma nhìn thấy hai người Tần Thư Dao cùng Tần lão phu nhân ra từ trong phòng, vội vàng chạy tới, sốt ruột "Có bị thương ?"
      Phong Vũ Yên, huyenlaw68, tú cầu3 others thích bài này.

    2. Cố Huân Nhiên

      Cố Huân Nhiên Well-Known Member

      Bài viết:
      473
      Được thích:
      1,256
      Chương 6: Lão phu nhân thăm dò mọi người.
      Edit: hoa hồng


      Lúc này lửa vẫn còn lan tràn như trước, mặt Tần Thư Dao đều là tro bụi, nhưng người có bị thương.

      Tần Thư Dao vội vàng kiểm tra thân thể của Tần lão phu nhân vòng, phát có vết thương gì mới thở phào nhõm.


      "May mà có đại tiểu thư, bằng lão nô biết nên làm thế nào cho phải!" Lục ma ma mừng đến phát khóc, lại thấy thiếu niên bên cạnh thân tro bụi, cúi người thi lễ cảm kích : "Đa tạ cứu giúp!"


      Tần lão phu nhân cũng vui mừng, cảm thấy bản thân nhìn sai đại tôn nữ của mình, nghĩ tới con bé vậy mà có gan lại sáng suốt như vậy, dám tự mình lao vào cứu người.


      Tần Thư Dao cũng cúi người thi lễ với Mộ Thiếu Dục: "Đa tạ công tử kịp thời cứu giúp, chúng ta bỏ mạng ở trong đám cháy rồi!"


      Kiếp trước Tần lão phu nhân cũng được gã thiếu niên cứu ra, chỉ là vì vào quá trễ, cho nên Tần lão phu nhân mới bị tàn tật. Vừa rồi may mắn kịp thời xuất , cho nên bọn họ bình an vô chạy ra. Xem ra cho dù là sống thêm đời số việc có số người cũng vẫn xuất .


      Mộ Thiếu Dục tiếp nhận áo choàng từ gã thị vệ đưa cho , sau đó hơi hơi vuốt cằm: " cần khách khí, bổn vương nghe các ngươi là mẫu thân của gia sư cho nên mới tới." (gia sư ở đây là thầy giáo ý)


      Như vậy nếu phải là mẫu thân của gia sư nhà , có phải là thấy chết cứu ?

      Tần Thư Dao bất đắc dĩ cười cười, mặc kệ thế nào người này vẫn là giúp nàng.


      " ra là Tam điện hạ, đa tạ Tam điện hạ cứu giúp." Lúc này Tần lão phu nhân mới nhìn thiếu niên trước mắt, vội vàng cúi người cung kính .


      Mộ Thiếu Dục lạnh lùng : " cần khách khí."


      Tần Thư Dao lâm vào trầm tư, nhớ lại đủ loại kiếp trước, đối với dung mạo của Mộ Thiếu Dục này nàng có ấn tượng gì, nhưng chuyện có liên quan đến biết ít. Bởi vì kiếp trước Hàn Thế Quân càng muốn quyền quý, cho nên cũng có chân trong việc tranh đấu của các hoàng tử. Khi đó Tần Thư Dao còn vì bày mưu tính kế, tại nghĩ đến nàng là ngu xuẩn đến cực điểm, nam nhân kia chẳng qua là lợi dụng nàng mà thôi.


      Phương Trượng cũng sốt ruột tới, trận hỏa hoạn này tuy , nhưng còn chưa dập tắt toàn bộ, nhíu chặt lông mày, hai tay hợp thành chữ thập niệm câu "A di đà phật".


      Phương Trượng đến trước mặt Tần lão phu nhân, trong giọng mang theo xin lỗi: " để thí chủ sợ hãi, lão nạp mau chóng điều tra nguyên nhân, cho thí chủ công đạo!"


      Tần Thư Dao lên phía trước đỡ Tĩnh Nguyệt, giọng hỏi: "Còn có phòng nào khác ? Tổ mẫu ta lớn tuổi, lại bị kinh hách, sợ là thân mình chịu nổi."


      "Vừa vặn ở chỗ của ta còn mấy gian sương phòng, bằng tới trong viện của ta ." Mộ Thiếu Dục giọng .

      Tần lão phu nhân lập tức cười : "Như thế liền phiền toái điện hạ rồi!"


      Tần Thư Dao ngẩng đầu nhìn, nhìn trận hỏa hoạn bị dập tắt lâm vào trầm tư, nàng cảm thấy trận hỏa hoạn này đến quá trùng hợp, hôm qua bọn họ mới thấy được Quý ma ma, tối nay liền xảy ra hỏa hoạn. Hơn nữa Trà Hương còn biến mất thời gian, chuyện này có liên quan gì với nhau hay ?


      Mộ Thiếu Dục sai người dọn ra bốn gian sương phòng, Tần Thư Dao cùng Tĩnh Nguyệt ở chung chỗ, mà Tần lão phu nhân do Lục ma ma ở bên cạnh hầu hạ, hai phòng còn lại ba người chen chung phòng.

      Bởi vì buổi chiều Ngụy Tử bị phạt quỳ dám hé răng, mà Trà Hương tự nhận là người bên đại phu nhân, lại tức giận trong lòng vì cùng hai nha hoàn ở chung phòng, chỉ là nàng ta lại dám tới trước mặt Tần Thư Dao cầu đổi.

      Ngày thứ hai, Tần Thư Dao dậy rất sớm, liền nhìn thấy nơi ngày hôm qua bọn họ ở, sớm biến thành mảnh phế tích, mà lúc này đám tiểu hòa thượng còn dọn dẹp.


      "Chúng ta phát ở trong phòng thí chủ, có ít dầu hỏa, hơn nữa chúng ta cũng phát dầu hỏa ở phía sau tường, chỉ là về phần người nào phóng hỏa, tại chúng ta còn chưa có tra ra."


      Tần Thư Dao lẳng lặng đứng ở bên cạnh Tần lão phu nhân, nghe phương trượng cùng Tần lão phu nhân giải thích nguyên nhân.


      Nếu Tần lão phu nhân bị thiêu chết, hoặc là vì trận hỏa hoạn này thiêu phế đôi chân, như vậy người được lợi chỉ có mình Ngô thị.


      Mặc dù Tần lão phu nhân có ba con trai, nhị lão gia là thứ xuất lại yếu đuối vô năng, mà tính cách của Nhị phu nhân cũng giống như nhị lão gia, căn bản là quản được. Tam phòng tuy là con trai trưởng nhưng lại nhất, xuất thân của Lại thị cũng tệ, đáng tiếc tâm kế thâm hậu bằng Ngô thị, lại kiêu căng tùy hứng, cũng thể khiến Tần lão phu nhân thích. Chỉ có đại phòng Ngô thị mặt luôn ôn nhu hiền lành, giúp đỡ Tần lão phu nhân quản lý chuyện nhà gọn gàng ngăn nắp, nhưng làm chủ Tần gia thực ra là Tần lão phu nhân.


      Tần lão phu nhân đồng ý uỷ quyền, Ngô thị ghi hận trong lòng. Chỉ có Tần lão phu nhân chết hoặc tàn phế, Ngô thị mới chân chính bắt được uy quyền của Tần gia.

      Chẳng lẽ là Ngô thị đặc biệt phái người, vụng trộm lên núi phóng hỏa?


      Tần Thư Dao cười lạnh trong lòng, lần này ngay lúc nàng chuẩn bị lại đặc biệt đưa cho nàng Trà Hương, chừng chính là nội ứng ngoại hợp, hoặc là Ngô thị muốn Tần Thư Dao cũng bị thiêu chết.



      Chính là nàng bất hạnh có chứng cớ, thể tùy ý ra ý tưởng trong lòng, nếu làm tốt ngược lại còn có thể biến khéo thành vụng, để Tần lão phu nhân cảm thấy nàng là người lòng dạ hẹp hòi cố ý hãm hại kế mẫu. Vậy mất nhiều hơn được.
      Tần lão phu nhân đại nạn chết, đối với nguyên nhân xảy ra hỏa hoạn lần này cũng là nghi hoặc thôi, hơn nữa nghe Phương Trượng giải thích ràng là có người cố ý phóng hỏa.


      "Như vậy còn làm phiền Phương Trượng điều tra giúp." Tần lão phu nhân nhíu mày .


      Xem ra trận hỏa hoạn này có đơn giản như vậy, chỉ là đến tột cùng là người nào phóng hỏa Tần lão phu nhân nhất thời nghĩ ra.


      Sau khi tiễn bước Phương Trượng, Tần lão phu nhân liền với Lục ma ma: "Ngươi tự mình trong phủ chuyến là chùa bị cháy, mà ta bởi vì trận hỏa hoạn này mà bị thương, để bọn họ phái người tới đón ta xuống núi. Ngươi hiểu ?"

      Lục ma ma theo Tần lão phu nhân vài chục năm, tự nhiên hiểu dụng ý trong lời của Tần lão phu nhân, bà lập tức gật đầu tiếng "Vâng". Sau đó liền mang theo hai nha hoàn cùng nhau xuống núi.


      Tần Thư Dao đưa cho Tần lão phu nhân ly trà nóng, sau đó giọng : "Tổ mẫu vẫn là nghỉ tạm trước , ngày hôm qua cũng bị kinh hách ít."


      Tần lão phu nhân nhàng lắc đầu, mặt tuy rằng còn có chút lạnh nhạt, nhưng trong giọng lại trở nên ôn hòa hơn rất nhiều: "Ta nơi nào còn ngủ được. Ngày hôm qua may mắn có cháu, bằng cái lão già khọm như ta đây sợ là muốn Diêm vương điện rồi."


      Tần Thư Dao cúi đầu mỉm cười, xem ra Tần lão phu nhân cũng hoài nghi trận hỏa hoạn này, phải là đơn giản như mặt ngoài vậy, hơn nữa hiển nhiên là Tần lão phu nhân đều nghi ngờ ba vị phu nhân trong phủ.


      Sau khi Tần gia nhận được tin tức, lập tức thúc ngựa đuổi tới trong chùa Bạch Mã, đám người nhìn thấy Tần lão phu nhân nằm ở giường càng thêm lo lắng vạn phần.


      Ngô thị liền lập tức gục đầu vào bên giường của Tần lão phu nhân khóc : "Tới cùng là phát sinh chuyện gì hả? Vài ngày trước phải vẫn còn tốt sao?" xong lại quay đầu hỏi Tần Thư Dao: " phải con chăm sóc lão phu nhân tốt sao? Sao lại sương phòng lại có thể cháy hả?"


      Ngô thị ra những lời này, nếu Tần lão phu nhân có xảy ra chuyện gì hay, đều là lỗi của Tần Thư Dao.


      Có Ngô thị đầu, nhất thời trong phòng toàn là tiếng khóc, Tần lão phu nhân cau mày lạnh lùng : "Sương phòng bị cháy liên quan gì đến nó, đám các ngươi ngừng khóc cho ta, khóc lóc khiến ta đau cả đầu!"


      Ngô thị vừa bị Tần lão phu nhân quát, lập tức dám hé răng, chỉ đứng ở bên ngừng lau nước mắt.


      Tần Thư Dao lên phía trước bước, giọng : "Vừa rồi Phương Trượng phát ở trong phòng tổ mẫu có rất nhiều dầu hỏa, ngay cả góc tường mà tổ mẫu tránh cũng đầy dầu hỏa, trận hoả hoạn này là có người cố ý phóng hỏa."
      Phong Vũ Yên, huyenlaw68, tú cầu3 others thích bài này.

    3. Cố Huân Nhiên

      Cố Huân Nhiên Well-Known Member

      Bài viết:
      473
      Được thích:
      1,256
      Chương 7 Khả Cầm chịu nhục được che chở.


      Tần Lương vội vàng hỏi: "Là ai đáng giận như vậy, vậy mà muốn mưu hại tính mạng của mẫu thân!"


      Tam lão gia Tần Tu : "Mẫu thân bị thương ở đâu? Chúng con đặc biệt mời Phùng thái y lên núi." xong liền sai người mời Phùng thái y vào.


      Lại thị cũng vội vàng thân thiết ; "Đúng vậy, chúng con vừa nghe Lục ma ma người bị thương, liền lập tức vượt núi. Trăm nghìn lần được xảy ra chuyện gì!"


      Chỉ có người chi thứ hai tương đối chất phác, ngây ngốc đứng ở bên, biết nên khóc hay là nên tìm thái y.


      Tần lão phu nhân khẽ lắc đầu: "Ta cũng có gì đáng ngại, chỉ bị chút kinh hách mà thôi, may mắn Dao Nhi gan lớn, dám lao vào đám cháy cứu ta, bằng cái mạng già này của ta sớm còn rồi."


      đám người nghe xong sau, lập tức nhìn về phía Tần Thư Dao, Tần Thư Dao hơi cúi đầu: "Chỉ cần tổ mẫu bình an vô là tốt rồi."


      Ngô thị cười : "Mẫu thân biết con rất hiếu thuận, cho nên mới cho con cùng lão phu nhân đến dâng hương!"


      Thái độ của bà ta biến hóa quá lớn, vừa rồi còn chỉ trích Tần Thư Dao chăm sóc tốt, lúc này lại khích lệ nàng.


      Lại thị hèn mọn nhìn nàng cái, sau đó mới cười : "Lão phu nhân có việc gì là tốt rồi, chúng con cũng là sợ bóng sợ gió hồi, chỉ là thái y cũng theo lên núi, vẫn là nên để thái y bắt mạch cho mẫu thân chút ."


      xong liền để Phùng thái y lên bắt mạch, sau khi Phùng thái y bắt mạch cảm thấy có gì đáng ngại, chỉ bị chút kinh hách, mới bốc ít thuốc an thần bổ não.
      Mọi người kinh hãi hồi, sau đó lại trận bảy miệng tám lời, là ai ghê tởm như vậy nhất định phải tra ra hung thủ...


      Sau khi Tần Lương biết là do Tam hoàng tử Mộ Thiếu Dục học trò của mình cứu bọn họ ra, vốn định tự mình lời cảm tạ, chỉ là đối phương sớm xuống núi.
      Sau đó lại hỏi hòa thượng trong chùa cùng nha hoàn Tần lão phu nhân mang theo, căn bản là có thu hoạch gì, loại trừ khả năng những người này đem dầu hỏa vào chùa, chút manh mối đều có.


      Mọi người đều sợ Tần lão phu nhân xảy ra chuyện, hôm đó liền mang Tần lão phu nhân tiếp trở về Yên kinh.


      Trở lại trong phủ, mỗi ngày Tần Thư Dao đều đến trước mặt Tần lão phu nhân hầu hạ, sau khi cứu Tần lão phu nhân trong trận hỏa hoạn kia ra, thái độ của Tần lão phu nhân đối với Tần Thư Dao cũng thay đổi ít, cũng hòa ái hơn rất nhiều.


      Ngày hôm đó Tần Thư Dao giống như ngày thường, đến Vinh Thọ viện hầu hạ Tần lão phu nhân, nàng ngồi xổm xuống nhàng mà giúp đỡ lão phu nhân xoa bóp chân.


      Tần lão phu nhân cười : "Lần trước cháu cứu ta, có cầu gì ?"

      Tần Thư Dao lắc đầu lại cười : "Bà là tổ mẫu của cháu, cháu há có thể thấy chết cứu! Hơn nữa cháu là đại tiểu thư của Tần gia, sao có thể tham lam đồ của tổ mẫu chứ?"


      Tần lão phu nhân cực kỳ hài lòng với câu trả lời của Tần Thư Dao, bỗng nhiên lại nghe thấy Tần Thư Dao giọng nỉ non : "Chỉ là Cầm Nhi..."
      tại nghe Tần Thư Dao thở dài, còn tưởng bị ủy khuất gì, liền cau mày hỏi: "Sao thế?"

      Tần Thư Dao vội vàng lau sạch nước mắt trong mắt, chỉ là trong giọng vẫn mang theo đau buồn: "Thân thể của Cầm Nhi luôn luôn tốt đành, từ đầu năm lại bắt đầu ốm đau dậy nổi. Hôm qua cháu còn nhìn Cầm Nhi, kết quả lại thấy nha hoàn bên người nó đều chạy chơi đùa, nó muốn uống miếng nước cũng có người hầu hạ, nha đầu sắc thuốc cũng có, cháu liền xem thử thuốc nấu chưa, liền thấy nha đầu này lười biếng đổ nước lạnh vào trong nồi thuốc!"


      "Buồn cười, thiên kim tiểu thư Tần gia ta sao có thể bị như thế." Nghe vậy lão phu nhân tức giận vỗ lên bàn, sau đó đứng lên : ", ta ngược lại muốn xem thứ nha đầu nào dám dĩ hạ phạm thượng!"


      Tần Thư Dao vội vàng đứng lên, theo phía sau lão phu nhân, bên trong đôi mắt thoáng qua mỉm cười, đám nha hoàn này đều là người của Ngô thị, còn những thứ thuốc này...


      Tần lão phu nhân luôn luôn ăn chay niệm phật, trừ bỏ ba con dâu đến thỉnh an, còn lại rất ít lại ở bên ngoài. đường thẳng tới Thấm Hương Viện của Tần Khả Cầm, quả nhiên nhìn thấy đám nha hoàn đá cầu ở trước cửa viện, sau khi nhìn thấy Tần lão phu nhân mới vội vã cúi đầu đứng nghiêm.


      Tần lão phu nhân nhìn những nha hoàn này, sau đó với Lục ma ma: "Đợi lát nữa gọi Nha bà tử tới, bán những nha hoàn này cho ta!"


      Lời này vừa ra, những nha hoàn kia lập tức quỳ xuống kêu khóc lên.


      Lục ma ma lại lạnh lùng : "Nếu ai dám kêu, liền bị đánh ba mươi trượng."


      Lời này vừa ra quả nhiên còn ai dám nỉ non, Tần lão phu nhân lại tiếp tục về phía trước, nhìn thấy cửa phòng của Tần Khả Cầm vẫn đóng, đứng ở cửa là ba tiểu nha hoàn chuyện phiếm, vậy mà còn cầm trái cây tay ăn, lão phu nhân càng buồn bực thôi, liếc mắt ra hiệu cho Lục ma ma, Lục ma ma lập tức hiểu được, mang theo người nhìn nha hoàn nấu thuốc cho Tần Khả Cầm.


      Tần lão phu nhân cũng để ý đám nha hoàn này, trực tiếp đẩy cửa tiến vào, lại nhìn thấy Tần Khả Cầm bởi vì ốm yếu mà gương mặt gầy guộc, ánh mắt mở to nhìn chằm chằm cái màn màu xanh nhạt đến ngẩn người. Nghe thấy động tĩnh khỏi giật nảy mình, nhìn thấy Tần lão phu nhân càng thêm kinh sợ, sững sờ nằm giường cũng biết nên làm thế nào cho phải.

      Ngụy Tử vội vàng ra phía trước nâng Tần Khả Cầm dậy, Tĩnh Nguyệt muốn rót nước, lại phát đều là nước lạnh.


      Tần lão phu nhân sớm buồn bực thôi, bà chỉ vào ba người nha hoàn đứng ngoài cửa nổi giận : "Đám nha hoàn các ngươi dùng để làm gì? Ngay cả chút nước nóng cũng có? Ta thấy các ngươi chán sống rồi phải ?"


      Ba nha hoàn kia vội vàng quỳ gối đất, mà lúc này Lục ma ma cùng hai nha hoàn trở lại, Lục ma ma đến trước mặt Tần lão phu nhân giọng : "Quả nhiên giống như đại tiểu thư , dám dùng nước lạnh đổ vào."


      "Gọi đại phu nhân tới đây cho ta!" Lão phu nhân nhìn thoáng qua Tần Khả Cầm ngồi ở đầu giường suy nhược vô thần, trong lòng càng buồn bực thôi.


      Tần Thư Dao bảo Tĩnh Nguyệt chuẩn bị ít nước ấm cùng cháo trắng đến, sau đó cũng thấp giọng khóc lên: "Khi muội muội ở trong bụng của mẫu thân mang bệnh, nên được chăm sóc cho tốt, ngờ lại bị đám nha hoàn này khinh thường như vậy."


      Tần lão phu nhân cau mày, trong ngày thường bà thích thấy hai người tỷ muội bọn họ, lại ngờ rằng đám nha hoàn này lại dám ở đầu chủ tử tác oai tác quái.
      Lục ma ma càng cảm thấy hai người tỷ muội bọn họ đáng thương, Ngô thị đối với bọn họ đều là mặt nhiệt tình nhưng lại lạnh nhạt cực kỳ, Tần đại lão gia càng bị Ngô thị ảnh hưởng chỉ cưng chìu Tam tiểu thư cùng Ngũ thiếu gia, lại ngờ rằng đám nha hoàn phía dưới lại làm thế này.


      "Lão phu nhân đừng tức giận, lão nô cho người mời Nha bà tử, lát nữa đến. bằng cho Nhị tiểu thư chọn ít nha hoàn đáng tin cậy?"

      Đề nghị này của Lục ma ma rất tốt, Tần Thư Dao sở dĩ mang theo lão phu nhân đến chính là muốn đuổi tất cả người của Ngô thị, thuận tiện để Tần lão phu nhân thấy Ngô thị giả nhân giả nghĩa.

      Tần lão phu nhân suy nghĩ lát : "Cũng tốt, Bạch Linh của ta cũng tệ, đợi lát nữa bảo nàng ta dọn dẹp chút, cho nàng ta đến nơi này chiếu cố Nhị tiểu thư ."
      Tần Thư Dao nghe xong những lời này của lão phu nhân lập tức cúi người thi lễ: "Cháu thay Cầm Nhi cảm ơn tổ mẫu."


      Kiếp trước Tần Thư Dao biết thân thể của muội muội tốt, lại bị Ngô thị khi dễ như vậy, nhưng lại nghĩ ra biện pháp gì giúp đỡ, chỉ sợ làm Tần đại lão gia càng thêm xa cách bọn họ.


      Sau lúc lâu, Ngô thị liền vội vội vàng vàng chạy tới, bà ta thấy đám nha hoàn đều quỳ liền chau mày, nha hoàn bên trong Thấm Hương Viện này đều là bà đưa tới, đám nha hoàn này sở dĩ lớn mật như vậy cũng là do bà giật dây.
      Phong Vũ Yên, huyenlaw68, tú cầu3 others thích bài này.

    4. Cố Huân Nhiên

      Cố Huân Nhiên Well-Known Member

      Bài viết:
      473
      Được thích:
      1,256
      Chương 8 Ngô thị bị phạt cam lòng.

      "Đây rốt cuộc là xảy ra chuyện gì?" Lão phu nhân nhìn Ngô thị phẫn nộ quát: "Ngươi làm đương gia chủ mẫu thế nào? Quỳ xuống cho ta!"


      Ngô thị còn chưa từng bị như vậy trước mặt nhiều người, bị lão phu nhân trách cứ như vậy, nhất thời có chút xuống đài được, đứng ở chỗ nhưng có ý tứ quỳ xuống.


      Tần lão phu nhân thấy bà ta cũng dám ngỗ nghịch với bà: "Lá gan của ngươi càng lúc càng lớn, nha hoàn phía dưới bị ngươi quản thành như vậy, ta ngay cả phạt ngươi cũng được! Tốt tốt lắm, cái lão bà tử ta đây quản nổi con dâu đứng bất động như vậy, ta quản con trai của ta!" xong liền bảo Lục ma ma gọi Tần đại lão gia Tần Lương đến đây.


      Ngô thị đâu nào muốn ngỗ nghịch lão phu nhân, chỉ là hề nghĩ rằng hôm nay lão phu nhân lại buồn bực như thế, lúc này bà cũng bất chấp thể diện, lập tức bịch tiếng quỳ xuống đất: "Lão phu nhân, là con dâu quản giáo nghiêm. Ngài muốn đánh muốn phạt tùy!"


      Tần lão phu nhân buồn bực thôi, đối với thái độ nhận sai của Ngô thị như vậy, càng thấy chẳng qua là qua loa cho xong: "Hừ, ta dám."


      Trong lòng Ngô thị thầm kêu tốt, nha hoàn trong viện này đều là người của bà, hôm nay lại vừa vặn bị lão phu nhân bắt được, nếu sau khi Tần Lương đến đây, sợ rằng chính mình gặp trận quở trách ngừng, bà ngẩng đầu nhìn thoáng qua Tần Thư Dao luôn luôn đứng ở bên, khỏi nhíu mày, từ lần Tần Thư Dao cứu Tần lão phu nhân trong trận hỏa hoạn kia ra, Tần lão phu nhân đối xử với Tần Thư Dao tựa hồ thay đổi ít.


      Tần Thư Dao nhìn bộ dạng lúc này của Ngô thị cười lạnh trong lòng, mặt vẫn còn ra vẻ đành lòng: "Tổ mẫu, sợ là mẫu thân cũng biết đám nha hoàn này lại dám làm như thế!"


      "Nó biết? Vậy nó quản gia để làm gì, vậy mà ngay cả chút chuyện này cũng quản được, còn bằng ta kêu lão tam gia đến quản."


      Lời này vừa ra sắc mặt của Ngô thị càng thêm khó coi, bởi vì đại bộ phận uy quyền của Tần gia còn nằm trong tay Tần lão phu nhân, Ngô thị tuy rằng giúp đỡ quản gia, nhưng đại đa số đều nghe Tần lão phu nhân, bà nhịn nhiều năm như vậy rốt cục nhịn đến Tần lão phu nhân lớn tuổi hoa mắt, làm sao bà có thể nguyện ý uỷ quyền.


      Sau lúc lâu, Tần Lương vội vàng chạy tiến vào, mà Tần Tuyết Như nghe được tin tức cũng vội vàng chạy lại, nhìn thấy Ngô thị quỳ mặt đất cũng vội vàng quỳ xuống, khóc : "Bà nội, mẹ cháu phạm phải chuyện sai gì? Cháu nguyện ý chịu phạt thay!"


      Nhìn Tần Tuyết Như nhu thuận hiểu chuyện như thế, Tần lão phu nhân bớt giận, lại nhìn thoáng qua Tần Lương đứng cúi đầu ở bên lạnh lùng : "Mẹ biết con trong ngày thường ở bên ngoài làm việc, rảnh quản lý việc vặt trong nhà, nhưng như thế nào Cầm Nhi cũng là con ruột của con, sao con có thể trơ mắt nhìn bọn hạ nhân làm như thế với con bé?"


      Tần Lương nhìn thoáng qua Tần Khả Cầm nằm nghiêng ở giường bệnh hai hàng lông mày nhíu chặt, vừa rồi lúc đến đây có người bẩm báo mọi chuyện cho ông nghe, ông nhìn thoáng qua Ngô thị quỳ mặt đất : "Là do con trai quản giáo nghiêm, về sau bao giờ phạm lỗi như vậy nữa."


      Tần lão phu nhân thấy thái độ Tần Lương như thế, trong lòng cũng hết giận: "Mẹ cấp cho Cầm Nhi hai bà tử trung hậu, về sau bọn họ chuyên môn phụ trách ăn uống cùng nấu thuốc cho Cầm Nhi, mẹ còn cấp cho Cầm Nhi chọn mười nha hoàn. Về phần đám nha hoàn này toàn bộ bị đánh ba mươi trượng, sau đó giao cho Nha bà tử bán."


      Đây là Tần lão phu nhân tín nhiệm Ngô thị, Tần Thư Dao nghe xong khóe miệng lộ ra nụ cười yếu ớt, xem ra bước này vô cùng tốt, về sau thân thể của Tần Khả Cầm được điều dưỡng tốt, cũng đến mức cả đời vô sinh.


      Sắc mặt Ngô thị có chút khó coi, nhưng cũng biết lần này là do đám nha hoàn đó sai quá mức, bà cũng dám tranh cãi, chỉ có thể cúi đầu dám hé răng.
      "Về phần đại phu nhân..." Tần lão phu nhân trầm tư lát, Ngô thị đúng là sợ hãi Tần lão phu nhân đoạt quyền quản gia của bà, vẻ mặt khẩn trương sốt ruột nhìn Tần lão phu nhân.


      Tần lão phu nhân dừng chút sau lại : "Từ trước ta vốn tưởng rằng ngươi mặc dù phải là mẹ đẻ bọn nó, nhưng cũng đến mức hà khắc như thế. thời xem ra ngươi cũng là người biết tốt xấu. Đám nha hoàn này cũng như thế được khoảng thời gian rồi, ngươi cũng chưa từng đến xem Cầm Nhi, như vậy liền phạt ngươi nửa năm tiền tiêu vặt."

      Ngô thị nghe xong trong lòng thở dài nhõm hơi, bà còn tưởng là muốn đoạt lại quyền quản gia của bà, nghĩ tới chẳng qua là nửa năm tiền tiêu vặt. Chính là những lời này có chút nặng, Tần Lương đứng ở bên sắc mặt tình bất định, Ngô thị biết đợi lát nữa bản thân còn phải cùng Tần Lương giải thích phen.

      Ai biết được Tần Tuyết Như quỳ ở bên, lại cảm thấy mẫu thân của mình bị ủy khuất, khóc : "Bà nội bất công, mẹ con mỗi ngày bận rộn công việc trong nhà, nơi nào có rảnh đến xem nhị tỷ. ràng chính là nhị tỷ bản thân yếu đuối, quản đám hạ nhân này được làm sao lại đẩy đến người mẹ con. Nếu nhị tỷ mạnh mẽ chút, cho dù là bệnh đám nha hoàn này cũng đến mức khi nhục tỷ ấy như vậy."


      Lời này quả là lời , lqd chỉ là Tần Khả Cầm vài năm nay bị Ngô thị dưỡng cho thân mình càng ngày càng mảnh mai, tính tình cũng trở nên càng thêm mềm mại, huống chi đám nha hoàn đó đều là nghe Ngô thị sai sử, càng thêm đặt Tần Khả Cầm ở trong mắt.


      Vừa rồi Tần lão phu nhân còn cảm thấy Tần Tuyết Như hiểu chuyện, lại nghĩ rằng con bé vậy mà cũng dám ngỗ nghịch với mình, sắc mặt cũng trở nên khó coi: "Vậy ý của cháu là bà nên phạt nhị tỷ của cháu?"


      d đ lqd Tần Tuyết Như căn bản là có cảm nhận được vui trong giọng của Tần lão phu nhân, khóc : "Nhị tỷ thân mình suy nhược thể phạt, nhưng tiền tiêu vặt hàng tháng của tỷ ấy cũng có phần..."


      "Bành" tiếng Tần lão phu nhân nổi giận đùng đùng vỗ xuống bàn tròn, Tần Tuyết Như giật nảy mình, Tần lão phu nhân mắng Ngô thị: "Đây là con tốt mà ngươi dạy dỗ đó."


      Sắc mặt Tần Lương càng thêm khó coi, ông cũng buồn bực Ngô thị quản gia nghiêm, lại nghĩ rằng con cũng chỉ biết thiên vị phạm mẹ đẻ, mà để ý tình cảm tỷ muội: "Trở về úp mặt vào tường sám hối cho ta, có lệnh của ta cho phép ra ngoài."


      Tần Tuyết Như vốn tưởng rằng giúp đỡ Ngô thị, lại nghĩ rằng bản thân cũng dính dáng vào, nàng chỉ cảm thấy phục, mắt hồng hồng lên hô: "Con lại làm sai vì sao phải phạt con!" diễn_đàn_lê_quý_đôn


      Tần Lương biết con của ông luôn luôn ngang ngược tùy hứng, lại nghĩ rằng lại hiểu chuyện như vậy, lại sợ chọc Tần lão phu nhân mất hứng, vội vàng với Quý ma ma bên người Ngô thị: "Chạy nhanh kéo con bé xuống cho ta, miễn cho ở trong này mất mặt xấu hổ, chọc lão phu nhân mất hứng!"


      Quý ma ma cũng thầm hận Tần Tuyết Như, vội vàng kéo Tần Tuyết Như xuống.
      Lúc này, Tần Thư Dao luôn luôn đứng ở bên gặp thời cơ cũng sai biệt lắm, liền ôn nhu : "Thỉnh tổ mẫu tha cho mẫu thân , vừa rồi tam muội cũng sai, mẫu thân ngày ngày đêm đêm bận rộn cũng rảnh đến nơi nhị muội. Hơn nữa đám nha hoàn đó cũng đều đổi rồi, nhị muội về sau cũng bị nha hoàn khi nhục!"


      Tần lão phu nhân nghe những lời này trong lòng càng thêm vừa lòng Tần Thư Dao, cảm thấy Tần Thư Dao biết đại thế lại hiểu chuyện, chính là hôm nay bà nhất định phải trách phạt Ngô thị rồi, lạnh mặt : "Con khó được mảnh hiếu tâm, chính là mẫu thân con phạm vào sai nên bị phạt."
      Phong Vũ Yên, huyenlaw68, tú cầu3 others thích bài này.

    5. Cố Huân Nhiên

      Cố Huân Nhiên Well-Known Member

      Bài viết:
      473
      Được thích:
      1,256
      Chương 9 Nhìn thấu việc Ngô thị hạ độc.


      Tần Thư Dao cũng chỉ cố ý giả bộ làm người tốt ở trước mặt mọi người mà thôi, nàng thậm chí còn cảm thấy Tần lão phu nhân phạt rất , chỉ là tất cả đều mới vừa bắt đầu mà thôi, trò hay còn ở phía sau. Bên trong đôi mắt của nàng thoáng qua chút cười lạnh, sau đó cúi đầu ra vẻ ưu thương.


      Tần lão phu nhân đứng lên, lạnh lùng : "Cầm Nhi thân mình tốt, nơi này nhiều người vây quanh như vậy cũng tốt với con bé, các ngươi đều xuống ."


      Hai chân Ngô thị sớm quỳ đến tê rần, nghe được lời của Tần lão phu nhân lập tức đứng lên, nhất thời đứng vững suýt chút ngã xuống đất, Tần Lương lại nhìn bà cái nào, tự mình nâng Tần lão phu nhân chuẩn bị ra cửa.


      Tần Thư Dao nhìn bọn họ giọng : "Tổ mẫu, con lưu lại cùng Cầm Nhi."


      "Cũng là nha đầu con hiểu chuyện, cùng con bé tán gẫu lát ." Tần lão phu nhân gật đầu .


      Sắc mặt Ngô thị càng trở nên khó coi, bà gả vào nhiều năm như vậy, chưa từng phải xấu mặt trước nhiều người như thế này.


      Sau khi tất cả mọi người ra ngoài, trong phòng bỗng chốc trở nên trống trải rất nhiều,
      Ngụy Tử luôn luôn hầu hạ Tần Khả Cầm, nhìn thấy Tần Thư Dao tới vội vàng lui về phía sau hai bước, sau đó dùng giọng điệu lấy lòng : "Nhị tiểu thư tại ngài ấy cảm thấy khát nước, bây giờ nô tì liền chuẩn bị cho ngài ấy ít nước ấm."


      Tần Thư Dao nhìn thoáng qua Ngụy Tử, khóe miệng nâng lên nụ cười lạnh, cũng để ý tới nàng ta mà quay đầu với Tĩnh Nguyệt: " phải ngươi vừa mới cầm nước ấm cùng cháo trắng sao, lấy ra cho muội ấy uống vài ngụm ."

      Ngụy Tử thấy Tần Thư Dao vẫn đối xử với bản thân lạnh lùng như trước, nhíu mày còn muốn tiếp tục lấy lòng, lại nghe Tần Thư Dao : "Nếu như ngươi nhàn rỗi vô , như vậy bên ngoài giúp nhị tiểu thư nấu thuốc ."


      Nghe vậy Ngụy Tử lập tức vui mừng cúi người thi lễ tiếng "Vâng" Sau đó bước ra ngoài.


      Sau khi Tần Khả Cầm uống xong, Tần Thư Dao thấy sắc mặt của muội muội có chút mệt mỏi, giọng : "Muội cảm thấy đỡ hơn nhiều chưa?"


      Tần Khả Cầm sớm phiền chán đám nha hoàn này, thế nhưng thân thể của nàng khoẻ lại có mẹ đẻ, Ngô thị hoàn toàn đến xem nàng, chỉ có thân tỷ này luôn luôn đến xem nàng, vốn cho rằng bản thân ngày qua ngày như thế, lại nghĩ rằng hôm nay Tần lão phu nhân, vậy mà trước mặt nhiều người bảo hộ mình như vậy, trong lòng khó tránh khỏi có chút vui mừng.


      Tần Thư Dao cũng biết suy nghĩ trong lòng của muội muội, kiếp trước Tần Khả Cầm luôn luôn yếu đuối, lúc nào cũng bị người khi nhục, kiếp này nàng quyết định muốn Tần Khả Cầm trở nên kiên cường hơn.


      Hôm nay nàng dẫn Tần lão phu nhân tới nơi này, trừ bỏ cho Ngô thị chút giáo huấn, đổi cho Tần Khả Cầm đám nô tài vô dụng này, càng hi vọng Tần Khả Cầm có thể học được cách bảo hộ bản thân thế nào.


      Nàng nhàng nắm tay của Tần Khả Cầm, ôn nhu : "Vừa rồi tam muội có chút quá đáng, nhưng dù sao muội cũng là chủ tử, sao có thể tùy ý để đám nô tài khi dễ muội như vậy. Lúc trước muội cảm thấy có mẹ đẻ ở bên cạnh có người thương, nhưng sau này muội hãy yên tâm, có tỷ ở đây tỷ tuyệt đối để bất kỳ kẻ nào khi nhục muội. Hơn nữa hôm nay muội cũng nhìn thấy, tuy rằng tổ mẫu lớn tuổi, nhưng bà cũng để cho thân cháu nhà mình bị hạ nhân khi nhục."


      Tần Khả Cầm nhớ tới bộ dạng tức giận vừa rồi của Tần lão phu nhân, rốt cục gật gật đầu, suy yếu : "Muội hiểu, để tỷ tỷ lo lắng rồi."


      Tần Thư Dao vui mừng cười cười, kiếp trước nàng luôn quá mức ích kỷ, cuối cùng mang tất cả đồ cưới mẹ đẻ để lại, làm hại Tần Khả Cầm ở Tần gia hay ở nhà chồng đều bị ghẻ lạnh, kiếp này nàng quyết định muốn bảo hộ muội muội này tốt, tuyệt để cho nàng nhận hết thống khổ như kiếp trước.

      Vài ngày nay Tần Thư Dao đều ở bên trong Hinh Hương Viện, nhưng mỗi ngày đều dành ra canh giờ, Vinh Thọ Đường cùng Tần lão phu nhân chuyện phiếm, sau đó lại nhìn Tần Khả Cầm.


      Tần lão phu nhân đưa tới mấy người nha hoàn chịu khó lại lanh lợi, chỉ mấy ngày ngắn ngủn mà sắc mặt của Tần Khả Cầm hồng nhuận hơn trước rất nhiều.


      Bởi vì chuyện này, Ngô thị vì để Tần lão phu nhân thay đổi cách đối xử với bà ta, để Tần Lương vui mừng, bà ta đưa cho hai người Tần Thư Dao cùng Tần Khả Cầm ít tổ yến cùng trang sức tốt nhất, Tần Thư Dao bảo Tần Khả Cầm được ăn tất cả những gì Ngô thị đưa tới, cất giữ những đồ kia, sau đó nàng lại giao toàn bộ mấy thứ này cho Trà Hương bảo quản.


      Qua hai ngày, Tần Thư Dao tự mình xuống bếp, lấy tổ yến Ngô thị đưa nấu cháo tổ yến, để Tĩnh Nguyệt bưng theo cùng đến Vinh Thọ Viện.

      Tần lão phu nhân ôm con mèo Ba Tư trong lòng, bàn tay nhàng vuốt ve đám lông mềm mại của nó. Con mèo này là tam lão gia đặc biệt mua từ vùng khác hiếu kính Tần lão phu nhân.


      Con mèo Ba Tư này toàn thân trắng như tuyết, con mắt như quả nho trong mắt toát ra cỗ linh khí, dáng vẻ lười biếng đáng đến cực điểm. Tần lão phu nhân thích, thường xuyên ôm nó phơi nắng ở trong sân.


      Tần Thư Dao lên phía trước cười : "Con mèo này là đáng ." xong cũng vươn tay muốn sờ thử.


      Nhưng còn chưa có sờ đến, con mèo Ba Tư từ người Tần lão phu nhân nhảy xuống, sau đó đến dưới chân Tĩnh Nguyệt, Tĩnh Nguyệt xảy tay cái, cẩn thận làm cháo tổ yến trong tay rớt mặt đất.


      Tần Thư Dao lập tức quay đầu phẫn nộ quát Tĩnh Nguyệt: "Sao ngươi lại cẩn thận như vậy!"


      Tĩnh Nguyệt vội vàng quỳ mặt đất cầu xin tha thứ : " phải nô tì cố ý."


      Tần lão phu nhân thấy con mèo kia vậy mà dừng bước lại, cúi người liếm liếm cháo tổ yến đất, cũng cười : " sao, cũng là con mèo này sợ gặp người lạ."

      Con mèo Ba Tư kia chỉ liếm liếm vài ngụm, sau đó lại lười biếng duỗi thắt lưng, là kiêu ngạo.


      "Tổ yến này là mẫu thân đặc biệt đưa huyết yến, trân quý, cháu vốn muốn cho tổ mẫu bồi bổ thân thể." Tần Thư Dao ảo não .


      Tần lão phu nhân lộ ra tươi cười ôn hòa: "Cháu có phần tâm ý này tốt rồi." xong lại ra lệnh nha hoàn dọn dẹp sạch .


      Nhưng được bao lâu Tần lão phu nhân lại thấy Mặc Hương nha hoàn bên người, vội vội vàng vàng tiến vào quỳ mặt đất, sốt ruột : " tốt, lão phu nhân con mèo kia chết..."


      "Cái gì!" Tần lão phu nhân đứng lên hỏi: "Chết như thế nào?"


      "Nô tì cũng biết, vừa rồi nô tì ôm nó trong viện phơi nắng, nhưng biết vì sao bỗng nhiên phát điên kêu to, sau đó liền té mặt đất miệng sùi bọt mép mà chết." Mặc Hương sợ bị phạt nên phủi sạch tất cả trách nhiệm: "Nô tì vừa rồi có cho nó ăn qua cái gì."


      Tần lão phu nhân nhíu chặt hai hàng lông mày, mà Tần Thư Dao lại bỗng nhiên kinh hoàng vô thố hét lên tiếng: "Chẳng lẽ là bát cháo tổ yến vừa rồi?"

      Vừa rồi mọi người đều thấy được con mèo Ba Tư kia liếm liếm mấy ngụm cháo tổ yến, mà vài ngày trước Ngô thị cũng đưa trước mặt mọi người.


      Tần lão phu nhân đen mặt, lạnh lùng : " gọi đại phu nhân tới đây." Sau đó lại với Tần Thư Dao: "Cháu mang tất cả tổ yến đều tới đây, cũng bảo cả Cầm Nhi mang tới đây."


      Hai mắt Tần Thư Dao rưng rưng nhìn thoáng qua Tĩnh Nguyệt, Tĩnh Nguyệt lập tức hiểu ý trở về Hinh Hương Viện.
      Phong Vũ Yên, huyenlaw68, tú cầu3 others thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :