1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Đích nữ muốn hưu phu - Khanh Dư (Full+eBook)

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Chương 73 Kinh thành hỗn loạn tìm thích khách

      Xe ngựa coi như rộng rãi, Tần Thư Dao xốc màn xe lên nhìn đèn hoa đăng ngoài xe, cười : "Phố Liễu Hạng này người đông chật chội nhất, ta ngược lại thích, bằng phố Phù Dung, đèn chỗ kia nhìn cũng đẹp, người cũng chen chúc!"

      Bởi vì hàng năm Hoàng thượng đều là phố Liễu Hạng, dân chúng vì có thể nhìn thấy tư thế oai hùng của Hoàng thượng, đều ào ào chen lấn vào phố Liễu Hạng!

      Tính tình Tần Khả Cầm tùy ý, giọng cười : "Tỷ tỷ thích chỗ nào chỗ đó!"

      Tần Thư Dao cũng đồng ý ở cùng chỗ với đám Ngô thị, từ khi Tần Tuyết Như sinh bệnh trở về, Ngô thị đều luôn cực kỳ lạnh nhạt với nàng, còn thường xuyên ở trước mặt Tần Lương nàng bậy.

      Nhưng nàng cũng để ý, dù sao cũng thể nào làm ra chuyện gì được, ngược lại Ngô thị bởi vì chuyện này bị Tần Lương mắng vài trận.

      "Bây giờ ta sai người với mẫu thân!" Tần Thư Dao cười . Sau đó lại bảo Lục Trúc với Ngô thị câu.

      Lục Trúc nhận được mệnh lệnh lập tức bảo xa phu dừng lại phía trước, sau đó đến trong xe ngựa của Ngô thị vài câu.

      Vốn Ngô thị cảm thấy phiền Tần Thư Dao cực kỳ, nghe nàng muốn phố Liễu Hạng, càng vui mừng. Chính là ngoài miệng vẫn còn ôn hoà : "Nó thích thôi, đến lúc đó đừng xảy ra chuyện gì lại đổ lên người ta là được!"

      Lục Trúc lại y nguyên lời Ngô thị cho Tần Thư Dao nghe, Tần Thư Dao cười lạnh tiếng: "Xem ra bà ta ước gì ta xảy ra chuyện!"

      Tần Khả Cầm cũng cau mày, giọng : "Tỷ tỷ, chuyện lần trước..."

      Tần Thư Dao cười lắc đầu : "Chuyện lần trước có quan hệ gì với ta, chúng ta phố Phù Dung ngắm đèn vui vẻ. Còn có chỗ nào có bán mặt nạ, ta cũng nhớ được hồi muội thích nhất chính là mặt nạ hồ điệp!"

      Nàng đồng ý để chính người muội muội này của nàng biết quá nhiều, quả nhiên sau khi Tần Khả Cầm nghe xong, mặt lập tức lên chút ý cười: " nhiều năm rồi muội ra xem hội đèn lồng!"

      Bởi vì thân thể Tần Khả Cầm luôn tốt, nguyên tiêu hàng năm Ngô thị đều lấy cớ thân thể nàng tốt, mang theo nàng ra ngoài. Lần này là Tần lão phu nhân lên tiếng, cho nên Ngô thị mới mang hai người tỷ muội Tần Thư Dao theo, bằng cũng đồng ý mang theo.

      Phố Phù Dung cũng là đám đông chật chội, chính là tốt hơn phố Liễu Hạng nhiều.

      Hai người Tần Thư Dao và Tần Khả Cầm xuống xe ngựa, liền đến trước quán mua hai cái mặt nạ.

      Tần Khả Cầm mang mặt nạ hồ điệp phu nhân, mà Tần Thư Dao mang lại là mặt nạ hoa mai tiên tử, hai người nắm tay xem các loại đèn hoa đăng.

      Bỗng nhiên gã nam tử mặc áo choàng đen, mặt mang theo mặt nạ ma quỷ, đụng phải Tần Thư Dao, Tần Thư Dao vừa mới bắt đầu còn tưởng rằng người nọ vô ý, nhưng người nọ thế nhưng nhanh chóng nhét cho Tần Thư Dao tờ giấy, lúc lướt ngang qua, lại ở bên tai Tần Thư Dao giọng đọc câu.

      Tần Thư Dao kinh ngạc thôi, nhưng mà đợi khi bản thân phục hồi tinh thần lại, người nọ xa.

      Nàng muốn để cho Tần Khả Cầm biết, liền để hai người Bạch Linh và Lục Trúc ở cùng Tần Khả Cầm, bản thân lấy cớ muốn nhà xí.

      Hai người bọn họ đến phía dưới cầu hình vòm, nơi này mờ tối cũng có người. Tần Thư Dao lập tức tháo mặt nạ xuống, sau đó cầm tờ giấy trong tay mở ra.

      Đập vào mắt là hàng chữ, khiến Tần Thư Dao đau đầu thôi.

      "Tiểu thư, bằng chúng ta ném cái này , dù sao chúng ta cũng đeo mặt nạ, cũng có người nào nhận ra chúng ta." Tĩnh Nguyệt giọng đề nghị .

      Tần Thư Dao trầm tư lát, lắc đầu : "Vừa rồi người nọ biết tên của ta."

      Nàng ràng nghe được người nọ ở bên tai nàng, kêu tên của nàng, hơn nữa còn khiến cho nàng nhất định phải làm được.

      Tĩnh Nguyệt kinh ngạc thôi, chẳng lẽ trước khi bọn họ mua mặt nạ bị theo dõi?

      "Đến cùng là ai? Lại muốn chúng ta làm chuyện gì?"

      Tần Thư Dao cúi đầu lại nhìn thoáng qua chữ tờ giấy, bất đắc dĩ than tiếng: "Chúng ta vẫn nên về trước thôi, chờ trở về rồi lại ."

      Tĩnh Nguyệt gật gật đầu, đỡ Tần Thư Dao trở về tìm Tần Khả Cầm.

      Nhưng bọn họ vừa mới đến đường, phát ít người bắt đầu chạy về phía này, Tần Thư Dao cau mày, dám lại , lôi kéo Tĩnh Nguyệt chạy nhanh đến cầu.

      Tần Thư Dao kéo người qua đường hỏi: "Phía trước phát sinh chuyện gì vậy?"

      "Nghe có thích khách đến ám sát Hoàng thượng, tại quan binh bắt người!" Người qua đường kia xong chạy vội vã.

      Tần Thư Dao nhìn thoáng qua đám đông cách đó xa, vội vàng lôi kéo Tĩnh Nguyệt : ", chạy nhanh tìm nhị tiểu thư, sau đó trở về Tần phủ."

      Tĩnh Nguyệt gật gật đầu, sau đó theo Tần Thư Dao cùng nhau tìm Tần Khả Cầm.

      May mắn Tần Khả Cầm xa, chỉ vì nhiều người trốn được ở chỗ tối,

      "Nghe phố Liễu Hạng còn cháy, cũng biết bọn tam muội có việc gì hay ?" Tần Khả Cầm ngồi ở xe ngựa, nhíu mày .

      " sao đâu, bọn họ nhiều người. Lại gần Hoàng thượng, hẳn là có việc gì!" Tần Thư Dao thản nhiên .

      Nếu bọn Ngô thị cứ như vậy mà chết , như vậy mối thù của nàng coi như được báo.

      Sau khi trọng sinh, vốn mục tiêu duy nhất của nàng là báo thù, nhưng tại biết vì sao lại liên lụy đến xảy ra nhiều chuyện. Nàng nhớ tới chữ tờ giấy kia, nhịn được đau đầu trận.

      Sau khi trở lại Tần phủ mới phát đám người Ngô thị sớm trở lại, bọn họ cũng chỉ là sợ bóng sợ gió hồi, vốn chậm chạp thấy đám người Tần Thư Dao trở về, trong lòng Ngô thị còn vui mừng cực kỳ, tại nhìn thấy bọn họ trở lại, mặt cũng trưng ra tươi cười giả dối.

      "Ai u, các con cũng là. Ta các con đừng chạy loạn, làm thế nào các con cũng muốn phố Phù Dung, may mắn các con có việc gì, nếu ta làm sao bây giờ!" Ngô thị đổ tất cả trách nhiệm lên người Tần Thư Dao.

      Tần Thư Dao nghe được bà ta như vậy, nhưng mà chút cũng kinh ngạc: "Để mẫu thân lo lắng rồi, chỗ phố Phù Dung kia có gì trở ngại, chính là nghe phố Liễu Hạng có thích khách, mẫu thân có bị thương ?"

      phen vừa săn sóc, vừa thân thiết, làm Tần Lương ngồi ở ghế thái sư biến đổi từ vẻ mặt tối đen trở nên dễ nhìn hơn chút.

      Tần Lương để ly trà trong tay xuống, đứng lên nghiêm nghị : "Hôm nay sắc trời cũng còn sớm, các con nhanh xuống nghỉ ngơi . Lần sau ngàn vạn lần thể lại chạy loạn khắp nơi."

      Xem ra trước khi Tần Thư Dao trở về, Ngô thị thổi ít gió thoảng bên gối ở trước mặt Tần Lương.

      Ngày đó, thích khách ám sát Hoàng Thượng ở phố Liễu Hạng vẫn chưa bắt được, Hoàng thượng lại bị hoảng sợ ít. May mắn Ngũ hoàng tử Mộ Thành Hi vì bảo vệ Hoàng thượng cản mũi tên, Hoàng thượng mới có thể bình an vô .

      Tuy rằng Mộ Thành Hi bị thương, nhưng mà vẫn chưa thương tổn đến bộ phận quan trọng, chỉ cần tĩnh dưỡng tháng là có thể khỏi hẳn.

      Tần Thư Dao sớm ném tờ giấy ngày đó, lại sớm khắc sâu những chữ đó ở trong lòng

      "Tiểu thư, ngày mai chính là hai mươi tháng giêng. Chúng ta muốn ra khỏi phủ sao?" Tĩnh Nguyệt rót cho Tần Thư Dao ly trà nóng, sau đó đứng ở bên, lo lắng .

      Cách ngày đó bốn ngày, Tần Thư Dao tìm ít y phục cũ nát, lại tìm quyển sách, lại kẹp tờ giấy ở trong sách.

      Chính là Tần Thư Dao cảm thấy việc này có liên quan đến thích khách ở tết nguyên tiêu, nàng biết làm như vậy là đúng hay sai. Nhưng lại cảm thấy người nọ nắm từng hành động của nàng như thế, có phải sớm thầm theo dõi bản thân hay . Nếu bản thân làm theo lời , vậy thế nào đây?
      Last edited: 29/12/15
      Phong Vũ Yên, tú cầu, song ngư3 others thích bài này.

    2. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Chương 74 Phong vân gợn sóng giữa kinh thành

      Tần Thư Dao trầm tư lát, cuối cùng vẫn gật đầu : "Tuy rằng ta nghĩ gây chuyện, nhưng người nọ vậy mà có thể chuẩn xác có lầm giao tờ giấy cho ta. sớm gặp qua ta, chừng người này ta cũng quen biết. Thấp thỏm lo âu như vậy, sao thử xem, đến cùng là người phương nào, lại vì sao phải làm như thế!"

      "Nhưng mà, tiểu thư..."

      Tần Thư Dao phất phất tay, : " cần nữa, quyết định như vậy. Ngươi lại chuẩn bị cho ta bộ áo choàng, màu sắc đừng quá nổi bật, màu sắc đơn thuần chút là được!"

      Tĩnh Nguyệt hơi gật đầu.

      Kế tiếp Tần Thư Dao đặc biệt chỗ của Tần lão phu nhân, lấy cớ bảo ngày mai muốn cửa hàng chuyến.

      Dù sao qua hết năm, cửa hàng cũng muốn khai trương rồi. Cho nên Tần lão phu nhân có hoài nghi, chỉ dặn dò nàng vài câu.

      Ngày hôm sau, Tần Thư Dao mặc thân y phục mà sắc đơn thuần, đầu cũng mang trang sức hoa lệ gì, sau đó mang theo Tĩnh Nguyệt mình ra khỏi phủ.

      Sau khi đến Cẩm Tú Các, Tần Thư Dao vào ngồi lát, sau đó lại để xa phu ở đằng kia chờ trước, hai người nàng và Tĩnh Nguyệt dạo đường.

      Vừa qua mới hết năm, phố người nhiều lắm, hơn nữa từ ngày Hoàng thượng bị đâm, bây giờ còn có ít quan binh điều tra ở trong thành, cho nên rất nhiều người cũng dám ra khỏi cửa.

      Tần Thư Dao càng càng lệch, sau khi đến miếu đổ nát ở thành Nam, mới dừng bước lại, sau đó cùng với Tinh Nguyệt trốn trong bụi cỏ dại ở bên, đợi nửa ngày, trong ngôi miếu đổ nát vẫn có ai xuất như trước.

      Tần Thư Dao thấy canh giờ qua rất lâu, cũng có người đến, cũng nghĩ lại chờ, mang theo Tĩnh Nguyệt cùng vào miếu đổ nát, lại ở cửa kêu vài tiếng, vẫn có ai đáp lại như trước.

      Tần Thư Dao để đống đồ vật cầm trong tay vào trong miếu, sau đó lại ở bên trong miếu đổ nát loanh quanh vài vòng, thẳng đến khi xác định có người xuất , mới ra khỏi miếu đổ nát.

      Đợi sau khi tới trong thành, Tần Thư Dao mới phát lòng bàn tay mình đều là mồ hôi, người nọ có lẽ luôn ở chỗ tối theo dõi nàng, bằng vì sao từ đầu đến cuối vẫn có xuất .

      "Tiểu thư, kế tiếp chúng ta nên làm cái gì bây giờ?" Vẻ mặt Tĩnh Nguyệt lo lắng.

      Tần Thư Dao khẽ thở ra hơi, lạnh lùng : "Chuyện này nên dừng lại ở đây, được với bất kỳ kẻ nào. Cũng cần lại truy xét!"

      Đến khi tới miếu đổ nát, nàng mới bắt đầu hối hận, bản thân nên nhiều chuyện ra ngoài, nên trốn ở trong nhà, chuyện gì cũng làm, chẳng lẽ người nọ còn có thể chạy đến Tần phủ ám sát nàng.

      Nhưng mà Tần Thư Dao lại cảm thấy việc này khẳng định có liên quan đến hoàng gia, coi như mình mặc kệ, người nọ cũng chắc chắn nghĩ ra biện pháp khác.

      Bên trong cửa miếu đổ nát, người nam tử mặc trường bào cầm bao đồ vật kia, khóe miệng lộ ra chút cười yếu ớt, sau đó lại mở bao đồ kia ra, quả nhiên bên trong nhiều hơn tờ giấy, nam tử kia chỉ mở tờ giấy ra nhìn thoáng qua, sau đó nắm trong tay dùng sức vo lại, lại triển khai lực đều thành phấn.

      Tần Thư Dao với Tĩnh Nguyệt, người nọ trừ bỏ muốn ít y phục cùng với quyển sách, còn có tờ giấy, cuốn sách kia tìm cực kỳ dễ, chủ yếu là tờ giấy kia, mặt viết gì đó, nàng cũng chưa từng liếc mắt nhìn cái, phải muốn nhìn, mà là dám nhìn, bởi vì nàng loáng thoáng cảm thấy chuyện này có liên quan đến hoàng gia. Nếu biết quá nhiều chuyện bí mật, đảm bảo bị diệt khẩu.

      Lại qua hai ngày, liền nghe thích khách ám sát Hoàng thượng ngày đó bắt được, hơn nữa bị giết chết ngay tại chỗ.

      Từ sau ngày đó, Hoàng thượng càng thêm coi trọng Mộ Thành Hi, trừ bỏ thưởng ít này nọ cho ở mặt ngoài, hơn nữa để cho Hộ bộ nhậm chức, để quản lý Hộ bộ cho tốt.

      Đây chính là công việc béo bở!

      Sau khi Tứ hoàng tử Mộ Tử Liệt biết ghen tị thôi, lại cũng cầu Hoàng hậu, để Hoàng thượng cho chức quan, về sau cũng có thể phụ tá Hoàng thượng.

      Lý do này tốt lắm, Hoàng thượng lại cảm thấy phản cảm, cho nên để cho Hình bộ nhậm chức trước.

      Mộ Tử Liệt ngồi vị trí Hình bộ, Hàn Thế Quân cũng lập tức bị điều đến Hình bộ, từ Tòng lục phẩm lên tới Chính lục phẩm, tuy rằng lên cấp tính là lớn, nhưng mà tối thiểu cũng là thăng cấp.

      Tuổi của Hàn Thế Quân cũng lớn, Hàn tam lão gia muốn Từ thị nhanh chóng tìm cho Hàn Thế Quân mối hôn tốt, tốt nhất là gia thế tệ, như vậy cũng có thể giúp Hàn Thế Quân tay.

      Tuy rằng Từ thị đồng ý, nhưng vẫn là mượn danh nghĩa, bố trị yến hội, mời phu nhân và quý nữ trong kinh thành đến trong nhà chơi chút.

      Thực ra loại chuyện này mọi người đều biết được, đơn giản chính là nhìn xem nữ nhi nhà ai tốt.

      Tự nhiên cũng thiếu sót Tần gia, cũng bị Từ thị mời đến trong phủ làm khách.

      Tần Thư Dao cũng cự tuyệt, chính là bảo Tần Khả Cầm đừng biểu quá xuất chúng.

      Tuy rằng Tiết Nhã bị giam cầm, nhưng mà dù sao nàng ta cũng hứa hôn với Hàn Thế Quân, cho nên cũng hẳn là tránh tị hiềm. Ngô thị cũng mang theo nàng ta, chỉ mang theo ba tỷ muội Tần gia.

      Bắt đầu từ cuối năm trước, Hàn Thế Quân chính là nhân vật phong vân trong kinh thành, tích phong lưu ngày trước của cũng bị người ta thành chuyện bình thường, vẫn ảnh hưởng gì tới .

      Từ thị vốn đồng ý tìm cho Hàn Thế Quân mối hôn có gia thế bối cảnh đều tốt, chỉ là vì Hàn tam lão gia đặc biệt phân phó. Dứt khoát đều mời phu nhân và quý nữ thượng đẳng ở trong kinh thành đến.

      Cho dù nhà bọn họ gia thế hiển hách, tại Hàn Thế Quân là người tâm phúc trước mặt Tứ hoàng tử, bọn họ cũng nhìn trúng con nối dòng thứ xuất.

      Lần này ngay cả người Trịnh gia cũng đều đến, Tần Tuyết Như bởi vì chuyện lần trước ở phủ công chúa, ước gì ra cho mọi người biết lần trước là lang băm chẩn nhầm bệnh.

      Cho nên đều ở cùng đám nương kết bè kết đảng thành đàn chuyện phiếm, chỉ đúng là thái y kia biết, còn chẩn nhầm bệnh cho nàng ta.

      ít người trong đó thấy được bộ dạng ngày đó của Tần Tuyết Như, trong lòng vẫn nghi hoặc như trước thôi.

      mình Tần Thư Dao lẳng lặng đứng ở dưới gốc cây hoa Ngọc Lan, nhìn Tần Tuyết Như ngừng giải thích, nhưng trông vẻ có vài người tin tưởng.

      Nàng nhớ tới kiếp trước, bọn họ thiếu chút nữa hủy trong sạch của nàng, nàng cũng từng như vậy. Kiếp này, nàng yếu đuối vô năng như kiếp trước, nàng ngẩng đầu, lại nhìn về phía bên kia, lại vừa vặn đối diện với hai người Hàn Thế Quân.

      Nàng cười đến trước mặt Hàn Thế Quân, hơi cúi người thi lễ với : "Ngụy Tử đâu? Cũng lâu rồi ta chưa thấy, ngươi cho nàng ra đây để ta gặp mặt. Tốt xấu gì chúng tôi cũng là chủ tớ thời gian."

      Lúc này cách đó xa Trịnh cũng nghe được, cũng lớn tiếng : "Đúng vậy, Hàn công tử. Ngươi muốn nha hoàn của người ta, sao lại mang nha hoàn kia ra đây, để Tần tỷ tỷ nhìn chút nhỉ!"

      Chuyện ngày đó Trịnh cũng thấy ràng, huống chi tại Hàn Thế Quân và Tứ hoàng tử rất gần, cho nên Trịnh tuyệt thích người này.

      Hàn Thế Quân hề định cho Ngụy Tử xuất ở trước mặt mọi người, nghe được Trịnh cố ý làm khó dễ, Hàn Thế Quân tao nhã : "Vốn quả nên để cho nàng ra đây nhìn chủ cũ, nhưng mà hai ngày này đúng lúc nàng sinh bệnh, thể ra đây gặp người!"

      Sinh bệnh? Sợ là đơn giản như vậy! Trong lòng Tần Thư Dao cười lạnh, đến cùng Ngụy Tử biến thành cái dạng gì trong lòng Tần Thư Dao rất ràng.
      Last edited: 29/12/15
      Phong Vũ Yên, tú cầu, song ngư4 others thích bài này.

    3. michellevn

      michellevn Well-Known Member Editor

      Bài viết:
      5,165
      Được thích:
      12,955
      Chương 75 Cuối cùng bại lộ bộ mặt gian trá

      mặt Tần Thư Dao tỏ vẻ kinh ngạc và lo lắng: "Sinh bệnh? Vậy có thể để cho ta gặp được ? Tốt xấu nàng cũng hầu hạ ta lâu, khó có được lúc ta tới chỗ này chuyến, cũng nên nhìn nàng!"

      Hàn Thế Quân vẫn là vẻ mặt khó xử như trước: "Ta sợ nàng truyền bệnh cho nương, dù sao tại thân thể nàng cũng tốt! Đợi đến ngày nào đó, sau khi thân thể nàng tốt hơn, ta lại để cho nàng Tần phủ tụ tập cùng với nương!"

      Trong lòng Tần Thư Dao cười lạnh, mặt lại tỏ vẻ tiếc hận: "Thân thể Ngụy Tử gần đây luôn tốt, sao lần này có thể bỗng nhiên sinh bệnh chứ?"

      Trong đôi mắt Hàn Thế Quân thoáng qua chút kiên nhẫn, lạnh lùng : "Cũng chỉ là phong hàn thông thường" xong lại cúi chào: "Tại hạ còn có việc, tại hạ cáo từ!"

      tại thân phận và địa vị của Hàn Thế Quân đều cao rất nhiều, lựa chọn của cũng rất nhiều, nên nhất định phải cưới Tần Thư Dao.

      Tần Thư Dao biết Hàn Thế Quân để Ngụy Tử tới gặp nàng, chính là hôm nay nàng nhất định phải để Ngụy Tử xuất ở trước mặt mọi người, như vậy mọi người mới có thể biết Hàn Thế Quân là người độc ác tàn nhẫn lãnh khốc thế nào.

      Trịnh nhìn bóng lưng Hàn Thế Quân, "Phi" tiếng, mắng: "Ngụy quân tử." Sau đó lại với Tần Thư Dao: "Người nha hoàn kia phản bội ngươi, ngươi tội gì còn muốn gặp nàng ta!"

      Tần Thư Dao biết tính tình của Trịnh thẳng thắn, cũng giấu diếm: "Hàn công tử kia lúc trước muốn nha hoàn bên người ta trộm đồ vật của ta, lại dối ta tư thông với . Nhưng nha hoàn kia làm việc chu toàn, lại bị ta đưa đến Hàn phủ. tại nhất định cuộc sống tốt..."

      Loại nô tài bất trung bất nghĩa này, quả cần phải nhận được trừng phạt. Còn Hàn Thế Quân có tâm tư bất chính, cho dù Tần Thư Dao chỉnh cũng quá đáng.

      Trịnh cũng phải người ngu dốt, lập tức hiểu được ý tứ trong lời của Tần Thư Dao, nàng cảm thấy Tần Thư Dao giả mù sa mưa, mà tán thành cách làm của Tần Thư Dao: "Chuyện này có đáng gì, Hàn phủ lại lớn. Hơn nữa, chúng ta nhầm viện tử cũng là chuyện quá bình thường!"

      Có những lời này của Trịnh , Tần Thư Dao cũng yên lòng, cười : "Vậy Trịnh muội muội cũng cùng chứ?"

      Trịnh khí khái gật đầu: "Ta chán ghét nhất loại ngụy quân tử này, hôm nay trước mặt nhiều người như vậy, cũng muốn xé mặt nạ của ra, để mọi người nhìn xem!"*******************

      Vị trí các viện tử ở Hàn phủ, Tần Thư Dao quen thuộc nhất.

      Nàng mang theo Trịnh vào nội viện của Hàn Thế Quân, quả nhiên bên trong truyền đến trận tiếng hét phẫn nộ cùng với tiếng cầu xin tha thứ.

      "Tha cho nô tì, lần sau nô tì cũng dám nữa ... Van cầu tỷ tỷ đừng lại đánh nô tì ..."

      Giọng này, Tần Thư Dao quá quen thuộc.

      Trịnh nhìn thoáng qua Tần Thư Dao, nghi hoặc : "Người trong phòng sao lại độc ác như vậy!"

      Khóe miệng Tần Thư Dao nâng lên chút cười lạnh, xem ra mấy ngày này, Ngụy Tử ở Hàn phủ quá như ý.

      Lúc này bên trong lại truyền đến trận cười lạnh: "Ngươi cho là gia còn thích ngươi? tại gia chơi chán ngươi rồi. thân da thịt mềm mại này của ngươi, nếu in cái dấu, ngươi gia còn thích sao?"

      Vừa mới xong, phòng trong lập tức truyền đến trận tiếng thét chói tai.

      Phượng Điệp chính là phụ nhân rắn rết, thuở xưa Tần Thư Dao cũng ăn ít mệt ở trong tay nàng ta.

      Tính tình Trịnh hấp tấp nóng nảy, nghe được tiếng kêu thảm thiết, lập tức vọt vào.

      Đập vào mắt chính là nữ tử bị trói ở ghế, y phục người cũng bị cởi nửa, trước ngực huyết nhục mơ hồ.

      Tất nhiên là Ngụy Tử nhận ra Trịnh , nàng ta vốn còn sức lực gì, nhưng mà vừa thấy Trịnh , lập tức hô lớn: "Trịnh nương, cứu nô tì..."

      Tần Thư Dao đứng sau lưng Trịnh , nàng nhìn thoáng qua Phượng Điệp, trong mắt lộ ra chút châm chọc, sau đó lạnh lùng : "Ngươi làm gì?"

      Phượng Điệp biết hai nương này, nhưng mà cũng biết hôm nay Từ thị mở tiệc chiêu đãi mời phu nhân và quý nữ trong kinh thành về trong nhà làm khách. Lại thấy hai người bọn họ đều mặc y phục chất liệu tốt, cũng dám đắc tội.

      Nàng ta cúi người thi lễ, : "Nha hoàn này phạm vào sai lầm..."

      Lời còn chưa hết, bị Trịnh nổi giận : "Phạm vào sai lầm là có thể vô pháp vô thiên?"

      Lúc này Ngụy Tử cũng thấy được Tần Thư Dao, mặt nàng ta lộ chút hi vọng, cắn răng khóc cầu xin: "Tiểu thư, tiểu thư... Người cứu nô tì... Nô tì cũng dám nữa ... Đều là nô tì bị ma quỷ ám ảnh ... Cầu tiểu thư cứu nô tì..."

      Tần Thư Dao lạnh lùng nhìn thoáng qua Phượng Điệp: "Nàng tốt xấu cũng là chủ tớ với ta lâu, ngươi thả nàng ra!"

      Phượng Điệp sớm nghe chỉ thị của Hàn Thế Quân, trong vòng hai ngày này muốn giải quyết Ngụy Tử cho xong.

      "Ai u, thiếp còn tưởng là ai nữa? ra ngài chính là Tần nương, vốn là nha hoàn này cũng là người của ngài, nhưng mà tại khế ước bán mình của nàng ta còn ở trong tay của gia đó!"

      Tần Thư Dao cũng quản nàng ta, chỉ quay đầu với Tĩnh Nguyệt và Lục Trúc: "Mở trói cho nàng ta."

      Trịnh cũng mang theo hai nha hoàn, bốn người cùng tiến lên, hai người giúp Ngụy Tử mở trói, còn hai người ngăn cản Phượng Điệp.

      Hai người Tĩnh Nguyệt và Ngụy Tử là cùng nhau vào phủ, cho nên nhìn thấy bộ dạng này của nàng ta cũng nhịn được có chút khó chịu.

      "Tiểu thư, chuyện này nên làm thế nào cho phải?"

      Thời điểm Tĩnh Nguyệt đỡ Ngụy Tử mới phát , ra khắp nơi người nàng ta đều là vết thương.๖ۣۜdi-ễn⊹đà-n๖ۣۜlê⊹qu-ý⊹đô-n

      Tần Thư Dao nhìn thoáng qua Ngụy Tử, trong mắt chút đồng tình, kiếp trước nàng cho Ngụy Tử nhiều lắm, chính là nàng ta niệm tình cũng quý trọng, thế nhưng cùng với Tiết Nhã hãm hại bản thân.

      Kiếp này nàng chưa bao giờ chủ động muốn hãm hại Ngụy Tử, nhưng mà tính tình của Ngụy Tử vẫn thay đổi, cũng dám tùy tiện hợp mưu cùng với Hàn Thế Quân, lại muốn hãm hại bản thân. tại rốt cuộc nàng để cho Ngụy Tử nếm thử mùi vị bị người làm nhục.

      " thôi!" Tần Thư Dao lạnh lùng .

      Phượng Điệp kích động cực kỳ, nếu người này bị mang , nàng ta cũng có kết cục tốt, nàng ta vội vàng la lớn: "Người đâu, người đâu... Giết người ... Giết người ..."

      Tần Thư Dao quay đầu, lạnh lùng nhìn Phượng Điệp: "Phía trước viện còn có ít phu nhân và tiểu thư, ngươi sợ đưa bọn họ tới đây. Đến lúc đó chủ tử của ngươi đánh mất thể diện, kết quả của ngươi sợ còn đến được chỗ kia!"

      Phượng Điệp vừa nghe, sắc mặt lập tức đại biến, nàng ta sụp đổ lui về phía sau hai bước.

      Nàng ta thống hận Ngụy Tử, trừ bỏ diện mạo Ngụy Tử có vài phần tư sắc ở mặt ngoài, còn vì Hàn Thế Quân từng liên tục nhiều lần ở trong phòng Ngụy Tử.

      Trong lòng nàng ta ghen ghét thôi, cho nên cố ý tìm sai lầm cho Ngụy Tử, ai ngờ Hàn Thế Quân sớm kiên nhẫn với nàng, ngầm thừa nhận hành vi của Phượng Điệp.

      Hai người Tĩnh Nguyệt và Lục Trúc đỡ Ngụy Tử ra ngoài, chỉ là bọn họ thẳng đến cửa chính, mà là vào trong hoa viên.

      Làm sao Tần Thư Dao có thể buông tha cho cơ hội tốt như vậy, hôm nay nàng muốn để cho thanh danh của Hàn Thế Quân bê bối.

      Trịnh cùng cũng cảm thấy nên đòi lại cho Ngụy Tử công đạo, tuy rằng trước đây nàng cảm thấy Ngụy Tử đại nghịch bất đạo, nhưng mà cũng nên bị tra tấn như vậy.

      đám người đến bên trong hoa viên, Tần Thư Dao mang theo nha hoàn bị trọng thương xuất , rước lấy ít người nhìn.

      Hàn Thế Quân chuyện phiếm cùng với nương Đinh gia, bỗng nhiên nghe được phía trước trận ồn ào, nhìn thoáng qua, lại nhìn thấy nha hoàn của Tần Thư Dao thế nhưng đỡ Ngụy Tử vết thương chồng chất, cảm thấy hoảng sợ, vội vàng tới.
      Last edited by a moderator: 29/12/15
      Phong Vũ Yên, tú cầu, song ngư2 others thích bài này.

    4. michellevn

      michellevn Well-Known Member Editor

      Bài viết:
      5,165
      Được thích:
      12,955
      Chương 76 Ngụy Tử chết thảm hối hận lúc trước

      Lúc này Tần Thư Dao đứng trước mặt Từ thị hỏi: "Phu nhân, nha hoàn này vốn hầu hạ ta! Sau này nàng tư thông với Hàn công tử, ta thấy nàng lòng say mê Hàn công tử, nên giúp người hoàn thành ước vọng đưa khế ước bán mình cho nàng, để nàng theo Hàn công tử. Nhưng mà chỉ qua mấy tháng gặp, sao tại lại biến thành bộ dạng này?"

      Từ thị cau mày nhìn thoáng qua, Ngụy Tử bên cạnh tràn đầy vết thương, sốt ruột : "Này... Tại sao có thể như vậy? Lúc người vừa tới rất khỏe mạnh, sao lúc này lại biến thành bộ dạng này."

      Tuy rằng Từ thị rất thích ý nhìn thấy thanh danh của Hàn Thế Quân bê bối, nhưng mà hôm nay bà ta mời mọi người đến đều là quý trong quý, nếu việc này truyền ra ngoài, cũng có chỗ tốt gì với bà ta và Hàn tam lão gia. Dù sao Hàn Thế Quân cũng được nuôi ở dưới gối bà ta!

      Trịnh cũng đứng ra : "Vừa rồi Hàn công tử vẫn với chúng ta là nàng sinh bệnh, nghĩ tới thế nhưng người lại bị tra tấn đến vô nhân đạo như vậy."

      Lúc này Hàn Thế Quân vừa đúng lúc tới, Trịnh lập tức chất vấn : "Ngươi , đến cùng là nàng phạm vào sai lầm gì, thế nhưng lại bị ngươi tra tấn đến như vậy!"

      người Ngụy Tử ít vết thương mới và vết thương cũ, mà y phục cũng đều bị xé rách, vết thương người cũng càng ra ở trước mặt mọi người.

      Vẻ mặt Hàn Thế Quân xanh mét, nghĩ thế nào cũng thể tưởng tượng được Tần Thư Dao lại mò tới nội viện của nhanh như vậy, lại mang Ngụy Tử đến trước mặt mọi người.

      Ngô thị cũng tới, nhìn thấy toàn thân Ngụy Tử đều là vết thương, cau mày hỏi: "Nhưng mà nàng phạm vào sai lầm lớn gì vậy?"

      Hàn Thế Quân cau mày, suy nghĩ : "Nàng tư thông với người khác, cho nên ta mới..."

      "Tư thông? Người nàng tư thông đó là ngươi. Ngày đó khi nàng còn ở Tần phủ, chính là tư thông với ngươi. Sao tại ngươi lại muốn cho nàng tình nhân mới?" Tần Thư Dao hừ lạnh .

      Hàn Thế Quân ngẩng đầu nhìn Tần Thư Dao, thấy hai tròng mắt nàng lộ ra nồng đậm hận ý, còn có vui sướng che giấu được, trong lòng nghi hoặc trận. Chính là giờ phút này phải giải quyết chuyện này trước tiên.

      Ai biết Ngụy Tử lại bỗng nhiên quỳ mặt đất, chịu đựng đau đớn người khóc : "Tiểu thư, đều là nô tì tốt! Là nô tì nhất thời bị ma quỷ ám ảnh... Thế nhưng lại nghe theo lời người này ... muốn kết hôn với tiểu thư, cho nên để nô tì trộm đồ vật bên người tiểu thư ... Nô tì cố ý ..."

      Chuyện này vừa ra, tất cả mọi người ở đây kinh ngạc thôi, ánh mắt nhìn về phía Hàn Thế Quân đều mang theo chán ghét cùng với ghét bỏ.

      Dù sao đây chính là việc tổn hại người, nhất là thanh danh của nữ tử.

      Tần Thư Dao nghĩ tới Ngụy Tử ra, nàng quay đầu giận dữ nhìn Hàn Thế Quân, nổi giận : "Hoa danh của công tử ở bên ngoài, những nữ tử chúng ta so được với nam tử các ngươi, thanh danh bị hủy, cũng chẳng khác nào cả đời này bị hủy. Tiết biểu muội nhà ta si tình với công tử, nghĩ tới công tử lại chướng mắt, công tử lại cảm thấy Tần gia dễ khi dễ, lại nhiều lần tìm đến nữ nhi Tần gia khi dễ?"

      Sắc mặt Hàn Thế Quân đại biến, cho dù tại muốn giải thích cũng giải thích ràng.

      Ngụy Tử lại khóc : "Nô tì tự mình vào cửa Hàn gia... Bọn họ coi trọng nô tì, mỗi ngày mắng nhiếc. Là nô tì mắt chó, thế nhưng lại nghe theo lời của tiện nhân... Nếu còn có kiếp sau, nô tì tuyệt lại làm ra loại việc bất trung bất nghĩa này."

      xong Ngụy Tử đột nhiên đứng lên, chạy về phía tảng đá lớn. Mọi người thét chói tai ra tiếng, Ngụy Tử đụng vào tảng đá, thân mình cũng ngã xuống dưới.

      Tần Thư Dao hơi nhắm hai mắt lại, nàng trọng sinh lần, có số người trước sau vẫn thay đổi lòng tham của mình.

      Chuyện này dù sao cũng là chuyện bên trong Hàn phủ, rất nhiều người cũng tiện xen miệng vào. Nhưng mà sau hôm nay chuyện này truyền ra ngoài, thanh danh của Hàn Thế Quân cũng sợ là bị hủy rồi.

      Chỉ cần gia đình nào hơi có chút quyền thế, đều gả nữ nhi cho Hàn Thế Quân. người chưa lập chính thê nạp thiếp, lại nạp thông phòng, sau đó còn tra tấn thông phòng thành người ra người quỷ ra quỷ. Loại nam nhân này còn có ai dám gả!

      Tần Thư Dao lau nước mắt dưới hai mắt, mối thù kiếp trước coi như nàng báo được, nhưng mà Ngụy Tử chết thảm nàng lại cảm thấy chút vui sướng nào.

      Con người thường hay tham lam, mới có thể làm ra những sai lầm lớn thế này.

      "Hàn công tử, bình thường ta thù oán với ngươi, ngươi thông đồng với nha hoàn nhà ta thôi, lại biến nha hoàn nhà ta thành bộ dạng thế này, còn muốn hủy trong sạch của ta. Chẳng lẽ ngươi thấy Tần gia chúng ta dễ khi dễ sao?" Tần Thư Dao lau khô nước mắt, cắn răng lạnh lùng .

      Trong lòng Từ thị cảm thấy thất vọng Hàn Thế Quân lại đối nhân xử thế như thế, làm cho trong nhà chướng khí mù mịt: "Tần nương, ngươi đừng nóng giận. Người này chúng ta an táng tốt, hơn nữa, ngày khác nhất định chúng ta tới cửa tạ lỗi!"

      Ngô thị thấy chuyển biến tốt thu lại: "Cũng được. Chỉ là các ngươi phải quản giáo Hàn công tử tốt, vốn tưởng rằng là thanh niên kiệt xuất, lại nghĩ rằng... Aizz... Thôi, chúng ta cũng trở về..."

      Ngồi ở xe ngựa, Tần Thư Dao vẫn lâu mà thể phục hồi lại cảm xúc, dường như nàng lại nhớ tới buổi tối ở kiếp trước, mỉa mai trong mắt Ngụy Tử, Tiết Nhã cười nhạo cùng với Hàn Thế Quân vô tình. Những chuyện đó đều đâm vào sâu trong lòng nàng.

      Hôm nay, Ngụy Tử chết. Mối thù của nàng xem như báo được.

      Ngày hôm sau, chuyện tình Hàn Thế Quân ngược đãi thông phòng truyền ra ngoài, vốn Hàn tam lão gia còn nghĩ tìm được cho Hàn Thế Quân cửa hôn có gia thế tốt, bị việc này nháo lên, nương đứng đắn nào dám gả cho Hàn Thế Quân.

      Ngày đó hận ý sâu trong mắt Tần Thư Dao, Hàn Thế Quân đều thấy tất cả ở trong mắt, sau khi trở lại trong viện, lập tức đuổi Phượng Điệp , sau đó lại xử lý sạch trong viện lần.

      Hơn nữa hai ngày kế tiếp, chính là sau khi Tứ hoàng tử Mộ Tử Liệt biết chuyện, cũng để Hàn Thế Quân ở trong nhà tĩnh dưỡng thời gian.

      Thanh danh của Hàn Thế Quân ở kinh thành bê bối, lại bị vắng vẻ. Càng ngày càng cảm thấy tất cả những thứ này đều là Tần Thư Dao giở trò quỷ, chỉ là có chứng cớ.

      Hơn nữa trong ngày thường và Tần Thư Dao cũng lui tới, tuy rằng trước đó bản thân từng muốn làm hỏng thanh danh của nàng, sau đó cưới nàng vào cửa.

      Nếu Tần Thư Dao chỉ bởi vì chuyện này hận , như vậy chỉ cần giải thích là được rồi.

      Ngày hôm đó Tần Thư Dao ngồi ở trong Hinh Hương Viện, bởi vì chuyện này mà Hàn Thế Quân gặp phải chuyện gì, nàng sớm đoán được.

      người độc ác tàn nhẫn như vậy, có ai dám gả, lại có ai dám dùng nữa.

      Chỉ cần Hàn Thế Quân lên bước, như vậy Tần Thư Dao lại đá xuống. Nàng muốn vĩnh viễn dẫm nát Hàn Thế Quân dưới chân mình, để đau khổ.

      Tĩnh Nguyệt cầm đống đồ vật tiến vào, vui : "Vừa rồi Hàn phu nhân tới, còn đặc biệt tặng những thứ hậu lễ này đến. Đại phu nhân giữ lại nửa, lại tặng ít đến chỗ Tam tiểu thư, tại chỉ còn lại những thứ này!"

      Vốn Ngô thị chính là người tham tài, Ngụy Tử là nha hoàn của Tần Thư Dao, lại làm ra việc này, vốn toàn bộ mấy thứ này đều đủ để đưa cho Tần Thư Dao.

      Tần Thư Dao ngẩng đầu nhìn thoáng qua những đồ vật trong tay Tĩnh Nguyệt, giọng : "Trong nhà Ngụy Tử còn có người khác ? Nếu còn đưa những thứ đồ này cho nhà bọn họ!"

      Tĩnh Nguyệt suy nghĩ lát mới : "Nô tì từng nghe nàng nhắc tới, ra trong nhà còn có mẹ già và ca ca."

      Tần Thư Dao gật đầu: "Vậy đưa những đồ vật này !"

      Kiếp trước phản bội chủ tử, hãm hại chủ tử mất trong sạch. Thâm cừu đại hận như vậy, nhưng mà sau khi Tần Thư Dao nhìn thấy Ngụy Tử chết thảm, trong lòng lại chút vui sướng nào, ngược lại còn cảm thấy có vài phần đau buồn nhàn nhạt.
      Last edited by a moderator: 29/12/15
      Phong Vũ Yên, tú cầufujjko thích bài này.

    5. Cố Huân Nhiên

      Cố Huân Nhiên Well-Known Member

      Bài viết:
      473
      Được thích:
      1,256
      Chương 77 Trong Tần phủ chỉ thấy người cũ oán hận

      Nếu kiếp trước Ngụy Tử bán đứng nàng, Hàn Thế Quân toàn tâm toàn ý đối với mình sao? Lòng người nên rắn nuốt voi*, Hàn Thế Quân muốn quá nhiều thứ. Cho nên mặc kệ có Ngụy Tử hay , như vậy nàng vẫn bị Hàn Thế Quân loại bỏ, nhưng có lẽ chết giống kiểu kia.

      (*Lòng người nên rắn nuốt voi: là danh ngôn khuyên răn đồng nghĩa với "lòng tham đáy rắn nuốt voi". So sánh người có lòng tham đáy cũng bị dục vọng của chính mình làm hại)


      "Tiểu thư, vừa rồi Hàn phu nhân ở trước mặt đại phu nhân oán giận, là bên trong kinh thành ai nguyện ý gả cho Hàn công tử nữa rồi!"

      Tuy rằng Tĩnh Nguyệt vì sao Tần Thư Dao thống hận Hàn Thế Quân như thế, nhưng mà tin tức có liên quan đến Hàn Thế Quân, Tĩnh Nguyệt cũng đều bẩm báo chi tiết, nhưng mà lại xen miệng vào hỏi nửa chữ!

      Chính là Tần Thư Dao thích Tĩnh Nguyệt như vậy, nàng nghe vậy khóe miệng nâng lên thoáng cười lạnh: "Đương nhiên vẫn là có người nguyện ý gả, chỉ là nhất định phải danh môn khuê tú!"

      Hàn gia vẫn có quyền thế nhất định, Hàn Thế Quân cũng chỉ là thứ tử, mơ tưởng được hậu đài lớn hớn nữa, tốt nhất lại tìm biện pháp đường tắt, chính là tìm quyền thế khác biệt lắm với Hàn gia, hoặc là tốt hơn Hàn gia.

      Nỗ lực lúc trước của Hàn Thế Quân xem như uổng phí, vốn ít người rất hài lòng với Hàn Thế Quân, nhưng mà liên tiếp xuất chuyện này, cho dù tán thưởng Hàn Thế Quân là nhân tài, cũng có người dám gả nữ nhi của mình qua.

      tình Tết nguyên tiêu, tuy rằng Tần Thư Dao cảm thấy kỳ lạ cực kỳ, nhưng mà từ trước đến nay nàng luôn bo bo giữ mình, loại tình này tuy nàng có chút nghĩ mà sợ, nhưng cũng muốn lại miệt mài theo đuổi.

      Qua hết mấy ngày lễ tết nguyên tiêu, việc buôn bán trong cửa hàng lại bắt đầu dần dần tốt lên.

      Năm trước, Tần Thư Dao buôn bán lời khoản, nàng lấy ra nửa bạc đưa cho Tần lão phu nhân, sau đó bản thân lại để lại nửa xem như là tiền riêng của mình.

      Tần lão phu nhân có dị nghị gì, nhưng mà Ngô thị lại đỏ mắt.

      "Cửa hàng này dù sao cũng là của lão phu nhân, làm sao đại tiểu thư có thể ích kỷ giấu ở trong túi như vậy!" Khóe miệng Ngô thị khẽ nhếch lên, nhưng trong lời lại cất giấu kim châm.

      Trong lòng Tần Thư Dao cười lạnh, mặt vẫn ôn hòa như trước: "Tuy rằng hai gian cửa hàng này là lão phu nhân tạm thời để con quản lý, nhưng mà lão phu nhân qua, đây là tài sản mà mẹ đẻ lưu lại cho nữ nhi, chẳng lẽ mẫu thân cảm thấy những bạc đó nữ nhi phải giao ra?"

      Tần lão phu nhân nghe xong nhíu chặt hai hàng lông mày, hài lòng Ngô thị có chút hẹp hòi như vậy.

      Trong lòng Ngô thị tức giận thôi, lúc trước bà ta cũng ít lần gió thôi bên tai ở trước mặt Tần Lương, nhưng mà Tần Lương vẫn luôn chịu giao đồ cưới của vợ trước khi còn sống lưu lại của ông cho bà ta quản lý.

      Tần lão phu nhân uống ngụm trà, giọng : "Ta nghe thời gian trước, lão đại muốn nạp thị thiếp, ngươi ngăn cản chịu?"

      Ngô thị nghe vậy sắc mặt lập tức biến đổi, Tần lão phu nhân mặc kệ bọn họ chuyện trong phòng, lúc này Tần lão phu nhân chuyện này, chẳng lẽ là muốn nhúng tay vào quản rồi hả?

      Trong lòng Ngô thị ảo não thôi, mặt lại vẫn cung kính cực kỳ như trước: "Tuy nữ tử kia tốt, nhưng mà nghe từng là nương ở giáo phường, cho nên..."

      "Ta hỏi thăm rồi, hồi nàng từng học sách qua vài năm, chính là sau này gia cảnh suy sụp, cho nên mới bị bán vào bên trong giáo phường. Cũng chưa từng tiếp khách, tuy rằng thanh danh có chút tốt, cũng vẫn xem như sạch , nạp tiến vào cũng ngại!"

      Ngô thị nghĩ tới Tần lão phu nhân thế nhưng điều ra chuyện này ràng ràng mạch, ngay cả nương chưa từng tiếp khách cũng biết, xem ra là sớm chuẩn bị tốt rồi.

      Tần Thư Dao im lặng nghe, dù sao cũng là chuyện của trưởng bối, nàng cũng thể xen miệng vào. Chính là nhìn thấy sắc mặt Ngô thị lúc xanh, lúc trắng, bộ dạng tức giận đến nửa câu cũng được, trong lòng vui mừng.

      Tần lão phu nhân cũng nhìn Ngô thị, lại : "Chuyện này quyết định như vậy, trong phòng lão đại cũng có người mời, là thời điểm nên nạp người thiếp rồi!"

      Ngô thị nghe xong vội vàng : "Lão phu nhân, chuyện nạp thiếp này ai cũng được, sao lại muốn người ra từ loại địa phương đó chứ. Tuy rằng chưa tiếp khách, nhưng địa phương đó suy cho cùng cũng sạch gì, bằng con dâu đưa Thanh Nga trong phòng con đâu cho lão gia làm thông phòng, nếu sinh con trai lại nâng làm di nương, người thấy như thế nào?"

      Thanh Nga là nha hoàn bên người Ngô thị, nàng ta vừa nghe đưa cho Tần Lương làm thông phòng, lập tức cúi đầu, lại nhìn ra mặt nàng ta là vui hay buồn.

      Tần lão phu nhân trầm tư lát, lại nhìn thoáng qua Thanh Nga đứng bên cạnh Ngô thị: " nương này của ngươi lại rất tốt, chỉ sợ ủy khuất nàng!"

      Nạp thiếp từ bên ngoài, còn bằng đưa người bên cạnh mình cho Tần Lương, có thể khiến cho ông ta vui lòng, lại là người của chính mình, cũng sợ nàng leo lên đầu mình.

      " theo lão gia là phúc khí, nàng cao hứng còn kịp!" Ngô thị vội vàng cười .

      "Mấy năm nay lão đại thanh tâm quả dục, trong phòng cũng chỉ có di nương. Ngươi hiền thục như vậy, ở chỗ này của ta đây cũng lại đưa thêm người nữa qua. Về phần vị ở giáo phường kia, nàng làm lão đại vui vẻ, vậy vẫn nên nạp vào." Giọng điệu của Tần lão phu nhân đều luôn là lạnh lùng nhàn nhạt.

      Như vậy trong phòng Tần Lương bỗng chốc nhiều hơn ba nữ nhân, Ngô thị nắm chặt khăn tay, cũng dám lại chữ "".

      Ngô thị biết Tần lão phu nhân hạ quyết tâm muốn nạp nữ nhân kia vào cửa, chính mình nhiều cũng chưa được.

      Cái này gọi là ăn trộm gà được còn mất cả nắm gạo.

      Trong lòng Tần Thư Dao cười lạnh tiếng, người thiếp kia chính nàng ràng cục kỳ, chính là qua đến nửa năm, lại chết thảm, hơn nữa cuối cùng Ngô thị còn giá họa cho Thanh Nga.

      Quả nhiên, đến ba ngày. Tần Lương nạp thị thiếp, tên là Hoán Vân, mọi người đều gọi nàng là Vân di nương.

      So sánh với nha hoàn Tần lão phu nhân và Ngô thị đưa qua, Tần Lương càng thích Vân di nương, gần như hàng đêm đều ngủ ở trong phòng Vân di nương.

      Qua hết tháng giêng, rất nhanh đến ngày sinh của Tần lão phu nhân, năm trước bởi vì Tần lão phu nhân bị kinh hách, cho nên Tần Lương có làm lớn, chính là ba huynh đệ trong nhà tụ tập lại với nhau.

      Nhưng mà năm nay Tần lão phu nhân mừng thọ, tự nhiên càng phải làm lớn hơn.

      Mấy ngày nay, Tần Thư Dao vẫn thường ra khỏi phủ như trước, nhìn cửa hàng, lại bởi vì rất nhanh đến ngày đại thọ của Tần lão phu nhân, Tần Thư Dao cũng càng thêm bận rộn lên.

      Từ sau ngày đó Tần Tuyết Như sớm căm ghét Tần Thư Dao thôi.

      Như Ý Uyển

      "Trà này như thế nào? Chính là lá trà tươi non mới hái năm nay, hương vị thơm ngát ngon miệng!" Tần Tuyết Như cười uống ngụm, sau đó giọng .

      Tiết Nhã cũng chậm rãi uống ngụm, sau đó để ly trà xuống: "Vô đăng tam bảo điện*, biểu muội bỗng nhiên bảo ta đến là có chuyện gì?"

      (*Vô đăng tam bảo điện: có chuyện đến điện tam bảo)

      Trong đôi mắt của Tần Tuyết Như thoáng qua chút khinh thường, sau đó khẽ cười : "Biểu tỷ làm gì xa lạ như vậy, dù sao tỷ và ta cũng là thân tỷ muội. Hơn nữa tỷ muốn gả đến Hàn gia vẻ vang, mẫu thân muội còn phải giúp ít việc đó!"

      Tiết Nhã nghe xong vẻ mặt lập tức trầm xuống, người nàng ta có đồ cưới gì, nếu mà thân xu gả đến Hàn gia, vậy còn bị người khi dễ đến chết. Nhưng mà dù sao Ngô thị cũng chỉ là dì, cho dù cho chút gì đó, vậy cũng nhiều, đủ dùng.

      Cho nên nàng ta quả còn cần Ngô thị hỗ trợ.

      "Đại tỷ của muội, năm nay cũng mới mười lăm, nhưng mà trong tay có hai cửa hàng. Muội nghe mẫu thân muội kể, về sau chính là đồ cưới của nàng, bạc thu vào cũng đều là tiền bên trong túi của nàng. Chậc chậc... Đây chính là số lượng lớn!”
      Last edited by a moderator: 29/12/15
      Phong Vũ Yên, tú cầu, song ngư2 others thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :