1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Đích nữ muốn hưu phu - Khanh Dư (Full+eBook)

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Chương 64 Hai người hợp mưu tạo kế mới.

      Tần Thư Dao cũng từ thời điểm tháng chín bảo Mộc chưởng quầy của cửa hàng gạo thu lương thực vào, hai người Mộc chưởng quầy và Lí chưởng quầy cùng nháo đến chỗ Tần lão phu nhân, cuối cùng đều bị Tần lão phu nhân áp chế.

      Quả nhiên ở lúc chiến loạn, Hoàng thượng hạ ý chỉ tất cả các cửa hàng gạo trong kinh thành đều đóng góp toàn bộ lương thực ra, cung cấp cho quân đội sử dụng.

      Các tiệm gạo trong kinh thành đều ào ào đóng cửa, ít chủ tiệm còn tưởng rằng trận tuyết tai này có thể kiếm khoản lớn, lại nghĩ rằng Mạc Bắc chiến loạn, bọn họ lại dám kháng ý chỉ, chỉ dám giấu bộ phận lương thực, đại bộ phận đều bị quân đội đoạt .

      Hai lựa chọn sáng suốt này của Tần Thư Dao, khiến cho Tần lão phu nhân và Tần Lương đều xem trọng liếc mắt cái, đều cảm thấy Tần Thư Dao giải quyết công việc thận trọng, chỉ có buôn bán có lời bạc còn giúp ít nạn dân.

      Trong lều của Tần phủ chỉ có áo bông ấm áp, cũng có cháo bố thí.

      Ngày hôm đó Tần Thư Dao vẫn mang theo nha hoàn và gã sai vặt tới cửa như trước, phát những áo bông và cháo. Chỉ là lúc đến giữa trưa, người cũng càng ngày càng nhiều, Tần Thư Dao cũng nghĩ mang theo Tĩnh Nguyệt trở về phủ.

      Nhưng mà lúc này cậu bé ăn mày bỗng nhiên vội vội vàng vàng chạy đến trước mặt Tần Thư Dao, Tần Thư Dao chỉ cho rằng bé muốn ăn cháo, liền bảo người múc thêm cho bé chén.

      Nhưng cậu bé ăn mày kia chỉ đưa cho Tần Thư Dao tờ giấy, sau đó vội vội vàng vàng chạy xa.

      Tần Thư Dao kinh ngạc mở tờ giấy ra, bên trong là chữ dùng máu viết xiêu xiêu vẹo vẹo. giấy viết lại là: (Bước kế tiếp)

      Nàng cảm thấy kinh hoảng, vội vàng nhìn bốn phía, sau đó mới với Tĩnh Nguyệt: "Ngươi ở chỗ này chờ ta, nếu tổ mẫu hoặc là mẫu thân tới tìm ta, ngươi ta cửa hàng!"

      xong liền hướng thành Nam, chính là xuyên qua con phố , sau đó vào cửa ngõ hẹp.

      Đó là ngõ cụt, phố vừa dài vừa , trong phố rất thối.

      Tần Thư Dao bịt mũi lại, giọng kêu câu, ai đáp lại. Nàng lại về phía trước hai bước, lại kêu hai câu, vẫn có ai đáp lại như trước. Nàng cảm thấy có chút hối hận nên tới nơi này, sau đó liền xoay người chuẩn bị rời .

      Nhưng mới hai bước, nàng bị người dùng tay che lại, sau đó kéo dài tới bên.

      Trong lòng Tần Thư Dao hoảng loạn trận, chỉ là rất nhanh người nọ buông tay ra, Tần Thư Dao hoảng sợ xoay người, lại nhìn thấy người người nọ đều là vết máu.

      "Ngươi là ai?" Trải qua lần sinh tử Tần Thư Dao cũng sợ máu này, chính là nàng vì sao người xa lạ trước mắt này lại biết chuyện của bản thân nàng.

      người Hứa Mậu Điền đều là máu tanh, cau mày, : " mạo phạm rồi, kính xin nương tha lỗi!"

      Tần Thư Dao kiên nhẫn nhíu đầu mày, lạnh lùng : "Đừng nhiều lời vô nghĩa như vậy, rốt cuộc ngươi là ai? Vì sao gọi ta đến nơi này?"

      "Ta chỉ cầu nương cứu ta..."

      "Ngươi là người phương nào? Vì sao ta phải cứu ngươi?"

      người bị trọng thương, Tần Thư Dao cũng sợ hãi chút nào.

      Giống như Hứa Mậu Điền sớm dự đoán được Tần Thư Dao như vậy, giơ lên tay đưa ra quả ngọc bội : "Đây là vật bên người nương ."

      Tần Thư Dao nhìn thấy miếng ngọc bội hoa lan trong tay , kích động : "Ngươi lấy được lúc nào? Ngươi có tin tại ta đâm đao cho ngươi chết hay , sau đó lại cướp ."

      Hứa Mậu Điền nghĩ tới Tần Thư Dao thế nhưng còn dám uy hiếp , hơi sửng sốt, lập tức cười : " quả nhiên sai, nương quả nhiên là có dũng có mưu. Xem như ta tìm đúng người!" xong Hứa Mậu Điền lại nhìn thấy trong hai tròng mắt của Tần Thư Dao có kiên định, liền biết nếu bản thân ra là ai lời đó, nàng hỗ trợ.

      "Tại hạ là Hứa Mậu Điền, kính xin nương giúp đỡ chút." Hứa Mậu Điền hai tay ôm quyền, khó khăn .

      Tần Thư Dao cũng phải người thấy chết cứu, nàng chỉ tò mò vì sao người trước mắt này lại biết chuyện của bản thân nàng, chính là tại thương thế của người này cũng , vẫn nên xử lý phiền toái này trước.

      Tần Thư Dao hơi vuốt cằm, sau đó vội vội vàng vàng ra khỏi góc phố đáng chết này, nàng lại chạy đến bên trong Cẩm Tú Các, tùy tiện cầm kiện vải bố làm áo bông, sau đó lại trở lại bên trong góc phố đó.

      Chỉ là vừa rồi ở đường nàng còn nhìn thấy ít quan binh, dường như tìm cái gì ở đường.

      Tần Thư Dao biết Hứa Mậu Điền này là ai, nàng cũng muốn có bất kỳ quan hệ gì với , chính là sau khi giao y phục cho xong, lập tức quay đầu bước .

      Hứa Mậu Điền nghĩ tới Tần Thư Dao chỉ có sợ, lại gần như là lạnh nhạt với , tức cảm thấy thú vị, chính là vết thương người đau, vội vàng thay đổi y phục, sau đó lại làm cho tóc tai lộn xộn, như là nạn dân, sau đó mới ra khỏi phố .

      Sau khi Tần Thư Dao trở lại Tần phủ, hối hận thôi. Tự trách mình quá mức đa nghi, vốn nàng còn tưởng rằng người truyền tin là có liên quan đến Hàn Thế Quân, nghĩ tới chỉ là nam tử xa lạ.

      Cho tới bây giờ nàng đều chưa từng nghe qua có người là Hứa Mậu Điền, càng biết chuyện nàng làm hôm nay, thế nhưng lại để cho mình cuốn vào bên trong hồi mưu.

      Tiết Nhã ngồi ở ghế tròn, hơi cúi đầu nhìn chằm chằm khăn trong tay mình.

      Tần Tuyết Như bưng lấy ly trà uống ngụm, sau đó cười : "Có lẽ lâu rồi biểu tỷ chưa đến chỗ của muội, cho nên thấy muội quen rồi hả?"

      Từ sau khi định xuống hôn của hai người Tiết Nhã và Hàn Thế Quân, Tiết Nhã rất ít ra ngoài lại.

      Tiết Nhã lắc đầu, giọng : "Ta ở trong phòng thêu thùa." xong đẩy hầu bao cùng với túi hương ở bàn về phíaTần Tuyết Như: "Cái này là ta đưa cho biểu muội!"

      Tần Tuyết Như khinh thường nhìn thoáng qua, : "Ta đây thiếu mấy thứ này, nhưng biểu tỷ cũng đủ duy trì được bình thản. Đại tỷ đưa nha hoàn bên người nàng cho Hàn công tử làm thông phòng, chẳng lẽ biểu tỷ tức giận?"

      Tiết Nhã nghe vậy sắc mặt có chút tái nhợt, nàng ta gắt gao ngắt khăn, làm sao nàng ta tức giận, chỉ là nam nhân tam thê tứ thiếp vốn là chuyện bình thường. Hơn nữa, nàng ta cũng còn chưa có gả qua, quản thế nào được.

      Tần Tuyết Như thấy nàng ta như thế, lại cười lạnh : "Nếu là ta, ta khẳng định liều mạng với nàng, chuyện này phải là đánh vào mặt biểu tỷ sao? Vài ngày trước mẫu thân ta Hàn phủ chuyến, nghe tại nha hoàn kia đeo vàng đeo bạc, Hàn công tử rất thích thú đó!"

      Bỗng nhiên Tiết Nhã ngẩng đầu, cầm lấy tay Tần Tuyết Như, : "Vậy biểu muội có biện pháp gì ?"

      Tần Tuyết Như cười vỗ vỗ tay Tiết Nhã: "Ta tự có biện pháp, chính là xem biểu tỷ có bằng lòng làm !"

      Tiết Nhã lập tức gật gật đầu: "Ta tự nhiên là đồng ý, nàng phá hư chuyện tốt của ta, còn khắp nơi khó xử ta, sao ta hận chứ!"

      Có những lời này của Tiết Nhã, Tần Tuyết Như yên lòng, lặng lẽ mưu kế cho Tiết Nhã nghe..

      Bên trong Hinh Hương Viện, Tần Thư Dao ngồi ở kháng xem sổ sách, tuy rằng cửa hàng gạo có kiếm được bạc, nhưng trong mấy ngày ngắn ngủn Cẩm Tú Các lại kiếm được mấy trăm ngàn lượng bạc trắng, coi như là phát ra khoản tiền.

      Tần lão phu nhân , ngân lượng kiếm được đều thuộc về bản thân Tần Thư Dao, dù sao cửa hàng này vốn chính là mẹ đẻ Tần Thư Dao khi còn sống lưu lại. Tần Thư Dao vụng trộm cầm nửa đưa cho Tần lão phu nhân, còn thừa nửa để lại cho bản thân.
      ở trong tay có số bạc lớn, Tần Thư Dao cũng phải lo lắng. Chỉ còn chờ qua hết năm sau, liền trong thành coi trộm chút, nhìn xem có cửa hàng mặt tiền tốt nào hay , bản thân lại mở phòng trà.
      Last edited by a moderator: 18/12/15
      Phong Vũ Yên, tú cầu, song ngư2 others thích bài này.

    2. Cố Huân Nhiên

      Cố Huân Nhiên Well-Known Member

      Bài viết:
      473
      Được thích:
      1,256
      Chương 65 Tiết Nhã dùng độc hai người ngã

      Tĩnh Nguyệt rót cho Tần Thư Dao ly trà nóng, cười : "Tiểu thư, người cũng nên tạm nghỉ , đừng để thân thể mệt mỏi."

      Tần Thư Dao để sổ sách ở bàn , tiếp đó duỗi người, : "Sổ sách này cũng xem sai biệt lắm, là nên nghỉ ngơi rồi."

      Lúc này két tiếng cửa mở ra, Lục Trúc bưng lò sưởi tiến vào, đưa đến trước mặt Tần Thư Dao: "Tiểu thư, nhanh làm ấm tay . Tuy rằng trong phòng này có bếp lò, nhưng người cũng xem cả ngày, tay sớm lạnh rồi!"

      Tần Thư Dao cười tiếp nhận lò sưởi trong tay Lục Trúc, nở nụ cười : "Ngươi có lòng, chính là trong khoảng thời gian này đều bắt mọi người ở nhà, thể ra ngoài, cũng rất nhàm chán!"

      Lục Trúc lại tiến lên hai bước, giọng : "Nô tì vừa mới nhìn thấy Tiết biểu tiểu thư vào trong viện Tam tiểu thư, sau khi chuyện nàng và Hàn công tử định xuống, cực ít ra ngoài lại."

      Tần Thư Dao cười lạnh tiếng, ngày ấy chính mình đưa Ngụy Tử cho Hàn Thế Quân, sau khi chuyện này truyền ra ngoài. Nghe Tiết Nhã ở trong phòng khóc vẻn vẹn ba ngày, ngay cả Ngô thị ở trước mắt Tần lão phu nhân, oán trách nàng làm đúng.

      Nàng cũng biết bản thân nữ tử chưa lấy chồng, lại đưa nha hoàn bên người cho nam tử khác làm thông phòng, quả là có chút ổn. Nhưng làm như vậy chỉ có thể khiến Hàn Thế Quân khó chịu, cũng có thể khiến Tiết Nhã khó chịu, càng có thể khiến Ngụy Tử khó chịu.

      Trong phòng Hàn Thế Quân có loại nữ nhân gì, làm sao mà Tần Thư Dao hiểu. Nàng cũng biết tại Hàn Thế Quân chưa loại bỏ Ngụy Tử, chỉ là vì bây giờ nàng ta còn giá trị lợi dụng. Tối thiểu tại đây cái nơi đầu sóng ngọn gió, Ngụy Tử quyết thể xảy ra chuyện, chỉ cần Ngụy Tử xảy ra chuyện, như thế người bị hoài nghi lớn nhất chính là Hàn Thế Quân. Chỉ có chờ sau khi chuyện dần dần ổn định xuống, Hàn Thế Quân mới có thể lặng lẽ loại bỏ Ngụy Tử.

      Tần Thư Dao chậm rãi uống ngụm trà, sau đó buông ly trà, lạnh lùng : "Xem ra bọn họ cũng chuẩn bị hành động! Hai ngày nay, các ngươi nhớ chú ý hành động của hai người biểu muội và tam muội bất cứ lúc nào, xem bọn họ muốn đùa giỡn hoa chiêu gì!"

      Ngày thứ hai, Tần Thư Dao vẫn đến Vinh Thọ Đường như thường ngày, đến Vinh Thọ Đường phải qua Bách Hoa viên. Lúc này trăm hoa héo tàn, lại trồng ít mai vàng, mai đỏ nở đỏ tươi, nhìn cũng vui mừng.

      "Biểu tỷ, tỷ nhìn đóa hoa mai này đẹp mắt ?"

      Bỗng nhiên Tiết Nhã ra từ phía sau gốc cây mai, trong tay cầm nhánh hoa mai.

      Tần Thư Dao nhìn nhánh hoa mai trong tay nàng ta, quả nở rất đẹp, liền gật đầu : "Hoa này nở tệ, cũng có thể khiến cho trong phòng thêm chút màu sắc!"

      Tiết Nhã cười ra: "Muội đây vốn định đưa cho lão phu nhân, mình bà ở trong phòng vắng vẻ. Trong phòng thêm chút hoa mai cũng tồi!"

      Tần lão phu nhân vốn thích Tiết Nhã, chính Tiết Nhã cũng biết, cho nên rất ít Vinh Thọ Đường. Hôm nay Tiết Nhã lại thay hình đổi dạng, thế nhưng chủ động Vinh Thọ Đường, còn có thể đặc biệt tới chỗ này trước hái nhánh hoa mai.

      "Vừa vặn, ta cũng chỗ tổ mẫu. Cùng !" Tần Thư Dao xong liền về phía trước.

      Tiết Nhã cũng bước nhanh theo, lúc đến gần Tần Thư Dao, bỗng nhiên nàng ta vấp dưới chân cái, sau đó dùng lực bắt lấy cánh tay Tần Thư Dao, lại nhân cơ hội cầm nhánh hoa mai trong tay hung hăng quẹt ngang tới trước mặt Tần Thư Dao.

      May mắn Tần Thư Dao sớm phòng bị tốt, thân thể vội vàng ngửa lui phía sai, thân nhánh hoa mai kia cũng quét đến cổ Tần Thư Dao, mà tại Tần Thư Dao đúng lúc mặc xiêm y cổ cao, xiêm y bị cành mai cắt qua vết rách.

      Nếu hoa này quẹt ngang ở mặt, vậy khuôn mặt này sợ cũng bị phá hủy.

      Tĩnh Nguyệt vội vội vàng vàng đỡ lấy Tần Thư Dao, lo lắng : "Tiểu thư có việc gì chứ?"

      Tần Thư Dao vỗ lên trước ngực, lắc đầu : "Ta sao!" Sau đó lại nhìn về phía Tiết Nhã.

      Tiết Nhã sớm bẻ gãy cành mai kia, sau đó vội vàng đến trước mặt Tần Thư Dao, vẻ mặt lo lắng: "Biểu tỷ, tỷ sao chứ? Vừa rồi muội cẩn thận bị vấp tảng đá, cho nên mới..."

      "Ta sao, biểu muội cần tự trách!" mặt Tần Thư Dao vẫn mang theo tươi cười ôn hòa như trước, hai tròng mắt lại thoáng qua chút lãnh.

      Thủy Châu đỡ Tiết Nhã, bỗng nhiên nhìn thấy trong tay nàng đều là máu, kích động : "Tiểu thư, tay người bị sao vậy?"

      Tiết Nhã vội vàng lắc đầu : "Ta sao!"

      Vừa rồi Tiết Nhã có cắt qua mặt Tần Thư Dao, nhưng là cố ý cắt qua lòng bàn tay mình, vì chính để Tần Thư Dao sinh nghi. Chính là Tần Thư Dao cũng sớm thấy , tất cả hành động vừa rồi của Tiết Nhã.

      "Tay biểu muội bị thương, vẫn nên về băng bó vết thương trước. Nếu lưu lại vết sẹo tốt lắm! tại canh giờ cũng còn sớm, sợ là tổ mẫu chờ đến buồn bực rồi, ta trước. Biểu muội vẫn nên chạy nhanh trở về ." Sau khi Tần Thư Dao xong liền xoay người hướng Vinh Thọ Đường.

      Sau khi từ Vinh Thọ Đường trở lại Hinh Hương Viện, Tần Thư Dao lập tức bảo Tĩnh Nguyệt tặng cho Tiết Nhã lọ ngưng nguyệt cao.

      Trong Thủy Vân lâu, tay Tiết Nhã cũng sớm băng bó tốt rồi, nàng ta nằm nghiêng ở giường nệm, lẳng lặng nhìn bình ngưng nguyệt cao bàn.

      "Tiểu thư, bằng chúng ta nên dừng lại thôi." Thủy Châu rót cho Tiết Nhã ly trà nóng, vẻ mặt lo lắng.

      Tiết Nhã hừ lạnh tiếng: "Nàng có thể có bao nhiêu bản lĩnh, nếu việc này thành, ta chỉ có thể báo thù, còn có thể có số bạc lớn. Vì sao làm?"

      Thủy Châu cắn chặt răng, nàng cũng biết tiểu thư nhà mình có bạc bên người, cho nên Hàn Thế Quân mới chỉ cưới Tiết Nhã làm thiếp, nếu người Tiết Nhã có bạc cũng sao, cố tình lúc nàng từ Tiết gia qua đây, chỉ mang theo trăm lượng. trăm lượng kia là lúc trước xem bệnh cho Tiết lão gia thừa lại. tại Tần Tuyết Như hơi liền đáp ứng đưa cho Tiết Nhã ngàn lượng bạc trắng, Tiết Nhã tự nhiên là tâm động thôi.

      "Vậy tại chúng ta nên làm cái gì bây giờ?"

      Tiết Nhã nhìn bình ngưng nguyệt cao kia, cười lạnh : "Vậy mà nàng ta tặng đồ này qua đây, như vậy chúng ta tất nhiên phải đáp lễ. Ngươi mang vài thứ mà mẫu thân khi còn sống lưu lại ra đây!"

      mặt Thủy Châu lập tức lộ ra vẻ kinh hoảng: "Tiểu thư, cái này vạn vạn thể được. Nếu như bị phát , như vậy chúng ta... Dù sao chúng ta chỉ ở nhờ nơi này!"

      "Chỉ cần làm cẩn thẩn, tự nhiên có người biết được." Trong mắt Tiết Nhã thoáng qua ngoan.

      Thủy Châu cầm khay trong tay đặt lên bàn, lặng lẽ lui ra bên.

      Tay phải Tiết Nhã băng bó tầng vải trắng dày, sau đó cười chỉ vào điểm tâm bên trong khay sứ men xanh tinh xảo, cười : "Đa tạ biểu tỷ đưa thuốc cao, tại vết thương cũng tốt lên rồi. Những thứ này đều là nha đầu Thủy Châu này làm, nàng làm bánh ngọt hồng mai này ngon nhất." Sau đó ngượng ngùng cúi đầu, giọng : "Muội cũng biết nên lấy cái gì đến cám ơn biểu tỷ, vốn nghĩ thêu thùa chút tặng cho biểu tỷ, nhưng tại tay bị thương, sợ là phải qua thời gian nữa!"

      Tần Thư Dao nhìn thoáng qua hình dáng điểm tâm xinh này, giọng : "Đều là người nhà, làm gì khách khí như vậy. Tay muội bị thương, vậy nên nghỉ ngơi tốt mới đúng!"
      Last edited by a moderator: 18/12/15
      Phong Vũ Yên, tú cầu, song ngư2 others thích bài này.

    3. michellevn

      michellevn Well-Known Member Editor

      Bài viết:
      5,165
      Được thích:
      12,955
      Chương 66 Khéo dùng mưu kế bức vào khuôn khổ

      "Chút vết thương của muội tính là gì." xong lại đẩy khay sứ men xanh có hình con bướm tới trước mặt Tần Thư Dao, cười : "Biểu tỷ, hãy cứ nếm thử trước xem."

      Tần Thư Dao cười cầm lấy điểm tâm trong đĩa, nhìn trái nhìn phải: "Vì thời tiết lạnh lẽo nên khó làm cái này, còn hái hoa mai nữa."

      xong mở hé miệng , thời điểm chuẩn bị ăn, Tĩnh Nguyệt đứng ở bên châm trà cho Tần Thư Dao, cố ý làm như lỡ tay, tiếp đó nước trà đều đổ cả xuống người Tần Thư Dao.

      Tĩnh Nguyệt vội vàng quỳ mặt đất, vẻ mặt sợ hãi, thân thể cũng giống như run rẩy: "Nô tì đáng chết, nô tì đáng chết..."

      Y phục người Tần Thư Dao đều ướt đẫm, bánh ngọt hồng mai tay cũng bị đánh rơi, nàng lạnh mặt, phẫn nộ quát: "Trong ngày thường nhìn ngươi còn có vài phần cơ trí, hôm nay thế nào kích động như vậy. Tới cửa quỳ cho ta, nếu có phân phó của ta được đứng lên."

      Bên ngoài tuyết còn rơi xuống rất nhiều, Tĩnh Nguyệt khủng hoảng ngẩng đầu, vẻ mặt cầu xin nhìn Tần Thư Dao.

      Lúc này hai bà tử đứng ở bên kéo Tĩnh Nguyệt lên, Tĩnh Nguyệt gấp gáp lớn tiếng : "Tiểu thư tha cho nô tì lần này, lần sau nô tì dám nữa ..."

      Hai bà tử kia vội vàng bịt miệng Tĩnh Nguyệt, quát: "Mau ra ngoài quỳ lên, nếu lại chọc tiểu thư tức giận, kết cục của ngươi tốt lắm đâu!"

      xong hai bà tử kia liền trái phải, nâng Tĩnh Nguyệt ra ngoài.

      Lục Trúc vội vàng nâng Tần Thư Dao dậy, thấp giọng : "Tiểu thư, thân y phục này đều ướt..."

      Sắc mặt Tần Thư Dao khó coi vạn phần, lại nhìn thoáng qua Tiết Nhã, : "Để biểu muội chê cười rồi, trong ngày thường nha hoàn này coi như cơ trí, nghĩ tới hôm nay lại lỗ mãng như thế." xong lại nhìn đĩa điểm tâm bàn cái: "Điểm tâm này ta nhận, chỉ là thân y phục của ta đều ướt đẫm, vẫn là đợi đến thời điểm bữa tối lại ăn."

      Tuy rằng Tiết Nhã có tận mắt thấy Tần Thư Dao ăn, nhưng mà thấy nàng dường như tức giận, hơn nữa loại chuyện vừa rồi cũng giống như là làm bộ. Cho nên Tiết Nhã liền đứng lên, cười với Tần Thư Dao: "Muội cũng quấy rầy biểu tỷ nữa, ngày khác lại đến tìm biểu tỷ chơi!"

      Tần Thư Dao cười hơi vuốt cằm, sau đó để Đàn Hương tiễn Tiết Nhã ra ngoài.

      Đợi sau khi Tiết Nhã ra ngoài, Lục Trúc lập tức đổi cho Tần Thư Dao bộ y phục sạch .

      Tần Thư Dao nhìn điểm tâm bàn, cười lạnh tiếng: "Hình dáng điểm tâm này nhìn ngon, chỉ tiếc là ăn được!"

      "Vậy nô tì xử lý điểm tâm này!"

      Tần Thư Dao cười lắc đầu, : " cần xử lý, đợi lát nữa chúng ta mang những điểm tâm này Như Ý Uyển."

      Dù sao đây là đồ Tiết Nhã đưa, nếu xảy ra chuyện gì cũng liên quan đến nàng ta.

      Sau khi Tần Thư Dao suy nghĩ lại : "Ngươi lại chuẩn bị mấy thứ điểm tâm có màu sắc tương tự đến, sau đó lại đến Như Ý Uyển với ta."

      Bọn họ nghĩ hãm hại nàng, như vậy nàng làm cho bọn họ nếm thử tư vị bị hãm hại.

      Đợi sau khi Lục Trúc chuẩn bị tốt điểm tâm, liền để vào cái hộp đựng thức ăn hình bát giác, sau đó tới Như Ý Uyển cùng với Tần Thư Dao.

      Lúc này đúng là buổi chiều, bên ngoài tuyết rơi bay tán loạn, mọi người đều muốn ra ngoài, đều đợi ở trong phòng phát ngốc.

      Tần Tuyết Như bỗng nhiên nghe Tần Thư Dao đến đây, vốn muốn làm bộ như còn nghỉ ngơi, thế nhưng còn chưa có bảo nha hoàn ra ngoài truyền lời, Tần Thư Dao xông vào.

      Tần Thư Dao cởi áo choàng ra, sau đó tiện tay giao cho nha hoàn bên, cười : "Khó trách phụ thân chữ viết của tam muội là tốt nhất, băng tuyết phủ tràn ngập thế này, mà muội vẫn có tâm tư ở chỗ này luyện viết chữ."

      Tần Tuyết Như chán ghét nhìn thoáng qua Tần Thư Dao, tiếp đó ném bút trong tay, kiên nhẫn : "Tỷ tới làm gì?"

      Tần Thư Dao nhìn thoáng qua Lục Trúc bên , Lục Trúc lập tức đặt hộp để thức ăn lên bàn, lại lấy điểm tâm từ bên trong ra.

      "Vừa rồi Tiết biểu muội tặng những điểm tâm này đến, tỷ cảm thấy mình tỷ cũng ăn hết nhiều như vậy, cho nên cũng đưa chút tới cho tam muội nếm thử."

      Tần Tuyết Như nhìn điểm tâm này, trong mắt thoáng qua chút lãnh, lạnh lùng : "Muội mới ăn mấy thứ này!"

      "Vừa rồi tỷ ăn thử miếng, mùi vị vô cùng ngon!"

      Tần Thư Dao cầm khối điểm tâm đưa cho Tần Tuyết Như, nhưng mà Tần Tuyết Như lại như là đụng phải thứ gì bẩn vậy, lập tức hất điểm tâm trong tay Tần Thư Dao.

      "Tam muội đây là vì sao?" Tần Thư Dao kinh ngạc nhìn Tần Tuyết Như.

      Tần Tuyết Như cũng cảm thấy động tác bản thân quá lớn, dễ khiến cho Tần Thư Dao hoài nghi, vội vàng giải thích : "Ta thích ăn mấy thứ này!"

      "Trong ngày thường tỷ thấy tam muội thích ăn những thứ này mà, chẳng lẽ là tam muội ghét bỏ những thứ đó của ta?" Vẻ mặt Tần Thư Dao đau buồn.

      Tần Tuyết Như khẽ hừ tiếng: "Những điểm tâm này muội nhìn đến phát ngán, tỷ mau mang cất !"

      Trong lòng Tần Thư Dao cười lạnh, mặt vẫn còn vẻ khổ sở: "Thôi được, nếu muội muốn ăn, ta đây đưa đến chỗ lão phu nhân. Trong ngày thường ta thấy Nhị muội và Tứ đệ đều thích ăn những thứ này, chắc hẳn bọn họ nhất định thích!"

      Nếu chỉ đưa cho Tần Khả Cầm ăn, vậy Tần Tuyết Như cũng để ý, cố tình Tần Thư Dao còn muốn đưa cho Tần Minh Hi ăn, Tần Tuyết Như bỗng chốc khẩn trương, vội vàng : " được..."

      Tần Thư Dao kinh ngạc nhìn nàng ta, nghi hoặc : "Vì sao được?"

      Tần Tuyết Như cắn chặt răng, cuối cùng bất đắc dĩ : "Thôi, tỷ để những điểm tâm đó ở đây , đợi lát nữa muội ăn là được!"

      Tần Thư Dao ra vẻ vui mừng : "Ta còn tưởng rằng muội muội ghét bỏ những điểm tâm này." xong liền bảo Lục Trúc để điểm tâm xuống.

      Tần Tuyết Như chán nản nhìn thoáng qua Tần Thư Dao, lại nghĩ đến vừa rồi nàng chính nàng ăn khối điểm tâm, nhưng mà đến bây giờ lại có triệu chứng gì. Chẳng lẽ Tiết Nhã ra tay trong điểm tâm, nhưng mà ngày ấy ràng nàng ta đáp ứng mình rồi mà.

      Tần Thư Dao ngồi ở kháng gần cửa sổ, tiện tay cầm lấy khối điểm tâm đặt ở bên môi nhàng cắn miếng, sau đó ngẩng đầu, cười : "Điểm tâm của Biểu muội ngon, thế nhưng làm ngon miệng như vậy!"

      Tần Tuyết Như nghi hoặc nhìn điểm tâm bàn, tiếp đó lạnh lùng : "Đại tỷ, muội còn muốn nghỉ ngơi, vẫn là tỷ về trước . Điểm tâm này để lại ở chỗ này là được rồi!"

      Tần Thư Dao cầm điểm tâm trong tay bỏ vào miệng, cười : "Bên ngoài tuyết rơi nhiều, tỷ vẫn nên đợi tuyết rơi ít rồi mới về!" Sau đó lại tiện tay cầm khối điểm tâm đưa tới trước mặt Tần Tuyết Như : "Muội nếm thử?"

      Tần Tuyết Như thấy Tần Thư Dao hoàn hảo tổn hao gì, có dấu hiệu trúng độc cũng có chút nghi hoặc, chẳng lẽ điểm tâm này có độc?

      "Tam muội thích ăn? Tỷ đây đợi lát nữa lại đưa tới chỗ tứ đệ, hôm qua tỷ còn nghe được nó muốn ăn điểm tâm hồng mai này đấy!" Tần Thư Dao để điểm tâm trong tay lại vị trí cũ.

      Tần Tuyết Như nhất thời gấp gáp, vội vàng ; "Nó ở chỗ tổ mẫu, làm sao có thể thiếu mấy thứ này!" Sau đó bản thân lại chọn khối điểm tâm, lại khẽ cắn miếng.

      Mùi vị quả tệ, vừa vào miệng là tan, chút cũng ngấy.

      Tần Tuyết Như thấy Tần Thư Dao lại cầm lấy khối lên ăn, cũng đưa khối điểm tâm trong tay vào miệng nuốt xuống.

      Tần Thư Dao thấy Tần Tuyết Như ăn xong, lại uống ly trà, bỗng nhiên nàng ta nhíu chặt hai hàng lông mày, vẻ mặt đỏ bừng, toàn thân cũng bỗng nhiên cảm thấy khó chịu: "Rất ngứa... Đây là có chuyện gì?"
      Last edited: 18/12/15
      Phong Vũ Yênfujjko thích bài này.

    4. michellevn

      michellevn Well-Known Member Editor

      Bài viết:
      5,165
      Được thích:
      12,955

    5. michellevn

      michellevn Well-Known Member Editor

      Bài viết:
      5,165
      Được thích:
      12,955
      Chương 67 : Gây họa thành bị phạt

      Lúc này Tần Tuyết Như cũng cảm thấy toàn thân thoải mái, Ngọc Bích đứng ở bên lo lắng, : "Tiểu thư, người làm sao vậy?"

      Tần Tuyết Như hốt ha hốt hoảng sờ gò má của mình, lại phát mặt thế nhưng nổi lên đống mẩn , nàng ta buồn bực : "Mau lấy gương tới đây!"

      Ngọc Bích vội vàng tìm cho Tần Tuyết Như cái gương, sau đó đưa cho Tần Tuyết Như, mà lúc này mặt Tần Tuyết Như những mẩn đỏ kia cũng càng thêm nghiêm trọng, nàng ta cầm lấy gương chỉ nhìn thoáng qua, tức kinh hãi ném gương xuống mặt đất.các

      "Ngươi hạ độc?" Vẻ mặt Tần Tuyết Như oán hận nhìn Tần Thư Dao, nhưng mà giờ phút này Tần Thư Dao cũng tốt hơn nhiều so với Tần Tuyết Như, mặt nàng cũng đỏ bừng, cũng nổi lên ít mẩn màu đỏ. Chính là mẩn màu đỏ của Tần Thư Dao có làm người ta sợ hãi như Tần Tuyết Như vậy.

      Lục Trúc thấy thế hô lớn: "Còn nhanh báo cáo lão phu nhân và phu nhân, mau mời đại phu đến xem!"

      Hai đích nữ Tần gia cùng nhau trúng độc làm cho hai người Tần lão phu nhân và Ngô thị lo lắng, Ngô thị vừa thấy mẩn đỏ mặt Tần Tuyết Như, giật nảy mình, vội vàng ôm Tần Tuyết Như khóc lên: "Con của ta... Con làm sao vậy?"

      Tần Thư Dao nằm ở bên giống như còn vài phần sức lực, giọng : "Vừa rồi Tiết biểu muội đến tặng hộp điểm tâm, con thấy hình dáng ngon mắt, cũng muốn cho tam muội nếm thử, nghĩ tới..."

      Tần Tuyết Như chỉ có cả toàn thân bị nổi mẩn đỏ, mà toàn thân vừa đau lại ngứa, vết mẩn đỏ tay đều bị nàng ta gãi vỡ ra, Ngô thị vội vàng sai người trói Tần Tuyết Như lại, sợ Tần Tuyết Như cào rạch mặt mình.

      Tần lão phu nhân vốn thích Tiết Nhã, tại nghe là Tiết Nhã ra tay, lập tức với Lục ma ma: " mời biểu tiểu thư đến đây!"

      Lúc này Phùng thái y cũng vội vàng tới, đầu tiên là ông bắt mạch cho Tần Thư Dao, lại bắt mạch cho Tần Tuyết Như, chỉ cảm thấy mạch tượng của hai người bọn họ tương tự nhau, nhưng mà Tần Tuyết Như còn nghiêm trọng hơn Tần Thư Dao nhiều.

      "Giống như đại tiểu thư bị dị ứng, ta viết cho tiểu thư mấy thang thuốc, uống vài ngày còn gì đáng ngại nữa. Tam tiểu thư cũng giống bị dị ứng, chỉ là nàng nghiêm trọng hơn đại tiểu thư nhiều, ta cũng viết mấy thang thuốc giống nhau, sau đó uống vài ngày xem thử!" xong lập tức ngồi ở bên, viết mấy thang thuốc, sau đó lập tức bảo nha hoàn bên bốc thuốc.

      Tiết Nhã nghe hai người Tần Thư Dao và Tần Tuyết Như đều cùng nhau bị dị ứng, trong lòng vừa kích động vừa lo lắng, nàng ta hạ thuốc quả giống như dị ứng, nhưng mà thực tế phải là dị ứng.

      Nàng ta nghĩ tới Tần Thư Dao thế nhưng đưa những thứ điểm tâm đó đến chỗ Tần Tuyết Như, mà Tần Tuyết Như cũng lại ăn.

      Tiết Nhã vừa vào Như Ý Uyển, liền nhìn thấy đám người đều vây quanh ở trong phòng, nàng ta vội vàng trốn ở bên dám vào bên trong.

      Sắc mặt Tần lão phu nhân khó coi, bà vừa thấy Tiết Nhã đến, lập tức hừ lạnh tiếng, sau đó chỉ vào điểm tâm còn dư bàn, phẫn nộ quát: "Những thứ này là ngươi làm?"

      Tiết Nhã chưa từng thấy qua bộ dạng Tần lão phu nhân tức giận, tuy rằng trong ngày thường Tần lão phu nhân luôn lạnh lùng nhàn nhạt với nàng, nhưng mà cho tới bây giờ đều chưa có quở trách qua.

      Nàng ta giật nảy mình, vội vàng lắc đầu, sau đó lại vội vàng giải thích : "Vừa rồi cháu tặng cho Biểu tỷ đĩa điểm tâm, chỉ là phải cái này!"

      Lục Trúc đứng ở bên lau nước mắt, khóc : "Nô tì đều luôn ở cùng tiểu thư, tiểu thư trong ngày thường Tam tiểu thư thích ăn điểm tâm nhất, liền mang điểm tâm Biểu tiểu thư đưa tới đến đây. Vốn Tam tiểu thư còn ghét bỏ điểm tâm này, muốn ăn. Nhưng mà ngay sau khi tiểu thư ăn hai cái, còn muốn tặng cho Nhị tiểu thư và Tứ thiếu gia, Tam tiểu thư mới thử cái."

      Tuy rằng trong lời Lục Trúc câu đến việc Tiết Nhã hạ độc, nhưng cũng ám chỉ ít. Tuy rằng Tần lão phu nhân lớn tuổi, nhưng vẫn còn minh mẩn, lập tức nghe ra ý tứ trong lời Lục Trúc .

      Tần lão phu nhân lạnh mặt, chỉ vào Tiết Nhã mắng: "Còn mau đưa thuốc giải ra!"

      Tiết Nhã sợ tới mức vội vàng quỳ mặt đất, vẻ mặt tái nhợt: "Cháu có hạ độc!"

      " có hạ độc? Vậy vì sao tại bọn họ biến thành bộ dạng này?" Tần lão phu nhân với Lục ma ma ở bên: "Trói nó lại cho ta, tiếp đó đánh ba mươi bản, xem nó có giao ra hay !"

      Vốn lòng nhìn nữ nhi của mình, Ngô thị nghe thế, lập tức vọt ra, gục trước mặt Tiết Nhã, cầu xin : "Lão phu nhân, người tha cho nó lần này , nó cũng là tuổi hiểu chuyện. Nhất định là vài ngày trước Dao Nhi tặng nha hoàn cho Hàn công tử, cho nên nó mới có thể ghi hận trong lòng!"

      Vừa rồi Lục Trúc những lời kia, Ngô thị đều nghe được ràng. Nếu để Tiết Nhã ra tình hình thực tế, như vậy chỉ có Tần Tuyết Như bị trách phạt, chính bản thân bà ta cũng bị mang tội danh biết cách dạy nữ nhi!

      Tiết Nhã kinh hoảng nhìn Ngô thị, những lời này của Ngô thị là muốn để cho nàng ta thừa nhận bản thân bởi vì ân oán cá nhân, cho nên mới cố ý hạ độc. Nàng ta gắt gao nắm chặt nắm tay, nàng ta cam lòng.

      Nhưng mà Ngô thị ở bên lại dùng sức ngắt lên cánh tay của nàng ta, sau đó cảnh cáo liếc mắt nhìn Tiết Nhã cái.

      Tiết Nhã bị buộc bất đắc dĩ, chỉ có thể khóc : "Cầu lão phu nhân bỏ qua cho cháu lần này, qua hai năm nữa là cháu tiến vào cửa Hàn gia, nhưng mà giờ phút này biểu tỷ lại đưa nha hoàn bên người cho Hàn công tử, trong lòng cháu oán hận, cho nên mới làm ra loại chuyện này!"

      Lúc trước là chính hai người Ngụy Tử và Hàn Thế Quân vụng trộm hẹn hò ở núi giả, chuyện này chỉ có người trong phủ thấy được, mà cả Tam tiểu thư Trịnh gia và Tam hoàng tử đều thấy được.

      Cho nên cho tới bây giờ Tần lão phu nhân đều cảm thấy Tần Thư Dao xử lý tốt, ngược lại cảm thấy tấm lòng của nàng quá mức nhân hậu, như loại nô tài tư thông cùng nam nhân bên ngoài này, bại hoại thanh danh của Tần Thư Dao. Tần Thư Dao có đánh trượng hoặc là trách phạt tính là tệ rồi.

      "Tên tiểu tử Hàn gia kia vốn phải là kẻ tốt gì, chính ngươi kiên quyết dính lên cũng trách được người khác. Nhưng mà quyến rũ ngươi, thế nhưng còn muốn quyến rũ nha hoàn bên người Dao Nhi, chẳng lẽ Dao Nhi còn có thể đánh chết nha hoàn kia hay sao?" Tần lão phu nhân hừ lạnh tiếng, nổi giận : "Tuy rằng ngươi làm ra loại chuyện hạ lưu này, làm Tần gia chúng ta cũng bị chịu nhục nhã. Nhưng cho tới bây giờ chúng ta cũng đuổi ngươi , ngươi lại tốt lắm, bởi vì chút việc kia cũng dám làm ra loại chuyện hạ độc này. Thôi được, Tần gia là chứa được ngươi, ngươi vẫn nên tìm con đường khác ."

      Tiết Nhã vừa nghe càng thêm khủng hoảng cùng vô thố, nàng ta quỳ lết về phía trước hai bước, khóc : "Kính xin lão phu nhân tha cho cháu lần này, cháu cha mẹ, còn có chỗ nào có thể cho cháu dung thân đây!"

      Tần lão phu nhân lạnh lùng : " phải là ngươi còn có nhà cậu sao."

      Nhà mẹ đẻ Ngô thị chỉ giàu có bằng Tần gia, hơn nữa người mợ kia của Tiết Nhã là người khỏe mạnh ngang ngược, còn có ba đứa con của Ngô gia, người nào cũng đều ham ăn biếng làm, mà còn háo sắc cực kỳ.

      Tiết Nhã lại truyền ra loại gièm pha này nữa, Ngô gia chỉ có bị nhục nhã hơn. Nơi nào an nhàn và thoải mái như ở Tần gia vậy.

      "Lão phu nhân, cháu nhà cậu. Lão phu nhân, cháu đưa thuốc giải ra, xin lão phu nhân hãy tha cho cháu lần này." Tiết Nhã khóc cầu xin tha thứ, .

      Sau đó lại nhìn thoáng qua Thủy Châu, Thủy Châu lập tức lấy bình dược tinh xảo từ trong người ra, Lục ma ma lập tức đưa đến trong tay Phùng thái y, Phùng thái y ngửi ngửi, xác định có thể dùng, Tần lão phu nhân mới bảo nha hoàn đưa thuốc giải này cho hai người Tần Thư Dao và Tần Tuyết Như ăn vào.
      Last edited: 18/12/15
      Phong Vũ Yên, fujjkoCố Huân Nhiên thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :