1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Đích nữ muốn hưu phu - Khanh Dư (Full+eBook)

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Cố Huân Nhiên

      Cố Huân Nhiên Well-Known Member

      Bài viết:
      473
      Được thích:
      1,256
      Chương 55 Đổi nam trang lén dạo thanh lâu

      Đợi sau khi Tần lão phu nhân xuống nghỉ ngơi, Tần Thư Dao giữ Tĩnh Nguyệt ở lại bên người: "Ngươi đợi lát nữa đến trong chuồng ngựa hỏi chút, hai con ngựa kia rốt cuộc là vì sao lại bị hoảng sợ!"

      Tĩnh Nguyệt kinh ngạc nhìn Tần Thư Dao, nghi hoặc : "Tiểu thư hoài nghi có người cố ý làm chuyện này?"

      Tần Thư Dao hơi vuốt cằm, lại phân phó : "Ngươi nhớ kỹ, chuyện này ngàn vạn đừng kinh động những người khác!"

      Tĩnh Nguyệt vội vàng gật đầu, sau đó liền lui ra ngoài.

      Qua khắc canh giờ, Tĩnh Nguyệt lại về tới trong phòng, thấy Tần Thư Dao vẫn nghiêng người dựa vào giường như trước, trong tay cầm quyển sách, liền tiến lên : lqd "Tiểu thư, vừa rồi nô tì mới hỏi qua. Xa phu đùi ngựa quả cây kim , nếu nhìn kỹ hoàn toàn nhìn ra."

      Quả nhiên phải là hồi ngoài ý muốn, mà là có người có ý định mưu mô. Mà người nọ sợ là Hàn Thế Quân.

      Kiếp trước Tần Thư Dao và Hàn Thế Quân cũng là hồi ngẫu nhiên quen biết, sau này Tần Thư Dao nảy sinh tình cảm với Hàn Thế Quân, lại cầu Ngô thị định ra cửa hôn nhân này. Ngô thị thấy thân thế Hàn Thế Quân bình thường, lại là thứ tử đồng ý.

      tại xem ra tràng quen biết kiếp trước giữa Tần Thư Dao và Hàn Thế Quân tuyệt đối phải ngẫu nhiên, mà là Hàn Thế Quân sớm sắp đặt.

      Hóa ra ngay từ đầu Hàn Thế Quân coi trọng nàng. , càng chính xác hơn là coi trọng gia thế và đồ cưới của nàng.

      Vừa rồi nếu Tần lão phu nhân xảy ra chuyện, như vậy Hàn Thế Quân lại bỗng nhiên xuất , Tần Thư Dao nhất định để Hàn Thế Quân đưa Tần lão phu nhân đến trong thôn trang. Sau đó Hàn Thế Quân có nhiều cớ tiếp cận nàng, mà Hàn Thế Quân, chỉ cần cố ý làm chút động tác thân mật, lại vừa vặn bị người ngoài nhìn thấy, như vậy thanh danh Tần Thư Dao coi như là bị hủy.

      Dù sao Hàn Thế Quân vẫn chưa có chính thê, hơn nữa mẹ cả Hàn Thế Quân cũng mong muốn thấy việc này. Dù sao thứ tử lại nhiều lần truyền ra chuyện cấu kết cùng với nữ tử Tần gia, chuyện này đối với bà ta mà cũng xem như là chuyện xấu.

      Tần Thư Dao thầm cắn răng, may mắn lần này bản thân mình che chở Tần lão phu nhân, sau đó mới bị văng ra ngoài xe. Nếu bị Hàn Thế Quân đạt được, như vậy bản thân lại dây dưa cùng với Hàn Thế Quân.

      Tần Thư Dao bị chút vết thương ngoài da, tĩnh dưỡng mấy ngày tốt hơn rồi.

      nhiều ngày bọn người Tần Lương và Ngô thị đến xem qua, mà Tiết Nhã nghe Tần Thư Dao ở trong núi Vạn Thọ gặp Hàn Thế Quân, trong lòng thất vọng trận, lại dám công khai hỏi thăm tình huống của , chỉ thầm tìm hiểu vài câu.

      Đợi sau khi vết thương Tần Thư Dao tốt hơn, lá cây cũng gần như rụng hết.

      Trong khoảng thời gian này, Lại thị thay đổi mọi người trong phòng bếp vòng, những người kia đều là tâm phúc của Ngô thị. Sau khi Ngô thị biết khóc kể trận ở trước mặt Tần lão phu nhân, nhưng Tần lão phu nhân lại chỉ giao cho Lại thị làm, như vậy bà quản.

      Ngô thị có biện pháp chỉ có thể tìm Tần Lương, nhưng Tần Lương có chút bất mãn với Ngô thị. Hơn nữa cảm thấy chuyện này chẳng qua là chuyện , kiên nhẫn tùy tiện có lệ hai câu là xong chuyện.

      Trong lòng Ngô thị rất tức giận, lại cũng chút xíu biện pháp nào.

      "Vài ngày trước, Tam thẩm còn để cho cháu tính toán khoản trong phòng bếp. Bởi vì cháu sợ tính sai, mất ròng rã ba ngày mới tính xong. May mắn Tam thẩm có trách cháu." Tần Thư Dao nhàng đấm chân cho Tần lão phu nhân, ít chuyện lý thú cho Tần lão phu nhân nghe.

      Đứng ở bên, Lục ma ma cười : "Vậy là đại tiểu thư nhanh rồi, nhớ ngày đó thời điểm Lão phu nhân lần đầu tiên học tính sổ, cũng phải tìm hiểu nửa tháng mới tính xong đó!"

      Tần lão phu nhân cười khép miệng lại được: "Ngươi, lão nô tài này, lại lật lại chút chuyện xưa của ta."๖ۣۜdi-ễn⊹đà-n๖ۣۜlê⊹qu-ý⊹đô-n

      Lục ma ma lập tức lại : "Đây là đại tiểu thư thông minh, lão nô có dám đâu!"

      Tần lão phu nhân nghe thế vui mừng cực kỳ, Tần Thư Dao thấy thời cơ sai biệt lắm, nhân tiện : "Cháu nghĩ bản thân nên mở vài cửa hàng, tổ mẫu bà xem được ?"

      Nghe vậy, Tần lão phu nhân hơi ngẩn người: "Tuổi cháu còn mở cửa hàng làm gì, chẳng lẽ là sợ sau này có đồ cưới?"

      Tần Thư Dao ra vẻ ngượng ngùng cúi đầu: "Đồ cưới cháu có tổ mẫu và mẫu thân chuẩn bị, chỉ là cháu muốn học quản gia, cũng nên học xem buôn bán thế nào. Tuy rằng chúng ta là nhà quan lại, làm buôn bán chẳng qua là vì thêm chút gia sản. Nhưng nếu cháu mở mấy gian cửa hàng, cũng là san sẻ vì phụ thân!"

      Tần gia là thế gia trăm năm, bây giờ còn chưa có dấu hiệu sụp đổ. Chỉ là Tần Lương biết quan tâm cửa hàng, các cửa hàng cũng đều được chăm lo dưới danh nghĩa của Ngô thị. Mà Ngô thị vì bản thân mình, từ giữa mưu ít lợi.

      Chuyện này Tần lão phu nhân cũng biết đến, chỉ là bà mở con mắt nhắm con mắt, coi như thấy được.

      Tuy rằng Tần lão tam Tần Tu làm buôn bán giỏi, thu thập của đại bộ phận trong nhà cũng đều là Tần Tu buôn bán kiếm lời được từ bên ngoài. Nhưng sau này Tần gia khẳng định muốn ở riêng, nếu vẫn là như vậy, Tần lão phu nhân có chút lo lắng.

      Tần lão phu nhân nghe lời này xong cực kỳ hài lòng, lập tức cười : "Lời này của cháu sai, trong ngày thường mẫu thân cháu bận bịu công việc trong nhà, cũng rảnh dạy các cháu mấy thứ này, chỉ mực bảo các cháu học cầm kỳ thư họa. biết về sau gả cho người nào, cầm kỳ thư họa chẳng qua là cái lạc thú. Muốn sống yên ổn ở nhà chồng, quản gia tính sổ cũng có thể lạc hậu."

      xong Tần lão phu nhân trầm ngâm lát, sau đó lại : "Mẹ đẻ cháu khi còn sống từng để lại năm gian cửa hàng, đều là ở trong thành sầm uất. Vốn bà cũng muốn chờ sau này cháu xuất giá lại cho cháu, tại cháu lại lên việc này, ta đây trước hết giao hai gian cửa hàng trong đó cho cháu quản lý. Chỉ là ngàn vạn nhớ kỹ, làm buôn bán này cũng so với cái khác, khẳng định phải dè dặt cẩn thận, được để những chưởng quầy kia xem thường!"

      Tần Thư Dao nghĩ tới Tần lão phu nhân đáp ứng nhanh như vậy, lập tức cười gật đầu : "Tổ mẫu , cháu nhất định nhớ kỹ."

      xong lại đứng lên, cúi người chào.

      Tần lão phu nhân giao cho Tần Thư Dao hai gian cửa hàng, phân biệt là Cẩm Tú Các và tiệm gạo ở thành Nam, đều là khu vực sầm uất của thành Nam, buôn bán luôn tệ.

      Từ ngày ấy, sau khi Tần Thư Dao cẩn thận nghe được những lời đó ở trong ngõ , nàng luôn muốn Quần Phương lâu, thăm dò Tình Họa.

      Nhưng đều luôn có cơ hội, hơn nữa nàng là thân nữ nhi, muốn thanh lâu dễ hơn làm.

      Lần này nàng muốn Tần lão phu nhân giao cửa hàng, thứ nhất là vì càng có cơ hội ra ngoài lại, thứ hai cũng là vì chọc tức Ngô thị và Tần Tuyết Như. Hơn nữa nàng biết chỉ cần nàng lấy được hai gian cửa hàng này, nhất định Ngô thị và Tần Tuyết Như bắt đầu sốt ruột.

      Ngày hôm đó Tần Thư Dao mang theo hai người Tĩnh Nguyệt và Ngụy Tử ra khỏi phủ, tiệm gạo nhìn thử, chưởng quầy kia chỉ cho rằng, chẳng qua là tiểu nương mười ba tuổi, cầm ít sổ sách lâu năm cho Tần Thư Dao xem. Tần Thư Dao cũng quản , bảo Ngụy Tử nhận lấy.

      Sau đó lại Cẩm Tú Các, Cẩm Tú Các chỉ có bán vải vóc, cũng có y phục may sẵn.

      Chưởng quầy an bài Tần Thư Dao ở nhã gian phía sau viện, lại sai người pha bình trà ngon, cười : "Lão phu nhân sai người phân phó qua, tiểu nhân cũng sớm sai người chuẩn bị tốt sổ sách, đợi lát nữa sai người đưa tới cho ngài!"
      Last edited by a moderator: 3/12/15
      Phong Vũ Yên, tú cầusong ngư thích bài này.

    2. michellevn

      michellevn Well-Known Member Editor

      Bài viết:
      5,165
      Được thích:
      12,955
      Chương 56 Mỹ nhân trong lòng gặp ác bá

      Tần Thư Dao cười : " cần khách khí như thế, hôm nay ta ra đây cũng chỉ là ngồi xuống nhìn chút thôi."

      Chưởng quầy Cẩm Tú Các họ Lí, Lí chưởng quầy chỉ cho rằng Tần Thư Dao vẫn chỉ là , hh_lqd nhất thời cao hứng thôi. Cho nên lập tức sai người xuống cầm hai bộ y phục nam được may sẵn cùng với sổ sách đến.

      Tần Thư Dao nhìn thoáng qua, là gấm Tứ Xuyên, chất liệu tốt nhất.

      "Ông xuống trước , đợi lát nữa có việc ta tự nhiên phân phó ông tiến vào."

      Đợi sau khi Lí chưởng quầy lui ra ngoài, Tần Thư Dao mới ném bộ y phục nam tới trước mặt Tĩnh Nguyệt, : "Ngươi thay bộ y phục này !"

      Tĩnh Nguyệt cầm lấy bộ y phục nhìn, nghi hoặc : "Tiểu thư muốn làm gì?"

      "Đợi lát nữa chúng ta Quần Phương lâu." xong lại với Ngụy Tử: "Ngươi chờ ở chỗ này, nếu Lí chưởng quầy tới hỏi, ngươi ta mệt mỏi, ở trong này nghỉ ngơi lát!"

      Ngụy Tử lập tức gật gật đầu.

      Sau khi hai người thay y phục xong, lén lút ra khỏi Cẩm Tú Các.

      Cẩm Tú Các cách Quần Phương lâu xa, chỉ cần xuyên qua con phố là đến.

      Lúc này vẫn là ban ngày, khách nhân tính là nhiều, ngoài cửa vẫn còn đứng vài người nữ tử ăn mặc hở hang, diện mạo diêm dúa lòe loẹt.

      Bọn họ vừa thấy hai người Tần Thư Dao và Tĩnh Nguyệt, lập tức vung khăn tới: "Hai vị khách quan, bên trong có rượu ngon thượng hạng, bên trong ngồi chút !"

      Tần Thư Dao cười phe phẩy quạt xếp (Chiết Phiến), sau đó bước vào.

      Vừa vào thấy phụ nhân trung niên đeo trang sức tinh xảo, tới đón, đôi mắt cao thấp đánh giá hai người Tần Thư Dao và Tĩnh Nguyệt, thấy hai người bọn họ đều mặc chất liệu thượng hạng, lập tức vui mừng : "Mời nhị vị công tử vào bên trong, nương ở đây của ta là tốt nhất, biết nhị vị công tử thích dạng gì?"

      Tần Thư Dao ra vẻ ồm ồm : "Nghe hoa khôi ở đây của các ngươi là Tình Họa nương, tại hạ muốn để Tình Họa đến hầu hạ."

      Tú bà nghe vậy sắc mặt lộ ra chút khó xử: "Chuyện này, tính tình Tình Họa tốt, vừa muốn diện mạo tuấn mỹ, vừa muốn trăm lượng hoàng kim, mới bằng lòng tiếp khách!"

      Trăm lượng Hoàng kim, đúng là đại thủ bút! (bút là khoản, món)

      May mắn Tần Thư Dao cũng sớm chuẩn bị tốt, ra hiệu bằng mắt với Tĩnh Nguyệt, Tĩnh Nguyệt lập tức thấy thỏi vàng từ trong ống tay áo ra.

      "Đây là đưa cho bà, đợi ta nhìn thấy Tình Họa nương lại đưa cho cái khác!" Tần Thư Dao hào phóng .

      Tú bà nhìn thấy thỏi vàng hai mắt mở to, lập tức gật đầu cười : "Ai u, tại Tình Họa chúng ta trang điểm đó, ngài nhã gian ngồi trước. Đợi lát nữa nàng đến!"

      Tú bà bảo tiểu nha hoàn mang theo hai người Tần Thư Dao và Tĩnh Nguyệt tới nhã gian, đợi sau khi người , Tĩnh Nguyệt mới sốt ruột : "Tiểu thư, thanh lâu này là nơi chúng ta có thể đến sao!"

      Tần Thư Dao tự nhiên vì sao bản thân phải đến, chỉ là hôm nay nàng càng muốn xác nhận, Tình Họa có phải là Dương Liễu Nhi kiếp trước hay .

      "Ngươi tiếng chút, miễn cho bị người phát !" Tần Thư Dao giọng : "Hôm nay ta tới nơi này tự ta có đạo lý của ta, chính ngươi nhớ kỹ, ngàn vạn thể ra ngoài, nếu bị người biết. Lần sau chúng ta có thể trở ra!"

      Sao Tĩnh Nguyệt biết liên quan trong đó chứ, vừa rồi thời điểm ở Cẩm Tú Các cũng khuyên bảo qua. Nhưng Tần Thư Dao lại nghe, tại hai người đến thanh lâu, Tĩnh Nguyệt càng nghĩ càng thấy sợ, càng nghĩ càng hối hận.

      Hai người lẳng lặng đợi thời gian nén nhang, Tình Họa mới đến.

      Tình Họa hơi cúi đầu, khom người, sau đó ngồi xuống rót cho Tần Thư Dao ly rượu, ôn nhu : "Công tử mời uống rượu!"

      Tần Thư Dao cầm lấy ly rượu nhấp ngụm , lại tinh tế đánh giá Tình Họa, Tình Họa dường như cảm giác được ánh mắt Tần Thư Dao, ra vẻ ngượng ngùng cúi đầu.

      "Có phải chúng ta gặp qua ở đâu đó phải ? Tại hạ cảm thấy nương rất quen mặt!"

      Tình Họa lập tức lắc đầu : "Thiếp rất ít rời khỏi Quần Phương lâu, chắc công tử nhận sai người rồi!"

      "Tại hạ từng ở phủ Ninh Hầu gặp qua nương có dung mạo tương tự nàng, vừa rồi nương tiến vào, tại hạ còn tưởng rằng là bạn thâm giao của Hàn tứ công tử nữa!"

      Tình Họa vừa nghe phủ Ninh Hầu, sắc mặt lập tức biến đổi, chỉ là rất nhanh lại dịu dàng : "Sợ là công tử nhìn lầm người, phủ Ninh Hầu là chỗ nào, làm sao thiếp có thể . Mà thời gian trước Hàn tứ công tử cũng có người âu yếm."

      Trong giọng lộ ra nồng đậm bất mãn cùng với ghen tuông, bản thân Tần Thư Dao là người từng trải, làm sao nghe hiểu. Càng thêm lập tức xác định hai người Tình Họa và Hàn Thế Quân, đều luôn biết nhau, mà quan hệ phải bình thường.

      Tần Thư Dao gật đầu : "Có lẽ là thế. Có thể là tại hạ hoa mắt, nhận sai người như nương !"

      Sắc mặt Tình Họa khôi phục như thường, cười duyên : " biết công tử họ gì, thế nào cho tới bây giờ thiếp chưa từng thấy qua công tử!"

      "Ta vốn phải nhân sĩ kinh thành, chỉ đến kinh thi. tại thi Hương qua, tự nhiên là muốn dạo chơi phen!" Tần Thư Dao dừng chút lại : "Nghe Tình Họa nương múa vô cùng giỏi, chẳng biết có thể dâng lên khúc hay ?"

      Đúng là thời gian trước vừa thi Thi Hương xong, Lâm Bách thi tiến sĩ, mà Hàn Thế Quân cũng thi đậu, chỉ là bài danh ở phía sau Lâm Bách chút.

      " ra là thế, khó trách ta cảm thấy công tử xa lạ cực kỳ." Tình Họa cười lại rót cho Tần Thư Dao ly trà: "Chỉ là điệu múa này..."

      Tình Họa còn chưa hết lời, ngoài cửa bỗng nhiên vang lên trận tiềng ồn ào.

      "Tình Họa nương ở đâu? Hôm nay Bản tướng quân nhất định phải gặp Tình Họa nương, các ngươi ai dám ngăn cản ta!"

      Giọng lo lắng của tú bà truyền từ bên ngoài cửa vào: "Tướng quân, hôm nay nương chúng ta có khách, tướng quân đợi chút trước ."

      "Ai dám để lão tử chờ? Bây giờ lão tử nhất định phải gặp Tình Họa!" Mạnh Như Hằng nâng chân lên, dùng sức đá văng cửa.

      Tĩnh Nguyệt vội vàng bảo vệ ở trước mặt Tần Thư Dao, mà Tình Họa cũng sợ hãi kêu ra tiếng.

      "Tiểu mỹ nhân, bản tướng quân nhớ nàng. Vài ngày trước nàng thân thể khoẻ, Bản tướng quân chờ, nghĩ tới hôm nay nàng lại tiếp tiểu bạch kiểm này!" Mạnh Như Hằng tức giận trừng mắt nhìn Tần Thư Dao cái, hừ lạnh .

      Trong lòng Tần Thư Dao kêu to tốt, sợ là bản thân bị ghi hận. Trong lòng chỉ nghĩ đến tướng quân thô lỗ này, chạy nhanh mang Tình Họa . Dù sao nàng biết cũng sai biệt lắm rồi.

      Ai biết Mạnh Như Hằng này ánh mắt độc ác, vừa thấy biết Tần Thư Dao là nữ tử, mà là thiếu nữ diện mạo lạnh lùng, cười dâm đãng vài tiếng: "Hôm nay lão tử đến vừa đúng lúc, tay bắt được hai người, có hai tiểu mĩ nhân các người ở cùng với lão tử, lão tử thành quỷ cũng phong lưu!"

      Đám người Tình Họa biết những lời này của Mạnh Như Hằng là có ý tứ gì, chỉ cho rằng Mạnh Như Hằng ngay cả tiểu nha hoàn bên người Tình Họa cũng coi trọng.

      Tần Thư Dao thấy thế lập tức đứng lên, khom người chào Tình Họa, ồm ồm : " nương có ân khách, vậy tại hạ quấy rầy!"

      Nên xác nhận nàng cũng xác nhận, kế tiếp nên phá hư mưu kế của Hàn Thế Quân như thế nào.

      Nhưng chính thời điểm nàng muốn ra cửa, cửa lại bị Mạnh Như Hằng ngăn cản.

      "Sao lại vội vã muốn như vậy?" Hai mắt Mạnh Như Hằng lộ ra ý cười dâm đãng.
      Last edited: 3/12/15

    3. michellevn

      michellevn Well-Known Member Editor

      Bài viết:
      5,165
      Được thích:
      12,955
      Chương 57 Quần Phương lâu quý nhân hội tụ

      Tần Thư Dao cau mày, nàng biết giờ phút này quyết thể để Mạnh Như Hằng ra thân phận của mình, bằng về sau lại muốn tiếp cận Tình Họa sợ khó khăn.

      Nàng tự nhiên phóng khoáng mở quạt xếp ra, cười : "Tướng quân gặp được mỹ nhân, tại hạ tất nhiên phải cáo từ!"

      "Ngươi cũng là..."

      Lời còn chưa hết, bên ngoài bỗng nhiên truyền đến trận thanh trong trẻo mà lạnh lùng.

      "Mạnh tướng quân, sao ngươi lại đến đây sớm như vậy?"

      Mộ Thành Hi cười vào, liếc mắt nhìn Tần Thư Dao cái, trong mắt thoáng qua kinh ngạc, chỉ là rất nhanh lại khôi phục bình thường. đến bên người Mạnh Như Hằng, : "Tướng quân là vì Tình Họa nương mà đến ư?"

      Mạnh Như Hằng nhìn thấy Mộ Thành Hi hơi kinh hãi, chỉ là rất nhanh cười ôm quyền : "Ngũ hoàng tử cũng đến sớm như vậy." xong lại cười : "Hắc hắc, nương đẹp nhất Quần Phương lâu này cũng chỉ có mình Tình Họa nương, ta tự nhiên vì nàng mà đến. Chẳng qua..." Đôi mắt gian tà của Mạnh Như Hằng lại lướt qua nhìn về phía Tần Thư Dao.

      Tần Thư Dao lập tức phát ra ánh mắt cầu cứu, Mộ Thành Hi thấy ở trong mắt, trong lòng cảm thấy thú vị, cũng vạch trần, chỉ lập tức đánh gãy lời Mạnh Như Hằng, : "Mạnh tướng quân cảm thấy Quần Phương lâu của ta đây có mỹ nữ khác? Xem ra bổn hoàng tử cần phải bồi dưỡng lại ít mỹ nữ."

      Mạnh Như Hằng nào dám đắc tội Mộ Thành Hi, cũng dám thêm gì nữa, chỉ có thể bày ra khuôn mặt tươi cười.

      Lúc này ngoài cửa lại vào vài người, Mạnh Như Hằng lập tức dám đùa giỡn mượn rượu giả điên, vội vàng cung kính: "Tam hoàng tử, Tứ hoàng tử, sao các ngài đều đến đây?"

      Ban nãy, chuyện bản thân say mèm giả điên, sợ cũng bị bọn họ nghe thấy rồi. Lúc đầu chỉ Ngũ hoàng tử Mộ Thành Hi cũng có gì phải sợ, dù sao Mộ Thành Hi chỉ được nuôi dưỡng ở bên người Hiền phi, lại nhà bên cậu nào cường thế.

      Nhưng Tam hoàng tử và Tứ hoàng tử khác biệt. Tam hoàng tử là Hiền phi sở sinh, mà nhà mẹ đẻ Hiền phi lại là Trịnh gia, là trọng thần ở trong triều. Tứ hoàng tử là Hoàng hậu sở sinh, nhà mẹ đẻ lại là quốc công, trong nhà cũng là cha truyền con nối, của cải dày.

      Tuy rằng tại Hoàng thượng chưa lập thái tử, nhưng người khác đều , Hoàng thượng định tuyển chọn người trong hai người Tam hoàng tử và Tứ hoàng tử.

      Mộ Thiếu Dục và Mộ Tử Liệt nhìn thấy Tần Thư Dao từ xa, vừa mới bắt đầu cũng có chút kinh ngạc, nhưng tại thấy nàng khôi phục bình tĩnh, cũng chỉ cho rằng nàng ham chơi muốn được nhìn thanh lâu là ra làm sao.

      Tần Thư Dao tự nhiên nhận ra đám hoàng tử này, chỉ là nàng cải trang thành thư sinh thi, cho nên vừa rồi luôn giả ngu, giả bộ biết Mộ Thành Hi.

      tại Mạnh Như Hằng cũng hành lễ, chính mình cũng thể đứng ngây ở đó, nên cũng ra vẻ sợ hãi cung kính : "Các vị hoàng tử vạn phúc!"

      Mộ Thiếu Dục lạnh lùng liếc mắt nhìn Tần Thư Dao cái, sau đó cũng nhìn lại nàng lần nữa. Mà Mộ Tử Liệt lại cảm thấy nữ tử tự mình chạy đến thanh lâu kỳ quái, cho nên cũng quan tâm đến nàng.

      Chỉ có vẻ mặt Mộ Thành Hi vui vẻ, trêu chọc : "Vị công tử này sinh ra tuấn tú, khó trách Tình Họa nương chúng ta đồng ý rời !"

      Tần Thư Dao giả vờ kích động : "Hoàng tử đùa rồi, tại hạ còn có việc gấp phải trước!"

      xong liền muốn mang Tĩnh Nguyệt rời .

      Nhưng Mộ Thành Hi ngăn lại ở cửa, cười : "Nếu hữu duyên cần gì phải vội vã như vậy, bằng mọi người cùng uống vài ly rượu!"

      Tần Thư Dao che kín cái trán phủ tầng mồ hôi mỏng, nàng ra ngoài được đoạn thời gian, nếu quay về sợ bị vạch trần. Nếu bị Tần lão phu nhân biết mình đến loại địa phương này, bà nhất định để cho mình ra khỏi cửa.

      "Tại hạ chỉ là thảo dân, làm sao dám cùng ngồi cùng ăn với hoàng tử. Mà tại hạ còn có việc gấp, thể ở lại lâu!"

      Mộ Thành Hi thấy Tần Thư Dao như thế, càng thêm muốn để Tần Thư Dao : "Chẳng lẽ bổn hoàng tử hạ mệnh lệnh, công tử cũng dám theo ư?"

      Trong lòng Tần Thư Dao thầm kêu tốt, mặt cũng lộ ra vẻ mặt nôn nóng và sợ hãi: "Lời hoàng tử , thảo dân nào dám theo, chỉ là..."

      Mộ Thành Hi đương nhiên biết vì sao Tần Thư Dao kích động, vì sao muốn nhanh chóng rời khỏi đây. Nhưng thấy nàng như vậy, lại càng muốn để cho nàng rời , càng muốn trêu đùa chút.

      "Người đâu, mang lên bàn rượu ngon đồ ăn ngon, hôm nay bổn hoàng tử muốn cùng với vị công tử này uống chén vui vẻ!" Mộ Thành Hi cũng quản nàng, chính mình tìm vị trí ngồi xuống.

      Mộ Thiếu Dục và Mộ Tử Liệt cũng biết Mộ Thành Hi lại muốn đùa lần nữa, cũng theo vào ngồi.

      Mạnh Như Hằng chỉ cho rằng Mộ Thành Hi cũng nhìn ra Tần Thư Dao là nữ nhi, cũng muốn đùa bỡn phen. Cho nên trong lòng biết ràng lại lắm miệng, cũng cùng nhau ngồi xuống.

      Mộ Thành Hi thấy Tần Thư Dao vẫn còn ngơ ngác đứng tại chỗ nhúc nhích, liền vỗ vỗ vào vị trí bên người mình: "Tới đây ngồi bên này!"

      Vẻ mặt Tần Thư Dao khó xử, vị trí bên cạnh chỗ đó là Mộ Thiếu Dục, chính mình lại ở giữa hai nam nhân. Nếu bị người biết mình dạo thanh lâu, lại còn ngồi chung chỗ với nam tử, sợ là thanh danh của chính mình cũng bị hủy hoại trong chốc lát.

      Tĩnh Nguyệt thấy nhóm người hoàng tử huyên náo có chút kỳ quái, hốt ha hốt hoảng quỳ mặt đất, cầu xin . "Các vị Hoàng tử cao cao tại thượng, công tử nhà thảo dân nào dám ngồi chung chỗ cùng với các vị hoàng tử. Mà nếu chuyện này bị truyền ra ngoài, cũng sợ làm các vị Hoàng tử mất thể diện!"

      Mộ Thành Hi nghe xong sắc mặt cũng trầm xuống, mà Tần Thư Dao thấy Tĩnh Nguyệt sợ chết giúp đỡ bản thân như vậy, trong lòng cảm kích trận. Chỉ là cũng biết quyết thể để Tĩnh Nguyệt lại càn quấy như vậy, dù sao bọn họ là hoàng tử, câu đầu tiên cũng có thể đòi tính mạng của bọn họ.

      Tần Thư Dao cũng vội vàng quỳ xuống, thấp giọng : "Tôi tớ của thảo dân hiểu cấp bậc lễ nghĩa, kính xin các vị Hoàng tử thứ lỗi!"

      "Ngũ đệ, nếu bọn họ có việc gấp, vậy đệ thả bọn họ !" Mộ Thiếu Dục luôn gì bỗng nhiên lên tiếng .dien⊹dan⊹le⊹quy⊹don⊹com

      Bọn họ đều sợ thành như vậy, nếu Mộ Thành Hi cũng dám lại làm khổ bức bách. Dù sao nhìn bộ dạng này của bọn họ, cũng là lén lút chuồn ra ngoài, nếu như bị truyền ra, thanh danh của bọn họ coi như là bị hủy.

      Tần Thư Dao cảm kích liếc mắt nhìn Mộ Thiếu Dục cái, sau đó cảm tạ : "Đa tạ hoàng tử, nếu ngày khác gặp lại, chắc chắn uống ly cùng với các vị Hoàng tử!"

      Nàng thế cũng chỉ là khách khí mà thôi, hơn nữa nàng cũng biết, làm sao có thể gặp các vị Hoàng tử là có thể gặp mặt được. Cho dù là gặp mặt, đến lúc đó khẳng định bên cạnh còn có người khác, bây giờ bọn họ vạch trần thân phận của mình, về sau cũng thể lại vạch trần.

      Tần Thư Dao xong liền đứng dậy, chuẩn bị mang theo Tĩnh Nguyệt ra ngoài.

      Nhưng giờ phút này Mộ Thiếu Dục lại bỗng nhiên đứng lên : "Bổn hoàng tử đưa công tử ra ngoài!"

      Tần Thư Dao kinh ngạc nhìn về phía Mộ Thiếu Dục, chính nàng và Mộ Thiếu Dục quen biết nhiều, hơn nữa giờ phút này đưa nàng ra ngoài lại là vì sao?

      Mộ Thiếu Dục đến trước mặt Tần Thư Dao, cũng lại nhìn nàng, lập tức về phía trước.

      Tần Thư Dao bất đắc dĩ chỉ có thể theo sau lưng Mộ Thiếu Dục, Mộ Thiếu Dục mang Tần Thư Dao ra cửa chính, mà mang nàng cửa sau.

      Cửa sau có ai, thời điểm tới cửa, Mộ Thiếu Dục thăm dò, : "Sao Tần nương lại có hứng thú như vậy, cũng dám đơn độc mình chạy đến thanh lâu!"
      Last edited: 3/12/15
      Phong Vũ Yên, tú cầuNga Nhi thích bài này.

    4. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Chương 58 Bàn bạc hôn tranh giành tình nhân.

      Tần Thư Dao chỉ cho rằng chỉ tùy ý hỏi câu, tùy tiện tìm lấy cái cớ, lấy lệ : "Lần trước, dân nữ ở Dật Tiên lâu từng gặp qua Tình Họa nương lần, nghe Tình Họa nương múa vô cùng tốt, cho nên muốn đến xem. nghĩ tới còn chưa được mấy câu, Mạnh tướng quân tới rồi, dân nữ cũng dám nán lại lâu."

      Mộ Thiếu Dục hơi híp mắt, lạnh lùng : " là đơn giản như thế!"

      Tần Thư Dao biết Mộ Thiếu Dục nhìn ra cái gì, nàng kiên định gật gật đầu: "Bằng dân nữ cũng dám đánh bạo chạy đến thanh lâu."

      Mộ Thiếu Dục trầm ngâm lát, giọng vẫn trong trẻo mà lạnh lùng mang theo khoảng cách nhàn nhạt như trước: "Sau này nương đừng đến Quần Phương lâu nữa, nếu bị người nhìn ra thân phận của nương, thanh danh của nương cũng bị hủy!"

      Đây là khuyên bảo càng là cảnh cáo, Tần Thư Dao lại chỉ nghe được nửa phía trước.

      Tần Thư Dao mang theo Tĩnh Nguyệt hốt ha hốt hoảng về tới Cẩm Tú Các, nhưng thời điểm đến cửa sau Cẩm Tú Các, lại nhìn thấy Ngụy Tử đứng chung chỗ với gã nam tử, sắc mặt Ngụy Tử đỏ ửng, đầu hơi cúi. Mà khóe miệng tên nam tử kia lộ ra chút tươi cười như tắm gió xuân, rực rỡ làm cho người ta dời mắt được.

      "Tiểu thư..." Tĩnh Nguyệt thấy bộ dạng này của Ngụy Tử, nhíu chặt hai mắt.

      Tần Thư Dao đều luôn mặt lạnh, bọn họ nhìn thấy nàng, nàng vội vàng vào phòng, lạnh lùng : "Xem như thấy !"

      Ngược lại nàng muốn xem Ngụy Tử có thể chơi ra trò bịp gì.

      Đợi sau khi Tần Thư Dao thay y phục xong, Ngụy Tử mới trở về từ bên ngoài, nàng ta vào cửa khi đó vẻ mặt cười ngọt ngào, bỗng nhiên phát Tần Thư Dao ở trong phòng, lập tức kích động: "Tiểu thư, người trở về lúc nào?"

      Tĩnh Nguyệt thấy bộ dạng này của Ngụy Tử, lạnh lùng : "Tiểu thư bảo ngươi đợi ở trong này, ngươi đâu? Vừa rồi tiểu thư gọi vài tiếng, mới phát trong phòng có người!"

      Ngụy Tử nghe vậy chỉ cho rằng Tần Thư Dao vẫn chưa phát vừa rồi bản thân ở cùng với nam tử khác, trong lòng cũng nhõm thở ra hơi, sau đó vội vàng giải thích, : "Nô tì vừa rồi quá mót, cho nên... Chỉ là vừa rồi Lí chưởng quầy có đến lần, nô tì tiểu thư xem sổ sách mệt mỏi, nghỉ ngơi."

      Tần Thư Dao lạnh lùng gật đầu: "Canh giờ cũng sớm, chúng ta cũng cần phải trở về!"die»n。dٿan。l«e。qu»y。d«on

      Nàng muốn nghe Ngụy Tử giải thích gì, kiếp trước Ngụy Tử phản bội nàng lần, kiếp này làm sao Ngụy Tử có thể nguyện ý trung thành với nàng. Chính là đến thời điểm báo thù, nàng tuyệt đối nương tay.

      Từ đó về sau Tần Thư Dao tính mượn lý do sổ sách, mà đều mang sổ sách về Tần phủ. Sau đó lại tới Vinh Thọ Đường, cùng Tần lão phu nhân.

      Ngô thị nghe Tần lão phu nhân đưa hai gian cửa hàng cho Tần Thư Dao, trong lòng vừa tức vừa giận, sáng sớm tinh mơ mang theo Tần Tuyết Như đến hầu hạ Tần lão phu nhân.

      Cho nên Tần Thư Dao vừa trở về nhìn thấy Ngô thị ở bên bưng trà đổ nước, mà Tần Tuyết Như lại quỳ gối dưới chân Tần lão phu nhân, xoa bóp chân cho bà.

      "Dao Nhi, con trở lại rồi. Vừa rồi lão phu nhân còn nhớ con đó. Nghe hôm nay con cửa hàng, có thu hoạch được cái gì ?" Ngô thị mới tin tiểu nha đầu lông chưa đủ dài, có thể quản lý hai gian cửa hàng.

      Tần Thư Dao cười cúi người thi lễ: "Hôm nay chỉ xem qua thôi ạ. Bởi vì thời gian quá ít, cho nên đều mang sổ sách lâu năm trở về đây, nghĩ ngày khác tính toán lại cho tốt, rồi đưa cho lão phu nhân nhìn cái, nhìn xem chỗ nào sai!"

      Vẻ mặt Tần lão phu nhân vui mừng, cười : "Cháu vừa mới tiếp nhận, cũng cần nóng vội như vậy."

      Tần Tuyết Như quỳ mặt đất trong lòng ghen tị cực kỳ, cũng làm nũng : "Tổ mẫu bất công, đại tỷ được hai gian cửa hàng, Như Nhi lại có!"

      Tần lão phu nhân đối với cháu được nuông chiều từ bé, tính tình ngang ngược này, làm sao thích được: "Đại tỷ cháu qua hết năm là mười bốn, cũng nên cho đại tỷ cháu luyện tập. Mà hai gian hàng của đại tỷ cháu đều là mẹ đẻ nó khi còn sống lưu lại, lúc trước mẹ nó qua đời giao cho bà quản lý, tại tuổi đại tỷ cháu lớn, bà cũng cần phải trả lại cho nó!"

      Trong lời này thể ra nhiều tầng ý tứ, thứ nhất là nhắc nhở Ngô thị nên tìm cho Tần Thư Dao mối hôn , thứ hai là cửa hàng này là mẹ đẻ Tần Thư Dao lưu lại, Tần Tuyết Như cũng muốn có, vậy tìm mẫu thân của mình .

      Sao Ngô thị nghe hiểu chứ, tức trong lòng thầm mắng vài câu, mặt vẫn cười ân cần: "Đúng vậy, tuổi của Dao Nhi cũng nữa, nên tìm cho con bé mối hôn rồi. Vài ngày trước phải là phủ Ninh Hầu muốn tìm con dâu..."

      Lời còn chưa hết, Tần lão phu nhân đen mặt, lạnh lùng : "Ai chẳng biết trưởng tử của phủ Ninh Hầu phủ chính là ấm thuốc, chẳng lẽ ngươi muốn để Dao Nhi thủ tiết hay sao?"

      Lời này có chút nghiêm trọng, Ngô thị lập tức lắc đầu, cười làm lành: "Con dâu có ý tứ này, chỉ là nhìn phủ Ninh Hầu của cải dày..."

      "Trong kinh thành người có của cải dày rất nhiều, mà Tần gia chúng ta cũng thiếu bạc, lại phải gả nữ nhi đổi lấy vinh hoa phú quý."

      Ngô thị thấy Tần lão phu nhân như vậy, cũng chỉ có thể ngoan ngoãn gật gật đầu: "Lão phu nhân rất đúng, là con dâu lo lắng chu đáo, chỉ nghĩ đến thân phận phủ Ninh Hầu cực xứng với thân phận của Dao Nhi!"

      Tần lão phu nhân nghe xong lời này vẫn hài lòng, đây phải là Tần Thư Dao chỉ có thể xứng với ma ốm hay sao?

      Tần Thư Dao trọng sinh lần, muốn tái giá, nam tử thế gian đều giống nhau, có mấy người có thể sông cạn đá mòn. Lúc trước nàng cho rằng Hàn Thế Quân chính là tình của nàng, nghĩ tới người kia chỉ lợi dụng nàng mà thôi. Đến cuối cùng, chính mình mất trong sạch, lại bị thiêu chết sống.

      "Tổ mẫu, cháu nghĩ gả. Cháu muốn cả đời ở cùng tổ mẫu!" Tần Thư Dao ra vẻ ngượng ngùng cúi đầu, giọng .

      Tần lão phu nhân cười : "Ta đây là lão bà tử có cái gì cần ở cùng chứ, cháu cũng đừng lo lắng, bà tự tìm cho cháu mối hôn tốt!"

      Tần Thư Dao bất đắc dĩ thở dài tiếng, kiếp trước nàng chưa từng ở cùng Tần lão phu nhân, kiếp này nàng cũng nhìn trúng thân phận của Tần lão phu nhân mới tiếp cận bà, nghĩ tới Tần lão phu nhân đối xử với mình còn tốt hơn lúc trước nhiều. Xem ra chỉ có mình cho trước, mới có thể được nhận lại.

      "Lão phu nhân, có ngài tìm giúp, Dao Nhi tự nhiên có thể tìm được hôn tốt!" Tuy rằng mặt Ngô thị cười, nhưng trong lòng lại hung hăng mắng vài câu.

      Loại việc hôn này, Tần Tuyết Như cũng dám xen mồm vào, chỉ có thể cúi đầu ngừng đấm chân giúp Tần lão phu nhân.

      Ngô thị thấy thời cơ cũng sai biệt lắm, lại : "Tuy rằng Như Nhi hơn Dao Nhi tuổi, nhưng qua hết năm cũng mười ba. tại Tam thẩm mang theo Dao Nhi cùng nhau học quản gia, bằng lại mang theo Như Nhi, tỷ muội hai người cũng có thể giúp đỡ lẫn nhau!"

      Tần lão phu nhân nghe xong cũng cảm thấy có chút đạo lý, gật gật đầu : "Cầm Nhi và Như Nhi chỉ kém nửa năm, dứt khoát đều cho bọn nó học quản gia thế nào !"

      Trong lòng Tần Tuyết Như bất mãn, nhưng hôm nay mới bị giáo huấn, cho nên cũng ngẩng đầu cười : " tại thân thể của nhị tỷ cũng càng ngày càng tốt, chỉ là có khả năng nhị tỷ cũng muốn giống đại tỷ vậy, được phân cho mấy gian cửa hàng!"
      Last edited by a moderator: 3/12/15

    5. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Chương 59 Ăn cắp đồ vật giao cho người khác

      Hai cửa hàng trong tay Tần lão phu nhân vốn tính toán lại lưu cho Tần Khả Cầm, tuy rằng trong tay bà quả có mấy cửa hàng dưới tên bà, nhưng cũng dễ dàng lấy ra.

      "Thân thể nhị tỷ cháu còn chưa có tốt, trước để cho nó học quản gia là được rồi!"

      Tần lão phu nhân câu đầu tiên chặt đứt ý nghĩ của Tần Tuyết Như, nàng ta thầm cắn răng, ngẩng đầu căm giận liếc mắt nhìn Tần Thư Dao cái, khóe miệng Tần Thư Dao đều luôn nở nụ cười tươi nhàn nhạt, thèm để ý.

      "Tiếp qua mười ngày nữa chính là sinh nhật của Dao Nhi, tuy rằng phải lễ cập kê, nhưng thừa dịp cơ hội lần này, ngươi cũng giúp Dao Nhi nhìn chút. Mời những phu nhân quen biết ở trong kinh thành đến, nhìn xem có thích hợp hay ." Tần lão phu nhân cầm lấy ly trà nhấp ngụm trà, lại : "Cũng thuận tiện giúp hai người Cầm Nhi và Như Nhi nhìn chút, tuy rằng chuyện của Như Nhi và đại hoàng tử trong lòng mọi người đều biết ràng, nhưng dù sao Hoàng thượng cũng chưa có gật đầu xác nhận qua. Chẳng qua là Thái hậu câu đùa mà thôi, cho nên ngươi cũng phải nhìn cho nó người!"

      Tần Tuyết Như nghe vậy cúi đầu, gò má mảnh đỏ ửng, nhưng trong lòng cũng cam, còn có ai cao quý hơn hoàng gia chứ. Cho dù sau này Mộ Phượng Thiên lên ngôi vị hoàng đế, vậy cũng là Vương gia, nàng ta chính là vương phi, thân phận cũng tôn quý cực kỳ.

      Ý nghĩ của Ngô thị và Tần Tuyết Như giống nhau, hơn nữa vốn bà ta nghĩ muốn qua loa cho xong. tại Tần lão phu nhân đặc biệt ra, bản thân cũng khó tránh, muốn dụng tâm làm lần. Nhưng trong lòng lại càng cam lòng và tức giận.

      trận mưa to rơi liên tiếp mấy ngày, mỗi ngày Tần Thư Dao đều ở trong phòng tính toán sổ sách trong cửa hàng, hoặc là đến trong phòng Lại thị xem bà quản gia thế nào, hoặc là đến Vinh Thọ Đường chuyện phiếm cùng với Tần lão phu nhân. Ngày qua ngày cũng nhàn nhã mà thanh thản.

      Ngày hôm đó, bên ngoài vẫn là mưa rơi lác đác như trước, Tần Thư Dao ngồi ở kháng gần cửa sổ, sổ sách trong tay đều tính ràng, nàng duỗi người, nhìn Ngụy Tử dọn dẹp chăn đệm, giọng hỏi: "Ngụy Tử, ngươi năm nay bao lớn rồi?"

      Ngụy Tử hoảng hốt ngừng việc trong tay lại, quay đầu cười : "Năm nay, nô tì mười lăm!"

      "Mười lăm? Tuổi cũng đâu, qua hết năm là mười sáu." Tần Thư Dao trầm tư lát, lại : "Ngươi có người trong lòng chứ, nếu có ngươi có thể cho ta biết, ta câu trước mặt tổ mẫu, cũng miễn cho chậm trễ ngươi."

      Ngụy Tử vội vàng lắc đầu: "Tiểu thư, nô tì muốn cả đời hầu hạ người. Nô tì gả!"

      Tần Thư Dao nghe vậy khóe miệng nâng lên chút cười lạnh: "Hả? Ngươi cam nguyện cả đời ở cùng ta?"

      Ngày ấy sau khi trở về từ Cẩm Tú Các, Tần Thư Dao còn chưa biết rốt cuộc Ngụy Tử muốn làm gì. Nhưng vài ngày nay, Ngụy Tử luôn lấy lòng Tĩnh Nguyệt, đòi cùng nhau thu dọn những đồ vật bên người của Tần Thư Dao.

      Tần Thư Dao lập tức hiểu được, hôm nay nàng cố ý đánh rơi túi hương ở giường, sau đó lại tùy tiện tìm cái cớ bảo hai người Tĩnh Nguyệt và Lục Trúc lui ra ngoài.

      Quả nhiên Ngụy Tử chờ được, lập tức vọt vào muốn thu dọn này nọ. Hơn nữa tại cái túi hương kia bị Ngụy Tử vụng trộm dấu ở trong ống tay áo.

      Tuy rằng vừa rồi Tần Thư Dao luôn cúi đầu ở tính sổ sách, nhưng cái bàn kháng có để chiếc gương Tây Dương, nhất cử nhất động (từng hành động cử chỉ) của Ngụy Tử, nàng đều nhìn thấy ràng.

      Tần Thư Dao thu hồi gương đồng, sau đó lại cười : "Nếu ngươi đồng ý gả, vậy cũng sao. Nếu trung thành theo ta, vậy sau này ta gả cho người, nâng ngươi làm di nương cũng hẳn là được!"

      Trong lòng Ngụy Tử kích động cực kỳ, bản thân vừa rồi đều luôn dè dặt cẩn trọng, hơn nữa có thể xác nhận vừa rồi Tần Thư Dao có nhìn bản thân, cho nên càng thêm xác định chẳng qua là bản thân có tật giật mình thôi.

      tại lại nghe thấy Tần Thư Dao muốn để cho mình làm thiếp, trong lòng vui mừng trận, nhưng vui mừng qua lại lo lắng. Dù sao hôn của Tần Thư Dao còn chưa định xuống, nếu phải là mình có ý trung nhân, vậy phải là kiếm củi ba năm thiêu giờ hay sao.

      "Cho dù nô tì có trăm lá gan, cũng dám có vọng tưởng như vậy." Ngụy Tử cúi đầu giọng .

      Tần Thư Dao khẽ hừ tiếng: "Chỉ hy vọng như thế, tại có việc gì. Ngươi xuống trước , để Tĩnh Nguyệt tiến vào hầu hạ ta."

      Ngụy Tử cảm thấy càng thêm kích động, nàng ta lại nghĩ lại chuyện bản thân làm vừa nãy. có chỗ nào đúng, sau đó mới yên tâm ra ngoài.

      Đợi sau khi Ngụy Tử ra ngoài, Tĩnh Nguyệt liền vào, nàng nhìn bóng lưng Ngụy Tử, nhíu mày ; "Tiểu thư, nàng cũng là bị người ta lừa gạt lòng..."

      "Thôi, ngươi cần lại vì nàng ta thêm cái gì nữa. Đây là chính nàng ta lựa chọn!" Tần Thư Dao lạnh lùng .

      Tĩnh Nguyệt cúi đầu, cũng biết nhiều lời cũng vô ích.

      Bởi vì có lời của Tần lão phu nhân, cho nên ở thời điểm sinh nhật của Tần Thư Dao, Ngô thị mời những phu nhân quen biết ở trong kinh thành đến.

      Tuy rằng trời đổ mưa liên tục mấy ngày, độ ấm cũng giảm xuống rất nhiều. Nhưng ở thời điểm sinh nhật của Tần Thư Dao, bầu trời lại quang đãng, làm cho người ta thoải mái.

      Tần Thư Dao mặc thân gấm Vân Cẩm màu Thạch Lựu áo khoác cài cúc, búi đầu tóc triêu nguyệt kế, buộc mấy mảnh lụa mỏng hoa đỏ rực, giữa tóc cài cây trâm hoa mai Hỉ Thước, có vẻ đặc biệt vui mừng, nhưng cũng tăng thêm vài phần mị, thế nhưng chút cũng tục.

      Nàng thoải mái đứng ở bên trong đình hóng mát ở Bách Hoa viên, sai người mang mấy ly rượu trái cây ra, nhìn tiểu nương trong đình, cười : "Trong ngày thường cũng khó ra cửa chuyến, thế nhưng hôm nay đều đến đủ rồi!"

      Thực ra trong lúc này duy chỉ có Đinh Thiều Hoa, là nàng tương đối quen biết.

      Đinh Thiều Hoa cũng phải người ngại ngùng, ngày đó cũng nhìn ra nàng và Tần Tuyết Như bất hòa, cũng theo cười : "Hôm nay Tần tỷ tỷ trang điểm thực tinh xảo, hôm nay chúng ta làm Tần tỷ tỷ Tiểu Lục Diệp rồi!" (ý là làm nền á)

      xong mọi người lại lớn tiếng cười, mà Tần Tuyết Như ngồi ở bên luôn lạnh mặt, hừ câu: "Nghe vài ngày trước Đinh tỷ tỷ cũng định ra hôn rồi, chỉ biết là gia đình nào?"

      Đinh Thiều Hoa nghe vậy sắc mặt lập tức trở nên tái nhợt trắng bệch, người ngồi ở đây cũng có nghe ít về việc hôn nhân của nàng, khí nhất thời có chút ngưng trọng.

      Sắc mặt Tần Thư Dao cũng có chút khó coi, hôm nay là sinh nhật của nàng, nếu mọi người ồn ào tan rã trong vui, vậy cuối cùng người quái gở phải là bản thân hay sao. Chỉ là chuyện này nàng giúp cũng tốt, dù sao bây giờ nàng vẫn là nữ chưa lấy chồng.

      Tần Tuyết Như thờ ơ liếc mắt nhìn Đinh Thiều Hoa cái, hai tròng mắt tràn đầy khinh thường, sau đó cầm lấy ly rượu uống ngụm rượu, cười : "Sao Đinh tỷ tỷ chuyện vậy?"

      Người ở kinh thành ai chẳng biết người Đinh Thiều Hoa phải gả, đó là Mạnh Như Hằng Mạnh gia, tuy rằng Mạnh Như Hằng kia dũng cảm giết địch, nhưng cũng là mãng phu. Hơn nữa trọng yếu nhất là, đoạn thời gian này Mạnh Như Hằng đều nghỉ ở trong Quần Phương lâu.

      Chuyện này, thể nghi ngờ là đánh vào mặt Đinh gia, mà sau khi Đinh Thiều Hoa biết, cũng mỗi ngày khóc rống gả. Thay vào đó việc hôn , là để bản thân có thể làm chủ!

      "Tam muội, lúc ta vừa tới có nhìn thấy Đại hoàng tử, còn có Bát công chúa. tại ở chung quanh tìm muội đấy!" Tần Khả Cầm vừa đến trong đình, thấy được Tần Tuyết Như khó xử Đinh Thiều Hoa.
      Last edited by a moderator: 3/12/15

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :