1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Đích nữ muốn hưu phu - Khanh Dư (Full+eBook)

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Chương 50 cam lòng hối hận lúc trước

      Sắc mặt Hàn Thế Quân có chút tái nhợt, sao nhìn ra tia khinh thường trong mắt mẹ cả của chứ, chỉ là tại chỉ có bị người nhìn thấy, mà cũng bị truyền ra rồi, nếu cưới Tiết Nhã, vậy thanh danh của càng kém. Nhưng muốn cưới Tiết Nhã lại cam lòng, chính thê của nhất định phải là nữ nhân có thân phận cao quý, mà phải là mồ côi như vậy.

      Từ thị vẫn thờ ơ, cưới người có địa vị càng thấp càng có lợi cho bà, bà cầm lấy ly trà chậm rãi uống ngụm: "Nghe nàng cũng có vài phần tư sắc, chỉ là vẫn còn ở trong hiếu kỳ. Tuổi ngươi cũng lớn, cũng nên định xuống. bằng cưới nàng !"

      Nghe vậy Hàn Thế Quân lập tức kinh hoảng : "Nàng chẳng qua là mồ côi, lại còn trong hiếu kỳ... Con thầm nghĩ nạp nàng làm thiếp..."

      Hàn Thế Quân muốn cưới nàng làm chính thê, lại thể phụ trách, chỉ có nạp thiếp mới có thể giải quyết. Mà chuyện này, tuy rằng công bằng với Tiết Nhã, nhưng dù sao Hàn Thế Quân cũng là thứ tử tam phòng Hàn gia, lại được nuôi ở bên người mẹ cả, chướng mắt thân thế Tiết Nhã cũng là bình thường.

      Nhưng Từ thị cũng đồng ý, bà vốn đồng ý Hàn Thế Quân cưới người có gia thế vững chắc, mà Tiết Nhã cũng là nhân tuyển tốt nhất, cha mẹ nơi nương tựa, dễ bắt chẹt nhất!

      "Nếu như ngươi chỉ nguyện ý nạp nàng làm thiếp, sợ là thanh danh ngươi ở kinh thành cũng tổn hại lợi hại hơn!" Từ thị hiểu tâm tính Hàn Thế Quân nhất, chẳng qua là thứ tử, lại vọng tưởng hướng chỗ cao.

      Sao Hàn Thế Quân chuyện này chứ, chính đồng ý cưới Tiết Nhã, nhíu mày : "Ngày ấy, vốn là đại tiểu thư Tần gia hẹn con, lại nghĩ rằng người đến lại là nàng..."

      Từ thị vừa nghe trong lòng kinh ngạc, đối với tình hình của Tần gia bà cũng biết, của cải của Tần Thư Dao càng biết hơn, nếu người Hàn Thế Quân cưới là Tần Thư Dao, như vậy sợ khó làm.

      Bà lạnh mặt, nghiêm nghị : "Nàng gia phong rất tốt, sao lại hẹn ngươi. Ngươi đừng tự coi mình, cho dù là nàng hẹn ngươi, nhưng bị người nhìn thấy lại là ngươi cùng với bé mồ côi Tiết gia kia. Ngươi đừng tưởng rằng ngươi lại chạy ngày đó người hẹn cùng với ngươi là đại tiểu thư Tần gia, bọn họ tin. Nếu đến lúc đó lại gặp phải đống cục diện rối rắm khác, ta cũng xen vào nữa!"

      Sao Hàn Thế Quân hiểu đạo lý này chứ, nếu phải Từ thị bức cưới Tiết Nhã làm chính thê, cũng ra những lời này.

      "Quả con gặp mặt cùng với Tiết nương, mặc dù làm ra chuyện vượt rào về lý cũng nên phụ trách. Chỉ là con muốn cưới nàng làm chính thê, nàng phải là người con ngưỡng mộ..."

      "Đùng" tiếng, Từ thị đột nhiên đứng lên, phẫn nộ quát: "Việc này là ngươi gây ra, ta vốn đồng ý quản, nhưng lại liên lụy đến cha ngươi và đại phòng, chi thứ hai đều bị người nhạo báng, ta mới ra mặt muốn giúp ngươi việc hôn nhân này. Ngươi tốt, thế nhưng hủy trong sạch của nương nhà người ta, vẫn còn đồng ý cưới người ta. Từ xưa việc hôn nhân vốn là cha mẹ quyết định, có đạo lý ngươi tham gia vào bên trong."

      Hàn Thế Quân thấy Từ thị tức giận, sắc mặt cũng có chút khó chịu, chỉ là giờ phút này thể xé rách mặt với Từ thị, chỉ có thể thấp giọng : "Mẫu thân, ý tứ của người là gì?"

      "Ngươi lại đồng ý cưới làm chính thê, vậy trước nạp thiếp, nếu sinh con trai nâng nàng làm bình thê." Từ thị ra vẻ bất đắc dĩ thở dài, trong lòng lại thầm châm chọc, còn chưa cưới chính thê mà sinh con trai trước, còn nâng làm bình thê, về sau ai nguyện ý gả cho !

      Chỉ công sức của hai người, Từ thị mang theo người lễ đến Tần gia, định chuyện hôn của Tiết Nhã xuống. Lúc này Ngô thị tức giận Tiết Nhã thôi, mặc kệ là bình thê hay là thiếp bà đều đáp ứng.

      Từ trong tối hay ngoài sáng Từ thị đều lộ ra châm chọc: "Quân Nhi nhà chúng ta vốn cũng là người biết quy củ, lại nghĩ rằng bị bé mồ côi này câu hồn! Mà thôi, mồ côi cũng hề gì, nâng làm di nương là được, cố tình lại là nương từ Tần gia các ngươi, chúng ta cũng thể chậm trễ. Chỉ là dù sao cũng là làm thiếp, đạo lý vào từ cửa chính, chỉ có nâng vào từ phía sau, bày hơn mười bàn tiệc tính kết thúc buổi lễ!"

      Tuy rằng Ngô thị cũng biết cầu này là ủy khuất Tiết Nhã, nhưng loại chuyện này cũng chính bản thân Tiết Nhã gây ra, cũng trách được nàng: "Chỉ là nàng còn chưa có qua hiếu kỳ, nếu qua hơn tháng mới đủ mười ba tuổi, sang năm liền gả qua có phải quá sớm chút rồi hay !"

      Dù sao Ngô thị cũng là dì của Tiết Nhã, nếu mười ba tuổi lập gia đình chỉ có hiếu kỳ chưa hết, ngay cả đứa cũng sinh được.

      Từ thị khẽ hừ tiếng: "Nếu nàng biết tuổi mình còn lại còn trong hiếu kỳ, sao lại làm ra được loại chuyện này chứ!"

      Nghe vậy sắc mặt Ngô thị nhất thời như màu gan heo, khó coi cực kì, lại cố tình được câu phản bác nào.

      Từ thị cũng đồng ý có quan hệ xấu với Tần gia, chỉ cần Hàn Thế Quân thể cưới hôn tốt là được, : "Thôi được, nó nguyện ý ở lâu hai năm ở lâu hai năm . Hàn gia chúng ta cũng phải người thấu tình đạt lý!" xong liền đứng lên mang theo những người khác rời .

      Đợi đến khi Từ thị xa, Ngô thị buồn bực cầm lấy ly trà hung hăng ném ngã mặt đất: "Chồng bà ta chẳng qua là quan ngũ phẩm, ta còn hiếm lạ người nhà như vậy đâu!"

      Quý ma ma cũng cảm thấy vừa rồi Từ thị có hơi chút quá đáng, liền vội trấn an : "Phu nhân, làm gì chấp nhặt với bà ta." Bà cau mày, than tiếng: "Chỉ là chuyện này của biểu tiểu thư sợ bất lợi với Tam tiểu thư nhà chúng ta!"

      Dù sao Tiết Nhã sống ở Tần gia nửa năm, vậy mà ngay cả chút quy củ này cũng dạy dỗ được. Vài ngày nay Ngô thị ngay cả cửa cũng dám ra khỏi, trong miệng đều ngậm bụng tức giận.

      "Đừng để ta bắt được kẻ tiện nhân kia. Vài ngày nay để Như Nhi ở nhà đợi cần chỗ khác, cho dù Bát công chúa mời cũng bảo nó uyển chuyển cự tuyệt."

      Tuy rằng chuyện của Tần Tuyết Như và Đại hoàng tử Mộ Phượng Thiên, trong lòng mọi người đều biết ràng. Nhưng chuyện này của Tiết Nhã, người Tần gia cần phải tránh tị hiềm. Hơn nữa Hoàng thượng cũng có tự mình chỉ hôn này, nếu lại truyền ra chuyện vụng trộm gặp mặt, vậy hôn của hai người Tần Tuyết Như và Mộ Phượng Thiên sợ làm trò nữa rồi.

      Thủy Vân Lâu

      Tiết Nhã sốt ruột chờ đợi ở trong phòng, cửa két tiếng mở ra, Tiết Nhã vội vàng vọt qua, lôi kéo Thủy Châu vội vàng : " là tam phu nhân Hàn gia đến cầu thân sao?"

      Từ sau ngày kia, Tiết Nhã hối hận thôi. Sợ thanh danh bản thân hỏng rồi, mà Hàn Thế Quân lại đồng ý cưới bản thân. Dù sao ngày đó Hàn Thế Quân cũng có làm chuyện gì vượt rào, cũng chưa từng qua muốn thành thân với nàng.

      Thủy Châu cau mày, ấp a ấp úng : "Là tam phu nhân Hàn gia đến cầu thân... Chỉ là..."

      Trong lòng Tiết Nhã vui mừng trận, từ ngày ấy sau khi ở phủ Ninh Hầu nhìn thấy Hàn Thế Quân, trong lòng nàng ngưỡng mộ Hàn Thế Quân, bằng cũng mạo hiểm lớn phiêu lưu tự mình gặp Hàn Thế Quân như vậy.

      "Chỉ là cái gì?"

      Thủy Châu ngẩng đầu nhìn vẻ mặt kỳ vọng của Tiết Nhã, rốt cục thở dài hơi : "Tam phu nhân Hàn gia đến cầu thân, lại phải vì cưới tiểu thư làm chính thê, mà là muốn nạp tiểu thư làm thiếp." Thủy Châu thấy vẻ mặt Tiết Nhã khiếp sợ cùng mất mát, lại vội vàng ; "Chỉ là Tam phu nhân Hàn gia qua, nếu tiểu thư sinh đứa con trai vậy nâng lên bình thê!"
      Last edited by a moderator: 28/11/15

    2. michellevn

      michellevn Well-Known Member Editor

      Bài viết:
      5,165
      Được thích:
      12,955
      Chương 51 Tranh gia quyền Ngô thị bị thua

      Tiết Nhã nghiêng ngả chao đảo ngồi ở ghế, nàng ta hao hết tâm tư tưởng tìm được người tốt, nghĩ tới Hàn Thế Quân lại chỉ nguyện nạp nàng ta làm thiếp.

      Bỗng nhiên Tiết Nhã đột ngột đứng dậy, chạy tới cửa phòng. Lại bị Thủy Châu ngăn lại: "Tiểu thư, người muốn đâu?"

      "Ta làm thiếp, ta muốn với dì. Tốt xấu gì ta cũng là tiểu thư nghiêm chỉnh, làm sao có thể làm thiếp..." Tiết Nhã khóc muốn ra ngoài, nhưng thân thể chút sức lực cũng có.

      Thủy Châu bất đắc dĩ thở dài; "Tiểu thư, vì sao người lại như thế? Lúc trước nô tì với tiểu thư, thể đến chỗ hẹn..."

      " tại lại cái này có ích lợi gì..."

      Khuôn mặt Tiết Nhã đầy nước mắt, trong lòng lại buồn bực cùng hối hận, ràng là Hàn Thế Quân hẹn mình ra ngoài, vì sao nguyện cưới mình làm chính thê, cố tình muốn nạp thiếp.

      Cho dù sinh con trai cũng chỉ là bình thê, vĩnh viễn đều kém bậc!

      Chuyện Hàn Thế Quân nạp Tiết Nhã làm thiếp định xuống, mặc kệ Tiết Nhã có nguyện ý hay nàng ta đều phải gả. tại thanh danh của nàng ta bị hủy hoàn toàn, muốn tái giá cho người tốt là có khả năng.

      Ngày hôm đó, Tần Thư Dao thêu thùa ở trong phòng, Tĩnh Nguyệt bưng đĩa hoa quả tươi mới vào từ bên ngoài, thấy trong phòng có người ngoài, giọng : "Nghe hai ngày này, biểu tiểu thư đều khóc mỗi ngày. Đại phu nhân ngại biểu tiểu thư xúi quẩy, là muốn cho biểu tiểu thư thôn trang ở đấy!"

      Trong thôn trang bần hàn hơn nơi này nhiều, chỉ là Ngô thị muốn đưa Tiết Nhã sợ cũng dễ dàng như vậy.

      "Tự làm bậy thể sống." Tần Thư Dao hừ lạnh tiếng, tiếp tục cúi đầu bắt tay vào làm công việc trong tay.

      Ngụy Tử cảm thấy mình lập công lớn, liền tiến đến trước mặt Tần Thư Dao cười : "Lão phu nhân qua hai ngày nữa muốn núi Vạn Thọ du ngoạn, tiểu thư cần phải chuẩn bị chút gì đó chứ?"

      Cuối thu khí trời quang đãng đúng là thời tiết tốt để du ngoạn, trong khoảng thời gian này trong nhà nhiều chuyện, Tần lão phu nhân cũng muốn ra ngoài giải sầu. Trong khoảng thời gian này Ngô thị bởi vì chuyện của Tiết Nhã bị tức mấy ngày cũng chưa ngủ ngon.

      Mà tam phu nhân Hàn gia Từ thị hoàn toàn đồng ý bỏ ra nhiều sính lễ, chỉ tùy tiện cho trăm lượng bạc là xong chuyện, còn chẳng qua là thiếp, chính là tương đương hoa khôi thanh lâu cũng chỉ có giá này.

      Sau khi lời này truyền ra, Tiết Nhã lại trốn ở trong phòng khóc mấy ngày. Mà từ trước đến nay Ngô thị đều là cao cao tại thượng, tại lại bị phu nhân của chức quan hơn trượng phu mình trào phúng, trong lòng vừa tức vừa giận. Cố tình việc này lại thể cùng với người ngoài.

      Tần Thư Dao để kim chỉ trong tay xuống, duỗi người: "Tuy rằng tại thời tiết còn ấm áp, nhưng ban đêm lạnh rồi. Nhất là ở núi, ngươi giúp ta làm cho tổ mẫu hai cái nịt gối, miễn cho bên trong núi sâu cảm lạnh!"

      Ngụy Tử nghe được lập tức gật đầu, lại cười : "Tuổi tiểu thư cũng còn , cũng nên nhắc tới cùng với lão phu nhân, thừa dịp việc hôn nhân biểu tiểu thư định xuống, để phu nhân mang theo tiểu thư các nhà nhìn thử..."

      Lời còn chưa hết, Tần Thư Dao lạnh mặt ngắt lời, : "Ngươi năm nay bao lớn rồi?"

      Ngụy Tử thấy Tần Thư Dao tức giận, cho rằng chính mình sai, vội vàng lại dè dặt cẩn trọng : "Nô tì cũng mười lăm rồi!"

      "Mười lăm? Cũng đến lúc nên lập gia đình..." Tần Thư Dao như có điều suy nghĩ .

      Vẻ mặt Ngụy Tử đỏ bừng, vội vàng lắc đầu : "Nô tì nguyện ý cả đời hầu hạ tiểu thư."

      Tần Thư Dao khẽ hừ tiếng: "Lời này vẫn là đừng quá sớm. Thôi được, đề cập tới chuyện này. Nên chuẩn bị đồ vật chỉnh tề rồi!"

      Tháng chín lá rụng ào ào, trong trung thường rơi xuống vài ngọn lá.

      Tần Thư Dao lấy từ trong hốc tủ ra ít điểm tâm cùng nước trà nóng ngon, cười : "Tổ mẫu, hẳn là người lại nhiều nơi, nhìn phong cảnh bên ngoài cũng có thể vận động xương ống chân!"

      Từ ngày Trà Hương vu cáo Tần Thư Dao bị thua, Tần lão phu nhân càng gai mắt Ngô thị, sau này lại xảy ra chuyện Tiết Nhã, Tần lão phu nhân càng thấy Ngô thị có năng lực quản gia, dần dần có suy nghĩ thu lại quyền quản gia.

      Nhưng dù sao tuổi bà lớn, có chút lực bất tòng tâm, mà giờ phút này Lại thị tam phòng mỗi ngày hầu hạ ở trước mặt bà. Cho nên lần này có mang theo Ngô thị mà mang theo Lại thị tam phòng.

      Tần lão phu nhân nhìn thoáng qua Tần Thư Dao, cười : "Ta đây là lão già khọm được, chính là trong ngày thường cực kì bắt bớ các nương các cháu đó, nên cũng mang theo các cháu lại bên ngoài!"

      "Vẫn là tổ mẫu quan tâm chúng con, chỉ là lần này thân thể Tam muội thoải mái, thể theo chúng ta, đáng tiếc!" Tần Thư Dao bất đắc dĩ than tiếng.

      Tần lão phu nhân khẽ hừ tiếng: "Nó nơi nào thân mình thoải mái, là nó đồng ý nhìn thấy lão bà tử ta đây!"

      Hôm qua Tần lão phu nhân gọi đám người Ngô thị và Lại thị vào trong Vinh Thọ Đường, ngay trước mặt Ngô thị phân nửa quyền quản gia cho Lại thị.

      Ngay tại chỗ vẻ mặt Ngô thị xụ xuống: "Lão phu nhân, trong ngày thường con dâu quản gia vất vả, lão nhân gia ngài để Tam đệ muội giúp đỡ con. Con nên cảm tạ lão phu nhân. Nhưng chuyện phòng bếp và phòng thêu thùa vừa phức tạp vừa rườm rà, Tam đệ muội cũng chưa từng quản qua, cứ để muội ấy tiếp nhận như vậy, sợ Tam đệ muội quản được cấp dưới!"

      Ai cũng đều biết đến phòng bếp và phòng thêu thùa là địa phương béo nở nhất, phòng bếp cần phải , mỗi ngày ăn uống cũng biết chi tiêu bao nhiêu. Mà phòng thêu thùa, trừ bỏ mỗi quý làm xiêm y cho các nhóm chủ tử ở mặt ngoài, còn có phía dưới mỗi quý nhóm nô tài đều phải làm ít quần áo.

      Ngô thị bỗng chốc mất hai công việc béo bở này, làm sao bà ta vội!

      Lại thị nghĩ tới Tần lão phu nhân thế nhưng cho bà công việc béo bở này, trong lòng vui mừng trận, mặt cũng mang theo vài phần châm chọc: "Cũng là Lão phu nhân sợ Đại tẩu mệt, quản được đứa trong nhà. Tỷ nhìn cái, vài ngày trước chuyện của biểu tiểu thư, khiến cho dư luận xôn xao, đều gia phong Tần gia chúng ta tốt. Ai, may mắn Gia nhi muội tuổi còn , tiếp qua hai năm, chuyện này phai nhạt bàn lại hôn cũng quan hệ. Nhưng ba tỷ muội dưới gối Đại tẩu đều đến tuổi nghị thân, cố tình lại xảy ra chuyện này. Tỷ lão phu nhân có thể nóng nảy sao? Cho nên, lão phu nhân cũng suy nghĩ vì tỷ, giao việc nhà lại cho muội, cũng để Đại tẩu có thời gian mang theo nữ nhi ra ngoài lại nhiều, cũng có thể để những thứ này đè tin tức xuống!"

      "Tam tức phụ sai, ta chính là vì nguyên nhân này, mới cho ngươi nhượng lại việc phòng bếp và phòng thêu thùa." Tần lão phu nhân uống ngụm trà giọng .

      Ngô thị thầm cắn răng, Tiết Nhã như thế nào cũng là đứa của tỷ tỷ chính mình, xảy ra việc này chính mình cũng có trách nhiệm. Nhưng quyền bên trong nhà này, bà đồng ý buông tay.

      "Phòng bếp có chuyện lộn xộn, bằng Tam đệ muội quản phòng thêu thùa trước, đợi sau khi quản lý phòng thêu thùa tốt, lại đến giúp đỡ ta quản phòng bếp cũng được!"

      Lại thị nghe Ngô thị xong, trong lòng thầm mắng vài câu, cái gì hỗ trợ quản lý, đến lúc đó còn phải Ngô thị tay che trời. Chỉ có thể nắm lấy quyền đến người mình, đến lúc đó người trong phòng bếp mình cũng có quyền thay đổi.
      Last edited: 28/11/15

    3. michellevn

      michellevn Well-Known Member Editor

      Bài viết:
      5,165
      Được thích:
      12,955
      Chương 52 Trong núi ngẫu nhiên gặp chuyện khó khăn

      "Đại tẩu là tín nhiệm muội , lại thế nào muội trước đây cũng theo lão phu nhân cùng quản gia, chuyện lộn xộn trong phòng bếp. Nếu dụng tâm, làm sao quản tốt được!" Lại thị hừ lạnh .

      Tần lão phu nhân thấy hai người bọn họ tranh cãi, kiên nhẫn phất phất tay : "Chuyện này quyết định như vậy." xong lại nhìn thoáng qua Tần Thư Dao luôn lẳng lặng đứng ở bên, : "Tuổi Dao Nhi cũng lớn, theo Tam thẩm cháu cùng học quản gia , đến lúc đó gả cho người cũng đến mức cái gì cũng biết!"

      Tần Thư Dao nghe vậy ra vẻ ngượng ngùng gật gật đầu: "Dao Nhi nhất định dụng tâm học!"

      Ngô thị nghe xong trong lòng càng thêm căm tức, theo lý thuyết bà ta mới chính là mẹ cả Tần Thư Dao, sao kêu người ngoài đến dạy nàng quản gia, chuyện này ràng là tin bà ta mà?

      Nhưng bà ta cũng biết trải qua nhiều chuyện như vậy, tại coi như mình chạy đến trước mặt Tần Lương khóc nháo, Tần Lương cũng nhất định giúp bản thân. Nhất là lần đó chuyện Trà Hương vu cáo Tần Thư Dao đẩy Lâm lão phu nhân xuống hồ, Tần Lương còn có chút bất mãn với Ngô thị. Sau này lại xảy ra chuyện Tiết Nhã, Tần Lương chỉ cảm thấy thể diện đều mất hết, đến bây giờ đều tiến vào trong viện Ngô thị.

      Sau khi Ngô thị trở về ném tất cả bộ đồ trà, vẫn còn chưa hết giận. Tần Tuyết Như cũng nghe được tin tức, vội vàng chạy từ Như Ý Uyển tới Tiêu Tương Uyển, vừa vặn nghe được Ngô thị ở trong phòng mắng, oán hận trong lòng với Tần Thư Dao và Tần lão phu nhân càng sâu.

      Cho nên hôm nay Tần Tuyết Như ràng thân thể thoải mái, cùng Tần lão phu nhân đến núi Vạn Thọ.

      Tần lão phu nhân tự nhiên hiểu , chẳng qua là Tần Tuyết Như mượn lý do thân thể thoải mái, đồng ý hầu hạ ở trước mặt bà. Bà vốn cũng là người tẻ nhạt, bên người lại có cháu trai cháu , cũng để ở trong lòng.

      tại nghe được Tần Thư Dao đến Tần Tuyết Như, càng thấy Ngô thị biết cách dạy con.

      Tần Thư Dao nghe vậy trong lòng cười thầm, mặt vẫn là cau mày thở dài: "Lần này sợ là thân thể tam muội thoải mái, phải là muội ấy hiếu thuận, sao lại vì chút việc ấy mà giận chó đánh mèo sang tổ mẫu chứ. Hơn nữa, tổ mẫu làm như vậy cũng là lo lắng thân thể mẫu thân mệt mỏi. Chỉ là mẫu thân nhất thời nghĩ ra, chờ qua thời gian lâu tự nhiên biết tổ mẫu là vì tốt cho mẫu thân!"dien⊹dan⊹le⊹quy⊹don⊹com

      Tần lão phu nhân hừ lạnh tiếng, thảo luận Ngô thị và Tần Tuyết Như. Bà thấy Tần Thư Dao cung kính hầu hạ bà, trong lòng ấm áp, thở dài : "Cũng chỉ có cháu để tâm như vậy, nếu là tam muội cháu có thể có nửa tâm tư của cháu cũng tốt rồi!"

      Như Ý Uyển

      Ngô thị đen mặt ngồi ở ghế thái sư khắc hoa đỏ thẫm, hừ lạnh : "Con , bà ắt cho rằng là ta giựt giây con. tại bà phân nửa quyền quản gia cho Tam thẩm con, con cũng nên để tâm, học đại tỷ con ở trước mặt bà hầu hạ bà, hiếu kính bà!"

      Tần Tuyết Như cúi đầu vò khăn, vẻ mặt tình nguyện: "Con tiện nhân kia giỏi nhất làm loại chuyện nịnh bợ người, con thể làm được!"

      "Đừng có tiện nhân tiện nhân. Đó là đại tỷ con, nếu như bị người nghe được, truyền đến lỗ tai cha con và tổ mẫu con, con và ta lại bị phạt!"

      Từ sau chuyện Lâm lão phu nhân và Tiết Nhã, ấn tượng với Ngô thị ở trong lòng Tần lão phu nhân và Tần Lương càng ngày càng kém.

      Tần Tuyết Như cắn răng mắng: "Vốn là tiện nhân, quen làm loại chuyện này. Trong ngày thường nàng ta nhìn con vừa mắt, ngầm hại con bao nhiêu. Chính là con muốn nhìn thấy nàng ta, cho nên mới . Hơn nữa trong mắt tổ mẫu cũng chỉ có tiện nhân kia, mẹ cũng nhìn thấy y phục và đồ trang sức người nàng ta rồi, đều là tổ mẫu đưa. Mà con sao? Cho tới bây giờ bà đều chưa từng đưa cho con, dựa vào cái gì muốn con theo chứ."

      Ngô thị than tiếng, tận tình khuyên nhủ: "Con cũng là cháu của bà, trong ngày thường bà có chút tẻ nhạt. Nhưng con xem đại tỷ con, dỗ cho bà vui vẻ. Đồ gì cũng đều đưa đến trong viện nó. Nếu con có thể khiến cho bà vui vẻ, sau này đồ cưới cũng có thể có thêm rương nữa. Hơn nữa cha con cũng càng thích con hơn, còn có con cũng phải suy nghĩ cho mẹ nữa chứ. Hôm nay con , nhất định bà cho rằng là mẹ cho con . Nếu như chuyện này bị cha con biết, mẹ bị cha con trận."

      Tần Tuyết Như tự nhiên hiểu đạo lý này, chỉ là nàng thực đồng ý theo ở chung chỗ với Tần Thư Dao, cũng đồng ý nịnh nọt Tần lão phu nhân.

      Ngô thị thấy nàng cúi đầu , cũng biết là nghe vào: "Thôi được, dù sao con còn có mẹ. Chỉ sợ tổ mẫu con muốn thu hồi lại quyền quản gia, đến lúc đó nhà chúng ta bị bọn Tam thẩm con chê cười!"

      "Mẹ, chúng ta nên làm thế nào đây?" Tần Tuyết Như cũng có chút hoảng sợ.

      Ngô thị nhìn nàng cái, : "Chỉ cần con chịu nghe lời mẹ , đừng so đo nữa. tốt với đại tỷ con ở khắp nơi, ngàn vạn đừng đắc tội lão phu nhân lần nữa!"

      thương lượng gì ở Như Ý Uyển, Tần Thư Dao tự nhiên biết. Nàng và Tần lão phu nhân cùng đến núi Vạn Thọ, cảnh sắc trong núi tuyệt đẹp, nàng cũng tạm thời để xuống oán hận chôn dấu ở trong lòng.

      Trong núi Vạn Thọ, Tần lão phu nhân có tòa biệt viện, đó là đồ cưới lúc trước nhà mẹ đẻ Tần lão phu nhân cho Tần lão phu nhân.

      Biệt viện tính là quá lớn, nhưng được thu dọn sạch , nghe Tần lão phu nhân mang theo cháu trai cháu đến, cũng sớm phái người chờ ở cửa.

      Tần lão phu nhân xuống từ xe ngựa, nhìn bốn phía, ngoại trừ lá cây có chút ngả sang vàng, trong rừng cây vẫn còn xanh um tươi tốt.

      Lần đầu tiên Tần Thư Dao đến tòa biệt viện này, nàng đỡ Tần lão phu nhân đường tới chính sảnh, lại hầu hạ Tần lão phu nhân ngồi xuống, mới nhìn Tần Khả Cầm và Tần Minh Hi cùng.

      Tần Minh Hi được nuôi dưỡng ở bên người Tần lão phu nhân mấy tháng, trái lại nhu thuận biết chuyện hơn so với trước kia. Mà thân thể Tần Khả Cầm cũng tốt hơn trước kia nhiều lắm.

      bà tử tuổi lớn sai người bưng trà nóng lên, sau đó cung kính : "Lão phu nhân, nghe ngài muốn tới bên trong thôn trang, chúng lão nô sớm sai người chuẩn bị tốt. Hôm nay bọn họ đều lên núi kiếm mấy món ăn dân dã, để ngài nếm thử chút!"

      Tần lão phu nhân cười cầm lấy ly trà chậm rãi uống ngụm trà, : "Xương cốt ta đều già rồi, làm sao nhai được những thứ kia. Vẫn là giữ lại cho bọn tiểu bối ăn ." xong lại nhìn thoáng qua Lục ma ma.

      Lục ma ma lập tức lấy hầu bao từ trong ống tay áo ra, nhét vào trong tay bà tử kia: "Cũng là bà có lòng, đây là lão phu nhân thưởng cho bà đấy. Mấy năm nay bà khổ cực trông nom tòa biệt viện này."

      Lý ma ma hào phóng nhận, lại cười lấy lòng, : "Lão phu nhân nên đến nhiều lần, lão nô cũng được nhiều thưởng hơn!"

      Tần lão phu nhân nghe xong cười : "Mồm mép ngươi vẫn còn giống trước đây."

      Dù sao tuổi Tần Minh Hi còn , lại ở Vinh Thọ Đường gò bó quen rồi, lần đầu tiên đến núi Vạn Thọ cực kì tò mò, nhìn tới nhìn lui khắp nơi. Tần lão phu nhân cũng thấy ở trong mắt, cảm thấy ra khỏi phủ rồi cũng cần phải gò bó bọn họ như vậy.

      " tại canh giờ còn sớm. Dao Nhi, cháu mang theo đệ đệ muội muội cháu ra bên ngoài chơi đùa, nhớ kỹ đừng xa." Tần lão phu nhân hòa ái .
      Last edited: 28/11/15

    4. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Chương 53 Chợt nghe mưu đồ bí mật hoảng sợ

      Tần Thư Dao cũng muốn ra ngoài dạo, nghe thấy lời này lập tức cười khom người: "Cháu nghĩ tới đó, nghĩ tới tổ mẫu lên tiếng trước. Quả nhiên là tổ mẫu hiểu cháu nhất."

      Tần lão phu nhân được dỗ vui mừng cực kì, cười khép miệng lại được.
      Tần Thư Dao mang theo hai người Tần Minh Hi và Tần Khả Cầm ra ngoài thôn trang, bởi vì người trong thôn trang xấu, ít người săn thú, còn ít người vội vàng muốn chiêu đãi Tần lão phu nhân, cho nên cũng có người nào theo bọn họ.

      Hơn nữa Tần lão phu nhân cũng cho bọn họ xa, cho nên Tần Thư Dao chọn dòng suối thấy ban nãy, hh_ lqd bên cạnh dòng suối hề thiếu những tảng đá lớn, lại cách đó xa dường như có ít cây ăn quả.

      Tần Minh Hi đợi ở trong nhà sớm ngu ngơ chán ngấy, đến vùng núi này lập tức như điên rồi, hướng về phía trước.

      Tần Thư Dao thấy nó như thế, chỉ với Lập Đông và Lập Thu kẻ sai vặt bên người Tần Minh Hi: "Mau trông coi chủ tử các ngươi, nếu xảy ra chuyện gì, ta tha cho các ngươi. Nhớ kỹ, ngàn vạn lần đừng để cho Tứ thiếu gia quá xa."

      Hai người Lập Đông và Lập Thu nghe được, hốt ha hốt hoảng đuổi theo Tần Minh Hi.

      Tuy rằng thân thể Tần Khả Cầm tốt sai biệt lắm, nhưng thân thể vẫn còn có chút suy yếu, chỉ được đoạn đường có chút thở hổn hển.
      Tần Khả Cầm chỉ vào ngôi đình cách đó xa, : "Tỷ tỷ, bằng chúng ta tới ngồi trong đình."

      Tần Thư Dao lại nhìn thấy trong đình hình như còn có hai bóng người, nàng nghĩ qua, chỉ thấy sắc mặt Tần Khả Cầm có chút tái nhợt, cũng gật gật đầu mang theo nàng qua.

      Chính là vào đình mới phát , ra hai bóng người trong đình, lại là Hàn Thế Quân và gã sai vặt của .

      Hàn Thế Quân nhìn thấy Tần Thư Dao cũng hơi sửng sốt, vội vàng cúi chào : "Sao Tần nương lại ở chỗ này?"

      Tần Thư Dao khom người, lạnh như băng : "Ta bồi tổ mẫu đến trong núi du ngoạn."

      Ngày ấy, Hàn Thế Quân vốn tưởng là hẹn hò với Tần Thư Dao, nghĩ tới cuối cùng đến lại là Tiết Nhã, trong lòng nghi hoặc cực kì, nhưng ở trong này nhiều người như vậy, cũng ngượng ngùng hỏi, chỉ có thể giọng cười : " ra là thế, ta có duyên với Tần nương, nghĩ tới ở trong này cũng có thể gặp nương. biết nương muốn đâu du ngoạn? Ta có thể cùng nương."

      Tần Thư Dao đều luôn lạnh mặt, nàng lui về phía sau, trong trẻo nhưng lạnh lùng : "Ta với Hàn công tử chỉ gặp mặt qua vài lần mà thôi, mà công tử cũng là vị hôn phu của Tiểu Nhã, ta càng phải tránh tị hiềm." xong liền khom người, sau đó nắm tay Tần Khả Cầm tới hướng khác.

      Hàn Thế Quân nghe vậy trong lòng càng thêm nghi hoặc, chẳng lẽ nàng oán trách hôn của mình với Tiết Nhã? Chẳng lẽ ngày ấy Tiết Nhã thực trùng hợp xuất ? Nhưng khi Tiết Nhã nhìn thấy mình vẻ mặt kinh ngạc vui mừng, làm sao mình nhìn ra chứ!

      Hàn Thế Quân thấy Tần Thư Dao xoay người bước , cũng bất chấp nhiều nghi kỵ như vậy, bước lên phía trước : "Nơi này rất rối loạn, nương nên cẩn thận chút. Ta vẫn nên cùng nương!"

      "Đa tạ công tử. Chỉ là công tử cùng với ta quen biết, chuyện hai người công tử và Tiểu Nhã trước đó ồn ào huyên náo. Công tử nên tránh tị hiềm!" Ngoài miệng Tần Thư Dao giống như khuyên nhủ, trong lòng lại khinh thường cực kì.

      Hàn Thế Quân nghe xong sắc mặt có chút khó coi, chuyện ồn ào mình vụng trộm gặp gỡ Tiết Nhã làm dư luận xôn xao, ở bên trong còn bị thêm mắm thêm muối ít, ví dụ như hai người bọn họ cũng sớm có da thịt chi thân rồi. Hàn Thế Quân muốn làm sáng tỏ, lại biết nên giải thích như thế nào. Cuối cùng chỉ có thể đeo cái nồi đen này lưng mà thôi.

      "Đây là nương giận ta sao?" Hàn Thế Quân đồng ý buông tha cơ hội tốt như vậy.

      Nghe vậy vẻ mặt Tần Thư Dao buồn bực: "Công tử lời này cũng buồn cười, vì sao ta phải giận công tử? Nếu công tử lại tránh ra, ta hô to!"
      xong liếc mắt nhìn Tĩnh Nguyệt cái, Tĩnh Nguyệt lập tức hiểu ý.

      Hàn Thế Quân thấy nàng như thế, gấp gáp : "Đừng đừng đừng, ta ngăn cản, nếu ngày sau còn cơ hội gặp nhau, ta nhất định giải thích ràng!"
      Tần Thư Dao hừ lạnh tiếng, sau đó mang theo Tần Khả Cầm cùng rời .

      Đợi xa, Tần Khả Cầm mới hiếu kỳ : "Tỷ tỷ, người kia là ai vậy? Sao lại quấn quít lấy tỷ, muội thấy giống như người tốt gì, tỷ tỷ ngàn lần đừng để bị lừa!"
      Tần Thư Dao dừng bước lại, nghiêm cẩn (nghiêm túc + cẩn thận) nhìn Tần Khả Cầm, lúc trước Tần Khả Cầm cũng từng những lời này với bản thân, nhưng nàng nghe vào. Sống lại lần, Tần Khả Cầm vẫn là nhìn người hơn so với chính mình, chỉ mới thấy qua lần biết phải là người tốt gì.

      " cần lo lắng, tỷ tỷ cực kì hiểu . là vị hôn phu của Tiết biểu tỷ của muội, cho nên nhìn thấy tỷ mới có thể như vậy." Tần Thư Dao cười khẽ dỗ dành .

      Tần Khả Cầm nghe xong mới yên tâm gật gật đầu: "Chuyện Tiết biểu tỷ muội cũng nghe , chính là biết sao tỷ ấy có thể hồ đồ như thế, lại làm ra loại chuyện này. Ai..."

      Trong lòngTần Thư Dao cười lạnh, sợ Tiết Nhã nhìn trúng chính là gương mặt đẹp kia của Hàn Thế Quân mà thôi.

      đám người lại về hướng khác đoạn ngắn, khắp núi đều là những hoa dại biết tên, phần lớn đều là màu hồng nhạt và màu trắng, gió thổi tới từ từ, thổi rối loạn hai sợi tóc mái của Tần Thư Dao.

      Tần Khả Cầm chỉ vào gốc cây đại thụ kết đầy những quả đỏ rực, : "Đây là cây gì? Thế nhưng có nhiều quả đẹp mắt như vậy!"

      Tần Thư Dao cũng nhìn theo phương hướng nàng chỉ, quả nhiên có gốc cây đại thụ có rất nhiều quả. Tần Thư Dao nhìn những quả đẹp mắt kia, cười với Tần Khả Cầm: "Muội chờ ở chỗ này, tỷ hái hai quả cho muội, trở về cũng để tổ mẫu nhìn chút!"

      xong liền mang theo hai người Ngụy Tử và Tĩnh Nguyệt tiến lên phía trước.
      Đường núi ở đây có giấu vết người giẫm qua, cho nên đường dễ . Tần Thư Dao nâng váy hơn mười thước, mới tới bên cạnh cây đại thụ kia, may mắn cây đại thụ kia vừa vặn ở chỗ dưới dốc, mà đám người Tần Thư Dao lại ở dốc, cho nên vươn tay là có thể hái được.

      Tay chân Tĩnh Nguyệt nhanh nhẹn, sau khi đến gần lập tức vươn tay hái được hai quả, Tần Thư Dao cũng cảm thấy chơi vui, cũng hái được quả.

      Nhưng vừa mới hái xong, liền nghe được cách đó xa truyền đến tiếng nam tử thầm.

      "Ngươi việc này là ? Có thể có chứng cớ? Nếu Hoàng thượng biết nhất định giận chó đánh mèo sang Hoàng hậu!"

      Giọng của nam tử kia hùng hậu truyền đến từ bên trong rừng cây, Tần Thư Dao nghe được ràng, nhất thời trong lòng cảm thấy tốt, muốn làm thế chớ có lên tiếng.

      Nhưng Ngụy Tử bên la lớn: "Là ai ở đó?"

      Tần Thư Dao thầm kêu tốt, vội vàng ra hiệu bằng mắt với Tĩnh Nguyệt, Tĩnh Nguyệt vội vàng lôi kéo ống tay áo Ngụy Tử. Ngụy Tử thấy sắc mặt Tần Thư Dao khó coi, bày ra vẻ mặt ủy khuất.


      Xung quanh lập tức yên tĩnh trở lại, trong lòng bàn tay Tần Thư Dao rỉ ra tầng mồ hôi mỏng, vừa nãy, câu kia nàng nghe được ràng, người trong chỗ tối sợ là người trong hoàng cung.

      Tần Thư Dao cầm lấy quả kia chặt, quay đầu bỏ chạy. tại nàng hi vọng nhất chính là đối phương biết nàng là ai, may mắn nơi này chỉ có tòa thôn trang của Tần lão phu nhân.

      Có thể là vì đường núi khó , con đường này lại đều là cỏ dại, Tần Thư Dao mới vội vàng hai bước cẩn thận té ngã.

      Ngụy Tử chân tướng, kinh ngạc : "Tiểu thư, người cẩn thận chút!"
      Last edited by a moderator: 28/11/15

    5. michellevn

      michellevn Well-Known Member Editor

      Bài viết:
      5,165
      Được thích:
      12,955
      Chương 54 :Thư Dao bị thương lấy được cửa hàng

      Tần Thư Dao ngẩng đầu hung dữ trừng mắt nhìn Ngụy Tử cái, sao kiếp trước nàng phát Ngụy Tử lại lỗ mãng như vậy, biết nhìn ánh mắt người.

      Ngụy Tử bị ánh mắt kia của Tần Thư Dao làm cho giật nảy mình, lập tức dám lên tiếng nữa.

      Tĩnh Nguyệt cũng quản nàng ta, chỉ cầm trái cây trong tay đưa vào trong tay Ngụy Tử, sau đó đỡ Tần Thư Dao cẩn thận ra ngoài.

      Từ xa Tần Khả Cầm nhìn thấy Tần Thư Dao cẩn thận té ngã, thấy nàng đến gần bước lên phía trước, lo lắng : "Tỷ tỷ ngã có đau ? Đều là muội tốt, ddlqd trái cây kia cũng có gì ngon, lại còn để tỷ tỷ hái."

      Tần Thư Dao cười trấn an : " có việc gì, ngã có đau. Chúng ta ra ngoài cũng canh giờ rồi, chúng ta vẫn nên chạy nhanh thôi!"

      xong Tần Thư Dao lôi kéo tay Tần Khả Cầm, vội vàng rời .

      Đợi sau khi người xa, bên trong rừng cây mới vang lên giọng hùng hậu vừa nãy.

      "Lại là đại tiểu thư Tần gia? Vừa nãy, những lời kia nàng nghe thấy ?" Khóe miệng Hứa Mậu Điền lộ ra chút tươi cười trêu chọc, giọng .

      Mộ Thiếu Dục đều luôn lạnh mặt, lẳng lặng nhìn bóng lưng Tần Thư Dao: "Hẳn là nghe được vài câu, bằng vì sao nàng kích động như vậy!"

      "Vậy muốn trừ bỏ nàng ?" Trong đôi mắt Hứa Mậu Điền thoáng qua độc.

      Mộ Thiếu Dục nhàng lắc đầu: " cần, nàng chẳng qua là nữ tử, mà vừa rồi nàng cũng nhìn thấy chúng ta, hẳn biết chúng ta là ai!"

      Hai người lại thương nghị hồi, sau đó mới khỏi rừng cây.

      Tần Thư Dao áp chế bất an trong lòng, mang theo đám người về tới trong thôn trang.

      Cơm trưa bọn họ ăn thức ăn thôn quê mới mẻ, đám người Tần Thư Dao ăn vui vẻ, Tần lão phu nhân bởi vì sợ bội thực nên dám ăn nhiều.

      Hai ngày kế tiếp, Tần Thư Dao cũng dám xa, chỉ dám chuyến xung quanh, nhìn xem phong cảnh xung quanh. Ngẫu nhiên cùng Tần lão phu nhân đến đồi núi chút.

      Những lời kia, tuy rằng nàng xác nhận là người hoàng cung, nhưng nàng nghĩ xen vào việc của người khác, tại chỉ hy vọng người nọ đặt nàng ở trong mắt, gây với nàng.

      Đợi cho đến ngày thứ ba, Tần lão phu nhân mang theo ít trái cây tươi và rau dưa trong núi trở về Tần phủ.

      Lúc dọc theo núi Vạn Thọ xuống dưới, bởi vì là xuống dốc Tần Thư Dao và Tần lão phu nhân ngồi trong xe ngựa, nhất thời có khống chế, thế nhưng xe ngựa chạy vào bên trong cái hố to. Tần Thư Dao vì che chở Tần lão phu nhân, cả người cũng bị văng ra ngoài xe.

      May mắn ngựa được xa phu vỗ về bình ổn lại, bằng Tần Thư Dao chết ở dưới chân ngựa.

      Tần lão phu nhân sợ tới mức mặt mày tái nhợt, nhưng vẫn ra khỏi xe ngựa, phẫn nộ quát: "Đây là có chuyện gì? Sao lại làm ngựa hoảng sợ như thế?"

      Xa phu vội vàng trốn tránh trách nhiệm: "Vừa rồi lúc xuống dốc làm cho ngựa hoảng sợ, cho nên mới..."

      Tần lão [​IMG]

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :