1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Đích nữ không dễ chọc - Thủy Thanh Thiển

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 14 : Kinh diễm trong tuyết

      Edit : Tiếu Tiếu

      “Đúng vậy, thế nhân đều , thiên kim tả tướng có đóa Hồng Liên, là dấu hiệu liên hoặc thế.” Nguyệt Oản Oản thu hồi suy nghĩ, giống như đàm luận chuyện của người khác, nhàng cười .


      “Ta cũng tín vận mệnh quỷ thần. Cũng cho rằng, nương thanh khiết như vậy lại là liên hoặc thế.” Trong con ngươi của Ngọc thần phát ra ánh sáng, giọng điệu mang theo khẳng định. Giờ khắc này, Nguyệt Oản Oản cảm thấy công tử nhu hòa như nước đột nhiên biến thành góc cạnh ràng, trở thành mũi đao sắc nhọn.

      “Ngọc công tử cũng biết nguyên nhân cái chết của tả tướng thiên kim?” Nguyệt Oản Oản nhìn về phía Ngọc Thần, mâu trung mang theo vài phần chất vấn.

      mặt Ngọc Thần lên vẻ khác biệt, chỉ cảm thấy nam tử có đôi mắt nhu hòa trước mắt giờ phút này đột nhiên trở nên sắc bén, trong đó thậm chí còn mang theo nồng đậm trách cứ.

      “Biết.”

      “Biết?” Nguyệt Oản Oản ra vẻ kinh ngạc hỏi ngược lại, thần sắc nhu hòa trở nên lạnh như băng, “Bất quá, ta thấy quan hệ của công tử cùng tả tướng hình như rất thân thiết.”

      “Nguyệt công tử tựa hồ thực kích động?” mặt Ngọc Thần vẫn chút gợn sóng, sợ hãi, có trách cứ Nguyệt Oản Oản xúc động, ôn hòa nhìn Nguyệt Oản Oản, trong mắt thoáng có ý hỏi.

      Nguyệt Oản Oản thu liễm thần thái, “Ta bất quá chỉ tò mò mà thôi, tùy tiện hỏi.” Giữa mâu trung chợt lóe mà qtia lãnh ý, nhanh chóng khôi phục mảnh bình tĩnh.

      “Ta đều có mưu tính.” Ngọc Thần hơi hơi gật đầu, thần sắc lạnh nhạt , chính là lúc hơi hơi thoáng nhìn, trong mắt kia có vẻ cao cao tại thượng thể xâm phạm, thậm chí có loại khí phách quân lâm thiên hạ.

      “Là do Nguyệt mỗ thất lễ .” Nguyệt Oản Oản cũng hỏi lại Ngọc Thần, chỉ xoay người tiếp tục thưởng mai, mỗi năm lần khi hoa mai nở rộ này , cũng thể công bỏ lỡ.

      “Đông phong tài hữu hựu tây phong, quần mộc sơn trung diệp diệp . Chích hữu mai hoa xuy bất tẫn, y nhiên tân bạch bão tân hồng.” Ngọc Thần nhìn thấy ngọn núi ngập tràn tuyết trắng cùng hồng mai, khẽ ngâm.

      “Niên niên tuế tuế hoa tương tự, tuế tuế niên niên nhân bất đồng.” Nguyệt Oản Oản nghe thấy thơ của Ngọc Thần, khỏi nhớ tới trước đây mẫu thân cũng thường mang theo mình đến thưởng mai, khỏi có chút cảm hoài.

      “Nguyệt công tử hảo tài tình.” Ngọc thần nghe được Nguyệt Oản Oản thuận miệng ngâm thơ, mang theo vài phần khen ngợi, kỳ càng tâm đắc, là ý cảnh trong thơ.

      Niên niên tuế tuế hoa tương tự, tuế tuế niên niên nhân bất đồng. Thơ này quả thực chính là vì mà viết .

      “Làm sao so với được với Ngọc công tử nổidanh thiên hạ. Thiên hạ có ai biết công tử Ngọc Thần, có ai biết công tử chính là thiên nhân?” Nguyệt Oản Oản lạnh nhạt cười, trong giọng nghe ra khen chê.

      “Bất quá chỉ là hư danh mà thôi. gặp được người trong lòng hợp ý, thiên hạ cũng tẫn hư vô.” Ngọc thần nhìn lại Nguyệt Oản Oản, Nguyệt Oản Oản chỉ cảm thấy con ngươi đen như mực kia như chứa đựng vô vàn tình tố, nàng thậm chí có thể cảm giác được nội tâm cũng giống như mình hờ hững tịch.

      Đúng là bởi vì mất nhiều lắm, thương tích quá sâu, mới quyết định dùng hờ hững đối đãi hết thảy, bởi vì có sở cầu, phải thất vọng, hội mất . Hơn nữa, lưng còn đeo đầy cừu hận cho phép nàng có nhiều tạp niệm.

      Nhưng còn Ngọc Thần, lại là vì cái gì?

      có hỏi vì sao ngày đó lại xuất chật vật ở bên đường như vậy. Mỗi người đều có bí mật muốn người biết, nếu muốn đề cập, chính mình cần gì phải đến hỏi. nguyện ý , tự nhiên , muốn , chính mình hỏi cũng là dư thừa.

      trung đột nhiên rơi xuống phiến phiến bông tuyết.

      “Đột nhiên nhớ lại câu công tử khi lần đầu gặp mặt. hỏi ca người khổ, nhưng thương tri hi. tại Nguyệt mỗ cảm thấy cùng công tử là nhất kiến như cố. Chính là biết công tử có nguyện ý cùng Nguyệt mỗ tương giao?” Nguyệt Oản Oản cân nhắc phen, hướng Ngọc Thần .

      Câu này, tự nhiên là vì muốn kết giao với Ngọc Thần mới . Tuy nhiên câu này nhưng cũng đều là thiệt tình. Nàng xác thực cùng Ngọc Thần xác thực giống như nhất kiến như cố, giống như cần quá nhiều ngôn ngữ, tất cả ý tưởng đều có thể giống nhau như vậy.

      Nguyệt Oản Oản chưa bao giờ nghĩ tới có ngày cùng người sinh ra tri đồng cảm, càng nghĩ tới người kia chính là công tử Ngọc Thần, nam tử thánh khiết thể chạm tới.

      “Nguyên lai Nguyệt công tử trước kia cũng coi Ngọc mỗ là bằng hữu, thực khiến Ngọc mỗ thương tâm.” Ngọc Thần lộ ra mạt ý cười, ôn hòa như xuân phong thổi vào mặt, ngờ công tử cao nhã lạnh nhạt cũng giỡn, nhưng ràng là vui đùa đứng đắn, đến phiên Ngọc Thần , lại giống như là như vậy.

      Nguyệt Oản Oản cũng lộ ra mạt ý cười, : “Nguyệt mỗ chính là lo lắng công tử hội ghét bỏ ta là kẻ giang hồ lỗ mãng .”

      Ngọc Thần nhìn nam tử trước mắt, ràng chỉ là bộ dáng bình thường, nhưng khi cười , ý cười nơi khóe mắt đuôi lông mày kia, nhưng lại mĩ như vậy.

      Khẽ định thần lại, Ngọc Thần đột nhiên rất muốn bộ dáng đích thực của Nguyệt Oản Oản là như thế nào.

      Đúng vậy. Trí tuệ như Ngọc Thần làm sao lại nhìn ra dáng vẻ lúc này của Oản Oản phải bộ dạng đích thực đâu? Ngay cả thân phận của Nguyệt Oản Oản phận cũng biết đến nhất thanh nhị sở. Chỉ là muốn vạch trần. muốn để Nguyệt Oản Oản tự mình cho hết thảy.

      “Nguyệt Ảnh lâu phong động giang hồ, mà ba vị Các chủ của ba các cũng đều là nhân trung long phượng. Huống chi, Ngọc mỗ giao hữu cũng hỏi xuất thân.” Ngọc thần nhìn Nguyệt Oản Oản , lời này là lời tâm huyết.

      Các chủ Nguyệt Ảnh lâu, đích xác cũng phải nhân vật đơn giản.

      “Công tử quá khen.” Nguyệt Oản Oản có chút ngượng ngùng, giờ nàng dùng tên Nguyệt Vũ Hiên, Ngọc Thần chỉ cần hơi điều tra có thể biết nàng là giả mạo, nàng phải trở về cùng Nguyệt Vũ Hiên thương lượng mới được.

      “Chúng ta lên nhìn xem như thế nào.” Ngọc Thần bỗng nhiên nắm lấy tay nàng, tự nhiên như vậy, tay Ngọc Thần mang theo nhiệt độ ấm áp của cơ thể, từng đợt truyền đến.

      Nguyệt Oản Oản còn kịp phản ứng, bị Ngọc Thần ôm lên ngọc cây, hai người đều là thân mang tuyệt đỉnh khinh công, đứng ở cây chút nào cố sức.

      Nguyệt Oản Oản thu hết cảnh đẹp vào đáy mắt, khỏi lộ ra miệng cười, tự đáy lòng cảm thán: “ khá a.”

      Nguyệt Oản Oản dù sao cũng chỉ là tiểu nương mười lăm tuổi, ngay cả tâm trí thành thục, ở tình huống hoàn toàn cần cảnh giác, vẫn mười phần là tâm tính tiểu nữ nhân.

      “Chỉ có ngắm cảnh từ cao, mới có thể cảm nhận hết cái đẹp.” Ngọc Thần cũng quan sát phía dưới, thần sắc mảnh thoải mái.

      Nguyệt Oản Oản ngẩng đầu nhìn cằm nhu hòa của , chỉ cảm thấy giờ khắc này, giống như là bá chủ quân lâm thiên hạ.

      Ngọc Thần, có loại năng lực cùng khí chất, giống như chúa tể của thế gian.

      “Nguyệt công tử có thích cảnh đẹp này?” Ngọc Thần thấp mâu hỏi, khắc trước còn mang theo khí thế bễ nghễ thiên hạ, giờ khắc này tựa như khối noãn ngọc.

      “Thích. Rất thích.” Nguyệt Oản Oản như si như say nhìn cảnh đẹp phía dưới, liên tục gật đầu.

      Ý thức được tay mình còn bị Ngọc Thần nắm, tim Nguyệt Oản Oản khỏi đập nhanh hơn, nàng vội vàng tránh khỏi tay Ngọc Thần, xoay người, nhàng từ mặt đất nhặt lên nắm tuyết đọng.

      Ngọc Thần theo sau xuống dưới phòng bị bị Nguyệt Oản Oản ném đầy thân.

      Nguyệt Oản Oản nhìn thấy Ngọc Thần cười khẽ giống như tinh linh , “Ngọc công tử có thích tuyết cầu này?”

      “Thích.” Ngọc Thần thành khẩn đáp, bên trong đôi mắt thực thành biểu lộ bỏ sót.

      Nguyên bản Nguyệt Oản Oản chỉ nghĩ trêu chọc Ngọc Thần phen, thế nhưng lại bị Ngọc Thần nới câu thích giống như lời thề son sắt, làm cho tim đập hỗn loạn. như thế nào có thể chân thành ra câu thích này như vậy đâu.

      Thu lại cảm xúc, Nguyệt Oản Oản áng chừng tuyết cầu trong tay, “Chúng ta đến đây ném tuyết thế nào?” Mâu trung lên tia giảo hoạt, tuyết cầu trong tay muốn hướng tới chỗ Ngọc Thần bay tới.

      “Hảo.” Ngọc Thần nhàng né tránh tuyết cầu, đáp ứng .
      honglak, Tôm ThỏAndrena thích bài này.

    2. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 15 : Lấy rượu kết bạn

      Edit : Tiếu Tiếu

      Tuyết cầu ngừng ở trung bay múa, giống như rơi xuống trận tuyết khác , nam tử hoàn mỹ nhìn nam tử thanh khiết ở giữa tuyết ném tuyết cầu, đáy mắt tràn đầy sủng nịch.


      “Ngọc công tử, đa tạ .” Nhìn thấy Ngọc Thần có chút thở hổn hển, Nguyệt Oản Oản có chút nghi hoặc, vừa rồi thời điểm Ngọc Thần mang nàng lên ngọn cây, khinh công ràng là tuyệt đỉnh công phu, theo đạo lý võ công của hẳn là dưới mình, như thế nào giờ mới chỉ ném tuyết cầu nửa canh giờ, bộ dáng của lại giống như thể chống đỡ nổi.

      Ngọc thần mỉm cười, nhìn nhìn sắc trời, cười hỏi: “ tới buổi trưa , Nguyệt công tử có thể cùng Ngọc mỗ cùng nhau dùng cơm chăng?”

      “Tốt.” Nguyệt Oản Oản dẫn đầu xoay người , hướng về dưới chân núi đến, vui vẻ của khuôn mặt chậm rãi biến mất, nhất thời phóng túng có nghĩa là nàng có thể được làm khờ dại, nàng là Huyết Nguyệt Oản Oản, nên khờ dại như vậy, vừa rồi, chỉ là quyền khờ dại trong nhất thời mà thôi.

      “Oản Oản, có thể nhìn thấy ngươi như vậy, ta vô cùng vui vẻ.” Ngọc Thần nhìn bóng dáng Nguyệt Oản Oản, cúi đầu .

      Đến Nhược tiên Cư Đến chọn vị trí sát cửa sổ lầu hai, thu hết cảnh tượng ngã tư dưới đường vào đáy mắt.

      Nhược Tiên cư là tửu lâu nổi danh kinh thành, gồm có bốn tầng.

      Tầng thứ nhất bất luận kẻ nào đều có thể tiến vào, nhưng có điều kiện tiên quyết, ngươi phải có tiền.

      Tầng thứ hai là những người có chút thân phận địa vị có thể tiến vào, đương nhiên tiểu nhị cũng thể vặn hỏi ngươi rốt cuộc là ai, cho nên chỉ cần ngươi có thể có đủ tiền, bình thường cũng có thể lên.

      Tầng thứ ba là hoàng tộc đệ tử cùng đại thần quyền quý mới có thể vào , còn phải nghiêm khắc đăng ký, bất quá cũng thể thiếu- bạc. tóm lại, chỉ cần có tiền, muốn lên tầng ba phải có khả năng.

      Mà tầng thứ tư Nhược Tiên cư đến nay cũng có ai lên. Nghe đồn muốn lên tầng thứ tư phải trải qua ba cửa ,văn đấu ,võ đấu cùng khảo nghiệm thần bí mới có thể lên, lên đó rượu và thức ăn đều là miễn phí, trọng yếu hơn là có thể nhìn thấy chủ nhân của Nhược Tiên cư, cũng được lời hứa hẹn của chủ nhân Nhược Tiên Cư.

      Nhược Tiên Cư tuy chỉ là tửu lâu, nhưng là mở tại kinh thành được năm năm, càng làm càng lớn, mà chủ nhân Nhược Tiên Cư tất nhiên cũng phải người thường, mặt vì muốn gặp mặt chủ nhân Nhược Tiên Cư mặt vì muốn lời hứa hẹn của chủ nhân Nhược Tiên Cư, đương nhiên, cũng có thể chỉ là mượn việc này để nổi danh thiên hạ.

      Những năm gần đây người đến Nhược Tiên Cư tỷ thí rất nhiều, nhưng ai có thể lên được tầng thứ tư, Nguyệt Oản Oản thường xuyên nghĩ, nếu phải chính mình còn có việc trọng yếu hơn cần hoàn thành, nếu cũng muốn đến tỷ thí thử lần.

      “Ngồi lầu hai, Nguyệt công tử cảm thấy thỏa đáng ?” Ngọc thần nhìn thấy Nguyệt Oản Oản bộ dáng xuất thần suy ngẫm, ôn hòa hỏi.

      “Thực thỏa đáng. Lầu rất hỗn tạp, lầu ba rất an tĩnh, lầu hai vừa khéo. Dựa vào cửa sổ lại có thể nhìn thấy cảnh tượng bên ngoài, cũng nhàm chán. Ngọc công tử là suy nghĩ chu toàn.” Nguyệt Oản Oản thu hồi ánh mắt nhìn ra ngoài cửa sổ, mỉm cười, Ngọc Thần là có tâm tư nhanh nhẹn,con người khiêm tốn, mới chỉ ngần ấy tuổi liền an ổn sống bên cạnh hữu tướng, chỉ sợ cũng đơn giản.

      ” Nhược Tiên Cư này nổi danh với món gà hương tô, hôm nay ta làm chủ, Nguyệt công tử cần khách khí.” Ngọc Thần cùng tiểu nhị gọi đồ ăn, ngoái đầu nhìn Nguyệt Oản Oản, , thần sắc vẫn trước sau như vô cùng tao nhã.

      “Gà hương tô nơi này đích xác ăn ngon.” Nguyệt Oản Oản thào , trong lòng cũng yên lặng bổ sung câu, chính là dù cho ăn ngon , so ra vẫn kém gà hương tô mẫu thân làm, đáng tiếc đời này, nàng là thể ăn gà hương tô mẫu thân làm nữa .

      “Nếm thử xem.” Ngọc Thần gắp cho Nguyệt Oản Oản gắp, hướng Nguyệt Oản Oản .

      Nguyệt Oản Oản chỉ cảm thấy trong ánh mắt hàm chứa ý chờ đợi, tiếp nhận gà hương tô ăn miếng, quả nhiên hương vị tốt lắm.

      “Muốn nổi danh Nhược Tiên cư, trừ bỏ gà hương tô, còn có Nhất Túy.” Nguyệt Oản Oản đưa tay gọi tiểu nhị, bảo tiểu nhị đưa lên vò Nhất túy. Tiểu nhị kinh ngạc liếc mắt nhìn Nguyệt Oản Oản cái, Nhất Túy là rượu ngon nổi danh Nhược Tiên Cư, gọi là Nhất túy, bởi vì nếu tửu lượng tốt uống chén say.

      Rượu Nhất Túy cực mạnh giá cả lại xa xỉ, bình thường khách nhân đều chỉ gọi bình, giống Nguyệt Oản Oản gọi vò như vậy, là hiếm thấy. Tiểu nhị khỏi nhìn Nguyệt Oản Oản nhiều thêm vài lần.

      Ngọc Thần nghe thấy Nguyệt Oản Oản gọi vò rượu, mặt cũng có thần sắc kinh ngạc, chỉ là mỉm cười, : “Nguyệt công tử là hảo tửu lượng.”

      Nguyệt Oản Oản cảm thấy hình như có gì tình có thể thay đổi thần sắc thong dong của Ngọc Thần , ngay cả trời có sụp xuống, có lẽ vẫn cười thong dong như vậy.

      “Chê cười, lại hại Ngọc công tử tốn kém .” Nguyệt Oản Oản nhìn thấy rượu được bưng lên, mỉm cười, giữa đôi mắt mang theo vẻ linh động nhè .

      “Rượu gặp tri kỷ, ngàn vàng khó kiếm.” Ngọc Thần sảng khoái uống chén Nhất Túy, bát rượu uống hơi cạn sạch, ràng là động tác hào phóng như thế, ở trong tay Ngọc Thần, lại thành cử chỉ cao nhã, giống như chỉ thưởng thức ly rượu bình thường.

      Nguyệt Oản Oản cũng cam lòng yếu thế uống hơi cạn sạch. Hai người vừa uống rượu vừa ăn cơm, chỉ chốc lát, vò Nhất Túy rỗng tuếch.

      Trong con ngươi đen thẫm của Ngọc Thần lên hơi hơi men say, làn da trắng nõn nhiễm màu đỏ khả nghi, khiến cho Nguyệt Oản Oản cảm thấy giờ phút này Ngọc Thần giống như tiên nhân được bao phủ ở giữa mây mù, quả là thiên nhân chi tư.

      Ngọc Thần nhìn Nguyệt Oản Oản đối diện đôi con ngươi tựa tiếu phi tiếu, hàm chứa vẻ thản nhiên, vẫn là thanh minh trong suốt, có chút nào là say rượu, khỏi thầm giật mình, ngờ tửu lượng của nàng lại tốt như vậy.

      “Tiểu nhị, lại thêm vò Nhất Túy.” Ngọc Thần nhìn Nguyệt Oản Oản chưa thỏa mãn, hướng tiểu nhị .

      Tiểu nhị liếc mắt nhìn Ngọc Thần cùng Nguyệt Oản Oản cái, hắc hắc cười , “Tửu lượng của hai vị công tử là tốt. Chỉ là vò Nhất Túy này là năm mươi lượng a.”

      “Tất nhiên là thiếu ngân lượng của ngươi.” Ngọc Thần tao nhã lấy ra ngân phiếu để bàn, ý bảo tiểu nhị cứ việc yên tâm đem rượu.

      Việc này cũng thể trách tiểu nhị, lấy thanh danh của Nhược Tiên cư , người đến ăn cơm bá vương nhiều lắm, chỉ là thường xuyên có người tự tin tràn đầy tiến vào ăn cơm nhưng mang đủ tiền, chọc ít xấu hổ .

      “Ngươi xem tửu lượng hai vị công tử bên kia tốt.” Bên cạnh bàn nam tử mặc cẩm y hoa phục chuyện cùng nam tử đối diện.

      “Ngươi lại biết công tử áo trắng kia sao? chính là Ngọc Thần công tử a.” nam tử khác cũng nhìn thấy Ngọc Thần, vẻ mặt sùng bái cùng hâm mộ .

      “Nguyên lai chính là Ngọc Thần công tử a. Khó trách phong tư trác tuyệt như thế. Chỉ là vị ngồi đối diện liền kém cỏi ít .” Nam tử đối diện bừng tỉnh đại ngộ .

      ” Đúng vậy, cũng biết là thiếu gia nhà ai mà có vận may như vậy, có thể ngồi cùng bàn ăn cơm với Ngọc Thần công tử.” Nam tử khỏi hâm mộ .

      Nguyệt Oản Oản là người tập võ thêm hai người kia cũng có cố ý đè thấp thanh , tất nhiên là rành mạch truyền vào trong tai Nguyệt Oản Oản, nàng từ chối cho ý kiến liếc mắt nhìn hai người kia cái, chiếc đũa trong tay giống như vô tình bay ra, chuẩn xác cắm ở hai búi tóc của hai nam tử.
      AndrenaTôm Thỏ thích bài này.

    3. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 16: Hiểu Hiểu 'Nhiệt Tâm'
      Edit: Nhược Huyền Hiêu


      “Ngươi” Hai gã nam tử vừa giận vừa sợ nhìn Nguyệt Oản Oản.

      “Ngại quá, nhất thời cầm đũa chắc.” Nguyệt Oản Oản nhếch môi cười, hề để ý .

      Hai gã nam tử kia e ngại thế lực của Ngọc Thần và võ công của Nguyệt Oản Oản, đành phải nén giận.


      Tiểu nhị rất nhanh mang vò rượu trở lại, khi tới cũng vài lần đánh giá Nguyệt Oản Oản, đại khái cảm thấy Ngọc Thần giống như thiên nhân có thể uống nhiều rượu Nhất Túy như vậy là bình thường, mà Nguyệt Oản Oản thoạt nhìn như nam tử bình thường, có thể uống được nhiều như vậy quả thực cao thủ.

      Nguyệt Oản Oản thèm quan tâm đánh giá của tiểu nhị, tay cầm vò rượu, từng chén từng chén, như là uống nước, nhìn mọi người bốn phía choáng váng, mà nàng vẫn làm theo ý mình.

      Huyết Nguyệt Oản Oản, cũng chịu khuất phục.

      “Nguyệt công tử, rượu này tuy ngon, nhưng uống nhiều như vậy cũng tốt.” Ngọc Thần nhìn Nguyệt Oản Oản uống cứ chén rồi chén, hơi nhíu mày, khuyên nhủ.

      “Cũng đúng, nhưng đáng tiếc, dừng lại được.” Nguyệt Oản Oản nhếch môi cười, tùy tiện lắc lắc vò rượu trong trung, tỏ vẻ sao cả.

      Đôi mắt liếc ra ngoài cửa sổ, trùng hợp thấy màn đường, khỏi làm nàng hơi giật mình.

      đường cái có hoàng y nữ tử cùng nam tử áo xanh đánh nhau.

      Nam tử và nữ tử kia đều võ công thượng thừa, mà bên cạnh nam tử hồng y thản nhiên nhìn.

      Nữ tử hoàng y kia đúng là Nguyệt Hiểu Hiểu, còn nam tử hồng y khoanh tay bên cạnh tỏ vẻ vô cùng hứng thú đúng là Nguyệt Vũ Hiên. Về phần nam tử áo xanh đánh nhau cùng Nguyệt Hiểu Hiểu, Nguyệt Oản Oản biết.

      Nguyệt Oản Oản khỏi nhíu mi, Hiểu Hiểu xưa nay thích gây , đánh nhau với người ta đường cũng phải là lần đầu tiên, ỷ vào võ nghệ cao cường, cũng làm loạn quá lên. giờ xem ra, võ công của nam tử áo xanh kia và Hiểu Hiểu ngang nhau, hóa ra là người khó chơi.

      biết từ khi nào kinh thành có cao thủ như vậy.

      “Đó phải là con trai của Đại tướng quân, Thượng Quan Mộ Bạch?” Ngọc Thần hướng theo tầm mắt của Nguyệt Oản Oản nhìn xuống phía dưới, liếc mắt cái liền thấy ngay Nguyệt Hiểu Hiểu đánh nhau túi bụi với Thượng Quan Mộ Bạch.

      “Thượng Quan Mộ Bạch?” Nguyệt Oản Oản hỏi lại, ánh mắt nhìn xuống phía dưới, trước đó vài ngày biết được Thượng Quan Hinh Nhi thông hiểu kinh thư cùng với công phu thâm tàng bất lộ, hôm nay lại thấy võ nghệ của Thượng Quan Mộ Bạch, Đại tướng quân Thượng Quan Vân nắm giữ binh quyền nhiều năm, được tiên hoàng rất tin tưởng, đôi nam nữ là nhân vật lợi hại.

      Mắt thấy Nguyệt Hiểu Hiểu dần dần lâm vào thế yếu, Nguyệt Vũ Hiên lại tỏ vẻ có ý định hỗ trợ, Nguyệt Oản Oản có chút lo lắng xem tình cảnh của Nguyệt Hiểu Hiểu, nhảy từ cửa sổ xuống, vừa đúng lúc ra tay giúp đỡ Nguyệt Hiểu Hiểu.

      Ngọc Thần nhìn Nguyệt Oản Oản lao ra, cũng xuống dưới lầu, muốn đến bên cạnh Nguyệt Oản Oản, Nguyệt Vũ Hiên lại thấy trước, bước nhanh tới, gọi, “Ngọc Thần.”

      Nguyệt Oản Oản nghe Nguyệt Vũ Hiên câu này, vẻ mặt kinh ngạc ngoái đầu lại nhìn, thấy Nguyệt Vũ Hiên vui vẻ vỗ vỗ bả vai Ngọc Thần, mà Ngọc Thần vẫn là vẻ mặt tao nhã lạnh nhạt, khóe môi cười với Nguyệt Vũ Hiên, tiện đà quay lại ánh mắt xin lỗi nhìn Nguyệt Oản Oản.

      Nguyệt Vũ Hiên theo ánh mắt của Ngọc Thần liền thấy Nguyệt Oản Oản, tuy rằng quen ăn mặc kiểu nam trang của Nguyệt Oản Oản, nhưng nhìn kỹ vẫn có thể nhìn ra, khỏi lộ ra vẻ mặt kinh ngạc.

      Nguyệt Oản Oản nhìn cảnh tương trước mắt, hơi mơ màng hỏi, “Vũ Hiên, ngươi biết ?”

      “Ta mới phải hỏi ngươi, các ngươi làm sao biết nhau?” Nguyệt Vũ Hiên biết Nguyệt Oản Oản giả mạo kết giao với Ngọc Thần, nhưng nếu Nguyệt Oản Oản thân nam trang xuất tất nhiên cũng ra thân phận thực của bản thân, bởi vậy mới dùng ngươi, mà gọi nàng là Oản Oản mỹ nhân.

      Ánh mắt Nguyệt Oản Oản chuyển sang Ngọc Thần, “Ngươi sớm biết ta phải Nguyệt Vũ Hiên?” Trong giọng mang theo chút trách cứ, Ngọc Thần sớm biết thân thế của nàng cũng vạch trần, cuối cùng là muốn làm gì.

      “Đúng.” Ngọc Thần thản nhiên đáp, vẻ mặt thong dong tự tại như vậy, ôn hòa lạnh nhạt, có nửa phần mất tự nhiên, ánh mắt nhìn Nguyệt Oản Oản mang theo tia xin lỗi và bao dung.

      Nguyệt Oản Oản chỉ cảm thấy bị Ngọc Thần nhìn thấy như vậy, đúng là ngay cả trách cứ cũng có. Dù sao cũng là chính mình lừa trước, chỉ là quan tâm mặt mũi của mình mà vach trần mình, dựa vào cái gì nàng có thể trách .

      “Các ngươi gì vậy?” Nguyệt Vũ Hiên nghe mà chẳng hiểu gì, nhìn Ngọc Thần lại nhìn Nguyệt Oản Oản, hỏi.

      mặt Oản Oản lên tia mất tự nhiên, “Ta giả tên ngươi kết giao cùng Ngọc công tử.” Thản nhiên liếc mắt cái nhìn Nguyệt Vũ Hiên, tiện thể với Ngọc Thần, “Tại hạ Nguyệt Oản Oản, Huyết Nguyệt các.”

      “Ân.Hạnh ngộ. Oản Oản nương.” Ngọc Thần đương nhiên đáp, có nửa phần kinh ngạc,giống như biết thân phận của Nguyệt Oản Oản từ lâu, chỉ là chờ Nguyệt Oản Oản tự mình ra mà thôi.

      Trong lòng kinh ngạc, “ vậy Ngọc công tử sớm đoán được thân phận của Oản Oản.” Nguyệt Oản Oản lạnh lùng liếc Ngọc Thần cái, cái liếc mắt kia như trách cứ mà lại như hờn dỗi.

      “Đúng vậy.” Ngọc Thần vẫn thản nhiên đáp.

      “Oản Oản mỹ nhân, ngươi dám mạo danh thân phận của ta? Vậy ngươi cũng phải xem lại công phu hóa trang của mình thôi, nếu chẳng phải hủy danh tiếng của ta?” Nguyệt Vũ Hiên nghe hai người chuyện, đương nhiên hiểu ra tình, hơi ghét bỏ nhìn khuôn mặt Nguyệt Oản Oản sau khi dịch dung chỉ có thể coi là thanh tú, cực kỳ bất mãn .

      “A.” Nguyệt Hiểu Hiểu hét lên tiếng chói tai, làm ba ánh mắt đổ dồn vào mình. Chỉ thấy để tránh đòn của Thượng Quan Mộ Bạch mà cả người Nguyệt Hiểu Hiểu ngã về phía sau, Nguyệt Oản Oản còn chưa kịp ra tay, Nguyệt Oản oản được Thượng Quan Mộ Bạch ôm vào trong ngực.

      Nguyệt Hiểu Hiểu bị Thượng Quan Mộ Bạch ôm vào trong ngực khỏi vừa giận vừa thẹn, quát Thượng Quan Mộ Bạch, “Hỗn đản, bỏ ta ra!”

      “Bốp” tiếng, Nguyệt Hiểu Hiểu thân mật chạm mặt đất, làm cho cả bọn Nguyệt Oản Oản sửng sốt.

      “Đây là tự nương .” Thượng Quan Mộ Bạch vẻ mặt vô tội nhìn Nguyệt Hiểu Hiểu, ý đây là do ngươi gieo gió gặt bão, cũng thể trách ta.

      “Ngươi…” Nguyệt Hiểu Hiểu ngã mặt đất rất đau, lại nghe Thượng Quan Mộ Bạch những lời này, tránh được trong lòng giận dữ, nhưng lại gì.

      “Hiểu Hiểu mỹ nhân bảo ngươi buông tay, bảo ngươi thả nàng ta ngã xuống. Ngươi ít nhất cũng phải biết đỡ Hiểu Hiểu mỹ nhân đứng vững mới được buông tay.” Nguyệt Vũ Hiên đến trước mặt Nguyệt Hiểu Hiểu kéo Nguyệt Hiểu Hiểu, nụ cười như có như nhìn Thượng Quan Mộ Bạch , “Cẩu thả như thế, biết thương hoa tiếc ngọc, Thượng Quan công tử mất phong độ.”

      “Hừ. Già mồm át lẽ phải.” Thượng Quan Mộ Bạch chút hòa nhã nhìn Nguyệt Vũ Hiên, thèm cãi nhau với .

      Tuy nhiên hành động này vô cùng sáng suốt , nếu về chuyện làm loạn, chỉ sợ ai cũng bằng Nguyệt Vũ Hiên.

      phải vậy. Ta đây là lời quân tử.” Nguyệt Vũ Hiên liếc mắt cái nhìn Thượng Quan Mộ Bạch, mặt vẫn là nụ cười tà tà, với Nguyệt Hiểu Hiểu, “Hiểu Hiểu mỹ nhân, ngươi có đúng ?”

      “Đúng vậy, Hiên Hiên còn hơn nhiều so với cái loại quân tử cưỡi ngựa , đấm đá lung tung ,ăn chơi trác táng này.” Nguyệt Hiểu Hiểu trắng trợn liếc mắt nhìn Thượng Quan Mộ Bạch cái, từ dưới đất đứng lên, cùng Nguyệt Vũ Hiên kẻ xướng người họa.
      Andrena, Tôm Thỏhonglak thích bài này.

    4. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 17. tình bình ổn.

      Edit : Nhược Huyền Hiêu

      Nguồn: http://phongtuyetlau.wordpress.com/2014 ... chuong-17/

      Nguyệt Oản Oản đứng bên nhìn nhịn được cười, nhìn thấy bây giờ hai người phối hợp ăn ý, người ngoài biết nhất định nghĩ hai người ngày thường ở cùng nhau cũng rất hòa hợp, nếu mà bọn họ thấy Nguyệt Hiểu Hiểu và Nguyệt Vũ Hiên chung đụng như thế nào, rất thú vị.


      “Sao ta lại đấu đá lung tung? Ta tin ngựa của ta đả thương bất cứ ai, nhưng nương biết tốt xấu liền làm ngựa của ta bị thương, giờ còn ra vẻ hợp tình hợp lý?” Thượng Quan Mộ Bạch hiển nhiên phải là người dễ chọc, so với muội muội dịu dàng khiêm nhường, đúng là khác biệt lớn.

      “Ngươi ? Đồ điên.” Nguyệt Hiểu Hiểu tiếp tục cho Thượng Quan Mộ Bạch cái liếc mắt xem thường.

      Nguyệt Oản Oản cảm thấy hiểu được sơ qua chân tướng tình, chắc là Nguyệt Hiểu Hiểu xen vào việc của người khác lại thích chọc phá. Chẳng qua người ta cưỡi ngựa nhanh chút, nàng dám cản người ta lại.

      Loại chuyện kiểu này Nguyệt Hiểu Hiểu cũng trải qua ít. Điều kỳ quái nhất chính là, có người giàu thấy người ăn xin trả thù lao, Nguyệt Hiểu Hiểu liền dám lột quần áo người ta buộc người ta trả thù lao, miệng còn ngừng có tiền bất nhân linh tinh.

      Ai, Hiểu Hiểu, lần này lại nhiệt tình quá…

      nương người nghe.” Thượng Quan Mộ Bạch vung tay áo, muốn nhiều lời với Nguyệt Hiểu Hiểu, lập tức rời .

      “Ai người nghe, ngươi đứng lại cho ta.” Nguyệt Hiểu Hiểu vẻ mặt cũng buông tha thuận theo, phen túm lấy tay áo của Thương Quan Mộ Bạch.

      nương, xin hãy tự trọng.” Thượng Quan Mộ Bạch hơi mất kiên nhẫn nhìn Nguyệt Hiểu Hiểu, trong mắt là tia phiền chán.

      Nguyệt Oản Oản cẩn thận đánh giá Thượng Quan Mộ Bạch. Mặt mày thanh tú, lớn lên có bảy tám phần tương tự với Thượng Quan Hinh Nhi. Chỉ là phong thái của Thượng Quan Hinh Nhân là nữ tử dịu dàng, mà xung quanh toàn thân Thượng Quan Mộ Bạch cũng là cỗ dương \khí.

      “Mộ Bạch.” câu của Ngọc Thần làm Nguyệt Hiểu Hiểu muốn tiếp tục cãi nhau và Thượng Quan Mộ Bạch đồng loạt quay sang.

      “Ngọc Thần.” Thượng Quan Mộ Bạch cùng Ngọc Thần đương nhiên là người quen cũ, cười tươi với Ngọc Thần, lập tức vứt Nguyệt Hiểu Hiểu ra sau đầu, mà Nguyệt Hiểu Hiểu nhìn thấy Ngọc Thần, cũng lộ vẻ say mê, nhưng thấy Thượng Quan Mộ Bạch bỏ quên chính mình, sau khi phản ứng lại muốn đuổi theo, bị Nguyệt Oản Oản kéo lại.

      “Hiểu Hiểu, ngươi cũng đừng náo loạn.” Nguyệt Oản Oản giữ chặt tay Nguyệt Hiểu Hiểu, ý bảo nàng cần đuổi theo, Nguyệt Hiểu Hiểu tuy rằng thích nghịch ngợm gây , nhưng đối với lời của Nguyệt Oản Oản, vẫn rất nghe lời.

      Nguyệt Hiểu Hiểu có chút khôn cam lòng mím môi, sau đó lại vẻ mặt sùng bái, kéo tay Nguyệt Oản Oản , “Oản Oản, kia chính là Ngọc Thần công tử hả, ha ha, quả bình thường.”

      “Lúc đầu chỉ là thấy thế. Sau còn bị đùa giỡn.” Ánh mắt Nguyệt Oản Oản nhìn về phái Ngọc Thần, ràng biết thân thế của lại giả vờ như biết, còn cố tình muốn nàng xấu mặt.

      “Ôi, Oản Oản, sao vẻ mặt ngươi lại như hề để ý vậy? Nam tử tốt như vậy, ngươi có tí ti động lòng sao? Nếu ta chưa có người, ta nhất định thích .” Nguyệt Hiểu Hiểu .

      “Động lòng? Lòng cũng phải để nhìn nam nhân.” Nguyệt Oản oản bình thản nâng mắt, chỉ là đáy lòng cũng gợn sóng. Đặt tay lên ngực tự hỏi, chính mình có chút động lòng sao? Bây giờ mới quen biết Ngọc Thần , chính mình khôn phải là động lòng, mà là, mình cho phép chính mình động lòng mà thôi.

      Nghe lời của Nguyệt Hiểu Hiểu, Nguyệt Vũ Hiên ra vẻ là hộ hoa sứ giả, “Hiểu Hiểu mỹ nhân, ngươi đừng dạy hư Oản Oản mỹ nhân.” Cả người chen vào giữa Nguyệt Oản Oản và Nguyệt Hiểu Hiểu, rất có phong thái trái ôm phải ấp.

      “Ta dạy hư Oản Oản? Ta thấy người nào đó còn có hành vi chính đáng. Hôm nay My My, ngày mai lại Hồng Hồng.” Cho đến giờ Nguyệt Hiểu Hiểu đều chút khách khí đả kích Nguyệt Vũ Hiên, hai người xem việc mỉa mai nhau trở thành thú vui.

      “Hiểu Hiểu mỹ nhân có lương tâm, mới vừa rồi ta còn giúp ngươi giải vây mà.” Nguyệt Vũ Hiên lộ ra vẻ mặt ủy khuất, chớp chớp mắt hoa đào nhìn Nguyệt Hiểu Hiểu.

      “Chúng ta bên trong tranh luận, bên ngoài nhất trí đồng lòng. phải luôn luôn như vậy sao, có cái gì để mà cảm ơn.” Nguyệt Hiểu Hiểu lộ ra vẻ mặt cho là đúng, chính xác, quan hệ giữa ba người, là huynh muội mà hơn hẳn huynh muội, bọn họ lúc đó, chính xác là cần những lời cảm ơn khách sáo linh tinh, “Còn nữa, ta cho ngươi biết, nếu ngươi ở đây quấy rầy chúng ta, đừng trách ta có tình người.”

      “Oản oản nương.” Phía sau truyền đến giọng của Ngọc Thần, Nguyệt Oản Oản quay đầu lại thấy mình Ngọc Thần chạy lại đây, chắc là vài câu với Thượng Quan Mộ Bạch, lại đuổi theo.

      “Ngọc công tử có chuyện gì sao?” Nguyệt Oản Oản nhang nhìn thoáng qua Ngọc Thần, giọng lạnh như băng.

      “Tại hạ muốn mời nương ba ngày sau đến phủ, đáng lẽ tại hạ phải ra với Nguyệt công tử sớm quen biết.” Ngọc Thần thong dong .

      Nàng nhướn mày, “Cung kính bằng tuân mệnh.” Nguyệt Oản Oản chút khách khí , như việc này căn bản là lỗi của Ngọc Thần.

      “Vậy ba ngày sau gặp lại.” Ngọc Thần thong dong xoay người rời , Nguyệt Oản Oản nhìn bóng dáng . cứ nhanh chậm như vậy tiêu sái ngã tư đường, đám người hỗn loạn bên dường như tồn tại, như trời đất trong lúc đó, chỉ có nam tử chói mắt như vậy, thong dong hành tẩu.

      “Oản Oản, từ khi nào ngươi cùng Ngọc Thần quan hệ tốt như vậy? Còn nữa Hiên Hiên, ngươi thế mà cũng quen biết ?” Nguyệt Hiểu Hiểu vẻ mặt kinh ngạc và hâm mộ, nhìn Nguyệt Oản Oản và Nguyệt Vũ Hiên, tư thế như thẩm vấn.

      “Ta chỉ là nghe Hiểu Hiểu mỹ nhân nhắc tới Ngọc Thần công tử, trong lòng tò mò nên mới kết giao với .” Nguyệt Vũ Hiên cười bất cần đời, , “Muốn về Ngọc Thần, thực là thiên nhân.”

      Oản Oản khỏi nhìn Nguyệt Vũ Hiên, thái độ làm người ta cảm thấy kiềm chế phóng đãng, chưa từng nghe khen quá người như vậy, có thể thấy được Ngọc Thần rất được lòng người. Dù sao hôm nay, cũng có Ngọc Thần có thể xứng với hai chữ thiên nhân.

      “Ngươi phải nghe được đấy thôi, phải nhận lỗi với ta.” Nguyệt Oản Oản ra vẻ ta cùng quen biết, nhìn Nguyệt Hiểu Hiểu giải thích.

      “Hừ, các ngươi đều quen biết , cho rằng ta là người ngốc, thực có suy nghĩ.” Sau khi nghe xong Nguyệt Hiểu Hiểu chu cái miệng nhắn .

      “Đúng rồi, Hiểu Hiểu, ngươi tra ra thân phận người trả vạn kim mua thủ cấp của Đao Mạc kia chưa?” Nguyệt Oản Oản đột nhiên nhớ tới chuyện vài ngày trước có nhân sĩ vô danh để lại thư mua thủ cấp của Đao Mạc, căn bản nhìn Nguyệt Hiểu Hiểu nhàn rỗi nhàm chán chạy đến tìm nàng, nàng theo ý chỉ đưa cho Hiểu Hiểu giải quyết chuyện này.

      Chỉ là ngờ Hiểu Hiểu tra xét ngày, nhưng nàng trả lời rằng tra được. Phải biết rằng tin tức cua Ám Nguyệt các cực kỳ linh thông, trong vòng ngày mà còn điều tra ra thân phận người nọ, chỉ có nguyên nhân, chính là trí tuệ của người này quá tuyệt đỉnh hoặc quyền thế rất lớn.

      “Chưa tra được.” Nguyệt Hiểu Hiểu nghe Nguyệt Oản Oản hỏi về chuyện này, khỏi hơi nhụt chí. Ám Nguyệt các nổi tiếng tin tức linh thông, chắc chắn có tin tức nào mà Ám Nguyệt các tra ra được, chẳng lo ngươi muốn biết đêm nay phi tử nào được thị tẩm, Ám Nguyệt các đều có biện pháp giúp ngươi tra được. Chỉ là điều tra hơn tháng, đúng là ngay cả chút manh mối đều tra ra được, điều này làm cho Nguyệt Hiểu Hiểu bị đả kích rất lớn.
      Andrenahonglak thích bài này.

    5. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Nguồn:phongtuyetlau.wordpress.com

      Chương 18. Ám sát Đao Mạc.

      Edit : Nhược Huyền Hiêu


      “Ngay cả Ám Nguyệt các cũng điều tra ra được? Xem ra lai lịch của người này đơn giản.” Nguyệt Vũ Hiên nghe Nguyệt Hiểu Hiểu thân phận người kia nửa tháng cũng tra được, hơi hứng thú ,”Muốn ta giúp ngươi cùng điều tra , Hiểu Hiểu mỹ nhân.”

      cần. Ta nhất định có thể điều tra được.” Nguyệt Hiểu Hiểu lộ ra vẻ mặt kiên quyết .

      “Muốn biết là ai cũng khó, chỉ cần lấy thủ cấp của Đao Mạc, người đó xuất .” Nguyệt Oản Oản nở nụ cười lãnh khốc, .

      Đao Mạc,Tướng phủ, được, rất tốt.

      “Đây đúng là biện pháp đỡ tốn công. Đến lúc đó người đến nhất định phải mang đến Hoàng Kim, lo tìm ra manh mối.” Nguyệt Hiểu Hiểu nghe xong rất tán thưởng, quả quyết cùng trí tuệ của Nguyệt Oản Oản nàng đều biết , nhưng vẫn nhiều lần khen ngợi nàng.

      “Chỉ là thủ cấp của Đao Mạc cũng dễ lấy.” Nguyệt Vũ Hiên thản nhiên .

      “Chúng ta liên thủ, chẳng lẽ giết được ?” Nguyệt Oản Oản liếc nhìn Nguyệt Vũ Hiên, cực kỳ tự tin .

      “Nếu ngươi cùng ta liên thủ, Đao Mạc đương nhiên phải là đối thủ.” Nguyệt Vũ Hiên cân nhắc hồi, đáp.

      Nguyệt Oản Oản cười hờ hững, thế , Tả tướng ngươi phải cảm ơn ta ngày mai cho quý phủ của ngươi kinh hỉ.

      liên hoặc thế, phải quay trở về.

      Huyết quang, Khinh Vũ.

      _ _

      Thời tiết đầu mùa xuân ấm áp hơn rất nhiều, trong đình viện có nhiều nơi xanh biếc, ra vài phần sức sống. Nguyệt Oản Oản vẫn mặc y phục dài nguyệt sắc như trước, Nguyệt Vũ Hiên thân màu tím đứng bên cạnh.

      Hai người ăn ý lặng lẽ rời khỏi hậu viện Huyết Nguyệt các, đường đến sân tử sĩ bên trong phủ Tả tướng, Nguyệt Vũ Hiên tay cầm tiêu ngọc, dễ dàng khống chế sát thủ, sau khi đến phòng Đao Mạc, chút lưu tình vặn gãy cổ tên sát thủ kia.

      mặt Nguyệt Oản Oản có nửa phần đành lòng, cảnh tượng như vậy nàng sớm nhìn quen. Hờ hững theo sau Nguyệt Vũ Hiên lẻn vào phòng Đao Mạc, chưa kịp ra tay, xích đao của Đao Mạc đánh úp đến. Quả là sát thủ nhạy bén, phải mẫn tuệ hay sâu sắc bình thường.

      “Các hạ quả nhiên danh bất hư truyền.” Nguyệt Vũ Hiên liên tiếp đỡ được mấy sát chiêu của Đao Mạc, cười tán thưởng, trong lúc đó ánh mắt hề bối rối, khóe miệng hơi nhếch lên, mang theo tươi cười.

      “Các hạ là?” Đao mạc đương nhiên cũng nhận ra Nguyệt Vũ Hiên chính là nam tử ngày đó xông vào Tướng phủ,còn cả Nguyệt Oản Oản, chỉ là biết đối phương có lai lịch như thế nào, thế mà võ công vẫn còn cả Nguyệt Oản Oản.

      cho người sắp chết cũng có vấn đề. Ngân Nguyệt Vũ Hiên.” mặt Nguyệt Vũ Hiên mang theo nụ cười tự tin, mà giờ phút này Huyết Nguyệt đao của Nguyệt Oản Oản đánh về phí trái tim của Đao Mạc.

      “Nguyệt Nhiễm Sương giỏi.” Đao Mạc chỉ đáp lại câu, liền dừng đánh nhau với Nguyệt Oản Oản và Nguyệt Vũ Hiên, võ công của Đao Mạc dù cao cường, cũng đấu lại nổi với hai đại cao thủ, chọi có lẽ còn có thể thắng, hai đấu , chỉ sợ là lực bất tòng tâm.

      Đánh nhau trong phòng kinh động sát thủ bên ngoài, Nguyệt Oản Oản cùng Nguyệt Vũ Hiên nhìn nhau, nhanh tay triển khai chiêu thức, hai người đao tiêu, phối hợp cực kỳ ăn ý, rất nhanh Đao Mạc trong lúc tiếp chiêu liền lộ ra sơ hở.

      Nguyệt Oản Oản vung tay chém xuống, vừa thừa dịp giao đấu với Nguyệt Vũ Hiên liền dùng Huyết Nguyệt đao từ phía sau bay qua, ngay lập tức đầu Đao Mạc rơi xuống đất.

      Y phục nguyệt sắc dài của Nguyệt Oản Oản bị nhiễm máu tươi, như mai hồng, có vẻ dị dị thường.

      Nguyệt Oản Oản lạnh như băng liếc nhìn Đao Mạc, trong mắt hề có tia động lòng, nghiêng mặt với Nguyệt Vũ Hiên, “Ngươi trước .”

      Nguyệt Vũ Hiên liếc nhìn Nguyệt Oản Oản, biết nàng còn có việc phải làm, giờ Đao Mạc chết, tử sĩ còn lại căn bản làm gì được Nguyệt Oản Oản, nên lập tức phá cửa mà .

      Nguyệt Oản Oản thấy Nguyệt Vũ Hiên rời khỏi, nhún chân phi thân lên cái cây bên ngoài phòng, dễ dàng ngồi lên cành cây, mặt mang theo nụ cười dị, nhìn tử sĩ bên dưới xuất càng nhiều.

      Hồng Liên cánh tay nổi lên ánh sáng dị dưới ánh trăng.

      Bọn tử sĩ vây quanh cái cây kia, nhưng ai dám bước lên trước. Bọn họ đều thấy thi thể của Đao Mạc, ngay cả Đao Mạc cũng phải là đối thủ, bọn họ tiến lên cũng là chịu chết.

      Bên kia tử sĩ náo động dẫn tới Tả tướng Tô Văn Hiên và phu nhân Doãn Bích đến, hai người nhìn tử sĩ liên quan đều vây quanh thân cây, khỏi nhìn lên thân cây, nhìn thấy nữ tử ngồi cành cây.

      thân y phục Nguyệt Nha màu trắng nay nhuộm đỏ máu của Đao Mạc, tựa như bức tranh vẽ cảnh hồng mai trong tuyết, khăn che mặt từ khi nào tuột xuống, chỉ thấy nàng mi như lông vũ, da như tuyết trắng, thắt lưng mảnh khảnh, khuôn mặt như bạch ngọc, giờ phút này mang theo nụ cười dị dị thường, đôi con ngươi nhìn chằm chằm bọn họ, như muốn rất nhiều thứ, mang theo oán hận sâu, giống như lốc xoáy vô hình, ngừng hút người ta vào.

      “Tô Văn Hiên, Doãn Bích, lâu gặp.” Nguyệt Oản Oản bình tĩnh tự nhiên ngồi cây, mặt là nụ cười xinh đẹp, ánh mắt nhìn chằm chằm Tô Văn Hiên và Doãn Bích, giọng nhanh chậm, như Câu Hồn sứ giả trồi lên từ địa ngục, làm cho người ta cảm thấy sợ hãi.

      “Là ngươi! Huyết Nguyệt Oản Oản. Rốt cuộc ngươi là ai? Vì sao năm lần bảy lượt chống đối ta?” Tả tướng thấy khuôn mặt của Nguyệt Oản Oản, vừa kinh ngạc vừa sợ hãi hỏi.

      “Ta là Oản Oản.” Nguyệt Oản Oản nhìn thấy Tô Văn Hiên, chỉ cảm thấy chán ghét người phụ thân này, những lúc mình sinh ra bỏ rơi chính mình, trong tám năm mình còn sống cũng chẳng quan tâm, chỉ sợ ngay cả nhũ danh của mình cũng biết.

      Riêng Doãn Bích lại biến sắc. Nàng ta biết nhũ danh của Tô Tịch Nguyệt (Nguyệt Oản Oản) là Oản Oản. Nhưng đây phải vì nàng ta quan tâm đến Tô Tịch Nguyệt, mà bởi vì nàng ta thường xuyên tra tấn Diêu Như Yên và Tô Tịch Nguyệt, cho nên mới biết nhũ danh của Tô Tịch Nguyệt.

      Nàng ta đột nhiên phát ra Hồng Liên cánh tay Oản Oản, “ liên hoặc thế? Ngươi, ngươi, ngươi là Tô Tịch Nguyệt…” Doãn Bích kinh hãi chỉ vào Nguyệt Oản Oản .

      Tô Văn Hiên nghe được sợ hãi trong lời của Doãn Bích, quát Doãn Bích, “Phu nhân nàng bậy bạ, Tịch Nguyệt chết rồi.”

      “Ta bậy, nhũ danh của Tô Tịch Nguyệt là Nguyệt Oản Oản, người cũng thấy đó lão gia, cánh tay trái của nàng ta cũng có Hồng Liên. Là Tô Tịch Nguyệt. Là nàng ta đến đòi mạng.” Doãn Bích kinh hoảng nhìn Nguyệt Oản Oản, giống như thấy ma quỷ.

      được bậy.” Tô Văn Hiên vẻ mặt nghiêm túc, chỉ là kinh sợ sâu trong đáy mắtlại thể giấu được ánh mắt của Nguyệt Oản Oản, Tô Văn Hiên lớn tiếng ra lệnh với tử sĩ vây quanh cây, “Còn mau lên .”

      Nguyệt Oản Oản có chút hứng thú nhìn phản ứng của bọn họ, nhếch môi cười lạnh.

      “Hôm nay diễn xuất của nhị vị làm ta rất vừa lòng. Chúng ta còn nhiều thời gian, sau này còn gặp lại.” Nguyệt Oản Oản với Doãn Bích và Tô Văn Hiên, tiện tay ngắt hai chiếc lá cây, ném vào búi tóc của Doãn Bích và Tô Văn Hiên, chốc lát tóc hai người đều rối tung lên, còn mang vẻ mặt hồn phi phách tán, hồn vía lên mây, cảnh tượng thực rất buồn cười.

      Tâm tình của Nguyệt Oản Oản cực tốt, sau khi thi triển khinh công bay khỏi phủ Tả tướng lững thững đường. lần nữa mang khăn che mặt, ánh mắt Nguyệt Oản Oản lạnh như băng.

      Phản ứng của Tả tướng và Doãn Bích nhưng ra ngoài dự kiến của nàng.

      Chương 19. Bái phỏng Ngọc Thần.

      Edit : Nhược Huyền Hiêu

      Lường trước bọn họ sợ hãi kinh hoảng, nhưng ngờ Doãn Bích lại bị dọa thành như vậy. phải sao, năm đó chính tay Doãn Bích bóp chết nàng, nàng ta sao có thể sợ. Tô Văn Hiên coi như bình tĩnh, đại khái là làm nhiều việc xấu rối, cũng sợ hãi như vậy.


      Khóe miệng Nguyệt Oản Oản cười lạnh nghĩ: Bây giờ mới biết sợ sao? Vẫn còn sớm, ngày nào đó, các ngươi phải trả giá hết thảy những gì các ngươi làm.

      “Oản Oản mỹ nhân.” Giọng của Nguyệt Vũ Hiên kéo Nguyệt Oản Oản quay về thực tại.

      Oản Oản nghe thấy, trong lòng khỏi giật mình, “Vũ Hiên, sao ngươi còn ở đây?” Oản Oản hơi nghi hoặc hỏi.

      “Ta lo lắng mình Oản Oản mỹ nhân ở bên trong, nên chờ ở ngoài.” Nguyệt Vũ Hiên đương nhiên , sau đó rất tự nhiên khoác vai Nguyệt Oản Oản.

      “Vũ Hiên rất tin ta.” Nguyệt Oản Oản cũng để ý Nguyệt Vũ Hiên khoác vai nàng mà , thản nhiên .

      “Sao có thể, ta rất tin tưởng Oản Oản mỹ nhân.” Nguyệt Vũ Hiên vui mừng rạo rực , liếc nhìn xung quanh. Nguyệt Oản Oản trả lời , chắc lại nhìn mỹ nhân.

      Nguyệt Vũ Hiên cái gì cũng tốt, chỉ là rất đào hoa. Nhưng nếu Vũ Hiên nghiêm túc thích nàng, chỉ sợ nàng cảm thấy áp lực, dù sao chuyện nàng phải làm rất nhiều, nên nảy sinh tình xa xỉ như vậy.

      _ _

      Cái chết của Đao Mạc rất nhanh liền truyền khắp kinh đô, quyền lực của Tả tướng cũng bởi vậy mà giảm. tử sĩ đối với người có quyền cực kỳ quan trọng.

      tử sĩ lợi hại, là lo tính mạng bị đe dọa, thậm chí còn có thể lấy uy hiếp người khác, dù sao chức quan của Tả tướng cao như vậy, chỉ là dung túng tử sĩ ám sát tiểu quan, cũng có ai dám nhiều lời.

      Nhân sĩ thần bí kia cũng trả đủ ngân lượng cho Huyết Nguyệt các. Nhưng như Nguyệt Oản Oản muốn có thể nhờ thứ này tra được thân phận của nhân sĩ thần bí kia.

      Bởi vì người giúp trả ngân lượng, chính là Nguyệt Ảnh lâu chủ Nguyệt Nhiễm Sương.

      Nguyệt Nhiễm Sương thân mang bệnh nặng, công việc ở Nguyệt Ảnh lâu cũng cơ bản đều giao cho ba người Nguyệt Oản Oản, từ lâu quan tâm chuyện đời, nhưng nhân sĩ thần bí này có thể làm cho Nguyệt Nhiễm Sương đến đưa ngân lượng, Nguyệt Oản Oản đối với thân phận của càng hiếu kỳ.

      Nguyệt Oản Oản hỏi thẳng Nguyệt Nhiễm Sương thân phận nhân sĩ thần bí kia, Nguyệt Nhiễm Sương chỉ , đến lúc đó ngươi biết.

      “Ngươi gì cơ? Thần bí thân sĩ kia thế mà nhờ nghĩa phụ giao hộ ngân lượng?” Nguyệt Hiểu Hiểu vẻ mặt nghi ngờ nhìn Nguyệt Oản Oản, kinh ngạc .

      tệ. Nghĩa phụ chịu ra thân phận của , đương nhiên là nhân vật đơn giản” Nguyệt Oản Oản hơi nghiêng đầu, dường như tự hỏi vấn đề gì.

      “Người nào có thể có bản lĩnh lớn như vậy, ta tin.” Nguyệt Hiểu Hiểu vẻ mặt tin.

      Nguyệt Oản Oản trả lời. Trong lòng cũng ngừng suy nghĩ. Người như vậy, có thể lẩn tránh tìm kiếm của Ám Nguyệt các, có thể nhờ vả nghĩa phụ, những phải có quyền thế, tiền bạc, mà còn phải có mưu lược.

      Phù hợp với ba điểm này, trong thiên hạ sợ cũng chỉ có hai người …

      Đương kim Hoàng thượng và… Ngọc Thần công tử.

      “Oản Oản, sao ngươi chẳng gì, nghĩ gì vậy?” Nguyệt Hiểu Hiểu lay Nguyệt Oản Oản, hỏi.

      có gì. Nếu nghĩa phụ sau này chúng ta biết, chúng ta cần lo lắng tìm hiểu.” Nguyệt Oản Oản vẻ mặt lạnh nhạt. Trong lòng cũng xoay chuyển ý nghĩ, chỉ có Hoàng thượng và Ngọc Thần có khả năng này, nhưng mà là ai đây.

      Theo lập trường của Hoàng thượng, giờ trái phải bất hòa, mà Hữu tướng cho Ngọc Thần công tử tiếp nhận chức vụ, Ngọc Thần lại lòng về phe của Hoàng thượng, Hoàng thượng dĩ nhiên tình nguyện làm suy yếu thế lực của Tả tướng.

      Theo lập trường của Ngọc Thần, trái phải bất hòa, rất nhiều ý kiến của đều đối lập với Tả tướng, làm suy yếu thế lực của cũng hợp tình hợp lý.

      Nhưng, Hoàng thượng chọn dùng biện pháp vô ích như vậy, mà Ngọc Thần ràng trước đó giúp Tô Chỉ Nhược. Trong đó rốt cuộc có bí mật gì?

      “Ai. Thực thú vị. Ta trở về xem lại tin tức của ta đây.” Nguyệt Hiểu Hiểu vẫy tay, liền tự nhiên ra khỏi cửa.

      Nguyệt Oản Oản nhìn sắc trời cũng còn sớm, nghĩ ngày mai còn đến phủ của Ngọc Thần, cũng đóng của nghỉ ngơi.

      Sáng sớm hôm sau, Nguyệt Oản Oản sớm rời giường, chọn bộ quần áo màu xanh da trời. Màu Nguyệt sắc rất chói, chỉ sợ thích hợp đến nhà người ta bái phỏng.

      Nhìn trái nhìn phải trong gương, nữ tử trong gương chưa trát son phấn cũng là khuynh quốc khuynh thành, mặt mày như tranh vẽ, tươi cười diễm lệ, chỉ là sâu trong đôi mắt long lanh cũng là hờ hững như đáy biển. biết vì sao, trong lòng tồn tại lo lắng, Nguyệt Oản Oản khép lại gương, tới hậu viện.

      “Mẫu thân, ta làm bạn với nam nhân vĩ đại, nếu là , hẳn có thể giúp ta báo thù. Nhưng mà tình nguyện giúp ta sao?” Nguyệt Oản Oản nhàng vuốt ve bia mộ có chữ kia, như khi mẫu thân hay vuốt ve tóc nàng.

      Chỉ mỗi khi nàng cảm thấy khổ sở, cảm thấy có lúc khó khăn, ngẫm lại thấy mẫu thân đối với mình tốt, ba người bọn họ độc ác với mẫu thân, nàng nhất định bỏ qua.

      Hồi phục tâm trạng, nàng thong dong bước ra cửa. Dọc đường rất nhiều người nhìn nàng chằm chằm, hôm nay muốn tới phủ Hữu tướng bái phỏng, đương nhiên thể mang theo khăn che mặt. Nàng dung mạo khuynh quốc khuynh thành như vậy, người ta nhìn nhiều cũng là chuyện thường tình.

      Chỉ là, cảm giác như thế, rất thoải mái.

      đến trước của phủ, Nguyệt Oản Oản vươn tay ra, chần chừ trước cửa hồi lâu, cuối cùng cũng gõ cửa phủ, gia đinh lập tức ra mở cửa, thấy dung nhan Nguyệt Oản Oản cũng sửng sốt.

      “Ta là bạn của Ngọc công tử, đến bái phỏng.” Nguyệt Oản Oản nhàng cười với hai gia đinh sững sờ, hai gia đinh kia tựa như bị hút hồn.

      “Ngươi? Cái đó…” Hai gia đinh từ thất thần trở lại bình thường, ánh mắt kinh diễm vừa mới biến mất, lại nghe Nguyệt Oản Oản là đến tìm Ngọc Thần, khỏi lộ ra vẻ mặt khó xử.

      “Sao lại có nữ nhân đứng đắn muốn tìm ca ca ta.” giọng trong trẻo hoạt bát truyền đến, Nguyệt Oản Oản quay đầu lại nhìn, thấy nữ tử nhắn mặc váy hoa màu hồng, ánh mắt linh động vừa chuyển, hơi giống Nguyệt Hiểu Hiểu.

      Nàng kia đúng là con của Hữu tướng Ngọc Lưu Tô. Thuở được Hữu tướng nâng niu chăm sóc trong lòng bàn tay, tính tình hơi xảo quyệt, nhưng tâm địa thiện lương, khác biệt với Tô Chỉ Nhược.

      “Sao ngươi gì?” Ngọc Lưu Tô nhìn thấy dung mạo của Nguyệt Oản Oản cũng phen kinh ngạc, lại thấy nàng vẻ mặt kiêu căng, trong mắt nhưng mang theo vài phần ý cười, nhịn được tức giận hỏi.

      “Người ngươi với phải ta, vì sao ta phải trả lời.” Vẻ mặt Nguyệt Oản Oản thản nhiên, khóe miệng còn nở nụ cười nghiền ngẫm.

      “Ở đây còn có nữ tử khác sao?” Ngọc Lưu Tô buông tha , mặc kệ nữ tử này lớn lên xinh đẹp, dù có thần thái, nàng cũng chán ghét, ai tìm tới Thần ca ca, nàng đều chán ghét.

      “Lưu Tô, được vô lễ.” biết từ khi nào Ngọc Thần ở phía sau Ngọc Lưu Tô, ràng là lời trách cứ, nhưng Ngọc Thần lại làm người ta cảm thấy khó chịu.
      Last edited: 7/1/15
      Andrena thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :