1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Đích nữ cuồng hậu - Thủy Thanh Thiển (HOÀN)

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      Chính văn 10. Gậy ông đập lưng ông

      Edit : Tiếu Tiếu

      ” Lời này của Nhị di nương là từ đâu ra? !” Trong đôi con ngươi đen như mực của Lạc Khuynh Hoàng lên tia tính kế, giả bộ bộ dáng hỏi.


      Vương U Nhược nhìn bộ dáng hiểu của Lạc Khuynh Hoàng, trong mắt lướt qua tia độc, ý cười khóe môi càng phát ra ác độc, giọng điệu cũng trở nên nghiêm khắc lên, “Từ đâu ra ? ! Chỉ bằng ngươi căn bản phó trả nổi trăm lượng bạc tiền cơm này. Đừng với ta, ngươi cũng ngươi có bao nhiêu ngân lượng,!”

      Nghe được lời của Vương U Nhược, con ngươi tối tăm của Lạc Khuynh Hoàng càng thêm thâm thúy, khóe môi giơ lên chút ý cười lãnh liệt, lạnh nhạt nhìn Vương U Nhược, từ từ , “Ta còn ràng lắm đâu, chẳng lẽ Nhị di nương so với ta còn biết hơn?”

      “Ngươi cần mạnh miệng! Đợi ta cho người lục soát phòng của ngươi, biết ngươi rốt cuộc có hay đủ trăm lượng bạc !” Vương U Nhược vẻ mặt đắc ý nhìn Lạc Khuynh Hoàng. Bình thường nguyệt ngân của Lạc Khuynh Hoàng nàng đều cắt xén ít, Lạc Khuynh Hoàng tuyệt đối có khả năng tích cóp được trăm lượng bạc !

      Nghe được lời của Vương U Nhược, Lạc Khuynh Quốc nguyên bản khí thế ủ rũ lập tức phấn chấn trở lại, nàng giơ cằm, cao ngạo ai bì nổi nhìn Lạc Khuynh Hoàng, mâu trung lóe ra tia đắc ý cùng ánh mắt oán độc. Trong lòng nghĩ đến, hừ! Vẫn là mẫu thân suy nghĩ chu đáo, Lạc Khuynh Hoàng, để xem ngươi còn gì để !

      Thần sắc Lạc Khuynh Hoàng vẫn lạnh nhạt nhìn Vương U Nhược cùng Lạc Khuynh Quốc, đem thần sắc của các nàng toàn bộ thu vào đáy mắt. Đắc ý sao? ! Chỉ sợ đợi lát nữa khóc như thế nào cũng biết đâu.

      “Nhị di nương muốn lục soát phòng của ta? !” Lạc Khuynh Hoàng cố ý làm ra bộ dáng thất kinh, nhìn Vương U Nhược.

      Vương U Nhược vừa lòng nhìn bộ dáng thất kinh của Lạc Khuynh Hoàng, khóe môi giơ lên ý cười, hừ, Lạc Khuynh Hoàng muốn cùng nàng đấu, có cửa đâu! Nghĩ đến đây, nàng khỏi , “ sai! Khuynh Hoàng ngươi tại nhận sai còn kịp!”

      “Dựa theo quy củ của Phủ tướng quân , Nhị di nương hình như có quyền lục soát phòng Khuynh Hoàng ?” Lạc Khuynh Hoàng nhíu lông mày .

      Vương U Nhược nghe thế, sắc mặt đại biến. Cuộc đời nàng hận nhất chính là thân phận di nương của mình ! Bởi vì mẫu thân Lạc Khuynh Hoàng là trưởng công chúa, cho nên dù người chết nhiều năm , nhưng vẫn muốn chiếm lấy vị trí chính thê, mà nàng vĩnh viễn chính là di nương, thân phận thậm chí còn bằng thân phận tiểu thư dòng chính thất của Lạc Khuynh Hoàng!

      Đây cũng là nguyên nhân vì sao nàng ghét Lạc Khuynh Hoàng như vậy. Nghĩ đến đây, thần sắc Vương U Nhược có vài phần dữ tợn, tươi cười cũng có vài phần miễn cưỡng, cơ hồ là nghiến răng nghiến lợi , “Nếu soát phòng có nguyên nhân! Ta còn tin lão gia có thể vì vậy trừng phạt ta! Trương ma ma, Tống ma ma, lập tức lục soát phòng cho ta!”

      Lạc Khuynh Hoàng trơ mắt nhìn Trương ma ma cùng Tống ma mavọt vào phòng của nàng, nhưng cũng có ý tứ ngăn trở, thoạt nhìn là bộ dáng sợ hãi, ai cũng có nhìn đến ở chỗ sâu trong đôi mắt nàng có tia tính kế cùng giảo hoạt.

      Soát liền soát . Nàng còn sợ Vương U Nhược soát phòng của nàng đâu! lục soát phòng của nàng, như thế nào quy cho Vương U Nhược cái tội danh miệt thị quy củ phủ tướng quân ? ! soát phòng của nàng, như thế nào có thể chứng minh ngân lượng của nàng có nhiều như vậy, mà những ngân lượng bị cắt xén nơi nào đâu? ! soát phòng của nàng, như thế nào làm cho mọi người biết, tiểu thư dòng chính như nàng sống qua ngày như thế nào? !

      Trương ma ma cùng Tống ma ma vọt vào, đem phòng của Lạc Khuynh Hoàng lục đến loạn thất bát tao, Hương Lăng nhìn quần áo cùng trang sức của Lạc Khuynh Hoàng bị các nàng cố ý đánh vỡ làm hỏng, khỏi cắn môi, muốn lên ngăn cản.

      “Nhẫn.” Lạc Khuynh Hoàng nhìn thấy hành động của Hương Lăng, nhàng nghiêng hai má, giọng ra chữ.

      Hương Lăng nghe được lời của Lạc Khuynh Hoàng, liền nhẫn loại xúc động muốn xông lên. Chỉ chốc lát, Trương ma ma cùng Tống ma ma liền đem hết ngân lượng trong phòng Lạc Khuynh Hoàng ra, tất cả bất quá chỉ có năm mươi bảy lượng.

      tại ngươi còn có cái gì để ? !” Vương U Nhược nhìn bạc trước mặt, đắc ý nhìn Lạc Khuynh Hoàng, bộ dáng cả vú lấp miệng.

      “Hừ! bày ra trước mắt, cho dù nàng có ba tấc lưỡi cũng cãi được, cũng biện giải được!” Lạc Khuynh Quốc lập tức phụ họa theo, xả giận chuyện vừa rồi bị Lạc Khuynh Hoàng phản bác làm mất hết mặt mũi.

      Lạc Khuynh Hoàng chính là lạnh nhạt nhìn Vương U Nhược cùng Lạc Khuynh Quốc, bình tĩnh hỏi, “Khuynh Hoàng lời nào để , về việc này, Khuynh Hoàng hướng phụ thân giải thích.”

      Vương U Nhược nghe được lời của Lạc Khuynh Hoàng, khóe môi thấp thoáng ý cười hiểm. Nàng lo làm thế nào chuyện này cùng Lạc Nguyên, lại phá hư hình tượng ôn lương hiền thục của nàng, tại vừa hay, Lạc Khuynh Hoàng tự mình , cũng là giảm chuyện của nàng.

      xảy ra nơi này, Lạc Khuynh Hoàng cũng khả năng trở mình. Nếu là nàng dám can đảm ở trước mặt Lạc Nguyên dối , như vậy, đến lúc đó nàng chỉ càng thảm hại hơn.

      Nghĩ đến đây, khóe môi Vương U Nhược ra ý cười, ý vị thâm trường , “ khi như vậy, ngày mai cha ngươi hồi phủ, chính ngươi cùng cha ngươi c thôi!”

      Lạc Khuynh Hoàng hạ mắt .

      Vương U Nhược cùng Lạc Khuynh Quốc lại châm chọc khiêu khích phen, thấy Lạc Khuynh Hoàng có phản ứng gì , liền phẫn nộ ly khai.

      “Tiểu thư, đừng lo lắng! Lão gia luôn luôn thương tiểu thư, hẳn là trừng phạt tiểu thư !” Hương Lăng thấy Lạc Khuynh Hoàng nãy giờ gì, nghĩ rằng Lạc Khuynh Hoàng là lo lắng, vì thế liền an ủi.

      Khóe môi Lạc Khuynh Hoàng lên chút ý cười lạnh nhạt. Thương nàng? ! Lúc trước nàng cũng nghĩ vậy . Nhưng là sau này nàng mới phát , trong lòng phụ thân của nàng chỉ có quyền thế, mà thân tình ở trong mắt , căn bản đáng giá văn tiền.

      “Hương Lăng, khi người khác khi nhục ngươi, chửi bới ngươi, ngươi nên làm như thế?” Lạc Khuynh Hoàng có trả lời Hương Lăng, cũng là gợi lên chút ý cười lãnh liệt, từ từ hỏi.

      Hương Lăng biết Lạc Khuynh Hoàng vì sao đột nhiên hỏi nàng vấn đề như vậy, suy nghĩ nửa ngày, mới ấp a ấp úng , “Tiểu thư nên làm như thế nào?”

      Lạc Khuynh Hoàng liếc mắt cái nhìn Hương Lăng, bên trong con ngươi đen như mực đột nhiên thoáng qua tia hận ý làm cho người ta sợ hãi, khóe môi nàng khẽ cong, hơi thở quanh thân đột nhiên trở nên sắc bén, nàng cười, “Người khác khi ngươi nhục ngươi, chửi bới ngươi, ngươi liền nhẫn nhịn nàng , nhượng bộ nàng, cuối cùng ở thời điểm nàng đắc ý, chỉnh chết nàng!”

      Hương Lăng nghe xong lời của Lạc Khuynh Hoàng, lại liên tưởng đến chuyện xảy ra lúc trước, tựa hồ có chút hiểu được, nhưng lại giống như , nàng hỏi, “Tiểu thư là , đối phó Nhị di nương?”

      “Tất cả những người khi nhục ta, đều giống nhau!” Lạc Khuynh Hoàng từng chữ từng chữ .

      Vương U Nhược cùng Lạc Khuynh Quốc tuy rằng luôn khi nhục nàng. Nhưng người nàng hận nhất , cũng phải các nàng. Mà là Lạc Khuynh Thành cùng Quân Kiền Linh, còn có phụ thân đáng kính kia của nàng, Lạc Nguyên!
      AikoNguyen, Ngọc Bình, thuyt4 others thích bài này.

    2. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      Edit: Kim Kim

      Chính văn 11. “Từ phụ” trở về

      (*) Từ phụ = cha hiền

      Đầu đường ngã tư người đông náo nhiệt. Nhóm dân chúng nhóm đều tụ tập đường cái chăm chú chào đón Đại tướng Quân Lạc Nguyên cùng trưởng tử (*) đại tướng quân Lạc Vân Chỉ hồi kinh.


      (*) Trưởng tử = con trai đầu, tựa như thằng hai, cả ở nước ta

      Dân chúng ở đường, có hơn phân nửa là nương gia trẻ tuổi. Ánh mắt các nàng cái cũng chớp nhìn chằm chằm về phía trước như sợ bỏ lỡ mất đều gì. gương mặt cũng nhiễm đỏ ửng bình thường.

      Trưởng tử Đại tướng quân Lạc Vân Chỉ. trong tứ công tử của Kinh Thành.

      đến tứ công tử, người nào biết, người nào . Nhị hoàng tử – Quân Kiền Linh, tao nhã. Thất hoàng tử – Quân Khuynh Vũ, tà mị kềm chế được. Con trai Thừa tướng – Liễu Tư Triệt, khiêm tốn cao nhã. Còn có con trai Đại tướng quân – Lạc Vân Chỉ, tư thế oai hùng hiên ngang.

      Bốn người câu đều mang trong người phong độ hiếm có, phong hoa tuyệt đại. Càng khó có nữa là, thân phận địa vị bốn người cũng đều lừng lẫy vô cùng, hơn nữa chưa hôn phối(*).

      (*) hôn phối = kết hôn

      nương gia khắp cả kinh thành, mặc kệ là dân chúng tầm thường hay là nữ nhi quan to quý nhân, đều muốn có thể gả cho trong bốn người Kinh Thành tứ công tử, phải chính thê, làm tiểu thiếp cũng tệ, hoặc là chỉ cần liếc mắt đẹp nhìn cái cũng mãm nguyện rồi.

      “Vân Chỉ công tử!” biết là nữ tử nào hét lên tiếng, ánh mắt mọi người liền cùng lúc xoát xoát tụ tập đến người nam tử mặc hắc y (áo đen) ngồi lưng ngựa.

      Cưỡi ở lưng ngựa, càng phụ trợ thân hình của thêm tuấn bức người. đầu tóc như mực phát ra ánh sáng hút người lại mang vẻ sạch lưu loát. Nhìn kỹ, ngũ quan góc cạnh ràng, tràn ngập cảm giác lập thể (Kim: chả biết cái cảm giác lập thể này là như thế nào?). Mày kiếm mắt sáng, cái mũi cao như vách núi đá tuấn vô cùng, khóe môi ôm lấy ý cười sang sảng.

      Lạc Vân Chỉ mỉm cười nhìn dân chúng bốn phía, nhưng mà ánh mắt lướt qua mọi người rất nhanh rồi hướng về phía phủ đại tướng quân. Khuynh Hoàng, năm gặp,muội có tốt ? (Kim: tự dung edit đến đoạn này, cảm giác cứ như hai người nhau ý)

      Nam tử khôi ngô bên cạnh Lạc Vân Chỉ, là Lạc Nguyên. Lạc Nguyên cũng sinh ra với mày kiếm mắt sáng, tuy rằng gần bốn mươi, lại thể che lấp được tư thế oai hùng, có thể thấy được thời điểm trẻ tuổi cũng là mỹ nam tử thời.

      Lạc Nguyên nhìn dân chúng đường hoan nghênh, bên trong đôi mắt hàm chứa tinh quang lên tia thỏa mãn. Bất quá ngay khi nghe được có người hô to tên Lạc Vân Chỉ, đôi lông mày của ông lên tia sát ý. Ông thích người khác giành nổi bật của ông, ngay cả con ông, cũng được!

      Hai người ngồi lưng ngựa, đường đến trước cửa hoàng cung mới xuống ngựa. Hăng hái tiến cung yết kiến hoàng đế Cẩm quốc Quân Vũ Thần. Thời điểm ra khỏi cung, sắc mặt Lạc Nguyên trở nên tốt lắm, mà tâm mi Lạc Vân Chỉ cũng nhiều thêm tia sầu lo.

      “Thừa tướng cùng phụ thân bất hòa, lời của ông ta, thể tin được. Phụ thân nên nghe muội muội như thế nào mới phải.” Cho đến khi phủ đại tướng quân ra trước mắt, sắc mặt Lạc Nguyên vẫn tốt lắm, Lạc Vân Chỉ nhịn được mở miệng khuyên nhủ.

      Mới vừa rồi tiến cung yết kiến, ngẫu nhiên gặp thừa tướng Liễu Viễn Chinh. Liễu Viễn Chinh châm chọc khiêu khích đem Lạc Khuynh Hoàng như thế nào ăn cơm bá vương cùng các chuyện tình trong phủ đại tướng quân lần, tới Lạc Nguyên sắc mặt trận xanh trận trắng , từ lúc về sau, liền mặt trầm câu cũng .

      Lạnh lùng liếc mắt nhìn Lạc Vân Chỉ cái, Lạc Nguyên khẩu khí lạnh lẽo cứng rắn , “Ta cũng muốn nghe xem nó có thể ra cái gì tốt để giải thích chuyện này!”

      Năm đó ông thú (cưới) trong hai Cẩm quốc song xu, trưởng công chúa Quân Nhược Huyên làm vợ, chỉ là vì có thể được Quân Vũ Thần coi trọng thôi. Kỳ trong lòng đối Quân Nhược Huyên cũng được bao nhiêu cảm tình. Ngay cả Quân Nhược Huyên sinh Lạc Chỉ, Khuynh Hoàng nhưng mà bà tính cách quá mức kiên cường lại tự xưng là cao quý, thể cùng ông hòa hợp.

      Về phần những năm gần đây, ông cố ý giả bộ bộ dáng đối Quân Nhược Huyên mối tình thắm thiết, chưa từng thú chính thê cũng đem thiếp thất phù chính, chẳng qua là vì muốn dẫn tới Quân Vũ Thần thưởng thức thôi. Ai ai đều biết Cẩm quốc hoàng đế Quân Vũ Thần, cả đời nhất hai nữ tử, là Ngũ công chúa là mẹ đẻ Thất hoàng tử Nguyệt Ngọc Lưu Ly, người nữa là tỷ tỷ ruột Quân Nhược Huyên.

      Nguyệt Ngọc Lưu Ly cùng Quân Nhược Huyên là Cẩm quốc song xu, chính là hai nữ tử đẹp nhất toàn bộ đất nước Cẩm quốc. Chỉ tiếc, ứng câu ngạn ngữ kia, từ xưa hồng nhan giai bạc mệnh. Hai người đều ở vài năm trước qua đời. Quân Vũ Thần vì thế còn bi thống hồi lâu.

      Mà cũng bởi vì Quân Nhược Huyên cùng Nguyệt Ngọc Lưu Ly qua đời, Quân Vũ Thần cơ hồ đem sủng ái đối với hai người đều chuyển dời đến người thân sinh của các bà. Đây cũng là nguyên nhân vì sao ông vẫn giả bộ đối Lạc Vân Chỉ, Lạc Khuynh Hoàng sủng ái có thêm.

      Đương nhiên, cũng vì nguyên nhân Quân Nhược Huyên, ông kỳ cũng thích Lạc Vân Chỉ cùng Lạc Khuynh Hoàng. Nhất là Lạc Khuynh Hoàng, nàng lớn lên cùng Quân Nhược Huyên quá mức tương tự, tuy rằng tính tình ôn hòa khả ái, nhưng mà mặt mũi che dấu được quý khí người, mỗi khi nhìn đến nàng, làm cho ông nhớ đến bộ dáng Quân Nhược Huyên cả vú lấp miệng em (*).Cho nên, ngay cả biết Vương U Nhược ngày thường thầm khi dễ Lạc Khuynh Hoàng, ông cũng xem như biết.

      (*)câu cả vú lấp miệng em nhằm hàm chỉ thói xấu của người đời là hay ỷ vào thế lực, sức mạnh để chèn ép, lấn át người kém mình về thế lực và địa vị trong cuộc sống.

      Có Quân Vũ Thần sủng ái, hơn nữa Lạc Khuynh Hoàng xưa nay nhu thuận, ông còn chưa bao giờ phạt qua Lạc Khuynh Hoàng cái gì. Nhưng nay, Lạc Khuynh Hoàng cư nhiên làm ra chuyện tình nhục nhã gia môn như thế, còn bị Liễu Viễn Chinh, cái lão thất phu kia biết, chế ngạo ông phen, ông vô luận như thế nào cũng nuốt trôi khẩu khí này!

      Lạc Khuynh Hoàng nếu thể cho ông lời giải thích hợp lý, ông ngay cả giả vờ cũng muốn, trực tiếp tuyệt đối tha cho Lạc Khuynh Hoàng. Nhất định phải từ tay Vương U Nhược sửa chữa nặng nề Lạc Khuynh Hoàng phen!

      Mượn tay Vương U Nhược, nếu Quân Vũ Thần truy cứu đến nơi, ông cũng có thể biết, huống chi chuyện này, vốn là Lạc Khuynh Hoàng có lỗi, cho dù Quân Vũ Thần sủng ái Lạc Khuynh Hoàng, cũng thể cái gì.

      Chân mày nhíu lại thành đường, Lạc Nguyên chịu đựng tức giận, hé ra mặt mày trầm bước vào đại môn đại phủ tướng quân.

      Vương U Nhược sớm canh giữ ở cửa. Nhìn sắc mặt Lạc Nguyên cùng Lạc Vân Chỉ mi gian lo lắng, lập tức hiểu được có người đem chuyện tình Lạc Khuynh Hoàng cho bọn họ , trong lòng khỏi thầm vui sướng. Cứ như vậy, Lạc Khuynh Hoàng chỉ sợ là trốn thoát trách phạt .

      “Lão gia làm sao vậy? Thoạt nhìn sắc mặt tốt lắm?” Vương U Nhược gợi lên chút tươi cười quyến rũ động lòng người,chân mi lóe ra thân thiết cùng lo lắng, bộ dáng ôn nhu như nước, làm sao có nửa phần bộ dáng kiêu ngạo ở trước mặt Lạc Khuynh Hoàng? !

      Lạc Nguyên nhìn đến Vương U Nhược mặt mày nhu hòa, tức giận mới hơi chút tiêu tán, thú tam phòng thê tử (Kim: ở đây ý chỉ ổng lấy 3 người vợ, vậy mà cũng bày đặt làm ra thái độ chân tình thắm thiết >”<), cũng chỉ có Vương U Nhược cho ông chút niềm vui, ông mở miệng , “Khuynh Hoàng ở đâu? !”

      “Đương nhiên là ở Lan Uyển.” Vương U Nhược xem thần sắc Lạc Nguyên, trong lòng thầm vui sướng, ở mặt ngoài lại làm ra hình dáng lo lắng, hỏi, “Lão gia có phải là vì chuyện Lạc Khuynh Hoàng chạy tới Phiêu Hương cư ăn cơm bá vương?”

      ===============


      Attachment:

      127314fbf5594d19789a41b4b2e2e56fbde2670e19031-OOJpeJ_fw658.jpg

      127314fbf5594d19789a41b4b2e2e56fbde2670e19031-OOJpeJ_fw658.jpg [ 98.75 KiB | xem 1646 lần ]








      Chính văn 12. Khí thế bức người

      Edit : Dứa Quý Xờ Tộc

      “Hừ! Quả thực có chuyện này? !” Lạc Nguyên nghe Vương U Nhã nhắc đến chuyện này, cơn giận vừa bị đè nén lại bắt đầu, cũng chờ Vương U Nhã trả lời, liền ngay đến Lan Uyển.


      Lạc Vân Chỉ cùng Vương U Nhã vội vàng theo bước Lạc Nguyên. Đương nhiên, mục đích hai người cũng giống nhau. Lạc Vân Chỉ là lo lắng Lạc Nguyên nhất thời tức giận, gây tổn thương cho Lạc Khuynh Hoàng. Mà Vương U Nhã lại là vì xem kịch vui.

      “Khuynh Hoàng!” Tiếng của Lạc Nguyên vang vọng khắp Lan Uyển, vẻ giận dữ ràng.

      “Tiểu thư, lão gia đến.” Hương Lăng nghe được tiếng của Lạc Nguyên, có chút lo lắng , “Lão gia sợ là biết việc kia. Giờ phải làm thế nào mới được đây?”
      Lạc Khuynh Hoàng cũng trả lời Hương Lăng, chỉ là thản nhiên đứng dậy.
      “Nô tì nghĩ tiểu thư nên ngoan ngoãn nhận sai, lão gia trách phạt tiểu thư quá mức.” Tử Nguyệt trở lại hầu hạ Lạc Khuynh Hoàng, thấy thế khỏi khuyên nhủ.

      Lạc Khuynh Hoàng ngoái đầu lại thản nhiên liếc Tử Nguyệt cái, trong lòng cười lạnh tiếng. Ngoan ngoãn nhận ? ! Đây lại là biện pháp tốt mà Lạc Khuynh Thành cho của nàng ta đây mà. Nếu là nhận sai, mặc dù e ngại mặt mũi Quân Vũ Thần, đến mức trách móc nàng quá nặng nề, nhưng cũng tránh được chút trừng phạt. Hơn nữa tiếng xấu của tiểu thư phủ đại tướng quân phẩm hạnh đứng đắn chỉ sợ truyền ra ngoài.

      Thu lại thần sắc, Lạc Khuynh Hoàng đẩy cửa phòng ra, làm như cái gì cũng biết nhìn phía Lạc Nguyên, cố ý xem vẻ mặt tức giận của , mặt mày rạng rỡ ra đón, cười , “Phụ thân trở lại?”

      Lạc Nguyên đoán được Lạc Khuynh Hoàng lại dùng vẻ mặt tươi cười nghênh đón,tức cũng giận được nàng nữa, chỉ là nhíu mày, dáng điệu như lời thấm thía, hỏi, “Ừ! Nghe lúc ta ở đây, Khuynh Hoàng thế mà lại học được ăn cơm bá vương? !”

      “Cơm bá vương? ! Phụ thân cái này oan uổng cho con.” Lạc Khuynh Hoàng sớm đoán được Lạc Nguyên hỏi chuyện này, chậm rãi đáp, tinh quang trong mắt biến mất, lộ ra vẻ ủy khuất.

      Vương U Nhã nghe thấy Lạc Khuynh Hoàng thề thốt phủ nhận ràng, khỏi vội la lên, “Khuynh Hoàng, ở trước mặt cha mà ngươi còn muốn dối sao? !”
      “Nhị di nương cứ đùa. Khuynh Hoàng chưa từng dối.” Lạc Khuynh Hoàng thản nhiên liếc nhìn Vương U Nhã cái, mới như vậy mà chịu nổi sao? Nghĩ đến chuyện cầm được năm mươi bảy lượng bạc kia là có thể khiến khiến nàng có đường lui sao?

      Vương U Nhã thấy bộ dáng quyết nhận sai của Lạc Khuynh Hoàng , khỏi nổi giận, nhưng vì duy trì hình tượng ở trước mặt Lạc Nguyên, nàng ta vẫn tươi cười, nhàng , “Lão gia, là người biết. Khuynh Hoàng tới Phiêu Hương Cư ăn cơm bá vương, ta dạy bảo nàng, nàng còn tìm mọi cách ngụy biện, cái gì mà chỉ là nàng quên mang bạc, phải có ý định ăn cơm bá vương.”
      Lạc Nguyên nghe xong lời này, khỏi nhăn mày, chẳng lẽ Lạc Khuynh Hoàng là cố ý chạy tới ăn cơm bá vương, ném mặt mũi phủ đại tướng quân đâu, lại nhìn về phía Lạc Khuynh Hoàng ,thần sắc khỏi lại nghiêm khắc vài phần.
      Vương U Nhã nhìn thấy thần sắc Lạc Nguyên, trong lòng thầm vui mừng, oán độc liếc Lạc Khuynh Hoàng cái, tiếp tục , “Ta soát phòng Khuynh Hoàng, mới tìm ra năm mươi bảy lượng bạc. Căn bản đủ tiền để trả tiền đồ ăn! Khuynh Hoàng ràng là cố ý ăn cơm bá vương! Này quả thực là mất hết mặt mũi phủ đại tướng quân! Ta vốn định để lão gia đến xử lý chuyện này, cũng là để cho Khuynh Hoàng giải thích nguyên do ràng cho lão gia, ngờ, Khuynh Hoàng thế mà còn muốn dối lão gia!”

      Lạc Nguyên nghe xong lời Vương U Nhã , sắc mặt càng thêm trầm, nếu phải bởi vì Quân Vũ Thần luôn luôn sủng ái Lạc Khuynh Hoàng, chỉ sợ xông lên cho Lạc Khuynh Hoàng hai cái tát, kiềm chế tức giận, hỏi,

      “Khuynh Hoàng ngươi còn có cái gì để ?”

      Con ngươi Lạc Khuynh Hoàng đen như mực, hàm chứa vài phần nghiền ngẫm, khóe môi chậm rãi gợi lên chút ý cười, trấn định tự nhiên mở miệng đáp, “Khuynh Hoàng là oan uổng. Khuynh Hoàng là quên mang bạc mà thôi, huống chi ông chủ Phiêu Hương cư cho Khuynh Hoàng rời , bất kể có bạc hay , làm sao lại là ăn cơm bá vương?”

      “Trước mặt người bên ngoài chúng ta đương nhiên có thể như vậy. Nhưng mà Khuynh Hoàng à, thân là con đại tướng quân, ngươi thế nhưng có ý muốn ăn cơm bá vương, điều này cũng nên!” Vương U Nhã nghe được lời Lạc Khuynh Hoàng, cười lạnh tiếng, lại cố ý giả bộ lời thấm thía mà .
      Lạc Khuynh Hoàng nghe xong lời Vương U Nhã , lông mi nhăn, ý cười nơi khóe môi đổi, tiếp tục , “Nhị di nương luôn miệng Khuynh Hoàng có đủ bạc. Vậy Khuynh Hoàng hỏi Nhị di nương, mỗi tháng Khuynh Hoàng được bao nhiêu ngân lượng?”

      trăm lượng.” Vương U Nhã đáp rất nhanh, nàng ta tất nhiên để cho Lạc Nguyên biết, mỗi tháng Lạc Khuynh Hoàng tuy có trăm lượng nguyệt ngân, nhưng nàng ta chỉ cho Lạc Khuynh Hoàng phần năm mà thôi.
      Trong mắt Lạc Khuynh Hoàng lướt qua chút giảo hoạt, khóe môi gợi lên, tiếp tục hỏi, “Chi phí ăn mặc mỗi tháng của Khuynh Hoàng đều có ghi lại, sử dụng chẳng đến hai mươi ngân lượng. Khuynh Hoàng còn thấy khó hiểu, mấy năm liền, Khuynh Hoàng làm sao có thể ngay cả trăm lượng cũng có? !”
      Vương U Nhã bị Lạc Khuynh Hoàng hỏi á khẩu trả lời được, đúng vậy, nếu phải ngày thường nàng ta ăn bớt nguyệt ngân của Lạc Khuynh, Lạc Khuynh Hoàng làm sao có thể ngay cả trăm lượng cũng có? ! Nhưng mà nàng tuyệt đối thể nàng ngày thường ăn bớt nguyệt ngân của Lạc Khuynh Hoàng, mới làm cho nàng ấy lấy ra trăm lượng bạc.
      Nghĩ đến đây, Vương U Nhã tươi cười, , “Nơi như Phiêu Hương cư, vài lần, có nhiều bạc nữa cũng đủ dùng.”

      “Ai đến Phiêu Hương cư lúc nào, dùng bao nhiêu bạc, Phiêu Hương cư đều cũng có ghi lại. Nhị di nương có thể kiểm tra xem có tên Khuynh Hoàng hay .” Lạc Khuynh Hoàng bình tĩnh đáp.

      Lạc Nguyên nghe đến đó mơ hồ nghe ra chút gì thích hợp, chuyện Vương U Nhã ngày thường ăn bớt nguyệt ngân của Lạc Khuynh Hoàng cũng biết, chẳng qua là làm bộ như biết mà thôi. Vương U Nhã là loại người nào, cũng phải ràng, nhưng mà quam tâm, chỉ cần Vương U Nhã ở trước mặt nghe lời là được.

      “Xưa nay ngươi đều Phiêu Hương cư, vì sao đột nhiên lại muốn ? !

      Chẳng lẽ biết đồ ăn Phiêu Hương cư đắt như thế nào sao? !” Vương U Nhã chanh chua hỏi.
      Con ngươi Lạc Khuynh Hoàng vừa chuyển, trong lòng khẽ cười , hỏi rất hay, chỉ chờ bà ta hỏi vấn đề này.

      =
      AikoNguyen, tart_trung, thuyt2 others thích bài này.

    3. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      Chính văn 13. Thế cục nghịch chuyển

      Edit : Tiếu Tiếu

      Bên trong đôi mắt đẹp tràn đầy sương mù, Lạc Khuynh Hoàng nhìn Vương U Nhược, lại nhìn Lạc Nguyên, làm bộ dáng muốn lại thôi, cuối cùng cắn chặt răng, , ” trước đó vài ngày Khuynh Hoàng quỳ gối trước cửa viện của Nhị Di nương thay Khuynh Thành cầu tình. Bởi vì gặp mưa mà phát sốt, ước chừng hôn mê hai ngày, sau khi tỉnh lại thân mình vẫn thực suy yếu. Nhưng là đồ ăn đưa tới, lại đều là những thứ khó có thể nuốt xuống, Khuynh Hoàng bất đắc dĩ, đành phải Phiêu Hương cư ăn cơm.”


      Vương U Nhược nghe đến đó, sắc mặt đại biến, khuôn mặt trắng bệch cẩn thận đánh giá phản ứng của Lạc Nguyên. Lạc Nguyên luôn luôn thương Lạc Khuynh Hoàng, nếu bị biết nàng ở sau lưng khắt khe Lạc Khuynh Hoàng, còn cố ý cấp cho nàng ta chút đồ ăn hạ đẳng, nhất định tha cho nàng.

      Lạc Nguyên nghe Lạc Khuynh Hoàng xong, tất nhiên biết là do Vương U Nhược nhất định động tay chân gì đó ở sau lưng. Tuy muốn hỏi đến Vương U Nhược đối đãi với Lạc Khuynh Hoàng như thế nào, nhưng nếu Lạc Khuynh Hoàng ra, nhất định phải quản , bằng rơi vào lỗ tai Quân Vũ Thần, chỉ sợ con đường làm quan lại bất lợi.

      “U Nhược, đây là có chuyện gì? !” Lạc Nguyên đem ánh mắt dời về phía Vương U Nhược, nhìn thấy sắc mặt Vương U Nhược trở nên trắng bệch, trong lòng hiểu được toàn bộ, lại vẫn là ra vẻ biết hỏi.

      Vương U Nhược nghe thấy Lạc Nguyên cho nàng cơ hội, khỏi , “Thiếp nghĩ thân mình Khuynh Hoàng mệt mỏi, chỉ sợ ăn được thức ăn đầy dầu mỡ , thế nên mới phân phó đầu bếp làm chút thưc ăn , ngờ, lại hợp khẩu vị của Khuynh Hoàng.”

      Lạc Nguyên nghe lời của Vương U Nhược, gật gật đầu, hướng Lạc Khuynh Hoàng , “Là Nhị di nương của ngươi suy nghĩ chu toàn, xác thực có sai. Nhưng là ngươi thể vì vậy mà lại ăn cơm bá vương ? ! Bình thường phụ thân dạy ngươi như thế nào?”

      Mâu quang Lạc Khuynh Hoàng chớp mắt nhìn chằm chằm vào Lạc Nguyên. Hảo cho phụ thân từ ái. Cố ý cho Vương U Nhược cơ hội, còn nhàng bâng quơ câu Nhị di nương ngươi suy nghĩ chu toàn, lại đem vấn đề vòng trở lại người nàng.

      Họ cho rằng nàng vẫn còn là Lạc Khuynh Hoàng chỉ biết nén giận kia sao? !

      “Khuynh Hoàng làm như vậy chắc là có nguyên nhân, phụ thân nên trách móc nặng nề Khuynh Hoàng .” Lạc Vân Chỉ thấy bộ dáng muốn truy cứu của Lạc Nguyên, khỏi cướp lời, bên đau long liếc mắt nhìn Lạc Khuynh Hoàng cái.

      Muội muội của luôn luôn dịu dàng ngoan ngoãn, nếu phải đồ ăn kém cỏi, nàng sao có thể làm ra chuyện tình có cấp bậc lễ nghĩa như thế? ! Trước kia thời điểm phụ thân có ở đây, Vương U Nhược liền ỷ vào sủng ái của phụ thân thường xuyên khi dễ bọn họ, năm ở nhà, còn biết Khuynh Hoàng bị bao nhiêu ủy khuất đâu!

      Nhìn thấy ánh mắt lo lắng cùng đau lòng của Lạc Vân Chỉ, khóe mội Lạc Khuynh Hoàng gợi lên ý cười ôn nhu. Nàng biết ca ca của nàng quan tâm nàng, muốn bảo hộ nàng. Nhưng nàng còn là Lạc Khuynh Hoàng lúc trước, nàng cần người khác bảo hộ, mà những người từng thương tổn nàng, người nàng cũng bỏ qua!

      “Khuynh Hoàng, ngươi cũng biết sai lầm rồi?” Lạc Nguyên thản nhiên hướng Lạc Vân Chỉ liếc mắt cái, lại nhìn về phía Lạc Khuynh Hoàng, mặt mày nhu hòa, nghiễm nhiên là bộ dáng của từ phụ.

      Lạc Khuynh Hoàng lạnh lùng nhìn Lạc Nguyên. Nàng cũng biết sai? ! Mới vừa rồi là bộ dáng nhật định muốn truy cứu đến cùng, tại bởi vì là sai lầm của Nhị di nương mới khiến nàng phải ra ngoài ăn cơm bá vương, tình liên lụy tới Nhị di nương, phụ thân liền truy cứu ? ! bộ dáng từ phụ, ý là chỉ cần nàng nhận sai, so đo? ! Hừ. muốn, nàng lại càng muốn so đo!

      “Khuynh Hoàng vẫn là câu kia, Nhị di nương dựa vào đâu mà cho rằng Khuynh Hoàng lấy ra trăm lượng, là cố ý ăn cơm bá vương?” Lạc Khuynh Hoàng ôn hòa cười , liếc mắt cái nhìn Vương U Nhược, lại tiếp tục , ” bình thường nhị di nương lại chưa từng cắt xén nguyệt ngân của Khuynh Hoàng, Khuynh Hoàng làm sao có thể có nổi trăm lượng kia ?”

      Vương U Nhược bị Lạc Khuynh Hoàng nhắc đến lại biến sắc. Lạc Khuynh Hoàng này từ khi nào lại trở nên lợi hại như vậy? ! Thế nhưng đem toàn bộ tình quy kết đến người nàng. Đồ ăn tốt, còn có thể lấy cớ, còn việc cắt xén nguyệt ngân này , nàng tìm ra cớ gì !

      Lạc Nguyên nghe xong lời của Lạc Khuynh Hoàng, sắc mặt cũng thay đổi. Chắc là bình thường Vương U Nhược cắt xén nguyệt ngân của Lạc Khuynh Hoàng , việc này nếu truy cứu, chỉ sợ sai lầm của Vương U Nhược còn lớn hơn rất nhiều xa so với Lạc Khuynh Hoàng, lại nhìn Lạc Khuynh Hoàng, vẫn là bộ dáng dịu ngoan kia, có gì biến hóa.

      Nhưng vì sao lại cảm thấy người Lạc Khuynh Hoàng phát ra hơi thở hoàn toàn khác hẳn đâu? Mỗi lời , mỗi câu của nàng lại như chứa sắc bén, giống là nhằm vào điểm yếu của Vương U Nhược , muốn sửa trị nàng ta. Nhưng khi nghĩ lại cẩn thận, hình như đều là bọn họ hỏi, nàng chỉ trả lời, nàng làm sao có thể tính toán tinh chuẩn chi li như thế được ? !

      “U Nhược, đây là có chuyện gì?” Lạc Nguyên thản nhiên liếc mắt nhìn Vương U Nhược cái, hỏi.

      Vương U Nhược nghe thấy lời nới của Lạc Nguyên, cuống quít quỳ xuống, liên tục , “Đều là thiếp sai! Thiếp nghĩ phủ đại tướng quân bình thường chi phí quá nhiều, muốn thay lão gia tiết kiệm chút chi phí, thế nên mới phân phó quan gia giảm bớt nguyệt ngân.”

      Bên trong con ngươi u hắc của Lạc Khuynh Hoàng thoáng lên tia cảm giác lạnh lẽo. Tiết kiệm chi phí ? ! Hảo cái tiết kiệm chi phí . Nàng ta nghĩ rằng nàng biết ngân lượng bị cắt xen của nàng đều nơi nào sao? ! Nếu là tiết kiệm chi phí , vậy biết chu sai * đầu Vương U Nhược kia đáng giá bao nhiêu ngân lượng đây !

      “Ngươi cũng hồ đồ! Tự mình từ đường quỳ ! Ba ngày cho phép ra ngoài !” Lạc Nguyên liếc mắt cái nhìn Vương U Nhược, lại nhìn về phía Lạc Khuynh Hoàng, , “Nhị di nương ngươi xác thực đáng phạt, thế nhưng như vậy, Khuynh Hoàng hình như trăm lượng bạc?”

      Lạc Khuynh Hoàng nghe thấy lời của Lạc Nguyên, trong lòng khỏi cười lạnh. Lỗi lớn như vậy , bất quá chỉ phạt quỳ từ đường ba ngày? ! Phụ thân đúng là đau lòng Vương U Nhược a. Hừ, nhưng câu trăm lượng bạc, phụ thân thoạt nhìn tính buông tha nàng ? !

      quan hệ! Nàng muốn chính là phụ thân thiên vị cùng buông tha. Lúc này đây, nàng chỉ có muốn Vương U Nhược trả giá lớn, còn muốn phụ thân “Từ ái” của nàng cũng nhất định trả giá lớn!

      “Nguyên bản là có. Bất quá thuở Khuynh Hoàng học tập thi thư, làm sao có thể làm ra chuyện tình làm nhục môn phong như vậy đâu ?” mâu trung Lạc Khuynh Hoàng hàm chứa vài phần phiền muộn, rốt cục cắn răng , “Khuynh Hoàng đem cây trâm mẫu thân lưu lại cho Khuynh Hoàng, đổi thành ba trăm lượng bạc, bạc này tại ở trong phòng Khuynh Hoàng, phụ thân nếu là tin, có thể xem!”

      Lạc Nguyên nghe xong, sắc mặt trở nên phức tạp. Trầm mặc hồi mới ôn nhu , “ là khổ cho Khuynh Hoàng . Về sau có phụ thân ở đây , để cho người ta khi dễ Khuynh Hoàng .”

      Mâu trung Lạc Khuynh Hoàng nổi lên cảm động, nhưng trong lòng lại là mảnh lạnh như băng. Nàng từ trước chính là rất tin tưởng cái gọi là tình thương của cha , mới có thể lưu lạc đến mức tuyệt vọng nhự vậy. Trùng sinh làm người, nàng bao giờ hội tin tưởng nữa !

      ===============
      AikoNguyen, tart_trung, thuyt3 others thích bài này.

    4. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      Chính văn 14. Huynh muội tình thâm

      Edit : Tiếu Tiếu

      “Khuynh Hoàng biết.” Lạc Khuynh Hoàng dịu ngoan gật gật đầu, lông mi dài che lấp mâu trung lãnh ýcủa nàng, tay nàng chỉ gắt gao nắm chặt , trong lòng mảnh lạnh như băng.


      Phụ thân của nàng “ thương” nàng như vậy, nàng tuyệt đối quên . Ngay cả huyết mạch tương liên như thế nào? ! Phụ thân vẫn có thể nhìn thấy nàng chết mà cứu được, thứ muội vẫn có thể cướp trượng phu của nàng , nhục nhã nàng bằng mọi cách, bức nàng đến chết. Từ nay về sau, thân nhân của nàng chỉ có mình ca ca!

      Lạc Nguyên thấy bộ dáng oán giận của Lạc Khuynh Hoàng, trong lòng mới thở dài nhõm hơi, lạnh lùng liếc mắt nhìn Vương U Nhược, quát, “Còn mau cút từ đường? !”

      Vương U Nhược khi nào bị Lạc Nguyên rống qua như vậy , trong lòng khỏi trận ủy khuất, nhưng lại thể phát tác, chỉ phải nén giận rời , trước khi còn quên hung hăng trừng mắt nhìn Lạc Khuynh Hoàng cái.

      Vương U Nhược rồi, Lạc Nguyên còn rất nhiều lời thân thiết mới rời . Lạc Vân Chỉ chờ Lạc Nguyên rời , mới lên, cẩn thận đánh giá Lạc Khuynh Hoàng, đau lòng , “Khuynh Hoàng gầy rất nhiều.”

      Lạc Khuynh Hoàng cũng cẩn thận đánh giá Lạc Vân Chỉ. Bộ dáng tuấn cao ngất. Ngũ quan tràn ngập khí nam tử, khóe môi tươi cười sang sảng như ánh mặt trời. Đây vẫn là ca ca thương của nàng a, ca ca vì nàng mà bị lăng trì xử tử a!

      May mắn. May mắn trời cao để cho hết thảy trở lại điểm khởi đầu. May mắn ca ca vẫn còn ở cạnh nàng. Từ trước đến nay đều là ca ca bảo hộ nàng, nay, đổi lại thành nàng bảo hộ ca ca !

      Lạc Vân Chỉ nhìn Lạc Khuynh Hoàng, vẫn là khuôn mặt giống nhau. Khuynh thành tuyệt đại, giống như bức tranh thuỷ mặc lộng lẫy. Nhưng là bên trong con ngươi u hắc kia , ràng có cái gì đó bất đồng .

      Chỉ cảm thấy từ trước Lạc Khuynh Hoàng đẹp đến mức nhu nhược, khiến người ta nhịn được mà thương tiếc. Mà Lạc Khuynh Hoàng tại, biết nên hình dung như thế nào. Khiến người ta nhịn được mà tới gần, lại sợ hãi tới gần. Khiến người ta nhịn được mà thương tiếc, lại cảm thấy chính mình thương tiếc rất dư thừa.

      “Hương Lăng, Tử Nguyệt. Ta cùng ca ca có chút chuyện muốn , các ngươi xuống trước .” Lạc Khuynh Hoàng thản nhiên liếc mắt cái nhìn Hương Lăng cùng Tử Nguyệt, Hương Lăng nàng thèm để ý, mấu chốt là Tử Nguyệt, nàng muốn để cho Tử Nguyệt phát giác ra quá nhiều biến hóa của nàng.

      Hương Lăng cùng Tử Nguyệt nghe thấy Lạc Khuynh Hoàng phân phó, liền khom người rời .

      “Khuynh Hoàng muốn cái gì?” Lạc Vân Chỉ thấy Lạc Khuynh Hoàng chi nhìn Hương Lăng cùng Tử Nguyệt, khỏi nhíu mi, thân thiết hỏi.

      Lạc Khuynh Hoàng nhìn mặt mày quen thuộc của Lạc Vân Chỉ. Muốn gì? ! Nàng có rất nhiều lời muốn , có rất nhiều ủy khuất muốn . Nhưng là, chẳng lẽ lại cho ca ca, nàng từng chết lần, lại trọng sinh trở về bốn năm trước? ! Chuyện tình hoang đường như vậy, nàng sao có thể ? !

      “Kỳ cũng có gì đặc biệt .” Lạc Khuynh Hoàng thu hồi nội tâm phức tạp, gợi lên chút tươi cười, hướng Lạc Vân Chỉ , “Đột nhiên phát ra chút chuyện tình tàn khốc, biết ca ca có phải hay cũng biết.”

      ” chuyện tình Tàn khốc?” Lạc Vân Chỉ nghe thấy Lạc Khuynh Hoàng thế, khỏi lộ ra thần sắc nghiêm túc. Chẳng lẽ Lạc Khuynh Hoàng là. . . , , Khuynh Hoàng đơn thuần như vậy, làm sao có thể nghĩ ra? !

      Lạc Khuynh Hoàng nhìn thấy ánh mắt nghiêm túc cùng lo lắng của Lạc Vân Chỉ, trong lòng khỏi trận cười khổ. Kỳ ca ca vẫn biết, phụ thân cũng thích bọn họ, đối với bọn họ tốt, chẳng qua là cho hoàng thượng mặt mũi mà thôi. Chính là ca ca vẫn chưa từng cho nàng, mà là yên lặng thừa nhận hết thảy, vẫn lặng lẽ thủ hộ nàng. cho lòng của nàng lây dính chút chuyện tình vui vẻ đó. Cho nên kiếp trước nàng vẫn sống trong thế giới đơn thuần, tại ngẫm lại, nàng là khờ.

      Nàng phải là Lạc Khuynh Hoàng trước kia, bao giờ cần ca ca mình gánh vác việc đó, nàng muốn cho ca ca, nàng trưởng thành, nghĩ đến đây, Lạc Khuynh Hoàng gợi lên chút bình thản tươi cười, , “Kỳ phụ thân, cũng thích chúng ta, cũng phải mẫu thân.”

      Tuy rằng đoán được chuyện Lạc Khuynh Hoàng khả năng là chuyện này, nhưng khi nghe thấy Lạc Khuynh Hoàng ra miệng, Lạc Vân Chỉ vẫn có chút kinh ngạc, thể tin nhìn Lạc Khuynh Hoàng. Nàng làm sao có thể biết điều đó? ! Lại vẫn có thể bình thản ra như vậy.

      . phải là bình thản. Mà là lạnh lùng, loại lạnh lùng quan tâm. Bộ dáng giống như có nửa điểm thân tình với phụ thân, biểu tình của nàng chỉ có khôn cùng hận ý cùng lạnh lùng đến thấu xương.

      “Khuynh Hoàng.” Lạc Vân Chỉ đau lòng gọi tên Lạc Khuynh Hoàng, biết nên như thế nào, chỉ cảm thấy đằng sau bộ dáng lạnh lùng bình tĩnh của Khuynh Hoàng, nhất định là tâm hồn tan nát. mới ở đây mấy ngày, đến tột cùng Khuynh Hoàng trải qua chuyện gì?

      Lạc Khuynh Hoàng nghe thấy Lạc Vân Chỉ đau lòng gọi tên nàng, chỉ cảm thấy nước mắt cơ hồ tràn mi mà ra, mặc kệ mất bao nhiêu, nàng ít nhất còn có ca ca ở cạnh nàng. Ngăn lại ý nghĩ chua xót, Lạc Khuynh Hoàng tiếp tục , “Mẫu thân bực bội thành bệnh, mới sớm ra . Về phần vì sao bực bội thành bệnh, ca ca chắc hẳn cũng biết.”

      Lạc Vân Chỉ có chút ngẩn người. Nguyên nhân cũng biết , chính là dám đối mặt thôi. ngờ Lạc Khuynh Hoàng so với dũng cảm hơn, thế nhưng dũng cảm ra tất cả .

      “Phụ thân căn bản thương mẫu thân, cũng thương chúng ta. Thậm chí chán ghét chúng ta. tại có hoàng thượng sủng ái, chúng ta mới được hưởng thụ sủng ái giả dối của phụ thân, nhưng gần đây thân mình hoàng thượng cũng tốt, nếu khi có biến cố, chờ đợi chúng ta là cái gì?” Lạc Khuynh Hoàng càng thêm sắc bén ra.

      Lạc Vân Chỉ trầm mặc . phải có tự hỏi qua vấn đề như vậy. Chỉ là vấn đề này quá mức tàn nhẫn, mỗi khi nghĩ đến đều khiến muốn tiếp tục suy nghĩ. Thân là tử nữ, mất mẫu thân, còn muốn đề phòng phụ thân. Đây là tàn nhẫn cỡ nào a? ! Nhưng Khuynh Hoàng rất đúng, nếu tự hỏi, như vậy chờ đợi bọn họ là cái gì ? !

      “Khuynh Hoàng, ngươi trưởng thành rồi. còn là Khuynh Hoàng ngây ngốc trong lòng bàn tay của ca ca nữa.” Lạc Vân Chỉ từ từ thở dài hơi, thần sắc phức tạp nhìn Lạc Khuynh Hoàng.

      Khóe môi Lạc Khuynh Hoàng gợi lên ý cười thê lương, cười , “Con người tất phải lớn lên . tại lớn lên, so với thời điểm ngày sau mất hết thảy mới lớn lên tốt hơn . Thôi, ca ca mới trở về, vậy cũng mệt mỏi , vẫn là trước hết nên về nghỉ ngơi. Khuynh Hoàng cũng chẳng qua là vô tình nhắc tới, để trong lòng ca ca có chuẩn bị.”
      Chính văn 15. Hoa viên tái ngộ

      Edit : Tiếu Tiếu

      Lạc Vân Chỉ nhìn vẻ mệt mỏi giữa mi gian Lạc Khuynh Hoàng . vậy người chân chính mệt mỏi phải , mà là Lạc Khuynh Hoàng . Tuy rằng biết người Lạc Khuynh Hoàng đến tột cùng xảy ra tình gì, nhưng là cảm giác được Lạc Khuynh Hoàng biến hóa. Cơ hồ là biến hóa nghiêng trời lệch đất.


      Lẳng lặng đứng nhìn theo Lạc Vân Chỉ rời . Bốn năm sau, Quân Vũ Thần băng hà, thời điểm kia, nàng mất nơi để dựa vào. Từ giờ trở nàng phải chuẩn bị, nếu , bốn năm sau, nàng có thể lại rơi vào kết cục thê thảm giống như kiếp trước.

      Nếu lần trước cho nàng cơ hội trọng sinh, nàng nhất định phải hảo hảo sống, chỉ có nàng sống tốt ,mà nàng còn muốn bảo vệ tốt ca ca, bảo vệ tốt Hương Lăng!

      “Sau khi Hoàng thượng mất ta chỗ nào dựa vào, chi bằng sớm tính toán trước!” Lạc Khuynh Hoàng thào lẩm bẩm.

      “Hoàng nhi nếu sợ hãi sau khi Hoàng Thượng băng hà có chỗ dựa , bằng suy nghĩ gả cho ta?” đạo tiếng tà mị vang lên, giữa vẻ tà mị còn mang theo vài phần ý tứ đùa giỡn.

      Lạc Khuynh Hoàng kinh ngạc nhảy dựng. Nâng mắt nhìn về nơi phát ra thanh , nửa thanh mặt nạ màu bạc , cây chiết phiến, thân áo bào trắng. Phiêu dật tiêu sái đứng ở trước mặtnàng . Đây chẳng phải là Lưu Cảnh công tử sao ?

      “Khuynh Hoàng biết Lưu Cảnh công tử còn có thói quen nghe lén người khác chuyện?” Lạc Khuynh Hoàng che giấu mâu trung kinh ngạc, mặn nhạt .

      Kiếp trước của nàng xác thực từng có khoảnh khắc động tâm đối với Lưu Cảnh công tử . Nhưng sau đó nàng lại thương Quân Kiền Linh chứ phải Lưu Cảnh công tử. Mà tại nàng còn tin vào cái gọi là tình . Cho nên, tại Lưu Cảnh công tử đứng ở trước mặt,nàng cũng khiến cho lòng của nàng dao động.

      Chiết phiến trong tay Lưu Cảnh công tử nhàng mở ra, động tác lưu loát sinh động giống như nước chảy mây bay . Tuy rằng bị nửa thanh mặt nạ màu bạc che lấp hơn phân nửa dung mạo, nhưng vẫn như cũ thể che dấu khí chất phong hoa tuyệt đại của . chỉ đứng ở đó như vậy , lại giống như tập trung tất cả linh khí trong thiên địa .

      cũng chói mắt, nhưng lại khiến người khác thể bỏ qua tồn tại của . Quần áo của cũng rêu rao, lại tản mát ra vẻ tà mị bá đạo thể kiềm chế. Lời của cũng sắc bén, nhưng lại có cỗ khí thế bễ nghễ thiên hạ .

      có.” Lưu Cảnh công tử đáp lại cực kỳ ràng, Lạc Khuynh Hoàng vừa muốn mở miệng tiếp, Lưu Cảnh công tử đến gần nàng, cười , “Bất quá nếu là Hoàng nhi , đương nhiên phải khác .”

      Lạc Khuynh Hoàng nhìn nam tử trước mắt , trong lòng trận nghi hoặc. Kiếp trước nàng cùng chẳng qua chỉ gặp mặt lần, như thế nào kiếp này lại dây dưa? Chẳng lẽ vận mệnh bắt đầu phát sinh cải biến sao? !

      Mặc kệ vận mệnh thay đổi thế nào, lúc này đây, nàng nhất định phải nắm chắc vận mệnh của mình trong tay . Nghĩ đến đây, Lạc Khuynh Hoàng gợi lên chút tươi cười bí hiểm , “ ngờ sức quyến rũ của ta lại lớn như vậy , thế nhưng có thể khiến Lưu Cảnh công tử hạ mình nghe lén?”

      “Hoàng nhi chính là đệ nhất mỹ nhân Cẩm quốc , sức quyến rũ tất nhiên là lớn.” Lưu Cảnh công tử ngờ Lạc Khuynh Hoàng lại chút quẫn bách, ngược lại còn trêu đùa , thần sắc vô cùng trấn định, chút bối rối, khỏi càng thêm hứng thú .

      Đệ nhất mỹ nhân Cẩm quốc? ! lông mi Lạc Khuynh Hoàng, bên trong con ngươi u hắc lên tia cảm xúc phức tạp , quả nhiên nam nhân đều là nông cạn . Ý cười nơi khóe môi cũng thay đổi, “Lưu Cảnh công tử khen nhầm rồi. Bất quá Lưu Cảnh công tử tới nơi này, chỉ là vì nghe lén Khuynh Hoàng chuyện ?”

      Lưu Cảnh công tử bị Lạc Khuynh Hoàng hỏi có chút sửng sốt. bất quá là gặp cảnh tượng thú vị của Lạc Khuynh Hoàng ở tửu lâu, liền đến phủ đại tướng quân phủ xem. Ai biết lại thấy được màn thú vị như vậy , nhìn Lạc Khuynh Hoàng thận trọng đem vị nhị di nương kia chỉnh đến được gì. Cũng nghe thấy đối thoại tràn ngập chua xót cùng kiến giải giữa Lạc Khuynh Hoàng cùng Lạc Vân Chỉ , khiến cho nhịn được muốn trêu đùa nàng.

      “Kỳ ta đến đây cũng có nguyên nhân, chính là muốn gặp gặp Hoàng nhi thôi.” Lưu Cảnh công tử tà mị cười, đôi mắt phong lưu hoa đào nhìn về phía Lạc Khuynh Hoàng.

      Dù Lạc Khuynh Hoàng định lực hơn người, nghe được Lưu Cảnh công tử trêu đùa trắng trợn như thế, cũng khỏi đỏ mặt . Nhưng nàng biết, nàng thể đắc tội Lưu Cảnh công tử, Lưu Cảnh công tử là người duy nhất ngoài Quân Vũ Thần tại nàng có thể dựa vào người.

      Gợi lên mạt tươi cười ý tứ hàm xúc, con ngươi u hắc của Lạc Khuynh Hoàng nhìn phía Lưu Cảnh công tử, cười , “Nếu là như thế, có biện pháp có thể để Lưu Cảnh công tử thường xuyên nhìn thấy Khuynh Hoàng, biết Lưu Cảnh công tử hay nguyện ý .”

      Lưu Cảnh công tử nghe thấy lời của Lạc Khuynh Hoàng , khỏi nổi lên hứng thú, trong đôi mắt hoa đào lên tia hứng thú, độ cong nơi khóe môi càng cao, , ” Nguyện nghe tường tận biện pháp.”

      “Khuynh Hoàng bất tài, nghĩ muốn bái Lưu Cảnh công tử làm thầy.” Lạc Khuynh Hoàng nhìn Lưu Cảnh công tử, bình tĩnh mà kiên định .

      Lưu Cảnh công tử nghe thấy Lạc Khuynh Hoàng , mâu quang vừa chuyển, trong mắt lướt qua chút suy nghĩ sâu xa. Lạc Khuynh Hoàng muốn bái làm thầy? ! Đường đường tiểu thư phủ đại tướng quân , vì sao muốn học võ công? ! Nữ tử phải đều học tập cầm kỳ thư họa sao? !

      Lại nhìn Lạc Khuynh Hoàng, căn cốt ra tồi, nhưng mười ba tuổi mới bắt đầu học võ,tựa hồ là hơi muộn.

      “Hoàng nhi vì sao cho là ta đáp ứng ?” Lưu Cảnh công tử nhíu lông mày , nửa chiếc mặt nạ che lấp vẻ mặt của , nhìn ra ý nghĩ giờ phút này của .

      “Nếu Lưu Cảnh công tử đáp ứng dạy ta võ công, ngày sau nếu có việc gì cần, ta tự nhiên hết lòng hỗ trợ.” Lạc Khuynh Hoàng chắc chắc nhìn Lưu Cảnh công tử, vẻ mặt tự tin.

      Kỳ trong lòng nàng cũng nắm chắc. Lần trước nàng Phiêu Hương cư, kỳ sớm chú ý tới Lưu Cảnh công tử cùng nam tử áo xanh ở lầu hai kia. Y theo bộ dáng hai người , Lưu Cảnh công tử hẳn mới là chủ tử của người nọ mới đúng.

      Như thế xem ra, Lưu Cảnh công tử hẳn chính là chủ tử chân chính phía sau Phiêu Hương cư . người trong giang hồ, chỉ có thế lực thần bí như Lưu Tô các , còn mở tửu lâutại kinh thành . Mà Phiêu Hương cư lại giống với các tửu lâu bình thường, tiếp đãi phần lớn đều là quan to quý nhân, tửu lâu lại là nơi tin tức tương đối linh thông , như thế thoạt nhìn, thân phận của Lưu Cảnh công tử tất nhiên đơn giản.

      Theo như lần Lưu Cảnh công tử thả nàng rời rồi lại đến, xem ra phủ đại tướng quân hẳn là có tác dụng với Lưu Cảnh công tử . Thân phận của Lưu Cảnh công tử nàng đoán được, nhưng nhất định thoát được có can hệ đến triều đình. Như thế mà , thân thể của nàng đối với , tất nhiên là có chỗ dùng.

      “Hảo. Ta đáp ứng.” Lưu Cảnh công tử nhìn Lạc Khuynh Hoàng, khóe môi chậm rãi lên ý cười, mặt mày giống như trong nháy mắt trở nên ôn nhu, , “Bất quá, ta cần lợi dụng ngươi cái gì.”
      Chính văn 16. tình cảm mông lung

      Edit : Tiếu Tiếu

      Lạc Khuynh Hoàng đột nhiên nâng mắt, chống lại đôi con ngươi tựa tiếu phi tiếu * của Lưu Cảnh công tử . hiểu được ý tứ của nàng , nàng cam tâm bị lợi dụng vì muốn học võ của . chỉ việc lợi dụng nàng giúp , nhưng lại cự tuyệt .

      * cười như cười

      Vì sao? ! Chẳng lẽ muốn lợi dụng nàng? !

      Ngay cả phụ thân, muội muội, phu quân, vì lợi ích của mình, đều có thể lợi dụng nàng, đối với sinh tử của nàng quan tâm. Lưu Cảnh công tử cùng nàng bất quá chỉ là bèo nước gặp nhau, nhưng lại muốn lợi dụng nàng? Hơn nữa, là nàng cam tâm tình nguyện bị lợi dụng để đạt được mục đích của nàng, thế nhưng cự tuyệt lợi dụng nàng? !

      Nàng giờ cảm giác trong lòng mình là như thế nào. Lạc Khuynh Hoàng chỉ biết thời điểm Lưu Cảnh công tử ôn nhu ra, “Ta cần lợi dụng ngươi cái gì”, lòng của nàng rung động. Đó là loại cảm động cùng ấm áp sau khi trải qua việc bị lợi dụng , nghe thấy có người thế nhưng cự tuyệt việc nàng cam tâm tình nguyện bị lợi dụng .

      Lưu Cảnh công tử cũng nhìn Lạc Khuynh Hoàng. thể phủ nhận, xác thực cần lợi dụng thế lực phủ đại tướng quân, đây cũng là nguyên nhân lần trước thả Lạc Khuynh Hoàng rời . Nhưng thời điểm Lạc Khuynh Hoàng ra câu kia , nhìn thấy trong đôi mắt kia là lạnh lẽo, tuyệt vọng cùng tự giễu, hiểu sao liền cảm thấy đau lòng, cơ hồ thốt ra lời cần lợi dụng nàng.

      Hai người lặng im nhìn nhau. Ai cũng gì.

      Lạc Khuynh Hoàng lần nữa đánh giá Lưu Cảnh công tử. Nhưng nửa chiếc mặt nạ màu bạc che lấp hơn phân nửa dung mạo của , thậm chí ngay cả mâu trung đều thấy lắm. Chỉ có thể nhìn thấy khóe môi hơi hơi giơ lên của .

      Quanh thân tràn ngập hơi thở tà mị thể kiềm chế . Nhưng bên trong hơi thở tà mị thể kiềm chế kia, ràng lại cất dấu cái gì đó , giống như cảm giác đơn tuyệt vọng cùng xa cách.

      Lưu Cảnh công tử cũng lặng im nhìn kỹ nữ tử trước mắt . Mặt mày nhu hòa tinh xảo giống như bước ra từ trong tranh. Đôi con ngươi u hắc sáng lạn giống như vì sao, chiếc mũi khéo léo tinh xảo, phía dưới là hai cánh môi xinh đẹp , nữ tử nhìn có vẻ nhu nhược như vậy, lại chứa sức mạnh cường đại dẻo dai.

      Khiến cho cảm thấy nữ tử này giống như gốc hàn mai đầy phong sương nhưng vẫn sừng sững ngã , nở rộ ở trong băng thiên tuyết địa dị mà tuyệt. Cái loại tuyệt sầu bi này, lại khiến có cảm giác phải là giả vờ.

      “Bất quá, tập võ cũng phải là chuyện dễ dàng. Hoàng nhi nếu là muốn học, trước hết phải chịu được khổ mới được.” Trầm mặc hồi lâu, Lưu Cảnh công tử dẫn đầu đánh vỡ trầm mặc, nhíu mày nhìn về phía Lạc Khuynh Hoàng.

      Khóe môi Lạc Khuynh Hoàng lộ ra chút ý cười, kiên định , “Khuynh Hoàng sợ chịu khổ, Lưu Cảnh công tử đây là đáp ứng rồi?”

      Từng trải qua cảm giác muội muội cùng phu quân phản bội, phụ thân vứt bỏ, cảm giác đau đớn khi đại ca chết cùng khi chính mình chết, nàng còn sợ khổ cái gì a ? !

      “Về sau mỗi ngày giờ hợi. Ta tới nơi này dạy ngươi.” Lưu Cảnh công tử nghe Lạc Khuynh Hoàng như thế, liền cười . hỏi vì sao nàng phải học võ, cũng hỏi bi thương cùng thê tuyệt của nàng từ đâu mà có. Mỗi người đều có bí mật muốn người khác biết , phải sao?

      “Khuynh Hoàng xin đợi sư phụ.” Lạc Khuynh Hoàng nghe Lưu Cảnh công tử , trong lòng thở dài nhõm hơi, thời điểm nàng bị Quân Kiền Linh bóp yết hầu bắt uống thuốc phá thai, nàng liền thề, nếu có thể trọng sinh làm người, nàng nhất định phải tập võ, như vậy mới còn tình huống có chút năng lực phản kháng.

      Lưu Cảnh công tử nghe Lạc Khuynh Hoàng như thế, khóe môi giơ lên ý cười, nhíu mày nhìn về phía Lạc Khuynh Hoàng, , “ cần gọi ta sư phụ. Ta thích.”

      Lạc Khuynh Hoàng thấy Lưu Cảnh công tử cầu giống như trẻ con , khỏi kinh ngạc nâng mắt, hỏi, “Vậy ngươi hy vọng ta gọi ngươi như thế nào?”

      “Vũ.” Lưu Cảnh công tử gợi lên ý cười, trong đôi mắt đào hoa hẹp dài hàm chứa vài điểm trêu tức, lại đến gần Lạc Khuynh Hoàng vài bước, trong lúc đó khoảng cách giữa hai người có chút ái muội, Lưu Cảnh công tử khẽ cười , “Vậy gọi ta Vũ .”

      “Vũ.” ? Lạc Khuynh Hoàng mặt đổi sắc gọi cái tên đơn độc lại tràn ngập ái muội này. Chưa từng có người biết Lưu Cảnh công tử gọi là gì, thế nhân đều chỉ gọi là Lưu Cảnh công tử. Vũ, là tục danh của Lưu Cảnh công tử sao?

      Nhìn thấy bộ dáng mặt đổi sắc của Lạc Khuynh Hoàng , Lưu Cảnh công tử khẽ buông tay, tựa hồ rất là bất đắc dĩ. Trong lòng hiểu sao lại cảm thấy có chút thất vọng, ngay cả chính cũng hiểu được thất vọng này từ đâu mà đến.

      Thân là Lưu Cảnh công tử , lạnh lùng tà mị . cho bất luận kẻ nào biết tên của , mặc dù thời điểm lấy cái thân phận kia sống , cũng chưa từng để cho người khác gọi như vậy. Tại sao lại thốt ra để cho Lạc Khuynh Hoàng gọi như vậy đâu?

      Là do cảm thấy thú vị ? ! Hay là do thương tiếc hiểu từ đâu mà đến kia, hiểu thất vọng kia từ đâu mà đến. Vì sao, phản ứng , biểu tình của nữ tử này , thế nhưng có thể ảnh hưởng đến nỗi lòng của ?

      Chỉ cảm thấy trong lòng có chút phiền muộn. Lưu Cảnh công tử mở ra chiết phiến , ra vẻ tiêu sái quạt.

      Lạc Khuynh Hoàng Lưu Cảnh công tử vì sao đột nhiên bày ra bộ dáng thực phiền muộn , khỏi mở miệng hỏi , “Ngươi làm sao vậy? Giống như đột nhiên thực phiền muộn?”

      Lưu Cảnh công tử huy cây quạt bị tay kiềm hãm. Nàng nhìn ra thực phiền muộn? ! cảm xúc của luôn luôn nội liễm, chưa bao giờ để cho người khác nhìn ra nửa phần nỗi lòng, ở nàng trước mặt, thế nhưng tự giác dỡ xuống ngụy trang? !

      Đáng sợ! đây là làm sao vậy?

      có việc gì. Ta trước. Ngày mai giờ hợi, tại đây chờ ta.” Lưu Cảnh công tử cơ hồ giống như chạy trốn, vận dụng khinh công ly khai san của Lạc Khuynh Hoàng .

      Lạc Khuynh Hoàng hiểu nhìn Lưu Cảnh công tử rời , cũng quản rốt cuộc là chuyện gì xảy ra. Nàng chỉ biết là tại nàng thành công bái Lưu Cảnh công tử làm sưu phụ, như vậy vấn đề võ công còn phải lo lắng . Nàng cầu có thể đối phó thiên quân vạn mã, chỉ cầu ở trước mặt địch nhân đến mức có năng lực tự bảo vệ mình.

      Đương nhiên, trừ bỏ võ công còn xa mới đủ. Mưu lược, y lý. Mọi cái nàng cũng phải tinh thông. Hai kiếp làm người, ai so với nàng càng thêm ràng, cầm kỳ thư họa, thi từ ca múa, những cái kia đều là vô dụng . Bất quá chỉ dùng để lấy lòng nam nhân mà thôi.

      Mà nam nhân, hoàn toàn là thể tin tưởng . Nữ nhân nếu là tự cường, nghĩ dựa vào nam nhân, như vậy liền nhất định nàng ta đáng buồn . Nàng muốn đáng buồn lần , lúc này đây, nàng cần dựa vào bất luận kẻ nào, nàng muốn dựa vào lực lượng của chính mình, hảo hảo còn sống!
      B
      AikoNguyen, tart_trung, thuyt2 others thích bài này.

    5. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      Chính văn 17. Thứ muội hãm hại

      Edit : Lạc Tuyết

      Nguồn: phongtuyetlau.wordpress.com

      Sáng sớm ánh nắng xuyên qua cửa sổ chiếu vào phòng, ánh nắng nhu hòa rơi người Lạc Khuynh Hoàng đem cả người nàng bao vây trong đó.

      Nhưng là mặc dù ánh mặt trời nhu hòa sáng bóng cũng thể nào che dấu được khí chất lạnh thấu xương tỏa ra người Lạc Khuynh Hoàng. Khóe môi của nàng tự tiếu phi tiếu cong lên,ngón tay dài trắng nõn đưa chén trà bàn lên thưởng thức,bên trong con ngươi đen như mực lóe ra tia bí hiểm.


      “Tiểu thư, Tử Nguyệt gặp tam tiểu thư.” Hương Lăng từ ngoài vào phòng trở về nhìn Lạc Khuynh Hoàng ngồi trước bàn vội vàng bẩm báo,mâu trung còn mang theo vài phần nghi ngờ cùng thể tin.

      Lạc Khuynh Hoàng nghe Hương Lăng bẩm báo, khóe môi cong lên chút ý cười. Tử nguyệt là người của Lạc Khuynh Thành, nàng sớm biết. Sở dĩ phái Hương Lăng theo dõi hành tung của Tử Nguyệt là vì muốn Hương Lăng tận mắt thấy để biết Tử Nguyệt hai mặt thôi.

      “Tiểu thư, người tức giận sao? ! Người đối với tam tiểu thư cùng Tử Nguyệt tốt như vậy, thế nhưng các nàng lại thầm cấu kết để hại người!” Hương Lăng nhìn Lạc Khuynh Hoàng vẻ mặt bình tĩnh, hé ra khuôn mặt nhắn đỏ bừng vì tức giận .

      Khóe môi Lạc Khuynh Hoàng chậm rãi đọng lại ý cười, bên trong con ngươi đen như mực lóe lên tia hàn quang trong chốc lát liền biến mất, nàng chút để ý cầm lấy chén trà, nhàng xuyết ngụm, giống như có việc, thản nhiên hỏi: “Ngươi nghe được các nàng cái gì?”

      Nàng sớm biết bộ mặt của hai người Lạc Khuynh Thành cùng Tử Nguyệt nên vì hành vi của các nàng mà tức giận. Bởi vì mặc kệ các nàng làm cái gì nàng đều hoàn lại người các nàng. Thế nhưng các nàng lại làm Hương Lăng tức giận như thế chắc lại có mưu gì hãm hại nàng đây.

      Nghe được lời của Lạc Khuynh Hoàng,Hương Lăng mới phản ứng bình thường lại, lo lắng , “Tử Nguyệt cho tam tiểu thư là tiểu thư cũng có đem cây trâm của phu nhân cầm. Tam tiểu thư thế nhưng lại muốn đem việc này cho nhị phu nhân! Nhị phu nhân nay quỳ ở từ đường, vì việc này mà nhị phu nhân hận tiểu thư thấu sương, nếu là biết tiểu thư có đem cây trâm của phu nhân cầm, nhất định bỏ qua cho tiểu thư !”

      Lạc Khuynh Hoàng bên uống trà, bên nghe Hương Lăng . Hơi từ trong chén trà bốc lên khiến khuôn mặt của nàng có vài phần mơ hồ, con ngươi đen như mực lên vài tia sát ý, nhìn nỗi lòng của nàng giờ phút này.Nàng chậm rãi đem chén trà buông xuống, khuôn mặt lên chút lãnh ý tươi cười : “Nàng phái ai báo cho nhị di nương biết việc này?”

      Lạc Khuynh Thành ngoài mặt là cùng chiến tuyến với nàng tự nhiên tự mình nó. Tử Nguyệt là nội ứng ở bên người Lạc Khuynh Thành có tác dụng rất lớn Lạc Khuynh Thành tự nhiên cũng để Tử Nguyệt báo làm bại lộ. Như vậy, phải làm chính hai nha hoàn bên người nàng là Thải Hà cùng Hồng Hạnh. Nếu là xảy ra tình, Lạc Khuynh Thành cũng có thể là nha hoàn bên người bị nhị di nương thu mua, nếu là có gặp chuyện may có thể làm cho nhị di nương tín nhiệm nha hoàn bên người nàng để biết được hành động của nhị di nương.

      “Hồi tiểu thư. Phái là Thải Hà.” Hương Lăng đáp. Nàng nguyên bản thực lo lắng, nhưng là nhìn đến bộ dáng trấn định tự nhiên của Lạc Khuynh Hoàng hiểu sao khiến nàng cảm thấy yên ổn. Tiểu thư từng qua, từ nay về sau, để cho người khác có cơ hội khi dễ nàng! Nàng tin tưởng tiểu thư.

      Lạc Khuynh Hoàng nhìn bộ dáng chậm rãi trấn định của Hương Lăng liền lộ ra chút tươi cười vừa lòng , thản nhiên phân phó , “Ngươi mang năm mươi lượng bạc đến hiệu cầm đồ, cho chưởng quầy nếu là có người hỏi, liền ta mấy ngày trước đến đây cầm cây trâm, hôm qua lại dùng ba trăm năm mươi hai lượng chuộc đồ .”

      “Dạ!” Hương Lăng nghe thấy Lạc Khuynh Hoàng phân phó, lo lắng mặt liền biến mất, phương pháp đơn giản như vâỵ mà nàng lại nghĩ ra.

      Lạc Khuynh Hoàng nhìn Hương Lăng chạy như bay ra ngoài, khóe môi thản nhiên lộ ra ý cười. Bên trong con ngươi đen như mực được che dấu cảm xúc sâu lường được. Lạc Khuynh Thành, muốn hại nàng? ! Lại nghĩ rằng nàng vẫn còn xuẩn ngốc như trước kia sao? !

      Lạc Khuynh Thành ta nên làm thế nào để chặt đứt cánh tay phải của ngươi đây?!

      Thản nhiên tự đắc ở trong phòng nhìn binh thư, Lạc Khuynh Hoàng thần sắc điềm đạm, khóe môi còn ôm lấy ý cười, cả người có vẻ ôn hòa, nhưng là trong ôn hòa lại hàm chứa lợi hại cùng lạnh như băng.

      ” Lạch cạch” cửa phòng bị người dùng lực đẩy ra, Lạc Khuynh Hoàng chút hoang mang nâng lên đôi mắt, khóe môi cong lên ra ý cười châm chọc nhưng cũng rất nhanh liền thu lại nhanh, làm bộ như chuyện gì, lên tiếng hỏi: “Phụ thân có chuyện gì vâỵ? Người như thế nào lại tức giận như vậy ?”

      Lạc Nguyên nhìn Lạc Khuynh Hoàng liếc mắt cái, mặc lên tiếng, theo phía sau Lạc Nguyên là Vương U Nhược thoạt nhìn tiều tụy ít. Hốc mắt có chút lõm xuống, đôi con ngươi lên vẻ trầm giờ phút này nó như đôi mắt của loài rắn độc, giờ phút này lại như độc xà nhìn Lạc Khuynh Hoàng.

      Khóe môi Lạc Khuynh Hoàng lên ý cười, bên trong con ngươi tối tăm lên tia châm chọc. Bất quá mới ở từ đường đóng cửa ngày liền thành bộ dáng này sao? ! Nhị di nương của nàng mấy năm nay, đúng là sống an nhàn sung sướng quá rồi. Bất quá, đây mới chỉ là bắt đầu, nếu là mới như vậy khiến cho Vương U Nhược chịu nổi , kia sau này phải làm sao bây giờ? !

      “Lão gia, người xem, cây trâm là ở chỗ này!” con ngươi Vương U Nhược đột nhiên sáng ngời giống như là thấy được bảo bối, la lớn, cũng bất chấp hình tượng dịu dàng mà mình luôn duy trì, bước vọt tới hộp đựng trang sức trước mặt Lạc Khuynh Hoàng cầm lấy di vật của mẫu thân Lạc Khuynh Hoàng như sợ cây trâm có chân chạy mất.

      Thời điểm Lạc Nguyên nhìn thấy cây trâm thời điểm sắc mặt cũng trở nên tốt lắm, đem ánh mắt hướng về phía Lạc Khuynh Hoàng, bên trong hàm chứa bất đắc dĩ cùng thất vọng.

      Lạc Khuynh Hoàng nhìn Lạc Nguyên cố ý giả vờ bất đắc dĩ cùng thất vọng, trong lòng lướt qua tia cười lạnh. Này ra diễn chỉ sợ Lạc Nguyên sớm đoán trước bên trong có gì , cần gì phải giả bộ bộ bất đắc dĩ cùng thất vọng như vậy? ! Hừ! Cảm thấy thất vọng sao? ! Kia nàng khiến cho chân chính thất vọng chút .

      Cắn cắn môi, làm ra bộ ủy khuất, Lạc Khuynh Hoàng nhìn về phía Lạc Nguyên, , “Phụ thân đây là có ý tứ gì? !”

      “Ta là có ý tứ gì? ! Khuynh Hoàng, ngươi là làm cho ta rất thất vọng! Thế nhưng cố ý lừa gạt ta, ngươi giải thích cho ta cây trâm này là sao? !” Lạc Nguyên nghe được lời Lạc Khuynh Hoàng , mâu trung lên tia chán ghét, nhưng là bị che dấu rất tốt giả bộ từ ái cùng chỉ tiếc rèn sắt thành thép hỏi.
      AikoNguyen, tart_trung, thuyt3 others thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :