1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Đích Nữ Có Thai: Phụ Thân Phúc Hắc Thiên Tài Bảo Bảo - Tố Tố Tuyết (119) (DROP)

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Chương 107: Ngẫu nhiên gặp nhau ở hoa viên.

      Editor: tieudangnhi




      Thượng Quan Khinh Vãn dẫn Nam Cung Nguyên Thác về sau hoa viên, nơi đó tương đối thanh tịnh, hai người vừa vừa , mới biết được mua xong cửa tiệm để mở y quán, kế tiếp chỉ còn chờ Thượng Quan Khinh Vãn tự mình an bày.

      “Tam hoàng tử lần này giúp ta cái đại ân, ngày sau nếu ngươi có mắc phải kỳ nan tạp chứng gì, chỉ cần đến y quán tìm ta, bổn tiểu thư tuyệt đối thu bạc ngươi dù chỉ đồng.” Tâm tình của Thượng Quan Khinh Vãn bỗng chốc khá hơn nhiều, đúng lúc ánh mắt lơ đãng liếc qua, liền nhìn thấy Thượng Quan Nghê Diệu chậm rãi bước ở nơi khác của hoa viên.

      Ngay khi ánh mắt nàng nhìn qua, Thượng Quan Nghê Diệu như cũng cảm giác được gì đó, liếc nhìn về hướng của bọn họ, khi đối mặt với ánh mắt của Thượng Quan Khinh Vãn, mắt thuỷ nao nao, lại chú ý đến nam nhân đứng bên cạnh, ánh mắt ngay sau đó liền tối sầm lại.

      Bởi vì trước đó lâu vừa mới cùng Thượng Quan Khinh Vãn phát sinh qua chuyện thoải mái, cho nên Thượng Quan Nghê Diệu cảm thấy nếu mình qua, mặt tự nhiên được, tuy rằng thấy người trong lòng gần trong gan tấc, trong lòng cực kỳ rối rắm, vẫn là nên dè dặt chút.

      Khoé môi của Thượng Quan Khinh Vãn gợi lên nụ cười xấu xa khó mà phát được, nghĩ tới cơ hội báo thù của nàng lại đến nhanh như vậy, sườn mắt nhìn theo phía Nam Cung Nguyên Thác, khẽ cười :”, giới thiệu người cho tam hoàng tử quen biết.”

      Mắt ưng của Nam Cung Nguyên Thác tối sầm lại, lướt qua vẻ nghi hoặc, theo ánh mắt của nàng nhìn lại, vừa thấy Thượng Quan Nghê Diệu từ xa xa nhìn về hướng bọn họ, mi tâm hơi nhíu, :”Nữ nhân kia? Nàng là ai?”

      Mặc dù có duyên gặp mặt mấy lần, nhưng mà Nam CUng Nguyên Thác căn bản có chú ý tới Thượng Quan Nghê Diệu, giờ phút này nếu phải do Thượng Quan Khinh Vãn tận lực nhắc tới, vẫn như cũ chú ý đến người này, từ đáy mắt chút hứng thú cũng có, ngờ Thượng Quan Khinh Vãn lại thầm kéo tay áo của , về phươn hướng của Thượng Quan Nghê Diệu.

      Hình như cũng ngờ Thượng Quan Khinh Vãn cùng Tam hoàng tử về phía mình, thần sắc trong đáy mắt của Thượng Quan Nghê Diệu biến hoá phức tạp, đầu tiên là cả kinh, tiếp đến là khẩn trương, cuối cùng là gò má phiến hồng, mang theo vài phần ngượng ngùn nhìn Nam Cung Nguyên Thác.

      Tuy rằng giật mình, Thượng Quan Nghê Diệu lại có loại cảm giác thoả mãn trước nay chưa từng có, Thượng Quan Khinh Vãn mang theo người trong lòng nàng đến trước mặt giới thiệu cho nàng, thể nghi ngờ làm tâm lý của nàng phân tán người Nam Cung Nguyên Thác.

      “Thần nữ thỉnh an tam hoàng tử, tam hoàng tử vạn phúc!” Thượng Quan Nghê Diệu vất vả lắm mới có cơ hội được cùng Nam Cung Nguyên Thác tiếp xúc chuyện gần như vậy, tất nhiên buông tha, tiếng mềm nhuyễn cơ hồ có thể vắt ra nước, dáng vẻ cũng biến đổi thành kiểu gặp người ngoài thẹn thùng.

      ra là nhị tiểu thư, quả tiểu mĩ nhân, ngờ thừa tướng phủ lại có phúc khí như vậy, nữ nhi sinh ra đều xinh đẹp như vậy.” Nam Cung Nguyên Thác nhìn chằm chằm Thương Quan Nghê Diệu, tinh tế đánh giá phen, khoé môi gợi lên, tâm tình thoạt nhìn tệ.

      Nghe thấy Nam Cung Nguyên Thác khen mình xinh đẹp, tiểu tâm can của Thượng Quan Nghê Diêu nhất thời kiêu hãn đứng lên, căn bản chú ý tới, lời của bất quá chỉ là thuân miệng ứng phó mà thôi, chính căn bản cũng có để ở trong lòng.

      Thượng Quan Khinh Vãn đứng bên cũng đè nén được nội tâm mừng rỡ như điên, mắt thấy con cá sắp cắn câu, ngờ hôm nay Nam Cung Nguyên Thác lại đến phủ tìm nàng, vừa lúc thuận tiện giúp nàng đai ân, bằng bản thân nàng muốn lấy được tín nhiệm của Thượng Quan Nghê Diệu, chỉ sợ cũng còn cần phải hao tốn ít thời gian cùng tâm tư.

      Chương 108: Giúp chuyển lời nhắn đến.

      Editor: tieudangnhi



      “ Bổn vương còn có việc cần làm, xin trước bước, Thượng Quan đại tiểu thư đưa bổn vương tới cửa, ta còn có chút chuyện muốn cùng ngươi.” Nam Cung Nguyên THaqc hằng giọng cái, liếc qua Thượng Quan Khinh Vãn, dẫn đầu cất bước ở phía trước.

      Nhìn bóng dáng sải bước rời , mắt hạnh của Thượng Quan Nghê Diệu lên vẻ thất vọng, mời vừa rồi ngay cả ngắm hoa tâm tình cũng có, chỉ nghe lúc Thượng Quan Khinh Vãn khi bước qua ngang nàng, giả bộ như biết gì cúi đầu thầm câu :”Tam hoàng tử phải là thích nhị muội chứ? Nhìn khi rời còn đỏ mặt như vậy, hình như là xấu hổ...”

      Nghe vậy, ánh mắt của Thượng Quan Nghê Diệu nhất thời sáng ngời, bất quá còn chưa kịp chuyện, Thượng Quan Khinh Vãn tháp tùng theo bóng dáng nghênh ngang của , làm cho tâm nàng cũng theo đó mà mơ hồ bất định, có cách nào bình tĩnh như trước.

      --- -------dãy phân tuyến hoa lệ---- ---

      Thượng Quan khinh Vãn qua hồi lâu mới vòng vèo từ cửa phủ trở về, xa xa liề nhìn thấy Thượng Quan Nghê Diệu đứng đó đợi sẵn, môi mỏng khẽ nhếch, giấu nụ cười đắc ý yếu ớt, quả nhiên nằm ngoài dự liệu cuả nàng, vị nhị muội thanh cao ngạo khí kia của nàng mắc câu.

      “Đại tỷ---“ Thượng Quan Nghê Diệu đột nhiên tươi cười chủ động chào hỏi nàng, cùng dáng vẻ khi tranh chấp trước kia ở Lê Hoa uyển quả thực giống như hai người khác vậy.

      “Nhị muội có việc gì tìm ta?” Thượng Quan Khinh Vãn nao nao, dáng vẻ giống như có chút ngoài ý muốn.

      “Ách... Kỳ thực... Cũng có gì, chỉ là ngày đó ở Lê Hoa uyển, đều là do muội muội quá vô lễ, xin đại tỷ đừng để ở trong lòng.” Thưỡng Quan Nghê Diệu ấp a ấp úng , điệu bộ có chút mất tự nhiên.

      ra muội muội nhắc tới chuyện kia, kỳ thực ta sớm quên rối, ngờ trong lòng muội muội vẫn luôn lo âu chuyện này...” Thượng Quan Khinh Vãn mỉm cười, giống như chỉ là vừa nhắc tới chuyện hết sức bình thường.

      “Diệu nhi biết đại tỷ là người đại nhân đại lượng, đem chuyện này để ở trong lòng.” Thượng Quan Khinh Vãn thân mật cười , con ngươi đảo quanh, lời liền chuyển :”Vừa rồi là đại tỷ đưa tam hoàng tử ra ngoài sao? Vì sao lại lâu như vậy...”

      “Ách... Cái này nếu muội muội nhắc, ta thiếu chút nữa quên mất đại của ta hoàng tử.” Thượng Quan Khinh Vãn gõ đầu cái, biểu tình như chợt nhớ việc gì đoq, tiếp theo lại là thần sắc mơ hồ, điệu bộ như muốn lại thôi, ấp a ấp úng :”Kỳ thực tam hoàng tử vừa rồi nhờ ta làm giúp chuyện, nhưng ta lại biết là nên làm hay ...”

      Nghe vậy, mắt thủy của Thượng Quan Nghê Diệu lên vẻ phức tạp, theo biểu tính mặt của Thượng Quan Khinh Vãn khó để nhìn ra, đây tuyệt đối là đại , nàng đương nhiên cũng muốn biết.

      “Nếu như đại tỷ nguyện ý ra, có lẽ Diệu nhi quyết định giúp tỷ.” Mắt hạnh của Thượng Quan Nghê Diệu lộ ra giảo hoạt, giả bộ như chút để ý nhàn nhạt thăm dò .

      “Nhưng mà... Chuyện này... Ta nên lời, nếu như để cho tam hoàng tử biết ta giúp tam hoàng tử chuyển lời nhăqn cho muội muội...” Mặt Thượng Quan Khinh Vãn lộ vẻ khó xử, thốt ra, nhưng sau khi vừa xong lời liền vội vàng che miệng, giả bộ dáng vẻ lỡ lời.

      “Tam hoàng tử bảo tỷ tỷ chuyển lời cho ta à? Việc này là ? Tam hoàng tử ... gì vậy?” Thượng Quan Nghê Diệu nhất thời giữ được bình tĩnh, giọng khẽ run lộ ra kích động, thuận theo lẽ thường.

    2. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Chương 109: là tới xem náo nhiệt.

      Editor: tieudangnhi




      Thượng Quan Khinh Vãn lắc đầu, giả bộ khó xử, bộ dạng muốn lại thôi :”Tam hoàng tử … Lần đầu tiên nhìn thấy nhị muội liền thích ngươi ngay, hi vọng có thể có cơ hội cùng nhị muội lén hẹn riêng lần. còn còn … Thởi tiết hôm nay tốt như vậy, ánh trăng ban đêm nhất định rất đẹp, muốn hẹn nhị muội vào giờ tý đêm nay ở sau hoa viên, trước hoa dưới trăng…”

      tới đây, đôi mi thanh tú của Thượng Quan Khinh Vãn đột nhiên nhăn lại, liên tục xua tay :”Coi như quên , ta vẫn thể giúp tam hoàng tử chuyển lời nhắn này được, muội muội cứ xem như có nghe thấy những lời bừa bãi của ta nha.”

      Dứt lời, Thượng Quan Khinh Vãn giống như đứa mắc lỗi liền muốn chạy trốn, nhanh như chớp liền đem Thượng Quan Nghê Diệu bỏ ra khá xa.

      Thượng Quan Nghê Diệu đứng tại chỗ, khoé môi si si ngốc ngốc cười, hoàn toàn đắm chìm trong tin tức mới vừa rồi của Thượng Quan Khinh Vãn mang đến, ngờ tam hoàn tử lại đối với nàng nhất kiến chung tình, nếu phải do Thượng Quan Khinh Vãn hớ lời, nàng vẫn còn ngu ngốc chưa nhận ra nha!

      Ngày tốt cảnh đẹp, trước hoa dưới trăng, là chuyện lãng mạn cỡ nào! Thượng Quan Nghê Diệu đương nhiên bỏ lỡ cơ hội này, hứng phấn đến nổi hận thể lập tức đem tin tức tốt lành này cho mẫu thân biết, nhưng nghĩ nghĩ lại, vẫn là tốt nhất nên , chờ sau khi nàng cùng tam hoàng tử đính ước, nhất định làm cho Liễu thị kinh hỉ lớn, nàng muốn để cho mẫu thân biết, cần người ngoài trợ giúp, nàng cũng có đủ lực hấp dẫn, khiến cho Nam Cung Nguyên Thác đối với nàng vừa gặp thương thôi.

      --- ------ --------Dãy phân tuyến hoa lệ---- ------ -----

      Giờ tý, Thượng Quan Khinh Vãn trốn ở nơi bí mật gần đó, mắt thấy người mặc y phục màu trắng từ trong Phù Dung bước ra, nhị tiểu thư Thượng Quan Nghê Diệu ăn mặc hết sức lộng lẫy, vạt váy xoã, tay áo vãn cùng sắc lụa mỏng, thắc lưng bằng dây thụ kết lại, tóc đen cài toàn châu bi vàng bát bảo, xinh đẹp diệu dàng trong nháy mắt biến thành quyến rũ thuần thục.

      “Chính là nàng ấy, thấy ràng chưa?” Mắt thuỷ trong suốt của Thượng Quan Khinh Vãn loé ra ý cười xấu xa cùng giảo hoạt, sườn mắt liếc sang nam tử bên cạnh, Cao Hùn thân y phục được thêu hoa văn mạn đà la đỏ rực, cả người lộ ra hơi thở mê người giống như nghiệt, chỉ thấy ánh mắt của dừng ở người Thượng Quan Nghê Diệu đàng từ Phù Dung uyển chuồn êm ra ngoài, khoé môi khỏi gợi lên nụ cười xấu xa-----

      ra là tiểu mĩ nhân, nếu thực là như thế này, chẳng bằng kịch già tình tốt rồi, tại hạ nguyện ý thu đồng xu nào.”

      Thượng Quan Khinh Vãn lạnh lùng lườn cái, tức giận gắt giọng :”Ngươi dám?! Bổn tiểu thư chỉ là muốn cho nàng ta chút giáo huấn, cho phép ngươi thực chiếm tiện nghi của nàng ta, ngươi nếu dám chiếm dù chỉ là nửa phần tiện nghi của nàng ấy, bổn tiểu thư khiến cho chủ tử của ngươi thiến ngươi, sau này có cơ hội làm công, chỉ có thể làm thiếp.”

      “Nữ nhân nhà ngươi lợi hại…” Tươi cười khoé môi của Cao Hùng vẫn chưa rút , chỉ là tiếp tục đem ánh mắt nhìn về phương hướng khác, sắc mặt lập tức biến đổi thành vẻ cun kính nghiêm nghị :”Gia, tiểu nhân phải làm chính , nơi này… Liền giao cho gia cùng Thượng Quan đại tiểu thư.”

      Thượng Quan Khinh Vãn nghe thấy vậy liền ngoái đầu nhìn lại, đúng lúc đối mặt với đôi mắt sắc bén như chim ưng kia của Bạch Hoa Trần, nam tử theo màn đêm bước từng bước đến, ngũ quan cực kỳ tuấn lộ dần, mày kiếm tuấn lộ ra uy nghiêm, thân hình cao lớn tiến từng bước lên phía trước đều mang theo lực áp bức cùng uy hiếp, khí thế bá đạo tràn ngập bốn hướng.

      “Bạch công tử sao ngươi lại tới đây?” Mắt của Thượng Quan Khinh Vãn ánh lên vẻ ngoài ý muốn, nam nhân này đúng là cầm tinh con mèo mà, đứng nghe thấy tiếng động, liền chạy tới phía sau nàng.

      “Đương nhiên là tới xem náo nhiệt…” Khoé môi của Bạch Hoa Trần khẽ nhếch, khoé môi kia là nụ cười ma mị bất định, giống như ngọn lửa diệm sáng quắc, chói mắt đến cực điểm, làm cho thoạt nhìn tuấn tà giống như thiên thần, mị hoặc tựa như nghiệt!

    3. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963

    4. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Chương 111: Ngươi tình ta nguyện, tình theo ý nồng.

      Editor: tieudangnhi




      lời này của nha hoàn, giống như trời thình lình nổi sấm chớp, nhất thời làm cho khuôn mặt nghiêm nghị lạnh lùn của Thượng Quan Gìa nhuộm đầy trận mai, nhưng cũng đúng vào lúc này, đột nhiên truyền đến tiếng va chạm của tảng đá ở chỗ tối trong hoa viên truyền đến, tuy rằng tiếng độn rất , lại khiến cho Thượng Quan Gìa cùng nhóm thị vệ đều chú ý đến.

      “Thừa tướng, thuộc hạ nghe thấy bên kia giống như có động tĩnh…” Đôi mắt như ưng của Long Cửu cảnh giác liếc nhìn về hướng cách đó xa, đồng thời cũng hỏi thị vệ bên cạnh :”Bên kia kiểm tra chưa?”

      “Bên kia… , có…” Thị vệ nao nao, bởi vì vừa rồi bóng đen từ chỗ này biến mất, cho nên bọn họ mực cường điệu muốn tìm tòi duy nhất chỗ này.

      , qua xem.” Lon Cửu dẫn đầu cả đám thị vệ, trong nhóm thị vệ ở Thừa tướng phủ, võ công của xem như thuộc loại thượng thừa, cho nên mực trái phải đều theo Thượng Quan Gìa, phụ trách bảo hộ cho tướng quân.

      “Lão gia, rốt cuộc xảy ra chuyện gì? Nghe thấy bền ngoài ầm ĩ rầm rầm, thiếp thân cũng bừng tỉnh…” Tiếng của nhị phu nhân Xuân Hồng truyền đến, phụ nhân lại quay đầu nhìn xem, tứ phu nhân hơn nửa đêm cũng trang điểm xinh đẹp theo ra đây, tam phu nhân hình như còn tới trước hơn nàng, nhưng mà sắc mặt lại lộ ra vẻ sốt ruột, biết rốt cuộc xảy ra chuyện gì?

      “Trong phủ có thích khác, Diệu nhi thấy nữa! Tất cả đều đứng ngốc ở chỗ này làm cái gì, còn mau giúp lão phu vào trong phủ tìm tòi từ xuống dưới xem, trừ bỏ hậu hoa viên, còn lại những chỗ khác đều phải lục soát, bao gồm cả sài phòng*(phòng cũi)…” Thượng Quan Gìa cau mày, tiếng khàn khàn cứng rắn lộ ra lệ khí nồng đậm, nếu như hái hoa tặc lẻn vào trong Thừa tướng phủ, vậy Thượng Quan Nghê Diệu chẳng phải là gặp nguy hiểm sao.

      Ngắn ngủi mấy tháng trước kia, đích nữ của Thừa tướng phủ - Thượng Quan Khinh Vãn, bị phát thân thể trần truồng nằm trong sài phòng, ký ức này hãy còn mới mẻ, nếu mà tai nạn như vậy tiếp tục tái diễn trong Thừa tướng phủ này nữa, chẳng phải là có người cố ý muốn hãm hại Thừa tướng phủ sao, hoàn toàn để vị Thừa tướng đại nhân là vào trong mắt mà.

      “Người đâu? Lão… Lão gia, nhị tiểu thư ở trong này!” Long Cửu là người đầu tiên phát đôi nam nữ ôm nhau ở bên tron ám giác*(ko biết là chỗ gì a), ánh mắt khỏi tối sầm lại, kích động xoay tầm mắt , thần sắc có vẻ có chút lúng túng.

      Nghe tiếng, Thượng Quan Gìa nhanh về phía trước, Liễu thị cũng chờ được theo sau đó, nhưng mà màn trước mắt lại làm cho tất cả mọi người sợ đến nây người, chỉ thấy nhị tiểu thư Thượng Quan Nghê Diệu ngã vào trong lòng của nam nhân xa lạ, gò má đỏ ửng, hai ngưởi thân thiết kề sát vào nhau, coi air a gì, tay lớn của nam nhân an phận ở người nàng sờ loạn, nàng lại chút phản kháng gì, ngươi tình ta nguyện, tình theo ý nồng.

      “Làm càn! Còn… Còn mau đem bọn họ kéo ra cho lão phu!” Thượng Quan Gìa rống to tiếng, tiếng cứng rắn lộ ra khẽ run, bàn tay to ôm lấy ngực, sợ tới mức ngã xuống khiến cho nhị phu nhân cùng tứ phu nhân nhanh chóng tiến lên phen nâng dậy.

      Bị người kéo ra, Thượng Quan Nghê Diệu đột nhiên thét lớn tiếng, cả người giống như lập tức tỉnh táo lại, thấy trước mặt đột nhiên xuất nhiều người như vậy, bắt đầu hoảng loạn trừng lớn mắt, ánh mắt liếc nhìn nam tử thân cẩm bào thêu hoa mạn đà la đỏ đậm như nhiệt trước mắt, nàng nhớ chính mình vừa rồi tới hậu hoa viên tìm tam hoàng tử, bởi vì bóng đêm quá tối, nghị tới lại nhận sai người, sau đó…

      Nên Thượng Quan Nghê Diệu cái gì cũng nhớ , ký ức ban nãy trong đầu đều trống rỗng, nàng hoàn toàn biết kế tiếp rốt cuộc xảy ra chuyện gì? Sau khi khôi phục lại ý thức, trước mắt đột nhiên xuất nhiều gương mặt như vậy, liếc mắt cái liền nhìn thấy phụ thân Thượng Quan Gìa mặt đầy hắc tuyến, làm cho nàng cả người nhất thời đều ngây ngẩn.


      Chương 112: Bị tình làm cho hôn mê đầu.

      Editor: tieudangnhi



      Giờ phút này, đôi mắt lãnh liệt của Thượng Quan Gìa giống như phảng phất qua hai đạo dao sắc, nếu như ánh mắt có thể giết người, Cao Hùng biết chết bao nhiên lần :”Long Cửu, bắt trói lại cho lão phu.” Tiếng cứng rắn vang lên, Long Cửu nghe theo chỉ thị xông lên, ngờ với thân thủ của , căn bản ngay cả chạm cũng thể chạm đến thân thể của Cao Hùng, thân hình cao gầy của nam tử chỉ là thoáng cái, liền tránh thoát đột kích của .

      “Thừa tướng đại nhân dựa vào cái gì sai người bắt ta?” Cao Hùng nhún nhún vai, dáng vẻ của , rất xứng với bộ cẩm bào mạn đà la đỏ như lửa kia, vừa nhìn khiến cho người cảm thấy phải là loại người tốt gì.

      ra là có chút công phu… Hừ! Lão phu bình sinh hận nhất chính là dâm tặc, hôm nay cái gì cũng phải đem ngươi bắt trình quan.” Thượng Quan Gìa tức giận đến nổi ngực phát đau, hận thể đem Cam Hùn trước mắt bầm thành vạn đoạn.

      “Tại hạ phải dâm tặc, tuy có chút quyền cước công phu, nhưng cũng có làm qua chuyện thương thiên hại lý gì, Thừa tướng đại nhân dựa vào cái gì bắt ta trình quan.” Khoé môi của Cao Hùng ngậm cười, tiếp theo lại nhìn về hướng Thượng Quan Nghê Diệu, khinh cười ra tiếng :”Diệu nhi, là nàng hẹn ta gặp nhau ở hậu hoa viên, lúc này hãy mau giải thích cho phụ thân nàng biết …”

      Cả người của Thượng Quan Nghê Diệu vẫn còn mơ hồ, nàng căn bản hề biết mĩ nam này là từ chỗ nào mà toạt ra, ràng là tam hoàng tử hẹn nàng vào giờ tý gặp mặt ở hậu hoa viên mà, tại sao đột nhiên lại biến thành nam nhân này.

      Sắc mặt của Thượng Quan Gìa càng ngày càng đen, nhìn chằm chằm Thượng Quan Nghê Diệu vẫn chưa hồi phục lại tinh thần, đột nhiên quát tiếng chói tai :”Diệu nhi, ngươi ! Rốt cuộc là xảy ra chuyện gì?”

      Thượng Quan Nghê Diệu nhất thời bị tiếng rống to này doạ cho ngã, ánh mắt nàng lướt qua nhìn mặt Liễu thị, chỉ thấy mi tâm của nàng ấy nhíu chặt, mắt hạnh của nàng ấy tràn ngập vẻ thất vọng, còn có cả nhị nương cùng tứ nương, ánh mắt khác nhau, bọn thị vệ giơ cây đuốc lên đem nơi này chiếu sáng trưn, người người đều trộm liếc về phía nàng, ban đêm hôm nay, vị Thượng Quan nhị tiểu thư là nàng coi như ở trong phủ nổi danh.

      “Phụ thân… Nữ nhi căn bản biết người này!” Thượng Quan Nghê Diệu đột nhiên ý thức được cái gì, đột nhiên tỉnh ngộ, chỉ vào Cao Hùng :” nhất định là cùng đại tỷ cấu kết, là đại tỷ với ta… tam hoàng tử hẹn ta giờ tý tối nay gặp ở hậu hoa viên, cho nên nữ nhi mới có thể… Nhưng mà… Nhưng mà người này, nữ nhi căn bản hề biết.”

      “Diệu nhi, nàng… Nàng thế nhưng biết ta? Chúng ta ở cùng chỗ hơn nửa năm, nàng thế nào có thể trở mặt liền trở mặt…” Khuôn mặt tuấn tú của Cao Hùng đột nhiên biến sắc, thống khổ bất kham, cực kỳ bi thương cầm vạt áo, lắc đầu liên tục. (haiz…)

      “Ngươi… Ngươi được bậy, ta căn bản quen biết ngươi! Phụ thân, người nhất định phải tin tưởng nữ nhi, con biết , đây hết thảy đều là do đại tỷ… Nàng ta cố ý hãm hại con.” Ý nghĩ của Thượng Quan Nghê Diệu giờ phút này đều hoàn toàn thanh tỉnh, nàng phát tất cả đều là do mình Thượng Quan Khinh Vãn làm, đều là do nàng bị tình làm cho hôn mê đầu.

      Nhìn trận khôi hài trước mắt, sắc mặt Thượng Quan Gìa càng ngày càng khó coi, cũng đợi mở miệng chuyện, Cao Hùng lại chuyện, lần này có vẻ có chút kích động, lệ nóng lưng tròn (ạch…), nhìn Thượng Quan Nghê Diệu thâm tình :”Diệu nhi, ta biết nàng cũng muốn như vậy, ta… Ta trách nàng! trách nàng… Nàng tự mình bảo trọng!”

      Bỏ lại câu này, chỉ thấy nam tử mặc trường bào đỏ đậm trong bóng đêm xẹt qua độ cong xinh đẹp, nhàng phi thân, tron nháy mắt liền lướt qua tường cao, biến mất ngay trong bóng đêm.

    5. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Chương 113: Ở dưới giường thành chút.

      Editor: tieudangnhi




      Cơ hồ mọi người đều sững sờ, ngay cả Long Cửu cũn khỏi trừng lớn đôi mắt, dám khẳng định võ công của tên mỹ nam tử hồng y kia, đẳng cấp tuyệt đối là cao hơn , chỉ là người có thân thủ lợi hại như vậy, ta rốt cuộc có bối cảnh gì? Ở trong kinh thành người có thân thủ như vậy, nhất định nghe thấy, nhưng vì sao từ trước cho tới bây giờ cũng chưa từng biết đến nhân vật này?

      Thượng Quan Gìa cũng có thể dựa theo võ công của nam tử hồng y kia nhìn ra cũng phải là kẻ đầu đường xó chợ, lại nghĩ đến bộ dán chân thành cùng thâm tình vừa rồi của ta, nếu như Thượng Quan Nghê Diệu cùng quen biết, ngay cả người làm phụ thân như đây cũng tin.

      “Diệu nhi, nam nhân kia rốt cuộc là ngươi từ chỗ nào mà nhận thức được ? Hai người các ngươi… Cuối cùng tốt đến mứ nào? Ngươi nếu như thành ra, lão phu có lẻ xử phạt nương tay, còn mau !”

      Thượng Quan Gìa nhận định là Thượng Quan Nghê Diệu nhất định cùng người này cấu kết, Thượng Quan Nghê Diệu vừa thẹn vừa cáu, uỷ khuất biểu môi, cầu cứu nhìn Liễu thị bên cạnh :”Tam nương, người nhất định phải giúp Diệu nhi làm chủ, chuyện này ra… Là do đại tỷ nàng…”

      “Lão gia, ngài cho dù muốn trách cứ, cũng phải chờ Diệu nhi hết lời, đứa này từ trước đến nay đều an phận, cho tới bây giờ cũng dám làm việc vượt qua khuôn phép, điểm này lão gia cũng là ràng…” Liễu Tâm Lan trong nháy mắt liền lê hoa mang vũ*(hoa lê trong mưa- ý là khóc lóc sướt mướt ấy), vẻ mặt đáng thương tội nghiệp vì nữ nhi cầu tình.

      Sắc mặt của Thượng Quan Gìa biến hoá phức tạp, cắn răng cái :”Được, nếu ngươi chuyện này là do đại tỷ ngươi hãm hại ngươi, vậy bây giờ chúng ta phải Lê Hoa uyển tìm Vãn nhi đối chất.”

      --- -------Dãy phân tuyến hoa lệ---- --------

      Lê Hoa uyển, bên ngoài đột nhiên truyền đến trận thanh ầm ĩ, rất nhanh liền nghe thấy tiếng của Vân Tử Mạn :”Lão gia, đây… Đây rốt cuộc là xảy ra chuyện gì?”

      Bởi vì Lê Hoa uyển nằm ở vị trí tương đối hẻo lánh trong Thừa tướng phủ, cho nên chuyện tối hôm nay xảy ra còn kinh độn đến mấy phòng kia, nhưng ở nơi Lê Hoa uyển này cũng hề hay biết chuyện gì, cho nên khi Thượng Quan Gìa mang theo đoàn người đến, đông đảo ầm ĩ xuất ở tại Lê Hoa uyển, thế này mới kinh động đến giấc ngủ của Vân Tử Mạn.

      Theo cửa sổ thò đầu ra, trường hợp này thực làm cho Vân Tử Mạn sợ hãi, đêm hôm khuya khắt thế này mà mọi người ngủ, chạy đến Lê Hoa uyển làm cái gì?

      “Làm phiền phu nhân gọi Vãn nhi đến đây…” Tiếng trầm thấp khàn khàn của Thượng Quan Gìa lộ ra nồng đậm lệ khí, nếu như đêm hôm nay đem chuyện này làm cho sáng tỏ, có cách nào để nủ yên được.

      “Vãn nhi nàng… Nàng ấy ngủ, thiếp thân… Phải gọi nàng tỉnh dậy ngay!” Cả người Vân Tử Mạn bỗng chốc liền tỉnh táo, lão gia đêm hôm khuya khoắt màng theo tam di nương, nhị tiểu thư cùng đám người đến Lê Hoa Uyển này tìm Vãn nhi, chẳng lẽ là… Vãn nhi ở bên ngoài gây ra chuyện gì?

      Trong phòng, Thượng Quan Khinh Vãn đem toàn bộ động tĩnh bên ngoài đều nghe đượ ràng, đè thấp tiếng hướng về phía dưới giường :”Là do Bạch công tử tự mình muốn theo xem náo nhiệt, vậy phiền ngươi ở dưới giường thành chút, ngàn vạn lần đừng để cho bổn tiểu thư gặp chuyện rắc rối!”

      Dưới giường truyền đến tiếng kêu đau đớn, Thượng Quan Khinh Vãn coi như nam tử đáp ứng lời của mình, đúng lúc này, ngoài cửa truyền đến tiếng đập cửa, tiếng Vân Tử Mạn từ bên ngoài truyền đến :”Vãn nhi, mau tỉnh lại, phụ thân con có chuyện quan trọng tìm con.”

      Sau lát yên tĩnh, nghe thấy giọng còn mơ hồ của Thượng Quan Khinh Vãn từ trong phòng truyền đến :”Nương, nay hơn nửa đêm… Rốt cuộc là có chuyện gì nha? Người ta còn muốn ngủ…”

      “Tiểu tổ tông ơi, con mau tỉnh dậy , phụ thân con đứng ở trong sân chờ!” Tiếng ôn nhu của Vân Tử Mạn khẩn trương truyền đến, so với nữ nhi trong phòng, giờ phút này nàng còn muốn khẩn trương hơn.



      Chương 114: Vô Lưu Giang.

      Editor: tieudangnhi


      Cửa phòng chi tiếng mở ra, Thượng Quan Khinh Vãn mặc y phục nội y mỏng tanh, ánh mắt cùng dáng vẻ vẫn là điệu bộ vẫn chưa tỉnh ngủ như cũ, Vân Tử Mạn thấy thế, mi tâm nhíu lại, vào phòng lấy áo choàng treo bình phong xuống, quay đầu liền khoác lên người nàng.

      “Phụ thân, nương … Ngài tìm ta?” Thượng Quan Khinh Vãn dụi mắt, vẻ mặt mờ mịt ra ngoài, thấy trong viện đột nhiên xuất nhiều người như vậy, bọn thị vệ giơ cao cây đuốc trong tay, nhất thời đem toàn bộ đình viện đều chiếu sáng trưng, đồng thời cũng ánh đỏ khuôn mặt nhắn của nàng.

      “Phụ thân… Chính là nàng… Đại tỷ nànag ấy lừa gạt ta…” Thượng Quan Nghê Diệu thiếu chút nữa liền muốn chữi tục*(từ này cảm thấy hơ), tối hôm nay tất cả đều là Thượng Quan Khinh Vãn làm hại nàng ở trước mặt nhiều người như vậy, cũng khiến cho mẫu thân Liễu thị cũng theo đó mà chịu khổ.

      “Phụ thân, đây là có chuyện gì? Nhị muội nàng… Vì sao lại như vậy? Ta thế nào lại trêu chọc nàng ấy?” Thượng Quan Khinh Vãn vẻ mặt uỷ khuất, bĩu môi, khó có lúc ở trước mặt làm ra điệu bộ điềm đạm đáng .

      Thượng Quan Gìa khoát tay, ý bảo ngoại trừ Long Cửu ra tất cả thị về đều rời khỏi sân, sau đó ánh mắt mới lần nữa lướt qua người hai nữ nhi, nhìn chằm chằm đôi mắt trong suốt của Thượng Quan Khinh Vãn, :”Vãn nhi, nhị muội ngươi tối hôm nay là do ngươi dẫn nàng ấy hậu hoa viên, mới có thể bị nam nhân xa lạ xâm phạm… Việc này có phải là ?”

      “Phụ thân… Đây… Đây chính là oan uổng ngất trời! Nữ nhi thường ngày căn bản cùng nhị muội rất ít khi tới lui, nàng ấy làm sao có thể bị ta dụ dỗ được, chắc là nàng ấy tự mình hẹn hò với người ta, bị phụ thân bắt quả tang, cho nên mới tìm lý do thoái thác, đem tất cả trách nhiệm đều đổ lên đầu nữ nhi! Nàng bình thường có thói quen khi dễ nữ nhi thôi , tại ngay cả loại chuyện này, cũng muốn liên luỵ đến đầu ta, khỏi cũng quá mức !” Thượng Quan Khinh Vãn mở to đôi mắt, dáng vẻ khổ sở cực kỳ uỷ khuất.

      Thượng Quan Gìa thấy thế, nhất thời đầu như muốn nổ tung, hai nữ nhi đều kêu uỷ khuất, ngay vào lúc này, nhị phu nhân Xuân Hồng đột nhiên nhíu chặt đôi mi thanh tú, chậm rãi lên phía trước :”Lão gi, có chuyện này thiếp thân thầm nghĩ, nhưng thể …”

      “Nơi này có người ngoài, ngươi !” Tiếng trầm thấp của Thượng Quan Gìa lộ ra vài phần kiêng nhẫn, nhưng mà cũng biết , người luôn luôn khôn khéo như nhị phu nhân, nàng đúng lúc này mở miệng, nhất định có đạo lý của nàng.

      “Ngày hôm trước, thiếp thân ra phủ mua chút đồ, ngờ trong lúc vô ý nhìn thấy chuyện, là… Về tam phu nhân.” Lời của Xuân Hồng xuất ra, cũng khiến cho tam phu nhân Liễu Tâm Lan nhất thời sắc mặt đều trắn bệch.

      Liễu Tâm Lan tự nhận quan hệ giữa chính mình trong ngày thường cùng nhị phu nhân hẳn là tệ, nhưng vào lúc quan trọng này, nhị phu nhân đột nhiên toát ra câu như vậy, khỏi khiến cho trong lòng nàn căng thẳng, liệu biết rốt cuộc là hoạ hay phúc đây!

      tiếp!” Ánh mắt của Thượng Quan Gìa càng ngày càng mờ, ánh mắt thâm thuý làm cho người ta sợ hãi, tiếp theo là khẽ quét qua mặt tam phu nhân Liễu thị.

      “Tam phu nhân cũng biết từ đâu quen biết tên du côn ngoài phố, thiếp thân vừa đúng lúc nhìn thấy nàng ấy cho người kia bạc, người kia đưa cho nàng ta vật gì đó được bọc trong vải dầu, thiếp thân lúc đó chỉ cảm thấy kỳ quái, lại cũng biết thứ kia là vậy gì..."

      “Sau này, thiếp thân liền hỏi thăm người đường thân phận của người kia, tên kia chính là Vô Lưu Giang*(tên nv này hơi khó hiểu, nên ta edit theo ý mình), là tên du côn nổi tiếng khắp kinh thành, chuyên làm chuyện xấu, thí dụ như buôn bán những thứ phế phẩm linh tinh…”

      “Chuyện này đợi thiếp thân lo lắng rốt cuộc nó nên cho lão gia biết hay , ngay khi đó đại tiểu thư ở trong tiệm xảy ra chuyện, trước sau đem hai chuyện này liên hệ chút, thiếp thân càng nghĩ càng cảm thấy bất thường!” Xuân Hồng mặt đổi sắc, tim loạn nhịp, thong thả trầm thấp tự thuật chuyện này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :