1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Đích Nữ Có Thai: Phụ Thân Phúc Hắc Thiên Tài Bảo Bảo - Tố Tố Tuyết (119) (DROP)

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963

    2. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Chương 101: từ bỏ ý đồ
      Editor: VTVT



      Trong phòng chỉ còn lại Thượng Quan Khinh Vãn và Vân Tử Mạn, ngón tay giữa nàng mới vừa thăm dò mạch cổ tay nàng(VTM), nghĩ tới Vân Tử Mạn đột nhiên mở mắt ra.

      Thượng Quan Khinh Vãn hơi kinh hãi, giờ phút này mạch bác truyền đến đầu ngón tay cũng khiến nàng hiểu được, hóa ra vừa rồi nàng(VTM) giả ngất, khỏi làm nàng càng thêm giật mình, mắt thủy mở to, từ lúc nào mẫu thân trung thực mẫu thân cũng học đùa xảo trá? làm nàng mở rộng tầm mắt.

      "Nương, ngài ——" Thượng Quan Khinh Vãn nhịn được che miệng cười ra tiếng, ban nãy nàng (VTM) giả bộ té xỉu nhất định là vì giúp nàng, nhìn hai mẹ con Tam di nương Lê Hoa Uyển chịu , chỉ biết các nàng tốt đẹp gì.

      " ra ngoài!" Vân Tử Mạn lãnh quát tiếng, ánh mắt thất vọng lướt qua mặt Thượng Quan Khinh Vãn, quay đầu nhìn nàng.

      Khóe môi lúm đồng tiền của Thượng Quan Khinh Vãn lúm nháy mắt cứng đờ, sao có thể nhìn ra nàng (VTM) giận nàng, ngẫm lại cũng biết, lời Tam di nương ra, tự nhiên dễ nghe.

      "Nương, người nghe Vãn Nhi giải thích." Thượng Quan Khinh Vãn ngồi ở giường chịu rời , dè dặt cẩn trọng nắm cánh tay nàng, đè thấp giọng : "Vãn Nhi biết mình lén bán đấu giá giá y là đúng, nương, con nhận sai với người còn được sao?"

      "Con cảm thấy nương tức giận... chỉ vì bộ giá y sao? Bán giá y nương còn có thể làm lại cho con, nhưng... nếu thanh danh hỏng rồi, tiền mua trở về..." Vân Tử Mạn lạnh lạnh đẩy ra tay nàng, tiếng lộ ra vài phần nghẹn ngào, vẫn như cũ chịu ngoái đầu nhìn mặt nàng lần.

      "Nương, quyển sách kia phải Vãn Nhi, có người cố ý hãm hại Vãn Nhi, người phải tin tưởng con." Lúc này Thượng Quan Khinh Vãn cũng có chút nóng nảy, nếu đổi lại người khác vắng vẻ nàng thôi, nàng mới lười giải thích, nhưng người trước mắt là người nàng thương, nàng muốn nhìn thấy mẫu thân thương tâm thất vọng về mình.

      Thấy Vân Tử Mạn vẫn như cũ đưa lưng về phía mình chuyện, Thượng Quan Khinh Vãn lại : "Hôm nay Vãn Nhi bán đấu giá giá y quả có sai, nhưng nương cẩn thận ngẫm lại, trước khi nữ nhi cầm giá y, người cuối cùng chạm qua nó là ai?"

      Nghe vậy, cuối cùng Vân Tử Mạn mới có phản ứng, chậm rãi xoay người sườn mặt nhìn nàng, nghiêm túc : "Vãn Nhi, lời này cũng thể lung tung ở bên ngoài.."

      "Nữ nhi lung tung. Chuyện này khẳng định thoát khỏi quan hệ với Tam di nương, người xem hôm nay nàng thân thiết kính mến, vừa nhìn liền biết tốt đẹp gì." Thượng Quan Khinh Vãn vui miết môi, chuyện này nàng tuyệt để yên như vậy.

      "Nhưng ... Tam phòng nàng cũng có lý do làm như vậy a? Con sắp phải lập gia đình, có chuyện gì khiến các nàng e ngại đâu?" Vân Tử Mạn trái lo phải nghĩ, nhịn được lắc đầu, vẫn nghĩ ra.

      "Nữ nhi ba lần bốn lượt chống đối nàng, hiển nhiên trong lòng nàng khó chịu, đây chẳng lẽ phải lý do?" Thượng Quan Khinh Vãn hời hợt : "Nương, người ngẫm lại, nếu phải Tam Nương nàng chuyện bé xé ra to, làm sao cha có thể biết chuyện này? Hiển nhiên chuyện này chính là nàng quấy phá ở bên trong."

      "Cũng vậy, chuyện này con cần nhắc lại, chờ cha con bớt giận, ngày khác nương tự mình giải thích với ." Vân Tử Mạn nâng càm, rốt cục khi nào mới có thể nguôi giận, thực là chuyện làm người ta đau đầu mà.

      Thượng Quan Khinh Vãn lên tiếng, như ngầm đồng ý, bất quá trong lòng nàng nghĩ như vậy, chuyện xuân cung đồ nàng nhất định phải tra ràng, tuyệt đối bỏ qua như vậy!



      Chương 102: Đêm thăm Phù Dung uyển
      Editor: VTVT


      Trăng lưỡi liềm, treo màn trời xa vời, ánh trăng thanh lãnh, nhạt như sa mỏng, dường như có màn sương lạnh rơi xuống, ngẫu nhiên quét trận gió rét, thổi qua lá cây, truyền đến thanh sàn sạt tinh tế.

      Thượng Quan Khinh Vãn nâng tay mở cửa phòng nhấc chân chuồn khỏi viện, nhìn đèn phía cửa sổ Vân Tử Mạn còn sáng, hẳn nàng chưa ngủ, chuyện xảy ra ban ngày thực làm hao tổn tế bào não nàng, giờ phút này hẳn còn nghĩ làm thế nào để Thượng Quan Già nguôi giận.

      Nghĩ đến mẫu thân bởi vì chuyện của mình làm lụng vất vả, đáy lòng Thượng Quan Khinh Vãn băn khoăn, cắn răng cái, hạ quyết tâm, chạy tới chỗ ở của Tam phu nhân Liễu Tâm Lan.

      Vốn tính tìm tới cửa hưng sư vấn tội, nhưng lúc đến Phù Dung uyển, đột nhiên nàng đổi chủ ý, tới sau phòng chính sờ soạng tìm được phòng Liễu thị, lưu loát nóc nhà. Dán tai lên nóc nhà mái tinh tế vừa nghe, phía dưới có tiếng người chuyện, đúng là Liễu thị, còn có nữ nhi bảo bối của nàng.

      Thượng Quan Khinh Vãn dè dặt cẩn trọng dở nửa phiến ngói, phủ vọng xuống, ngọn đèn chập chờn, hai mẹ con kia ngồi ở bàn tử gỗ, bên ẩm trà bên trò chuyện.

      "Nương, nữ nhi càng nghĩ càng cảm thấy đúng, người đại nương nàng... phải giả ngất ?" Thanh ôn nhu dễ nghe của Thượng Quan Nghê Diệu truyền đến, vài phần nghi hoặc, bộ dáng đăm chiêu bộ.

      Nàng vừa lời này, nháy mắt lông mày Liễu thị liền nhíu chặt, suy tư mấy giây, đột nhiên đập bàn, kinh hô: "Con nương còn nghĩ đến, nàng ta...từ lúc nào học ra vẻ ?"

      "Ngẫm lại cũng biết, nàng khẳng định muốn bảo hộ nữ nhi của mình, nếu phải bởi vì nàng đột nhiên té xỉu, làm sao đại tỷ có thể bình an vô đến giờ, phụ thân nhất định dùng gia pháp hầu hạ." Thượng Quan Nghê Diệu hừ tiếng, trong giọng toát lên bất mãn của nàng đối với Thượng Quan Khinh Vãn.

      "Thoát được lúc này, cũng thoát được lần sau, lão nương có biện pháp thu thập nha đầu kia. Hừ!"

      Yên lặng nghe hai mẹ con họ chuyện, Thượng Quan Khinh Vãn mới biết được mình trong mắt các nàng chính là cái gai, cái gai trong thịt, khóe môi cũng gợi lên độ cong lãnh mị, nàng muốn lĩnh giáo chút, đôi mẹ con này còn có biện pháp hạ đẳng nào đối phó mình.

      "Vẫn là nương có biện pháp, chuyện hôm nay thực làm nha đầu kia mất hết thể diện, vậy tại toàn bộ kinh thành đều biết nàng là dâm phụ." Thượng Quan Nghê Diệu che miệng cười trộm, tuy lời ác độc, dáng vẻ lại vẫn như cũ ưu nhã.

      "Phát sinh loại chuyện này, tất nhiên Tam hoàng tử giữ khoảng cách với nàng, bằng bị nha đầu kia hạ thấp phong thái." Liễu Tâm Lan cười , đồng thời sườn mắt nhìn nữ nhi, giọng lại đè thấp vài phần: "Nữ nhi, lần này cơ hội của ngươi tới ."

      "Nương ——" Thượng Quan Nghê Diệu vừa mừng vừa sợ, ánh mắt mê mang, nàng hiểu cơ hội trong lời mấy rốt cuộc có ý tứ gì.

      "Lần trước phải con thích Tam hoàng tử sao? Sau đó nương liền tìm hiểu, đột nhiên phát con tỷ muội tốt trước kia, giao tình với Tam hoàng tử phải ít, nàng đáp ứng nương, chờ lần sau Tam hoàng tử lại đến nhà nàng, nàng báo tin cho chúng ta, như vậy con cùng Tam hoàng tử vừa lúc bất ngờ gặp mặt mỹ lệ, còn lại ... Phải nhờ vào chính ngươi, bất quá nương tin tưởng, bằng tài mạo song toàn của Diệu nhi, hấp dẫn được nam nhân." Liễu Tâm xong, tự mình vui vẻ cười rộ lên, xem ra tâm tình cực kỳ tốt.

      " ? Nương, người quá tốt..." Thượng Quan Nghê Diệu cao hứng ôm cổ nàng, chút che giấu vui sướng.



      Chương 103: ngưu lang điếm đàm phán mua bán
      Editor: VTVT



      Rất nhiều quả cầu kim loại chạm rỗng chứa huân hương, treo ở trong phòng nàng, cao thấp chằng chịt, liên tục tản ra mùi hương cực nhạt, thẳng phiêu nóc nhà, như hương lan nhưng phải lan, như con cầy phải con cầy, làm cho cảm nhận được tia hơi thở thanh lương thanh lịch Thượng Quan Khinh Vãn.

      Xem ra chuyện Xuân cung đồ quả do quỷ kế của đôi mẹ con này, nhưng làm nàng ngoài ý muốn là, thế nhưng Thượng Quan Nghê Diệu thầm mến Tam hoàng tử, chuyện này thực ngoài dự liệu, bất quá nha đầu kia nhất định vĩnh viễn chỉ có thể thầm mến, bởi vì Nam Cung Nguyên Thác căn bản thể thích nàng, thích... Nam nhân.

      Khóe môi gợi lên độ cong tà mị cười xấu xa, Thượng Quan Khinh Vãn cảm thấy đêm nay coi như mình trị, hai mẹ con các chờ đợi Tam hoàng tử mến như vậy, nàng liền thành toàn cho các nàng.

      Ăn miếng trả miếng, các nàng đối nàng thế nào, nàng liền đáp lại thế đấy!

      ... ... ... ... Phân cách tuyến hoa hoa lệ lệ... ... ... ...

      Thừa dịp bóng đêm dày đặc, Thượng Quan Khinh Vãn từ tường cao sau viện leo khỏi phủ, lập tức chạy tới ngưu lang điếm.

      Bởi vì đáp ứng Nam Cung Nguyên Thác rời xa Bạch Hoa Trần, nhưng lúc này nàng có việc gấp cần ngưu lang điếm, cũng bất chấp lời đáp ứng của mình, tự trấn an trong lòng, lần này nàng ngưu lang điếm, đều phải gần gũi với Bạch Hoa Trần, mà là muốn ngưu lang điếm làm bút mua bán, công là công, tư là tư, nếu Nam Cung Nguyên Thác trách cứ, nàng còn có lí do thoái thác.

      Dọc theo ngõ rộng đường hẹp thẳng hướng đến bên trong, tuy số lần con đường này nhiều, Thượng Quan Khinh Vãn tựa hồ đặc biệt quen thuộc, đập cửa phát ám hiệu, đại môn liền tự động mở ra .

      Ban đêm ở ngưu lang điếm vô cùnh náo nhiệt, muôn hình muôn vẻ dáng người lọt vào mi mắt Thượng Quan Khinh Vãn, nam nam ôm nhau, nữ nữ tướng ôm, phanh ngực lộ cánh tay, quần áo bại lộ, ngước mắt Thượng Quan Khinh Vãn liền thấy gương mặt quen thuộc, trong trí nhớ cái kia được xưng là "Tiểu hùng hùng" nam nhân, gương mặt tà tà lười nhác dựa vào cột phía trước nàng, tựa hồ đứng ở đây chờ tiếp khách.

      Thượng Quan Khinh Vãn vừa vào cửa, cặp mắt liền hề chớp nhìn chằm chằm nàng, mặt như trắng tuyết, môi mỏng diễm như đào hồng nhạt, tư thái phong lưu vô hạn.

      Hai người mâu quang đối mặt, chỉ thấy quạt xếp trong tay pằng phát, lay động vài cái, đầu vai mặc phát, càng phiêu dật xuất trần, phong hoa tuyệt đại.

      "Lại là ngươi? ! Lần này là người..." Cao Hùng nhìn cái liền nhận ra Thượng Quan Khinh Vãn, bất quá thái đôi lần này tương đối khác lần trước, rất khách khí.

      "Lần này bổn tiểu thư tới chiếu cố sinh ý các ngươi, như vậy... bị răng rắc ?" Thượng Quan Khinh Vãn hoạt bát làm động tác cắt cổ, ánh mắt trong suốt tạp ý.

      Nghe vậy, môi mỏng Cao Hùng giơ lên ý cười tà mị như có như , nhìn chằm chằm mặt nàng, từng bước tới gần: "Chuyện sáng hôm nay Thượng Quan Đại tiểu thư ở Tiệm đồ cổ lưu truyền trong kinh thành, nghĩ tới ngươi cũng nghiên cứu 《 xuân cung bảy mươi hai thức 》, quyển sách tại hạ cũng đau khổ nghiên cứu ba năm."

      "Khụ...công tử nghiên cứu khắc khổ ba năm, vậy công lực đạt tới lô hỏa thuần thanh*. Bất quá...tối nay bổn tiểu thư đến kỹ viện, phải muốn cùng ngươi thảo luận 《 xuân cung bảy mươi hai thức 》, mà là có bút mua bán muốn ." Thượng Quan Khinh Vãn giả bộ trấn định hắng giọng cái, vân đạm phong khinh buồn bã .

      *quen thuộc nắm bắt trong lòng bàn tay (đại loại là thế ?)

    3. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Chương 104: Mỹ đến có chút chân thực.

      Editor: tieudangnhi




      Ý cười khoé môi Cao Hùng càng dạng càng sâu, nhìn chằm chằm cặp mắt trong suốt như nước của nàng, hỏi ngược lại :”Đến kỹ viện tất nhiên đều là buôn bán xác thân, còn có thể chuyện làm ăn?”

      “Coi như là buôn bán xác thân, nhưng có phải ở trong này hay , thời gian địa điểm đều do ta quyết định, giá cả do ngươi !” Thượng Quan Khinh Vãn thẳng vào vấn đề, khuôn mặt nhắn thanh lãnh đột nhiên giơ lên nụ cười nịnh nọt, giọng yểu điệu nũn nịu :”Tiểu hùng hùn, ngươi giá …”

      Cao Hùng chỉ cảm thấy cả người nổi đầy da gà, tính tình của nữ nhân này đúng là mau thay đổi mà, cảm giác có chút tình bất định.

      “Tại hạ nguyện ý tiếp nhận cuộc mua bán này của Thượng Quan đại tiểu thư, giá cũng thay đổi, nhưng mà… Rời kỷ viện xem như đúng quy định, chuyện này tại hạ làm chủ được.” Cao Hùng thản nhiên , xem như là ngầm từ chối nàng.

      Thượng Quan Khinh Vãn nhíu nhíu đầu lông mày, cách khác, chuyện này vẫn là phải để cho Bạch Hoa Trần định đoạt?

      “Vậy tại có ở nơi này hay ?” Đôi mi thanh tú của Thượng Quan khinh Vãn hơi nhíu, nàng chạy đến đây chuyến, Cao Hùng cũng đáp ứng rồi, nếu lúc này mà cứ thế buông tha cho đương nhiên có lời.

      Đáy mắt ánh lên tia dị sắc dễ dàng phát giác, Cao Hùng đột nhiên cung kính khom thắt lưng, dáng vẻ ưu nhã bày ra tư thế mời :”Liền ở lầu, Thượng Quan đại tiểu thư nếu có thể thuyết phục được chủ tử của ta, tiểu nhân là của ngươi.”

      Giọng của mềm nhuyễn đến buồn nôn, đồng thời cũng làm cho Thượng Quan Khinh Vãn lạnh run, Cao Hùng thấy phản ứng của nàng, cũng thoải mái cười phá lên, Thượng Quan Khinh Vãn nhịn được thưởng cho cái xem thường, đúng là vật nào chủ nấy, ngay cả tên nô tài nho của Ngưu Lang cũng cuồng vọng kiềm chế được như thế.

      --- ------ ----Dãy phân tuyến hoa lệ---- --------

      Lầu ba của Ngưu Lang điếm, từ hành lang dài nhất thẳng vào bên tron, khí càng ngày càng tĩnh, hỉ nghe thấy loạt tiếng bước chân trước sau của Cao Hùng cùng Thượng Quan Khinh Vãn, tự nhiên cảm giác được khí bên trong rất quỷ dị.

      “Thượng Quan đại tiểu thư mời!” Cao Hùng đột nhiên sửa lại thái độ bình thường, thái độ cũng thay đổi thành cung kính hơn, đẩy cửa phòng ra mời nàng vào.

      Thoạt nhìn như là tính toán muốn vào, Thượng Quan Khinh Vãn gật gật đầu, trước khi bước vào trộm liếc mắt thăm dò hoàn cảnh bên trong trước, liếc mắt cái liền nhìn thấy nam tử nằm an tĩnh tháp tựa được làm bằng gỗ trầm hương, mi túc như kiếm, đôi mắt khép chặt, đúng là Bạch Hoa Trần.

      Gật gật đầu với Cao Hùng, Thượng Quan Khinh Vãn yên tâm vào phòng, chỉ nghe cửa ở sau người “phịch” tiếng khép chặt lại, ngực khỏi căng thẳng.

      Nghe tiến, nam tử tháp tựa mới chậm rãi mở to mắt, cặp mắt kia tà vọng phảng phất như diêm la dưới địa ngục, giờ phút này nười chỉ mặc bộ cẩm y trắng bằng tơ lụa, dây thắt lưng bên hông đeo hờ hững, iống như chỉ cần luồng gió phất qua tuỳ thời rơi xuống.

      “Ách… Có chuyện muốn nhờ Bạch công tử hỗ trợ…” Thượng Quan Khinh Vãn có chút khẩn trương, dây lưng áo bào của thực rất lỏng, cơ bắp tinh tráng rắn chắc như như , tóc dài ngang lưng tuỳ ý xoã xuống, ôn như sáng bóng, gió đêm ngoài cửa sổ phất qua, quét luồng lên người , lại làm cho người khác cảm nhận được vẻ tinh thuần thoát tục.

      nam tử như vậy, có thể đem hai tà vọng, tinh thuần hai loại khí chất hoàn toàn đối lập này dung hoà đến hoàn mỹ, tuấn mỹ vô khuyết, giống như người từ bức hoạ ra, mỹ đến có chút chân thực.

      “Hỗ trợ? Vãn Nhi, ngươi quá khách khí. Có chuyện gì cần tại hạ làm, cứ mở miệng là được…” Tiếng khan khan thuần hương giống như rượu ngon mê người của nam tử dật ra, chậm rãi đứng dậy, dạ minh châu được khảm vách đá bạch ngọc phát ra hào quang, nhiều tia sáng thất lạc chiếu lên thân hình thon dài tinh tráng cao lớn của , như thuỷ ngân lưu độn, phác hoạ đường cong kiên nghị hoàn mỹ, vầng sáng nhu hoà cũng che đấu được hào quang diễm liễm lưu chuyễn trong dưới đáy mắt của .

    4. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963

    5. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Chương 106: Từ đâu nhiều chuyện quan trọng như vậy?
      Editor: VTVT



      Ánh dương vươn cao, buổi sáng tinh mơ liền nghe thấy tiếng chim khách ngoài cửa sổ ríu ra ríu rít kêu ngừng, thanh trò chuyện Vân Tử Mạn cùng Hồng Thược từ ngoài cửa truyền đến: "Hồng Thược, Đại tiểu thư đâu?"

      "Dạ phu nhân, Đại tiểu thư nàng... Nàng còn ngủ!" Hồng Thược chi chi ngô ngô, hôm qua nửa đêm nàng phát tiểu thư ở trong phòng, nhất thời bị dọa thân đầy mồ hôi lạnh.

      "Nhìn xem giờ này là giờ nào, thế nào còn ngủ, phải sinh bệnh chứ?" Thanh lo lắng của Vân Tử Mạn truyền đến.

      Ý thức Thượng Quan Khinh Vãn tỉnh táo giường chuyển người lại hồi tưởng, nửa đêm hôm qua nàng mới từ Ngưu Lang điếm trở về, mới ngủ mấy canh giờ ngắn ngủi sao có thể tỉnh? Nhưng ngoài cửa sổ chim khách kêu ngừng, lại thêm tiếng chuyện của mẫu thân với Hồng Thược, ầm ĩ làm nàng có cách nào tiếp tục an tĩnh ngủ tiếp.

      Ngay sau đó liền nghe thấy cửa phòng bị người đẩy ra, Vân Tử Mạn lo lắng nữ nhi bảo bối vào, nhưng ngay lúc đó, Hồng Thược đột nhiên kinh hô : "Phu... Phu nhân, Tam hoàng tử đến !"

      Nghe thấy, trong nháy mắt Thượng Quan Khinh Vãn giường bật dậy, sớm như vậy tới rồi, hẳn mang tin tức tốt đến cho nàng! Hôn Bắc Minh Quốc có phải hủy rồi hay ? Hay hoặc chuyện y quán thu phục ?

      "Khó trách buổi sáng tinh mơ chim khách kêu ngừng, hóa ra có khách quý đến chơi. Tam hoàng tử ngồi trong đình viện chờ lát, Hồng Thược, pha trà cho Tam hoàng tử." Đầu tiên Vân Tử Mạn ngẩn ra, rất nhanh liền phản ứng kịp, đến này canh giờ nữ nhi bảo bối còn chưa rời giường, nàng phải nhanh chóng gọi nàng.

      "Thừa tướng phu nhân, bổn vương cố ý đến tìm Thượng Quan Đại tiểu thư . Ách... Có chuyện quan trọng trọng muốn thương nghị với nàng." Biểu tình Nam Cung Nguyên Thác cũng có chút mất tự nhiên, trong mấy ngày ngắn ngủn, trở về đến Lê Hoa Uyển, từ bất an trong mắt Vân Tử Mạn, cũng có thể cảm giác được vài điều..

      Lại có chuyện quan trọng? mặt Vân Tử Mạn ngậm cười, mắt hạnh bất động thanh sắc quan sát vẻ mặt , mấy ngày ngắn ngủi trong hai lần đến thăm, đều có chuyện quan trọng tìm Vãn Nhi, nếu giữa hai người này có bí mật, nàng tuyệt đối tin , nhưng .... trong lúc đó Vãn Nhi và Tam hoàng tử, có thể có bí mật gì?

      "Nô tì mạo phạm, có thể hỏi Tam hoàng tử có chuyện quan trọng gì tìm Vãn Nhi hau ?" Vân Tử Mạn cố nạp dũng khí, cuối cùng vẫn hỏi ra miệng, nhìn Tam hoàng tử và Vãn Nhi qua lại thân thiết như vậy, thực làm nàng cảm thấy bất an.

      "Chuyện mở y quán." Từ phía sau truyền đến giọng ôn nhu Thượng Quan Khinh Vãn, thay trả lời nàng, mỉm cười với Vân Tử Mạn: "Nương, ngài vào nhà nghỉ ngơi , lát ta chi tiết cho người."

      Mắt thấy chuyện mở y quán càng lúc càng trở thành thực, Thượng Quan Khinh Vãn cũng tính toán lại gạt nàng, nếu lại tiền trảm hậu tấu, nàng sợ lần này mẫu thân dễ dàng tha thứ cho mình như vậy.

      Nghe vậy, đáy mắt Vân Tử Mạn lướt qua tia kinh ngạc, thể tin trợn tròn mắt nhìn nữ nhi, lại ngại có Nam Cung Nguyên Thác bên cạnh, cho nên tiện mở miệng, chỉ có thể cố nhịn xuống.

      "Chúng ta... Vẫn nên ra ngoài vừa vừa chuyện !" Nam Cung Nguyên Thác cũng có thể cảm nhận được khí khác thường, mất tự nhiên hắng giọng cái, cảm thấy rời Lê Hoa Uyển bàn chuyện tương đối thoải mái.

      "Cũng tốt." Thượng Quan Khinh Vãn gật đầu đồng ý, quên cho nàng ánh mắt trấn an, ý bảo chính mình trở lại nhanh giải thích mọi chuyện.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :