1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Đích Nữ Có Thai: Phụ Thân Phúc Hắc Thiên Tài Bảo Bảo - Tố Tố Tuyết (119) (DROP)

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Chương 88: Giá y mang đến hạnh phúc
      Editor: VTVT



      Còn chưa vào đại môn Lê Hoa Uyển, Thượng Quan Khinh Vãn liền nghe thấy bên trong truyền đến tiếng cười , có giọng Vân Tử Mạn, làm mắt thủy nàng khỏi giật mình, mẫu thân chuyện với ai? Phải biết rằng ở phủ Thừa tướng, ngày thường mấy thê thiếp hề lui tới, mà Vân Tử Mạn thân với người khác ít lại càng ít.

      Cất bước vào cửa viện, hết thảy liền đều sáng tỏ, Thượng Quan Khinh Vãn và Hồng Thược cùng nhìn nhau cái, bởi vì người ngồi ở trong sân trò chuyện rôm rả với Vân Tử Mạn phải người khác, đúng là Nhị phu nhân Xuân Hồng nàng bắt gặp đường sáng hôm nay.


      "Vãn Nhi trở lại? Mau tới đây cho Nhị di nương hảo hảo nhìn cái..." Thanh thân thiện của Xuân Hồng truyền đến, tuy trong ngày thường chuyện nhiều, nhưng tựa hồ nàng và mấy thê thiếp phòng bên có duyên, có thể chuyện được mấy câu.

      "Vãn Nhi gặp qua Nhị nương." Khóe môi Thượng Quan Khinh Vãn gợi lên nụ cười nhu thuận, tựa như tình gì đều biết, đến trước mặt nàng thỉnh an vấn an.

      "Tuy trước kia tỷ ăn chút đau khổ, mà lúc này nhìn Vãn Nhi... Hoàn toàn thoát thai hoán cốt*, thay đổi hoàn toàn, thời Hoàng thượng lại ban hứa hôn, tỷ tỷ đúng gặp họa hóa phúc a!" Xuân Hồng nắm tay Vân Tử Mạn, lời thấm thía mềm , đồng thời khẩu khí cũng nhạt : "Cũng biết khi nào Ngọc Diệp trở về..."

      *thay đổi từ trong ra ngoài.

      "Muội muội đừng khổ sở, kỳ thực sở dĩ lão gia cầu nghiêm khắc với Ngọc Diệp, tất cả cũng vì tốt cho , phải biết rằng trong phủ chúng ta chỉ có muội muội sinh cho lão gia con trai, muội là đại công thần của phủ Thừa tướng a." Ngữ khí Vân Tử Mạn cũng thành khẩn, người tam phòng cũng bên trong, nàng chỉ có thể vài chuyện với ..

      "Tỷ tỷ đúng lắm, lão gia nghiêm khắc như vậy tất cả đều vì tốt Diệp nhi. Vãn Nhi, đến đến đến, ngồi bên cạnh Nhị nương, để Nhị nương hảo hảo nhìn xem, chờ ngày nào đó đột nhiên gả ra ngoài, Nhị nương lại muốn xem... Chỉ sợ cũng dễ dàng thấy được như vậy." Xuân Hồng lôi kéo tay Thượng Quan Khinh Vãn, thân mật ngồi xuống ở vị trí bên cạnh mình.

      "Nhị nương cũng luyến tiếc Vãn Nhi, vậy ngày khác di nương đến trước mặt cha cầu tình giúp Vãn Nhi , kêu ngàn vạn đừng đáp ứng Hoàng thượng chuyện hòa thân!" Thượng Quan Khinh Vãn cũng liền lời của nàng, miệng mang theo vài phần làm nũng .

      "Tỷ tỷ, ngươi nghe lời của nha đầu kia kìa, ý chỉ Hoàng thượng sao chúng ta có thể tùy ý cự tuyệt ? Trừ phi... Chúng ta sợ rơi đầu." Xuân Hồng đè thấp giọng cười, vài phần vui đùa, vài phần nghiêm cẩn.

      Thượng Quan Khinh Vãn cười mà , mắt thủy lướt qua tia dị sắc dễ dàng phát giác, đột nhiên nàng nhớ tới chuyện rất trọng yếu, Nam Cung Nguyên Thác chưa chuẩn bị cho nàng, hôm nay ra phủ vốn định hỏi chút chuyện, nhưng tất cả đều vì Bạch Hoa Trần đột nhiên xuất , đảo cục diện rối tinh rối mù.

      "Nhìn xem, đây là giá y vi nương làm cho ngươi, quả thực đẹp đến làm người đố kỵ, may mà ta sinh ra nữ nhi, bằng tương lai làm giá y, ta sầu chết." Xuân Hồng cười trêu ghẹo , lấy giá y hôm nay Vân Tử Mạn vừa mới làm xong đến trong tay lăn qua lộn lại xem, bộ dáng thích buông tay.

      Ánh mắt Thượng Quan Khinh Vãn cùng Hồng Thược cũng khỏi bị màu đỏ mỹ lệ hấp dẫn, mặt dùng tơ vàng chỉ trắng thêu tám cánh hoa sen, sở dĩ chọn đồ án này, là vì Vân Tử Mạn tin phật, nàng hi vọng người nữ nhi mặc giá y hoa sen gả ra ngoài, cũng hi vọng tám cánh hoa sen có thể mang đến hạnh phúc cho nữ nhi nàng.

    2. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Chương 89: Có thể đừng nhắc đến Bắc Minh quốc nữa hay ?
      Editor: VTVT



      "Phu nhân làm giá y cho Đại tiểu thư, rất đẹp..." Hồng Thược cũng nhịn được thốt ra, nếu có ngày nàng có thể mặc giá y mỹ lệ như vậy, cho dù chết cũng đáng !

      "Chờ khi ngươi lập gia đình, ta nhờ nương làm cho ngươi bộ." Thượng Quan Khinh Vãn cười, làm nha đầu Hồng Thược nháy mắt đỏ mặt xấu hổ, hai vị phu nhân cũng đều cười ra tiếng.

      Ngay lúc này, cửa viện truyền đến giọng cứng cáp trầm thấp của nam nhân: "Chuyện gì cười vui vẻ như vậy? ra cũng làm lão phu vui theo a..."

      Người tới chính là Thượng Quan Già, thấy xuất , Thượng Quan Khinh Vãn chậm rãi đứng dậy: "Cha, nương, nhị nương, các ngươi chậm rãi tán gẫu, nữ nhi quấy rầy các người."

      "Đợi chút ——" Vân Tử Mạn gọi tiếng giữ nàng lại, cầm giá y trong tay đưa cho giá y: "Vãn Nhi, trước tiên con giữ nó ."

      "Dạ, nương."

      bên Thượng Quan Khinh Vãn tiếp nhận giá y trong tay nàng, đồng thời xoay người rời , nghe thấy bên kia Thượng Quan Già thấp hỏi câu: " mang thứ lão phu muốn về chưa?"

      Lời này hiển nhiên với Nhị phu nhân, thanh Xuân Hồng hạ càng thấp chút: "Hôm nay trong phủ trì hoãn chút tình, chiều mai thiếp thân nhất định cầm về."

      Thanh càng ngày càng xa, Thượng Quan Khinh Vãn nghe , thần sắc rắc rối phức tạp biến hóa, thế nào đột nhiên muốn tra xét?

      Chẳng lẽ hoài nghi Nhị phu nhân?

      ... ... ... ... phân cách tuyến hoa hoa lệ lệ.. ... ... ...

      Ngày gần đây, khách Lê Hoa Uyển đúng nối liền dứt, hôm qua Nhị phu nhân cùng Thượng Quan Già tới, hôm nay Tam phu nhân cùng Thượng Quan Nghê Diệu cũng tới rồi, Liễu Tâm Lan vừa vào cửa khóe môi liền nở nụ cười.

      "Nghe tỷ tỷ vì Khinh Vãn làm giá y, đẹp gì sánh kịp, muội muội cố ý mang theo Diệu nhi qua xem."

      Lần đầu tiên Thượng Quan Khinh Vãn thấy nàng ta cười chân thành như thế, giọng điệu kia nghe giống giả, giống như vì bộ giá y đến.

      "Giá y ta làm Vãn Nhi cất giữ rồi, tại kêu cho nàng lấy ra cho các ngươi xem." Vân Tử Mạn ôn nhu , giống như tính tình nàng vĩnh viễn đều như thế —— nóng lạnh, nhanh chậm.

      "Giá y để trong tủ quần áo, kêu Hồng Thược mang Tam Nương cùng Nhị muội vào xem ." Thượng Quan Khinh Vãn lười nhác xem thư trong tay , đối với người đặt trong lòng, nàng có biện pháp thân thiện.

      Vẻ mặt Liễu Tâm Lan cứng đờ, tuy có chút vui, lại mạnh mẽ nhịn xuống, khóe môi hơi hơi run rẩy hai cái.

      "Vãn Nhi, ngươi cũng quá hiểu chuyện !" Vân Tử Mạn khẽ cáu ra tiếng, dù sao người tới là khách, thái độ lạnh lùng của Thượng Quan Khinh Vãn đối đãi hai mẹ con Liễu Tâm Lan rất thích hợp, nàng làm nương đương nhiên thể xem như thấy.

      "Dù sao cũng là đứa , tính có chút trẻ con. Tỷ tỷ cần trách cứ nàng, ngày khác chờ nàng gả tới Bắc Minh Quốc, tỷ tỷ muốn gặp lần cũng đều khó khăn." Liễu Tâm Lan giả bộ để ý cười .

      Hồng Thược nhanh chóng dẫn hai mẹ con Liễu thị vào phòng Thượng Quan Khinh Vãn phòng, Vân Tử Mạn đến bên người Thượng Quan Khinh Vãn, thấp giọng lời thấm thía: "Vãn Nhi, nương dạy con làm người nên có lễ tiết, tại ở nhà mình con hiểu quy củ Nhị nương còn có thể tha thứ ngươi, nếu ngày khác gả tới Bắc Minh Quốc, người bên ngoài có thể dễ chuyện như vậy ..."

      "Nương, ngài thế nào lại tới nữa, có thể đừng nhắc đến Bắc Minh Quốc nữa hay ..." Thượng Quan Khinh Vãn căn bản nghĩ tới phải gả Bắc Minh Quốc, mà lúc này người cả phủ Thừa tướng đều như vậy, giống như ngày mai nàng phải gả , mỗi ngày thầm bên tai như vậy, liền tính tính tình tốt cũng sắp bạo phát.


      Chương 90: Muốn dỗ nàng vui vẻ
      Editor: VTVT



      Thấy nàng bĩu môi đào vui, lời Vân Tử Mạn vừa thoát khỏi miệng đành phải lại nuốt về trong bụng, nàng phải người dong dài, chính là nàng rất muốn truyền hết mọi năng lực của mình dạy cho nữ nhi.

      Thấy nàng đột nhiên an tĩnh lại, Thượng Quan Khinh Vãn nhịn được đảo mắt nhìn lại, vừa lúc thấy Vân Tử Mạn xoay người sang chỗ khác vành mắt đỏ hoe, trong lòng khỏi run lên, bỗng dưng ngực có chút đau, bắt lấy tay nàng, thanh nháy mắt nhuyễn : "Nương, thực xin lỗi, Vãn Nhi chọc giận ngài ..."

      Từ lớn lên cùng bà ngoại, sinh hoạt với Vân Tử Mạn khiến nàng cảm nhận được loại thương khác, nàng thực thích loại cảm giác được người nâng niu trong lòng bàn tay mà sủng, nhìn thấy người bản thân quý trọng khổ sở, tâm nàng cũng đau.

      "Nương tức giận, sao nương có thể giận con! Con là nữ nhi nương...." Tâm Vân Tử Mạn, sớm bị tiếng xin lỗi của nữ nhi hòa tan, vuốt đầu trong lòng, lòng ngổn ngang trăm nỗi cảm xúc.

      "Phu nhân, Tam hoàng tử muốn gặp Đại tiểu thư, có chuyện quan trọng."

      Thanh quản gia ở cửa viện truyền đến, gián đoạn mẹ con thân mật, tầm mắt Vân Tử Mạn cùng Thượng Quan Khinh Vãn theo phương hướng nhìn lại, liếc mắt liền nhìn thấy Nam Cung Nguyên Thác phía sau quản gia vào Lê Hoa Uyển.

      Thoạt nhìn cả người đều lười biếng, tao nhã, có cảm giác ấm nóng, khi đối diện với mắt thủy của nàng, đôi mắt kín đáo động tâm lên ánh sáng lộng lẫy chớp động, nhiễm hạt bụi nào, ba ngàn sợi tóc đen phiêu dật xuất trần, quần áo cẩm bào phong độ phiên phiên, phát huy cao quý nhã trí đến cực hạn.

      "Nô tì thỉnh an Tam hoàng tử." Vân Tử Mạn thấy người tới, đầu tiên ánh mắt hơi giật mình, phản ứng lại liền hành lễ, quên thầm túm ống tay áo nữ nhi kéo kéo.

      Đương nhiên Thượng Quan Khinh Vãn hiểu ý tứ mẫu thân, là cấp bậc lễ nghĩa! Kỳ thực nàng lén chơi với Nam Cung Nguyên Thác, cho tới bây giờ đều có nhiều lễ nghi phiền phức như vậy, nhưng mới vừa bị Vân Tử Mạn răn dạy vì việc này, lúc này nàng thể ngoan ngoãn nghe lời.

      "Thần nữ thỉnh an Tam hoàng tử." Thanh Thượng Quan Khinh Vãn ôn nhu dịu cất lên, quên ngầm cho ánh mắt Nam Cung Nguyên Thác.

      Ánh mắt thoáng căng thẳng, mất tự nhiên hắng giọng cái: "Miễn lễ! Bổn vương có chút việc muốn chuyện mình với Thượng Quan Đại tiểu thư, làm phiền Thừa tướng phu nhân tạm thời tránh mặt."

      Như nhìn ra đáy mắt nghi hoặc của Vân Tử Mạn, Nam Cung Nguyên Thác nhanh chóng bổ sung câu: "Ách... Thỉnh Thừa tướng phu nhân yên tâm, bổn vương chỉ mấy câu, lát là được, xong bổn vương liền ."

      " , nô tì có ý gì khác, Tam hoàng tử... Các ngươi từ từ chuyện." Vân Tử Mạn liên tục xua tay, vội vàng rời khỏi tầm mắt bọn họ.

      Nhìn bóng dáng mẫu thân nhanh chóng biến mất, tầm mắt Thượng Quan Khinh Vãn lần nữa dời đến mặt Nam Cung Nguyên Thác, chỉ thấy nháy mắt với nàng hai cái, ra vẻ thần bí sát gần tai: "Chuyện hội đấu giá bổn vương sắp xếp xong xuôi, buổi sáng mai tổ chức ở Tiệm đồ cổ, ngươi có tới hay ?"

      "Ngày mai? Đương nhiên bổn tiểu thư phải , nhưng ta mở y quán..." Thượng Quan Khinh Vãn khinh nâng càm, bộ dạng đương nhiên miệng.

      "Tốt lắm, ngày mai bổn vương chờ ngươi ở Tiện đồ cổ!" Nam Cung Nguyên Thác chớp mắt, bởi vì hai ngày trước Thượng Quan Khinh Vãn tức giận thất trách, vất vả gặp mặt, nhịn được muốn dỗ nàng vui vẻ.

      "Đợi chút!" Thượng Quan Khinh Vãn cho rằng , quát chói tai giữ lại, hạ giọng hỏi: "Rốt cục ngươi chuyện hòa thân Bắc Minh Quốc với Hoàng thượng chưa? Cả giá y nương ta cũng làm giá y xong rồi..."


      Chương 91: Quan hệ của nàng và Tam hoàng tử là gì?
      Editor: VTVT



      Nam Cung Nguyên Thác chớp mắt hai cái trêu tức Thượng Quan Khinh Vãn, sau đó, phong tình vô hạn xoay người rời khỏi Lê Hoa Uyển.

      Chân trước vừa mới , chân sau Thượng Quan Nghê Diệu từ trong phòng vọt ra, ánh mắt hỗn độn nhìn phía cửa viện, bên với Thượng Quan Khinh Vãn: "Người vừa rồi.... Là Tam hoàng tử sao?"

      " rồi!" Thượng Quan Khinh Vãn nhún vai, mặt thoải mái nhìn Thượng Quan Nghê Diệu, thấy thần sắc mặt nàng, mơ hồ ngửi được hơi thở khác thường.

      Mắt Thượng Quan Nghê Diệu xẹt qua tia mất mác, vài lần Nam Cung Nguyên Thác đến phủ nàng nhìn thấy từ rất xa, lại có thể gặp mặt câu, tại trong lòng thực có chút tiếc nuối, miệng thào: " rồi, rồi..."

      Mắt thủy Thượng Quan Khinh Vãn lóe lên tinh quang, bất động thanh sắc quan sát cảm xúc đáy mắt nàng ta, nếu nàng có nhớ lầm, Nhị muội cùng Tam hoàng tử hẳn quen biết ? Nàng truy vội chạy ra, chẳng lẽ là... thầm mến Nam Cung Nguyên Thác?

      Nếu thực như vậy, tựa hồ chuyện có chút thú vị rồi, ngay lúc Thượng Quan Khinh Vãn nhìn chằm chằm Thượng Quan Nghê Diệu, nha đầu kia đột nhiên ngoái đầu nhìn lại, đôi mi thanh tú nhíu chặt, giọng điệu chất vấn : "Đại tỷ và tam hoàng tử có quan hệ gì?"

      "Quan hệ của ta và Tam hoàng tử.... Nhị muội phải thấy rồi sao?" Thượng Quan Khinh Vãn vốn ăn mềm ăn cứng, thấy Thượng Quan Nghê Diệu bày bộ dạng bề trước mặt mình, nhất thời tức giận, giọng điệu mang theo vài phần khiêu khích.

      "Ngươi..." Trước mặt nàng Thượng Quan Nghê Diệu ăn quả đắng, tức giận đến khuôn mặt nhắn đỏ bừng, tuy là thứ nữ, có thể trước kia nàng chưa từng bị Thượng Quan Khinh Vãn khi dễ, trước mặt vị Đại tỷ, nàng vĩnh viễn đều chân cao khí ngang, nghĩ tới mấy tháng ngắn ngủi lại làm vị Đại tỷ phế tài ngày xưa biến hóa nghiêng trời lệch đất.

      "Làm sao vậy? Vãn nhi, hai tỷ muội các ngươi... đây là làm sao vậy?" Rất nhanh Vân Tử Mạn từ trong nhà ra, thấy bóng dáng Nam Cung Nguyên Thác, cũng nghĩ thấy khuôn mặt nhắn của Thượng Quan Nghê Diệu đỏ bừng, trong lòng nhất thời cả kinh.

      "Đại nương, Đại tỷ nàng... Nàng sắp hòa thân gả Bắc Minh Quốc, lại lén cùng Tam hoàng tử ái muội , chuyện này ngài quản tốt mới được, bằng nếu truyền ra ngoài, làm bại hoại thanh danh phủ Thừa tướng chúng ta." Miệng Thượng Quan Nghê Diệu vốn nhanh mồm nhanh miệng, lúc này có cơ hội, nhanh chóng cáo trạng với Vân Tử Mạn.

      Nghe vậy, Vân Tử Mạn hắng giọng cái, mặt nghiêm túc nhìn Thượng Quan Nghê Diệu : "Diệu nhi, chuyện này ngươi hiểu lầm rồi, vừa rồi lúc Tam hoàng tử tìm Vãn Nhi, Đại nương cũng ở chỗ này, Tam hoàng tử có chuyện quan trọng muốn với Vãn Nhi, thoạt nhìn... giữa bọn họ cũng có ái muội như ngươi ."

      Tuy thanh nàng rất nhu, nhưng hiển nhiên giọng điệu nàng thiên về nữ nhi chính mình, điều này khiến Thượng Quan Nghê Diệu vốn cho rằng chiếm được tiện nghi sắc mặt lúc đỏ lúc trắng, đúng lúc này Liễu Tâm Lan cũng ra khỏi phòng Thượng Quan Khinh Vãn, thấy người nghe thấy tiếng : "Vẫn là tay nghề tỷ tỷ tốt như vậy, chờ khi Diệu nhi xuất giá, hi vọng tỷ tỷ cũng muốn tuy hai mà , vì nàng thêu tỉ mỉ bộ của hồi môn."

      "Đây là điều hiển nhiên, liền tính muội muội , tỷ tỷ cũng làm." Vân Tử Mạn cười mỉm, nhàng đạm bạc ứng phó lời của nàng.

      "Vậy muội muội cám ơn tỷ trước." Liễu Tâm Lan mị cười ra tiếng, nhìn Thượng Quan Nghê Diệu bên cạnh: " xem giá y rồi, Diệu nhi, chúng ta thôi."

    3. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Chương 92: Hấp dẫn ít người tới.

      Editor: tieudangnhi


      Sáng sớm hôm sau, Thượng Quan Khinh Vãn ngồi trước gương đồng trang điểm chút, hôm nay nàng mặc thân màu xanh nhạt kết hợp với quần lụa mỏng, búi tóc như sương mai cài lên đóa hoa quỳnh được hái trong viện ban sáng, cũng đeo thêm trang sức gì, dáng vẻ thanh lịch làm cho nàng cả người thoạt nhìn điềm tĩnh thanh nhã, lại rất hợp với làn da như tuyết trắng, mắt hạnh má đào, mỹ lệ động lòng người.

      “Tiểu thư hôm nay muốn ra ngoài sao?” Hồng Thược thấy nàng trang điểm như thế này, đoán hẳn là nàng muốn ra ngoài.

      “Hôm nay trong tiệm đồ cổ của tam hoàng tử có hội đấu giá, vì giúp ta mở y quán nên muốn bán đấu giá bảo bổi của mình, bổn tiểu thư thế nào cũng phải phụ giúp mới được.” Thượng Quan Khinh Vãn cười mỉm, đáy mắt đột nhiên lướt qua tia giảo hoạt, như có vẻ đăm chiêu : “Nếu như cứ tay như vậy, có phải có vẻ thất lễ quá hay ? Dù sao lần đấu giá này của tam hoàng tử, tất cả cũng đều là vì ta.”

      “Nhưng mà… Đại tiểu thư có thể có bảo bối gì?” Hồng Thược bĩu môi, nhìn xem từ xuống dưới thân trang điểm của Thượng Quan Khinh Vãn, ngay cả thứ giống như trang sức cũng có, tiểu thư nhà khác tóc đều cài châm đeo chuỗi, đầu tiểu thư nhà nàng chỉ cài độc đóa hoa quỳnh, keo kiệt tới cực điểm, cho dù dáng vẻ có xinh đẹp nữa, người khác cũng vẫn xem hết thảy.

      “Có biện pháp…” Thượng Quan Khinh Vãn nhìn nàng ấy chớp mắt hai cái, khóe môi gợi lên nụ cười xấu xa: “Hồng Thược, ngươi giúp ta đem giá y trong ngăn tủ đến đây, ta muốn đem nó đến hội đấu giá để bán đấu giá nó.”

      “Cái gì… Cái gì? Đại tiểu thư, kia… nhưng mà giá y kia là do chính tay phu nhân tỉ mỉ may cho người mà, người… Người thế nào có thể đem bán đấu giá chứ? Còn nữa, bộ giá y có thể bán được bao nhiêu tiền chứ?” Hồng Thược đầu tiên là cả kinh, lắp ba lắp bắp khuyên can.

      “Nha đầu ngốc, ngươi cũng đừng quên, tay nghề nữ gia của nương ta ở Ngạo Thiên quốc nổi tiếng số số hai, giá y này là dùng tơ vàng ngân tuyến thêu thành, tự nhiên là bảo bối độc nhất vô nhị. Dù sao chuyện hòa thân với Bắc Minh quốc hơn nửa phần là thất bại, bộ giá y này càng nhìn càng làm cho tâm người rối rắm, bằng cầm xem có thể bán được giá tốt hay .” Thượng Quan Khinh Vãn vẻ mặt thoải mái cười đáp.

      Sau khi nghe nàng xong, Hồng Thược ngây ngốc sửng sờ nhìn nàng, đại tiểu thư cái gì vậy? Chuyện hòa thân đến Bắc Minh quốc thất bại? Nhưng mà từ xuống dưới Thừa tướng phủ, mỗi người đều lấy chuyện đại này làm đầu mà!

      đợi Hồng Thược phản ứng kịp, Thượng Quan Khinh Vãn tự mình mở tủ quần áo ra, dè dặt cẩn trọng đem bộ giá y đỏ thẫm được xếp chỉnh tề lấy ra, dùng tấm vải sạch bao lại, vỗ vỗ Hồng Thược vẫn sững sờ đứng tại chỗ như cũ, ở bên tai nàng ta trêu tức : “Ngươi nếu cứ tiếp tục ngẩn người như vậy, bổn tiểu thư cũng chờ ngươi, ta trước bước!”

      “Đại… Đại tiểu thư, người đợi nô tì chút nha!” Hồng Thược quay đầu, vội vàng đuổi theo nàng bước ra khỏi cửa.

      ------------Dãy phân tuyến hoa lệ ----------------

      Thượng Quan Khinh Vãn cùng Hồng Thược chủ tớ hai người đường cái, đường ngắm cảnh, thấy cách đó xa có cửa tiệm người đứng chật kín bên ngoài, ba tầng trong, ba tầng ngoài, nhìn rất náo nhiệt.

      “Đại tiểu thư, kia phải là tiệm đồ cổ của tam hoàng tử hay sao?” Ánh mắt Hồng Thược thiểm qua tia nghi ngờ, trong ngày thường trước cửa tiệm rất thanh lặng, hôm nay hội đấu giá còn chưa bắt đầu, cửa lớn liền bị người xém phá hỏng, tất cả dân chúng đều là tới xem náo nhiệt.

      “Người nhiều tốt, nhiều người càng thêm náo nhiệt, cũng có thể bán bảo bối được giá càng cao.” Mắt thủy của Thượng Quan Khinh Vãn lóe lên, xem ra hội bán đấu giá hôm nay của Nam Cung Nguyên Thác được triển khai rất thành công, hấp dẫn ít người tới.


      Chương 93: Hội đấu giá 1.

      Editor: tieudangnhi


      Dân chúng vây xem bên ngoài quả đều là những người muốn đến xem náo nhiệt, người Nam Cung Nguyên Thác mời đều là người có tiền, có tiếng có miếng, tất cả đều ngồi ở bên trong cửa hàng, trong đó bao gồm cả ca ca ruột của , nhị hoàng tử Nam Cung Nguyên Liệt.

      Những công tử tôn quý này đều là những người được mời mà đến, đơn giản cũng đều là vì xem trọng mặt mũi của tam hoàng tử, bằng ai cũng muốn chạy đến chỗ này tiếp xúc với bọn dân thường ngoài kia. Ngẫm lại bọn họ người này người kia trong nhà thiếu gì bảo bối trân quý, hơn nữa ai cũng đoán được, vị tam hoàng tử ngày thường đứng đắn này có phải ra giá trời hay , nhân cơ hội bọn họ đến đây mà xẻ thịt hay , tuy rằng mặt nổ lực giả bộ trấn định, nhưng trong nội tâm người nào toan tính phải ứng phó như thế nào.

      Thượng Quan Khinh Vãn mang theo giá y bảo bối của mình, vất vả mới từ trong đám người chen vào trong tiệm, liếc mắt cái liền nhìn thấy Nam Cung Nguyên Thác sắp xếp bảo bối, dùng chiếc bàn gỗ hoa lê được điêu khắc tinh tế để bày biện những vật phẩm dùng để đấu giá ngày hôm nay, cảm giác có người vào tiệm, khỏi ngoái đầu nhìn lại, đối mặt với đôi mắt tựa nước hồ của Thượng Quan Khinh Vãn, hướng về phía này nháy mắt mấy cái, dáng vẻ như bảo nàng cứ chờ xem kịch vui.

      Thượng Quan Khinh Vãn hiểu ý gật đầu, nhàng ngồi xuống chiếc ghế trong góc, cảm giác được tầm mắt nóng bừng từ chỗ khác truyền đến, nàng theo đó nhìn lại, đúng lúc đối mặt với cặp mắt đen sắc bén như ưng của Nam Cung Nguyên Liệt.

      Nam tử lười nhác tà tứ dựa vào tay gác của ghế làm bằng gỗ mun, mi mắt như kiếm, hai mắt hẹp dài nhìn chằm chằm Thượng Quan Khinh Vãn, lông mi nồng đậm dài như phiến, đôi môi đỏ sẫm như cánh hoa đào ngày xuân, lộ ra loại dụ hoặc cực trăn thuần mỹ, hổ là người đứng thứ nhất trong tứ đại mỹ nam của Ngạo Thiên đại lục.

      Ngay tại trong tiệm đồ cổ của hoàng đệ mình giáp mặt với người từng chỉ phúc vi hôn, thực tại làm cho Nam Cung Nguyên Liệt ngoài ý muốn, ban đầu chỉ nghe hoàng đệ muốn làm hội đấu giá hoang đường gì đó, cho nên đến đây chỉ là muốn xem náo nhiệt, xem rốt cuộc là muốn làm gì?

      nghĩ là ở trong này lại đụng mặt kẻ cùng giải trừ hôn ước - Thượng Quan Khinh Vãn, thoạt nhìn Nam Cung Nguyên Thác cùng nàng hình như quan hệ có chút bình thường, điều này làm cho lông mày của Nam Cung Nguyên Liệt tự giác nhíu chặt lại thành đoàn, nếu như vào ngày thường, Nam Cung Nguyên Thác ở trong cung thích trêu ghẹo những nha hoàn xinh đẹp thôi , nhưng hôm nay cùng nữ nhân này có liên quan, nội tâm của Nam Cung Nguyên Liệt khó có thể tiếp thu.

      Ánh mắt sắc bén của Nam Cung Nguyên Liệt hề kiêng dè, cứ như vậy mà nhìn chằm chằm Thượng Quan Khinh Vãn, ngờ tới nữ nhân này khi đối mặt với ánh mắt của , sâu trong đôi mắt thủy có lấy tia sợ hãi nào, sắc mặt bình tĩnh như nước, cũng thẳng thừng nhìn chằm chằm lại .

      Cũng mấy tháng thấy, Nam Cung Nguyên Liệt phát nữ nhân này giống như là càng ngày càng xinh đẹp, làn da trắng nõn càng thêm nhẵn nhụi, áo xanh quần lụa mỏng càng làm nổi bật lên làn da phấn nộn của nàng, người phản phất như được bao phủ bởi ánh mặt trời, sáng ngời đến chói mắt, vẻ mặt thanh nhã lạnh nhạt như thoát khỏi trần thế, tóc mai suôn mượt nhiễm khói xuân, chỉ làm cho người cảm thấy phảng phất như có luồn ánh sáng chói mắt đột nhiên xâm nhập vào trong đáy mắt.

      Thượng Quan Khinh Vãn thể thừa nhận, nam tử tuy rằng luôn là bộ dáng lười nhát, nhưng khi ánh mắt nhìn chằm chằm nàng lại mang theo tư thái cao nhìn xuống, gây cho người cảm giác bức bách mãnh liệt, mỗi dây thần kinh của nàng đều căng ra hết sức, lại giả bộ trấn định yên lặng cùng phân cao thấp.

      “Các vị bằng hữu, hội đấu giá do bổn vương tổ chức tại bắt đầu, trước tiên xin giới thiệu với mọi người món bảo bối thứ nhất ----” Tiếng thuần hậu của Nam Cung Nguyên Thác truyền đến, vừa đúng lúc giúp Thượng Quan Khinh Vãn có thể danh chính ngôn thuận thu hồi tầm mắt, kết thúc ám đấu bằng mắt với Nam Cung Nguyên Liệt.
      Last edited: 15/10/16

    4. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Chương 94: Hội bán đấu giá 2.

      Editor: tieudangnhi




      Liếc mắt nhìn lại, trong tay của Nam Cung Nguyên Thác là khối vật thể bằng thạch trong suốt màu đen, tinh tế quan sát cảm thấy nó như có hình dạng sức sống gì đó!

      Long! sai, khối thạch trong suốt này giống như nửa khung xương của cự long giao thoa, sắp xếp thành đoàn, khi nhìn được ràng cốt cách của vật phẩm, cùng đôi mắt nhắm nghiền, tuy rằng long nhãn khép chặt, lại vẫn có thể làm cho người cảm nhận được uy nghiêm bá đạo cùng lệ khí được lộ ra.

      Khóp xương ngón tay ràng tinh tế của Nam Cung Nguyên Thác vuốt ve người cự long, khoé môi gợi lên ý cười ma mị xấu xa :”Có ai có thể nhận thấy đây là bảo bối gì ? Cực phẩm long thạch, đối với người luyện võ là cực kỳ hữu dụng, về điểm này cần bổn vương tỉ mỉ, trong lòng các vị hẳn cũng đều mười phần biết , cho dù là có tiền cũng chưa chắc có thể mua được ở bên ngoài, trước mắt bổn vương cần ngân lượng gắp, tiếng – giá nvạn lượng bạc, nếu như ai có thể ra giá cao hơn, khối long thạh này chính là của người đó.”

      Long thạch! Qủa là bảo bối thế gian hiếm có, dân chúng vây xem bên ngoài mảnh xôn xao, nhóm côn tử vương quý ngồi ở trong tiệm, người người hai mắt nhìn nhau, nhưng cũng ai dám lên tiếng.

      Tuy rằng người nào cũng biết long thạch là thứ tốt, nhưng giá vạn lượng bạc cũng phải ai có thể cầm ra được, cho nên… đám công tử vương quý này lại ai lên tiếng.

      Nếu hỏi vì sao? Những người này cũng phải là kẻ ngốc, vật trước mắt thế nhưng lại là long thạch! Tên vật phẩm gắn với từ “Long”, nếu là trong tay tam hoàng tử chẳng cần bàn cải gì nữa, nhưng nếu là để bọn họ mua trở về, chỉ sợ còn chưa kịp dùng tới, cũng đưa tới hoạ diệt môn mất thôi.

      “Thế nào? Các ngươi đều khôn thích? Hay là chê giá mắc? Khối này là long thạch nha, toàn bộ Ngạo Thiên đại lục cũng có quá tam khối, bổn vương ra giá vạn lượn bạc cũng đủ tiện nghi…” Lông mày Nam Cung Nguyên Thác nhăn lại, màn trước mắt này thực làm cho nờ tới, hai ngày nay sửa sang bảo bối trong tiệm, mỗi vật đều là vật âu yếm, nhưng đáp ứng muốn giúp Thượng Quan Khinh Vãn mở y quán, cho nên đành phải khẽ cắn răng, chọn lựa ra món bảo bối cho rằng trở thành vật hấp dẫn mọi người, ngờ khởi lại bất lợi như thế, vật bán đấu giá đầu tiên bị mọi người vắng vẻ.

      “Khụ… Tam hoàng tử, long thạch này là linh vật của thiên địa, chúng ta là phàm phu tục tử làm sao có thể tiêu thụ được, nếu như tam hoàng tử muốn bán, trong nhựng người ngồi tại đây, chỉ sợ cũng chỉ có nhị hoàng tử có tư cách này thôi.”

      Rốt cuộc cũng có người lên tiếng lòng của mọi người, đám người còn lại liên thanh phụ hoạ, đồng thời cũng thầm thở dài hơi.

      Lời này như nhắc nhở Nam Cun Nguyên Thác, đưa mắt nhìn Nam Cung Nguyên Liệt ngồi ở góc xó, mặt nổi lên tươi cười nịnh nọt a dua, tiếng thuần hậu cũng có thể làm cho người khác cảm thấy tia ngọt lòng :”Hoàng huynh, bọn họ rất đúng, khối long thạch này cũng chỉ có thể xứng đôi với người cao quý như hoàng huynh thôi, lúc trước ta cầu người mua khối long thạch này cũng tiêu phí mất hai vạn lượng bạc, tại bán cho hoàng huynh chỉ vạn lượng bạc, huynh tuyệt đối có lời. Huống chi… vạn lượng bạc đối với hoàng huynh mà cũng đáng kẻ gì.”

      Ánh mắt Thượng Quan Khinh Vãn cũng khỏi theo tầm mắt của Nam Cung Nguyên Thác nhìn lại, chỉ thấy khuôn mặt tuấn nhan kia của Nam Cung Nguyên Liệt vô sở vô động, mâu quang thâm thuý u ám như hồ sâu ngàn thước, làm cho người nhìn vọng đến đáy, cũng đoán ra trong lòng rốt cuộc nghĩ cái gì.
      “Hoàng đệ chẳng lẽ quên, vi huynh có khiết phích (thích sạch ), thích những thứ có màu đen.” Tiếng trầm thấp như mỹ tửu thuần hương say mê lòng người, hầu kết của dật ra, Nam Cung Nguytên Liệt vân đạm phong khinh, có chút khách khí cự tuyệt thân đệ của mình.


      Chương 95: Hội bán đấu giá 3.

      Editor: tieudangnhi




      Tươi cười nịnh nọt mặt Nam Cung Nguyên Thác trong nháy mắt thu lại sạch , tiếng trầm thấp lộ ra vài phần nộ xích, nhịn được muốn lôi nợ cũ ra nhắc lại :”Hoàng huynh nghị ngay cả chút mặt mũi ấy cũng cho đệ sao? Cũng nghĩ lại hôn trước kia là ai giúp huynh…”

      đến nửa, hình như đột nhiên nhớ tới cái gì đó, hầu kết giống như bị ai đó chặn lại, nhất thời có thanh , sắc mặt trận đen rồi lại hồng, ó chút tâm tư liếc nhìn về phía Thượng Quan Khinh Vãn.

      Nam Cung Nguyên Liệt nhìn gò má Nam Cung Nguyên Thác run rẩy hai cái, dáng vẻ lúng túng ngượng nghịu, khoé môi hờ hững giơ lên nụ cười xấu xa ma mị, tiểu tử này là nâng cục đá đập vào chân mình nha! Đồng thời, ánh mắt của cũng theo hướng nhìn của hoàng đệ, nhìn về phía Thượng Quan Khinh Vãn ngồi góc khác.

      Thượng Quan Khinh Vãn nghe vậy, đôi mắt xuất vẻ nghi hoặc, này đó lúc từ hôn, quả là Nam Cung Nguyên Thác cùng Nam Cung Nguyên Liệt đến Thừa tướng phủ, còn mang theo ma ma tron cung đến nghiệm thân nàng, theo như lời của Thượng Quan Gìa , tin tức nàng thất trinh người trong phủ dám tiết lộ ra bên ngoài dù chỉ là nữa từ, vậy tam hoàng tử làm thế nào biết được chứ? Chuyện này quả câu đố nan ỉai a.

      Bất quá, tình cũng qua, Thượng Quan Khinh Vãn nguyên bản cũng them để ý đến, nhìn về nam tử sắc mặt lún túng mỉm cười, xem thường :”Chuyện kia tam hoàng tử làm rất tốt đẹp, chỉ có thể giúp được nhị hoàng tử, cũng là giúp cho bổn tiểu thư, đến chuyện này… Bổn tiểu thư ngày khác nhất định phải mời ngươi đến tửu lâu nổi tiếng nhất, để bày tỏ lòng biết ơn.”

      Lời nàng vừa ra, khỏi làm cho trong tiệm lẩn ngoài tiệm đều ồ lên, ra vị tiểu mĩ nhân thanh lệ thoát tục ngồi ở trong góc kia, chính là vị Thượng Quan đại tiểu thư từng cùng nhị hoàng tử có hôn ước? Nàng thế nào đột nhiên lại biến yjàmj xinh đẹp như vậy, hoàn toàn là thoát thai hoán cốt, toàn bộ con người đều thay đổi, chẳng lẽ khuôn mặt xấu xí trước kia chẳng qua chỉ là nguỵ trang để tự vệ? vì chính là muốn bức nhị hoàng tử từ hôn sao?

      Tiếng xì xào bàn tán liên mien dứt vang lên, lúc này đến phiên sắc mặt của Nam Cung Nguyên Liệt càng ngày càng khó coi, trong nháy mắt, vị nhị hoàng tử tuấn tiếu sái là từ trong miệng mọi người biến thành khí phu (người chồng bị ruồng bỏ), mắt của đám phàm phu tục tử này đúng là bị đui rồi.

      Chỉ cần đề cập đến tuấn cùng trong sạch của , Nam Cung Nguyên Liệt liền có cách nàp để tiếp tục bình tĩnh nữa, đột nhiên từ ghế tựa mạnh mẽ đứng lên, mắt ưng lạnh lùng bắn ra tứ phía, quét ngang vòng, nháy mắt tất cả thanh đều tiêu thất hết, khí lại trở về tĩnh lặng như ban đầu.

      “Hừ! Hội đấu giá nhàm chán như vậy, bổn vương nhìn được nữa, trước bước!” Nam Cung Nguyên Liệt bỏ lại khinh miệt cùng khinh thường hừ lạnh tiếng, phất ống tay áo cái, them quay đầu lại cứ thế mà rời .

      Nam Cung Nguyên Thác sao cả nhún vai, nhàn nhạt quăng câu :” tiễn!”

      Ai bảo hoàng huynh keo kiệt ngay cả vãn lượng bạc cũng luyến tiếc, khỏi cũng quá nể mặt , nếu tới chỉ vì muốn xem náo nhiệt, vậy ở lại cũng có bất kỳ ý nghĩa gì, !

      Nam Cung Nguyên liệt tới cửa, ngồi đối diện chính là Thượng Quan Khinh Vãn, nàng cũng đồn thời hướng về phía cười mỉm, dáng vẻ liên quan, còn có cả biểu tình vui sướng khi người khác gặp hoạ, khiến cho mặt Nam Cung Nguyên Liệt càng thêm tức giận.


      Trong phòng phút chốc yên tĩnh lại, Nam Cung Nguyên Thác lấy ra vật cũng rất trân quý, đây là cây đàn cổ, nhìn qua cùng những cây đàn bình thường khác nhau là mấy, dùng giá cao mua về cũng ba năm rồi, nhưng vẫn có sờ thấu bí mật của đàn cổ này, trước mắt cần dùng bạc gấp, ngẫm lại vật này giữ lại trong tay cũng chỉ dùng để bày trí, chẳng bằng bán .
      Chương 96: Nàng xem như nổi danh.

      Editor: tieudangnhi



      Mày kiếm của Nam Cung Nguyên Thác nhướn lên, bộ dáng như liệu trước, nếu như mua long thạch vừa rồi phạm vào tội đại bất kính, vậy khi đem đàn cổ này ra, những người này hẳn là có lý do cự tuyệt !

      “Ta, ta cảm thấy hứng thú---“ Tiếng tề nhu quen thuộc truyền đến, Thượng Quan Khinh Vãn kích động ra tiếng, nhìn theo đàn cổ vừa rồi được mang đến để hạ xuống bàn chớp mắt cái, nàng liền thích cây đàn kia, tuy rằng thoạt nhìn có chút cũ nát, nhưng trong mắt nàng lại thuộc loại đàn cực đẹp, quả thực đẹp đến nổi làm cho nàng cảm thấy hít thở thông!

      Nam ung Nguyên Thác nhăn long mày lại, nha đầu kia là tới quấy rối sao? Trận đấu giá hôm nay, tất cả đều là vì y quán của nàng, bảo bối nếu như bán cho nàng, vậy tìm ai để thu bạc đây? Nay quả thực chính là hồ nháo mà!

      “Khụ… Ngươi… Ngươi cần tính! Thượng Quan đại tiểu thư nên hồ nháo…” Tuấn nhan của Nam Cung Nguyên Thác lại lướt qua vẻ lúng túng, lạnh mắt nhìn về phía nàng, nén giận lên tiếng, mâu quang lại nhìn về hướng toà khách phía dưới, đợi mở miệng tiếp, giọn nữ quen thuộc lại dật vào đáy tai.

      “Bổn tiểu thư hồ nháo. Ta là thích cầm cổ này, tam hoàng tử…” Ngữ khí của Thượng Quan Khinh Vãn trong phút chốc biến thành mềm như gió xuân, trông mong nhìn nam tử ở trước mặt, đột nhiên ánh mắt sáng ngời như nhớ tới cái gì đó, giơ lên khối vải được bọc kín trong tay :”Bổn tiểu thư ở đây cũng có bảo bối, bằng chúng ta trao đổi ngang nhau, thấy thế nào?”

      Đồng thời trong lúc chuyện, Thượng Quan Khinh Vãn tới phía trước, bên cởi khói vải được bọc kín kia, góc giá y đỏ tươi lộ ra, nàng dùng sức đem giá y xả ra hết, mỹ lệ làm người chật lưỡi.

      Đúng vào lúc này, quyển sách theo trong giá y vung ra, rơi xuống đám người ngồi dưới, mắt thuỷ của Thượng Quan Khinh Vãn gợi lên tia dị sắc, nàng cũng biết quyển sách này làm sao có trong giá y.

      có người giúp nhặt quyển sách lên, ngờ tuỳ ý liếc nhìn, sắc mặt lại ngẩn ra, tiếp theo khoé môi lại gợi lên nụ cười phức tạp mang đầy tà ác cùng xấu xa, những người ngồi bên cạnh cũng nhìn thấy quyển sách kia, biểu tình của tất cả đều biến đổi có chút cổ cổ quái quái, thiếu có người bắt đầu che miệng cười trộm.

      Thượng Quan Khinh Vãn tay cầm giá y phía trước, trong chớp mắt như biến thành hầu tử (con khỉ) để người khác xem xét, bị người khác biến thành trò cười, nghi hoặc tron đáy mắt càng thêm sâu, đem giá y đặt bàn đấu giá, tự mình sải bước tiến lên đoạt lấy quyển sách trong tay người kia, định thần nhìn lại, thiếu chút nữa tức đến hộc máu.

      Sống thoát thoát xuân (ko biết dịch…), cung đồ ánh vào mi mắt, nhìn lại tên quyển sách <Xuân cung bảy mươi hai kiểu>, vị Thượng Quan đại tiểu thư là nàng lúc này đúng là chân chân chính chính nổi danh trước mặt mọi người, bên tai truyền đến tiếng cười trộm----

      “Xem nàng dáng vẻ nghiêm trang, nghĩ tới đúng là dâm phụ…”

      “Xem loại sách này, vậy công phu giường nhất định là rất lợi hại , có cơ hội nhất định phải tìm đến nàng để lãnh giáo vài chiêu thức…”

      Thanh trào phúng trêu tức sóng này cao hơn sóng kia, Nam Cung Nguyên Thác đứng trước án đài đấu giá lúc này cũng phục hồi lại tinh thần, tuần nhan trong nháy mắt bị che kín bởi mảnh u, thấp lãnh tiếng :”Tất cả đều im miệng lại cho bổn vương!”

      tiếng này của , nhất thời làm cho cả trong lẫn ngoài đều an tĩnh lại, Thượng Quan Khinh Vãn hít sâu hơi, cảm xúc kinh ngạc cũng theo đó bình thường lại, trong đầu điểm mặt lại người cuối cùng xem qua giá y, khoé môi gợi lên nụ cười lạnh lẽo.

      Chương 97: Mua tặng .

      Editor: tieudangnhi


      Nay sau đó, ánh mắt thanh lãnh của Thượng Quan Khinh Vãn nhàn nhạt đảo qua trênnười những vị vương quý công tử kia, buồn bã :”Xem ra mọi người đều đối với quyển sách này trong tay của bổn tiểu thư có hứng thú, vậy bằng chúng ta cùng giao dịch a, mọi người có nhìn thấy giá y bàn bán đấu giá này ? Vạn lượng bạc… Ai nếu có thể mang bạc ra, ta khuyến mãi mua tặng , bổn tiểu thư đem quyển sách này đưa cho .”

      Lời của nàng nhàng như mây trôi nước chảy, giống như chuyện vừa rồi cùng nàng có bất kỳ quan hệ nào, giơ cánh tay cầm quyển sách lên cao vẫy vẫy, dáng vẻ bình tĩnh tự nhiên này khỏi làm cho người ta chậc lưỡi.

      Bốn phương tám hướng liền truyền đến tiếng bàn tán xì xào, đối với lời đồn đãi nhảm nhí về vị Thượng Quan đại tiểu thư này nhất thời nổi lên tứ phía, cũng trong nháy mắt nỗi “oan khuất” của nhị hoàng tử liền được rửa sạch, nữ tử phóng đãng khôn kiềm chế được như vậy ai mà dám lấy nàng ta về làm lão bà chứ?

      “Bộ giá y này tại hạ mua.”

      đạo tiếng vang dội theo ngoài cửa tiệm truyền đến, phải là tiếng của những vị vương tôn công tử ngồi ở đây, tiếng này nhất thời hấp dẫn lực chú ý của mọi người, kiện ía y vạn lượng bạc, ai cũng đều muốn nhìn thử chút rốt cuộc là loại người nào có thể danh tác như vậy.

      ngờ, chỉ là nam tử trung niên tướng mạo bình thường, mặc mộc đạm bạc đến, nhìn ăn mặc như thế, thế nào cũng giống người có thể cầm ra được vạn lượng bạc, xem bộ giống người kéo xe ngựa đúng hơn.

      “Đây là vạn lượng ngân phiếu, nương ngươi kiểm kê chút, nếu như có vấn đề gì, vậy giá y kia chính là của tại hạ.” Bàn tay to thô ráp của nam tử trung niên đưa chồng ngân phiếu đến trước mặt Thượng Quan Khinh Vãn, đều là từng tờ ngân phiếu trị giá năm trăm lượng bạc.

      Thượng Quan Khinh Vãn nhìn Nam Cung Nguyên Thác cái, ý bảo kiểm kê thu tiền, Nam Cung Nguyên Thác thâm trầm ngưng động nhìn nam tử trung niên kia, mắt ưng thâm thuý lướt qua tia phức tạp, cuối cùng vẫn là chậm rãi tiếp nhận sấp ngân phiếu kia.

      “Vừa đúng vạn lượng ngân phiếu.” Nam Cung Nguyên Thác nhíu nhíu đầu mày, mắt ưng lãnh liệt lộ ra vài phần vui, từ trong nhóm vương tôn công tử ngồi bên trong tiệm khẽ quét qua vòng, thấp lãnh ra tiếng :”Thấy , đường cái tuỳ tiện tìm đại người, cũng đều có thể xuất ra vạn lượng ngân phiếu chiếu cố sinh ý của bổn vương, những người có nghĩa khí như các ngươi, ngày sau nếu có gặp phải chuyện gì cũng đừng đến cầu bổn vương. Đều cút hết cho ta!”

      tiếng rống này của , khỏi làm cho đám vương tôn công tử sợ tới mức tim gan co rúm lại, run sợ chạy trối chết, cũng doạ dân chúng vây xem ở bên ngoài cửa tiệm tản ra, người xem náo nhiệt trong phút chốc đều tán hết, chỉ còn lại duy nhất nam tử dùng vạn lượng ngân phiếu mua giá y kia, cùng chủ tớ Thượng Quan Khinh Vãn và Nam Cung Nguyên Thác.

      Tuy rằng vạn lượng ngân phiếu đến tay, nhưng mà sắc mặt của Nam Cung Nguyên Thác cũng là cực kỳ khó xem, lạnh mắt quét theo nam tử trung niên tươi cười tiếp nhận giá y tay Thượng Quan Khinh Vãn, mi tâm hơi nhíu lại :”Đợi chút----“

      Thấn sắc mặt nam tử nao nao, ngưng trọng nhìn về gương mặt tuấn nhan của Nam Cung Nguyên Thác :”Tam hoàng tử còn có việc gì sao?”

      “Ngươi từ chỗ nào tìm được nhiều bạc như vậy?” Nam Cung Nguyên Thác cũng ngốc, nhìn trang phục của nam nhân này giống như là kẻ có tiền, hơn nữa đại nam nhân mua giá y của nữ tử để làm cái gì? Nếu như là vì bản xuân cung đồ trong tay của Thượng Quan Khinh Vãn, càng thích hợp.

      “Số bạc này là do trong ngày thường tại hạ đánh bạc thắng mà có, vừa đúng lúc ta cũng có nữ nhi sắp phải lập gia đình, nhưng mà nương của nàng ấy mất sớm, ta cũng thể vì đứa làm chút gì, tay nghề của Thượng Quan phu nhân là thiên hạ đệ nhất, nếu có thể giúp nữ nhi mặc giá y xinh đẹp như vậy gả ra ngoài, nàng ấy nhất định rất vui vẻ, ta đây coi như là thoả lòng!” Nam nhân kia mặt chính đạo, dáng vẻ đôn hậu kia xem khôn giống như là dối.

    5. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Chương 98=D tiết của nàng là bảo đảm. .

      Editor: tieudangnhi




      Thượng Quan Khinh Vãn nghe vệy, hơi sững sờm, chỗ sâu nhất trong đáy mắt biến đổi phức tạp, nghe qua chuộc sống hằng ngày của nam nhân này cũng phải quá dễ dàng, hơn nữa sở dĩ mua giá y này, tất cả đều là vì muốn làm cho nữ nhi vui, nghe qua quả là rất cảm động, nhưng xét về tình về lý hình như có chút gì đó có khoa học phải.

      “Coi như ngươi tinh mắt.” Nam Cung Nguyên Thác lạnh nóng trầm thấp lên tiếng, khỏi phân trần phen qua đoạt lấy cuốn sách trong tay Thượng Quan Khinh Vãn, nhét vào trong tay nam nhân trung niên, thản nhiên :”Mua tặng , bây giờ quyển sách này cũng là của ngươi.”

      Nam nhân trung niên kia trộm liếc qua quyển sách tay, ánh mắt khỏi cũng theo đó mà sáng ngời, liên tụ cảm ơn, tiếp đó liền vội vội vàng vàng rời khỏi tiệm đồ cổ.

      Nhìn bóng dáng vội vàng rời , Thượng Quan Khinh Vãn như có gì đó đăm chiêu, đôi mi thanh tú nhíu lại, liếc qua nam tử bên cạnh, lẩm bẩm :”Ngươi nếu như có nhiều bạc như vậy, tại sao dùng làm của hồi môn cho nữ nhi?”

      Chuyện này theo logic bình thường hình như đúng là có chút thể nào nổi, theo cách ăn mặc của nam nhân này khó để nhìn ra, gia cảnh cũng tính là tốt, cho nên , có thể tiêu phí vạn lượng bạc vì để mua bộ giá y cho nữ nhân, thực tại có chút thể nào nổi, nghĩ như thế nào cũng cảm thấy khoa học gì cả, nghi ngờ trong đáy mắt của Thượng Quan Khinh Vãn càng ngày càng thâm.

      Lời của nàng cũng nhận được câu trả lời của , khí phảng phất đọng lại chút trầm, yên tĩnh có chút đáng sợ, Thượng Quan Khinh Vãn cũng phát gíac khác thường, khỏi ngoái đầu lại đối mặt với ánh mắt của .

      Mặt của Nam Cung Nguyên Thác trầm xuống, cặp mắt phong duệ sắc bén như ưng kia, chỉ nhìn chằm chằm mặt nàng, sau khi đối mặt với ánh mắt của nàng, sau đó mới lạnh lùng :” nương như ngươi, rốt cuộv có biết cái gì gọi là xấu hổ hay ? Thế nhưng sau lưng lại lén lút xem loại sách như vậy…”

      Thế này mới ý thức được còn đắm chìm trong kiện lúc nảy, tới giờ còn chưa lấy được tinh thần, Thượng Quan Khinh Vãn trắng mắt liếc , tức giận :”Kết cấu thân thể của nam nhân hay nữ nhân bổn tiểu thư đây rất ràng, còn cần phải nhìn lén hay sao? Quyển sách kia căn bản phải của ta…”

      phải của nươi vậy là của ai? Vì sao lại có thể kẹp bên tron giá y của ngươi? Chẳng lẽ là nương ngươi…” Nam Cung Nguyên Thác kinh ngạc trừng lớn mắt, sai, giá y này là từ tay Thượng Quan phu nhân làm thành, có phải hay là nàng…

      cho ngươi chửi bới danh dự của nương ta…” Thượng Quan Khinh Vãn chặn họng lại, nữ nhân như nương nàng, đời này ngay cả từ “” cũng khôn dám ra khỏi miệng, làm sao có thể dám chạm vào loại sách này chứ, tuyệt đối chuyện này có khả năng là do nàng ấy làm.

      Nam Cung Nguyên Thác hơi nhíu mày, căn bản cũng muốn nhắc tới chuyện này, nhưng mà… Cho dù đề cập tới, tình hôm nay xác định chắc chắn cũng ồn ào huyên náo truyền đãi ra ngoài rồi, danh tiết của Thượng Quan khinh Vãn coi như là thực khôn bảo đảm!

      So với tâm tình suy sụp của , tâm tình của Thượng Quan Khinh Vãn giờ phút này hoàn toàn đối lập, nàng vội vàng tiến lên bước nhanh chóng ôm lên đàn cổ bàn, vui cười nhìn Nam Cun Nguyên Thác :”Gía y bán , cho nên bây giờ đàn cổ này thuộc về ta, cho tam hoàng tử đổi ý,”

      “Cầm cầm , nếu thích cứ cầm tất cả về hết !” Nam Cung Nguyên Thác kiên nhẫn khoác tay, hôm nay nháo lớn bị người chê cười như vậy, nữ nhân này còn có thể cười được, cũng muốn nhìn nàng thêm nữa, dù chỉ là nửa con mắt.

      Thấymặt cùng dáng vẻ vui của , Thượng Quan Khinh Vãn thầm cho Hồng Thượng cái nháy mắt, ý bảo, muốn nha đầu kia tiến lên giúp nàng giữ lấy đàn cổ, ngay sau đó chủ tớ hai người liền lặng yên tiếng độn, thức thời rời khỏi tiệm đồ cổ của .


      Chương 99: Hãm hại .

      Editor: tieudangnhi



      Trở lại Thừa tướng phủ, Thượng Quan Khinh Vãn phân phó gia nhân trong nhà đem đàn cổ xe ngựa đỡ xuống đưa đến Lê Hoa uyển, nàng cùng Hồng Thược từ từ theo ở phía sau, bước từng bước chậm rãi đường mòn, như dăm chiêu suy nghĩ gì đó.

      “Hồng Thược, hôm qua Tam nương vào phòng xem giá y, là ngươi dẫn nàng ấy vào xem?” Thượng Quan Khinh Vãn đột nhiên nhàn nhạt hỏi.

      Nghe vậy, sắc mặt Hồng Thược đột nhiên biến đổi, sợ tới mức run run ra tiếng :”Đại tiểu thư,người phải là hoài nghi kia… Thứ kia là do nô tì bỏ vào chứ?”

      Thượng Quan Khinh Vãn nhịn được tặng nàng ấy cái xem thường, trong đầu nha đầu này rốt cuộc là suy nghĩ cái gì, nàng làm sao có thể hoài nghi nàng ấy chứ, loại sách này ngay cả nàng nhìn cũng nhịn được gò má nóng lên, nha đầu Hông Thược này càng có lá gan lớn như vậy.

      Theo ánh mắt của chủ tử, Hồng Thược nhất thời cũng hiểu được, mắt hạnh vẫn hoang mang như cũ, thể tin lẩm bẩm :”Đại tiểu thư là hoài nghi Tam phu nhân? Hôm qua người cuối cùng xem qua giá y quả chính là nàng ta, hơn nữa nàng ấy còn đem giá y sắp xếp chỉnh tề cắt vào ngăn tủ, căn bản cho nô tì nhúng tay vào. Nếu như vậy, người khả nghi lớn nhất đích xác chỉ có nàng, nhưng mà… Tam phu nhân làm sao có thể biết hôm nay đại tiểu thư mang theo giá y bán đấu giá chứ?”

      Thượng Quan Khinh Vãn ngẫm lại cũng đúng, Liễu Tâm Lan làm sao có thể biết nàng hôm nay mang theo giá y ra ngoài bán đấu giá, ngay cả chính nàng cũng chỉ là đột nhiên nghĩ ra chủ ý này thôi, nàng ta làm sao có thể biết trước tương lai?

      Nhưng quyển sách kẹp vào trong giá y kia, hiển nhiên chính là do Liễu Tâm Lan làm, nàng ta vì sao phải làm như vậy, Thượng Quan Khinh Vãn nhất thời nghĩ mãi ra, nhưng mà nàng tin nàng ta tuyệt đối cũng có ý tốt gì.

      đường ngửi thấy mùi hoa quế nhàn nhạt thơm nát, hồ nước ven đường trong vắt, ánh mặt trời nhu hoà chiếu vào hồ nước toả ra ánh sáng ấm áp, làm cho người xem cả người đều thích thú sảng khoái.

      Vừa mới đến cửa Lê Hoa Uyển, Thượng Quan Khinh Vạn liền phát khí bên trong có chút đúng lắm, trong viện đứng rất nhiều người, trừ bỏ đại phu nhân Vân Tử Mạn, Tam phu nhân Liễu Tâm Lan cùng nữ nhi bảo bối của nàng ta cũng ở chỗ này, ngay cả Thượng Quan Gìa cũng đứng lặng yên ở tron này, trận thế to lớn như thế, biết rốt cuộc xảy ra chuyện gì.

      “Vãn nhi, con nơi nào?” Tiếng té nhu của Vân Tử Mạn truyền đến, khó nghe ra trong giọng ó vài phần lo lắng.

      dạo phố, thuận tiện mua đàn cổ.”Thượng Quan Khinh Vãn cười trả lời, mắt trong như nước chút để ý từ người mấy người còn lại lướt qua vòng, ra vẻ hiểu buồn bã :”Nương, hôm nay là ngày gì, tại sao mọi người lại đều đến Lê Hoa Uyển của chúng ta.”

      “Vãn nhi, nương hỏi con… Gía y trong ngăn tử đâu rồi?” Vân Tử Mạn khẩn trương nuốt nước bọt, mất hạnh bồn chồn bất định, trộm liếc mắt quan sát sắc mặt nghiêm nghị của Thượng Quan Gìa, lại ngoái đầu nhìn lại Thượng Quan Khinh Vãn.

      “Gía y… Bán…” Thượng Quan Khinh Vãn giả vờ lắp bắp , mắt liễm buông xuốn đảo qua tia tinh quang, tiếp tục bổ sung câu :”Bán vạn lượng bạc.”

      vạn lượng bạc?” Cơ hồ mọi người đều trăm miệng lời, kiện giá y có thể bán vạn lượng bạc, quả thực là người si mộng mà.

      “Vậy bạc đâu?” Liễu Tâm Lan khinh miệt hừ lạnh tiếng, ban nãy khi đường nàng chợt nghe được chuyện đại tiểu thư cầm giá y bán, bất quá còn chưa nghe xong hết mọi chuyện, nàng liền vội vội vàng vàng trở về phủ, đúng là trời cũng giúp nàng, ban đầu bỏ quyển sách kia vào bên trong giá y của nàng ta,vốn định hôm nay tìm cơ hội dụ lão gia đến đây, lấy danh nghĩa là muốn thưởng thức tay nghề xuất chúng của đại phu nhân, thuận tiện làm cho chuyện đại tiểu thư thầm cất giấu “xuân cung đồ” bại lộ, cũng coi như là báo được thù lần trước nha đầu kia đối với mình vô phép.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :