1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Đích Nữ Có Thai: Phụ Thân Phúc Hắc Thiên Tài Bảo Bảo - Tố Tố Tuyết (119) (DROP)

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Chương 65: Khách mời mà đến.

      Editor: tieudangnhi



      Thượng Quan Khinh Vãn nức nở nghẹn ngào, tới đây nhịn được mũi liền đau xót, nước mắt tựa như chuỗi trân châu bị đứt, dừng ở phía sau lưng Hồng Thược.

      “Hồng Thược, thực xin lỗi, thực xin lỗi! Ta ngờ mọi chuyện biến thành như vậy…”

      Hồng Thược cảm nhận được, nàng hốt hoảng quay đầu lại, thấy đôi mắt lạnh lùng quật cường của Thượng Quan Khinh Vãn ướt đẫm dòng lệ, nhịn được cũng khẽ nấc lên :”Tiểu thư, người đừng khóc, nô tì đau, đau…”

      Vân Tử Mạn đứng bên cũng chịu được lặng lẽ gạt nước mắt, tiếng ôn nhu lộ ra chút nghiêm khắc, :”Vãn Nhi, nhìn nha hoàn theo con cũng bị tội, ngày sau… Hãy nhớ, ngàn vạn lần cũng được làm việc lỗ mãng như vậy.”

      Thượng Quan Khinh Vãn ban đầu rất muốn , nàng căn bản có nửa điểm gì sai, nhưng nhìn thấy ánh mắt đơn của mẫu thân, lại nhìn qua Hồng Thược người đầy vết thương, nàng đột nhiên nên lời, nên lời!

      --- ------ ------Dãy phân cách hoa lệ---- ------ ----

      Hôm sau, Thượng Quan Khinh Vãn lúc đầu tâm vẫn an phận, nay rốt cục bình tĩnh trở lại, nàng quyết tâm muốn chiếu cố Hồng Thược cho tốt, cho đến khi tất cả các vết thương người nàng ta đều hồi phục, tuy rằng mỗi ngày ở trong phủ nhàm chán, nhưng nàng kỳ thực cũng có rất nhiều chuyện có thể làm nha.

      Lục ra bản Ma Môn Thần Châm do Nam Cung Nguyên Thác đưa cho nàng, Thượng Quan Khinh Vãn quyết định phải học tập cho giỏi, đúng lúc thừa dịp ngày ngày thanh tĩnh này, ngày sau có lẽ cũng có lúc cần dùng đến chúng.

      Nghiêng người tựa vào bên giường, Thượng Quan Khinh Vãn nhìn xem rất nhập tâm, bên tinh tế nghiê cứu, bên ở thân thể của mình tìm kiếm huyệt vị, tuy rằng trong quyển sách này còn có rất nhiền thuật ngữ thần bí mà nàng , nhưng nàng tin chỉ cần bản thân kiên trì, nhất định có thể học được.

      “Đại tỷ, đọc sách sao?” giọng kiều mị theo cửa sổ truyền đến, Thượng Quan Nghê Diệu dò xét tiến vào, giọng điệu thăm dò tình hình :”Ta có thể vào ?”

      “Vào .” Thượng Quan Khinh Vãn bên trả lời, cùng lúc đó ngay khi nhị muội từ cửa chính vào, liền nhanh chóng đem sách trong cầm tay giấu xuống chăn, muốn để cho nha đầu kia thấy.

      Thượng Quan Nghê Diệu hôm nay thân y phục màu trắng hoa văn hình bướm kết hợp cùng quần lụa mỏng, vạt áo rộng rãi thêu hoa văn hồng nhạt, cánh tay kèm theo la tử khinh tiêu dài chừng trượng, làn váy thêu nhiều hoạ tiết hoa mai trắng , phối hợp cùng đai lưng màu trắng bằng gấm, đem thắt lưng thon thon cứng rắn buộc lại, rất là mỹ lệ động lòng người.

      “Đại tỷ phải mới vừa đọc sách sao? Tại sao đột nhiên xem tiếp?” Thượng Quan Nghê Diệu tiến vào, chợt thấy quyển sách trong tay Thượng Quan Khinh Vãn nhìn thấy nữa, mắt nước lướt qua tia dị sắc dễ phát .

      phải do thấy nhị muội đến sao? Nào có đạo lý nào mời khách đến cửa chiêu đãi lại tự mình ngồi sách chứ.” Thượng Quan Khinh Vãn thản nhiên , tiếp đón nàng ta ngồi xuống, xem thường :” bàn có nước trà, nhị muội muốn uống tự mình rót.”

      Sắc mặt Thượng Quan Nghê Diệu nhanh chóng biến đổi, là muốn chào hỏi khách khứa, chỗ nào lại có đạo lý khách nhân tự mình châm trà, cũng phải quá lười hay sao! Bất quá… Nàng hôm nay cố ý tới nơi này, đương nhiên phải vì uống trà, ánh mắt liền chạy qua mặt Thượng Quan Khinh Vãn, khẽ cười :” Đại tỷ cần khách khí, muội muội chỉ là nhàn rỗi chuyện gì làm tuỳ tiện đến đây thôi, nghĩ đến tỷ muội chúng ta bình thường cũng có cơ hội thân cận, cho nên cố ý vào thăm hỏi.”

      Khoé môi Thượng Quan Khinh Vãn gợi lên nụ cười lãnh ý như có như , cũng lời nào.

      “Ách… Buổi tối hôm qua.. Phụ thân rốt cuộc cùng đại tỷ cái gì a?” Ánh mắt Thượng Quan Nghê Diệu đảo quanh, dè dặt cẩn trọng thăm dò, mắt hạnh chớp nhìn chằm chằm biểu tình mặt Thượng Quan Khinh Vãn.


      Chương 66: Thăm dò


      Thượng Quan Khinh Vãn cũng ngoài ý muốn, nghĩ tới Thượng Quan Nghê Diệu đột nhiên xuất ở Lê Hoa Uyển, thấy nàng hỏi chuyện tối hôm qua, nhất thời đoán ra nàng rốt cuộc có ý gì?

      "Hôm qua các ngươi ở bên kia phải đều nghe thấy sao? Cha trách cứ ta nên ra ngoài." thanh Thượng Quan Khinh Vãn thanh lãnh nhàn nhạt ứng phó.

      ", từ lúc nào đại tỷ cùng Tam hoàng tử qua lại? Hôm qua thực dọa chúng ta trận." Khóe môi Thượng Quan Nghê Diệu đột nhiên gợi lên độ cong xinh đẹp, ánh mắt ngóng nhìn Thượng Quan Khinh Vãn ngồi đối diện.

      Thượng Quan Khinh Vãn cảnh giác nhìn nàng cái, nha đầu kia đảo vòng lớn, hóa ra là muốn thăm dò quan hệ của nàng và Nam Cung Nguyên Thác.

      "Vì sao lại dọa các ngươi nhảy dựng? Ta với Tam hoàng tử ở cùng nhau... có cái gì kỳ quái đâu? Chỉ như vậy bị dọa, ngày sau chấn kinh còn nhiều nha!" Thượng Quan Khinh Vãn vân đạm phong khinh lạnh giọng .

      Bị nàng lạnh giọng trắng ra, trong lòng Thượng Quan Nghê Diệu có chút buồn bực, ánh mắt lơ đãng thoáng nhìn, liếc thấy bình phong treo áo choáng da lớn màu đen, đêm qua lúc Thượng Quan Khinh Vãn và Nam Cung Nguyên Thác cùng nhau xuất , người mặc đúng là áo khoác, cần cũng biết, bộ áo choàng nhất định là của nam nhân.

      Đáy lòng bất giác dâng lên cỗ ê ẩm ghen tuông, Thượng Quan Nghê Diệu có chút tư vị, lại nhìn về phía Thượng Quan Khinh Vãn, nữ nhân chút để ý trà trà khinh xuyết*, thưởng thức phong cảnh ngoài cửa sổ, căn bản để ý tới nàng, lại tiếp tục ngồi ở đây, đơn giản là tự tìm mất mặt.

      * có thể hiểu là nhấc lên uống ngụm, dư vị lắng xuống rồi bắt đầu uống ngụm thứ hai. ╮(╯_╰)╭

      Hừ! phải chỉ là đích nữ sao? Nhưng lại ở trước mặt nàng làm giá, trong lòng Thượng Quan Nghê Diệu thầm chửi rủa, nếu phải hôm qua Tam hoàng tử ra mặt giúp nha đầu kia, nàng xác định bị Thượng Quan Già trừng phạt. Bất quá quan hệ, liền tính nàng thoát được tối hôm qua, chính mình cũng có biện pháp khiến nàng lại gặp tai họa.

      Trong lòng thầm có chủ ý, Thượng Quan Nghê Diệu lười nhác đứng dậy, giả bộ lễ phép chào hỏi: "Thời điểm còn sớm, muội muội quấy rầy tỷ tỷ nghỉ ngơi, cáo từ !"

      " tiễn." Thượng Quan Khinh Vãn chút cũng động đậy, đôi mắt như làn thu thủy trong suốt an tĩnh nhìn bóng dáng xinh đẹp rời , ánh mắt lại dời về phía cửa sổ, cho đến thấy nàng khỏi hoàn toàn.


      ... ... ... ... Đường phân cách tuyến hoa hoa lệ lệ.....


      Thoáng liền qua ba ngày, Hồng Thược được Thượng Quan Khinh Vãn chăm sóc, thương thế khôi phục rất tốt, ngày ngày thay nàng bôi dược, Thượng Quan Khinh Vãn lấy trong tay áo ra bình thủy tinh trong suốt óng ánh, đưa tới trước mặt nàng ——

      "Hồng Thược, ngươi giữ cái này, chờ miệng vết thương rớt vảy liền thoa lên, đảm bảo lưu lại sẹo."

      Nghe vậy, Hồng Thược kinh ngạc mở to hai mắt, cho tới bây giờ nàng biết còn có linh dược như vậy, nhớ đầu gối có vết sẹo, chính là sau khi hồi té ngã lưu lại, trong lòng nàng lúc nào cũng lo lắng, người này có vết thương có phải hay lưu lại sẹo rất khó coi.

      "Kỳ quái nhìn ta làm gì? Còn cầm ." Thượng Quan Khinh Vãn cười mỉm, nhét bình thủy tinh vào tay nàng.

      Hồng Thược thoáng nhìn qua bình thủy tinh trong tay, ngẩng đầu mặt cảm kích hốc mắt đỏ lên: "Đại tiểu thư, ngươi đối nô tì tốt!"

      "Ngươi bị thương toàn vì ta, ngươi trách ta... Ngược lại còn cảm thấy ta đối với ngươi tốt. Ta ngươi thế nào mới tốt đây, ngươi là nha đầu ngốc." Thượng Quan Khinh Vãn thể lắc đầu, có đôi khi nàng hiểu tư duy cổ nhân.

    2. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Chương 67: Thực cho rằng là cố ý tới lấy áo choàng sao?

      Editor: tieudangnhi



      Hồng Thược nghe được sủng ái trong giọng của chủ tử, nhịn được ngố nghếch cười ra tiếng, đúng lúc này, đột nhiên nghe thấy bên ngoài truyền đến tiếng dồn dập của quản gia :”Đại tiểu thư, tam hoàng tử đến, có chuyện quan trọng muốn gặp đại tiểu thư.”

      tại sao lại đến?” Thượng Quan Khinh Vãn lầm bầm lầu bầu, thấp giọng thầm, cùng Hồng Thược liếc mắt nhìn nhau, hai người đều có vẻ có chút ngoài ý muốn.

      “Có phải là tới để lấy áo choàng của hay ?” Hồng Thược đột nhiên nhớ tới, ngày đó lúc ban đêm đại tiểu thư tới bôi thuốc cho nàng, người còn khoác áo choàng kia của tam thái tử mà.

      Nàng vừa xong, Thượng Quan Khinh Vãn có vẻ đăm chiêu gật gật đầu :”Ngươi ta đúng là thiếu chút nữa quên mất, để ta đem áo choàng trả lại cho , ngươi trước nằm nghỉ ngơi lát.”

      “Đại tiểu thư, thương thế của nô tì còn đáng ngại nữa, người để cho ta theo xem như hoạt động tí , còn như vậy nằm tiếp, cho dù bệnh cũng biết thành bệnh mất.” Hồng Thược mang theo vài phần làm nũng, trải qua cùng chung hoạn nạn lần này, quan hệ của nàng cùng Thượng Quan Khinh Vãn càng thêm thân thiết.

      Lời của nàng nghe qua hình như cũng sai, Thượng Quan Khinh Vãn cười mỉm :”Được rồi, ta lấy áo choàng, ngươi chờ ta.”

      --- ------ ------Dãy phân cách hoa lệ---- ------ ----

      Cây hoa quế hai bên đường mòn của Thừa tướng phủ nở rộ hoa thơm, ánh mặt trời xuyên qua cành lá sum xuê, từng chum tia sáng nhu hoà len lỏi qua những nhành lá cánh hoa, sắc xanh lan toả, cây sa la trong gió lay động, trong ánh xanh lượn lờ nhảy múa, cánh hoa trong trung ôn nhu phất phới, lưu lại chút hương thơm trong gió, rồi lặng yên biến mất, vô tung vô tích.

      Hồng Thược hít sâu hơi, tươi cười thoả mãn, bị nhốt ở trong phòng ba ngày ra ngoài, đột nhiên ngửi được khí tươi mới như thế, bỗng nhiên cảm thấy cuộc sống rất tốt đẹp.

      “Tam hoàng tử ở đằng kia…” Ngón tay Hồng Thược chỉ về hướng đình trong hoa viên, bóng dáng cao lớn quen thuộc liền ánh vào mi mắt.

      Nam Cung Nguyên Thác hôm nay mặc thân cẩm bào màu xanh được may thêu tinh tế, cùng thắt lưng đen kếu hợp với mái tóc dài chỉ dùng độc mặc ngọc trâm màu trắng buộc lên, cẩm bào được làm từ băng tằm ở Nam Hải dệt thành, thanh thiền ngọc trúc áo choàng được dùng ngân tuyến thêu lên, bên thắt lưng đeo miếng ngọc lục bảo, vừa nhìn liền biết thân phận tôn quý.

      Cặp mắt thâm thuý xinh đẹp kia của , trong lười nhát lộ ra tia ngạo nghễ sắc bén, nhàn nhạt liếc về phía nữ nhân đến, bên trong con ngươi lướt qua hào quang như hắc diệu nhàn nhạt.

      Trong tay Thượng Quan Khinh Vãn cầm áo choàng, đến trước mặt nam tử, đưa cho :”Đây là áo choàng của tam hoàng tử, trả cho ngươi.”

      “Trừ bỏ cái này…” Nam Cung Nguyên Thác nhìn chằm chằm nàng hồi lâu, ý phun ra bốn chữ này.

      Nàng giả trang thoạt nhìn rất đơn giản, mái tóc đen nhánh chỉ dùng vỏn vẹn chiếc nơ màu xanh buột lại, vài sợi tóc bướng bỉnh xoã lạc hai vai, đem da thịt trong nháy mắt càng thêm trắng bạch, làn da như tuyết trắng, phấn nộn giống như có thể vắt thành nước, chưa trang điểm lại tươi mát động lòng người, hai tròng mắt lại mang theo lạnh băng nhàn nhạt, hình như có ma lực có thể nhìn thấu hết tất cả.

      “Trừ bỏ cái này? Nga, bổn tiểu thư còn quên tiếng cảm ơn đối với tam hoàng tử…” Thượng Quan Khinh Vãn nghiêng đầu suy nghĩ chốc lát, bình tĩnh nhận ra, khoé môi gợi lên nụ cười lúm đồng tiền.

      Lông mày Nam Cung Nguyên Thác nhăn lại, cảm giác nữ nhân này thực cho rằng là tới để lấy áo choàng sao? đường đường là tam hoang tử, cho dù có nghèo chăng nữa, cũng đến nỗi ngay cả chiếc áo choàng cũng luyến tiếc .

      “Ngươi còn lời khác để với bổn vương ?” Ngữ khí của có chút kiên nhẫn, lộ ra vài phần trẻ con, quả ngay cả cũng biết bản thân vì sao lại xuất ở nơi này, tóm lại ba ngày nhìn thấy nữ nhân này, chỉ là muốn nhìn thấy nàng, cho nên bất tri bất giác liền đến Thừa tướng phủ.



      Chương 68: Bệnh tương tư


      " có." Mặt Thượng Quan Khinh Vãn hồn nhiên biểu tình vô tội, lắc lắc đầu, nàng thực hiểu vì sao Nam Cung Nguyên Thác bỗng nhiên mất hứng , nhưng nàng có gì muốn với nha!

      "Được rồi! Ngươi... Ngươi... Ngươi rốt cục còn muốn bút tiền thưởng kia hay ?" Nửa ngày rốt cục Nam Cung Nguyên Thác nghẹn ra câu như vậy.

      Mắt Thượng Quan Khinh Vãn nhất thời sáng rọi, ra là vì chuyện này, nàng đương nhiên muốn !

      "Muốn muốn muốn, đương nhiên muốn, ra hôm nay Tam hoàng tử đến vì chuyện này." Nữ nhân lập tức trưng ra vẻ mặt nịnh bợ lấy lòng tươi cười tiến ra đón, cũng biết vì sao, sắc mặt nam nhân vẫn trầm u ám như cũ.

      Nam Cung Nguyên Thác nhịn được cho nàng ánh mắt xem thường, nữ nhân này vừa nghe đến bạc hai mắt liền tỏa ánh sáng, vừa rồi thấy , tại sao lại nhiệt tình như tại? Bất quá cũng thầm tán thưởng chính mình, nếu phải đột nhiên nhớ tới chuyện tiền thưởng, biết nên tiếp tục kéo dài đề tài như thế nào.

      " muốn tiền thưởng, vậy ngươi tính khi nào giúp bổn vương thu xếp việc đấu giá?" Nam Cung Nguyên Thác xem thường, trong lòng cũng rất căng thẳng, thầm quan sát vẻ mặt nữ nhân, từ lúc sinh ra tới giờ lần đầu có cảm giác sợ hãi bị người cự tuyệt.

      "Muốn ta hỗ trợ thu xếp?" Thượng Quan Khinh Vãn vừa nghe, nhất thời đôi mi thanh tú liền nhíu lại thành đoàn.

      Nhìn nàng nhíu mày, tâm nam nhân càng gắt gao lo lắng, mặt khẩn trương thốt lên: "Đương nhiên muốn ngươi hỗ trợ thu xếp, bổn vương nguyện ý đấu giá bảo bối bản thân, chẳng lẽ chỉ chút chuyện như vậy ngươi lại đồng ý làm? Ngươi có làm hay , quan tâm lời bổn vương liền trở về , ta bán bảo bối chính mình bạc cho ngươi..."

      Trong miệng tuy như vậy, dư quang nam nhân mực trộm quan sát nét mặt nữ nhân, biết nàng luyến tiếc bạc này đó, lại càng sợ hãi nàng buông tha cho bút bạc* ...

      *là tiền nhuận bút phải.

      "Nhưng... tại ta thể xuất môn." Thượng Quan Khinh Vãn có chút ủy khuất bĩu môi, mắt nhìn Hồng Thược nhất : "Lần này ta làm hại Hồng Thược bị phạt, nếu ta tái phạm, đến lúc đó chịu thiệt vẫn là nàng."

      "Cha ngươi cho ngươi ra ngoài?" Nam Cung Nguyên Thác nhất thời phát hỏa, cái lão thừa tướng kia êm đẹp thế nào nàng ra ngoài, làm hại khổ chờ vài ngày cũng thấy bóng dáng nữ nhân, giống như bệnh tương tư khó chịu...

      Ách! Bệnh tương tư? lần nữa từ này xẹt qua đầu Nam Cung Nguyên Thác, trong lòng khỏi giật mình, đây làm sao vậy? Đầu óc xảy ra vấn đề gì ? Bất quá chỉ ba ngày nhìn thấy nữ nhân, liền tìm tới cửa.

      Điên rồi! Tuyệt đối là điên rồi! thể được! Trước tiên cần làm suy nghĩ chính mình, có phải hay mấy ngày có tìm tiểu mĩ nhân giải khoay, cho nên bụng đói ăn quàng ?

      Trước mắt là nữ nhân hoàng huynh mới từ hôn, hơn nữa nàng...

      Nam Cung Nguyên Thác bên nghĩ, bên lắc đầu liên tục, nội tâm thống khổ rối rắm giãy dụa, Thượng Quan Khinh Vãn cùng Hồng Thược liếc nhau, đều đây có chuyện gì.

      "Tam hoàng tử cũng biết tính khí cha ta.."

      Thượng Quan Khinh Vãn tiếp, Nam Cung Nguyên Thác căn bản câu cũng nghe vào tai, đột nhiên xoay người , vài bước ngay cả áo choàng cầm trong tay cũng bị ném hả giận, trong trung vẽ nên vòng cung mỹ lệ, cuối cùng rơi lên cành cây hoa quế.

    3. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Chương 68: Bệnh tương tư

      " có." Mặt Thượng Quan Khinh Vãn hồn nhiên biểu tình vô tội, lắc lắc đầu, nàng thực hiểu vì sao Nam Cung Nguyên Thác bỗng nhiên mất hứng , nhưng nàng có gì muốn với nha!

      "Được rồi! Ngươi... Ngươi... Ngươi rốt cục còn muốn bút tiền thưởng kia hay ?" Nửa ngày rốt cục Nam Cung Nguyên Thác nghẹn ra câu như vậy.

      Mắt Thượng Quan Khinh Vãn nhất thời sáng rọi, ra là vì chuyện này, nàng đương nhiên muốn !

      "Muốn muốn muốn, đương nhiên muốn, ra hôm nay Tam hoàng tử đến vì chuyện này." Nữ nhân lập tức trưng ra vẻ mặt nịnh bợ lấy lòng tươi cười tiến ra đón, cũng biết vì sao, sắc mặt nam nhân vẫn trầm u ám như cũ.

      Nam Cung Nguyên Thác nhịn được cho nàng ánh mắt xem thường, nữ nhân này vừa nghe đến bạc hai mắt liền tỏa ánh sáng, vừa rồi thấy , tại sao lại nhiệt tình như tại? Bất quá cũng thầm tán thưởng chính mình, nếu phải đột nhiên nhớ tới chuyện tiền thưởng, biết nên tiếp tục kéo dài đề tài như thế nào.

      " muốn tiền thưởng, vậy ngươi tính khi nào giúp bổn vương thu xếp việc đấu giá?" Nam Cung Nguyên Thác xem thường, trong lòng cũng rất căng thẳng, thầm quan sát vẻ mặt nữ nhân, từ lúc sinh ra tới giờ lần đầu có cảm giác sợ hãi bị người cự tuyệt.

      "Muốn ta hỗ trợ thu xếp?" Thượng Quan Khinh Vãn vừa nghe, nhất thời đôi mi thanh tú liền nhíu lại thành đoàn.

      Nhìn nàng nhíu mày, tâm nam nhân càng gắt gao lo lắng, mặt khẩn trương thốt lên: "Đương nhiên muốn ngươi hỗ trợ thu xếp, bổn vương nguyện ý đấu giá bảo bối bản thân, chẳng lẽ chỉ chút chuyện như vậy ngươi lại đồng ý làm? Ngươi có làm hay , quan tâm lời bổn vương liền trở về , ta bán bảo bối chính mình bạc cho ngươi..."

      Trong miệng tuy như vậy, dư quang nam nhân mực trộm quan sát nét mặt nữ nhân, biết nàng luyến tiếc bạc này đó, lại càng sợ hãi nàng buông tha cho bút bạc* ...

      *là tiền nhuận bút phải.

      "Nhưng... tại ta thể xuất môn." Thượng Quan Khinh Vãn có chút ủy khuất bĩu môi, mắt nhìn Hồng Thược nhất : "Lần này ta làm hại Hồng Thược bị phạt, nếu ta tái phạm, đến lúc đó chịu thiệt vẫn là nàng."

      "Cha ngươi cho ngươi ra ngoài?" Nam Cung Nguyên Thác nhất thời phát hỏa, cái lão thừa tướng kia êm đẹp thế nào nàng ra ngoài, làm hại khổ chờ vài ngày cũng thấy bóng dáng nữ nhân, giống như bệnh tương tư khó chịu...

      Ách! Bệnh tương tư? lần nữa từ này xẹt qua đầu Nam Cung Nguyên Thác, trong lòng khỏi giật mình, đây làm sao vậy? Đầu óc xảy ra vấn đề gì ? Bất quá chỉ ba ngày nhìn thấy nữ nhân, liền tìm tới cửa.

      Điên rồi! Tuyệt đối là điên rồi! thể được! Trước tiên cần làm suy nghĩ chính mình, có phải hay mấy ngày có tìm tiểu mĩ nhân giải khoay, cho nên bụng đói ăn quàng ?

      Trước mắt là nữ nhân hoàng huynh mới từ hôn, hơn nữa nàng...

      Nam Cung Nguyên Thác bên nghĩ, bên lắc đầu liên tục, nội tâm thống khổ rối rắm giãy dụa, Thượng Quan Khinh Vãn cùng Hồng Thược liếc nhau, đều đây có chuyện gì.

      "Tam hoàng tử cũng biết tính khí cha ta.."

      Thượng Quan Khinh Vãn tiếp, Nam Cung Nguyên Thác căn bản câu cũng nghe vào tai, đột nhiên xoay người , vài bước ngay cả áo choàng cầm trong tay cũng bị ném hả giận, trong trung vẽ nên vòng cung mỹ lệ, cuối cùng rơi lên cành cây hoa quế.


      Chương 69: Quan trọng là nén bạc cũng có.

      Editor: tieudangnhi



      “Đại tiểu thư, ngươi … Tam hoàng tử tại sao đột nhiên lại như vậy? phải là… Bị bệnh gì chứ?” Hồng Thược mặt nghi ngời hỏi, ánh mắt cũng nhìn chằm chằm bóng lưng cao lớn càng lúc càng xa kia.

      “Chẳng lẽ là bộc phát bệnh động kinh? Nhìn cũng giống nha!” Thượng Quan Khinh Vãn lầm bầm lầu bầu lẩm bẩm , nàng hoàn toàn thể lý giải hành vi hôm nay của Nam Cung Nguyên Thác, nam tử như gió này, đến là đến, !

      --- ---------Dãy phân tuyến hoa lệ---- --------

      Xa xa, ở nơi đình khác của hoa viên, Thượng Quan Nghê Diệu cùng Liễu Tâm Lan thấy màn này, Thượng Quan Khinh Vãn cùng tam hoàng tử lại dám ở trong hoa viện hẹn hò, nếu như hai người trong lúc đó có ái muội, các nàng thế nào cũng tin.

      “Nương, người xem tam hoàng tử… thích đại tỷ sao?” Vẻ mặt Thượng Quan Nghê Diệu uể oải, miệng hồng mím lại, thiếu chút nữa bật khóc, nàng đối với Nam Cung Nguyên thác là nhất kiến chung tình.

      “Làm sao vậy? Diệu nhi, con thích tam hoàng tử chứ?” Liễu Tâm Lan sâu sắc nhận thấy được nữ nhi luống cuống, đè thấp tiếng giọng hỏi nàng.

      “Nương…” Thượng Quan Nghê Diệu hờn dỗi ra tiếng, dáng vẻ vừa thẹn vừa giận. Lén lúc có người nàng mới dám kêu Liễu Tâm Lan là nương.

      “Ở trước mặt nương có cái gì thể , nếu con thích, cứ đoạt lấy , con tuy rằng phải là đích nữ, nhưng dáng vẻ so với nha đầu kia hề kém chút nào, huống chi… Nàng ta lại là thứ tàn hoa bại liễu, có tư cách gì cùng nữ nhi của ta giành nam nhân.” Liễu Tâm Lan hừ lạnh tiếng, nàng thốt ra lời này, cũng là tiếp thêm mấy phần tự tin cho Thượng Quan Nghê Diệu.

      Thượng Quan Nghê Diệu nghĩ lại cũng đúng, nếu như so với Thượng Quan Khinh Vãn mà , nàng căn bản có nửa điểm bại trận, trừ bỏ thân phân phải là đích nữ, còn lại điểm nào cũng đều mạnh hơn nàng ta.

      “Nương, nữ nhi muốn gả cho tam hoàng tử, người nhất định phải giúp ta…” Thượng Quan Nghê Diệu thể cầu xin mẫu thân giúp đỡ, tuổi nàng dù sao cũng còn , ở phương diện mưu kế còn khiếm khuyết rất nhiều, cần phải có người trợ giúp chỉ điểm.

      “Đương nhiên, con là nữ nhi của nương, nương giúp con giúp ai?” Liễu thị giọg điệu đương nhiên, khoé môi gợi lên nụ cười tà mị xấu xa :”Con hãy chờ mà xem, tam hoàng tử sớm hay muộn cũng trở thành hôn phi của con.”

      “Diệu nhi biết nương thương ta nhất.” Đáy mắt Thượng Quan Nghê diệu lướt qua tia vui sướng, vừa vừa ôm cánh tay mẫu thân cười duyên.

      --- ---------Dãy phân tuyến hoa lệ---- ------

      Trở lại Lê Hoa Uyển, Thượng Quan Khinh Vãn ở trong phòng cứ qua lại, khiến cho ánh mắt Hồng Thược đều hoa cả lên.

      “Đại tiểu thư, người cũng đừng rối rắm như vậy, nương muốn nhiều bạc như vậy để làm cái gì? chừng đưa đến mầm tai hoạ…” Hồng Thược đại khái biết chân tướng chuyện này, tuy rằng vạn lượng hoàng kim là rất nhiều, nhưng nương có nhiều tiền như vậy có tác dụng gì chứ?

      “Ta muốn mở phòng mạch, chính là cái loại y quán mà các người hay .” Thượng Quan Kinh Vãn đối mặt với ánh mắt của Hồng Thược, suy nghĩ cho cùng, tình cảm rốt cục vẫn chiến thắng lý trí.

      “Nhưng mà… Đại tiểu thư, mở y quán cũng cần dùng nhiều bạc như vậy nha!” Hồng Thược vẻ mặt mờ mịt nhìn chằm chằm nàng, đồng thời nghiêm cẩn .

      “Trọng điểm là… Ta tại ngay cả văn bạc cũng có nha!” Thượng Quan Khinh Vãn chìa hai tay ra, ánh mắt vô tội nhìn nàng ta, phải nàng muốn kiếm vạn lượng hoàng kim nhiều tiền như vậy, mà là nàng tại nén bạc cũng có, đây mới là trọng điểm.

    4. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Chương 70: Đêm thăm Ngưu lang điếm

      "Kia... Nếu tam hoàng tử đổi ý, văn bạc cũng đồng ý cho Đại tiểu thư, vậy phải làm sao bây giờ?" Kỳ thực tự đáy lòng Hồng Thược cũng mong Đại tiểu thư mở y quán, nàng cảm thấy chuyện này kỳ diệu, ngay cả nàng cũng đắc ý.

      "Ngươi vừa ... Ta đúng lo lắng... được, ta phải tìm ràng." Thượng Quan Khinh Vãn nhìn sắc trời bên ngoài nhá nhem, nếu nàng chuồn êm ra ngoài, cũng bị phát .

      "Nhưng Đại tiểu thư, người muốn đâu tìm ?" Đôi mi thanh tú của Hồng Thược hơi nhíu, nhìn trời sắc trễ, tiệm đồ cổ của Nam Cung Nguyên Thác hẳn đóng cửa rồi.

      "Trước Tiệm đồ cổ xem." Sắc mặt Thượng Quan Khinh Vãn bình tĩnh như nước, nhưng giấu được nội tâm sốt ruột.

      Đoán được tâm tư chủ tử, Hồng Thược buông mắt hạnh hơi hơi suy nghĩ mấy giây sau : "Đại tiểu thư muốn , giả nam trang tốt, đường chú ý an toàn, nơi này giao cho nô tì ứng phó."

      "Ngươi..." Thượng Quan Khinh Vãn quả muốn chuồn , nhưng nghĩ đến nếu lại bị phát , người chịu thiệt vẫn là tỳ nữ bên người Hồng Thược.

      "Nô tì tự có biện pháp." Hồng Thược thấp giọng , miệng kề sát tai nàng giọng chút chuyện, khóe môi hồng nhuận của Thượng Quan Khinh Vãn khẽ cong lên, vui vẻ cười ra tiếng.

      " nghĩ tới nha đầu ngươi còn có chút tâm nhãn, sai sai..."

      "Tiểu thư, rốt cuộc người khen nô tì hay chê nô tì vậy?" Hồng Thược có chút thẹn thùng đỏ mặt, sở dĩ nàng làm như vậy, phải tất cả đều vì Đại tiểu thư sao? Nếu đổi lại trước kia, nàng căn bản có lá gan này.

      "Đương nhiên là khen ngươi, Hồng Thược của ta quả thực quá thông minh, là tri kỷ tiểu áo bông của bổn tiểu thư..." Thượng Quan Khinh Vãn vui cười hai tiếng, bên ở trong phòng tìm nam trang lần trước thay.

      Hồng Thược mở ra phòng nhìn mọi nơi vòng xem có ngoại nhân hay , cảm thấy có người chú ý tới mới thả lỏng hướng nàng gật đầu, nhìn bóng dáng nữ nhân nhanh như chớp biến mất ở ngưỡng cửa viện, nàng cũng vội vàng thổi nến trong phòng , trèo lên giường Đại tiểu thư....

      ... ... ... ... Đường phân cách tuyến hoa hoa lệ lệ. ... ... ...

      Ban đêm tuy rằng chợ còn náo nhiệt, nhưng đại môn Tiệm đồ cổ khép chặt, Thượng Quan Khinh Vãn có chút buồn bực đứng ở ngoài cửa hồi lâu, xem ra nàng may mắn, uổng công chạy chuyến.

      Nếu cứ trở về như vậy, có chút cam lòng, trong đầu đột nhiên nghĩ tới địa phương, đúng là Nam Cung Nguyên Thác thường xuyên kỹ viện, có lẽ nàng có thể nơi nào thử thời vận.

      Trong đầu nghĩ, bước chân Thượng Quan Khinh Vãn cũng chạy tới hướng tới kỹ viện, xóm làng chơi vẫn như cũ náo nhiệt, oanh oanh yến yến, phì vòng yến gầy, các nương trang điểm xinh đẹp, có đứng ở ngoài cửa kiếm khách, có lên lầu các.

      Nhàn nhạt liếc qua cảnh tượng náo nhiệt, bước chân Thượng Quan Khinh Vãn tới ngõ , từ nơi bí mật gần đó bóng dáng nhắn biến mất .

      Đèn bác giác cung đình vẫn như cũ nhã trí, Thượng Quan Khinh Vãn tới cửa, đột nhiên im bặt, nàng nhớ lần trước ở trong này xảy ra chuyện, Nam Cung Nguyên Thác liền cảnh cáo nàng cần lại đến chỗ này, hơn nữa lão bản Bạch Hoa Trần Ngưu lang điếm tựa hồ có hảo cảm với nàng.

      Nàng thoáng do dự, đứng ngoài cửa tay đặt cửa khuyên đồng, lại chậm chạp thể mở được, đúng lúc này, đột nhiên cảm giác được cỗ hàn khí lạnh như băng, hơi thở nghênh diện đánh tới, bên tai truyền đến tiếng khàn khàn quen thuộc ——

      Chương 71: Quỷ hẹp hòi.

      Editor: tieudangnhi



      “Lại nữ giả nam trang, Thượng Quan đại tiểu thư diễn xiếc như vậy thấy chán sao? Trễ như vậy còn đến kỹ viện, có phải đổi ý muốn đáp ứng cầu của tại hạ hay ? Ngươi tại đổi ý cũng vẫn còn kịp…”

      Thượng Quan Khinh Vãn bị làm hoảng sợ, ngoái đầu lại đối mặt với cặp mắt thâm thuý u ám như chim ưng của nam tử, tức giận liến mắt, khẽ cáu ra tiếng :”Bạch công tử cầm tinh con mèo sao? đứng có tiếng động…”

      Đôi mắt sắc bén đột nhiên khẩn trương nhìn chằm chằm dung nhan tú mỹ của nàng, tiếng trầm thấp mang theo nhè ý cười trêu tức, buồn bã :”Ngươi sai rồi, tại hạ cầm tinh con hổ.”

      đùa , nàng khỏi nao nao, đây là cùng mình giỡn sao?

      “Ta là tới tìm tam hoàng tử.” Thượng Quan Khinh Vãn hắng giọng cái, nhanh chóng giải thích :”Nhưng mà ngươi đừng hiểu lầm, bổn tiểu thư cũng có ý muốn cùng ngươi tranh giành nam nhân, ta chỉ là muốn cùng bàn chuyện bán đấu giá thôi.”

      “Bán đấu giá? Hai người các ngươi lại bày trò gì nữa?” Đáy mắt Bạch Hoa Trân lộ ra nghi hoặc nồng đậm, thân thể tự chủ sáp lại phía trước, cách nàng càng gần hơn vài phần.

      Thượng Quan Khinh Vãn theo bản năng lui về phía sau vài bước, tuy rằng trong lòng biết nam nhân này là gay, nhưng vẫn bị hơi thở nguy hiểm phát ra từ người làm cho kinh sợ, cho nên cứ bảo trì khoảng cách nhất định vẫn là tốt nhất.

      “Tất cả còn phải đều là vì ngươi… giữ lời. Làm hại tam hoàng tử tính đến chuyện bán đấu giá bảo bối trong tiệm của , để thay ngươi trả lại tiền thưởng bị mất của bổn tiểu thư.” Thượng Quan Khinh Vãn tà mắt liếc , trong lòng nghiền ngẫm, nam nhân này so với tam hoàng tử còn nhiều tiền hơn sao?

      “Thác đêm nay hồi cung.” Bạch Hoa Trần lười nhác nhàn nhạt trả lời nàng, mâu quang thâm thuý nhìn như chút để ý biểu tình thất lạc của nàng, ý tăng thêm câu :”Nhưng mà tình hình kỹ càng ngươi vẫn có thể cùng ta đàm luận, dù sao cùng ta đàm luận cũng giống vậy, ngươi cũng biết quan hệ giữa ta và …”

      chốt lại câu lộ ra nhè hương vị ái muội, đây là tự đầu thú ngay trước mặt Thượng Quan Khinh Vãn, chính diện thừa nhận quan hệ của cùng Nam Cung Nguyên Thác, nhìn dáng vẻ tự nhiên thanh thảnh lười nhác của , Thượng Quan Khinh Vãn bĩu môi, nam nhân này căn bản chút cũng dễ chuyện, bằng nàng cũng đến nỗi muồn cùng Nam Cung Nguyên Thác thương nghị chuyện đấu giá, ai them nguyện ý cùng đàm luận chứ!

      Thượng Quan Khinh Vãn quay đầu muốn rời , nhưng đột nhiên nghĩ lại, bản thân tại ra khỏi nhà lần cũng dễ dàng nha! Nếu cứ như vậy trở về, ai mới biết vào lúc nào mới có thể nhìn thấy Nam Cung Nguyên Thác chứ?

      “Ngươi… Có thể giúp ta chuyển lời cho tam hoàng tử hay , cứ là bổn tiểu thư có việc gấp muốn tìm , mời đến thừa tướng phủ chuyến.” Thái độ Thượng Quan Khinh Vãn trong nháy mắt liền hoà nhã lại, khoé môi nỗ lực xuất ra nụ cười tươi.

      thể.” Bạch Hoa Trân cơ hồ nghĩ cũng them nghĩ, thốt ra, khoé môi tựa tiếu phi tiếu trêu tức nhìn nàng.

      Thượng Quan Khinh Vãn mất hứng thưởng cho cái xem thường, rống kêu tiếng :”Hừ! Quỷ hẹp hòi.”

      Bỏ lại câu này, nàng liền quay đầu rời , kỹ viện cũng cần vào, tìm thấy Nam Cung Nguyên Thác, chẳng bằng nàng về nhà ngủ, cùng nam nhân này chuyện chị làm nàng bị khinh bỉ.

      “Đợi chút---“ Thanh của Bạch Hoa Trần từ phía sau truyền đến, đột nhiên :”Thượng Quan đại tiểu thư hẳn là đói bụng rồi? bằng tại hạ mời ngươi ăn khuya, tay nghề của đầu bếp ở kỹ viện ta so với tửu lâu bên ngoài miễn cưỡng cũng gấp trăm lần, cho dù là ngự trù trong cung, thủ nghệ cũng hẳn có thể cao minh hơn .”

      Chương 72: Đánh trúng điểm yếu của nàng.

      Editor: tieudangnhi


      Thượng Quan Khinh Vãn ban đầu còn sải bước về phía trước, nhưng lời của càng , cước bộ của nàng cũng càng ngày càng chậm, kỳ thực cần nhắc tới, bụng nàng quả hơi đói, hôm nay lúc bước ra khỏi của sau mới phát , ra lối kia bị Thượng Quan Gìa hạ lệnh cho phá hỏng, cho nên nàng chỉ có thể tiêu phí chút sức lực, trèo qua tường cao mới chạy đến, bữa tối hôm nay cứ thế đều tiêu hoá hết sạch.

      Nhưng mà, ngẫm lại từ lần đầu tiên gặp mặt Bạch Hoa Trần tới nay, cùng mình đối diện chuyện lần nào, nếu đổi lại là người khác mời, Thượng Quan Khinh Vãn nhất định động tâm, nhưng gặp phải nam nhân keo kiệt như Bạch Hoa Trần này, aiz! Nàng ngầm nuốt xuống ngụm nước bọt, hay là thôi !

      “Khụ… Hoặc là, chúng ta vừa ăn cơm, còn có thể bàn lại chuyện phần tiền thưởng kia.” Bạch Hoa Trần nhìn hành động dần chậm lại của nàng, miệng vẫn lười nhát buồn bã :”Ngươi phải luôn muốn mở y quán sao? Kỳ thực tại hạ có thể giúp ngươi.”

      Thượng Quan Khinh Vãn cơ hồ ngay cả nghĩ cũng nghĩ liền quay đầu, tâm nàng là bằng thịt, phải bằng sắt thép, câu cuối cùng của phát trúng tâm, đánh trúng điểm yếu của nàng, hoàn toàn có bất kỳ năng lực chống cự…

      “Lời này đúng ! Điều kiện tiên quyết của ngươi vẫn là nhất định phải muốn ta cùng ngươi Bắc Minh Quốc chuyến chứ?” Thượng Quan Khinh Vãn đem câu hỏi cho ràng.

      “Tại hạ là tâm thành ý muốn giúp đỡ Quan đại tiểu thư mở y quán.” Bạch Hoa Trần nhìn chằm chằm nữ tử trước mặt, nụ cười khoé môi nhanh chóng thu lại sạch , dáng vẻ nghiêm trang :”Mở y quán cứu người, chính là việc tích phúc tích đức, tại hạ cũng hy vọng có thể tích nhiều phúc báo chút. Vậy Thượng Quan đại tiểu thư, chúng ta… tại có thể chuyện ?”

      “Nhanh chóng cho đầu bếp nhà ngươi chuẩn bị bàn thức ăn ngon, ta đói bụng rồi. Đúng rồi, bổn tiểu thư thích ăn thịt, thịt để ăn có thể nhiều chút…” Thượng Quan Khinh Vãn xem mình giống như gia chủ, có nửa điểm khách khí.

      Nhìn nàng tuỳ tiện dẫn đầu ở phía trước, thành thạo đập ám hiểu cửa, cất bước lớn vào, Bạch Hoa Trần ở phía sau đáy mắt thần sắc biến hoá phức tạp, nữ tử như vậy, vẫn là lần đầu gặp được, giống như… Còn có chút ý tứ!

      --- ------ ----Dãy phân tuyến hoa lệ---- --------

      “Giới mạt chân vịt, chim cút xào cay, cá mè vừng, thịt om với nấm, mật ngọt phiên gia, ô long phun châu, kim thiềm ngọc bảo, trì lô trân châu kê,…”

      Đầu bếp cùng hạ nhân trình từng món lên bàn, nhìn bàn tràn đầy thức ăn phong phú này, sắc hương vị đều có đủ, nước miếng của Thượng Quan Khinh Vãn quả thực rất nhanh đều muốn chảy xuống, nỗ lực duy trì dáng vẻ ưu nhã, sắc mặt bình tĩnh như nước :” ngờ đầu bếp của ngưu lang điếm, tốc độ nấu ăn còn rất nhanh nhẹn, phen ý tốt của Bạch công tử, vậy bổn tiểu thư đây liền khách khí…”

      Bạch Hoa Trần ngậm cười, an tĩnh nhìn nàng gật gật đầu, xem như ngầm đồng ý, nhìn điệu bộ nàng cầm lấy đũa ngọc gặm lấy gặm để, so với những nữ nhân từng gặp qua, quả có chỗ đặc biệt.

      “Bạch công tử tại sao đột nhiên thay đổi chủ ý, do lương tâm cảm thấy bất an sao? tệ, sắc hương vị đều đủ, so với đầu bếp trong cung, chút cũng kém cỏi.” Thượng Quan Khinh Vãn ăn đồ ăn, lời trong miệng mơ hồ .

      “Đương nhiên, khách đến Ngưu lang điếm của ta phú cũng quý, tại hạ tất nhiên phải hao tốn ít tâm tư để tranh thủ chút niềm vui của khách nhân.” Bạch Hoa Tràn vân đạm phong khinh, luôn nhìn nàng ăn, ngay cả đũa của mình cũng hề động qua.

    5. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Chương 73: Hoàn mỹ chân .

      Editor: tieudangnhi




      cũng đúng, tâm tư Bạch công tử nếu như được nhẵn nhụi như vậy, làm sao có thể độc chiếm tam hoàng tử được…” Lời Thượng Quan Khinh Vãn vừa thốt ra, nhưng còn chưa xong, nàng liền ý thức được bản thân mình đường đột, giây tiếp theo ngậm lại miệng, ngước mắt nhìn về phía , ngượng ngùng xuất ra nụ cười gượng gạo.

      Cơ bắp mặt chỉ hơi hơi run rẩy hai cái, phản ứng cũng có biến hoá gì lớn, giống như cái gì cũng nghe thấy, khoé môi vẫn cười nhạt như cũ.

      “Bạch công tử ngàn vạn lần đừng để ý, ta chỉ là nhanh mồm nhanh miệng thôi, cũng cố ý mạo phạm.” Thượng Quan Khinh Vãn vẫn tiếp tục tươi cười, dè dặt cẩn trọng giải thích, nghĩ tới vừa rồi muôn giúp nàng mở y quán, chuyện này cũng tệ! Nàng ngàn vạn lần thể vào lúc quan trọng nhất phá hư tất cả a.

      “Đương nhiên .” Cơ bắp mặt Bạch Hoa Trần có vẻ có chút cứng ngắt, nhìn nàng căn bản đều để ý đến để ý hay , sớm lại đắm chìm trong mỹ thực dụ hoặc.

      Ngay vào lúc này, đầu bếp lại tự mình trình lên vài món mỹ vị, cung kính giới thiệu :”Gia chủ ta nương rất thích ăn thịt, sai tiểu nhân làm thêm vài món mang lên, đây là món thịt muối tiên, đây là hào sống nấu hương, vịt hấp hạch đào, còn món này là bánh bao hoa mai, bên trong là hỗn hợp thịt của vài loại chim quý hiếm, còn đây là món bướu lạc đà rất nhiều người được ưa chuộng…”

      “Đủ, đủ rồi, mình ta ăn hết nhiều món như vậy, quá lãng phí…” Thượng Quan Khinh Vãn nhìn đến dãi, chỉ hận bụng mình đủ lớn, nhiều mỹ thực như vậy ăn hết chẳng phải quá lãng phí sao, đột nhiên nhớ tới cái gì đó, ánh mắt liền sáng ngời, nhìn Bạch Hoa Trần :”Nếu ăn hết, có thể đóng gói mang về ?”

      “Đóng gói?” Bạch Hoa Trần ban đầu ngẩn ra, bất quá rất nhanh liền hiểu ý tứ của nàng, mất tự nhiên ho hai tiếng, trả lời :”Đương nhiên có thể, những món ăn này… Đều là vì Thượng Quan đại tiểu thư mà chuẩn bị, ngươi muốn xử trí như thế nào cũng được.”

      “Vậy… Ta lần sao có thể đến ăn nữa ?” Nét mặt Thượng Quan Khinh Vãn biểu lộ nét cười nịnh bợ, nàng thấy sắc mặt đêm nay cực kỳ tốt, giọng điệu cũng tệ, thái độ càng khỏi phải , nhịn được lại muốn được tấc lấn thêm thước.

      “Đương nhiên… Có thể.” Cơ bắp mặt Bạch Hoa Trần biến hoá càng thêm cứng ngắc, sườn mắt liếc nhìn đầu bếp mặc váy dài áo dài, tiếng thuần hậu khan khan xuất ra :”Thấy chưa, vị Thượng Quan đại tiểu thư này, ngày sau nếu nàng đến chỗ này ăn cơm, cần gia phân phó, các ngươi cũng phải hầu hạ tốt cho ta, được có nửa điểm qua loa, hiểu chưa?”

      Tiếng của thấp cao, ngữ tốc nhanh chậm, Thượng Quan Khinh Vãn lại chú ý tới, lúc phân phó, đầu bếp kia sợ tới mức thở cũng dám thở mạnh, sau đó chỉ biết lấp ba lấp bấp đáp :”Dạ dạ dạ, tiểu nhân hiểu, chủ tử ngài cứ yên tâm .”

      Phúc lợi đãi ngộ tốt như vậy?! Thượng Quan Khinh Vãn nhu nhu lỗ tai, nàng có nghe lầm chớ? Vì sao buổi tối hôm nay luôn có loại cảm giác bị mộng du, hoàn mỹ đến nỗi làm người ta cảm thấy chân thực.

      “Ta… phải là nằm mơ ?” Ánh mắt Thượng Quan Khinh Vãn loé ra nghi ngờ, theo bản năng nâng tay lên ở mặt mình dùng sức nhéo mạnh cái, đau!

      Nam Tử ngồi đối diện như bị hành động đột ngột này của nàng làm cho nhìn đến ngẩn ra, đáy mắt cũng gợi lên nét nghi ngờ, hành vi cử chỉ của nữ nhân này lần nào để cho nhìn bình thường, luôn có chút cảm giác thể hợp nhau. Bất quá, nặng nhất phải ở trong này, mà là chỗ y thuật cao minh của nàng, có năng lực rất tốt…


      Chương 74: Hai người bọn họ là người cùng chiếc thuyền!

      Editor: VTVT


      Rất nhanh, Thượng Quan Khinh Vãn cũng thanh tỉnh lại, nàng có thể xác định bữa cơm tối hôm nay nhất định là Hồng Môn Yến, nàng biết Bạch Hoa Trần phải là nam nhân tốt như vậy, chậm rãi, tay ngọc buông đũa, biểu tình mặt ngưng trọng toát lên vẻ nghiêm nghị.

      "Bạch công tử đột nhiên nhiệt tình, rốt cuộc muốn rắp tâm gì, !"

      Đôi mắt Bạch Hoa Trần sắc sảo như họa, khóe môi giơ lên nụ cười yếu ớt, thân thể phát ra hơi thở yên tĩnh khiến tinh thần người bắt đầu khởi động.

      "Tại hạ qua... Là tâm muốn hoàn thành tâm nguyện Đại tiểu thư."

      " ?" Thượng Quan Khinh Vãn nhìn bộ dáng chân thành của chân thành, thoạt nhìn giống như chuyện, trong cơn ngươi màu hổ phách ngẫu nhiên nổi lên gợn sóng nhè , lộ ra tĩnh lặng nên lời, khiến tâm trạng người khác căng thẳng, nên lời.

      " !" Bạch Hoa Trần mặt đổi sắc tim đập, nhìn mâu quang có nửa điểm lảng tránh, điều này làm cho Thượng Quan Khinh Vãn thể tin tưởng, người này quả là chân thành.

      "Nhưng... Vài ngày trước ta mới cự tuyệt giúp ngươi, ngươi tại lại..." Thượng Quan Khinh Vãn lộ vẻ khó xử, nghĩ đến mấy ngày trước, chính mình còn cự tuyệt trị liệu bệnh nhân giúp , thế nhưng mới vài ngày ngắn ngủi, lại chút ngần ngại nguyện ý trợ giúp nàng mở y quán, bỗng nhiên làm nàng dâng lên cỗ áy náy, chẳng lẽ nàng là lòng tiểu nhân đo lòng quân tử?

      "Chuyện kia cần nhắc lại , tại hạ muốn ép buộc làm khó người khác, sở dĩ Thượng Quan Đại tiểu thư cự tuyệt, nhất định ngươi cũng có chỗ khó xử." Đáy mắt Bạch Hoa Trần lướt qua tia sáng dễ dàng phát giác, mắt hơi buông xuống, giọng điệu thành khẩn .

      Nghe như vậy, Thượng Quan Khinh Vãn mới nhàng thở ra, thở dài : "Đúng vậy, chuyện này tại cha ta, cho phép ta ra nhà, lần trước tham gia Đại chiến thần y, trở về mới phát nương cùng Hồng Thược đều bởi vì ta chuồn mà nhận trừng phạt, thương thế người Hồng Thược đến nay còn chưa khỏi hẳn..."

      Nghe vậy, hạ mắt, mắt xẹt qua tia hắc ám, trầm mặc mấy giây, lại ngẩng đầu hỏi nàng: "Nếu tại hạ nhớ lầm, cha Thượng Quan Đại tiểu thư là đương triều Thượng Quan Thừa tướng đại nhân ?"

      " sai. Cha ta chính là Thượng Quan Thừa tướng, ngươi ... cho cha ta, ban đêm ta chuồn ra ngoài chứ?" Thượng Quan Khinh Vãn cảnh giác liếc , biết vì sao, vị Bạch công tử này rất khó làm nàng an tâm, giống cảm giác cạnh Nam Cung Nguyên Thác.

      Tay Bạch Hoa Trần cầm ly trà cứng đờ trong trung, mắt thâm thúy đột nhiên sắc bén, híp mắt mị hoặc, thân thể hơi hướng gần đến nàng, thanh trầm thấp chậm rãi truyền đến: "Chẳng lẽ tại hạ làm Thượng Quan Đại tiểu thư cảm thấy yên lòng sao?"

      Thượng Quan Khinh Vãn nhìn chằm chằm thấy sắc mặt trầm xuống, môi mỏng thanh lãnh cũng mím thành đường thẳng, lệ khí quen thuộc làm cho người ta sợ hãi lại lần nữa theo thân thể phát ra, khỏi liên tục xua tay: " , đương nhiên phải."

      "Thượng Quan Đại tiểu thư nhớ kỹ, từ giờ trở , chúng ta chính là người cùng chiếc thuyền, giúp ngươi mở y quán làm nghề y cứu người, là tại hạ cam tâm tình nguyện , về phần cha ngươi bên kia... Tự nhiên tại hạ chuẩn bị quan hệ tốt, tin tưởng qua lâu, Thượng Quan Thừa tướng bó tay bó chân ngươi nữa." Mắt ưng Bạch Hoa Trần giận dữ nhìn chằm chằm nàng hồi lâu, đáy mắt tinh hồng tức giận mới dần dần rút , giọng điệu lần nữa nhu hòa chút ít.

      Chương 75: Cảm giác giống như từng quen biết.

      Editor: tieudangnhi



      Hai người bọn họ khi nào biến thành người chiếc thuyền? Thượng Quan Khinh Vãn nhịn được bĩu môi, hơn nữa còn tuyên bố tìm cách kết nối quan hệ bên phía phụ thân của nàng, chuyện này… Nàng nghe có chút khó tin, tuyệt thể nghĩ là !

      Nhìn Thượng Quan Khinh Vãn đem số thức ăn còn dư cho hạ nhân đóng gói lại, ánh mắt thâm thuý của Bạch Hoa Trần lướt qua tia thú ý dễ phát , trầm thấp lên tiếng :”Sắc trời quá muộn, để tại hạ đưa Thượng Quan đại tiểu thư đoạn.”

      Thượng Quan Khinh Vãn nhin , lại nhìn số thức ăn được đóng gói kỹ càng của mình, con ngươi đảo quanh, gật gật đầu :”Cũng được!”

      --- ---------Dãy phân tuyến hoa lệ---- ------ ----

      Đêm hơi mát, khí có hơi ẩm thấp, bên trong làn gió thoang thoảng hương hoa thanh đạm nhàng, xen lẫn tia thơm tho của bùn đất, Bạch Hoa Trần tự mình đánh xe ngựa, theo chỉ dẫn của nàng chạy về hướng Thừa Tướng phủ.

      cần cửa chính, của sau…” Thượng Quan Khinh Vãn cũng ở trong xe ngựa ngồi quen, xốc màn xe lên ngồi xuống trước mặt xe ngựa, bận rộn chỉ dẫn phương hướng cho .

      Bạch Hoa Trần gì, ấn theo phương hướng từ ngón tay nàng chỉ mà điều khiển xe ngựa, cuối cùng yên lặng ngừng ở ngoài cửa sau.

      “Ai! Phụ thân ta sai người đem của sau đóng kín rồi, tại bổn tiểu thư chỉ có thể trèo tường leo qua thôi, vậy nên… lát ta leo lên đầu tường, làm phiền Bạch công tử tiếp ta chút.” Đôi mi thanh tú của Thượng Quan Khinh Vãn hơi nhíu, tường viện cao này tiêu hao thể lực của nàng cũng ít.

      Bạch Hoa Trần nhìn nàng, lại nhìn tường cao kia, khoé môi tự giác hơi giơ lên, tựa tiếu phi tiếu, mâu quang lộng lẫy, nhưng dáng vẻ lại giống như chuẩn bị xem kịch vui.

      Thượng Quan Khinh Vãn thân thủ cũng có thể xem như lanh lẹ, bước trái bước phải, hồi trống làm tinh thần thêm hăn hái “Cọ cọ” lên tường cao, quay đầu nhìn về phía , vẫy tay ý bảo đem gói thức ăn đưa lên, Bạch Hoa Trần cười mà đáp, xoay người cầm lấy hai hộp trúc phi thân nhảy lên, linh hoạt vững vàng dừng ở tường cao bên kia.

      Nàng nhìn vững vàng phi xuống đất, ánh mắt nao nao, bất quá rất nhanh liền phản ứng kịp, cũng tự nhiên phi theo xuống đất, chủ động tiến lên tiếp nhận lấy hộp trúc trong tay , giọng ép tới cúi đầu :”Đa tạ Bạch công tử, sắc trời còn sớm, ngươi cũng nhanh về .”

      Vừa nghe nàng chuyện, ánh mắt vừa quan sát khắp mọi nơi, má lúm đồng tiên bên khoé môi trong nháy mắt đột nhiên rút lại, thần sắc nơi đáy mắt biến hoá phức tạp.

      “Nơi này chính là phủ Thừa tướng?” Con ngươi sắc bén của Bạch Hoa Tràn nhìn chằm chằm cách đó xa, thâm trầm lên tiếng, bí mật mang theo khí thế bá đạo cùng bức bách, làm thoạt nhìn càng cuồng vọng nguy hiểm hơn, tuấn tà tứ!

      “Đúng vậy!” Thượng Quan Khinh Vãn thoái mái tự nhiên đáp, vẫn chưa cảm nhận được có gì khác thường, theo sau khoát tay :”Ta phải , Bạch công tử cũng nhanh chóng thôi, đừng làm cho người khác phát …”

      đợi trả lời, Thượng Quan Khinh Vãn liền vội vàng bước nhanh rời , Bạch Hoa Trần vẫn chưa vội vã rời , đôi mắt hẹp dài trong bóng đêm loé lên tia sắc bén, vì sao nơi hậu viện của phủ Thừa tướng này tạo cho loại cảm giác giống như từng quen biết? Nhưng chắn chắc mình chưa từng tới qua nơi này…

      --- ------ ------ -----Dãy phân tuyến hoa lệ---- ------ ----

      Gió thu lạnh giá, là rụng trong đình viện sào sạt lây động, Thượng Quan Khinh Vãn lười nhác dựa vào gốc cây quỳnh hoa trong viện, vô số la thu đón gió bay xuống, nàng ngửa đầu nhìn bầu trời, tư thái độc vô hạn.

      Ban đầu còn trông cậy vào tam hoàng tử Nam Cung Nguyên Thác có thể giúp đỡ mình, nhưng qua hai ngày rồi cũng thấy bóng dáng của đâu, xem ra là rất khó trông cậy vào rồi, còn cái tên Bạch Hoa Trần kia, cũng biết hai ngày nay có giúp nàng thu xếp chuyện mở y quán hay .



      Chương 76: Nàng muốn tự tuyển hôn phu của chính mình



      Qua hai ngày, thương thế người Hồng Thược hoàn toàn tốt lên, nhưng Thượng Quan Khinh Vãn còn chưa nghĩ ra nên đàm phán với Thượng Quan Già như thế nào, nàng thể để bản thân rơi vào thế bị động, nếu mỗi ngày đều ra cửa được, nàng còn có thể làm gì? !

      "Đại tiểu thư, lão... Lão gia đến !" Hồng Thược khẩn trương đầu lưỡi cũng lưu loát, đường chạy thẳng trở về Lê Hoa Uyển trước bước, mật báo cho Thượng Quan Khinh Vãn..

      Nghĩ Tào Tháo, Tào Tháo đến! Mắt Thượng Quan Khinh Vãn sáng ngời, chọn ngày bằng hôm nay, hôm nay chủ động tới cửa, nàng nhất định phải bắt lấy cơ hội này chuyện cùng .

      Rất nhanh, thân hình cứng cáp của Thượng Quan Già xuất trong tầm mắt, Thượng Quan Khinh Vãn nhìn ra tâm tình tựa hồ tốt, nhất thời trong lòng do dự chút, hôm nay nàng có thể mở lời sao?

      "Cha ——" Thượng Quan Khinh Vãn hơi hạ thấp người, thỉnh an .

      "Nghe gần đâyngươi rất ngoan, mỗi ngày đều ở Lê Hoa Uyển học nữ hồng..." Thượng Quan Già liếc nàng cái, giọng trầm thấp thoáng hòa hoãn chút ít, xem ra còn tức giận chuyện mấy ngày trước.

      "Dạ. Lúc nữ nhi rảnh rỗi, cùng mẫu thân học nữ hồng." Bộ dáng Thượng Quan Khinh Vãn nhu thuận thuận theo, thanh mềm đáp, trong đầu nghĩ đến, nàng cũng thực học nữ hồng, mặt khác nghĩa ra đưa ra cầu cần ra ngoài mua vải dệt cùng chỉ thêu.

      "Ân. Nữ nhi vốn nên học cái này, tay nghề nữ hồng mẹ ngươi ở Hạ Thương Quốc tuyệt đối là số số hai! theo nàng học cho tốt, đối với tương lai ngươi cũng có lợi..." Thượng Quan Già vừa lòng gật đầu, lông mày nhíu chặt nháy mắt giãn ra ấm áp .

      Thấy giọng điệu dịu , mắt thủy Thượng Quan Khinh Vãn chuyển động, xẹt qua tia giảo hoạt, thốt ra: "Nữ nhi cũng nghĩ như vậy, nhất định phải theo nương học tốt nữ hồng, chỉ là.. chỉ thêu dùng hết..."

      "Vậy nhường nha hoàn mua nha!" Thượng Quan Già nhìn thoáng qua Hồng Thược, ánh mắt sắc bén khỏi làm nha đầu kia rùng mình cái.

      " liên quan, là ta vừa lòng, mua chỉ thêu về đều có màu sắc nữ nhi thích." Thượng Quan Khinh Vãn khẽ thở dài, giả bộ giọng điệu sao cả thản nhiên .

      "Vậy tự ngươi ra ngoài mua , mua thứ mình thích..." Thượng Quan Già thuận miệng đồng ý, khỏi làm Thượng Quan Khinh Vãn lắp bắp kinh hãi, nàng thế nào cũng ngờ, thoải mái giải trừ cấm cửa như thế.

      "Cám ơn cha!" Trong mắt Thượng Quan Khinh Vãn che giấu được vui vẻ vui sướng.

      Mà lúc này, giọng trầm thấp lại lần nữa truyền đến: "Còn có... Vãn Nhi, ngươi học giỏi nữ hồng, cũng tự chuẩn bị tốt , hôm nay sau khi bãi triều hoàng thượng lén tìm ta hàn huyên vài câu. Bắc Minh Quốc phái sứ giả tới, muốn làm thông gia với ta, chỉ định muốn cưới ngươi! Tuy rằng việc này còn chưa quyết định, nhưng khẩu khí của hoàng thượng ta biết việc này định, trước tiên ngươi cùng nương ngươi chuẩn bị tốt !"

      Ngữ khí Thượng Quan Già có chút xác định, bởi vì cũng hiểu, vì sao Bắc Minh Quốc đột nhiên chỉ đích danh muốn Đích nữ phủ Thừa tướng phủ hòa thân, Thượng Quan Khinh Vãn phải công chúa, càng phải hoàng thân quốc thích, hơn nữa còn thân hoàn bích, thực tại làm người ta thể tưởng tượng nổi.

      Đồng dạng, sau khi nghe Thượng Quan Già xong, giây lát mắt thủy trong suốt Thượng Quan Khinh Vãn mở to, tin tức phảng phất đạo sấm sét giữa trời quang, tỉnh táo lại nàng lập tức xụ mặt, mặt nghiêm túc với Thượng Quan Già: "Cha, nữ nhi từng với ngài, ta muốn tự tuyển hôn phu của mình.."

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :