1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Đích Nữ Bộn Bề Nhiều Việc - Vũ Tịch Nhan

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Chương 15: Nữ nhân áo đỏ


      Edit: Lạc Thiên Di



      Noãn Tuyết ho tiếng, cất cao giọng : "Nô tỳ biết tiểu thư là người phương nào, nô tỳ chỉ làm theo phân phó của tiểu thư nhà nô tỳ mà thôi. Tiểu thư nhà nô tỳ , trước mắt nhiều người như thế vậy, chỉ vì vị công tử mà các tiểu thư phải cãi nhau, làm tổn hại đến thanh danh của các tiểu thư khuê các, ném hết thể diện của quý phủ, ném hết thanh danh của nữ nhi Tấn quốc. Tiểu thư dội nước lên người các vị là để cho các vị tĩnh tâm lại lòng, nên cãi vã nhau nữa, để tránh làm mất dáng vẻ. Nếu như các vị tiểu thư tỉnh táo lại rồi, xin mau chóng lui ra, đường này tắt hơn nửa canh giờ là nhờ các vị tiểu thư rồi đó."

      Những người đường xem náo nhiệt khỏi phải bật cười, từ lúc các nàng ồn ào cãi lộn làm mất dáng vẻ, bây giờ bị ướt nhẹp cả người còn chi đến dáng vẻ nữa chứ.

      Hồng y nữ tử nghe vậy liền xấu hổ thôi, tiến lên hai bước chỉ vào mặt Noãn Tuyết, phẫn nộ : "Tiểu thư nhà ngươi là ai? Lại dám như thế ỷ thế hiếp người?"

      Minh Hữu Vũ ngăn lại hồng y nữ tử: "Huyền chủ, là chúng ta sai trước." Minh Hữu Vũ hướng Noãn Tuyết ôm quyền hành lễ: "Vị nương này, xin tạ lỗi với tiểu thư nhà nương, Minh mỗ ngay lập tức rời , mọi người cũng tản , làm tắc nghẽn đường nữa."

      Noãn Tuyết thi lễ bước , Minh Hữu Vũ nhìn bóng lưng nàng, thấy nàng leo lên chiếc xe ngựa, xe ngựa có treo bài tử Thẫm phủ.

      ra là Thẫm nương.

      Hồng y nữ tử cũng nhìn Noãn Tuyết rời , khi nhìn thấy bài tử Thẫm phủ, liền oán hận : " ra là tiểu thư của An Viễn Hầu phủ, lại dám ỷ thế hiếp người!"

      Xe ngựa chậm rãi chạy qua, Minh Hữu Vũ xuyên thấu qua màn xe nhìn thấy khuôn mặt nhắn xinh đẹp, môi là nụ cười như ánh ban mai.

      Hồng y nữ tử cũng nhìn thấy Thẫm Tĩnh Sơ, hận thể nghiến răng ngứa lợi, muốn tiến lên xé nát khuôn mặt kia ra: "Hừ" hai tiếng rồi : " ra là ác nữ Thẫm Tĩnh Sơ, quả nhiên danh tiếng vang xa!"

      Minh Hữu Vũ nhàng nhíu mày : "Huyền chủ, quần áo ẩm ướt, nên đứng ở nơi đây, nhanh về thay y phục!"

      "Vũ ca ca... thay xong quần áo chúng ta gặp ..." Giọng của mền mại của hồng y nữ tử vang lên.

      Minh Hữu Vũ cười nhạt tiếng: "Rồi sau..."

      Ninh thị tận mắt trông thấy Noãn Tuyết chỉ huy mấy người dội thẳng nước lên nhóm người kia, nhíu mày nhìn Thẫm Tĩnh Sơ, giọng điệu khỏi có chút nghiêm khắc: "Tĩnh Sơ, sao con lại hồ đồ như vậy! Mẫu thân thấy con thay đổi rất nhiều, lại nghĩ con lại dùng biện phát như thế này, con lại đắc tội với các thiếu nữ trong kinh thành này nữa rồi! may đồn ra ngoài, tiếng xấu lại càng lan tràn khắp kinh thành rồi sao! Con xem, nên làm cái gì cho đúng đây?"

      Nàng tuyệt đối có ngờ tới Thẫm Tĩnh Sơ lại dùng biện pháp này, nếu là biết như vậy, nàng tình nguyện đứng ở đây chờ đám đông tản , cũng muốn Thẫm Tĩnh Sơ làm việc lỗ màng như vậy.

      Tĩnh Sơ còn trẻ, vẫn có chút bốc đồng, nếu để cho nàng sâu sắc nếm thử tư vị của thiệt thòi, nàng hiểu nhất nhẫn nại có điểm tốt của nó, chỉ là đứng chờ tí mà thôi, hà tất phải chọc giận những người kia, để tiếng xấu lại rơi vào mình!

      "Mẫu thân, đừng lo lắng. Hôm nay đường lớn như vậy, các nàng làm rùm beng vây quanh vị Minh công tử kia, vốn đúng rồi, còn tổn hại đến thanh danh của bọn họ, còn miệng lưỡi đâu mà xấu nữ nhi!" Thẫm Tĩnh Sơ đoán chắc rằng các nàng dù có mạnh miệng đến đâu cũng dám trước mặt người trong phủ rằng ở đường lớn mình cùng các quý nữ khác cãi nhau vì Minh công tử cuối cùng lại bị người của Thẫm Phủ dội nước lên người.

      phải là nàng chú trọng đến thanh danh của mình, ác nữ, danh hiệu này mà đồn tốt, nhưng trong lòng Thẫm Tĩnh Sơ tự có tính toán của mình .

      Danh hiệu Ác nữ, có thể giúp nàng tránh được số mối nhân duyên. Ít nhất những ngày này, ai dám đến kết thân cùng nàng, nàng cũng cần phiền não cho những việc này nữa rồi, nàng có nhiều thời gian chuyên tâm ứng phó với Thẫm Tĩnh Di còn có cả Lý Thế Hành mưu khiến nàng rơi vào bẫy của nữa. Mà phu quân tương lai của nàng, phải là người hiểu nàng vì những lời đồn thổi bên ngoài mà nghi ngờ nàng, nếu là người như vậy tư nhiên xứng làm phu quân của nàng.

      Kiếp trước bị người mình tin nhất lừa gạt, kiếp này Thẫm Tĩnh Sơ biết mình còn có thể mở trái tim lần nữa hay .

      "Con a... quá tùy hứng rồi đó..." Ninh thị bất đắc dĩ : "Tính tình này, cũng giống ta..."

      Thẫm Tĩnh Sơ nghe được câu sau của Ninh thị, biết được mẫu thân còn giận mình, liền bắt đầu làm nũng.

      Hai bên đường có chút yên tĩnh, xe ngựa vững vàng thẳng đến Chiêu Giác Tự. Ước chừng nửa canh giờ sau, đến dưới chân núi Thanh Phong. Gã sai vặt điều khiển ngựa dừng lại, nha hoàn nhanh chóng xuống xe ngựa trước, đỡ Ninh thị cùng Thẫm Tĩnh Sơ bước xuống.

      Chiêu Giác Tự là nơi hương khói rất thịnh vượng, nghe miếu Phật rất linh thiêng, gần như đáp lại cầu nguyện của dân chúng, bên cửa miếu là những tán lá xum xuê của cây dong thụ, rất nhiều nam thanh nữ tú viết lên ước nguyện của mình mảnh giấy đỏ, treo lên cành cây, nghe như nếu có thể gặp được người trong lòng có thể bạch đầu giai lão.

      Thẫm Tĩnh Sơ nhìn những mảnh giấy đỏ đung đưa trong gió. Kiếp trước, nàng cũng đến đây, tự tay viết xuống tên Lý Thế Hành, treo lên nhánh cây kia. Khóe miệng nàng nhếch lên nụ cười trào phúng, đúng là những lời đồn đại, chỉ có thể lừa gạt những thiếu nam thiếu nữ mà thôi.

      " suy nghĩ gì đấy?" Ninh thị thấy Thẫm Tĩnh Sơ nhìn xem cây dong đến ngẩn người, rồi cười : "Chẳng lẽ Tĩnh Sơ có người trong lòng? Là công tử nhà ai? Trách được lại nhìn Minh gia công tử chướng mắt..."

      Thẫm Tĩnh Sơ nhàn nhạt thu hồi lại tâm tư, gắt giọng: "Mới có đâu! Tĩnh Sơ chỉ là suy nghĩ, chỉ là gốc cây dong, sao có thể chứa nhận tâm nguyện của chúng sinh!"

      Ninh thị cũng biết vì sao Thẫm Tĩnh Sơ lại suy nghĩ như vậy, giống với nàng: "Phật Tổ phù hộ, phổ độ chúng sinh."

      Thẫm Tĩnh Sơ mỉm cười đáp, nhàng ôm lấy cánh tay của Ninh thị rồi : "Mẫu thân, chúng ta vào cầu phúc thôi."

      Ninh thị lên tiếng, hai người nhanh chóng tiến vào chánh điện.

      Sau lưng, có bóng dáng thanh nhã thoát tục, răng trắng tinh, đôi mắt sắc bén, thân hồng y phiêu nhìn bóng lưng của nàng rời rồi lại ngẩn người như suy nghĩ điều gì đó.

      Ninh thị dắt Thẫm Tĩnh Sơ thành kính bái lậy tượng Phật, quỳ gối nệm êm tĩnh tâm cầu nguyện. Làm xong hết thảy, Thẫm Tĩnh Sơ dìu Ninh thị ra ngoài chánh điện, thấy sắc mặt Ninh thị tốt, liền : "Mẫu thân, phía trước có đình nghỉ mát, bằng chúng ta tới đó nghỉ ngơi chút ?"

      Ninh thị mỉm cười gật đầu : "Được, đúng lúc mẫu thân cảm thấy hơi mệt."

      Hai người mang theo nha hoàn đến đình viện để nghỉ ngơi, Thẫm Tĩnh Sơ cảm thấy khí núi Thanh Phong trong lành, cảnh sắc ôn hòa, mỉm cười cùng Ninh thị chuyện phiếm, chợt nghe phía trước có chút ồn ào.

      "Ngươi khẳng định là biết !"

      Thẫm Tĩnh Sơ nhìn về hướng thanh phát ra, thấy mặc bộ áo màu tím ngăn cản mặc bộ áo màu hồng, lớn tiếng la hét.

      "Quận chúa." Nữ tử áo hồng lên tiếng: "Hiểu Vận biết. Từ trước đến giờ Tam sư huynh đâu đều có thông báo cho ta biết”.

      "Hừ! ràng chính ngươi cũng có ý với chàng, cho nên mới muốn cho ta biết!" Nữ tử áo tím vẫn chưa chịu buông tha.

      "Quận chúa thực muốn biết Tam sư huynh đâu, sao đến Long phủ mà nghe ngóng? Mấy ngày nay Hiểu Vận cũng chưa trông thấy Tam sư huynh đâu”

      Dứt lời, nữ tử áo hồng hành lễ như muốn rời nhưng vẫn bị ngăn lại: " cho phép !"

      Thẫm Tĩnh Sơ trông thấy nữ tử áo hồng là người rất tao nhã, hào phóng vừa vặn, tuy bị nử tử áo tím điêu ngoa quấn lấy nhưng trong mắt vẫn lộ ra tia khó chịu, chỉ có chút bất đắc dĩ mà thôi, Thẫm Tĩnh Sơ đứng dậy, lại bị Ninh thị đè lại: "Tĩnh Sơ, có phải con lại muốn làm chuyện hồ đồ nữa phải ?"

      Thẫm Tĩnh Sơ ngòn ngọt cười: "Tĩnh Sơ chỉ qua đó nhìn chút thôi, mẫu thân yên tâm, Tĩnh Sơ hồ đồ nữa đâu."

      Nghe thấy vậy, Ninh thị mới buông lỏng cánh tay của nàng: " ."

      Thẫm Tĩnh Sơ tiến lên phía trước, từ trong ống tay áo lấy ra chiếc khăn tay, đến gần hai nữ tử, hơi hành lễ: "Hai vị nương, vừa rồi Tĩnh Sơ có nhặt được chiếc khăn tay, biết có phải là của hai nương hay ?" Hai người kinh ngạc quay đầu lại, nử tử áo hồng thoáng giật mình, đây chính là nương đứng dưới gốc cây dong thở dài "Chỉ là gốc cây dong, sao có thể chứa nhận tâm nguyện của chúng sinh" đây mà .

      Thẫm Tĩnh Sơ đem chiếc khăn cho nữ tử áo tím nhìn, nữ tử áo tím lắc đầu : " là của ta." Rồi nàng lại đưa đến trước mặt nữ tử áo hồng, nháy nháy mắt : " nương nhìn kĩ ."

      Nữ tử áo hồng nhìn thấy ánh mắt của Thẫm Tĩnh Sơ, ngay sau đó liền mỉm cười: "Đúng là của Hiểu Vận. Tạ ơn nương." Nữ tử áo hồng đưa tay đón lấy chiếc khăn, cất đến bên người rồi lại đột nhiên cả kinh: "Ai nha, cái túi thơm của ta đâu mất rồi!"

      Thẫm Tĩnh Sơ mỉm cười : "Tĩnh Sơ chỉ thấy khăn tay, cũng nhìn thấy túi thơm. Nếu cái túi thơm bị người khác nhặt , chỉ sợ nương lại bị hiểu nhầm. Nếu Tĩnh Sơ cùng nương đến chỗ chiếc khăn bị rơi tìm lại thử xem sao?”

      Nữ tử áo hồng mỉm cười gật đầu : "Làm phiền nương rồi." Quay đầu lại hỏi nử tử áo tím: "Quận chúa có muốn cùng Hiểu Vận tìm túi thơm hay ?"

      Nữ tử áo tím bỉu môi : "Quận chúa ta là kim chi ngọc diệp, sao lại có thể giúp ngươi mấy cái việc này được."

      Thẫm Tĩnh Sơ lên tiếng hỏi: "Túi thơm của nương trông như thế nào vậy? Miêu tả chút để Tĩnh Sơ dễ tìm hơn."

      "Ừ... Màu xanh nhạt đấy, bên có thêu chữ Phúc..." Nữ tử áo hồng nghiêm túc trả lời.

      Thẳng đến khi hai người xa, Thẫm Tĩnh Sơ ngoái đầu nhìn lại, còn thấy nữ tử áo tím, bước chân mới dừng lại: " nương, quận chúa rồi."

      Nữ tử áo hồng mỉm cười: "Cảm ơn Tĩnh Sơ nương. Tĩnh Sơ nương gọi ta là Hiểu Vận được rồi."

      Thẫm Tĩnh Sơ : "Hiểu Vận nương tính khí tốt quá, dễ dàng bị người ta bắt nạt, với những người hay cố tình gây chuyện như thế này, cần phải để ý đến là được rồi."

      La Hiểu Vận gật đầu: "Cảm ơn Tĩnh Sơ nương. Tĩnh Sơ nương đúng là huệ chất hoa lan tâm*."

      *: Ví von nữ tử tâm địa thuần khiết như hoa huệ, phẩm chất cao nhã như hoa lan.

      Thẫm Tĩnh Sơ khỏi bật cười, nàng hạ giọng : "Hiểu Vận nương biết... ở kinh thành Tĩnh Sơ nổi danh là ác nữ đó..."

      La Hiểu Vận kinh ngạc: " nương chính là Lục tiểu thư Thẫm gia Thẫm Tĩnh Sơ?"

      Thẫm Tĩnh Sơ nhìn thấy nàng kinh ngạc, lại càng vui vẻ, nụ cười càng thêm ngọt ngào: "Đúng vậy!"

      Lông mày La Hiểu Vận khẽ nhíu lại, thấp giọng : "Xem ra nên tin tưởng lời đồn a..."

      Thẫm Tĩnh Sơ cười nhạt tiếng, dí dỏm : "Mẫu thân vẫn còn chờ ta, Hiểu Vận nương, sau này còn gặp lại."

      Hai người thi lễ rời , Thẫm Tĩnh Sơ chậm rãi trở về đình viện. Vừa vừa suy nghĩ, Hiểu Vận cái tên này nghe rất quen tai, hình như nghe ở đâu rồi...

    2. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963

      Chương 16: Hỗn loạn

      Edit: Lạc Thiên Di



      Nghỉ thêm chút, Thẫm Tĩnh Sơ đỡ lấy Ninh thị chậm rãi bước xuống núi, trở lại chỗ xe ngựa đứng chờ, nha hoàn dìu Ninh thị cùng Thẫm Tĩnh Sơ lên xe ngựa. Xe ngựa chạy mạch vào thẳng thành, ước chừng hơn nửa canh giờ tiến vào cửa thành.

      Thẫm Tĩnh Sơ nhìn cảnh tượng náo nhiệt bên ngoài, nhớ tới kiếp trước, trước khi gả cho Lý Thế Hành, nàng hầu như đều ngày ngày ở nhà, rất hiếm khi ra ngoài, hôm nay trông thấy cảnh tượng phồn hoa như thế này lòng nàng khỏi lên chút hoài niệm, muốn dừng lại tận hưởng hương vị này thêm chút nữa, nàng nhanh chóng tiến vào ngực Ninh thị làm nũng: "Mẫu thân, nữ nhi có chút đói bụng, lại nhớ Tùng Hạc Lâu có làm bánh ngọt rất ngon. Nếu như ra cửa, bằng chúng ta vào Tùng Hạc Lâu ăn điểm tâm chút rồi mới về phủ có được mẫu thân?"

      Ninh thị điểm điểm mũi của Thẫm Tĩnh Sơ:, cười : "Mèo thèm ăn!" Phân phó Bảo cho xe ngựa ghé vào Tùng Hạc Lâu.

      Xe ngựa đến trước Tùng Hạc Lâu dừng lại, sáu người tiến vào phòng lầu hai, Thẫm Tĩnh Sơ mở cửa sổ bên cạnh bàn ra, nhìn ánh mặt trời ôn hòa nghiêng nghiêng rơi vào trong phòng, ấm áp dào dạt. Từ bên cửa sổ nhìn ra, thấy dưới đường có vài tên ăn mày, Thẫm Tĩnh Sơ phân phó Noãn Tuyết cầm bạc đổi lấy ít tiền lẽ, bố thí cho những tên ăn mày đứng ở dưới đó.

      Ninh thị thấy Thẫm Tĩnh Sơ như vậy khẽ gật đầu ưng thuận, nữ nhi của nàng trưởng thành rồi. Thẫm Tĩnh Sơ nhìn những tên ăn mày ở dưới lầu vui sướng đón nhận những đồng tiền, bờ môi ngọ nguậy ngừng "Cảm ơn cám ơn", tâm tình của nàng bỗng nhiên tốt.

      Hôm nay, chính là ngày tốt đẹp.

      Điểm tâm được mang lên, Thẫm Tĩnh Sơ vẫn mải mê ngắm nhìn dòng người lại phố, Ninh thị thấy hiếm khi được ra ngoài, cũng ngăn cản nàng, để nàng tùy ý, chỉ ngồi đó nhâm nhi uống trà. vui vẻ trong đôi mắt của Thẫm Tĩnh Sơ, trùng sinh trở về, nàng mới cảm thấy được cuộc sống tuyệt vời đến mức nào, kiếp này, nàng nhất định phải hảo hảo quý trọng nó.

      Hết thảy, tuyệt vời.

      Bỗng nhiên, đôi mắt vui vẻ lại đông thành những khối băng.

      Từ rất xa, nàng nhìn thấy bóng dáng quen thuộc chậm rãi tiến đến, cánh tay áo màu xanh khẽ giơ theo từng bước chân của đón lấy từng cơn gió thổi qua nhàng phiêu động. khắc này đây sắc mắt của nàng cứng ngắc, đình chỉ hô hấp chỉ trong nháy mắt.

      Nàng như có thể nghe được tiếng trái tim của mình rung lên từng hồi, đột, đột, đột, từng tiếng từng tiếng vang vọng trong đầu hung hăng tập kích lên thân hình mền yếu của nàng.

      Nàng ngừng thở, gắt gao nhìn chằm chằm vào người kia, sai, là , chính là , Lý Thế Hành, vẫn như vậy, vẫn lãnh khốc từ trong ánh mắt, cả đời này nàng thể nào quên được. Kiếp trước, nàng thua bởi ánh mắt lạnh lùng thâm thúy cách nào kiềm chế được, nàng đắm chìm vào trong nhu tình, đắm chìm vào trong những lời mật ngọt được xắp xếp từ trước.

      Nàng bất giác xiết chặc nắm đấm, để những móng tay khảm sâu vào trong da thịt của nàng, như muốn chảy ra máu, mới cảm nhận được hận ý của nàng đối với là như thế nào. Nàng lấy lại bình tĩnh, đau đớn như giúp nàng thêm tỉnh táo: "Noãn Tuyết, vẫn còn tiền lẻ ở đó chứ?"

      Cũng quay đầu, hai mắt nàng vẫn gắt gao khóa chặc người đứng dưới lầu. Nhưng nàng cũng phát ra giọng của nàng có chút khàn khàn.

      Noãn Tuyết sững sờ, cũng biết tiểu thư có ý định gì, gật đầu : "Dạ còn."

      Thẫm Tĩnh Sơ giang tay ra, Noãn Tuyết vội vàng dâng túi tiền lên. Thẫm Tĩnh Sơ mở túi tiền ra, rồi cất giọng : "Vừa rồi chỉ đưa mấy đồng tiền như vậy vẫn chưa đủ thành tâm, hôm nay đến miếu thờ là để cầu phúc cho Thẫm gia, vì vậy cần phải tiêu tốn thêm khoản lớn nữa."

      Lời còn chưa dứt, nàng đem túi tiền đặt trong lòng bàn tay dốc ngược xuống, ra sức vẫy vẫy những người dưới đường, lớn tiếng hô câu: "Mưa tiền a!"

      Dưới lầu, dân chúng biết từ đâu nghe thấy có người hô "Mưa tiền a" có chút sững sờ, ngay sau đó lại thấy từ cao rơi xuống những đồng tiền, còn tưởng bản thân ở trong mộng, mãi đến khi nghe thấy những thanh của những đồng tiền va chạm xuống mặt đất, như từ trong giấc mộng tỉnh lại, nháo nhào người trước người sau chạy tới tranh nhau lượm tiền.

      Có người lại đem đồng tiền đặt ở miệng, cắn cái, rống lên tiếng: "Tiền !" Những người bán hàng bán xạp trông thấy cũng vội vàng xô nhau chạy tới, ra sức nhặt nhiều tiền.

      Hôm nay tâm tình Lý Thế Hành rất tốt, tuy rằng mặt vẫn chút gợn sóng, nhưng trong lòng vui vẻ khi nghĩ đến việc hai ngày sau có thể bắt được trái tim của Lục tiểu thư Thẫm gia, sau đó, Thẩm gia cùng với Ninh gia đều có thể tùy điều khiển, như vậy, khoảng cách đến ngội vị hoàng đế của lại càng ngắn thêm bước...

      Nếu phải trời sinh tính cách đạm mạc, chỉ sợ bây giờ có từ ngữ nào có thể diễn tả được niềm vui sướng của .

      bước chân rất nhàng, tay áo khẽ đong đưa theo nhịp chân, tựa như thay biểu đạt tâm tình phi thường tốt lúc này.

      Khoảng canh giờ nữa mới đến giờ ngọ khắc, ra hẹn Thẫm Tĩnh Di là lúc giờ ngọ hai khắc, nhưng bởi vì trong lòng rất chờ mong, mong thời gian trôi nhanh.

      Dạo chơi đến trước khách sạn Duyệt Lai, bỗng nhiên từ đâu vang tới giọng nữ tử thanh thúy: "Mưa tiền a"!

      Lý Thế Hành còn chưa kịp phản ứng chuyện gì xảy ra, từ trong ngõ tối vốn yên tĩnh bỗng có đám ăn mày chạy ra, nhiều như măng mọc, chen chúc lẫn nhau.

      Lý Thế Hành bị người đẩy cái, lông mày nhíu lại vui, muốn tiến lên răn dạy chút, lại bị người ở phía sau đẩy đến lảo đảo mấy bước, đứng cũng vững, từ bốn phương tám hướng trong chỗ tối bay ra thêm đám người, thay nhau xô đẩy chèn ép .

      Lý Thế Hành phải là có công phu, chẳng qua là lần này xuất quá đột ngột kịp phản ứng, tình cảnh lúc này chính là rất chi là hỗn loạn, cũng đều là đám người thảo dân tay trói gà chặt, bây giờ còn có chuyện rất quan trọng, thèm chấp nhặt với bọn họ.

      đúng, đám thảo dân tay trói gà còn chặt này vừa thấy vài đồng tiền lẽ, hai mắt liền phát sáng, chỉ vì mấy đồng tiền lẽ mà bốc đồng đánh nhau.

      Trong lòng Lý Thế Hành khẽ "Xùy" tiếng, đúng là những thứ thảo dân thiển cận, chỉ là mấy cái đồng tiền lẽ mà thôi, đúng là những kẻ nghèo kiết hủ lậu, nghĩ đến cái này từ, hình như ngửi thấy được cỗ mùi vị chua hôi.

      ra là có tên ăn mày quần áo lam lũ cọ cọ bên người , Lý Thế Hành áp chế cơn khó chịu dâng trào lên ngực, bên cố gắng đẩy tên ăn mày dính vào người mình, bên ra sức nhanh thoát ra khỏi cái đám người tranh nhau đoạt tiền kia.

      Rốt cuộc cũng thoát ra ngoài, nhàng thở ra hơi, sửa sang lại quần áo, lấy lại cảm giác, bỗng nhiên lại cảm thấy mùi chua chua hôi hôi bay vào trong mũi , khỏi lấy tay che lại cái mũi, chân bước nhanh, vào khách sạn Duyệt Lai.

      Bước lên lầu, tiến vào gian phòng quen thuộc, lúc này Lý Thế Hành mới nhàng thở ra, thầm suy nghĩ có nên tắm trước hay , cần phải tẩy sạch cái mùi hôi hám bám lên người này.

      Vỗ quần áo, động tác tay bỗng nhiên dừng lại. Ngọc bội đeo hông còn nữa!

      Đây chính là khối ngọc bội thượng hạng có thể làm ấm cơ thể!

      Chết tiệt cái tên ăn mày! Trong lòng ngưng chửi bới, đẩy cửa sổ nhìn xuống, đám người tranh nhau lượm tiền chẳng còn ai!

      Oán hận mắng tiếng, hôm nay vốn là ngày tuyệt vời, ánh mặt trời sáng lạn, gió mát hợp lòng người, cuối cùng lại bị đám hỗn loạn làm nhiễu loạn tâm tình!

      Cũng biết là nử tử con nhà ai lại hiểu lễ nghi như vậy, trước mặt dân chúng lại làm ra hành vi nhiễu dân như thế, còn chú ý đến dáng vẻ hô to gọi lớn đường, đúng là phải nên kéo lĩnh hai mươi trượng mới đúng.

      chuẩn bị tắm, cửa lớn lại truyền đến những tiếng gõ nhàng, nhớ tới công chuyện của nữ tử này, Lý Thế Hành sửa sang tâm tình, cuối cùng cũng bỏ qua hờn giận tiến lên mở cửa.

      Cất bước về phía cửa, hai tay nâng lên nhàng mở cửa, ngoài cửa là nữ tử thẹn thùng: "Điện hạ..."

    3. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Chương 17: Cháy

      Edit: Lạc Thiên Di


      Thẫm Tĩnh Sơ vẫy vẫy những đồng tiền trong tay, yên tĩnh đứng ở bên cửa sổ, nhìn Lý Thế Hành bị đám người chen tới xô đẩy, bước chân cũng nổi, lảo đảo đường, thấy bị những tên ăn mày dơ dáy bẩn thiểu vây quanh, gần như là dính sát vào người , nàng có thể nhìn thấy được trong ánh mắt lạnh lùng kia lộ ra chán ghét vô cùng kinh tởm, Lý Thế Hành cực kì sạch , có lẽ hôm nay bị chọc tức đến lộn ruột.

      Khóe môi nàng nhàng nở ra nụ cười nhàn nhạt, khi tâm tình vui tâm tình nàng rất vui. chỉ có như thế, kế hoạch của , nàng muốn từng bước phá hư toàn bộ, nàng bao giờ để cho toái nguyện, đoạt được đế vị!

      Nàng thấy khó khăn chật vật lao ra đám người, chau mày sửa sang lại quần áo, nàng hiểu chút việc nho này ảnh hưởng đến , lại thấy sau khi chỉnh trang lại quần áo, liền rảo bước vào bên trong khách sạn Duyệt Lai.

      hẹn người! Trong lòng Thẫm Tĩnh Sơ khẽ động, khách sạn... Chẳng lẽ hẹn Thẫm Tĩnh Di?

      Lúc này tiểu nhị bưng điểm tâm lên, Ninh thị giọng : "Tĩnh Sơ, bánh ngọt đến, phải con rất thích nó hay sao? Mau lại đây ăn ."

      Thẫm Tĩnh Sơ ngoái đầu nhìn lại rồi cười cười: "Mẫu thân đợi tý, Tĩnh Sơ nhìn mọi người nhặt đồng tiền, thú vị vô cùng."

      Nàng rất muốn biết, có phải Lý Thế Hành hẹn gặp Thẫm Tĩnh Di hay ? Nếu đúng là như vậy, chứng minh kiếp trước nhưng lời cuối cùng của Thẫm Tĩnh Di đều có gạt nàng, ba năm trước nàng cùng Lý Thế Hành cấu kết với nhau, nàng ta sớm là người của Lý Thế Hành!

      Ninh thị ngồi ở bên: "Lúc nãy còn ồn ào đòi ăn, rồi lại làm náo động cả đường . May mắn là chúng ta ở lầu hai, nếu để người khác trông thấy nữ nhi của Thẩm gia ngồi lầu kêu to gọi , chắc chắn con bị quở trách rồi đó."

      Thẫm Tĩnh Sơ nghịch ngợm thè lưỡi, lúc nãy khẩn cấp, nàng đâu có suy nghĩ nhiều như vậy đâu. Nhưng cũng đâu ai biết đó là nàng đâu, vì thế Ninh thị chắc chắn dung túng cho nàng rồi.

      lâu sau đó, nàng trông thấy bóng dáng Thẫm Tĩnh Di vội vàng xuất , tiến vào khách sạn Duyệt Lai.

      Quả nhiên là nàng!

      Khóe môi Thẫm Tĩnh Sơ nở ra nụ cười lạnh lẽo, tốt, tốt, đúng là đôi cẩu nam nữ biết xấu hổ!

      Ninh thị vẫn thấy nàng đứng ở cửa sổ, lại kêu tiếng: "Tĩnh Sơ, nhân lúc còn nóng mau ăn thôi."

      Thẫm Tĩnh Sơ lên tiếng, trở về bàn, cầm lấy bánh ngọt được đặt sẵn bàn, như có như bỏ vào miệng.

      Thời cơ tốt như vậy, nàng tuyệt thể bỏ qua, phải làm như thế nào để trừng phạt đôi cẩu nam nữ này nhỉ?

      Ngoài miệng vẫn nhai nuốt đều đặn nhưng trong đầu nàng ngừng chuyển động.

      Trong đầu lóe lên suy nghĩ, Thẫm Tĩnh Sơ buông bánh ngọt xuống: "Mẫu thân, Tĩnh Sơ có chút khó chịu, nhà xí chút."

      Ninh thị gật đầu : " ."

      Thẫm Tĩnh Sơ để Noãn Tuyết theo nàng, ra khỏi cửa phòng, được vài bước, nàng liền dừng lại: "Noãn Tuyết, ngươi ..."

      Nàng thủ thỉ bên tai Noãn Tuyết.

      Noãn Tuyết có chút khó xử: "Tiểu thư... Như vậy... có tốt lắm đâu."

      Thẫm Tĩnh Sơ trấn an vỗ vỗ vai Noãn Tuyết: " sao, phải lúc nãy ngươi hắt nước rất tốt đó sao? Có xảy ra chuyện gì ta đều chịu trách nhiệm, mau ."

      Noãn Tuyết khẽ cắn môi, đành phải kiên trì xuống lầu. Thẫm Tĩnh Sơ nhìn xem bóng lưng của nàng, nàng biết Noãn Tuyết có chút khó xử nhưng vẫn nghe theo lời nàng, Noãn Tuyết, rất trung tâm* với nàng.

      *: lòng trung thành

      Trùng sinh trở về, nàng thể hoài nghi Noãn Tuyết, nàng lo lắng Noãn Tuyết giống như Tình Vân bị người ta mua chuột, nhưng nhìn những hành động của Noãn Tuyết, nàng có được đáp án trong lòng, vì vậy nàng mới thở phào nhõm.

      Ngay cả nha hoàn trung thành bên người cũng có, đúng là cuộc sống sau này của nàng đều phải sống trong lo lắng phòng người ám toán, mỗi bước đều phải cẩn thận.

      Thu hồi tầm mắt, nàng trở về phòng, Ninh thị thấy nàng trở về, nhưng thấy Noãn Tuyết, liền nghi ngờ hỏi: "Noãn Tuyết đâu?"

      Thẫm Tĩnh Sơ cười : "Noãn Tuyết cũng gấp hơn cả con rồi, chỉ sợ khắc nữa cũng chưa trở về được."

      Ninh thị cũng suy nghĩ nhiều: "Nhanh ăn , để nguội là ngon nữa đâu."

      "Dạ, mẫu thân đại nhân." Nghĩ đến chút nữa có chuyện xảy ra, trong lòng Thẫm Tĩnh Sơ sung sướng hồi, tâm tình vui vẻ tiếp tục ăn bánh ngọt.

      "Cái đứa này..." Ninh thị bỗng thấy nàng rất vui vẻ: "Sao vậy, nhà xí hồi tâm tình lại chuyển biến tốt thế!"

      Thẫm Tĩnh Sơ đưa bánh ngọt đến trước mặt Ninh thị rồi cười : " xong cả người nhõm!" Lỗ tai nàng dựng lên tập trung nghe động tĩnh ở bên dưới.

      Nàng thầm tính toán thời gian, Noãn Tuyết được lúc rồi, thời gian... Có lẽ sắp xảy ra rồi... chuẩn bị lại có trò vui để xem...

      lâu sau đó, liền nghe thấy bên dưới là thanh ồn ào la hét, Ninh thị nhíu mày, Thẫm Tĩnh Sơ chợt đứng lên : "Mẫu thân, Tĩnh Sơ thấy hình như ở bên dưới xảy ra chuyện."

      Đám người từ trong Duyệt Lai tuôn ra, còn có thể nghe có tiếng người hô to: "Cháy rồi, cháy rồi a!"

      Thẫm Tĩnh Sơ trông thấy Lý Thế Hành từ trong khách sạn Duyệt Lai chạy ra cách hoảng hốt, bước chân vội vàng, quần áo có chút chỉnh tề. Khóe miệng nàng khỏi cong lên, quả nhiên, hai người này chắc vừa mới trút quần áo xuống, Noãn Tuyết đúng là biết chọn thời điểm a. Nhìn Lý Thế Hành chật vật chạy rồi biến mất trong tầm mắt của nàng. Chỉ trong chốc lát, lại thấy Thẫm Tĩnh Di quần áo lộn xộn, tóc tai ngay ngắn từ trong khách sạn Duyệt Lai xuất , trong lòng Thẫm Tĩnh Sơ cười lạnh, nhưng vẫn ngây thơ cất giọng : "Ồ, phải là Di muội muội hay sao? Sao Di muội muội lại từ trong khách sạn ra, hơn nữa quần áo có chút chỉnh tề a?"

      Ninh thị nhíu mày bước tới: "Tĩnh Sơ nhìn lầm rồi ? Di nhi sao có thể quần áo chỉnh tề từ trong khách ra ra được? Lời này mà truyền ra ngoài, khuê danh của Di nhi bị hủy hết!"

      Nhìn theo ngón tay của Thẫm Tĩnh Sơ, sắc mặt Ninh thị liền trầm xuống, nữ tử quần áo chỉnh tề kia đúng là Thẫm Tĩnh Di! ngờ nàng to gan lớn mật như vậy, ban ngày ban mặt lại dám tằng tịu với nam nhân lai lịch, nếu việc này truyền ra ngoài, Thẩm gia còn mặt mũi nào nữa mà tồn tại? Chỉ sợ thanh danh của Tĩnh Sơ cũng vì thế mà hao tổn !

      Bây giờ Ninh thị có tâm trạng mà ăn bánh ngọt được nữa, trầm giọng : "Tĩnh Sơ, việc này được với bất kì ai, trở về rồi hãy . thôi."

      Thẫm Tĩnh Sơ liền hiểu, nhanh chóng trả lời: "Dạ, mẫu thân."

      Việc này mà truyền ra ngoài, hậu quả như thế nào nàng hiểu , ra nàng chỉ muốn Thẫm Tĩnh Di thể ngóc đầu lên nổi trong Thẩm gia mà thôi! Nàng tin, với việc như thế này, Thẫm Tĩnh Di còn có thể trở mình, giở ra trò bịp bợm nào nữa!

      Nghĩ tới Thẫm Tĩnh Di bị những trưởng bối tra hỏi, xấu hổ còn mặt mũi nào mà nhìn người khác, rồi sau đó khai ra tên Lý Thế Hành... Bây giờ lòng nàng vui sướng kinh người.

      Kiếp trước bọn thiết kế nàng, loại chuyện này, đời này bao giờ nàng vấp phải! Qua hôm nay, kiếp này nàng vĩnh viễn phải gả cho tên Lý Thế Hành nữa!

      Suy nghĩ cho đến điểm này, tâm tình của nàng càng thêm sung sướng. Dìu lấy Ninh thị, hai người cùng nhau xuống lầu, Bảo kêu gã sai vặt đánh xe tới, còn những người còn lại đứng chờ trước Tùng Hạc Lâu.

      Bỗng nhiên nàng như nhìn thấy cái gì đó, hai mắt tỏa sáng, nũng nịu : "Mẫu thân đại nhân, Tĩnh Sơ muốn qua bên kia nhìn chút."

    4. Cung Trường Nguyêt

      Cung Trường Nguyêt Well-Known Member

      Bài viết:
      830
      Được thích:
      1,779
      Chương 18: Bị theo dõi

      Edit: Lạc Thiên Di



      Lý Thế Hành mở cửa phòng, Thẫm Tĩnh Di thẹn thùng kêu tiếng: "Điện hạ...."

      Khuôn mặt tình, khóe miệng hàm xuân.

      Lý Thế Hành gật đầu, nghiêng người : "Vào bên trong rồi hãy ."

      Thẫm Tĩnh Di vừa tiến vào phòng, Lý Thế Hành cảnh giác nhìn chung quanh. Xác định có ai trông thấy rồi mới đóng cửa.

      "Hôm nay Điện hạ hẹn Tĩnh Di đến đây là có chuyện gì vậy?" Cánh cửa vừa đóng lại, thân thể mềm mại của Thẫm Tĩnh Di liền quấn lên . Mặc dù nét mặc của Lý Thế Hành vẫn luôn là lãnh khốc nhưng mày kiếm mắt sáng, tuấn suất khí quan trọng nhất chính là danh phận Đại hoàng tử. Khả năng kế thừa ngôi vị hoàng đế là rất cao. Nếu như vậy, trong tương lại Thẫm Tĩnh Di nàng trở thành Quý Phi, phong quang vô hạn....

      Nam tử ngập tràn hơi thở nam nhân tiền đồ vô cùng tươi sáng thử hỏi ai mà thích chứ....

      Càng nghĩ tới ánh mắt Thẫm Tĩnh Di càng trờ nên mê ly...Đợi chút, đúng, hơi thở nam nhân?

      Vừa nghĩ đến chỗ này, Thẫm Tĩnh Di như ngửi thấy mùi chua thiu thoang thoảng. Lông mày nàng khẽ nhíu lại, cánh tay nhàng vuốt chóp mũi. lẽ khứu giác của nàng là sai . người điện hạ làm sao lại có mùi chua thiu được chứ...

      Nhìn thấy động tác cùng vẻ mặt của nàng, Lý Thế Hành liền nghĩ đến cái mùi dính người . Hay tay liền cứng đờ, ánh mắt càng lạnh thêm vài phần. Theo phản xạ đẩy nàng ra xa.

      "Điện hạ?" Thẫm Tĩnh Di có chút hiểu nhìn .

      Lý Thế Hành bực bội cởi bỏ áo ngoài. Lúc này mùi chua mới giảm được ít. Xoay người lại nhìn thấy gương mặt ửng đỏ của Thẫm Tĩnh Di gỡ đai lưng bên hông vừa thấy quay lại, hờn dỗi : "Điện hạ là xấu, mới có chút như vậy mà chờ được nữa rồi...."

      Sắc mặt Lý Thế Hành trầm xuống. Nhưng khuôn mặt vốn cảm xúc nên căn bản thể phân biệt được. Chỉ trong nháy mắt, kéo Thẫm Tĩnh Di rồi : "Ồ...nàng là thơm...."

      Đáng tiếc hương thơm lại quá nồng nặc nên có chút gắt mũi. Lý Thế Hành chính là nghĩ như vậy nhưng lại có thể lấp được cái mùi lạ người .

      Lý Thế Hành mang Thẫm Tĩnh Di đến giường: "Qua hai ngày nữa chính là đến thọ thần của tổ mẫu nàng rồi. Hôm đó, bổn vương đến Thẫm phủ để chúc thọ...."

      " sao?" Ánh mắt Thẫm Tĩnh Di sáng lên, như vậy có nghĩa là được trông thấy điện hạ nữa rồi?

      "Vì vậy...." Lý Thế Hành hiểu câu tiếp theo khiến nàng khó chịu, buộc chặt cánh tay rồi tiếp tục : "Hôm đó, kế hoạch của chúng ta bắt đầu...."

      Quả nhiên sắc mặt Thẫm Tĩnh Di lập tức chùn xuống, nàng cất giọng nũng nụi: "Điện hạ...Có thể làm như vậy được ...

      "Ngoan... " tiến đến sát lỗ tai của nàng, thở ra luồng hơi ấm áp lướt qua tai nàng, có chút ngứa ngáy: "Nếu có được Thẫm Tĩnh Sơ có nghĩa là có được ủng hộ của Thẩm gia và Ninh gia. Như vậy, khoảng cách của ta đến ngôi vị Hoàng Đế lại gần thêm bước.....Ngày ta đăng cơ cũng là ngày được tấn phong Quý Phi...."

      Nghe xong sắc mặt Thẫm Tĩnh Di mới dễ nhìn hơn chút, nàng chọc chọc lồng ngực Lý Thế Hành, dịu dàng : "Điện hạ, ngài có tỷ tỷ rồi, được quên Tĩnh Di đâu đó...."

      Lý Thế Hành thở phào nhỏm: "Đương nhiên...." Động tác nhanh chóng rút quần áo của nàng, bàn tay tiến vào thăm dò bên trong quần áo: "Bổn vương nhớ kỹ mùi vị của nàng đó...."

      Thẫm Tĩnh Di vừa hờn dỗi, vừa tranh thủ thoát quần áo vướng víu người Lý Thế Hành. Khi vũ khí dưới thân của chuẩn bị tiến công, nàng mềm mại giãy dụa, liếm hạ thể của Lý Thế Hành: "Điện hạ là xấu nha, người ta thích đâu...."

      " thích?" Lý Thế Hành áp sát đến chỗ mền mại của Thẫm Tĩnh Di, đứng ở trước cửa động của nàng chịu vào: " sao?"

      Thẫm Tĩnh Di cong lưng lên, tư thế nghênh đón làm rất chuẩn xác. Mắt thấy Lý Thế Hành vẫn chưa tiến vào nàng liền nhích đến gần thêm chút. Lý Thế Hành thừa cơ tiến vào mà lại lui về phía chút. Ánh mắt vẫn nhàn nhạt nhìn chằm chằm vào nàng. chịu được, nàng uốn éo người, hờn dỗi : "Điện hạ, ngài xấu...."

      Đến lúc này mà Lý Thế Hành lại có thể kinh người như thế tự điều khiển khí lực làm nàng có chút giật mình. Mạnh mẽ như vậy làm cho nàng ưa thích thôi có lúc lại khiến nàng hiểu nổi.

      Lý Thế Hành nâng mông của nàng lên, sắc mặt vẫn cứ như cũ thay đổi: "Nàng chính là thích bổn vương làm như vậy sao?"

      Cọ xát vũ khí, Lý Thế Hành chuẩn bị nhắm ngay thành trì để đánh hạ bỗng nghe thấy bên ngoài có người hoảng sợ hét lên: "Cháy! Cháy! Chạy mau !"

      Sau đó là tiếng bước chân chạy lộn xộn.

      Trong lòng Lý Thế Hành cả kinh. nên vì người trước mắt mà mất mạng. Nghĩ như vậy, dưới thân mền nhũn, thân thể đứng dậy nhanh chóng ly khai.

      "Điện hạ? " Thẫm Tĩnh Di thể nghe thất thấy tiếng ồn ào bên ngoài. Thế nhưng bây giờ tên lên dây còn Lý Thế Hành lại lâm trận lùi bước. Dĩ nhiên lúc này cơ thể nàng động tình, bây giờ rời nàng chỉ cảm thấy cả người bức rứt khó chịu, toàn thân ngứa ngáy thôi. muốn giữ chặt Lý Thế Hành, trở mình xuống giường vội vội vàng vàng nhặt quần áo mặc vào.

      Thẫm Tĩnh Di áo não thôi, biết Lý Thế Hành còn tâm tư kia nàng mới đứng dậy mặc quần áo. Mắt thấy Lý Thế Hành vội vàng chuẩn bị rời nàng liền cất giọng gọi: "Điện hạ, đợi Tĩnh Di chút nha!"

      Làm sao Lý Thế Hành có thể chịu đứng đợi, mũ đầu còn chưa kịp sửa sang lại thấy lao thẳng ra bên ngoài.

      Thẫm Tĩnh Di cũng gấp gáp mặc lại quần áo, cùng chẳng quan tâm đầu tóc tai toán loạn trâm cài nghiêng ngả vội vã chạy ra ngoài khách sạn Duyệt Lai.

      Trong lòng khỏi sinh ra nghi ngờ. Nàng cảm thấy ngọn lửa này bình thường?

      Lại nghĩ tới vừa nãy vội vã chạy ra ngoài chắc chắn quần áo người mình chỉnh tề lỡ bị người khác nhìn thấy tốt. Tranh thủ thời gian, nàng rẽ vào ngõ hẻm người sửa sang lại chút rồi mới ra. Trở lại khách sạn Duyệt Lai nhưng lên lầu chỉ ngồi ở dưới chờ nha hoàn tới đón.

      " Ai, biết là người nào lại tới đây phá rối, ta mà tìm được thằng ranh con kia ta đánh cho nó trận tơi bời!"

      "Đúng vậy, ràng có cháy, thế mà hết lần này đến lần khác cứ lớn tiếng ồn ào làm cho khánh khứa chạy toán loạn."

      "Há lại chỉ có từng đó rời , bọn họ còn chưa thanh toán tiền đâu ! Tức chết được!"

      Trong lòng Thẫm Tĩnh Di nhóm lên dự cảm chẳng lành. Dường như tất cả đều là mưu được dựng sẵn. Nàng như cảm thấy những cạm bẫy ở phía trước nhìn chằm chằm chờ nàng sập bẫy.

      Lý Thế Hành vội vã rời khỏi khách sạn Duyệt Lai. Khuôn mặt vạn năm cảm xúc nay có chút bực bội. thấp giọng mắng tiếng, tức giận : Sao hôm nay ra ngoài mà toàn gặp những chuyện đâu đâu. Sớm biết như thế, trước khi ra ngoài nhất định xem hoàng lịch* để hôm nay phải gặp những chuyện như thế.

      *: Sách về thời tiết ngày tháng

      Đầu tiên là bị đám ăn mày va vào làm dính phải thân mùi chua sau đó ngọc bội lại bị đánh mất, rồi dục hỏa trong người vừa mới đốt lên liền bị dọa đến kinh sợ — — những chuyện này đối với thân thế của chính là sỉ nhục.

      Cuối cùng là cháy, từ trong khách sạn Duyệt Lai hoảng hốt chạy ra ngoài.

      Tất cả mọi chuyện hôm nay, phi thường cảm thấy hề đơn giản chỉ là trùng hợp xảy ra.

      Chẳng lẽ, bị người ta theo dõi?

      Nhị Hoàng đệ? Tứ hoàng đệ? Thất Hoàng đệ?

      Rốt cục là ai?

      Lý Thế Hành ngẩng đầu nhìn bầu trời. Xem ra phải mau chóng gấp rút tiến độ mới được. sớm muộn bị người ám toán.

      Thẫm Tĩnh Sơ...Nghĩ tới nữ tử của Thẩm gia mang đến cho tất cả, Lý Thế Hành mới quét sạch được hơi mù. Khóe miệng cong lên khó có thể nhìn thấy được.

    5. Cung Trường Nguyêt

      Cung Trường Nguyêt Well-Known Member

      Bài viết:
      830
      Được thích:
      1,779

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :