1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Đích Nữ Bộn Bề Nhiều Việc - Vũ Tịch Nhan

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Mâi_137

      Mâi_137 Well-Known Member

      Bài viết:
      688
      Được thích:
      1,526
      Chương 10: Ninh thị đau bụng

      Edit: Đinh Lam


      Thẫm Tĩnh Sơ bị việc này làm giật mình, vội vàng vịn Ninh thị hỏi: "Mẫu thân, người sao chứ?" Lại quay người phân phó : "Mau mời đại phu!"

      "Đừng. . ." Ninh thị đau đớn khó nhịn, vất vả mới ra được câu.

      "Mẫu thân, người bị đau đến như vậy, còn mời đại phu?" Nhìn thấy nha hoàn còn ngu ngơ tại chỗ, để ý đến dáng vẻ nàng quát to tiếng: "Còn mau !"

      "Đừng!" Sắc mặt Ninh thị càng lúc càng tái nhợt, bờ môi phát run, trán từng tầng mồ hôi rơi xuống, khó khăn hít lấy ngụm khí, rồi cố gắng ngăn lại.

      Thẫm Tĩnh Sơ đành phải lại để nha hoàn trước đứng đấy, vịn lấy Ninh thị nhàng khuyên nhủ: "Mẫu thân, thân thể người khỏe, phải mau mau tìm đại phu, tại sao lại cho nữ nhi mời đại phu?"

      Ninh thị khó khăn ra từng chữ: "Phụ thân con. . ." Cơn đau lại truyền đến khiến nàng thể tiếp tục chuyện.

      Trong nháy mắt Thẫm Tĩnh Sơ hiểu ra.

      vất vả phụ thân mới ngủ lại đêm với mẫu thân, nếu mời đại phu, phụ thân đụng vào mẫu thân, tự nhiên để cho mẫu thân hảo hảo nghĩ ngơi, như vậy phụ thân đêm nay phụ thân ngủ lại Cẩm Uyển nữa.

      Mẫu thân đợi lâu như vậy, cuối cùng đêm nay phụ thân mới ở lại Cẩm Uyển, đương nhiên mẫu thân muốn nước đun sôi mà vịt lại vỗ cánh bay mất.

      Vì phụ thân, mẫu thân cố gắng chịu đựng từng cơn đau hành hạ, cũng dám mời đại phu, kinh động đến phụ thân.

      Thẫm Tĩnh Sơ đau xót, tuy rằng nàng đồng ý với cách làm của mẫu thân, đành thở dài, quay người phân phó: "Bảo , nhanh pha cho mẫu thân ly trà nóng, chuẩn bị thêm cho mẫu thân túi ấm."

      Bảo tuân lệnh nhanh chóng xuống dưới chuẩn bị. Bảo mang ấm túi lên, đặt bụng của Ninh Thị, hơi ấm dần dần tỏa ra nhàng làm dịu cơn đau bụng hoành hành trong Ninh thi, lại có thêm trà nóng, sắc mặt Ninh thị tốt hơn rất nhiều, nhưng trong bụng vẫn còn truyền đến những cơn đau ĩ, nàng khàn giọng mở miệng : "Tĩnh Sơ, mẫu thân sao, đừng lo lắng”.

      "Mẫu thân. . ." Đối mặt với tính cánh quật cường của Ninh thị, nàng biết phải khuyên can như thế nào: "Thân thể quan trọng hơn, mẫu thân hãy để cho đại phu đến xem bệnh . . ."

      "Đừng. . . Mẫu thân sao. . . Chớ kinh động đến phụ thân con. . ." Ninh thị có chút khó khăn .

      Thẫm Tĩnh Sơ có chút khó xử, Ninh thị thấy thế vội vàng bắt lấy cánh tay bé của Thẫm Tĩnh Sơ: "Đáp ứng mẫu thân."

      Thẫm Tĩnh Sơ cắn môi, nàng hiểu ý tứ của Ninh thị, đành phải : "Được, Tĩnh Sơ ." Lại tiếp tục phân phó Bảo mang thêm ly trà nóng, đỡ Ninh thị nằm xuống giường: "Mẫu thân, người phải mau chóng khỏe lại, có tinh lực hầu hạ phụ thân đâu. . ."

      Lúc này Ninh thị mới yên lòng, để cho Thẫm Tĩnh Sơ đỡ nàng nằm xuống, vẫn ở bên phân phó: "Bảo , chốc nữa lão gia có đến, nhớ phải đánh thức ta. . ."

      Đỡ Ninh thị nằm xuống, Thẫm Tĩnh Sơ yên tĩnh lui ra ngoài. Đứng ở cửa ngây người hồi, nàng mới nhàng bước , hướng thẳng đến thư phòng của Thẫm Hoằng Uyên.

      Thẫm Nguyên Huân từ thư phòng ra, giương mắt liền trông thấy Thẫm Tĩnh Sơ yên lặng đứng dưới ánh trăng. Khuôn mặt trắng sứ được ánh trăng chiếu sáng như phát ra ánh sáng nhàn nhạt, như Tiên Nữ rơi xuống phàm trần.

      Thẫm Nguyên Huân khỏi cảm thán tiếng, muội muội ngày càng xinh đẹp hề thua kém với Tây Thi, nếu nàng là muội muội của , nhất định muốn lấy nàng làm vợ.

      Bước nhanh về phía trước, thanh dịu dàng vang lên bên tai đánh thức Thẫm Tĩnh Sơ thất thần suy nghĩ: "Muội muội ở đây chờ đại ca sao?"

      Thẫm Tĩnh Sơ ngẩng đầu, trong mắt chứa chan phiền muộn: "Ca ca, muội muội có chuyện muốn thỉnh cầu ca ca."

      "Chuyện gì?" Thẫm Nguyên Huân hỏi.

      Thẫm Tĩnh Sơ há miệng muốn , lại phát Thẫm Nguyên Thanh đứng cách đó xa, giống như muốn nghe trộm cuộc đối thoại của bọn họ. Thẫm Tĩnh Sơ thu lại thần sắc, như cố tình Thẫm Nguyên Thanh rồi to: "Ca ca, tai vách mạch rừng, chúng ta đến nơi khác ."

      Thẫm Nguyên Huân nhận ra ánh mắt của nàng, hai người kề vai lướt qua Thẫm Nguyên Thanh, ban đêm bóng tối bao phủ, tuy có ánh trăng chíu rọi, nhưng vẫn trông thấy khuôn mặt của Thẫm Nguyên Thanh bỗng bừng vì xấu hổ.

      Thẫm Nguyên Thanh oán hận nhìn bóng lưng hai người dần biến mất, trong lòng khỏi sinh ra hồi ghen ghét.

      ý tưởng bỗng nhiên nảy sinh trong đầu : Nếu như cũng là con của Ninh thị, tốt biết bao nhiêu. . .

      Trở về Cẩm Uyển, Thẫm Tĩnh Sơ mới dám lên tiếng: "Ca ca, nghe Hàn Lâm viện Đại học Sĩ có công tử Long Ngâm Nguyệt là đồ đệ của Đông Phương Khanh tiên sinh. Đông Phương Khanh tiên sinh học thức uyên bác, y thuật hơn người, nhưng lại thích vân du tứ hải tung tích. biết ca ca có thể mời Long công tử đến nhìn thân thể mẫu thân chút được hay ?"

      Nàng còn nhớ trong kiếp trước ca ca cùng Long Ngâm Nguyệt có quan hệ rất tốt, mặc dù biết bây giờ bọn họ nhận thức nhau chưa, nhưng cho dù có thế nào, chắc chắn ca ca bác bỏ thỉnh cầu của nàng?

      "Nhìn thân thể mẫu thân? Mẫu thân sinh bệnh sao?" Thẫm Nguyên Huân cau mày .

      Thẫm Tĩnh Sơ cắn môi: "Thân thể mẫu thân yếu đuối, cần phải nhanh chóng điều trị."

      Kiếp trước mẫu thân bị bệnh mà qua đời, đại phu cũng chỉ thân thể mẫu thân càng ngày càng tốt, rồi lại thủy chung tìm ra nguyên nhân. Mà vừa rồi bỗng nhiên mẫu thân lại đau bụng. . .

      Nàng sợ, đây chính là điềm báo cho thân thể của mẫu thân. . .

      Thẫm Nguyên Huân gật đầu : "Tốt, ngày mai ta tìm Ngâm Nguyệt chút."

      Thẫm Tĩnh Sơ thở phào cái, quả nhiên ca ca cùng Long công tử quen biết, tốt, như vậy quá đường đột.

      Tảng đá trong lòng cũng vơi nữa, hai má lúm đồng tiền được Thẫm Tĩnh Sơ phát huy công dụng: "Bây giờ còn sớm, Tĩnh Sơ quấy rầy ca ca nữa."

      Sau đó hai người nhanh chóng về phòng mĩnh nghĩ ngơi.

      . . .

      Thẫm Hoằng Uyên giải quyết sau công cũng nhanh chóng bước về Cẩm Uyển, Ninh thị chuẩn bị ổn thỏa, ngồi ở cạnh giường chờ .

      ảo giác hay sao?

      Hay là bởi vì hôm nay cảm thấy áy này với nàng cùng Tĩnh Sơ, ngày hôm nay biểu của Ninh thị giống như phong thái của ác phụ, ngược lại lại có thêm vài phần phong thái của tiểu thư khuê các cùng khí chất của chủ mẫu đường gia, cho nên mới làm cảm thấy đêm nay Ninh thị dường như có chút giống với ngày xưa, tóc đen thản nhiên thả xuống bên ngực, hô hấp phập phồng bất định, dưới ánh trăng da thịt nàng càng thêm óng ánh tăng thêm vào phần hấp dẫn.

      Mặt Ninh thị như hai rạng mây đỏ rực, khẽ mở cặp môi đỏ mọng: "Lão gia, người trở về. . ."

      Giọng mềm mại như nước, so với ngày thường quật cường, càng tăng thêm vài phần phong tình.

      Thẫm Hoằng Uyên khẽ lên tiếng, toàn thân khô nóng, tiến lên ôm lấy Ninh thị, nỉ non thủ thỉ bên tai nàng: "Thư Hủy. . ."

      . . .

      Đêm dài vắng người, mọi người đều chìm vào trong giấc ngủ, những người gác đêm miễn cưỡng ngáp liên tục, mí mắt nhíu lại từng hồi.

      "Cộc cộc cộc cộc" .

      Bỗng nhiên truyền đến thanh gõ cửa liên hồi, trong đêm thanh tĩnh càng cảm thấy lo lắng bất an.

      Vốn dĩ Thẫm Hoằng Uyên đều ngủ sâu, bị tiếng gõ cửa cắt đứt giấc ngủ, có chút vui, nhàng trở mình, theo bản năng đem Ninh thị ôn nhu mềm mại ôm ào trong ngực.

      Còn chưa kịp định hình, bên ngoài truyền đến giọng : "Lão gia, Lưu di nương phái nha hoàn mời lão gia qua đó chuyến."

      Thẫm Hoằng Uyên cảm nhận được nữ nhân trong lòng mình có chút cứng đờ, ôm nàng, giọng nồng đậm vui phát ra: "Ta buồn ngủ, có chuyện gì ngày mai sau."

      Ninh thị là chính thất, ngủ ở chỗ nàng là đạo lý hiển nhiên, huống chi lại rất ít cùng Ninh thị qua đêm, đêm nay là đêm khó quên. Lưu di nương thể chờ đợi được nữa phái người mời tới đây, mà thường xuyên ngủ chỗ của Lưu di nương, cũng bao giờ trông thấy Ninh thị dùng thủ đoạn để lôi kéo về.

      Nhớ tới điều này, cảm thấy Ninh thị người rất rộng lượng tha thứ.

      "Lão gia. . ." Người gác đêm có chút do dự nhưng vẫn : "Nha hoàn kia . . . bụng Lưu di nương có chút khỏe. . ."

      "Bụng khỏe?" Nháy mắt Thẫm Hoằng Uyên thanh tỉnh thêm vài phần, hôm nay Lưu di nương ra máu, tại bụng lại khỏe, phải là ảnh hưởng đến hài tử đó chứ?

      Thẫm Hoằng Uyên sững sờ trong chốc lát, lúc này mới buông người trong ngực ra, đứng dậy mặc quần áo. Ninh thị yên lặng đứng dậy, cầm lấy quần áo giúp mặc vào.

      Cúi đầu nhìn Ninh thị ôn nhu lời nào giúp buộc đai lưng lên hông, bỗng nhiên có chút đành lòng.

      Thẫm Hoằng Uyên đến cửa phòng, bỗng nhiên bước chân dừng lại rồi : "Nhã Phù mang thai, ta. . . Phải nhìn xem."

      Ninh thị mỉm cười gật đầu, giống như chút buồn phiền: "Lưu di nương mang thai, lão gia tất nhiên phải săn sóc nàng."

      Thẫm Hoằng Uyên gật đầu, cất bước rời khỏi Cẩm Uyển.

      Đợi ra, cả người Ninh thị mềm nhũn đổ nhào mặt đất.

    2. Mâi_137

      Mâi_137 Well-Known Member

      Bài viết:
      688
      Được thích:
      1,526
      Chương 11: Phấn Ngọc Nữ hoa đào

      Edit: Đinh Lam


      Thời gian trôi qua, Thẫm Tĩnh Sơ mơ mơ màng màng nghe được bên ngoài có tiếng người chuyện, nhắm mắt lại, suy nghĩ chút, mới mở miệng hỏi: "Noãn Tuyết, bây giờ là mấy giờ rồi?"

      Noãn Tuyết tiến lên, cất giọng trả lời: "Tiểu thư, bây giờ là giờ Mão*."

      *: từ khoảng 5h sáng đến 7h sáng

      Dựa theo quy cũ, đến giờ Mão, Thẫm Tĩnh Sơ nên thức dậy, giờ mão hai khắc phải tập trung tại sân của Cẩm Uyển, sau đó đến Vinh Uyển thỉnh an Lão phu nhân.

      Thẫm Tĩnh Sơ lên tiếng, Noãn Tuyết đỡ nàng đứng dậy, Tình Vân cũng tranh thủ thời gian hầu hạ nàng thay quần áo, động tác tay dừng lại, nhưng vẫn mở miệng chuyện: "Tiểu thư, Bát tiểu thư đến, chờ tiểu thư ở bên ngoài!"

      Thẫm Tĩnh Di? Thẫm Tĩnh Sơ thoáng giật mình, ngày hôm qua khi tỉnh lại nàng vẫn trong tình trạng hỗn loạn, hôm nay cũng thanh tỉnh thêm vài phần.

      Tìm đến nàng sao? Hừ, vô mà ân cần, phải gian sảo cũng là đạo chích.

      Cũng được, nàng cũng muốn nhìn Thẫm Tĩnh Di chút, để xem nàng ta lại giở thủ đoạn gì, lại bày ra bộ dáng muội muội ôn nhu trước mặt nàng.

      Cúi đầu nhìn Tình Vân cẩn thận giúp nàng mặc quần áo, che giấu những hoài nghi trong lòng, nàng khẽ: "Đợi ta mặc chỉnh tề, mới gọi nàng vào."

      Tình Vân giọng đáp: "Dạ, tiểu thư."

      Thẫm Tĩnh Sơ ràng có thể nghe ra giọng của Tình Vân vui vẻ.

      Tình Vân a Tình Vân, ngươi quả nhiên cùng Thẫm Tĩnh Di tính toán lên ta, phản bội ta sao?

      Thẫm Tĩnh Sơ mặc chỉnh tề, rửa mặt xong xuôi, mới để cho Tình Vân mời Thẫm Tĩnh Di tiến vào, Thẫm Tĩnh Di vừa vào đến cửa, giọng nhu hòa liền cất lên: "Tỷ tỷ, hôm nay thân thể tỷ tỷ đỡ nhiều hơn chưa?"

      Bộ dáng điềm đạm đáng , như rất lo lắng choThẫm Tĩnh Sơ.

      Thẫm Tĩnh Sơ thầm cười lạnh tiếng, mặt vẫn bình thản : " có việc gì, muội muội có lòng."

      Thẫm Tĩnh Di sững sờ, sao nàng cứ cảm thấy hôm nay Thẫm Tĩnh Sơ đối đãi với nàng còn thân thiện như trước đây? Nàng định thần lại, cúi đầu ủy khuất : "Chẳng lẽ tỷ tỷ trách muội muội hôm qua khuyên can Lam tỷ tỷ sao? Tỷ tỷ cũng biết tính cách của Lam tỷ tỷ mà, muội muội cũng muốn khuyên can nhưng được..."

      Thấy Thẫm Tĩnh Sơ vẫn thờ ơ, Thẫm Tĩnh Di cứng rắn rớt xuống vài giọt nước mắt: "Đều là muội muội tốt, có bảo vệ được tỷ tỷ, lại khiến cho tỷ tỷ rơi vào trong hồ nước..."

      Thẫm Tĩnh Sơ lạnh lùng nhìn Thẫm Tĩnh Di biểu diễn, những hành động vụng về như vậy, tại sao kiếp trước nàng nhìn ra? Nhưng cũng phải rằng, kỳ Thẫm Tĩnh Di cũng đủ thông minh, biết năng lực của mình có khả năng trực tiếp tranh đấu cùng nàng và Thẫm Tĩnh Lam, liền nhàng linh hoạt đứng ở bên châm ngòi thổi gió, ngồi xem hai con hổ đánh nhau, mà kẻ được lợi nhất chính là nàng rồi!

      "Coi như là ngươi có khuyên cũng khuyên được. Được rồi, mới sáng sớm đừng đứng ở đây khóc lóc sướt mướt." Thẫm Tĩnh Sơ kiên nhẫn .

      Thẫm Tĩnh Di sững sờ, đến cả chiêu này cũng có tác dụng nữa sao? Đột nhiên Thẫm Tĩnh Sơ thay đổi tính tình, chẳng lẽ việc này là ?

      Thế nhưng là, tại sao lại chán ghét nàng như vậy?

      Chẳng lẽ, nàng phát được điều gì?

      Trong lòng Thẫm Tĩnh Di hơi kinh sợ, theo bản năng đưa mắt nhìn sang Tình Vân, Tình Vân cũng đáng rất ngạc nhiên liếc nhìn Thẫm Tĩnh Di.

      Trong lòng Thẫm Tĩnh Di thở phào nhõm. Có lẽ do mình quá đa nghi mà thôi. Làm nàng cứ tưởng….

      "Muội muội nếu có việc gì, liền lui ra , tỷ tỷ còn có chút việc." Thẫm Tĩnh Sơ thấy Thẫm Tĩnh Di đứng cả buổi mà lên tiếng, vì thế nàng kiên nhẫn phất phất tay.

      Thẫm Tĩnh Di nghe ra nàng muốn đuổi khách, vội vàng : "Tỷ tỷ, hôm nay muội muội vội tới đây để bồi tội với tỷ, có mang theo chút lễ vật nho ."

      Vừa , nha hoàn đứng bên cạnh mở ra hộp chiếc hộp nho , từ trong hộp lấy ra hộp tròn làm bằng bạc, nắp hộp vừa được mở ra, lập tức mùi hương bay ra, bên trong chính là hộp Ngọc Nữ phấn hoa đào được thiết kế tỉ mỉ.

      Như thường ngày, thứ nữ đều dùng Điệp phấn để trang điểm, nó được làm từ những mảnh ngô giá cả đắt, đánh lên mặt hiệu quả cũng cao, nha hoàn có chút dư dã đều có thể mua dùng được. Mà đích nữ bình thường đều dùng là Ngọc Trâm phấn, tất nhiên nguyên liệu đều là thượng thừa, khi đánh lên mặt càng lộ ra tinh tế tỉ mỉ. Ngẫu nhiên được ban thưởng Mạt Ly Trân Châu phấn, đây chính là cực phẩm trong cực phẩm, ngay cả Lão phu nhân cũng chỉ có hộp, những người khác đều chưa từng được trông thấy.

      Mà nguyên liệu của Ngọc Nữ phấn hoa đào chính là dùng thạch cao, hoạt thạch*, bạng phấn**, sáp mỡ, xác xạ cùng các loại cây ích mẫu khác điều hòa mà thành, giống với Ngọc Trâm phấn, bởi vì có thạch cao cùng hoạt thạch, khi đánh lên mặt lại càng tinh tế tỉnh mỉ hơn gấp mấy lần so với Ngọc Trâm phấn, sau khi rửa sạch, da trắng sáng như gốm sứ, làn da mền mại như các oa nhi.

      Thẫm Tĩnh Sơ hơi kinh ngạc, Ngọc Nữ phấn hoa đào? Ánh mắt nàng lại càng tự chủ mà bắt đầu híp lại.

      Kiếp trước, Thẫm Tĩnh Di cũng đưa Ngọc Nữ phấn hoa đào đến nịnh nọt nàng, khi Kính Vương phi mở tiệc ngắm hoa đào có mời các tiểu thư khuê phòng đến tham dự, nàng vui vẻ liền dùng Ngọc Nữ phấn hoa đào này kết quả chính là...

      Kết quả là khắp mặt nàng các đốm đỏ lấm chấm xuất , khác gì bị hủy dung.

      tháng tiếp đó nàng đều phải dùng khăn che mặt, thể gặp người.

      Lúc ấy Ninh thị rất giận dữ, muốn trách phạt Thẫm Tĩnh Di, nhưng lại phát ra Ngọc Nữ phấn hoa đào này là của Thẫm Tĩnh Lam đưa cho Thẫm Tĩnh Di, vì vậy ngày ấy, Thẫm Tĩnh Lam liền trở thành tội nhân mưu hại đích nữ, tuy rằng Thẫm Tĩnh Lam luôn mồm rằng nàng có hạ độc trong phấn, việc này có quan hệ với nàng, nhưng ở trong mắt Ninh thị, hết thảy đều là lời dối.

      Đương nhiên, từ đó về sau, Ninh thị cùng Lưu di nương mâu thuẫn càng sâu sắc, quả thực chính là thủy hỏa bất dung.

      Xem ra hôm nay, tất cả đều là được Thẫm Tĩnh Di giở trò quỷ? Trai cò đánh nhau, ngư ông đắc lợi.

      Được lắm Thẫm Tĩnh Di!

      Nghĩ đến những chuyện này, nàng xưa nay đểu biết Thẫm Tĩnh Di rất khéo léo, ai cũng nịnh nọt dám đắc tội, nhưng nàng càng nghĩ tới, Thẫm Tĩnh Di cùng Thẫm Tĩnh Lam lại có quan hệ thân thiết với nhau như vậy, Thẫm Tĩnh Lam lại đem tặng cả Ngọc Nữ phấn hoa đào cho nàng ta, chừng bên trong còn có ý khác.

      Thẫm Tĩnh Di chỉ nhìn thấy Thẫm Tĩnh Sơ kinh ngạc nhìn hộp phấn, cũng phát ra sắc mặt Thẫm Tĩnh Sơ ngày trầm xuống, nụ cười mặt Thẫm Tĩnh Di càng thêm ngọt ngào, tự hai tay nâng lên: "Tỷ tỷ, tỷ cũng biết Ngọc Nữ phấn hoa đào là loại tốt nhất, muội muội nỡ lấy dùng, mang đến đây hiếu kính tỷ tỷ đấy."

      Thẫm Tĩnh Di chớp chớp đôi mắt nàng, bộ dáng trông là đáng . Nhìn hộp phấn vẫn còn nằm tay, lẽ Thẫm Tĩnh Sơ vẫn còn giận nàng?

      "A?" Thẫm Tĩnh Sơ từ chối cho ý kiến tiếp nhận phấn hoa đào, trong mắt lóe ra hào quang, làm người ta nhìn ra cảm xúc của nàng. Nàng nhìn chằm chằm vào hộp phấn hoa đào, đóng lại cái nắp, trả lại cho Thẫm Tĩnh Di và : "Quân tử đoạt đồ của người khác, ta thích trắng tự nhiên thuần khiết hơn, phấn hoa đào này nên trả lại cho muội muội."

      Thẫm Tĩnh Di khỏi sững sờ, Thẫm Tĩnh Sơ thích phấn hoa đào này sao?

      Sao lại như thế này? Thẫm Tĩnh Sơ nhận ra điều bất thường trong hộp phấn này hay nàng ta chán ghét mình, liền ngay cả phấn hoa đào cũng muốn nhận?

      có khả năng, làm sao nàng ta có thể biết được.

      Về phần chán ghét, hôm qua còn rất tốt cơ mà, coi như là nàng(TTD) hảo hảo che chở cho nàng(TTS), làm cho nàng rơi vào hồ sen, theo như tính tình của nàng, cũng dễ dàng sinh khí như thế được? Như thường ngày, tuy miệng ngoài có chút lợi hại, nhưng bên trong rất dễ mền lòng, bằng , nàng làm sao có thể toàn tâm toàn ý nghi kị nàng.

      Trong lòng Thẫm Tĩnh Di ủy khuất, nước mắt như chuẩn bị rớt xuống: "Tỷ tỷ quả nhiên còn là giận Tĩnh Di... Là Tĩnh Di sai... Tỷ tỷ muốn đánh phải muốn giết Tĩnh Di thế nào cũng được, ngàn lần xin đừng để ý đến Tĩnh Di..."

      Thẫm Tĩnh Sơ nghe nàng làm bộ làm tịch khiến nàng tức giận, nhưng cũng thể viện cớ này mà đuổi nàng ra ngoài được. Hôm qua, nàng vất vả mới làm cho phụ thân thay đổi cách nhìn về nàng, nếu hôm nay lại bắt đầu khóc lóc om sòm, chỉ sợ những ấn tượng vừa mới dựng nên lại tan thành mây khói, lại làm cho mẫu thân càng thương tâm.

      Thẫm Tĩnh Sơ đành phải thu tay, tiếp nhận lấy hộp phấn, hai mắt bất chợt lóe lên tia sáng. Kiếp này, nàng để cho mình dễ dàng bị người khác khi dễ!

    3. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Chương 12:. Mua dây buộc mình

      Edit: Đinh Lam


      Tâm tư Thẫm Tĩnh Sơ nhanh chóng xoay chuyển, bỗng nhiên vẫy vẫy tay với Thẫm Tĩnh Di: "Muội muội, ngươi tới đây."

      Thẫm Tĩnh Di thụ sủng nhược kinh*, nhưng vẫn bước lên hai bước tiến tới gần Thẫm Tĩnh Sơ. Tỷ tỷ, biết lại muốn làm gì nàng đây?

      *: được sủng mà lo

      Thẫm Tĩnh Sơ nắm lấy cánh tay của Thẫm Tĩnh Di: "Nếu Ngọc Nữ phấn hoa đào này tuyệt diệu đến như thế, bằng muội muội làm mẫu cho tỷ tỷ xem lần ." Nàng quay lại phân phó Tình Vân: "Tình Vân, ngươi mau tới giúp Bát tiểu thư trang điểm."

      Tình Vân chút nghi ngờ, cho rằng hai vị tiểu thư hòa hảo với nhau rồi, nên chút lo dự tiến lên nhận lấy hộp phấn trang điểm: "Dạ, tiểu thư"

      Thẫm Tĩnh Di kinh sợ, trông thấy Tình Vân mở hộp ra, tay trái bưng lấy cái hộp, tay phải cầm lấy ít vải bông, từng bước chậm rãi tới bên nàng. Nhìn thấy bóng dáng Tình Vân tươi cười ngày càng phóng đại trước mắt nàng, nàng mới chợt hiểu ra Tình Vân muốn làm cái gì!

      " được!" Nàng thất thanh kêu lên, muốn để Tình Vân đến bên người nàng.

      Tình Vân trông thấy Thẫm Tĩnh Di rất khác thường, cước bộ tự nhiên dừng lại, quái dị nhìn nàng, lại trông thấy Thẫm Tĩnh Sơ nhìn mình, lại vội vàng tiến lên.

      Lúc này Thẫm Tĩnh Di mới chợt phát mình phản ứng thái quá, nhìn Thẫm Tĩnh Sơ như cười như nhìn mình, nàng khó khăn nuốt ngụm nước bọt, rồi mới : " mặt muội có Điệp phấn, nếu như còn dùng thêm phấn hoa đào nữa, chỉ sợ là thích hợp lắm đâu."

      Thẫm Tĩnh Sơ cười : "Phấn trang điểm ảnh hưởng lẫn nhau đâu, nếu như muội muội cảm thấy lo lắng, muội chỉ cần lau sạch Điệp phấn, sau đó dùng phấn hoa đào là được rồi..." Nàng lại tiếp tục tấn công: " phải muội muội có hảo ý đến tặng ta hộp phấn này sao? Nếu muội muội dùng thử nó, ta làm sao có thể thấy được thành ý của muội?"

      Sắc mặt nàng chợt tối sầm xuống: " tình ngày hôm qua tỷ còn rất bực trong người đây."

      Sắc mặt Thẫm Tĩnh Di trắng nhợt, vô lực : "Nếu tẩy Điệp phấn sau đó lại dùng phấn hoa đào muội e tốn khá nhiều thời gian, chỉ sợ lúc đó thỉnh an tổ mẫu muộn mất..."

      Thẫm Tĩnh Sơ gõ lên trán của mình rồi : "Muội muội rất đúng." Thẫm Tĩnh Di nhàng thở ra, cho rằng Thẫm Tĩnh Sơ muốn thu hồi ý định, nào biết Thẫm Tĩnh Sơ vô lại thêm câu: "Nhưng muội muội vẫn phải mau chóng dùng phấn hoa đào này , hôm nay tâm tình tỷ tỷ tốt, muội muội muốn ngỗ nghịch với tỉ tỉ đó chứ."

      Báo đạo trong lời , giống với kiếp trước đến vài phần.

      Thẫm Tĩnh Sơ bình tĩnh thong dong phân phó: "Tình Vân, mau để Bát tiểu thư dùng thử phấn hoa đào ."

      Thẫm Tĩnh Di hoảng sợ, hai mắt nhìn trừng trừng vào miếng vải bông được Tình Vân chấm chấm trong hộp phấn, trong mắt Thẫm Tĩnh Di bây giờ miếng bông vải trắng kia khác gì con mãnh hổ hung ác chờ sức vận động, miệng há rộng nhuốm đầy máu, hung hăng đánh tới nàng.

      Thẫm Tĩnh Sơ đứng ở bên lẳng lặng quan sát, Tình Vân phảng phất giống như hề biết chuyện gì cả, mặt vẫn là nụ cười duyên dáng tâm muốn trang điểm cho Thẫm Tĩnh Di. Chẳng lẽ là mình nghi oan cho nàng?

      Thế nhưng hôm qua Yến Thảo ràng cho nàng biết, sau khi nàng Vinh Uyển, Tình Vân liền thầm rời khỏi Cẩm Uyển, đến Điệp Uyển. Điệp uyển phải chỗ ở của Trương di nương cùng Thẫm Tĩnh Di hay sao!

      Nha đầu Tình Vân, chính là mật báo!

      Tình Vân cùng Thẫm Tĩnh Di liên hợp với nhau, vì vậy khi nàng bị Thẫm Tĩnh Di đẩy vào trong hồ nước, Tình Vân thủy chung có xuất , bởi vì nàng được Thẫm Tĩnh Di căn dặn.

      Thế nhưng với hành động như bây giờ, dường như nàng đều biết mưu bên trong hộp phấn hoa đào này.

      Khi miếng bông vải sắp chạm vào khuôn mặt nhắn tinh xảo của Thẫm Tĩnh Di, Thẫm Tĩnh Di lại nhanh chóng xoay mặt qua bên, như tránh né quái vật hung ác, cứ làm như vậy đến hồi, Thẫm Tĩnh Di còn chút sức lực, lại ngã ngồi mặt đất.

      Trong lòng Thẫm Tĩnh Sơ thầm cười lạnh tiếng, biểu mặt giống như phát giác ra Thẫm Tĩnh Di có cái gì đó đúng, vội lo lắng hỏi: "Muội muội ngươi làm sao vậy?" Tự mình tiến lên đem nàng ngồi lên ghế, hai tay giống như vô tình giữ chặt lấy Thẫm Tĩnh Di, làm cho nàng có chỗ để trốn, lông mày nhướng lên, ý bảo Tình Vân mau chóng động thủ.

      Tình Vân có chút do dự, Bát tiểu thư hình như muốn dùng phấn hoa đào này, thế mà mệnh lệnh của Lục tiểu thư nàng thể nghe, sau hồi do dự, tay phải cầm theo miếng vải bông giơ lên.

      Thẫm Tĩnh Di tuyệt vọng nhắm hai mắt lại, cắn chặt hàm răng, trong lòng thầm nghĩ, chỉ sợ tháng này nàng thể bước ra khỏi cửa rồi...

      Vấn đề là, nàng vẫn thể đem trách nhiệm đổ hết lên hộp phấn được, nếu giải thích ràng nàng mang tội danh mưu hại đích nữ.

      "Thẫm Tĩnh Sơ, ngươi cái ác nữ này, ngươi cút ra đây cho ta!" Khi bông vải Tình Vân chuẩn bị đụng tới khuôn mặt của Thẫm Tĩnh Di, bên ngoài cửa viện bỗng nghe được tiếng la lét ầm ĩ, Thẫm Tĩnh Lam nổi giận lôi đình vừa vừa : "Thẫm Tĩnh Sơ, ngươi dám dật dây để mẫu thân ngươi phạt ta học quy cũ, ngươi dám có ý xấu với ta!"

      Thủ vệ cùng nha hoàn ngăn cản được, vẻ mặt kinh hoảng nhìn Thẫm Tĩnh Sơ, Thẫm Tĩnh Sơ bình tĩnh để nha hoàn lui ra, rồi liếc nhìn Thẫm Tĩnh Di, nàng ta may mắn tránh được kiếp này.

      Thu lại động tác tay, Thẫm Tĩnh Sơ nhàng vuốt vuốt tóc mái trán của mình, giọng điệu tự nhiên bình thản : "Phụ thân cảm thấy tỷ tỷ học giỏi quy củ, nên mới để cho mẫu thân tìm ma ma giúp tỷ tỷ học quy củ , thế nên cái này với muội có quan hệ gì hết a."

      "Nhưng mà..." Thẫm Tĩnh Sơ cao thấp đánh giá Thẫm Tĩnh Lam chút: "Xem ra, Lam tỷ tỷ cần phải học lại chút quy củ

      "Thẫm Tĩnh Sơ, ngươi ——" Thẫm Tĩnh Lam nổi giận đùng đùng tới, vốn biết gì, lại nhìn thấy tư thế của ba người Thẫm Tĩnh Sơ hơi chút quái dị, nghiêng mắt nhìn thấy trong tay Tình Vân cầm lại chính là cái hộp phấn hoa đào mà nàng đưa cho Thẫm Tĩnh Di, cơn phẫn nộ tiếp tục bộc phát: "Di muội muội, ta tặng cho ngươi phấn hoa đào, tại sao lại ở chỗ này? !"

      Dứt lời nàng giựt lại hộp phấn từ trong tay Tình Vân, tức giận : "Đây là đồ ta tặng cho ngươi, vậy mà ngươi lại dùng nó để nịnh nọt Thẫm Tĩnh Sơ?"

      Thẫm Tĩnh Di lúng túng khó xử hồi, biết phải trả lời như thế nào. Thẫm Tĩnh Sơ thấy vậy liền mỉm cười : " ra đây là hộp phấn của tỷ tỷ. Tỷ tỷ là bất công nha, đồ tốt như vậy cũng cho muội muội, nhưng mà, Di muội muội đem hộp phấn hoa đào này tặng cho muội rồi, ai nha, thực xấu hổ..."

      Vừa , tay của nàng lại thò ra muốn lấy lại hộp phấn từ trong tay Thẫm Tĩnh Lam: "Các ngươi có, ta đây là đích nữ, tại sao lại được có..."

      Thẫm Tĩnh Lam vốn muốn đem trả lại cho Thẫm Tĩnh Sơ, vừa nghe được câu cuối cùng, càng tức giận lớn lớn: "Ta chính là đưa cho đích nữ đấy! Đích nữ như thế nào? Hừ! Hộp phấn này là của ta, ai ta cũng cho!"

      Thấy Thẫm Tĩnh Sơ bước tới gần, như muốn đoạt lại hộp phấn, Thẫm Tĩnh Lam vội vội vàng vàng quay người chạy : "Chính là cho ngươi! Thẫm Tĩnh Sơ, đồ đạc của ta, ngươi đừng mơ mà cướp được!"

      Nhìn bóng lưng Thẫm Tĩnh Lam chạy nhanh như chớp, khóe miệng Thẫm Tĩnh Sơ cong lên, xem ra Thẫm Tĩnh Lam cũng đơn giản, dùng chút phép khích tướng, đối phó được nàng rồi. Ánh mắt trầm xuống nhìn Thẫm Tĩnh Di đứng bên cạnh, Thẫm Tĩnh Lam đem hộp phấn trở về, để xem, nàng ta hóa giải cục diện này như thế nào.

      Nếu Thẫm Tĩnh Lam dùng hộp phấn này xảy ra chuyện, mà hộp phấn hoa đào chỉ đưa cho Thẫm Tĩnh Di, Thẫm Tĩnh Di có cách nào trốn thoát được trách nhiệm, càng cách nào đẩy lên người Thẫm Tĩnh Sơ. việc bị bại lộ, Thẫm Tĩnh Sơ còn có thể chất vấn nàng, dám lập mưu, mưu hại đích nữ... Mà hôm nay Thẫm Tĩnh Di phải lấy lại phấn hoa đào từ chỗ Thẫm Tĩnh Lam, để xem nàng ta lấy lại bằng cách nào đây.

      Thẫm Tĩnh Di trông thấy Thẫm Tĩnh Lam đột ngột xuất , đúng là giúp cho khuôn mặt nàng thoát được kiếp, trong lòng thở phào nhõm, lại thấy Thẫm Tĩnh Sơ như cười như nhìn nàng, bỗng nhiên mới giật mình nhớ đến mục đích đưa hộp phấn hoa đào, mà phấn hoa đào lại bị Thẫm Tĩnh Lam lấy lại rồi!

      Da đầu Thẫm Tĩnh Di run lên, đột nhiên cảm thấy việc trở nên rắc rối rồi, nếu Thẫm Tĩnh Lam dùng hộp phấn kia...

      Đến lúc đó khuôn mặt của nàng trải dài các chấm đỏ, điều tra ra hộp phấn có vấn đề, thế nhưng hộp phấn này còn chưa qua tay Thẫm Tĩnh Sơ, nàng cách nào đẩy tội lên người Thẫm Tĩnh Sơ, huống chi, phấn hoa đào này, lại là nàng tự nguyện tặng cho Thẫm Tĩnh Sơ đấy.

      Cái này, phiền toái lớn rồi! Thẫm Tĩnh Di tái mặt, thà lấy phấn đó đánh lên mặt nàng còn hơn! Cho dù có thế nào, nhất định cũng phải lấy lại được hộp phấn từ chỗ Thẫm Tĩnh Lam?

    4. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Chương 13: Học quy củ

      Edit: Lạc Thiên Di



      Trông thấy Thẫm Tĩnh Di lo lắng, Thẫm Tĩnh Sơ cũng đoán ra được trong lòng nàng nghĩ gì, cũng muốn ra, chỉ nhìn vào đồng hồ nước rồi : "Thời gian còn sớm, chúng ta mau tới chỗ mẫu thân thôi, được làm trễ giờ tốt vấn an tổ mẫu."

      Mặc dù Thẫm Tĩnh Di muốn đuổi theo ra ngoài, nhưng cũng phải đành chịu, vội vàng lên tiếng sau lưng Thẫm Tĩnh Sơ.

      Thẫm Tĩnh Sơ ở phía trước, khuôn mặt nhắn lộ vẻ nụ cười thắng lợi.

      Dường như mọi chuyện trở nên tốt đẹp hơn rồi. . .

      Thẫm Tĩnh Sơ đến ngoại viện, trông thấy các di nương mang theo thứ nữ của mình đến đông đủ. Thẫm Tĩnh Sơ nghiêng đầu nhìn Thẫm Tĩnh Thu đứng ở góc hẻo lánh yên tĩnh, so sánh với Thẫm Tĩnh Lam biết đạo lý cùng tâm địa gian trá Thẫm Tĩnh Di, quả Thẫm Tĩnh Thu giống với muội muội nhu thuận ngoan ngoãn.

      Thẫm Tĩnh Sơ chậm rãi bước bước tới, cười : "Thu muội muội, đỡ nhiều hơn chưa?"

      Thẫm Tĩnh Thu ngẩng đầu, ngơ ngác nhìn nàng, Thẫm Tĩnh Sơ mới nhớ tới nàng bị mất trí nhớ, nhàng mỉm cười: "Ta là Sơ tỷ tỷ."

      Nàng ngừng lại chút, rồi mới hỏi tiếp: "Thu muội muội đều quên hết rồi sao?"

      Ánh mắt rời chăm chú nhìn Thẫm Tĩnh Thu như tìm kiếm thứ gì đó.

      Rất nhanh Thẫm Tĩnh Thu liền phản ứng lại, cười : "Sơ tỷ tỷ tốt. Muội muội cái gì cũng đều quên hết rồi. . ."

      Nhìn đôi mắt Thẫm Tĩnh Thu là mảnh mờ mịt, giống như hề nhận biết được nàng. Thẫm Tĩnh Sơ thầm nghĩ có lẽ nàng cũng có trùng sinh. Huống hồ, lúc nàng chết, Thẫm Tĩnh Thu vẫn sống rất là tốt.

      Nghĩ đến đây, thấy Ninh thị bước ra ngoài, mọi người lập tức vấn an: "Phu nhân sớm."

      "Mẫu thân sớm."

      "Đại nương sớm." Giọng ngọt ngào vang lên lập tức nhận được chú ý của mọi người.

      Mọi người đều dùng ánh mắt khác thường để nhìn Thẫm Tĩnh Thu, “đại nương”, chỉ dành để xưng cho những phụ nữ lớn tuổi, hoặc là xưng hô của các tiểu thiếp đối với chính thê, Thẫm Tĩnh Thu lại đem "Mẫu thân" gọi thành "Đại nương", cái quy củ này, cũng biết là học được ở đâu.

      Thẫm Tĩnh Thu sững sờ, chẳng lẽ phải là xưng hô như vậy sao? Nữ nhi của tiểu thiếp phải gọi chính thất là "Đại nương" sao? Mấy bộ phim truyền hình đều gọi như vậy mà, lẽ đều là gạt người sao?

      Khương di nương ngượng ngùng : "Sau khi Thu nhi bị rơi xuống hồ đều quên hết mọi chuyện, khi trở về tỳ thiếp hảo hảo dạy dỗ lại Thu nhi." Sau đó lại thấp giọng bên tai Thẫm Tĩnh Thu: "Phải gọi là “mẫu thân” mới đung."

      Mẫu thân? Nhưng Khương di nương trước mắt mới là mẹ của nàng mà? "Nương? Cái này?"

      Khương di nương nghe thấy nàng gọi mình như vậy, may mắn là nàng to, nên ai nghe được, Khương di nương tranh thủ thời gian ngăn Thẫm Tĩnh Thu lại: "Thu nhi, khi ở bên ngoài con ngàn lần được gọi như vậy.”

      Thẫm Tĩnh Thu có chút hồ đồ, nhưng mà, Khương di nương chắc chắn gạt nàng đâu: "Dạ, di nương."

      Xem ra, quy củ của thế giới mới này nàng phải chậm rãi học mới được. Ai nữ xuyên qua đều có số mệnh tối? Xuyên thành đích nữ hào quang vô hạn, nhưng nếu xuyên vào thứ nữ, mọi chuyện đều kém bậc, chừng về sau cũng chỉ được làm di nương. Sau đại môn lại có nhiều quy củ, tranh đấu cũng gay gắt hơn nhiều, khác gì hình ảnh thu của cung đấu, còn tri thức ở đây còn nhiều điều hạn chế, giống như vừa rồi, suýt chút nữa nàng thành trò cười cho mọi người rồi.

      Nàng tuyệt đối làm mất mặt của các nữ xuyên thành thứ nữ được, là thứ nữ thôi mà, có rất nhiều thứ nữ tiến công chiếm đóng thành trì, tuy nàng là thứ nữ, nhưng nàng tin tưởng vào bản lĩnh cùng thông minh của mình, tuyệt đối tiền đồ của nàng khác gì đích nữ!

      Ninh thị quét mắt nhìn mọi người, phát thấy Lưu di nương, sắc mặt khỏi trầm xuống: "Lưu di nương đâu?"

      mặt Thẫm Tĩnh Lam nở ra nụ cười đắc ý, nhưng vẫn theo quy củ hành lễ: "Thân thể Lưu di nương khỏe, phụ thân chăm sóc di nương, miễn cho di nương cần phải thỉnh an."

      Ninh thị nhớ tới nửa đêm canh ba hôm qua Lưu di nương sau người tới mời Thẫm Hoằng Uyên , sáng nay lại mượn cơ thân thể tốt để thỉnh an, sắc mặt nàng có chút khó coi.

      Thấy sắc mặt Ninh thị trầm xuống Thẫm Tĩnh Sơ vội vàng tiến lên kéo tay của nàng: "Là được phụ thân đồng ý, tí nữa mẫu thân cứ trực tiếp như vậy với tổ mẫu là được."

      Tối hôm qua ràng phụ thân ngủ ở chỗ mẫu thân, thế mà sáng sớm nay phụ thân lại miễn cho Lưu di nương thỉnh an, phải là nửa đêm Lưu di nương mời phụ thân tới chứ?

      Thẫm Tĩnh Sơ thoáng nhíu mày, quả nhiên là tiểu thiếp, lòng dạ chứa đầy mưu mô.

      Ninh thị nhìn Thẫm Tĩnh Sơ, rất nhanh hiểu được ý tứ của nàng. Mặc dù đây là được Thẫm lão gia đồng ý, nhưng Lưu di nương thủy chung làm sai quy củ, nếu nàng đứng đây quở trách, lại có người muốn đồn thổi nàng cảm thông cho thân thể của Lưu di nương, nhưng nếu nàng dị nghị việc này, cư như vậy thông báo cho Lão phu nhân, Lão phu nhân có ý kiến gì hay , có trách phạt gì hay , đều liên quan đến nàng.

      Ninh thị dẫn mọi người đến Vinh Uyển, từng người lần lượt bước vào thỉnh an Lão phu phân, ánh mắt của Lão phu nhân vô cùng sắc bén, đều nhớ rất thứ tự của mọi người khi thỉnh an, hôm nay thiếu người, tất nhiên bà biết rất , huống chi canh ba đêm qua Lưu di nương lại sai người tới Cẩm Uyển mời nhi tử của bà , lão phu nhân hiểu như lòng bàn tay, khẽ hừ tiếng, thanh từ trong mũi truyền đến: "Lưu di nương đâu?"

      Ninh thị cung kính đáp lời: "Tối hôm qua thân thể Lưu di nương khỏe, hôm nay lão gia miễn cho nàng thỉnh an."

      "Miễn . . . thỉnh an?" Sắc mặt Lão phu nhân trầm xuống, người sáng suốt đều có thể nhìn ra, Lão phu nhân là rất tức giận.

      Thỉnh an, vốn chính là thỉnh an Lão phu nhân, muốn miễn, cũng đến lượt Thẫm lão gia, mà phải là Lão phu nhân. Như vậy, chẳng phải chính là xem trọng Lão phu nhân hay sao? Thân thể của Lưu di nương có chút mệt mỏi, vẫn có thể gắng gượng đến thỉnh an. Mà quy củ này lại do chính Lão phu nhân đặt ra, biết hôm nay Lưu di nương dùng thủ đoạn quyến rũ gì để Thẫm lão gia miễn nàng thỉnh an. Bình thường, nam nhân, vẫn nên can thiệp vào số chuyện của nội viện.

      Huống chi chỉ là sáng sớm đến thỉnh an chút mà thôi, cũng đâu phải bắt nàng làm chuyện gì nặng nhọc, vừa mới mang thai được nuông chiều như vậy rồi, về sau còn muốn tác oai tác quái như thế nào nữa?

      Lão phu nhân cũng muốn làm mất mặt nhi tử của mình trước mặt mọi người, lỗ mũi thoát ra hai tiếng hừ lạnh: "Nếu như được miễn thỉnh an, chắc Lưu di nương cũng rất nhàn rỗi, nàng mang thai, hôm qua lại suýt nữa đẻ non, vẫn nên cầu các Thần Phật phù hộ, để nàng chép phạt lần Kim Cương Kinh, trước bữa tối phải xong, ngày mai cầm đến đây tự mình cầu phúc ."

      Trong lòng Ninh thị khẽ nhúc nhích, ngoài miệng vẫn cung kính đáp: "Dạ, mẫu thân."

      Lão phu nhân vốn là người vô cùng công chính*, chưa từng vì Thẩm lão gia thiên vị Lưu di nương mà cay nghiệt Ninh thị. Ở điểm này, Ninh thị thể Lão phu nhân đúng là mẹ chống rất tốt.

      *: Công bằng chính trực.

      Thẫm Tĩnh Lam lại kiềm chế được bản thân vội lên tiếng: "Tổ mẫu, hôm nay Lưu di nương mang thai, trước bữa tối phải chép xong Kim Cương Kinh có chút mệt nhọc. . ."

      "Im miệng!" Ninh thị tranh thủ thời gian quát Thẫm Tĩnh Lam, cúi đầu : "Con dâu quản lý nghiêm, kính xin mẫu thân thứ lỗi."

      Lão phu nhân hừ lạnh vài tiếng rồi : "Hừ, đúng là nữ nhân dạng gì sinh ra nữ nhi như thế! Lam nhi quả nên học tập lại quy củ chút”.

      "Nghiêm ma ma!" Lão phu nhân kêu tiếng, Nghiêm ma ma cung kính lên tiếng. "Từ nay trở , ngươi phải dạy dỗ lại Lam nhi, phải để Lam nhi học lại tốt các quy củ, thể vì nàng mà làm mất hết thể diện của Thẫm gia."

      Nghiêm ma ma cung kính đáp: "Vâng." Hai mắt chút khách khí đánh giá Thẫm Tĩnh Lam.

      Thẫm Tĩnh Lam cả kinh, Nghiêm ma ma là người nổi danh là rất nghiêm khắc, nếu để cho bà ta tới dạy dỗ nàng. . . chỉ sợ dễ dàng qua được…..

      Thấy Nghiêm ma ma đánh giá mình, trong lòng nàng có chút vui, nhưng nghĩ lại, bất kể như thế nào, dù sao nàng vẫn là chủ tử, Nghiêm ma ma chỉ là hạ nhân, sao có thể làm gì được nàng?

      Nghĩ đến vậy, trong lòng nàng có chút ổn định lại.

    5. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Chương 14: Thông đường

      Editor: Lạc Thiên Di


      Sáng sớm, Lão phu nhân bị mẹ con Lưu di nương chọc đến phát giận, phất tay cho mọi người lui xuống, nhưng trước khi vẫn quên với Thẫm Tĩnh Sơ: "Sơ nhi nhớ kỹ tối nay phải đến đây bồi bà già này ăn cơm đó nhé!"

      Thẫm Tĩnh Sơ ngòn ngọt cười: "Cháu nhớ rất là kỹ đó! Tối hôm qua tổ mẫu thưởng món thỏ hầm là ngon, cháu vẫn chưa được ăn thỏa mãn đâu! biết hôm nay có còn món đó ạ?"

      Lão phu nhân nhìn cái tướng thèm ăn của nàng, cũng quở trách, trái lại, lại cười rất tươi: "Hôm nay còn rất nhiều món ngon khác, Sơ nhi đến là biết ngay thôi. Mau ăn sáng , buổi chiều qua sớm chuyện với lão bà này nữa đó. Hôm nay Vân nhi rãnh cũng tới đây ."

      "Dạ." Thẫm Tĩnh Sơ hành lễ lui xuống, Thẫm Tĩnh Vân cũng lên tiếng. Các tỉ muội khác hâm mộ ngừng, trong lòng Thẫm Tĩnh Liên vô cùng ghen ghét, ba cái đích nữ, hai cái đều được tổ mẫu mời cơm rồi, hết lần này tới lần khác nàng đều được tổ mẫu nhớ tới, Thẫm Tĩnh Liên cảm thấy mặt mình chẳng còn chút ánh sáng nào, mất hết cả thể diện.

      đoàn người đến trong sân , sau khi dùng xong đồ ăn sáng, Ninh thị cùng Thẫm Tĩnh Sơ dẫn theo nha hoàn đến Chiêu Gác Tự.

      Thẫm Tĩnh Sơ ngồi trong xe ngựa, kéo màn xe, nhìn người đến người ở bên ngoài phồn hoa náo nhiệt .

      đường có rất nhiều nương xuất , Đại Tấn quốc vốn rất cởi mở thoải mái, nữ tử khuê phòng cũng phải được xuất môn, đều có thể dẫn theo tì nữ ra ngoài dạo chơi kết bạn. Chẳng qua là ——

      Hôm nay nữ tử đường hình như nhiều hơn mọi ngày, có chút bình thường.

      Thẫm Tĩnh Sơ nghi hoặc, quay đầu lại nhìn Ninh thị, xe ngựa đột nhiên ngừng lại.

      Thẫm Tĩnh Sơ hơi nhíu mày, phân phó Noãn Tuyết: "Ngươi ra ngoài xem xảy ra chuyện gì!”

      "Dạ." Noãn Tuyết lên tiếng, rất nhanh thấy quay trở lại: "Tiểu thư, phía trước có rất nhiều nương vây quanh vị công tử, giống như nổi lên tranh chấp."

      Rất nhiều nương vây quanh vị công tử? Thẫm Tĩnh Sơ khinh thường khẽ hừ tiếng, dù cho Tấn quốc khá thoải mái, cho phép nữ tử được ra ngoài dạo chơi, nhưng đám nương vây quanh vị công tử, còn nổi lên tranh chấp, cái này mà truyền ra ngoài mất hết thể diện của nhà.

      "Noãn Tuyết, ngươi xem xem vì sao lại nổi lên tranh chấp, xem thử bao lâu mới thông được đường?" Thẫm Tĩnh Sơ thấp giọng phân phó.

      Noãn Tuyết lên tiếng, liền xuống xe ngựa. Thẫm Tĩnh Sơ nhấc lên màn xe, xa xa chỉ thấy bóng lưng thanh tú, thi thoảng còn nghe được tiếng chuyện của các nữ tử, dường như là sắp cãi nhau.

      "Ngươi biết xấu hổ, dám quyến rũ Minh công tử!" nữ tử ra.

      "Ta có quyến rũ Minh công tử, Minh công tử vốn có ý với ta… mới có cần ngươi đâu! Minh công tử, công tử cho người ta biết ?" nữ tử khác cũng khách khí lên tiếng.

      "Minh công tử, công tử tới bình luận phân xử ... ràng vừa rồi công tử khen ta là sắc nước hương trời cơ mà, công tử thử xem ai mới xinh đẹp hơn?"

      Tiếng nữ tử vừa cất lên làm những tiếng la hét ầm ĩ chung quanh nhanh chóng lắng xuống. thực tế, các nương đứng nơi đây cãi lộn còn suýt chút nữa quên hữu của rồi, vì vậy làm mất hết hình tượng.

      Minh công tử?

      Thẫm Tĩnh Sơ nhìn bóng lưng người kia, chẳng lẽ chính là Minh Hữu Hiên?

      Người nọ đứng ở bên, Thẫm Tĩnh Sơ chỉ có thể trông thấy được gò má của , có chút giống với Minh Hữu Hiên nhưng cũng có chỗ giống. Nếu Minh Hữu Hiên là hoa hoa công tử bất cần đời, người trước mắt này chính là công tử văn nhãn ngọc thụ lâm phong.

      Noãn Tuyết trở lại rồi : "Tiểu thư, phía trước là công tử của Minh phủ Minh Hữu Vũ, Minh công tử tuấn phóng khoáng, phong thái bất phàm, trong kinh đều có rất nhiều tiểu thư mến, tại những vụ rùm beng này đều là vì tranh chấp Minh công tử. Minh công tử hình như khuyên bảo các nàng, có lẽ rất nhanh xong thôi."

      "Ừ." Thẫm Tĩnh Sơ buông màn xe xuống, lại nghe thấy Ninh thị khẽ cười: " ra vị này chính là công tử Minh Hữu Vũ ."

      Thẫm Tĩnh Sơ nghi hoặc nhìn Ninh thị: "Mẫu thân, người biết sao?"

      Ninh thị lắc đầu: " biết, nhưng mà mấy ngày trước cậu của con có đến , tán dương rất nhiều, rất hợp với con, con cũng thấy rồi đó, cảm thấy như thế nào?"

      Thẫm Tĩnh Sơ nhíu mày, bây giờ nàng còn chưa muốn nghĩ đến chuyện này đâu, huống chi Minh Hữu Vũ trêu hoa ghẹo nguyệt như thế, tương lai khẳng định còn rất nhiều người nhìn chằm chằm vào : "Mẫu thân, ta thích."

      Ninh thị kinh ngạc : "Vì sao? Mặc dù chỉ là nhìn từ xa, nhưng khí chất của Minh công tử tệ đâu.”

      Thẫm Tĩnh Sơ bĩu môi, tiến vào làm ổ trong ngực Ninh thị: "Tại vì có quá nhiều người thích , nếu gả cho , có rất nhiều người muốn làm thất thiếp của , nữ nhi muốn chia sẻ phu quân với người khác đâu!"

      Ninh thị mỉm cười, ôn nhu vuốt ve tóc nàng: "Con có biết mẫu thân nhìn trúng Minh phủ ở điểm nào ? Minh lão gia chỉ có duy nhất vị phu nhân, mưa dầm thấm đất, chừng các nhi tử cũng như vậy nạp thất thiếp, nếu như có, có lẽ cũng nhiều lắm. Minh phủ có hai vị công tử, nghe Đại công tử khá phóng đãng, mẫu thân cảm thấy Nhị công tử này rất được đó."

      Minh lão gia chỉ có vị phu nhân? Thẫm Tĩnh Sơ có hơi chút kinh ngạc. Minh lão gia lòng thủy chung, nhưng hôm qua, nhìn bộ dáng của Minh Hữu Hiên dám tin nổi.

      Thẫm Tĩnh Sơ làm nũng : "Mẫu thân, nữ nhi muốn lập gia đình sớm như vậy đâu, nữ nhi muốn ở lại thêm vài năm nữa phụng bồi mẫu thân cơ."

      "Đứa ngốc." Ninh thị ngọt ngào tươi cười nhìn Thẫm Tĩnh Sơ.

      Sau nửa ngày mà vẫn thấy xe ngựa động tĩnh, Thẫm Tĩnh Sơ ngồi dậy, có chút kiên nhẫn: "Noãn Tuyết, phía trước vẫn chưa thông được đường sao? quấy rối trật tự, tại sao cũng có ai tới quản lý vậy?"

      "Đại khái đều là những danh môn khuê tú, bọn quan binh cũng dám xuất sợ đắc tội tới các nàng." Ninh thị giọng .

      "Như vậy chẳng lẽ còn biện pháp nào sao…." Thẫm Tĩnh Sơ nhéo nhéo lông mày, vẫy vẫy Noãn Tuyết, nhàng phân phó cho Noãn Tuyết. Noãn Tuyết có chút do dự nhìn Thẫm Tĩnh Sơ: "Tiểu thư... Như vậy... có được a?"

      Thẫm Tĩnh Sơ ngồi thẳng người, ho hai tiếng: "Cái gì mà được, ngươi cứ làm theo như lời ta , có chuyện gì ta tự gánh."

      Noãn Tuyết do dự nhìn thoáng qua Ninh thị, đành phải lui ra.

      Ninh thị thấy bộ dáng Noãn Tuyết muốn lại thôi đành phải ra, nhớ tới hôm qua Thẫm Tĩnh Sơ tỉnh lại đột nhiên lại hiểu ra rất nhiều chuyện, biết đứa này lại muốn bát nháo làm gì nữa đây: "Tĩnh Sơ, con để Noãn Tuyết làm cái gì vậy?"

      Thẫm Tĩnh Sơ cười đáp: "Chỉ để Noãn Tuyết khai thông đường mà thôi.”

      Trong lòng Ninh thị có chút hồ nghi, nhưng nghĩ đến Thẫm Tĩnh Sơ gây ra chuyện gì to lớn nên cũng chiều theo ý nàng.

      Qua chỉ chốc lát, Noãn Tuyết trở về, đứng ở bên ngoài chỉ huy, nhưng vẫn thỉnh thoảng quay đầu nhìn Thẫm Tĩnh Sơ, Thẫm Tĩnh Sơ gật đầu, ý bảo nàng cứ tiếp tục.

      Lúc này Noãn Tuyết mới quay đầu lại, chỉ huy vài tiểu nhị đem những thùng gỗ đựng nước khiêng ở trong tay, chút tiết rẻ dội thẳng lên đám người xúm lại với nhau kia.

      Trong đám người từng tiếng hét thê lương vang lên, chỉ trong lát, những nữ tử cùng Minh Hữu Vũ ướt như chuột lột, nhưng vẫn còn vài nữ tử định giơ ra móng vuốt, ngay lập tức bị thùng nước lạnh xối từ đầu xuống chân.

      Minh Hữu Vũ bị tạt nước khá nhiều nhưng nhìn cũng có chút chật vật, vẫn như trước mất phong độ, quay người nhìn lại những người phía sau, những người còn lại đều sợ hãi chạy toán loạn, quần áo tóc tai ướt đẫm.

      "Vị nương này." Rất nhanh Minh Hữu Vũ nhận ra được hành vi vừa rồi của vị nương trước mắt là có người chỉ điểm, ánh mắt của lại thấy chút phẫn nộ, vẫn như cũ duy trì phong độ: "Xin hỏi nương vì sao lại dội nước lên người chúng ta?"

      Hồng y nữ tử đứng bên cạnh Minh Hữu Vũ rất nhanh phản ứng lại, theo Minh Hữu Vũ lên tiếng chất vấn: "Ngươi là nha hoàn nhà ai? Lại dám làm như thế với ta? Có biết ta là ai ?"

      ... ...

      tuần mới đến đến, chúc mọi người vui vẻ, nhân tiện cầu phiếu đề cử cùng cất chứa, là người mới rất cần ủng hộ của mọi người.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :