1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Đích Nữ Bộn Bề Nhiều Việc - Vũ Tịch Nhan

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Mâi_137

      Mâi_137 Well-Known Member

      Bài viết:
      688
      Được thích:
      1,526
      Chương 5: Thẩm Nguyên Thanh tức giận

      Edit: Đinh Lam

      "Thanh ca ca" trong miệng Thẫm Tĩnh Sơ chính là Thẫm Nguyên Thanh là con của Lưu di nương. Tuy rằng chuyển ra ngoài nội viện, xem vào chuyện tranh chấp của Ninh thị cùng Lưu di nương, có thể là từ đến lớn, mười mấy năm trôi qua, mưa dầm thấm đất, trong lòng của luôn hận thấu xương với những người con của Ninh thị, mặt ngoài tuy cung kính gọi Ninh thị tiếng "Mẫu thân", nhưng sau lưng lại nguyền rủa Ninh thị biết bao nhiêu lần.

      Đối với người muội muội ở trước mặt, càng có nửa phần hảo cảm. Quả , muội muội này tuy lớn lên xinh đẹp hơn muội muội của , nhưng trong lòng , nàng chính là ỷ vào thân phận đích nữ luôn luôn khi dễ muội muội của , khuôn mặt xinh đẹp nhưng bên trong là lòng dạ rắn rết.

      Mà hôm nay học đường trở về, nghe được tin di nương bị Ninh thị phạt thiếu chút nữa là sinh non, đúng vừa sợ vừa giận thẳng đến Hương Uyển, nghĩ tới đường lại đụng phải Thẫm Tĩnh Sơ chuẩn bị vấn an Lão phu nhân.

      Thẫm Tĩnh Sơ đứng cả nửa ngày mà Thẫm Nguyên Thanh vẫn mở miệng, cứ bất động đứng đấy, có chút ý tứ, trông thấy mắt xếch hẹp dài tràn đầy lửa giận, tự nhiên là nghĩ đến việc của Lưu di nương, nhưng đó phải là lỗi của nàng, cũng phải do Ninh thị sai, Thẫm Nguyên Thanh nhìn nàng như vậy là có ý gì?

      Thẫm Tĩnh Sơ cũng muốn gây chuyện với , chỉ nhàng : "Thanh ca ca, muội muội đến chỗ tổ mẫu để vấn an, nếu như Thanh ca ca có chuyện gì, thỉnh Thanh ca ca hãy tránh qua bên, để cho muội muội trước."

      Ý tứ rất ràng, ta muốn thăm hỏi tổ mẫu, ngươi lại chặn đường của ta, ngươi nhường đường cho ta, để ta trước.

      Chú ý, là ngươi nhường cho ta, để ta trước, chứ phải là ta nhường cho ngươi, để ngươi trước.

      Thẫm Nguyên Thanh nghe xong mặt liền biến sắc.

      Thẫm gia có ba phòng, ba phòng đều dành cho con của chính thất, ở trong nội viện, mỗi buổi sáng các tôn tử và tôn nữ(cháu trai, cháu ) đều phải đến thỉnh an Lão phu nhân, cháu trai lớn lên rời khỏi nội viện, đến ngoại viện, có thể cần mỗi ngày phải đến thỉnh an. Nhưng mà, con của các di nương, ngoại trừ mỗi buổi sáng đến vấn an còn tư cách đứng trước mặt thăm hỏi Lão phu nhân.

      Tại xã hội trọng nam kinh nữ này, cho dù có là cháu trai cũng có cái đặc quyền này, chỉ có con của chính thất mới có thể làm được điều này . .

      Vừa rồi, Thẫm Tĩnh Sơ biết vô tình hay cố ý nhắc nhở Thẫm Nguyên Thanh về vấn đề này. chỉ có như thế, nàng còn khách khí bắt phải nhường đường cho nàng, bởi theo quy củ, dù cho Thẫm Tĩnh Sơ là muội muội, Thẫm Nguyên Thanh là ca ca, nhưng vẫn phải nhường đường cho nàng bởi vì nàng là đích nữ còn chỉ là con của di nương.

      Sắc mặt Thẫm Nguyên Thanh cứng đờ, khi nãy còn cố kìm chế cơn tức giận, nhưng khi nghe những lời khiêu khích của Thẫm Tĩnh Sơ, thể kìm chế nổi nữa: "Thẫm Tĩnh Sơ, ngươi đừng ỷ vào thân phận đích nữ mà muốn làm gì làm!"

      Thẫm Tĩnh Sơ sững sờ, nàng hoàn toàn ngờ tới Thẫm Nguyên Thanh có oán hận sâu sắc với nàng như vậy, nàng chỉ nhường đường cho nàng thôi mà, đại nam nhân chỉ vì câu mà hô to gọi như vậy sao, quá mọn!

      Hơn nữa phải nhường đường cho nàng, đây chính là quy củ, đạo lý rất hiển nhiên. Nàng dẫm lên cái đuôi khi nào vậy?

      Quả nhiên là con của Lưu di nương sinh ra, bụng dạ hẹp hòi, trèo cao mà muốn thanh nhã.

      Thẫm Tĩnh Sơ lắc đầu, thản nhiên : "Dựa theo quy củ của Thẫm gia, Thanh ca ca nên nhường đường cho muội."

      Ngụ ý, ngươi cho ta nhường đường cho ta, chính là ngươi hiểu quy củ.

      Thẫm Tĩnh Sơ hơi khiêu khích nhìn Thẫm Nguyên Thanh.

      Thấy vẫn nhúc nhích, Thẫm Tĩnh Sơ lại nhàn nhạt bồi thêm câu: "Chẳng lẽ trước kia Lưu di nương dạy ca ca quy củ này sao?”

      Câu này triệt để chọc giận Thẫm Nguyên Thanh, Thẫm Nguyên Thanh tức giận nổi cả gân xanh: " đủ rồi! Đừng có cái gì cũng đỗ lỗi lên đầu di nương! Thẫm Tĩnh Sơ, ngươi quả nhiên ác độc, Tĩnh Lam chỉ sơ ý đẩy ngươi rơi vào hồ sen, thế mà ngươi còn xúi dụi mẫu thân ngươi phạt di nương mang bầu cùng Tĩnh Lam quỳ thềm đá, hại di nương suýt chút nữa là sinh non!"

      Thẫm Tĩnh Sơ giận tái mặt, giọng lạnh lùng vang lên: "Thanh ca ca, mẫu thân cùng ta đảm đương nổi việc mưu hại huyết mạch Thẫm gia đâu! Thanh ca ca thiên vị Tĩnh Lam ta có thể hiểu được, thiên vị có thể, nhưng được vu oan trong sạch của mẫu thân và ta".


      Lửa giận trong mắt Thẫm Nguyên Thanh càng tăng hơn: "Ta nào có thiên vị Tĩnh Lam! Ta chỉ đúng ! Ngươi cùng mẫu thân chèn ép chúng ta nhiều năm như vậy, hôm nay mượn cớ chừng phạt di nương, mưu hại cốt nhục của di nương, rành rành như vậy ta có sai sao!"

      Thẫm Tĩnh Sơ im lặng, vẻ mặt khinh thường nhìn , đổi trắng thay đen, cái gì cũng được.

      "Thẫm Tĩnh Sơ, ngươi lòng dạ rắn rết, ngày sau gặp báo ứng!"

      Nàng lạnh lùng nhìn , ràng thấp hơn nửa cái đầu, nhưng khí thế cao ngạo từ nhìn xuống, nàng như vị thần cao cao tại thượng, còn chỉ là đứa con dân phải cúi đầu trước mặt nàng.

      Thẫm Nguyên Thanh vui nhíu mày, nàng dựa vào cái gì mà dám nhìn bằng con mắt lạnh lùng như vậy? Nàng khinh thường mím môi quay đầu, lộ ra đoạn cổ mảnh khẳng tuyết trắng, nắm chặt hai tay, đốt ngón tay rung lên ken két, nỗ lực kìm chế cơn giận muốn xông tới bẻ gãy cái cỗ trắng nõn kia, đem xé tan những kiêu ngạo của nàng.

      còn có làm bất kỳ động tác nào, trông thấy khối băng trong mắt nàng như được ánh mặt trời hòa tan, ôn nhu như dòng nước nhàng chảy qua, khóe mắt mỉm cười như tắm gió xuân, khóe miệng hơi cong lên, cười tự nhiên. Những cảm xúc ôn nhu sinh động khảm làn da trắng nõn như hoa tuyết của nàng khiến dung mạo của nàng như được những vầng sáng bao quanh, rung động lòng người.

      Trong lòng Thẫm Nguyên Thanh khỏi nghi hoặc thôi, chưa bao giờ trông thấy Thẫm Tĩnh Sơ như vậy, nàng ở trước mặt vĩnh viễn đều là vênh váo hung hăng, kiêu căng ngạo mạn, thế mà người trước mắt lại nhu tình(thùy mị) như nước, trong lúc nhất thời, nhìn ngây ngẩn cả người.

      Nàng khẽ mở cặp môi đỏ mọng, ngọt ngào kêu lên tiếng: "Ca ca..." Vừa dứt lời, hai cánh tay nàng nâng lên về phía , động tác như muốn ôm rúc vào lòng .

      Nghe được giọng mền mại của nàng, trong lòng Thẫm Nguyên Thanh trong vang lên từng hồi chuông báo động, chẳng lẽ nàng vừa mới kêu mình? Trong đầu "oanh" tiếng vang dội, trong nháy mắt đều là trống rỗng, cơn tức giận lập tức tan thành mây khói, lại thấy nàng muốn dựa vào ngực , chẳng biết tại sao, lại theo bản năng vươn ra hai tay, đều muốn nghênh đón nàng.

      Thẫm Tĩnh Sơ nhàng tới, rồi lại lướt qua , dựa vào trong ngực người đứng đằng sau : "Ca ca... Tĩnh Sơ rất nhớ ca ca..."

      Thẫm Nguyên Thanh trơ mắt nhìn nàng bước qua người , trong mắt mang theo tia mừng rỡ, hai tay chôn chặt phía sau lưng, nhìn nàng giống như chú mèo con ôn nhu cọ xát vào lòng người, bộ dáng của tiểu nữ nhi là đáng .

      Thẫm Nguyên Huân nở ra nụ cười lớn, giọng mị hoặc như rượu, rơi vào tai Thẫm Tĩnh Sơ lại càng êm tai đến cực điểm: "Mới ngày trông thấy, muội muội lại dính người như vậy sao?"

      "Tĩnh Sơ chính là muốn ca ca..." Trong ngực, bộ dáng làm nũng đáng , chịu ly khai khỏi lòng ngực của .

      Ở đây chỉ là ngày, nhưng nàng hai năm chưa được thấy . Kiếp trước khi nàng có hôn ước với Lý Thế Hành, Thẫm Nguyên Huân luôn làm việc nghĩa chùn bước, trợ giúp Lý Thế Hành tranh đoạt ngôi vị hoàng đế, rồi lại bởi vì Lý Thế Hành đề cử Thẫm Nguyên Huân Tây Bắc đuổi bắt loạn đảng, rơi vào bẫy, thời điểm trở về chỉ là cỗ thi thể lạnh ngắt.

      Đều do nàng! Nếu phải là vì nàng, ca ca sao phải dốc sức vì Lý Thế Hành như thế? Ca ca còn rất trẻ phải mất mạng? Kiếp này, nàng thể giẫm lên vết xe đổ, càng thể lại để cho ca ca lâm vào đoạt đích phân tranh.

      Thẫm Nguyên Huân dịu dàng xoa xoa mái tóc mềm mượt như tơ của nàng, ôn nhu : "Nghe hôm nay muội rơi vào hồ sao hả? có sao chứ?"

      Thẫm Tĩnh Sơ lắc đầu, khẽ : "Muội muội có việc gì, chính là gặp phúc trong họa!"

      "Gặp phúc trong họa?" Thẫm Nguyên Huân cúi đầu hỏi.

      Thẫm Tĩnh Sơ vẫn vùi đầu vào trong lòng ngực của Thẫm Nguyên Huân, chuẩn bị gì đó, Noãn Tuyết từ đằng sau bước lên, vẻ mặt sốt ruột: "Tiểu thư, người như vậy... hợp lễ nghi a! Nếu để Trang ma ma thấy, bị trách phạt đó..."
      Tuyết Liên thích bài này.

    2. Mâi_137

      Mâi_137 Well-Known Member

      Bài viết:
      688
      Được thích:
      1,526
      Chương 6: Thỉnh an

      Edit: Đinh Lam


      Nam nữ thụ thụ bất thân, cho dù có là huynh muội ruột thịt cũng như thế. Đừng trước mặt người khác ôm ôm ấp ấp, khi tròn bảy tuổi được ở chung phòng, nếu tổn hại đến thanh danh. Hôm nay Thẫm Tĩnh Sơ lại chú ý đến lễ nghi, đứng trong đình viện thân mật cùng với Thẫm Nguyên Huân, nếu để cho người khác trông thấy khẳng định bị phạt.

      chỉ có như thế, Thẫm Tĩnh Sơ bị người ta đánh giá là người có hành vi phóng đãng, biết liêm sỉ ô danh.

      Lúc này Thẫm Tĩnh Sơ mới buông Thẫm Nguyên Huân, sửa sang quần áo, ho hai tiếng rồi : "Hôm nay ta có chút bị kinh hãi, ca ca chỉ là an ủi ta chút mà thôi."

      Ánh mắt liếc qua nhìn sang Thẫm Nguyên Thanh: "Huống chi cái này là thanh danh của nữ tử Thẫm gia, nếu như người nào đó có những lời bất hảo với ta, cũng ảnh hưởng đến thanh danh của các thứ tỉ muội, sợ là được ít mất nhiều."

      Sao Thẫm Nguyên Thanh lại hiểu được ý tứ trong lời của Thẫm Tĩnh Sơ được? khẽ hừ tiếng, cũng lời nào.

      Thẫm Tĩnh Sơ nhìn mặt , đại khái ăn lung tung, liền để ý tới nữa, quay người đối diện với Thẫm Nguyên Huân rồi : "Ca ca, Tĩnh Sơ muốn thỉnh an tổ mẫu, nếu ca ca rãnh, có thể cùng với Tĩnh Sơ được chứ?"

      Thẫm Nguyên Huân gật đầu cười : " thôi!" Hai người kề vai sát cánh cùng nhau đến Vinh Uyển.

      Thẫm Nguyên Thanh nhìn bóng lưng hai người rời , tư vị trong lòng vô cùng quái dị. Nhìn bề ngoài Thẫm Nguyên Huân khác gì Phan An, mưu lược hơn người, trong học đường được rất nhiều tiên sinh thích, cậu là Uy Viễn đại tướng quân, là trưởng tử trong nhà, từ trước đến nay vốn luôn ghen tị với Thẫm Nguyên Huân. Xem ra hôm nay, chỉ như thế, lại khúc khí có được muội muội xinh đẹp như hoa như nguyệt.

      Nhớ tới vẻ ngang ngược của muội muội mình rồi lại so sánh với dáng vẻ mền mại nhu thuận đáng của Thẫm Tĩnh Sơ, lông mày của càng thêm nhíu chặt.

      Thẫm Tĩnh Sơ cùng Thẫm Nguyên Huân kề vai sát cánh tới, bước chân nhàng, khóe miệng nàng khẽ nhếch, dáng vẻ tươi cười xinh đẹp, thỉnh thoảng nghiêng đầu nhìn vẻ tuấn của Thẫm Nguyên Huân, dường như nàng vẫn tin nổi Thẫm Nguyên Huân sống lại, chân chân bên cạnh nàng.

      Ánh mắt Thẫm Nguyên Huân rất nhạy cảm, sớm bắt được điểm mờ ám của nàng, môi bờ khẽ nhếch: "Hôm nay muội muội rất vui? cho ca ca nghe chút muội gặp phúc trong họa như thế nào ?"

      Thẫm Tĩnh Sơ cúi đầu do dự nửa giây, lập tức ngửa đầu triển khai hai má lúm đồng tiền, rực rỡ như hoa nở: "Phụ thân đêm nay qua dùng bữa!" Nàng dừng chút, lại : "Còn buổi tối ngủ lại chỗ của mẫu thân!"

      Ánh mắt tinh khiết, như thiếu nữ trong sáng ngây thơ, như biết "Buổi tối ngủ lại chỗ mẫu thân" là có dụng ý gì.

      Thẫm Nguyên Huân sững sờ, mới chợt phản ứng lại, mỉm cười: " sao? Như vậy là tốt rồi."

      Hôm nay muội muội rớt xuống nước, phụ thân vì muốn trấn an mẫu thân nên mới dùng bữa và ngủ lại với mẫu thân, muội muội lại là gặp phúc trong họa... Nghĩ tới đây, khóe môi Thẫm Nguyên Huân lộ ra nụ cười khổ.

      Muội muội vẫn... Thực lạc quan.

      Bất tri bất giác đến Vinh Uyển, ngoài cửa nha hoàn Thu Ngân vừa trông thấy hai người liền tươi cười : "Đại thiếu gia cùng Lục tiểu thư tới thỉnh an Lão phu nhân sao?"

      Thẫm Nguyên Huân gật đầu : "Tổ mẫu ngủ trưa hả?"

      Thu Ngân cười đáp: "Chưa đâu, Nhị thái thái, tam thái thái, Thập nhất tiểu thư cùng Thập tiểu thư đều ở đây, Đại thiếu gia cùng Lục tiểu thư xin chờ chút, nô tì thông báo tiếng."

      Thẫm Nguyên Huân lên tiếng: "Làm phiền rồi."

      Mặt Thu Ngân chợt đỏ hồng, Đại thiếu gia tài trí hơn người, nho nhã lễ độ, nểu được Đại thiếu gia nhìn trúng, đưa lên làm nha hoàn thông phòng, cái này...

      Nghĩ tới đây, Thu Ngân cố ý quay đầu lại nhìn Thẫm Nguyên Huân, làn thu thủy tình, sóng sánh gợn sóng.

      Đáng tiếc ánh mắt của Thẫm Nguyên Huân đều rơi người Thẫm Tĩnh Sơ nên nhận ra được Thu Ngân trộm nhìn mình, mỉm cười nhìn Thẫm Tĩnh Sơ: "Hôm nay tới là trùng hợp."

      Thu Ngân thất vọng thu hồi ánh mắt, lớn tiếng vọng vào bên trong: "Đại thiếu gia cùng Lục tiểu thư đến —— "

      Thẫm Nguyên Huân thấy được, nhưng có nghĩa là Thẫm Tĩnh Sơ cũng nhìn thấy, trong lòng thầm nghĩ, ca ca của nàng lớn lên phong thần tuấn tú, lại là người khiêm tốn hữu lễ, trách được những nha hoàn bên Lão phu nhân đều xuân tâm lộn xộn.

      Thông báo xong, Thu Ngân quay đầu mỉm cười, mời hai người vào, ánh mắt hoa tâm vẫn nhìn Thẫm Nguyên Huân.

      Thẫm Nguyên Huân nhìn chớp mắt, cùng Thẫm Tĩnh Sơ bước vào, cung kính tiến lên hành lễ: "Bái kiến tổ mẫu."

      Lão phu nhân cười : "Mau đứng lên mau đứng lên! Lâu rồi thấy Huân nhi, hôm nay cuối cùng mới nhớ tới lão già này sao! Mau tới cho tổ mẫu nhìn xem có cao hơn chút nào ?"

      Thẫm Nguyên Huân tranh thủ thời gian đứng dậy tiến lên phía trước : "Tổ mẫu sống lâu trăm tuổi phúc thái an khang, cháu trai còn muốn dài dài hiếu thuận tổ mẫu!"

      Nhị phu nhân Thích thị cũng ở bên nịnh nọt : "Đúng rồi! Ba ngày nữa là tới thọ thần của mẫu thân rồi! Mẫu thân phúc khí đầy người, sống lâu trăm tuổi!"

      Lão nhân gia thích nghe nhất là từ sống lâu trăm tuổi, tuy rằng biết chỉ là nịnh nọt, nhưng đáy lòng vẫn cao hứng: "Huân nhi hình như cao hơn nhiều rồi đó."

      Thẫm Tĩnh Sơ nghe được Thích thị mà trong lòng kinh hãi, đúng rồi, ba ngày sau, chính là thọ thần của Lão phu nhân, Thẩm gia là danh môn vọng tộc, Lão phu nhân lại là muội muội của thái hậu, đến lúc đó chỉ có hoàng thân quốc thích đến chúc thọ Lão phu nhân mà có cả các vị hoàng tử đến dự, đúng, chính là ngày hôm đó, nàng trượt chân ngã vào hồ nước, được Lý Thế Hành cứu...

      Lão phu nhân nhìn thấy Thẫm Tĩnh Sơ ngu ngơ tại chỗ, cho rằng hôm nay Thẫm Tĩnh Sơ vẫn còn kinh sợ nên giọng kêu: "Sơ nhi, lại đây cho tổ mẫu hảo hảo nhìn chút nào, hôm nay chắc rất sợ hãi ?"

      Thẫm Tĩnh Sơ hoàn hồn tiến lên phía trước : "Cháu có việc gì, vì vậy tranh thủ thời gian vội tới thỉnh an tổ mẫu, hao phí tổ mẫu quan tâm rồi."

      Lão phu nhân ôm Thẫm Tĩnh Sơ chút, cười cười: "Cháu gài nhà mình, dẫu sao vẫn là đích nữa. Lam nhi biết hiểu chuyện, cái thứ nữ nho , dám mưu hại đích nữ, hừ!"

      Thẫm Tĩnh Sơ cười nhạt tiếng: "Tổ mẫu đừng nóng giận, tỷ tỷ bất quá chỉ là lỡ tay mà thôi, Tĩnh Sơ phải còn nguyện vẹn đứng trước tổ mẫu hay sao? đến, Tĩnh Sơ gặp chuyện gì chính là nhờ vào phúc khí của tổ mẫu đó. Nhị thẩm thẩm rất đúng, tổ mẫu phúc khí đầy người, Tĩnh Sơ cũng được thơm lây rồi."

      Thẫm Tĩnh Sơ vừa những lời này, nhừng người chung quanh liền kinh ngạc, đến Lão phu nhân cũng phải ngẩn người.

      Thẫm Tĩnh Sơ cùng Thẫm Tĩnh Lam vốn hợp nhau, trong Thẫm phủ cũng phải là chuyện bí mật gì, hôm nay ràng Thẫm Tĩnh Sơ có thể mượn cơ hội này để cho Lão phu nhân hảo hảo khiển trách Thẫm Tĩnh Lam phen, chẳng những nàng làm như vậy, còn giúp Thẫm Tĩnh Lam chuyện nữa đấy?

      Lão phu nhân thoả mãn tươi cười, rớt xuống nước, Sơ nhi rốt cuộc cũng thông suốt rồi.

      Thích thị nghe Thẫm Tĩnh Sơ như vậy, liền sững sờ, sau đó rất nhanh tươi cười : "Mẫu thân, Sơ nhi biết chuyện, mẫu thân quả nhiên phúc khí đầy mình, khiến cho mấy đứa phải nhu thuận."

      Vỗ mông ngựa cao, vừa tán thưởng Thẫm Tĩnh Sơ, vừa lấy được lòng Lão phu nhân của Lão phu nhân, cuối cùng tán dương toàn bộ con cháu của Thẩm gia. Nhưng rất ràng, cuối cùng câu kia chính là nhắc nhở Lão phu nhân, lại có trùng hợp khéo đến như thế sao!

      Lão phu nhân sao lại biết? Nhưng chỉ cười : " rất hay. Huân nhi cùng Sơ nhi ở lại dùng bữa với lão già này ."

      Thẫm Tĩnh Sơ lộ vẻ khó xử: "Có thể cùng dùng cơm với tổ mẫu là diễm phúc của Tĩnh Sơ cùng ca ca nhưng đêm nay lại thể phụng bồi tổ mẫu rồi..."

      "A?" Sắc mặt Lão phu nhân trầm xuống. Vừa mới nghĩ tới Sơ nhi thông suốt, thế mà bây giờ nàng lại cự tuyệt dùng cơm với lão thái bà này rồi?
      Tuyết Liên thích bài này.

    3. Mâi_137

      Mâi_137 Well-Known Member

      Bài viết:
      688
      Được thích:
      1,526
      Chương 7: Làm nhục gia phong

      Edit: Đinh Lam


      Trong phòng mọi người trông thấy sắc mặt của Lão phu nhân đột nhiên trùng xuống, trong lúc nhất thời đều dám lên tiếng, ôm tâm tình vui vẻ nhìn Thẫm Tĩnh Sơ giảng hòa như thế nào.

      Ánh măt Thẫm Tĩnh Sơ xẹt qua mọi người, chỉ là việc đơn giản như vậy, lại có thể nhìn thấu được hết tâm can của những người ở đây. Trong lòng nàng khẽ thở dài, có đôi khi trông thấy được , lại khiến cho người ta phải thương tâm.

      Thẫm Tĩnh Sơ mỉm cười ngọt ngào: "Tổ mẫu, đêm nay phụ thân muốn dùng bữa với mẫu thân... Ngày thường phụ thân bận rộn công việc, hôm nay khó có được rãnh rỗi, vì vậy..."

      Vừa , ôm bên cánh tay của Lão phu nhân làm nũng: "Tổ mẫu nếu chê Tĩnh Sơ, về sau ngày nào Tĩnh Sơ cũng đến bồi ăn tối với tổ mẫu, chỉ sợ lúc đó tổ mẫu lại chán ghét Tĩnh Sơ thôi?"

      Sắc mặt Lão phu nhân hòa ái hơn hẳn, nhìn cháu ruột của mình ngọt ngào làm nũng như thế, khiến cho người ta phải mến mà, huống chi lý do là nàng muốn nhà sum họp bên bữa cơm tối sao có thể trách cứ nàng được.

      Tuy rằng Thẫm Tĩnh Sơ Thẫm lão gia ngày thường rất bận rộn là đúng, nhưng có lẽ mọi người cũng đều biết tại sao Thẫm lão gia lại rất ít khi ghé đến viện của Ninh thị, mà Thẫm Tĩnh Sơ bận tâm thể diện cho Thẩm lão gia, lấy lý do là Thẫm lão gia, lại tiếp, hôm nay đứa cháu này rất hiểu chuyện.

      Lão phu nhân tươi cười phúc hậu: "Hảo hảo hảo, đêm nay cho con tha hồ trò chuyện với phụ thân con, được chưa?”

      Thẫm Tĩnh Sơ vui mừng ôm lấy cánh tay của Lão phu nhân: "Tổ mẫu tốt. Khó trách tất cả mọi người đều hâm mộ con có được tổ mẫu như vậy đâu!"

      Thẫm Tĩnh Sơ câu này càng khiến cho Lão phu thêm vui sướng. Lão phu nhân chọc chọc cái trán của Thẫm Tĩnh Sơ, cười : "Đó cũng là nhờ phúc khí của Sơ nhi."

      Thích thị vội vàng phụ họa: "Đúng vậy a, Sơ nhi biết hiểu chuyện, chính là nhờ phúc khí của Sơ nhi đó."

      Thẫm Tĩnh Sơ im lặng liếc nhìn Thích thị, ngồi bên cạnh Thích thị là Thẫm Tĩnh Yên chỉ cười mà .

      Từ trước đến này Thẫm Tĩnh Vân vẫn luôn trầm mặc nhưng hôm nay lại mở miệng chuyện: "Nếu tổ mẫu chê Tĩnh Vân ăn vụng về, hôm nay Tĩnh Vân nguyện ăn tối cùng tổ mẫu?"

      Thích thị lập tức nháy mắt ra dấu cho Thẫm Tĩnh Liên, Thẩm Tĩnh Liên ngầm hiểu, bộ dáng ngột ngào liền trưng ra: "Tổ mẫu, Tĩnh Liên cũng muốn lưu lại với tổ mẫu..."

      "Hảo hảo hảo, đều là cháu ngoan của tổ mẫu, ở lại đây , nhiều người lại náo nhiệt." Lão phu nhân quay đầu phân phó : "Đinh ma ma, chuẩn bị bữa tối, phong phú chút, chuẩn bị các món mà Vân nhi và Liên nhi thích ”.

      Đinh ma ma lên tiếng, quay người rời .

      ra ngoài phòng xa, nha hoàn chạy vội vã đến trước mặt, Đinh ma ma vui khiển trách: "Nha hoàn này ở đâu đến, đến Vinh Uyển cũng biết phép tắc là gì?"

      Nha hoàn kia thu bước chân, mặt có vẻ lo lắng: "Thưa ma ma, nô tì là nha hoàn trong phủ của Tam phu nhân, Tam lão gia trở về, nô tì tới đây là để mời Tam phu nhân trở về..."

      Sắc mặt Đinh ma ma trì hoãn lại, nhưng vẫn : "Mời người liền mời người, có gì mà phải vội vã như vậy!"

      mặt nha hoàn có chút sợ hãi: "Tam lão gia... Say rượu ạ..."

      Trong nháy mắt Đinh ma ma khẽ giật mình, nhanh chóng phân phó Thu Ngân tranh thủ thời vào thông báo.

      "Lão phu nhân, nha hoàn trong phủ Tam phu nhân trong vừa đến muốn mời Tam phu nhân trở về." Thu Ngân vào cung kính .

      Lão phu nhân phất phất tay: "Đêm nay Tam phu nhân ở đây dùng bữa với ta, kêu nàng về trước ."

      "Hình như là Tam lão gia trở về..." Thu Ngân thêm câu .

      Vừa nghe được phu quân nhà mình trở về, Tam phu nhân Liễu thị giật mình, nhưng vẫn cố kiềm chế ngồi ngay ngắn ghế, Lão phu nhân dường như nhìn thấy động tác của Liễu thị, chỉ : "Trở về trở về, chẳng lẽ vừa về, liền lại để cho ba vợ bốn nàng hầu đến hầu hạ sao?"

      Lão phu nhân vừa như vậy, Liễu thị cũng đành phải ngồi vào chỗ của mình, Thu Ngân yên lặng lui ra, Lão phu nhân chợt mở miệng : "Đem nha hoàn kia gọi vào, ta có lời muốn hỏi."

      Thu Ngân lui ra ngoài, rồi để cho nha hoàn kia tiến vào, nha hoàn hành lễ với Lão phu nhân sau đó, quay người đối diện với Liễu thị, hành lễ rồi : "Tam phu nhân, Tam lão gia trở về, mời Tam phu nhân trở về..."

      Sắc mặt Lão phu nhân chùn xuống: "Hôm nay nàng ở đây với ta".

      "Thế nhưng là..." Nha hoàn có chút khó xử: "Tam lão gia say rượu rồi, lại ngồi sảng..."

      Thân hình Liễu thị giật giật, rốt cuộc cũng thể ngồi yên ghế được nữa.

      Lão phu nhân nghe thấy thế trong lòng thầm mắng câu " có tiền đồ", rồi lại nghiêm mặt : "Để cho . Mỗi ngày đều say rượu, ngày mà như vậy mới là lạ đấy."

      mặt nha hoàn có chút lúng túng, chỉ : "Là Minh thế tử đưa Tam lão gia trở về, chờ Tam phu nhân trở về, Minh thế tử như vậy mới yên tâm rời ..."

      Lão phu nhân "Phun" ra tiếng: " trông cậy được gì nữa!" Nhìn thấy Liễu thị đứng ngồi yên, liền : " , ta thấy hồn ngươi cũng bay về bên đó rồi kia."

      Liễu thị đỏ mặt lên, hành lễ sau đó vội vàng ly khai.

      Mới vừa rồi là bầu khí vui vẻ nay lại bị quấy nhiễu, lập tức có chút nhạt nhẽo. Thích thị thấy sắc mặt Lão phu nhân sắc mặt vui, cũng dám tùy tiện mở miệng, sợ chọc giận Lão phu nhân.

      Thẩm Tĩnh Vân mở miệng : "Tổ mẫu, đêm nay có món thỏ hầm ạ? Lần trước phòng bếp nấu món thỏ hầm này, quả thực ăn rất ngon, tối nay Tĩnh Vân muốn ăn nữa cơ!"

      Sắc mặt Lão phu nhân có chút dịu lại: "Vân nhi thích ăn, tổ mẫu để cho phòng bếp chuẩn bị."

      Thẫm Tĩnh Sơ thấy sắc mặt của Lão phu nhân dịu , cũng hì hì cười : "Tổ mẫu cũng được bất công đâu, thịt thỏ ăn rất ngon lại dưỡng nhan, Tĩnh Sơ cũng muốn!"

      Lão phu nhân vui vẻ cười : "Con mèo tham ăn này! hồi tổ mẫu kêu người mang tới cho con có được chưa?"

      Thẫm Tĩnh Sơ làm nũng : "Tổ mẫu tốt nhất! Tĩnh Sơ nhất tổ mẫu!"

      Lão phu nhân cười cười, có biện pháp với cháu mình mà. Thẫm Tĩnh Sơ cùng Thẩm Tĩnh Vân nhanh chóng liếc nhau cái, ngấm ngầm nháy mắt ra hiệu lẫn nhau, Thẫm Tĩnh Sơ dí dỏm trừng mắt nhìn Thẫm Tĩnh Vân, Thẫm Tĩnh Vân có chút ngẩn người.

      Sao đường tỷ(chị họ) hôm nay phảng phất có chút giống với ngày thường.

      mặt Thích thị có chút vui, Vân nhi từ trước đến nay đều biết cách làm Lão phu nhân vui vẻ, cái này cần rồi, thế mà hôm nay Sơ nhi cũng có thể làm cho Lão phu nhân vui vẻ, giống như bình thường.

      Trong lòng có chút khó chịu, bỗng nhiên có lão bà tiến vào cung kính hành lễ, lặng lẽ bên tai Thích thị.

      Lúc này vẻ mặt Thích thị có chút vui sướng, như cười như châm chọc nhìn Thẫm Tĩnh Sơ líu nhíu bên cạnh Lão phu nhân: "Sơ nhi, nghe , trước mặt mọi người con lại ôm ấp Hữu nhi?"

      Thẫm Tĩnh Sơ chấn động, trong lòng mắng thầm, Thẫm Nguyên Thanh, chết tiệt! Thế mà lại dám mật báo với Nhị thẩm thẩm!

      Vội vàng lấy lại ủy khuất: "Là Tĩnh Sơ đúng..."

      Sắc mặt Lão phu nhân biến hóa, thu lại gương mặt vui vẻ. Bà là người đặt rất nặng về vấn đề quy cũ, được phạm sai lầm, mặc dù bà rất thích thấy con cháu làm nũng với mình, nhưng, khi phạm sai lầm, đặc biệt là quy củ do lão tổ tông đề ra, cho dù là đích nữ, cũng chiếu theo gia quy mà trừng phạt, chút tình cảm!

      Mà nàng dâu thứ hai Thích thị lại Sơ nhi trước mặt mọi người ôm ấp Hữu nhi? Việc này nếu truyền ra ngoài, Thẩm gia còn mặt mũi nào nữa? Chính là làm nhục Thẩm gia, tổn hại gia phong!
      Tuyết Liên thích bài này.

    4. Mâi_137

      Mâi_137 Well-Known Member

      Bài viết:
      688
      Được thích:
      1,526
      Chương 8: Trách phạt

      Edit: Đinh Lam

      Thẫm Nguyên Huân biết tình rất nghiêm trọng, vội vàng quỳ xuống : "Tổ mẫu, hết thảy đều là Huân nhi sai, tổ mẫu ngàn vạn lần đừng trách phạt lên muội muội!"

      Thẫm Tĩnh Sơ cũng vội vàng quỳ xuống: "Tổ mẫu, là Tĩnh Sơ đúng, bởi vì khi Tĩnh Sơ hôn mê, gặp cơn ác mộng..."

      Thích thị vừa cười vô lại vừa : "Mẫu thân, hôm nay Sơ nhi chịu kinh sợ, nhất thời khó tránh phạm phải quy cũ, theo con thấy, đây cũng phải là lỗi nặng gì..."

      Thẫm Tĩnh Sơ trong lòng thầm khinh bỉ, Nhị thẩm thẩm biết cách làm phiền người khác.

      Lão phu nhân nhớ tới hôm nay Thẫm Tĩnh Sơ suýt chút nữa là bị chết đuối, sắc mặt có phần dịu lại, nhưng vẫn ngưng trọng. Chết đuối, cũng được viện cớ này mà làm sai quy củ.

      Dưới bất cứ tình huống nào cũng được quên quy cũ, đây mới là con cháu của Thẫm gia.

      Nhất thời bầu khí cứng ngắt đến cực điểm, Lão phu nhân trầm tư biết nên phạt Thẫm Tĩnh Sơ như thế nào, ngay lúc này, Thẫm Tĩnh Vân đánh vỡ cục diện bế tắc: "Tĩnh Sơ tỷ tỷ gặp phải ác mộng gì?"

      Thẫm Tĩnh Sơ ngẩng đầu, cảm kích nhìn Thẫm Tĩnh Vân, khuôn mặt mang vài phần uy khuất, nước mắt chực lã chã rơi: "Lúc Tĩnh Sơ rơi xuống nước hôn mê, trông giấc mơ... thấy mình chết..."

      Lão phu nhân hết sức kiêng kị chữ "chết" này, vội vàng liếc nhìn Thẫm Tĩnh Sơ, trông thấy sắc mặt của nàng tái nhợt.

      Thẫm Tĩnh Sơ biết Lão phu nhân nhìn mình, nhớ lại cảm giác bị người ta phản bội, bị chính muội muội đẩy vào hồ nước, khủng hoảng bất lực cùng tuyệt vọng đến cực điểm, mặt nàng khỏi tái nhợt, toàn thân lạnh như băng run lên từng hồi, làm cho người ta đau thương, cách nào trách cứ nửa phần: " ràng tổ mẫu, phụ thân, mẫu thân, ca ca ở trước mắt, thế nhưng dù cho Tĩnh Sơ có làm như thế nào cũng thể sờ tới được, Tĩnh Sơ gọi mọi người to, nhưng cũng ai nghe thấy được..."

      Thẫm Tĩnh Sơ nỗ lực ổn định lại giọng điệu, lúc sau mới tiếp tục : "Khi Tĩnh Sơ tỉnh lại rất sợ, vì vậy muốn nhanh chóng nhìn thấy mọi người để Tĩnh Sơ biết mọi chuyện chỉ là cơn ác mộng mà thôi..."

      Lời của Thẫm Tĩnh Sơ tuy có ba phần là giả, nhưng bảy phần là thực, trong giấc mộng tuy mờ hồ nhưng cảm giác lại rất ràng, vì vậy sắc mặt của nàng rất chân thực, có nửa phần lừa dối ....

      Lão phu từng này tuổi, kiểu người gì mà chẳng thấy qua? Trước kia còn phải đấu trí cùng với đám di nương hay sao? sớm dưỡng thành đôi hoả nhãn kim tinh(như đôi mắt như Tôn Ngộ đó). Những lời chân thành của Thẫm Tĩnh Sơ, cùng bộ dáng run rẩy kia, khiến Lão phu nhân khỏi đau lòng, tiến lên đỡ Thẫm Tĩnh Sơ đứng dậy, đem nàng ôm vào lòng, nhè vỗ lên lưng của nàng, ôn nhu dỗ dành : "Sơ nhi nghe lời, sao, phải tổ mẫu còn ở đây hay sao?"

      Ánh mắt Thẫm Nguyên Huân bình tĩnh khóa chặt lấy muội muội nhà mình, trong mắt mang theo vài tia bất lực cùng đau lòng, ra muội muội lại gặp ác mộng như vậy, chẳng trách vừa rồi lại cứ nhìn mình như vậy, cử chỉ cũng khác thường.

      Thẫm Tĩnh Sơ thút thít nỉ non cả buổi, giọng có chút khàn khàn: "Tổ mẫu, Tĩnh Sơ có việc gì." Lại muốn quỳ xuống : "Bất kể như thế nào, Tĩnh Sơ làm trái với gia quy, cầu tổ mẫu trách phạt!"

      Sắc mặt Lão phu nhân sớm khôi phục, giọng có chút dịu dàng: "Hôm nay Sơ nhi chịu kinh hãi, có thể bỏ qua, nhưng lần sau được chiếu theo lệ này nữa, có biết ?"

      Hai mắt Thẫm Tĩnh Sơ có chút ươn ướt, cảm kích : "Tạ tổ mẫu trách phạt."

      Lão phu nhân thương tiếc nhìn nàng : "Hôm nay Sơ nhi cũng mệt mỏi rồi, mau chóng trở về nghỉ ngơi ."

      Thẫm Tĩnh Sơ lên tiếng, trong lòng thở phào nhõm, hướng Lão phu nhân xin cáo lui, cùng Thẫm Nguyên Huân bước ra ngoài.

      Ra khỏi Vinh Uyển, Thẫm Tĩnh Sơ thở phào cái, cuối cùng cũng thoát được trách phạt, may mắn làm Lão phu nhân khó chịu, hữu kinh vô hiểm(bị kinh sợ nhưng nguy hiểm). Tâm tư bây giờ của nàng lại bay tới người Tam thẩm cũng Thẫm Tĩnh Vân rồi.

      "Ca ca, người xem Tam thúc sao lại biến thành như vậy? Trước kia Tam thúc còn phải là quân tử phong độ lễ nghĩa hay sao. Nghe trước kia khiến biết bao nhiêu thiếu nữ ở Kinh thành phải mê mẫn đó!" Thẫm Tĩnh Sơ lẩm bẩm ra nghi hoặc trong lòng mình. Nếu ở trước mặt người khác, nàng tuyệt đối bao giờ hỏi ra những câu như vậy, nhưng trước mắt là ca ca của nàng, chuyện tự nhiên có cố kỵ. Còn nữa, Thẫm Tĩnh Vân được Tam thẫm dạy bảo rất tốt, nàng nhịn được mà thở dài phen.

      " biết được... Có lẽ Tam thúc chỉ u mê nhất thời mà thôi, ngày nào đó hồi tâm chuyển ý..." Ánh mắt Thẫm Nguyên Huân thủy chung rời Thẫm Tĩnh Sơ, cũng muốn cùng muội muội nhiều về vấn đề này, tránh ô nhiễm tâm hồn của nàng.

      Trong lòng Thẫm Nguyên Huân thầm nghĩ, về sau phu quân của muội muội cần phải cẩn thận giúp nàng nhìn mới được.

      qua cây cầu, hai người bước hành lang gấp khúc. Xa xa có gã sai vặt dẫn gã nam tử tới. Nam tử kia lớn lên có khuôn mặt như ngọc, ngũ quan thập phần tuấn mỹ, khí khái hiên ngang hào hùng, đúng là mỹ nam hiếm thấy, đôi mắt đen nhánh như mực có chút bương bỉnh ngang tàng, nhìn sâu vào đôi mắt ấy khiến người ta phải đắm chìm vào những đốm lửa lóe lên, khóe miệng hơi cong, dáng vẻ tươi cười có mấy phần phóng đãng bị trói buộc, dường như vạn vật thế gian đều thể để vào trong đôi mắt ấy, thoạt nhìn lại có vài phần bất cần đời.

      "Thẫm công tử, thực trùng hợp, lại gặp được ngươi rồi." Giọng người nọ có chút từ tính mà hút hồn, dường như rất đơn giản có thể câu được ba hồn bảy vía của người đối diện.

      Thẫm Nguyên Huân nhìn được người trước mặt, bất động thanh sắc đem Thẫm Tĩnh Sơ giấu ở sau lưng mình, mặt lại biểu lộ thêm điều gì, lên tiếng trả lời: "Minh thế tử, từ khi chia tay đến giờ có vấn đề gì chứ."

      Thẫm Tĩnh Sơ ràng cho lắm, vì sao ca ca lại muốn đem nàng dấu ở sau lưng vậy? Chẳng lẽ người này rất nguy hiểm sao?

      Trong đầu nàng cố hết sức tìm kiếm thông tin về người được kêu là Minh thế tử này, hình như nàng từng được nghe Lý Thế Hành nhắc về người này mấy lần, mỗi lần về , tên Lý Thế Hành đều phải nghiến răng nghiến lợi, chẳng lẽ người trước mắt chính là Minh thế tử?

      Nàng dò xét lộ ra nửa khuôn mặt, muốn nhìn ràng bộ dáng của người kia.

      Minh Hữu Hiên sao có thể phát ra hành động bất thường của Thẫm Nguyên Huân, ánh mắt sắc bén xuyên qua Thẫm Nguyên Huân, chiếu thẳng đến khuôn mặt lộ ra của Thẫm Tĩnh Sơ, trong lòng thầm nghĩ, tiểu nha đầu này đúng là mỹ nhân xinh đẹp, chẳng trách Thẫm Nguyên Huân lại khẩn trương như thế.

      Thẫm Nguyên Huân nhìn thấy ánh mắt hề kiêng kị dò xét Thẫm Tĩnh Sơ đứng sau , trong lòng còi báo động vang lên mãnh liệt, hai tay giơ lên che Thẫm Tĩnh Sơ lại, bộ dáng này khác gì gà mẹ bảo vệ đàn con, mà Minh Hữu Hiên chính là chim ưng truy tìm mồi.

      Hai mắt Minh Hữu Hiên xẹt qua tia sáng, trong nháy mắt lại biến thành bộ dáng phóng đãng bị trói buộc, cà lơ phất phơ: "Thẩm Tam gia uống rượu say, thuận đường đưa về, khéo lại gặp được ngươi."

      Thấy sắc mặt Thẫm Nguyên Huân chút biểu tình, giống như muốn chuyện cùng , cười cách ranh mãnh: "Sắc mặt Thẩm huynh tốt, chẳng lẽ là vì Minh mỗ mang Thẫm huynh theo sao? Lần tới Minh mỗ nhất định quên Thẫm huynh đâu." Vừa , vừa chép chép miệng: "Rượu Yên Vũ Lâu quả rất khác người, thực làm cho người ta nhớ nhung dứt..."

      Yên Vũ Lâu? Cái này... phải là kỹ viện đấy chứ? Thẫm Tĩnh Sơ đứng sau lưng Thẫm Nguyên Huân cẩn thận lắng tai nghe. Nàng cũng rất hiểu kì tên Minh thế tử này rốt cuộc có bản lĩnh như thế nào lại có thể đối phó được với Lý Thế Hành?

      Nhưng những lời vừa ra, chẳng lẽ chính là người rũ Tam thúc vào những nơi ong bướm đó sao? Ngày ngày lưu luyến nơi bướm hoa, say về... chính là người trong miệng Lý Thế Hành sao?

      mặt Thẫm Nguyên Huân tối sầm nhưng chỉ : "Ta có cùng đam mê với Minh thế tử. Minh thế tử, Thẩm mỗ còn có việc, thứ cho phụng bồi."

      xong, vội vàng lôi kéo Thẫm Tĩnh Thu ly khai, như sợ Minh Hữu Hiên đánh chủ ý lên muội muội của mình.

      Minh Hữu Hiên nhìn động tác của Thẫm Nguyên Huân, khỏi cười khẽ tiếng, ngờ Thẫm Nguyên Huân lại quý muội muội đến như vậy.

      Tiếng cười của vang lên phái sau bọn họ, giống như gió xuân phất vào lòng người, Thẫm Nguyên Huân thầm nghĩ ổn, chỉ sợ muội muội nhà mình mê mẩn , bước chân khỏi càng nhanh hơn.

      Thẫm Tĩnh Sơ quay đầu lại nhìn , vẫn là bộ dáng phóng túng như thế, nhưng dường như...

      Dường như cũng đơn giản như vẻ bề ngoài của .

    5. Mâi_137

      Mâi_137 Well-Known Member

      Bài viết:
      688
      Được thích:
      1,526
      Chương 9: Người nguy hiểm

      Edit: Đinh Lam


      Minh Hữu Hiên có ngờ tới cái tiểu nha đầu thanh lệ xuất trần lại ngoái đầu nhìn , trong mắt nàng mang theo vài phần điều tra, cũng giống như các nương bình thường nhìn bằng ánh mắt thẹn thùng hoặc là khuôn mặt đỏ bừng muốn lại thôi, đôi mắt của nàng quạnh quẽ chút gợn sóng, thẳng tắp nhìn vào , có ý khác, chỉ muốn tìm tòi nghiên cứu, như muốn khai phá ra bí mật của .

      Xem ra lời đồn đại về ác nữ, cũng chính xác toàn bộ.

      Minh Hữu Hiên thu lại nụ cười, quay người rời .

      Thẫm Nguyên Huân lôi kéo Thẫm Tĩnh Sơ rẽ vào trong đường hành lang khác, xác định trông thấy được Minh Hữu Hiên, mới nhàng thở. Buông tay ra, rồi nghiêm nghị : "Muội muội, nếu như sau này muội có trông thấy , phải nhớ kĩ ngàn lần phải tránh đường khác, ngàn lần được tiếp xúc với , có biết ?"

      "Tại sao vậy chứ?" Thẫm Tĩnh Sơ tò mò hỏi, mặt mảnh thiên chân vô tà (ngây thơ như cún): "Chẳng lẽ rất nguy hiểm sao?"

      Thẫm Nguyên Huân trầm mặt : "Đúng vậy, rất nguy hiểm."

      Trong lòng Thẫm Tĩnh Sơ khẽ động, chẳng lẽ là người kia? Ngay cả Thẫm Nguyên Huân cũng như lâm vào đại địch, người này, đơn giản?

      Thẫm Nguyên Huân trông thấy nàng xuất thần, vẫn tiếp tục nhắc nhở: "Chớ nhìn thấy dung mạo của tuấn tiêu sái, nhưng ra chính là Hoa Hoa công tử chuyên làm những chuyện hoang đường, lưu luyến những nơi ong bướm, muội muội ngàn lần được tin những lời hoa ngôn xảo ngữ của , nữ nhân của trải rộng khắp nơi, người này biết thế nào là tâm đâu, tuyệt đối phải là phu quân của muội muội!"

      Mãi đến khi Thẫm Nguyên Huân vô cùng nghiêm túc ra cuối cùng câu kia, Thẫm Tĩnh Sơ mới giật mình, ra Thẫm Nguyên Huân cùng nàng có suy nghĩ giống nhau, Thẫm Nguyên Huân là lo lắng cho muội muội nhà mình bị tên đăng đồ tử này trộm .

      Nàng khỏi bật ra tiếng cười: "Ca ca yên tâm, muội muội hề có ý gì với , muội muội cũng thích những người bất cần đời như thế."

      Nàng còn là Thẫm tĩnh Sơ ngây thơ non nớt, nàng biết Thẫm Nguyên Huân là khẩn trương giải thích cho nàng hiều, nhưng bây giờ, nàng là người trải qua hai kiếp, kiếp trước bị người lừa gạt cùng phản bội, kiếp này nàng dễ dàng tin tưởng người khác, càng dễ dàng thương người khác.

      Nàng biết được ở kiếp này nàng còn có thể gặp được người tâm đối đãi với nàng hay , nhưng, nếu là phu quân của nàng, nhất định phải toàn tâm toàn ý với nàng, Minh Hữu Hiên là loại công tử phóng túng thích trói buộc, tất nhiên phù hợp làm phu quân của nàng.

      Sắc mặt Thẫm Nguyên Huân hơi trì hoãn, nhưng trong lòng vẫn có chút mơ hồ bất an. Minh Hữu Hiên khua môi múa mép rất giỏi, cũng biết có bao nhiêu thục nữ bị những lời dụ dỗ ngon ngọt của làm u mê, muội muội tuy thông minh, nhưng vãn chỉ là thiếu nữ chưa hiểu đời, trong lúc nhất thời có thể bị mê hoặc. Nghĩ đến Minh Hữu Hiên suốt ngày chỉ biết lưu luyến những nơi bướm hoa, hồng nhan tri kỉ nhiều vô số, hai tay Thẫm Nguyên Huân siết chặt thành nắm đấm, tuyệt đối để cho tên nam nhân như vậy làm phu quân của muội muội được, càng muốn về sau phải trông thấy muội muội vườn nhà trống, cả ngày rơi lệ !

      "Nếu muội nghĩ được như vậy tốt..." Thẫm Nguyên Huân lo lắng nhìn Thẫm Tĩnh Sơ. Năm nay Thẫm Tĩnh Sơ mười ba tuổi, phụ thân cùng mẫu thân chắc cũng xem xét cho muội muội nhà môn đăng hộ đối rồi, đích nữ của Thẫm phủ được rất nhiều nhà nhòm ngó, nhưng muốn những người này lợi dụng tình cảm của muội muội để làm những việc xấu xa có mục đích. chỉ hy vọng muội muội có thể gả cho người toàn tâm toàn ý đối với nàng, tuyệt đối đừng như phụ thân cũng mẫu thân, tương kính như băng.

      Thẫm Tĩnh Sơ dường như hiểu được tâm tư của Thẫm Nguyên Huân, gật đầu cười : "Ca ca, chúng ta nhanh chút, lâu như vậy có thể phụ thân đến rồi, chúng ta còn chưa tới, như vậy là bất kính."

      Hai huynh muội trở lại Cẩm Uyển, chỉ thấy Ninh thị ngồi giường, thấy hai người cùng nhau trở về, mặt mày hớn hở : "Huân nhi, Tĩnh Sơ, các con trở về."

      Thẫm Tĩnh Sơ nhìn thấy Ninh thị liền quấn quýt lên, nhu thuận nằm vào trong ngực ấm áp của Ninh thị: "Tĩnh Sơ trở về. Mẫu thân, bữa tối chuẩn bị xong hết chưa?”

      Khóe mắt Ninh thị cong lên: "Chuẩn bị xong hết rồi. Hôm nay Tĩnh Sơ đặc biệt dính người nha, mới khắc thấy, lại cứ quấn quít lấy mẫu thân, cẩn thận lại bị người ta chê cười đó."

      Thẫm Nguyên Huân đứng ở bên tươi cười trêu ghẹo: "Đúng vậy a, hôm nay muội muội dính người, ca ca như ta đây cũng chống đỡ nổi nữa rồi."

      Thẫm Tĩnh Sơ vùi đầu vào trong ngực Ninh thị giọng : "Hôm nay Tĩnh Sơ chịu kinh hãi, cho rằng còn được gặp lại mẫu thân cùng ca ca rồi..." Vừa nàng vừa bĩu môi: "Chẳng lẽ mẫu thân cùng ca ca muốn Tĩnh Sơ nữa sao..."

      Ninh thị vừa bực mình vừa buồn cười sờ lên đầu Thẫm Tĩnh Sơ rồi : "Làm sao lại muốn Tĩnh Sơ được, mẫu thân nhất là Tĩnh Sơ mà!" Rồi lại hỏi: "Đến chỗ tổ mẫu thỉnh an? Tổ mẫu có gì hay ?"

      Thẫm Tĩnh Sơ nghiêng đầu : " gì cái khác, tổ mẫu muốn để Tĩnh Sơ cùng ca ca ở lại dùng bữa tối đấy."

      "A?" Ninh thị kinh ngạc : "Đây chính là chuyện lạ..."

      ra, Liễu thị cùng Thẫm Tĩnh Vân thường xuyên được Lão phu nhân lưu lại dùng bữa, nhưng Lão phu nhân rất ít cho Thẫm Tĩnh Sơ lưu lại, đều bởi vì miệng lưỡi của Thẫm Tĩnh Sơ ngọt, nịnh nọt Lão phu nhân, thông minh có thừa, nhưng nhẫn lại chưa đủ. Hôm nay Lão phu nhân muốn giữ Tĩnh Sơ lại, có lẽ là muốn trấn an nó chút...

      "Mẫu thân, hôm nay Tĩnh Sơ dường như thay đổi rồi, còn biết dỗ dành tổ mẫu khiến tổ mẫu rất cao hứng!" Thẫm Nguyên Huân đứng ở bên đáp.

      "A?" Ninh thị nhíu mày nhìn Thẫm Tĩnh Sơ, nhưng dựa theo cách cư xử bây giờ của Tĩnh Sơ, có thể dỗ dành Lão phu nhân cao hứng, cũng chẳng có gì lạ.

      "Tĩnh Sơ có thể giúp tổ mẫu cao hứng như thế nào?" Ninh thị mở miệng muốn hỏi, lại phát lời của mình lại bị người khác trước, giương mắt nhìn lên, bóng dáng Thẫm Hoằng Uyên thon dài bước vào, Ninh thị cùng Thẫm Tĩnh Sơ vội vàng đứng dậy nghênh đón.

      Thẫm Hoằng Uyên vào, ngồi xuống ghế, rồi bảo Ninh thị ngồi xuống, lại vẫy vẫy với Thẫm Tĩnh Sơ, để nàng đứng ở trước mặt rồi cất giọng hỏi: "Tĩnh Sơ cùng tổ mẫu gì vậy?"

      Thẫm Tĩnh Sơ quy củ đáp: "Tĩnh Sơ cũng lời gì đặc biệt, tổ mẫu là người có nhiều phúc khí, Tĩnh Sơ chỉ ăn ngay mà thôi, tổ mẫu nghe xong tâm tình tốt."

      "Nếu như tổ mẫu thích con, con phải thường xuyên bồi tổ mẫu chuyện." Thẫm Hoằng Uyên cũng có hỏi nhiều, chỉ câu đơn giản, rồi tiếp: "Chuẩn bị ăn cơm ."

      Ninh thị vội vàng đứng dậy, phân phó hạ nhân đem bộ đồ ăn đồ ăn dọn vào, bốn người theo trình tự ngồi xuống, vừa ngồi vào chỗ của mình, có nha hoàn vào bẩm báo: "Lão phu nhân phái người đưa món thỏ hầm tới, là Lục tiểu thư thích ăn, đặc biệt để phòng bếp chuẩn bị thêm phần."

      Ninh thị sai người lấy đồ ăn từ trong hộp cơm ra, bày đến bàn. Nhìn thịt thỏ nhuộm đỏ như muốn tăng thêm vài phần hương vị, mùi thơm ngào ngạt tỏa ra khiến người ta phải thèm thuồng. Thẫm Tĩnh Sơ vui mừng : "Thay ta tạ ơn tổ mẫu, với tổ mẫu ta rất thích."

      Nha hoàn lên tiếng rồi lui ra. Thẫm Hoằng Uyên nhìn Thẫm Tĩnh Sơ vui vẻ, xinh đẹp tự nhiên, đáng đến cực điểm, đây là mẫu thân đặc biệt mang đến, cái này chỉ là cái ban thưởng, mà còn lên điều là Tĩnh Sơ làm người rất thích, nên mới có được vinh hạnh này. Nhưng tại sao tự nhiên mẫu thân lại làm như vậy?

      Thẫm Tĩnh Sơ nhìn ra nghi hoặc trong lòng Thẫm Hoằng Uyên, ngòn ngọt cười: "Hôm nay Vân muội muội muốn ăn thỏ hầm, Tĩnh Sơ cũng làm nũng muốn ăn, tổ mẫu liền sai người đưa tới. Tổ mẫu đối với Tĩnh Sơ là tốt."

      Tất nhiên là đề cập tới việc Tam thúc say rượu.

      Thẫm Hoằng Uyên lên tiếng, cũng nhiều. ho tiếng, mọi người đều im lặng. Gia quy của Thẩm gia là khi ăn được gây tiếng động được chuyện, sau khi Thẫm Hoằng Uyên nâng đũa khai món, Ninh thị, Thẫm Nguyên Huân cùng Thẫm Tĩnh Sơ mới bắt đầu động đũa.

      Cơm xong, Thẫm Hoằng Uyên : "Ta thư phòng xử lý ít công vụ, trở lại ngủ." Quay người nhìn Thẫm Nguyên Huân rồi : "Huân nhi, con theo ta tới thư phòng."

      Mặt Ninh thị ửng đỏ, nhìn bóng dáng phu quân mình rời trong lòng từng trận ấm áp thổi tới.

      "Mẫu thân, hồi hồn!" Thẫm Tĩnh Sơ nhìn Ninh thị ngơ ngác nhìn bóng lưng phụ thân cùng ca ca, đưa năm ngón tay quơ quơ trước mặt Ninh thị.

      Ninh thị lúc này mới hoàn hồn, xấu hổ câu: "Tĩnh Sơ, con dám chê cười mẫu thân!"

      Thẫm Tĩnh Sơ còn muốn trêu ghẹo Ninh thị, nhưng trông thấy sắc mặt Ninh thị đột biến, áp chặt tay vào bụng dưới, cuộn mình thành khối: "Đau quá... A......"

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :