1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Đích nữ bận rộn - Vũ Tịch Nhan (24/300) (DROP)

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Nyanko129

      Nyanko129 Well-Known Member

      Bài viết:
      5,155
      Được thích:
      13,070
      Chương 15: Nữ nhân áo đỏ

      Noãn Tuyết ho , cất cao giọng “Nô tỳ biết tiểu thư là người phương nào, nô tỳ chỉ theo lệnh tiểu thư nhà mình làm việc. Tiểu thư nhà ta , các vị tiểu thư ở trước mặt mọi người cãi nhau vì nham nhân, làm tổn hại danh dự tiểu thư khuê các, chẳng những đánh mất thể diện các quý phủ, còn đánh mất thể diện của nhóm quý nữ Tấn quốc. Tiểu thư phân phó tặng mọi người ít nước sạch, để mọi người bình tĩnh chút, đừng khắc khẩu nữa, tránh mất phong phạm. Nếu các vị tiểu thư bình tĩnh lại, xin mời nhường đường, vì đường này kẹt nửa canh giờ hơn vì mọi người rồi”

      Nhóm người đứng xem ở ngã tư có nhiều người nhịn được cười, từ lúc các nàng tranh cãi ầm ĩ mất dáng vẻ khuê các, lại còn bị tạt nước, quả là chật vật hết.

      Nữ nhân áo hồng nghe vậy xấu hổ thôi, tiến lên hai bước chỉ vào Noãn Tuyết “Tiểu thư nhà ngươi là ai mà dám hiếp đáp người như vậy?”

      Minh Hữu Vũ ngăn nàng ta lại “Huyền chủ, là lỗi của chúng ta trước.” Minh Hữu Vũ ôm quyền hướng Noãn Tuyết hành lễ “Vị nương này, xin hướng tiểu thư nhà ngươi lời xin lỗi hộ, Minh mỗ xin phép rời , cũng kêu mọi người tản ra, tránh làm tắc ngay ngã tư đường”

      Noãn Tuyết hành lễ rời , Minh Hữu Vũ nhìn theo bóng dáng đó, nàng ta leo lên xe ngựa có thẻ bài của Thẩm phủ.

      ra là tiểu thư Thẩm gia.

      Nữ tử áo hồng thấy Minh công tử nhìn theo hướng xe ngựa rời , nàng ta oán hận “Chẳng qua là tiểu thư An Viễn hầu phủ nho lại dám ỷ thế hiếp người!”

      Xe ngựa chậm rãi qua, Minh Hữu Vũ nhìn xuyên qua màn xe thấy bên trong là khuôn mặt nhắn, tươi cười rạng rỡ.

      Nữ tử áo hồng cũng nhìn thấy Thẩm Tĩnh Sơ, hận nghiến răng, hận thể xông lên cào mặt nàng “ ra là Thẩm Tĩnh Sơ nổi danh ác nữ, quả nhiên tiếng đồn lan xa!”

      Minh Hữu Vũ nhàng nhíu mày “Huyền chủ, quần áo ướt rồi, chỉ sợ mất phong phạm, nàng vẫn là nhanh về thay quần áo !”

      “Vũ ca ca…Ta thay quần áo xong rồi …” Nữ tử áo hồng giọng hỏi

      Minh Hữu Vũ cười “Có gì sau…”

      Ninh thị chính mắt nhìn thấy Noãn Tuyết chỉ huy mấy kẻ đem nước hắt lên nhóm người kia, bèn nhíu mày nhìn Thẩm Tĩnh Sơ, giọng khỏi có chút nghiêm khắc “Tĩnh Sơ, ngươi sao có thể làm bậy như thế! Mẫu thân thấy hai ngày nay ngươi ngoan ngoãn hơn rất nhiều, nhưng nghĩ ngươi lại dùng biện pháp như vậy, đắc tội các quý nữ trong thành! Ác danh kia ngày mai hẳn truyền khắp kinh thành nữa rồi! Ngươi nên làm thế nào đây?”

      Nàng hoàn toàn thể ngờ Tĩnh Sơ lại dùng biện pháp này để thông đường , nếu biết nàng nhất định cho họ làm, cho Tĩnh Sơ dùng cách giải quyết lỗ mãng như vậy. Nếu nàng còn trẻ có lẽ tính tình cũng ương ngạnh như vậy nhưng trải qua nhiều chuyện thiệt thòi, nàng cũng hiểu nhẫn nại tốt hơn, chẳng qua là đợi thêm chút chứ việc gì phải chọc vào những người kia, tự làm hư thanh danh của mình!

      “Mẫu thân xin đừng lo lắng. Hôm nay các nàng ầm ỹ vây quanh Minh công tử đường lộ, vốn mất dáng vẻ rồi, làm thế nào còn dám lại nữ nhi!” Tĩnh Sơ đoán chắc các nàng kia cho dù trở về phủ cũng dám bị hắt nước vì hôm nay đường tranh cãi níu kéo Minh công tử. Đương nhiên, việc này cũng khó mà giấu diếm được.

      phải nàng chú trọng thanh danh của mình mà cái danh ác nữ này, truyền ra quả tốt nhưng bản thân nàng tự có tính toán. Ít ra cái danh ác nữ cũng giúp nàng tránh được số mối nhân duyên mình muốn. Ít nhất mấy ngày này cũng cần lo có người muốn cùng nàng kết thân, bớt muộn phiền mấy chuyện này, nàng có thể chuyên tâm ứng phó Thẩm Tĩnh Di và Lý Thế Hành, những kẻ sắp sửa cài bẫy nàng. Mà phu quân tương lai của nàng nếu chỉ vì mấy lời đồn này mà dao động cũng xứng làm phu quân của nàng.

      Kiếp trước làm người gặp chuyện như vậy, Tĩnh Sơ quả dám tin mình có thể gả cho lang quân tốt.

      “Ngươi đó…vẫn rất là tùy hứng…” Ninh thị bất đắc dĩ “Tính tình này quả là giống ta”

      Tĩnh Sơ nghe được câu tiếp theo biết là Ninh thị còn giận, liền tươi cười làm nũng.

      Đường lộ thông tháo, xe ngựa vững vàng đến Chiêu Mục tự. Ước chừng nửa canh giờ sau đến chân núi Thanh Phong. Gã sai vặt dừng xe lại, bọn nha hoàn xuống trước giúp Ninh Thị và Tĩnh Sơ xuống ngựa.

      Chiêu Mục tự hương khói đầy đủ, nghe trong miếu tượng phật linh nghiệm, cầu được ước thấy, mà cửa miếu có cây đại thụ xanh lá, rất nhiều nam nữ đến đây viết tên người trong lòng xuống treo lên cây, nghe như vậy có thể bách niên giai lão với người mình thương .

      Thẩm Tĩnh Sơ nhìn cây đại thụ, nhớ lại kiếp trước nàng cũng tự tay viết xuống tên của Lý Thế Hành, treo lên nhánh cây. Khóe miệng cười trào phúng, đồn đãi kiểu này chẳng qua cũng chỉ là lừa bịp nam nữ trẻ tuổi thôi.

      “Nghĩ gì vậy?” Ninh thị thấy Tĩnh Sơ nhìn cây đại thụ đến ngẩn người bèn trêu “Hay là Tĩnh Sơ nhà ta có người trong lòng? Là công tử nhà ai? Trách được…hay là Minh công tử chướng mắt vừa rồi…”

      Thẩm Tĩnh Sơ thản nhiên thu hồi tâm tình và cả ánh mắt, gắt giọng “ có đâu! Tĩnh Sơ chỉ nghĩ là gốc cây thôi, làm sao có thể chịu được hết tâm nguyện của chúng sinh đây!”

      Ninh thị hiểu sao Tĩnh Sơ lại cảm khái như vậy, giống như còn già hơn nàng cả hai mươi năm tuổi đời “Phật tổ luôn phù hộ phổ độ chúng sinh”

      Thẩm Tĩnh Sơ chỉ cười, tiếp lời Ninh thị “Mẫu thân, chúng ta vào cầu phúc thôi”

      Rồi hai người cùng tiến vào chính điện!

      Phía sau, nữ nhân áo đỏ thanh nhã thoát tục, ánh mắt sáng ngời có chút trầm tư nhìn theo bóng dáng các nàng rời .

      Ninh thị dắt Tĩnh Sơ đến bái lạy tượng phật, quỳ gối lặng yên cầu nguyện. Xong rồi Thẩm Tĩnh Sơ dìu Ninh thị ra khỏi chính điện, thấy mãu thân sắc mặt tốt, lo nàng quá mức mệt nhọc “Mẫu thân, phía trước có đình , hay chúng ta qua đó nghỉ chân lát?”
      Ninh thị gật đầu “Được, mẫu thân cũng có chút mệt”

      Hai người, tính cả nha hoàn đều cùng nghỉ tạm trong đình. Tĩnh Sơ cảm thấy núi Thanh Phong này khí tươi mát, cảnh sắc động lòng, cùng Ninh thị cười ngớt, nhưng chợt nghe được thanh tranh cãi ầm ĩ.

      “Ngươi chắc chắn là biết”

      Thẩm Tĩnh Sơ nhìn theo hướng phát ra giọng , chỉ thấy nữ nhân áo tím ngăn cản đường của nữ nhân áo đỏ, lớn tiếng ồn ào.

      “Quận chúa!” Nữ nhân áo đỏ thở dài “Hiểu Vận biết Tam sư huynh ở đâu, xin người đừng làm phiền ta nữa”

      “Hừ, ràng là ngươi cũng có ý với nên mới cho ta biết” Nữ nhân áo tím nhất quyết buông tha.

      “Quận chúa nếu muốn biết Tam sư huynh đâu rồi sao hỏi thăm Long phủ ? Hiểu Vận mấy ngày rồi cũng gặp sư huynh” Nữ nhân áo đỏ hành lễ muốn rời nữ nhân áo tím đứng chặn “ cho phép ngươi !”

      Thẩm Tĩnh Sơ thấy nữ nhân áo đỏ tao nhã hào phóng, bị nữ nhân áo tím điêu ngoa quấn lấy lại chút hờn giận, chỉ có chút bất đắc dĩ, bèn đứng dậy, nhưng lại bị Ninh thị ngăn cản “Tĩnh Sơ, ngươi lại tính làm loạn như vừa nãy sao?”

      Tĩnh Sơ cười ngọt ngào “Tĩnh Sơ chẳng qua chỉ thấy hơi vừa mắt thôi, mẫu thân yên tâm, ta náo loạn đâu”
      Ninh thị thế này mới buông tay nàng “

      Thẩm Tĩnh Sơ tiến đến, lấy chiếc khăn tay từ trong tay áo ra, hành lễ với hai nữ nhân kia “Hai vị nương, vừa rồi ở tiền sảnh, tiểu nữ có nhặt được chiếc khăn tay, biết có phải của hai vị?” Hai người kinh ngạc quay đầu lại, nữ nhân áo đỏ nhận ra nàng chính là người cảm thán câu “ gốc cây đại thụ liệu có thể chứa hết được tâm nguyện của chúng sinh”.

      Thẩm Tĩnh Sơ đem khăn đưa ra trước mặt nữ nhan áo tím, nàng ta lắc đầu “ phải của ta”. Lại đưa cho nữ nhân áo đỏ, bên đưa tay ra, bên nháy mắt “ nương nhìn chứ ạ”

      Nữ nhân áo đỏ hiểu ánh mắt của nàng, cười “Đúng là của Hiểu vận. Đa ta nương” Nữ nhân áo đỏ thu khăn tay vào, đột nhiên kêu lên “Ai nha, sao cả túi hương cũng thấy !”

      Tĩnh Sơ mỉm cười “Tĩnh Sơ chỉ nhìn thấy khăn tay, thấy túi hương. Túi hương này nếu bị người có tâm lấy , chỉ sợ là hiểu lầm là nương tự tình trao nhận. Hay là Tĩnh Sơ cùng nương đến chỗ rơi khăn vừa rồi tìm lại xem?”

      Nữ nhân áo đỏ mỉm cười “Làm phiền nương rồi” Quay đầu lại hỏi nữ nhân áo tím “Quận chúa có giúp Hiểu Vận tìm túi hương ?”
      Nữ nhân áo tím bĩu môi “Bản quận chúa Kim chi ngọc diệp, rảnh giúp ngươi làm mấy việc chân tay đó”

      Vừa Thẩm Tĩnh Sơ vừa hỏi “Túi hương nương hình dạng ra sao? nương thỉnh để Tĩnh Sơ cùng tìm”

      “Ừm..màu xanh nhạt, túi có thêu chữ Phúc” Nữ tử áo đỏ nghiêm túc trả lời.

      Hai người xa rồi Thẩm Tĩnh Sơ mới ngoái đầu lại nhìn, thấy nữ nhân áo tím kia rồi, mới dừng chân lại “ nương, quận chúa kia rồi”

      Nữ nhân áo đỏ mỉm cười “Cảm ơn Tĩnh sơ nương. Gọi ta Hiểu Vận là được rồi”

      Thẩm Tĩnh Sơ “Hiểu Vận nương tính tình tốt, dễ dàng bị người bắt nạt, kiểu người cố tình gây , để ý tới họ là được”

      La Hiểu Vận gật đầu “Cảm ơn Tĩnh Sơ nương. nương quả là Huệ chất lan tâm”

      Thẩm Tĩnh Sơ bật cười, hạ giọng “Hiểu Vận nương khẳng định biết là Tĩnh Sơ nổi danh ác nữ trong kinh thành…”

      La Hiểu Vận kinh ngạc “Ngươi là Thẩm Lục nương Thẩm Tĩnh Sơ?”

      Thẩm Tĩnh Sơ thấy nàng kinh ngạc cũng giận, trái lại càng tươi cười “Đúng vậy!”

      La Hiểu Vận thấp giọng “Xem ra lời đồn đại đáng tin rồi…”

      Thẩm Tĩnh Sơ cười , khẽ “Mẫu thân ta chờ, Hiểu Vận nương, sau này gặp lại”

      Hai người chào tạm biệt, Thẩm Tĩnh Sơ chậm rãi trở về đình, vừa vừa nghĩ, nữ nhân áo đỏ này tên nghe rất quen, hình như nghe qua ở đâu rồi…

    2. Nyanko129

      Nyanko129 Well-Known Member

      Bài viết:
      5,155
      Được thích:
      13,070
      Chương 16: Hỗn loạn

      Nghỉ tạm lát, Thẩm Tĩnh Sơ dìu Ninh thị chậm rãi xuống núi, trở lại chỗ xe ngựa, nha hoàn giúp đỡ Ninh thị và Tĩnh Sơ lên xe. Xe ngựa hướng về thành, khoảng nửa ngày đến được cửa thành.

      Thẩm Tĩnh Sơ nhìn cảnh náo nhiệt bên ngoài, nhớ tới hoàn cảnh của mình kiếp trước lúc gả cho Lý Thế Hành, ngày nào cũng ru rú trong nhà, rất ít ra khỏi cửa, hôm nay thấy cảnh tượng phồn hoa này lại có chút hoài niệm, muốn tận hưởng chút thời gian, bèn hướng Ninh thị làm nũng “Mẫu thân, nữ nhi hơi đói, muốn ăn bánh thủy tin của Tùng Hạc lâu. Nếu ở ngoài, bằng mình ăn chút điểm tâm rồi về?”

      Ninh thị chạm chóp mũi nàng, cười “Đồ tham ăn” rồi ra lệnh Bảo cho xe chạy tới Tùng Hạc lâu.

      Xe ngựa dừng ở Tùng Hạc lâu, sáu người cùng lên nhã gian lầu hai, Thẩm Tĩnh Sơ chọn ngồi cạnh bàn chỗ cửa sổ, ánh náng ấm áp chiếu vào, nhìn kẻ ăn xin ven đường bên dưới, Tĩnh Sơ hạ lệnh Noãn Tuyết cầm chút bạc đổi tiền, bố thí cho bọn họ.

      Ninh thị nhìn cử chỉ hành vi của Tĩnh Sơ cảm thấy an lòng hơn, nữ nhi dường như còn nữa. Tĩnh Sơ nhìn những kẻ ăn mày hớn hở đón nhận tiền, tâm tình bỗng nhiên tốt hơn nhiều.

      Điểm tâm chưa dọn lên, Tĩnh Sơ vẫn vui vẻ nhìn người qua lại bên dưới. Ninh thị thấy ít có cơ hội ra ngoài, ngăn cản nàng vui vẻ, bản thân chỉ ngồi nhấm nháp trà. Thẩm Tĩnh Sơ trong mắt tràn đầy ý cười, sau khi trọng sinh, nàng cảm thấy cuộc sống tuyệt vời biết bao, nàng nhất định phải quý trọng hạnh phúc mình có được.
      Tất cả đều tuyệt vời như vậy.

      Bỗng nhiên, ý cười trong mắt nàng vụt tắt.

      Nàng nhìn thấy bóng dáng quen thuộc phía xa, tay áo màu lục nhàng phất phơ theo bước chân của . Biểu cảm mặt nàng cứng ngắc, hô hấp như dừng lại.

      Nàng dường như có thể nghe thấy có tiếng sấm norod dùng trong lòng, làm cho thân thể gầy yếu run lên, nàng giống như ngừng thở, gắt gao nhìn chằm chằm kẻ kia. Đúng vậy, chính là Lý Thế Hành, chút biểu cảm, ánh mắt lãnh khốc như sương, cả đời này nàng cũng quên được. ĐỜi trước, nàng thể cưỡng lại ánh mắt lạnh lùng đó, đến nỗi phát ra được những lúc dạt dào tình cảm là vì muốn thiết kế cạm bẫy.

      Nàng tự giác nắm chặt tay, đến lúc móng tay bấm sâu vào da thịt mới cảm thấy nỗi đau thấu xương. Nàng lấy lại bình tĩnh, bỗng nhiên vô cùng bình tĩnh “Noãn Tuyết, tiền vừa mới đổi còn ?”

      Nàng quay đầu lại, ánh mắt vẫn gắt gao nhìn kẻ dưới lầu, giọng hơi lạc .

      Noãn Tuyết biết nàng muốn làm gì, chỉ đáp lời “Vâng còn ạ”

      Thẩm Tĩnh Sơ buông tay, Noãn Tuyết đem túi tiền dâng lên, nàng bèn mở túi và hạ lệnh “ chút tiền vừa rồi đủ thành tâm, hôm nay là vì cầu phúc cho Thẩm gia, phải tiêu nhiều hơn chút mới đúng”

      Nàng chưa xong đem hết tiền đổ ra ngoài, lớn tiếng hô “Tiền rơi!”

      Dân chúng bên dưới lầu nghe được “Tiền rơi!” sửng sốt, lập tức thấy đồng tiền bay đầy trời rơi xuống, còn tưởng là mộng, đến lúc tiền nằm yên đất rồi mới như sực tỉnh, tranh nhau nhặt lấy. Có người đem tiền cắn thử, la to lên “Tiền !” Mấy người buôn bán xung quanh cũng đứng yên, xông vào tranh cướp.

      Lý Thế Hành hôm nay tâm tình rất tốt, tuy rằng bên ngoài biểu nhưng khỏi suy nghĩ đến hai ngày sau có thể dụ dỗ Thẩm phủ Lục nương, sau đó lợi dụng cả Thẩm gia cùng Ninh gia. Như vậy, đế vị muốn ngày càng gần hơn.

      Nếu phải vốn dĩ trời sinh tính tình đạm mạc, chỉ sợ nhịn được biểu lộ vui sướng như thế ra ngoài mặt rồi. Bước chân nhàng, tay áo đong đưa, biểu đạt chủ nhân tâm tình rất tốt.

      Tính canh giờ đầu giờ Ngọ, quên mất là cùng Thẩm Tĩnh Di ước định nên mới tới lúc này là giờ Ngọ hai khắc, giai nhân hẳn mong chờ tới lắm đây.

      Lững thững đến gần khách sạn Duyệt Lai bỗng nhiên có giọng nữ hô “Tiền rơi”. Lý Thế Hành còn chưa kịp phản ứng chuyện gì xảy ra bỗng nhiên nhóm ăn xin ngồi yên ven đường bỗng nhiên xông ra, chen chúc lẫn nhau.

      Lý Thế Hành bị người chen lấn, nhíu mày khó chịu, muốn răn dạy lại bị người đẩy lảo đảo, chưa đứng vững lại đám người khác xông tới, làm phương hướng. Lý Thế Hành cũng phải có chút công phu, chính là mấy lượt xô đẩy này bất ngờ kịp đề phòng, xung quanh lại rất hỗn loạn, lại là đám dân chúng trói gà chặt, có chuyện quan trọng, thể chấp nhặt với bọn họ.

      Lý Thế Hành trong lòng chán ghét, bọn thảo dân kiến thức hạn hẹp, chẳng qua là mấy đồng tiền lẻ, bọn họ bộ dạng nghèo kiết xác, còn ngửi thấy mùi chua tởm lợm. ra là kẻ ăn mày tả tơi xô xát bên người , Lý Thế hành buồn nôn, bên bị đám người chèn ép, bên ra sức rời khỏi đám người này.

      Đến lúc rời khỏi được, nhàng thở ra, sửa sang lại quần áo, cảm thấy người có mùi hôi thối, khỏi che miệng mũi, nén bực bội bước vào khách sạn Duyệt Lai.

      Theo thói quen bước lên lầu, vào bên phòng cố dịnh, Lý Thế Hành mới nhàng thở ra, trong lòng suy nghĩ nên tắm cái, xóa sạch mùi khó chịu. Vỗ quần áo, bỗng nhiên phát mất ngọc bội!

      Đó là khối ngọc bội tốt nhất của !

      Đồ ăn mày chết tiệt! Trong lòng mắng thầm, mở ra cửa sổ, vẫn thấy đám tranh cướp tiền!

      oán hận mắng tiếng, hôm nay ràng là ngày đẹp, mặt trời sáng lạn, trời xanh trong động lòng người, nhưng lại bị trận hỗn loạn này làm phiền tâm tình!

      bực mình lẩm bẩm “Cũng chẳng biết là nữ nhân nhà ai lại quy củ như vậy, dám làm ra hành vi gây mất trật tự trước dân chúng như thế, có cố ra vẻ lớn tiếng gây chú ý, đáng đánh hai mươi trượng”.

      muốn bước ra ngoài, cửa truyền đến tiếng gõ , nhớ tới nữ nhân và chuyện sắp xảy ra, Lý Thế Hành cuối cùng cũng đem hờn giận kia đè ép xuống.

      hướng cửa phòng mở cửa, nữ tử ngoài cửa thẹn thùng “Điện hạ…”

      Chương 17: Cháy

      Thẩm Tĩnh Sơ nhìn túi đựng tiền còn sót lại trong tay, im lặng đứng bên cửa sổ, nhìn Lý Thế Hành bị nhóm người xô đẩy va chạm đến lảo đảo, bị nhóm ăn mày quần áo tả tơi dơ bẩn chịu được vây quanh, cả người bị chìm vào đám đông, nàng hoàn toàn có thể nhìn ra chán ghét trong mắt …Lý Thế Hành vốn dĩ thích sạch mà, việc này chắc chắn làm tức giận, hỗn loạn như vậy, chắc chắn làm tâm tình tốt của vơi ít.

      Nàng thản nhiên tươi cười, tâm tình tốt nàng thấy tốt lắm. chỉ có như thế, kế hoạch đoạt vị của , nàng muốn từng bước phá hỏng, nhất định cho được như ý, đoạt được kế vị!

      Nàng nhìn chật vật lao ra khỏi đám người, chau mày sửa sang quần áo, biết vụ hỗn loạn này ảnh hưởng , sau lại thấy sửa sang quần áo xong bước vào khách sạn Duyệt Lai đối diện.

      có hẹn! Thẩm Tĩnh Sơ suy nghĩ, khách sạn…hay là hẹn với Thẩm Tĩnh Di?

      muốn tiếp tục quan sát tiểu nhị bưng điểm tâm lên, Ninh thị gọi nàng “Tĩnh Sơ, bánh thủy tinh này, ngươi phải muốn ăn lắm sao? Thả hết tiền rồi tới đây ăn

      Thẩm Tĩnh Sơ ngoái đầu nhìn lại “mẫu thân đợi chút, Tĩnh Sơ nhìn mọi người đếm tiền, cũng thú vị lắm ạ”

      Nàng muốn nhìn xem người Lý Thế Hành muốn gặp có phải Tĩnh Di . Nếu đúng, chứng minh Thẩm Tĩnh Di kiếp trước có lừa nàng, nàng ta ba năm trước cấu kết với Lý Thế Hành rồi, nàng ta sớm là người của !

      Ninh thị vừa thu xếp vừa “Lần sau ngươi cũng được như thế ồn ào lớn tiếng, để cho nha hoàn thông báo là được. Cũng may đây là phòng riêng, người khác cũng biết vừa rồi là Thẩm gia đích nữ, nếu ngươi khẳng định bị trách phạt đấy”

      Thẩm Tĩnh Sơ nghịch ngợm thè lưỡi, mới vừa rồi khẩn cấp như vậy, nàng làm sao nghĩ được nhiều, bất quá cũng chẳng ai biết nên Ninh thị mới dung túng cho nàng thực .

      Chỉ chốc lát, nàng liền nhìn thấy bóng dáng Thẩm Tĩnh Di xuất ở khách sạn Duyệt Lai.

      Quả nhiên là nàng ta!

      Thẩm Tĩnh Sơ cười lạnh, hay cho đôi nam nữ biết xấu hổ!

      Ninh thị thấy nàng vẫn đứng yên, lại nhắc “Tĩnh Sơ, mau lại đây nhân lúc nóng ăn

      Thẩm Tĩnh Sơ đáp tiếng rồi quay lại ngồi xuống, lòng yên, gắp đại miếng điểm tâm lên ăn. Thời cơ tốt như vậy, nàng tuyệt đối thể bỏ qua, phải làm cách nào trừng phạt đôi cẩu nam nữ kia?

      Ngoài miệng nhai điểm tâm, trong đầu nhanh chóng vạch kế hoạch.

      Bỗng nhiên linh cảm vừa , Tĩnh Sơ buông đũa “ mẫu Thân, Tĩnh Sơ nhà xí lát”

      Ninh thị gật đầu “

      Nàng cho Noãn Tuyết theo, vừa ra khỏi cửa được vài bước dừng lại thầm bên tai nàng ta “Noãn Tuyết, ngươi hãy…”

      Noãn Tuyết có chút khó xử “Tiểu thư…như vậy…hình như tốt lắm…”
      Thẩm Tĩnh Sơ trấn an, vỗ vỗ vai nàng ta “ sao, mới vừa rồi ngươi hắt nước tốt lắm mà? Tất cả việc đều có ta gánh lấy, làm

      Noãn Tuyết khẽ cắn môi, đành phải xuống lầu, Tĩnh Sơ nhìn theo bóng dáng nàng ta, thấy nàng ta dù khó xử cũng vẫn phụng mệnh làm việc, đúng là trung thành với nàng.

      Sau khi trọng sinh, nàng phải chưa từng hoài nghi, nàng lo Noãn Tuyết giống Tình Vân, bị người mua chuộc. nhưng sau nhiều lần, Noãn Tuyết này vẫn lòng theo nàng, nàng cũng coi như có chút nhõm. Nếu bên người có lấy nha hoàn dùng được cuộc sống quả đáng lo, phải nơm nớp đề phòng người ám hại, mỗi bước đều giống bước băng mỏng.

      Thu hồi ánh mắt, nàng quay về gian phòng, Ninh thị thấy nàng trở về nhưng thấy Noãn Tuyết, bèn nghi hoặc hỏi “Noãn Tuyết đâu?”

      Thẩm Tĩnh Sơ cười “Noãn Tuyết có việc rồi, chắc nửa khắc sau quay lại”

      Ninh thị truy hỏi thêm, chỉ “Nhanh ăn , lạnh rồi ăn tốt đâu”

      “Vâng mẫu thân đại nhân” Nghĩ đến chuyện sắp xảy ra, Tĩnh sơ cảm thấy tâm tình tốt lắm, trong lòng cực kỳ vui sướng.

      “Đứa này…” Ninh thị thấy nàng bỗng dưng thay đổi tâm tình “Sau nhà xí xong bỗng dưng ngươi liền cao hứng vậy?”

      Tĩnh Sơ gắp điểm tâm bỏ vào chén của Ninh thị “ xong cả người thoải mái ấy mà” Lỗ tai nàng lại nghe ngóng động tĩnh dưới lầu. Trong lòng nhẩm tính thời gian, lúc này Noãn Tuyết vừa qua, hẳn là vừa đúng lúc, vừa vặn trò hay sắp diễn ra…

      Vừa nhấp ngụm trà, nàng liền nghe được thanh hỗn độn ầm ĩ bên dưới, Ninh thị nhíu mày, Tĩnh Sơ đứng dậy “mẫu thân, Tĩnh Sơ nhìn xem có chuyện gì

      Đám người bên khách sạn Duyệt lai chạy ùa ra, mơ hồ còn nghe người kêu “Cháy cháy!”

      Thẩm Tĩnh Sơ nhìn ra Lý Thế hành hốt hoảng, bước chân vội vàng, quần áo chỉnh tề chạy ra khỏi khách sạn. Khóe miệng nàng cong lên, quả nhiên hai người hẳn là mới trút quần áo xuống, còn chàng chàng thiếp thiếp kia. Lý Thế Hành nhìn xung quanh lượt, vội vàng biết mất khỏi tầm mắt nàng. Chỉ chốc lát, lại thấy Thẩm Tĩnh Di quần áo hỗn độn, tóc tai chỉnh tề, xuất trước cửa khách sạn, Thẩm Tĩnh Sơ trong lòng cười lạnh, giả bộ hốt hoảng kêu “A, kia phải Di muội muội sao? Vì sao Di muội muội lại từ trong khách sạn ra, quần áo lại còn chỉnh tề như thế?“

      Ninh thị nhíu mày, đứng dậy xem “Tĩnh Sơ có nhìn lầm ? Di nhi sao lại có thể quần áo chỉnh tề ra từ khách sạn? Lời này ra chừng hủy danh dự khuê nữ của nàng ta đó!”

      Nhìn theo ngón tay của Tĩnh Sơ chỉ, Ninh thị sắc mặt trầm xuống, kẻ quần áo chỉnh tề kia chính là Thẩm Tĩnh Di! Nàng ta dám to gan lớn mật, ban ngày thế kia lại cùng nam tử tằng tịu, việc này nếu truyền ra ngoài chẳng phải là mất hết Thẩm gia mặt mũi hay sao?
      Chỉ sợ thanh danh của Tĩnh Sơ cũng bị tổn hại”

      Ninh thị còn tâm tình nào ăn tiếp, trầm giọng “Tĩnh Sơ, việc này trước khoan lộ ra, hãy nhanh trở về thôi”

      Thẩm Tĩnh Sơ cúi đầu biểu cảm “Vâng, mẫu thân”

      Việc này truyền ra ngoài, hậu quả thế nào sao nàng hiểu được, chẳng qua nàng muốn làm Tĩnh Di ở Thẩm gia ngóc đầu lên nổi thôi! Nàng tin sau việc này, Thẩm Tĩnh Di còn có cơ hội xoay chuyển, làm ra được việc gì khác!

      Nghĩ tới Thẩm Tĩnh Di lát nữa bị nhóm trưởng bối thẩm vấn, xấu hổ dám gặp người, cung khai ra tên Lý Thế Hành kia…trong lòng nàng liền cảm thấy thoái mái nên lời.

      Đời trước bọn họ muốn cài bẫy này, chuyện đó kiếp này bao giờ xuất nữa! Qua hôm nay, kiếp này nàng vĩnh viễn gả cho cái tên Lý Thế Hành muốn lợi dụng nàng nữa!

      Nghĩ đến đây, tâm tình nàng khỏi càng tốt hơn.

      Dìu Ninh thị xuống lầu, Bảo sai người lấy xe ngựa tới, còn mấy người đứng lại trước cửa Tùng Hạc lâu chờ.

      Bỗng nhiên nàng giống như nhìn thấy cái gì, ánh mắt sáng ngời “Mẫu thân đợi chút, nữ nhi qua bên kia nhìn xem”

    3. Nyanko129

      Nyanko129 Well-Known Member

      Bài viết:
      5,155
      Được thích:
      13,070
      Chương 18: Bị theo dõi

      Lý Thế Hành mở cửa phòng, Thẩm Tĩnh Di thẹn thùng “Điện hạ…”

      Mặt mày nhu tình, chứa nét xuân.

      Lý Thế Hành gật đầu, nghiêng người “Vào rồi

      Đợi Thẩm Tĩnh Di vào phòng, Lý Thế hành cảnh giác nhìn bốn phía, xác nhận có ai mới đóng cửa.

      “Điện hạ hôm nay gọi Tĩnh Di đến có chuyện gì ạ?” Lý Thế Hành mới vừa đóng cửa lại, Thẩm Tĩnh Di liền dán cơ thể mềm mại vào người . Lý Thế hành tuy rằng biểu cảm lạnh nhạt, lại cũng là mắt sáng mày ngài, tuấn tiêu sái, lại là Đại hoàng tử, có khả năng kế thừa hoàng vị nhất, nếu là như vậy, Thẩm Tĩnh Di tương lai chính là quý phi, tiền đồ vô hạn… Bên cạnh nam nhân hơi thở cường trán, tiền đồ vô hạn này, ai mà thích…

      Thẩm Tĩnh Di thầm nghĩ, ánh mắt khỏi có chút mê mẩn…đợi chút, đúng, hơi thở cương dương? Suy nghĩ trong đầu vừa lóe, Thẩm Tĩnh Di lại ngửi được mùi hôi thối, nàng khỏi nhíu mày, khịt khịt mũi. Khứu giác nàng hẳn có vấn đề, người điện hạ sao lại có mùi như vậy chứ…

      Lý Thế Hành nhìn thấy biểu cảm cùng động tác của nàng ta, lập tức liên tưởng đến mùi vị khó chịu vừa rồi, động tác cứng đờ, ánh mắt lạnh vài phần, bèn đẩy nàng ta ra.

      “Điện hạ?” Thẩm Tĩnh Di khó hiểu nhìn .

      Lý Thế Hành buồn bực cởi áo khoác, như vầy mới bớt cái mùi khó chịu khi nãy, xoay người lại thấy Thẩm Tĩnh Di hai má hồng hồng, cởi đai lưng cho , còn gắt giọng “Điện hạ là xấu, khẩn trương như vậy…”

      Lý Thế Hành ánh mắt trầm xuống, đương nhiên, có biểu mặt, căn bản rất khó nhận thấy. Chỉ cần nháy mắt, liền liếc qua Thẩm Tĩnh Di “Ừm, mùi hương người nàng quả …”

      Tích Hương mùi, ngược lại có chút hơi nồng gắt, Lý Thế hành nghĩ. Nhưng lại có thể át mùi lạ người .

      Lý Thế hành ôm Tĩnh Di hướng đến giường “Qua hai ngày nữa là ngày sinh tổ mẫu nhà nàng, ngày ấy bổn vương cũng phải đến chúc thọ…”

      sao?” Thẩm Tĩnh Di sáng mắt, chẳng phải là được gặp điện hạ đường chính rồi?

      “Cho nên…” Lý Thế Hành biết chuyện kế tiếp làm nàng ta khoog vui, nắm chặt tay nàng “Ngày đó, chúng ta phải bắt đầu kế hoạch kia”

      Sắc mặt Thẩm Tĩnh Di quả nhiên trầm xuống, làm nũng “Điện hạ…cũng nhất thiết phải vậy mà…”

      “Ngoan…” Lý Thế hành thầm sát lỗ tai nàng, hơi thở phảng phất “Nếu chiếm được Thẩm Tĩnh Sơ, tương đương có hậu thuẫn của Thẩm gia và Ninh gia, như vậy ngôi vị hoàng đế của ta mới có thể ngày càng gần được…Ngày ta đăng cơ, nàng chính là quý phi nương nương…”

      Thẩm Tĩnh Di sắc mặt mới tốt hơn chút, cọ cọ trong ngực Lý Thế Hành, dịu dàng “ĐIện hạ, người có được tỷ tỷ cũng thể quên Tĩnh Di nha…”

      Lý Thế Hành nhàng thở ra “Đó là đương nhiên…” Tay vừa cởi quần áo nàng ta, tay kia liền sờ soạn bên trong, vừa động vừa
      “Bổn vương đương nhiên nhớ hương vị của nàng chứ…”

      Thẩm Tĩnh Di vừa hờn dỗi vừa tránh né Lý Thế hành, đợi ta chuẩn bị tiến vào liền vặn vẹo cơ thể mềm mại, cọ xát vật bên dưới của “Điện hạ xấu lắm, người ta cần…”

      muốn sao?” Lý Thế hành đến gần nơi tư mật của nàng ta, cũng tiến vào “ sao?”

      Thẩm Tĩnh Di cong lưng, chuẩn bị tư thế mở rộng tốt, thấy Lý Thế hành chưa tiến vào, liền đến gần chút, Lý Thế Hành lại thừa cơ hội, ngược lại lui về sau ít, ánh mắt vẫn thản nhiên nhìn nàng ta. Nàng thuận theo, vặn vẹo cơ thể, gắt giọng
      “Điện hạ, đừng làm hư chuyện tốt mà…”

      Phía sau Lý Thế hành như có người điều khiển, làm ra lực lớn như vậy, có khi làm cho nàng ta thích thú, có lúc lại hoảng hốt. Lý Thế Hành nâng mông nàng lên, vẫn như cũ mặt thay đổi “Ngươi thích bổn vương như vậy sao?”

      Lý Thế Hành chuẩn bị tiến công xông thành chợt nghe bên ngoài có tiếng người kêu to “Cháy!Cháy! Chạy mau!”
      Theo sau đó là loạt bước chân dồn dập.

      Lý Thế hành trong lòng hốt hoảng, thể vì người trước mặt mà đánh mất tính mạng được. Thân dưới thoáng chốc mềm nhũn, nhanh chóng đứng dậy rời .

      “Điện hạ?” Thẩm Tĩnh Di phải nghe được tiếng người hô hoán phía dưới, nhưng nay tên lên dây cung, Lý Thế Hành lại lâm trận lùi bước, thân thể nàng động tình, cảm thấy thiêu đốt khó chịu, toàn thân ngứa ngáy khó chịu thôi. muốn giữ chặt Lý Thế Hành lại xoay người xuống giường, vội vàng mặc quần áo.

      Thẩm Tĩnh Di ảo não thôi, biết Lý Thế Hành còn hứng thú, mới đứng dậy mặc quần áo, nhìn hăn chuẩn bị rời bèn gọi “Điện hạ, đợi Tĩnh Di với”

      Lý Thế Hành làm sao mà chờ nàng, mũ quan đầu còn chưa chỉnh lại tốt vội vã chạy ra ngoài cửa.

      Thẩm Tĩnh Di cũng vội vàng mặc quần áo vào, búi tóc cũng tán loạn, chạy ra khỏi khách sạn. Trong lòng nàng ta khỏi hoài nghi, dường như nàng cũng chẳng thấy ngọn lửa nào? Chẳng lẽ là sợ bóng sợ gió thôi sao?

      Lại nhớ tới mình vừa vội vã chạy ra ngoài, quần áo chỉnh tề, nếu bị người ngoài nhìn thấy quả là chuyện tốt, bèn chạy trốn chỗ khong người, sửa sang lại phen mới ra, trở về khách sạn cũng lên lầu mà chờ nha hoàn tìm đến.

      “Ai, biết là người nào đến quấy rối đây, tìm được thằng nhóc kia, ta nhất định đánh cho trận!”

      ràng có cháy, lại hô to ồn ào, làm hại khách bỏ hết!”

      “Khách bỏ rồi còn chưa trả tiền cơ! đáng giận”

      Thẩm Tĩnh Di trong lòng bỗng nhiên có dự cảm lành, giống như có mưu chuẩn bị từ lâu, dường như phía trước còn có cạm bẫy chờ nàng.

      Lý Thế Hành vội vàng rời khách sạn Duyệt Lai, khuôn mặt vạn năm đổi biểu cảm rốt cuộc cũng lộ ra phiền chán, thấp giọng mắng tiếng, oán hân hôm nay sao ra cửa xui xẻo vậy, sớm biết thế coi lại ngày, thành kết cục thế này rồi.

      Đầu tiên là bị đám ăn mày xô đẩy, người đầy mùi hôi, sau lại lúc chuẩn bị tiến công dục hỏa đốt người bị kinh hãi…đối với cơ thể quả là tốt!

      Cuối cùng là cháy, cuống cuồng chạy ra khỏi khách sạn!

      Hôm nay tất cả việc, cảm thấy đơn giản như vậy.

      Hay là bị người theo dõi!

      Nhị hoàng đệ? Tứ hoàng đệ? Thất hoàng đệ?

      Rốt cuộc là ai?

      Lý Thế Hành khỏi ngẩng đầu nhìn trời, xem ra, cần phải nhanh chân mới được. nếu bị người ám toán!

      Thẩm Tĩnh Sơ…Nhớ tới Thẩm gia nữ tử đem đến cho tất cả lợi lộc, rốt cuộc Lý Thế hành mới hết lo lắng, khóe miệng lộ ra nụ cười khó phát .

    4. Nyanko129

      Nyanko129 Well-Known Member

      Bài viết:
      5,155
      Được thích:
      13,070
      Chương 19: Vô lại

      Ninh thị thấy Tĩnh Sơ mắt sáng ngời, biết nàng dự định làm gì, trong lòng vẫn lo lắng xem về rồi phải thẩm vấn Tĩnh Di thế nào, mà hiểu tại sao Tĩnh Sơ lại bình tĩnh đến thế “Tĩnh Sơ, ngày khác hẵng xem, chúng ta nhanh hồi phủ xử lý chuyện của Di nhi trước !”

      Thẩm Tĩnh Sơ bình tĩnh đáp lại “mẫu thân, Di muội ở trong phủ sao có thể đâu được, về sớm về trễ cũng vậy thôi. Tĩnh Sơ thấy phía trước có ít trang sức khá đẹp, muốn xem có phù hợp với ý tổ mẫu hay , còn có mấy ngày nữa là đến sinh thần của tổ mẫu rồi”
      Ninh thị nghe vậy cũng gật đầu “Cũng tốt. Tuy rằng ngươi chuẩn bị bức trăm thọ đồ, nhưng nếu có món phù hợp hơn thêm cũng sao”

      Hai người vào cửa hàng chọn lựa hồi, cũng khkoong ngoài ít ngọc trâm vàng bạc, có gì đặc biệt hợp mắt, hai mẹ con có chút thất vọng, chuẩn bị rời Tĩnh Sơ phát cây trâm bạch ngọc, kiểu dáng mới mẻ, sắc ngọc trong suốt, chỉ vào cây trâm “Chưởng quầy, cho ta xem cây ngọc trâm kia”

      CHưởng quầy nhìn theo ánh mắt của nàng, có chút khó xử “Cây trâm kia có người đặt rồi ạ”

      “Sao?” Tĩnh Sơ khỏi thất vọng, vất vả lắm mới tìm được cây trâm vừa ý, lại có người nhanh chân đến đặt trước, nghĩ hồi liền bảo “Chẳng qua là mới đặt thôi mà, ta trả giá gấp đôi”

      Chưởng quầy khó xử “Việc này…chỉ sợ được thôi ạ…”

      “Chưởng quầy…” Tĩnh Sơ thấy chưởng quầy quyết liệt từ chối, lại biết người làm ăn cần phải trọng chữ tín, dễ đắc tội khách được, bèn cứng rắn “Ta giúp ngươi trả lại tiền cọc, lại dùng giá gấp đôi mua cây trâm này, ta thấy vừa mắt với nó, rất thích, chưởng quầy, mong ngươi hãy thông cảm cho ta …”

      “Việc này…”

      “Chưởng quầy, Minh mỗ thanh toán tiền đặt cọc, chẳng lẽ ngươi lại muốn lật lọng?” Bên ngoài có giọng nam trầm thấp vang lên, Tĩnh Sơ ngẩng đầu, quả đúng là Minh Hữu Hiên.

      Chưởng quầy nhanh lấy lòng “ dám dám, tiểu nhân lập tức giúp Thế tử lấy ngọc trâm”

      Minh Hữu Hiên nhíu mày, nhìn Thẩm Tĩnh Sơ trêu “ thể nghĩ được là ánh mắt của Thẩm nương và bản thế tử giống nhau, chẳng qua là cây trâm này Minh mỗ muốn tặng cho hồng nhan tri kỷ…Nếu Thẩm nương là hồng nhan tri kỷ của Minh mỗ …Minh mỗ cũng có thể suy nghĩ tặng cây trâm này cho ngươi được”

      Thẩm Tĩnh Sơ khinh thường bĩu môi, ai muốn làm tri kỷ của ngươi? Hồng nhan tri kỷ của toàn là các nương đứng đầu bài của Yên Hoa lầu, nàng làm hồng nhan tri kỷ của chẳng phải làm đem chính mình đánh đồng với loại nữ nhân son phấn đó sao?

      Nàng phải là xem Yên Hoa lâu nữ nhân nhưng đường đường là thiên kim Thẩm phủ, tự nhiên thể đánh đồng với họ được. Nàng lạnh lùng cần, Minh thế tử vẫn là nên đem cây trâm tặng cho người trong lòng .”
      Chưởng quầy ở bên lấy lòng “Thẩm nương nếu thích cây trâm kia để tiểu nhân chế tác mẫu giống hệt được ?”

      Thẩm Tĩnh Sơ liếc nhìn chưởng quầy, thiên kim thế gia vốn kỵ dùng đồ trang sức giống nhau, lại còn giống nữ tử thanh lâu, truyền ra chẳng phải là làm người ta chê cười?

      cần, ngẫm lại cây trâm này cũng có gì đặc biệt lắm. Mẫu thân, chúng ta thôi” Thẩm Tĩnh Sơ níu tay Ninh thị, chuẩn bị rời .

      “Ai ai, Thẩm nương” Minh Hữu Hiên ngăn cản nàng “ phải chỉ là cây trâm sao? đáng để cho nương tức giận với Minh mỗ đâu, bằng như thế này , Thẩm nương thích mẫu nào cứ việc chọn, Minh mỗ nhất định tặng nương, được chứ?”

      Thẩm TĨnh Sơ lại lần nữa dùng ánh mắt khinh thường nhìn , ai muốn cùng so đo với kẻ vô lại này, càng chẳng cần nhận thứ gì của cả. Giọng của nàng lạnh lùng chẳng chút tình cảm “Đa tạ Minh thế tử ưu ái. Tĩnh Sơ cùng Minh thế tử chẳng qua mới gặp mặt có 2 lần, dám nhận đại lễ như vậy, xin Minh thế tử nhường đường cho Tĩnh Sơ và mẫu thân”

      Xem ra ca ca đúng, chẳng qua người này phải là kẻ nguy hiểm…mà thực là kẻ vô lại!

      Minh Hữu Hiên vẫn đứng chặn “Thẩm nương chịu nhận lễ vật của tại hạ tức là vẫn còn giận, đây tất nhiên phải là chuyện tốt, đắc tội mỹ nhân như hoa như ngọc, nếu ta chịu nhẫn nhịn từ bỏ cái mình thích tặng cây trâm cho nương là được chứ?”

      Thẩm Tĩnh Sơ khóe mắt vừa đảo, tên này đúng là du côn vô lại hơn kém, tránh xa là quyết định chính xác. Nàng gì, nháy mắt lại cúi đầu “Minh thế tử… muốn tặng lễ vật cho ta?”

      Minh Hữu Hiên mỉm cười, nữ nhân quả là đều giống nhau, sắc mặt đổi “Tất nhiên, Thẩm nương thích gì xin cứ chọn”

      Ninh thị kéo tay áo Tĩnh Sơ, giọng “Tĩnh Sơ, được tham lam đồ của Minh thế tử”

      Thẩm Tĩnh Sơ vỗ tay Ninh thị, sắc mặt ngây thơ mà có chút tham lam “ là được chọn sao?”

      Minh Hữu Hiên có chút ngạc nhiên, vẫn mỉm cười gật đầu “Chỉ cần là Thẩm nương thích đều được”

      “Chưởng quầy” Nàng xoay người “Ngươi đều nghe được lời của thế tử gia? Đem hết đồ quý trọng nhất của cửa hàng ra đây, dù sao có Minh thế tử ở đây.”

      Quay đầu lại với “Đúng ? Minh thế tử”

      Nụ cười Minh Hữu Hiên suýt đông lại, tuy rằng thế nhưng… nương Thẩm gia này cũng hơi…rất thẳng thắn chút khách khí phải.

      Chưởng quầy cầm viên trân châu lớn đưa đến trước mặt nàng “Thẩm nương, đây là Trân châu hợp phổ, mượt mà bóng loáng, ánh sáng sáng ngời, trăm năm khó có viên, nương thấy sao?”

      Nàng vừa lòng gật đầu “ĐƯợc, ta lấy”

      Chưởng quầy nịnh nọt “Minh thế tử, viên trân châu này trị giá vạn lượng, người túi tiền bao la, hẳn để ý mấy khoản nhặt này”

      Minh Hữu Hiên khóe miệng nhếch lên, Thẩm nương này thực ngoan độc mà.

      Ninh thị ở bên có chút chấp nhận được “Tĩnh Sơ, được làm loạn”, xoay người “Thế tử gia, tiểu nữ biết người giỡn, xin người đừng chấp nhất”

      phải đâu mẫu thân!” Tĩnh Sơ ngọt ngào cười “Mẫu Thân, vừa rồi Minh thế tử còn ba lần bốn lượt ngăn cản nhất quyết muốn tặng lễ vật cho Tĩnh Sơ mà, nếu Tĩnh Sơ chịu chẳng phải là phụ tâm ý của Minh thế tử sao? Chỉ sợ Minh thế tử lại nghĩ Tĩnh sơ cho là người quá hẹp hòi, cả món lễ vật ấy cũng tặng được. Minh phủ là vương phủ, làm sao có thể cả món đồ thế kia mà mua nổi! Có đúng Minh thế tử?”

      Thẩm Tĩnh Sơ lúc nhắc lại “ba lần bốn lượt””khẩn cầu tha thiết” còn cố tình nhấn giọng cao hơn.

      là kẻ vô lại nàng so với còn vô lại hơn, cho tức chết .

      Minh Hữu Hiên vội vàng “Đây là đương nhiên”

      Tự dưng lại đem đá kê chân mình.

      Đương nhiên, cũng phải là xót mấy vạn lượng kia, chẳng qua là đoán sai về Tĩnh Sơ, nên có điểm chịu đả kích.

      Nữ nhân bình thường luôn chịu ngã vào vòng tay của , hôm nay lại khác thường ngoài ý muốn như vậy. Chẳng trách…ngay cả đệ đệ cũng bị nàng ta cho ăn quả đắng…

      Thẩm Tĩnh Sơ nhận hạt trân châu, cũng vội bỏ , mà ngọt ngào cười với Minh Hữu Hiên “Tĩnh Sơ thay Tấn quốc lê dân bá tánh chịu khổ cảm hơn khẳng khái của Minh thế tử”

    5. Nyanko129

      Nyanko129 Well-Known Member

      Bài viết:
      5,155
      Được thích:
      13,070
      Chương 20: So với ngươi còn vô lại hơn

      Thấy nàng bỗng nhiên tươi cười sáng lạnh, dưới ánh mặt trời giống như tiên nữ hạ phàm, Minh Hữu Hiên sửng sốt hồi mới phản ứng lại “Thẩm nương khách khí, cần cảm tạ”

      Đợi chút, cái gì? Lê dân bá tánh chịu khổ của Tấn quốc? Minh Hữu Hiên đánh giá nàng phen, đầu chỉ đeo trang sức đơn giản, nhưng cũng biết là vật quý, quần áo là tơ lụa vân cẩm, phải là loại tầm thường, nhìn thế nào cũng là quý nữ kinh thành, như thế nào cũng giống chịu khổ mà.

      Thẩm Tĩnh Sơ mặc kệ , lập tức đến trước cửa của cửa hàng, cất cao giọng “Các vị hương thân phụ lão, tiểu nữ tay là viên trân châu quý mà Minh thế tử vừa tặng, giá trị vạn lượng, vừa nhận được từ chưởng quầy. Tiểu nữ phúc phận bạc, dám cầm khỏa trân châu quý như vậy, chỉ mong mỗi ngày làm điều thiện, bố thí đồ ăn hàng ngày, liên tục tháng, nếu có ai tự nguyện lãnh trách nhiệm, tiểu nữ xin tặng ngay viên trân châu cho người có thiện tâm”

      Đám người qua đường bị lời của nàng hấp dẫn, vây quanh xem náo nhiệt, viên trân châu trị giá vạn lượng, chỉ cần mỗi ngày liên tục bố thí đồ ăn, liên tục tháng, cũng phải là chuyện gì mệt nhọc.

      Nhưng đời có chuyện tốt vậy sao?

      Đám người đứng xem hồi vẫn có ai lên tiếng, cuối cùng mới có người hoài nghi hỏi “ nương lời chứ?”

      Thẩm Tĩnh Sơ mỉm cười gật đầu “Tiểu nữ dám lời gian dối, đây đương nhiên là

      Người nọ mặc dù đặt câu hỏi nhưng tiếp vế sau, dù sao mỗi ngày bố thí liên tục tháng cũng phải là khoản tiền , vị nương này tuy nhưng ai biết được giả.

      Thẩm Tĩnh Sơ thấy có người đáp lại, biết trong lòng họ còn nghi vấn, kiên nhẫn giải thích “Tiểu nữ là khuê nữ Thẩm phủ, Trân châu này là hàng , chưởng quầy có thể làm chứng, tiểu nữ lời đáng giá ngàn vàng, các vị ở đây có thể làm chứng, tiểu nữ viên trân châu mà làm ra chuyện tổn hại danh dự của mình”

      Nhóm người vãn là do dự, Thẩm Tĩnh Sơ thở dài “Nếu mọi người cũng muốn làm việc thiện viên trân châu này tiểu nữ …”

      “Ta tin tưởng lời Thẩm nương, ta tự nguyện liên tục tháng bố thí”

      nam nhân thân hình cao lớn, mắt sáng mày ngài, ngũ quan ràng, khuôn mặt giống như tạc tương, mặc y phục gấm từ đám động bước ra, đến trước mặt nàng “Thẩm nương, chuyện người muốn làm, tại hạ đáp ứng”

      Minh Hữu Hiên ở phía sau thấy người tới, muốn mở miệng “Thất…”

      Nam tử áo gấm cho tiếp. Thẩm Tĩnh Sơ cũng mặc kệ Minh Hữu Hiên, trực tiếp đem trân châu đưa cho nam tử áo gấm “Cảm ơn thiện tâm của các hạ. Trân châu này xin tặng lại người”

      Nam tử nhàng cười, tiếng cười trầm thấp như gió xuân “Thẩm nương mới là người thiện tâm, tại hạ ngược lại còn được lợi…Chẳng qua…” Nam tử nhàng cầm chiếc bao đựng trân châu “Thẩm nương sao có thể tin tưởng tại hạ như vậy? sợ tại hạ lấy trân châu rồi bố thí sao?”

      Thẩm Tĩnh Sơ cười cười “Đó cũng phải vấn đề mà ta lo lắng”

      Nàng bĩu môi nhìn Minh Hữu Hiên phía sau “Các hạ nếu đủ chữ tín, chỉ sợ Minh thế tử tha cho ngài”

      Nam tử áo gấm cười vang “Thẩm nương rất thông minh!”

      Thẩm Tĩnh Sơ cười “Tiểu nữ dám. Tiểu nữ còn có việc, xin phép trước” Nàng hành lễ rồi cùng Ninh thị rời .

      Mọi người nhìn thấy đều hít hơi, Thẩm gia nương quả đem Trân châu vạn lượng tặng cho người ta? Cũng cần hỏi ? đời quả có miếng bánh ngon rơi xuống .

      Mọi người hối hận thôi, dại dột để cho miếng lời rơi vào tay kẻ khác. Hôm nay đầu tiên là tiền rơi rồi sau đó lại có người tặng trân châu, như thế nào bọn họ lại chẳng có được chút lợi lộc nào?

      Nam tử áo gấm trêu tức Minh Hữu Hiên “Ngay cả Minh thế tử cũng bị Thẩm nương này đùa giỡn sao?”

      Minh Hữu Hiên sờ sờ mũi “Quả có chút xem nàng, nhưng quả rất thú vị, Thất hoàng tử sao lại đến đây?”

      ra đây đúng là Thất hoàng tử Lý Thế Du.

      Lý Thế Du đưa trân châu cho “Trả lại cho ngươi. Có việc trì hoãn nhưng thấy có náo nhiệt nên ta tính vào giúp vui, dự được là gặp chuyện thú vị như vậy”

      Minh Hữu Hiên nhận trân châu “Ngươi hứa chuyện này với Thẩm nương, Trân châu này là của ngươi. Nếu Thẩm nương biết ta lấy trân châu về, tất ta keo kiệt”

      “Sao?” Lý Thế Du có ý kiến, thu tay lại “Ngươi phải quan tâm người khác nhìn mình thế nào sao?”

      “Tiểu nương này quả khó chơi” Bỗng nhiên lại giọng “Ta còn hoài nghi chuyện vừa rồi chừng cũng có quan hệ với nàng ta”

      “Chuyện vừa rồi?” Lý Thế Du nhíu mày “Sao có khả năng đó được? Nàng ta bất quá chỉ là nương mười mấy tuổi, huống chi còn chẳng có quan hệ gì với Đại hoàng huynh”

      “Nữ nhân kia là muội muội nàng ta…Bên trong tranh đấu biết đâu chừng…” Nhìn thấy Lý Thế Du liếc , mới thu lại biểu cảm cười cợt, chỉ “Dù phải nàng ta gây nên nữ tử này cũng đơn giản,bất quá nếu nàng ta có hảo cảm với Đại hoàng huynh tất nhiên là tốt, sợ nhất là nàng ta ghen tỵ với muội muội mình, muốn tranh giành tình nhân... nếu nàng ta trợ giúp Đại hoàng tử, phiền phức của chúng ta càng lớn…”


      Minh Hữu Hiên vừa trở lại phủ, bóng dáng áo xanh đậm vội vàng hướng tới “Đại ca, ngươi trở lại”

      Minh Hữu Hiên nhìn muội muội nhà mình Minh Nguyệt Oản “Gấp cái gì? Ca đáp ứng ngươi chuyện gì có khi nào chưa làm được?” Rồi lấy từ trong áo ra cây trâm đưa cho nàng “Đây.”

      Minh Nguyệt Oản vui sướng nhận cây trâm, cất vào tay áo, bĩu môi “Người ta vốn dĩ phải vì cái này…”

      “Sao?” Minh Hữu Hiên nhíu mày “Vậy trả lại cây trâm kia đây…”

      Minh Nguyệt Oản liền mếu máo “ được! Cho muội rồi là của muội”

      Lúc này mới thu tay lại hỏi “Vậy là chuyện gì?”

      “Đại ca ngươi có biết? Hôm nay Nhị ca bị Thẩm gia ác nữ bắt nạt đó!” Minh Nguyệt Oản nhớ tới bộ dáng chật vật trở về của Minh Hữu VŨ, lửa giận bốc lên “Thẩm gia ác nữ quả là danh bất hư truyền, dám ở trước mọi người muốn dụ dỗ nhị ca, lại bèn hắt nước lên người, phân biệt phải trái! Lần sau ta gặp nàng, nhất định phải giúp nhị ca trừng trị nàng!”

      “Sao?” Vì sao nguyên bản nghe được phải như vậy? hắt nước là chuyện nhưng việc thưởng thức Minh Hữu Vũ là sao?

      “Đúng vậy! Ngữ Vi …”

      “Oản oản, thể bậy, Thẩm nương phải là người biết phân biệt phải trái như vậy” Giọng ôn hòa đánh gãy Minh Nguyệt Oản thanh .

      Minh Nguyệt Oản tức giận dậm chân “Nhị ca, huynh còn giúp ác nữ kia! Huynh đó, chính là tính tình hiền lành quá, dễ bị người bắt nạt! Bị bắt nạt mà vẫn còn nhớ điểm tốt của kẻ kia! Tức chết được”

      Minh Hữu Hiên nửa cười nửa nhìn Minh Hữu Vũ “Ta muốn nhìn xem bộ dáng chật vật thế nào của nhị đệ luôn luôn ngọc thụ lâm phong này”

      Minh Nguyệt Oản chán nản chỉ vào minh Hữu Hiên “Đại ca, huynh quả …”

      Minh Hữu Hiên khoác tay áo “Thôi được rồi, đừng nữa, ta còn có việc, phải quay về thư phòng đây”

      Vừa vừa cười “haha”, trong đầu tưởng tượng cảnh Minh Hữu VŨ bị nước lạnh tạt ướt hết quần áo, bộ dạng chật vật.

      Ừm, tâm tình buồn bực vì bị nương Thẩm gia trêu đùa cuối cùng cũng thoải mái hơn. chẳng qua mất ít tiền thôi, còn người khác lại thành trò cười cho thiên hạ.

      Bất quá, Thẩm gia nương này, quả so với trí tưởng tượng của thú vị hơn nhiều.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :