1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Đích nữ bận rộn - Vũ Tịch Nhan (24/300) (DROP)

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Nyanko129

      Nyanko129 Well-Known Member

      Bài viết:
      5,155
      Được thích:
      13,070
      Chương 5: Thẩm Nguyên Thanh tức giận

      “Thẩm ca ca” – Thẩm Tĩnh Thanh là con vợ kế Lưu di nương sinh ra. Tuy rằng chuyển ra nội viện, tuy tham dự tranh đấu của Ninh thị Lưu di nương, nhưng từ đến lớn mưa dầm thấm đất, qua mười mấy năm cũng đối với nữ tử do Ninh thị sinh ra thầm hận thấu xương, mặt ngoài cũng cung kính gọi Ninh thị tiếng “Mẫu thân” nhưng sau lưng lại biết ác độc nguyền rủa hai mẹ con nàng bao nhiêu lần.

      ĐỐi với muội muội trước mặt, chẳng có chút cảm tình nào. Quả , bộ dáng của nàng trước mắt tốt hơn muội muội nhiều nhưng trong lòng , đích nữ này là ác nữ thường xuyên bắt nạt muội muội nhà mình, cũng là kẻ có tâm địa rắn rết.

      Mà hôm nay đường học trở về liền nghe được di nương bị Ninh thị phạt quỳ suýt đẻ non, vừa giận vừa sợ chuẩn bị đến Hương uyển, nghĩ đường lại gặp được Tĩnh Sơ hướng đến chỗ lão phu nhân thỉnh an.

      Tĩnh Sơ gặp Thẩm Nguyên Thanh đứng bất động hồi lâu , mắt xếch giận dữ, tự nhiên hiểu liên quan đến chuyện của di nương, chẳng qua đây cũng chẳng phải lỗi của nàng, cũng phải Ninh thị lỗi, Thẩm Nguyên Thanh nhìn nàng như vậy là có ý gì?

      Thẩm Tĩnh Sơ cũng định dây dưa lâu, chỉ “Thanh ca ca, muội muốn thỉnh an tổ mẩu, nếu ca có việc gì, thỉnh ca ca nhường đường, cho muội trước”

      Ngụ ý quá ràng, ta muốn thỉnh an tổ mẫu, ngươi muốn chặn đường cũng được, hẳn là phải nhường ta trước.

      Và là ngươi quá quắt, phải nhường ta chứ phải ta nhượng ngươi .

      Thẩm Nguyên Thanh nghe vậy sắc mặt khẽ thay đổi.

      Thẩm gia có ba phòng, ba phòng đều có nữ nhân là con vợ cả, các cháu nội viện mỗi ngày đều phải hướng lão phu nhân thỉnh an, cháu trai lớn lên phải chuyển ra ngoại viện, cần ngày ngày thỉnh an. NHưng là cháu trai cháu thứ xuất trừ mõi mỗi ngày vào buổi thỉnh an chung cũng có tư cách hướng lão phu nhân thỉnh an tùy lúc.

      Với thời đại trọng nam khinh nữ này, dù có là cháu trai cũng có đặc quyền này. Chỉ có con vợ cả có mới có quyền đó.

      Thẩm Tĩnh Sơ vừa rồi cũng là nhắc nhở Thẩm Nguyên Thanh. chỉ vậy,nàng còn bắt nhường đường vì dù Tĩnh Sơ là muội muội, là ca ca cũng có chuyện đích nữ phải nhường đường cho thứ xuất.

      Thẩm Nguyên Thanh sắc mặt cứng đờ, vốn dĩ cố nén cơn giận, nghe được lời của nàng cho rằng là khiêu khích, bèn phát hỏa “Thẩm Tĩnh Sơ, ngươi đừng ỷ vào mình là đích nữ, muốn làm gì làm!

      Thẩm Tĩnh Sơ sửng sốt, nàng hoàn toàn ngờ lại giận dữ đến thế, chẳng qua là kêu nhường đường thôi, đại nam nhân, chuyện nhặt thế kia mà lại quát lớn giận dữ sao?

      Hơn nữa, nhường đường cho nàng chẳng phải là đúng quy củ hay sao? Nàng có làm gì nhục nhã ?

      Quả nhiên là con do Lưu di nương sinh ra, bụng dạ hẹp hòi, chẳng được xứng mặt nam nhân.

      Thẩm Tĩnh sơ thản nhiên “Dựa theo thẩm gia quy củ, Thanh ca ca hẳn là nên nhường đường cho muội”

      Thẩm Tĩnh Sơ khiêu khích nhìn Thẩm Nguyên Thanh. Thấy vẫn nhúc nhích, nàng lại thêm “Chẳng lẽ Lưu di nương có dạy ca quy củ hay sao?”

      Những lời này hoàn toàn chọc giận Thẩm nguyên Thanh, Thẩm Nguyên Thanh tức nổi gân xanh “Đủ rồi! Đừng có Lưu di nương! Thẩm Tĩnh Sơ, ngươi quả nhiên là kẻ ác độc, Tĩnh lam bất quá lỡ tay đẩy ngươi xuống hồ sen thôi nhưng ngươi lại xúi giục mãu thân phạt di nương cùng Tĩnh Lam quỳ đất lạnh làm di nương suýt đẻ non!”

      Tĩnh Sơ giận tái mặt, lạnh lùng trả lời “Thanh ca ca, mẫu thân và ta gánh nổi tội danh mưu hại con nối dòng Thẩm gia đâu! Thanh ca ca thiên vị Tĩnh Lam là chuyện thường tình nhưng thể làm bẩn trong sạch của mẫu thân và muội muội!”

      Thẩm Nguyên Thanh càng tăng thêm giận dữ trong mắt “Ta chưa từng thiên vị Tĩnh Lam! Ta chẳng qua thôi! Ngươi và mẫu thân chèn ép chúng ta nhiều năm như vậy, nay lại mượn cơ hội này trừng phạt di nương, mưu hại cốt nhục trong bụng di nương, chẳng lẽ chuyện này phải ?”

      Thẩm Tĩnh Sơ gì, khinh thường nhìn , chuyện trái phải trắng đen cũng có thể thay đổi ra như vậy sao.

      “Thẩm Tĩnh Sơ, ngươi tâm địa rắn rết, ngày sau nhất định có báo ứng!”

      Nàng lạnh lùng nhìn , ràng cao hơn nàng nhưng vẻ mặt nàng lại cao cao tại thượng, mà giống như thần tử phải cúi đầu hạ mình.

      Thẩm Nguyên Thanh nhíu mày, nàng dựa vào cái gì mà dùng ánh mắt kiêu căng đó nhìn ? Nàng khinh thường mím môi, lộ ra chiếc cổ trắng mềm mại, cố gắng kiềm chế xúc động muốn tiến lên bẻ gãy chiếc cổ non mềm ấy, dẹp kiêu căng lạnh lùng của nàng.

      còn chưa làm gì thấy ánh mắt nàng thay đổi, bỗng nhiên như là ánh mặt trời hòa tan, ôn nhu như nước, khóe mắt đọng nét cười như hoa mùa xuân, khóe miệng nhếch lên, cười nhàng. Biểu tình sinh động như thế hòa cùng dung mạo như hoa như ngọc, quả đúng là lay động lòng người.

      Thẩm Nguyên Thanh trong lòng hết sức nghi hoặc, chưa bao giờ thấy biểu cảm như vậy của Tĩnh Sơ, nàng ở trước mặt vĩnh viễn đều là lớn giọng lấn át, kiêu căng ngạo mạn, chưa bao giờ ngọt ngào như nước, nhất thời ngẩn người ra.

      Nàng khẽ mở môi đỏ mọng, dịu dàng gọi “Ca ca…” Vừa gọi xong vừa tiến đến hai tay mở ra, ôm người phía trước theo bản năng,

      Nghe được giọng xinh đẹp như vậy, Thẩm Nguyên Thanh trong lòng hốt hoảng, hay đây là chiêu mới của nàng ta? Trong đầu như có tiếng nổ lớn, nháy máy trống rỗng, tức giận bỗng nhiên tan biến, lại thấy nàng muốn tiến tới ôm , hiểu sao tự dưng cũng muốn giang tay đón lấy nàng.

      Thẩm Tĩnh Sơ lại nhàng lướt qua , đầu ngả vào lòng người phía sau “Ca ca, Tĩnh Sơ rất nhớ người…”

      Thẩm Nguyên Thanh trơ mắt nhìn nàng lướt qua mình, hai tay vừa tính giang ra vòng lại phía sau, làm ra vẻ bình thường.

      Thẩm Nguyên Huân sang sảng cười ra tiếng, thanh trầm thấp, bên tai Thẩm Tĩnh Sơ dễ nghe “Mới có ngày gặp, muội muội sao lại trở nên bám người như vậy?”

      “Tĩnh Sơ chính là nhớ ca ca thôi…” trong lòng vẫn làm nũng, chịu rời bỏ ấm áp này.

      Sao chỉ có ngày chứ, nàng ràng là hai năm chưa nhìn thấy ca ca. Kiếp trước nàng cùng Lý Thế Hành định hôn xong Thẩm Nguyên Huân nhất quyết phản đối giúp Lý Thế Hành tranh đoạt ngôi vị hoàng đế, lại bị Lý Thế Hành đề cử Thẩm Nguyên Huân Tây Bắc tróc nã loạn đảng mà bị trúng bẫy, trở về chỉ còn là khối thi thể.

      Đều do nàng! Nếu phải nàng, ca ca sao lại có thể bị Lý Thế Hành tính kế? Sao có thể sớm mất lúc còn xuân xanh? Kiếp này nàng thể dẫm lên vết xe đổ được, càng cho ca ca lâm vào hoàn cảnh phân tranh đoạt vị.

      Thẩm Nguyên Huân nhàng vuốt mái tóc đen mềm mại, ôn nhu “Nghe hôm nay muội rớt xuống ao sen? sao chứ?”

      Thẩm Tĩnh Sơ lắc đầu, giọng “ Muội có việc gì, còn trong họa được phúc cơ!”

      “Trong họa được phúc?” Thẩm Nguyên Huân thắc mắc.

      Thẩm Tĩnh Sơ vẫn trong lòng Thẩm Nguyên Huân, ngẩng đầu tính thêm Noãn Tyết chạy nhanh đến, vẻ mặt sốt ruột “Tiểu thư, người như vậy… hợp với lễ tiết đâu! Nếu Trang mama bắt gặp, nhất định bị phạt…”

    2. Nyanko129

      Nyanko129 Well-Known Member

      Bài viết:
      5,155
      Được thích:
      13,070
      Chương 6: Thỉnh An

      Nam nữ thụ thụ bất t hân, mặc dù là huynh muội ruột cũng vậy. Đừng là ôm ấp trước mặt mọi người, từ sau khi bảy tuổi đều thể ở chung, nếu tổn hại thanh danh. Nay Thẩm Tĩnh Sơ lại chú ý lễ tiết, thân thiết như thế với Thẩm Nguyên Huân, nếu bị người khác thấy, tất nhiên bị phạt. chỉ thế, Tĩnh Sơ còn bị đánh giá là có hành vi phóng đãng, biết liêm sỉ.

      Thẩm Tĩnh Sơ nghe vậy liền buông Thẩm Nguyên Huân ra, để ý chung quanh, ho hai tiếng “Hôm nay chẳng qua ta có chút sợ hãi, ca ca chỉ an ủi ta chút thôi”

      Nàng liếc Thẩm Nguyên Thanh “Huống hồ thanh danh của Thẩm gia nữ nhân, nếu ai đối với ta đồn đại lời tốt, cũng ảnh hưởng đến thanh danh các tỷ muội khác, sợ là mất nhiều hơn được”

      Thẩm Nguyên Thanh làm sao hiểu được ngụ ý của nàng? chỉ khẽ hừ tiếng, gì.

      Tĩnh Sơ nhìn sắc mặt , biết lung tung, bèn để ý tới nữa, xoay người với Nguyên Huân “Ca ca, Tĩnh Sơ muốn thỉnh an tổ mẫu, nếu ca ca rảnh cùng Tĩnh Sơ được ?”

      Thẩm Nguyên Huân cười gật đầu “ thôi!” rồi cùng Tĩnh Sơ , hai người sóng bước tới Vinh Uyển.

      Thẩm Nguyên Thanh nhìn bóng dáng hai người rời , trong lòng có cảm giác kỳ quái. Thẩm Nguyên Huân kia luôn ra vẻ Phan An, mưu lược hơn người, ở trong trường là niềm vui của tiên sinh, cậu là Uy viễn đại tướng quân, lại là trưởng tử trong nhà, quả làm có vài phần ghen tỵ. Hôm nay xem ra, chỉ có như thế, ta còn có phúc khí có được muội muội xinh đẹp như hoa như nguyệt nữa.

      Nhớ tới muội muội hung hãn của mình, lại so với bộ dáng nhu thuận mềm mại của Tĩnh Sơ, khẽ chau mày.

      Thẩm Tĩnh Sơ cùng Thẩm Nguyên Huân sóng vai tới, bước chân nhàng, miệng nàng khẽ cười, nụ cười như nắng tỏa, nghiêng đầu nhìn vẻ tuấn của Nguyên Huân, vẫn chưa thể tin nổi Thẩm Nguyên Huân sống lại, chân thực ở bên cạnh nàng.

      Thẩm Nguyên Huân ánh mắt sắc bén, vốn dĩ nhìn ra biến động đó “Muội muội hôm nay tâm tình tốt lắm sao? Ngươi vừa mới trong họa được phúc là gì? cho ca ca nghe xem nào”

      Thẩm Tĩnh Sơ cúi đầu do dự vài giây, lập tức ngửa đầu cười xán lạn khoe hai núm đồng tiền “Phụ thân đêm nay ở lại viện dùng bữa!” Dừng chút lại thêm “Còn buổi tối muốn ngủ lại chỗ mẫu thân nữa!”

      Ánh mắt thuần khiết của ngây thơ, giống như biết “buổi tối ngủ lại” là có ý nghĩa gì.

      Thẩm Nguyên Huân nghe đến đây cười cười “ ? Tình cảm như vậy tốt”

      Hôm nay muội muội rơi xuống nước, phụ thân vì trấn an mẫu thân mới ở viện dùng bữa ngủ lại, muội muội lại là trong họa được phúc…Nghĩ đến đây Thẩm Nguyên Huân khỏi nén tia cười khổ.

      Muội muội quả còn rất…lạc quan.

      Chẳng mấy chốc tới Vinh uyển, nha hoàn Thu Ngân nhìn thấy hai người liền cười “Đại thiếu gia cùng Lục tiểu thư đến thỉnh an lão phu nhân?”

      Thẩm Nguyên Huân gật đầu “Tổ mẫu ngủ sao?”

      Thu Ngân cười đáp “Chưa ngủ, Nhị phu nhân, Tam phu nhân, Thập nhất tiểu thư, Thập tiểu thư đều ở đây, Đại thiếu gia cùng Lục tiểu thư xin đợi nô tỳ vào bẩm báo”

      Thẩm Nguyên Huân đáp lời “Làm phiền ngươi!”

      Thu Ngân mặt đỏ lên, Đại thiếu gia tuấn tú hơn người, nho nhã lễ độ, nếu được người nhìn trúng nâng thành nha đầu thông phòng

      Nghĩ đến đây, Thu Ngân cố ý vô tình ngoái đầu lại nhìn Thẩm Nguyên Huân liếc mắt cái, hàm chứa nhu tình ý.

      Đáng tiếc ánh mắt của Thẩm Nguyên Huân sớm dừng ở người Tĩnh Sơ, để ý thấy Thu Ngân nhìn trộm, cười với nàng “Hôm nay đến cũng khéo”

      Thu Ngân thất vọng thu hồi ánh mắt, lớn tiếng hô bẩm vào gian trong “Đại thiếu gia cùng Lục tiểu thư đến…”

      Thẩm Nguyên Huân thấy được nhưng Tĩnh Sơ lại nhận ra được ánh mắt của Thu Ngân, trong lòng thầm nghĩ, ca ca nàng bộ dạng tuấn tú, lại khiêm tốn có lễ, trách được kể cả nha đầu bên cạnh lão phu nhân cũng phải động tâm xuân.

      Thông báo xong, Thu Ngân quay đầu thỉnh hai người vào, ánh mắt vẫn là cố ý vô tình liếc về phía Thẩm Nguyên Huân.

      Thẩm Nguyên Huân mắt nhìn thẳng, cùng Tĩnh Sơ tiến vào gian trong, cung kính hành lễ “Bái kiến tổ mẫu”

      Lão phu nhân cười “Mau đứng lên đứng lên! Lâu rồi gặp Huân nhi, hôm nay cuối cùng con cũng nhớ tới bà lão này! Mau tới cho tổ mẫu nhìn xem nào!”

      Thẩm Nguyên Huân nhanh đứng dậy bước đến “Tổ mẫu trường thọ trăm tuổi, phúc thái an khang, cháu trai còn muốn cung kính hiếu để với Tổ mẫu mà!”

      Nhị phu nhân Thích thị ở bên cũng mở miệng lấy lòng “Đúng vậy! Qua ba ngày nữa là sinh nhật của mẫu thân rồi! Mẫu thân chính là tràn đầy phúc khí, trường mệnh trăm tuổi đó mà!”

      Người lớn tuổi thích nhất nghe những từ như Trường mệnh, tuy biết là nịnh hót nhưng đáy lòng vẫn cao hứng “Ta cảm giác hình như Huân nhi lại cao lên nhiều nữa rồi!”

      Thẩm Tĩnh Sơ nghe được lời của Thích thị trong lòng hơi hoảng hốt, đúng rồi, qua ba ngày sau là ngày sinh của lão phu nhân, Thẩm gia là danh gia vọng tộc, lão phu nhân lại là muội muội của Thái hậu, đến lúc đó chỉ có rất nhiều hoàng thân quốc thích trong tộc đến chúc thọ, mà còn có cả vài vị hoàng tử cũng đến đây. Và cũng chính vào ngày đó, nàng trượt chân ngã vào hồ, bị Lý thế Hành cứu.

      Lão phu nhân nhìn thấy Thẩm Tĩnh Sơ ngây người, nghĩ đến chuyện hôm nay hẳn còn làm nàng chưa định thần lại, bèn gọi “Sơ muội, tới đây tổ mẫu nhìn xem nào, hôm nay con có sợ hãi ?”

      Thẩm Tĩnh Sơ hoàn hồn lại “Cháu sao ạ, nên mới nhanh tới thỉnh an tổ mẫu, để tránh tổ mẫu nhọc lòng phiền muộn”

      Lão phu nhân ôm Thẩm Tĩnh Sơ, cười “Nhà mình cháu đương nhiên luôn đặt hàng đầu. Lam nhi kia cũng quá sức hiểu chuyện, chỉ là thứ nữ nho , lại dám mưu hại đích nữ, hừ!”

      Thẩm Tĩnh Sơ chỉ cười “Tổ mẫu bớt giận, tỷ tỷ chẳng qua chỉ nhất thời lỡ tay, Tĩnh Sơ nay phải vẫn nguyên vẹn đứng trước mặt người sao? Toàn bộ đều là do tổ mẫu phúc khí. Vẫn là Nhị thẩm rất đúng, tổ mẫu xung quanh phúc khí, Tĩnh Sơ cũng được hưởng lây”

      Thẩm Tĩnh Sơ vừa xong lời này, chẳng những người khác kinh ngạc mà ngay cả lão phu nhân cũng ngẩn người.

      Tĩnh Sơ cũng Thẩm Tĩnh Lam hợp nhau, chuyện này ở Thẩm phủ cũng phải là bí mật gì, ràng hôm nay Tĩnh Sơ có thể nhân cơ hội này làm cho lão phu nhân khiển trách Thẩm Tĩnh Lam, nhưng rốt cuộc nàng lại làm thế, mà còn giúp Thẩm Tĩnh Lam sao?

      Lão phu nhân cười cười, rơi xuống nước về sau, Sơ muội rốt cuộc thông suốt rồi.

      Thích thị nghe được Tĩnh Sơ vậy, đầu tiên là sửng sốt, sau đó liền nhanh nhảu “Mẫu thân, Sơ muội ngày càng giỏi ăn , có thể mẫu thân quả nhiên là có phúc khí, cháu trai cháu đều hết sức thuận hòa”

      Trình độ nịnh hót cũng cao, đầu tiên là khen Tĩnh Sơ, sau lại nâng lão phu nhân phúc khí, cuối cùng đem tất cả con cháu Thẩm gia tán dương. Nhưng thực ràng, cuối cùng nhắc nhở lão phu nhân là con mình Liên muội cũng rất nhu thuận.

      Lão phu nhân làm sao hiểu ý, chẳng qua là cười đáp lại “ đúng lắm. Huân nhi cùng Sơ muội hôm nay liền cùng ở lại đây ăn cơm với ta

      Tĩnh Sơ lộ vẻ khó xử “Có thể bồi tổ mẫu ăn cơm là niềm vui của Sơ nhi và ca ca nhưng chính là đêm mai ngày sau đều được, chỉ có đêm nay…”

      “Sao?” Lão phu nhân sắc mặt trầm xuống. Vừa mới cho là Sơ muội thông suốt, giờ nàng lại cự tuyệt dùng bữa với lão bà này?

    3. Nyanko129

      Nyanko129 Well-Known Member

      Bài viết:
      5,155
      Được thích:
      13,070
      Chương 7: Làm nhục gia phong

      Mọi người trong phòng thấy sắc mặt lão phu nhân tốt, tất cả đều im lặng, chờ xem Thẩm Tĩnh Sơ như thế nào hóa giải được.

      Thẩm Tĩnh Sơ bình tĩnh nhìn mọi người, việc như vậy, nhưng lại có thể nhìn thấu được tâm tình của mọi người trong phòng. Trong lòng hơi phiền muộn, có khi hiểu được nhiều việc quá lại cảm thấy thương tâm hơn.

      Nàng mỉm cười ngọt ngào “Tổ mẫu, đêm nay phụ thân muốn dùng bữa với mẫu thân… Phụ thân ngày thường bận rộn, hiếm khi rảnh rỗi được như hôm nay, cho nên…”
      Vừa nàng vừa kéo bên cánh tay lão phu nhân như làm nũng “Tổ mẫu nếu chê bai, về sau ngày ngày Tĩnh Sơ đều đến dùng bữa với người, liên tục đến khi tổ mẫu chán mới thôi nhé?”

      Sắc mặt lão phu nhân hòa hoãn hơn, cháu ruột của mình làm nũng ngọt như vậy, ai cũng tức giận được, huống chi lý do của nàng là Thẩm lão gia dùng bữa với mẫu thân nàng. Tuy rằng Tĩnh Sơ là ngày thường phụ thân bận rộn nhưng mọi người đều lý do thích đến chỗ của Ninh thị, mà Tĩnh Sơ vì bận tâm phụ thân thể diện mà thẳng ra, lại đưa ra cái cớ khác, hôm nay cháu này quả hiểu biết hơn nhiều.

      Lão phu nhân tươi cười, nét mặt hiền lành hơn vài phần “Được được, đêm nay con hãy cùng dùng bữa với phụ thân nhé”

      Tĩnh Sơ vui mừng ôm cánh tay lão phu nhân “Tổ mẫu tốt, khó trách mọi người đều hâm mộ con có được tổ mẫu tốt như vậy”. Lời càng làm cho ý cười trong mắt lão phu nhân càng sâu. Bà khẽ gõ lên trán nàng “Đó cũng là phúc khí của Tĩnh Sơ nhà ta đó”

      Thích thị vội vàng phụ họa theo “Đúng vậy, Sơ muội còn xinh đẹp vậy rồi, là người có phúc khí”

      Tĩnh Sơ đổi sắc mặt, liếc mắt nhìn qua, còn Thẩm Tĩnh Liên ngồi cạnh bên, chỉ cười mà khoog .

      Thẩm Tĩnh Vân, đích nữ Tam phòng vốn dĩ trầm mặc, cuối cùng cũng mở miệng “Tổ mẫu nếu chê Tĩnh Vân vụng về hôm nay con ở lại cùng người dùng bữa được ?”

      Thích thị lập tức ra dấu cho Thẩm Tĩnh Liên, nàng ta ngầm hiểu, bèn ngọt ngào cười tiến đến “Tổ mẫu, Tĩnh Liên cũng muốn ở lại với người”

      “Được được, tất cả đều là cháu ngoan của ta, ở lại hết , càng đông càng vui” Lão phu nhân quay đầu phân phó “Đinh mama, chuẩn bị bữa tối, phong phú chút , chuẩn bị thêm thức ăn thích của Vân nhi và Liên nhi nữa”

      Đinh mama tuân lệnh, nhanh chóng xoay người rời . Nhưng vừa ra cửa xa bắt gặp nha hoàn chạy vội tới, bèn tức giận khiển trách “Nha hoàn ngươi sao dám mất quy củ như thế ở Vinh uyển?”

      Nha hoàn kia chậm lại nhưng khuôn mặt lộ vẻ lo lắng “Bẩm mama, nô tỳ là nha hoàn trong phòng Tam phu nhân, Tam lão gia trở về, nô tỳ đến để thỉnh Tam phu nhân quay lại viện.”

      Sắc mặt Đinh mama hòa hoãn hơn “Thỉnh thỉnh, vội vã như vậy làm gì!”

      Nha hoàn sợ hãi “Tam lão gia…say rượu…”

      Đinh mama giật mình, sai Thu Ngân nhanh chóng vào thông báo.

      “Lão phu nhân, nha hoàn của Tam phu nhân đến thỉnh Tam phu nhân quay về.” Thu Ngân cung kính báo.

      Lão phu nhân phất tay “Đêm nay Tam phu nhân cùng dùng bữa với ta, kêu nàng ta quay về

      Thu Ngân thêm “Hình như Tam lão gia quay về”

      Nghe được phu quân nhà mình quay lại, Tam phu nhân Liễu Thị có hơi giật mình, lại vẫn kiềm chế ngồi yên ghế, lão phu nhân giả vờ như thấy biểu vừa rồi của nàng ta, chỉ “Về về, chẳng lẽ hán về phải bắt con dâu lập tức đến hầu hạ hay sao?”

      Lão phu nhân như thế Liễn thị cũng chỉ yên ổn ngồi ở chỗ của mình, Thu Ngân im lặng lui ra, lão phu nhân bỗng nhiên mở miệng “Đem nha hoàn kia vào, ta có chuyện muốn hỏi”

      Thu Ngân lui ra, kêu nha hoàn kia vào gian trong. Nha hoàn kia cũng biết lão phu nhân vừa mới gì, sau khi hành lễ với lão phu nhân bèn quay qua hành lễ với Liễu thị “Tam phu nhân, Tam lão gia dã trở lại, thình Tam phu nhân quay về…”

      Lão phu nhân sắc mặt hơi hờn giận “Hôm nay con dâu về, cùng ta dùng bữa tối”

      “Nhưng…” nha hoàn kia lộ vẻ mặt khó xử “Tam lão gia say rượu, còn sảng….”

      Liễu thị giật mình, có chút đứng ngồi yên. Lão phu nhân trong lòng thầm mắng “ có tiền đồ”, lại phụng phịu sảng kệ , ngày nào cũng say rượu, chả có gì mới mẻ”

      Nha hoàn xấu hổ “Là thế tử của Minh phủ đưa Tam lão gia trở về, ngồi chờ giao phó cho Tam phu nhân, người phải vậy mới yên tâm rời

      Lão phu nhân bực mình la tiếng “ là kẻ dùng được!” Nhìn thấy Liễu thị đứng ngồi yên bèn , ta thấy hồn của ngươi cũng bay về phía bên kia rồi!”

      Liễu thị đỏ mặt đứng lên hành lễ rồi vội vàng rời .

      khí mới vừa hòa thuận vui vẻ thế kia mà bị quấy nhiễu như vậy, nhất thời có chút tẻ nhạt. Thích thị thấy sắc mặt lão phu nhân vui cũng dám mở miệng, sợ chọc giận thêm.

      Thẩm Tĩnh Vân lại “Tổ mẫu, đêm nay có món thỏ hầm ạ? Lần trước phòng bếp làm món này quả ngon lắm, Tĩnh Vân muốn ăn đây!”

      Lão phu nhân bớt tức giận “Vân nhi thích ăn, tổ mẫu cho chuẩn bị ngay!”

      Thẩm Tĩnh Sơ thấy lão phu nhân thoải mái hơn “Tổ mẫu thể bất công nha, thịt thỏ làm đẹp, Tĩnh Sơ cũng muốn!”

      Lão phu nhân rốt cuộc buông lỏng “Đứa tham ăn này, hồi tổ mẫu cho người đem qua cho con được chứ”

      Thẩm Tĩnh Sơ cười “Tổ mẫu là tốt nhất! Tĩnh Sơ người nhất!”

      Lão phu nhân cười cười, dường như rất chiều cháu nhà mình. Tĩnh Sơ cùng Tĩnh Vân liếc nhau cái, trong lòng thấu hiểu, Tĩnh Sơ khẽ cười hướng mắt ra dấu với Tĩnh Vân làm nàng ta ngẩn người.

      Vị tỷ tỷ họ này, dường như có chút giống với lúc trước.

      Sắc mặt Thích thị tốt, Vân nhi vốn được lòng lão phu nhân thôi, ngay càng cả Sơ muội kia cũng làm lão bà cười vui được, ngược lại con nàng Liên nhi giống như kẻ ngoài cuộc.

      còn hờn dỗi, bỗng nhiên có mama tiến vào cung kính hành lễn, ghé tai với Thích thị. Thích thị lúc này cười như cười, châm chọc Tĩnh Sơ “Sơ muội, nghe ngươi mới vừa ôm Huân nhi ngoài kia phải ?”

      Thẩm Tĩnh Sơ chấn động, đáy lòng thầm mắng, Thẩm Nguyên Thanh chết tiệt! dám hướng Nhị thẩm cáo trạng!
      Nhưng mặt nàng lại tràn đầy vẻ ủy khuất “Là Tĩnh Sơ đúng…”

      Lão phu nhân biến sắc, thu lại vẻ tươi cười. Trong nhà quy củ nghiêm ngặt, được phép sai lầm, dù Tĩnh Sơ có làm nũng làm bà tươi cười khi phạm gia quy, đặc biệt là quy định của lão tổ tông, dù là đích nữ cũng phải dựa theo quy củ mà trừng phạt, thể có chút lưu tình!

      Mà con dâu thứ hai nhà nàng lại Sơ nhi ôm Huân nhi? Việc này truyền ra Thẩm gia còn mặt mũi gì? Quả là mất mặt, tổn hại gia phong!

    4. Nyanko129

      Nyanko129 Well-Known Member

      Bài viết:
      5,155
      Được thích:
      13,070
      Chương 8: Trách phạt

      Thẩm Nguyên Huân biết việc nghiêm trọng, bèn quỳ xuống “Tổ mẫu, tất cả đều là lỗi của Huân nhi, cầu người trách phạt!”

      Tĩnh Sơ cũng nhanh chóng quỳ xuống “Tỗ mẫu, là Tĩnh Sơ đúng, vì lúc trước hôn mê vừa tỉnh, trong lúc hôn mê lại còn gặp ác mộng…”

      Thích thị cười vô hại “Mẫu thân, Sơ muội hôm nay bị kinh hãi, nhất thời khó tránh khỏi quên mất quy củ, con dâu thấy cũng phải lỗi gì nặng”

      Tĩnh Sơ trong lòng bực bội, Thích thị này nhất định là cố ý châm dầu vào lửa!

      Lão phu nhân nhớ tới chuyện hôm nay Tĩnh Sơ rơi xuống nước, sắc mặt vẫn khá lên. Rơi xuống nước cũng thể lấy làm cơ để vi phạm quy củ. Dưới bất kỳ tình huống nào cũng tuân thủ nghiêm ngặt quy củ mới là nữ nhân của Thẩm gia.

      khí nhất thời trầm trọng đến cực điểm, lão phu nhân trầm tư làm như thế nào trách phạt Tĩnh Sơ, Tĩnh Vân lại mở miệng đánh vỡ cục diện bế tắc “Sơ tỷ tỷ gặp ác mộng gì vậy?”

      Tĩnh Sơ ngẩng đầu, cảm kích nhìn nàng, quay đầu lại nước mắt lã chã rơi “Tĩnh Sơ rơi xuống nước hôn mê, mơ thấy mình chết…”

      Người già cực kỳ kỵ chữ “Tử” này, lão phu nhân cũng vậy, nghe được lời vô tâm của Tĩnh Sơ, sắc mặt càng kém hơn.

      Tĩnh Sơ hề thấy khác thường của lão phu nhân, hồi tưởng đoạn thời gian bị người phản bội, bị muội muội đẩy vào hồ nước, khủng hoảng tuyệt vọng, sắc mặt tái nhợt, cả người lạnh run, làm người nhìn phải thương tiếc, nỡ trách cứ “ ràng tổ mẫu, phụ thân, mẫu thân, ca ca ở trước mắt nhưng Tĩnh Sơ cách nào chạm vào được, lớn tiếng gọi cũng ai nghe thấy…”
      Nàng cố gắng trấn tĩnh, hồi lâu sau mới tiếp “Tĩnh Sơ sau khi tỉnh lại thấy khủng hoảng, cho nên nhìn thấy người thân, liền biết liệu có phải mình mơ, muốn cảm nhận được hơi ấm bên người”

      Lời của nàng tuy có ba phần là giả nhưng bảy phần kia cũng là , bởi vậy biểu cũng rất , có nửa phần lừa gạt.

      Lão phu nhân làm người từng ấy năm, có gì chưa từng thấy qua? Trước khi cùng đám di nương đấu bao nhiêu trận? sớm dưỡng thành đôi mắt nhìn thấu lòng người. Thẩm Tĩnh Sơ ngôn ngữ biểu ràng như vậy, giống giả bộ, lão phu nhân khỏi đau lòng, bước tới đỡ nàng dậy, đem nàng ôm vào lòng, vỗ lưng của nàng, ôn nhu “Sơ nhi ngoan, có việc gì đâu, tổ mẫu ở đây mà”

      Thẩm Nguyên Huân nhìn thấy muội muội nhà mình yếu ớt bất lực như vậy, trong lòng rất đau, hóa ra nàng mộng như thế, chẳng trách mới vừa gặp , hành vi có chút bất thường như vậy.

      Thẩm Tĩnh Sơ khóc lúc rồi mới khàn khàn “Tổ mẫu, Tĩnh Sơ sao ạ” . Sau đó quỳ xuống “Mặc kệ thế nào, Tĩnh Sơ làm trái gia quy là , cầu tổ mẫu trách phạt!”

      Lão phu nhân sớm hết giận, thanh quá lớn, chỉ giọng “hôm nay Sơ nhi bị kinh hãi, về tình có thể hiểu được, chính là lần sau được lấy lý do này nữa, hiểu chưa?”

      Thẩm Tĩnh Sơ hai mắt vẫn còn đọng nước, cảm kích “Tạ tổ mẫu trách phạt”

      Lão phu nhân thương tiếc nàng “Hôm nay Sơ nhi mệt rồi, về trước nghỉ ngơi

      Thẩm Tĩnh Sơ vâng tiếng, trong lòng thầm thở phào, hướng lão phu nhân cáo lui, cùng Thẩm Nguyên Huân quay về viện nhà mình.

      Ra khỏi Vinh uyển, Thẩm Tĩnh Sơ nhõm, rốt cuộc cũng qua được màn trách phạt, chọc lão phu nhân tức giận, thoát được trong gang tấc. Tâm tư nàng lại suy nghĩ đến kiện lúc nãy của Tam thẩm và Thẩm Tĩnh Vân.

      “Ca ca, người xem Tam thúc sao có thể lại biến thành người như vậy? Trước khi vẫn là quân tử phong độ khí khái mà. Nghe là làm ít nương trong kinh thành phải mê mệt đó” Tĩnh sơ ra nghi ngờ trong lòng. Nếu là ở trước mặt người khác, nàng bao giờ hỏi những chuyện có liên hệ gì với mình, chẳng qua đây là ca ca ruột, chuyện tự nhiên phải kiêng kỵ chuyện gì. Còn nữa, Thẩm Tĩnh Vân quả được Tam thẩm nuôi dạy quá tốt, nàng nhịn được thở dài.

      biết nữa…Tam thúc có lẽ bị mê hoặc, ngày nào đó tỉnh ngộ lại thôi…” Thẩm Nguyên Huân vẫn rời mắt khỏi Tĩnh Sơ, muốn nhiều về chủ đề này trước mặt muội muội, tránh làm hồn nhiên của nàng bị vấy bẩn.

      Trong lòng cũng thầm nghĩ, phu quân của muội muội, phải cẩn thận giúp nàng lựa chọn.

      Qua hết mấy lượt, ai người đến đoạn hành lang dài gấp khúc, xa xa có gã sai vặt dẫn đường cho nam nhân xa lạ. Nam nhân kia dung mạo như ngọc, khí hiên ngang, có thể xem là mỹ nam, nhưng trong mắt lộ ra kiêu ngạo bất tuân, trong mắt lóe ra ánh sáng, khóe miệng tươi cười có chút bất tuân quy củ, kiềm chế, giống nhau xem vạn vật để ở trong mắt, thoạt nhìn có vài phần bất cần đời.

      “Thẩm công tự, thực đúng dịp, lại gặp được ngươi” Giọng người nọ trầm thấp mà dụ hoặc, giống như có thể câu đoạt hồn phách người ta.

      Thẩm Nguyên Huân nhìn người tới, bất giác đem Tĩnh Sơ che lại ở phía sau, mặt lộ chút biểu cảm nào “Minh thế tử, lâu rồi gặp”

      Tĩnh Sơ vì sao ca ca phải che chắn nàng như vậy? Hay là người này cực kỳ nguy hiểm? Trong đầu nàng cố gắng lục lọi trí nhớ về Minh thế tử này, mơ hồ nhớ là hình như Lý Thế Hành có qua, mỗi lần nhắc tới là lần nghiên rắng nghiến lợi, là Minh thế tử trước mặt sao?

      Nàng dò xét lộ nửa khuôn mặt ra, muốn nhìn bộ dáng người trước mặt.

      Minh Hữu Hiên sao lại phát ra động tác của Thẩm Nguyên Huân, ánh mắt sắc bén, xuyên qua thẳng tắp đến khuôn mặt dò xét phía sau, trong lòng thầm nghĩ, tiểu nha đầu này quả là mỹ nhân khuynh thành, chẳng trách Thẩm Nguyên Huân khẩn trương như thế.

      Nguyên Huân nhìn thấy ánh mắt chút nào kiêng dè đánh giá muội muội phía sau, trong lòng cảnh giác, hai tay che chở Tĩnh Sơ, giống như gà mẹ bảo vệ gà con, mà Minh Hữu Hiên kia lại giống như diều hâu rình mồi.

      Minh Hữu Hiên thoáng thay đổi từ mũi nhọn sang ánh mắt phóng đãng, lại quay về làm Minh thế tử cà lơ phất phơ “Thẩm tam gia uống rượu say, ta đưa về, khéo lại gặp được ngươi”

      Nhìn thấy mặt Nguyên Huân chút thay đổi, dường như muốn chuyện, bỡn cợt “Sắc mặt Thẩm huynh tốt, chẳng lẽ bởi vì Minh mỗ đưa Thẩm huynh cùng? Lần sau nhất định mời huynh”. vừa vừa thêm vào “Rượu Yên vũ lâu quả hương thơm đặc biệt, làm cho người ta muốn ở lại mãi thôi…”

      Yên Vũ lâu? Đây… phải là kỹ viện sao? Tĩnh Sơ ở phía sau chú ý lắng nghe. Nàng tò mò là Minh thế tử này có bãn lĩnh gì đối phó được Lý Thế Hành?

      Nhưng trong lời của chẳng lẽ chính là kẻ giao hảo với Tam Thúc? Ngày ngày lưu luyến nương kỹ viện, say khoong về? Là kẻ nọ trong miệng Lý Thế Hành sao?

      Thẩm Nguyên Huân sắc mặt đen “Ta có ham mê như Minh thế tử. Thẩm mỗ còn có việc, xin thứ thể tiếp đãi”
      xong vội vã kéo muội muội nhà mình , sợ bị chú ý.

      Minh Hữu Hiên nhìn Thẩm Nguyên Huân bỏ , cười ra tiếng, tên này quả thương muội muội của mình.

      Tiếng cười vang lên phía sau bọn họ như gió xuân tươi mát lòng người, Nguyên Huân thầm nghĩ ổn, chỉ sợ muội muội bị mê hoặc, bước chân càng vội vã hơn.

      Tĩnh Sơ khỏi quay đầu lại nhìn, vẫn là phóng túng câu nệ, lại rất giống…

      Giống như phải là người đơn giản.

    5. Nyanko129

      Nyanko129 Well-Known Member

      Bài viết:
      5,155
      Được thích:
      13,070
      Chương 9: Kẻ nguy hiểm

      Minh Hữu Hiên ngờ nha đầu thanh lệ xuất trần kia lại ngoái đầu đánh giá mình, ánh mắt mang vài phần dò xét, giống như ánh mắt các nương thẹn thùng hay liếc mắt đưa tình thông thường. Ánh mắt nàng lạnh lùng, thẳng tắp dò xét , có ý khác, giống như muốn tìm tòi bí mật của .

      Xem ra lời đồn về ác nữ, cũng phải hoàn toàn .

      Minh Hữu Hiên thu lại tươi cười, xoay người rời .

      Thẩm Nguyên Huân lôi kéo Tĩnh Sơ qua mấy hành lang gấp khúc, xác định chạm mặt Minh Hữu Hiên nữa mới nhàng thở ra, buông tay muội muội “Muội muội, mai sau nếu có lúc gặp lại người này, phải nhớ tránh xa , nhất định được tiếp xúc với , chưa?”

      “Vì sao?” Tĩnh Sơ tò mò, mặt lộ vẻ ngây thơ “Chẳng lẽ rất nguy hiểm sao?”

      Nguyên Huân bình tĩnh “Đúng, rất nguy hiểm”

      Tĩnh Sơ trong lòng rộn rạo, đúng là kẻ nọ? Ngay cả Thẩm Nguyên Huân cũng giống như gặp đại địch, người này đơn giản sao?

      Nguyên Huân thấy được xuất thần cảu nàng, thêm “Đừng nhìn bề ngoài đẹp đẽ tướng mạo đường đường như vậy, kỳ là kẻ phóng đãng thường xuyên lưu luyến kỹ nữ, là công tử ăn chơi trác táng, muội muội nhất định để những lời hoa mỹ của lừa bịp, khắp nơi đều là hồng nhan tri kỷ, người này tình, tuyệt đối phải là phu quân tốt của ngươi!”

      Đến khi Nguyên Huân nghiêm túc ra câu sau cùng, Tĩnh Sơ mới giật mình, hóa ra hai huynh muội cùng suy nghĩ, Nguyên Huân là lo lắng nàng bị kẻ đào hoa lừa bịp.

      Nàng bật cười “Ca ca yên tâm, muội muội chẳng quan tâm gì đến đâu, muội muội cũng cần ai hết”

      Nếu vẫn là kiếp trước, Thẩm Nguyên Huân khẩn trương như thế, nàng có thể hiểu được, chẳng qua, qua hai kiếp, kiếp trước lại bị người phản bội như thế, kiếp này nàng dễ tin tưởng kẻ khác, càng dễ thương ai.

      Nàng biết kiếp này có thể gặp được phu quân như ý lòng thương mình hay , nhưng phu quân của nàng nhất định phải toàn tâm toàn ý vì nàng, thể nào là tên Minh thế tử phóng đãng kiềm chế này, hề phù hợp với cầu về phu quân tương lai của nàng.

      Thẩm Nguyên Huân sắc mặt giãn ra, nhưng trong lòng vẫn có chút bất an. Minh Hữu Hiên miệng lưỡi khéo léo, cũng biết có bao nhiêu nữ nhân danh gia vọng tộc bị lời ngon tiếng ngọt của lừa đảo rồi, muội muội tuy là thông minh nhưng bất quá cũng chỉ là chưa biết đời, trong lúc nhất thời bị mê hoặc cũng phải chuyện lạ gì. Nghĩ đến tên Minh Hữu Hiên suốt ngày lưu luyến kỹ viện, hồng nhan tri kỷ nhiều vô số kể, Thẩm Nguyên Huân nắm chặt tay, tuyệt đối để nam tử như vậy trở thành muội phu, nhất định để cảnh muội muội ngày ngày mình rơi lệ xảy ra!

      “Như vậy tốt…” Thẩm Nguyên Huân vẫn lo lắng nhìn Tĩnh Sơ. Thẩm Tĩnh Sơ nay mười ba tuổi, phụ thân mẫu thân cũng sắp sửa xem xét kiếm cho nàng nhà trong sạch, Thẩm phủ đích nữ quả là đối tượng thông gia được nhiều người dòm ngó, mong muốn tình cảm của muội muội bị lợi dụng vì mục đích khác. chỉ hi vọng muội muội có thể gả cho phu quân toàn tâm toàn ý với nàng, giống phụ thân đối đãi mẫu thân, chỉ khách sáo tương kính như tân.

      Tĩnh Sơ giống như đọc được suy nghĩ của ca ca, chỉ cười “ Ca ca, chúng ta nhanh , đừng để phụ thân đến rồi mà chúng ta còn chưa về, như vậy là thất lễ lắm”

      Hai huynh muội trở lại viện thấy Ninh thị ngồi phía trước, sắc mặt hớn hở “Huân nhi, Tĩnh Sơ, các con trở lại”

      Tĩnh Sơ nhìn thấy mẫu thân, trong lòng ấm áp “Tĩnh Sơ về, mẫu thân chuẩn bị bữa tối xong rồi ạ?”

      Ninh thị khóe mắt lộ nét cười “Chuẩn bị thỏa đáng rồi. Tĩnh Sơ hôm nay giống như thích bám người vậy, mới chút gặp mà quấn lấy mẫu hân, cẩn thận bị người khác chê cười”

      Thẩm Nguyên Huân cũng trêu muội muội “Đúng vậy, hôm nay muội muội bám người, ca ca như ta cũng có chút chịu nổi đây”

      Thẩm Tĩnh Sơ trong lòng Ninh thị giọng “Hôm nay Tĩnh Sơ bị kinh hoảng, nghĩ đến còn được gặp mẫu thân cùng ca ca…” “chẳng lẽ mãu thân cùng ca ca ghét bỏ Tĩnh Sơ…”

      Ninh thị vừa bực mình vừa buồn cười, xoa đầu nàng “Làm sao có thể! Mẫu thân thương Tĩnh Sơ nhất!” và hỏi thêm “ thỉnh an tổ mẫu, người có ?”

      Tĩnh Sơ ngẩng đầu “ gì nhiều, chỉ là kêu Tĩnh Sơ cùng ca ca ở lại dùng bữa”
      “Sao?” Ninh thị kinh ngạc, “Đây là chuyện lạ nha…”

      Tam phòng Liễu Thị cùng Thẩm Tĩnh Vân quả thường xuyên bị lão phu nhân kêu ở lại dùng bữa, nhưng rất ít khi kêu Tĩnh Sơ, với lại Tĩnh Sơ miệng lưỡi ngọt ngào, lấy lòng lão phu nhân, thông minh có dư nhưng đủ kiên nhẫn. Hôm nay muốn giữ Tĩnh Sơ lại có lẽ chỉ vì muốn trấn an nàng thôi…

      “Mẫu thân, hôm nay Tĩnh Sơ cứ như người khác vậy, dỗ cho tổ mẫu cao hứng lắm!” Nguyên Huân bên giải thích.

      “Sao?” Ninh thị nhíu mày nhìn nàng, chẳng qua đúng là theo biểu của nữ nhi quả có thể dỗ dành lão phu nhân cũng phải chuyện lạ.

      “Tĩnh Sơ như thế nào dỗ được tổ mẫu vậy?” Ninh thị muốn hỏi lại có người hỏi thay, ngẩng lên nhìn phát ra Thẩm Hoằng Uyên bước vào, Ninh thị cùng Tĩnh Sơ vội vàng đứng dậy.

      Thẩm Hoằng Uyên ngồi xuống bèn ra hiệu bảo Ninh thị ngồi, vẫy tay hướng Tĩnh Sơ, kêu nàng đến trước mặt, hỏi “Tĩnh Sơ gì với tổ mẫu vậy?”

      Tĩnh Sơ đáp lại nghiêm chỉnh “Tĩnh Sơ cũng gì đặc biệt, chỉ tổ mẫu là người có phú khí, Tĩnh sơ chẳng qua là , tổ mẫu nghe xong tâm trạng liền tốt lên”

      “Nếu là mẫu thân thương con liền thường xuyên đến trò chuyện với tổ mẫu ” Thẩm Hoằng Uyên cũng hỏi thêm, chỉ câu đơn giản “Ăn cơm thôi”

      Ninh thị vội vàng vâng lời, phân phó người làm chuẩn bị phần cơm bốn người, mới vừa ngồi xuống nghe nha hoàn vào bẩm báo “Lão phu nhân phái người đem tặng phần thỏ hầm, là Lục tiểu thư thích ăn, nên sai nhà bếp chuẩn bị riêng thêm phần”

      Ninh thị sai người đem đồ ăn trong hộp bày lên bàn. Món thỏ hầm này làm quả hương vị hấp dẫn, mới mở hộp ra mà hương bay xa, làm người ta muốn ăn ngay. Thẩm Tĩnh Sơ vui mừng “Thay ta cảm tạ tổ mẫu, tổ mẫu ta thích lắm”

      Nha hoàn lui ra, Thẩm Hoằng Uyên nhìn bộ dánh vui mừng của Tĩnh Sơ, xinh đẹp đáng vô cùng, chính là đồ ăn của mẫu thân mình, chỉ ban cho có ít mà làm nàng vui như vậy, còn là vì Tĩnh Sơ thích nữa. Chỉ là sao mẫu thân mình đột nhiên lại thay đổi như vậy?

      Thẩm Tĩnh Sơ nhìn ra nghi hoặc của Thẩm Hoằng Uyên, cười ngọt ngào “Hôm nay Vân muội muốn ăn thỏ hầm, Tĩnh Sơ cũng muốn ăn nên tổ mẫu liền sai người đưa tới. Tổ mẫu đối xử với Tĩnh Sơ tốt”

      Tất nhiên là đề cập gì đến việc Thẩm tam gia say rượu.

      Thẩm Hoằng Uyên gì thêm, ho , mọi người đều im lặng. Gia quy Thẩm gia là mọi ngừi ăn được chuyện, đợi động đũa, mọi người mới được phép bắt đầu ăn.

      Cơm xong, Thẩm Hoằng Uyên “Ta qua thư phòng xử lý công việc chút rồi lát quay về đây ngủ lại”. Xoay người với Huân Nguyên “Huân nhi, ngươi theo ta đến thư phòng”

      Ninh thị ửng đỏ mặt, nhìn hai cha con rời , trong lòng ấm áp.

      “Mẫu thân, tỉnh lại!” Thẩm Tĩnh Sơ nhìn Ninh thị ngơ ngẩn nhìn bóng dáng phụ thân và ca ca rời , quơ quơ bàn tay trước mặt Ninh thị.

      Ninh thị hoàn hộn, giận dỗi “Tĩnh Sơ dám chê cười mẫu thân!”

      Thẩm Tĩnh Sơ còn muốn trêu ghẹo mẫu thân thấy sắc mặt Ninh thị đột nhiên biến đổi, ôm lấy bụng, cuộn mình “Đau…đau quá…”

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :