1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Đích nữ Bình An - Hòa Tiểu Thảo (Trọng Sinh, Cổ Đại HOÀN/eBook)

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 33

      "Trời ơi, đây là muốn mạng ta mà!" Trương di nương thấy có người tới cướp Thập Thất Thập Bát Lang, vừa theo lôi kéo vừa khóc lóc như trời sập, nàng quen sống an nhàn sung sướng, nhưng học được bộ dáng la lối om sòm đánh hỗn như Tứ phu nhân, chỉ đành phải trơ mắt nhìn Thập Thất Thập Bát Lang khóc rống bị đưa đến Đông sương phòng bên kia.

      Trương di nương dừng lại trước cửa viện của mình kêu gào mấy tiếng rồi yên tĩnh, nhìn về phía thượng phòng, khóe miệng quỷ dị nở nụ cười lạnh, trong mắt lóe qua tinh quang.

      Buổi sáng Phùng Ngũ Gia vừa tới cửa hàng có thương hội tới báo tin, phủ Quảng Xuyên bên Nguyên Hóa phái người tới thu quân lương, báo trước để cửa hàng gạo của Phùng gia chuẩn bị cho tốt, lần này phủ Quảng Xuyên muốn thu ba vạn cân lương thảo, mỗi thương hộ của thương hội Điền Châu chỉ gánh chịu vạn cân lương thảo, còn lại hai vạn cân lương thảo toàn bộ do tiệm gạo Kim gia gánh chịu. Đội quân phủ Quảng Xuyên do Định Bắc Hầu cai quản, luôn mua bán ràng, giống những đội quân khác minh ăn ám nuốt muốn chiếm tiện nghi của thương hộ, phủ Quảng Xuyên thu lương cũng đều chiếu theo giá thị trường tới thu, thậm chí có lúc còn có thể cao hơn giá thị trường chút, nhóm người thương hộ đều bị thua thiệt, cho nên thương hội Điền Châu rất cảm kích nhân nghĩa của phủ Quảng Xuyên, chỉ cần có nhiệm vụ thu lương đưa ra, trước tiên đều kiếm lương thảo, tuyệt đối làm chậm trễ nửa phần công việc.

      Phần của Phùng gia là hai ngàn cân gạo, muốn trong vòng ba ngày chuẩn bị tốt, Phùng Ngũ Gia hỏi thương hội tại sao lại gấp như vậy, thương hội cho biết ba ngày sau Định Bắc Hầu dẫn theo ba nghìn thân binh từ Kinh Thành qua Điền Châu trở về phủ Quảng Xuyên, đến lúc đó thuận đường cùng trở về với đội lương thảo. Hội trưởng thương hội còn , lần này là Định Bắc Hầu tự mình đến thu lương, nếu nhà nào kém cân rưỡi lương thực, cũng cần ở Điền Châu mở cửa hàng rồi.

      "Ngũ Gia lo lắng cái gì? Quân đội là mua, cũng phải là mượn, Ngụy gia ở đầu đường kia kìa, ngoại trừ chuẩn bị ba nghìn cân bột mì, còn chủ động đưa năm trăm cân hoa màu và năm trăm cân thảo lương nữa, tự mình xem rồi làm thôi."

      Đến thương hội về Phùng Ngũ Gia liền có chút phát sầu, tuy tiệm gạo Phùng gia vẫn do Ngũ Phòng quản lý, nhưng từ năm chi thứ hai buôn bán tơ lụa xảy ra vấn đề, vì bù lỗ hổng cho chi thứ hai mà tiệm gạo phải xuất lương thực tích trữ ra ngoài với giá thấp, giờ số gạo lương còn dư cũng nhiều.

      Khoảng thời gian trước, Tứ Phòng lại ầm ĩ Ngũ Phòng bán rẻ tiện nghi cho người khác, cũng chịu bán gạo cho thông gia là Ngô gia, ai Tứ Nương gả đến Ngô gia là giúp đỡ nhà mẹ rồi hả? Là Ngũ Phòng ở giữa đâm gậy cản trở, Ngô gia muốn giúp tay cũng có cách nào. Phùng Ngũ Gia biết Tứ Phòng bậy, muốn chi thứ hai trút oán khí với việc Ngô gia khoanh tay đứng nhìn chịu giúp đỡ lên người Ngũ Phòng, lại muốn vớt vát chút tiện nghi từ tiệm gạo để lấy lòng nhà chồng Tứ Nương, nhưng ngoại trừ mấy câu trong viện mình ra, trong đại gia đình Phùng gia này cũng hay nhiều. Cuối cùng bị bức có cách nào khác, đành phải bán phần gạo lương giá thấp cho Ngô gia. giờ lại phải là mùa vụ thu hoạch, muốn trong thời gian ngắn gom góp hai ngàn cân gạo phải là chuyện dễ dàng, giờ tiệm gạo cần chừng ngàn cân gạo trắng và hơn vạn cân bột mì, vốn là muốn Phùng Tứ gia cùng Bát Lang ở nông thôn thu tô giúp đỡ, để bọn họ nhân tiện thu chút lương trở lại, nhưng có nhanh hơn ba ngày cũng chưa về được a. Giờ chỉ còn cách là mượn của nhà buôn khác, hoặc là mượn của nhà khác, mặc kệ là mượn hay mua đều phải trở về thương lượng cùng lão thái thái và mấy phòng kia.

      lúc Phùng Ngũ Gia vô cùng lo lắng, Trương di nương phái người tới gọi trở về, trong nhà xảy ra chuyện lớn, nàng sống nổi, trở về còn thấy nàng.

      Nhất thời đầu Phùng Ngũ Gia có chút to lên rồi, hai người này cũng để cho bớt lo, Tiểu Trương di nương thế, giờ người lớn hơn cũng vậy, ngày ngày làm ầm ĩ, nhưng cuộc sống như vậy vẫn phải trải qua thôi. Chờ chạy về trong viện thấy Trương di nương thất hồn lạc phách ngồi trước cửa phòng mình, hai mắt nhìn chằm chằm mặt đất, mặt chút huyết sắc cũng có, tóc tai tán loạn, Phùng Ngũ Gia thấy nàng như vậy cũng có chút đau lòng, tiến lên nâng nàng dậy: "Hôm nay lại nóng, mặt đất còn có khí lạnh đấy, ngồi đất làm cái gì, coi chừng lạnh thân thể."

      Trương di nương thấy Phùng Ngũ Gia trở lại, ôm cổ rơi lệ đầy mặt, khàn khàn giọng, khóc ròng : " sống được nữa rồi! Thập Thất Thập Bát Lang bị mang rồi, nàng ấy đây là muốn mạng của ta! sống được rồi. . . . . ."

      Phùng Ngũ Gia nghe mà hiểu ra sao: "Người nào đưa bọn ? Mang đâu rồi?"

      Trương di nương vừa khóc vừa liên tục vỗ ngực: "Đều là lỗi của ta, nên mang theo Thập Thất Thập Bát Lang qua đó thỉnh an tỷ tỷ và thân gia phu nhân, nên khiến A Phi làm Thập Tứ tiểu thư bị kinh hãi, lại càng nên khiến Thập Thất Thập Bát phân biệt được tôn ti quấn lấy Thập Tứ tiểu thư chơi đùa, ngàn sai vạn sai đều là lỗi của ta, muốn đánh muốn phạt ta cũng nhận, ngay cả muốn mạng ta cũng được, nhưng cho ta gặp lại bọn , so với cắt thịt người ta còn đau hơn, lão gia à, cứu mẹ con chúng ta với." xong giống như chuyện thảm nhất đời rơi xuống người nàng vậy.

      Phùng Ngũ Gia nghe hồi lâu mới hiểu tình, trong lòng nhất thời dâng lên nộ khí. Về đối ngoại phải coi như khiêm tốn, đối với mấy phòng khác cũng xem như nhẫn nhịn, đối với Tiểu Trương di nương và Trương di nương cũng coi như thương , đối với hai nhi tử cũng sủng ái, đối với Thập Tứ Nương tối thiểu cũng xem , nhưng chỉ riêng đối với Dương thị là có chút hà khắc. cảm thấy Dương thị là chính thất của , nhất định phải đối với biết lạnh hiểu nóng, phải bao dung cái bao dung, phải thích cái thích, ở phía đông nàng thể chạy phía tây, nàng chỉ có thể làm việc, đó chính là làm cho hài lòng vừa ý. Cho nên qua nhiều năm như vậy Dương thị vẫn mực nhẫn nhịn để thành toàn cho phần lòng riêng càng thêm nặng kia của , càng cảm thấy Dương thị chính là vì mà tồn tại, nàng thể có chủ kiến của mình cũng thể làm trái ý chút nào. Trước kia Dương thị làm được rất tốt, nhưng kể từ khi phát sinh chuyện của Thập Tứ Nương, Dương thị bắt đầu có chút thay đổi, nàng có ý kiến của mình, nàng đồng ý hôn an bài cho Thập Tứ Nương, thậm chí nàng ỷ vào nhà mẹ của mình chạy đến chỗ Tiểu Trương di nương lôi nha hoàn ra đánh, hôm nay lại càng thêm mạnh mẽ mang Thập Thất Thập Bát Lang .

      Tuy hai nhi tử là thứ xuất, nhưng đáy lòng vẫn luôn đối đãi với bọn họ như ‘đích’ nhi tử (đích: dòng chính thất), dự định đợi thêm hai ba năm nữa lấy lý do Dương thị có con trai, danh nghĩa đưa Thập Thất Thập Bát Lang qua chỗ nàng, để cho bọn họ danh chính ngôn thuận trở thành ‘đích’ thiếu gia của Phùng gia, nhưng chỉ là danh nghĩa đưa qua chỗ Dương thị, cũng phải muốn giao cho nàng nuôi dưỡng, biết Trương di nương tuyệt đối cho phép người nào mang hai con trai bảo bối của nàng, rất cưng chiều Trương di nương, thậm chí có chút sợ nàng. Nhưng giờ Dương thị lại mạnh mẽ mang hai nhi tử , hiển nhiên là vượt qua tầm khống chế của , chạm đến quyền uy của , vậy thể tha thứ.

      Phùng Ngũ Gia đẩy Trương di nương còn khóc qua bên, vẻ mặt tức giận tới phòng của Dương thị. Trương di nương xoa xoa khóe mắt đầy lệ, mặt lộ ra tươi cười giảo hoạt, nghĩ nghĩ rồi chạy chậm vài bước đuổi theo Phùng Ngũ Gia.

      "Đưa Thập Thất Thập Bát Lang nhốt đâu rồi hả ?" Phùng Ngũ Gia đạp cửa phòng Dương thị đổ ập xuống rồi hướng về phía Dương thị phẫn nộ quát.

      Dương thị cùng Quý phu nhân mới từ phòng của Thập Tứ Nương trở lại, mời đại phu đến khám thương thế của Thập Tứ Nương, cũng may chân bị thương , nghỉ ngơi lát sao, nhưng vết sẹo cánh tay kia sợ là dễ dàng khỏi rồi. đường Thập Thất Thập Bát Lang bị mang Đông sương phòng vẫn la hét, liều mạng khóc lóc giãy giụa, bảy tám người mới đưa được bọn họ đến Đông sương phòng, trong phòng làm ầm ĩ trận rồi an tĩnh lại, chắc là ngủ thiếp . Dương thị vẫn để người trông coi ngoài phòng, để bọn họ trông trừng hai đứa , thể xảy ra nửa điểm cố.

      Thấy Phùng Ngũ Gia tới đây hưng sư vấn tội, Dương thị hơi sửng sốt, thản nhiên : "Đông sương phòng, hai đứa cũng trưởng thành rồi, cùng di nương chen chúc phòng còn ra thể thống gì, phải là chuyện cười à."

      "Chuyện cười à? ! Nhìn xem đủ chê cười rồi đấy!" Phùng Ngũ Gia mặt đỏ phừng phừng, nổi cả gân xanh, hướng về phía Dương thị quát, "Đứa bé sáu bảy tuổi biết cái gì? Vậy mà các ngươi còn so đo với nó? phải là con mèo thôi sao? Cần gì phải chuyện bé xé ra to hả? !"

      Quý phu nhân và Dương thị cùng nhíu mày, Quý phu nhân để ly trà trong tay xuống, vốn là hai phu thê cãi nhau nàng cũng tiện ở lại, nhưng Phùng Ngũ Gia đánh Dương thị có tiền lệ, nàng sợ để mình Dương thị ở lại trong phòng bị thua thiệt.

      "Chính bởi vì cùng bọn so đo mới an bài bọn đến Đông sương phòng, ngày mai lại mời vị tiên sinh tới dạy học vấn cho bọn họ, sáu bảy tuổi cũng , nên hiểu biết chữ nghĩa rồi." Dương thị hòa nhã với Phùng Ngũ Gia.

      Phùng Ngũ Gia vung tay lên: "Đó cũng phải là chuyện ngươi cần quan tâm! Mau để cho bọn trở về! Nhà bên kia ở vẫn tốt, chuyển cái gì mà chuyển, quản nhiều việc rồi!"

      "Sao phải là chuyện ta cần quan tâm? Là chính thất là mẹ cả của đứa , quản giáo bọn họ là trách nhiệm, ta có nghĩa vụ dạy bảo tốt bọn họ!" Dương thị muốn chút đạo lý với Phùng Ngũ Gia, nhiều năm như vậy, nàng luôn để rất nhiều lời trong lòng, phải là , chẳng qua là lười phải , cũng có người tới nghiêm túc nghe nàng , "Đứa bé còn , rất nhiều quy củ phải học, sao có thể chỉ lo chơi đùa? Ít nhiều cũng vì muốn tốt cho bọn họ, gia nghiệp của Phùng gia lớn, về sau đều cần dựa vào thế hệ bọn họ đấy. sinh ra bọn họ, nhưng dù sao cũng nên tận tâm nuôi dưỡng bọn chúng, nếu về sau đứa bé ở bên ngoài phạm vào sai lầm, mọi người chỉ trích là người mẹ cả này chăm sóc tốt cho bọn họ, tổn hại cũng chỉ có thể diện của Phùng gia." Mà trách tội di nương.

      Trương di nương ở sau lưng Phùng Ngũ Gia uất ức khóc lên: "Đều là lỗi của ta! Tỷ tỷ muốn trách trách ta , cần đứa bé phạm sai lầm khiến Phùng gia mất mặt, đứa bé như vậy so với ta còn khó chịu hơn."

      Phùng Ngũ Gia vừa nghe liền nổi giận, bưng lên ly trà ở bàn bên cạnh rồi nện xuống mặt đất, xông về phía Dương thị quát: "Đây chính dáng vẻ làm mẹ hả? Nếu ngại hai đứa bé này làm ngươi mất mặt mũi, vậy nhanh đưa bọn họ trả lại cho Trương di nương, sau này chuyện ba mẹ con bọn họ cần phải để ý đến! phải còn có Thập Tứ Nương à, coi chừng nàng là được rồi, yên lành chia rẽ mẫu tử người ta. Về sau ít chỗ của Tiểu Trương di nương và Trương di nương , quản tốt chuyện của mình ấy, đừng có chỗ nào cũng muốn giẫm lên cước, ngại phiền còn chưa đủ sao?"

      Đổi lại là Dương thị trước kia, có lẽ là cứ chuyện lớn hóa thôi, nhưng trải qua chuyện Thập Tứ Nương, lại nghĩ tới vết sẹo xấu xí cánh tay của Thập Tứ Nương kia, những lời đó của Quý phu nhân với nàng, nàng cảm thấy đáy lòng có thứ gì đó giãy thoát ra ngoài, chậm rãi đứng lên, kiên định nhìn Phùng Ngũ gia : "Tốt! Vậy để Thập Thất Thập Bát Lang trở về, từ nay về sau ba mẹ con bọn cũng cần xuất trước mặt ta nữa. Để cho người thả lời ra, Thập Thất Thập Bát Lang của Phùng gia cùng người mẹ cả này hề có nửa phần quan hệ, bọn từ theo di nương lớn lên, do di nương dạy, chỉ nhận di nương làm mẹ!"

      Dương thị từng chữ ràng, Trương di nương ở phía sau nghe được mà thân thể run lên, nếu Dương thị truyền ra lời này, chỉ sợ đời này Thập Thất Thập Bát Lang cũng trở thân được, mẹ cả thừa nhận bọn họ, cho dù di nương sinh ra bọn họ có được cưng chiều nữa, sợ rằng bọn họ cũng chỉ thành trò cười, về sau muốn tham gia vào việc buôn bán của Phùng gia hay muốn có mối hôn tốt sợ là khó càng thêm khó rồi.

      ". . . . . . . . . . . ." Phùng Ngũ Gia giận đến ngón tay cũng phát run, muốn đưa tay dọa nạt Dương thị cái lại thấy Quý phu nhân ở bên cạnh, mắt nhìn chằm chằm theo dõi , đành phải nắm chặt tay : "Được được được, tính tình ngoan độc ngoan độc!" Quay đầu lại liền ra ngoài cửa.

      Lần này Trương di nương choáng váng mắt rồi, nhìn Dương thị rồi quay đầu nhìn Phùng Ngũ Gia xa, lâu mới kêu khóc "Trời ạ!" rồi hướng ra phía ngoài đuổi theo.
      tart_trung, Snow, huyendo2 others thích bài này.

    2. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 34

      Trương di nương đuổi theo Phùng Ngũ Gia, mà là đường chạy về phía viện của Tứ Phòng.

      "Biểu tỷ, giờ làm sao mới tốt đây?" Trương di nương bộ nước mắt nước mũi với Tứ phu nhân,"Là tỷ bảo ta ngáng chân chọc giận nàng ta, khiến nàng mất chừng mực để lão gia tới trừng trị bắt bí nàng, nhưng giờ lão gia lại mặc kệ, vậy Thập Thất Thập Bát Lang phải nuôi danh nghĩa của nàng ta rồi!"

      Tứ phu nhân thấy Trương di nương khóc đến thê lương, trong lòng cũng có chút phiền loạn: "Gào thét cái gì? Bọn cũng trưởng thành rồi, vốn cũng nên cả ngày dính nhau thành khối, nhìn những di nương khác trong viện , có ai dám cùng thiếu gia tiểu thư đứng song vai như con cái, người nào đều phải là thấy bọn họ trốn tránh rất xa? Càng chớ đến dẫn theo bên cạnh, ngưoi dẫn theo bọn họ nhiều năm như vậy nên biết đủ ."

      Trương di nương khóc đến lợi hại hơn, sớm biết như vậy ban đầu cũng nên nghe theo lời của Tứ phu nhân, mang theo Thập Thất Thập Bát Lang đến trong viện Dương thị để làm cho nàng ấy thoải mái, giờ thân tỷ tỷ của nàng tới Điền Châu, ngay cả lão gia cũng phải cho nhà mẹ nàng mấy phần mặt mũi, sao mình lại dại dột đứng mũi chịu sào trêu chọc nàng ấy chứ.

      Tứ phu nhận chịu đựng ở trong phòng nghe Trương di nương cầu khẩn vài lần nghe có nha hoàn tới , Tứ tiểu thư trở lại.

      "Tứ Nương về rồi sao?" Ánh mắt Tứ phu nhân sáng lên, bên tai còn vang lên tiếng kêu khóc của Trương di nương, nhịn được quay đầu với nàng: "Được rồi được rồi, về trước , để Tứ Nương thấy cái bộ dáng này còn ra thể thống gì!"

      Trương di nương đành phải lau nước mắt ra ngoài phòng, mới vừa tới trong viện liền nhìn thấy Tứ Nương của Tứ Phòng dẫn theo hai nha hoàn và hai ma ma vội vã về phòng của Tứ phu nhân, nửa đường gặp phải Trương di nương nàng ấy cũng chỉ mắt lạnh nhìn qua, mặt lộ ra tia khinh thường.

      ". . . . . . Đại tỷ, ở đây ở tốt à, sao lại muốn dọn đến dịch quán làm gì?" Dương thị vô cùng hiểu nhìn Quý phu nhân, đối với việc bà muốn chuyển đến ở dịch quán phi thường khó hiểu.

      Quý phu nhân cười cười: "Vốn chính là vội vã muốn gặp muội nên tới Điền Châu trước. Cha của Bình An mấy ngày nữa cũng tới đây, trước đó ông ấy dặn dò mấy lần hai mẹ con ta thể ở trong phủ quấy rầy quá lâu, nhất định phải đến dịch quán chờ ông ấy, biết ông ấy làm việc luôn có nhiều cố kỵ mà."

      Dương thị lộ vẻ tiếc hận cùng tình cảm nỡ: "Hết thảy dĩ nhiên lấy công làm trọng, nếu đại tỷ phu giao phó như vậy muội cũng ép đại tỷ ở lại, chỉ là tỷ muội rất nhiều năm gặp, vốn nghĩ tới cho dù là mấy ngày, nếu có thể sống chung thêm vài ngày cũng có thể đền bù chút tiếc nuối."

      "Dịch quán cách nơi này cũng xa, bất cứ lúc nào đều có thể sang đó gặp mặt, cần cả ngày buồn bực trong nhà, mang theo Thập Tứ Nương ra ngoài chút, cũng có thể đến dịch quán gặp Bình An, nếu có chuyện gì tới tiếng là được, chúng ta vẫn còn ở lại Điền Châu thêm vài ngày." Quý phu vỗ vỗ tay Dương thị, trong lòng cũng vô cùng nỡ người muội muội này.

      Bên kia Thập Tứ Nương cũng nắm chặt tay Bình An vạn phần muốn, quay đầu nhìn Dương thị dè dặt : "Nương, con có thể cùng di mẫu và Bình An đến dịch quán ở mấy ngày ?" Bình An nghe Thập Tứ Nương như vậy hết sức mừng rỡ, nàng ở đây cũng có nửa người bằng hữu, nếu có Thập Tứ Nương bên cạnh dĩ nhiên là cực tốt, liền cùng nhau đưa ánh mắt mong chờ hướng về phía Dương thị.

      Dương thị thấy Thập Tứ Nương cùng Bình An hợp ý như vậy cũng cảm thấy rất vui mừng, nghĩ tới tính tình Thập Tứ Nương mềm yếu nên bên cạnh cũng ít có bằng hữu tốt, để cho nàng cùng Bình An tiếp xúc nhiều hơn cũng phải là chuyện xấu, liền hớn hở đồng ý.

      Ăn cơm trưa xong, thu dọn vài thứ, đến chỗ lão thái thái bên kia thỉnh an chào từ biệt, liền dọn đến dịch quán.

      Trước khi Quý phu nhân còn dặn dò nhiều lần, có chuyện gì cho người chuyển lời, sau khi mình dàn xếp tốt thường xuyên sang đây gặp nàng. Dương thị cười cười : "Biết tỷ lo lắng gì rồi, muội cũng suy nghĩ thông suốt, nhịn được lúc nhưng nhìn được cả đời, coi như vì Thập Tứ Nương, cũng phải tranh giành chút tiếng ."

      Đến dịch quán, Quán lại (chức vụ có phẩm cấp thời phong kiến, chuyên quản lý trông coi dịch quán) rất nhanh an trí ổn thỏa cho nhóm người Quý phu nhân, bên phái người thông báo cho Tri châu Điền Châu, Tri châu biết được là gia quyến của quan Tuần sử tới, dám chậm trễ, mang theo phu nhân của mình đến dịch quán bái kiến, vài lời khách sáo tiếp đón mọi người từ xa được, còn dịch quán đơn sơ, muốn Quý phu nhân chuyển đến biệt viện đặc biệt an bài. Quý phu nhân cười cự tuyệt, lão gia mình sớm an bài ổn thỏa rồi, tiện tùy ý thay đổi. Tri châu Từ Đại thấy Quán lại an bài cho Quý phu nhân tòa tiểu viện bên cạnh dịch quán, tuy có chút đơn sơ nhưng đầy đủ mọi thứ, cũng coi là quá thất lễ nên hề cưỡng cầu nữa. Thấy chỗ Quý phu nhân phần nhiều là nữ quyến, liền để phu nhân mình ở lại dịch quán xã giao chiêu đãi, dặn nàng nhất định phải mở tiệc tẩy trần cho Quý phu nhân, mời tất cả nữ quyến quý tộc ở Điền Châu đến.

      Từ phu nhân khoảng bốn mươi tuổi, sinh ra là châu tròn ngọc sáng, theo Từ Đại nhận chức nhiều năm, am hiểu sâu đạo lý quan trường, chuyện xử cũng khéo léo. Nàng tán gẫu với Quý phu nhân hồi thấy Quý phu nhân có vẻ mệt mỏi, rất thức thời hướng về phía Quý phu nhân xin cáo lui, lại hai ngày sau trong phủ có tổ chức tiệc nhà, đến lúc đó mời vài nữ quyến danh môn quý tộc ở Điền Châu, cũng mời Quý phu nhân và thiên kim tiểu thư cùng nhau tham gia, mọi người có thể làm quen thân thiện chút. Quý phu nhân biết đây là chuyện thể thiếu, liền hơi đồng ý.

      Sau khi Từ phu nhân , Thập Tứ Nương vẫn ngồi nghiêm chỉnh phía dưới mới thở dài hơi, vỗ vỗ ngực giọng với Bình An: "Hù chết ta, chưa bao giờ gặp qua phu nhân quan lớn như vậy, phu nhân Tri châu đấy, ra dáng dấp cùng những người khác cũng sai biệt lắm."

      Bình An che miệng cười cười: "Vậy đến lúc đó cùng chúng ta đến phủ Tri châu làm khách, nhìn xem các phu nhân quan khác có phải có dáng dấp giống nhau hay ."

      Thập Tứ Nương thẳng thắn xua tay: " , trường hợp này sao có thể , chỉ sợ khiến mọi người mất mặt."

      Quý phu nhân nhấp ngụm trà, trong đầu có ý niệm thoáng qua, ngẩng đầu nhìn kỹ Thập Tứ Nương: mười bốn tuổi, dáng người nhìn cùng khác Bình An mấy, chỉ là hơi gầy yếu chút, xiêm y và đồ trang sức cũng đều chọn màu sắc đơn thuần, chuyện hành đều hay cúi đầu, phần lưng thậm chí hơi cong xuống, chú ý nhìn mặt mũi của nàng. ra ngũ quan của Thập Tứ Nương so với Bình An cũng thanh tú xinh đẹp, làn da trắng nõn mịn màng, dung mạo có loại khí chất yên ổn. Quý phu nhân cảm thấy ngày thường cái mũi của Thập Tứ Nương là đẹp mắt nhất, giương cao với độ cong khiến cả khuôn mặt nhiều thêm vẻ linh động, dung mạo xinh đẹp kết hợp với tuổi còn trẻ như vậy, bà dám tưởng tượng nếu gả Thập Tứ Nương cho lão đầu bốn mươi năm mươi tuổi là quang cảnh như thế nào, ngẫm lại đều làm mình rét mà run.

      "Thập Tứ Nương, ngày đó con cùng chúng ta . Cùng Bình An chọn vài xiêm y màu sắc tươi đẹp mà mặc, chọn thêm mấy bộ trang sức tinh xảo xinh xắn, mặt thoa thêm chút son phấn, ăn diện đẹp phen, các con đều là nương mười ba mười bốn tuổi, ra ngoài nhiều va chạm xã hội kết giao thêm mấy người bằng hữu, về sau có lợi cho các con." Mỗi lời của Quý phu nhân đều thêm Bình An vào, chính là sợ Thập Tứ Nương xấu hổ đa tâm, như vậy để cho nàng cảm thấy được mọi việc có Bình An làm bạn cùng nàng, vậy an tâm hơn rất nhiều.

      Thập Tứ Nương cúi đầu xoắn khăn tay của mình, trong lòng có chút lo lắng cùng mong đợi.

      "Bình An, ở Kinh Thành mọi người thường hay tham dự yến hội sao?" Từ Phùng gia chuyển ra đến dịch quán, tất cả mọi người đều mệt mỏi nên lên giường nghỉ ngơi sớm. Điều kiện của Dịch quán so được với đại môn nhà giàu, trong viện hơi , gian sương phòng bị bình phong ngăn cách thành hai đầu đông tây, Thập Tứ Nương cách bình phong giọng hỏi Bình An ngủ ở đầu kia.

      "Cũng phải là thường xuyên tham dự, chỉ là ngày lễ ngày tết mới xã giao chút thôi." Bình An vốn muốn ngủ, nghe Thập Tứ Nương đặt câu hỏi, cố đánh mạnh tinh thần đáp lại nàng.

      "Vậy. . . . . . Có những chỗ nào phải chú ý? Ta sợ đến phủ Tri châu làm khách gây ra sai lầm." Thập Tứ Nương cẩn thận hỏi.

      " cần sợ, coi như ở nhà là được rồi." Bình An suy nghĩ chút lại , " đúng, cùng với nhà cũng giống nhau, cần tận lực làm gì cả, cần khó xử cũng cần khủng hoảng." Bởi vì nàng là cháu ngoại của Quý phu nhân, e là có vài người tới nịnh nọt lấy lòng rồi.

      "Bình An, hâm mộ. . . . . ." Thanh của Thập Tứ Nương rất , nàng cũng biết Bình An có nghe được hay .

      . . . . . . . . . . . . . . . . . .

      Sáng sớm ngày thứ hai, Bình An cùng Thập Tứ Nương mới vừa dùng xong bữa sáng nghe Dương thị tới, hai người vui mừng đến phòng của Quý phu nhân. Dương thị nghe Thập Tứ Nương được cùng Quý phu nhân tham dự yến tiệc của phu nhân Tri châu, kích động đến hốc mắt đều đỏ, mấy lần quay lưng len lén lau nước mắt, đề xuất mời người may nổi danh nhất trong thành tới may mấy bộ xiêm y cho Bình An và Thập Tứ Nương, Bình An vội vàng khoát tay mình mang đủ xiêm áo rồi, cần lãng phí. Quý phu nhân cũng cười giờ may gấp sợ kịp nữa, thân hình Thập Tứ Nương và Bình An cũng khác biệt lắm, hai bên lấy xiêm áo của mình ra rồi chọn mấy bộ tốt là được.

      "Được được, vậy để ta trở về chọn mấy bộ tới đây." Dương thị khẩn trương bảo Cẩm Nhi trở về chọn xiêm áo đẹp nhất của tiểu thư mang tới.

      Quý phu nhân lại hỏi Dương thị tình huống của Thập Thất Thập Bát Lang, Dương thị thở dài : "Còn phải là cả ngày làm ầm ĩ sao, bọn họ đòi về chỗ di nương. Tiệm gạo của lão gia hình như xảy ra chút vấn đề, cả đêm ở chỗ lão thái thái cùng mấy phòng thương lượng đối sách, cũng còn thời gian quản việc này. Trương di nương nhốt mình trong phòng ra khỏi cửa, Tiểu Trương di nương ngược lại tới đây chuyến, thay Thập Thất Thập Bát Lang cầu xin, muội cũng để ý tới nàng."

      Quý phu nhân nghe được cửa hàng gạo của Phùng Ngũ Gia xảy ra vấn đề, trong lòng có dự cảm xấu, nhưng ngay trước mặt Dương thị lại tiện gì, chỉ bảo nàng tỉnh táo nhiều tâm nhãn chút. Mấy người lại tán gẫu đùa hồi, khí rất ấm áp hòa hợp, sau khi cùng nhau ăn cơm trưa xong, chỉ thấy Cẩm Nhi trở về lấy quần áo ủ rũ cúi đầu quay lại, phía sau còn có hai mẹ con Tứ phu nhân và Thập Tam Nương.

      "Ai ôi, Ngũ đệ muội, mới vừa đến trong viện còn thấy, hóa ra là tới chỗ thân gia phu nhân." Tứ phu nhân vừa vào cửa liền cười với Quý phu nhân và Dương thị, lại kéo Thập Tam Nương quỳ xuống với Quý phu nhân, "Nhanh dập đầu với đại di mẫu ."

      Bốn người Quý phu nhân đều sững sờ, hơn nửa khắc vẫn chưa phục hồi lại tinh thần, chỉ thấy Thập Tam Nương lười biếng quỳ xuống đất dập đầu, hướng về phía Quý phu nhân gọi tiếng: "Đại di mẫu."

      Bình An ở bên cạnh "xuy" cười ra tiếng: "Phùng Tứ phu nhân, sao lại lôi kéo Thập Tam tiểu thư nhận loạn người thân thế, nơi này nào có Đại di mẫu của nàng chứ?"

      Gương mặt của Tứ phu nhân chợt cứng đờ, cười cười với Bình An: "Ơ Bình An, như thế nào còn gọi Phùng Tứ phu nhân? Nên theo Thập Tứ Nương gọi tiếng Tứ thẩm, đứa này còn khách khí gì chứ." xong cũng để cho Bình An mở miệng, quay đầu với Quý phu nhân: "Thân gia phu nhân, ta cùng Ngũ đệ muội ngày thường thân như tỷ muội, lẽ ra tỷ ruột của nàng chính là thân tỷ tỷ, nếu chê, cũng để ta gọi đại tỷ . Đại tỷ, nhìn xem, nhà Thập Tam Nương ngoại trừ có Đại cữu cũng có Đại di nào, từ nay về sau người chính là thân Đại di của nàng rồi."

      "Tứ thẩm à, làm cái gì vậy?" Dương thị rốt cuộc nhịn được cau mày , " yên lành sao lại nhận thành thân thích rồi?"

      Tứ phu nhân liền qua tha thiết kéo tay Dương thị: "Ngũ đệ muội, cũng phải là Phùng gia chuẩn bị được căn đại viện, sao lại để đại tỷ ta chuyển đến dịch quán bé này rồi, ở đây quá khó coi. Nếu phải sáng nay ta muốn tới thăm đại tỷ chút, ta còn biết nàng chuyển ra ngoài đấy."

      Trân Nhi ở bên đen mặt : "Tứ phu nhân thấy Cẩm Nhi cầm xiêm áo ra ngoài, ngăn lại bảo ràng được , những thứ xiêm áo kia đều là của trung bỏ tiền ra, thể tùy tiện cầm đổi tiền cho bên ngoài, nhất thời nhịn được miệng, mới cho nàng." thanh tuy nhưng mọi người đều nghe được ràng.

      "Nha đầu Cẩm Nhi này, nhất định là nghe lời ta rồi." Tứ phu nhân ho khan vài tiếng, mặt đổi sắc : "Ta là xiêm áo này cầm bán cũng đáng giá vài đồng tiền, muốn cầm đương nhiên là được, vậy bằng mang theo mấy bộ đồ Thập Tam Nương mới may tháng trước tới đây,Bình An và Thập Tứ Nương cũng chọn , nếu có bộ thích hợp lập tức tìm mấy thợ may tới để đo may gấp, đều có quen biết, nhiều nhất thời gian ngày là có thể may xong ba bộ y phục rồi."

      "Ba bộ y phục sao?" Thập Tứ Nương thành hỏi, sợ Tứ phu nhân tính sai rồi, "Hai bộ là đủ rồi."

      Bình An cười thầm trong lòng, đảo mắt liền nhìn thấy Tứ phu nhân đen mặt, nhưng lập tức lại thay đổi thành khuôn mặt tươi cười, với Thập Tứ Nương: "Đúng vậy, là ba bộ. Ngươi bộ, Bình An bộ, Thập Tam Nương bộ."

      Bình An đối với Tứ phu nhân da mặt dầy bội phục sát đất, đáy lòng khỏi dâng lên ý tưởng kỳ quái: nếu như đem Tứ phu nhân vô liêm sỉ này đặt vào Tô gia giả nhân giả nghĩa kia, vậy lật chuyển thành tình cảnh như thế nào đây?
      Last edited by a moderator: 5/10/15
      tart_trung, Phương LăngTuyết Liên thích bài này.

    3. Tuyết Liên

      Tuyết Liên Active Member

      Bài viết:
      118
      Được thích:
      68
      Muốn đọc tiếp quá :-((

    4. Nyanko129

      Nyanko129 Well-Known Member

      Bài viết:
      5,155
      Được thích:
      13,070
      Chương 35

      "Đại tỷ, nếu ngươi ngại dẫn theo Thập Tam Nương cùng, để cho nàng được mở mang kiến thức." Tứ phu nhân cười đến khóe mắt cũng nổi đầy nếp nhăn, "Thập Tam Nương nhà ta thành hiểu quy củ, để ngươi thêm phiền. Tướng mạo tính tình của nàng cũng kém, trưởng thành rồi còn chưa có mối hôn , đại tỷ, ngươi cứ coi nàng như khuê nữ ruột thịt ." mạch xong khiến Dương thị cũng phải ngượng đỏ mặt thay nàng ấy, Thập Tam Nương ở bên cau mày chặt nhìn chằm chằm Tứ phu nhân.

      "Nhưng Tứ thẩm, người ta mời Thập Tam tỷ mà." Thập Tứ Nương nhịn được nhàng câu, lại bị Thập Tam Nương hung hăng lại: "Vậy họ cũng mời ngươi nha, ngươi lại như con ba ba theo làm chi."

      "Ta. . . . . . Ta ." Thập Tứ Nương liền đỏ mặt, cảm thấy mình vốn nên theo Quý phu nhân tham ra loại yến tiệc này, hôm nay lại do mình mà khiến Tứ phu nhân theo tới thêm phiền, trong lòng vô cùng áy náy, "Dì à, loại trường hợp này ta tốt hơn, chúng ta ngu dốt miệng vụng về, cũng chỉ khiến cho người ta chê cười."

      Trong lòng Thập Tam Nương có chút khinh bỉ Thập Tứ Nương, cảm thấy nàng chính là khối bùn nhão có cố cũng đắp thành tường được.

      "Cũng phải là việc ghê gớm gì, cứ để Thập Tam tiểu thư cùng chúng ta , đến lúc đó nàng và Thập Tứ tỷ đều ở bên cạnh ta là được." Bình An ở bên , nhìn dáng vẻ cao ngạo của Thập Tam Nương, lại nhìn bộ dáng cúi đầu hèn mọn của Thập Tứ Nương, trong lòng cảm thấy chua xót đau đớn lên lời.

      Tứ phu nhân vừa nghe lời này của Bình An, nhất thời mặt mày hớn hở, cười đến miệng khép lại được: "Vậy ta đây phải thu xếp may gấp cho Thập Tam Nương bộ váy mới được, khụ, còn có Bình An và Thập Tứ Nương."

      Bình An cự tuyệt đề nghị của Tứ phu nhân, mình và Thập Tứ Nương có đủ xiêm áo rồi, cần tốn kém. Tứ phu nhân đương nhiên cầu còn được, ước gì chỉ có nữ nhi của mình xuất xinh đẹp vinh quang chói lọi, diễm áp quần phương, nếu đến lúc đó được vị phu nhân quan kia ưu ái, so với việc phải gả cho những người thương nhân kia còn tốt hơn gấp trăm lần.

      Thấy Quý phu nhân và Dương thị quăng ánh mắt khó hiểu về phía mình, Bình An cho họ nụ cười trấn an, ý bảo họ cần lo lắng. Nàng bảo Tứ phu nhân và Thập Tam Nương về trước, ngày mai nhất định phải ăn mặc lộng lẫy, đến dịch quán sớm, lúc đó Từ phu nhân phái người tới đón mọi người.

      Đến ngày thứ hai, quả nhiên sáng sớm Từ phu nhân phái hai chiếc xe ngựa tới đón nhóm người Quý phu nhân. Bình An và Thập Tứ Nương người váy áo trắng xanh, người váy áo phấn hồng, hoạt bát lại mất vẻ thanh nhã. Chọn trâm cài tóc đều là ngọc Tiểu Thúy, tinh xảo cũng phô trương. Chờ hai người ăn mặc thỏa đáng, vừa ra cửa chính dịch quán, liền thấy Thập Tam Nương bộ áo ngoài màu vàng quần lụa mỏng màu tím đỏ đứng ở đàng kia, đầu cắm vài chiếc trâm ngọc trai to lớn, nhìn mà khiến người ta đau cổ.

      Bình An thấy mặt Thập Tam Nương bôi phấn nước giống như hát tuồng vậy, liền cười cười: “Hôm nay Thập Tam tiểu thư ăn mặc là long trọng nha.”

      Thập Tam Nương cau mày quan sát Bình An và Thập Tứ Nương phen, : “Sao các ngươi lại ăn mặc đơn thuần như vậy, mặc thế sao gặp người khác được?” Trong lòng vui, sợ hai người này liên lụy khiến mình bị người khác chê cười, nghĩ Bình An còn là quan gia tiểu thư, ngay cả kiểu mẫu y phục cũng có, xem ra cũng được tốt lắm, sau này mình vẫn nên thân cận quá với nàng.

      Bình An che miệng cười : “Hai người ta sao có người đẹp như Thập Tam tỷ, tôn lên vẻ diễm sắc bực này chứ.”

      “Vậy cũng được.” Thập Tam Nương có chút đắc chí, cái khác nàng dám khen ngợi, nhưng dáng người nàng quả cao gầy, mặt dài dáng dấp cũng cao.

      Ba người lên xe ngựa, giờ ngọ đến phủ Tri châu.

      Từ phu nhân tổ chức yến tiệc ở sảnh chính chủ viện, mời nữ quyến ở Điền Châu xuất thân thế gia đến dự, ở kinh thành Quý phu nhân và Bình An cũng có tham gia loại hoạt động này, phần lớn lấy xã giao làm chủ, khách sáo vài lời, hai bên có ấn tượng tốt thêm mấy câu, cũng thiếu việc kéo người nhà cùng để tạo quan hệ, quan phu nhân trong kinh thành có phẩm cấp chênh lệch cũng xa, huống hồ vài người có thế lực nhà mẹ đẻ rất cao, cho nên mọi người ở chung chỗ đều khách khí lễ độ, cũng ít có người trong mắt coi ai ra gì, nhưng ở trong lòng hai bên có chút coi khinh nhau khẳng định là có.

      Ở Điền Châu lại khác, đều là vài gia quyến quan địa phương, lớn nhất cũng chỉ là bậc quan ngũ lục phẩm, chỉ có mấy người là tổ tiên làm quan cao, nhưng đến thế hệ này chỉ có vài người cử nhân, có thực chức gì, nhưng của cải rất nhiều cũng có nguồn gốc thế gia, ở Điền Châu gần coi là người có mặt mũi hết sức quan trọng. Cho nên đối với Quý phu nhân từ Kinh thành tới khỏi có thêm mấy phần kính ý, bất tri bất giác đặt nàng ở vị trí khá cao.

      Từ phu nhân giới thiệu từng người cho Quý phu nhân, các phu nhân đối với người tới từ Kinh Thành này cũng rất tò mò, thấy phong thái của nàng trang nhã ôn hòa lễ độ, tựa hồ có dáng vẻ kiêu căng như các phu nhân ở kinh thành trong lời đồn, giao thiệp rất hòa hợp, mọi người cũng thầm thở phào nhõm. khỏi lại chuyển ánh mắt tò mò về phía hai tiểu nương sau lưng nàng, tại sao là hai bởi vì từ lúc bắt đầu vào cửa, Thập Tam Nương cố ý kéo ra khoảng cách với Bình An và Thập Tứ Nương, cách ăn mặc của nàng ấy với vẻ thanh nhã tươi mát của hai người có vẻ hợp nhau, cho nên mọi người cho rằng Thập Tam Nương theo sau lưng Thập Tứ Nương có thể là vị di nương được sủng ái kia của quý phủ, di nương phải nhìn sắc mặt người khác mà hầu hạ nên khó tránh khỏi ăn mặc trang điểm xinh đẹp chút, chung quy so với chủ mẫu cùng các tiểu thư đoan trang vẫn có chút thô tục.

      Sau đó Quý phu nhân rất long trọng giới thiệu Thập Tứ Nương, mọi người biết được nàng là cháu ngoại của Quý phu nhân ở Điền Châu, thấy diện mạo của nàng thanh tú tính tình dịu dàng, cảm tháy đối với nàng có thêm mấy phần hảo cảm. Nhưng Quý phu nhân chỉ nhàng bâng quơ giới thiệu Thập Tam Nương, là tiểu thư Phùng gia, hề cùng mình có quan hệ gì, lại thấy Thập Tam Nương làm dáng rất phô trương nên đặt nàng ở trong lòng.

      Có vài phu nhân dẫn theo thiên kim tới ngồi, tất cả đều hơn mười tuổi, thấy người lớn ở bên khách sáo hàn huyên, liền chuồn êm đến nơi khác, ngồi vây xung quanh bên cạnh Bình An và Thập Tứ Nương, vài ba lời bầu khí liền sôi nổi hẳn lên.

      “Khuyên tai quấn hoa bạch ngọc này là đẹp mắt, tại thịnh hành ở Kinh Thành sao?”

      “Đúng vậy, chưa từng thấy bao giờ, phải Điền Châu cách Kinh Thành rất xa, vật gì tốt muốn lưu thông đến bên này đều phải chờ hơn mấy tháng.”

      “Ta thấy quả tiểu kim cầu kết ở bên hông Thập Tứ nương đẹp mắt hơn nhiều so với cái của tỷ tỷ ta, kiểu dáng cũng rất phức tạp, ngày mai Thập Tứ nương cũng dạy ta kết cái, cho các nàng thèm chết.”

      “Đúng vậy, sau này Thập Tứ nương nên thường theo chúng ta đim trước kia cũng chưa từng thấy ngươi.”

      Lúc đầu Thập Tứ Nương còn có chút đỏ mặt xấu hổ, lúc sau lại cùng mọi người thêm vài câu cũng dần dần thả lỏng, bảy tám nương ở nơi đó tán gẫu nhiệt tình lên tận trời.

      Thập Tam Nương vốn muốn giữ khoảng cách xa với Bình An và Thập Tứ Nương, ngờ hôm nay mình bị cách ly rồi, sảnh từ to như vậy chỉ mình nàng trơ trọi ngồi bên, cũng có ai để ý tới, trong lòng bắt đầu oán hận Bình An, tại sao kéo nàng vào chỗ của các nàng, long trọng giới thiệu nàng phen. Lại có chút tức giận những nha đầu đui mù kia, kết quả kim cầu có gì đặc biệt hơn người, nhìn thấy đầu Thập Tam Nương nàng cái ba bốn cây trâm ngọc trai à, cây bất kỳ nào mà bằng quả kim cầu kia chứ.

      Toàn những người đui mù, Thập Tam Nương ở bên hung hăng túm khăn tay của mình, cắn răng nghiến lợi nhìn mấy người Bình An. Bình An dĩ nhiên phát được, trò chuyện vui vẻ với những người khác, đột nhiên vị nữ tử dưới ba mươi tuổi y phục đẹp đẽ cao quý tới, hướng về Bình An cười cái, : “Xin hỏi là tiểu thư Bình An sao?”

      Mọi người quay đầu lại, có người lập tức cung kính hướng nàng phúc thân hành lễ: “Tam thiếu phu nhân.”

      Bình An thấy toàn thân nữ tử này lộ ra khôn khéo cùng giỏi giang, nhưng quen biết, trong mắt lộ ra nghi ngờ: “Vị phu nhân này là?”

      Nữ tử kia hướng về phía Bình An gật đầu cái, cười : “Ta là Tam thiếu phu nhân của tiệm gạo Kim gia ở Điền Châu.”

      ra là người Kim gia, lúc này có người bên tai Bình An: “Nàng chính là Tam thiếu phu nhân – tân đương gia của Kim gia ở Điền Châu, nhưng rất thông minh giỏi giang đấy.”

      “Trước đó sớm nhận được thư của Gia chủ, tiểu thư Bình An là khách quý của Kim gia, phàm là người Kim gia gặp được tiểu thư Bình An nhất định phải thịnh tình thiết đãi, thể sơ suất.” Tam thiếu phu nhân cười , cũng hư tình giả ý.

      Có người bên cạnh giọng bàn luận, càng cảm thấy thân phận Bình An tầm thường, phải biết rằng tiệm gạo Kim gia mặc dù phải nhà quan lại, nhưng ở Điền Châu là nhà danh giá nhất, riêng công lao cung ứng quân lương cho tiền tuyến là thể bỏ qua, nghe ở kinh thành ngay cả Hoàng thượng cũng phải cho Kim gia mấy phần mặt mũi. Người Kim gia cũng ít tham dự các loại yến tiệc, lần này Từ phu nhân có thể mời Tam thiếu phu nhân tới có chút làm người ta giật mình.

      “Đa tạ ý tốt của Tam thiếu phu nhân, chỉ là lần này tới Điền Châu toàn bộ dựa theo an bài của phụ thân, tiện phiền toái quý phủ.” Bình An uyển chuyển cự tuyệt Tam thiếu phu nhân.

      “Vậy ta cũng nên cưỡng cầu rồi.” Tam thiếu phu nhân cũng phải là người đạo đức giả, sảng khoái : “Nếu Bình An tiểu thư ở Điền Châu cần hỗ trợ gì cứ mở lời là được.”

      Những lời này để cho Thập Tam Nương ở bên nghe được đỏ mắt dứt, biết Quý Bình An này được vận cứt chó gì, ngay cả Kim gia còn phải nể mặt nàng như vậy, muốn khoản đãi nàng còn bảo nàng có cầu chỉ cần mở miệng, tại sao nàng nhắc đến hôn của Phùng Thập Tam Nương với Tam thiếu phu nhân, nếu có thể kết thân với Kim gia, vậy đúng là tổ tiên bốc khói xanh rồi.

      Thời gian trôi qua rất nhanh, yến tiệc kết thúc, Từ phu nhân lại phái xe ngựa đưa mấy người về dịch quán.

      Bình An và Thập Tứ Nương làm quen rất nhiều bằng hữu, đều có chút chưa thỏa mãn, đặc biệt là Thập Tứ Nương, từ yến tiệc trở về cả người cũng lanh lợi hơn rất nhiều, chuyện so với trước kia cũng lớn tiếng hơn, nụ cười mặt cũng tự tin hơn vài phần. Thập Tam Nương lại bất đồng, đen mặt lạnh lùng nhìn hai người Bình An, thấy bên ngoài sắc trời cũng còn sớm, sao Tứ phu nhân còn chưa phái người tới đón nàng về Phùng gia.

      Mấy người cùng với Thập Tam Nương ngồi ở sảnh tử lát, vẫn thấy Tứ phu nhân phái người đến đón Thập Tam Nương, Bình An nghĩ, chẳng lẽ nàng ta tính toán để Thập Tam Nương ở lại chỗ này làm nữ nhi Quý gia hả?

      Đúng lúc này lại nghe thấy bên ngoài truyền đến tiếng kêu hốt hoảng của Dương thị: “Đại tỷ, xong, cứu mạng a!” Chỉ thấy Dương thị vẻ mặt hốt hoảng bước ba ngã từ ngoài phòng chạy vào.

      Mọi người trong phòng đều bị kinh hãi, vội vàng tiến lên đỡ Dương thị dậy, cho rằng nàng lại bị Phùng Ngũ Gia đánh.

      “Tam muội, làm sao vậy, bị thương chỗ nào rồi?” Quý phu nhân mở miệng hỏi.

      Sắc mặt Dương thị trắng bệch, tựa hồ bị sợ đến , đôi môi cũng ngừng run rẩy, lâu mới mở miệng: “Nàng… phụ thân nàng bị quan phủ bắt… bắt , là phạm… phạm vào chặt đầu… tội lớn chặt đầu…”

      “Cái gì?!” Quý phu nhân cho là mình nghe nhầm, vội vàng đỡ Dương thị đến ghế dựa ngồi xuống, lại bảo người lấy trà nóng tới,d dể Dương thị ổn định tinh thần rồi tình.

      Hóa ra trước đó cửa hàng gạo của Phùng Ngũ Gia bỏ ra nổi hai ngàn cân gạo, liền cùng lão thái thái thương lượng là mua hay là mượn, dù sao quân đội cũng phải bỏ tiền. Bởi vì Phùng Nhị Gia và Phùng Tứ Gia đều ở nhà, Phùng Lục Gia lại cùng phu nhân trở về nhà mẹ đẻ, trong nhà chỉ còn lại Phùng Ngũ Gia và hai người huynh đệ thứ xuất khác. Mọi người hợp kế, cảm thấy mượn gạo có lợi hơn, lúc mọi người thương lượng mượn gạo nhà ai Tứ phu nhân tới. Nàng vừa đến liền phản đối mượn gạo, là vẫn mua gạo được, mua giá thấp bán giá cao, nhà mình còn được lợi.

      Phùng Ngũ Gia vốn cũng trông cậy vào việc kiếm tiền từ quân lương, thương hội ràng cấm đoán việc nâng cao giá gạo cung ứng cho quân đội, giá cho quân đội phải thấp hơn ba thành so với giá thị trường, lỗ coi như tốt rồi. Nhưng Tứ phu nhân , nhà chồng Ngô gia của Tứ nương nguyện ý bán cân gạo bốn văn tiền cho Phùng gia.

      “Gạo trắng thượng đẳng nếu phải nhìn vào thân thích, ai nguyện ý chìa tay giúp đỡ lúc này?”

      Nghe Tứ phu nhân , Phùng Ngũ Gia liền nhíu mày, lúc trước Tứ phu nhân dây dưa ngớt muốn bán gạo cho Ngô gia với ba văn tiền cân, hôm nay bỗng chốc muốn bán lại cho để kiếm mỗi cân văn tiền. Lão thái thái biết những thứ này, : “Bốn văn tiền cũng đắt, dù sao mua bên ngoài cũng là giá này, bằng đến Ngô gia mua .”

      Nếu lão thái thái lên tiếng, Phùng Ngũ Gia cũng đành phải chi tiền công mua gạo, vốn chỉ mua 1000 cân bạo bốn lượng bạc, Tứ phu nhân lại tiệm gạo nên nhân cơ hội này tích trữ thêm nhiều gạo, dù sao bán chính là tiền bạc, bằng mua 5000 cần về, đỡ phải nông thôn thu gạo. Lão thái thái bị Tứ phu nhân dây dưa đến thể ngủ, đành phải đồng ý, dù sao đều phải làm ăn, vì vậy liền bảo Phùng Ngũ Gia chi hai mươi lượng bạc .

      Nhắc tới cũng phải việc làm ăn lỗ vốn, chỉ là có lợi nhuận, nhưng Phùng Ngũ Gia trăm triệu lần ngờ tới chính là 5000 cân gạo này chỉ có mặt bao là gạo trắng thượng thành, còn lại tất cả đều là gạo cũ nát vụn. Lúc xếp lên xe ngựa vừa vặn có người thợ cẩn thận làm rách túi gạo, bị người giám sát phát , lập tức báo lên phía , trùng hợp lúc ấy Hoàng tổng binh cũng ở đấy, biết được chuyện này nổi trận lôi đình, chuyện này là tội lớn phải xử theo quân pháp là chặt đầu. Thông Phán đại nhân chịu trách nhiệm chuyện này lập tức dẫn người trở lại khảo trị ngay tại chỗ.
      Last edited: 5/10/15
      tart_trung, miu901, Snow2 others thích bài này.

    5. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 36

      Edit: Đỗ Thùy Linh

      Beta: Mc

      Phùng gia mắt thấy Phùng Ngũ Gia bị quan phủ dẫn , lại nghe là trọng tội, đều sợ hãi, Tứ phu nhân cũng bị dọa , nàng cũng biết gạo này lại bị trộn lẫn với gạo cũ nát, vốn là Tứ Nương tới tìm nàng, bảo nàng thuyết phục Phùng gia xuất tiền ra mua gạo của Ngô gia, cũng muốn kiếm chút lợi trong đấy, nếu biết gạo này có vấn đề ngay cả có mười cái đầu nàng cũng dám nhận chuyện này. tình vừa xảy ra, nàng liền vội vàng ngồi xe ngựa đến Ngô gia tìm Tứ Nương chất vấn, đem Thập Tam Nương vứt ra sau đầu.

      "Đại tỷ, phải nghĩ biện pháp cứu phụ thân Thập Tứ Nương a." Dương thị khóc lóc cầu khẩn Quý phu nhân, Quý phu nhân nghe xong cũng rất lo lắng, nhất thời biết nên làm cái gì bây giờ?

      " cầu xin Từ Tri châu , nhất định có biện pháp." Dương thị túm lấy Quý phu nhân như bắt được cọng cỏ cứu mạng vậy.

      Thập Tứ Nương cũng bị dọa đến sững sờ, cúi đầu đứng ở bên yên lặng khóc, nghe được lời của Dương thị liền ngẩng đầu đưa ánh mắt chờ đợi về phía Quý phu nhân, trong lòng nàng Quý phu nhân là cứu tinh của nàng và mẫu thân, lần này nhất định có thể cứu được phụ thân của nàng.

      "Để ta suy nghĩ chút." Quý phu nhân phải muốn giúp Dương thị, lại càng phải thấy chết mà cứu, chỉ là chuyện như vậy mà cầu kiến Từ Tri châu chắc chắn đến tai Quý Hoài Trung, trước Quý Hoài Trung giờ còn chưa tới Điền Châu, dù có ông nàng cũng thể tự mình tới chỗ Từ tri châu được, với tính cách của Quý Hoài Trung, làm việc gì cũng phải có điều lệ, xảy ra loại chuyện này càng phải kiêng dè.

      Thập Tam Nương vẫn ở bên nghe, tuy nàng ích kỷ lại kiêu ngạo, nhưng đầu óc cũng ngu ngốc, nếu đổi lại chuyện khác nàng từ bỏ cơ hội ném đá xuống giếng, nhưng việc này làm tốt liên lụy đến toàn bộ Phùng gia, cuối cùng nàng cũng còn quả tốt mà ăn, con ngươi nàng xoay chuyển mấy vòng: "Dì, dì, việc này khẳng định liên quan đến Ngũ thúc, nhất định là mẹ Tứ tỷ nàng giở trò quỷ, chắc chắn Phùng gia bị bọn họ hãm hại rồi." Trong lòng nàng, Tứ Nương gả đến Ngô gia chính là người Ngô gia, nhưng Thập Tam Nương nàng vẫn là người của Phùng gia đấy, Ngô gia gặp tai họa dù sao vẫn tốt Phùng gia bị nạn, chuyện này chỉ có thể đẩy lên người Ngô gia thôi.

      Dương thị và Thập Tứ Nương liên tục gật đầu, tuy Phùng Ngũ Gia đối đãi với mẹ con các nàng tốt lắm, nhưng bản tính vẫn trung thực, đối ngoại có nhiều tâm tư, càng có gan làm loại chuyện treo đầu dê bán thịt chó này, chuyện này nhất định là bị dội nước oan rồi.

      "Hôm nay thời gian còn sớm, bằng ngày mai chúng ta nha môn thăm dò tình huống, lại phái người Xích Giang báo tin cho cha ta, để cho ông ấy quyết định." Bình An thấy các nàng gấp đến luống cuống tinh thần, liền an ủi , "Tuy là liên quan đến quân lương, nhưng loại án kiện này chắc chắn nha môn phải xét xử công khai, tình chung quy được làm sáng tỏ, chúng ta ở đây nôn nóng cũng phải là biện pháp."

      "Cứ theo con ." Quý phu nhân để Dương thị bình tĩnh lại, nhiều lần đảm bảo với nàng ấy tận lực cứu Phùng Ngũ Gia, bảo nàng dẫn Thập Tam Nương trở về Phùng phủ, Thập Tứ Nương cũng còn tâm tư tiếp tục ở lại dịch quán, khăng khăng muốn cùng Dương thị quay về Phùng gia.

      "Xem việc này phải làm sao bây giờ?" Thấy mọi người rời , Quý phu nhân sốt ruột nhìn Bình An.

      “Nương cần ra mặt Từ đại nhân cũng cho Phùng gia vài phần thể diện, dù sao chúng ta cũng có quan hệ với người này. Nhưng Tổng binh kia tựa hồ dễ chuyện lắm." Bình An nghĩ nghĩ rồi .

      Sáng sớm ngày thứ hai, Dương thị liền dẫn theo Thập Tứ Nương sang đây, nhưng cái gì cũng , chỉ có đôi mắt đen tội nghiệp nhìn Quý phu nhân. Quý phu nhân thở dài mấy hơi, rất muốn hỏi chút xem Ngũ phòng các nàng gặp chuyện may, mấy phòng khác của Phùng gia nay làm gì, cuối cùng vẫn nhịn xuống hỏi, nếu bọn họ giúp được việc, Dương thị và Thập Tứ Nương cũng sáng sớm qua chỗ nàng.

      "Tối hôm qua phái người đưa tin đến Xích Giang rồi. Bên Từ phủ cũng truyền đạt ý trợ giúp, mọi người cần quá lo lắng, đợi thu xếp vài thứ rồi đến Từ phủ, trước gặp Từ phu nhân hỏi thăm tình huống chút, dù sao loại tình này gặp trực tiếp Từ tri châu cũng được hay lắm."

      Dương thị và Thập Tứ Nương nghe xong liền cảm kích khẽ gật đầu với Quý phu nhân, Dương thị suy nghĩ chút, : "Đại tỷ, phụ thân nàng ở trong lao cả đêm, muội cũng yên lòng, biết ra sao rồi, nghĩ muốn mang cho chút đồ này nọ, nhưng gì cũng biết."

      Quý phu nhân gọi vị quản tới, để cùng Dương thị đến quan phủ chuyến, thu xếp chút xem có thể vào thăm Phùng Ngũ Gia hay , thuận tiện cho lao đầu chút bạc để chiếu cố nhiều chút.

      Sau đó Quý phu nhân cũng lên xe Từ phủ, Dương thị và Thập Tứ Nương vội vàng về nhà lấy vài thứ, theo quản nha môn. Trong dịch quán chỉ còn lại Bình An, Quý phu nhân bảo nàng ở lại dịch quán, nếu phía Xích Giang có đưa tin tốt gì lúc đó thông báo cho mọi người biết, thuận tiện cũng truyền đạt lại tình huống bên này.

      Bình An ngồi trong phòng lúc, xem chút sách, thấy bên ngoài thời tiết quang đãng ánh mặt trời dịu mát, nhớ tới mình mấy ngày nay cũng chưa tập cửu tiết roi, thân thể cũng phát cứng rồi, liền thay đổi thân xiêm y nhàng, lấy cửu tiết roi ra sân trái phải vung tay. Viện các nàng ở trước kia là biệt viện của hộ gia đình, dịch quán ở góc Đông Nam, cách dịch quán chỉ có bức tường, về sau hộ gia đình kia ngại dịch quán có nhiều người qua lại ngủ trọ, thấy bất tiện nên chia viện này trách với chủ viện, sau đấy Quán lại (quan trông coi dịch quán) của dịch quán thấy viện kia để , liền mua lại với giá thấp, khi có quan to khách quý đến ngủ lại còn có biệt viện riêng để tiếp đại họ. Cho nên nhóm người Bình An mặc dù là ở dịch quán, nhưng cũng phải ở khách phòng, mà ở lại toà nhà phân đôi.


      Bình An ở trong sân tập hồi cả người nóng lên, trán cũng ướt đẫm mồ hôi, chợ nghe phía trước truyền đến trận tiếng tranh cãi, dường như là Quán lại với người nào đó ầm ĩ. Bình An ngừng roi trong tay, cầm khăn lụa lau mồ hôi, về phía tiền viện.


      “Hoàng tổng binh, ta tròn viện này có người trọ rồi, lại là quan phu nhân đến từ kinh thành, thể đắc tội.” Quán lại khí thế có phần yếu, trong giọng mang theo tia cầu khẩn.


      “Lại khôgn đuổi cách nàng , chỉ là tạm thời mời các nàng chuyển thôi.” Giọng của Hoàng tổng binhc ó chút hào phóng thô kệch, “Thượng đại tướng quân chỉ nghỉ ngơi ở đây ngày thôi, vậy ở đâu? ở phòng khách bé tý ngột ngạt kia à? nhớ mỗi lần đến đây đều ở viện này hả?”


      “Sáng sớm dọn phòng là tối rồi, uỷ khuất được lão gia đâu.” Quán lại nén giận trong lòng, chính Thượng đại tướng quân còn bới móc gì đâu, Hoàng tổng binh tổng này lại thích bới ba nhặt bốn, “Vả lại chẳng mấy chốc thời gian đến là đến, chỗ ở kia có sẵn chung quy với phải di chuyển vẫn tốt hơn.”


      “Mặc kệ!” Hoàng tổng binh trừng lớn mắt nhu chuông đồng, “Tức khắc chuyển chỗ .”


      “Quán lại đại nhân, đây là có chuyện gì vậy?” Bình An từ trong viện ra, nhìn người được xưng là Hoàng tổng binh kia, thanh của giống như tướng mạo, là vẻ thô kệch.


      “A, nương ra ngoài à? Đây...” trước mặt Bình An, Quán lại khó mà mở miệng bảo các nàng chuyển .


      “À.... là như vậy.” Hoàng tổng binh thấy tới là vị tiểu nương, ngữ khí cũng khỏi chậm lại, “Ta có việc muốn thương lượng với nương.” Vì thế với Bình An cầu các nàng đổi phòng.


      “Thượng đại tướng quân? Thượng đại tướng quân nào vậy?” Bình An nháy mắt hỏi, trong lòng có đáp án.


      nương từ kinh thành đến, nhất định nghe qua, chính là Địch Bắc Hầu phủ Thượng đại tướng quân.”


      Nghe Hoàng tổng binh như vậy, Bình An cười cười, ‘nhan sinh hà xử bất tương phùng’ (đại ý là con người đâu cũng có thể gặp lại người quen cũ), ngờ tới ở Điền Châu cũng có thể gặp được , cũng đúng, vốn Địch Bắc Hầu đóng quân ở Bắc Cương.


      “Khi nào đến?” Bình An hỏi.


      “A, cũng sắp đến rồi, vẫn xin nương nhanh chóng lên chút.” Hoàng tổng binh là người hào sảng, cũng coi trọng quá nhiều thứ với Bình An.


      “Cái này đúng là ta làm chủ được, gia mẫu ra ngoài có việc, chỉ có mình ta ở đây, nếu đợi gia mẫu về thương lượng với người chút?”


      Hoàng tổng binh vừa nghe liền nóng nảy, gãi đầu: “Ai ôi, đợi đến khi nào đây? Thượng đại tướng quân cũng phải ở lâu, chỉ ở lại đêm thôi, hơn nữa đến liền đến rồi.”


      “Vậy ta cũng lực bất tòng tâm rồi.” Bình An giơ hai tay ra, bộ tình liên quan tới ta, trong lòng biết Tô Bá Hiên nhất định so đo mấy thứ này.


      Quán lại có chút vui sướng khi người gặp hoạ nhìn Hoàng tổng binh, bắt chước bộ dáng giơ hai tay của Bình An: xem , ta cũng còn biện pháp.


      Đột nhiên trước mắt Hoàng tổng binh sáng ngời, nhìn nhìn Cửu Tiết roi trong tay Bình An, giảo hoạt cười cười: “ nương cũng thích cửu tiết roi à? Là người tập võ sao?”


      Bình An cười cười: “Cũng phải sở thích gì, luyện chơi giúp thân thể khoẻ mạnh thôi.”


      “Ồ? Vừa khoé trước kia ta cũng học cửu tiết roi vài ngày, nương nếu chê, cùng ta đấu hai chiêu như thế nào?”


      Bình An có chút giật mình nhìn Hoàng tổng binh cao lớn thô kệch: “Đây... sợ tốt .”


      Hoàng tổng binh vén ống tay áo tới trước cửa trống trải: “ có việc gì, quá hai chiêu thôi, luyện võ câu nệ tiểu tiết, đến đây .”


      Bình An có chút trợn mắt há mồm, đứng ở cửa chịu ra ngoài, thấy Hoàng tổng binh liên tiếp thúc giục nàng, mới chậm rãi di chuyển cước bộ.


      “Bất quá chúng ta cũng phải có quy tác, đây chỉ là học hỏi thôi, nhưng ta có thưởng phạt, nếu như ta thắng, các ngươi tạm thời chuyển đến bên cạnh, phải chuyển ngay lập tức.” Hoàng tổng binh sốt ruột .


      Bình An có chút dở khóc dở cười, chỉ là viện, ở đâu phải là ở, cần gì phải cố chấp vậy chứ? “Vậy nếu là ta thắng?”


      Hoàng tổng binh nghĩ tới thua tiểu nương, vội vàng : “Tuỳ ý ngươi, muốn như thế nào như thế đấy.”


      Bình An nhìn hai tay trống trơn của rồi : “Cửu tiết roi đâu?”


      “Quên mang theo, ta dùng tay chân làm điẹu bộ là được.” Hoàng tổng binh kiên nhẫn , hoàn toàn để BÌnh An vào mắt, chỉ muốn để Bình An dọn ra khỏi viện này, ngược lại có chút chọc giận Bình An rồi.


      “Xem roi!” Bình An khẽ quát tiếng, vung tay quất roi về phía Hoàng tổng binh.


      Vừa rồi Hoàng tổng binh còn chút để ý, cảm thấy tiểu nương có thể bao nhiêu sức lực chứ, bất quá là khuê nữ nhàm chán nuôi dương trong phòng, vung vài roi đuổi ruồi muỗi thôi. Còn muốn trở tay bắt lại roi kia, nào biết roi kia vừa nhanh vừa mạnh mẽ quát vào trong lòng bàn tay , đau đến phải nhe răng trợn mắt phủi tay.


      “À, đúng người luyện võ!” dám khinh thường nữa, điều chỉnh lại nhịp bước của thân thể, cẩn thận tránh roi.


      Bộ võ cửu tiết roi của BÌnh An được danh gia chỉ điểm, hơn nữa nàng lại cần cù luyện tập, nếu lúc này nàng muốn đối phó với hai ba tên lưu manh dư dả, nhưng Hoàng tổng binh như người thường, là Tổng binh từng nhận được ấn soái ra trận giết địch, thân thủ đương nhiên rất cao, mặc kệ Bình An sử dụng cửu tiết roi thành thạo bao nhiêu trong mắt đều là ba chân công phu mèo cào.


      Nhiều nhất qua hơn mười chiêu, dần dần Bình An rơi xuống thế hạ phong, roi cầm trong tay cũng dần yếu , Hoàng tổng binh căn chuẩn lúc roi vung tới muốn tóm lấy cửu tiết roi lại thuận thế để thu lại, Bình An ắt phải bị quật ngã xuống đât. Nhưng trong nháy mắt đưa tay tiếp xúc với roi, biết có thứ gì gõ mạnh lên cỗ tay , khiến toàn bộ cổ tay của chấn động tê mỏi vô cùng, hiển nhiên tiếp được roi kia, ngược lại bị roi quấn vào cổ tay quật ngã xuống đất.


      Hoàng tổng binh vuốt vuốt cổ tay vẫn tê mỏi vô cùng, từ mặt đất đứng lên nhìn xung quanh quát: “Ai? Là ai ám toán Lão Tử?” Nhìn vòng cũng chưa phát ra ai khả nghi.


      “Đại nhân đánh cược phải nguyện nhận thua, đừng giả bộ ngớ ngẩn để lừa đảo trẻ con.” Bình An thếy có người đánh lén Hoàng tổng binh, tưởng thua nên muốn chơi xấu. Quán lại ở bên cạnh cũng nhìn thấy, đều cho rằng cố ý tìm cớ dời tầm mắt của mình, khinh thường nhìn lại ta. Hoàng tổng binh có khổ mà nên lời, đành phải tự nhận mình xui xẻo, cam lòng nhìn lại bốn phía vòng, vẫn tìm được ai đánh lén , đành phải mặt mày xám tro rời khỏi đây.
      Last edited by a moderator: 5/10/15
      tart_trung, miu901, Snow3 others thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :