1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Đích nữ Bình An - Hòa Tiểu Thảo (Trọng Sinh, Cổ Đại HOÀN/eBook)

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 22
      Editor: Mc


      Sau khi được người đỡ xuống từ đài xem mai, Bình An mới cảm thấy hai chân nhũn ra cả người đều vô lực, thân thể co quắp tựa vào người Thúy Hồng. Bên kia tình trạng của tiểu thư Thái gia cùng tiểu thư Lý gia cũng đều như vậy, chân đứng mặt đất còn vững, người khác phải dìu mới có thể trở về viện.

      " tội nghiệp, đều bị dọa sợ rồi." Lúc này gương mặt trắng bệch của Thuận Thân Vương phi mới lộ ra chút huyết sắc, quay đầu hung hăng với quản của thôn trang sát vách: "Ngày mai nhất định tính sổ với nhà các ngươi! Ta để gia chủ nhà ngươi ký sổ khoản này!" Quản kia cúi đầu khom lưng mặt xám mày tro hướng về phía vương phi cáo từ rồi rời .

      Thúy Hồng đỡ Bình An chưa được mấy bước, lại đụng phải Tô Bá Hiên cùng đám người tiểu thế tử.

      là làm ta sợ muốn chết, hoàn hảo bọn muội cũng có chuyện gì." Tiểu thế tử bước bước dài tiến lên, trong mắt lộ vẻ ân cần, “Sao rồi? Thân thể có bị thương ?"

      Bình An còn chút hơi sức mở miệng, miễn cưỡng lắc đầu cái: "Làm phiền quan tâm."

      "Vậy tốt, lại lúc ấy ngươi lấy đâu ra sức lớn như vậy, nâng hai vị muội muội lên tường rào, nếu phải có ngươi, biết hậu quả như thế nào." Trong mắt tiểu thế tử lộ vẻ khen ngợi, còn muốn thêm gì đó lại bị Thuận Thân Vương phi gọi .

      "Như thế nào rồi? Có phải vừa rồi cánh tay bị thương hay ?" Tô Bá Hiên thấy tuy Bình An được Thúy Hồng đỡ, nhưng tay trái lại ôm lấy cánh tay phải, nhớ lại mới vừa rồi tiểu thư Lý gia ở tường dám nhảy xuống, là Bình An tay kéo nàng ấy tay nắm lấy áo choàng mới có thể vững vàng rơi thạch đài, bị lăn lộn rơi ra ngoài, như vậy xuống lực rất lớn, cũng may mà nàng tay bắt đươc, chắc hẳn là bị thương khi đó rồi.

      "Đa tạ Hầu Gia." Bình An khẽ khom người, bây giờ còn dư sức mà hành lễ đầy đủ tỏ lòng biết ơn nữa, "Nếu có Hầu Gia, sợ rằng Bình An khó giữ được cái mạng này." Nàng chỉ là chuyện lần này, kể cả chuyện lần trước ở thôn trang thành nam, Tô Bá Hiên cứu nàng hai lần.

      "Tiểu thư." Sau lưng Tô Bá Hiên có người chạy tới, cầm trong tay chính là áo choàng da chồn của Bình An, "Áo choàng của người."

      Thúy Hồng vội vàng nhận lấy định khoác lên cho Bình An, lại bị Tô Bá Hiên ngăn cản, chỉ thấy cánh mũi khẽ nhúc nhích, cau mày : "Có thể cho ta mượn áo choàng nhìn chút ."

      Bình An gật đầu cái, ý bảo Thúy Hồng đem áo choàng đưa lên.

      "Cái áo choàng từ đâu mà đến?" Tô Bá Hiên cầm áo choàng lật qua lật lại xem vài lần, lại đặt ở dưới mũi ngửi ngửi, sắc mặt hơi trầm xuống, .

      "Áo choàng này là tẩu tử đưa cho ta."

      Bình An có chút kỳ quái, biết vì sao Tô Bá Hiên phải hỏi như vậy, chỉ thấy trầm ngâm chốc lát lại : "Thứ cho ta mạo muội hỏi câu, ngươi cùng Quý thiếu phu nhân quan hệ như thế nào?"

      "Ta cùng tẩu tử nhà ta cũng coi như thân thiết, biết Hầu Gia hỏi vậy là ý gì?" Bình An càng thêm nghi ngờ.

      "Vậy Quý thiếu phu nhân từ đâu mà lấy được cái áo choàng này?" Đôi mắt của Tô Bá Hiên hơi khép lại, trả lời nàng mà tiếp tục hỏi.

      Trong lòng Bình An đột nhiên có vài thứ ra, suy nghĩ chút : "Cái áo choàng này là di nương trong viện của tẩu tử làm gấp gáp cho nàng ấy, chính là da chồn dùng trong phủ ."

      Tô Bá Hiên thở dài trong lòng, phần lớn những hộ nhân gia quyền quý dù có sạch như thế nào nữa cũng ít chuyện xấu xa, tựa như hậu viện của mình vậy, bề ngoài ngăn nắp xinh đẹp, xé mở ra biết có tới bao nhiêu chuyện bẩn thỉu xấu xa. Tuy tiểu nữ tử trước mắt này là thiên kim dòng chính nữ của Quý gia, nhưng tự nhiên vô cớ liền lọt vào mưu tính tranh đấu ở hậu viện, thiếu chút nữa ngay cả mạng cũng còn, quá oan ức rồi. Lần này nếu nhắc nhở nàng, khó bảo đảm lần sau nàng vùi thân trong hiểm cảnh.

      "Trước kia hành quân đánh giặc hễ xuyên qua vùng núi rậm rạp trùng điệp các tướng sĩ luôn sợ dẫm lên loại trùng gọi là ‘ tinh trĩ ’, chất lỏng của loại trùng này khi dính phải giầy hoặc quần áo lưu lại cỗ mùi vị nồng nặc, người ngửi thấy rất giống với mùi máu tươi da lông của động vật. Nhưng loại mùi vị này lại có thể trêu chọc đến mèo hoang dã báo, nếu mùi mãnh liệt còn có thể dẫn tới dã lang mãnh thú. khi loài sói ngửi được mùi này chắc chắn lập tức trở nên hung tàn khát máu khó có thể chế phục được, đối với mùi này đuổi theo buông."

      Khuôn mặt nhắn của Bình An lập tức trở nên trắng bệch, ánh mắt tan rã dám tin: "Ngươi áo choàng của ta bị người khác bôi cái loại chất lỏng của trùng đó sao?"

      "Mùi kia người khác khó có thể phân biệt, nhưng ta lại quá quen thuộc." Tô Bá Hiên gật đầu, nhìn vẻ mặt xanh lét hoảng sợ của Bình An, trong lòng hiểu sao như bị đâm xuống.

      Thúy Hồng ở bên cạnh nghe được sớm nóng ruột tức giận, nhưng ở trước mặt Tô Bá Hiên mà bùng phát cũng hay, đành phải nghiến răng nghiến lợi trong lòng đem tổ tông mười tám đời của Lâm Tử Kiều ra mắng trận.

      Tô Bá Hiên tới đây liền dừng, thêm nữa cũng tiện, dặn dò Bình An phải tĩnh dưỡng tốt rồi mới rời .

      "Tiểu thư, đây ràng là do tiện nhân Lâm Tử Kiều kia nghĩ ra để hại thiếu phu nhân phải , ngược lại còn hại người. , chúng ta tìm phu nhân làm chủ!" Thúy Hồng đầy lòng căm phẫn đỡ Bình An về phía Noãn các.

      Quý phu nhân ngất xỉu mới vừa tỉnh táo lại, nhìn thấy Bình An bình yên vô , từ kinh sợ biến thành vui mừng, nghe Thúy Hồng ở bên lại lời của Tô Bá Hiên, lại từ vui mừng biến thành tức giận.

      Quý phu nhân hồi phủ mặt đều trầm, cho người ra bên ngoài tìm mấy con chó có linh tính đến, cho chúng nó lần lượt lục soát toàn viện.

      "Ta cũng tin, trộm dê con tay lưu lại chút mùi tanh nào."

      Quả nhiên, mấy con chó này đến bên ngoài phòng của Lâm Tử Kiều liền chịu rời , mạnh mẽ nhảy vọt lên, mở cửa thả chúng nó vào nhưng lại thấy chúng cứ vây quanh mấy hộp kim chỉ thêu thùa cùng mấy miếng da may áo.

      Lúc Quý phu nhân nghe được người làm hồi báo liền giận đến vỗ bàn: "Ta từ sau khi nàng đến trong nhà liền thể nào yên ổn được, liên tiếp gặp phải chuyện may, vốn phải là năm hạn, đúng là tai ương tai họa!"

      Lúc Lâm Tử Kiều bị người mang tới Đông viện còn chưa biết chuyện gì xảy ra, hiểu sao phu nhân chuyến đến Kính Hòa viên trở lại liền phát hỏa lớn như vậy, lại càng hiểu cơn giận này có quan hệ gì đến mình. Nàng mới vừa tới, Tú Bình liền ưỡn bụng to vội vã chạy đến.

      " sao chứ sao chứ?" Gương mặt có chút máu, lôi kéo Bình An ngồi ở bên lên trái phải dò xét cẩn thận mấy lượt.

      "Ngươi vội vã tới đây làm gì? Coi chừng cái bụng đấy." Quý phu nhân sợ hù dọa đến thai phụ, trong lòng hỏa khí lớn hơn nữa cũng dám phát tiết ở trước mặt nàng.

      "Làm sao lại. . . . . . Làm sao lại dẫn tới vật kia? là dọa ta đến hỏng rồi!" Trong lòng Tú Bình vẫn còn sợ hãi, hơi thở bất bình.

      "Vậy phải hỏi nàng ấy chút!" Quý phu nhân lớn tiếng chỉ vào Lâm Tử Kiều ở sau lưng Tú Bình

      Lâm Tử Kiều sững sờ, hiểu nhìn Quý phu nhân.

      "Ngươi đúng là lòng dạ độc ác, ràng muốn hại Tú Bình phải , ngược lại thiếu chút nữa hại chết Bình An."

      Lâm Tử Kiều vừa nghe Quý phu nhân úp tội danh lớn như vậy đến đầu nàng, lập tức hô oan: "Phu nhân oan uổng a! biết Tử Kiều phạm vào lỗi gì?"

      "Ta vốn tưởng rằng tính tình ngươi nhã nhặn lịch , cho dù có chút sai bước nhầm nhưng cũng là bởi vì đối với Tĩnh An hữu tình, cho nên rất nhiều chuyện đều truy cứu ngươi, ngờ trong tâm ngươi lại xấu xa đến mức này, mượn cơ hội làm áo choàng da cho chủ mẫu mà động tay động chân, nếu áo choàng này Tú Bình mặc vào, vậy cốt nhục của Quý gia cũng giữ được rồi!" Quý phu nhân trợn mắt nhìn Lâm Tử Kiều, xong lời cuối cùng trán cũng lên cả gân xanh.

      "! Ta có. . . . . . Phu nhân, ta làm, mong phu nhân minh xét a!" Lâm Tử Kiều lắc đầu trợn to hai mắt, hình như đối với chuyện này biết chút nào, vội quỳ xuống đất dập đầu kêu oan.

      "Ngươi làm? Ngươi làm, vì sao con chó kia tìm được phòng ngươi liền chịu , vì sao lại cứ đảo quanh cái hộp may vá của ngươi, lại vì sao cắn nát thả mấy khối da này? Chuyện cho tới bây giờ, ngươi còn lên tiếng phủ nhận sao? Ta cũng dụng hình với ngươi, chỉ là Quý phủ chấp nhận được ngươi nữa!" Quý phu nhân lạnh lùng nhìn Lâm Tử Kiều, với ma ma ở bên cạnh: "Kéo nàng xuống, cho phép nàng bước ra cửa phòng nửa bước!"

      "Phu nhân! Ta bị oan! Ta bị oan a! Phu nhân!" Lâm Tử Kiều sợ đến mức sắc mặt xanh mét, bị người kéo ra ngoài, tiếng kêu vang vọng lâu trong Đông viện.

      Bình An quay đầu nhìn Tú Bình, chỉ thấy vẻ mặt nàng ấy tái nhợt ngây ra như khúc gỗ, liền lôi kéo tay nàng ấy vỗ: "Tẩu tử có việc gì, cái này gọi là người hiền có trời phù hộ, người ác luôn có ác báo!" Tú Bình quay đầu lại nhìn Bình An, mặt nhiều hơn phần hổ thẹn.

      "Tú Bình, ngươi cũng đừng tự trách, chuyện như vậy khó lòng phòng bị, vốn đây phải lỗi của ngươi, thiếu chút nữa ngươi cũng bị kẻ gian tính kế rồi. Trở về phòng nghỉ ngơi , ta thấy ngươi cũng bị kinh sợ quá rồi." Quý phu nhân thả lỏng sắc mặt, sợ chuyện này hù dọa Tú Bình lại ảnh hưởng đến đứa bé trong bụng nàng ấy, bảo Bình An đưa Tú Bình trở về.

      Đợi sau khi hai người bao lâu, liền có ma ma tới xin phép, xử trí Lâm di nương như thế nào.

      "Cho chén độc dược , loại gieo họa này vốn nên lưu lại." Sợ nhất là nàng ta thương tổn đến đứa bé trong bụng Tú Bình.

      Ma ma có vẻ hơi lo lắng: "Có cần phái người thông báo cho lão gia cùng thiếu gia tiếng hay ?" Dù sao cũng là di nương trong viện của thiếu gia, lại là nương nhà , cũng có nhiều điều băn khoăn.

      " cần." Quý phu nhân lạnh lùng .

      Lâm Tử Kiều thấy cửa phòng bị khóa lại, biết mình có kêu nữa cũng có ích gì, chỉ muốn chờ Tĩnh An về rồi giải thích cho hiểu, xin cầu tình với Quý phu nhân. ngày phu thê trăm năm ân ái, dù sao mình cũng tận tâm hầu hạ mấy tháng nay, chắc hẳn làm khó nàng.

      Ngồi trong phòng ngẩn người lúc, chỉ nghe thấy ngoài cửa phòng vang lên tiếng động, có người mở khóa ra. Lâm Tử Kiều đứng dậy chạy tới, lại thấy ba ma ma thân thể cường tráng vào, người trong đó còn nâng chén thuốc đến, hai người khác nhiều lời tiến lên ấn chặt nàng xuống.

      Lâm Tử Kiều hoảng sợ nhìn ma ma kia bưng bát thuốc tiến gần về phía nàng, sợ đến mức hét to lên: "Buông ta ra, ta muốn gặp thiếu gia Tĩnh An! Ta muốn gặp thiếu gia Tĩnh An!" Vừa muốn tránh thoát lại bị hai ma ma kiềm chế lại.

      "Đừng tự tìm phiền phức, thoải mái chút cũng khỏi cho da thịt bị khổ, chúng ta trở về còn hồi báo." ma ma xong liền véo mạnh cái vào hông của Lâm Tử Kiều, nàng bị đau đến nhịn được phải liên tục thét lên.

      "Van cầu các ngươi, van cầu các ngươi, để cho ta gặp thiếu gia Tĩnh An , để cho ta gặp Tĩnh. . . . . ." Chén thuốc kia đưa đến bên miệng nàng, Lâm Tử Kiều vừa khóc vừa giãy giụa.

      "Ma ma ở bên trong, tiểu thư Bình An có lời!" Đúng vào lúc này, chợt nghe ngoài cửa có tiếng gọi của nha hoàn.

      Mấy vị ma ma liếc mắt nhìn nhau, ma ma cầm chén thuốc liền ra cửa, thấy Bình An mặt mũi lại tràn đầy tươi cười: "Phu nhân có lời gì bảo nương đến truyền đạt sao?"

      "Ta chỉ muốn vào mấy câu với nàng ấy, trì hoãn quá nhiều thời gian của ma ma." Sắc mặt Bình An rất bình tĩnh.

      "Chuyện này. . . . . ." Ma ma vẫn còn do dự, Bình An vào cửa, với hai ma ma ấn chặt Lâm Tử Kiều: "Các ngươi cũng ra ngoài đợi , ta xong ra ngoài." Nét mặt rất chân đáng tin, ba ma ma thể làm gì khác hơn là nghe theo Bình An, ra giữ ở ngoài cửa.

      "Bình An! Bình An! Van cầu ngươi, để cho ta gặp thiếu gia Tĩnh An, để cho ta gặp lần." Lâm Tử Kiều liền bổ nhào tới ôm lấy chân Bình An.

      "Gặp để làm gì? Đối với người ngoan độc ra tay hại cốt nhục của mình, nhân từ sao?" Giọng lạnh lẽo mang theo chút độ ấm nào.

      "Ta có! Ta động tay động chân áo choàng, ta nghĩ làm hại đến phu nhân. . . . . ." Lâm Tử Kiều vẫn ngừng kêu oan trước mặt Bình An: "Ta bị oan, ta bị oan."

      "Chứng cớ vô cùng xác , ngươi còn muốn chối cãi sao?"

      Lâm Tử Kiều lắc đầu, kêu khóc : "Ngươi suy nghĩ chút, nếu là ta làm, ta làm sao lưu lại chứng cớ, làm sao lại bắt bọn họ xử lý hết chứ? Ta. . . . . ." Nàng có trăm miệng cũng cách nào .

      "Đúng vậy!Là ta dùng thủ đoạn để gả cho ca ca ngươi, nhưng tại sao ta phải hại thiếu phu nhân? Tại sao lại hại đứa bé trong bụng nàng ấy chứ? Huống chi tại ta có năng lực gì mà hại bọn họ, ở trong viện này, ai mà phòng ta như để phòng kẻ địch, hơi chút sai lầm cũng bị người nghiêm trị trách phạt, hai nha đầu thông phòng có vị trí gì cũng dám giẫm lên đầu ta. Ngươi ta tranh đoạt thế nào được, ta lấy cái gì mà tranh."

      Thấy Bình An mặt lạnh lời nào, Lâm Tử Kiều cười khổ tiếng: "Trừ thiếu gia Tĩnh An có lúc còn coi ta như con người. Nhưng ngươi cũng biết, mặc kệ thiếu gia Tĩnh An có sủng hạnh ta như thế nào...ta, ta cũng có con được! Người khác biết, nhưng ngươi lại ràng, lần đó khi ngươi ở Lâm Vân tự trở về cho ta dùng thuốc gì. . . . . ." Khi từ Lâm Vân tự trở lại, biết được Lâm Tử Kiều cùng Tĩnh An xảy ra quan hệ, Bình An chỉ sợ nàng ta mang thai, bảo Thúy Hồng lặng lẽ thả cây nghệ tây vào trong trà của nàng ta, ngờ nha đầu Thúy Hồng kia lại nhầm cây nghệ tây thành ngàn cung tán, đả thương đến cơ thể của Lâm Tử Kiều, khiến cho nàng đời này cũng rất khó mang thai được.

      "Cho nên ngươi liền hận ta, muốn hại chết ta? !" Ánh mắt Bình An rất sắc bén, như xuyên thấu qua thân thể của Lâm Tử Kiều.

      ", ta có!" Lâm Tử Kiều điên cuồng hét lên tiếng, "Cho dù ta muốn hại ngươi, làm sao ta lại biết thiếu phu nhân đem cái áo choàng đó đưa cho ngươi chứ?" Nàng đột nhiên giật mình chợt hiểu, "Ta biết rồi, nhất định là thiếu phu nhân, là nàng ấy muốn hãm hại ta tội bất nghĩa? Tại sao? Tại sao các ngươi đều đối xử với ta như vậy? người hại ta tuyệt tử ( thể có con), người hại ta tuyệt mệnh!"

      "Đây đều là do ngươi tự chuốc tai họa!" Bình An ngẩng đầu lạnh lẽo nhìn Lâm Tử Kiều cái, xoay người rời .

      tới chỗ ma ma bưng chén thuốc đứng bên cạnh cửa, nhận lấy chén thuốc trong tay bà ta rồi hất hết xuống mặt đất.

      " nương, chuyện này. . . . . ." Nhất thời ma ma kia tay chân luống cuống.

      "Trước khi phụ thân cùng ca ca trở lại cho phép dùng thuốc với nàng ta, chỗ mẫu thân tự ta ." Sắc mặt Bình An trầm tới Đông viện.

      Tú Bình ở trong phòng khi biết được Bình An đổ chén thuốc của Lâm Tử Kiều , muốn chờ sau khi lão gia cùng thiếu gia trở lại định đoạt, nhất thời tâm tình vạn biến ra là mừng hay lo.
      tart_trung, Snow, miu9015 others thích bài này.

    2. Tuyết Liên

      Tuyết Liên Active Member

      Bài viết:
      118
      Được thích:
      68
      Tú Bình biến chất rồi :'(
      Winter thích bài này.

    3. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 23

      Tác giả có lời muốn : Các vị thân mến, giờ qua tuổi được thư thái ?!

      Chúc mọi người năm mới mọi như ý!

      Cám ơn mọi người ủng hộ!

      ……………………………………………………………….

      Thời điểm Quý Tĩnh An trở về phủ cũng là sớm hơn mọi ngày, lúc làm nhiệm vụ có người đến báo tin cho , Quý phu nhân cùng tiểu thư ở Kính Hòa viên xảy ra chuyện, bảo nhanh về xem chút. liền xin nghỉ rồi chạy thẳng về nhà, mới vừa vào phủ Lưu quản tiến lên đón, lão gia cùng phu nhân đều ở thiên sảnh Đông viện chờ , lại đại khái chuyện ở Kính Hòa viên cho biết, chỉ có chuyện phu nhân vừa trở lại phạt Lâm di nương vẫn chưa .

      "Chén thuốc kia phải cho nàng ta uống sớm chút mới được thanh tịnh! Hãm hại con cháu ta như vậy phải là muốn mạng của ta sao? !" Quý Tĩnh An mới vừa vội vã chạy tới ngoài cửa thiên sảnh, liền nghe được Quý phu nhân nổi giận đùng đùng mà .

      "Bình An làm vậy là đúng, dù bà có xử lý như thế nào cũng phải chờ Tĩnh nhi trở lại rồi hẵng ." Là giọng của Quý Hoài Trung, trầm thấp nghiêm túc hơn ngày thường.

      "Phụ thân, mẫu thân." Tĩnh An vào cửa liền thấy hai vợ chồng Quý Hoài Trung ngồi ở bên chiếc ghế gỗ cây lê, Quý phu nhân khẽ mím môi gương mặt có vẻ tức giận, vì tâm tình kích động mà ngực phập phồng lên xuống. Quý Hoài Trung khép hờ hai mắt chau mày, vừa muốn nâng ly trà lên miệng lại thở dài nặng nề để xuống. Bình An ngồi ghế con ở bên khác, hai tay khoanh trước ngực sắc mặt cũng đươc tốt.

      Ba người thấy Tĩnh An trở lại vẻ mặt đều lộ ra tia khác thường, cùng nhau nhìn về phía .

      "Mẫu thân, mọi người sao chứ? êm đẹp sao Kính Hòa viên lại có sói được?" Tĩnh An thấy Quý phu nhân và Bình An đều hoàn hảo chút tổn hại, thấp thỏm trong lòng mới tan .

      "Hừ!" Quý phu nhân hừ lạnh tiếng, phải trong lòng bà đối với Tĩnh An tức giận là giả, nếu phải lúc trước nhất thời kiềm lòng được, cũng bị kẻ tai hoạ Lâm Tử Kiều này bắt bí. Hoặc là từ lúc ban đầu trong lòng bà thoải mái, để cho Lâm Tử Kiều thừa cơ dùng thủ đoạn ở ngay dưới mí mắt của bà, liên tiếp làm việc lừa gạt người khác, cho nên từ đáy lòng liền úp cho Lâm Tử Kiều cái mũ, cảm thấy tâm tư của nàng ta tốt. Chỉ là tính tình của Quý phu nhân luôn ôn hoà hiền hậu, vẫn cho rằng nương mười bảy mười tám tuổi, có hư như thế nào nữa, cũng chỉ là nương chưa trưởng thành, hơn nữa lại có tầng quan hệ với , bà cũng khắt khe với Lâm Tử Kiều. Nhưng dù là người ôn hoà hiền hậu thế nào nữa cũng có điểm mấu chốt, ranh giới cuối cùng của Quý phu nhân chính là con cái của bà, đặc biệt là đứa bé trong bụng Tú Bình, nếu có người muốn hại nó, vậy thể tha thứ, thậm chí có là mầm mống bà cũng phải kịp thời dập tắt nó.

      Thấy Quý phu nhân mặt lạnh để ý tới , Tĩnh An lại đem ánh mắt chuyển sang Quý Hoài Trung. Quý Hoài Trung cũng biết giải thích với như thế nào, song lại liên quan đến tranh đấu của nữ quyến trong nhà, giao do Quý phu nhân xử trí cũng tương đối thỏa đáng.

      "Bình An?" Tĩnh An thấy khí đúng, lại biết xảy ra chuyện gì, chỉ đành phải hướng về phía Bình An nhờ giúp đỡ.

      "Ngươi còn dám hỏi Bình An? Bình An thiếu chút nữa bị di nương trong viện ngươi hại chết!" Quý phu nhân quay đầu, song lòng bàn tay hay lưng bàn tay cũng đều là thịt của mình, tuy có chút giận chó đánh mèo, nhưng cuối cùng vẫn nỡ dùng từ ngữ quá đáng mà chỉ trích Tĩnh An.

      Tiếp theo liền đem đầu đuôi việc cho Tĩnh An.

      "Làm sao có thể, mẫu thân, người điều tra xong rồi sao?" Tĩnh An khó có thể tin, tin Lâm Tử Kiều lại dám làm ra chuyện tày trời đến mức này.

      "Tấm da là do Lâm di nương khâu cho Tú Bình, Tú Bình lại tặng cho Bình An, trong lúc này cũng qua tay người nào. Đây ràng là nàng ta muốn hại Tú Bình cùng đứa bé trong bụng nàng ấy. Ngươi xem nếu Tú Bình mặc vào vài ngày, đến nơi nào, chỉ là ngây ngô trong phủ, dẫn đến số loài mèo hoang chó hoang đó cũng là chuyện nguy hiểm, cũng có thể hại người. Nàng ấy là phụ nữ có mang, đứa bé lại là tim gan của tất cả mọi người. Ta thấy trong phủ này giữ lại được người có tâm địa độc ác như vậy!" Quý phu nhân lạnh mặt, trong mắt là hàn khí bức người, Quý Tĩnh An cũng chưa từng thấy qua, biết là bà nổi giận.

      "Nếu như ngươi có chút lương tâm nên tìm Tú Bình đối chất, tránh cho đứa bé trong bụng nàng ấy bị thương, lặng lẽ sắp xếp cho chén thuốc, làm cho gia đình được bình an cũng chính là việc công đức."

      Nghe Quý phu nhân như vậy, trong lòng Quý Tĩnh An chấn động, đây là mẫu thân muốn giết Lâm Tử Kiều a. Ở trong mắt mặc dù Lâm Tử Kiều dùng chút thủ đoạn để vào Quý gia, nhưng tình cảm nàng đối với vẫn là có. Hơn nữa nàng ấy với Tú Bình giống nhau, Tú Bình là chính thê là danh môn thục nữ, thân phận cũng còn tại đây, hiền lương thục đức lời nào hết, có thể cùng Lâm Tử Kiều chia sẻ tình cảm, lại bởi trước đó nàng ấy làm chuyện có lỗi trong lòng vẫn thấy thẹn nên mọi việc đều làm cẩn thận từng li từng tí, thể gây thêm nửa phần lỗi lầm, cho dù có lúc ở trong viện bị người khác giẫm đạp vài cái nàng ấy cũng có thể nhẫn nhịn, ở điểm này, Tĩnh An vẫn rất thương tiếc nàng ấy.

      "Xin mẫu thân khoan dung, coi như ngàn sai vạn sai cũng xin cho Lâm di nương con đường sống, mặc kệ như thế nào cũng là người nhà , nể mặt Tăng cũng nể mặt Phật."

      "Ngươi có lương tâm, là bị nàng ta. . . . . ." Ngay trước mặt hai đứa con, Quý phu nhân có tức hơn nữa cũng ra hai từ "câu hồn", trong lòng bà hiểu , phải chờ Quý Hoài Trung cùng Quý Tĩnh An trở về phủ xử trí, giết Lâm Tử Kiều tuyệt đối có khả năng rồi.

      "Làm sao bà cứ kêu đánh kêu giết thế hả?" Quý Hoài Trung ở bên cau mày, "Thế nào lại giống những phu nhân nhà khác muốn đánh muốn giết mới có thể hả giận chứ, thể nghĩ biện pháp khác sao?" Lại nháy nháy mắt với bà, " có bộ dạng tốt làm gương cho con ?"

      Bình An vẫn ngồi ở bên cạnh lời, thấy Tĩnh An đem ánh mắt cầu cứu tới đây, trong lòng thở dài, đứng lên: "Mẫu thân, nếu muốn gặp nàng ta, đuổi nàng đến thôn trang cũng vậy mà. Giờ sắp tết, đánh đánh giết giết cũng may mắn. bằng đưa đến thôn trang phía tây ."

      "Xin mẫu thân khai ân, để cho nàng thôn trang tự sám hối, thôn trang Trạm Tây kia cũng tốt, thanh tịnh, nhất định Lâm di nương có thể suy ngẫm lại cho tỉnh ngộ." Tĩnh An muốn mượn cái thang bò lên .

      "Muội là thôn trang Hà Tây kia."

      Giọng Bình An rất bình thản, Tĩnh An nghe được mà cả kinh: "Hà Tây bên kia sao? Nơi đó. . . . . . Nơi đó phải quá xa xôi sao, hơn nữa thôn trang đó từ lâu dùng đến. . . . . ."

      "Cho nàng ta hối lỗi là để nàng ta được hưởng phúc sao?" Quý phu nhân biết thôn trang đó là nơi trú binh hồi trước của Quý Hoài Trung, ở đó nghèo nàn lạnh buốt đất đai lại hết sức cằn cỗi, quanh năm suốt tháng có bao nhiêu sản vật, về sau Quý gia cũng tiếp tục bố trí người ở bên đó nữa, vốn tính toán đem thôn trang này bán lấy tiền, nhưng sau này bởi vì khế đất thỏa đáng nên gác lại, đến lúc làm xong lại quên chuyện này.

      "Nhưng nơi đó cái gì cũng có, bảo mình nàng sống thế nào được đây?" Lúc này Tĩnh An vẫn còn lo lắng cho Lâm Tử Kiều.

      "Vậy phái hai ma ma theo nàng ta." Quý phu nhân vung tay lên, bà còn sợ đường Lâm Tử Kiều lại làm ra trò ma quỷ gì đó, chịu thôn trang đấy, "Ở nơi đó tự sám hối hai ba năm, nếu có thể suy nghĩ lại biết phân biệt tốt xấu có lẽ còn được trở về Quý phủ ta."

      Bình An biết đây đều là lời suông, bị đày tới đó hai ba năm, ai còn nhớ tới có người Lâm Tử Kiều này chứ. Thấy Tĩnh An còn muốn cầu tình, nàng kéo ống tay áo lại, chuyển giọng : "Chuyện như vậy mà ở nhà khác nhất định là muốn đánh giết. Ca ca suy nghĩ chút, trước đấy Lâm di nương cũng dùng ít thủ đoạn, may mà mẫu thân hiền hậu, tính toán với nàng ta. Thôn trang kia tuy khổ chút, nhưng tốt xấu gì vẫn giữ lại cái mạng đúng ? Hơn nữa có ma ma cùng, chịu thiệt thòi."

      Lúc này Tĩnh An mới thở dài từ bỏ.

      ……………………………

      Ngày Lâm Tử Kiều bị đưa ra khỏi Quý phủ, trận tuyết lớn rơi xuống.

      Bình An ở trong phòng ngồi bên cạnh chậu than, Thúy Hồng nướng chút hạt dẻ cùng bánh củ từ cho nàng ăn, bầu rượu nhưỡng nóng cất với chén trứng chim, hòa đường đỏ ở bên trong. Xem chừng lò sưởi lạnh lại đổi cái nhét vào trong ngực Bình An.

      "Coi như tiễn bước ôn thần , năm nay có thể thư thái rồi." Từ khi biết Lâm Tử Kiều bị đưa , tâm tình Thúy Hồng liền vô cùng thoải mái, "Ngẫm lại đúng là khiến người ta phải sợ hãi, nàng kia tâm cơ nặng như vậy a, sau lưng tìm đại phu ở bên ngoài cũng tính, còn trù tính từng bước, đáng sợ chính là thiếu phu nhân cũng coi nàng ta là người tốt."

      Bình An chịu đựng bụng đau ỉ chỉ cười nhạt tiếng, đáp lời Thúy Hồng, cầm chén nước đường đỏ lên uống hớp .

      Thúy Hồng thấy chán Bình An có chút mồ hôi, liền đứng dậy thêm nước đường đỏ cho nàng: "Đại phu chè này lưu thông máu bị đọng, uống hai lần, cố uống nhiều chút, về sau thông thuận đau đớn nữa, so với những thuốc kia loại này có tác dụng hơn nhiều."

      "Mới vừa rồi ngươi Tiền viện nhìn thấy Lâm di nương rồi à?" Bình An nhận lấy chén cố uống vài ngụm.

      "Đúng vậy, cả người đều che phủ kín, bị hai ma ma đỡ lên xe ngựa. Nô tỳ thấy hai ma ma này cũng phải là người sống chung tốt gì, vẻ mặt rất nghiêm khắc. Tổng cộng mang theo ba rương đồ, hai người đánh xe ngựa. Lần này xem ra Lâm di nương phải ăn khổ rồi." mặt Thúy Hồng có chút hả hê, "Ai bảo nàng ta tâm tư hư hỏng như vậy, cũng biết nàng ta đâu tìm được mấy thứ bát nháo kia. Hầu gia bảo nó là cái gì? Cái
      gì trùng? Nghe cũng chưa từng nghe qua, tiểu thư, người sao nàng ta có nhiều mưu mô gian xảo như vậy chứ? mệt cho nàng ta còn biết chữ nghĩa, nô tỳ thấy hổ thẹn thay nàng ta.”

      Bình An liếc mắt nhìn Thúy Hồng, cuối cùng nhịn được: “Nàng ta đâu biết nhiều như vậy. phải Hầu gia sao, người bình thường chưa chắc biết loại trùng này, nhưng người hành quân đánh giặc phần lớn đều biết .”

      “Vậy cũng phải, nhà có ai làm võ tướng mà. A! Chẳng lẽ là lúc thiếu gia tán gẫu cho nàng ta nghe?” Thúy Hồng nhanh mồm nhanh miệng .

      “Ca ca nào từng hành quân đánh giặc chứ, chỉ là luyện binh……” Bình An cải chính nàng, “Nhưng phụ thân của tẩu tử lại từng làm An Thủ tướng quân.”

      Lúc đầu Thúy Hồng còn cho là đúng, sau đó đột nhiên ngẩn ra: “ thể nào? Tiểu thư, người là thiếu phu nhân……”

      Bình An thở dài hơi: “Ngươi còn nhớ hay ngày đó khi chúng ta mới vừa trở về phủ, mẫu thân liền cho người tìm chó về, sau đó lại tìm được đến chỗ của Lâm di nương, hơn nữa lúc tẩu tử chạy tới đây, cho dù bên trong có người biết chúng ta gặp phải sói ở Kính Hòa viên, nhưng trước đấy toàn bộ câu chuyện lại bất kỳ ai nhắc tới.”

      Thúy Hồng cũng tỉ mỉ hồi tưởng lại: “Lúc ấy là Hầu Gia nhắc nhở tiểu thư, sau đó nô tỳ liền đỡ tiểu thư trở về bẩm báo với phu nhân. Lúc ấy phu nhân rất tức giận, lập tức lên xe hồi phủ, đường còn phân phó cho người tìm chó đến. Lúc chúng ta trở về phủ chó cũng dẫn tới rồi, phu nhân liền bảo người lần lượt lục soát các viện…… Về sau Lâm di nương cùng thiếu phu nhân cũng tới. Lâm di nương là bị người bắt tới, thiếu phu nhân là tự mình chạy tới, chắc là có người cho nàng biết chúng ta gặp sói ở Kính Hòa viên, nhưng chuyện này lớn như vậy, đừng trong phủ, sợ rằng trong kinh thành cũng lập tức truyền khắp rồi.”

      “Nhưng về chuyện da làm áo bị người khác động tay chân, trước đó chúng ta cũng đề cập đến.” Bình An bổ sung.

      “Khi đó cũng bị hỏa khí xông lên đầu, chỉ muốn tìm ra hung thủ phía sau để tính sổ a!” Thúy Hồng cũng đần, “Thế nhưng có quan hệ gì với thiếu phu nhân sao?”

      “Vậy ngươi nhớ lại xem sau khi tẩu tử tới cái gì?” Bình An nhắc nhở nàng ấy.

      “Hình như cũng bị hù sợ.” Thúy Hồng gãi gãi cái gáy cẩn thận nhớ lại, “Sau đó hình như hỏi câu ‘làm sao dẫn tới vật kia’……”

      “ ‘làm sao dẫn tới vật kia’……” Thúy Hồng cảm thấy trong đầu có thứ gì đó lên, miệng bất giác thào, đột nhiên ánh mắt của nàng sáng lên, “Đúng rồi, sao thiếu phu nhân lại ‘dẫn’ tới vật kia, mà phải ‘đụng’ đến thứ kia, ‘gặp’ đến thứ kia, ‘va’ đến thứ kia, hết lần này tới lần khác ‘dẫn’, làm sao nàng ấy biết là ‘dẫn’ sói tới?”

      Bình An cười khẽ gật đầu cái, cho Thúy Hồng ánh mắt khẳng định.

      “Nhưng……Thế nhưng thể a.” Thúy Hồng lại hiểu lắm, “Tại sao thiếu phu nhân muốn hại người chứ?”

      “Ta nghĩ phải nàng ấy muốn hại ta, nàng ấy cũng biết ở Kính Hòa viên có sói. Nàng ấy chỉ muốn mượn tay ta để diệt trừ Lâm di nương thôi.” Bình An nhàn nhạt , dám nghĩ sâu, có lẽ Tú Bình cảm nhận được Lâm Tử Kiều uy hiếp đến nàng ấy, cho nên mới thiết kế cái cầu này.

      “Ôi, vậy cũng quá ……” Hai chữ ‘hiền hậu’ cũng dám ra, Thúy Hồng chu cái miệng .

      “Mặc kệ như thế nào, giờ thân thể nàng ấy rất quý trọng, tâm tư cũng nhiều hơn so với ngày trước, đây đều có thể lý giải.” Bình An ngoài miệng như vậy, nhưng trong lòng vẫn có chút lạnh run, “Lâm di nương quả có chút thủ đoạn, lúc xử lý nàng ta ca ca còn cầu tình cho nữa. Mà lúc ấy ta đến trong phòng của nàng ta, nếu như nàng an phận còn để cho nàng con đường sống, nhưng nàng ta lại cố tình nhắc tới chuyện thể sinh con đấy.”

      Vừa nhắc tới lỗi lấy cây nghệ tây nhầm thành ngàn cung tán cho Lâm Tử Kiều dùng, Thúy Hồng liền có chút đỏ mặt cúi thấp đầu xuống.

      “Nàng muốn bắt thóp ta để ta tốt cho nàng, vậy ta thành toàn cho nàng, lưu lại đường sống cho nàng.” Giọng Bình An rất lạnh nhạt, “Về phần con đường sống này nàng ta muốn như thế nào là dựa vào chính nàng ta mà thôi.”

      Thúy Hồng liền mím miệng thở dài : “Tóm lại đều do nàng ta lòng dạ quá gian xảo. Chúng ta cũng để nàng bị thiệt thòi, khổ khổ nhưng tốt xấu gì đó cũng là thôn trang phủ ta, để nàng chết đói!”

      Bình An lại dặn dò nàng ấy chuyện hôm nay thể nhiều lời với người khác, Thúy Hồng liền gật đầu hiểu .
      Last edited by a moderator: 8/2/15
      tart_trung, Snow, miu9016 others thích bài này.

    4. Tuyết Liên

      Tuyết Liên Active Member

      Bài viết:
      118
      Được thích:
      68
      Bình An giỏi quá mà :x
      Xử lý thỏa đáng quá rồi :3

    5. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 24

      Nháy mắt đến hai mươi chín tháng chạp, mặc dù chuyện ở Kính Hòa viên vẫn để lại bóng ma trong lòng mọi người, nhưng mặt vẫn ra vẻ vui mừng để đón năm mới.

      Quý phu nhân nghe hai ngày trước có người đến Thái gia xin cưới, ngày hôm qua lại có bà mai đến cửa Lý gia, đều là những hộ nhân gia thưởng mai ngày đó ở Kính Hòa viên, e rằng đều là do chứng kiến khắc ba người chạy thoát khỏi kinh hiểm kia . giờ truyền xôn xao khắp kinh thành, các quán trà đều có người kể câu chuyện truyền kỳ về tam nữ trí đấu ác lang.

      Trong lòng Quý phu nhân vẫn buồn bực tại sao có ai tới nhà mình cầu hôn, lại nghe thấy ngoài cửa có người tới thông báo, ở cửa lớn có người đưa thiệp cầu kiến. Trong lòng Quý phu nhân liền cao hứng hồi, ngay cả thiệp cũng nhìn kỹ, bảo người đưa đến phòng khách.

      Dọc theo đường Quý phu nhân cũng áp chế nổi kích động trong lòng, phỏng đoán là nhà nào, Vương gia? Trương gia? Tiền gia? phải là Thuận Thân Vương Phủ chứ. Nếu là Thuận Thân Vương Phủ, đây chính là hoàng tộc, bà muốn nữ nhi của mình liên quan tới hoàng tộc, nhưng nếu người ta tới cầu hôn mình có thể từ chối sao? Nếu đồng ý, vậy Bình An là chính thất hay tiểu thiếp, về sau có thể trở thành Vương phi hay ? Tối thiểu cũng phải phong cáo mệnh (phụ nữ được phong tước hiệu thời phong kiến) nhị phẩm hoặc tam phẩm, vậy về sau nàng mà sinh nhi tử chính là Thế tử. . . . . .

      Dọc đường vừa vừa nghĩ, Quý phu nhân hề ý thức được rằng mình suy nghĩ quá nhiều.

      "Ngươi là nhà nào vậy?" Vừa tới phòng khách, còn chưa thấy người tới nhưng Quý phu nhân bật thốt lên hỏi.

      "Thỉnh an phu nhân, tiểu nhân là Kim Đồng, đại quản gia của Kim gia." Ánh mắt người nọ rất tốt, mặc dù trước kia chưa từng thấy qua Quý phu nhân, nhưng nhìn cái nhận ra bà chính là đương gia chủ mẫu, lập tức chắp tay hướng về phía bà thỉnh an.

      "Kim gia?" Nhất thời Quý phu nhân phản ứng kịp, "Kim gia là ai vậy?"

      "Kim ký tiệm gạo của Kim gia ở kinh thành ạ." mặt Kim đại quản gia tràn đầy tươi cười, bộ dáng rất ôn hòa.

      "À..." Lúc này Quý phu nhân mới biết được, đây là nhà Kim Mãn Lâu, trong lòng liền có chút mất mát.

      Bà nghe Thuận Thân Vương phi cáo trạng Kim Nhi trang lên quan phủ, Kim gia liền nhận tội, thái độ còn rất tốt, nhận đánh nhận phạt, trước đó còn tặng ngàn lượng bạc tới đây để an ủi, kéo theo xe ngựa tơ lụa nữa.

      " biết hôm nay Kim quản gia đến thăm có việc gì vậy?" Ngữ khí của Quý phu nhân rất lạnh nhạt, bà biết Kim Mãn Lâu rất khoe khoang, tuy chỉ là thương nhân, nhưng ngay cả hoàng thượng cũng phải nể mặt ba phần.

      Kim quản gia tươi cười rạng rỡ, lấy khối kim bài từ trong ngực ra: "Tiểu nhân phụng mệnh lão gia tới đưa kim bài này. Lão gia vốn nên tự mình tới cửa xin lỗi, nhưng bây giờ cuối năm nên quá bận rộn, trong phủ cùng thôn trang đều có rất nhiều việc, có cách nào bứt ra, tiểu nhân đành phải tới đây bồi tội."

      Quý phu nhân cầm lấy khối kim bài kia tỉ mỉ nhìn, hình hoa hướng dương, kích thước vừa vặn lòng bàn tay, bên viền là dải lụa kết hoa màu đen, ngay mặt giữa khảm hình tròn màu trắng ngọc rất đẹp, phía khắc chữ “Kim” thể tiểu Triện. Phía sau bốn góc đều khắc chữ “mễ" (mễ = gạo). Cho dù là kim bài hay khối Dương Chi Bạch Ngọc, chất lượng đều là loại tốt nhất, tin tưởng rằng có mười phần cũng có tám phần là của người đứng đầu.

      "Đây là…?" Quý phu nhân hiểu, trước đó bọn họ đưa bạc và vải vóc đến rồi, vì sao lần này còn phải đưa tới khối kim bài chứ.

      "Có lẽ phu nhân biết, đây là kim bài lĩnh gạo của Kim gia ta. Chỉ cần là tiệm gạo của Kim gia, bằng kim bài này bất kể lúc nào chỗ nào cũng có thể đến lĩnh gạo lần."

      Quý phu nhân trầm mặt xuống: "Đây là ý gì, chẳng lẽ nhà ta có cơm ăn phải dựa vào Kim gia ngươi tiếp tế sao?"

      Kim quản gia vội xua tay: "Hiểu lầm hiểu lầm. Có lẽ phu nhân vừa mắt khối bài tử này, nhưng bài tử này ở Kim gia ta lại là vật tôn quý nhất đó, thực là lão gia có cách nào bày tỏ được áy náy trong lòng mới dâng kim bài lên, nếu phu nhân Quý phủ cần, cũng có thể giữ lại làm đệm lót chân để niệm tưởng mà, bất quá cũng là tâm ý của lão gia nhà ta."

      Thấy như vậy, Quý phu nhân có tức giận nữa cũng hay, bà biết phân lượng của khối kim bài này, nhưng xác thực là vô dụng với mình, nếu ngày mình phải dùng khối bài này biết khi đó tình cảnh của Quý gia là như thế nào đây. Ài..thôi, dù sao cũng là thương nhân, khó tránh khỏi có chút thô tục, bà cũng muốn so đo nhiều, giống như vừa dùng làm đệm lót chân, coi như nhận phần tâm ý mà thôi.

      Mới vừa tiễn Kim quản gia Bình An tới thỉnh an, liếc mắt thấy khay trà để khối kim bài, cảm thấy thú vị.

      "Kim gia này đúng là có ý tứ, nhà ta phải cất kỹ cái kim bài này, truyền lại cho đời sau, chừng đời con cháu vất vả còn cần dùng tới." xong liền cất vào trong người.

      "Gần sang năm mới rồi, con thể lời nào may mắn sao." Quý phu nhân biết nàng đùa, giả vờ tức giận mắng nàng câu.

      "Hì hì, mọi năm đến tết là các nhà đều bận tối mắt tối mũi, Kim gia vẫn nhớ đưa kim bài tới cho chúng ta, bất quá là muốn chuyện năm nay kéo dài tới sang năm, năm nay những việc này đều ràng, đến sang năm phải là chúng ta xuôi gió xuôi nước rồi à?!" Bình An hé miệng cười cười, đôi mắt đen sáng quắc rực rỡ.

      Quý phu nhân nghe được cũng thấy vui vẻ, nhưng chốc lát lại ảm đạm: "Đến con còn hiểu đạo lý, ca ca con lại. . . . . ." Vì chuyện đưa Lâm di nương trước đó, cũng còn thân thiết nhiều với Quý phu nhân nữa, chỉ sợ lúc này trong lòng vẫn còn oán bà.

      Bình An tiến lên tựa vào bên người Quý phu nhân, giọng mềm mại: "Trong lòng ca ca hiểu , chuyện xảy ra trong viện kia, là trong lòng khổ sở thôi." Nàng biết Tĩnh An có tình cảm với Lâm Tử Kiều, ở kiếp trước Tĩnh An đối với Lâm Tử Kiều chính là muốn gì được đó, khi đó để Bình An gả vào Tô phủ cũng chính là chủ ý của Lâm Tử Kiều.

      "Con nha. . . . . ."Trong lòng Quý phu nhân liền mềm nhũn, " trưởng thành rồi. Mấy ngày nay cũng đều nhờ con giúp đỡ, nếu nhiều chuyện như vậy thuận lợi được. Đợi lát nữa con nhớ phòng thu chi tìm Trương tổng quản bảo tăng thêm tiền mừng tuổi năm tới, tất cả tơ lụa từ thôn trang đưa tới trong viện cũng khen thưởng xuống , năm sau đầu xuân làm quần áo mới. Từ Đường ở Bắc viện cho người cẩn thận quét dọn chút."

      Bình An vui vẻ đồng ý, ra cần Quý phu nhân phân phó những chuyện này nàng cũng sớm chuẩn bị, giờ Tú Bình mang bầu thể vất vả, trong phủ có số việc Bình An liền gánh vác phần.

      "Phu nhân, Điền Châu gửi lễ vật năm mới và thư đến." Có nha hoàn cầm thư đỏ trong tay vui sướng vào.

      Ánh mắt Quý phu nhân liền sáng lên: "Cuối cùng tới, ta còn nghĩ Tam muội năm nay quên mất ta rồi đấy." Nhận lấy phong thư đỏ, bên trong là danh mục quà tặng cùng thư nhà, chỉ hơi nhìn lướt qua danh mục, tinh thần đều tập trung vào tờ thư của Liễu gia.

      "Sao vậy?" Bình An cẩn thận hỏi, mắt thấy Quý phu nhân vui vẻ chuyển sang trầm.

      "Ài…." Quý phu nhân chỉ thở dài , gấp thư xem xong để vào trong túi áo, ổn định tâm tình rồi cười với Bình An: "Năm trước Tam di phụ (chồng của dì) lại nạp phòng thiếp thất, cũng phải là chuyện gì đáng lo, chỉ là thấy đáng giá thay Tam di con."

      Bình An cầm lấy tay của Quý phu nhân, nàng biết nhà mẹ đẻ của mẫu thân trước kia cũng phải là nhà đại phú gì, chẳng qua về sau ngoại tổ lên làm chức quan Lục phẩm nhàn tản mới có chút thân phận. Tiếc rằng dưới mẫu thân cũng có huynh đệ, chỉ có ba tỷ muội. Nhị muội gả cho tú tài ở Bổn Thành, đến mấy năm tú tài trúng cử, có được chức quan, nhà liền theo trượng phu đến nơi được bổ nhiệm. Tam muội gả cho nhà phú hộ ở Điền Châu, tứ muội gả đến Nguyên Hóa quá hai ba năm liền bị bệnh qua đời.

      Quý phu nhân vẫn , nếu ban đầu phải tổ phụ (ông nội) của Bình An quấn vào tranh đoạt bị tiên hoàng chèn ép, cả đại gia tộc bị giáng chức đuổi ra vùng biên ngoại, cũng vô tình gặp gỡ Quý Hoài Trung lúc ấy đóng giữ ở biên cương, cũng có được đoạn nhân duyên này. So với mấy tỷ muội khác, mình coi như là tốt nhất.

      "Ngoại tổ phụ (ông ngoại) với ngoại tổ mẫu (bà ngoại) con nuôi mấy tỷ muội ta cũng dễ dàng, đến lúc đáng được hưởng phúc lại buông tay nhân gian rồi. Tứ di của con cũng có phúc." Quý phu nhân xong liền quay mặt sang lau khóe mắt, " giờ chỉ có Nhị di con là sống tốt hơn chút, Nhị di phụ mấy năm này làm quan cũng mệt mỏi, cho dù làm tri huyện hay tri phủ, hàng năm Nhị di cũng chạy đông chạy tây, nhưng cũng tự tại. Chỉ có Tam di lấy chồng xa ở Điền Châu, có người thân bên ngoại giúp đỡ, những năm này cần nghĩ cũng biết nhất định là chịu ít khó khăn."

      Bình An vội khuyên giải an ủi: "Làm sao có thể, Phùng gia này là nhà giàu, ăn mặc chi tiêu đều phải lo, mọi việc lại có người làm nha hoàn hầu hạ. Tam di phụ nạp mấy phòng thiếp, nhưng cũng đều giữ phép tắc trước mặt Tam di, vẫn phải tôn trọng Tam di thôi."

      "Trước kia nhà ngoại con cũng có mấy phòng thê thiếp, trong đại viện cũng thanh tịnh. giờ nhà chúng ta cũng đơn giản, sinh nhiều con cái nhưng dù sao trai cũng đều đầy đủ, sắp tới tẩu tử Tú nhi của con còn muốn sinh con trai cho nhà ta. Nhưng nhà chồng Tam di cũng đơn giản, phía có lão thái thái đè ép, phía dưới lại có bảy tám phòng tranh đấu, mỗi phòng lại có ít tam thê tứ thiếp, nữ nhân thâm trạch nội viện cũng
      Có nhiều tâm tư lắm. Những năm này dưới gối Tam di chỉ có nữ nhi, trong bụng còn có động tĩnh gì, con cuộc sống như vậy sao có thể dễ chịu chứ.” Quý phu nhân càng trong lòng càng lo lắng, bất giác cũng hết ra những lời nên với Bình An, “Tam di lại quen chuyện tốt, chuyện xấu, nhưng dù sao nàng ấy cũng che giấu được bực tức uỷ khuất trong lòng qua những hàng chữ này, nàng ấy là người thành , chịu thua thiệt gì cũng đều giấu ở trong lòng.”


      “Mẫu thân, vậy rảnh rỗi chúng ta Điền Châu thăm Tam di chuyến, tránh cho lão Phùng gia Tam di ta có người thân.” Bình An cười cười trấn an Quý phu nhân.


      Quý phu nhân chỉ vỗ vỗ tay của nàng, nhận phần tâm ý này.


      Vừa rạng sáng ngày thứ hai, mới vừa dùng nước ấm làm ướt mặt, Bình An liền nghe thấy có vài tiếng ồn ào ở bên ngoài, Thuý Hồng nhấc nàm cửa từ ngoài phòng vào, người còn đọng vài bông tuyết, toàn thân run lẩy bẩy, vẻ mặt tươi cười còn miệng lải nhải với phía ngoài cửa: “Tiểu hài nhi....”


      “Ngươi ai vây?” Bình An liền nhìn chằm chằm Thuý Hồng cười.


      “Còn phải là nhà Lưu quản à, mới sáng tinh mơ mà trong viện đốt trận pháo, hù doạ nô tỳ phải chạy .” Vừa vừa lưu loát tháo búi tóc kết đầu Bình An, lấy được bí thấm chút dầu vừng bắt đầu chải chuốt, “Cửa trước của tiền viện và hậu viện đều nổ trận pháo đỏ, vừa qua buổi trưa lại bắt đầu, thẳng đến giờ tý (11h đêm tới 1h sáng), đủ cho bọn họ đùa vui ồn ào, trước mắt cũng vội tìm cha mẹ bọn họ đưa tiền mừng tuổi.”


      Bình An che miệng cười, mở chiếc hộp tử đàn (gỗ lim) lấy túi tơ tằm ra cho bạc vào rồi buộc lại: “Tiền mường tuổi của ngươi đây.”


      Thuý Hồng cười vô cùng vui vẻ, vội buông lược bí trong tay quỳ xuống dập đầu với Bình An, “Xin tiểu thư nhận lạy của Thuý Hồng.” Đúng theo khuôn phép.


      Bình An cười khanh khách lên tiếng: “Biết trong tâm ngươi là thương mấy tiểu hài tử nghịch ngợm kia, sáng sớm cố ý làm ầm ĩ đến ta, còn cho bọn họ vào nhà ?”


      Mấy tiểu hài tử kia vốn núp ở sau màn cửa nghe lén, thấy Thuý Hồng ra ngoài gọi sớm té lộn cả lên, cùng nhau quỳ mặt đất dập đầu bái lạy Bình An. Bình An lấy bạc đưa cho tường đứa, lại bảo Thuý Hồng lấy bảnh ngọt trà nóng cho bọn họ, lầm ầm ĩ hồi mới để nàng ấy đưa bọn họ . Mới vừa thanh tịnh bao lâu, có nha hoàn tới đây thông báo, bảo Bình An Đông viện, có người ở Thôn trang thành nam đến chúc tết.


      Bình An nghe rất cao hứng, vội bảo Thuý Hồng mang theo bạc cùng khuyên tai vòng ngọc tới Đông viện.


      Quả nhiên đến Đông viện, thấy Tống ma ma ăn mặc chỉnh tề, mực cung kính ngồi ghế con chuyện cùng Quý phu nhân, đứng bên cạnh là hài tử bảy tám tuổi kháu khỉnh bụ bẫm, phải Đông Tử là ai.


      là muốn tới thỉnh an chúc tết tiểu thư, giày vò ta lâu, nhất định đòi theo tới.” Tống mâm thấy Bình An liền hành lễ, mỉm cười kéo Đông Tử đến bên cạnh, Đông Tử vội dập đầu với Bình An.


      Trong mắt hay tren mặt Bình An đều là nụ cười, bảo Thuý Hồng lấy tiền mừng tuổi ta, lại hỏi Đông Tử xem mấy người khác có khoẻ . Đông Tử đáp lại từng người. Quý phu nhân liền chỉ quả trứng gà hồng lam bàn bên cạnh, cười : “Tống ma ma đặc biệt đưa tới trứng hỉ, con dâu Tống gia có tin vui đó.”


      Bình An qua cầm lấy trứng hỉ vừa vặn còn chưa ăn điểm tâm, nhất định phải hướng chút khí vui mừng này, Tống ma ma cười khép được miệng. Bởi vì phải vội trở về ăn bữa cơm đoàn tụ với già trẻ trong nhà, Quý phu nhân cũng giữ Tống ma ma ở lại lâu, phái người chuẩn bị quà đáp lễ để cho bà mang về.


      Ăn xong bữa trưa, Quý Hoài Trung cùng Tĩnh An liền trở về nhà, được nghỉ ngơi ba ngày. Các phủ đệ xa gần cũng lục tục đốt pháo, ầm ĩ đến tận giờ tý mới dần đần ngừng lại. Bình An vẫn tâm tâm niệm niệm muốn đón giao thừa, nhưng đến giờ tý lại ngậm viên cam thảo mai ngã xuống giường ngủ mất, bỏ lỡ màn pháo hoa rực rỡ nhất của Kinh Thành.


      Ngày thứ hai vừa rạng sáng, lúc Bình An từ giường thức dậy vẫn còn nửa khép hai mắt, liên tiếp ngáp mấy cái, được Thuý Hồng giống như vẫn còn buồn ngủ hầu hạ mặc áo ngắn cùng vấy màu hồng, khoác thêm áo lông xanh nhạt bên ngoài, tới từ đường ở Bắc viện.


      Quý Hoài Trung với hai vợ chồng Quý Tĩnh An cũng vừa đến đó, sắp xếp theo hàng rồi vào điện thờ dâng hương bái lạy trước bài vị tổ tông, Bình An vội vàng đứng ở phía sau bọn họ.


      Cúng tế xong hết mới vừa ra sân, có người làm đến trong cung phái công công mang theo thánh chỉ đến, nhanh chóng ra ngoài nghe chỉ.
      Last edited by a moderator: 11/3/15
      tart_trung, miu901, huyendo8 others thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :