1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Đích nữ Bình An - Hòa Tiểu Thảo (Trọng Sinh, Cổ Đại HOÀN/eBook)

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. wjuliet43

      wjuliet43 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,850
      Được thích:
      14,139
      Chương 11

      Ban đêm ở thôn trang, ánh mặt trời biến mất, thay vào đó là vẻ u lạnh lẽo, vốn phải đèn đuốc sáng trưng nhưng lúc này lại yên tĩnh đến quỷ dị, bốn phía ngoại trừ thỉnh thoảng vang lên tiếng chó sủa còn thanh dư thừa nào khác.

      "Tiểu thư! Người thôn trang phần lớn đều theo lời người , các nhà đều có thể dùng dụng cụ săn bắt thú, cũng có số có thể dùng nông cụ, Tống Đại Ngưu triệu tập nhóm nam nhân khỏe mạnh để canh giữ thôn trang, Triệu Ngũ cũng dẫn theo người ra đầu đường để thăm dò."

      Bên này Thúy Hồng vừa mới dứt lời bên kia – thôn Đông của thôn trang liền vang lên trận chó sủa ầm ĩ, lập tức chó ở trong thôn cũng liền sủa theo, liên tiếp nối thành hồi dài, làm Bình An bị kinh hãi trận. Quả nhiên, chỉ chốc lát sau liền có người tới , ở thôn Đông xuất dị động, giống như có người đục đá vậy, xem ra đầu kia có người muốn phá đá để vào thôn.

      " có việc gì, cần gấp gáp, có lẽ là thiếu gia Tĩnh An dẫn theo viện binh tới." Thúy Hồng vừa trấn an Bình An, tay lại vừa khẽ run lên.

      "Thôn Đông sao? Nếu như cứu binh đến phải từ thôn Bắc của thôn trang vào chứ, phải là thôn Đông, có lẽ phải là cứu binh." Bình An khẽ nhíu mày, trong lòng vô cùng lo lắng, "Người Bắc Mạc hung tàn thành tính, thích nhất là chém giết, nếu là bọn họ, thôn trang ắt gặp kiếp nạn." Gần đây ở Kinh Thành vẫn ngừng tra xét mật thám của Bắc Mạc, có nằm mơ Bình An cũng nghĩ tới gặp ở thôn trang thành Nam.

      "Tiểu thư." Triệu Ngũ khẩn cấp dẫn theo người quay về bẩm báo, "Cự thạch ở Thôn Đông tới nửa canh giờ nữa bị đục thủng, người xem, phải là chúng ta mỗi người đường chạy trốn chứ?"

      "Chỉ sợ bọn họ để lại người để chặn đường , như vậy khác nào tự chui đầu vào lưới, bằng ở lại thôn trang lấy thủ vì công (lấy phòng thủ để chống lại thế bị tấn công) cho thỏa đáng hơn." Bình An suy nghĩ chút rồi .

      "Tiểu thư, vậy bằng hãy bố trí canh phòng ." chuyện là người ở bên cạnh Triệu Ngũ, đó là hán tử trung niên hơn bốn mươi tuổi, đứng nhìn như có chút bất tiện, bước hơi khập khiễng.

      "Vị này là Trương chấp của thôn trang, năm xưa từng theo lão gia xuất chinh, đối với việc bố trí phòng thủ có khinh nghiệm rất sâu sắc."

      Bình An vừa nghe thấy ánh mắt liền sáng lên, nếu có thể bố trí phòng tuyến lúc đó có thể trì hoãn thời gian. Lập tức phân phó Triệu Ngũ dẫn theo người dùng toàn lực trợ giúp cho Trương chấp bố trí phòng tuyến ở xung quanh thôn trang.

      Sau nửa canh giờ, từ thôn Đông truyền đến tiếng vang lớn, thần kinh của tất cả người trong thôn thành Nam đều căng thẳng đến cực hạn. Giờ phút này, thôn thành Nam hoàn toàn yên tĩnh, ngay cả đàn chó mới vừa rồi sủa ầm ĩ hình như cũng đánh hơi được mùi nguy hiểm mà ngưng lại. Theo như phân phó của Trương chấp , ngọn đèn ở thôn thành Nam cũng có, ngoại trừ bầu trời ra mấy ngôi sao, ngay cả trăng sáng cũng bị mây đen che phủ, toàn bộ xung quanh đều màu đen u ám, có chút ánh sáng.

      Trong phòng, Bình An dường như cũng có thể nghe thấy tiếng loan câu sắc bén phá vỡ khoảng của đám người kia vang lên ở cửa thôn Đông. Mọi người thôn trang cũng như nàng, khỏi ngừng thở, chỉ sợ cử động của mình trong bóng tối gây ra động tĩnh bị kẻ xấu chú ý.

      Từ xa truyền đến từng hồi thanh gõ đập nghe mà buồn bực, có thể thấy được kẻ địch nhanh chóng lục soát, đột nhiên, "vèo" tiếng, phía thôn trang dấy lên quả pháo khói sáng ngời, mặc dù chỉ ngắn ngủi mấy giây, nhưng cũng cung cấp phương hướng của kẻ địch.

      Bình An cực kỳ tức giận, làm sao lại quên mất kẻ xâm nhập vào thôn trang chính là tên mật thám kia chứ, nhất định là phát tín hiệu cho đồng bọn, cung cấp cho bọn họ phương hướng, nàng hận đến nghiến răng, cũng biết trốn ở chỗ nào, hận thể đem ra băm thây vạn đoạn.

      "Tiểu thư, xong, đám kẻ xấu kia về phía thôn trang." Cho dù Triệu Ngũ đến báo, Bình An cũng biết thôn trang bị lộ rồi.

      Nhưng thời gian đến khắc, bên ngoài lại mơ hồ truyền đến trận hô hét chém giết, thanh đao kiếm ‘leng keng’ tựa như xẹt qua tâm của Bình An, làm nàng đứng ngồi yên, biết phòng tuyến mà Trương chấp bày ra có bị kẻ địch công phá hay , giờ có phải là ở Tiền viện bị đánh hạ rồi , nhiều thôn dân như vậy có phải gặp bất trắc hay , lúc nào đến lượt nàng, chẳng lẽ ông trời cho nàng trọng sinh chính là vì để cho nàng chịu thêm kiếp nữa sao? !

      Quả thực Tiền viện cực kỳ nguy hiểm, nhưng gặp bất trắc cũng phải là thôn dân ở thành Nam, mà là con dân của Bắc Mạc.

      Bọn họ mới vừa phân được phương hướng, muốn vào giết người trong thôn, nhưng biết có đội nhân mã từ nơi nào tuôn ra đánh cho bọn họ ứng phó kịp. Xem ra đội ngũ này vẫn luôn theo sau lưng bọn họ, chỉ chờ bọn họ tiêu hao thể lực phá đá vào thôn thành Nam, lại rối loạn trong cảnh tối om của thôn, lúc đột nhiên thấy đồng bọn phát ra tín hiệu liền đắc ý vênh váo, lại dễ dàng bị bọn họ bao vây đánh mà có chút lực để chống đỡ.

      Những người Bắc Mạc phải là chịu nổi kích, chỉ hơi điều chỉnh chút từ bị động bị biến thành chủ động đánh trả lại, sau hồi giết chóc bọn họ liền cảm thấy có cái gì đó đúng, dường như đối phương vô cùng hùng mạnh, cũng giống như quan binh bình thường, mà là đội quân được huấn luyện vô cùng hoàn hảo, dần dần bọn họ bị những tinh binh này bao vây.

      Người đứng đầu thấy tình thế đúng, phát ra mệnh lệnh chỉ tấn công về bên đê phá vòng vây muốn thoát ra ngoài. Từng hồi luân phiên tấn công mạnh mẽ, nhưng lại giống như gắng sức đánh lên bông tơ mềm mại vậy, ngươi tấn công lui, ngươi lui bao vây, tựa như miệng của túi vải vậy, càng thu vào càng khép chặt.

      "Túi vải trận? Tô Bá Hiên, lại là ngươi! Hừ!" Bị vây quanh ở giữa, Dung Bình hừ lạnh tiếng, mặt tuy là vẻ khinh thường, nhưng trong lòng lại nặng nề vô cùng, giờ tung tích của Sa Lang , lại trêu chọc tới Tô Bá Hiên, là vô cùng ổn.

      "Muốn dùng túi vải bắt ta, xem ta như thế nào xé nát vụn cái túi của ngươi!" Trong mắt Dung Bình lên tia lãnh, nâng người nhảy qua đầu của đồng bọn, hướng về phía người bày trận mạnh mẽ tấn công đánh xuống dưới, chỉ thấy loan câu lay động nhuốm máu yết hầu của kẻ khác, chỉ chốc lát mở ra được đường máu, người phía sau theo sát sau lưng muốn cùng thoát ra khỏi vòng vây, nhưng cho dù bọn có hung mãnh hơn nữa, cũng chỉ có ít ỏi mấy người là đào thoát ra được, còn lại vẫn bị vây bắt.

      Người thôn trang trốn ở bên, tận mắt trông thấy trận đánh chém giết này liền kinh sợ, cuối cùng nhìn thấy cứu binh tới, khỏi thở phào nhõm hơi. Nhưng mới vừa rồi nhìn thấy những tên tặc tử dũng mãnh hung tàn kia, trong lòng bất giác lại sợ run, lúc này vẫn trốn ở chỗ tối dám thở mạnh, cho đến lúc quân Bắc Mạc bị áp giải mới có quan binh ra hướng về phía chung quanh buông lời: "Chúng ta là binh lính thủ hạ của Tô tướng quân, mọi người có thể yên tâm, có Tô tướng quân ở đây nhất định bảo đảm an toàn cho mọi người."

      Lúc này mới có người từ góc tối ra ngoài, hướng phía quan binh hành lễ: "Tiểu nhân là Triệu Ngũ, là người làm của Quý gia tại Kinh Thành, lần này may mà có các vị quan gia cứu giúp!

      "Tiểu thư nhà ngươi thôn trang sao?" Chỉ thấy người trẻ tuổi trong tay cầm cung, toàn thân là hắc khôi (áo giáp màu đen, có mũ sắt đội đầu), khí vũ hiên ngang, cưỡi tuấn mã đỏ thẫm đến trước mặt Triệu Ngũ.

      "Vâng, đúng vậy, tiểu thư ở hậu viện, tiểu nhân lập tức phái người thông truyền." Triệu Ngũ cũng biết người trước mắt này chính là Định Bắc Hầu - Tô Bá Hiên chiến công hiển hách, lại càng biết khi vừa biết tin liền lập tức triệu tập ngàn kỵ binh tinh luyện ra roi thúc ngựa chạy tới cứu.

      Bên này Tô Bá Hiên mới vừa ra lệnh cho người hạ trại ở trong thôn, lại thấy bên kia Đông Tử cùng mấy đứa trẻ vẻ mặt hốt hoảng chạy tới: " xong xong. . . . . . đồ đểu. . . . . . Tiên nữ tỷ tỷ. . . . . . uy hiếp như vậy. . . . . . bắt . . . . . ." Mọi người thấy mấy đứa bé vội vội vàng vàng ngươi câu ta câu, cũng nghe cái gì, cuối cùng vẫn là Đông tử lớn nhất được câu hoàn chỉnh.

      "Tiên nữ tỷ tỷ bị người xấu dùng đao uy hiếp, bắt rồi!" Vừa vừa chỉ vào hậu viện.

      Lúc này Triệu Ngũ mới hoảng hồn, mới vừa rồi chỉ lo dẫn người nghênh địch ở phía trước, lại quên phái thêm người tới hậu viện, thầm nghĩ những phụ nho (phụ nữ nhà nho) trong thôn trang cũng tránh ở phía sau, mọi người có thể phối hợp lẫn nhau, lại quên mất mọi người nhất định vì thân phận tôn quý của Bình An mà dám tới gần nàng quá, chỉ có Thúy Hồng cùng mấy nha hoàn ở bên cạnh Bình An, nhất định là như vậy mới để cho kẻ địch thừa cơ.

      Lúc đầu Tô Bá Hiên còn biết tiên nữ tỷ tỷ là ai, đến khi biết được Bình An bị người bắt , ánh mắt rét lạnh, lập tức chạy tới hậu viện.

      Sa Lang bắt cóc Bình An, cẩn thận tránh tầm mắt của mọi người, từ cửa hông đường chạy ra ngoài thôn trang, nhưng chạy được mấy bước khí huyết công tâm (nội thương), mãnh liệt ho khan mấy tiếng liền thấy có máu tươi chảy ra từ khóe miệng.

      "Ngươi bị thương à?" Lúc này Bình An bị đao đè cổ, trong lòng lại hoảng sợ vô cùng, nhìn người trước mắt này ràng là rất suy yếu, nhưng hết lần này đến lần khác lại có sức lực cưỡng ép nàng chạy trối chết.

      "Ít nhảm !" Vừa ho mãnh liệt mấy tiếng, Sa Lang đem mũi đao xẹt qua cái, làn da mịn màng của Bình An liền ra vệt máu. Nếu phải mới vừa rồi giữ được bình tĩnh, ra ngoài hội hợp cùng đồng bọn mà là núp trong bóng tối quan sát, chỉ sợ lúc này cũng rơi vào tay của Tô Bá Hiên rồi, cũng do Dung Bình quá sơ suất, bị người ta theo dõi mà lại hề phát ra.

      "Nha đầu thối, đều là tại ngươi!" Nghĩ tới đây, Sa Lang liền thở cũng ra hơi, "Là ngươi phái người báo tin cho Tô Bá Hiên. Hừ, ngươi được lắm! Khoảng cách từ Tân Khẩu đến phía Nam xa hơn so với Kinh Thành rất nhiều, ai cũng ngờ được ngươi bỏ gần mà cầu xa cầu cứu Tân Khẩu. Khó trách ngươi lại chặn đường, hóa ra là dự liệu được có người tới cứu. . . . . . Khụ. . . . . . Khụ. . . . . ."

      Bình An muốn tránh thoát khỏi trói buộc của Sa Lang, nhưng ngờ khí lực của rất lớn, tay bắt nàng kìm hãm vào trong ngực, dùng mũi đao nhắm ngay cổ họng của nàng: "Còn cử động nữa liền giết ngươi!"

      Nhiệt độ nóng hầm hập của Sa Lang bức ép làm Bình An thở thông, nhưng nàng lại có nửa phần khí lực thoát khỏi: "Ngươi trốn thoát nổi, giờ chỉ có con đường từ cửa thôn Đông ra ngoài, chỉ sợ sớm có người canh giữ, ngươi vẫn là đầu hàng ."

      "Hừ hừ, phải còn ngươi nữa sao? Đại tiểu thư của Quý gia, con của Quý Hoài Trung, muội muội của Quý Tĩnh An, Tô Bá Hiên lại kiêng kỵ ba phần sao? Ngươi yên tâm, ta giết ngươi, ta muốn dẫn ngươi về Bắc Mạc, trong quân doanh của Bắc Mạc thiếu nhất chính là quân kỹ." Sa Lang cười lạnh, cảm giác được thân thể của người trong ngực khẽ run lên, trong lòng liền thấy trận sảng khoái.

      Đây là nông trại bị vứt bỏ, trong rừng trúc dưới chân núi ở thôn Tây, bình thường rất ít người qua, Sa Lang đường cưỡng ép Bình An sớm cạn kiệt sức lực, giờ thấy có chỗ tránh nạn tuyệt hảo như vậy nên đương nhiên muốn trốn ở bên trong để nghỉ ngơi và hồi phục lát.

      Bình An bị Sa Lang ép buộc, mới vừa vào đến trong nhà, còn chưa kịp thích ứng trong bóng tối, liền thấy quần áo người "xoẹt xoẹt" mấy tiếng, y phục bị xé thành từng mảnh rơi xuống. Bình An lập tức thét lên, để ý đến nguy hiểm, đưa tay ôm ngực hướng vào trong góc phòng tránh .

      "Hừ!" Tựa hồ Sa Lang rất quen thuộc với bóng tối, tới dùng mấy mảnh áo vụn trói hai tay của Bình An vào: "Hôm nay ngươi mà trốn, hãy biết kết cục là gì ! muốn để cho người khác thấy ngươi quần áo xốc xếch lại ở cùng chỗ với đào phạm ngoan ngoãn ở chỗ này đừng có lên tiếng."

      xong cũng để ý tới nàng, đưa tay tìm chút rơm khô mặt đất xếp thành đống rồi nằm xuống ngủ, chỉ còn lại mình Bình An trợn trừng hai mắt ở góc phòng khóc ra nước mắt.

      P/s: ta bắt đầu thấy thích a SL rồi đấy nha, sau này biết có JQ đây nhỉ...
      tart_trung, miu901, minhminhle9 others thích bài này.

    2. wjuliet43

      wjuliet43 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,850
      Được thích:
      14,139
      Chương 12


      Đây là trận hỏa hoạn kia sao? Nàng cảm thấy cả người nóng hầm hập, ngay cả da cũng sắp bị đốt cháy rồi, khàn cả giọng kêu cứu, bất lực tuyệt vọng khóc gào. Có bóng người thoáng qua, là tới cứu nàng sao? Bình An muốn tiến lên bắt lấy tay của , lại bị hất mạnh cả người ra.

      vô cùng chán ghét: cái người đàn bà ngu xuẩn này, ngươi phải sớm biến mất ở cái thế gian này mới đúng, ngươi chính cây gai ở trong lòng của Vân nhi! xong thân hình lại nhanh chóng biến mất ở trong đám cháy.

      Vân nhi? Lại là Vân nhi! Bình An bổ nhào mặt đất, kinh ngạc nhìn phương hướng mà vừa biến mất, cho nên hết thảy đều là giả dối sao? Toàn bộ những lời mà với nàng đều là giả sao? Tình cảm của vốn dĩ đều dành cho Chu Vân Hương, cùng với nàng nửa điểm quan hệ cũng có, cái mà muốn lại chính là muốn nàng chết.

      Bình An tê liệt ngã xuống mặt đất, vô lực ngửa mặt lên trời, nàng còn hơi sức để hô lên tiếng, nhắm mắt lại khẽ mỉm cười, khóe mắt có nước mắt xẹt qua, chết hết, còn đau đớn, còn oán hận nữa!

      "Quý Bình An. . . . . . Quý Bình An. . . . . . Ngươi làm gì vậy? Mau dậy ! Mau dậy !"

      Bình An chợt tỉnh giấc, ngoài cửa sổ, bầu trời dần dần sáng lên, trận gió lạnh thổi tới làm nàng khỏi lạnh run, lúc này mới phát quần áo người rách nát, đôi tay cũng bị trói chặt mất tự do. Nàng nhìn sang bên cạnh, chỉ thấy tên tặc tử từ tối hôm qua dựa vào tường mà ngồi, hai mắt nhắm nghiền, sắc mặt trắng bệch, giờ phút này nhúc nhích, biết là chết hay sống.

      Bình An tinh mắt, nhìn thấy cách đó xa ở bên cạnh để thanh đao nhọn dùng để uy hiếp nàng, phút chốc ánh mắt của nàng trở nên sắc bén, đứng lên hít sâu hơi, đưa chân đá đá Sa Lang, thấy phản ứng chút nào, Bình An giãy dụa lặng lẽ qua đó nhặt đao nhọn lên, nhưng vào đúng lúc này, Sa Lang nhíu nhíu mày cái, giống như cảm giác được cái gì đó, chợt mở mắt ra.

      Bình An thấy Sa Lang tỉnh lại, biết việc này nên chậm trễ, hung hăng cắn răng, cầm đao mãnh liệt dồn sức đâm xuống ngực .

      Trong lòng Sa Lang cả kinh, lắc mình tránh sang bên cạnh, nhưng bất đắc dĩ thân thể chịu trọng thương, mất linh hoạt của thường ngày, vẫn bị đao đâm vào cánh tay trái, ăn lần đau liền tới vung tay lên cho Bình An cái tát, ngay tại chỗ, Bình An bị ném lăn ba vòng mặt đất, nửa gương mặt lập tức sưng đỏ lên.

      "Nha đầu thối! Ngươi xuống tay ngoan độc!" Sa Lang nghiến răng nghiến lợi, xé xuống vạt áo băng bó lại cho mình.

      "Ta chỉ muốn sống tốt, kẻ nào hại ta, ta liền muốn phải chết!" Hai mắt Bình An đỏ bầm nhìn Sa Lang, cắn răng từ dưới đất đứng lên, ngay sau đó lại cầm đao bổ nhào lên.

      Ngược lại, Sa Lang lại sững sờ chút, chưa từng thấy qua tiểu nha đầu nào lại liều mạng như vậy, chẳng lẽ nàng cho rằng với sức lực như ba móng vuốt mèo là có thể giết chết được sao? Thấy Bình An cầm đao vọt lên, duỗi thẳng chân đá cước làm nàng ngã lăn xuống đất. đợi nghỉ ngơi, lại thấy Bình An từ đất bò dậy đâm về phía .

      Lần này Sa Lang có đá nàng, chẳng qua là trở tay dễ dàng đoạt lấy con đao tay nàng lại, thấy nàng có đao nhưng lại giơ hai tay bị trói lên mãnh liệt nện xuống người , lại thuận tiện bắt được đôi tay của nàng, thấy đôi tay của nàng nhúc nhích được nhưng lại bắt đầu dùng chân đá lung tung, chỉ đành phải siết chặt nàng vào trong ngực để cho nàng thể động đậy.
      Nhìn hai mắt đỏ tươi của Bình An cùng nửa gương mặt sưng đỏ, bộ dạng nổi đóa ra dáng vẻ gì, Sa Lang có chút giật mình: "Nha đầu thối, ta với ngươi có thù giết cha sao?"

      Bình An vật lộn phen có kết quả, chỉ đành phải từ bỏ, ngược lại dùng ánh mắt phẫn hận nhìn Sa Lang, như muốn giết chết vậy.

      "Nha đầu thối, ngươi còn nhìn ta như vậy, có tin ta đao làm thịt ngươi hay ?" Sa Lang chịu nổi ánh mắt thù hận của Bình An lúc này, ràng là nàng đâm bị thương, nhưng sao lại giống như thiếu nợ nàng vậy.

      "Ta thành quỷ cũng bỏ qua cho ngươi." Bình An , nàng vất vả mới có được cuộc sống mới, nếu như hôm nay bị làm hỏng, nàng có chết cũng bỏ qua cho .

      Thiếu chút nữa Sa Lang tức giận đến hộc máu, đúng là cái người mềm cũng được mà cứng cũng xong: "Chỉ cần ngươi ngoan ngoãn nghe lời ta, giúp ta chạy thoát ra khỏi thôn, ta giết ngươi."

      "Ngươi đưa ta làm quân kỹ." Vẻ mặt của Bình An vẫn chút thay đổi, gắt gao nhìn chằm chằm Sa Lang.

      Sa Lang hít hơi, tránh làm cho mình ho khan lại ho cả máu ra ngoài: "Làm quân kỹ cũng cần có cầu, chẳng hạn loại người như ngươi đây, thân thể có đến nửa lạng thịt, lại chỉ là tiểu nương chưa trổ mã hoàn toàn, chắc chắn quân doanh thu nhận đâu."

      "Ngươi xé rách quần áo của ta, ta còn mặt mũi mà gặp người khác!" Danh tiết của nữ nhân còn quan trọng hơn sinh mạng, chính là muốn nàng sống thoải mái, Bình An tức giận đến nghiến răng nghiến lợi.

      "Ta đem y phục người đổi lại cho ngươi, đám người Trung Nguyên các người toàn thích để ý những thứ hư đầu tám não (đại khái ta hiểu là việc vớ vẩn) gì đó." xong còn quan sát Bình An mấy lần, tướng mạo cũng có trở ngại, chính là gầy đến nỗi chỉ còn dư mấy cái xương, "Ngươi yên tâm, trước hết ngươi phải nuôi thêm vài năm cho béo , nếu lúc đó nếu tái giá được, hãy cùng ta trở về Bắc Mạc làm tiểu nương tử của ta cũng được."

      "Phi!" Bình An phun hơi nước miếng ở mặt của Sa Lang.

      Hôm nay xem ra lại trái ngược, trở thành Bình An cưỡng ép Sa Lang rồi, Sa Lang điều kiện cùng nàng, khi phát ra thế cục đảo ngược liền lập tức hận đến muốn tát mình mấy bạt tai, cần gì nhảm nhiều cùng nàng chứ, cứ đưa tay đánh ngất nàng cho đỡ lo đỡ phiền.

      "Ta đồng ý với ngươi." Bình An đột nhiên thay đổi thái độ, "Mặc dù người Bắc Mạc các ngươi đều tin được, nhưng ta vẫn muốn làm khoản giao dịch với ngươi."

      "Người Trung Nguyên các ngươi cũng giữ chữ tín đâu." Sa Lang lập tức đánh trả, suy nghĩ chút vẫn là : "Được, chỉ cần ngươi ngoan ngoãn phối hợp với ta...vừa ra khỏi thôn ta lập tức thả ngươi, làm ngươi tổn thương cọng tóc." xong cởi bố y người ra đưa cho Bình An, chỉ để lại lớp tơ tằm mỏng thân thể tráng kiện.

      Mặc dù rộng rãi, nhưng y phục mà Bình An quấn chặt ở người vẫn còn lưu lại hơi ấm, nàng biết, cho dù là nàng đáp ứng, cũng bị dùng đao ép buộc giúp chạy trốn, cuối cùng còn khó giữ được cái mạng này, chừng bị mang tới Bắc Mạc , hôm nay tốt xấu gì còn có y phục hoàn chỉnh mà mặc.

      Hai người mới vừa ra khỏi rừng trúc liền bị binh lính tìm kiếm phát ra, thấy Bình An bị cưỡng ép cũng dám khinh suất hành động. Mới vừa rồi còn toàn tâm toàn ý muốn hoàn thành giao dịch, giờ đột nhiên Bình An lại thấy nhiều quan binh như vậy, liền kích động muốn đổi ý, nghĩ muốn mặc kệ Sa Lang .

      " phải là ngươi muốn đổi ý đấy chứ?" Sa Lang kịp thời nhắc nhở bên tai của Bình An.
      Bình An có cách nào, chỉ đành phải hướng về phía binh lính xung quanh hô: "Ta là Quý Bình An của Quý gia, các ngươi nhanh chóng tìm con ngựa để hộ tống chúng ta ra khỏi cửa thôn Đông, nếu , giết chết ta."

      Sa Lang vô cùng phối hợp đem đao hướng về phía cổ của Bình An đe dọa: "Có nghe thấy , nhanh chóng chuẩn bị ngựa, nếu ta giết nàng!"

      Cả đám binh lính dám tùy tiện hành động, cũng dám tùy tiện đồng ý cầu của , nhưng vào lúc này có tiếng vó ngựa vang lên ở nơi xa, Tô Bá Hiên nhận được tin tức liền vội vàng đến đây.

      "Ngươi thả nàng ra, ta đáp ừng để cho ngươi an toàn ra khỏi thôn."

      thanh trầm thấp mà thuần hậu, khuôn mặt đoan chính đến nỗi khiến người ta thấy thú vị, lại là . Bình An hơi giật mình, nam tử làm cho nàng tức giận nhưng lại có chút an lòng, tại sao lại ở chỗ này?

      "Tô Bá Hiên, ngươi để cho ta an toàn ra khỏi thôn, ta thả nàng, Sa Lang ta được là làm được."

      chính là Tô Bá Hiên? Bình An quay đầu gắt gao nhìn chăm chú vào , là người của Tô gia, thế nào lại là người của Tô gia? Đời này nàng muốn có bất kỳ liên quan gì đến người của Tô gia nữa.

      "Ngươi nhanh nhanh đồng ý với , ta rất sợ, ta khó chịu chết rồi. . . . . ." Lúc này Bình An chỉ muốn lập tức rời khỏi nơi này, rời khỏi tầm mắt của Tô Bá Hiên, muốn nghe bọn họ ở chỗ này nhiều lời vô nghĩa.

      Trong lòng Tô Bá Hiên hiểu nhưng cũng có chút khẩn trương, biết nàng bị thương ở đâu, lại thấy nửa gương mặt của nàng sưng đỏ đến đáng sợ, cổ còn có vết máu, trong lòng cảm thấy như bị thứ gì nhéo chặt, vội vàng phân phó thủ hạ đem tới con ngựa tốt, với Sa Lang: "Nếu như ngươi dám đả thương nàng nửa sợi tóc, đời này cũng đừng nghĩ trở về được Bắc Mạc!"

      Giao thủ cùng Tô Bá Hiên nhiều lần, vẫn là lần đầu tiên Sa Lang nghe thấy lời căm hận như vậy, trong lòng bất giác cười nhạo tiếng, lại nghe Bình An ghé vào lỗ tai tiếng: " , bỏ qua cho ngươi, cha ta cùng ca ca của ta cũng bỏ qua cho ngươi."

      Trong lòng Sa Lang mắng thầm tiếng: nha đầu thối! Xách theo Bình An nhảy lên ngựa, đường chạy ra khỏi cửa thôn Đông.

      Tô Bá Hiên đường theo Sa Lang đến cửa thôn Đông, vừa tới cửa thôn Đông, biết từ nơi nào lại chui ra mấy tên thủ hạ, nhìn thấy Sa Lang đều cùng nhau quỳ xuống hô to: "Thiếu chủ!"

      Sa Lang thấy vậy lại chỉ tay vào mấy người, muốn Tô Bá Hiên cũng phải chuẩn bị ngựa cho bọn họ, lại muốn thả tù binh là mật thám của Bắc Mạc bị bắt từ tối hôm qua ra, Bình An nghe thấy cũng nhịn được mà ghé vào lỗ tai của quát : "Ngươi quá mức!"

      Trong mắt của Tô Bá Hiên ra sát khí lạnh lùng: "Ngựa có nhiều, người cũng thể thả, ta chỉ đồng ý cho mấy người các ngươi có thể an toàn ra ngoài."

      Sa Lang cũng biết tính tình của Tô Bá Hiên, hiểu được làm đến nước này dễ dàng gì, để cho bọn Dung Bình rời trước, mình có ngựa nên nhanh đuổi kịp.

      "Thiếu chủ, lần này tiểu nhân đến tiếp ứng cho Thiếu chủ, nếu Thiếu chủ thể an toàn rời , tiểu nhân muôn vạn lần thể rời trước."

      Thấy Dung Bình chịu trước, Sa Lang có chút nổi giận: "Mẹ nó, người nào ta thể an toàn rời , tay ta phải còn có nha đầu thối này sao? Bảo các ngươi trước các ngươi , mẹ nó, đừng có lề mề."

      Mấy người Dung Bình thấy thể làm gì khác hơn đành phải đồng ý.

      Tính toán thời gian, phỏng chừng bọn Dung Bình cũng đều chạy trốn được rồi, Sa Lang chỉ vào Tô Bá Hiên : "Nếu các ngươi ra khỏi thôn bước, ta liền giết nàng!" Vừa vừa giục ngựa chạy ra khỏi thôn.

      Sa Lang mạch cưỡi ngựa, cũng biết chạy xa được bao nhiêu dặm đường, chỉ dừng lại chút nhìn ký hiệu mà Dung Bình để lại, sau đó liền đuổi theo bọn họ.

      "Thiếu chủ, vượt qua ngọn núi trước mặt chính là suối phía trước thôn, qua thôn đến Bắc Hành, đến Xích Giang có người tới tiếp ứng." Dung Bình vừa vừa kéo Bình An ở ngựa xuống, vung loan câu lên để kết liêu tính mạng của nàng.

      "Ngươi làm gì đấy?" Sa Lang nhảy xuống ngựa, phát bắt được tay của Dung Bình.

      "Giết nàng! Mang theo nàng đường gặp phiền phức!"

      " cần giết nàng, thả nàng ra!"

      "Dạ!" Mặc dù tin vào lỗ tai của mình, nhưng Dung Bình vẫn kình cẩn vâng lời làm theo.

      Sa Lang đến trước mặt Bình An, cẩn thận quan sát nàng lát, tháo xuống bên vòng tai của nàng, cười lạnh: "Nha đầu thối, lần này thiếu chút nữa Sa Lang ta ngã tay ngươi, xem như ngươi lợi hại! Ta dễ dàng bỏ qua cho ngươi như vậy, ta giữ lại vòng tai này chính là muốn nhắc nhở mình, thù này ta nhớ cả đời." xong đưa thanh đao nhọn tay kia cho Bình An, "Chẳng qua người Bắc Mạc ta lời là phải giữ lời, nếu về sau ngươi muốn lấy chồng nhưng ai thèm lấy, có thể cầm cây đao này tới Bắc Mạc tìm ta, nhà ta rất lớn, thiếu miếng cơm ăn."

      đợi Bình An phun ngụm nước vào lần nữa, Sa Lang xoay người cưỡi ngựa rời , trước khi rời còn quay đầu lại với Dung Bình: "Nha đầu này, tính khí có chút bạo lực."

      Thấy nhóm người kia biến mất dấu vết, Bình An mệt lả tê liệt ngồi dưới đất, hít vài hơi khí lạnh, coi như nàng sống sót rồi?
      Meomuop82, tart_trung, miu90115 others thích bài này.

    3. Tuyết Liên

      Tuyết Liên Active Member

      Bài viết:
      118
      Được thích:
      68
      truyện hay quắ :x

    4. fujjko

      fujjko Well-Known Member

      Bài viết:
      378
      Được thích:
      489
      rốt cuộc nào là nam 9 đây, Sa Lang cũng được nhưng Bình an mà đến với Sa Lang quá khó rồi

    5. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      CHƯƠNG 13

      "Còn sống, vẫn còn sống." Có binh lính ở phía trước khe suối phát đoàn người rước dâu cùng tân nương trong sơn động (hang núi), đều bị trói chặt thể động đậy, chỉ là bị đói bụng ngày với bị chút kinh sợ, còn lại có gì đáng ngại.

      "Lần này Sa Lang dẫn người phục kích đội ngũ của Bá Hiên, ngờ lại đường theo vào Kinh Thành." Từ kinh thành chạy tới, Quý Tĩnh An rất nhanh dẫn người giải cứu đội rước dâu bị bọn Dung Bình bắt, "Mấy tháng nay kinh thành vẫn luôn điều tra, đem bắt bảy tám người của Sa Lang, nghĩ tới vẫn để cho Sa Lang chạy thoát. Người tới thôn trang thành Nam tiếp ứng cho Sa Lang lần này, cùng với bọn người vào kinh thành trước đây là hai nhóm. May là bọn chúng vì cứu người nên sợ nhiều phiền toái, thương tổn đến tính mạng của người khác, chỉ bắt nhốt ở trong sơn động."

      Bình An suy sụp tựa vào gối mềm, nhận lấy ly nước mà Tĩnh An đưa cho nàng, chỉ cảm thấy tay vẫn còn như nhũn ra. Nghĩ tới Tĩnh An mới vừa chạy đến nhìn thấy dáng vẻ của nàng khi Tô Bá Hiên mang về, chật vật chịu nổi, mặc bố y rộng thùng thình, nửa gương mặt vừa đỏ vừa sưng, cổ cùng cánh tay còn có vết máu, làm cho Tĩnh An sợ hết hồn, lập tức tiến lên chặn ngang đoạt lấy Bình An từ Tô Bá Hiên, ôm nàng vào trong viện, luống cuống tay chân kiểm tra thương thế của nàng, hoàn toàn quên cả đám binh lính vẫn còn đóng giữ ở bên ngoài, làm Bình An túng quẫn đến hận tìm được cái lỗ để chui vào.

      "May mà muội tỉnh táo, biết phái người đến Tân Khẩu báo tin, nếu chỉ sợ đợi ta nhận được tin tức chạy tới, còn biết thành tình cảnh như thế nào đâu." Lúc này Tĩnh An nhớ tới vẫn còn hối hận thôi, "Nếu phải là cả đêm muội về, chúng ta còn biết phía bên muội xảy ra chuyện đâu. Sau đó nửa đường gặp người mà Hầu Gia phái tới báo tin, mới biết xảy ra chuyện như vậy. Nhắc tới lần này may có Hầu Gia kịp thời cứu giúp, muội phải cảm tạ người ta lớn đó."๖ۣۜdi-ễn⊹đà-n๖ۣۜlê⊹qu-ý⊹đô-n

      "Kkhông phải là lập được công sao." Bình An giọng thầm câu.

      Tống ma ma trải qua náo loạn như vậy, nhất thời vừa kinh sợ lo lắng vừa vui mừng, cũng dám trì hoãn thêm, để ý đến tân nương còn chưa tỉnh hồn, kéo Tống Đại Ngưu đến đại đường, bái thiên địa rồi kính trà mừng, nhanh gọn coi như cưới nàng dâu qua cửa, lúc này Tống ma ma mới vỗ ngực an tâm, đúng là việc tốt thường hay gặp trắc trở, may mà giờ cũng coi như hoàn thành rồi. Lại nghĩ tới để cho tân nương nhanh chóng kính trà Bình An, nghĩ đến Bình An vì uống ly trà này mà thiếu chút nữa mạng cũng mất rồi, hôm nay ở lại thôn trang cũng uống được ly trà này còn trở về được nhà, Tống ma ma liền áy náy hồi, vì nhi tử của mình đón dâu nên mới mang lại nhiều phiền toái như vậy.

      Về phần đám người Bắc Mạc kia, tất cả đều giao do Tô Bá Hiên xử lý, hồi báo lên chuyện để cho Sa Lang chạy thoát thế nào mà cũng liên quan đến Bình An, Bình An liền muốn sớm chút uống trà hỉ, tặng bao tiền lì xì rồi cùng Tĩnh An về nhà, sớm đem chuyện Tĩnh An muốn nàng phải hảo hảo cảm tạ Tô Bá Hiên quẳng ra sau đầu.

      "Tiểu thư, thiếu gia ở tiền thính (phòng phía trước) bái biệt Hầu Gia, gọi người qua đó để tiếng cảm ơn với Hầu Gia." Thúy Hồng gấp gáp, Hầu Gia người ta phải trở về Tân Khẩu rồi, đến đây để tiếng với thiếu gia Tĩnh An, thiếu gia Tĩnh An cũng cho người đến thúc giục mấy lần, bảo Bình An tốt xấu gì cũng phải qua cảm tạ, phải biết rằng lần thôn trang này, đây chính ân nhân của tiểu thư đó, cũng biết nàng làm chuyện gì mà lại chịu qua đó.

      "Tiểu thư, người nhanh lên chút, người ta đó." Thúy Hồng hết lời cuối cùng cũng lôi kéo được Bình An từ trong nhà ra ngoài.

      "Ta , tiểu nương như ta tiền thính gặp gỡ đại nam nhân coi ra gì nữa, ta thẹn thùng, ta xấu hổ." Bình An vừa muốn tránh thoát vừa viện cớ.

      "Ai nha tiểu thư, người còn chưa có cập kê đâu, người ta coi người là , có cái gì mà thẹn thùng với thẹn thùng? Bình thường ở trong phủ phải là người đều vui mừng lao Tiền viện hậu viện sao?"

      "Muốn tự ngươi ."

      Hai người ở phía sau lôi lôi kéo kéo, hoàn toàn chú ý tới trước mặt là Quý Tĩnh An đưa Tô Bá Hiên ra cửa, thấy phía sau ồn ào, hai người dừng chân lại nhìn hồi lâu.

      nghĩ tới nàng cũng xấu hổ? Trong lòng Tô Bá Hiên bất giác thấy buồn cười, nhớ lúc mới tìm được nàng ở chân núi, mặc dù nhìn vô cùng nhếch nhác nhưng nàng vẫn rất quật cường, lúc đầu còn kiên trì chịu cưỡi cùng con ngựa với , đều giống bộ dạng khi lần đầu tiên nhìn thấy nàng, dù sao vẫn chịu hòa nhã chuyện với , ra là lòng tự ái của tác quái.

      "Bình An." Tô Bá Hiên khẽ mỉm cười, tiến lên chủ động chào hỏi.

      Bình An hơi ngẩn ra, tiếng "Bình An" này lại làm cho nàng có cảm giác như cách cả đời, tựa như tiếng "Bình An" này nàng đợi cả đời mà giờ rốt cuộc cũng tới, tại sao có thể có cảm giác kỳ quái này? Quay đầu lại đón nhận đôi mắt lấp lánh như sao trời của Tô Bá Hiên, đúng rồi, nhất định là bởi vì là ca ca của Tô Bá Xông, làm cho nàng sinh ra ảo giác, cũng tại kiếp trước nàng có vướng mắc quá sâu với Tô Bá Xông.

      "Thân thể ngươi khá hơn chút nào ?" Tô Bá Hiên thấy Bình An tim đập có chút nhanh, khuôn mặt nhắn kia nửa là trắng, nửa là hồng, nhìn ra nàng có đỏ mặt xấu hổ hay .

      "Ừ, khá hơn chút rồi." Bình An tức giận đáp.

      "Hầu Gia, ngươi đừng trách móc, muội tử nhà ta từ được nuông chiều nên sinh hư, có phép tắc quy củ. Thế nào mà càng lớn lại càng có lễ nghĩa, còn cám ơn Hầu Gia cứu mạng." Phía sau những lời này là với Bình An.

      Bình An lười biếng hướng Tô Bá Hiên thi lễ cái, qua loa cảm tạ ơn cứu mạng của .

      Tô Bá Hiên bao dung nở nụ cười với Bình An, rồi hướng Tĩnh An : "Quý huynh, ta xin cáo từ trước. Cuối năm lúc ta hồi kinh báo cáo công việc, đến lúc đó thoải mái trò chuyện với Quý huynh cùng Quý bá phụ."

      Tĩnh An chắp tay đưa tiễn, đợi Tô Bá Hiên xa mới xoay người dùng ngón tay chọc chọc cái trán của Bình An: "Muội nha!"

      "Bình An của ta, mau để cho vi nương xem chút. . . . . ." Bình An mới vừa xuống xe ngựa liền bị Quý phu nhân ôm vào trong ngực, còn chưa có ôm được lát lại bị kéo ra khoảng cách, dưới quan sát nàng hồi, "Mặt mũi này là thế nào vậy? Có phải mặt mày hốc hác rồi ? cổ cũng có vết thương, nhanh chóng mời đại phu đến! Đều do vi nương tốt, là lỗi của mẫu thân, mẫu thân nên để cho con mình đến nơi xa như vậy."

      Mặc dù Quý phu nhân quá mức khẩn trương, nhưng trong lòng Bình An vẫn thấy ấm áp, trừ mẹ ruột ra còn ai vào đây lo lắng quan tâm nàng như vậy chứ.

      Tất cả mọi người giống nhau đều nhìn nàng như tìm được đường sống trong chỗ chết, từ cửa chính đến hậu viện trong phủ, dọc theo đường thỉnh thoảng còn có người chạy đến thăm hỏi vài lời, còn có người nhân cơ hội lộ vẻ lệ nóng doanh tròng quỳ xuống đất tạ ơn thần phật, chỉ còn kém ngày ngày muốn dâng hương cầu phật. Bình An cũng cảm thấy phiền, ngược lại cảm thấy rất thân thiết chân , cảm thấy đây mới là cuộc sống mà nàng quen thuộc, là nơi mà nàng có thể kiểm soát.

      Đến buổi tối Quý Hoài Trung gọi mình nàng vào thư phòng, bảo nàng tỉ mỉ lại tình huống lúc đó.

      "Ngươi muốn chặn đường mà ai ngăn cản ngươi sao?" Quý Hoài Trung híp mắt lại tra xét Bình An.

      "Có a. Có vài người trong thôn cũng thuận theo, đồng ý chặn đường, nhưng lúc đó tình huống khẩn cấp như vậy, đâu có nhiều thời gian so đo cùng bọn chứ, con lập tức gọi Triệu Ngũ đem mấy người làm ầm ĩ đó tạm giữ vào phòng chứa củi, nên người nào dám náo loạn nữa."

      "À." Vẻ mặt của Quý Hoài Trung vẫn ôn hoà, "Vậy từ đâu mà ngươi biết được người Bắc Mạc hung ác thành tính, nhìn thấy người thôn tàn sát?"

      Bình An suy nghĩ chút : "Có mấy lần nghe được người làm kín đáo tra xét được mật thám ở Kinh Thành, lại nhắc tới Bắc Mạc, phần lớn Bắc Mạc là nơi cằn cỗi, người ở đó đa số là hung hãn tàn bạo, vả lại cực ghét người Trung Nguyên, khi có chiến tranh xảy ra Bắc Mạc chắc chắn tàn sát thôn, thiêu đốt thành."

      "Hừ! Cũng chỉ là lời đồn! Cửa thôn Đông bị phá ra trước, tại sao ngươi nghe Triệu Ngũ , dọn dẹp những con đường khác để chạy trốn?" Sắc mặt của Quý Hoài Trung có chút thay đổi, Bình An nhìn sắc mặt, biết đây chắc chắn phải là khen ngợi nàng.

      "Lúc đó con chỉ lòng muốn trì hoãn thời gian, cũng có dự định dẫn người chạy trốn, phụ nữ thôn trang cùng các thôn xung quanh lại rất nhiều, mang các nàng lên núi rất nguy hiểm, cho nên. . . . . ."

      "Cho nên ngươi liền lấy tính mạng của bọn họ để đánh cuộc?” Sắc mặt của Quý Hoài Trung trầm xuống, lạnh lùng : "Ngươi có biết binh gia (người dụng binh) đại kỵ nhất chính là tự tuyệt đường lui ? ! Ngươi có nghĩ qua hay , nếu như Bá Hiên kịp thời chạy tới, ngươi gặp phải hậu quả gì? Ngươi những võ đoán mình mà còn ngang tang hành động, ngươi tự tiện nhốt người như vậy có khác gì với những ác bá thân hào nông thôn kia? !"

      Từ trước đến nay Bình An chưa bao giờ thấy qua Quý Hoài Trung nghiêm khắc quát mắng nàng như thế, biết ông nổi giận, cũng dám mạnh miệng, cúi đầu giọng : "Con cũng là bị dọa sợ, nhất thời có chủ ý."

      " có chủ ý? Ta lại thấy ngươi có rất nhiêu chủ ý đấy. Ngày trước ngươi điêu ngoa chút cũng sao, cũng lấy mạng người ra để chơi đùa, nhưng hôm nay lá gan ngày càng lớn, cái gì cũng thích tự chủ trương, chuyện của Lâm di nương lần trước ngươi còn tự kiểm điểm? Ta

      thấy là cấm túc ngươi quá ít, về sau tuyệt đối thể nuông chiều ngươi nữa, quả là vô pháp vô thiên (coi trời bằng vung)."

      "Con.." Bình An hiếm khi thấy Qúy Hoài Trung phát hỏa lớn như thế với nàng, nhất thời có chút á khẩu. "Con biết sai lầm rồi...."

      "Hừ" Bình ổn lại cơn tức, Qúy Hoài Trung lại hỏi: "Ngươi ngươi nghe thấy bọn họ phía Bắc của Xích Giang?"

      "Bọn họ chuyện dùng tiếng của Bắc Mạc, con nghe hiểu lắm, chỉ là mơ hồ nghe được từ giống như Xích Giag vậy." Bình An vừa nhớ lại vừa khẳng định .

      "Phía Bắc Xích Giang, qua Điền Châu, Nguyên Hóa, chính là ranh giới Bắc Mạc, trái ngược đường của bọn họ. Nhưng Sa Lang luôn giảo hoạt đa đoan, hành động theo lẽ thường, cho dù bố trí con đường thẳng tốt đẹp cũng biết làm ra chuyện xấu gì đâu, khi để cho trốn về được Bắc Mạc Đại Lương ta gặp họa lớn rồi."

      "Tại sao triều đình ra lệnh chiêu hàng, miễn là đáp ứng điều kiện mà Bắc Mạc cầu, để cho bọn họ quy thuận cũng phải là thể nào a." Bình An biết, vào Kiến Khang năm thứ mười Bắc Mạc quy thuận triều đình, mà đến lúc đó thiên hạ chia làm bốn thế lực, Trần, Lương, Vệ, Tề, bốn chân đỉnh lập, mà đối thủ chân chính của Đại Lương là Trần quốc, nay Bắc Mạc thường xuyên quấy rầy Đại Lương cũng là do Trần quốc chỉ điểm, trong kiếp trước, trận chiến Xích Giang vào năm Kiến Khang thứ mười bốn chính là trận giao chiến quy mô cực lớn của hai nước Lương, Trần, chính trong trận đại chiến đó mà Qúy Tĩnh An sống chết chưa biết, tung tích .

      " nay thế lực của Bắc Mạc lớn mạnh đâu chịu quy thuận." Qúy Hoài Trung than thở lắc đầu cái, "Nếu có thể hy sinh người nào mà chiêu hàng được bọn họ, dân chúng cũng tránh được bao nhiêu nỗi khổ của chiến loạn."

      Bình An cũng buông tiếng thở dài theo.

      Từ đó về sau, Bình An thường hay xem chút sách địa lý hay sách tạp ký (ghi chép lại lịch sử) để hiểu hơn về những chuyện xảy ra trong triều đại trước. Còn thường xuyên lấy mấy quyển sách thuốc mà Lưu thái y chuẩn bệnh cho còn lưu lại ra để sao chép, chỗ nào hiểu đánh dấu lại để Qúy Hoài Trung mang đưa cho Lưu thái y để ông ấy chỉ điểm, nàng tinh tường nhớ vào Kiến Khang năm thứ chín, cũng chính là sang năm, trong số những vùng đất mới bộc phát bệnh dịch có quy mô rất lớn, chính là trong kiếp trước phụ thân bị phái xử lý tình hình bệnh dịch mà nhiễm bệnh qua đời, nhưng kỳ phương pháp chữa bệnh dịch cũng quá khó khăn, lúc ấy do Lưu thái y tìm được thuốc giải khống chế tình hình bệnh dịch, nàng muốn học ít của Lưu thái y, chung quy cũng có ích.

      Trừ lần đó ra, Bình An bảo người làm cho nàng cái roi Cửu Triết (roi có chín đốt), có việc gì làm ở trong viện vung vẩy vài cái, là muốn rèn luyện cho cơ thể khỏe mạnh, tất cả mọi người đều nghĩ nàng bị chuyện lần đó dọa cho sợ dáng vẻ giống như là " lần bị rắn cắn mười năm sợ dây thừng" vậy. Bất quá về sau Qúy Hoài Trung thấy bộ dáng nàng giống như đùa giỡn mà lại rất nghiêm túc, liền thoáng chỉ điểm cho nàng, sau lại mời sư phụ đặc biệt dạy cho nàng luyện Cửu Tiết roi, nghĩ thầm để cho nàng vận động nhiều cũng tốt, lại là lúc lớn, luyện tập chăm chỉ về sau cũng ít ốm đau hơn. Chỉ dặn dò nàng tuyệt đối thể gây chuyện sinh nếu tuyệt đối dễ dàng tha thứ cho nàng.

      Rất nhanh đến mùng hai tháng chín, ngày đại thọ bốn mươi tuổi của Thượng Thư phu nhân, đừng dòng dõi quý tộc trong kinh thành, ngay cả hoàng thược cũng phái người đưa lễ vật chúc mừng tới, nhà của Bình An sớm đến phủ Thượng Thư để chúc mừng.

      Tú Bình lại nôn ọe rất nhiều, sáng sớm ngủ dậy ói ra trận, lại vừa nôn trận ở xe ngựa, vốn chuẩn bị thức ăn cho nàng ở xe giờ cũng vô dụng, khí sắc có chút tái. Bình An cùng ngồi chung chiếc xe với nàng ấy, bởi vì đường vừa vừa nghỉ nên có chút kéo dài, đến khi đến cửa hông của phủ Thượng Thư ít xe ngựa dừng ở bên ngoài, tất cả đều là nữ quyến tới chúc mừng, người làm của phủ Thượng Thư đều tiếp đón đâu ra đấy, có đôi tỷ muội tuổi thiếu kiên nhẫn nên dứt khoát nhảy xuống xe, hai người chậm rãi thành thạo đứng lên trước cửa hông, đợi đến khi được nghênh đón vào phủ mỗi người đều mặt mày hồng hào, có nửa phần trúc trắc nào.
      Last edited by a moderator: 5/10/15
      tart_trung, miu901, minhminhle10 others thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :