1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Đích nữ Bình An - Hòa Tiểu Thảo (Trọng Sinh, Cổ Đại HOÀN/eBook)

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      @Tôm Thỏ thiếu đoạn cuối là do mạng chậm load pic ko nổi nàng ạ. Ta chịu thôi. Nghe bị đứt cáp :'( ta cũng chả biết làm sao, nàng chờ Lăng thay text nhé.
      @ngocanh ok nàng ta sửa ròi >_<
      Tôm Thỏngocanh thích bài này.

    2. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      thay pic :3
      Phương Lăng thích bài này.

    3. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 39

      Trong phòng khách Kim gia, Tam thiếu phu nhân cho người mang lên loại trà cao cấp nhất trong phủ tới, bàn bày đầy mứt hoa quả hạnh mai hạt điều, còn bày thêm mấy khay lớn đồ ăn vặt, vẫn thấy đủ, vội vàng bảo phòng bếp làm chút điểm tâm . Bình An thấy mà dở khóc dở cười, bảo Tam thiếu phu nhân cần quá khách khí, tán gẫu với nàng mấy câu, mới lấy kim bài từ trong ngực ra.

      Tam thiếu phu nhân vừa thấy khối kim bài kia, liền thu lại nụ cười, sắc mặt trở nên nghiêm túc, cung kính nhận lấy rồi bảo Bình An ngồi chờ, bước vào phòng bên trong, phút chốc liền ra, gật đầu cười tiếng với Bình An: " biết tiểu thư Bình An muốn lĩnh bao nhiêu gạo?"

      "Hai vạn cân."

      "Hai vạn cân?" Tam thiếu phu nhân có chút ngạc nhiên, có phải quá ít hay , kim bài lĩnh gạo của Kim gia phi thường quý giá, phải người thường có thể có được, nhưng khi có người đưa kim bài ra, tiệm gạo nhận kim bài cho dù phải vét sạch, chủ nhà cũng thể cự tuyệt.

      " ra hai vạn cân gạo đối với tiệm gạo chúng ta mà , phải số lượng quá lớn." Thậm chí như ‘chín trâu mất sợi lông’ mà thôi, Tam thiếu phu nhân là người khôn khéo nhưng mất độ lượng của thương nhân, nàng cho rằng Bình An hiểu lắm phân lượng của khối kim bài này, "Tiểu thư Bình An có thể lĩnh nhiều hơn mấy vạn cân cũng sao, dù sao kim bài lĩnh gạo này chỉ có cơ hội sử dụng thôi."

      Bình An cười lắc lắc đầu, cảm ơn ý tốt của Tam thiếu phu nhân. Thấy nàng tâm ý quyết, Tam thiếu phu nhân lần nữa quay đầu tới phòng , bên trong mơ hồ truyền tới giọng , giọng điệu rất bất mãn.

      Chờ Tam thiếu phu nhân ra từ bên trong, vẻ mặt hơi khác thường, cầm khối kim bài kia chuyển lại cho Bình An. Bình An rất khó hiểu, biết xảy ra chuyện gì.

      " xin lỗi, tiểu thư Bình An, đương gia của chúng ta nhận lần lĩnh gạo này."

      Lúc ấy Bình An liền giật mình, lại nghe Tam thiếu phu nhân tiếp tục : "Đương gia , chúng ta có thể cho Ngũ Gia của Phùng gia mượn hai vạn cân gạo để nộp phạt, về phần kim bài này, kính xin tiểu thư Bình An cất , giá trị của nó phải chỉ là hai vạn cân gạo."

      Đợi sau khi Bình An rời , Tam thiếu gia bộ quần gấm hoa màu trắng khoác áo lông cừu, gương mặt sạch trắng nõn vẫn còn trẻ tuổi mới từ phòng khách ra ngoài.

      "Ta sống gần ba mươi năm, giờ mới là lần đầu tiên nhìn thấy kim bài lĩnh gạo trong truyền thuyết, thể tưởng được nàng ấy lại chỉ dùng nó để lĩnh hai vạn cân gạo, nàng lại coi kim bài này chỉ trị giá hai vạn cân gạo cơ đấy." Tam thiếu gia dựng râu trợn mắt, vốn là gương trắng nõn lại tức giận đến hơi đỏ lên.

      Phùng Ngũ Gia mang gạo nộp lên rồi, lại chuẩn bị bán hết điền sản và cửa hàng mà Phùng gia phân cho để đổi lấy tiền, cũng may việc buôn bán của vẫn còn chút nhân mạch, bán được cũng nhanh chóng. Dương thị cũng nhờ người môi giới thế chấp vài miếng đất ở Xích Giang đổi lấy tiền, cuối cùng nộp đủ tiền phạt, vừa đến vừa , cũng mất đến bảy tám ngày, chờ đến khi mấy người Dương thị bắt đầu thu dọn đồ đạc để chuyến đến Xích Giang, Quý phu nhân có chút hoảng hồn: nhiều ngày như vậy rồi, sao cha Bình An còn chưa tới Điền Châu?

      Đúng lúc này, từ Xích Giang truyền đến tin tức: đoàn người Quý Hoài Trung đường từ Tây Doanh Yến Sơn trở về Xích Giang, lại ly kỳ mất tích, hoàn toàn mất liên lạc với Xích Giang và Yến Sơn. Quân coi giữ phủ Xích Giang và phủ nha lần lượt phái nhân thủ tìm, nhưng tìm mấy ngày rồi đều công mà lui, phía Xích Giang lập tức đem tình huống báo lên triều đình, cũng phái người tới đây báo tin cho Quý phu nhân, Yến Sơn địa hình phức tạp, nếu người bị vây ở bên trong mấy ngày, khả năng ra được là lớn.

      Quý phu nhân vừa nghe được tin này, hai mắt liền biến thành màu đen hôn mê bất tỉnh, chờ đại phu chạy tới khám, là do cấp hỏa công tâm (quá lo lắng) mà phát bệnh tim, thể chịu được bất kỳ kích thích gì nữa, tốt nhất là nằm giường nghỉ ngơi thể vất vả, nếu bệnh tình khi nặng thêm, sợ là hết cách xoay chuyển rồi.

      Bình An cố nén bi thương trong lòng, ngừng trấn an Quý phu nhân, để bà thoải mái, phụ thân mang binh đánh giặc nhiều năm, có gian nan hiểm trở ngay cả lang đầm hổ huyệt gì mà chưa từng trải qua, huống hồ ông từng đóng quân ở Xích Giang nhiều năm, đối với địa hình của Yến Sơn cũng vô cùng quen thuộc, nhất định có sai lầm gì.

      Quý phu nhân rưng rưng lắc đầu, ngực lại bị trận đau đớn, khiến bà ho mãnh liệt dứt, đợi dịu bớt bà mới bắt lấy tay của Bình An : "Chính vì ông ấy hiểm cảnh gì cũng từng gặp qua, nhưng chưa có lần nào hoàn toàn có tin tức như vậy. Là người hành quân đánh giặc, khi thân vùi trong hiểm cảnh, sợ rằng bản thân gặp bất trắc người nhà cũng có cách nào biết được, dù có liều mạng cũng cho người lưu lại dấu vết, làm sao tìm nhiều ngày rồi mà chút đầu mối cũng có, nhất định là nguy hiểm tới quá đột ngột, ông ấy kịp bố trí. Ngay cả ông ấy cũng ứng đối kịp, vậy có bao nhiêu hung hiểm đây. . . . . ." xong liền muốn ngồi dậy, bảo Bình An chuẩn bị ngựa xe muốn đuổi tới Xích Giang.

      Bình An vội vàng khuyên can bà, để cho bà xuống giường: "Nương, đại phu người chỉ có thể nằm giường nghỉ ngơi, người bây giờ thể Xích Giang a!"

      Sau khi Dương thị nhận được tin tức dẫn theo Thập Tứ Nương vội vàng chạy tới, thấy Quý phu nhân muốn Xích Giang, vừa gạt lệ vừa giúp Bình An khuyên ngăn bà, bảo bà nên suy nghĩ lung tung, người hiền như đại tỷ phu nhất định có trời phù hộ. Trong lòng biết Quý Hoài Trung lần này chỉ sợ là lành ít dữ nhiều rồi.

      "Nương, cứ để con Xích Giang.” Bình An lau lệ mặt, đứng lên , mặc kệ như thế nào nàng cũng thể ở Điền Châu ngồi chờ tin tức, tối thiểu cũng phải Xích Giang hỏi xem lúc ấy rốt cuộc xảy ra chuyện gì.

      Quý phu nhân lắc lắc đầu “Sao ta yên tâm để con mình, giờ cha con tung tích , nếu con lại có chuyện gì, chính là muốn mạng của ta!”

      “Nương, người yên tâm, con bảo dịch quán phái người hộ tống con đến đó, vừa đến Xích Giang con đến phủ nha tìm Đinh tri phủ để hỏi thăm tình hình, có tin tức gì con lập tức phái người thông báo cho nương.” Khi mấy người Bình An vừa tới Xích Giang cũng gặp qua Đinh tri phủ, nếu qua đó tìm hẳn sao.”

      “Đại tỷ, để ta cùng Bình An đến Xích Giang .” Ngoài cửa truyền đến thanh của Phùng Ngũ Gia, sáng sớm đến đây, nhưng có chút cố kỵ nên vào trong phòng, lúc này nghe Bình An muốn mình Xích Giang, liền mở miệng : “Ở Xích Giang ta cũng có vài bằng hữu làm ăn buôn bán, có lẽ có thể giúp đỡ.”

      Quý phu nhân do dự lát, biết chết ngốc ở đây cũng phải là biện pháp, liền gật đầu đồng ý.

      Bình An lập tức sai người chuẩn bị xe ngựa, bảo Dương thị và Thập Tứ Nương mấy ngày nay giúp chăm sóc Quý phu nhân, Dương thị bảo Bình An cứ yên tâm , lại dặn dặn dò Phùng Ngũ Gia mấy câu, nhắc chú ý vài thứ. Phùng Ngũ Gia bảo cần nàng cũng toàn lực hỗ trợ.

      Trước khi Bình An , Quý phu nhân chỉ lôi kéo tay của nàng dặn dò tám chữ: sống phải thấy người, chết phải thấy xác!

      ………………….

      Yến Tử Câu vốn là mảnh đất được khai hoang trong khe núi, đầu tiên có người dựng lều tranh ở mặt, bán chút nước trà cho người đường, sau đó bèn có người cười , giáp con mương này lấy đâu ra người đến uống nước, chỉ sợ tiền kiếm được lại mất mạng trước, vì sao à? Bởi vì núi Yến Tử Câu là quân doanh Yến Sơn, bên phải lại có quân coi giữ của thôn Tiểu Lý, hai bên bất hòa, giương cung bạt kiếm, ngộ nhỡ đánh nhau, mười cái mạng cũng đủ để tránh.

      Nào biết trông mong nhiều năm như vậy, có trận đánh nào, trái lại dân của hai bên Yến Tử Câu lại làm buôn bán, phía Tây bán đồ cho phía Đông, phía Đông lại bán đồ cho phía Tây, còn thường hay kiếm được nhiều tiên đấy. Yến Tử Câu từng ngày trở nên náo nhiệt, mặt đường trừ những quầy bán hàng rong, còn có cả hàng dài khách điếm và kỹ viện. Cũng bởi vì Yến Tử Câu là mảnh đất ai quản lý, cho nên rồng rắn lẫn lộn, bất quá vẫn có quân lính của hai bên lặng lẽ thay đổi thường phục chạy ra ngoài vui đùa, hai bên đều làm bộ như biết, nếu có người thượng cấp quản giáp nghiêm khắc, phát ra liền kéo về dùng quân côn đánh chết cũng có.

      “Lão Mã, hạt châu này của ngươi giá cũng quá đắt, tám mươi lượng, phải ngươi ăn cướp chứ?”

      “Hà chưởng quỹ, gần đây biết làm sao, bên kia quân doanh Yến Sơn tra xét rất chặt, người của ta toàn bộ qua được, khó khăn lắm mới có người tới đây được, thiếu chút nữa vứt bỏ nửa cái mạng, chất lượng của hạt châu vẫn là tốt nhất rồi, tám mươi lượng, phần cũng thể thiếu.”

      Người được gọi là Hà chưởng quỹ kia nâng chung trà lên uống ngụm, vươn ra bàn tay với lão Mã: “Giá này , thể nhiều hơn, ngươi phải nên suy nghĩ chút à, chúng ta giao thiệp với nhau lâu như vậy, trong lúc mấu chốt này ngươi lại có thể lừa tiền ta hả?”

      Vẻ mặt lão Mã đau khổ: “Năm mươi lượng? Ài, để cho ngươi viên vậy, ta còn phải khiêng thủ hạ kia chữa bệnh đấy.”

      Sau khi hai người giao dịch xong tiền trao cháo múc, lão Mã chợt vội vàng rời . Hà chưởng quỹ vừa định đứng dậy thấy người tới, hai lời ngồi đối diện .

      “Hà chưởng quỹ, ta có lượng lớn hạt châu, biết ngươi có hứng thú ?” Người nọ có nửa câu khách sáo, thẳng vào vấn đề.

      Hà chưởng quỹ quan sát tỉ mỉ người đến lượt, hoa phục màu tím, tóc buộc kim quang, làn da trắng nõn mi thanh mục tú, mặc dù hóa trang thành nam nhi, nhưng là người từng trải, liếc mắt cái nhận ra người trước mắt này là nữ giả nam trang.

      biết nương có hạt châu gì? Số lượng nhiều hay ít? Chất lượng thế nào?” Hà chưởng quỹ cũng kinh ngạc, nơi này là mảnh đất ai quản lý, nữ tử mặc nam trang tới cùng người ta làm ăn cũng phải chuyện hiếm gì.

      “Ta chỉ có hạt châu, chất lượng ấy à, ta khỏi cần rồi.” Nữ tử kia bị vạch trần cũng hốt hoảng, vẫn bình tĩnh tự nhiên, lấy hộp gỗ lim điêu khắc tinh xảo đặt lên bàn, ngón tay nhàng di chuyển móc khóa, mở ra khe hở chỉ rộng bằng hai ngón tay hướng về phía Hà chưởng quỹ.

      Lúc đầu mặt Hà chưởng quỹ có chút khinh thường, đợi đến lúc lại gần cái hộp liếc mắt nhìn cái, sắc mặt liền thay đổi, trong mắt lóe ra ánh sáng tham lam.

      “Bộp.” đợi Hà chưởng quỹ liếc mắt nhìn thêm cái, nữ tử khép cái hộp lại rồi, “Xác thực mà , lần ta chỉ mang theo viên.”

      Hà chưởng quỹ nghe được mặt lộ vẻ vui mừng, lại dám coi khinh nàng, vội bảo tiểu nhị đưa nước trà lên.

      như vậy, tay nương còn có hàng?” đặt ly trà tới trước mặt , tự mình rót trà cho nàng.

      dối gạt Hà chưởng quỹ, như loại hàng này, trong tay ta còn có hai ba mươi viên.”

      Hà chưởng quỹ cười đến miệng khép lại được: “Tốt lắm tốt lắm, toàn bộ tôi đều phải mua rồi.”

      mặt lộ vẻ khó xử: “Cái này…”

      nương có gì khó xử cứ việc ra, giá tiền chúng ta cũng dễ thương lượng.” Hà chưởng quỹ chỉ sợ nàng đổi ý, vươn ra sáu ngón tay, “Mỗi viên ta trả cho ngươi giá này, như thế nào?” Thấy nàng trầm mặc , cho rằng nàng chê ít, khẽ cắn răng ra dấu tám ngón: “Cái giá này sao? Ta dám cái giá này ở Yến Tử Câu, , ở cả Trần Quốc Công phủ e rằng cũng tính là thấp.”

      rốt cuộc mở miệng: “Tiền bạc ngược lại là chuyện , nhưng gần đây quân doanh Yến Sơn tra xét rất chặt, người và hàng đều qua được.”

      Hà chưởng quỹ vừa nghe liền nhăn mày lại: “Việc này cũng khó làm rồi.”

      “Bất quá ta cũng có vài con đường, chỉ là phải tốn chút cước phí, hơn nữa mỗi lần số lượng được nhiều lắm, nhiều nhất là hai viên thôi.”

      Nghe nữ tử việc này, Hà chưởng quỹ mới nở nụ cười, lấy từ người ra túi bạc: “Được! Ta ở ngay thôn tiểu Lý, xa, giờ này ngày mai nương có thể giao hàng hay ?”

      Nữ tử do dự chút mới đáp: “Cái này ta dám cam đoan, nhưng tận lực .”

      Ngay sau đó hai người ước định giờ này ngày hôm sau gặp mặt ở nơi này. Hà chưởng quỹ liền cầm hộp gỗ lim kia rời .

      Sau đó nữ tử cũng rời khỏi khách điếm, qua con đường rồi quẹo cái liền thấy nam tử trung niên đứng trong góc khuất, tiến lên giọng : “Tam di phụ, xong rồi.”

      Phùng Ngũ Gia nhìn Bình An nữ cải nam trang ở trước mặt, trong lòng có chút thấp thỏm: “ nghi ngờ gì chứ?”
      Last edited by a moderator: 5/10/15
      tart_trung, miu901, Snow3 others thích bài này.

    4. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 40

      Edior: Tiểu Tuyết Phong

      Beta: Mc

      “Cũng may chỉ nhận ra ta là nữ tử”. Bình An nghĩ việc này cũng làm trở ngại kế hoạch của nàng.

      Phùng Ngũ Gia lại có vẻ lo lắng nặng nề: “Từ đầu tới cuối ta đều cảm thấy ổn, hay là chúng ta thông báo cho quân doanh Yến Sơn để bọn họ phái người thăm dò.”

      Bình An cảnh giác nhìn xung quanh thấy có ai chú ý tới hai người, hạ thấp giọng với Phùng Ngũ Gia: “Trở về khách điếm rồi ”.

      Mười ngày trước, bọn họ ngựa từ Điền Châu tới Xích Giang, đến nơi lập tức tìm Tri Phủ Xích Giang Đinh đại nhân.

      Đinh đại nhân cũng sứt đầu mẻ trán, ngoài miệng phồng rộp vòng. cho Bình An biết đoàn người Quý Hoài Trung gồm mười mấy người, lần lượt tuần sát hai nơi Đông – Tây doanh Yến Sơn, ở lại Tây Doanh ba ngày sau, đó đường về mất liên lạc với phủ Xích Giang, Đinh đại nhân lập tức phái người tìm nhưng vẫn tìm được tung tích của Quý Hoài Trung. Do địa hình Yến Sơn rất phức tạp, có người phỏng đoán bọn họ có thể bị rơi xuống vách núi, cũng có khả năng đường gặp phải mãnh thú.

      “Có thể là bị người bắt hay ?” Bình An cho rằng đường gặp phải mãnh thú hay rơi xuống vách núi đều lưu lại dấu vết, nhưng hôm nay thể tìm thấy đầu mối nào, ngược lại khiến lòng nàng hơi trấn định chút.

      Về điểm này Đinh đại nhân cũng có nghĩ tới, song phủ Trần Quốc Công lại ở thôn Tiểu Lý bên cạnh, nếu bọn họ phái người tới bắt Quý Hoài Trung , vậy cũng phải là có khả năng, nhưng người của nha môn vào được thôn Tiểu Lý để lục soát, nhiều nhất cũng chỉ thăm dò được vòng Yến Tử Câu. Muốn vào thôn Tiểu Lý thám thính tin tức phải để trinh thám của quân đội , cũng may quân doanh Yến Sơn thấy đây là chuyện lớn, lập tức phái người tới thôn Tiểu Lý tìm, ngoài sáng ngoài tối điều tra lượt nhưng vẫn thấy tung tích của Quý Hoài Trung.

      Bình An biết lỗ hổng Yến Sơn cuối cùng bị phủ Trần Quốc Công xé rách, ở kiếp trước nàng cũng biết phủ Trần Quốc Công làm thế nào nhưng vẫn hiểu chút, mười vạn đại quân phải công phá là công phá được, triều đình giữ bí mật tiết lộ, nhưng dân chúng đều truyền nhau rằng tướng lĩnh Yến Sơn làm phản, mặc dù tin đồn , nhưng giờ Quý Hoài Trung xảy ra chuyện ở quân doanh Yến Sơn, Bình An cũng thể tăng cường phòng bị với nơi này.

      Bình An lại hỏi quân coi giữ của phủ Xích Giang có quyền vượt qua quân doanh Yến Sơn vào thôn Tiểu Lý điều tra , Đinh đại nhân suy nghĩ lát, tưởng rằng Bình An chưa từ bỏ ý định, trong lòng vẫn còn tia hi vọng, nhưng vẫn đồng ý, nếu đến lúc đó triều đình truy cứu xuống, cũng coi như tận trung làm hết chức trách của Tri Phủ, lập tức cầu kiến Trương tổng binh ở phủ Xích Giang để bọn họ phái người giúp đỡ tìm kiếm Quý Hoài Trung. Trương tổng binh hai lời liền phái mấy trinh thám tìm kiếm hai ngày, cuối cùng ở Yến Tử Câu tìm về được viên bạch ngọc tầm thường. lúc ấy thấy đứa bé cầm vật đó làm đạn chơi đùa, trong đó có trinh thám cẩn thận phát ra viên bạch ngọc này giống đồ trang sức thượng hạng, dân thường hay có được mà giống như trang sức của các danh môn quý nữ tại Kinh thành thường dùng. Hỏi đứa bé tìm thấy vật này ở đâu, đứa trẻ chỉ mấy ngày trước nhặt được đất, người kia liền lấy bạc mua lại.

      Bình An nhìn thấy viên bạch ngọc này trong lòng vô cùng kích động, đây vốn là chuỗi lắc tay bạch ngọc của nàng, sau khi bị đứt nàng lười nối lại nên cho người khâu lên giày phụ thân để trang trí, viên ngọc trong tay này cùng với viên ngọc giày ông ấy giống nhau như đúc, nếu vật này rơi ra từ giày của ông, vậy chứng minh rất có khả năng ông ấy từng xuất ở Yến Tử Câu. Mà căn cứ theo lời đứa bé kia về thời gian nhặt được vật này, đúng là thời gian ngày trước Quý Hoài Trung rời khỏi Tây doanh Yến Sơn, rốt cuộc là người ở Tây doanh Yến Sơn dối hay là có tình khác thể biết được.

      Trinh thám trở về cho Trương tổng binh, bọn họ chỉ có thể thăm dò ở Yến Tử Câu, sau khi quân doanh Yến Sơn phát cho phép bọn họ tra xét nữa, lại càng cho bọn họ vào thôn Tiểu Lý, ngược lại gia tăng canh gác ở xung quanh Yến Sơn, cho người ngoài tùy ý ra vào Yến Tử Câu và thôn Tiểu Lý, kì quái.

      Nhất định có quỷ, Bình An nhíu mày, nếu cha bị người của phủ Trần Quốc Công bắt vậy phải nhanh chóng điều tra, mà cách làm của quân doanh Yến Sơn lại như cố ý trì hoãn thêm thời gian. Trương tổng binh cũng cảm thấy việc này kỳ quặc nhưng quyền lực của có hạn, có cách nào xông vào quân doanh Yến Sơn để cứu người, trừ phi có chứng cứ chứng minh Quý Hoài Trung ở phủ Trần Quốc Công, nếu mình tùy tiện phái binh đến khi khơi lên mâu thuẫn giữa hai bên, trách nhiệm này gánh chịu nổi.

      “Vậy có biện pháp sao?” Bình An nôn nóng bất an, nàng sợ phụ thân rơi vào tay Trần Quốc Công, muộn ngày là thêm phần nguy hiểm, với tính tình của Quý Hoài Trung tuyệt đối có khả năng ông phản bội lại triều đình, cho nên bất luận phủ Trần Quốc Công bắt ông có mục đích gì cũng thể chiếm được lợi ích gì từ Quý Hoài Trung, phủ Trần Quốc Công có thể vì vậy mà giết người diệt khẩu hay cũng rất khó .

      “ Chuyện này xem ra đơn giản, ta muốn dâng tấu lên triều đình để Hoàng thượng nha chóng phái người tra chân tướng.” Đinh đjai nhân càng cảm thấy tình trọng đại vượt thời qua quyền hạn của , còn liên quan tới tính mạng của và gia đình, chỉ sợ đến lúc đó đầu cũng giữ nổi.

      Bình An chờ được triều đình phái người tới, nàng mặt bảo Phùng Ngũ Gia liên hệ với bằng hữu ở Xích Giang xem có thể giúp bọn họ đic Yến Tử Câu , mặt viết thức đến Điền Châu báo bình an để Quý phu nhân cần lo lắng, lại gửi văn kiện khẩn cấp chuyện xảy ra cho Tô Bá Niên, hi vọng có thể phái người tới giúp tay điều tra chân tướng.

      Phùng Ngũ Gia tìm mấy bằng hữu biết được gần dây đường Yến Tử Câu được canh phòng nghiem ngặt, vài chỗ có trọng binh canh giữ, muốn qua là dễ dàng, nhưng cũng may vị bằng hữu có biện pháp mang bọn họ tới đó. Vì vậy Bình và Phùng Ngũ Gia cải trang chút rồi trà trộn vào Yến Tử Câu. Hai người ở đó quan sát rất nhiều ngày, chú ý tới vị chưởng quỹ họ Hà có họ hàng với phủ Tướng quân, làm buôn bán với quân lính trong thôn Tiểu Lý.

      Hạt châu muốn phải là trân châu hay dạ minh châu mà là loại mỡ cá đặc biệt của cảnh nội Đại Lương, luyen chế từ bong bóng cá mập dưới biển sâu, chuyên dùng làm đèn chong ( loại đèn thắp suốt ngày đêm), viên mỡ cá lớn bằng móng tay dùng để đốt đèn năm tắt, đốt lên khói vị, sáng vô cùng. Ngoài quan lại quyền quý thường dùng ra quân đội là sử dụng nhiều nhất. Hà chưởng quỹ dữa vào tầng quan hệ với người Đông gia, vẫn buôn bán lui tới với quân đội, thuận tiện năm gần đây nhận làm hạt châu, chuyên cung cấp cho quân đội. Bên ngoài giá tiền của hạt châu này vốn cao, nhưng ở Yến Tử Câu nếu thu mua từ các tiểu thương bán lậu mất rất ít tiền vốn.

      Bình An cung cấp cho Hà chưởng quỹ hạt châu to bằng miêng bát, lớn gấp mười lần hạt châu bình thường, loại hạt châu này bọn họ chia ra làm mười phần, bán cho quân đội, lãi tối thiểu có thể thu về gấp mười lần, cho nên Hà chưởng quỹ mới khẩn cấp muốn thu tất cả hạt châu tay Bình An về.

      Phùng Ngũ Gia luôn có chút lo lắng đề phòng, cẳm thấy Bình An làm như vậy khác gì lấy đao liếm máu, vô cùng nguy hiểm, liền dề nghị nàng để cho người của quân doanh tới kiểm tra.

      “ Người của quân doanh Yên Sơn thể tin được ai.” Trở về phòng có ai khác, Bình An mới ra tình, “ Bọn họ cha ta ở trong quân doanh tới ngày thứ ba mới rời khỏi đó, nhưng trang sức gày ông lại rơi ở Yến Tử Câu, ta nhớ khi chúng ta phái người tới Xích Giang gã sai vặt đợi hai ngày đều có tin tức của ông ấy, sau đó Tây doanh Yến Sơn phái người tới thông báo cho phủ Xích Giang cha ta trở lại Xích Giang, nhưng khi đó ông ấy rổ cuộc ở đâu ai biết, từ đâu tới cuối đều là bọn họ tự mà thôi.”

      Phùng Ngũ Gia nghe xong đầu đầy mồ hôi, nhịn được hỏi: “ Vậy đại tỷ phu có thể bị quân doanh Yến Sơn bắt hay ?”

      biết.” Bình An lắc đầu, “ Nếu do quân doanh Yến Sơn, dù là phủ Xích Giang hay là phủ Quảng Xuyên chỉ cần phái người tra biết, hơn nữa trong quân doanh bí mật khó giữ, nếu nhiều người biết hẳn chút tin tức cũng đều có.”

      “ Vậy...Vậy bọn họ có thể đem đại tỷ phu....” Phùng Ngũ Gia nghĩ đến đây cảm thấy người trận rét lạnh, nếu bọn họ hũy thi diệt tích, vậy cho dù là ai cũng thể tra ra được.

      Bình An vẫn dám nghĩ tới điều này, dù chỉ còn tia hi vọng nàng vẫn muốn tra tiếp, nhưng nếu may Quý Hoài Trung bị giết hại, nàng lại càng phải tra ra chân tướng để báo thù cho ông, thể để ông sống thấy người chết xác được.

      Thấy Bình An im lặng, Phùng Ngũ Gia biết mình sai vội vàng đổi chủ đề, “ Hạt châu chuẩn bị tốt rồi, đây là cách điều chế, người xem .” xong đưa cong thức ra.

      Bình nhận lấy nhìn kĩ chút, sau khi ghi nhớ đem công thức để sát vào ánh nến đốt thành tro tàn.

      Liên tiếp vài ngày, Bình An đều đúng hạn tới khách điếm giao dịch cùng Hà chưởng quỹ, Hà chưởng quỹ cực kì hài lòng với chất lượng và kích cỡ hạt châu mà Bình An cung cấp, khen dứt miệng, loại hạt châu này trả cho Bình An tám mươi lượng, nhưng bán ra ngoài là trăm lượng trở lên, thu vào túi hai mươi ba mươi lượng là chuyện bình thường, cho nên Hà chưởng quỹ mua hai mươi hạt châu là kiếm được hơn bốn năm trăm lượng, bằng cả mười năm tiền công của nên đương nhiên là rất vui mừng khi việc thành công.

      cũng bói bóng gió dò hỏi qua Bình An, vì sao nàng là nương gia lại ra ngoài kiếm sống, Bình An chỉ trong nhà xảy ra biến cố cần tiền gấp nếu bán với giá thấp như vậy.

      Hà chưởng quỹ chỉ cầu lợi, đối với việc nhà người khác cũng quan tâm, bảo Bình An có bao nhiêu hạt châu đem ra bán hết cho .

      Hôm nay, sau khi Bình An giao hạt châu cho Hà chưởng quỹ liền : “ Ngày mai hàng có thể hơi nhiều, Hà chưởng quỹ phải chuẩn bị nhiều ngân lượng chút mới đủ.”

      Hà chưởng quỹ vừa nghe mắt liền sáng lên, lộ ra tươi cười: “ Thế nào? Hàng đều tới rồi sao? Rất tốt rất tốt, ngày mai ta nhất định đến đúng giờ.”

      “ Nhưng nhóm hàng này ngày mai khả năng có nhiều loại đấy. Ta cho người nhà chuẩn bị, thêm chút hạt châu thượng đẳng tới đây, chắc còn đường.”

      Hà chưởng quỹ càng thêm vui vẻ ra mặt, giao dịch cùng nàn vài lần liền biết tất cả đều là hạt châu nhà nàng đều là thượng đẳng, chào giá cũng cao, là người sảng khoái, nếu như có thể hợp tác lâu dài với bọn họ, đương nhiên cầu còn được rồi.

      Đến ngày hôm sau, sáng sớm Hà chưởng quỹ tới khách điếm chờ, thấy Bình An tới vội kêu tiểu nhị đưa lên chút trà bánh. Lại thấy sắc mặt Bình An trầm lời nào.

      “ Sao vậy, đường gặp chuyện may à?” Thấy nàng có bộ dáng như vậy Hà chưởng quỹ cũng bắt đầu lo lắng, trực giác là hàng xảy ra vấn đề.

      “ Ừm” Bình An gật đầu, sắc mặt lại càng thêm khó coi, lấy ra bao đồ từ trong rương để tới trước mặt Hà chưởng quỹ, “ Chính ngươi xem .”

      Hà chưởng quỹ mở bao ra, nhìn vào trong liền nhăn mày: “ Tại sao lại có thể như vậy?”

      “ Lô hàng này để lẫn trong than đen lén chở tới đây, ngờ thời tiết xấu, toàn bộ hạt châu dều tan ra rồi, khi tới nơi hòa lẫn với mảnh vụn than rồi.” Bình An bộ biểu cảm đổi .

      Gương mặt Hà chưởng quỹ lộ vẻ tiếc hận: “ là đáng tiếc! Loại hàng này ta thể thu.” Đẩy bao đồ trả lại cho Bình An, hạt châu mỡ cá tối kị nhất là lẫn tạp chất, đến lúc sử dụng ánh đèn lúc sáng lúc tối, căn bản là giữ được sáng nhiều ngày mà tắt.

      Bình An thấy Hà chưởng quỹ thu hạt châu, mặt có chút hoảng hốt: “ phải lẫn chút mảnh vụn thôi sao? Lấy về rửa chút là được, cùng lắm ta tính rẻ cho ngươi.”

      “ Ngươi dễ dàng.” Hà chưởng quỹ miễn cưỡng cười, “ Chúng ta làm sao rửa được hạt châu chứ.” Rửa hạt châu là ngôn ngữ trong nghề, nhất định phải tinh cất bằng phương pháp phối chế dầu nước để loại trừ tạp chất bên trong hạt châu, tăng độ tinh khiết và thời gian dùng.

      “ Các ngươi ngay cả rửa hạt châu cũng biết?” Bình An trợn to mắt như tin, “ Ngươi xem, tất cả hạt châu chất lượng tốt cỡ lớn của nhà chúng ta đều là tự mình làm ra.” xong có chút đắc ý.

      “ Vậy sao rồi, ngươi nhanh đêm rửa lô hạt châu này di, ta theo giá gốc mua lại.” Vẻ mặt ảm đạm của Hà chưởng quỹ bống chốc sáng rực.

      “ Ở đâu? Ở chỗ này? Nơi này được, rửa hạt châu là việc rất tinh vi, hơn nữa lúc rửa có mùi rất nặng, chớ ở Yến Tử Câu này có dụng cụ, ngay cả có ta cũng dám làm đâu.” Bình An lắc đầu, cầm bao đứng dậy định rời , “ Ta hỏi mấy nhà khác xem có ai muốn mua .”

      “ Ẩy đừng, đừng.” Sao Hà chưởng quỹ lại dễ dàng để thần tài này chạy mất được, “ Tại sao dám làm ở đây? Ngươi cần dụng cụ gì, mai ta sai người đem qua.”

      “ Vậy cũng được, Yến Tử Câu này có nhiều tặc tử, nếu ngửi thấy mùi tới cướp hạt châu của ta sao?” Bình An lắc đầu, ôm túi hạt châu muốn rời khỏi.

      “ Ai nha, ngươi như vậy mà định tìm nhà khác mua sợ bị cướp đoạt à? Lại người ta thấy hạt châu lẫn mảnh vụn cũng muốn đâu.” Con ngươi Hà chưởng quỹ xoay vòng, ngăn Bình An lại, “ Nếu ngươi theo ta tới thôn Tiểu Lý, ta tìm nơi cho ngươi rửa hạt châu, làm xong ngươi trở về, ngươi thấy thế nào?”

      Bình An cười thầm trong lòng, mặt lại vô cùng muốn: “ Như vậy sao được?”

      “ Ai ôi, tiểu tổ tông của ta ngươi yên tâm , ta và ngươi là làm ăn lớn đấy.” Hà chưởng quỹ thấy túi hạt châu kia rửa xong cũng được hơn hai mươi viên, cơ hội phát tài ngay trước mắt sao có thể dễ dàng bỏ qua.

      “ Phủ chúng ta là nhà đứng đắn, ngươi tùy tiện tìm người hỏi thăm Ngụy gia ở thôn Tiểu Lý chút là biết, ta ngươi là cháu bà con xa nhà ta tới thăm, tìm hạ nhân trong phủ tới giúp ngươi, ngươi cần gì cứ , nhưng phải nhớ kỹ, người khác hỏi ngươi cái gì cũng được .”

      Thấy vẻ mặt kho xử rất tình nguyên của Bình An, Hà chưởng quỹ lại : “ Thế nàu , mỗi hạt châu ta tăng thêm năm lượng bạc.”

      “ Vậy.....thành giao.” Bình An rốt cuộc “ gắng gượng” đồng ý.
      Last edited by a moderator: 5/10/15
      tart_trung, miu901, honglak2 others thích bài này.

    5. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 41

      Edit: Tiểu Tuyết Phong

      Beta: Mc

      “Phải thôn Tiểu Lý?” Phùng Ngũ Gia thực yên lòng để nương mới hơn mười tuổi đơn độc xông vào hang hổ.

      “Tam di phụ cần lo lắng, ta hành cẩn thận. Nếu mười ngày sau thấy ta trở lại Yến Tử Câu, lập tức phái người Nguyên Hóa tình huống với Định Bắc Hầu, thể cả tin vào quân doanh Yên Sơn, ngay cả phủ Xích Giang bên kia cũng nên tùy tiện hành tung cho bọn họ. "Yên tâm, nếu ta thoát ra được nhất định chờ cứu binh, hẳn gặp phải bất trắc gì, cho nên khi hồi về Điền Châu nhất định phải báo mọi bình an với mẫu thân ta, tin tưởng cha ta gặp phải tình huống như vậy cũng làm thế.” Bình An nghĩ đến cảnh ngộ của mình tại, liền nhớ đến cha lúc đó có phải cũng giống như nàng bây giờ hay , bất đắc dĩ vì nguyên nhân nào đó mà thôn Tiểu Lý, sau đó vẫn bị nhốt ở nơi đấy chờ cứu viện đến.

      Tuy thời gian Phùng Ngũ Gia tiếp xúc với Bình An nhiều lắm, nhưng trong lòng vẫn cảm động và ghi nhớ nàng cứu trong lúc nguy cấp, để cho tránh được tai ương lưu đày, cho nên luôn tận tâm giúp nàng, hôm nay mắt thấy nàng thân gặp phải hiểm cảnh, trong lòng thực lo lắng liền đề xuất muốn cùng nàng đến thôn Tiểu Lý, lại bị Bình An phản đối, mặt nàng muốn hai người cùng ngặp phải nguy hiểm, huống chi hai người so với người càng dễ dàng gây ra nghi ngờ, mặt nàng cần có người tiếp ứng từ bên ngoài, khi có chuyện gì xảy ra cũng có thể thông báo cho Tô Bá Hiên.

      Vừa nghĩ tới Tô Bá Hiên, trong lòng Bình An chợt nảy sinh ra loại ỷ lại, trong nháy mắt nàng nghĩ buông tha, muốn đợi , chờ tra chân tướng, nàng có thể cần dính vào nguy hiểm, để tất cả cho xử lí. Nhưng ý niệm này chỉ chợt lóe lên trong đầu, phía trước có quân doanh Yên Sơn ngăn cản, Tô Bá Hiên muốn vào thôn Tiểu Lý điều tra phải chuyện dễ, nếu mình có cơ hội này trà trộn vào nhất định phải nắm chắc.

      Bình An mang theo nhiều đồ đạc, chỉ mang theo vài bộ quần áo để thay, suy nghĩ chút, nàng lấy con dao nhọn có hình dạng kỳ lạ từ trong bọc quần áo ra, cẩn thận đặt nó vào bên trong giày, lại dùng bộ y phục hơi dày quấn chặt cửu tiết roi rồi bỏ vào bọc quần áo, từ biệt Phùng Ngũ Gia rồi tới khách điếm chờ Hà chưởng quỹ.

      Hà chưởng quỹ thuê xe ngựa, dọc theo đường ngừng giặn dò Bình An, bảo nàng khi tới Ngụy gia nhất định phải ít, đừng cần thiết, trừ rửa hạt châu cho người đưa tới ngày ba bữa cho nàng, làm xong tự mình đưa nàng trở lại Yến Tử Câu, lại hỏi Bình An rửa hạt châu cần bao nhiêu ngày, Bình An tính toán sơ sơ, đây là công việc tinh vi, ngày nhiều lắm chỉ rửa được hai ba hạt châu, rửa xong toàn bộ hạt châu đại khái mất mười ngày .

      Hà chưởng quỹ gật gật đầu, ngoài miệng gì nhưng trong lòng lại vui mừng như nở hoa, thời gian mười ngày có thể kiếm tới ba bốn trăm lượng, quả thực là thần tài rơi từ trời xuống rồi, xem ra phải đối tốt với tiểu nương này chút, nghe ý tứ của nàng nhà nàng còn cả đống hàng, phải sớm thu xếp trước, chờ làm xong công việc này, liền lấy tiền vốn lặng lẽ làm vài mối buôn bán , dù sao vẫn dễ chịu hơn việc trông coi Ngụy gia dày đặc quỷ khí này, vừa nghĩ tới phải trở lại cái nhà kia, Hà chưởng quỹ nhịn được lạnh run cả người.

      Ra khỏi Yến Tử Câu, chạy hai ba canh giờ đường núi tới thôn Tiểu Lý, đường bị thủ vệ quan binh kiểm tra ba lần, khi biết được là người của đại viện Ngụy gia, quan binh chỉ kiểm tra qua loa rồi cho . Khi Hà chưởng quỹ xuống xe ngựa chuyện với quan binh, Bình An lặng lẽ vén rèm xe lên nhìn chút, quần áo của binh lính phủ Trần Quốc Công lấy màu xanh vàng làm chủ, khác với thiện viễn công (lính đánh xa) và kỵ xạ của Đại Lương, binh lính của phủ Trần Quốc Công đều quen mang theo đại đao chuôi ngắn, vóc người vô cùng vạm vỡ cường tráng. Chỉ thấy Hà chưởng qũy móc từ bên hông ra khối lệnh bài Mặc Ngọc, sắc mặt binh lính lập tức tỏ ra cung kính hề kiểm tra nhiều nữa.

      Xe ngựa chạy tới đại viện Ngụy gia trời xế chiều, Bình An ra khỏi xe ngựa ngước mắt lên nhìn, thấy trước mắt là tòa nhà lớn tường xanh ngói lá, ánh hoàng hôn chiếu xuống nhuộm loại cảm giác nặng nề, ép tới có chút khó thở. Hà chưởng quỹ vốn là người hay cười nhưng giờ phút này sắc mặt cũng trở nên nghiêm túc ít, dẫn Bình An vòng qua tường chủ viện tới cửa hông, gõ gõ vòng cửa, chợt nghe tiếng ‘kẽo kẹt’, cửa gỗ nặng nề chậm rãi mở ra, ra khuôn mặt nhăn nheo của lão phụ, lạnh lùng nhìn thoáng qua Hà chưởng quỹ, : “Vào .” Rồi xoay người vào trong.

      Từ cửa gỗ vào, là nửa bên tường loang lổ cũ nát, vòng qua tường chắn thấy trong viện phơi đầy các loại y phục đầy đủ kiểu dáng kích cỡ, theo kiểu dáng và chất liệu, hẳn đều là quần áo của người làm bình thường mặc.

      Hà chưởng quỹ tiến lên mấy câu vào tai lão phụ kia, bà ta liền quay đầu quan sát Bình An mấy lượt, lạnh lùng : “ theo ta.” Hà chưởng quỹ cười với Bình An: “Vị này là Tôn ma ma, có chuyện gì cứ với bà, ta phải trở lại của hàng còn số việc cần xử lí.” Trước khi vẫn quên dặn dò Bình An chớ có quên chuyện giao đãi trước khi tới đây.

      Tôn ma ma dẫn Bình An tới phía sau viện, chỉ thấy người phụ nữ trung niên ngồi xổm bên cạnh tảng đá giặt quần áo, thấy hai người tới gần chỉ ngẩng đầu mặt chút thay đổi nhìn thoáng qua, lại tiếp tục làm công việc của mình. Tôn ma ma cũng để ý tới nàng ấy, dẫn Bình An tới dãy nhà trệt, chỉ vào cánh cánh cửa trong đó: “Ngươi ở nơi này.”

      Bình An có chút chần chừ, đưa tay đẩy cửa phòng ra, cỗ mùi vị nấm mốc xông vào mũi, khắp phòng bụi bặm dày đặc đến mức nàng nhịn được ho lên. Tôn ma ma ở bên cạnh hừ lạnh tiếng, vào phòng tay chân lanh lẹ đẩy cửa sổ gian phòng ra, lại lấy cái chăn bông trải giường từ bên trong tủ quần áo ra rũ mấy lần, cuối cùng mang tới cây đèn từ căn phòng cách vách: “Dùng tiết kiệm thôi, phải là cháu lão Hà chẳng ai muốn quan tâm đâu.”

      Chỉ chốc lát sau, mang tới cho Bình An hai cái bánh bao và bát dưa muối, còn mang bình trà tới đây, sau cùng đưa cho Bình An chậu nước nóng. Bình An có chút băn khoăn, lấy nén bạc từ trong ngực ra đưa cho Tôn ma ma, vậy mà Tôn ma ma lại lạnh lùng liếc mắt nhìn rồi xoay người rời , Bình An có chút vui, đem tiền cất vào hà bao.

      Ban đêm mảnh yên tĩnh, Bình An dựng thẳng lỗ tai cũng nghe thấy bên ngoài phòng có bất kì động tĩnh gì, chỉ thỉnh thoảng truyền tới tiếng lá cây bị gió thổi xào xạc, nàng đoán Tôn ma ma ngủ,liền rón rén mở cửa phòng ra, ngoài cửa là mảnh tối đen, ngay cả nửa ánh đèn cũng có, ánh trăng đỉnh đầu cũng bị mây đen che kín, thực rất khó phân biệt phương hướng. -+dđ+lqđ+- Nàng mò mẫm tìm hướng trong viện, được vài bước dưới chân như vấp phải thứ gì đó, hình như là tảng đá lớn mà người phụ nữ kia vừa giặt quần áo, Bình An kiễng gót chân nhàng đứng lên , nhìn xuyên qua căn phòng phía trước, chỉ thấy bên kia cách đó xa mơ hồ có ánh đèn, thỉnh thoảng còn chớp động, hẳn là phương hướng chủ viện. Nàng muốn đứng cao hơn chút để nhìn cho , liền nghe bên tai truyền tới tiếng quát: “Làm gì?”

      Bình An sợ hết hồn, thiếu chút nữa ngã từ tảng đá xuống. Tôn ma ma đứng trước mặt nàng lấy tay che ngọn đèn, hai mắt lạnh lùng nhìn nàng.

      “A Tôn ma ma, ta muốn nhà vệ sinh.” Bình An lấy tay che bụng vẻ mặt có chút khổ sở.

      “Theo ta.” Tôn ma ma dẫn Bình An tới nhà vệ sinh, đứng bên ngoài chờ nàng ra rồi lại dẫn nàng về phòng, “Đêm tối đừng linh tinh!”

      Bình An ngày nay cũng có chút mệt mỏi, lên giường liền ngủ say sưa.

      Đến ngày thứ hai trời vừa sáng, nàng liền bị hồi thanh nên đập quần áo đánh thức, mới vừa đứng dậy mở cửa thấy Tôn ma ma bưng bát cháo và dưa muối tới: “Trong viện có nước, ngươi rửa mặt . Lão Hà bảo ngươi cần gì viết toàn bộ lên giấy.” Bình An rửa mặt ăn sáng xong, cầm giấy bút viết những vật mình cần rồi giao cho Tôn ma ma, chỉ chốc lát sau, Tôn ma ma chuẩn bị xong toàn bộ đồ ghi giấy, sau đó dẫn Bình An tới gian phòng bỏ trống khác rồi rời .

      Trong đầu Bình An nhớ cách phối chế và trình tự rửa hạt châu nên cũng thấy khó khăn, bởi vì rửa hạt châu tạo ra mùi rất nồng, cho nên trong quá trình thao tác nhất định phải thông khí tốt, Hà chưởng quỹ có thể tìm được chỗ tạm thời này cho nàng tệ, cũng thể trông mong điều kiện của nơi này có thể phù hợp với mọi cầu của nàng được, may mắn là gian phòng này thông gió quá kém, chỉ cần mở tất cả cửa sổ hai bên ra có thể xua bớt phần lớn khói khí của bếp lò và mùi lạ sinh ra khi đun nóng hạt châu hòa tan với nước.

      Bình An vừa thao tác theo trình tự vừa quan sát tình hình bên ngoài xuyên qua cửa sổ, tầm nhìn từ cửa sổ nơi này ra ngoài rất tốt, từ đập nước của viện đến chỗ đài giặt quần áo đều có thể thu hết vào mắt. Cả buổi sáng, trong viện này đều có ai tới, cũng biết Tôn ma ma đâu, chỉ có người phụ nữ kia vẫn im lặng bận rộn làm việc. Nàng trừ giặt giũ quần áo rồi đem phơi ngoài nắng, còn đem quần áo khô xếp ngay ngắn vào cái giỏ, sau đó về phía chủ viện, lúc sau cầm cái giỏ đựng quần áo bẩn trở về, lại bắt đầu giặt rũ.

      Đến trưa, Tôn ma ma đến lần để đưa cơm, thức ăn làm bằng bột mì là chính kèm theo dưa muối và canh rau, Bình An biết đây phải thời điểm để bắt bẻ, cầm bánh bao lên bỏ vào trong miệng. Bánh bao cũng phải làm từ bột mì, bên trong trộn lẫn nhiều loại bột khác, vừa nuốt xuống Bình An liền nôn khan, cuối cùng bất đắc dĩ xé bánh bao thành miếng cho vào trong canh rau, canh rau cũng nhạt nhẽo chẳng có vị gì, dưa muối lại mặn muốn chết, ăn miếng còn phải uống miếng nước canh lớn cho đỡ mặn, Bình An ăn bữa cơm mà giống như phải đánh trận vậy.

      Đến xế chiều, Tôn ma ma giúp đỡ người phụ nữ kia phơi quần áo, trong thời gian đó người phụ nữ kia qua chủ viện lấy khăn trải giường bẩn về giặt, nhìn những ga giường bẩn này đều là tơ lụa gấm vóc, chắc là đồ trong phòng chủ nhân. Bình An cố ý lấy cớ xin nước để đến chỗ giặt đồ muốn hỏi chuyện hai người kia, nhưng mặc kệ nàng gì hai người đều chỉ cúi đầu chăm chú làm việc, cuối cùng Tôn ma ma ngẩng đầu lạnh lùng nhìn Bình An : “ nương nên hỏi chuyện Mạc Vấn.” Bình An bị nhìn chòng chọc muốn quay đầu rời , lại đột nhiên phát người phụ nữ kia kéo ra cái khăn trải giường từ trong đống quần áo bẩn, đó nhuộm mảng vết máu, người phụ nữ kia như có chút ngoài ý muốn, tay cầm ga giường vô ý run lên, trong miệng phun ra mấy chữ: “Lại tạo nghiệt!”

      Tôn ma ma nghe xong trừng mắt nhìn nàng ta khiển trách:” bậy bạ gì đó?”

      Người phụ nữ kia liền giận dỗi ném khan trải giường lên đài, xoay người trở lại phòng mình rồi khóa trái cửa. Tôn ma ma nổi giận mà chỉ nhìn về phía cửa phòng đóng chặt thở dài, trong mắt có gì đó lóe lên, Bình An kinh ngạc phát đó là nước mắt.

      Qua ba ngày liên tiếp, Bình An bị Tô ma ma quản chặt thể rời viện nửa bước. Trong thời gian này Hà chưởng quỹ cũng tới lần, thấy hạt châu rửa xong có chất lượng cực tốt khen dứt lời, lại móc ra chút ngân lượng cho Tôn ma ma, lần này Tôn ma ma cự tuyệt liền cất vào trong ngực. Trong lúc Hà chưởng quỹ tán gẫu với Tôn ma ma, Bình An biết được người phụ nữ kia gọi là Thu thẩm, là con của Tôn ma ma, điều này làm Bình An có chút bất ngờ. Trước khi Hà chưởng quỹ còn lấy ra chút ngân lượng từ bên hông cho Tôn ma ma, mở miệng về Thu thẩm với vẻ khó hiểu, giọng : “ việc qua lâu như vậy rồi, bảo nàng nghĩ thông suốt chút, bạc này đưa cho nàng để bồi bổ thân thể….” Sau đó còn muốn thêm nhưng cuối cùng lại im lặng.
      Last edited by a moderator: 5/10/15
      tart_trung, miu901, Snow3 others thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :